Up next

(AI-sub) Trịnh Hoà Hạ Tây Dương tập 34 - La Gia Lương, Đường Quốc Cường

0 Views· 08/12/25
ai_sub_studio
ai_sub_studio
Subscribers
0

Phụ đề được dịch bằng AI, cần bạn góp sức hoàn thiện. Liên hệ tham gia tại Facebook: https://www.facebook.com/profi....le.php?id=1000678863 -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- Trịnh Hoà Hạ Tây Dương (2009): Hành Trình Lịch Sử Vượt Biển Của Hạm Đội Nhà Minh <br>Bộ phim xoay quanh nhân vật lịch sử có thật – thái giám Trịnh Hòa (do ngôi sao TVB La Gia Lương thủ vai). Dưới mệnh lệnh của hoàng đế Minh Thành Tổ - Chu Đệ (Đường Quốc Cường), Trịnh Hòa đã dẫn đầu một hạm đội lớn nhất thế giới thời bấy giờ thực hiện 7 chuyến hải trình vĩ đại đến &quot;Tây Dương&quot; (vùng biển Ấn Độ Dương và xa hơn nữa).

Show more

[00:00:15] Hàng ngoại quốc gì mà đắt hàng vậy?

[00:00:17] Xem ra là hương liệu Tây Dương.

[00:00:21] Thời Hồng Vũ, triều đình cấm dân thường dùng hương ngoại.

[00:00:25] Nay Tam Bảo thái giám hạ dương trở về,

[00:00:28] hương ngoại được mở cửa,

[00:00:30] đúng là "én xưa trước thềm Vương Tạ,

[00:00:35] nay bay vào nhà dân thường".

[00:00:39] Công tử ăn nói văn vẻ, không giống thương nhân cho lắm.

[00:00:43] Thật không dám giấu,

[00:00:44]

[00:00:47] Quốc Tử Giám?

[00:00:48] Công tử là môn sinh của Thiên tử, người nhà thư hương,

[00:00:51] sao cũng đến nơi

[00:00:52] tham tài trục lợi ô uế này?

[00:00:55] Nghe nói Hoàng thượng đặc chuẩn cho giao thương bảy ngày,

[00:00:58] muốn đến xem náo nhiệt.

[00:01:01] Xin hỏi tiên sinh kinh doanh gì vậy?

[00:01:04] Tại hạ Cừu Quảng Đức, tổ tiên nhiều đời làm lang trung.

[00:01:07] Nay bỏ y theo thương, chuyên kinh doanh hương liệu.

[00:01:11] Ra là Cừu lão bản, thất kính, thất kính.

[00:01:13] Không dám, không dám.

[00:01:15] Vị lão bá này, xin dừng bước.

[00:01:17] Đây là dược liệu thần kỳ của ngoại bang đó.

[00:01:19] Gì? Dược liệu ngoại bang?

[00:01:20] Đây là vãn bối mang về từ ngoại bang,

[00:01:22] dược liệu quý giá đó.

[00:01:24] Lão còn tưởng là cái gì.

[00:01:25] Lão gia cứ thử xem.

[00:01:26] Trung Hoa ta đất rộng của nhiều,

[00:01:30] từ xưa đã sản sinh ra các loại dược liệu.

[00:01:32] thuốc hay thuốc quý gì mà không có?

[00:01:32] Thần Nông nếm trăm cỏ để cứu thiên hạ,

[00:01:37] Bệnh gì mà không chữa được?

[00:01:38] Cần mấy thứ dược liệu ngoại bang này làm gì?

[00:01:41] Lão bá, ngài là...

[00:01:42] Lão là lang trung bảy đời gia truyền,

[00:01:45] năm trăm năm treo hồ cứu đời,

[00:01:47] cứu vô số chúng sinh.

[00:01:49] Chưa bao giờ biết đến dược liệu ngoại bang gì cả.

[00:01:57] Bẩm lão bản,

[00:01:58] Cẩm Y Vệ phát hiện quản gia của Kỳ Quốc công

[00:02:00] lại ở đây bán hàng ngoại quốc,

[00:02:02] nên đã bắt giữ, xin lão bản định đoạt.

[00:02:06] Hoàng thượng...

[00:02:07] Gọi lão bản.

[00:02:08] Vâng.

[00:02:09] Người này có phải quản gia phủ ngươi không?

[00:02:12] Chính là hắn.

[00:02:13] Quản gia của Kỳ Quốc công cũng ở đây bán hàng ngoại quốc?

[00:02:16] Quản gia có lẽ nghĩ hàng ngoại quốc nhiều quá,

[00:02:18] trong phủ dùng không hết,

[00:02:20] đúng lúc gặp ngày giao thương bảy ngày,

[00:02:21] có thể đã... vi thần không hề biết chuyện này.

[00:02:25] Lão bản, Kỳ Quốc công thân là trọng thần triều đình,

[00:02:28] quản thúc gia nhân không nghiêm,

[00:02:30] thực sự làm tổn hại thể diện triều đình.

[00:02:32] Mong lão bản minh xét.

[00:02:34] Đại học sĩ có học vấn,

[00:02:36] nhưng lời này nói ra chẳng có vị gì.

[00:02:38] Nếu hàng ngoại quốc là do Cử Tân Ty quy đổi từ bổng lộc,

[00:02:41] tự nhiên phải đổi thành củi gạo dầu muối,

[00:02:43] nếu không cả nhà già trẻ hít gió Tây Bắc à?

[00:02:49] Ngươi bán thứ gì vậy?

[00:02:51] Tiểu nhân bán hương ngoại,

[00:02:53] là lĩnh từ Cử Tân Ty.

[00:02:55] Hương ngoại lĩnh từ Cử Tân Ty quy đổi giá bao nhiêu?

[00:02:59] Ba quan tiền một lạng.

[00:03:03] Ở đây bán bao nhiêu tiền?

[00:03:05] Hương ngoại hôm nay giá như bạc trắng,

[00:03:07] một lạng bạc ròng một lạng.

[00:03:10] Nói vậy,

[00:03:11] bổng lộc của triều đình chỉ qua một đêm trao tay ở đây,

[00:03:15] là có thể giúp Kỳ Quốc công kiếm lời hơn chục lần.

[00:03:18] Đúng không?

[00:03:20] Thả quản gia ra đi.

[00:03:23] Ngồi bàn luận suông không bằng tự mình trải nghiệm.

[00:03:27] Lão bản ta còn muốn đi về phía trước xem một chút.

[00:03:30] Ai có thắc mắc gì,

[00:03:32] để sau này mang ra triều đình bàn lại.

[00:03:49] Các vị khách quan, lại đây, lại đây.

[00:03:51] Xem một chút, xem một chút.

[00:03:52] Đây là lưu hoàng của Nam Dương,

[00:03:53] đều là hàng tốt cả đấy.

[00:03:55] Lão bản, cùng bán hàng ngoại quốc,

[00:03:57] sao chỗ ông lại vắng vẻ thế này?

[00:03:59] Phải chăng hàng không tốt?

[00:04:01] Không phải hàng không tốt,

[00:04:03] mà là nơi này chưa có người biết hàng.

[00:04:06] Đất kinh sư, thương nhân bốn bể tụ về,

[00:04:09] nhân tài hội tụ, sao lại không biết hàng?

[00:04:12] Những thứ ta bán,

[00:04:13] đều là hàng chính tông vận chuyển từ Nam Dương về.

[00:04:15] Nhưng người ta không nhận, ta cũng đành chịu.

[00:04:20] Này tiểu nhị, ngươi không phải cũng từng hạ dương sao?

[00:04:23] Lại có chuyện này?

[00:04:30] Lưu hoàng này được sản xuất ở Sumatra, Nam Dương.

[00:04:35] Ở kinh thành này quả nhiên vẫn có người biết hàng.

[00:04:38] Số hàng này chính là tại hạ theo thuyền của Trịnh Hòa

[00:04:41] đến Sumatra tự mình chọn về.

[00:04:46] Nói vậy, ngươi có biết vị Quốc sứ đại nhân đó không?

[00:04:50] Tại hạ đâu có phúc khí đó.

[00:04:53] Lưu hoàng này màu hơi trắng,

[00:04:56] mùi không hắc lắm.

[00:04:58] Còn của Nhật Bản thì màu vàng,

[00:05:01] mùi cũng nồng hơn.

[00:05:03] Vậy nên lô hàng này quả thực là nhập từ Nam Dương.

[00:05:07] Khách quan quả là người trong nghề.

[00:05:09] Tại hạ tiện hỏi một câu,

[00:05:11] ngài có biết lưu hoàng này có công dụng gì không?

[00:05:15] Cái này...

[00:05:17] Ngài phải nhờ vị sư phụ này giảng giải rồi.

[00:05:20] Hòa thượng, vậy ngài nói xem.

[00:05:22] Vật này có thể trừ khí, giải độc trong,

[00:05:25] trị sưng đau, tiêu độc mụn nhọt, công dụng lớn lắm.

[00:05:30] Thứ này ở Trung thổ ta rất thiếu.

[00:05:33] Từ thời Đường Tống,

[00:05:35] đã nhập hàng từ Sumatra và các nước ngoại bang như Nhật Bản,

[00:05:39] giá của nó còn hơn cả vàng.

[00:05:41] Đúng vậy, đúng vậy.

[00:05:43] Từ sáng sớm đến giờ chưa bán được gì.

[00:05:45] Ta vốn nghĩ

[00:05:47] công sức hai năm nay không ai hỏi đến.

[00:05:49] Không ngờ cuối cùng cũng gặp được người biết hàng.

[00:05:52] Xin hỏi khách quan quý danh là gì?

[00:05:55] Tại hạ họ Trịnh, người Vân Nam.

[00:05:58] Vị này là Chu tiên sinh, lão bản của tôi.

[00:06:00] [MATA]

[00:06:00] Vị này là sư phụ của tôi.

[00:06:03] Thất kính.

[00:06:04] Chúng tôi đều đến xem náo nhiệt thôi.

[00:06:07] Xem náo nhiệt?

[00:06:10] Nghe các vị nói về lưu hoàng rành mạch,

[00:06:13] tôi còn tưởng có cơ hội bán được.

[00:06:16] Hóa ra là...

[00:06:20] Khách quan vượt biển qua đây,

[00:06:22] chịu bao khổ cực mới mang được hàng về.

[00:06:25] Rốt cuộc định bán thế nào?

[00:06:27] Là hy vọng có lang trung

[00:06:29] đến tiệm thuốc cân từng ba lạng, năm lạng?

[00:06:31] Hay là mong có khách sộp

[00:06:33] mua hết cả lô cho ngài?

[00:06:36] Nếu ngài mua hết, tôi sẵn lòng giảm giá bán.

[00:06:39] Ông có bao nhiêu hàng tồn?

[00:06:41] Ngài muốn bao nhiêu?

[00:06:42] Ông có bao nhiêu?

[00:06:44] Được, thật không dám giấu,

[00:06:46] tôi từ Sumatra,

[00:06:48] riêng lưu hoàng đã nhập nửa thuyền,

[00:06:51] có hơn năm nghìn cân.

[00:06:52] Khách quan nếu lấy hết,

[00:06:54] chỉ cần trả tiền vốn là được.

[00:06:56] Tám nghìn lạng bạc.

[00:07:03] Nhưng trong tay ta,

[00:07:04] nhất thời không có nhiều bạc như vậy.

[00:07:07] Đúng vậy, đến tôi cũng hối hận,

[00:07:10] lúc ở Sumatra ham rẻ,

[00:07:12] đầu óc nóng lên, nhập quá nhiều hàng.

[00:07:15] Bây giờ khó bán, nên... nên...

[00:07:18] mới nghĩ đến việc giảm giá bán.

[00:07:20] Thế này đi.

[00:07:23] Nếu trong bảy ngày không ai mua hết hàng của ông,

[00:07:26] thì ông cứ bán cho tôi theo giá này.

[00:07:29] Lời này là thật chứ?

[00:07:32] Bần tăng làm chứng, vị lão bản này không bao giờ nói dối.

[00:07:37] Ông cứ yên tâm.

[00:07:39] Vậy... vậy chúng ta quyết định vậy nhé.

[00:07:42] Lão bản, chúc ông buôn may bán đắt.

[00:07:46] Khách quan đi thong thả.

[00:07:57] Ngài có thể đưa tôi đi xem hàng không?

[00:08:01] Ý ngài là cũng muốn mua hàng của tôi?

[00:08:03] Đúng.

[00:08:14] Ông đi nhanh đi, căn nhà này tôi mua rồi.

[00:08:16] Được, được, đi ngay, đi ngay.

[00:08:18] Cừu chưởng quỹ có phải bị điên rồi không?

[00:08:20] Sao đang yên đang lành lại không sống nữa?

[00:08:22] Đều là do hàng ngoại quốc gây ra.

[00:08:24] Nghe nói để buôn lưu hoàng Sumatra,

[00:08:27] ông ta vay một đống nợ lãi cắt cổ.

[00:08:29] Thế nên,

[00:08:30] đã bán cả ngôi nhà cũ do tổ tiên để lại.

[00:08:37] Phu nhân, lên xe đi.

[00:08:39] Lên xe? Cừu Quảng Đức,

[00:08:42] ông bị chủ nợ đuổi ra khỏi nhà,

[00:08:44] đến giờ còn không thuê nổi một chiếc xe ngựa.

[00:08:47] Ông dùng cái đồ bỏ này

[00:08:48] để đẩy mẹ con tôi rời khỏi nhà à?

[00:08:51] Ông tưởng đây là đi chợ bán heo sao?

[00:08:59] Phu nhân, nàng đừng để hàng xóm cười chê nữa.

[00:09:02] Ta đã nói với nàng từ lâu rồi,

[00:09:03] đây chỉ là tạm thời.

[00:09:06] Các vị hàng xóm,

[00:09:07] Cừu mỗ trước mặt các vị xin thề với phu nhân.

[00:09:10] Cừu mỗ sau này phát đạt,

[00:09:11] nhất định sẽ mua lại Cừu phủ.

[00:09:13] Không, Cừu mỗ sẽ xây một dinh thự lớn hơn,

[00:09:16] để cho vợ con Cừu mỗ

[00:09:18] sống cuộc sống sung túc như nhà vương công quý tộc.

[00:09:21] Ông đi mà sống với lưu hoàng của ông đi!

[00:09:24] Phu nhân, phu nhân!

[00:09:27] Phu nhân!

[00:09:33] Thiên Nhi, chậm thôi.

[00:09:35] Cậu ơi, sao nó lại to thế ạ?

[00:09:38] Thiên Nhi, sau này còn đóng thuyền lớn hơn nữa.

[00:09:41] Con cẩn thận đấy.

[00:09:53] Trịnh đại nhân, Trịnh đại nhân.

[00:09:55] Các người đi làm việc đi.

[00:09:55] Vâng, vâng.

[00:09:57] Thiên Nhi, nhớ kỹ nhé,

[00:09:59] về nhà không được nói với mẹ con

[00:10:01] là cậu đưa con lên thuyền đâu.

[00:10:02] Con biết rồi, mẹ chỉ sợ con theo cậu ra biển,

[00:10:05] bỏ lại mẹ một mình.

[00:10:09] Mỗi khi trời nổi gió mưa,

[00:10:11] mẹ lại đến chùa thắp hương,

[00:10:13] xin Thiên Phi Nương Nương phù hộ các cậu bình an.

[00:10:16] Đúng vậy.

[00:10:17] Thiên Phi Nương Nương luôn phù hộ chúng ta.

[00:10:20] Cậu ơi,

[00:10:21] cột buồm này có chọc thủng một lỗ lớn trên trời không ạ?

[00:10:25] Không đâu.

[00:10:26] Nghe này, hôm nay con thuyền lớn này là của con.

[00:10:29] Mọi thứ trên thuyền đều là của con.

[00:10:31] Thật ạ?

[00:10:31] Thật.

[00:10:33] Tuyệt quá!

[00:10:35] Cẩn thận nhé.

[00:10:40] Đại bác to quá!

[00:10:42] Đúng vậy.

[00:10:43] Nó bắn được bao xa ạ?

[00:10:45] Rất xa.

[00:10:49] Nhổ neo! Nhổ neo! Bắn pháo! Bắn pháo!

[00:10:54] Cẩn thận đấy!

[00:10:57] Nhổ neo! Nhổ neo! Bắn pháo!

[00:11:00] Cẩn thận đấy!

[00:11:04] Thằng nhóc này, sinh ra đã có mệnh đi biển.

[00:11:23] Nói!

[00:11:26] Tướng quân,

[00:11:27] Cử Tân Ty của triều đình đã hai tháng không phát bổng lộc.

[00:11:31] Trong phủ không có gạo nhập kho.

[00:11:34] Chỉ dựa vào chút gạo thuê thu được ở quê

[00:11:37] Thôi, đừng nói nữa!

[00:11:40] Trước mặt bản tướng quân không phải vẫn còn rượu có thịt sao?

[00:11:43] Nhưng còn nội quyến, tôi tớ, gia đinh,

[00:11:47] bạn cũ của tướng quân,

[00:11:48] bạn cũ của tướng quân...

[00:11:49] chi tiêu của hơn trăm người này...

[00:11:51] Ngươi là quản gia,

[00:11:53] trong phủ hết gạo chính là chuyện của ngươi.

[00:11:57] Tiểu nhân nghĩ, số hàng ngoại quốc mà triều đình cấp,

[00:12:01] Hàng ngoại quốc? Ngươi đến Cử Tân Ty lĩnh số hàng ngoại quốc đó rồi?

[00:12:08] Vâng ạ.

[00:12:09] Khốn kiếp! Bản tướng quân không phải đã bảo các ngươi,

[00:12:13] bất cứ ai cũng không được đến Cử Tân Ty

[00:12:15] lĩnh những thứ rác rưởi đó sao?

[00:12:18] Nhưng người của Cử Tân Ty đến thúc giục gấp lắm,

[00:12:21] nói đây là thánh chỉ của Hoàng thượng,

[00:12:22] nếu nhà nào không lĩnh,

[00:12:24] Lại bộ sẽ trị tội kháng chỉ.

[00:12:27] Nói bậy!

[00:12:30] Tướng quân, tướng quân, bây giờ rất nhiều nhà đại thần

[00:12:36] đều mang hàng ngoại quốc ra chợ bán rồi.

[00:12:39] Nghe nói có thể lời hai, ba mươi lần. Tiểu nhân nghĩ...

[00:12:44] Ngươi nghĩ?

[00:12:48] Ngươi muốn ăn roi vào mông à?

[00:12:51] Nhưng... nhưng số hàng ngoại quốc đó...

[00:12:54] Đốt! Đốt hết cho ta!

[00:13:00] Vâng.

[00:13:01] Khoan đã!

[00:13:05] Ngươi mau đi tìm Trịnh Hòa đến đây.

[00:13:10] Trước khi đốt số hàng này,

[00:13:12] ta muốn hắn tận mắt chứng kiến một chuyện mới mẻ.

[00:13:17] Nhưng...

[00:13:18] Trịnh Hòa đại nhân bây giờ là sủng thần mới của Hoàng thượng,

[00:13:22] hắn... hắn không đến thì phải làm sao?

[00:13:25] Vậy thì ngươi cứ bảo hắn chờ lo hậu sự cho Thiết Bình đi.

[00:13:41] Giải đại nhân được trở lại triều đình, lại được hưởng thánh ân,

[00:13:44] đáng mừng, đáng mừng. Lại đây, lại đây.

[00:13:50] Hạ đại nhân, một chén trà trong, không mất đi phong thái quân tử.

[00:13:54] Gần đây theo Hoàng thượng tuần tra thị trường giao thương,

[00:13:57] có cảm nghĩ gì?

[00:14:01] Cách làm của Hoàng thượng muôn hình vạn trạng,

[00:14:03] tâm tính lại khó lường, kẻ làm thần... khó lắm.

[00:14:10] Nói về quản gia của Khâu Phúc đi,

[00:14:12] người của phủ Kỳ Quốc công đường đường,

[00:14:15] lại nghênh ngang ngoài phố,

[00:14:17] chen chúc cùng thương nhân ngoại quốc rao bán,

[00:14:20] mất hết quốc thể.

[00:14:22] Theo lẽ ra, phải chém đầu hắn.

[00:14:25] Nhưng Hoàng thượng lại tha bổng tại chỗ,

[00:14:27] còn ban thưởng.

[00:14:29] Như vậy... có thể khiến người ta tâm phục không?

[00:14:32] Giải đại học sĩ đừng tốn công vô ích nữa.

[00:14:35] Quản gia nhà họ Khâu rao bán hàng ngoại,

[00:14:38] có thể nói là đúng ý của Hoàng thượng.

[00:14:43] Cái gọi là "hàng ngoại đổi bổng lộc" của Hoàng thượng,

[00:14:45] chẳng qua chỉ là nửa câu trên có thể nói ra.

[00:14:49] Vậy nửa câu dưới thì sao?

[00:14:50] Ông nghĩ xem, Hoàng thượng cắt bổng lộc của triều đình,

[00:14:54] chỉ phát hàng ngoại quốc.

[00:14:56] Để cho cả triều đình văn võ, già trẻ lớn bé ăn gì?

[00:15:01] Lấy gì để nhét đầy bao nhiêu cái miệng này?

[00:15:03] Hành động này của Hoàng thượng thực ra ẩn chứa mưu lớn.

[00:15:07] Chính là muốn mọi người đều lấy hàng ngoại đổi lấy Bảo钞,

[00:15:10] từ đó khéo léo thể hiện

[00:15:13] lợi ích của việc triều đình cử thuyền đi tuần dương.

[00:15:16] Nếu vậy,

[00:15:18] thế chẳng phải Hoàng thượng muốn biến cả

[00:15:21] quan văn võ trong triều thành những kẻ trục lợi sao?

[00:15:24] Biến thiên hạ Đại Minh thanh tâm quả dục

[00:15:27] thành một thị trường giao dịch vật chất sao?

[00:15:30] Hoàng thượng chính là muốn các thần tử tự mình trải nghiệm,

[00:15:34] ai cũng được hưởng phúc từ đoàn thuyền,

[00:15:36] sau này tự nhiên sẽ không còn ai trừng mắt

[00:15:39] bắt bẻ chuyện hạ Tây Dương nữa.

[00:15:44] Vẫn là Hạ đại nhân nhìn sâu sắc.

[00:15:49] Hoàng thượng muốn bịt miệng cả triều đình văn võ.

[00:15:54] Vừa là cảnh cáo những người phản đối,

[00:15:57] vừa để trong ngoài triều đình đều nhận ra

[00:15:59] việc phái Trịnh Hòa hạ Tây Dương thực sự là hùng tài đại lược.

[00:16:03] Chút lợi nhỏ này đã giúp Hoàng thượng rất nhiều.

[00:16:06] Vừa bịt miệng một nhóm người,

[00:16:08] vừa giải quyết được khó khăn trước mắt.

[00:16:10] Đổi hàng ngoại quốc Trịnh Hòa mang về thành Bảo鈔,

[00:16:14] lần này có thể放 tay sáng tạo tân chính Vĩnh Lạc rồi.

[00:16:19] Hoàng thượng quả không hổ là một kỳ tài.

[00:16:22] Tầm nhìn xa, ta và ngươi không bằng.

[00:16:29] Nhưng tâm cơ này,

[00:16:32] có thể khiến cả thiên hạ đều tâm phục không?

[00:16:35] Ai dám bịt miệng gia?

[00:16:38] Hôm nay Thiết Bình gia đây chính là muốn nói, muốn nói!

[00:16:42] Chút lợi nhỏ không mua được khí phách của gia.

[00:16:48] Mưu mẹo vặt không đổi được lòng trung của gia.

[00:16:52] Đốt! Đốt sạch cho ta!

[00:16:54] Đốt đi, đốt đi!

[00:16:56] Lưu hoàng cũng đốt luôn!

[00:16:58] Lưu hoàng, còn có cái đó...

[00:17:02] cái đó gọi... gọi là gì nhỉ?

[00:17:05] San hô.

[00:17:06] San hô, đốt đi, đốt đi! Còn cả hương ngoại, đốt!

[00:17:16] Trịnh Hòa đâu? Trịnh Hòa sao còn chưa tới?

[00:17:18] Trịnh đại nhân, hắn...

[00:17:19] Tên tiểu tử, coi như nó có thần linh phù hộ.

[00:17:23] Gia năm đó đáng lẽ nên để lại cho nó một cái nam căn,

[00:17:25] đặt dưới trướng mà dạy dỗ cho tốt.

[00:17:28] Tên tiểu thái giám này lá gan ngày càng lớn.

[00:17:32] Đến cả việc trái với tổ huấn mà hắn cũng dám làm.

[00:17:36] Gia gọi hắn đến chính là muốn để hắn xem,

[00:17:40] những thứ hàng ngoại hại dân tốn của mà hắn mang về,

[00:17:43] biến thành tro bụi như thế nào.

[00:17:48] Lão gia!

[00:17:48] Hoàng thượng, Hoàng thượng sai thần lĩnh những thứ hàng ngoại này,

[00:17:55] thần không thể không lĩnh.

[00:17:58] Kháng chỉ là có tội, đúng không?

[00:18:01] Vâng, vâng, vâng.

[00:18:04] Thần mang số hàng ngoại này về phủ,

[00:18:07] thì đó là đồ của riêng thần rồi.

[00:18:10] Thần muốn đốt, muốn hủy,

[00:18:14] đó là thần tự nguyện.

[00:18:16] Hoàng thượng không thể quản được đến đoạn này.

[00:18:21] Đốt! Đốt cho ta! Đốt hết cho ta!

[00:18:26] Đốt, đốt!

[00:18:32] Thái Tổ gia, Người có thấy không?

[00:18:37] Người có thấy không, Thái Tổ gia?

[00:18:57] Diệu Cẩm, tôi không ngờ là cô.

[00:19:04] Đứa bé không sao rồi, chỉ bị cảm lạnh một chút.

[00:19:07] Vậy phải làm sao đây?

[00:19:09] Tôi đã kê cho nó một đơn thuốc,

[00:19:11] cứ uống ba thang trước, sau đó đổi thuốc khác.

[00:19:15] Vậy cô mau đưa đơn thuốc cho tôi.

[00:19:17] Tôi đi hiệu thuốc ngay đây.

[00:19:18] [S 17]

[00:19:20] Tôi còn mong cô thường xuyên qua thăm tôi.

[00:19:23] Được.

[00:19:29] Chuyện do Quốc Tử Giám gây ra,

[00:19:31] ông là Văn Uyên Các đại học sĩ,

[00:19:33] khó mà thoái thác trách nhiệm.

[00:19:37] Lại có chuyện gì nữa?

[00:19:39]

[00:19:41] lại chạy đến thị trường giao thương xem náo nhiệt,

[00:19:43] cũng làm ăn buôn bán.

[00:19:45] Có chuyện như vậy sao?

[00:19:46]

[00:19:48] tư mua trân châu, san hô và các hàng ngoại khác,

[00:19:50]

[00:19:53] giao cho Đại Lý Tự.

[00:19:54] Đáng chém!

[00:19:56] Hoàng thượng quý trọng tài năng,

[00:19:57] cống sinh của Quốc Tử Giám,

[00:19:58] chi tiêu hàng ngày đều do triều đình chu cấp,

[00:20:00] hắn không lo ăn, không lo mặc,

[00:20:02] lại tự mình sa đọa,

[00:20:03] làm ra hành vi vô liêm sỉ như vậy.

[00:20:06] Ban đầu tôi cũng có chút không nỡ.

[00:20:08] Một kẻ thư sinh, mười năm đèn sách,

[00:20:11] một sớm vào tù, hủy hoại cả đời.

[00:20:15] Hay là chỉ giáo huấn một trận,

[00:20:17] bảo hắn sửa đổi là thôi.

[00:20:20] Nhưng ông xem cái gọi là bảy ngày giao thương này đi,

[00:20:23] thật là thế phong nhật hạ, cặn bã nổi lên,

[00:20:26] từ khi khai nguyên Vĩnh Lạc chưa từng có.

[00:20:29] Những thứ đồ chơi tầm thường mà Trịnh Hòa mang về,

[00:20:33] khiến quan dân tranh nhau theo đuổi,

[00:20:35] thói xa hoa nổi lên khắp nơi.

[00:20:36] Nếu không cảnh tỉnh thế nhân, hối hận cũng đã muộn.

[00:20:42] Đê ngàn dặm vỡ vì tổ kiến.

[00:20:45]

[00:20:48] Cống sinh của Quốc Tử Giám là rường cột của nước sau này.

[00:20:52] Nếu không quản giáo nghiêm khắc, phòng ngừa từ sớm,

[00:20:55] thì người từ thư viện ra đâu còn là người đọc sách,

[00:20:58] rõ ràng là một đám thương nhân, tiểu thương đầy mùi tiền.

[00:21:03] Nếu người đọc sách đều nghĩ đến việc theo đuổi tiền tài,

[00:21:05] thì Đại Minh sau này còn có thể trông cậy vào ai?

[00:21:09] Vì vậy, tại hạ cho rằng,

[00:21:12] hay là nhân cơ hội này xử vài người làm gương,

[00:21:16] nắm bắt cơ hội, trừng trị nặng kẻ đầu sỏ,

[00:21:18] uy chấn quan dân triều đình.

[00:21:20] Không được.

[00:21:23]

[00:21:25] Huống hồ, xét trách nhiệm chuyện này,

[00:21:27] cũng không hoàn toàn là do một tiểu cống sinh.

[00:21:30] Tại hạ cho rằng,

[00:21:32] hay là để hắn ăn năn hối cải,

[00:21:34] lấy thân mình làm gương, cảnh tỉnh thế nhân,

[00:21:36] cũng để Hoàng thượng nhìn thấu màn sương,

[00:21:39] tiếp nhận một luồng gió trong lành.

[00:21:42] Ý hay.

[00:21:44] Giải đại nhân,

[00:21:46]

[00:21:48] ngăn chặn làn sóng vật chất,

[00:21:49] khơi thông dòng lũ cho triều đình,

[00:21:52] thì đó sẽ là công đức vô lượng.

[00:21:55] Nghĩa bất dung từ, thời bất ngã đãi.

[00:22:01] Bản đại nhân không muốn làm khó ngươi.

[00:22:05] Dù sao ngươi vẫn là một tiểu cống sinh,

[00:22:08] hậu bối trẻ tuổi, tiền đồ vô lượng.

[00:22:11] Đừng vì chuyện này mà đứt đoạn tiền trình.

[00:22:19] Bản đại nhân chẳng qua chỉ muốn mượn ngươi để nói chuyện,

[00:22:22] dùng sự hoang đường của ngươi để cảnh tỉnh thế nhân,

[00:22:24] làm trong sạch học phong, phòng ngừa từ sớm.

[00:22:27] Nếu ngươi có thể dùng sự hối cải của mình,

[00:22:28] đánh thức quan dân vẫn còn mê muội,

[00:22:31] cũng coi như là lập công chuộc tội, cứu đời giúp dân.

[00:22:38] Lần này đúng là một hòn đá làm dậy sóng ngàn lớp.

[00:22:41] Bảy ngày giao thương chưa kết thúc, tấu chương đã không ít.

[00:22:44] Các thần tử lần lượt bày tỏ chính kiến của mình,

[00:22:47] làm trẫm xem không xuể.

[00:22:52] Làm quan ở vị trí đó mà không có lời nói,

[00:22:55] người quân tử lấy làm hổ thẹn.

[00:22:57] Biết mà không nói, nói không hết lời,

[00:22:59] đó là bổn phận của kẻ làm thần.

[00:23:02] Bây giờ chúng ta hãy nói về bảy ngày giao thương này.

[00:23:05] Ai có cảm nhận gì đều có thể thẳng thắn bày tỏ.

[00:23:09] Trịnh Hòa, ngươi nói trước đi.

[00:23:12] Vâng, Hoàng thượng.

[00:23:14] Bản triều mở đầu tiền lệ giao thương ở kinh sư,

[00:23:17] các thương nhân ngoại quốc tự nhiên vui mừng khôn xiết.

[00:23:19] Một thương nhân ở Cựu Cảng hối hận vì vận quá ít hương liệu đến.

[00:23:22] Bởi vì như vậy,

[00:23:23] tự nhiên số lượng tơ lụa và đồ sứ

[00:23:25] vận chuyển từ Đại Minh về cũng ít đi.

[00:23:27] Dù vậy,

[00:23:29] anh ta nói vẫn kiếm đủ hàng cho ba thuyền.

[00:23:32] Thương nhân ngoại quốc bán hàng, Đại Minh kiếm tiền,

[00:23:34] đôi bên cùng có lợi.

[00:23:36] Không chỉ vậy, các vị sứ thần triều cống,

[00:23:39] hàng hóa phụ mang theo cũng đều có lợi nhuận.

[00:23:43] Sứ thần kiếm tiền,

[00:23:44] cả công lẫn tư đều không uổng chuyến đi này.

[00:23:48] Còn nữa, Hoàng thượng tha tội cho quản gia của Kỳ Quốc công,

[00:23:52] còn ban thưởng.

[00:23:54] Các đại thần trong triều thấy được cơ hội,

[00:23:56] lần lượt bắt chước cách làm của Khâu Phúc tướng quân,

[00:23:59] cho người nhà mang hàng ngoại đổi từ bổng lộc

[00:24:02] ra chợ bán.

[00:24:04] Hời hơn trước rất nhiều.

[00:24:06] Hiện chỉ có một số ít người còn đang quan sát,

[00:24:09] sợ dính vào mùi tiền.

[00:24:12] Trịnh Hòa, hàng ngoại ngươi lĩnh ở Cử Tân Ty,

[00:24:15] cũng bán đi rồi sao?

[00:24:17] Chưa ạ.

[00:24:19] Tại sao?

[00:24:21] Sợ mang tiếng tham tài trục lợi phải không?

[00:24:25] Hoàng thượng, hiện các thần tử đang bán hàng ngoại quốc

[00:24:28] rất sôi nổi, giá cả tăng liên tục.

[00:24:31] Vi thần muốn xem xét thêm.

[00:24:33] Đợi đến khi hàng hiếm giá cao,

[00:24:35] vi thần nhất định có thể bán được giá tốt hơn.

[00:24:40] Ngươi là Chính sứ của Đại Minh,

[00:24:42] lại còn là một thương nhân tinh ranh.

[00:24:45] Xem ra sau khi hạ Tây Dương, ngươi đã tiến bộ rất nhiều.

[00:24:50] Các thần tử của trẫm lấy bổng lộc đổi hàng ngoại quốc,

[00:24:53] xem ra là một chuyện tốt.

[00:24:56] Hoàng thượng đã tận mắt thấy,

[00:24:58] trước cửa Hội Đồng Quán ngày ngày nước chảy không thông,

[00:25:00] xe ngựa như nước,

[00:25:02] mấy cổng thành của kinh sư,

[00:25:04] toàn là xe lớn và la ngựa vận chuyển hàng ngoại quốc.

[00:25:06] Ước tính nửa tháng nữa,

[00:25:08] đầu đường cuối ngõ các Bố chính ty của Đại Minh

[00:25:10] cũng sẽ có hàng ngoại quốc để bán.

[00:25:15] Trăm nghề hưng thịnh, quốc vận đi lên.

[00:25:17] Dân giàu, thiên hạ thái bình.

[00:25:21] Thực ra, trẫm tìm kiếm chính là hiệu quả này.

[00:25:25] Trịnh Hòa,

[00:25:27] ngươi mang về không chỉ là vạn quốc đến chúc mừng,

[00:25:30] mà còn mang về sự phồn vinh của Đại Minh.

[00:25:32] Tạ Hoàng thượng khen thưởng.

[00:25:36] Hoàng thượng, thần có một thỉnh cầu.

[00:25:39] Nói.

[00:25:40] Bảy ngày giao thương sôi nổi,

[00:25:42] hàng ngoại quốc vi thần lĩnh đã bán hết từ lâu.

[00:25:46] Liệu có thể lấy bổng lộc năm sau

[00:25:48] [A]

[00:25:49] đổi thành hàng ngoại trả trước cho thần không?

[00:25:53] Ngươi muốn nhân bảy ngày giao thương kiếm thêm một mớ phải không?

[00:25:56] Không phải kiếm thêm một mớ, mà là kiếm đậm một mớ.

[00:26:08] Chữ "đậm" này dùng hay lắm.

[00:26:11] Còn ai muốn đổi bổng lộc năm sau

[00:26:13] thành hàng ngoại quốc không?

[00:26:15] Thần nguyện ý! Thần nguyện ý!

[00:26:17] Thần nguyện ý! Thần nguyện ý!

[00:26:22] Chuẩn! Trẫm cho các ngươi đều phát tài một chút.

[00:26:43] Tống Thiên, con đang làm gì vậy?

[00:26:53] Con đang vạch dấu phải không?

[00:26:55] Vâng ạ.

[00:26:56] Vạch dấu sao không đứng dưới mà vạch?

[00:27:01] Con muốn hỏi cậu một câu.

[00:27:04] Hỏi đi.

[00:27:06] Biển là gì ạ?

[00:27:08] Biển là gì à?

[00:27:13] Lúc cậu còn nhỏ,

[00:27:15] có một vị thầy từng nói với cậu,

[00:27:17] biển là nơi xa tít tận trời,

[00:27:19] biển không có điểm cuối, biển có vô vàn điều kỳ diệu.

[00:27:24] Biển là một giấc mơ lớn không kể xiết.

[00:27:28] Vậy rốt cuộc biển là gì ạ?

[00:27:32] Cậu cũng không nói rõ được.

[00:27:36] Con xem,

[00:27:40] Con muốn nói gì?

[00:27:42] Đợi con lớn cao đến đó,

[00:27:44] con sẽ đi tìm biển.

[00:27:45] Đến lúc đó,

[00:27:46] con nhất định sẽ nói cho cậu biết biển là gì.

[00:27:52] Được, cậu chờ đến ngày đó của con.

[00:27:57] Nào, thế này đi,

[00:27:59] con lên đi, cậu giúp con vạch.

[00:28:02] Đứng vững nhé, đừng động, được rồi.

[00:28:20] Hạ "bàn tính", sổ sách của ông không tính sai chứ?

[00:28:23] Sổ sách quốc khố liên quan đến đại nghiệp xã tắc,

[00:28:25] thần dù có mất đầu

[00:28:27] cũng không dám có chút sơ suất nào.

[00:28:32] Vậy thì bảy ngày giao thương này,

[00:28:34] cả phần đổi bổng lộc, tổng cộng thu được bạc là...

[00:28:39] một trăm năm mươi vạn ba nghìn bốn trăm mười lạng.

[00:28:42] Đúng không?

[00:28:43] Không sai một đồng.

[00:28:47] Bảy ngày,

[00:28:48] đã thu vào một trăm năm mươi vạn lạng bạc.

[00:28:50] Không phải ngày thu đấu vàng,

[00:28:53] mà là ba lần năm mươi vạn.

[00:28:55] Nói thật đi, vui không?

[00:28:57] Vi thần không vui.

[00:29:02] Không có tiền ông không vui.

[00:29:04] Trẫm giúp ông tìm ra tiền, ông lại không vui?

[00:29:07] Quân tử yêu tiền, lấy có đạo.

[00:29:10] Ý ông là số tiền này có nguồn gốc không chính đáng?

[00:29:15] Vi thần không nói vậy.

[00:29:18] Hạ Nguyên Cát, Nguyên Cát,

[00:29:20] ông húp cháo thì cũng không thể không cho người khác ăn thịt chứ.

[00:29:24] Thịt không sạch sẽ ăn cũng không ngon.

[00:29:29] Ông đó, ngu muội cố chấp.

[00:29:33] Dù sao đi nữa,

[00:29:34] dù sao bây giờ trong tay ông cũng có bạc rồi.

[00:29:37] Chu Cao Sí, Hạ Nguyên Cát nghe chỉ.

[00:29:39] Thần có mặt. Nhi thần có mặt.

[00:29:42] Tám trăm dặm đình ký truyền dụ các nơi,

[00:29:45] Tử Cấm Thành Bắc Kinh, bắt đầu khởi công xây dựng.

[00:29:48] Nhi thần tuân chỉ.

[00:29:50] Thần tuân chỉ.

[00:29:54] Hoàng thượng từng phê phán vi thần,

[00:29:56] nói Thái Tổ cấm dân ven biển

[00:29:58] là có ý cấm dân ven biển ra biển.

[00:30:01] Nói việc cử sứ thần ra biển tuần dương,

[00:30:03] người được cử không phải là dân biển mà là quốc sứ của Đại Minh,

[00:30:06] không nằm trong diện cấm này.

[00:30:08] Nhưng nay người dân ở ven biển Quảng Đông, Phúc Kiến,

[00:30:11] tự đóng thuyền biển, tự ý ra khơi,

[00:30:14] đã bắt đầu cùng với nước ngoài

[00:30:15] làm ăn buôn bán rầm rộ.

[00:30:17] Hoàng thượng,

[00:30:18] nay dân gian ra biển thông thương đã thành sự thật.

[00:30:22] Hoàng thượng nếu không ban chỉ nghiêm cấm,

[00:30:24] thì chẳng khác nào nuốt lời.

[00:30:26] Giải Tấn à, ngươi đúng là giỏi钻牛角尖 (bới lông tìm vết).

[00:30:29] Điều đáng sợ hơn là,

[00:30:31] dân chúng ở các nơi như Tô Châu, Hàng Châu,

[00:30:33] nhân cơ hội bảy ngày giao thương, [C]

[00:30:34] lại dám thông thương với nước ngoài.

[00:30:36] Có người thậm chí câu kết với thương nhân ngoại quốc,

[00:30:38] làm ăn lớn.

[00:30:40] Có thần tử sau khi từ quan,

[00:30:42] một đêm trở thành cự thương.

[00:30:45] Hoàng thượng, trung thành với nước là bổn phận của thần tử.

[00:30:48] Cam chịu thanh bần là phẩm đức của người làm quan.

[00:30:51] Bỏ mặc quốc thống, theo đuổi lợi nhỏ ở chợ búa,

[00:30:54] chẳng phải như ruồi bâu vào phân sao?

[00:30:59] Một chữ "lợi" khiến vô số người đổ xô theo.

[00:31:02] Có người một đêm phất lên,

[00:31:04] mua nhà, lấy vợ,

[00:31:05] ra ngoài thì kẻ hầu người hạ, vào thì gấm vóc lụa là,

[00:31:08] không cày ruộng, không trồng trọt,

[00:31:10] ăn chơi trác táng, sống say chết mộng.

[00:31:11] Cứ thế này, uy nghi của triều đình ở đâu?

[00:31:14] Thiên đức của Hoàng thượng còn đâu?

[00:31:18] Tùng, trúc, mai,

[00:31:20] được các ngươi là người đọc sách gọi là Tuế Hàn Tam Hữu (Ba người bạn trong giá lạnh).

[00:31:23] Cái gọi là quân tử chính là thanh cao,

[00:31:26] coi tiền bạc như phân thổ, đúng không?

[00:31:31] Vì tiền mà mất danh tiết, tiền bạc không bằng phân thổ.

[00:31:36] Tùng, trúc, mai có thể thanh cao thoát tục,

[00:31:39] nhưng vạn vật trên đời, phẩm tính khác nhau.

[00:31:42] Có loại để ngắm, có loại làm rường cột.

[00:31:46] Mỗi người một chí, không thể cưỡng cầu.

[00:31:51] Nếu hắn không muốn làm quan, muốn kinh doanh,

[00:31:54] thì làm quan chắc chắn không tốt.

[00:31:57] Dù có ép hắn ngồi vào vị trí đó,

[00:31:59] càng làm hại nước hại dân.

[00:32:02] Sao không cho hắn một con đường sống?

[00:32:06] Khổng lão phu tử chẳng phải đã nói sao,

[00:32:08] cái gì mình không muốn thì đừng làm cho người khác.

[00:32:12] Nhưng Thái Tổ cũng đã nói,

[00:32:14] trị vì ở chỗ thiện tục, thiện tục ở chỗ giáo hóa.

[00:32:19] Hiện nay quan lại hủ bại, nói gì đến đại trị?

[00:32:23] Hoàng thượng, lòng người không như xưa, xã tắc không còn.

[00:32:26] Cứ thế này, Đại Minh nói gì đến trung hưng?

[00:32:31] Giải Tấn, các ngươi, những người đọc sách này,

[00:32:35] mắt luôn nhìn về phía sau,

[00:32:37] nói lời nguy hiểm, trọng xưa khinh nay.

[00:32:40] Nay dân có áo mặc, quan có việc làm,

[00:32:43] vạn bang cùng chúc mừng Đại Minh, thiên triều ân đức che khắp bốn bể.

[00:32:47] Đối với những điều này, các ngươi lại không thấy,

[00:32:49] không nghe.

[00:33:07] Dù là Chiêm Thành, Cựu Cảng hay Cổ Lý,

[00:33:10] nơi vi thần đến,

[00:33:12] cảm ngộ sâu sắc nhất chính là,

[00:33:13] "giao dịch công bằng, không lừa già dối trẻ", hai câu này.

[00:33:16] Chúng ta luôn nói dân ngoại bang man di vô tri,

[00:33:19] nhưng khi tận mắt nhìn, tự mình trải nghiệm,

[00:33:22] mới biết dân phong của họ thuần phác, người dân thông minh,

[00:33:26] không thua kém thiên triều ta.

[00:33:32] Thước có chỗ ngắn, tấc có chỗ dài.

[00:33:34] Lấy dài bù ngắn, mới có thể bổ trợ cho nhau.

[00:33:38] Trịnh Hòa, có mặt.

[00:33:40] Lần này ngươi hạ Tây Dương đã mở mang tầm mắt,

[00:33:42] tăng thêm kiến thức, trẫm ngưỡng mộ ngươi.

[00:33:48] Hoàng thượng, nói thật,

[00:33:51] không ra khỏi nhà không biết nhà tốt.

[00:33:53] Không ra khỏi nước không biết nước mạnh.

[00:33:56] Vi thần đi biển hai vạn ba ngàn dặm,

[00:33:58] tuần du mười lăm bang quốc hải ngoại,

[00:34:00] mới biết thế nào là thiên uy hùng mạnh.

[00:34:02] Hoàng thượng quyết sách tuần dương thật anh minh sáng suốt.

[00:34:05] Vi thần thân là quốc sứ cảm thấy vô cùng tự hào.

[00:34:07] Đại Minh hưng thịnh vang danh hải ngoại,

[00:34:09] bốn bể thái bình càng làm giang sơn vĩnh cố.

[00:34:24] Mỗi khi đêm không ngủ được,

[00:34:26] trẫm lại nhìn vùng biển này.

[00:34:29] Chỉ có lúc này,

[00:34:31] trẫm mới có thể tự do tự tại

[00:34:34] cùng ngươi đi chu du trên biển,

[00:34:36] theo đuổi giấc mơ lớn không thể xua tan.

[00:34:43] Trịnh Hòa,

[00:34:45] ngươi đã mang về cho trẫm một vùng biển,

[00:34:49] cũng đã khơi dậy một giấc mơ của trẫm.

[00:34:52] Dù là thường dân áo vải hay đế vương tướng lĩnh,

[00:34:57] nếu có giấc mơ sẽ có ngày mai.

[00:35:47] Đã nửa đêm rồi, sao lại nghĩ đến chuyện tưới nước?

[00:35:51] Không ngủ được.

[00:35:55] Nếu không ngủ được thì ngồi ghế nghỉ một lát đi.

[00:36:04] Ngồi đi. Được.

[00:36:12] Mỗi đêm khi không ngủ được,

[00:36:15] em lại nằm ở đây.

[00:36:18] Ở trong sân này có thể nghe thấy tiếng nước sông.

[00:36:25] Mỗi đêm em nghe nó, coi nó như biển.

[00:36:39] Chị, xin lỗi chị.

[00:36:50] Em đã không chăm sóc tốt cho chị,

[00:36:55] còn cả Tống Thiên nữa.

[00:37:04] Hoàng thượng lại sắp cử em ra biển phải không?

[00:37:08] Không, không có.

[00:38:33] Chị, sao sớm vậy?

[00:38:36] Em ngủ một giấc thật ngon.

[00:38:38] Tỉnh dậy đã mặt trời lên cao rồi.

[00:38:43] À đúng rồi, hôm qua em ngủ lúc nào nhỉ?

[00:38:47] Em cũng không biết nữa.

[00:38:50] Em mệt quá rồi.

[00:38:52] Đúng vậy, có hơi mệt.

[00:38:53] Em chỉ nhớ đang nói chuyện với chị,

[00:38:55] rồi ngủ thiếp đi.

[00:39:00] Em nói mơ đấy.

[00:39:05] Em nói mơ à? Em nói gì vậy?

[00:39:10] Em nói, Hoàng thượng còn muốn đóng thuyền lớn hơn,

[00:39:16] còn muốn em đi tuần du Tây Dương lần nữa.

[00:39:19] Em còn nói,

[00:39:20] muốn cho hải ngoại đều biết đến triều Vĩnh Lạc của Đại Minh.

[00:39:22] Em còn nói,

[00:39:24] muốn cho triều đình và dân chúng đều giàu lên.

[00:39:30] Vậy sao? Chuyện đó còn xa lắm.

[00:39:33] Ít nhất cũng phải ba năm nữa.

[00:39:35] Ít nhất cũng phải hai ba năm.

[00:39:37] Biết đâu Hoàng thượng lại thay đổi ý định.

[00:39:40] Chuyện này còn khó nói lắm.

[00:40:30] Mấy vị thái gia, mời vào trong.

[00:40:34] Vào trong xem đi, không tồi đâu.

[00:40:36] Thật đó.

[00:40:46] Khách quan.

[00:40:50] Bút lông sói lớn, có.

[00:40:58] Cây đó.

[00:41:01] Lão gia,

[00:41:02] trời nóng như vậy, sao ông lại đóng cửa?

[00:41:06] Không có gan đó.

[00:41:10] Vì sao vậy ạ?

[00:41:12] Thời thế thay đổi rồi, thế phong nhật hạ.

[00:41:15] Nhà tôi đối diện sông Tần Hoài,

[00:41:17] xấu hổ đến nỗi không dám ra khỏi cửa.

[00:41:20] Làm mất hết mặt mũi của tổ tiên.


 0 Comments sort   Sort By


Up next