Tiếp theo

(AI-sub) Trịnh Hoà Hạ Tây Dương tập 36 - La Gia Lương, Đường Quốc Cường

0 Lượt xem· 08/12/25
ai_sub_studio
ai_sub_studio
Người theo dõi
0

Phụ đề được dịch bằng AI, cần bạn góp sức hoàn thiện. Liên hệ tham gia tại Facebook: https://www.facebook.com/profi....le.php?id=1000678863 -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- Trịnh Hoà Hạ Tây Dương (2009): Hành Trình Lịch Sử Vượt Biển Của Hạm Đội Nhà Minh <br>Bộ phim xoay quanh nhân vật lịch sử có thật – thái giám Trịnh Hòa (do ngôi sao TVB La Gia Lương thủ vai). Dưới mệnh lệnh của hoàng đế Minh Thành Tổ - Chu Đệ (Đường Quốc Cường), Trịnh Hòa đã dẫn đầu một hạm đội lớn nhất thế giới thời bấy giờ thực hiện 7 chuyến hải trình vĩ đại đến &quot;Tây Dương&quot; (vùng biển Ấn Độ Dương và xa hơn nữa).

Xem nhiều hơn

[00:01:11] Bệnh của ta e là không thuốc nào chữa khỏi rồi.

[00:01:18] Ta muốn nhờ ngươi thay ta đến đó lạy Phật Tổ.

[00:01:25] Nương nương yên tâm.

[00:01:26] Vi thần nhất định sẽ thay nương nương bái kiến Phật Tổ.

[00:01:29] Cầu Phật Tổ phù hộ nương nương sớm ngày bình phục.

[00:01:32] Mang lòng từ bi cho thiên hạ.

[00:01:34] Được.

[00:01:41] Ngươi hãy mang cái này theo.

[00:01:44] Cầm cho kỹ, nhớ lấy.

[00:01:48] Đến trước mặt Phật Tổ hãy mở ra.

[00:01:54] Phải thay ta nói hết những lời này trước mặt Phật Tổ.

[00:02:30] Vẫn chưa hiểu sao?

[00:02:33] Sư phụ, đồ nhi ngu muội.

[00:02:42] Con đã ngộ ra được điều gì?

[00:02:45] Hoàng hậu nương nương hiếu thảo từ tâm, là mẫu nghi thiên hạ.

[00:02:48] Nay lại lâm bệnh nặng.

[00:02:50] Đồ nhi đáng ra phải đến núi Tích Lan,

[00:02:52] thay Người đốt hương bái Phật, cầu xin tăng thọ.

[00:02:57] Hoàng hậu nương nương thông minh hơn người như vậy,

[00:03:01] sao có thể không biết thiên mệnh khó trái.

[00:03:04] Điều mà trong lòng Người thật sự muốn con làm,

[00:03:08] thật ra không phải là để

[00:03:10] cầu xin Phật Tổ tăng thọ cho mình.

[00:03:12] Vậy Hoàng hậu là vì điều gì?

[00:03:14] Vì con.

[00:03:17] Vì tôi?

[00:03:18] Hoàng hậu đang dùng bệnh tình của mình để đẩy con một bước.

[00:03:24] Đẩy tôi?

[00:03:26] Bà ấy muốn dùng uy danh của mình để gạt bỏ mọi lời dị nghị,

[00:03:31] bà ấy muốn dùng lý do bái Phật trị bệnh

[00:03:34] để mở đường cho con.

[00:03:35] Bà ấy muốn con tiếp tục dẫn dắt thuyền đội Đại Minh

[00:03:38] ra khỏi quốc môn.

[00:03:40] Bà ấy mong muốn chuyến hải hành tuần dương,

[00:03:43] và đại nghiệp Vĩnh Lạc trung hưng sẽ được thực hiện đến cùng.

[00:04:16] Trịnh đại nhân, Hoàng thượng cho gọi ngài vào.

[00:05:02] Hoàng thượng.

[00:05:33] Truyền lệnh, mang theo 50 hộ vệ tinh nhuệ.

[00:05:35] Bao vây Văn Học Quán cho lão tử.

[00:05:38] Bổn vương muốn lật tung gốc gác của chúng.

[00:05:39] Bắt cho được kẻ tung tin đồn gây sự.

[00:05:41]

[00:05:43] Bắt hết những tên quan viên vô sự sinh sự đó.

[00:05:46] Để ta xem, kẻ nào còn dám tung tin đồn gây sự.

[00:05:49] Tuân lệnh.

[00:05:50] Khoan đã.

[00:05:52] Hán Vương, việc này tuyệt đối không thể nóng vội.

[00:05:56] Ngươi cứ thế trơ mắt nhìn chúng

[00:05:57] phóng uế lên đầu ngươi sao?

[00:05:58] Bôi nhọ thiên uy của Đại Minh chúng ta à?

[00:06:00] Vì quân phụ mà san sẻ ưu phiền, Trịnh Hòa chết không hối tiếc.

[00:06:03] Ngươi nhịn được, chứ lão tử không nhịn được. Đi!

[00:06:06] Không được, việc nhỏ không nhịn sẽ loạn đại mưu.

[00:06:09] Ngài sẽ gây ra đại họa cho Hoàng thượng đó.

[00:06:14] Các vị tướng quân, các vị lui xuống trước đi.

[00:06:16] Tuân lệnh.

[00:06:21] Tung tin đồn tuy là bất nghĩa,

[00:06:23] nhưng số người rất đông, Hán Vương nếu bắt giữ toàn bộ,

[00:06:26] các nha môn đều sẽ bị tê liệt.

[00:06:28] Thánh chỉ của Hoàng thượng ai sẽ tiếp nhận?

[00:06:31] Công vụ thường ngày của triều đình ai sẽ lo liệu?

[00:06:34] Vào lúc mở biển giao thương mà xảy ra bắt bớ, giết nhầm,

[00:06:37] sẽ càng khiến mọi người lo sợ.

[00:06:38] Việc này truyền đến các nước hải ngoại,

[00:06:40] không chỉ khiến thiên hạ chê cười,

[00:06:41] mà còn khiến triều đình rơi vào cảnh trong ngoài đều khó khăn.

[00:06:44] Như vậy,

[00:06:45] chính sách tuần dương của Hoàng thượng chỉ có thể bãi bỏ.

[00:06:48] Tân chính Vĩnh Lạc sẽ mất hết thiên uy, không còn một mảnh ngói.

[00:06:52] Đây chính là điều mà những kẻ có dụng ý khác

[00:06:54] cầu còn không được đó.

[00:06:57] Nhưng cứ để chúng làm loạn như vậy,

[00:06:59] đến bao giờ mới kết thúc?

[00:07:01] Hán Vương có điều không biết, các phiên quốc đến triều cống,

[00:07:04] bắt buộc phải đến vào mùa hè hàng năm.

[00:07:06] Còn Đại Minh ta ra khơi,

[00:07:08] thì phải đợi đến cuối đông đầu xuân.

[00:07:10] Đây là vì thuyền buồm phải nương theo gió mùa.

[00:07:12] Những sứ thần phiên khách này,

[00:07:15] lưu lại Đại Minh ít nhất cũng phải vài tháng nữa.

[00:07:18] Chúng ta muốn thực hiện chính sách tuần dương của Hoàng thượng,

[00:07:20] thì phải tính kế lâu dài.

[00:07:23]

[00:07:26] nhận được lợi ích,

[00:07:27] càng phải để họ có việc để làm, có đạo để học.

[00:07:31] Để sứ giả phiên bang thật lòng hướng về, tu thân kính đức,

[00:07:35]

[00:07:37] ban ân trạch cho thiên hạ.

[00:07:39] Những thổ dân ngoại tộc, khách lạ man hoang này,

[00:07:42] có thể dạy họ cái gì chứ?

[00:07:46]

[00:07:49] Bởi vì quan dân Đại Minh đối với họ kính trọng nhưng xa lánh.

[00:07:53] Trong lòng có khoảng cách.

[00:07:55] Còn những kẻ bán nụ cười chỉ mưu đồ lợi ích,

[00:07:57]

[00:08:00] Thật ra trong lòng họ, người thật sự muốn kết giao

[00:08:03] vẫn là bá tánh Đại Minh.

[00:08:08] Bá tánh?

[00:08:09] Đúng.

[00:08:22] Hán Vương điện hạ.

[00:08:34] Đại nhân.

[00:08:37] Mời.

[00:10:12] Trời đất ơi, thật là tuyệt diệu.

[00:10:35] Sai rồi, tư thế vừa rồi của ông không đúng.

[00:10:37] Bút lông phải cầm như thế này.

[00:10:39] Nào, phải cầm thẳng bút lên.

[00:10:41] Đúng rồi, viết như vậy, thử lại xem.

[00:10:45] Thế này?

[00:10:49] Thế này.

[00:10:51] Đúng, đúng, đúng.

[00:10:58] Không tồi, không tồi. Đúng rồi.

[00:11:07] Hay, hay!

[00:11:09] Hay, hay!

[00:12:06] Nhân thế lợi đạo, điểm thạch thành kim.

[00:12:09] Trịnh Hòa tên nhóc này,

[00:12:11] đúng là bị ép đến mức phải ra tuyệt chiêu.

[00:12:13] Mấu chốt là bốn chữ "ngăn không bằng khơi thông".

[00:12:16] đã khai thông tư duy của trẫm.

[00:12:21] Trịnh Hòa hồi hương,

[00:12:23] đã khuấy động vũng nước tù Đại Minh thành sóng lớn.

[00:12:27] Khen chê lẫn lộn, vàng thau nổi lên.

[00:12:32] Hạ Tây Dương tuy phá vỡ giới luật, tạo ra phong cách mới,

[00:12:36] nhưng các đối sách suy nghĩ chưa chu toàn,

[00:12:39] nhất thời còn chưa chín muồi.

[00:12:43] Từ việc dùng hàng ngoại trừ bổng lộc đến giao thương bảy ngày,

[00:12:47] từ Tần Hoài chi loạn đến mưu cầu lợi nhuận khổng lồ,

[00:12:50] bề ngoài xem là mở cửa quốc gia,

[00:12:53] là sản vật sau khi mở rộng tấm lòng.

[00:12:55] Thực ra là điều tất yếu trong sự phát triển của Đại Minh.

[00:12:58] Hoàng thượng không phải nói phải tùy thời mà biến đổi sao?

[00:13:03] Nay con tốt qua sông đã có tác dụng lớn.

[00:13:06] Hoàng thượng vừa hay có thể nhân cơ hội này để đại triển hồng đồ.

[00:13:12] Dùng Tần Hoài chi loạn để chấn chỉnh thế sự, dân phong.

[00:13:15]

[00:13:20] Cái khó nhất thời mà Trịnh Hòa mang về này,

[00:13:22] chính là cơ hội mà ông trời ban cho Đại Minh.

[00:13:26] Trẫm muốn nhân đây chấn chỉnh quan lại, thi hành giáo hóa.

[00:13:30] Lấy đức dày để nâng đỡ vạn vật, sùng Nho học để làm nước giàu mạnh.

[00:13:36] Hoàng thượng muốn mở ra một tiền lệ chưa từng có,

[00:13:39] muốn để Đại Minh biến pháp đồ cường, tái tạo thịnh thế.

[00:13:44] thì phải đứng ở trên cao nhìn xuống.

[00:13:47] Trung Hoa ta trên dưới năm nghìn năm,

[00:13:49] thánh ngôn, điển chương vô số.

[00:13:52] Chỉ cần gạn đục khơi trong, bỏ giả giữ thật,

[00:13:55]

[00:14:03] Quốc sách của Đại Minh là mở rộng cửa nhìn xuống thiên hạ,

[00:14:06] sẽ mãi mãi không đổi.

[00:14:07] Trịnh Hòa hạ Tây Dương không thể dừng lại ở đây.

[00:14:10] Còn phải để ông ấy đi khắp vạn bang, đi xa hơn nữa.

[00:14:13] Đại Minh không chỉ cần hàng hải,

[00:14:16]

[00:14:19] Nâng cao quốc lực và giáo hóa thế phong,

[00:14:22] trẫm muốn cả hai cùng tiến hành.

[00:14:28] Sau khi bảo thuyền hạ Tây Dương trở về,

[00:14:31] đã xảy ra không ít chuyện mới lạ.

[00:14:33] Các ngươi chưa thấy, trẫm cũng chưa từng gặp.

[00:14:38] Sáng nay thượng triều,

[00:14:40]

[00:14:43] đại tướng quân Thiết Bình cùng lên điện,

[00:14:46] là muốn nghe xem họ nói thế nào trước.

[00:14:49] Rồi cùng các vị ái khanh bàn bạc,

[00:14:51] những việc này rốt cuộc nên xử trí ra sao.

[00:15:00]

[00:15:03] Ngươi có gì muốn nói không?

[00:15:06] Bẩm Hoàng thượng,

[00:15:08] vãn sinh bỏ sách thánh hiền đi làm ăn,

[00:15:11] thật sự là có nguyên do.

[00:15:15] Sách vở của vãn sinh thật sự không đọc nổi nữa.

[00:15:19] Tại sao?

[00:15:21] Giám sinh Quốc Tử Giám của tôi là do quyên góp mà có.

[00:15:32]

[00:15:36] Chỉ là vì không muốn phụ lòng kỳ vọng của cha,

[00:15:39] mới cố gắng gượng ép.

[00:15:43] Vãn sinh thật sự không phải người có khiếu đọc sách,

[00:15:45] cũng không đọc sách giỏi được.

[00:15:47] Thay vì tốn tiền tốn sức,

[00:15:48] còn không bằng nghĩ cách giúp cha già trả nợ,

[00:15:51] san sẻ chút lo âu.

[00:15:55]

[00:16:00] phản bội kỳ vọng tha thiết của Hoàng thượng,

[00:16:03] làm ô nhục đạo Khổng Mạnh, bại hoại quốc thể Đại Minh.

[00:16:06] khiến Quốc Tử Giám phải ngậm tủi nuốt nhục,

[00:16:09] còn sẽ đưa những người đọc sách

[00:16:10] vào con đường lầm lạc theo đuổi danh lợi.

[00:16:13]

[00:16:15] sau này sao có thể báo đáp quốc gia?

[00:16:18] Sau này sao có thể phục vụ bá tánh?

[00:16:20] Hoàng thượng, loại bại hoại này không giết không đủ để răn thiên hạ.

[00:16:26] Không thích đọc sách là phải chém đầu sao?

[00:16:28] Có chuyện vô lý như vậy à?

[00:16:32] Vi thần từ nhỏ cũng không đọc sách,

[00:16:34] chẳng phải vẫn ra trận giết giặc, vì nước lập công đó sao.

[00:16:37]

[00:16:45] Các ngươi nói xong cả rồi à?

[00:16:51]

[00:16:53] Nhà ngươi có khó khăn tại sao không báo cáo với học giám?

[00:16:57] Hoặc nghĩ cách khác để giải quyết cảnh khó khăn trong nhà?

[00:17:00] Vãn sinh hổ thẹn, phụ thánh ân của Hoàng thượng.

[00:17:04] Vốn dĩ việc quyên tiền để làm giám sinh,

[00:17:06] đã khiến cha già hao hết tâm huyết.

[00:17:08] Nếu lại dùng tiền của triều đình để giải quyết khó khăn,

[00:17:11] vãn sinh thực sự không còn mặt mũi nào.

[00:17:14] Mấy hôm trước, cha già phát bệnh, trong nhà nguy cấp.

[00:17:18] Đúng lúc Hoàng thượng mở giao thương bảy ngày,

[00:17:21] thế là, vãn sinh đã thử sức một phen.

[00:17:22] thế là vãn sinh đã thử sức một phen.

[00:17:23] Không ngờ lại thật sự kiếm được một khoản.

[00:17:26] Ngươi là nho sinh học sĩ, phải lấy việc đọc sách làm gốc.

[00:17:29] Bỏ gốc theo ngọn,

[00:17:31] chứng tỏ ngươi không phải là người có tố chất đọc sách.

[00:17:35] Ngươi không thể đến Quốc Tử Giám nữa.

[00:17:38] Không thể để ngươi làm ô nhục nơi thánh hiền.

[00:17:41] Từ hôm nay, xóa tên ngươi khỏi Quốc Tử Giám.

[00:17:47] Nhưng nói đi cũng phải nói lại,

[00:17:50] ngươi nghĩ đến việc trả nợ thay cha,

[00:17:51] chứng tỏ lương tâm ngươi chưa mất, lòng hiếu thảo đáng khen.

[00:17:56] Ngươi muốn làm ăn, trẫm sẽ thành toàn cho ngươi.

[00:18:00] Ngươi đến Thị Bạc Ty nhận việc đi.

[00:18:04]

[00:18:07] Sao có thể làm quan được chứ, Hoàng thượng?

[00:18:10] Đọc sách là để làm gì?

[00:18:13] Học được văn võ nghệ, bán cho nhà đế vương chứ gì.

[00:18:18] Nói không sai.

[00:18:18] [Nhiều người nói]

[00:18:19] Đọc sách luyện võ,

[00:18:21] đều là để sau này cống hiến cho quốc gia.

[00:18:24]

[00:18:25] rèn luyện thành một quan viên Đại Minh hiểu kinh thương,

[00:18:28] chẳng phải cũng là tận dụng hết tài năng của người đó,

[00:18:31] chẳng phải lại là một công đức sao?

[00:18:37]

[00:18:39] Từ hôm nay,

[00:18:41] ngươi có thể danh chính ngôn thuận đi làm ăn.

[00:18:44] Ngươi phải làm ăn thay cho trẫm,

[00:18:46] kiếm tiền cho Đại Minh.

[00:18:48] Ba năm sau,

[00:18:49] nếu không làm nên trò trống gì, hai tội cùng phạt.

[00:18:54] Lui xuống đi.

[00:18:56] Tạ ơn tái tạo của Hoàng thượng.

[00:19:11] Cừu Quảng Đức.

[00:19:13] Thảo dân Cừu Quảng Đức khấu kiến Hoàng thượng.

[00:19:17] Lần này ngươi kiếm được tổng cộng bao nhiêu bạc?

[00:19:21] Ba mươi lăm vạn lượng.

[00:19:23] Ba mươi lăm vạn!

[00:19:25] Trời ơi!

[00:19:29] Nếu mua bán bình thường,

[00:19:32] ngươi đáng lẽ kiếm được bao nhiêu bạc?

[00:19:33] Chưa đến vạn lượng.

[00:19:36] Hoàng thượng,

[00:19:37] Giang Nam ôn dịch hoành hành, quan dân tử thương vô số.

[00:19:41] Tổ tiên Cừu Quảng Đức nhiều đời hành y,

[00:19:44] lẽ ra phải đứng ra,

[00:19:45] thi hành công đức của Biển Thước, Hoa Đà,

[00:19:48] cứu lê dân bá tánh khỏi nguy nan.

[00:19:51] Nhưng hắn lại nhân quốc nạn mà vơ vét của cải bất nghĩa.

[00:19:55] Lương tâm mất hết, tội đáng phải chém.

[00:19:58] Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng ạ.

[00:20:06] Vương Trung, có bao nhiêu người đã mua thuốc của hắn?

[00:20:10] Bẩm Hoàng thượng, qua việc kiểm tra sổ sách của tiệm thuốc,

[00:20:14] phát hiện có hơn 7.500 người đã mua thuốc của hắn.

[00:20:18] Có bao nhiêu người uống thuốc của hắn đã sống sót?

[00:20:21] Hơn 7.300 người.

[00:20:22] Có hơn 100 người không chữa khỏi, đã chết.

[00:20:28] Cừu Quảng Đức tích trữ đầu cơ,

[00:20:30] kiếm được 35 vạn lượng bạc,

[00:20:32] đồng thời lại cứu được 7.300 mạng người.

[00:20:36] Nên giết hay nên thưởng, xử trí thế nào đây?

[00:20:41] Hoàng thượng, vi thần cho rằng Cừu Quảng Đức có tội,

[00:20:44] nhưng tội không đáng chém.

[00:20:47] Nói thử xem.

[00:20:48] Hoàng thượng, Cừu Quảng Đức bán nhà bán đất,

[00:20:52] vay nợ khắp nơi để tích trữ lưu huỳnh, long não,

[00:20:55] lúc đó những thứ đó vẫn còn bày ở bãi hàng không ai hỏi đến.

[00:20:59] Vì Cừu Quảng Đức là thương nhân,

[00:21:01] tích trữ hàng hiếm chờ giá mà bán,

[00:21:03] cũng là hợp tình hợp lý.

[00:21:05] Và chính lưu huỳnh, long não hải ngoại

[00:21:07] số lượng lớn mà Cừu Quảng Đức tích trữ,

[00:21:09] đã trở thành dược liệu đặc hiệu chữa trị ôn dịch,

[00:21:12] cứu được lê dân bá tánh, cũng giải được cái khó của quốc gia.

[00:21:16] Tuy nhiên, Cừu Quảng Đức nhân lúc nguy nan để phát tài,

[00:21:19] thật sự khiến người ta phẫn nộ.

[00:21:21] Xin Hoàng thượng tịch thu gia sản của hắn,

[00:21:23]

[00:21:25] Hoàng thượng, Cừu Quảng Đức không chỉ đáng giết,

[00:21:27] mà còn đáng bị lăng trì.

[00:21:29] Cho dù hắn chỉ kiếm được một lạng bạc bất nhân,

[00:21:31] cứu được mười vạn mạng người cũng phải giết.

[00:21:35] Lý do?

[00:21:36] Hoàng thượng, mạng người là chuyện nhỏ, khí tiết là chuyện lớn.

[00:21:42] Chết rét vẫn đứng đón gió, đó mới là cao phong lượng tiết.

[00:21:45] Thà chết đói cũng không nhận của bố thí.

[00:21:48] Đó mới là điển phạm của văn minh Hoa Hạ.

[00:21:52] Chết rét vẫn đứng đón gió?

[00:21:55] Trẫm hỏi ngươi, ôn dịch đang hoành hành,

[00:21:58] nhà của vương công đại thần nào

[00:22:00] vì không mua nổi thuốc mà có người chết?

[00:22:05] Nói khoác không biết ngượng, xem mạng người như cỏ rác.

[00:22:09] Lòng người lạnh như sắt, ăn no uống đủ rồi,

[00:22:13] còn muốn dùng máu của người khác, mạng của người khác

[00:22:15] để tạo nên cái gọi là điển phạm.

[00:22:18] Con dao trong đầu các ngươi,

[00:22:20] đã cướp đi bao nhiêu mạng người rồi?

[00:22:23] Trẫm là quân phụ của thiên hạ,

[00:22:24] Trẫm là quân phụ của thiên hạ.

[00:22:25] trẫm không thể nhìn bá tánh lâm vào nước sôi lửa bỏng mà không cứu.

[00:22:28] Sự sống chết của bá tánh chính là trời của trẫm.

[00:22:31] Trẫm không thể lấy tính mạng của bá tánh,

[00:22:33] để đổi lấy cái gọi là thanh danh.

[00:22:43] Cừu Quảng Đức, ngươi bán lưu huỳnh đã nộp thuế bạc chưa?

[00:22:47] Chưa... chưa ạ.

[00:22:49] Ngươi làm ăn không sai,

[00:22:51] trị bệnh cứu dân cũng là tích đức.

[00:22:53] Nhưng ngươi nên biết,

[00:22:55] làm ăn thì phải nộp thuế.

[00:22:57] Hơn nữa đối với loại đầu cơ trục lợi như ngươi,

[00:23:00] tích trữ đầu cơ, càng phải đánh thuế nặng.

[00:23:06] Cho nên, một vạn lượng lưu huỳnh, trẫm muốn ngươi nộp

[00:23:10] bảy mươi lăm vạn lượng bạc tiền thuế.

[00:23:12] Nói cách khác,

[00:23:13] cả vốn lẫn lời đều bị tịch thu, nộp vào quốc khố.

[00:23:18] Hoàng thượng, Người vẫn là ban cho thảo dân cái chết đi.

[00:23:22] Toàn bộ bạc đều nộp lên,

[00:23:23] thảo dân muốn sống cũng không sống nổi.

[00:23:25] Ngươi không cần phải khóc lóc kể khổ đáng thương.

[00:23:28] Gia sản của ngươi trẫm đều biết rõ.

[00:23:32] Lần này trẫm không giết ngươi.

[00:23:33] Trẫm còn muốn ngươi tiếp tục làm ăn.

[00:23:36] Nhưng ngươi phải nhớ lấy bài học, tuân thủ quy củ pháp luật.

[00:23:41] Thảo dân tạ ơn không giết của Hoàng thượng.

[00:23:46] Trẫm muốn giảng rõ cho ngươi một đạo lý.

[00:23:49] Ngươi thử nghĩ xem,

[00:23:51] nếu ngươi có thể vào lúc ôn dịch hoành hành,

[00:23:53] chủ động đem lưu huỳnh ra tặng cho bá tánh,

[00:23:57] vậy thì số người có thể cứu sống,

[00:23:59] sẽ không chỉ là bảy nghìn ba trăm người,

[00:24:01] có lẽ sẽ là bảy mươi ba nghìn người,

[00:24:04] thậm chí là bảy trăm ba mươi nghìn người.

[00:24:06] Cứu một mạng người hơn xây tháp bảy tầng.

[00:24:10] Đó sẽ là công đức lớn đến nhường nào.

[00:24:12] Dưới chữ nghĩa, không có sang hèn.

[00:24:15] Quân tử yêu tiền tài, nhưng lấy nó phải có đạo.

[00:24:17] Người ta đều nói bản tính của thương nhân là chỉ biết đến lợi.

[00:24:20] Nhưng cũng không thể thấy lợi quên nghĩa.

[00:24:24] Trẫm hy vọng thần dân thiên hạ,

[00:24:26] bất kể là làm quan, đi học, làm nông hay buôn bán,

[00:24:30] đều nên đặt nỗi khổ của bá tánh lên hàng đầu,

[00:24:33] giữ trong lòng.

[00:24:35] Trước đại nghĩa, phải giữ vững xương sống,

[00:24:38] giữ được phong cốt.

[00:24:41] Trẫm nghĩ như vậy, ngươi nghĩ như vậy,

[00:24:44] thần tử, thương nhân, bá tánh đều nghĩ như vậy,

[00:24:47] mới có thể xây dựng nên khí phách của văn minh Hoa Hạ,

[00:24:50] mới có thể giang sơn vĩnh cửu, đại nghiệp trường tồn.

[00:24:53] [Trống]

[00:24:54] [Trống]

[00:24:55] Bia công đức thì ngươi không xứng.

[00:24:57] Hôm nay trẫm sẽ ban cho ngươi một tấm biển.

[00:24:59] Trẫm đã tự tay viết mấy chữ cho tiệm thuốc của ngươi.

[00:25:03] Mong rằng ngươi có thể kinh doanh một cách đường đường chính chính,

[00:25:06] làm một thương nhân chính trực, lương thiện.

[00:25:09] Cầu giàu, cũng phải hành nhân.

[00:25:11] Trẫm muốn dựng một tấm bia cảnh cáo cho các thương nhân trong thiên hạ.

[00:25:15] Tên biển trẫm đề cho ngươi gọi là Tế Thế Đường.

[00:25:20] Cứu cái nạn của bá tánh, giúp cái nguy của thế gian.

[00:25:24] Thảo dân xin tuân theo lời dạy của Hoàng thượng.

[00:25:26] Tạ ơn tái tạo của Hoàng thượng.

[00:25:28] Ngươi lui xuống đi.

[00:25:30] Tạ Hoàng thượng.

[00:25:41] Thiết Bình.

[00:25:45] Vi thần Thiết Bình bái kiến Hoàng thượng.

[00:25:48] Ngươi có gì muốn nói không?

[00:25:50] Hoàng thượng.

[00:25:51] Thiết Bình bán kiếm là giả, cảnh báo Hoàng thượng là thật.

[00:25:57] Sau khi Trịnh Hòa hồi hương, lão phu nhìn ra,

[00:26:01] khắp cả nước, toàn dân đều buôn bán, hại nước loạn chính.

[00:26:07] Cho nên mới giả vờ làm thế,

[00:26:10]

[00:26:12] mong Hoàng thượng có thể hồi tâm chuyển ý.

[00:26:18] Hôm nay, Thiết Bình đã thấy rồi.

[00:26:21]

[00:26:24] đã cảm nhận được dụng tâm lương khổ của Hoàng thượng,

[00:26:27] càng hiểu rõ quyết tâm tế thế cứu dân của Hoàng thượng.

[00:26:33] Lão phu hổ thẹn với Hoàng thượng,

[00:26:35] với một tấm chân tình cần chính ái dân của Người.

[00:26:40] Phụ hoàng, nhi thần có lời muốn nói.

[00:26:45] Thiết Bình bán kiếm,

[00:26:47] danh nghĩa là chọc giận Hoàng thượng, thực chất là cảnh báo triều chính.

[00:26:51] Hành động này tuy có chỗ không ổn,

[00:26:53] nhưng Thiết đại tướng quân trung can nghĩa đảm, lòng dạ quang minh.

[00:26:57] Không màng tư lợi, không kể vinh nhục.

[00:26:59]

[00:27:04] Nhị hoàng tử làm lão phu tổn thọ rồi.

[00:27:08] Thiết Bình hổ thẹn với Hoàng thượng.

[00:27:11] Thanh bảo kiếm này lão phu không bán nữa.

[00:27:15] Khoan.

[00:27:21] Thiết lão tướng quân, mời ông lên đây.

[00:27:26] Tôi...

[00:27:30] Trẫm muốn ông bước lên đan bệ, đối diện với thiên hạ.

[00:27:34] Trẫm có mấy lời muốn nói với ông.

[00:27:36] Hoàng thượng, Thiết Bình vạn lần không dám tuân mệnh.

[00:27:40] Vương Trung, dìu Thiết lão tướng quân lên đây.

[00:27:43] Vâng.

[00:27:50] Vương công công, ngài xin giúp tôi.

[00:27:51] Thiết tướng quân, mau mời, mau mời.

[00:27:54] Không được đâu...

[00:27:55] Mau mời, mau mời.

[00:27:58] Thiết lão tướng quân, mọi người đều đã quá quen thuộc rồi.

[00:28:01] Thần không dám ạ.

[00:28:02] Mời ngài.

[00:28:02] Là lão thần ba triều, lấy thiên hạ làm trách nhiệm của mình.

[00:28:06] Ông ấy coi giang sơn xã tắc của Đại Minh

[00:28:08] đều là việc của mình.

[00:28:11] Trẫm muốn thưởng cho ông vì đã thẳng thắn can gián, liều mạng dâng lời.

[00:28:17] Hoàng thượng, vi thần già cả ngu muội, đã phụ thánh ân.

[00:28:21] Kính xin Hoàng thượng

[00:28:23] đừng khiến lão thần không còn mặt mũi nào nữa.

[00:28:26] Hãy để lão thần lui xuống đi ạ.

[00:28:29] Đợi đã.

[00:28:34] Kiếm của ông, cho trẫm xem.

[00:28:55] Là một thanh kiếm tốt, đúng là do Thái Tổ ban tặng.

[00:29:01] Hãy đem bảo kiếm này cúng dường trước linh vị Thái Tổ.

[00:29:05] Cái này... Hoàng thượng.

[00:29:09] Việc này tuyệt đối không được.

[00:29:12] Đây là ân sủng Thái Tổ ban cho lão thần.

[00:29:15] Cũng là sự khẳng định cho cả cuộc đời của lão thần.

[00:29:18] Thanh kiếm này còn nặng hơn cả tính mạng của lão thần.

[00:29:22] Kính xin Hoàng thượng thu hồi thành lệnh.

[00:29:30] Ông cả đời công lao hiển hách,

[00:29:32] nhưng hôm nay,

[00:29:34] ông lại đem ân sủng mà Thái Tổ ban cho mình đi bán.

[00:29:37] Vì một nỗi oán giận nhất thời, ông đã cắt đứt tình quân thần.

[00:29:41] Thôi được.

[00:29:42] Đã bán đi thì phải có giá rõ ràng.

[00:29:46] Ông muốn bán bao nhiêu tiền?

[00:29:48] Hoàng thượng, lão thần biết tội rồi.

[00:29:53] Lúc đó ông ta đã nói chỉ bán một đồng tiền.

[00:30:01] Trịnh Hòa.

[00:30:02] Vi thần có mặt.

[00:30:05] Ngươi làm ăn với người phiên bang,

[00:30:07] điều quan trọng nhất là gì?

[00:30:09] Một lời ngàn vàng, không nói hai giá.

[00:30:13] Hay cho một câu "một lời ngàn vàng, không nói hai giá".

[00:30:17] Thiết đại tướng quân.

[00:30:18] Hôm nay trẫm sẽ cho ông một đồng tiền.

[00:30:23] Ông bán là oán khí, trẫm mua là hòa khí.

[00:30:28] Hôm nay giao dịch công khai trước điện,

[00:30:31] từ nay không ai nợ ai.

[00:30:33] Hoàng thượng, lão thần biết tội rồi.

[00:30:36] Lão thần biết tội rồi ạ, Hoàng thượng.

[00:30:43] Hoàng thượng.

[00:30:46] Trịnh Hòa.

[00:30:49] Đưa Thiết đại tướng quân về phủ đi.

[00:30:54] Hoàng thượng... Hoàng thượng... Hoàng thượng...

[00:31:02] Lão thần biết tội rồi, Hoàng thượng.

[00:31:05] Hoàng thượng, lão thần biết tội rồi, Hoàng thượng.

[00:31:11] Hoàng thượng... Hoàng thượng...

[00:31:15] Lão thần biết tội rồi, Hoàng thượng ạ.

[00:31:21] Lão thần biết tội rồi, Hoàng thượng.

[00:31:26] Các khanh nên hiểu, quân không nói đùa.

[00:31:30] Bề tôi lại càng không nên hành động theo cảm tính.

[00:31:33] Quân thần một lòng mới có thể hòa hợp đồng lòng,

[00:31:36] cùng nhau tạo nên đại nghiệp.

[00:31:39] Đại Minh muốn phát triển, bá tánh muốn giàu có,

[00:31:42]

[00:31:45] Và muốn thật sự cơm áo không lo, xã hội hài hòa,

[00:31:48]

[00:31:51]

[00:31:54] Nhạc là tình lý của con người.

[00:31:58] Từ xưa đến nay các bậc đế vương,

[00:32:00]

[00:32:04]

[00:32:07] Không có nhạc thì dục vọng của con người không có tiết chế.

[00:32:11] Quốc gia tích tụ tài sản không sai,

[00:32:13] bá tánh theo đuổi lợi ích cũng không sai.

[00:32:15] Nhưng phải biết thiên mệnh, còn phải tu dưỡng đức hạnh.

[00:32:19] Chỉ có như vậy, có thiên đạo mà kính sợ,

[00:32:22] lời nói việc làm tất sẽ đáng tin, chính giáo tất sẽ được lập.

[00:32:26] Có đạo đức mà giữ gìn,

[00:32:28] vui buồn tất sẽ công bằng, thưởng phạt tất sẽ được thi hành.

[00:32:32] Giáo hóa từ xưa là mệnh mạch của quốc gia.

[00:32:35]

[00:32:38] Dân giàu không thể bỏ đức.

[00:32:40] Đế vương là chủ của muôn dân.

[00:32:42] Khổng Tử lập ra đạo của muôn dân.

[00:32:44] Kính trời trọng Nho mới có thể tham gia vào trời đất, tán dương giáo hóa,

[00:32:49] hiểu rõ vương đạo, biết liêm sỉ.

[00:32:52] Để muôn dân ai nấy an phận,

[00:32:55] khiến xã tắc hợp với thiên đạo.

[00:32:58] Trẫm, chiếu dụ học tử thiên hạ,

[00:33:01] thành tựu nhân tài của thiên hạ, đạt đến sự cai trị của thiên hạ.

[00:33:05]

[00:33:08] Phát huy đạo của thánh nhân, chấn chỉnh lòng dân thiên hạ.

[00:33:13] Mở cửa sổ, ruồi muỗi bay vào.

[00:33:15] Bước xuống nước, bùn cát nổi lên.

[00:33:19] Tuy nhiên, trẫm quyết không vì nghẹn mà

[00:33:22] đóng lại cửa lớn.

[00:33:24] Trẫm hy vọng thuyền đội Đại Minh cưỡi gió rẽ sóng,

[00:33:27] có thể mang chính sách bang giao của thiên triều ra bốn biển.

[00:33:31]

[00:33:33] đến cùng, trước sau như một.

[00:33:38] Không trải qua mưa gió, sao có cầu vồng chín tầng.

[00:33:41] Không có sấm sét, ai có thể tráng kiện gan mật hồn phách.

[00:33:47] Không đi thăm vạn quốc,

[00:33:49] sao có thể cùng hưởng thái bình thiên hạ.

[00:33:52] Sứ sang Tây Dương không phải là lợi ích của một nước,

[00:33:55] mà là để chấn hưng bốn phương.

[00:33:57] Kết giao không phân biệt giàu nghèo, sang hèn.

[00:34:01] Hòa hảo với láng giềng không phân biệt lớn nhỏ, mạnh yếu.

[00:34:03] Trong trời đất, nơi mặt trời mặt trăng chiếu rọi,

[00:34:07] nhân dân già trẻ ở đó,

[00:34:09] đều khiến họ sống có ruộng đất, ở có nơi chốn.

[00:34:13] Nay sai Trịnh Hòa, phổ biến ý của trẫm cho bốn biển vạn quốc,

[00:34:19]

[00:34:26] Các ngươi đi lần này, hãy nhớ đối xử bình đẳng với mọi người,

[00:34:30] học cái hay của người, bù vào cái dở của mình.

[00:34:33] Phát huy phong phạm Đại Minh, ban ân trạch cho bốn biển.

[00:34:37] Hoàng thượng thánh minh.

[00:34:39] Thế mới tốt.

[00:34:41] Ở hải ngoại, mọi hành động của các ngươi,

[00:34:43] mọi lời nói, việc làm đều đại diện cho triều đình Đại Minh.

[00:34:47] Không được có chút lơ là.

[00:34:49] Vi thần xin ghi nhớ trong lòng.

[00:34:53] Trẫm chúc các ngươi thuận buồm xuôi gió, tiền đồ vạn dặm.

[00:34:57] Cậu.

[00:34:59] Cậu.

[00:35:00] Cậu.

[00:35:02] Cậu, cậu.

[00:35:04] Cháu không xem đây là lúc nào sao?

[00:35:06] Xúc phạm thiên uy là tội chết đó.

[00:35:08] Mau quỳ xuống, khấu kiến Hoàng thượng.

[00:35:11] Trịnh Hòa có mặt.

[00:35:14] Đây là Tống Thiên phải không?

[00:35:15] Bẩm Hoàng thượng, chính là Tống Thiên.

[00:35:20] Thiên Nhi, mau về nhà đi. Về nhà đi, mau lên.

[00:35:23] Không, con muốn ra khơi, con không về nhà.

[00:35:25] Tuổi nhỏ như vậy cũng muốn ra khơi.

[00:35:29] Hoàng thượng.

[00:35:31] Hoàng thượng, đứa bé này cứ quấn lấy vi thần,

[00:35:35] nhất định đòi theo ra khơi.

[00:35:37] Xin Hoàng thượng làm chủ cho Tống Thiên.

[00:35:41] Nhìn cái vẻ bướng bỉnh này,

[00:35:43] vừa nhìn là biết con trai của Liên Tâm.

[00:35:50] Được. Tống Thiên nghe chỉ.

[00:35:56] Trẫm đặc biệt ban cho ngươi chức Thủy sư Bách hộ,

[00:35:59] nhậm chức Kỳ quan hạng hai trên bảo thuyền.

[00:36:01] Theo Quốc sử Tổng binh quan Trịnh Hòa, tuần du Tây Dương.

[00:36:06] Thần Tống Thiên tạ ơn Hoàng thượng.

[00:36:10] Vi thần khấu tạ Hoàng thượng.

[00:36:12] C

[00:36:14] Đứng dậy cả đi.

[00:36:15] Tôi đến tìm Trịnh đại nhân.

[00:36:16] Tôi muốn gặp Trịnh đại nhân.

[00:36:18] Tống Thiên, ngươi phải nhớ, ngươi là phụng chỉ ra khơi.

[00:36:24] Trên biển, Trịnh Hòa là cậu của ngươi,

[00:36:27] nhưng càng là thống soái của ngươi.

[00:36:28] Thần đã nhớ.

[00:36:29] Bẩm Hoàng thượng.

[00:36:30] Có một phụ nhân nói muốn gặp Trịnh đại nhân.

[00:36:34] Hoàng thượng, hôm nay là ngày ra khơi tuần dương,

[00:36:37] nếu có phụ nhân lên thuyền, e là...

[00:36:41] Trẫm có thể để Trịnh Hòa làm Quốc sử Tổng binh quan,

[00:36:43] lẽ nào lại sợ một người phụ nữ

[00:36:45] làm lật bảo thuyền của trẫm hay sao?

[00:36:47] Trẫm không tin vào tà ma này.

[00:36:48] Các ngươi đi làm việc của mình đi.

[00:36:49] Vâng, Hoàng thượng.

[00:36:50] Liên Tâm, lại đây, lại đây.

[00:36:53] Hoàng thượng.

[00:36:55] Hoàng thượng. Hoàng thượng.

[00:36:59] Hoàng thượng.

[00:37:02] Nô tỳ không muốn Tống Thiên ra khơi.

[00:37:05] Đứng dậy đi.

[00:37:09] Liên Tâm,

[00:37:10] tâm trí của Tống Thiên đã ở trên biển rồi.

[00:37:12] Muốn cản cũng không cản được.

[00:37:15] Low Trẫm đã nhìn ra rồi,

[00:37:16] Tống Thiên tuổi còn nhỏ nhưng đảm lược hơn người,

[00:37:19] sau này tất sẽ làm nên chuyện lớn.

[00:37:21] Hoàng thượng, Trịnh Hòa làm quan trong triều,

[00:37:25] là thần tử của Hoàng thượng, nô tỳ không quản được.

[00:37:28] Hoàng thượng, nô tỳ chỉ xin Hoàng thượng thu hồi thành lệnh,

[00:37:33] đừng để Tống Thiên ra khơi.

[00:37:35] Chị.

[00:37:39] Liên Tâm, nếu ngươi đến sớm hơn một chút,

[00:37:41] trẫm có lẽ sẽ nghe theo ngươi.

[00:37:43] Nhưng bây giờ trẫm đã hạ chỉ rồi.

[00:37:45] Ngươi nên biết, quân không nói đùa.

[00:37:49] Không, Hoàng thượng.

[00:37:56] Hoàng thượng.

[00:37:59] Hoàng thượng.

[00:38:07] Liên Tâm,

[00:38:08] Tống Thiên, hãy đưa mẹ con đi dạo một vòng.

[00:38:11] Mẹ, con đưa mẹ đi xem thuyền.

[00:38:17] Con trai.

[00:38:22] Tạ ơn Hoàng thượng.

[00:38:24] Nhưng nô tỳ không muốn xem thuyền.

[00:38:27] Nô tỳ không muốn xem nữa.

[00:38:31] Nô tỳ bất lực xoay chuyển trời đất.

[00:38:42] Chỉ mong các con có thể bình an trở về.

[00:38:51] Hoàng thượng, nô tỳ cáo lui.

[00:38:56] Mẹ.

[00:41:15] Chuyến đi hạ Tây Dương của Trịnh Hòa không chỉ mở ra

[00:41:18] tuyến đường biển mới từ Trung Quốc đến Đông Phi, Ả Rập,

[00:41:22] mà trong suốt 28 năm hàng hải,

[00:41:25] ông còn lần lượt mở ra nhiều tuyến đường mới.

[00:41:28] Tinh thần thám hiểm hàng hải này

[00:41:30] không chỉ lập kỷ lục trong lịch sử hàng hải Trung Quốc,

[00:41:34] mà còn đối với các thế hệ sau này ở Thái Bình Dương

[00:41:37] và Ấn Độ Dương,

[00:41:38] về việc nên đi theo tuyến đường nào cũng có ảnh hưởng rất lớn.

[00:42:02] Đại sư, cuối cùng tôi cũng đã hiểu ra.

[00:42:06] Đời người tại thế,

[00:42:09] ngoài Phật Tổ ra, mọi thứ đều không đáng tin cậy.

[00:42:13] Điều không đáng tin nhất chính là con người.

[00:42:15] گے

[00:42:15] Đại sư, tôi muốn...

[00:42:18] Trịnh Hòa và Tống Thiên sớm muộn cũng sẽ trở về.

[00:42:22] Đến lúc đó, bà để lão nạp biết ăn nói với họ thế nào?

[00:42:28] Đại sư à, lòng tôi đã quyết.

[00:42:32] Chỉ muốn cắt đứt duyên trần, quy y Phật Tổ.


 0 Bình luận sort   Sắp xếp theo


Tiếp theo