下一个

(AI-sub) Trịnh Hoà Hạ Tây Dương tập 17 - La Gia Lương, Đường Quốc Cường

0 意见· 08/12/25
ai_sub_studio
ai_sub_studio
订户
0

Phụ đề được dịch bằng AI, cần bạn góp sức hoàn thiện. Liên hệ tham gia tại Facebook: https://www.facebook.com/profi....le.php?id=1000678863 -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- Trịnh Hoà Hạ Tây Dương (2009): Hành Trình Lịch Sử Vượt Biển Của Hạm Đội Nhà Minh <br>Bộ phim xoay quanh nhân vật lịch sử có thật – thái giám Trịnh Hòa (do ngôi sao TVB La Gia Lương thủ vai). Dưới mệnh lệnh của hoàng đế Minh Thành Tổ - Chu Đệ (Đường Quốc Cường), Trịnh Hòa đã dẫn đầu một hạm đội lớn nhất thế giới thời bấy giờ thực hiện 7 chuyến hải trình vĩ đại đến &quot;Tây Dương&quot; (vùng biển Ấn Độ Dương và xa hơn nữa).

显示更多

[00:00:07] Hoàng thượng, Hoàng thượng, Hoàng hậu.

[00:00:09] Đây không phải là đẩy tiểu đệ vào chỗ chết sao?

[00:00:25] Tứ ca, tẩu tử đã lấy đại nghĩa ra khuyên bảo,

[00:00:27] Chu Quyền khắc cốt ghi tâm.

[00:00:28] Kể từ hôm nay,

[00:00:29] thần đệ sẽ dốc hết sức mình phò tá Hoàng thượng,

[00:00:32] không phụ lòng mong mỏi của Hoàng thượng, Hoàng hậu.

[00:00:38] Lão Thập Thất, đệ xem kìa.

[00:00:40] Không phải đã nói rồi sao?

[00:00:42] Hôm nay không có vua tôi, chỉ có huynh đệ.

[00:00:45] Lại đây, lại đây, mau đứng dậy.

[00:00:49] Ngồi đi.

[00:00:54] Thập Thất đệ, sau này nếu Tứ ca dám bắt nạt đệ,

[00:00:57] đệ cứ đến nói với tẩu tử, tẩu tử sẽ làm chủ cho đệ.

[00:01:04] Tứ ca, tẩu tử.

[00:01:10] Đã là người một nhà, tiểu đệ cũng không khách sáo nữa.

[00:01:15] Còn một việc lớn khiến tiểu đệ lo lắng đã lâu,

[00:01:18] không dám tự quyết.

[00:01:23] Tứ ca vì bình thiên hạ, đã dùng thủ đoạn sắt đá để trị quốc,

[00:01:26] giết 873 người thuộc phe đảng của Phương Hiếu Nhụ.

[00:01:30] Phương Hiếu Nhụ chết không hết tội,

[00:01:31] nhưng sóng gió trong triều ngoài nội lại mãi chưa yên.

[00:01:35] Thần đệ nhận được tin báo,

[00:01:36] gần đây có một nhóm sĩ tử đi theo Phương Hiếu Nhụ,

[00:01:39] thường tụ tập ở một đạo quán ngoại ô kinh thành,

[00:01:43] lấy một nữ đạo sĩ làm người lãnh đạo,

[00:01:45] đã tập hợp thành một thế lực.

[00:01:48] Những người này tuy trói gà không chặt,

[00:01:51] nhưng lại là một đối thủ đáng sợ của Vĩnh Lạc tân chính.

[00:01:57] Ở kinh thành, nó khiến trong triều ngoài nội cảm thấy chính cục bất ổn.

[00:02:01] Với thiên hạ, những lời truyền miệng của các sĩ tử này,

[00:02:05] sẽ làm lung lay nền tảng của Đại Minh.

[00:02:09] Rắn không đầu không đi, chim không đầu không bay.

[00:02:11] Đáng sợ chính là tụ tập thành bầy, kết đảng loạn chính.

[00:02:16] Tiểu đệ lo rằng việc này quyết không phải là tin đồn vô căn cứ,

[00:02:20] nói không chừng là có người,

[00:02:21] cố ý cấu kết với tàn dư của Kiến Văn,

[00:02:24] gây sóng gió ở hải ngoại.

[00:02:29] Nếu Chu Doãn Văn còn sống,

[00:02:30] bọn họ ắt sẽ trong ứng ngoài hợp,

[00:02:33] sẽ khiến cho ngôi vị của Tứ ca không vững.

[00:02:38] Tiểu đệ vẫn luôn bất an vì việc này,

[00:02:40] trong lòng lo lắng đã lâu.

[00:02:45] Tục ngữ có câu, đánh trận cần có anh em ruột,

[00:02:49] ra trận cần có cha con binh.

[00:02:50] Tiểu đệ chỉ có một câu,

[00:02:52] phò tá Tứ ca chắc chắn sẽ dốc hết sức mình.

[00:02:55] Nhưng ngôi vị vừa định, nếu người khác nảy sinh dị tâm,

[00:03:01] vậy thì sẽ hỏng đại sự mất.

[00:03:06] Đệ nói huyền bí như vậy, có bằng chứng không?

[00:03:11] Có. Gần đây những người này muốn lập bia cho Phương Hiếu Nhụ.

[00:03:17] Người này là ai?

[00:03:22] Thân phận của nữ đạo sĩ này rất đặc biệt.

[00:03:24] Thần đệ không dám xử trí.

[00:03:31] Là ai?

[00:03:37] Em gái ruột của tẩu tử, Từ Diệu Cẩm.

[00:03:56] Diệu Cẩm, chuyện Phương Hiếu Nhụ vừa mới qua,

[00:04:02] ngươi làm vậy không phải là lại khiến nó tro tàn lại cháy sao?

[00:04:11] Năm đó ngươi ở Trịnh Thôn Bá nhặt xác,

[00:04:14] để lại cho trẫm hai câu chửi rủa.

[00:04:16] Trẫm không làm khó ngươi,

[00:04:18] nhưng giờ việc ngươi làm cũng quá đáng lắm rồi.

[00:04:23] Diệu Cẩm, Yến Vương trong quá khứ giờ là Hoàng thượng,

[00:04:28] gánh vác xã tắc, lòng lo cho thần dân,

[00:04:30] không giống như trước đây.

[00:04:32] Ngươi tùy hứng như vậy sẽ làm hại nước hại dân đó.

[00:04:36] Khác biệt chỉ là Yến Vương biến thành Hoàng đế.

[00:04:40] Khác biệt chỉ là quỷ đầu đao biến thành thiên tử kiếm.

[00:04:44] Ngươi nói đúng rồi. Trẫm nếu không tranh,

[00:04:48] Chu Doãn Văn sẽ triệt phiên, sẽ đoạt mạng.

[00:04:51] Bệ hạ vì bảo vệ mạng sống của mình,

[00:04:53] mà lại để cho hàng ngàn vạn người phải đổ máu,

[00:04:55] thiên hạ đại loạn.

[00:04:57] Người chịu khổ đúng là không chỉ có trẫm, mà còn là bá tánh.

[00:05:01] Trẫm phụng thiên tĩnh nạn, chính là muốn dùng thủ đoạn sấm sét,

[00:05:05] để mở ra thái bình thịnh thế.

[00:05:06] Đại Minh đã đầy thương tích,

[00:05:09] bá tánh đã không chịu nổi họa loạn.

[00:05:12] Trong lòng Bệ hạ chỉ có cạo xương khoét thịt,

[00:05:15] lại không biết hoạt huyết hóa ứ.

[00:05:20] Phương Hiếu Nhụ tiên sinh là bậc tông sư một đời.

[00:05:24] Vì sao Bệ hạ không có tấm lòng rộng lớn như biển cả?

[00:05:29] Vì sao Bệ hạ không thể dùng khoan dung trị quốc,

[00:05:32] đối xử tốt với người khác chính kiến?

[00:05:39] Diệu Cẩm à, Vĩnh Lạc khai nguyên, trăm việc còn ngổn ngang.

[00:05:43] Nếu không thể an định trước rồi mới trị vì,

[00:05:45] Đại Minh làm sao vững bền, giang sơn làm sao trường tồn?

[00:05:51] Ta chỉ hy vọng sĩ tử trong thiên hạ,

[00:05:54] không còn là vật hy sinh của hoàng quyền.

[00:05:56] Ta chỉ hy vọng dưới ngai vàng của hoàng đế,

[00:06:00] không còn xác chất thành núi.

[00:06:03] Ta chỉ hy vọng lê dân bá tánh trong thiên hạ,

[00:06:06] đều có thể hưởng thái bình.

[00:06:11] Ngồi bàn luận suông, nói suông hại nước.

[00:06:15] Trẫm cũng nói cho ngươi một câu thật lòng,

[00:06:17] khởi binh Tĩnh Nạn, điều trẫm muốn chính là thay đổi triệt để.

[00:06:21] Kế thừa đại thống,

[00:06:22] trẫm chính là muốn phế bỏ tệ nạn chính trị, tái tạo Đại Minh.

[00:06:26] Ngàn trận chiến lửa, vạn bộ hài cốt,

[00:06:29] chẳng qua cũng chỉ vì quyền bính.

[00:06:31] Tĩnh Nạn cũng được, giết người cũng thế,

[00:06:34] một người muốn đoạt lấy ngai vàng,

[00:06:35] một người muốn giữ lấy long ỷ,

[00:06:37] tranh giành chẳng qua vẫn là ngôi vị hoàng đế này.

[00:06:42] Trăm năm sau, tự có công luận.

[00:06:45] Toán nghịch cũng được, đoạt vị cũng thế,

[00:06:48] hôm nay trẫm là hoàng thượng.

[00:06:49] Đại Minh phải theo ý chỉ của trẫm để lập quốc an bang.

[00:06:55] Nếu có kẻ nào dám bắt chước phe đảng Phương Hiếu Nhụ,

[00:06:58] lấy âm hồn của triều trước ra làm trò,

[00:07:02] trẫm quyết chém không tha, tuyệt không dung túng.

[00:07:10] Công tội ngàn thu, mặc người bình xét.

[00:07:23] Diệu Cẩm lĩnh giáo rồi.

[00:07:25] Hóa ra thiên uy chẳng qua cũng chỉ là giết người.

[00:07:47] Hoàng thượng, mấy câu nói trong lúc tức giận của tiểu muội,

[00:07:51] ngài đừng để trong lòng.

[00:07:54] Ta nghĩ,

[00:07:56] muội ấy vẫn là vì cái chết của phụ thân năm xưa,

[00:07:59] mà không thể nguôi ngoai.

[00:08:00] Trẫm quả thật giống như Chu Doãn Văn,

[00:08:03] vì ngôi vị mà gây họa cho bá tánh, gây họa cho thiên hạ.

[00:08:09] Hoàng thượng đừng quá khắt khe với bản thân.

[00:08:12] Từ xưa đến nay, người làm vua khó tránh khỏi bị chỉ trích.

[00:08:17] Chu Doãn Văn như vậy, Hoàng thượng cũng như vậy thôi.

[00:08:23] Không, lời của Diệu Cẩm khiến trẫm chợt tỉnh ngộ.

[00:08:29] Lên ngôi vị cao quý thực ra là để trả nợ.

[00:08:35] Trẫm phải trả nợ cho chính mình, trả nợ cho phụ hoàng,

[00:08:39] còn phải trả nợ cho ân oán trong khắp thiên hạ nữa.

[00:08:45] Vĩnh Lạc khai nguyên, chiếu thư vừa ban bố trong ngoài nước,

[00:08:48] đã có nhiều nước phiên bang đến triều kiến.

[00:08:52] Đây là điềm lành đất nước sắp hưng thịnh.

[00:08:54] Thiên hạ nhất thống thì vạn quốc đến triều cống mà.

[00:08:57] Hôm nay trẫm muốn cùng các vị ái khanh,

[00:08:59] nghênh đón sứ giả phiên bang, chứng kiến sự kiện khai nguyên thịnh thế.

[00:09:07] Truyền sứ thần các nước vào bệ kiến.

[00:09:25] Sứ thần nước Nhật Bản,

[00:09:26] khấu kiến Hoàng đế Bệ hạ nước Đại Minh thiên triều.

[00:09:29] Sứ thần Bột Nê khấu kiến Hoàng đế nước Đại Minh.

[00:09:32] Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

[00:09:37] Còn sứ giả nước nào?

[00:09:39]

[00:09:42] Bẩm Hoàng thượng, lần này đến triều kiến,

[00:09:43] chỉ có hai quốc sứ của nước Bột Nê và nước Nhật Bản.

[00:09:57] Bẩm Hoàng thượng,

[00:09:59] sứ thần của nước Bột Nê và Nhật Bản,

[00:10:01] lần này đã nhanh chân đến trước,

[00:10:04] giành được công đầu trong việc chúc mừng Bệ hạ lên ngôi.

[00:10:07] Nhiều sứ thần hơn trong vài ngày tới,

[00:10:10] sẽ liên tục không ngừng đến triều cống,

[00:10:13] bệ kiến Hoàng thượng.

[00:10:23] Vị này là vương tử nước Bột Nê, Ma Na Nhạ Gia Na Nãi.

[00:10:27] Quốc vương Bột Nê bái hạ Hoàng đế Đại Minh,

[00:10:29]

[00:10:35] Đại Minh sẽ trở thành người bạn đáng tin cậy nhất của các ngươi.

[00:10:38] Vị này là chính sứ nước Nhật Bản,

[00:10:40] cao tăng chùa Thiên Long, Kiên Trung Khuê Mật.

[00:10:44] Quốc quân Nhật Bản đặc biệt cử tăng nhân,

[00:10:46] bái hạ Hoàng đế Đại Minh và dâng quốc thư.

[00:10:57] Các ngươi vượt biển khơi, từ xa đến đây,

[00:10:59]

[00:11:01] Đến Trung Thổ, Đại Minh chính là nhà của các ngươi.

[00:11:04] Các ngươi có thể ở lại thêm vài ngày.

[00:11:06] Trong thời gian ở kinh thành,

[00:11:08] triều đình sẽ dùng quy chế vương công để đối đãi các ngươi.

[00:11:11] Bình thân.

[00:11:12] Tạ ơn sâu của Hoàng đế Đại Minh.

[00:11:19] Hoàng thượng, thần có việc muốn tấu.

[00:11:25] Nói đi.

[00:11:26] Quốc thư mà quốc sứ Nhật Bản dâng lên là giả.

[00:11:39] Giả?

[00:11:42] Bẩm Hoàng thượng, theo những gì vi thần biết,

[00:11:44] quốc sứ Nhật Bản vào ngày 13 tháng 5,

[00:11:47] đã đến cảng Chu San của Đại Minh.

[00:11:49] Lúc đó, chiến dịch Tĩnh Nạn vẫn chưa kết thúc.

[00:11:52] Kiên Trung tiên sinh liền gió chiều nào theo chiều ấy,

[00:11:55] chuẩn bị hai bản quốc thư.

[00:11:56] Bản chính dâng Chu Doãn Văn, bản phụ dâng Hoàng thượng.

[00:12:01] Ông ta vốn định, ai chiến thắng thì chúc mừng người đó.

[00:12:04] Hai bản quốc thư này,

[00:12:06] chỉ khác nhau ở tôn húy của hoàng đế mà thôi.

[00:12:08] Xin Hoàng thượng minh xét.

[00:12:14] Chuyện này là sao?

[00:12:17] Tôi không hiểu ý của vị đại nhân này.

[00:12:22] Kiên Trung tiên sinh,

[00:12:23] từ khi các ông đặt chân lên đất Đại Minh,

[00:12:25] mỗi ngọn cỏ cành cây bên cạnh đều hướng về Hoàng thượng.

[00:12:28] Nếu ông còn muốn chối cãi,

[00:12:30] thì càng thêm bất kính.

[00:12:42] Hoàng thượng, quốc thư sao dám làm giả.

[00:12:45] Chuyện này thật hoang đường, đúng là khinh người quá đáng mà.

[00:12:47] Rốt cuộc là thế nào, còn không mau khai thật.

[00:12:56] Bệ hạ,

[00:12:58] sứ thần quả thật đã chuẩn bị hai bản quốc thư.

[00:13:01] Xin Hoàng đế Đại Minh thứ tội.

[00:13:10] Bệ hạ, Đại Minh là thiên triều thượng quốc.

[00:13:13] Hai người chú cháu Hoàng thượng bất kể ai làm thiên tử,

[00:13:18] đều không liên quan đến nước láng giềng.

[00:13:20] Bệ hạ nên lấy lòng khoan dung, không cần nổi giận.

[00:13:29] Xảo ngôn lệnh sắc.

[00:13:38] Lui ra đi, bên ngoài điện chờ chỉ.

[00:13:42] Tạ ơn Hoàng thượng.

[00:13:47] Tuân chỉ.

[00:13:59] Khinh người quá đáng.

[00:14:10] Bệ hạ cho rằng Vĩnh Lạc khai nguyên,

[00:14:13] ắt sẽ là vạn quốc đến mừng, các vì sao vây quanh mặt trăng,

[00:14:18] kết quả là vô cùng thất vọng.

[00:14:21] Bọn họ dám làm vậy,

[00:14:22] chẳng qua là khinh trẫm danh không chính, ngôn không thuận.

[00:14:26] Vĩnh Lạc lập triều, trong lo ngoài họa,

[00:14:29] muốn thiên hạ quy tâm, con đường vẫn còn rất dài.

[00:14:34] Đại sư vì sao cao quan hậu lộc kiên quyết không nhận,

[00:14:37] lẽ nào thật sự định công thành thân thoái sao?

[00:14:40] Bệ hạ thứ tội.

[00:14:43] Tâm cơ mà bần tăng đã dùng, chỉ để tranh quyền đoạt vị,

[00:14:47] quá mức hà khắc, mãnh liệt.

[00:14:50] Bần tăng giúp Bệ hạ "phá" ở phía trước,

[00:14:52] nay Bệ hạ phải "lập" ở phía sau.

[00:14:56] Bệ hạ muốn đại trị thiên hạ,

[00:14:59] phải tìm phương pháp mới.

[00:15:03] Tĩnh Nạn bốn năm, trăm nghề đều chờ được phục hưng.

[00:15:06]

[00:15:11] Ngàn đầu vạn mối, ắt có cách giải quyết.

[00:15:15] Nếu bần tăng không nhìn lầm,

[00:15:17] là Ninh Vương đã dùng chuyện lập thái tử,

[00:15:20] để chiếu tướng Bệ hạ.

[00:15:23] Việc lập thái tử liên quan đến đại kế quốc gia,

[00:15:26] trẫm không thể không thận trọng.

[00:15:27] Năm xưa Thái Tổ vội vàng lập Chu Doãn Văn làm thái tử,

[00:15:31] gây ra thế cục nguy hiểm, không thể không đề phòng.

[00:15:36] Vết xe đổ phía trước,

[00:15:38] ngôi vị thái tử quyết không thể quyết định qua loa.

[00:15:40] Không lập thái tử, Bệ hạ phải tìm một lối đi khác,

[00:15:46] lấy một việc không ai ngờ tới,

[00:15:49] để chuyển hướng chú ý của các quan.

[00:15:51] Lấy một việc có thể gây tranh cãi lớn,

[00:15:54] để né tránh điểm nóng đang được mọi người chú ý.

[00:15:57] Theo bần tăng thấy, việc cấp bách của Bệ hạ,

[00:16:01] vẫn là bốn chữ như cũ: Chính danh, Củng cố ngôi vị.

[00:16:09] Vạn sự khởi đầu nan.

[00:16:10] Vĩnh Lạc tân chính, mấu chốt là bước đi đầu tiên.

[00:16:15] Mấy ngày nay trẫm đang cân nhắc lợi hại,

[00:16:20] làm sao để khai cuộc ván cờ lớn này.

[00:16:33] Thi tiên sinh, vết thương của ông không sao chứ?

[00:16:36] Chỉ rách chút da, không có gì đáng ngại.

[00:16:39] Từ biệt bên bờ sông, đã qua một năm.

[00:16:42] Ông có biết không, Hoàng thượng vẫn luôn nhớ đến ông đó.

[00:16:46] Hoàng thượng vừa lên ngôi, vẫn còn nhớ đến Thi mỗ.

[00:16:50] Chiến dịch Tĩnh Nạn, nhờ có Thi tiên sinh hào phóng tương trợ,

[00:16:53] chúng ta mới vượt qua được thiên hiểm Trường Giang.

[00:16:55] Hoàng thượng sao có thể quên Thi tiên sinh được.

[00:16:59] Thi mỗ lần này từ Nam Dương mang về một ít hàng ngoại quốc,

[00:17:02] hương liệu, trân châu... muốn dâng lên Hoàng thượng.

[00:17:05] Xin Trịnh đại nhân tiến cử.

[00:17:07] Cái này không vấn đề.

[00:17:08] Tuy nhiên Hoàng thượng quốc sự bận rộn, khó có lúc rảnh rỗi.

[00:17:12] Nhưng...

[00:17:13] nếu Hoàng thượng biết là Thi tiên sinh cầu kiến,

[00:17:15] ngài nhất định sẽ long nhan đại duyệt.

[00:17:17] Trịnh đại nhân quá khen rồi.

[00:17:20] Thi tiên sinh, ông đừng quên,

[00:17:22] Hoàng thượng còn nợ ông một ân tình lớn bằng trời.

[00:17:25] Nếu tôi không đoán sai,

[00:17:27] ông chắc chắn là gặp phải rắc rối gì đó ở hải ngoại,

[00:17:29] có việc muốn nhờ Hoàng thượng.

[00:17:30] Chuyện ở Nam Dương,

[00:17:31] liên quan đến uy danh của triều Đại Minh ở hải ngoại.

[00:17:34] Thi mỗ lần này đến triều,

[00:17:35] chính là muốn vì thanh danh hải ngoại của triều đình mà dốc sức.

[00:17:39] Vì sinh kế của vạn ngàn người Hoa ở Nam Dương mà tiến言.

[00:17:47] Đây là món nợ cũ, căn bệnh trầm kha mấy chục năm rồi.

[00:17:50] Ý của ông ta là,

[00:17:51] lệnh cấm biển mà Thái Tổ hoàng đế ban hành năm xưa,

[00:17:54] khiến cho ngư dân, thương hộ ven biển đều mất kế sinh nhai.

[00:17:57] Đáng sợ hơn là vì cấm biển lâu dài,

[00:18:00] một số người bị buộc phải phiêu bạt ra hải ngoại,

[00:18:02] một số người khác bị buộc phải trở thành hải tặc.

[00:18:07] Bản thân Thi Tấn Khanh chính là một ví dụ.

[00:18:12] Nghe nói trong số người Hoa ở Nam Dương,

[00:18:14] có một kẻ tên là Trần Tổ Nghĩa.

[00:18:16] Vâng, Trần Tổ Nghĩa này,

[00:18:19] nay đã trở thành đại đạo giang hồ,

[00:18:21] xưng bá một phương, gây họa cho Nam Dương.

[00:18:24] Lúc Thi tiên sinh vội vã đến kinh thành,

[00:18:26] trên biển đã bị hắn cướp mất mấy chiếc thuyền,

[00:18:30] còn suýt nữa mất mạng.

[00:18:33] Sao? Thi tiên sinh bị thương à?

[00:18:35] Vâng.

[00:18:37] Ngươi từ trong cung chọn một ít thuốc tốt,

[00:18:38] tìm một danh y,

[00:18:40] tự mình thay trẫm đi thăm ông ấy.

[00:18:42] Ông ấy còn nói...

[00:18:47] Là muốn trẫm trả nợ chứ gì.

[00:18:50] Thi Tấn Khanh còn nói,

[00:18:51] ông ấy cũng là con dân Đại Minh.

[00:18:54] Ông ấy muốn vì con cháu Hoa Hạ sống ở hải ngoại,

[00:18:57] tìm một con đường sống.

[00:18:58] Không còn bị quốc sách cấm biển truy nã, chém giết.

[00:19:02] (lỗi)

[00:19:02] Cũng hy vọng Bệ hạ có thể chống lưng cho họ,

[00:19:06] tránh bị người ngoài sỉ nhục.

[00:19:11] Việc ông ta nói không phải là nhỏ.

[00:19:14] Vậy Hoàng thượng có nên gặp ông ấy sớm không ạ?

[00:19:18] Không gặp.

[00:19:22] Vậy卑職 sẽ cho ông ấy về.

[00:19:28] Nhận đồ của người ta thì tay ngắn đi.

[00:19:31] Dù sao năm đó trẫm và ông ta đã có lời thề,

[00:19:33] không thể làm chuyện qua cầu rút ván.

[00:19:38] Thế này đi,

[00:19:40] ngươi bảo ông ta cứ ở lại kinh thành trước đã.

[00:19:43] Ý của Hoàng thượng là...

[00:19:47] Phải ăn từng miếng một, không vội được.

[00:19:53] Ngươi lui ra trước đi.

[00:19:55] Vâng.

[00:20:13] Hoàng thượng,

[00:20:14] Lại Bộ đã dâng lên bản khảo sát đánh giá

[00:20:16] các quan viên từ thất phẩm trở lên trong năm nay.

[00:20:20] Theo lệ thường,

[00:20:22] Hoàng thượng chỉ cần phê lời đánh giá vào tấu chương,

[00:20:25] là có thể chiếu cáo toàn quốc.

[00:20:31] Lưu Ngọc Lượng đáng được thưởng, vì sao phải thưởng?

[00:20:35] Tề Hồng Sinh đáng bị phạt, phạt vì cớ gì?

[00:20:42] Bẩm Hoàng thượng, trong năm đại hạn này,

[00:20:45] Lưu Ngọc Lượng thân là mệnh quan triều đình, cha mẹ của bá tánh,

[00:20:48] có thể biết đại thể, mở cửa thành tiếp nhận dân tị nạn,

[00:20:51] làm tròn trách nhiệm của một vị phụ mẫu chi quan,

[00:20:53] bảo toàn tính mạng cho hơn vạn lê dân,

[00:20:55] thực là tấm gương cho các quan viên trong thiên hạ.

[00:21:00] Phải, ông ta thành tấm gương rồi.

[00:21:03] Nhưng dân tị nạn lại ăn sạch cả một huyện.

[00:21:07] Vốn chỉ có một vạn dân tị nạn,

[00:21:09] giờ lại biến thành hai vạn.

[00:21:12] Hai vạn người này lại đi ăn huyện khác,

[00:21:14] cứ thế lặp đi lặp lại, dân tị nạn tăng lên gấp bội.

[00:21:18] Cứ thế này,

[00:21:20] người chết đói sẽ là bao nhiêu vạn?

[00:21:23] Bệ hạ, đây chính là chỗ hơn người của Lưu Ngọc Lượng.

[00:21:27] Biến một vạn dân tị nạn thành hai vạn,

[00:21:31] đây chính là chỗ hơn người của vị quan này à?

[00:21:36] Muốn sống thì cùng sống, chết đói thì cùng chết.

[00:21:39] Để chết đói mấy vạn mạng người,

[00:21:41] để thành tựu một danh tiết lưu danh ngàn đời,

[00:21:43] đáng giá lắm.

[00:21:47] Hoàng thượng, thần tán thành.

[00:21:48] Chết đói là việc nhỏ, danh tiết là việc lớn.

[00:21:50] Thà chết chứ không mất danh tiết,

[00:21:52] đây là bổn phận của kẻ làm thần.

[00:21:54] Thần xin Hoàng thượng hết lời khen thưởng Lưu Ngọc Lượng.

[00:21:58] Thần tán thành, Lưu Ngọc Lượng đáng được khen thưởng.

[00:22:02] Thần tán thành! Thần tán thành!

[00:22:04] Thần tán thành! Thần tán thành!

[00:22:07] Thần...

[00:22:09] Lý do của các ngươi trẫm đều nghe rồi.

[00:22:12] Chuyện của Lưu Ngọc Lượng, trẫm tự có chủ trương.

[00:22:17] Ở đây còn có một quan viên tên là Tề Hồng Sinh.

[00:22:20] Các ngươi nói ông ta đáng phạt.

[00:22:22] Đây lại là vì sao?

[00:22:24] Hoàng thượng, Tề Hồng Sinh đọc sách thánh hiền,

[00:22:28] trong năm đại hạn này,

[00:22:29] không nghĩ đến việc mở kho cứu tế,

[00:22:31] ngược lại còn dùng lời lẽ ma quỷ để mê hoặc dân chúng.

[00:22:33] Khoan đã.

[00:22:36] Trong này trẫm thấy viết rất rõ ràng mà.

[00:22:39] Tề Hồng Sinh không chỉ phát cháo cứu tế,

[00:22:41] mà còn mở cửa phủ của mình,

[00:22:43] đón người già yếu, phụ nữ trẻ em vào nhà.

[00:22:47] Quan viên như vậy vì sao phải phạt?

[00:22:50] Bệ hạ, phát cháo là việc nhỏ,

[00:22:52] Tề Hồng Sinh mê hoặc triều chính,

[00:22:55] làm loạn tổ pháp mới là việc lớn.

[00:22:58] Ông ta biết rõ lệnh cấm của triều đình,

[00:22:59] lại còn nói gì mà,

[00:23:00] "chỉ cần cho mấy chiếc thuyền ra biển,

[00:23:02] muốn bao nhiêu lương thực có bấy nhiêu lương thực,

[00:23:03] muốn bao nhiêu tôm cá có bấy nhiêu tôm cá".

[00:23:06] Hoàng thượng, một mảnh ván cũng không được xuống biển,

[00:23:09] đây là di huấn của Thái Tổ.

[00:23:12] Lời này của Tề Hồng Sinh là đại nghịch bất đạo.

[00:23:18] Làm loạn tổ pháp, thiên uy ở đâu?

[00:23:21] Sáng ban lệnh chiều thay đổi, quốc thể ở đâu?

[00:23:24] Một câu nói bừa của Tề Hồng Sinh,

[00:23:26] đã đẩy Đại Minh của ta vào vòng nguy nan,

[00:23:30] đẩy vạn dân vào chốn bất trung, bất nghĩa.

[00:23:37] Bệ hạ,

[00:23:38] chuyện của Tề Hồng Sinh tuyệt đối không thể xem nhẹ.

[00:23:42] Bá tánh cần được giáo hóa, dân phong cần được nuôi dưỡng.

[00:23:45] Với luận điệu này, ắt sẽ nảy sinh dân gian xảo,

[00:23:48] lòng tham không đáy, hại nước hại dân đó, Hoàng thượng.

[00:23:53] Trẫm thấy tấu chương của ông ta viết không có gì sai cả.

[00:23:56] Hoàng thượng! Hoàng thượng!

[00:23:59] Dân lấy ăn làm trời.

[00:24:00] Gặp đại nạn này, trẫm cũng sẽ nghĩ như vậy, nói như vậy.

[00:24:05] Hoàng thượng!

[00:24:06] Hoàng thượng! Hoàng thượng!

[00:24:10] Phải trái công tội phải xử lý cẩn thận ạ.

[00:24:19] Các ngươi nói Thái Tổ có di huấn,

[00:24:21] một mảnh ván không được xuống biển, điều đó không sai.

[00:24:24] Nhưng Thái Tổ cấm là vận chuyển hàng lậu,

[00:24:27] trong ngoài cấu kết.

[00:24:29] Chứ không hề nói tôm cá dưới biển này,

[00:24:31] không thể dùng để cứu tế dân tị nạn.

[00:24:34] Tề Hồng Sinh muốn mở ra một hướng suy nghĩ mới,

[00:24:37] dùng biển cứu người, không có gì sai cả.

[00:24:44] Đứng dậy cả đi.

[00:24:49] Các ngươi cùng trẫm bàn việc triều chính,

[00:24:52] thăng một người, giáng một người đều không thể qua loa.

[00:24:57] Chuyện của Tề Hồng Sinh,

[00:24:59] các ngươi cứ mang về bàn lại đi.

[00:25:01] Hoàng thượng, không được ạ!

[00:25:02] Chuyện của Tề Hồng Sinh đã có kết luận, không cần bàn lại.

[00:25:07] Vậy ngươi nói cho trẫm nghe xem.

[00:25:09] Bẩm Hoàng thượng, cha của Tề Hồng Sinh bệnh mất,

[00:25:13] thời gian chịu tang chưa hết, đang ở nhà chịu tang (đinh ưu), không tại chức.

[00:25:17] Tề Hồng Sinh dâng tấu chương tuy không trái quy chế triều đình,

[00:25:20] nhưng làm con mà không thể chuyên tâm tận hiếu,

[00:25:23] thì làm thần cũng sẽ không chuyên tâm tận trung.

[00:25:26] Thần khẩn cầu Hoàng thượng trị tội bất hiếu, bất kính của ông ta.

[00:25:31] Ý của ngươi là,

[00:25:33] đang ở nhà chịu tang thì không được lo cho nước cho dân,

[00:25:38] đang chịu tang cha thì không được hiến kế hiến sách à?

[00:25:44] Lưu Ngọc Lượng và Tề Hồng Sinh,

[00:25:45] không phải là chuyện khen một người, chê một người.

[00:25:48] Mà thực sự liên quan đến xã tắc dân phong,

[00:25:50] liên quan đến tổ chế quốc thể.

[00:25:51] Bệ hạ nhất định phải ở trước đại thị đại phi này,

[00:25:54] phân rõ trắng đen, hạ quyết tâm dứt khoát.

[00:25:57] Lưu ái khanh,

[00:25:59] nếu ngươi đói có muốn ăn cơm không?

[00:26:02] Đói thì dĩ nhiên phải ăn.

[00:26:03] Nhưng nếu gặp nguy nan,

[00:26:05] thà chết đói chứ quyết không thất tiết.

[00:26:10] Dân tị nạn đi qua một thành, ăn sạch một thành.

[00:26:13] Ngươi là phụ mẫu chi quan của địa phương,

[00:26:15] sẽ làm thế nào?

[00:26:16] Lại đến nơi khác để ăn.

[00:26:19] Thần cho rằng huyện lệnh trong thiên hạ nhất định sẽ đồng tâm đồng đức.

[00:26:34] Các vị quan lại đã dạy cho Hoàng thượng một bài học,

[00:26:37] Bệ hạ cảm xúc nhiều lắm phải không?

[00:26:41] Trẫm muốn nói mà không biết bắt đầu từ đâu,

[00:26:44] muốn mắng mà không biết nên mắng ai,

[00:26:47] muốn giết người cũng không biết hạ đao từ đâu.

[00:26:50] Đàn gảy tai trâu, một đám đá cuội.

[00:26:52] Cho dù phạt tên quan ngu ngốc cứu tế vô đạo,

[00:26:55] thưởng cho năng thần xuống biển kiếm ăn,

[00:26:58] thế khó mà Hoàng thượng đối mặt,

[00:27:00] vẫn sẽ hết cái này đến cái khác,

[00:27:02] nối tiếp nhau, tầng tầng lớp lớp không dứt.

[00:27:05] Trẫm đã hiểu ra rồi.

[00:27:07] Đây căn bản không phải là,

[00:27:08] tranh cãi gì về cách cứu tế,

[00:27:10] mà liên quan đến việc đi theo lối cũ hay là biến pháp đổi mới.

[00:27:14] Hoàng thượng minh xét.

[00:27:16] Trẫm lấy danh nghĩa "phụng thiên tĩnh nạn" để khởi binh,

[00:27:19] sau khi lên ngôi, lại lấy việc khôi phục cựu chế làm nhiệm vụ của mình,

[00:27:23] chính là vì để ổn định triều chính,

[00:27:25] lấy danh nghĩa tổ chế để cầu thiên hạ quy tâm.

[00:27:28] Nay lại muốn công khai phản bội di huấn của Thái Tổ,

[00:27:31] người trong thiên hạ sẽ chỉ trích trẫm là ly kinh bạn đạo.

[00:27:35] Tổ chế không những không thể vi phạm,

[00:27:38] ngược lại phải phụng thờ như thần minh.

[00:27:43] Lấy tổ huấn làm đại kỳ, mưu sách lược hay cho tân chính.

[00:27:47] Lấy danh nghĩa duy trì tổ chế để thực hiện việc biến pháp.

[00:27:51] Để tổ pháp cựu chế phục vụ cho ta.

[00:27:54] Chỉ cần Hoàng thượng kế thừa sơ tâm của Thái Tổ là làm cho Đại Minh cường thịnh,

[00:27:58] bá tánh giàu có,

[00:28:00] con đường đi như thế nào,

[00:28:02] đó là sự tự giác, tự quyết của các quân vương đời sau.

[00:28:09] Việc thực thi và thay đổi mọi quốc sách,

[00:28:12] phải lấy quyền lực làm nền tảng.

[00:28:15] Nay Hoàng thượng đã kế thừa đại thống,

[00:28:17] hoàng quyền trong tay,

[00:28:19] thay đổi chính là ngay hôm nay.

[00:28:29] Nếu có thể khai sáng thịnh thế Vĩnh Lạc của Đại Minh,

[00:28:33] trẫm vạn lần chết cũng không từ.

[00:28:35] Đột phá khẩu thích hợp nhất lúc này,

[00:28:37] chính là tảng băng kiên cố "một mảnh ván không được xuống biển" này.

[00:28:41] Như vậy mới có thể chấn động lòng người, thế như chẻ tre.

[00:28:47] Nếu làm như vậy,

[00:28:49] tiếng xấu của Bệ hạ sẽ không chỉ là toán nghịch,

[00:28:53] đời sau còn sẽ thêm vào tội khi quân bội tổ,

[00:28:57] họa quốc loạn chính.

[00:29:01] Dù sao cũng không tránh khỏi một chậu nước bẩn.

[00:29:04] Trẫm dứt khoát nhận hết những tiếng xấu này.

[00:29:07] Thay vì làm một hoàng thượng danh không chính ngôn không thuận,

[00:29:10] không bằng làm một đế quân phá cũ lập mới.

[00:29:12] Cựu chế của Đại Minh, nước cờ này đã đi vào ngõ cụt.

[00:29:18] Nhưng cờ là gì? Là nước cờ thắng bại trên bàn cờ.

[00:29:21] Là sự tranh đấu ở các góc cạnh.

[00:29:24] Nếu nhảy ra khỏi những quy tắc cứng nhắc,

[00:29:27] vậy thì trời đất sông núi đều sẽ là bàn cờ của Bệ hạ.

[00:29:32] Trời là cơ nghiệp của Đại Minh,

[00:29:35] đất là sự no ấm của bá tánh.

[00:29:39] Giữa trời và đất này,

[00:29:41] Bệ hạ có thể tùy ý tung hoành.

[00:29:46] Quy tắc của thiên hạ đều do người định ra,

[00:29:49] cũng là để cho người phá vỡ.

[00:29:52] Vĩnh Lạc tân chính,

[00:29:53] nếu có thể làm cho nước giàu dân mạnh, vạn dân ủng hộ,

[00:29:57] Bệ hạ lo gì mà thiên hạ không thống nhất quy tâm.

[00:30:05] Lời của đại sư như thể hồ quán đỉnh.

[00:30:08] Từ xưa đến nay không có quy tắc nào không thay đổi.

[00:30:14] Mọi quy tắc đều để cho ta sử dụng.

[00:30:21] Nhảy ra một quân, cứu sống cả bàn cờ.

[00:30:26] Truyền Thi Tấn Khanh vào bệ kiến.

[00:30:30] Truyền Thi Tấn Khanh vào bệ kiến! Truyền Thi Tấn Khanh vào bệ kiến!

[00:30:48] Thảo dân Thi Tấn Khanh khấu kiến Bệ hạ.

[00:30:52] Hoàng đế vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

[00:30:57] Các vị ái khanh, trẫm đã mời đến một vị khách.

[00:31:02] Ông ấy là một cự thương ở Nam Dương, cũng là bạn cũ của trẫm.

[00:31:07] Thi Tấn Khanh, bình thân.

[00:31:09] Tạ ơn Hoàng thượng.

[00:31:16] Thi Tấn Khanh,

[00:31:18] ngươi tuy thân ở hải ngoại, nhưng cũng là con cháu Hoa Hạ.

[00:31:22] Trẫm muốn ngươi nói cho các quan viên nghe một chút,

[00:31:26] ở các nước Nam Dương và trên các đảo ở hải ngoại,

[00:31:29] người Hoa và khách thương sinh kế ra sao, có được no ấm không?

[00:31:34] Hoàng thượng, thương nhân và người dân Hoa Hạ ở hải ngoại chúng tôi,

[00:31:37] sống lâu ở xứ người, xa rời quê hương,

[00:31:40] giống như một con thuyền cô độc trôi nổi trên biển lớn.

[00:31:44] Không chỉ phải chịu đựng sự bóc lột của người ngoài,

[00:31:46] mà còn phải trốn tránh sự truy sát của hải tặc.

[00:31:48] Mạng còn không giữ được, nói gì đến sinh kế.

[00:31:53] Hoàng thượng,

[00:31:54] người Hoa ở hải ngoại chúng tôi tuy cách xa Đại Minh trùng dương,

[00:31:58] nhưng trái tim thì từng giây từng phút,

[00:32:00] cũng chưa từng rời xa quê hương.

[00:32:03] Những người già sau khi chết,

[00:32:06] họ nhất định sẽ dặn dò con cháu,

[00:32:10] hãy nhớ về quê nhà Đại Minh.

[00:32:16] Hoàng thượng, chúng thần cũng đều là con cháu Hoa Hạ.

[00:32:21] Hoàng ân to lớn, ban phát khắp thiên hạ,

[00:32:24] nhưng chúng thần có khổ thì biết kêu với ai?

[00:32:26] Chúng thần cảm thấy quá bơ vơ không nơi nương tựa.

[00:32:31] Lẽ nào chúng thần là những đứa con bị Đại Minh ruồng bỏ sao?

[00:32:38] Hoàng thượng, biên cương biển không yên thì nước không thể an.

[00:32:44] Lê dân hải ngoại của ta, tuy phiêu bạt nơi đất khách,

[00:32:48] cũng là huyết mạch Trung Hoa của ta.

[00:32:51] Đại Minh là thiên triều thượng quốc,

[00:32:56] sao có thể chịu sự sỉ nhục của người ngoài?

[00:32:59] Hoàng thượng, những người ra biển, một là tội thần,

[00:33:03] hai là dân bỏ trốn, ba là gian thương.

[00:33:06] Tội thần và dân bỏ trốn đã sớm đi ngược kinh điển, quên mất tổ tông,

[00:33:09] đại nghịch bất đạo.

[00:33:10] Gian thương ra biển cũng là vì lợi nhỏ,

[00:33:13] mà chống lại lệnh cấm biển của Thái Tổ.

[00:33:16] Thi Tấn Khanh đáng bị xử tội lăng trì.

[00:33:30] Người Hoa ở hải ngoại cùng tông cùng tổ với ta.

[00:33:33] Bỏ mặc không quan tâm, sao có thể nói đến quốc uy của thiên triều.

[00:33:38] Vùng biển của Đại Minh cũng là quốc thổ của trẫm.

[00:33:42] Sao có thể để hải tặc, Oa khấu hoành hành ngang ngược.

[00:33:47] Triều đại Vĩnh Lạc phải đóng thuyền lớn, tuần du vạn dặm biển khơi.

[00:33:53] Kẻ nào xâm phạm Đại Minh của ta, nhất định phải trừng phạt.

[00:33:56] Kẻ nào giết thần dân của ta, nhất định phải truy cứu.

[00:34:24] Các ngươi nghe cho rõ đây.

[00:34:26] Những sách này đều là tổ huấn của Thái Tổ gia để lại.

[00:34:29] Trông coi cho cẩn thận cho ta.

[00:34:31] (lỗi)

[00:34:31] Nếu để mưa làm ướt, gió thổi bay,

[00:34:34] ta sẽ lột gân rút xương các ngươi.

[00:34:37] Dạ, dạ.

[00:34:44] Đóng cửa lại.

[00:34:45] Hôm nay chúng ta ở nhà bàn bạc thân mật.

[00:34:49] Cứ nói thẳng, nói đi.

[00:34:51] Chuyện hạ Tây Dương, các ngươi thấy thế nào?

[00:34:55] Cao Sí.

[00:34:59] Thái Tổ mưu sâu nghĩ xa,

[00:35:01] cấm biển thực sự là do thế nước bắt buộc.

[00:35:04] Nhưng... nhưng Phụ hoàng muốn hạ Tây Dương,

[00:35:09] cũng là vì quốc kế dân sinh,

[00:35:11] cũng là mưu sâu nghĩ xa.

[00:35:13] Cho nên,

[00:35:14] chuyện hạ Tây Dương, Phụ hoàng mới tìm chúng ta đến để thương nghị.

[00:35:25] Cao Hú.

[00:35:27] Phụ hoàng nói thế nào, nhi thần làm thế đó.

[00:35:38] Ngồi đi.

[00:35:42] Thập Thất đệ, đệ thấy sao?

[00:35:59] Xem ra là không hợp ý nhau rồi.

[00:36:06] Mọi người về suy nghĩ kỹ lại đi,

[00:36:08] hôm khác sẽ bàn lại.

[00:36:12] Nhi thần cáo lui.

[00:36:19] Giải Tấn, Hạ Nguyên Cát, hai ngươi ở lại.

[00:36:28] Lại đây ngồi.

[00:36:37] Hai vị ái khanh à,

[00:36:39] Vĩnh Lạc khai nguyên, vạn sự đang chờ quyết định.

[00:36:41] Trẫm vẫn luôn muốn nói chuyện kỹ với hai khanh.

[00:36:44] Uống trà đi, không cần câu nệ.

[00:36:50] Giải Tấn.

[00:36:52] Hoàng thượng.

[00:36:53] Ngươi là đại tài tử nổi danh thiên hạ,

[00:36:55] thần đồng thời Hồng Vũ.

[00:36:58] Không dám, không dám.

[00:37:01] Nếu trẫm không nhớ lầm,

[00:37:04] người đầu tiên đề xuất triệt phiên hình như là ngươi nhỉ.

[00:37:08] Cái gọi là "phiên vương mạnh không trừ, nền móng nước không vững,

[00:37:10] lúc cần quyết không quyết, ngược lại sẽ bị loạn."

[00:37:14] Hoàng thượng.

[00:37:19] Lời của ngươi quả thật có chút kiến giải.

[00:37:27] Hạ Nguyên Cát.

[00:37:30] Hoàng thượng.

[00:37:31] Trẫm nhớ Chu Doãn Văn đã thưởng cho ngươi tám chữ,

[00:37:34] "Giỏi về quản lý, siêng năng tính toán."

[00:37:37] Diệu kế "vây mà không đánh" năm đó ngươi hiến,

[00:37:40] suýt nữa đã vây chết trẫm ở Bắc Kinh.

[00:37:44] Hoàng thượng, đây đều là chuyện quá khứ rồi.

[00:37:48] Hoàng thượng không nhắc cũng được.

[00:37:50] Phải nhắc.

[00:37:54] Không có những chuyện quá khứ đó,

[00:37:55] trẫm làm sao có thể thấy rõ tài hoa của các ngươi.

[00:37:58] Vĩnh Lạc tân chính, thể chế chính trị là gốc.

[00:38:01] Trẫm chuẩn bị bắt đầu cải cách từ quan chế.

[00:38:05] Trong những ngày tới, trẫm muốn lên kế hoạch thành lập Văn Uyên Các.

[00:38:09] Lấy các đại học sĩ nội thương,

[00:38:11] để thành lập cơ quan tham vấn nghị sự của trẫm,

[00:38:13] xử lý các chính sự trung ương của quốc gia.

[00:38:16] Mong rằng các ngươi có thể,

[00:38:17] quét sạch luồng khí thối nát, trì trệ trong triều đình,

[00:38:20] dám nói thẳng, mưu lược và có thể quyết đoán.

[00:38:26] Hoàng thượng kỳ vọng sâu sắc, vi thần nhất định sẽ dốc hết sức mình.

[00:38:31] Các ngươi là bề tôi cốt cán của trẫm,

[00:38:33] phải gánh vác lo âu cho triều đình.

[00:38:40] Chuyện hạ Tây Dương này, các ngươi thấy sao?

[00:38:48] Hoàng thượng, lệnh cấm biển không thể phá,

[00:38:51] tổ huấn không thể trái.

[00:39:12] Thập Thất thúc à, cháu biết chú thích động vật sống.

[00:39:15] Chú xem, cháu đặc biệt tìm cho chú đấy, thế nào?

[00:39:18] Vừa hung vừa dữ, có thích không?

[00:39:22] Là một món đồ hay.

[00:39:26] Thập Thất thúc à,

[00:39:27] những người đã từng đánh trận trong chiến dịch Tĩnh Nạn chúng cháu,

[00:39:30] đều đang trông vào chú đó.

[00:39:34] Chú xem hai bảo bối này,

[00:39:36] trước đại chiến, nín thở tập trung,

[00:39:41] đó gọi là nén sức chờ thời.

[00:39:48] Thập Thất thúc.

[00:39:50] Rốt cuộc phải làm thế nào, chú phải cho một lời chứ.

[00:39:54] Gặp chuyện không được vội.

[00:39:56] Binh pháp có câu, trí đi trước dũng.

[00:40:00] Phải giống như hai bảo bối này,

[00:40:02] trước hết phải tìm chỗ để cắn,

[00:40:04] đó gọi là công kỳ bất bị.

[00:40:10] Ý gì ạ?

[00:40:12] Thập Thất thúc à, kể cho cháu nghe một câu chuyện.

[00:40:15] Năm xưa phụ hoàng của cháu,

[00:40:17] khi còn làm Yến Vương ở Bắc Kinh,

[00:40:20] cũng từng gặp phải khó khăn giống như cháu bây giờ.

[00:40:23] Một bên là bản thân muốn đại triển hoành đồ,

[00:40:25] bên kia thì,

[00:40:26] là cháu ruột của mình, Chu Doãn Văn, đang ngáng đường.

[00:40:30] Phải làm sao?

[00:40:32] Cháu đoán xem lão hòa thượng điên đó,

[00:40:34] đã bày mưu gì cho phụ hoàng của cháu?

[00:40:38] Cháu làm sao biết được.

[00:40:41] Hòa thượng điên nói rằng, có thể trở thành thái tử hay không,

[00:40:46] không nằm ở việc trong mắt người đời,

[00:40:48] cháu có công thành danh toại hay không.

[00:40:52] Mà nằm ở vị trí của cháu trong lòng Thái Tổ.

[00:40:58] Nếu mình không có cơ hội,

[00:41:00] để làm việc Hoàng thượng thích,

[00:41:03] vậy thì nhất định phải để cho đối thủ,

[00:41:05] đi làm việc mà Hoàng thượng căm ghét.

[00:41:13] Về phía Phụ hoàng, rốt cuộc cháu phải làm sao?

[00:41:16] "Cục cưng" trong lòng Phụ hoàng của cháu lúc này là gì?

[00:41:25] Hạ Tây Dương.


 0 注释 sort   排序方式


下一个