(AI-sub) Trịnh Hoà Hạ Tây Dương tập 26 - La Gia Lương, Đường Quốc Cường
Phụ đề được dịch bằng AI, cần bạn góp sức hoàn thiện. Liên hệ tham gia tại Facebook: https://www.facebook.com/profi....le.php?id=1000678863 -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- Trịnh Hoà Hạ Tây Dương (2009): Hành Trình Lịch Sử Vượt Biển Của Hạm Đội Nhà Minh <br>Bộ phim xoay quanh nhân vật lịch sử có thật – thái giám Trịnh Hòa (do ngôi sao TVB La Gia Lương thủ vai). Dưới mệnh lệnh của hoàng đế Minh Thành Tổ - Chu Đệ (Đường Quốc Cường), Trịnh Hòa đã dẫn đầu một hạm đội lớn nhất thế giới thời bấy giờ thực hiện 7 chuyến hải trình vĩ đại đến "Tây Dương" (vùng biển Ấn Độ Dương và xa hơn nữa).
[00:00:07] Các ngươi cũng là hạt giống của Vĩnh Lạc trung hưng.
[00:00:10] Một khi Giang Nam dấy lên trào lưu dệt gấm,
[00:00:12] sẽ còn thúc đẩy việc trồng dâu nuôi tằm, nông canh thủy lợi.
[00:00:16] Một công đôi việc.
[00:00:18] Trăm nghề hưng thịnh thì bá tánh giàu có.
[00:00:21] Các ngươi chính là những người tiên phong mở đường cho trẫm.
[00:00:23] Tạ ơn Hoàng thượng.
[00:00:27] Được rồi, các ngươi lui xuống đi.
[00:00:28] Tạ ơn Hoàng thượng, Hoàng hậu.
[00:00:42] Hoàng hậu, vất vả cho nàng rồi.
[00:00:44] Hoàng thượng, xem người nói gì kìa.
[00:00:47] Người đừng quên, thần thiếp là Hoàng hậu của Đại Minh.
[00:00:51] Cũng là mẹ của Cao炽, Cao Hú.
[00:00:55] Thần thiếp là thương con.
[00:00:58] Cao Hú vừa mới đến chỗ thần thiếp.
[00:01:00] Thần thiếp vừa nhìn sắc mặt nó,
[00:01:01] là biết Hoàng thượng lại làm khó nó rồi.
[00:01:07]
[00:01:09] Lúc này, ngày ra khơi đã cận kề.
[00:01:13] Hoàng hậu tuy đã giải quyết việc cấp bách về gấm vóc,
[00:01:15] nhưng bốn trăm ngàn món đồ sứ mà Trịnh Hòa cần,
[00:01:17] trẫm vẫn chưa có cách nào xoay xở được.
[00:01:21] Hoàng thượng không cần sốt ruột.
[00:01:22] Việc cấp bách về gấm Vân Cẩm đã giải quyết được,
[00:01:25] thì khó khăn về đồ sứ nhất định cũng sẽ giải quyết được.
[00:01:29] Thần thiếp còn nhớ lúc Hoàng thượng khởi sự,
[00:01:32] đã từng nói một câu.
[00:01:36] Nhân định thắng thiên.
[00:01:45] Vương Trung. - Nô tài có mặt.
[00:01:46] Ngươi có biết tại sao chúng ta lại đến Cảnh Đức Trấn không?
[00:01:48] Tại hạ đoán là vì Trịnh Hòa.
[00:01:50] Trịnh Hòa này, khẩu vị cũng lớn thật đấy.
[00:01:53] Lúc ra khơi,
[00:01:54] chỉ riêng tơ lụa và đồ sứ đã chất đầy mấy chục con thuyền rồi.
[00:01:59] Đúng vậy.
[00:02:00] Hoàng thượng, chúng ta đã đến địa phận Cảnh Đức Trấn rồi ạ.
[00:02:04] Người xem.
[00:02:07] Ngươi vừa mới gọi gì thế?
[00:02:10] Ông chủ, ông chủ.
[00:02:12] Ông chủ thu mua trà, nô tài gọi quen miệng rồi ạ.
[00:02:17] Không phải nô tài, là người làm công.
[00:02:20] Tại hạ nhớ rồi.
[00:02:22] Vương Trung,
[00:02:23] ngươi nghĩ thế nào về việc Trịnh Hòa hạ Tây Dương?
[00:02:26] Ông chủ, đây không phải là việc mà tại hạ có thể bận tâm.
[00:02:30] Ai bảo ngươi bận tâm?
[00:02:31] Ta hỏi ngươi việc này thế nào?
[00:02:34] Hoàng thượng đương kim nhìn xa trông rộng, anh minh quyết đoán.
[00:02:38] Sứ giả đến Tây Dương, uy chấn thiên hạ.
[00:02:41] Toàn là lời sáo rỗng.
[00:02:44] Trịnh Hòa có thể dương oai trên biển,
[00:02:47] tuy là điều đáng mừng,
[00:02:49] nhưng còn phải trị cả gốc lẫn ngọn.
[00:02:52]
[00:02:55] bá tánh giàu có an khang,
[00:02:57] đây mới là
[00:02:57] kế sách trăm năm.
[00:03:00] Nói như vậy,
[00:03:01] lần này ông chủ đến Cảnh Đức Trấn là vì Trịnh Hòa.
[00:03:04] Cũng không hoàn toàn vì Trịnh Hòa.
[00:03:33] Gia, mọi việc đã sắp xếp xong. Mời bên này.
[00:03:38] Mời.
[00:03:47] Nô tài đã tra rõ rồi.
[00:03:50] Những quan viên ở lò quan,
[00:03:52] không có tên nào là thứ tốt đẹp cả.
[00:03:54] Bọn chúng không chỉ tham ô thành thói,
[00:03:56] mà còn có tội khi quân.
[00:04:04] Hoàng thượng, Quan đại nhân cầu kiến Hoàng thượng.
[00:04:09] Các ngươi lui ra đi.
[00:04:11] Vâng.
[00:04:13] Nô tài cáo lui.
[00:04:19] Quan đại nhân, mời.
[00:04:24] Thần ra mắt Hoàng thượng.
[00:04:26] Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
[00:04:33] Việc trẫm giao cho các ngươi có làm được không?
[00:04:37] Bẩm Hoàng thượng, được ạ.
[00:04:43] Làm được ư?
[00:04:45] Vâng.
[00:04:49] Trong vòng hai tháng, nung ra bốn trăm ngàn món đồ sứ.
[00:04:53] Bốn trăm ngàn bộ, không thiếu một món.
[00:04:58] Đứng dậy đi.
[00:05:00] Tạ ơn Hoàng thượng.
[00:05:04] Trẫm muốn Cảnh Đức Trấn,
[00:05:06] mỗi năm sản xuất các loại sứ Thanh Hoa,
[00:05:10] ít nhất phải chất đủ một trăm thuyền.
[00:05:14] Những việc này các ngươi cũng làm được chứ?
[00:05:17] Thần dù có ngàn khó vạn khó,
[00:05:20] nhưng làm việc cho Hoàng thượng,
[00:05:22] trong lòng thần chỉ có một chữ: Được.
[00:05:30] Hoàng thượng, đi tiếp về phía trước là lò của dân.
[00:05:33] Qua đó xem sao.
[00:05:35] Hoàng thượng, hôm nay xem đến đây thôi ạ.
[00:05:38] Trên lò rất nóng,
[00:05:40] hơn nữa cũng đã xem mấy nơi rồi.
[00:05:42] Cũng na ná như nhau, không có gì mới mẻ.
[00:05:48] Không xem cũng được.
[00:05:49] Nếu ngươi mệt thì ở đây nghỉ.
[00:05:52] Trẫm có thể tự đi.
[00:05:55] Hoàng thượng, thần là sợ long thể của Hoàng thượng.
[00:05:59] Im miệng! Líu ríu không dứt.
[00:06:03] Ngươi cả ngày cứ khuyên trẫm về.
[00:06:05] Nóng lòng như vậy,
[00:06:07] có phải có ẩn tình gì không?
[00:06:10] Hoàng thượng,
[00:06:11] nô tài quả thực là sợ làm mệt long thể của Hoàng thượng.
[00:06:14] Thần không có ý gì khác.
[00:06:17] Quân gia, quân gia, ngài tha mạng, quân gia!
[00:06:22] Nung mau!
[00:06:26] Quan đại nhân, đừng nói gì nữa, đi nhanh đi.
[00:06:28] Cái này... cái này... không được, cái này...
[00:06:30] Đi thôi, đi thôi.
[00:06:32] Quân gia, ngài tha mạng, ngài tha cho tiểu nhân đi.
[00:06:35] Ngài có rút gân của ta ra cũng không nung xong được đâu.
[00:06:37] Nói xem có nung xong không?
[00:06:38] Dừng tay!
[00:06:41] Mẹ kiếp, ngươi làm gì vậy?
[00:06:44] Gia đây đang làm việc quan.
[00:06:46] Ngươi không có mắt à?
[00:06:47] Ngươi, ngươi, ngươi ngỗ ngược bất kính. Ngươi!
[00:06:50] Hoàng thượng!
[00:06:52] Hoàng thượng, Hoàng thượng!
[00:06:56] Vi thần quản thuộc hạ không nghiêm, xin Hoàng thượng trách phạt.
[00:07:02] Nô tài có mắt không tròng, đã mạo phạm Hoàng thượng.
[00:07:04] Xin Hoàng thượng tha tội.
[00:07:05] Tại sao ngươi đánh người?
[00:07:07] Bẩm... bẩm Hoàng thượng,
[00:07:09] hắn... hắn không hoàn thành việc do lò quan giao,
[00:07:12] nên tiểu nhân mới... mới...
[00:07:16] (ngã xuống)
[00:07:18] Hoàng thượng, vi thần đã phạm tội khi quân.
[00:07:21] Mong Hoàng thượng ban cho thần một cái chết.
[00:07:26] Lò này là lò quan hay lò dân?
[00:07:31] Lò dân.
[00:07:34] Hắn là người thế nào?
[00:07:39] Bách tính.
[00:07:42] Tại sao hắn lại làm việc quan của hoàng gia?
[00:07:47] Hoàng thượng, vi thần đã đáng tội chết.
[00:07:50] Không còn gì để che giấu nữa.
[00:07:52] Trong việc này có nhiều ẩn tình.
[00:07:56] Nói.
[00:07:57] Bẩm Hoàng thượng, Hoàng trưởng tử thay mặt truyền thánh chỉ,
[00:08:01] ra lệnh cho hạ quan trong vòng hai tháng,
[00:08:04] phải nung ra bốn trăm ngàn bộ đồ sứ quan.
[00:08:07] Nếu không giao đúng hạn sẽ bị xử trảm.
[00:08:12] Thần vừa không thể không hoàn thành nhiệm vụ,
[00:08:15] lại không thể kháng chỉ.
[00:08:16] Đằng nào cũng là một cái chết.
[00:08:19] Đành phải giấu trời qua biển, đánh tráo cột nhà,
[00:08:22] đem việc quan của hoàng gia phân phó cho các lò của dân,
[00:08:26] để hòng hoàn thành nhiệm vụ
[00:08:29] không thể nào hoàn thành mà triều đình giao xuống.
[00:08:32] Thần tự ý quyết định, thần tội đáng muôn chết.
[00:08:45] Ngươi cũng có cách lắm nhỉ.
[00:08:49] Thần cũng là bất đắc dĩ.
[00:08:53] Mấy ngày nay vi thần khổ tâm suy nghĩ, lòng dạ bất an,
[00:08:59] chỉ mong hoàn thành tốt nhiệm vụ Hoàng thượng giao phó,
[00:09:03] không làm lỡ việc Hoàng thượng ra khơi tuần dương,
[00:09:05] hữu hảo với các nước láng giềng.
[00:09:13] Quan đại nhân, ngươi biến lò dân thành lò quan.
[00:09:16] Rõ ràng là lừa dối quân vương.
[00:09:19] Làm gian dối, ngươi không sợ bị chém đầu sao?
[00:09:31] Thảo dân khấu kiến Hoàng thượng.
[00:09:36] Lão trượng.
[00:09:38] Quan Khả Nhân giao cho các ông số lượng không lớn,
[00:09:41] sao lại không hoàn thành được?
[00:09:43] Bẩm Hoàng thượng,
[00:09:44] lò của dân nung sứ vốn không bằng lò quan.
[00:09:50] Về nguyên liệu, kỹ thuật đều kém một bậc.
[00:09:53] Sản phẩm hỏng nung ra nhiều hơn lò quan.
[00:09:56] Với những sản phẩm tốt, lò quan trả giá lại cực thấp.
[00:09:59] Một bên chi, một bên thu,
[00:10:01] căn bản là không bù lại được vốn.
[00:10:03] Nung càng nhiều thì lỗ càng nhiều.
[00:10:07] Tán gia bại sản chưa kể,
[00:10:10] nung không đủ còn phải đi tù.
[00:10:13] Vì thế, số người nung lò dân ngày càng ít đi.
[00:10:23] Quan Khả Nhân.
[00:10:25] Hoàng thượng tha tội.
[00:10:27] Giá tiền mà Hộ bộ cấp cho các ngươi không thấp.
[00:10:30] Không thấp.
[00:10:31] Các ngươi dùng giá thấp thu mua đồ sứ của lò dân.
[00:10:36] Khoản tiền chênh lệch đó đi đâu rồi?
[00:10:39] Cái này...
[00:10:39] Nói!
[00:10:43] Hạ quan đã biển thủ để xây lò mới rồi ạ.
[00:10:48] Xây lò mới?
[00:10:50] Chính vậy.
[00:10:52] Bá tánh không muốn nung cho lò quan,
[00:10:54] ngoài việc giá cả không hợp lý,
[00:10:56] còn là vì sợ hạ quan...
[00:10:58] hành vi đánh tráo bị bại lộ sẽ mang họa sát thân.
[00:11:02] Do đó, số người nung lò ngày càng ít,
[00:11:05] các lò dân lần lượt đóng cửa.
[00:11:08] Vi thần thấy không có hy vọng giao hàng,
[00:11:11] đành phải tìm cách xây lò mới, liên tục xây dựng.
[00:11:17] Nhưng lò mới ngươi xây,
[00:11:19] muốn ra được đồ sứ ít nhất cũng phải mấy tháng nữa.
[00:11:22] Nước xa làm sao cứu được lửa gần?
[00:11:26] Không giấu Hoàng thượng,
[00:11:28] ý đồ này vi thần đã tính toán từ sớm.
[00:11:33] Lô lò mới xây bằng khoản tiền biển thủ đầu tiên,
[00:11:35] đã có thể ra đồ sứ rồi.
[00:11:44] Ngươi quả là đã có mưu tính từ trước.
[00:11:47] Vi thần không chỉ vì cứu nguy trước mắt,
[00:11:50] mà còn vì nhu cầu lâu dài của Hoàng thượng.
[00:11:54] Lời này nói thế nào?
[00:11:56] Vi thần tuy thân ở nơi núi non hẻo lánh,
[00:11:59] nhưng mắt nhìn khắp thiên hạ Đại Minh.
[00:12:01] Tuy chính sách hà khắc với dân,
[00:12:03] nhưng là để theo sát đại nghiệp của thánh thượng.
[00:12:06] Vi thần thấy Hoàng thượng hạ Tây Dương là làm thật,
[00:12:09] dùng nhiều công sức,
[00:12:10] liền nhận ra đây tuyệt không phải là hứng thú nhất thời.
[00:12:14] Vi thần trong lòng âm thầm suy đoán,
[00:12:18] Hoàng thượng chi một khoản bạc khổng lồ,
[00:12:20] xây dựng một hạm đội lớn như vậy,
[00:12:22] tuyệt đối không thể một khi trở về là bỏ tàu ngưng buồm.
[00:12:25] Mà là sẽ tiếp tục lần này đến lần khác,
[00:12:27] coi việc này là quốc sách để duy trì.
[00:12:35] Cho nên, ánh mắt của Hoàng thượng mới nhắm vào Cảnh Đức Trấn,
[00:12:39] nhắm vào đồ sứ cần thiết cho mỗi lần hạ Tây Dương.
[00:12:42] Vi thần liều chết cũng phải vì Hoàng thượng mà dự trữ
[00:12:45] cho nhu cầu của ngày mai.
[00:12:56] Ngươi gan không nhỏ, dám phỏng đoán thánh ý.
[00:13:02] Vi thần không dám.
[00:13:05] Tâm ý này của Hoàng thượng đã rõ ràng với thế gian.
[00:13:08] Người trong thiên hạ nào lại không thấy,
[00:13:10] xưởng tàu Long Giang, nhà xưởng chưa dỡ, thợ thuyền chưa giải tán,
[00:13:15] dốc toàn lực quốc gia để chuẩn bị hàng cho hạm đội Trịnh Hòa,
[00:13:19] chính là minh chứng.
[00:13:23] Quan Khả Nhân, ngươi là người thông minh.
[00:13:26] Trẫm muốn dùng sự thông minh của ngươi để loại bỏ tâm cơ của ngươi.
[00:13:29] Ngươi đã phạm tội khi quân,
[00:13:31] đời này khó thoát khỏi tội chém đầu.
[00:13:34] Trẫm sẽ cách chức phẩm cấp của ngươi,
[00:13:36] giữ lại chức quan của ngươi,
[00:13:37] ghi lại tội cũ, giữ lại cái đầu của ngươi.
[00:13:41] Từ hôm nay, tổ chức thợ giỏi của lò quan,
[00:13:44] đem kỹ thuật của lò quan truyền dạy cho lò dân.
[00:13:47] Tìm mọi cách tăng thành phẩm,
[00:13:50] cho bá tánh một cái giá công bằng,
[00:13:53] làm chút việc thực tế, lấy công chuộc tội.
[00:13:55]
[00:13:57] Tạ ơn Hoàng thượng ban ân.
[00:14:00] Nhưng các triều đại trước, lò quan đều có lệnh nghiêm,
[00:14:03] không được phân phó việc của lò quan cho lò dân,
[00:14:06] càng không được để kỹ thuật của hoàng gia thất truyền ra dân gian.
[00:14:10] Hơn nữa,
[00:14:11] đồ sứ do lò dân nung cũng không được đóng dấu quan.
[00:14:15] Để hạm đội của Trịnh Hòa mang đồ sứ đến hải ngoại,
[00:14:18] chúng đều là hàng hóa của Đại Minh.
[00:14:20] Vì vậy, không phân biệt lò quan hay lò dân,
[00:14:23] tất cả đồ sứ ra khơi,
[00:14:25] đều có thể đóng dấu quan của Đại Minh.
[00:14:28] Chỉ cần là hàng thật giá thật,
[00:14:29] không có nhiều quy tắc ràng buộc như thế.
[00:14:31] Hiểu chưa?
[00:14:33] Vi thần hiểu rồi.
[00:14:35] Ngươi còn phải phát triển mạnh lò dân,
[00:14:37] để bá tánh có được lợi ích thực tế.
[00:14:40] Công lao ngày mai bắt đầu từ sự vất vả hôm nay.
[00:14:43] Mắt của ngươi đừng chỉ chăm chăm nhìn trẫm,
[00:14:45] và cả cái dấu quan đó.
[00:14:47] Trong lòng phải có lê dân bá tánh.
[00:14:49] Vi thần ghi nhớ.
[00:14:52] Tháo gông cùm cho hắn.
[00:14:53] Tuân chỉ.
[00:14:54] Tạ ơn Hoàng thượng.
[00:14:55] Nào, các ngươi cũng đứng dậy đi.
[00:14:57] Tạ ơn Hoàng thượng, tạ ơn Hoàng thượng.
[00:15:00] Sau này,
[00:15:01] tiểu dân có thể yên tâm mạnh dạn nung lò rồi.
[00:15:04] Có thánh mệnh của Hoàng thượng, tiểu dân còn sợ gì nữa.
[00:15:08] Lần này cuộc sống của chúng ta sẽ tốt lên rồi.
[00:15:11] Tiểu dân khấu tạ hồng ân của Hoàng thượng.
[00:15:15] Được rồi, Quan Khả Nhân.
[00:15:19] Trẫm mong ngươi với thân phận mang tội, dốc sức làm việc.
[00:15:22] Không phụ thánh mệnh, tạo phúc một phương.
[00:15:24] Vi thần tạ ơn tái tạo của Hoàng thượng.
[00:15:29] Nào nào nào, dâng trà, dâng trà.
[00:15:31] Tất cả tiền trà cứ tính vào đầu bần tăng.
[00:15:35] Khách quan,
[00:15:36] hôm nay các vị uống thật thoải mái.
[00:15:38] Đã uống hết bốn ấm rồi.
[00:15:39] Ngươi đừng xen vào.
[00:15:40] Nói chuyện vui vẻ tự nhiên uống nhiều thôi.
[00:15:42] Đại sư, ngài nói tiếp đi.
[00:15:44] Đúng vậy, đại sư ngài nói đi.
[00:15:45] Lần này Hoàng thượng đến Cảnh Đức Trấn,
[00:15:47] rốt cuộc là đi làm gì?
[00:15:49] Đây gọi là tự mình thực hiện, mượn đề tài để phát huy.
[00:15:54] Đề xướng tân chính, quảng bá thiên hạ.
[00:15:58] Trong lòng Hoàng thượng nếu không có kế hoạch,
[00:16:03] chạy đến một Cảnh Đức Trấn nhỏ bé để làm gì?
[00:16:07] Đó là lấy nhỏ thấy lớn, tỏ rõ cho thiên hạ.
[00:16:12] Tân chính Vĩnh Lạc của Hoàng thượng,
[00:16:14] đã được tuyên giảng nhiều lần
[00:16:16] giữa các đại thần trong triều.
[00:16:18] Chuyến đi Cảnh Đức Trấn này,
[00:16:20] chính là để đưa tân chính đến với dân gian,
[00:16:22] truyền bá rộng rãi, thật thông minh!
[00:16:26] Hoàng thượng vừa lấy đồ sứ Cảnh Đức Trấn làm đề tài,
[00:16:30] ủng hộ mạnh mẽ sách lược hàng hải,
[00:16:32] lại vừa mượn việc Trịnh Hòa ra khơi,
[00:16:34] thúc đẩy việc thực thi tân chính.
[00:16:36] Trong ngoài tương hỗ, một công đôi việc.
[00:16:40] Việc trong triều,
[00:16:41] có những việc chỉ có thể nói không thể làm.
[00:16:44] Có những việc chỉ có thể làm không thể nói.
[00:16:48] Chuyến đi Cảnh Đức Trấn của Hoàng thượng,
[00:16:51] thực sự là một nước cờ thần diệu.
[00:16:53] Đây gọi là trăm lời nói không bằng một hành động.
[00:16:57] Đúng, đúng, đúng, nói hay lắm.
[00:17:00] Tôi hơi hiểu rồi.
[00:17:01] Hoàng thượng đến Cảnh Đức Trấn không phải để du ngoạn,
[00:17:03] mà là trong lòng có kế hoạch.
[00:17:05] Kế hoạch này có liên quan gì
[00:17:06] đến bá tánh chúng ta?
[00:17:07] Ngốc quá, có cơm ăn, có tiền kiếm chứ sao.
[00:17:12] Đúng rồi, nhà tôi trồng mười mẫu vườn trà.
[00:17:15] Xem ra phải trồng thêm nữa.
[00:17:17] Ngài nghĩ mà xem.
[00:17:18] Trịnh Hòa mới chỉ hạ Tây Dương lần một,
[00:17:19] sau này chắc chắn còn lần hai, lần ba.
[00:17:22] Không biết còn bao nhiêu lần nữa.
[00:17:23] Chỉ riêng thuyền báu đã có hơn sáu mươi chiếc.
[00:17:25] Các loại thuyền bè hai trăm ba bốn mươi chiếc.
[00:17:27] Phải chở bao nhiêu trà chứ?
[00:17:29] Đúng vậy.
[00:17:30] Hạm đội của Trịnh Hòa bao giờ mới về?
[00:17:33] Đại sư.
[00:17:36] Đại sư đâu rồi?
[00:17:37] Đi rồi. - Đi đâu rồi?
[00:17:40] Người này thật kỳ lạ. Mời mọi người uống trà,
[00:17:42] vừa nói đến lúc cao hứng lại cáo biệt không lời.
[00:17:46]
[00:17:48] một người hát ở phía sau.
[00:17:50] Người này không lẽ chính là cao tăng bên cạnh Hoàng thượng,
[00:17:52] Diêu Quảng Hiếu?
[00:17:54] Theo nhịp của Hoàng thượng,
[00:17:55]
[00:17:59] Phụ hoàng thân thể lực hành, tuần du thiên hạ.
[00:18:01] Thúc đẩy tân chính, tạo phúc cho dân.
[00:18:03] Nhi thần đến hôm nay,
[00:18:04] mới hiểu được ý sâu xa trong hành động này của phụ hoàng.
[00:18:07] Trẫm nắm chặt chút đồ sứ này không buông,
[00:18:09] là muốn nói rõ một đạo lý.
[00:18:12] Có người nói Trịnh Hòa hạ Tây Dương,
[00:18:14] tiêu tốn hơn triệu lạng bạc.
[00:18:17] Là ném bạc xuống biển.
[00:18:20] Người nói lời này,
[00:18:21] hoặc là có ý đồ khác, hoặc là chỉ thấy
[00:18:25] trong quốc khố thiếu đi không ít bạc.
[00:18:28] Nhưng trẫm tính một bài toán khác.
[00:18:31] Hàng hóa Trịnh Hòa mang đi,
[00:18:33] trong đó có đồ sứ, tơ lụa, trà, quạt dầu,
[00:18:37] mực Tàu... vân vân.
[00:18:38] Thứ bay trên trời, đi dưới đất,
[00:18:41] bơi dưới sông, sinh sản trong ruộng,
[00:18:43] lớn nhỏ, mọi phương diện có hơn một ngàn loại.
[00:18:47] Những thứ này từ đâu mà có?
[00:18:50] Là mua từ tay bá tánh.
[00:18:53] Sĩ, nông, công, thương do đó được bao nhiêu lợi ích thực tế?
[00:18:58] Những thứ này lại có thể cho thiên triều
[00:19:01] đổi về bao nhiêu bạc?
[00:19:03] Quốc thái dân an,
[00:19:04] có thể mang lại niềm vui cho bao nhiêu lê dân bá tánh?
[00:19:07] Bốn biển thái bình,
[00:19:08] lại có thể thêm bao nhiêu điềm lành cho thịnh thế Vĩnh Lạc?
[00:19:13] Bài toán này, các ngươi đã tính chưa?
[00:19:19] Vĩnh Lạc tân chính, trăm việc cần làm.
[00:19:21] Trẫm tự mình thực hiện,
[00:19:22] tuần du thiên hạ,
[00:19:24] chính là để thông báo cho trăm quan,
[00:19:27] bất kể là lò quan hay lò dân,
[00:19:29] chỉ cần nung ra được đồ sứ tốt, chính là lò tốt.
[00:19:33] Quy tắc này, quy tắc nọ,
[00:19:34] có thể khiến bá tánh sống cuộc sống tốt đẹp,
[00:19:36] mới là quy tắc lớn.
[00:19:38] Trẫm chính là muốn mượn việc hạ Tây Dương,
[00:19:40] kéo cỗ xe mới của Vĩnh Lạc trung hưng.
[00:19:42] Viết nên chương lớn cường quốc phú dân.
[00:19:47] Trẫm muốn hưng thịnh không chỉ một Cảnh Đức Trấn,
[00:19:50] mà là trăm nghề của Đại Minh ta cùng phát triển.
[00:20:19] Trịnh đại nhân, vừa nhận được tin báo từ thuyền nhanh,
[00:20:22] hàng hóa Hoàng thượng chuẩn bị cho chúng ta,
[00:20:23] đã khởi hành năm ngày trước.
[00:20:25] Khoảng năm, sáu ngày nữa sẽ đến Cựu Cảng.
[00:20:27] Tốt quá rồi, cuối cùng cũng có thể khởi hành.
[00:20:30] Hoàng thượng chắc chắn đã gặp phải vấn đề lớn.
[00:20:32] Ta đã nói rồi mà, Hoàng thượng sẽ không thất tín.
[00:20:35] Vậy danh sách hàng hóa đâu?
[00:20:37] Xem huynh vội chưa kìa.
[00:20:38] Phải đợi thuyền đến mới thấy được danh sách hàng chứ.
[00:20:42] Ta vội quá hóa hồ đồ. Gọi ông chủ lên thuyền,
[00:20:44] chúng ta nhanh chóng bàn bạc,
[00:20:45] việc sau khi thuyền hàng vào cảng.
[00:20:47] Được.
[00:20:49] À phải, đây là của Liên Tâm và con trai họ
[00:20:54] mang từ nhà đến cho huynh.
[00:21:09] Đây chắc chắn là lúc đại nhân rời nhà,
[00:21:11] đã tự tay trồng cây nhỏ này.
[00:21:15] Họ muốn nói với ta rằng,
[00:21:18] cây nhỏ sắp lớn rồi.
[00:21:37] Xong rồi.
[00:21:41] Mẹ.
[00:21:42] Mẹ không phải nói là khắc đến nhát thứ mười hai,
[00:21:45] thì cậu sẽ về sao?
[00:21:48] Thiên nhi, con xem con lớn nhanh chưa này.
[00:21:53] Lúc cậu đi, con mới cao thế này.
[00:21:56] Bây giờ con đã cao đến đây rồi.
[00:22:01] Mẹ,
[00:22:02] cậu rốt cuộc bao giờ mới về ạ?
[00:22:06] Sắp rồi, Thiên nhi, con mau lớn lên nhé.
[00:22:11] Lớn lên rồi sẽ có thể ra biển tìm cậu của con.
[00:22:15] Mẹ, vậy biển cả rốt cuộc trông như thế nào ạ?
[00:22:22] Biển cả, lớn lắm, lớn lắm.
[00:22:28] Nó lớn lắm, lớn lắm.
[00:22:31] Vô biên vô tế, vô ảnh vô hình.
[00:23:01] Biên quan, sáu trăm dặm hỏa tốc công văn.
[00:23:03] Biên quan, sáu trăm dặm hỏa tốc công văn.
[00:23:52] Thiếp Mộc Nhi thân chinh tám mươi vạn đại quân,
[00:23:55] tiến công biên giới.
[00:24:08] (Tiếng sét)
[00:24:20] Nhi thần tham kiến phụ hoàng.
[00:24:23] Thiếp Mộc Nhi, lão già không biết sống chết này,
[00:24:25] hắn đã ăn gan hùm mật gấu rồi.
[00:24:27] Dám dẫn binh đến xâm phạm.
[00:24:28] Phụ hoàng, xin hạ chỉ.
[00:24:30] Nhi thần nguyện lĩnh binh tây chinh,
[00:24:31] tiêu diệt hoàn toàn hắn, giải ưu cho phụ hoàng.
[00:24:36] Đứng dậy đi.
[00:24:39] Phụ hoàng, nhi thần còn có lời muốn nói.
[00:24:42] Nói.
[00:24:46] Nhi thần muốn xin từ bỏ tước hiệu Hán Vương.
[00:24:53] Vì sao?
[00:24:56] Biên cương Đại Minh, phía bắc có cường địch, phía tây có người Khương.
[00:24:59] Nhi thần nguyện cùng Thiếp Mộc Nhi quyết một trận tử chiến.
[00:25:01] Xin được đến Tây Vực để chống lại kẻ địch mạnh.
[00:25:08] Đứng dậy đi.
[00:25:12] Cởi áo giáp ra đi.
[00:25:13] Thứ nặng như vậy mặc vào làm gì?
[00:25:16] Phụ hoàng...
[00:25:21] Nhị hoàng tử, mau về cởi giáp đi.
[00:25:28] Nhi thần cáo lui.
[00:25:53] Thiếp Mộc Nhi xuất binh xâm phạm biên giới.
[00:25:55] Tình thế biên cương phía tây bắc của ta rất nghiêm trọng.
[00:25:59] Phía bắc chưa yên, phía tây lại loạn.
[00:26:01] Nếu cứ thế này,
[00:26:03] không chỉ Hoàng thượng ứng phó vất vả,
[00:26:06] mà ngay cả
[00:26:07] hạm đội vĩ đại "vỗ về người phương xa" của chúng ta,
[00:26:08] e là cũng không giữ được.
[00:26:08] Trịnh đại nhân lại lập được một kỳ công nữa rồi.
[00:26:10] Ý của huynh là,
[00:26:12] Hoàng thượng sắp triệu chúng ta về ư?
[00:26:14] Dù Hoàng thượng không triệu,
[00:26:16] chúng ta cũng phải dâng biểu xin chiến.
[00:26:19] Vào lúc nguy nan, nên san sẻ lo âu cho Hoàng thượng.
[00:26:23] Ngô đại nhân nói rất có lý.
[00:26:26] Trịnh đại nhân, vẫn nên sớm quyết đoán đi.
[00:26:34] Theo ta thấy, cũng đừng đợi hồi chiếu của Hoàng thượng nữa.
[00:26:38] Nhanh chóng quay đầu trở về,
[00:26:40] một là có thể giải nguy cấp bách cho Hoàng thượng,
[00:26:43] hai là biết đâu chúng ta vừa về,
[00:26:45] liền có thể giết được Thiếp Mộc Nhi.
[00:26:47] Đến lúc đó,
[00:26:53] Suy nghĩ của ta thì ngược lại.
[00:26:56] Hạm đội ở trên biển ít nhất cũng bảo vệ được
[00:26:59] sự yên tĩnh, an ninh của bờ biển phía nam.
[00:27:01] Có thể để Hoàng thượng tập trung tinh lực đối phó với cuộc đột kích.
[00:27:06] Hơn nữa,
[00:27:08] thủy thủ trên thuyền của chúng ta nếu tham gia chiến trận,
[00:27:11] chẳng khác nào muối bỏ bể.
[00:27:14] Nhưng nếu hạm đội có thể xuất kỳ bất ý,
[00:27:18] giống như một lưỡi dao sắc đâm vào hậu phương của địch,
[00:27:22] thì sẽ có tác dụng lớn.
[00:27:25] Năm đó Trịnh thôn gần ngàn tướng sĩ đánh cược thắng cả đại cục.
[00:27:31] Bây giờ trong tay chúng ta nắm một đạo tinh binh,
[00:27:33] hơn trăm thuyền lớn.
[00:27:37] Không dùng nước cờ ngoài chiến trận này,
[00:27:42] thực sự có chút đáng tiếc.
[00:27:47] Hú nhi thật sự đã trưởng thành, hiểu chuyện rồi.
[00:27:51] Có thể làm việc lớn cho phụ hoàng rồi.
[00:28:00] Hú nhi trường chinh bôn tập đối đầu với cường địch,
[00:28:03] có nguy hiểm không?
[00:28:09] Trong cuộc chiến Tĩnh Nan tuy đã lập nhiều chiến công,
[00:28:12] nhưng mấy năm nay nó không đánh trận nào nữa.
[00:28:15] Binh mã chưa động, đao thương đã gỉ sét, e là...
[00:28:20] Trẫm không lo nó có nguy hiểm không.
[00:28:23] Mà lo một khi nó nắm được binh quyền trong tay,
[00:28:27] người khác có nguy hiểm không.
[00:28:31] Hoàng thượng, người nói Hú nhi...
[00:28:35] Nạn phiên trấn, không thể không đề phòng.
[00:28:39] Sợ rằng sau khi chúng ta trăm tuổi,
[00:28:41] gia đình này lại xảy ra loạn lạc gì nữa.
[00:28:48] Không thể nào...
[00:28:53] Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
[00:29:01] Lẽ nào cả gia đình này,
[00:29:03] lại không thể sống yên ổn, tốt đẹp được sao?
[00:29:08] Hoàng thượng,
[00:29:10] Cam Túc Tổng binh quan Tả đô đốc Tống Thịnh,
[00:29:12] tám trăm dặm hỏa tốc mật báo,
[00:29:15] nói rằng tiên phong của Thiếp Mộc Nhi đã tiến vào Tây Vực,
[00:29:17] chiếm lĩnh mấy thành trấn.
[00:29:19] Xin bệ hạ hỏa tốc phái binh tăng viện.
[00:29:23] Đi, về thư phòng.
[00:29:26] Hoàng thượng.
[00:29:28] Hoàng hậu, nàng nghỉ ngơi cho khỏe đi.
[00:29:31] Không có gì to tát đâu.
[00:29:33] Những việc này cứ để trẫm lo.
[00:29:48] Xin chiến thì không cho, góp ý thì không nghe.
[00:29:50] Cuộc sống này còn sống thế nào nữa.
[00:29:52] Hoàng thượng bị những người như Hạ Nguyên Cát, Giải Tấn vây quanh,
[00:29:55] làm sao có thể thấy được những người như chúng ta.
[00:29:57] Ninh Vương điện hạ,
[00:29:58] ngài nghĩ cách gì cho chúng tôi đi.
[00:30:03] Thiếp Mộc Nhi binh臨 Tây Vực.
[00:30:06] Chúng ta tuyệt không có lý do để chịu nhục.
[00:30:10] Quốc gia nguy nan,
[00:30:12] các ngươi, những công thần của cuộc chiến Tĩnh Nan,
[00:30:14] tự nhiên là nghĩa bất dung từ.
[00:30:17] Không có các ngươi,
[00:30:18] những tướng quân trung thành bảo vệ,
[00:30:21] dựa vào mấy văn thần có thể định quốc an bang sao?
[00:30:25] Nằm mơ giữa ban ngày.
[00:30:30] Điện hạ nói đúng lắm.
[00:30:32] Nếu không có những người như chúng ta,
[00:30:33] đừng nói là Vĩnh Lạc tân chính,
[00:30:35] ngay cả Đại Đô của Hoàng thượng...
[00:30:37] Nói bậy!
[00:30:42] Ở trong chăn mà bắn pháo thì có ích gì.
[00:30:46] Chỉ là tự vả vào mặt mình thôi.
[00:30:54] Võ thì tử chiến, văn thì tử gián.
[00:30:56] Tinh trung báo quốc, thời gian không đợi người.
[00:31:00] Muốn không bị người khác giẫm dưới chân,
[00:31:02] thì phải tự mình ưỡn ngực đứng lên.
[00:31:05] Chỉ có thắng trận này,
[00:31:07] các ngươi mới có ngày được ngẩng cao đầu.
[00:31:36] Đừng nói là tám mươi vạn của Thiếp Mộc Nhi,
[00:31:38] cho dù là tám triệu,
[00:31:39] trong mắt nhi thần cũng chỉ là một bầy chó lợn.
[00:31:43] Thời Hồng Vũ,
[00:31:44] Thiếp Mộc Nhi đã từng xưng thần nạp cống cho Đại Minh ta.
[00:31:48] Bây giờ lại dám lấy dưới phạm trên, đại nghịch bất đạo.
[00:31:51] Nhi thần nguyện thân chinh đại quân nghênh chiến Thiếp Mộc Nhi,
[00:31:54] nhất định sẽ chém đầu hắn treo trên Ngọ Môn.
[00:31:57] Xin phụ hoàng hạ chỉ.
[00:32:00] Hoàng thượng, không thể tự tiện động binh đao.
[00:32:04] Hiện nay để đối phó với thương mại hải ngoại của Trịnh Hòa,
[00:32:07] đã dốc toàn lực quốc gia.
[00:32:10] Dù muốn diệt địch ở biên giới cũng phải hoạch định chu đáo.
[00:32:13] Tập kết ngay mấy chục vạn đại quân, vội vàng ứng chiến,
[00:32:17] không chỉ việc chuẩn bị đủ lương thảo, xe ngựa cực kỳ khó khăn,
[00:32:21] mà tướng sĩ trong quân cũng không kịp thao luyện.
[00:32:24] Tây Vực cách Nam Kinh hàng ngàn dặm,
[00:32:26] mấy chục vạn đại quân hành động,
[00:32:28] ít nhất phải huy động hàng triệu dân phu,
[00:32:30] vô số trâu ngựa, xe cộ.
[00:32:33] Thêm vào đó là chuẩn bị không đủ,
[00:32:34] Hoàng thượng, vội vàng xuất binh khó đoán hung cát.
[00:32:39] Ngươi là quan mệnh của triều đình Đại Minh,
[00:32:41] hay là gian tế do giặc mạnh cài vào?
[00:32:42] Chẳng lẽ ngươi muốn để Thiếp Mộc Nhi
[00:32:44] đánh đến thành Nam Kinh sao?
[00:32:45] Khâu tướng quân trên điện sỉ nhục bản quan.
[00:32:48] Việc này có thể nhịn, việc nào không thể nhịn?
[00:32:54] Phụ hoàng, Otrar cách vùng trung tâm Đại Minh ta,
[00:32:57] không chỉ đường xa,
[00:32:58] mà ở giữa còn có núi cao trùng điệp, sa mạc ngăn cách.
[00:33:01] Nước uống và cung ứng đều cực kỳ khó khăn.
[00:33:03] Hơn nữa, bảy vệ ở biên cương, tuân theo chỉ thị của Hoàng thượng,
[00:33:07] từ năm Vĩnh Lạc nguyên niên đã bắt đầu
[00:33:08] tăng cường củng cố thành trì, chuẩn bị lương thảo, huấn luyện quân dân,
[00:33:11] chuẩn bị sẵn sàng phòng ngự ngoại địch.
[00:33:13] Huống hồ phụ hoàng đã sớm phái
[00:33:14] Trung Thuận Vương Thoát Thoát Nhi trấn thủ Cáp Mật Vệ.
[00:33:17] Từng cửa ải đều được bố trí chắc chắn, hiệu quả.
[00:33:19] Dù chiến sự có nổ ra,
[00:33:20]
[00:33:24] Vì vậy, nhi thần kiến nghị phụ hoàng,
[00:33:27] tránh mũi nhọn của địch, lấy nhàn chờ mệt.
[00:33:29] Tăng cường chuẩn bị binh mã, lương thảo,
[00:33:31] để đối phó với quân đội mệt mỏi của địch.
[00:33:35] Hoàng thượng,
[00:33:37] nếu đợi đại quân Thiếp Mộc Nhi tiến vào nội địa mới tiêu diệt,
[00:33:39] sẽ khiến bá tánh lầm than,
[00:33:41] uy danh Đại Minh mất hết.
[00:33:44] Phụ hoàng,
[00:33:45] tuyệt đối không thể thả hổ vào nhà, dẫn sói vào phòng.
[00:33:48] Hoàng thượng, vội vàng xuất binh chắc chắn sẽ đại bại.
[00:33:50] Hậu quả sẽ không thể cứu vãn, Hoàng thượng.
[00:33:53] Hoàng thượng, lão già này nói năng hồ đồ.
[00:33:56] Đại quân chưa xuất phát đã làm giảm nhuệ khí.
[00:33:58] Thần xin chém đầu hắn.
[00:34:01] Kỳ Quốc công thân là vương công,
[00:34:03] lại trên điện liên tục sỉ nhục triều thần,
[00:34:06] còn ra thể thống gì nữa?
[00:34:09] May là ở trên đại điện,
[00:34:12] nếu ở trước trận tiền,
[00:34:14] bản vương đã sớm chém cái đầu chó của ngươi rồi.
[00:34:16] Ngươi...
[00:34:16] Xin hỏi Hán Vương,
[00:34:18] Hạ Nguyên Cát có nằm trong danh sách đáng bị chém không?
[00:34:29] Hoàng thượng,
[00:34:30] thần cho rằng, khi khai binh đối trận, tranh giành chính là tiên cơ.
[00:34:34] Thiếp Mộc Nhi tiến quân vào Tây Vực đã chiếm được tiên cơ.
[00:34:38] Nếu không lập tức xuất binh thảo phạt,
[00:34:40] giáng một đòn phủ đầu,
[00:34:42] không chỉ sẽ khiến Đại Minh rơi vào thế bị động,
[00:34:45] mà còn vì mất đất
[00:34:47] mà khiến uy tín của triều đình mất hết.
[00:34:51] Quốc thái dân an mà Hoàng thượng đề cao cũng không còn cơ sở để nói đến.
[00:34:55] Như vậy, nền tảng quốc gia sẽ không vững,
[00:34:57] Hoàng thượng cũng khó mà được lòng dân.
[00:35:02] Thiếp Mộc Nhi được xưng là đội quân bất bại,
[00:35:03] tung hoành thiên hạ hơn mười năm,
[00:35:05] mở rộng biên cương, cướp bóc đất đai, chiến công hiển hách.
[00:35:08] Binh lính đến tận chân thành, trong gang tấc.
[00:35:11] Làm sao còn cho Đại Minh ta cơ hội nghỉ ngơi?
[00:35:17] Nhị hoàng tử nhân hiếu đi đầu, anh dũng hơn người.
[00:35:21] Không màng lợi riêng, xả thân vì nước.
[00:35:23] Thần đệ vô cùng cảm phục.
[00:35:26] Xin Hoàng thượng chuẩn y,
[00:35:27] thần nguyện bảo cử Nhị hoàng tử làm thống soái,
[00:35:30] và ở lại dưới trướng thống soái để nghe lệnh.
[00:35:32] Dù là tiên phong hay hậu viện,
[00:35:34] đều nghe theo sự điều động của Nhị hoàng tử.
[00:35:37] Thần đệ chỉ cầu giúp Nhị hoàng tử một tay,
[00:35:40] tinh trung báo quốc, diệt giặc biên cương.
[00:35:47] Hoàng thượng, mạt tướng nguyện theo Nhị hoàng tử diệt giặc lập công.
[00:35:50] Xin Hoàng thượng chuẩn y.
[00:35:53] Mạt tướng bất tài, nguyện làm tiên phong cho Nhị hoàng tử.
[00:35:56] Ra trận diệt giặc, để báo ơn vua.
[00:35:59] Mạt tướng nguyện dẫn một cánh quân,
[00:36:00] theo sau Nhị hoàng tử, xông pha trận mạc.
[00:36:03] Mạt tướng nguyện theo Nhị hoàng tử xuất chinh, ra trận diệt giặc.
[00:36:06] Hoàng thượng, mạt tướng nguyện theo sau Nhị hoàng tử,
[00:36:09] dương oai Đại Minh ta.
[00:36:13] Hoàng thượng, Nhị hoàng tử quý là con ruột của Hoàng thượng.
[00:36:18] Phiên vương trấn thủ biên ải, hợp với tổ chế Hồng Vũ.
[00:36:21] Thần đệ kính xin Hoàng thượng thuận theo thiên ý,
[00:36:24] mau chóng quyết đoán.
[00:36:32] Được rồi, lời của các ngươi trẫm đều đã ghi nhớ.
[00:36:36] Chuyện này tạm đến đây thôi.
[00:36:39] Vương Trung. - Nô tài có mặt.
[00:36:41] Hàng hóa vận chuyển cho Trịnh Hòa sắp đến Cựu Cảng chưa?
[00:36:44] Bẩm Hoàng thượng,
[00:36:45] tấu chương của Trịnh Hòa sáng nay vừa mới đến.
[00:36:49] Đọc. - Vâng.
[00:36:57] Thần Trịnh Hòa hướng về phương Bắc khấu đầu, kính chúc Hoàng thượng thánh an.
[00:37:03] Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
[00:37:07] Nhờ ơn đức của Hoàng thượng,
[00:37:09] các nước hải ngoại sẽ sớm được thấy
[00:37:11] các loại kỳ trân dị vật mà Hoàng thượng ban tặng.
[00:37:15] Chiêm ngưỡng sự phong phú về vật sản của Đại Minh ta,
[00:37:18] tình nghĩa sâu dài.
[00:37:19] Đây là sách lược tốt để giao hảo với các nước, vỗ về người phương xa.
[00:37:37] Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết.
[00:37:40] Tám mươi vạn binh mã của Thiếp Mộc Nhi dàn trận ở biên ải.
[00:37:44] Trẫm vì để phá tan dã tâm của Thiếp Mộc Nhi,
[00:37:46] đồng ý cho các ngươi thay đổi hành trình, liên thủ kháng địch.
[00:37:50] Hạm đội thuyền báu sẽ trở thành một nước cờ then chốt,
[00:37:53] để yểm trợ cho toàn bộ chiến sự. Khâm thử.
[00:37:57] Thần tiếp chỉ.
[00:38:06] Truyền lệnh, hạm đội lập tức khởi hành.
[00:38:09] Thủy sư đi trước, các thuyền còn lại theo sau, toàn tốc tiến lên.
[00:38:12] Tuân lệnh.
[00:38:14] Kéo buồm, khởi hành.
[00:38:52] Tướng lĩnh biên ải cầu kiến Hoàng thượng.
[00:38:55] Tướng lĩnh biên ải cầu kiến Hoàng thượng.
[00:38:58] Bẩm Hoàng thượng,
[00:39:00] từ khi đế quốc Thiếp Mộc Nhi phát binh đông tiến,
[00:39:01] các tướng lĩnh của ta phụng chỉ cố thủ,
[00:39:03] nhưng quân tiên phong của địch sau khi tiến vào thượng nguồn sông Tích,
[00:39:06] không biết vì sao,
[00:39:07] lại đột nhiên dừng lại ở tuyến biên giới của họ.
[00:39:08] Đại quân hậu phương cũng đều dừng lại.
[00:39:11] Các đài phong hỏa trong vùng tây bắc,
[00:39:12] liên tiếp nhiều ngày không thấy khói lửa nổi lên.
[00:39:13] Tống Thịnh tổng binh đặc mệnh mạt tướng đến đây bẩm báo Hoàng thượng.
[00:39:21] Thiếp Mộc Nhi xưa nay dùng binh như thần, thiết kỵ như gió.
[00:39:25] Từ xa đến tấn công, đáng lẽ phải tìm cách đánh nhanh với ta,
[00:39:30] tại sao lại dừng binh không tiến?
[00:39:32] Phụ hoàng, Thiếp Mộc Nhi dừng bước,
[00:39:34] hoặc là do sợ uy danh Đại Minh ta,
[00:39:37] hoặc là đang dưỡng sức chờ thời.
[00:39:40] Nên nhân cơ hội tốt này, nhanh chóng phái đại quân đánh sang Tây Vực,
[00:39:43] quyết chiến với hắn.
[00:39:44] Phụ hoàng, việc Thiếp Mộc Nhi dừng binh có nhiều điều kỳ lạ.
[00:39:47] Nhi thần cho rằng khi tình hình địch chưa rõ,
[00:39:50] càng không nên vội vàng tiến binh.
[00:39:52] Hoàng thượng,
[00:39:53] thần đệ cho rằng Thiếp Mộc Nhi tuyệt không phải là kẻ tầm thường.
[00:39:56] Nếu hắn cảm thấy không thể nuốt trôi Đại Minh trong một lần,
[00:40:00] ắt sẽ đi liên kết với Thát Đát và Ngõa Lạt.
[00:40:02] Như vậy, Đại Minh ta sẽ bị tấn công từ hai phía.
[00:40:05] Nếu Hoàng thượng
[00:40:05] còn không quyết đoán,
[00:40:07] cuối cùng sẽ gây ra đại họa.
[00:40:12] Hạ Nguyên Cát, Giải Tấn.
[00:40:15] Các ngươi học rộng tài cao, kiến giải phi phàm.
[00:40:19] Các ngươi thử nói xem,
[00:40:21] tại sao Thiếp Mộc Nhi lại đột ngột dừng lại?
[00:40:24] Vi thần không am hiểu binh pháp, nhưng vi thần cho rằng,
[00:40:28] chắc chắn nội bộ của Thiếp Mộc Nhi đã xảy ra biến cố gì đó.
[00:40:31] Tạm thời thay đổi quốc sách cũng không chừng.
[00:40:35] Thiếp Mộc Nhi dốc toàn lực quốc gia đánh Đại Minh ta.
[00:40:37] Nếu mấy chục vạn đại quân của hắn bị ta tiêu diệt,
[00:40:40] toàn bộ quốc gia sẽ tan rã.
[00:40:43] Thần cho rằng hắn đang sợ chiến không dám tiến.
[00:40:46] Chính vì vậy,
[00:40:48]
[00:40:51] Nếu nhi thần không thể chiến thắng,
[00:40:53] nguyện dâng cái đầu này lên.
[00:40:56] Hoàng thượng, thần nguyện đem toàn bộ gia quyến ra cược.
[00:41:00] Nếu không chiến thắng, xin tru di cửu tộc của thần.
[00:41:04] Hoàng thượng, nếu không lập tức phát binh,
[00:41:06] e rằng sẽ mất đi thời cơ tốt,
[00:41:08] hối hận không kịp.
[00:41:10] Hoàng thượng.