Tiếp theo

Kim Hôn Phong Vũ Tình tập 24 - Hồ Quân, Chu Vận

21 Lượt xem· 05/23/25
duongvu88
duongvu88
3 Người theo dõi
3

⁣Kim Hôn Phong Vũ Tình - Chuyện tình 50 năm giữa giông bão thời cuộc – từ một ánh nhìn đến trọn đời bên nhau.

Kim Hôn Phong Vũ Tình kể về chuyện tình giữa anh hùng quân đội Cảnh Trực và nữ bác sĩ Thư Mạn, bắt đầu từ thập niên 1950. Vì tình yêu, anh từ bỏ quân ngũ, chấp nhận hy sinh cả sự nghiệp trong những năm tháng đầy biến động. Trải qua nửa thế kỷ thăng trầm, họ vẫn bên nhau – viết nên một chuyện tình bền bỉ, sâu lắng và đầy cảm xúc.

Xem nhiều hơn

[00:02:14] Câu chuyện trong phim hoàn toàn hư cấu, nếu có sự trùng hợp nào đó, đều là ngẫu nhiên.

[00:02:21] Toàn cục trên dưới,

[00:02:22] chỉ có một đồng chí như cô cứ thế đẩy cửa vào.

[00:02:24] Thật là không biết phép lịch sự.

[00:02:32] Cô có ý gì?

[00:02:34] Bệnh viện lần này xét duyệt chức danh,

[00:02:35] cấp trưởng khoa, không có Thư Mạn.

[00:02:38] Bệnh viện họ xét duyệt chức danh cũng báo cáo lên cục à?

[00:02:41] Đúng là không cần báo cáo lên cục.

[00:02:43] Nhưng phải đến phòng Y vụ để đăng ký.

[00:02:45] Tôi thấy chuyện này, anh phải quan tâm một chút.

[00:02:48] Sao Thư Mạn lại không được xét duyệt lên trưởng khoa chứ?

[00:02:51] Tôi hỏi rồi, bệnh viện giải thích thế này,

[00:02:53] nói là bằng cấp của Thư Mạn chỉ là đại học.

[00:02:56] Còn nói cô ấy quanh năm không tham gia bồi dưỡng chuyên môn.

[00:02:58] Còn nói nghiệp vụ của cô ấy không có biểu hiện nổi bật.

[00:03:01] Thêm vào đó, những năm nay viết ít luận văn,

[00:03:03] nói những năm nay chỉ viết được một bài.

[00:03:05] Ngoài ra, nói mấy năm trước còn có sự cố y tế.

[00:03:10] Lão Mã, chị biết đấy, nhà chúng tôi mấy năm nay xảy ra nhiều chuyện,

[00:03:13] đều nhờ cả vào cô ấy.

[00:03:16] Tại sao chị lại đưa lá thư này cho tôi?

[00:03:20] Anh là phó cục trưởng Cục Y tế.

[00:03:23] Chỉ cần anh nói một câu,

[00:03:24] bệnh viện có thể sẽ thay đổi quyết định.

[00:03:28] Ý gì chứ? Viện trưởng và phó viện trưởng của họ

[00:03:30] đều biết Thư Mạn là vợ tôi.

[00:03:32] Nhất định phải tôi ra mặt nói à?

[00:03:35] Việc xét duyệt chức danh này là do hội đồng chuyên gia kết luận.

[00:03:38] Lãnh đạo như anh không lên tiếng, bệnh viện rất khó làm việc.

[00:03:41] Hội đồng chuyên gia gì chứ?

[00:03:43] Chuyên gia đánh giá thì nhất định hợp lý sao?

[00:03:47] Thư Mạn làm việc, mấy chục năm như một ngày,

[00:03:49] cẩn thận, tận tụy. Cô ấy ít viết vài bài luận văn,

[00:03:53] họ cũng quá giáo điều rồi.

[00:03:55] Anh đừng tức giận.

[00:03:56] Tôi sẽ gọi điện cho viện trưởng của họ ngay.

[00:03:58] Đợi đã. Chuyện của vợ tôi, tôi tự đi nói.

[00:04:02] Lúc này anh đi làm không thích hợp.

[00:04:06] Quyết định bổ nhiệm cục trưởng của anh sắp xuống rồi.

[00:04:08] Lỡ như vào thời điểm quan trọng này,

[00:04:09] ai đó tố cáo anh thì sao?

[00:04:10] Cứ để họ tố cáo, có gì ghê gớm đâu.

[00:04:12] Bây giờ tôi không phải với tư cách phó cục trưởng

[00:04:14] để nói chuyện với họ.

[00:04:15] Bây giờ tôi là với tư cách chồng của Thư Mạn.

[00:04:18] Họ đối xử không công bằng với vợ tôi,

[00:04:19] tôi không được nói sao?

[00:04:21] Anh...

[00:04:22] Được rồi, đừng lôi thôi nữa.

[00:04:28] Viện trưởng các người đâu?

[00:04:30] Anh không học được cách gõ cửa à?

[00:04:32] Đừng nói nhảm với tôi.

[00:04:33] Viện trưởng đâu?

[00:04:34] Viện trưởng đi Thượng Hải họp rồi, hôm qua mới đi.

[00:04:40] Có chuyện gì?

[00:04:42] Tôi nói với cậu vậy.

[00:04:46] Cậu chắc chắn là ủy viên của hội đồng xét duyệt chức danh.

[00:04:49] Đúng không?

[00:04:50] Cậu có thể cho tôi biết,

[00:04:51] lần này Thư Mạn tại sao không được xét duyệt không?

[00:04:56] Tôi đang không biết phải giải thích với Thư Mạn thế nào,

[00:04:59] vừa hay anh đến.

[00:05:01] Cậu giải thích cho tôi đi.

[00:05:03] Cá nhân tôi cho rằng,

[00:05:05] Thư Mạn hoàn toàn có đủ tư cách đảm nhiệm chức trưởng khoa Nhi.

[00:05:09] Nhưng, tôi chỉ có một phiếu.

[00:05:11] Còn đa số các ủy viên khác

[00:05:12] đều bỏ phiếu cho một ứng viên khác.

[00:05:14] Ứng viên đó

[00:05:15] vừa mới đi tu nghiệp ở nước ngoài về.

[00:05:17] Vốn dĩ cơ hội tu nghiệp này viện đã dành cho Thư Mạn.

[00:05:29] Một chuyến tu nghiệp lại quan trọng đến vậy sao?

[00:05:33] Tu nghiệp, đối với bác sĩ có ý nghĩa rất lớn.

[00:05:37] Hơn nữa, số lượng luận văn của đồng chí đó

[00:05:39] cũng vượt xa Thư Mạn.

[00:05:44] Nói vậy, Thư Mạn không còn chút cơ hội nào sao?

[00:05:48] Nếu có, tôi làm sao không cố gắng hết sức chứ?

[00:05:51] Mấy vị lãnh đạo trong viện

[00:05:53] đều biết Thư Mạn là vợ anh.

[00:05:54] Nhưng đây là quyết định của hội đồng chuyên gia.

[00:05:58] Nếu muốn thay đổi, phải họp lại,

[00:06:00] và phải có lý do đầy đủ.

[00:06:03] Lý do thì có.

[00:06:05] Mấy năm nay,

[00:06:06] đúng là vì gia đình mà làm Thư Mạn bị ảnh hưởng.

[00:06:09] Bây giờ tôi có thể đảm bảo với mọi người,

[00:06:10] từ nay về sau,

[00:06:11] hết lòng ủng hộ công việc của Thư Mạn. Thế nào?

[00:06:14] Lão Cảnh à, tâm trạng của anh tôi hiểu.

[00:06:18] Nhưng lời đảm bảo cá nhân của anh thì có tác dụng gì chứ?

[00:06:25] Mẹ, chân mẹ sao vậy?

[00:06:28] Không sao. Bà Lý ở sân trước cho mẹ cây gậy này.

[00:06:32] Con xem, người già rồi chân cẳng không còn lanh lẹ nữa,

[00:06:34] trong nhà lại không có ai, có cây gậy cũng như có thêm một cái chân.

[00:06:39] Ý mẹ là, đồng ý tìm người giúp việc rồi ạ?

[00:06:41] Vậy ngày mai con ra phường xem sao.

[00:06:42] Mẹ nói ý đó à?

[00:06:45] Con đến lời này cũng không hiểu.

[00:06:47] Mẹ chưa già đến mức đó đâu.

[00:06:53] Con không vui à?

[00:06:54] Không ạ.

[00:06:55] Không vui thì cứ nói thẳng.

[00:06:57] Con cứ xị mặt ra cho ai xem thế?

[00:06:59] Con nói hay không nói mẹ đều tức giận.

[00:07:01] Mẹ nói đi, rốt cuộc con nên nói hay không nên nói?

[00:07:04] Con không đi Mỹ được,

[00:07:06] trong lòng con không vui.

[00:07:08] Suốt ngày tính tình cũng thay đổi.

[00:07:10] Trong lòng con nghĩ gì mẹ biết.

[00:07:12] Trong lòng con nghĩ gì, chính con cũng không rõ.

[00:07:15] Mẹ thì biết hết rồi.

[00:07:17] Mẹ à, mẹ có thể làm bác sĩ tâm lý được rồi đấy.

[00:07:20] Thạch Phi Phi nói với mẹ rồi.

[00:07:23] Chức trưởng khoa ở bệnh viện, con không được lên, phải không?

[00:07:25] Con hận mẹ, hận mẹ làm vướng chân con.

[00:07:28] Nếu con đi Mỹ,

[00:07:30] con thật sự có thể lên làm trưởng khoa sao?

[00:07:33] Một người phụ nữ,

[00:07:34] làm trưởng khoa hay không, có quan trọng đến vậy không?

[00:07:37] Mẹ, con đi nấu cơm cho mẹ.

[00:07:40] Nếu con thật sự muốn đi Mỹ,

[00:07:41] thì đưa mẹ vào viện dưỡng lão đi.

[00:07:44] Mẹ không muốn suốt ngày nhìn thấy bộ mặt này của con.

[00:07:59] Nghỉ ngơi đi, mệt cả ngày rồi.

[00:08:03] Tiểu Hoàng, trưởng khoa Hoàng,

[00:08:06] bảo bọn em viết báo cáo chẩn đoán hàng tháng.

[00:08:08] Ngày mai phải nộp.

[00:08:10] Thật ra anh thấy những người làm chuyên môn như em,

[00:08:12] làm trưởng khoa hay không cũng không quan trọng.

[00:08:16] Em xem, làm trưởng khoa còn phải xử lý một đống

[00:08:19] việc hành chính này kia,

[00:08:21] rất tốn thời gian.

[00:08:23] Em không làm trưởng khoa cũng tốt.

[00:08:24] Vừa hay có nhiều thời gian,

[00:08:25] viết thêm luận văn, nghiên cứu thêm.

[00:08:28] Anh nói em có thể dành thêm thời gian làm việc nhà thì đúng hơn.

[00:08:34] Sao anh không phản bác nữa?

[00:08:36] Không phải anh muốn nói với em một chút, để em xả giận sao.

[00:08:39] Không ngờ anh vừa nói lại chọc giận em.

[00:08:41] Thôi anh không nói nữa thì tốt hơn.

[00:08:43] Em chỉ muốn nghe anh nói.

[00:08:50] Bệnh nhân động kinh ở giường số ba,

[00:08:51] khi các bạn trực đêm phải để ý thường xuyên.

[00:08:54] Lỡ có chuyện gì,

[00:08:55] các bạn có thể báo cho tôi.

[00:08:57] Nhà tôi đã lắp điện thoại rồi.

[00:09:00] Số điện thoại tôi đã để lại ở đây.

[00:09:03] Bác sĩ Thư, sắc mặt chị không tốt lắm.

[00:09:07] Vậy sao? Gần đây tôi ngủ không ngon.

[00:09:09] Vậy có cần tôi đổi ca cho chị không?

[00:09:11] Sức khỏe tôi rất tốt, cảm ơn lãnh đạo quan tâm.

[00:09:22] Tôi đang muốn tìm cô đây.

[00:09:23] Mau cử thêm một thư ký cho tôi.

[00:09:25] Tiểu Viên xin nghỉ thai sản rồi.

[00:09:26] Lấy tài liệu mà còn phải để tôi chạy lên chạy xuống.

[00:09:30] Vừa hay, không phải có một nhóm mới đến sao,

[00:09:32] sinh viên thực tập.

[00:09:34] Chính là cô ấy.

[00:09:36] Tôi là bạn học của Cảnh Linh, Đào Khiết.

[00:09:39] Tiểu Đào, Tiểu Đào Hoa.

[00:09:42] Sao... sao chị biết ạ?

[00:09:44] Bạn học của em đều gọi em như vậy,

[00:09:46] sao chị lại không biết chứ?

[00:09:48] Xem kìa, thật tốt.

[00:09:48] Trẻ như vậy đã tốt nghiệp đại học rồi. Có hai mươi tuổi không?

[00:09:52] Trưởng phòng Mã, chị thật biết nói chuyện.

[00:09:55] Con bé bằng tuổi em gái tôi, Linh Tử, tuổi Hợi.

[00:09:59] Vậy quyết định thế nhé, tôi còn bận.

[00:10:02] Được. Thật không giống.

[00:10:07] Người ba mươi tư tuổi đâu.

[00:10:09] Em xem da của em kìa,

[00:10:10] hồng hào trắng trẻo, có thể véo ra nước được.

[00:10:15] Kỳ nghỉ hè này em phải về chứ.

[00:10:18] Lâu lắm rồi không về.

[00:10:20] Điện thoại nhà họ gọi cả đến nhà chị rồi.

[00:10:22] Hơn nữa, em không nhớ con trai em à?

[00:10:26] Em sao lại không nhớ.

[00:10:27] Em chỉ muốn trộm con trai em về đây.

[00:10:32] Nhưng họ không cho.

[00:10:33] Cả nhà đó, xảo quyệt lắm.

[00:10:36] Vậy rốt cuộc em nghĩ sao? Không sống chung nữa à?

[00:10:39] Em không sống chung nữa cũng phải nói rõ với người ta chứ.

[00:10:41] Em nói đủ rõ rồi. Em không nói thông được.

[00:10:45] Chị đâu phải không biết,

[00:10:46] đó là một cái đầu gỗ.

[00:10:49] Linh Tử, em đừng làm Trần Thế Mỹ phiên bản nữ nhé.

[00:10:52] Để người ta nói em về Bắc Kinh học đại học,

[00:10:54] rồi bỏ rơi người chồng tào khang.

[00:10:58] Chị nghĩ người ta coi em là báu vật à?

[00:11:01] Nói thật với chị nhé,

[00:11:03] thật ra tình cảm giữa bọn em đã hết từ lâu rồi.

[00:11:06] Bây giờ chỉ là danh nghĩa vợ chồng thôi.

[00:11:14] Chị đúng là người khổ mệnh.

[00:11:17] Đã là trưởng phòng nhân sự lớn rồi,

[00:11:19] ngày nào cũng thích quét nhà lau bàn.

[00:11:22] Phòng của anh bừa bộn quá.

[00:11:24] Người khác dọn dẹp tôi không yên tâm.

[00:11:26] Nói đúng, tôi cũng không yên tâm.

[00:11:29] Đúng rồi, ai làm phó cho anh, nghĩ xong chưa?

[00:11:34] Lão Sở trước đây có nhắc đến chuyện này.

[00:11:36] Tôi muốn tìm một người có năng lực chuyên môn tốt.

[00:11:39] Chị có ứng cử viên nào thích hợp không?

[00:11:41] Lão Đổng thì năng lực chuyên môn khá tốt,

[00:11:42] nhưng lớn tuổi rồi.

[00:11:44] Nếu đề bạt người, tôi nghĩ phải tìm trong bệnh viện.

[00:11:49] Tôi có người này,

[00:11:50] nhưng phiền phức là tôi phải đích thân thuyết phục anh ta.

[00:11:54] Ai mà khó mời vậy?

[00:11:57] Đừng nhắc nữa. Ai vậy? Vào đi.

[00:11:59] Cục trưởng Cảnh, Trưởng phòng Mã.

[00:12:01] Tiểu Đào.

[00:12:02] Tài liệu của ngài. Tốt.

[00:12:04] Tiểu Đào,

[00:12:05] em làm thư ký cho cục trưởng,

[00:12:07] đây là phúc của em đấy.

[00:12:09] Cố gắng làm tốt. Cục trưởng Cảnh là đại anh hùng.

[00:12:11] Em có thể học được những điều không có trong sách vở.

[00:12:13] Em biết ạ.

[00:12:14] Cố gắng làm tốt.

[00:12:16] Để em. Không cần đâu.

[00:12:17] Để em.

[00:12:17] Tiểu Đào Hoa, lại đây.

[00:12:27] Chuyện của Linh Tử, em biết rồi chứ?

[00:12:30] Linh Tử có chuyện gì?

[00:12:31] Hôm qua em gặp cô ấy vẫn vui vẻ lắm.

[00:12:33] Nó không nói với em thì thôi.

[00:12:37] Linh Tử này hồi đại học,

[00:12:38] có bạn nam nào thân thiết không?

[00:12:41] Linh Tử ở lớp chúng em, thân với tất cả các bạn nam.

[00:12:44] Chúng em không cô ấy nó là con gái.

[00:12:46] Các bạn trong lớp đều gọi cô ấy là "anh Hai".

[00:12:48] "Anh Hai"? Vớ vẩn gì thế.

[00:12:51] Cục trưởng Cảnh, thật ra em biết,

[00:12:54] Linh Tử bản chất rất nữ tính.

[00:12:59] Chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, viết gì vậy?

[00:13:03] Chưa nghĩ ra, nên em muốn ở cơ quan

[00:13:06] thực tập một thời gian, tìm cảm hứng.

[00:13:09] Đúng rồi. Lý thuyết phải kết hợp với thực tế.

[00:13:12] Có vấn đề gì cứ tìm anh.

[00:13:13] Đương nhiên ạ. Cục trưởng, em đi trước.

[00:13:19] Bà ơi, bà đừng buồn nữa.

[00:13:20] Cảnh Cảnh, con xem nó kìa. Con nói xem.

[00:13:26] Bố, bố xem này.

[00:13:28] Bà đọc thư rồi khóc.

[00:13:29] Sao vậy?

[00:13:31] Hổ Tử nó nói... nó nói nó bị thương rồi. Con xem này.

[00:13:37] Mẹ, đây không phải thư mấy hôm trước sao.

[00:13:40] Mẹ cũng đi học lớp xóa mù chữ rồi,

[00:13:41] đọc thư chắc không vấn đề gì.

[00:13:42] Mẹ xem linh tinh gì vậy.

[00:13:44] Con xem trên này viết này,

[00:13:46] Địa lôi... bị thương...

[00:13:50] Không phải viết là địa lôi, bị thương sao?

[00:13:52] Con... Con nói với mẹ,

[00:13:53] Hổ Tử ở đơn vị phụ trách gỡ mìn.

[00:13:55] Người bị thương là đồng đội của nó.

[00:13:57] Nó không bị thương. Hơn nữa, con nói với mẹ,

[00:14:00] lãnh đạo của nó rất quý nó.

[00:14:01] Còn nói sau này sẽ bảo lãnh cho nó đi học trường quân sự.

[00:14:04] Con cũng nói với bà như vậy.

[00:14:06] Bà không nghe.

[00:14:07] Thôi được rồi mẹ. Năm nay nó sẽ về.

[00:14:10] Viết thư bảo nó về đi.

[00:14:11] Con xem, tiền tuyến đánh nhau, nguy hiểm biết bao.

[00:14:15] Mẹ, cháu trai của mẹ tinh ranh hơn khỉ.

[00:14:19] Nó tự biết bảo vệ mình, mẹ còn không hiểu nó sao.

[00:14:22] Bảo nó về đi.

[00:14:23] Hơn nữa, nếu lãnh đạo của nó phát hiện

[00:14:25] chúng ta viết thư kiểu này cho nó,

[00:14:26] người ta... ảnh hưởng không tốt, ảnh hưởng không tốt.

[00:14:29] Thôi, đừng khóc nữa, không sao đâu.

[00:14:32] Sao thế này?

[00:14:33] Sao quần lại rách thế này,

[00:14:35] cũng không thay cái khác?

[00:14:36] Sao lại thế này?

[00:14:38] Rách lúc nào vậy?

[00:14:39] Con xem, lớn tuổi thế này rồi,

[00:14:41] đến cái quần cũng không có mà mặc.

[00:14:42] Em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi,

[00:14:43] bảo anh đi siêu thị mua cái quần, mua cái quần,

[00:14:46] Anh không nghe.

[00:14:47] Giờ thì hay rồi, mặc quần rách.

[00:14:49] Người ta nói, một cục trưởng lớn mà mặc quần rách,

[00:14:51] ra thể thống gì.

[00:14:52] Có nghiêm trọng đến vậy không?

[00:14:54] Để các người nói, vá lại vẫn mặc được mà.

[00:14:57] Thôi được rồi, thật là.

[00:14:59] Thằng cả nhà ta hồi trẻ không như vậy đâu.

[00:15:02] Bộ quân phục mặc trên người,

[00:15:04] ngay ngắn, rất oai phong.

[00:15:06] Giờ lớn tuổi thế này, làm quan to thế này,

[00:15:09] đến cái quần cũng không có mà mặc. Thật là.

[00:15:12] Thôi được rồi mẹ, chủ nhật này

[00:15:14] con đi mua thêm mấy cái quần cho anh ấy.

[00:15:18] Tôi đã nói rồi mà, cứ làm theo lời tôi đi. Đúng.

[00:15:25] Đứng lại.

[00:15:29] Sao chị biết tôi định mua quần?

[00:15:33] Chị biết số đo của tôi à?

[00:15:34]

[00:15:39] Quyết định bổ nhiệm cục trưởng của anh xuống rồi, còn mặc quần rách.

[00:15:43] Như vậy không phải ảnh hưởng đến hình ảnh của cục chúng ta sao.

[00:15:44] Mau thay đi, mau thay đi.

[00:15:48] Lão Mã này...

[00:15:57] Đợi đã. Vào đi.

[00:16:03] Em à...

[00:16:04] Chúc mừng ngài, Cục trưởng Cảnh.

[00:16:09] Có gì mà chúc mừng.

[00:16:10] Cũng không phải thi cử nhân, thi trạng nguyên.

[00:16:13] Em sớm đã biết anh sẽ được làm cục trưởng.

[00:16:16] Vì anh có khí phách, có năng lực.

[00:16:18] Quan trọng nhất, anh rất chính trực.

[00:16:20] Anh đứng đó, cả thiên hạ đều phục.

[00:16:22] Còn thiên hạ nữa. Cục chúng ta chỉ có mấy chục người.

[00:16:26] Em chỉ ví von thôi.

[00:16:27] Em còn muốn nói thêm một câu,

[00:16:30] không phải nịnh bợ đâu.

[00:16:31] Em thấy, anh là người đàn ông nam tính nhất mà cháu từng gặp.

[00:16:36] Thế này mà không phải nịnh bợ à?

[00:16:39] Thật đấy, Cục trưởng Cảnh.

[00:16:41] Em thấy một người đàn ông thực thụ,

[00:16:42] chính là nên có tấm lòng rộng lớn, đầu đội trời chân đạp đất.

[00:16:45] Làm việc lớn, có tình cảm lớn.

[00:16:47] Đừng suốt ngày lề mề, bụng dạ hẹp hòi,

[00:16:49] tính toán những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống.

[00:16:51] Em quen anh mới mấy ngày,

[00:16:52] sao em biết anh không lề mề,

[00:16:54] không tính toán chuyện vặt vãnh trong cuộc sống?

[00:16:57] Đàn ông ai cũng muốn làm việc lớn, làm đại nhân.

[00:17:01] Gươm giáo ngựa sắt, chết trận sa trường,

[00:17:06] cần gì da ngựa bọc thây, phải không?

[00:17:10] Nhưng anh nói cho em biết,

[00:17:11] đàn ông trong thời loạn lạc,

[00:17:13] làm việc lớn, làm anh hùng lớn,

[00:17:15] không phải ghê gớm như em tưởng tượng đâu.

[00:17:17] Tại sao ạ? Thời loạn thế xuất anh hùng mà.

[00:17:19] Nhưng trong thời bình thì khác.

[00:17:22] Nó có thể khiến cho cái gọi là

[00:17:25] hoài bão lớn mà em nói đến ở đàn ông,

[00:17:27] dần dần bị bào mòn hết.

[00:17:30] Trong thời đại này,

[00:17:31]

[00:17:34] Người ta nói làm phụ nữ khó, thật ra làm đàn ông còn khó hơn.

[00:17:45] Còn việc gì không?

[00:17:47] Không ạ. Anh có việc gì cứ gọi em.

[00:18:02] Sao vui thế? Thăng chức à?

[00:18:05] Mẹ xem, vẫn là mẹ hiểu con nhất.

[00:18:10] Làm quan gì thế này?

[00:18:13] Cục trưởng.

[00:18:15] Không phải đã làm cục trưởng từ lâu rồi sao?

[00:18:17] Trước kia là phó, bây giờ là chính.

[00:18:19] Quyết định bổ nhiệm vừa mới xuống.

[00:18:22] Mẹ xem những người này,

[00:18:24] suốt ngày gọi con là cục trưởng, cục trưởng,

[00:18:27] thì ra đều là giả, là nịnh bợ.

[00:18:30] Vẫn là mẹ già của con, cái gì cũng hiểu.

[00:18:34] Ở đây, tốt, tốt.

[00:18:36] Tìm cậu mãi. Chuyện tốt.

[00:18:41] Chắc chắn là do trưởng khoa cũ tiến cử.

[00:18:42] Khoa Nhi của viện chúng ta chỉ mời cậu thôi.

[00:18:44] Không có Tiểu Hoàng, lần này cô ta chắc chắn tức chết.

[00:18:47] Nhà tôi có người già, tôi không đi được.

[00:18:49] Mẹ chồng cậu cũng không có bệnh gì nặng,

[00:18:51] chỉ là chân cẳng không được tốt lắm.

[00:18:53] Cậu tìm người chăm sóc bà mấy ngày là được rồi.

[00:18:55] Bố chồng tôi mất đột ngột,

[00:18:57] tâm lý mẹ chồng tôi vẫn không ổn định.

[00:19:00] Chuyện này vừa mới nguôi ngoai một chút,

[00:19:02] tôi đi rồi, ai trông nom bà đây?

[00:19:04] Trong lòng tôi vẫn không yên tâm.

[00:19:07] Đây là một cơ hội học tập tốt biết bao.

[00:19:12] Hay là thế này đi, tớ bày cho cậu một cách.

[00:19:14] Cậu cứ đưa mẹ chồng cậu vào viện nằm.

[00:19:16] Dù sao cũng có tớ ở đây mà.

[00:19:17] Cậu có thể yên tâm đi, cũng không đi mấy ngày.

[00:19:20] Tôi về bàn với Cảnh Trực đã.

[00:19:22] Được, đi đi.

[00:19:27] Mẹ không đi viện đâu.

[00:19:29] Một phòng ở bao nhiêu người,

[00:19:31] hôi hám, sao mà ở được.

[00:19:33] Con thích ở viện, ở viện đông vui.

[00:19:36] Được rồi mẹ, hay là thế này,

[00:19:38] con nói với bệnh viện, cho mẹ ở phòng riêng nhỏ.

[00:19:44] Phòng riêng, một mình.

[00:19:45] Một mình nói chuyện với ai, buồn chết đi được. Mẹ không đi.

[00:19:49] Con ở cùng bà.

[00:19:50] Người lớn nói chuyện đừng chen vào. Mau làm bài tập đi.

[00:19:53] Thôi thôi, mẹ cũng đừng nhập viện nữa.

[00:19:56] Thanh Đảo con không đi nữa.

[00:20:00] Được, nghe các con. Mẹ đi viện.

[00:20:03] Nhưng mẹ nói trước,

[00:20:05] mẹ chỉ ở ba ngày thôi.

[00:20:06] Ba ngày các con phải đón mẹ về.

[00:20:09] Tốt, quyết định vậy đi.

[00:20:12] Thế nào? Hơi mặn. Con nếm thử xem.

[00:20:18] Có cảm thấy không?

[00:20:21] Con làm đấy à?

[00:20:22] Con mau về đi. Dự báo thời tiết nói

[00:20:28] chiều tối nay có mưa rào.

[00:20:29] Coi chừng lại bị ướt mưa trên đường.

[00:20:30] Không sao, con ở lại một lát nữa.

[00:20:33] Con ở lại cũng không có việc gì.

[00:20:35] Làm mất thời gian của cục trưởng lớn.

[00:20:37] Mau đi đi.

[00:20:38] Anh không đi, tôi ăn không nổi cơm nữa.

[00:20:40] Có nghiêm trọng đến vậy không?

[00:20:41] Chưa đi à, Cục trưởng Cảnh?

[00:20:43] Yên tâm đi đi. Ở đây có tôi rồi.

[00:20:46] Vậy con đi. Tối nay trời mưa đấy.

[00:20:48] Tôi đi đây. Cảm ơn. Không có gì.

[00:20:53] Cẩn thận nhé.

[00:21:18] Alo, ai vậy? Cục trưởng Cảnh phải không ạ? Em là Tiểu Đào.

[00:21:22] Tiểu Đào Hoa à? Tốt quá.

[00:21:24] Em xem này, ở góc trái bàn làm việc của anh,

[00:21:27] có một công văn đầu đỏ, thấy chưa?

[00:21:31] Phiền em tìm người mang công văn đầu đỏ này

[00:21:34] đến nhà anh.

[00:21:36] Sáng mai anh họp phải mang theo nó.

[00:21:38] Vâng ạ. Cảm ơn.

[00:22:14] Cục trưởng Cảnh.

[00:22:15] Em đích thân mang đến à?

[00:22:17] Em tiện đường, không phiền người ở phòng trực nữa.

[00:22:19] Em bị ướt hết rồi. Mau vào đi.

[00:22:21] Không sao đâu ạ, một lát là khô.

[00:22:23] Khách sáo gì chứ. Vào đi.

[00:22:24] Tóc ướt hết rồi. Vào ngồi đi.

[00:22:36] Sao, ăn cơm chưa?

[00:22:38] Ăn sớm rồi. Mấy giờ rồi chứ.

[00:22:41] Anh ăn cái này à? Một mình, ăn tạm thôi.

[00:22:46] Vợ anh không có nhà, anh ăn tạm à?

[00:22:48] Xem ra đàn ông không thể thiếu phụ nữ.

[00:22:50] Đương nhiên rồi.

[00:22:53] Có bạn trai rồi chứ?

[00:22:59] Cứ coi như là có đi.

[00:23:01] Đây là chuyện riêng của em, không hỏi nữa.

[00:23:04] Luận văn của em, viết đến đâu rồi?

[00:23:07] Cục trưởng Cảnh, em đang muốn hỏi ý kiến anh đây ạ.

[00:23:10] Anh không bận chứ ạ? Em không làm phiền anh.

[00:23:12] Em là bạn học, bạn bè của Linh Tử,

[00:23:14] chúng ta bây giờ lại là đồng nghiệp,

[00:23:15] đừng khách sáo như vậy.

[00:23:17] Vậy em hỏi thật đấy ạ. Em có nhiều vấn đề lắm.

[00:23:19] Nhất thời không hỏi hết được đâu.

[00:23:21] Em cứ hỏi đi, đừng nhiều lời mở đầu như vậy.

[00:23:25] Chuyện là thế này, hiện tại đề tài luận văn của em

[00:23:28] vẫn chưa hoàn toàn nghĩ ra.

[00:23:29] Nhưng về nội dung thì,

[00:23:30] em muốn viết rộng hơn, vĩ mô hơn.

[00:23:32] Giống như lúc đó anh nói với em và Linh Tử,

[00:23:35] khảo sát hiện trạng Trung Quốc ngày nay

[00:23:36] là phải liên hệ với lịch sử. Cho nên,

[00:23:39] em muốn từ góc độ lịch sử xem xét

[00:23:41] hình thái kinh tế xã hội Trung Quốc ngày nay.

[00:23:45] Ý định ban đầu của em là tốt.

[00:23:47] Ý tưởng cũng không có vấn đề gì.

[00:23:49] Nhưng anh thấy viết văn,

[00:23:51] tầm nhìn phải vĩ mô một chút, điều đó đúng.

[00:23:54] Nhưng điểm tiếp cận vẫn nên cụ thể.

[00:23:56] Nếu không, những gì em viết ra

[00:23:58]

[00:24:00] Đúng ạ, đúng ạ. Em cũng nghĩ như vậy. Đúng.

[00:24:07] Thế hệ trí thức chúng ta đúng là số khổ.

[00:24:10] Tốt nghiệp đại học, đi làm là bắt đầu tham gia các phong trào,

[00:24:13] chẳng được mấy ngày yên ổn làm chuyên môn.

[00:24:16] Khó khăn lắm đất nước mới ổn định, thì chúng ta lại già rồi.

[00:24:19] Chuyên gia, học giả đều không đến lượt chúng ta.

[00:24:22] Cứ làm việc thực tế đi, đừng tranh giành những thứ đó nữa.

[00:24:25] Tôi không tin cậu có thể bình tĩnh như vậy.

[00:24:28] Cậu cũng không phải loại người đó.

[00:24:31] Luận văn này của cậu viết rất tốt.

[00:24:34] Tôi nghe nói nhiều chuyên gia lão thành rất khen ngợi.

[00:24:37] Cũng viết hơn nửa năm rồi.

[00:24:41] Tôi cũng viết một bài,

[00:24:43] nhưng không biết gửi đăng ở đâu.

[00:24:46] Cậu xem, bây giờ đến xét duyệt chức danh cũng cần luận văn.

[00:24:48] Chúng tôi trình độ không cao,

[00:24:51] lại không có quan hệ, thì phải làm sao?

[00:24:54] Cậu đưa luận văn đó cho tôi xem.

[00:24:56] Tôi xem có thể tìm người giúp cậu không.

[00:24:59] Vậy thì tốt quá rồi. Thư Mạn, cậu thật tốt.

[00:25:02] Hồi ở trường cán bộ,

[00:25:03] tôi đã thấy cậu rất lương thiện, thật đấy.

[00:25:05] Không hề giống tiểu thư con nhà tư bản gì cả.

[00:25:07] Giống như cán bộ công nông vậy.

[00:25:09] Tôi chưa giúp được gì, đừng vội nịnh bợ.

[00:25:11] Làm tôi cũng thấy ngại.

[00:25:15] Tiếp cận từ góc độ này,

[00:25:17] viết cụ thể hơn một chút, thì sẽ hoàn hảo.

[00:25:20] Đúng vậy ạ. Góc độ anh nói quá tuyệt vời.

[00:25:23] Vậy em sẽ viết như vậy.

[00:25:24] Nhưng anh đừng nói em đạo ý tưởng của anh nhé.

[00:25:28] Không đâu. Anh nói cho em biết,

[00:25:29] những thứ này trong đầu anh nhiều lắm.

[00:25:31] Muốn bao nhiêu cứ lấy bấy nhiêu.

[00:25:34] Cục trưởng Cảnh,

[00:25:35] anh là vị lãnh đạo có trình độ nhất mà em từng gặp.

[00:25:38] Linh Tử còn nói anh chưa học đại học, em không tin.

[00:25:41] Thế này có chút nghi ngờ là nịnh bợ rồi đấy.

[00:25:44] Người học đại học sẽ không nói như vậy.

[00:25:46] Nhưng thật ra, những gì anh nói với em,

[00:25:49] đều là kinh nghiệm anh tích lũy được trong quá trình làm việc.

[00:25:51] Nên nói là kinh nghiệm thực tế.

[00:25:54] Vậy anh không phải là thiên tài sao?

[00:25:56] Những gì nói trong sách giáo khoa, gọi là giáo điều.

[00:25:59] Cũng không thể nói như vậy.

[00:26:00] Thật ra những kiến thức trong sách vở

[00:26:02] cũng rất rất quan trọng.

[00:26:03]

[00:26:07] Em lại bắt chước anh rồi.

[00:26:13] Mười giờ rồi, Cục trưởng Cảnh.

[00:26:14] Muộn quá rồi, em phải về.

[00:26:15]

[00:26:16] Không cần đâu ạ, không cần. Không sao đâu.

[00:26:20] Mưa to thế này, em đến bằng gì?

[00:26:23] Em đi xe đạp ạ. Không sao, không sao.

[00:26:25] Dự báo thời tiết nói mưa này là mưa rào,

[00:26:28] chắc chắn sẽ tạnh. Em ngồi thêm một lát đi.

[00:26:30]

[00:26:31]

[00:26:32] Đừng khách sáo nữa, vào ngồi đi.

[00:26:41] Uống nước đi. Để em, để em.

[00:26:49] Cảm ơn.

[00:26:53] Luận văn này của em khi nào nộp?

[00:26:56] Khóa 77 của chúng em khá đặc biệt,

[00:26:58] nhập học mùa xuân, tốt nghiệp mùa xuân.

[00:27:00] Đây là học kỳ cuối cùng rồi,

[00:27:02] có thể nộp luận văn rồi.

[00:27:03] Nhưng còn phải sửa chữa mới thông qua được, thời gian khá gấp.

[00:27:12] Uống nước đi. Không uống nữa ạ.

[00:27:15] Gì?

[00:27:16] Ý em là...

[00:27:23] Cái đó... cái đó...

[00:27:25] Gì? Không có gì.

[00:27:46] Cục trưởng Cảnh, muộn quá rồi, em vẫn nên về.

[00:27:48] Vậy được. Vậy anh... anh tìm cho em cái ô.

[00:27:50] Không cần, không cần.

[00:27:51] Không, không, phải ở đây.

[00:27:54] Anh nhớ là... ở đây này.

[00:27:57] Đây này.

[00:28:01] Không đúng. Em đi xe đạp đến.

[00:28:04] Che ô không được. Anh tìm áo mưa cho em nhé.

[00:28:06] Không cần, không cần đâu Cục trưởng Cảnh.

[00:28:12] Anh... cái đó... đưa cho...

[00:28:22] Hay là hôm nay... em đừng về nữa.

[00:28:48] Đây là... phòng của con gái anh, Cảnh Cảnh.

[00:28:52] Tối nay... em ở tạm một đêm nhé. Được.

[00:28:59] Nghỉ sớm đi.

[00:29:34] Anh quên nói với em,

[00:29:36] mẹ anh bây giờ đang ở bệnh viện.

[00:29:37] Tối anh phải... chăm bà.

[00:29:40] Vậy anh đi đây.

[00:29:48] Anh thật sự phải đi rồi, nếu không mẹ anh sẽ đợi sốt ruột.

[00:29:58] Cục trưởng Cảnh, cảm ơn anh.

[00:30:29] Đến rồi. Ai?

[00:30:40] Sao vậy? Lại bị vợ đuổi ra khỏi nhà à?

[00:30:43] Lão Sở, cậu nói xem chúng ta có phải già rồi không?

[00:30:50] Trước kia, nào là Mã Lệ Lệ, Tú Thanh,

[00:30:54] những cô gái trẻ, những người vợ trẻ, cứ lao vào lòng chúng ta.

[00:30:57] Chúng ta thật sự không động lòng.

[00:31:02] Cậu nói lòng không động. Sao lần này lại...

[00:31:09] Nó làm sao...

[00:31:11] Cậu thật sự động lòng rồi à?

[00:31:12] Không phải, tôi nói với cậu, trong lòng tôi ấy,

[00:31:16] có một cái gì đó không nói nên lời.

[00:31:22] Sao tôi lại có thể như vậy chứ?

[00:31:26] Chỉ nghĩ một chút thôi. Cậu thật sự không làm gì cả à?

[00:31:30] Nghĩ một chút thôi, cảm giác tội lỗi của tôi đã rất mạnh rồi.

[00:31:33] Tôi còn có thể làm gì nữa.

[00:31:35] Cậu nói xem, hoạt động tâm lý này của chúng ta,

[00:31:37] nếu để Thư Mạn biết, người ta sẽ nghĩ chúng ta thế nào chứ?

[00:31:42] Cậu nói tôi... Cậu nói tôi làm sao có thể...

[00:31:48] Tôi đây...

[00:31:49] Một đời anh minh, kiên trinh bất khuất, một đại anh hùng.

[00:31:53] Tôi, Cảnh Trực, sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ?

[00:31:58] Vô liêm sỉ. Quá vô liêm sỉ.

[00:32:01] Đây gọi là phạm tội tư tưởng đấy.

[00:32:05] Phạm tội tư tưởng cũng không phải là phạm tội thực sự nhỉ?

[00:32:13] Lão Cảnh à, lão Cảnh.

[00:32:15] Cách mạng Văn hóa thật sự đã cải tạo cậu quá triệt để rồi.

[00:32:20] "Linh hồn sâu thẳm bùng nổ cách mạng",

[00:32:22] "quyết đấu với một ý nghĩ ích kỷ thoáng qua",

[00:32:24] đã ăn sâu vào xương tủy của cậu rồi.

[00:32:27] Được rồi.

[00:32:28] Bây giờ tôi chính là người thầy tinh thần của cậu.

[00:32:30] Tiếp tục sám hối đi.

[00:32:31] Cút đi. Tôi có làm gì thất đức đâu.

[00:32:34] Sám hối cái gì. Tôi đây...

[00:32:36] Thì ra cậu coi đây là cái

[00:32:40] chậu tắm cho linh hồn xấu xa của cậu à?

[00:32:42] Tắm xong là hết chuyện à?

[00:32:44] Cái gì gọi là linh hồn xấu xa? Tôi đây cùng lắm chỉ là

[00:32:48] linh hồn trong sạch, không cẩn thận

[00:32:51] dính phải một chút bụi bẩn thôi.

[00:32:57] Mới bao lâu mà cậu đã không còn là cậu nữa rồi.

[00:33:01] Ngày mai... không, hôm nay.

[00:33:05] Hôm nay đi làm, cậu gặp Tiểu Đào Hoa thế nào?

[00:33:08] Gặp Tiểu Đào Hoa cậu làm sao?

[00:33:11] Làm sao thì làm vậy thôi.

[00:33:15] Hoa đào vẫn còn hồng, hoa mơ thì đã tàn.

[00:34:13] Cục trưởng Cảnh.

[00:34:14] Đến rồi.

[00:34:19] Chào buổi sáng. Chào buổi sáng.

[00:34:23] Tối qua ngủ ngon chứ?

[00:34:25] Rất ngon.

[00:34:28] Hôm nay... trời thật đẹp.

[00:34:34] Trưởng phòng Mã, chào buổi sáng.

[00:34:35] Chào buổi sáng.

[00:34:37] Cục trưởng Cảnh thật là cây tùng không già.

[00:34:41] Từ lúc tôi vào cơ quan, ông ấy đã như vậy.

[00:34:43] Bao nhiêu năm qua, không hề thay đổi.

[00:34:47] Nhìn từ phía sau, tinh thần thật phấn chấn,

[00:34:49] giống như một chàng trai trẻ vậy, phải không?

[00:34:53] Người cách mạng mãi mãi trẻ trung mà.

[00:35:00] Vào đi.

[00:35:04] Cục trưởng Cảnh, em đến để từ biệt.

[00:35:11] Anh còn tưởng... em sẽ không từ mà biệt chứ.

[00:35:14] Sao lại thế ạ?

[00:35:15] Em rất coi trọng ý kiến nhận xét của anh.

[00:35:17] Em còn phải trông chừng anh,

[00:35:18] nói tốt cho em vài câu nữa chứ.

[00:35:21] Em à, không cần phải trông chừng.

[00:35:24] Biểu hiện của em mọi người đều thấy rõ.

[00:35:27] Em có tư duy, chịu khó suy nghĩ,

[00:35:29] chăm chỉ, lại thông minh.

[00:35:31] Sau khi tốt nghiệp ra xã hội,

[00:35:32] chắc chắn sẽ có nhiều thành tựu lớn.

[00:35:35] Em thấy anh đang học theo cách của em để khen em đấy à?

[00:35:38] Nhưng em là thật lòng đấy.

[00:35:40] Anh thật hay giả thì em không biết.

[00:35:42] Anh cũng là thật, thật.

[00:35:45] Em là cô gái chăm chỉ nhất,

[00:35:47] chịu khó học hỏi nhất mà anh từng gặp.

[00:35:48] Thì ra anh còn học được một chiêu của em: nịnh bợ.

[00:35:51] Nhưng em chấp nhận.

[00:35:55] Vậy em đi đây.

[00:36:31] Mẹ ơi, nhà mình lớn hơn nhà dì nhiều.

[00:36:33] Sau này mẹ đi công tác đừng cho con ở nhà dì nữa.

[00:36:39] Thôi, đừng giặt giũ mãi nữa.

[00:36:41] Em không ở nhà, anh cũng thường xuyên dọn dẹp vệ sinh.

[00:36:44] Vậy sao? Sao em thấy nhà toàn mùi bụi,

[00:36:47] hình như nhiều ngày không có người ở vậy.

[00:36:49] Mấy ngày nay anh ở đâu?

[00:36:51] Anh không ở nhà thì ở đâu chứ, em nói xem.

[00:36:57] Cảm ơn.

[00:37:03] Kẹp tóc ở đâu ra vậy?

[00:37:05] Không phải của em à? Cho này.

[00:37:22] Lần này đi Thanh Đảo, không xuống biển à?

[00:37:24] Sao vậy?

[00:37:26] Không bị đen đi đó? Trắng hơn rồi.

[00:37:29] Vậy sao? Đúng.

[00:37:32] Anh nói này, em đừng bôi trét nữa.

[00:37:34] Thơm lắm rồi, anh ở đây cũng ngửi thấy.

[00:37:37] Vậy sao?

[00:37:39] "Vậy sao, vậy sao" gì chứ? tưởng là anh tôi chắc?.

[00:37:44] Mấy ngày nay nhà mình có ai đến không?

[00:37:46] Không ai đến

[00:37:48] Có phụ nữ nào đến không?

[00:37:49] Không có... À đúng rồi,

[00:37:51] bác Triệu ở ban dân phố có đến.

[00:37:54] Đến thu tiền điện nước.

[00:37:55] Anh mời vào nhà, bác ấy không vào.

[00:37:56] Bác Triệu có được coi là phụ nữ không?

[00:38:00] Anh nghĩ kỹ lại xem.

[00:38:03] Nghĩ gì?

[00:38:08] Cái kẹp tóc này của ai?

[00:38:10] Anh làm sao biết của ai.

[00:38:12] Ở trên bàn trà phòng khách.

[00:38:14] Anh còn lấy nó ngoáy tai. Anh thật sự không biết à?

[00:38:19] Em chưa bao giờ dùng loại kẹp tóc này.

[00:38:21] Cảnh Cảnh cũng không dùng.

[00:38:24] Bà nội cũng không dùng kiểu này.

[00:38:27] Em dám chắc,

[00:38:28] thứ này không phải của phụ nữ nhà chúng ta dùng.

[00:38:37] Bàn trà phòng khách... Em đừng nghĩ linh tinh, đừng nghĩ linh tinh.

[00:38:45] Chuyện là thế này.

[00:38:47] Tình hình là như vậy.

[00:38:50] Chuyện này xảy ra đúng vào ngày em đi.

[00:38:53] Nếu em không nhắc, anh cũng quên mất.

[00:38:55] Vậy sao? Chuyện như vậy mà nhanh quên thế à?

[00:39:01] Anh biết ngay là em không tin mà.

[00:39:05] Thế này, anh gọi điện cho trường,

[00:39:06] gọi Tiểu Đào Hoa ra, để con bé nói trực tiếp với em.

[00:39:10] Tiểu Đào Hoa là bạn học của Linh Tử,

[00:39:12] con bé chắc chắn không nói dối, phải không?

[00:39:14] Cuộc điện thoại này không cần thiết phải gọi.

[00:39:17] Chuyện xấu trong nhà không nên để người ngoài biết chứ.

[00:39:20] Sao lại thành chuyện xấu trong nhà chứ?

[00:39:25] Tiểu Đào Hoa này,

[00:39:26] đến đơn vị các anh thực tập lâu như vậy,

[00:39:29] sao anh không hề nói gì?

[00:39:32] Không phải, anh nói chuyện này làm gì chứ.

[00:39:34] Đơn vị bọn anh có một đồng chí nữ mới vào,

[00:39:35] anh đều phải báo cáo với em sao?

[00:39:36] Anh như vậy không phải là ăn no rỗi việc sao.

[00:39:40] Em đừng trợn mắt.

[00:39:42] Em có trợn mắt đến lòi cả tròng ra,

[00:39:44] anh cũng vô tội mà.

[00:39:48] Không phải... em... ngủ sớm đi.

[00:39:51] Ngày mai em không đi làm à?

[00:39:53] Hay là hôm nay anh vẫn ở đây...

[00:39:58] Em phát hiện ra một sự thật. Gì vậy?

[00:40:01] Anh thật sự già rồi.

[00:40:03] Anh nói xem, Tiểu Đào Hoa đến đơn vị các anh nửa năm rồi,

[00:40:07] mà em lại không hề hay biết.

[00:40:09] Tại sao em lại không biết chứ?

[00:40:12] Anh thật sự không có chút thay đổi nào.

[00:40:16] Anh cũng không cạo râu nữa,

[00:40:18] cũng không tập thể dục nữa, không mặc quần áo mới nữa.

[00:40:23] Một cái quần cũ, rách một lỗ,

[00:40:26] vậy mà vẫn mặc đi làm được.

[00:40:29] Phải... cái đó... già hay không, lên giường sẽ biết.

[00:40:36] Alo, đồng chí Thư Mạn phải không ạ?

[00:40:42] Tôi là tiểu đoàn trưởng của đồng chí Cảnh Hổ.

[00:40:43] Hổ Tử... sao vậy?

[00:40:45] Đồng chí Cảnh Hổ bị thương nặng.

[00:40:48] Anh nói gì?

[00:40:50] Đồng chí Cảnh Hổ bị thương nặng,

[00:40:51] đang được máy bay vận chuyển về Bắc Kinh.

[00:40:55] Sao vậy?

[00:40:56] Hổ Tử mỗi lần thực hiện nhiệm vụ gỡ mìn đều rất thành công.

[00:40:58] Lần này cậu ấy để bảo vệ đồng đội,

[00:40:59] chính mình bị trúng một phát đạn sâu vào ngực.

[00:41:02] Viên đạn chỉ cách tim hai centimet.

[00:41:03] Thư Mạn!

[00:41:09] Hổ Tử!

[00:41:09] Thủ trưởng, đừng buồn.

[00:41:11] Chúng tôi đã dùng bác sĩ giỏi nhất.

[00:41:12] Viên đạn đã được lấy ra rồi.

[00:41:13] Tốt, tốt, tốt. Lại đây.

[00:41:42] Thư Mạn!

[00:41:58] Sự nghiệp gì chứ,

[00:42:01] Em không nghĩ nữa. Nửa đời sau này,

[00:42:06] chỉ cần con trai khỏe mạnh,

[00:42:11] em đều không nghĩ nữa, không nghĩ nữa.


 0 Bình luận sort   Sắp xếp theo


Tiếp theo