下一个

《Truyền kỳ Lưu Ly Xưởng》 Tập 8-Diễn viên chính: Phùng Viễn Chinh, Trương Quốc Lập, Cúc Tuyết

2 意见· 04/21/25
duongvu88
duongvu88
3 订户
3

⁣【Tóm tắt nội dung】
Bộ phim kể về ba người đàn ông vốn không hề liên quan đến đồ cổ: Viên Ngọc Sơn thật thà chất phác, Kim Bảo Nguyên – một vương gia sa sút nhưng mê hí khúc, và Thôi Hòa Hữu – một tiểu sinh giỏi chiến đấu. Do cơ duyên trớ trêu, cả ba cùng bước chân vào Lưu Ly Xưởng và từ đó dệt nên một câu chuyện huyền thoại về nhân duyên thời loạn thế.

显示更多

[00:00:15] Trái tim người phàm rung động

[00:00:19] Đi lại phần nhiều là những kẻ si tình

[00:00:27] Ngủ không biết đi đâu

[00:00:30] Tỉnh chẳng hiểu lối về

[00:00:34] Đều là những kẻ hồ đồ

[00:00:41] Trời không thuận lòng người

[00:00:45] Người không thuận ý mình

[00:00:45] Người không thuận ý mình

[00:00:48] Hà tất phải đi định nghĩa

[00:00:55] Chúng ta đều là người tốt bình thường

[00:00:59] Si tâm, phàm tâm luôn có

[00:01:02] Chúng ta đều là người tốt bình thường

[00:01:06] Lương tâm quý giá nhất

[00:01:10] Chúng ta đều là người tốt bình thường

[00:01:13] Si tâm, phàm tâm luôn có

[00:01:17] Chúng ta đều là người tốt bình thường

[00:01:21] Lương tâm quý giá nhất

[00:01:46] Đây là giấy giám định của ông Hồng Bá Hiên ở Thiên Tân Vệ

[00:01:50] viết.

[00:01:53] Ngài xem, bức tranh này của tôi chắc chắn là tranh Đường rồi.

[00:02:05] Vậy là cậu mới vào nghề đồ cổ không lâu à?

[00:02:07] Vâng, tạm thời đi theo ông Ngô thôi ạ.

[00:02:11] Đi theo gì chứ? Một bức tranh,

[00:02:12] món đồ đó thật hay không?

[00:02:17] Ngài không nên hỏi tôi câu này.

[00:02:19] Với lại ngài hỏi rồi, tôi cũng không thể nói được ạ.

[00:02:22] S [?]

[00:02:22] Nếu là người khác mua, tôi đã chẳng hỏi.

[00:02:25] Đây là ông Tần mua, tôi phải hỏi...

[00:02:28] Tiểu thư nhà chúng tôi nói,

[00:02:30] đến Nguyệt Ngân Lâu bàn chuyện làm ăn đồ cổ,

[00:02:31] có hơn một nửa là người lòng dạ đen tối.

[00:02:34] Có một phần nhỏ mới là người buôn bán đàng hoàng.

[00:02:36] Nhưng chỉ có một người không phải người buôn bán.

[00:02:38] Ông ấy là một nhà sưu tầm lớn vì nước vì dân.

[00:02:42] Người này chính là ông Tần.

[00:02:46] Ông ấy đem gia sản mấy đời

[00:02:47] đều dùng vào việc sưu tầm bảo vật của Trung Quốc.

[00:02:51] Ông ấy là một người đáng kính trọng.

[00:02:54] Cho nên nói, ông Tần mua đồ,

[00:02:56] tôi phải thay tiểu thư nhà chúng tôi hỏi một chút.

[00:02:58] Lời này là tiểu thư nhà cô nói à?

[00:03:01] Là tiểu thư nhà chúng tôi nói.

[00:03:04] Tiểu thư nhà cô có thể nói ra lời chân thật như vậy sao?

[00:03:08] Cậu nói chuyện thật khó nghe.

[00:03:10] Cậu tưởng người trong đại sảnh này là gì?

[00:03:13] Là nơi ô uế bùn nhơ à? Tôi nói cho cậu biết,

[00:03:16] nơi này còn sạch sẽ hơn phủ Tổng thống của Viên Đại Đầu nhiều.

[00:03:21] Ông Ngô, thật sự là vậy, tôi nhất định phải có được nó.

[00:03:27] Mong ông Ngô cho tôi vài ngày.

[00:03:30] Ba mươi vạn đại dương dù sao cũng không phải là số nhỏ.

[00:03:35] Tôi tuy có chút ít tài sản, nhưng những năm nay đều dùng vào

[00:03:38] văn vật rồi. Trung Quốc rộng lớn, thu thập không xuể.

[00:03:44] Nhìn chúng thất thoát, thật còn đau hơn cắt thịt mất mạng.

[00:03:50] E [?]

[00:03:50] Nhưng món đồ này không tầm thường.

[00:03:54] Tôi nhất định phải có được.

[00:03:58] Nhưng tôi có một điều nghi hoặc.

[00:04:00] Ông Ngô, ông mang đồ đến Bắc Kinh rồi,

[00:04:04] tại sao không tìm ông Lâu xem trước?

[00:04:07] Mà lại bỏ gần tìm xa mang đến Thiên Tân

[00:04:11] tìm ông Hồng Bá Hiên chứ?

[00:04:15] Tôi tìm ông Lâu trước rồi.

[00:04:18] Không may ông ấy đi Nam phương rồi.

[00:04:24] Thật là không may.

[00:04:26] Tôi gấp lắm, không đợi được.

[00:04:29] Đành phải đến Thiên Tân thôi. Yên tâm đi,

[00:04:33] ông Lâu đến cũng sẽ không xem sai đâu.

[00:04:40] Đồ tốt thì người mua nhiều mà.

[00:04:43] Tôi nghĩ đi nghĩ lại vẫn là ưu tiên ngài trước rồi mới đến họ.

[00:04:49] Ông Tần được thì được,

[00:04:52]

[00:04:55] Đồ tốt thì giá tự nhiên cao một chút.

[00:05:00] Ông Ngô, tôi đã nói rồi.

[00:05:02] Tôi nhất định phải có được.

[00:05:04] Được, được.

[00:05:05] Ông Ngô, hẹn ngày kia làm hạn.

[00:05:07] Tôi nhất định sẽ mua món đồ này.

[00:05:11] Ông Ngô, lòng tôi không còn ở đây nữa.

[00:05:14] Xin lỗi tôi đi trước một bước, về chuẩn bị tiền.

[00:05:17] Được, được, được, được.

[00:05:19] Tôi cũng đi ngay đây.

[00:05:21]

[00:05:23] Đi cẩn thận nhé.

[00:05:29] Tốt quá rồi.

[00:05:31] Ông Tần sắp đi rồi,

[00:05:33] cậu còn chưa nói cho tôi biết

[00:05:34] món đồ đó là thật hay giả?

[00:05:36] Hỏi cậu đó, mau nói đi.

[00:05:39] Thật hay giả?

[00:05:41] Đợi nghĩ xong tôi sẽ nói cho cô.

[00:05:45] Là tiểu thư nhà cô bảo cô hỏi phải không?

[00:05:47] Phải thì sao? Không phải thì sao?

[00:05:51] Đừng để người tốt chịu thiệt, kẻ xấu được lợi.

[00:05:55] Nói đi, cô giúp người tốt hay người xấu?

[00:05:56] Tôi, tôi giúp người tốt.

[00:05:59] Thế là xong rồi. Phải rồi, tiểu thư nhà cô tên gì?

[00:06:02] [Lỗi?] Không có tên gì lớn, gọi là Cửu Nhi.

[00:06:05] Cửu Nhi? Cửu Nhi, hay.

[00:06:11] Nếu có thể dài lâu (trường cửu) thì càng tốt.

[00:06:17] Trông cậu thật thà, mà lòng dạ lại hoa lá thế.

[00:06:24] Tiểu Viên à, cậu khá hơn sư huynh cậu nhiều đấy.

[00:06:29] Đi theo à?

[00:06:30] Chỉ cần mang theo hai tay, mang theo mắt kính là được rồi.

[00:06:34] Tai thì không cần mang theo.

[00:06:36] Não cũng có thể không cần mang theo.

[00:06:41] Chuyện chủ nhân bàn bạc, tốt nhất cậu không nên biết.

[00:06:45] Coi như có biết, cậu cũng đừng nói ra.

[00:06:49]

[00:06:53] Cậu rất tốt, rất tốt.

[00:06:58] Thưởng cho cậu hai đồng bạc trắng.

[00:07:00] Cho cậu một đồng là được rồi.

[00:07:02] Cảm ơn ông Ngô.

[00:07:03] Không cần cảm ơn, cầm đi mà tiêu.

[00:07:50] Hoàn Tử, em hỏi cậu ta, cậu ta nói sao?

[00:07:52] Cậu ta không nói.

[00:07:54] Cậu ta nói quy tắc trong nghề, không thể nói.

[00:07:57] Cậu ta nói...

[00:08:00] "Cửu Nhi hay, nếu có thể dài lâu thì càng hay."

[00:09:25] Là cậu tìm tôi à?

[00:09:26] Hoàn Tử, đưa bức thư này cho Cửu cô nương.

[00:09:31] Còn gì không? Không còn gì.

[00:09:32] Còn gì không? Không còn gì.

[00:09:34] Vậy cậu đi đi.

[00:09:35] Đi đây.

[00:09:50] Tiểu thư.

[00:09:54] Có thư.

[00:09:57] Lại là mấy thứ văn vẻ sáo rỗng đó chứ gì?

[00:09:59] Mấy lão đó không ai là không muốn từ trong ra ngoài

[00:10:02] thu phục chị. Vứt đi.

[00:10:04] Đừng vứt ạ.

[00:10:05] Lỡ là họ hàng thân thích nào gửi đến thì sao? Thân thích?

[00:10:12] Người ở chốn thanh lâu chúng ta,

[00:10:13] mấy ai có thân thích chứ?

[00:10:16] Nhà không biết ở đâu, mẹ không biết ở đâu.

[00:10:20] Dù có biết cũng không về được nữa.

[00:10:24] Không còn lòng dạ để về nữa.

[00:10:27] Chết nơi đất khách quê người,

[00:10:29] có thể cầu được chết nhanh cũng là phúc rồi.

[00:10:33] Thật là.

[00:10:34] Xem một bức thư mà làm chị khóc rồi.

[00:10:36] Biết thế em đã vứt nó đi rồi.

[00:10:38] Đừng. Xem trên bì thư viết gì.

[00:10:43] Chỉ có sáu chữ lớn: Gấp. Cửu Nhi tiểu thư nhận.

[00:10:48] Đến quy cách cũng không biết. Ai gửi đến vậy?

[00:10:51] Là một người làm công mang đến. Xem cậu ta gấp thế nào.

[00:11:10] RAS [?]

[00:11:11] Cửu cô nương kính mến, hiện có một việc gấp cần báo.

[00:11:16] Nếu ông Tần thật sự như lời ngài nói,

[00:11:19] vạn mong báo cho ông ấy biết,

[00:11:20] cuộn tranh Đường mà Ngô Mai An mang theo

[00:11:25] là đồ đời Minh.

[00:11:27] Lời này là do ông Lâu ở kinh thành về nói,

[00:11:31] tuyệt đối không sai.

[00:11:33] Cho nên nhờ Cửu cô nương chuyển đạt gấp. Thiết tha.

[00:11:38] Việc này nói ra hay không nói ra,

[00:11:41] đều trái với lẽ thường hoặc quy tắc nghề nghiệp.

[00:11:44] Nhưng người tôi kính trọng nhất đời

[00:11:47] cũng không thiếu nữ tử thanh lâu,

[00:11:50] như Lý Hương Quân cuối đời Minh, Lương Hồng Ngọc kháng Kim.

[00:11:54] Vạn mong Cửu cô nương lấy những bậc này làm gương,

[00:11:58] chớ nên tự coi nhẹ mình.

[00:12:00] Ngày sau ắt có người tốt biết đến, bầu bạn, giúp đỡ.

[00:12:05] Tôi không nói nhiều lời. Người cùng cảnh ngộ nơi chân trời góc bể kính thư.

[00:12:11] Không ngờ Lưu Ly Xưởng cũng có người như cậu ta.

[00:12:15] Người buôn bán.

[00:12:16] Người buôn bán gì chứ? Chẳng phải chỉ là một người làm công sao?

[00:12:20] Không thể nói như vậy được.

[00:12:21] Việc làm không phải là việc của người làm công.

[00:12:27] Người trông thật thà, mà lòng dạ lại lanh lợi lắm.

[00:12:29] Lanh lợi thế nào?

[00:12:31] Chị quên lần trước em nói với chị,

[00:12:33] em nói với cậu ta chị tên là Cửu Nhi tiểu thư,

[00:12:35] cậu ta chẳng phải đã nói: "Cửu Nhi hay,

[00:12:38] nếu có thể dài lâu thì càng hay" sao?

[00:12:44] Chúng ta ở đây là nơi nào chứ?

[00:12:46] Ai mà chẳng nói câu trêu ghẹo.

[00:12:49] Nhưng cậu ta có thể coi trọng Lý Hương Quân, Lương Hồng Ngọc,

[00:12:54] cũng không thể coi là kẻ tầm thường được.

[00:12:56] Ít nhất không phải là kẻ đạo đức giả.

[00:13:01] Hoàn Tử, đừng nói nữa, em mau đi tìm ông Tần đi.

[00:13:04] Đừng để ông ấy bị Ngô Mai An lừa.

[00:13:06] Lúc trước may mà chị không theo ông ta hoàn lương.

[00:13:08] Nếu không thì tội của Tiểu Ngọc Hà đều do chị gánh hết rồi.

[00:13:13] Hôm đó là cậu ta và Tiểu Thôi tranh cãi phải không?

[00:13:16] Nhưng xem ra là người ôn hòa.

[00:13:20] Tiểu Thôi thì đúng là kẻ cố chấp.

[00:13:22] Đến thanh lâu bán hoa cài tóc, làm gì có chuyện không mang theo thứ khác.

[00:13:25] Tiểu thư, Tiểu Thôi hai người họ...

[00:13:27] Đừng nói nữa, em đi trước đi.

[00:13:30] Em đi đây.

[00:13:43] Cuộc sống như vở kịch vậy, không sai chút nào.

[00:13:48] Cửu Nhi không ngờ cuộc sống sau này

[00:13:51] lại cùng hai người đàn ông này

[00:13:53] có mối liên hệ định mệnh.

[00:14:11] Thế nào, sư huynh? Không ra sao, không ra sao.

[00:14:15] Tôi viết chơi vậy thôi.

[00:14:17] Cậu đang mắng tôi đó hả? Làm gì có ạ.

[00:14:22] Ngọc Sơn à,

[00:14:24] cậu là người ở đâu tại kinh đô này?

[00:14:27] Thôn Màn Thầu, Phong Nam ạ.

[00:14:30] Xem ra cậu cũng đọc sách mấy năm rồi nhỉ?

[00:14:33] Cái nghề đồ cổ này,

[00:14:34] nói là học vấn thì cũng chẳng có học vấn gì lớn.

[00:14:39] Nhưng không biết chữ thì không được đâu.

[00:14:43] Xem mấy cái lạc khoản, đề từ khắc trên đá,

[00:14:45] có lúc lại là mấu chốt.

[00:14:47] Ở nhà đọc tư thục ba năm.

[00:14:50] Tam Tự Kinh, Bách Gia Tính, Thiên Tự Văn đều đọc rồi.

[00:14:52] Còn đọc nửa bộ Luận Ngữ nữa ạ.

[00:14:56] Gì gọi là Tam, Bách, Thiên?

[00:14:58] Tam Tự Kinh, Bách Gia Tính, Thiên Tự Văn ạ.

[00:15:02] Nửa bộ Luận Ngữ trị thiên hạ.

[00:15:05] Có nửa bộ Luận Ngữ, thiên hạ còn trị được,

[00:15:08] huống hồ là nghề đồ cổ này.

[00:15:14] Chỉ đọc sách thôi không được đâu.

[00:15:17] Chữ tổ tiên chúng ta truyền lại,

[00:15:20] viết đến bây giờ,

[00:15:23]

[00:15:28] Nào, đọc câu cuối cùng xem.

[00:15:34] Là "Khắc thuyền cầu kiếm"... Được rồi. [?]

[00:15:36] Ngọc Sơn, đưa cái bình hoa thanh đó cho tôi.

[00:15:41] Cái nào ạ, chưởng quỹ? Chính là cái đó.

[00:15:49] Của ngài đây.

[00:15:52] Mao Tài, đưa cái bình trong đó cho tôi.

[00:16:07] Của ngài đây.

[00:16:13] Ngọc Sơn, cậu xem hai món đồ này.

[00:16:17] Có giống nhau không?

[00:16:18] Có thể ghép chúng thành một đôi không?

[00:16:22] Hai cái bình này, vẽ hoa và chim đều giống nhau.

[00:16:29] Màu sắc cũng không khác gì mấy.

[00:16:32] Chỉ là nhìn từ đuôi con chim này,

[00:16:34] theo lý lẽ của viết chữ mà nói,

[00:16:36] một cái vẽ tinh xảo, một cái vẽ vụng về.

[00:16:40] Còn lại thì tôi không nhìn ra gì nữa.

[00:16:43] Không ngờ cậu mới vào nghề,

[00:16:45] lại thật sự có thể nhìn ra chút gì đó.

[00:16:46] [Lỗi?]

[00:16:47] [Lỗi?]

[00:16:48] Vậy bây giờ tôi nói cho cậu biết,

[00:16:50] bình này không phải một đôi, có một cái là làm thêm sau này.

[00:16:55] [Lỗi?] Vậy cậu nói xem,

[00:16:56] cái nào là thật, cái nào là giả?

[00:16:59] Cái này là thật. Cái này là giả.

[00:17:03] Tại sao vậy?

[00:17:05] Cái này vẽ không đẹp bằng cái này.

[00:17:08] Vậy theo lý của cậu,

[00:17:10] là cái vẽ đẹp là thật,

[00:17:12] cái vẽ không đẹp là giả à?

[00:17:14] [Lỗi?]

[00:17:14] Là vậy.

[00:17:21] Vậy thì việc làm ăn của chúng ta coi như hỏng rồi.

[00:17:25] Vậy ngài nói cái vẽ vụng về lại là thật sao?

[00:17:28] Đúng rồi.

[00:17:32] Cậu xem,

[00:17:34] đồ thật chưa chắc đã vẽ đẹp hơn

[00:17:37] đồ giả phỏng theo nó.

[00:17:40] Còn đồ giả,

[00:17:43] phỏng theo mà tốt thì chưa chắc không vượt qua đồ thật.

[00:17:49] Cậu xem, cậu nói đuôi chim này vẽ mượt mà phải không?

[00:17:52] Hắn là vẽ theo mẫu mà, từng nét đều có gốc gác.

[00:17:56] Với lại,

[00:17:57] hắn phỏng theo cũng chưa chắc chỉ phỏng một cái.

[00:18:00] Chỉ cái đuôi này, hắn không biết đã vẽ bao nhiêu lần rồi.

[00:18:04] Nhắm mắt cũng vẽ ra đường nét đó.

[00:18:07] Cho nên, nó mới mượt mà.

[00:18:12] Nếu cậu lúc thu hàng,

[00:18:13] cậu thấy đẹp mà mua nó về,

[00:18:16] vậy là để lại đồ thật cho người ta rồi.

[00:18:19] Cậu nói xem cậu không lỗ vốn thì sao?

[00:18:25] Cậu nghe hiểu chưa?

[00:18:27] Cũng khá khó nhỉ. Hóa ra

[00:18:30] chúng ta làm nghề đồ cổ này,

[00:18:33] mở một cửa hiệu, đem đồ thu vào

[00:18:36] bán cho người ta,

[00:18:38] cậu dựa vào cái gì để kiếm tiền?

[00:18:40] Dựa vào chính là con mắt tinh tường này.

[00:18:45] Người kế toán, dựa vào tài gảy bàn tính.

[00:18:48] Người khuân vác, dựa vào sức lực ngốc nghếch.

[00:18:51] Chúng ta thì dựa vào con mắt này.

[00:18:57] Một người sống trên đời,

[00:18:58] có hai thứ có thể an thân lập mệnh:

[00:19:01] một là trí lực, hai là thể lực.

[00:19:04] Có trí lực thì cậu đọc sách, dựa vào trí lực kiếm cơm.

[00:19:08] Cậu không có trí lực thì có thể lực, vậy cũng được.

[00:19:12] Dựa vào sức lực mà kiếm cơm.

[00:19:16] Chỉ sợ kẻ vừa không có trí lực lại vừa không có thể lực,

[00:19:21] hắn trông chờ vào cái gì để sống đây?

[00:19:26] Nói nghề đồ cổ này dựa vào mắt tinh tường để kiếm cơm,

[00:19:29] nhưng con mắt tinh tường này làm sao mới luyện ra được?

[00:19:36] Không ai sinh ra đã có một đôi mắt nhìn thấu được.

[00:19:41] Cầm một món đồ lên xem,

[00:19:44] nhìn thấu ra rồi: Minh Vạn Lịch.

[00:19:49] Lại cầm một món đồ lên xem: đồ mới.

[00:19:56] Người có được đôi mắt như vậy,

[00:19:58] trên đời này chưa có.

[00:20:01] Nói về mắt tinh tường, dù độc đáo đến đâu,

[00:20:05] cũng có lúc sai sót, nhìn nhầm.

[00:20:09] Cho nên, luyện mắt tinh tường, đây là chuyện cả đời,

[00:20:14] học không có điểm dừng. Chỉ cần dụng tâm,

[00:20:17] đồ tốt cầm trên tay,

[00:20:19] nó sẽ như có thần trợ giúp vậy.

[00:20:23] Hai cậu mang hai cái bình này về đi.

[00:20:44] Vậy cái bình này một thật một giả,

[00:20:46] lúc bán thì bán thế nào ạ?

[00:20:51] Đều bán như đồ thật.

[00:20:54] Vậy... vậy không phải...

[00:20:56] Không có gì là không phải cả.

[00:21:00] Chưởng quỹ, nếu có người muốn mua cả hai cái bình thì sao?

[00:21:06] Vậy thì đều bán như đồ thật cho hắn.

[00:21:10] Giảm giá 15% nhé.

[00:21:13] Cậu nghĩ xem, thế này so với việc ôm đồ giả đi,

[00:21:17] để lại đồ thật, cũng coi như có lỗi với hắn rồi phải không?

[00:21:21] Buôn bán là như vậy đó, cậu từ từ học đi.

[00:21:26] Mai mốt có cơ hội,

[00:21:28] đi theo tôi đi mua hàng rong, ngồi vài ngày.

[00:21:31] Người có ngộ tính cao, ra nghề cũng nhanh.

[00:21:37] Được rồi, hai cậu trông coi cửa hiệu nhé.

[00:21:40] Tôi vào trong nghỉ ngơi đây.

[00:21:44] Phải rồi, Mao Tài à,

[00:21:46] nếu người Nhật Bản muốn mua đồ Ca Diêu kia đến,

[00:21:49] cậu cho hắn vào nhé.

[00:21:50] Vâng, vâng, vâng.

[00:21:58] Nghe hiểu chưa?

[00:22:02] Hiểu chút ít ạ.

[00:22:03]

[00:22:07] Lúc nhỏ tôi từng xem một lần

[00:22:09]

[00:22:11] Cảm thấy cái đó đặc biệt khó.

[00:22:14] Tôi thấy nghề này ngày nào cũng giống như đi trên dây thép vậy.

[00:22:18] Đúng vậy.

[00:22:19] Cậu hiểu tôi quá rồi.

[00:22:32] AT [?]

[00:22:34] L [?]

[00:23:36] CYPERNINIZE [?]

[00:23:58]

[00:24:02] tôi nhìn chúng cứ như sống vậy.

[00:24:08] Bây giờ tôi chỉ lo lắng cho những người đất này,

[00:24:12] sợ một ngày nào đó chúng sẽ vỡ.

[00:24:20]

[00:24:24] nó không còn là một cục đất nữa.

[00:24:28] Không khéo lại thêm phần lo lắng.

[00:24:33] Nó mà vỡ,

[00:24:35] nó không giữ lại được nữa,

[00:24:37] mất rồi,

[00:24:39] ngược lại thêm nhiều phiền não.

[00:24:47] Nghĩ lại cũng chẳng có gì to tát.

[00:24:55] Trở về vẫn là đất.

[00:25:00] Coi như đã đến thế gian này dạo một vòng đi.

[00:25:03] Thái thái đang nói chuyện với ai vậy?

[00:25:07] Với chính mình. Với tiểu nhân nói đó.

[00:25:10] Ăn chút khoai mỡ đi.

[00:25:15] Bà không nói chuyện với tôi,

[00:25:17] lão gia ở xa vậy cũng không nói chuyện với tôi,

[00:25:20] chẳng phải là tự mình nói với mình sao?

[00:25:23] Lời của hai chúng ta chẳng phải đã nói hết rồi sao?

[00:25:26] Nói chuyện là cãi nhau, tức giận.

[00:25:31] Không cãi nhau không náo nhiệt.

[00:25:34]

[00:25:44] Trong nháy mắt, mùa đông sắp qua rồi.

[00:25:47] Lại một năm nữa.

[00:25:50] Lão gia lần này đến, tính tình cũng không tốt.

[00:25:54] Nói là tranh không bán được,

[00:25:56] ngược lại rước một bụng tức giận về.

[00:26:01] Người ở Lưu Ly Xưởng đều nói người Nam gian xảo.

[00:26:04] Cầm bức tranh giả suýt nữa lừa bán được.

[00:26:07] Tôi đã sớm nói với ông ấy rồi,

[00:26:08] đừng giao du với người trên con phố này.

[00:26:12] Làm đồ cổ, ai mà không có sáu con mắt?

[00:26:16] Không phải người tinh ranh, làm sao làm được nghề này?

[00:26:20] Ông ấy à, lại cho rằng mình đủ.

[00:26:23] Ông ấy đủ cái gì chứ?

[00:26:25] Đến bây giờ còn không biết,

[00:26:27] [Lỗi?]

[00:26:27] rốt cuộc là ai đã phá hỏng vụ làm ăn của ông ấy.

[00:27:11] Bán hoa cài tóc đây!

[00:27:16] Bán hoa cài tóc!

[00:27:20] Có kiểu gì mới không?

[00:27:22] Phu nhân nhà chúng tôi muốn mua một ít. Có ạ.

[00:27:25] Đều là kiểu mới, mang đi chọn đi. [?]

[00:27:28] Tôi mang vào cho phu nhân chọn. Sẽ không thiếu phần của cậu đâu.

[00:27:31] Nói gì vậy ạ, cứ tùy ý chọn đi.

[00:27:36] Phu nhân.

[00:27:39] Phu nhân, để tôi xem nào. Ngài xem, nhiều lắm ạ.

[00:27:44] Không tệ.

[00:27:48] Đẹp.

[00:27:52] Cái này, cái này, đóa này?

[00:27:54] Cái này đẹp. Lần trước lão gia xem xong đều cười.

[00:27:58] Tuổi tác đã lớn vậy rồi, già mà không đứng đắn.

[00:28:02] Cái này. Cái này đẹp.

[00:28:07] Cái này cũng đẹp.

[00:28:08] Đóa này tôi thích, tôi giữ lại.

[00:28:12] Còn gì nữa?

[00:28:16] Đây là cái gì?

[00:28:20] Tôi không biết.

[00:28:32] Hoa này tôi giữ lại, một xu cũng không trả.

[00:28:35] Cô gọi người đến cho tôi.

[00:28:36] Được. Được, cho hắn một trận cho tôi.

[00:28:38] Vâng, phu nhân.

[00:28:40] Hắn tưởng chúng ta là nhà nào chứ?

[00:28:42] Không cho hắn một trận ra trò,

[00:28:44] hắn to gan làm bậy rồi.

[00:28:50] Chính là hắn, chính là hắn!

[00:28:52] Đi!

[00:28:57] Các người sao lại đánh người?

[00:29:02] Đánh! Đánh mạnh vào cho tôi!

[00:29:06] Thật là không ra thể thống gì!

[00:29:09] Phu nhân, ném tờ giấy này cho hắn đi.

[00:29:10] Cô nói nhẹ nhàng quá, không thể ném.

[00:29:12] Còn để hắn đi hại người nữa à?

[00:29:13] Cái này tôi giữ lại.

[00:29:16] Được, rút lui!

[00:30:12] Trước đây à, làm gì có chuyện ngủ sớm như vậy.

[00:30:18] Xem xong màn cuối của Tiểu Ngũ Bảo,

[00:30:21] ít nhất cũng phải một, hai giờ sáng.

[00:30:25] Sau đó bất kể là trời thế nào,

[00:30:29] gọi xe kéo cậu ta đi ăn khuya.

[00:30:35] Ngủ sớm cũng phải ba, bốn giờ sáng.

[00:30:41] Gió gì, tuyết gì,

[00:30:44] trời lạnh thì cứ lạnh, không lạnh đến các gia đây được.

[00:30:49] Bây giờ thì hay rồi.

[00:30:52] Một cái giường sưởi đầy người, đắp hai cái chăn,

[00:30:55] dưới giường sưởi thì chưa có gì trải,

[00:30:58] cứ ngủ trên cái chiếu này thôi.

[00:31:02] Có lửa còn đỡ, không có lửa thật sự đau nhức cả lưng.

[00:31:09] Nói là thả tôi ra rồi,

[00:31:12] nhưng mà còn chưa được ăn no như ở trong tù nữa.

[00:31:16] Tối nay chỉ uống chút cháo,

[00:31:19] ngực trước dính cả vào lưng sau rồi.

[00:31:24] Không ngờ Từ Nhị nhanh như vậy cũng ra rồi.

[00:31:28] Hắn ra là tìm tôi ngay.

[00:31:30] Bởi vì tôi đã hứa với người ta một bữa Mãn Hán toàn tịch,

[00:31:33] người ta không tìm tôi thì tìm ai?

[00:31:39] Thật khổ cho Kim An rồi.

[00:31:42] Một giường sưởi đầy người đều phải nhờ cậu ta tìm cách kiếm ăn.

[00:31:46] Cậu ta cũng chẳng có nghề ngỗng gì,

[00:31:48] bây giờ chỉ dựa vào nhặt phế liệu sống qua ngày.

[00:31:56] Phượng hoàng sa cơ không bằng gà, không sai chút nào.

[00:32:07] Nói là đã lập xuân rồi,

[00:32:09] sao nói lạnh là lạnh ngay thế này?

[00:32:13] Ngoài trời hình như có tuyết rơi rồi.

[00:33:00] Má?

[00:33:01] Má Phùng?

[00:33:03] Trong sân có cái gì rơi xuống vậy? Tiếng động lớn thế?

[00:33:07] Tôi cũng nghe thấy.

[00:33:09] Không giống trong sân. Là ngoài cửa chính.

[00:33:14] Má Phùng, bà qua đây với tôi đi.

[00:33:16] Tôi hơi sợ.

[00:33:18] Đừng sợ, tôi đến ngay đây.

[00:33:38] Thái thái!

[00:33:39] Thái thái, ngoài cửa chính có người ngã xỉu!

[00:33:43] Đừng sợ, đừng sợ.

[00:33:46] Có phải giống người lần trước không?

[00:33:48] Lại say rượu rồi? Không giống.

[00:33:49] Lần trước mùi rượu nồng nặc thế mà. Lần này không có.

[00:33:53] Vậy phải làm sao đây?

[00:33:54] Biết đâu lát nữa sẽ đi thôi.

[00:33:58] Tôi nghĩ hắn không đi nhanh vậy đâu.

[00:33:59] Tôi thấy khắp người hắn toàn là máu.

[00:34:03] Có máu à?

[00:34:05] Đừng chết ở cổng nhà mình chứ!

[00:34:06] Phải làm sao đây? Phải làm sao đây?

[00:34:12] Má Phùng, bà có nghe thấy gì không?

[00:34:15] Không nghe thấy, hình như đi rồi thì phải.

[00:34:18] Vậy sao? Vậy thì tốt quá rồi.

[00:34:21] Nếu không thì đêm nay cả hai chúng ta đừng hòng ngủ được.

[00:34:27] Rốt cuộc đi chưa? Bà đi xem thử đi.

[00:34:30] Đừng xem nữa. Hắn muốn đi thì cứ đi đi.

[00:34:32] Chưa đi, xem cũng có ích gì đâu?

[00:34:36] Được.

[00:34:37] Tôi đứng trong sân, lấy can đảm cho bà.

[00:34:39] Bà đi xem trước đi. Được.

[00:35:17] Tiểu Thôi! Tiểu Thôi! Tiểu Thôi!

[00:35:20] Cậu tỉnh lại đi!

[00:35:22] Tỉnh lại đi!

[00:35:25] Không sao chứ? Bị sao thế này?

[00:35:28] Không sao.

[00:35:31] Cậu đi đâu vậy? Không thân không thích.

[00:35:34] Đừng lo cho tôi. Tôi đi.

[00:35:39] Tiểu Thôi!

[00:35:42] Mau dậy đi!

[00:35:54] Nào, khoác áo vào.

[00:36:14] Thái thái, là Tiểu Thôi bán hoa cài tóc.

[00:36:19] Thái thái, ngài xem, cậu ấy bị thương thế này rồi,

[00:36:23] cứ để cậu ấy ở đây vài ngày trước đã.

[00:36:25] Ở đây?

[00:36:26] Vết thương đỡ hơn một chút, tôi sẽ đưa cậu ấy đi.

[00:36:29] Hay là chỉ đêm nay thôi,

[00:36:31] sáng mai tôi sẽ đưa cậu ấy đi.

[00:36:33] Cầu xin ngài, thái thái.

[00:36:35] Xảy ra chuyện, chết người tôi không quản đâu nhé.

[00:36:40] Tôi... tôi cảm ơn ngài, thái thái.

[00:37:02] Mau nằm xuống.

[00:37:05] Sao lại bị đánh thành thế này?

[00:37:10] Bán hoa cài tóc thì đắc tội với ai chứ?

[00:37:15] Chuyện gì thế này?

[00:37:26] Thái thái, làm phiền giấc ngủ của ngài rồi.

[00:37:29] Xin lỗi ngài.

[00:37:32] Ngài xem này, cũng không biết là ai đánh.

[00:37:37] Không sao, bà cứ lau đi.

[00:37:40] Tôi nhớ ra rồi.

[00:37:41] Lần trước lão gia đến nói bị trật khớp vai,

[00:37:44] còn để lại một lọ Vân Nam Bạch Dược nữa.

[00:37:47] Để tôi đi tìm cho bà.

[00:37:51] Thái thái, ngài đừng bận tâm, cậu ấy thân thể cứng rắn,

[00:37:56] chắc là không bị thương đến xương cốt đâu.

[00:38:20] Tìm thấy rồi! Còn hơn nửa lọ đây.

[00:38:28] Má Phùng, thuốc tìm được rồi.

[00:38:30] Uống cũng được, bôi cũng được.

[00:38:32] Lão gia nói hiệu quả lắm.

[00:38:39] Thái thái, thật xin lỗi ngài, làm phiền ngài rồi.

[00:38:44] Cậu cứ nằm đi. Má Phùng, bà chăm sóc trước nhé.

[00:38:47] Tôi về trước đây. Thái thái, ngài về đi.

[00:38:51] Lát nữa thuốc này tôi sẽ bôi cho cậu ấy.

[00:39:28] Xem cậu ta bị thương kìa.

[00:39:30] Đàn ông lúc này thật đáng thương.

[00:40:06] Ai vậy?

[00:40:08] Chú, cháu là Lục Tử đây.

[00:40:11] Cháu từ Xương Bình đến, không tìm được đường.

[00:40:14] Giờ mới đến đây.

[00:40:17] Lục Tử?

[00:40:19] Kim An, có người gõ cửa, nói là tên Lục Tử.

[00:40:24] Gọi tôi là chú.

[00:40:26] Cậu mau ra xem đi.

[00:40:27] Lục Tử đến rồi! Đợi chút nhé, tôi thắp đèn.

[00:40:43] Vào đi, Lục Tử. Sao giờ mới đến?

[00:40:47] Tuyết rơi lớn thế này.

[00:40:49] Lục Tử, mau thỉnh an Bối Lặc Gia đi.

[00:40:52] Bối Lặc Gia.

[00:40:54]

[00:40:55] Lục Tử, trong túi cậu là gì vậy?

[00:40:57] Hạt hồ đào, sơn tra.

[00:40:58] Hạt hồ đào, sơn tra?

[00:41:00] Ngủ đi, ngủ đi, mai hãy ăn. Không chạy mất được đâu.

[00:41:04] Gia, ngài có muốn nếm thử một miếng không ạ? Được.

[00:41:08] Tôi xuống đây, tôi xuống đây.

[00:41:10] Tôi xuống đây.

[00:41:12] [Lỗi?]

[00:41:15] Lâu rồi không ăn đồ núi này.

[00:41:19] Thứ này à, phải ăn bây giờ mới ngon.

[00:41:22] Nếu không qua hôm nay rồi,

[00:41:24] sẽ không còn vị tươi mới này nữa.

[00:41:27] Bối Lặc Gia. Lục Tử.

[00:41:30] Đường không gần nhỉ? Vâng.

[00:41:33] Đây là cháu trai tôi.

[00:41:38] Đây là hạt hồ đào. Tốt, tốt.

[00:41:46] Hạt hồ đào này, nó chia thành hồ đào núi và hồ đào (óc chó).

[00:41:51] Hồ đào (óc chó) này, nó mọc ở vùng Tây Bắc kia.

[00:41:55] Quả nhỏ, vỏ xốp, một đầu thì nó nhọn.

[00:41:59]

[00:42:01] Nhưng nhiều dầu, ăn vào miệng thì thơm.

[00:42:05] Loại này à, chính là hồ đào núi.

[00:42:08] Loại hồ đào này, quanh Bắc Kinh chúng ta có sản xuất.

[00:42:11] Quả to, cậu xem.

[00:42:14] Nhân dày, đầu tròn tròn.

[00:42:18] Màu vỏ cũng nhạt.

[00:42:20] Tách ra thì chia làm hai nửa.

[00:42:22] Ăn vào miệng, không nhiều dầu như hồ đào (óc chó).

[00:42:27] Nói về ăn hồ đào à,

[00:42:30] cách ăn khá nhiều.

[00:42:31] Nhưng bất kể ăn thế nào, cậu đều phải bóc vỏ.

[00:42:34] Đúng thế.

[00:42:37] Thật biết đùa.

[00:42:39] Bóc vỏ rồi dùng sợi hoa hồng,

[00:42:39] thêm chút đường trắng. Đây là một cách ăn.

[00:42:41] sợi thanh hồng trộn vào,

[00:42:50] Dùng muối tiêu rang lên cũng là một cách ăn.

[00:42:54] Còn có một cách là có thể chấm đường trắng,

[00:42:56] cho vào chảo dầu chiên lên.

[00:42:59] Đúng rồi, còn có một cách ăn tuyệt nhất.

[00:43:03] Còn một cách?

[00:43:03] Giã nó thành bột nhão, thêm chút bột muối mịn,

[00:43:08] cuốn bánh ăn.

[00:43:13]

[00:43:18] khỏi phải nói.

[00:43:25] Sơn tra, còn gọi là sơn tra, hồng quả.

[00:43:31] Nơi sản xuất à, chính là vùng Trực Lệ, Hà Bắc.

[00:43:35] Sơn tra, sơn tra mà, trong núi sản xuất nhiều.

[00:43:39] Đến mùa thu, từng chùm từng chùm đỏ rực.

[00:43:43] Đa số mọi người,

[00:43:45] đều đợi mùa thu quả chín đỏ là hái xuống ăn.

[00:43:48] Thực ra, nếu có thể đợi đến sau khi tuyết rơi, đóng băng,

[00:43:52] chính là trời như hôm nay mới đi hái, thì còn ngon hơn nữa.

[00:44:00] Chua cũng không còn chua lắm, đông cứng lại,

[00:44:04] cắn một miếng, vừa ngọt vừa buốt răng.

[00:44:08] Có chút thú vị hoang dã nhỉ.

[00:44:11] Nói về ăn sơn tra à, cách ăn thì nhiều lắm.

[00:44:14] Phổ biến nhất, bỏ hạt xiên thành que,

[00:44:19] dùng đường phèn nấu loãng, nhúng vào ăn (kẹo hồ lô).

[00:44:23] Còn nữa là giã nát,

[00:44:26] làm thành bánh sơn tra, mứt sơn tra.

[00:44:30] Ngoài hai loại này ra,

[00:44:31] còn có là trong nước sốt đã giã nát thêm bột năng,

[00:44:36] làm thành loại giống như vỏ đậu phụ,

[00:44:41] gọi là mứt quả cuộn (quả đơn bì).

[00:44:46] Đúng rồi!

[00:44:49] Còn có một cách ăn nữa.

[00:44:51] Chính là món tôi thích ăn nhất hồi nhỏ.

[00:44:55] Lấy sơn tra này bỏ hạt đi,

[00:44:58] khoét rỗng nó ra, bên trong thì nhồi nhân đậu đỏ vào.

[00:45:03] Cho lên nồi hấp lên, hấp xong rồi,

[00:45:05] sau đó để ra ngoài cho đông lại. Cái vị đó à...

[00:45:11] Nghĩ đến thôi...

[00:45:17] là không ngừng chảy nước miếng, tuyệt thật!

[00:45:33] Phí phạm của trời! Đây thật sự là phí phạm của trời!

[00:45:37] Sao lại có thể ăn như thế này được chứ?

[00:45:40] Đây có thể gọi là biết ăn sao?

[00:45:44] Gia à, muộn thế này rồi ngài còn ra ngoài ạ?

[00:45:47] Tôi đi mua chút nhân đậu đỏ, lát nữa về ngay.

[00:45:50] Gia, bên ngoài tuyết rơi rồi. Vâng ạ.

[00:45:52] Gia! Không sao.

[00:45:53] Tuyết rơi rồi, nó lại càng có tình thú hơn.

[00:45:57] Các cậu ở nhà đợi tôi nhé, không ai được ngủ đâu.

[00:45:59] Ai mà ngủ là không có đồ ngon ăn đâu đấy.

[00:46:03] Gia, ngài đi cẩn thận ạ. Được rồi, được rồi.

[00:46:04] Gia, ngài đi cẩn thận ạ. Được rồi, được rồi.

[00:46:05] Đi cẩn thận nhé gia, tuyết lớn thế này. Được rồi, được rồi.

[00:46:11] Ăn thì ăn đi còn cầu kỳ thế.

[00:46:15] Tuyết rơi lớn quá!

[00:47:05] [Nhạc kết] Để niềm vui đến nơi bạn từng mơ

[00:47:17] Để tình yêu mãi mãi

[00:47:17] Để tình yêu mãi mãi

[00:47:25] Để niềm vui dừng lại nơi cảm giác trẻ trung mãi mãi của bạn

[00:47:47] [?]

[00:47:52] Trong cơn say của bạn

[00:48:16] Để tình yêu mãi mãi

[00:48:16] Để tình yêu mãi mãi

[00:48:17] Để tình yêu mãi mãi

[00:48:31] [?]

[00:48:34] Giấy phép sản xuất phim truyền hình: 00220

[00:48:41] [?]


 0 注释 sort   排序方式


下一个