(AI-sub) Ổ nhỏ tập 11 - Trương Gia Dịch, Lý Niệm, Hải Thanh - 蝸居 vietsub
Phụ đề được dịch bằng AI, cần bạn góp sức hoàn thiện. Liên hệ tham gia tại Facebook: https://www.facebook.com/profi....le.php?id=1000678863 -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- 🎬 Ngọa Cư (蝸居) – Bộ phim truyền hình hiện thực xã hội từng gây chấn động Trung Quốc, kể về hành trình hai chị em vật lộn trong một “ổ nhỏ” giữa thành phố lớn, nơi tình yêu, tiền bạc và phẩm giá đều bị đặt lên bàn cân. <br> <br>Phim có sự tham gia của ảnh đế Trương Gia Dịch trong vai Tống Tư Minh – một nhân vật sâu sắc, đầy mâu thuẫn và là điểm nhấn của toàn bộ bộ phim. Bên cạnh đó là Hai Thanh và Lý Niên, góp phần tạo nên một tác phẩm truyền hình được giới chuyên môn và khán giả đánh giá cao nhất năm 2009.
[00:03:04] STINTE
[00:03:05] REAL
[00:03:24] A lô.
[00:03:25] A lô, Hải Tảo. Anh là Tống Tư Minh.
[00:03:29] Đã liên lạc được chưa ạ? Khi nào bắt đầu học được ạ?
[00:03:32] Xem em gấp gáp chưa kìa. Anh đang định nói đây.
[00:03:36] Anh đã liên lạc với người ta rồi, nhưng dạo này cậu ấy hơi bận.
[00:03:38] Tháng sau đi. Tháng sau bắt đầu học.
[00:03:41] Thời gian học cụ thể, em bảo Hải Bình tự đi bàn bạc với cậu ấy là được.
[00:03:47] Vậy chị em liên lạc với anh ấy thế nào ạ?
[00:03:50] Lát nữa anh sẽ gửi số điện thoại của cậu ấy vào máy em.
[00:03:54] Cảm ơn anh.
[00:03:58] Àm...
[00:04:00] Tối đêm Giáng Sinh anh có rảnh không ạ?
[00:04:03] Chính là tối mai ạ.
[00:04:06]
[00:04:10] Với lại tối mai anh có hẹn rồi.
[00:04:15] Em có việc gì sao?
[00:04:17] Không có gì ạ, chỉ là hỏi vậy thôi.
[00:04:20] Được rồi, vậy nhé.
[00:04:25] Hải Tảo cảm thấy mình rất lỗ mãng.
[00:04:28] S
[00:04:28] Tống Tư Minh kia, là tình cảm mà mình tự tưởng tượng ra mà thôi.
[00:04:33] Anh ta không hề có suy nghĩ gì cả.
[00:04:35] Có lẽ, từ đầu đến giờ,
[00:04:39] đều chỉ là trong tiềm thức mình có một sự yêu thích.
[00:04:42] Lại sợ sự yêu thích này thật sự trỗi dậy sẽ khiến mình giật nảy mình.
[00:04:47] Trốn tránh cả buổi, thật ra là đang trốn tránh chính mình.
[00:04:53] Thật ngốc.
[00:04:55] Thôi bỏ đi.
[00:04:59] Giáng Sinh
[00:05:05] Đại Khánh, mang bức tranh đó qua đây.
[00:05:07] Vâng ạ.
[00:05:08] Đại Khánh, cậu chậm thôi, đừng làm xước tường.
[00:05:11]
[00:05:14] Tối đêm Giáng Sinh chúng ta đi xem phim đi?
[00:05:17] Em muốn xem phim gì? Anh đi mua đĩa lậu là được rồi mà?
[00:05:20] Trời đông giá rét, chúng ta nằm trên giường xem, thoải mái biết bao.
[00:05:25] Em muốn là cái cảm giác đó, âm thanh vòm, màn hình lớn.
[00:05:29] Cảm giác nhiều người tụ tập lại với nhau, còn phải ôm bắp rang bơ nữa.
[00:05:32] Anh có đi không hả?
[00:05:35] Bây giờ phim bom tấn Trung Quốc có gì hay đâu chứ?
[00:05:37] Toàn là những thứ hào nhoáng mà không thực chất.
[00:05:39] Em xem, chúng ta mua một cái đĩa lậu về nhà xem.
[00:05:41] Cái gì cũng là bản gốc, muốn xem gì thì xem nấy.
[00:05:44] Em nói đi, em muốn xem gì?
[00:05:46] Em không muốn xem nữa.
[00:05:49] Anh nói này, bạn học Quách Hải Tảo.
[00:05:51] Em có thể nghĩ cho đôi vợ chồng nghèo hèn chúng ta một chút không?
[00:05:56] Em nghĩ xem, hai chúng ta đi xem một bộ phim.
[00:05:58] Hai vé cũng phải hơn một trăm tệ, cộng thêm tiền xe đi về nữa,
[00:06:02] là mất toi tiền ăn nửa tháng của chúng ta rồi.
[00:06:05] Anh... hay là thế này đi.
[00:06:07] Anh... chúng ta đổi hoạt động khác.
[00:06:10] Anh đưa em đến nhà thờ xem người ta hát thánh ca, được không?
[00:06:12] Không có hứng.
[00:06:15] Em qua chỗ chị em đây. Em có chút việc muốn nói với chị ấy.
[00:06:18] Việc gì thế?
[00:06:20] Chẳng phải anh nói chuyện của Hải Bình là của Hải Bình, chuyện của em là của em sao?
[00:06:24] Thế anh còn hỏi nhiều làm gì?
[00:06:26] Sao em giận dai thế?
[00:06:32] Vậy tối em có về ăn cơm không?
[00:06:34] Không ăn, tiết kiệm cho anh đó.
[00:07:08] E MAYMA
[00:07:08] MAMA M
[00:07:09] MAXIM
[00:07:09] Từ điển Anh-Hán mới
[00:07:11] Ai đấy?
[00:07:12] Chị.
[00:07:15] Sao em lại đến?
[00:07:18] Có lạnh không? Mau vào đi, uống miếng nước.
[00:07:21] Chị đang làm gì vậy?
[00:07:24] Bây giờ đã chuẩn bị rồi sao?
[00:07:28]
[00:07:32] Phải đến tháng một sao?
[00:07:36] Đúng vậy, chị ghi lại số điện thoại này đi.
[00:07:39] Sau đó chị liên lạc với họ để xác định thời gian.
[00:07:41] Là người này à?
[00:07:43] Được, được, được.
[00:07:46] Vậy qua Tết Dương lịch em gọi điện cho anh ta nhé?
[00:07:50] Qua Tết Dương lịch à. Thế tức là chị vẫn còn một thời gian để chuẩn bị.
[00:07:54] Chị nói em nghe, hôm đó chị đã đi mua sách rồi.
[00:07:56] Lâu lắm không dùng, thật sự là sắp quên hết cả rồi.
[00:08:02] Anh rể đâu ạ?
[00:08:03] Không có ở đây.
[00:08:07] Hai người làm lành chưa ạ?
[00:08:09] Chưa.
[00:08:11] Dù sao thì bây giờ chị cũng không muốn quan tâm đến anh ta nữa.
[00:08:14] Nhiệm vụ quan trọng nhất của chị bây giờ là chăm lo cho bản thân mình.
[00:08:17]
[00:08:18] Anh ta, mặc kệ anh ta đi. Muốn thế nào thì thế.
[00:08:21] Không có anh ta vẫn sống tốt như thường.
[00:08:23] Làm gì vậy chị? Vẫn còn giận à?
[00:08:25] Vợ chồng già cả rồi, đừng giận nữa nhé.
[00:08:29] Hay là thế này, em gọi điện cho anh rể.
[00:08:31] Bảo anh ấy tối về ăn cơm cùng nhau.
[00:08:34] Tối em chưa ăn cơm à?
[00:08:36] Chị không có món gì ngon đâu đấy.
[00:08:38] Em có phải người ngoài đâu. Có gì ăn nấy thôi.
[00:08:42] Thôi, để chị đi mua cho em. Chị đi mua đồ ăn đây, em đợi chị nhé.
[00:08:45] Chị đừng đi nữa.
[00:08:47] Chị ăn được thì em cũng ăn được. Chị nói đi, nhà có gì?
[00:08:54] Àm... chị cũng... cũng không có gì ăn cả.
[00:08:58] Chỉ còn lại nửa gói mì sợi và một gói mì ăn liền thôi.
[00:09:04] Hai người ăn cái này sao?
[00:09:05] Cũng không hẳn. Chị chủ yếu là buổi tối ăn cái này. Tụi chị ngại phiền phức, ăn mì cho tiện.
[00:09:19] Tìm gì thế?
[00:09:23] Chị dù có muốn tiết kiệm tiền cũng không thể hành hạ bản thân như vậy chứ?
[00:09:26] Mỗi ngày chị phải đảm bảo ăn một quả trứng, nếu không sẽ hỏng hết người đấy.
[00:09:29] Trứng chị ăn rồi, sáng chị ăn rồi.
[00:09:32] Chẳng lẽ một ngày chị ăn hai quả à.
[00:09:34] Được thôi, hôm nay em chưa ăn.
[00:09:36] Bây giờ chị lấy một quả trứng ra cho em ăn đi.
[00:09:37] Hết rồi.
[00:09:40] Cái đó... quả cuối cùng ở trong bụng rồi.
[00:09:42] Được được được, em đi mua đồ ăn cho chị.
[00:09:44] Quách Hải Bình.
[00:09:46] Chị lừa ai chứ? Nhà chị không còn quả trứng nào cả.
[00:09:50] Em cảnh cáo chị nhé.
[00:09:52] Sau này em sẽ đến kiểm tra đột xuất bữa tối của chị.
[00:09:54] Nếu mà em bắt gặp chị ngày nào cũng chỉ ăn mì không,
[00:09:57]
[00:10:01] Em làm gì vậy?
[00:10:02]
[00:10:04]
[00:10:07] Được rồi... chị đi nấu mì cho em.
[00:10:10] Nói em cũng thật là, đến cũng không báo trước một tiếng.
[00:10:13] Nhà chỉ còn một ít củ cải muối thôi.
[00:10:16] Chị ngày nào cũng ăn cái này, làm sao có dinh dưỡng được chứ?
[00:10:19] Bữa cơm đó,
[00:10:20] hai chị em vì chuyện ai sẽ ăn gói mì ngon hơn mà tranh cãi một lúc lâu.
[00:10:25] Cuối cùng Hải Bình lại thắng. Em đưa cái đó cho chị.
[00:10:27] Chị... chị thích ăn cái này. Chị!
[00:10:29] Làm gì vậy? Nhanh lên, nhanh lên.
[00:10:31] Đừng quậy nữa.
[00:10:35] Trên đường cẩn thận nhé. Về đến nhà thì nhắn tin cho chị.
[00:10:39]
[00:10:40] Về đi.
[00:10:42] Đi cẩn thận nhé.
[00:11:22] Trên đường về nhà,
[00:11:24] nước mắt Hải Tảo cứ trực trào ra.
[00:11:27] Cô không thể hiểu nổi,
[00:11:29] một người chị chăm chỉ tiết kiệm như vậy,
[00:11:30] một người chị lúc nào cũng nghĩ cho người thân,
[00:11:33] sao có thể là người phụ nữ phù phiếm trong lời nói của Tiểu Bối được chứ?
[00:11:42] Dự án bên hồ Nhạn Linh vẫn chưa khởi động à?
[00:11:44] Chưa. Chẳng phải vẫn luôn chờ chỉ thị của anh sao.
[00:11:48] Năm đó, theo ý của anh, tôi xây tường rào lên rồi vẫn để yên đó.
[00:11:53] Mấy hôm trước đi đánh bóng đi ngang qua còn cố tình liếc nhìn một cái.
[00:11:56] Cỏ mọc còn cao hơn cả người tôi rồi.
[00:11:59] Toàn là tiền mồ hôi nước mắt của tôi, cứ để chôn vốn ở đó.
[00:12:02] Xót chết đi được. Có động tĩnh gì mới không?
[00:12:05] Đó là một mảnh đất nông nghiệp.
[00:12:06] Không để cậu chôn vốn ở đó hơn ba năm, sao có thể coi là đất hoang được.
[00:12:10] Tôi hiểu, tôi hiểu.
[00:12:12] Nhưng mà quy hoạch mới,
[00:12:14] giới hạn chiều cao tầng của mảnh đất ở hồ Nhạn Linh, thật là quá đáng.
[00:12:19] Mảnh đất của tôi chỉ bé bằng hạt vừng.
[00:12:22] Hoàn toàn không thể xây biệt thự, hệ số sử dụng đất lại cao.
[00:12:25] Lại không cho tôi xây cao lên. Anh nói xem tôi có thể xây cái gì?
[00:12:28] Tôi thật sự chưa nghĩ ra phải làm thế nào.
[00:12:32] Mấy hôm trước thành phố họp.
[00:12:34] Lão Tôn đề nghị,
[00:12:36] phải xây dựng ở khu vực xung quanh hồ Nhạn Linh,
[00:12:38] tham khảo kinh nghiệm của khu thương mại trung tâm Chu Giang ở Quảng Châu,
[00:12:41] phát triển một khu công nghiệp văn hóa du lịch.
[00:12:46] Hiện tại Ủy ban Quy hoạch đã chính thức lập dự án thảo luận rồi.
[00:12:50] Mảnh đất bé như hạt vừng của cậu,
[00:12:52] nằm ngay cạnh quảng trường văn hóa trung tâm trong quy hoạch.
[00:12:56] Ước tính tương lai sẽ có thư viện, còn có nhà hát kịch.
[00:13:01] Tôi thấy rất thích hợp để xây biệt thự cao tầng.
[00:13:04] Hiện tại, chung cư cao cấp ở khu vực trung tâm là một xu hướng lớn.
[00:13:08] Về chiều cao tầng, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết.
[00:13:15] Đến lúc đó xem có thể thông qua thẩm định không,
[00:13:17] để Ủy ban Quy hoạch nâng quy hoạch tổng thể của các công trình gần quảng trường lên một chút.
[00:13:22] Sau đó đưa vào một tháp truyền hình hoặc công trình có độ cao tương tự.
[00:13:26] Dự án của cậu sẽ được đưa vào trong quy hoạch tổng thể.
[00:13:30] Như vậy cậu có thể không cần thực hiện theo giới hạn chiều cao tầng ven hồ nữa.
[00:13:35] Đại ca, anh đúng là Gia Cát Lượng của giới bất động sản chúng tôi.
[00:13:39] Anh vung bút một cái, vẽ một vòng tròn bên hồ Nhạn Linh.
[00:13:44] Dự án này lập tức sống lại hết.
[00:13:49] Cậu đừng có giả nhân giả nghĩa với tôi nữa.
[00:13:53] Việc cấp bách của cậu bây giờ là nhanh chóng làm tốt dự án Thạch Quật Môn.
[00:13:57] Thành tích này đối với cậu rất quan trọng.
[00:13:59] Có được thành tích này, tôi mới có thể nói giúp cậu trong dự án hồ Nhạn Linh.
[00:14:03] Hiểu chưa? - Hiểu, hiểu.
[00:14:06] Cậu hiểu là tốt rồi.
[00:14:08] Đừng có lúc nào cũng chỉ lo kiếm mấy đồng tiền lẻ đó. Cậu kiếm bao nhiêu mới đủ?
[00:14:13] Tôi đã từng bước sắp xếp cho cậu hết rồi.
[00:14:15] Đến lúc đó cậu tự làm hỏng chuyện thì đừng trách tôi.
[00:14:19] Đại ca, anh nói cứ như là em kiếm được nhiều tiền lắm vậy.
[00:14:22] Anh đừng chỉ... chỉ thấy giặc ăn thịt, mà không thấy giặc bị đòn.
[00:14:27] Bất động sản, lợi nhuận gộp thì khá lớn.
[00:14:29] Nhưng chia chác khắp nơi thì chẳng còn lại gì cả.
[00:14:32] Chỗ nào mà không cần tiêu tiền chứ?
[00:14:35] Hơn nữa, nói thật,
[00:14:36] mảnh đất đó, nhìn thì là miếng thịt mỡ, nhưng thật ra rất khó nhằn.
[00:14:40] Có một đám dân nghèo đang ở đó.
[00:14:41] Ai nấy đều mở to cái mồm như chậu máu, chỉ hận không thể cắn của tôi một miếng thịt.
[00:14:47] Tiền giải tỏa của tôi ném vào đó, nửa cái mạng cũng mất theo rồi.
[00:14:51] Mà tôi còn không lay chuyển được họ, cứng đầu cứng cổ.
[00:14:56] Giàu sợ nghèo, nghèo sợ kẻ liều mạng.
[00:14:59] Tôi đây, đã hết cách rồi.
[00:15:02] Phải kết hợp cả cà rốt và cây gậy.
[00:15:06] Ân uy phải dùng song song.
[00:15:09] Khi cần thiết, vẫn phải nghĩ ra chút thủ đoạn.
[00:15:14] Tóm lại, phải nhanh tay chặt đứt mớ bòng bong, đừng để kéo dài thành thứ gân gà.
[00:15:20] Thị trường nhà đất,
[00:15:22] nó có thể khiến cậu giàu lên sau một đêm,
[00:15:24] cũng có thể khiến cậu tay trắng ngay lập tức.
[00:15:26] Gặp năm được mùa, bông hỏng có thể bán được giá vàng.
[00:15:29] Gặp năm mất mùa, vàng phải cân bán giá đồng.
[00:15:33] Câu chuyện về quảng trường Trung Thành, cậu và tôi đều biết.
[00:15:37] Nghĩ lại năm đó, một bữa tiệc lớn như vậy,
[00:15:40] gặp phải khủng hoảng tài chính châu Á, lập tức sụp đổ.
[00:15:43] Ném giữa phố xá cũng không ai nhặt.
[00:15:46] Cơ hội, đời người có thể chỉ có một lần.
[00:15:50] Chỉ xem cậu có nắm bắt được hay không.
[00:15:55] Đại ca, anh phải tin vào luân hồi chứ.
[00:15:59] Năm đó quảng trường Trung Thành quả là đã suy tàn.
[00:16:01] Nhưng năm 2002, người ta không phải vẫn vực dậy được sao?
[00:16:04] Trong mắt của cao thủ, không có cái gọi là tòa nhà bỏ hoang.
[00:16:08] Chỉ cần có cơ hội, tòa nhà có bỏ hoang đến đâu cũng là món đồ quý giá.
[00:16:13] Anh phải tin vào hàng trong tay chúng ta chứ.
[00:16:16] Tôi thì tin đấy.
[00:16:18] Nhưng cậu đừng quên,
[00:16:19] quảng trường Trung Thành của năm 2002, vẫn là quảng trường Trung Thành đó.
[00:16:23] Nhưng chủ nhân lại không phải là chủ nhân trước kia nữa.
[00:16:26] Giống như con tàu Titanic,
[00:16:28] tàu chìm rồi, cậu có thể đóng lại, làm giả.
[00:16:31] C
[00:16:31] Câu chuyện có thể được lưu truyền,
[00:16:33] nhưng những người đã chết thì sao?
[00:16:35] Sớm đã làm mồi cho tôm cá dưới biển rồi.
[00:17:47] VER
[00:17:49] VER
[00:17:49] WER
[00:17:50] VER
[00:17:54] VER
[00:17:55] ER
[00:18:03] Quách Hải Tảo này,
[00:18:05] cô ấy sống một mình?
[00:18:07] Hay là sống cùng với bạn trai?
[00:18:38] Là anh?
[00:18:40] Sao anh lại ở đây?
[00:18:42] Tối nay không phải anh có hẹn sao?
[00:18:46] Nếu là Tống Tư Minh của ban ngày,
[00:18:48] nếu là Tống Tư Minh tỉnh táo,
[00:18:50] anh ta sẽ nói, "Họp xong đi ngang qua đây, tình cờ gặp em, thật trùng hợp".
[00:18:56] Đến thăm em.
[00:19:00] Thăm em?
[00:19:02] Thăm em.
[00:19:28] CON #RADHER
[00:19:55] Hải Tảo dường như đã dự liệu từ trước.
[00:19:57] Khi cô bước vào văn phòng Tống Tư Minh mở miệng vay tiền,
[00:20:01] mà biết rằng mình không thể trả nổi,
[00:20:03] cô đã biết sẽ có ngày hôm nay.
[00:20:06] Cô đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
[00:20:08] Cô không hoảng sợ, cũng không do dự.
[00:20:11] Ngoan ngoãn để Tống Tư Minh kéo đi đến nơi này hay nơi khác.
[00:20:14] Không nói một lời.
[00:22:07] Là mấy giờ thế?
[00:22:09] Được, tôi biết rồi, biết rồi.
[00:22:11] Được rồi, đi đọc sách đi.
[00:24:10] Bây giờ Tống Tư Minh đã tỉnh rượu.
[00:24:13] Anh ta cảm thấy mình thật đáng hổ thẹn.
[00:24:15] Chỉ vì sự bốc đồng của men rượu,
[00:24:16] mà đã để cơ thể không còn trẻ trung của mình,
[00:24:18] phơi bày trước mặt một cô gái trong suốt như ngọc.
[00:24:23] Thích.
[00:24:26] Thích tại sao nhất định phải sở hữu chứ?
[00:24:29] Rồi để lại đêm đen và nỗi lo không rõ,
[00:24:31] cho người phụ nữ nhỏ bé đã làm rung động trái tim mình.
[00:24:42] Tiểu Quách về rồi.
[00:25:08] Hải Tảo, Hải Tảo.
[00:25:10] Em ở trong đó à? Hải Tảo.
[00:25:12] Hải Tảo.
[00:25:14] Em sao thế? Vừa gọi cho em, em lại tắt máy.
[00:25:18] Có chuyện gì vậy?
[00:25:19] Hết pin rồi.
[00:25:23] Em sao vậy, Hải Tảo? Em xảy ra chuyện gì rồi?
[00:25:26] Hải Tảo.
[00:25:29] Hải Tảo.
[00:25:32] Hay là em mở cửa cho anh vào. Tiểu Bối.
[00:25:34] Phiền anh giúp em, lấy một cái quần lót và một miếng băng vệ sinh.
[00:25:37] Em đến tháng rồi.
[00:26:00] Hải Tảo, Hải Tảo.
[00:26:04] Hải Tảo, anh lấy tới rồi đây.
[00:26:08] Đồ ngủ, đồ ngủ.
[00:26:10] Em không sao chứ?
[00:26:21] Hải Tảo.
[00:26:22] Kỳ của em hình như đến sớm thì phải?
[00:26:29] 5 400
[00:26:33] Có đau bụng không?
[00:26:36] Mình điên rồi.
[00:26:39] Mình chắc chắn là điên rồi.
[00:26:42] Mình điên rồi.
[00:26:45] Sao thế?
[00:26:46] Tiểu Bối dịu dàng như vậy.
[00:26:48] Sao thế?
[00:26:49] Tiểu Bối trong sáng như vậy.
[00:26:51] Tiểu Bối yêu mình như vậy.
[00:26:55] Sao mình có thể làm ra chuyện như thế này?
[00:26:58] Em sao thế? Là đau bụng à?
[00:27:02] Em đừng dọa anh, đừng dọa anh.
[00:27:06] Sao vậy? Sao vậy? Sao vậy? Sao?
[00:27:10] Cô bé ngốc của anh, có phải đau bụng không?
[00:27:13] Đau bụng thì nói với anh, anh xoa cho em.
[00:27:16] Xoa bụng cho em, xoa bụng.
[00:27:21] Tay có lạnh không?
[00:28:28] Hải Minh.
[00:28:29] Chưa ngủ chứ? Cho tôi mượn chìa khóa xe một lát.
[00:28:32] Hải Tảo lát nữa mà sốt... sốt cao lên thì tôi phải đưa cô ấy đi bệnh viện.
[00:28:35] Được được, đi cẩn thận nhé.
[00:29:11] 38 độ 9.
[00:29:16] Anh ở ngay bên cạnh em, có việc gì cứ gọi anh.
[00:29:20] Chắc chắn là do bị lạnh.
[00:29:23] Trời lạnh như thế này,
[00:29:25] mình lại đi vụng trộm.
[00:29:29] Đây là ông trời đang trừng phạt mình.
[00:29:33] Mình nợ anh ta, đã trả rồi.
[00:30:31] Giây phút này, Tống Tư Minh cảm thấy một luồng máu nóng đột nhiên dâng lên cổ họng.
[00:30:37] Hải Tảo quả nhiên là cô bé trong lòng mình.
[00:30:40] Trong trắng, xinh đẹp.
[00:30:42] Đêm qua, anh ta đã làm một việc sai lầm đúng đắn.
[00:30:46] Hoặc nói, một việc đúng đắn sai lầm.
[00:30:48] Đã vẽ dấu ấn của mình lên trang giấy trắng đó.
[00:30:53] Hải Tảo là của mình.
[00:30:55] Tống Tư Minh nghĩ đến sự căng thẳng của Hải Tảo,
[00:30:58] hàm răng cắn vào lưỡi mình đến đau điếng và cơ thể nhỏ bé run rẩy.
[00:31:04] Tống Tư Minh gào thét trong lòng.
[00:31:06] Mình muốn để Hải Tảo có thể hô phong hoán vũ.
[00:31:09] Mình có thể.
[00:31:10] Bởi vì cô ấy là người phụ nữ đầu tiên thuộc về mình.
[00:31:15] Hoàn toàn, triệt để.
[00:31:54] Xin hỏi Quách Hải Tảo có ở đây không?
[00:31:56] Hải Tảo bị ốm rồi, cô ấy đã đổi điện thoại với tôi.
[00:31:59] Ông có việc gì không?
[00:32:01] Không có gì.
[00:32:03] Chuyện công việc thôi.
[00:32:05] Tôi còn tưởng hôm nay cô ấy sẽ mang hồ sơ thầu đến.
[00:32:08] Xin lỗi! Tôi nghĩ hôm nay cô ấy chắc chắn không đi được rồi.
[00:32:11] Hay là, ông liên lạc với lãnh đạo của cô ấy xem sao?
[00:32:13] Nhưng tôi không có số của anh ta ở đây.
[00:32:16] Không sao, tôi có.
[00:32:19] Xin hỏi ông là ai?
[00:32:21] Tôi là bạn trai cô ấy, Tiểu Bối.
[00:32:25] Chào cậu, Tiểu Bối.
[00:32:27] Tôi là thư ký Tống của Thành ủy.
[00:32:29] Chào ngài, chào ngài.
[00:32:33] Xin lỗi.
[00:32:34] Ngài nói gì ạ?
[00:32:37] Không có gì, làm phiền rồi.
[00:33:58] Hải Tảo.
[00:34:03] Nghe nói em bị ốm, anh đến thăm em.
[00:34:08] Không cần đâu!
[00:34:09] Tôi rất ổn.
[00:34:13] Tối hôm qua,
[00:34:16] rất xin lỗi.
[00:34:19] Anh còn chuyện gì khác không?
[00:34:21] Nếu không có, những chuyện khác cũng đừng nói nữa.
[00:34:24] L
[00:34:29] Anh mua cho em một ít hoa quả và thuốc.
[00:34:31] Em phải nghỉ ngơi cho tốt.
[00:34:34] Anh mang về đi.
[00:34:36] Tôi có thuốc rồi.
[00:34:38] Hoa quả anh mua tôi không ăn đâu.
[00:34:42] Tạm biệt.
[00:34:49] Là tai nạn, tuyệt đối là tai nạn.
[00:34:58] Từ hôm nay,
[00:35:01] mình sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
[00:35:05] Mình có thể.
[00:35:09] Mình nhất định có thể.
[00:35:14] Tống Tư Minh vốn dĩ không hề nghĩ đến việc xin lỗi.
[00:35:18] Nhưng vì vẻ mặt từ chối của Hải Tảo,
[00:35:20] anh ta lại xin lỗi một cách khó hiểu.
[00:35:23] Giây phút này, anh ta đột nhiên cảm thấy mình rất ngu ngốc.
[00:35:26] Hoàn toàn không nắm bắt được tình hình.
[00:35:29] Ít nhất là trong cảm giác của anh ta,
[00:35:31] Hải Tảo tối qua là nửa đẩy nửa thuận.
[00:35:33] Anh ta hiểu đó là sự e thẹn của lần đầu.
[00:35:36] Còn Hải Tảo hôm nay lại thay đổi sắc mặt,
[00:35:39] hoàn toàn không giống như sự bất lực, do dự dưới màn đêm.
[00:35:42] Lại dứt khoát như lần trả tiền, trả điện thoại trước đây.
[00:35:46] Người con gái này,
[00:35:48] lẽ nào ban đêm và ban ngày, cô ta có hai bộ mặt?
[00:35:58] Tiểu Bối sẽ không bao giờ biết được.
[00:36:21] Tống Tư Minh buổi sáng vẫn còn đầy tự tin,
[00:36:24] Tống Tư Minh buổi chiều lại bị đả kích đến tả tơi.
[00:36:28] Anh ta bao năm bày mưu tính kế,
[00:36:30] lại không ngờ hôm nay lại thất bại trong tay một cô nhóc.
[00:36:34] Cô gái này, nếu cười, lòng anh ta sẽ mềm lại.
[00:36:39] Nếu khóc, anh ta sẽ luống cuống tay chân.
[00:36:42] Nếu lạnh lùng, anh ta sẽ sợ hãi.
[00:36:45] Nếu dứt khoát chia tay, anh ta sẽ đau đớn trong lòng.
[00:36:49] Đây đã là trong một thời gian ngắn, anh ta lần thứ hai bị cô nhóc này vứt bỏ.
[00:36:54] Khi cô ta muốn có anh,
[00:36:56] thậm chí không cần vẫy tay,
[00:36:58] anh đã tự mình vội vã đưa tới.
[00:37:00] Định mệnh rồi, Tống Tư Minh phải thua trong tay Hải Tảo.
[00:37:05] Nhưng biết làm sao đây?
[00:37:13] Vợ anh vẫn còn đang thức khuya học bài à.
[00:37:16] Nhiệt tình học tiếng Anh lên cao quá nhỉ.
[00:37:19] Em có phải cũng muốn theo thời, thi cao học gì đó không?
[00:37:22] Chuyên ngành của em, chỉ càng học càng tù túng thôi.
[00:37:27] Hôm nay chủ nhà gọi điện cho em rồi.
[00:37:29] Bảo chúng ta trước cuối tháng sau phải dọn đi.
[00:37:32] Gấp vậy sao?
[00:37:34] Không phải nói hợp đồng còn nửa năm nữa mới hết hạn sao?
[00:37:37] Lúc ký hợp đồng, ông ta còn nói là vô thời hạn mà.
[00:37:40] Có phải ông ta muốn tăng giá trá hình không?
[00:37:43] Tăng giá gì chứ? Người ta sắp giải tỏa rồi.
[00:37:46] Ông ta cũng vội, nói chuyện cũng rất dứt khoát.
[00:37:49] Nói nếu chúng ta có thể dọn đi sớm nửa tháng, thì sẽ không thu tiền nhà tháng cuối cùng.
[00:37:53] Sớm hơn à?
[00:37:55] Không lùi lại đã là tốt lắm rồi.
[00:37:57]
[00:38:00] Thì tìm thôi. Không phải nhà của mình,
[00:38:01] người ta cho ở đến lúc nào thì ở đến lúc đó.
[00:38:03] Có cách nào đâu.
[00:38:05] Nhà với giá này có tìm được không?
[00:38:08] Tìm thì tìm được, chỉ là xa hơn một chút.
[00:38:11] Loại ở chung với người khác, giống như Hải Tảo.
[00:38:13] Việc này giao cho em đấy. Dạo này anh bận, không rảnh tay được.
[00:38:19] Em xem trúng là quyết được à? Anh có muốn xem không?
[00:38:23] Không cần đâu. Dù sao cũng ở tạm chưa đến một năm.
[00:38:25] Nhà mới lấy được chìa khóa là chúng ta dọn đi. Cứ vậy đi.
[00:38:31] Vợ ơi, dạo này sao chăm chỉ thế?
[00:38:35] Có phải thật sự định thi cao học rồi không?
[00:38:38] Hải Tảo giới thiệu cho em một người nước ngoài học tiếng Trung. Em đang bận soạn bài cho người ta đây.
[00:38:42] Việc này em không làm được đâu.
[00:38:45] Không phải, anh không có ý gì khác.
[00:38:48] Anh nói là em đi làm bận, không có thời gian.
[00:38:51] Em đã sắp xếp rồi. Một tuần ba buổi tối, từ tám giờ đến chín rưỡi.
[00:38:54] Sau này chắc là tối thứ hai, tư, sáu về nhà, cũng phải hơn 11 giờ.
[00:38:58] Thế không được. Việc này em không nhận được đâu.
[00:39:00] Về muộn như thế, không an toàn.
[00:39:02] Với lại, học sinh của em là nam hay nữ còn chưa biết.
[00:39:06] Lỡ như người ta có ý đồ xấu với em...
[00:39:08] Dù sao thì việc này anh không đồng ý.
[00:39:10] Chuyện của em, anh bớt quản đi.
[00:39:12] Có thời gian rảnh đó, thì tự lo cho mình đi.
[00:39:15] Lắm lời.
[00:39:18] Tô Thuần không phát biểu ý kiến nữa.
[00:39:21] Vốn dĩ ý kiến của anh ở nhà cũng không có giá trị.
[00:39:24] Mà nếu anh còn kiên trì nữa, thì sẽ lại quay về cái vòng luẩn quẩn vô dụng, không kiếm ra tiền,
[00:39:28] để vợ phải bươn chải bên ngoài.
[00:39:51] Hải Tảo.
[00:39:52] Trần tổng.
[00:39:56] Cái này, Tống Tư Minh bảo tôi đưa cho cô.
[00:40:14] Hải Tảo nhìn tiền mặt trong tay, thầm nghĩ.
[00:40:17] Đây là tiền bán thân của mình sao?
[00:40:20] Quả nhiên đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng.
[00:40:23] Không, vạn vàng.
[00:40:26] Nếu đoán không lầm, hẳn là sáu mươi nghìn tệ.
[00:40:33] Nghĩ lại một năm qua, mình đã lãng phí mấy triệu rồi.
[00:40:37] Thật đáng buồn, đáng tiếc.
[00:40:40] Giây phút này,
[00:40:42] Hải Tảo đột nhiên cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.
[00:40:45] Trước đây vay tiền của người ta, lúc nào cũng cảm thấy như có tảng đá đè nặng trong lòng.
[00:40:50] Hoang mang.
[00:40:52] Bây giờ cầm cọc tiền này, lại cảm thấy lòng thanh thản.
[00:40:56] Cũng không còn tha thiết muốn trả nữa.
[00:41:21] Chị.
[00:41:23] Sao em lại đến?
[00:41:31] Gì vậy? - Cái này.
[00:41:38] Đâu ra nhiều tiền vậy?
[00:41:40] Em mượn của một người bạn.
[00:41:42] Chị cứ lấy trả nợ vay nặng lãi trước đi. Sau này có thì trả lại cho người ta.
[00:41:46] Người ta không lấy lãi đâu.
[00:41:56] Cảm ơn em, Hải Tảo.
[00:42:00] Cảm ơn em.
[00:42:20] Hải Tảo nhìn dáng vẻ nhẹ nhõm của chị,
[00:42:23] cảm thấy mình thật trong sạch.