अगला

(AI-sub) Kiểm Soát Tuyệt Đối tập 19 phim hình sự Trung Quốc

0 विचारों· 08/08/25
ai_sub_studio
ai_sub_studio
ग्राहकों
0

Phụ đề được dịch bằng AI, cần bạn góp sức hoàn thiện. Liên hệ tham gia tại Facebook: https://www.facebook.com/profi....le.php?id=1000678863 -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- Kiểm Soát Tuyệt Đối 绝对控制 (2002) là bộ phim truyền hình Trung Quốc thuộc thể loại hình sự, tâm lý, trinh thám, xoay quanh cuộc đấu trí căng thẳng giữa cảnh sát và tội phạm công nghệ cao. Với sự tham gia của dàn diễn viên thực lực: Vương Học Binh, Lý Quyên, Miêu Phố, Đổng Dũng, Vương Khuê Vinh, Đỗ Chí Quốc và Trương Thiên Thư, phim mang đến một câu chuyện ly kỳ, hấp dẫn, đầy bất ngờ.

और दिखाओ

[00:00:38] Cậu đã hẹn tôi, sao tôi có thể không đến.

[00:00:44] Chỉ có hai chúng ta.

[00:00:47] Ai cũng biết đối phương nghĩ gì.

[00:00:50] Nên không cần phải khách sáo nữa.

[00:00:55] Người sắp chết thì lời nói cũng thiện, có thêm chút khách sáo.

[00:01:04] Hiếm thấy.

[00:01:07] Tôi vẫn luôn muốn hỏi ông.

[00:01:10] Bao nhiêu năm qua ông và tôi vẫn luôn đấu đá nhau.

[00:01:14] Rốt cuộc là vì sao?

[00:01:16] Rốt cuộc là vì sao?

[00:01:20] Họ Đường tôi tự hỏi lòng mình không có chỗ nào có lỗi với ông.

[00:01:25] Tại sao ông cứ luôn làm tôi không thoải mái?

[00:01:28] Đó là vì nếu để loại người như ông được thoải mái,

[00:01:31] thì phần lớn mọi người sẽ không được thoải mái.

[00:01:36] Ai cũng cho rằng mình là người đại diện cho đa số.

[00:01:40] Thực ra tranh qua đấu lại thì có ý nghĩa gì chứ?

[00:01:45] Ông cũng được coi là đa số.

[00:01:49] Ông cho rằng người muốn sống một cuộc sống vui vẻ là giả tạo.

[00:01:53] Ông cho rằng dũng cảm thừa nhận lợi ích là sai lầm.

[00:01:58] Ông sống đến tuổi này rồi, không thể nào ngây thơ như vậy chứ?

[00:02:03] Tôi đã từng thẩm vấn một tên tội phạm chính trong vụ án giết người hàng loạt.

[00:02:08] Tôi hỏi hắn, "Giết người đền mạng, đạo lý này anh có hiểu không?".

[00:02:14] Hắn trả lời rằng, "Tôi hiểu".

[00:02:20] Điều tôi muốn nói là, một đạo lý mà đến cả tên côn đồ hung ác cũng hiểu,

[00:02:27] ông lại muốn tôi tin rằng,

[00:02:29] bầu trời là u ám, mặt trời là màu đen.

[00:02:31] Ông muốn tôi tin rằng vô liêm sỉ có thể không bị lên án,

[00:02:34] giết người có thể không cần đền mạng, phải không?

[00:02:44] Ông có biết, bây giờ tôi muốn làm gì nhất không?

[00:02:49] Tôi muốn thời gian quay ngược lại, đưa ông trở về thời còn ngây thơ.

[00:02:54] Tôi có thể dạy lại ông,

[00:02:56] cách làm người.

[00:02:59] Lão Hồ,

[00:03:01] chưa bao giờ có vị cứu tinh nào cả,

[00:03:05] cũng không có thần tiên hay hoàng đế.

[00:03:13] Đánh chết một con thì bớt đi một con.

[00:03:13] Ông theo dõi tôi nhiều năm như vậy,

[00:03:16] chẳng phải là vì sau vụ án cá độ bóng đá năm đó,

[00:03:18] xảy ra vụ tai nạn xe đó sao?

[00:03:21] Đó là cả đời làm cảnh sát của tôi,

[00:03:24] sai lầm duy nhất mà tôi phạm phải.

[00:03:28] Không phải vì tôi bất tài, mà là cả tin.

[00:03:33] Tôi đã quá tin ông.

[00:03:37] Ông có biết không?

[00:03:39] Tôi đã từng thề trước di ảnh của vợ tôi.

[00:03:45] Tôi phải sửa sai.

[00:03:49] Tôi phải dùng lương tâm của một người cảnh sát để sửa chữa sai lầm.

[00:03:52] Tôi phải dùng nửa đời sau của mình để kết thúc sai lầm này.

[00:03:56] Ông theo dõi ra được kết quả gì chưa?

[00:04:00] Một người theo chủ nghĩa duy vật biện chứng,

[00:04:03] sao ông cũng nói những lời như "lưới trời" vậy?

[00:04:07] Lưới trời? Ở đâu? Chỉ cho tôi xem.

[00:04:11] Lưới trời? Ở đâu? Chỉ cho tôi xem.

[00:04:14] Cách mặt đất ba thước, đã có trời xanh.

[00:04:17] Ông cứ việc giơ máy chém của ông lên.

[00:04:21] Chỉ là tôi nghi ngờ,

[00:04:22] liệu ông còn sức để giơ máy chém lên không?

[00:04:29] Có câu tục ngữ nói thế nào nhỉ...

[00:04:35] Tự có người kế tục.

[00:04:50] Chúc ông trường thọ.

[00:04:53] Tôi sẽ không trường thọ đâu. Ông thì sao?

[00:04:59] Cục trưởng Đường.

[00:05:00] Đội trưởng Hồ.

[00:05:03] Bảo trọng.

[00:05:19] Nếu cậu còn làm như vậy nữa, tôi sẽ cho cậu đình chỉ công tác để kiểm điểm.

[00:05:22] Tại sao?

[00:05:23] Tự ý tiếp xúc Đường Tử Kiệt, tiết lộ bí mật, hành động liều lĩnh.

[00:05:27] Dựa vào điều nào mà tôi không thể đình chỉ cậu?

[00:05:30] Lại là cô học trò giỏi Sở Hiểu Minh của tôi.

[00:05:32] Cô ấy làm vậy là để chịu trách nhiệm cho tính mạng của anh.

[00:05:35] Chẳng lẽ tôi ngay cả quyền hy sinh bản thân cũng không có sao?

[00:05:39] Cậu là cảnh sát, không phải hiệp khách giang hồ.

[00:05:42] Cậu không có quyền lấy tính mạng của mình ra mạo hiểm.

[00:05:44] Làm xong vụ án này, ngài xử lý tôi thế nào cũng được.

[00:05:44] Mọi việc đều nghe theo ngài, như vậy được chưa?

[00:05:46] Bây giờ xin ngài đừng đình chỉ tôi, tôi cầu xin ngài.

[00:05:49] Ai cũng làm như cậu thì vụ án này còn có thể làm xong không?

[00:05:52] Tôi sẽ không làm như vậy nữa.

[00:05:53] Mọi việc đều nghe theo ngài, như vậy được chưa?

[00:05:55] Nếu còn phạm sai lầm như vậy,

[00:05:57] tôi sẽ không khách sáo đâu.

[00:05:59] Cục trưởng Tiêu phê bình rất đúng.

[00:06:02] Anh làm như vậy quá hấp tấp.

[00:06:05] Vâng.

[00:06:07] Nhưng tôi cũng chỉ muốn dụ Đường Tử Kiệt ra mặt.

[00:06:11] Đường Tử Kiệt không đơn giản như vậy.

[00:06:14] Hắn ta rõ ràng đã nhìn thấu anh.

[00:06:16] Nếu không hắn đã không đem chuyện anh nghi ngờ hắn

[00:06:18] ra nói trong cuộc họp thường vụ.

[00:06:22] Đại Phong,

[00:06:24] sức khỏe của đội trưởng Hồ đã như vậy rồi,

[00:06:26] e là không chống chọi được bao lâu nữa.

[00:06:29] Tôi không muốn để ông ấy chết không nhắm mắt.

[00:06:32] Tâm trạng của anh tôi có thể hiểu.

[00:06:34] Tôi còn muốn cho đội trưởng Hồ một sự an ủi hơn cả anh.

[00:06:38] Vừa rồi bệnh viện có gọi điện,

[00:06:41] đội trưởng Hồ đã hôn mê,

[00:06:43] e là không qua khỏi.

[00:06:48] Tôi muốn đến bệnh viện gặp đội trưởng Hồ một lần nữa.

[00:07:14] Tại sao đội trưởng Hồ lại muốn mặc quân phục cảnh sát?

[00:07:19] Hôm qua ông ấy nhất quyết đòi mặc quân phục.

[00:07:23] Mặc xong thì ông ấy cứ hôn mê.

[00:07:28] Bác sĩ nói,

[00:07:32] ông ấy không cầm cự được mấy ngày nữa đâu.

[00:07:37] Cậu vào đi.

[00:07:42] Hôm nay là sinh nhật của đội trưởng Hồ.

[00:07:48] Tôi hiểu ý của đội trưởng Hồ.

[00:07:52] Ông ấy muốn nói với chúng ta rằng,

[00:07:54] ACEGES

[00:07:56] ông ấy sắp đi rồi.

[00:08:03] Tôi đã từng hứa với đội trưởng Hồ,

[00:08:08] trước khi ông ấy đi,

[00:08:10] nhất định sẽ để ông ấy thấy kết quả của vụ án.

[00:08:17] Xin lỗi đội trưởng Hồ.

[00:08:22] Tôi đã thất hứa.

[00:08:31] Chúc mừng sinh nhật.

[00:08:34] COCELL

[00:09:43] Lên xe của tôi đi.

[00:09:51] Không phải ngài nói đang nghỉ phép sao?

[00:09:53]

[00:09:57] Huống hồ nghỉ phép cũng chẳng có việc gì.

[00:10:00] Lên xe đi.

[00:10:04] Tôi tìm cậu có việc.

[00:10:09] Này này này!

[00:10:14] Thu phí.

[00:10:20] Tôi làm gì có tiền lẻ để thối. Cậu có không?

[00:10:25] Tôi có đây.

[00:10:38] Này này!

[00:10:51] Chuyện của Hải Dương cậu điều tra thế nào rồi?

[00:10:56] Nếu có kết quả rồi, ngài sao có thể không biết chứ?

[00:11:01] Tôi sao có thể ngồi trên xe của ngài được.

[00:11:04] Tôi hy vọng cậu sớm có kết quả.

[00:11:08] Nghe giọng điệu cậu nói với tôi, tôi thấy lạnh lòng.

[00:11:13] Cục trưởng Đường,

[00:11:14] lời này không giống giọng điệu của ngài.

[00:11:20] Cục trưởng Đường.

[00:11:21] Hả?

[00:11:21] Xin ngài dừng xe, tôi muốn xuống xe.

[00:11:24] Làm rơi đồ gì à?

[00:11:26] Cũng không có gì. Có chút việc gấp.

[00:11:31] Đi rồi.

[00:11:46] Vừa rồi tôi thấy cô đuổi theo xe chúng tôi, tại sao?

[00:11:49] Tại sao?

[00:11:50] Đồng xu một tệ anh đưa cho tôi lúc nãy,

[00:11:52] là giả, hai mặt đều giống nhau.

[00:11:55] Hai mặt đều giống nhau? Đồng xu đâu?

[00:11:59] Tôi ném vào trong đó rồi.

[00:12:39] Sở Hiểu Minh.

[00:12:40] Lập tức tìm cách mượn giúp tôi một cái máy dò kim loại.

[00:12:43] Nếu cô không mượn được thì đi tìm Cục trưởng Tiêu.

[00:12:46] Phải nhanh, càng nhanh càng tốt. Mượn được rồi thì đến ký túc xá tìm tôi.

[00:13:05] Người quản lý nói đồng xu đã bị ném về hướng này.

[00:13:09] Trên mặt đất tôi đã tìm rồi.

[00:13:11] Bây giờ chỉ có thể hy vọng vào cái cống này thôi.

[00:13:14] Tìm thế nào đây?

[00:13:34] Cậu nói xem phải làm sao?

[00:13:36] Không có cách nào khác.

[00:13:38] Nhấc từng viên gạch lên.

[00:13:47] Tôi nghĩ hay là để tôi làm.

[00:13:50] Anh đừng làm nữa.

[00:13:51] Không sao.

[00:13:52] Nặng lắm, sẽ bị thương tay.

[00:13:53] Không sao.

[00:13:54] Sở Hiểu Minh.

[00:14:04] Tay!

[00:15:19] Vận may của tôi quá tệ.

[00:15:22] Hết hy vọng rồi.

[00:15:26] Đấu với hắn,

[00:15:27] xem ra tôi khó có cơ hội thắng.

[00:15:30] Đồng xu đó vốn là hy vọng cuối cùng của tôi.

[00:15:33] Sư phụ mà em theo thật vô dụng.

[00:15:53] Đừng động đậy.

[00:16:15] Em không theo nhầm sư phụ.

[00:16:17] Đương nhiên.

[00:16:20] Phó Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, Bạch Tuyết,

[00:16:23] trong thời gian bị "song quy" đã đề nghị có tình tiết vụ án quan trọng cần báo cáo với tôi.

[00:16:27] Điều kiện cô ta đưa ra là chúng ta đồng ý cho cô ta ra nước ngoài.

[00:16:31] Vụ án này liên quan trực tiếp đến cái chết của Cam Vị Đông,

[00:16:35] cái chết của Đái Bỉnh Văn, và còn cả một cảnh sát của Cục Công an thành phố chúng ta,

[00:16:38] tên là La Hải Dương.

[00:16:41] Đồng thời liên quan đến vụ án cá độ bóng đá nổi tiếng ở Giang Thành sáu năm trước,

[00:16:45] và cả vụ tai nạn xe của Đái Bỉnh Văn và Bạch Ngọc.

[00:16:49] Tình tiết vụ án rất quan trọng.

[00:16:49] Nếu những manh mối mà Bạch Tuyết cung cấp

[00:16:51] có thể phá được những vụ án này,

[00:16:54] chúng ta có thể xác định rằng

[00:16:56] cô ta có thành tích lập công lớn không?

[00:16:58] Liệu có thể chấp nhận điều kiện cô ta đưa ra không?

[00:17:01] Mọi người thảo luận một chút.

[00:17:03] Bạch Tuyết có phải đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng không?

[00:17:07] Manh mối của cô ta có thật không?

[00:17:09] Tình hình cụ thể cô ta vẫn chưa khai.

[00:17:11] Đây là điều kiện của cô ta.

[00:17:13] Chỉ khi đồng ý cho cô ta ra nước ngoài,

[00:17:14] cô ta mới khai ra những manh mối vụ án mà cô ta biết,

[00:17:17] cũng như nguồn gốc số tài sản khổng lồ đứng tên cô ta.

[00:17:20] Ngoài ra, chúng ta có một đồng xu ở đây.

[00:17:23] Đồng xu này thuộc về

[00:17:25] cảnh sát La Hải Dương của đội điều tra trọng án, chi đội điều tra hình sự thành phố, khi còn sống.

[00:17:30] Là hung thủ đã lấy lại từ người bị hại.

[00:17:34] Do hung thủ không chú ý đến tính đặc biệt của đồng xu này,

[00:17:37] nên chúng ta đã có được nó.

[00:17:40] Trên đồng xu này hẳn là có dấu vân tay của hung thủ và người bị hại.

[00:17:44] Nếu kết quả giám định có, chú ý,

[00:17:47] tôi nói là nếu, thì có lẽ có thể định án.

[00:17:52] Lời khai của Bạch Tuyết và dấu vân tay trên đồng xu

[00:17:55] có thể xác lập một trăm phần trăm không?

[00:17:58] Nói cách khác, Bạch Tuyết có chịu mở miệng không?

[00:18:01] Dấu vân tay có chắc chắn là của hung thủ không?

[00:18:03] 120 50

[00:18:04] Trước khi có kết quả, mọi thứ đều không thể xác định được.

[00:18:13] Sở Hiểu Minh.

[00:18:15] Em chuyển lời giúp tôi tới Cục trưởng Tiêu.

[00:18:18] Em có phải thư ký của ông ấy đâu.

[00:18:20] Anh có chuyện gì thì cứ nói thẳng với ông ấy,

[00:18:23] sao cứ phải để em chuyển lời?

[00:18:24] Em chuyển lời thì tiện hơn.

[00:18:27] Em chuyển thì sao lại tiện hơn chứ?

[00:18:30] Em nói xem?

[00:18:34] Được rồi, anh nói đi. Chuyển lời gì?

[00:18:36] Em hỏi ông ấy,

[00:18:38] chuyện tôi muốn chính thức tham gia vào vụ án của Bạch Tuyết,

[00:18:40] khi nào ông ấy cho tôi câu trả lời?

[00:18:44] Chỉ thế thôi à?

[00:18:46] Đúng.

[00:18:48] Vậy em sẽ thử.

[00:18:55] Cậu nói xem tại sao có người lại mang họ mẹ?

[00:19:02] Gì cơ?

[00:19:05] Không có gì.

[00:19:09] Hiểu Minh, tổ trọng án chúng tôi nhận được đơn của Cục trưởng Đường,

[00:19:12] ông ta muốn đến thăm Bạch Tuyết.

[00:19:14] Lãnh đạo đã đồng ý chưa ạ?

[00:19:16] Cục trưởng Tiêu của các cậu đã đồng ý.

[00:19:18] Viện trưởng của chúng tôi cũng đã đồng ý.

[00:19:21] Vậy cứ thế nhé.

[00:19:34] Alo, ba.

[00:19:37] Đường Tử Kiệt muốn đến thăm Bạch Tuyết.

[00:19:39] Chúng ta nên làm gì?

[00:19:41] Cứ để họ gặp nhau.

[00:19:43] Phải nhân cơ hội này để thăm dò Đường Tử Kiệt.

[00:19:46] Xem hắn ta định giở trò gì.

[00:19:49] Con sẽ thử.

[00:19:51] Hiểu Minh,

[00:19:52] chuyện xảy ra quá đột ngột, chúng ta đều không giúp được con.

[00:19:56] Tất cả đều trông cậy vào con. Nhớ phải dùng đầu óc.

[00:20:00] Con hiểu rồi.

[00:20:01] Nhất định phải chú ý an toàn, đề phòng sự cố bất ngờ.

[00:20:05] Ba yên tâm.

[00:20:14] Alo, Tiết Băng, cậu đang ở đâu?

[00:20:16] Tớ ở đây.

[00:20:20] Chuyện gì vậy?

[00:20:21] Đường Tử Kiệt đột nhiên muốn đến gặp Bạch Tuyết.

[00:20:24] Lãnh đạo đã đồng ý rồi.

[00:20:25] ONE6

[00:20:27] Khi nào?

[00:20:28] Sắp đến rồi.

[00:20:38] Cục trưởng Đường, xin chào. Xin lỗi.

[00:20:40] Đồ ngài mang cho Bạch Tuyết cũng phải kiểm tra theo quy định.

[00:20:44] Cục trưởng Đường, mời đi lối này.

[00:21:07] Vất vả cho cô rồi.

[00:21:08] Là việc trong phận sự.

[00:21:10] Cục trưởng Đường, mời ngài.

[00:21:50] Cục trưởng Đường.

[00:21:51] Bạch Tuyết yêu cầu ghi âm cuộc nói chuyện của hai người.

[00:21:54] Biết rồi.

[00:21:54] Cảm ơn Cục trưởng Đường.

[00:21:56] Xin lỗi, Bạch Tuyết, anh đến quá muộn.

[00:22:01] Anh đã ly hôn rồi.

[00:22:08] Anh vốn nghĩ rằng khi ngày này đến,

[00:22:12] chúng ta nhất định sẽ rất xúc động.

[00:22:14] hò hét như trẻ con.

[00:22:16] Mở hết tất cả rượu trong nhà,

[00:22:18] bật những bản nhạc em thích nghe to hết cỡ,

[00:22:25] Nhưng không ngờ,

[00:22:27] lại là thế này.

[00:22:29] Trên đường đến đây, anh cứ nghĩ mãi,

[00:22:32] anh đã tự do rồi.

[00:22:35] Chúng ta có thể hoàn toàn thuộc về nhau.

[00:22:38] Khi anh nói tin vui này cho em biết,

[00:22:41] em sẽ đối mặt thế nào?

[00:22:44] Bao nhiêu năm qua, em đã âm thầm hy sinh vì anh.

[00:22:47] Em có thấy thiệt thòi không?

[00:22:50] Có được ngày hôm nay, em không hối hận.

[00:22:55] Chúng ta đã sống cùng nhau hàng ngàn ngày đêm.

[00:22:59] Tất cả những ngày tháng đó đều đẹp hơn hôm nay.

[00:23:04] Nhưng anh chỉ có thể chọn một ngày như thế này,

[00:23:07] lại ở một nơi như thế này,

[00:23:09] để báo tin ly hôn cho em biết.

[00:23:12] Đối với Đường Tử Kiệt anh mà nói, đây thật sự là một sự chế nhạo.

[00:23:16] Tin tức này là sự đồng hành tốt nhất của em ở nơi đây.

[00:23:23] Sao lại nhìn anh như vậy?

[00:23:27] Em đang nhớ lại lần đầu tiên gặp anh.

[00:23:32] Lúc đó anh vẫn còn là một cảnh sát nhỏ.

[00:23:36] Trong đầu chỉ toàn nghĩ đến việc phá án lớn, lập công lớn,

[00:23:39] để thực hiện giấc mơ anh hùng thời niên thiếu.

[00:23:44] Khi em và Bạch Ngọc theo ba đến làm hộ khẩu,

[00:23:48] hai em ngồi bên cạnh anh như hai đóa hoa hướng dương.

[00:23:55] Tám năm trời, dù em chỉ nhìn anh thêm một lần,

[00:24:01] cho anh một chút ám thị,

[00:24:04] kết quả có thể đã hoàn toàn ngược lại.

[00:24:07] Nếu không phải vụ án của Bạch Ngọc khiến anh có thể tiếp cận em,

[00:24:11] sự hối tiếc của anh sẽ phải mang theo xuống mồ.

[00:24:15] Hôm nay lại cảm thấy hối tiếc, phải không?

[00:24:18] Có lẽ ông trời đã sắp đặt em

[00:24:21] chính là đã sắp đặt cho cả đời anh phải hối tiếc.

[00:24:25] Em hối hận một chuyện.

[00:24:27] Chuyện gì?

[00:24:29] Trước đây tại sao

[00:24:30] chúng ta không thể đường đường chính chính cùng nhau đi trên phố,

[00:24:34] cùng nhau đến bất kỳ nhà hàng nào để ăn cơm,

[00:24:37] không thể đưa đón em đi làm và tan sở?

[00:24:40] Chẳng phải chỉ vì quan tâm đến chút thể diện của người làm quan sao?

[00:24:45] Cả một đời người đã qua đi hai phần ba,

[00:24:48] đều vì người khác.

[00:24:50] Khi nào mới đến lượt mình sống vì bản thân đây?

[00:24:53] Anh yên tâm.

[00:24:56] Em sẽ đợi anh giống như bao nhiêu năm anh đã đợi em vậy.

[00:25:01] Hy vọng lời hứa của anh có thể giải tỏa nỗi buồn của em lúc này.

[00:25:08] Đợi đến khi tóc chúng ta đều bạc trắng,

[00:25:12] kể cho con chúng ta nghe,

[00:25:15] nói rằng khi anh cầu hôn em,

[00:25:18] là ở trong căn phòng em bị giám sát.

[00:25:22] Anh nghĩ chúng sẽ khóc vì chúng ta.

[00:25:28] Em có thể tưởng tượng được.

[00:25:31] Con người anh không giỏi biểu đạt, cũng không lãng mạn.

[00:25:36] Nhưng anh biết,

[00:25:39] khi tình cảm sắp vỡ òa khỏi lồng ngực,

[00:25:42] nỗi đau xé lòng đó sẽ khiến người ta ghi nhớ cả đời.

[00:25:48] Dù có đau đến ngã quỵ trên đất,

[00:25:50] cũng sẽ bò đến nơi hai người đã hẹn,

[00:25:55] tuyệt đối không chết giữa đường.

[00:25:58] Đây chính là cảm nhận của anh lúc này.

[00:26:10] Tử Kiệt.

[00:26:12] Em ở bên anh nhiều năm như vậy.

[00:26:16] Có những lúc,

[00:26:18] em cũng cảm thấy tủi thân.

[00:26:23] Nhưng bây giờ em cảm thấy,

[00:26:27] em xứng đáng.

[00:26:31] Đợi em được tự do,

[00:26:34] chúng ta kết hôn.

[00:26:56] Thật không ngờ,

[00:26:58] Đường Tử Kiệt cũng có thể nói ra những lời như vậy.

[00:27:07] Sư phụ.

[00:27:08] Cuộc nói chuyện của họ không có gì bất thường chứ ạ?

[00:27:11] Sai.

[00:27:16] Chúng ta muốn tạo đột phá từ Bạch Tuyết,

[00:27:19] là không thể nào.

[00:27:21] Tuyệt đối không thể nào.

[00:27:25] Cậu tin những lời anh ta vừa nói là thật sao?

[00:27:31] Tôi tin.

[00:27:35] Tôi cũng tin.

[00:27:37] Tiếp theo chúng ta phải làm sao đây?

[00:27:41] Không biết.

[00:27:43] Tại sao Đường Tử Kiệt lại đi tìm Bạch Tuyết?

[00:27:46] Là sợ Bạch Tuyết sẽ mở miệng.

[00:27:48] Gửi đến Bạch Tuyết một lời hứa,

[00:27:50] để cô ta tiếp tục gánh chịu.

[00:27:52] Bạch Tuyết cũng là người thông minh.

[00:27:54] Cô ta có thể tin vào những tấm chi phiếu khống về chuyện ly hôn, kết hôn đó sao?

[00:27:57] Cục trưởng Tiêu,

[00:27:59] Đại Phong.

[00:28:00] Kết quả thế nào rồi?

[00:28:01] Tiểu Phó đang kiểm tra đồng xu đó.

[00:28:02] Sẽ sớm có kết quả thôi.

[00:28:04] Có thể chứng minh đồng xu đó là của Hải Dương không?

[00:28:07] Loại đồng xu này, tôi và Hải Dương mỗi người một đồng.

[00:28:10] Đồng của Hải Dương hai mặt đều là mặt sấp, của tôi là mặt ngửa.

[00:28:14] Đồng xu đó cậu lấy từ đâu ra?

[00:28:15] Mua ở cửa hàng ảo thuật.

[00:28:18] Tôi đã điều tra rồi, tình hình là thật.

[00:28:21] Vậy Đường Tử Kiệt không thể đến cửa hàng ảo thuật mua sao?

[00:28:25] Để có được bằng chứng sắt đá,

[00:28:27] trên đồng xu đó phải có dấu vân tay của hai người.

[00:28:30] Của Đường Tử Kiệt, của Hải Dương.

[00:28:35] Có kết quả không?

[00:28:36] Trên đồng xu không có dấu vân tay của Hải Dương.

[00:28:38] Vậy có của Đường Tử Kiệt không?

[00:28:39] Vẫn chưa thể xác định.

[00:28:41] Có thể do thời gian quá lâu, gần đây lại có mưa.

[00:28:44] Có cách nào khác không?

[00:28:45] Để tôi thử xem.

[00:28:49] Đi đi.

[00:28:53] Thực ra trong lòng chúng ta đều rất rõ,

[00:28:56] đồng xu này chính là đồng xu của Hải Dương.

[00:28:59] Chúng ta có thể thử hình dung.

[00:29:01] Sau khi Đường Tử Kiệt giết Hải Dương, hắn không dám ở lại hiện trường lâu.

[00:29:05] Vì vậy hắn đã lấy những thứ mà hắn cho là có giá trị

[00:29:07] đem về nhà kiểm tra kỹ lưỡng.

[00:29:10] Hải Dương có một thói quen,

[00:29:12] đó là những thứ cậu ấy cho là quan trọng

[00:29:14] đều sẽ để trong ví.

[00:29:17] Hồi đi học, chúng tôi còn thường vì chuyện này

[00:29:19] mà gọi cậu ấy là đồ keo kiệt, phải không Đại Phong?

[00:29:22] Đúng.

[00:29:24] Đường Tử Kiệt đương nhiên biết thói quen này của cậu ấy.

[00:29:26] Thế là hắn đã lấy đi ví của Hải Dương.

[00:29:28] Vì vậy sau đó tại hiện trường vụ án,

[00:29:30] chúng ta không tìm thấy ví của Hải Dương.

[00:29:33] Điều này có thể成立 không?

[00:29:35] Nhưng đây chỉ là suy luận.

[00:29:36] Nghe tôi nói hết đã.

[00:29:40] Đường Tử Kiệt về đến nhà,

[00:29:42] hắn nhất định sẽ lấy những thứ trong ví của Hải Dương

[00:29:45] lần lượt ra kiểm tra.

[00:29:46] Đồng xu đó cũng ở trong đó.

[00:29:49] Nhưng hắn không phát hiện ra có gì đáng ngờ.

[00:29:52] Bởi vì hắn tưởng đó là một đồng xu một tệ bình thường.

[00:29:56] Vì vậy rất có thể hắn đã để nó ở đâu đó,

[00:29:59] hoặc là tiện tay bỏ vào túi của mình.

[00:30:03] Có thể là sau này khi dọn dẹp đồ đạc,

[00:30:05] hắn đã bỏ vào túi của mình.

[00:30:07] Hoặc là sau này khi Bạch Tuyết dọn dẹp đồ đạc,

[00:30:10] đã bỏ vào túi của Đường Tử Kiệt.

[00:30:13] Điều này có thể成立 không?

[00:30:15] Cũng có thể tự giải thích được.

[00:30:17] Là một người cẩn thận,

[00:30:19] nếu Đường Tử Kiệt có thể tiêu đồng xu đó,

[00:30:21] điều đó cho thấy hắn không phát hiện ra đồng xu đó có gì bất thường.

[00:30:25] Còn có thể cho thấy,

[00:30:26] đó hoàn toàn không phải do hắn tự mua.

[00:30:28] Vẫn hợp lý.

[00:30:30] Vậy thì vẫn là vì sự cẩn thận của hắn,

[00:30:32] hắn không thể không có ấn tượng gì về những thứ trong ví của Hải Dương.

[00:30:35] Nói cách khác, hắn không thể không nhớ rằng

[00:30:37] trong ví của Hải Dương đã từng có một đồng xu.

[00:30:40] Nhưng người khôn ngoan cũng có lúc sơ suất.

[00:30:43] Hắn đã bỏ qua việc đồng xu đó không phải là một đồng xu bình thường.

[00:30:48] Nói tiếp đi.

[00:30:52] Điều này cho thấy,

[00:30:54] Đường Tử Kiệt chính là hung thủ trực tiếp giết La Hải Dương.

[00:31:03] Chỉ là đồng xu này vẫn không thể trở thành bằng chứng trực tiếp.

[00:31:08] Vậy chúng ta làm thế nào để tận dụng đồng xu này?

[00:31:12] Mọi người có ý kiến gì không?

[00:31:15] Chúng ta có thể nhắm vào Bạch Tuyết.

[00:31:18] Vừa rồi đã nói rồi,

[00:31:20] Đường Tử Kiệt có ấn tượng về đồng xu đó,

[00:31:22] nhưng hắn không biết nó ở đâu.

[00:31:24] Chúng ta có thể nói với Đường Tử Kiệt,

[00:31:26] đồng xu đó đang ở trong tay Bạch Tuyết.

[00:31:28] Bạch Tuyết từ lâu đã biết bí mật của đồng xu đó,

[00:31:30] nhưng vẫn giấu Đường Tử Kiệt và giữ lại đồng xu đó.

[00:31:33] Bây giờ cô ta muốn lập công chuộc tội, giao nộp đồng xu.

[00:31:38] Hoàn toàn giống với kế hoạch của Cục trưởng Tiêu.

[00:31:40] Kế hoạch này, Bạch Tuyết là mấu chốt.

[00:31:43] Nếu cô ta không hợp tác,

[00:31:45] thì kế hoạch của chúng ta coi như công cốc.

[00:31:49] Chúng ta sẽ đi thuyết phục Bạch Tuyết.

[00:31:51] Đường Tử Kiệt之所以没有对白雪下手

[00:31:53] Điều này cho thấy giữa họ nhất định đã có một liên minh công thủ.

[00:31:57] Bạch Tuyết cũng hiểu đạo lý này.

[00:31:58] Vì vậy khi các cô đi thuyết phục Bạch Tuyết,

[00:32:00] phải chú ý điểm này.

[00:32:03] Nếu chúng ta tung tin ra ngoài,

[00:32:06] nói rằng đồng xu đang ở trong tay Bạch Tuyết,

[00:32:08] và Bạch Tuyết sẵn sàng sử dụng bằng chứng này để hợp tác với chúng ta

[00:32:11] để giảm nhẹ tội của mình,

[00:32:13] thì Đường Tử Kiệt còn có thể ngồi yên trên đài câu cá không?

[00:32:17] Vậy thì thứ hắn ta mang đến cho Bạch Tuyết sẽ không phải là đơn xin kết hôn,

[00:32:19] mà là một hành vi có lợi cho

[00:32:20] việc chúng ta thu thập bằng chứng của Đường Tử Kiệt.

[00:32:23] Kế hoạch thì hay đấy, nhưng tiếc là đều là lý thuyết suông.

[00:32:27] Bạch Tuyết chưa chắc sẽ hợp tác với chúng ta.

[00:32:31] Tôi có cách.

[00:32:33] Nói thử xem.

[00:32:34] Mấy ngày nay tôi nói chuyện với Bạch Tuyết,

[00:32:36] cô ta có vẻ rất có tình cảm sâu đậm với Đái Bỉnh Văn.

[00:32:39] Nhưng không phải là tình cảm nam nữ,

[00:32:41] mà là tình thân.

[00:32:43] Cô ta luôn nói Đái Bỉnh Văn là một người tốt.

[00:32:46] Chúng ta có thể lợi dụng cái chết của Đái Bỉnh Văn

[00:32:48] để lay động mối quan hệ giữa cô ta và Đường Tử Kiệt không?

[00:32:51] Đúng là một cách hay.

[00:32:52] Tôi đợi tin của các cô.

[00:32:55] Đơn xin kết hôn của Đường Tử Kiệt, cô đã thấy rồi.

[00:33:00] Thấy rồi.

[00:33:02] Điều đó có nghĩa là bây giờ anh ta là người thân thiết nhất của cô,

[00:33:05] đúng không?

[00:33:07] Cô muốn nói gì thì nói thẳng đi.

[00:33:11] Tôi muốn nói về Đái Bỉnh Văn.

[00:33:14] Cô có biết Đái Bỉnh Văn chết như thế nào không?

[00:33:16] Bị một phát súng xuyên qua đầu.

[00:33:19] Lúc đó trời rất tối.

[00:33:21] Đái Bỉnh Văn từng là vận động viên, và rất cảnh giác.

[00:33:25] Nhưng vẫn bị hung thủ bắn chết một phát.

[00:33:29] Cô đang ám chỉ gì cho tôi sao?

[00:33:31] Không cần phải ám chỉ, tôi có thể nói rõ cho cô biết.

[00:33:35] Hiện tại, người bị nghi ngờ nhiều nhất chính là Đường Tử Kiệt.

[00:33:38] Đường Tử Kiệt đêm đó一直跟我在一起.

[00:33:42] Anh ấy ngủ cùng cô à?

[00:33:44] Ý cô ấy là hai người có ở bên nhau suốt không?

[00:33:48] Hôm đó tôi rất buồn ngủ, nên đã ngủ trước.

[00:33:54] Rất buồn ngủ? Tại sao?

[00:34:00] Chắc là do công việc quá mệt.

[00:34:01] Cô ngủ lúc mấy giờ?

[00:34:02] Không nhớ rõ, nhưng chắc chắn là trước chín giờ.

[00:34:07] Tôi đã dặn Đường Tử Kiệt gọi tôi dậy lúc chín giờ.

[00:34:09] Gọi cô dậy làm gì?

[00:34:10] Hôm đó tôi có hẹn với Đái Bỉnh Văn, gặp lúc chín giờ.

[00:34:13] Lúc chín giờ anh ta không gọi cô à?

[00:34:17] Có gọi.

[00:34:18] Sau khi tỉnh dậy, tôi一直跟唐子杰在一起.

[00:34:21] 无法去见戴秉文 中途又回来了.

[00:34:24] Vậy sau khi về thì sao?

[00:34:26] Cũng一直在一起.

[00:34:28] Có khả năng là trong lúc cô ngủ,

[00:34:30] Đường Tử Kiệt đã đi gặp Đái Bỉnh Văn không?

[00:34:34] Vì Đường Tử Kiệt không biết tôi và Đái Bỉnh Văn

[00:34:35] hẹn gặp nhau ở đâu.

[00:34:38] Cô vừa nói cô và Đái Bỉnh Văn là người thân.

[00:34:40] Điều đó có nghĩa là Đái Bỉnh Văn là người thực sự quan tâm đến cô.

[00:34:43] Nhưng anh ấy lại không ủng hộ mối quan hệ của cô và Đường Tử Kiệt.

[00:34:46] Tại sao?

[00:34:47] Tôi không biết, cô nên đi hỏi...

[00:34:49] Nên hỏi Đái Bỉnh Văn, phải không?

[00:34:52] Bạch Tuyết, tôi nói cho cô biết.

[00:34:54] Hẳn là anh ta đã nhận ra

[00:34:55] mối quan hệ giữa Đường Tử Kiệt và Hoa Thập Nguyệt.

[00:34:58] Đái Bỉnh Văn không tin Đường Tử Kiệt.

[00:35:03] Chẳng lẽ vì người thân của mình,

[00:35:05] cô cũng không chịu hợp tác với chúng tôi sao?

[00:35:07] Nếu có thể làm anh ấy sống lại,

[00:35:09] bảo tôi làm gì cũng được.

[00:35:12] Xem ra Đái Bỉnh Văn chết vô ích rồi.

[00:35:14] Phải lo cho người sống trước chứ.

[00:35:18] Nếu là cô,

[00:35:20] khi cô chỉ còn lại một cọng rơm cuối cùng,

[00:35:23] cô có ném nó vào lửa không?

[00:35:26] Tôi không biết.

[00:35:27] Cảm ơn cô đã nói câu này.

[00:35:29] Tôi không biết tại sao cô lại để mình

[00:35:30] chỉ còn lại một cọng rơm cuối cùng.

[00:35:33] Tôi cũng không biết, có lẽ đó là số phận của tôi.

[00:35:41] Chúc các cô may mắn.

[00:35:41] Bạch Tuyết, tôi rất thông cảm cho cô.

[00:35:45] Nhưng tôi hy vọng cô hiểu rằng,

[00:35:46] cô tưởng mình đã nắm được một cọng rơm cứu mạng,

[00:35:49] thực ra cô chẳng nắm được gì cả.

[00:35:52] Cô cũng nên hiểu,

[00:35:54] nếu không nói rõ được nguồn gốc số tiền này,

[00:35:57] lần này e là cô không ra ngoài được đâu.

[00:36:00] Tôi đương nhiên biết.

[00:36:04] Các cô vừa hỏi tôi, hôm đó tại sao tôi lại buồn ngủ như vậy.

[00:36:09] Tôi nói là do công việc quá mệt, thực ra không phải.

[00:36:15] Tôi có thai.

[00:36:23] Đúng.

[00:36:27] Từ khi tôi đến đây, tôi đã biết

[00:36:32] đứa bé này sẽ không còn có mẹ.

[00:36:37] Nhưng tôi không hy vọng nó lại không có cha.

[00:36:47] Cô không nên vì người khác mà hy sinh bản thân mình.

[00:36:51] Huống hồ cô cũng chưa chắc đã hiểu người đó.

[00:36:59] Một khi đã yêu một người, giống như lên một con thuyền.

[00:37:05] Dù gặp phải chuyện gì cũng không thể quay đầu.

[00:37:10] Sóng gió càng lớn càng phải đồng lòng chung sức.

[00:37:20] Tôi không có gì để nói nữa.

[00:37:22] Nếu có nói cũng chỉ có một câu.

[00:37:25] Số tiền đó là Đái Bỉnh Văn cho tôi.

[00:37:28] Đêm đó tôi一直跟唐子杰在一起.

[00:37:32] Tôi chính là nhân chứng của anh ấy.

[00:37:38] Em ở bên anh nhiều năm như vậy.

[00:37:40] Có những lúc em cũng cảm thấy tủi thân.

[00:37:44] Nhưng bây giờ em cảm thấy,

[00:37:46] Đừng nghe nữa.

[00:37:48] Đã nghe mấy chục lần rồi cũng chẳng nghe ra được sơ hở gì.

[00:37:52] Cậu cho là không có sơ hở sao?

[00:37:56] Sơ hở gì?

[00:38:00] Tôi nghe ra được Đường Tử Kiệt đã bắt đầu lo lắng.

[00:38:04] Hắn lo rằng Bạch Tuyết sẽ trở thành đột phá khẩu của chúng ta.

[00:38:07] Đây là tâm lý tự ti mà hắn chưa từng để lộ ra.

[00:38:11] Tôi chỉ nghe được bản tuyên ngôn tình yêu của Đường Tử Kiệt.

[00:38:16] Đó là vì cậu không hiểu hắn.

[00:38:20] Hắn đã đi trước một bước.

[00:38:21] Dưới sự giám sát chặt chẽ của chúng ta,

[00:38:24] đã khóa miệng Bạch Tuyết.

[00:38:26] Cậu không thấy chiêu này chơi rất đẹp sao?

[00:38:30] Đây có thể là một nước cờ đã được Đường Tử Kiệt suy tính kỹ lưỡng.

[00:38:37] Cậu có thể nói cho tôi nghe phân tích của cậu không?

[00:38:42] Bạch Tuyết là một người tôn thờ tình yêu.

[00:38:45] Loại người này trước đây tôi chỉ nghe nói chứ chưa từng gặp.

[00:38:49] Hôm nay cuối cùng đã gặp được.

[00:38:52] Đường Tử Kiệt ly hôn và cầu hôn Bạch Tuyết.

[00:38:56] Đây là một âm mưu công khai.

[00:38:58] Đã đưa chúng ta và người của viện kiểm sát

[00:39:00] vào trong cái bẫy của hắn.

[00:39:03] Mặc dù hắn không nói một câu nào có vẻ khả nghi,

[00:39:06] nhưng đã hoàn thành việc tạo dựng về mặt tình cảm

[00:39:08] một liên minh công thủ với Bạch Tuyết.

[00:39:11] Hoàn hảo không một kẽ hở.

[00:39:14] Tôi tin rằng trong thời gian ngắn,

[00:39:17] Bạch Tuyết sẽ chỉ say sưa trong đó mà không khai báo.

[00:39:25] Lấy tình cảm ra làm con bài mặc cả.

[00:39:29] Loại người này tôi khinh nhất.

[00:39:32] Những lời hắn nói đều là thật lòng.

[00:39:34] Chỉ là thời điểm hắn chọn quá thích hợp.

[00:39:41] Tôi vốn nghĩ Bạch Tuyết sắp khai rồi.

[00:39:44] Bây giờ xem ra không thể nào rồi.

[00:39:47] Đấu với loại người này,

[00:39:49] chúng ta sẽ không bao giờ có lý do để nghỉ ngơi.

[00:39:52] Hắn gặp Bạch Tuyết vốn là cơ hội lớn của chúng ta,

[00:39:56] không ngờ lại bị hắn lợi dụng một cách triệt để.

[00:40:00] Vậy sau này chúng ta phải làm sao?

[00:40:06] Phải chăng cậu đã nghĩ ra phương án rồi?

[00:40:10] Có thể nói cho tôi nghe không?

[00:40:16] Sư phụ.

[00:40:19] Anh đang nghe em nói không?

[00:40:23] Dựa vào đâu mà hắn lúc nào cũng đi trước chúng ta?

[00:40:26] Cả một Giang Thành lớn thế này, tôi không tin

[00:40:29] ở mỗi điểm hắn đều có thể đặt chân chính xác hơn tôi.

[00:40:34] Phải chăng anh đã nghĩ ra rồi?

[00:40:59] Rốt cuộc anh nghĩ thế nào? Anh nói đi chứ!

[00:41:08] Tôi muốn đánh cược một phen.

[00:41:13] Một kẻ tội lỗi đầy mình đang trêu đùa tôi.

[00:41:17] Đây là điều tôi tuyệt đối không thể dung thứ.

[00:41:20] Điều này sẽ khiến tôi chết không nhắm mắt.

[00:41:23] Làm thế nào?

[00:41:25] Tôi gặp phải một vấn đề không thể phán đoán.

[00:41:29] Nên chọn hành động,

[00:41:31] nhưng có lẽ cũng chính là đã chọn hy sinh.

[00:41:35] Nhưng khát khao so tài với hắn của tôi quá mãnh liệt.

[00:41:39] Dù có chết cũng nên chọn.

[00:41:46] Sếp Hoa, cuối cùng ngài cũng đến.

[00:41:46] Sếp Hoa đến rồi.

[00:41:49] Mời đi lối này.

[00:41:52] Sếp Hoa, ngài đến rồi.

[00:41:55] Mọi người đều đến rồi, sếp Hoa, đã lâu không gặp.

[00:42:00] Mọi người ngồi đi.

[00:42:02] Các vị ngồi đi, ngồi đi.

[00:42:04] Sếp, cược một ván đi.

[00:42:07] Tỷ số bao nhiêu?

[00:42:08] Inter Milan đang dẫn 1-0.

[00:42:10] Lúc này đã là hiệp hai rồi.

[00:42:13] Được, tôi cược Juventus thắng.

[00:42:16] Những người có mặt ở đây, dù cược hay không,

[00:42:18] tối nay mọi chi phí đều do tôi trả.

[00:42:20] Các vị còn không mau cảm ơn sếp Hoa.

[00:42:22] Các sếp mau đặt cược đi.

[00:42:24] Này tôi nói các vị,

[00:42:25] tối nay muốn ăn gì, uống gì cứ thoải mái gọi.

[00:42:28] Lát nữa sếp Hoa thanh toán hết.

[00:42:30] Được được được.

[00:42:32] Tôi nói này, hôm nay chúng ta đều đặt cửa Inter Milan,

[00:42:35] chúng ta cũng làm cho sếp Hoa vui vẻ một chút chứ.

[00:42:39] Tôi thấy có vẻ được đấy, sếp Hoa nói thắng thì chắc chắn sẽ thắng.

[00:42:45] Sếp Hoa, sếp Hoa.

[00:42:49] Còn ai đặt cược nữa không?

[00:42:50] Mấy bàn khách dưới lầu đều không phục, muốn cược thêm.

[00:42:56] Được, càng lớn càng tốt.

[00:42:58] Không hổ là sếp Hoa.

[00:43:00] Càng lớn càng tốt, càng lớn càng tốt.

[00:43:07] Vào rồi, vào rồi!

[00:43:10] Sếp Hoa của chúng ta đúng là liệu sự như thần.

[00:43:12] Juventus ghi bàn rồi!

[00:43:15] Thế nào, vận may đến rồi, cản cũng không nổi.

[00:43:20] Ngài nói đúng, cản cũng không nổi.


 0 टिप्पणियाँ sort   इसके अनुसार क्रमबद्ध करें


अगला