Suivant

Viên Ngọc Bích tập 18 - Tôn Lệ, Hoắc Kiến Hoa, Trương Quốc Lập, Trương Thiết Lâm

12 Vues· 07/02/25
duongvu88
duongvu88
3 Les abonnés
3

⁣⁣Viên Ngọc Bích (tên gốc: 屋顶上的绿宝石 – Viên Ngọc Bích Trên Mái Nhà) là bộ phim truyền hình Đài Loan do Tôn Lệ và Hoắc Kiến Hoa đóng chính. Phim kể về hành trình tìm kiếm tình yêu và sự tha thứ của những con người mang trong mình nhiều tổn thương quá khứ. Với bối cảnh lãng mạn, diễn xuất chân thực và thông điệp chữa lành sâu sắc, bộ phim đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng khán giả yêu thích dòng phim châu Á. Đây cũng là một trong những tác phẩm hiếm hoi mà Tôn Lệ tham gia thuộc thể loại thanh xuân lãng mạn, mang đến hình ảnh dịu dàng, đầy cảm xúc – khác biệt rõ nét so với các vai diễn cổ trang quen thuộc của cô.

Montre plus

[00:02:04] Một Lăng Bội Dư

[00:02:05] thôi mà đã khiến con ra nông nỗi này sao?

[00:02:15] Cậu cả Đường,

[00:02:17] cái bộ dạng ở bữa tiệc hôm nay,

[00:02:20] chẳng ra làm sao cả.

[00:02:23] Trước mặt bao nhiêu bạn bè thân thích,

[00:02:27] thật sự làm mất hết mặt mũi.

[00:02:31] Con mất mặt thì có là gì?

[00:02:33] Con không quan tâm.

[00:02:36] Con ngay cả người mình yêu nhất

[00:02:37] cũng bị người khác cướp mất rồi,

[00:02:39] chẳng lẽ ba còn muốn

[00:02:40] con phải giả vờ lịch sự trước mặt họ,

[00:02:41] vui vẻ nói lời chúc mừng với họ,

[00:02:42] chúc họ bạch đầu giai lão sao?

[00:02:46] Ba, con không phải thánh nhân,

[00:02:49] con không làm được.

[00:02:50] Con thậm chí còn muốn ngày mai đi từ chức.

[00:03:02] Chỉ chịu một chút trắc trở nhỏ như vậy,

[00:03:06] mà con đã muốn rút lui rồi sao?

[00:03:12] Ba đã bỏ ra biết bao nhiêu

[00:03:13] tâm sức để bồi dưỡng con,

[00:03:14] đưa con lên chiếc ghế tổng giám đốc,

[00:03:16] mà con lại nói với ba những lời này sao?

[00:03:26] Hãy tin ba con đi,

[00:03:29] nhường Lăng Bội Dư

[00:03:30] cho tên Châu Niệm Trung đó,

[00:03:33] đó chỉ là bước cờ đầu tiên chúng ta phải đi.

[00:03:39] Bây giờ vốn của nhà họ Lăng đã vào rồi,

[00:03:42] tiếp theo,

[00:03:44] nhân lúc họ đang tận hưởng niềm vui sum vầy,

[00:03:48] nhân lúc họ lơ là phòng bị,

[00:03:51] cũng chính là lúc chúng ta,

[00:03:52] công thành chiếm đất rồi.

[00:03:59] Có câu nói gọi là biến đau thương thành sức mạnh.

[00:04:03] Còn con,

[00:04:04] bây giờ nên biến ghen tuông thành sức mạnh.

[00:04:08] Bây giờ con đang nắm đại quyền trong tay,

[00:04:12] tiếp theo,

[00:04:13] làm sao để gặm nhấm sản nghiệp của nhà họ Lăng,

[00:04:17] làm sao để chơi chết tên Châu Niệm Trung này,

[00:04:21] con trai,

[00:04:24] là xem con có đủ tàn nhẫn hay không.

[00:04:32] Ba,

[00:04:34] con hiểu rồi.

[00:04:36] Lúc cần ra tay,

[00:04:38] con tuyệt đối sẽ không mềm lòng.

[00:04:41] Tốt, ba chỉ chờ câu này của con thôi.

[00:04:44] Nào, ba uống cùng con.

[00:05:04] Con gái cưng của ba,

[00:05:05] cuối cùng cũng gả đi được rồi.

[00:05:06] Ba nói cứ như con là hàng tồn kho cần thanh lý vậy.

[00:05:09] Chẳng lẽ con thật sự nghĩ con gái ba

[00:05:10] không gả đi được à?

[00:05:11] Đúng vậy,

[00:05:12] ba vui mà.

[00:05:14] Bội Dư,

[00:05:16] con xưa nay kén chọn,

[00:05:17] mắt đặt trên đỉnh đầu.

[00:05:20] Bây giờ cuối cùng cũng gặp được một người

[00:05:21] mà con thích,

[00:05:23] người này ba lại tin tưởng,

[00:05:25] ba vui lắm.

[00:05:31] Từ khi mẹ con mất,

[00:05:33] đã rất lâu rồi ba chưa vui như thế này.

[00:05:37] Ba.

[00:05:41] Niệm Trung à.

[00:05:42] Ba.

[00:05:45] Ba giao đứa con gái cưng này

[00:05:46] cho con,

[00:05:47] con nhất định phải làm cho nó hạnh phúc đấy.

[00:05:50] Vâng ạ

[00:05:51] Ba, ba uống nhiều quá rồi.

[00:05:55] Được,

[00:05:56] nghỉ sớm đi.

[00:05:57] Sao vừa mới đính hôn

[00:05:58] đã đuổi ba đi rồi?

[00:06:00] Con đâu có ý đó.

[00:06:02] Con không phải đã nói

[00:06:03]

[00:06:06]

[00:06:08] hãy đi nhé.

[00:06:09] Được rồi, con gái.

[00:06:11] Được.

[00:06:35] Anh đó, làm gì vậy chứ?

[00:06:37] Đến cả nhẫn đính hôn cũng quên mang.

[00:06:40] Anh xin lỗi.

[00:06:41] Nhưng may mà có sợi dây chuyền này của Gia Kỳ,

[00:06:43] nếu không hôm nay đã xấu hổ chết đi được.

[00:06:46] À phải rồi, sợi dây chuyền này là...

[00:06:49] là quà đính hôn Gia Kỳ tặng em.

[00:06:51] Chị ấy nói,

[00:06:52] viên ngọc bích này

[00:06:53] có một truyền thuyết rất đẹp đó.

[00:06:59] Cảm ơn anh.

[00:07:03] Cảm ơn gì chứ?

[00:07:05] Tất cả mọi chuyện.

[00:07:07] Đồ ngốc.

[00:07:09] Em thật sự rất vui.

[00:07:11] Chúng ta cuối cùng cũng đã đính hôn.

[00:07:13] Em cuối cùng cũng đã đến được

[00:07:14] nơi anh lớn lên từ nhỏ.

[00:07:16] Cùng anh tay trong tay,

[00:07:18] mãi mãi không bao giờ buông tay.

[00:07:22] Em biết,

[00:07:23] có lẽ anh vẫn còn một vài chuyện cũ chưa buông bỏ được.

[00:07:26] Em không biết để buông bỏ cần bao nhiêu thời gian,

[00:07:30] nhưng mà,

[00:07:32] em sẽ đợi anh.

[00:07:35] Hơn nữa,

[00:07:36] em sẽ dùng hết sức lực của mình,

[00:07:39] để mỗi ngày của anh bây giờ,

[00:07:41] đều dùng nụ cười để chào đón ánh nắng.

[00:07:45] Em thề.

[00:08:11] Được rồi,

[00:08:12] suốt quãng đường tay trong tay đi dạo,

[00:08:13] bây giờ lại đưa em đến tận cửa phòng,

[00:08:15]

[00:08:17] Muốn vào phòng em à?

[00:08:18] Anh nghĩ hay thật.

[00:08:20] Chúc ngủ ngon.

[00:08:21] Chúc ngủ ngon.

[00:09:16] Này cô ơi,

[00:09:17] nguy hiểm!

[00:09:22] Anh làm gì vậy?

[00:09:23] Bốn bề không có người,

[00:09:24] anh muốn làm gì tôi?

[00:09:25] Làm gì cô cái gì chứ?

[00:09:26] Tôi cứu cô mà.

[00:09:39] Nếu thật sự có tình,

[00:09:41] chạm đá cũng có thể hóa vàng.

[00:09:53] Âm lịch ngày mùng 4 tháng 8 là tiết Bạch Lộ.

[00:09:55] Mặt trời đi qua hoàng kinh 165 độ, đêm se lạnh,

[00:09:58] hơi nước ngưng tụ thành sương.

[00:09:59] Lúc nhỏ,

[00:10:00] tớ từng nghe một

[00:10:01] truyền thuyết về Bạch Lộ.

[00:10:02] Người ta nói rằng, vào lúc Bạch Lộ,

[00:10:03] khi tia nắng đầu tiên xuất hiện,

[00:10:04] trao một viên ngọc bích

[00:10:05] vào tay người mình yêu,

[00:10:07] thì cặp đôi đó,

[00:10:08] bất kể xảy ra gian truân gì,

[00:10:09] tình yêu của họ,

[00:10:10] sẽ mãi mãi không gì lay chuyển nổi.

[00:10:12] Thế nào?

[00:10:13] Rất đẹp phải không?

[00:10:48] Cháu nói thật đó.

[00:10:49] Trời ạ,

[00:10:50] cả buổi tối đèn flash

[00:10:51] nháy không ngừng.

[00:10:52] Anh giám đốc Châu và vị hôn thê của anh ấy,

[00:10:53] thật sự giống như một cặp kim đồng ngọc nữ.

[00:10:56] Nhìn mà cháu cũng muốn

[00:10:57] nhanh chóng gả mình đi.

[00:11:00] Mẹ.

[00:11:01] Khánh Châu.

[00:11:02] Gia Kỳ, hai người về rồi à?

[00:11:03] Đi đâu vậy?

[00:11:04] Hai người đã bỏ lỡ bữa tiệc đính hôn

[00:11:06] xa hoa nhất từ trước đến nay ở Hải Nam rồi đó.

[00:11:08] Có khoa trương vậy không?

[00:11:10] Đương nhiên rồi!

[00:11:11] Hầu như tất cả nhân viên trong khách sạn đều đến,

[00:11:13] chỉ có một mình anh không đến.

[00:11:15] Anh chỉ lo dắt Gia Kỳ đi hẹn hò,

[00:11:17] đến cả tiệc đính hôn của bạn cũ

[00:11:18] cũng không tham gia.

[00:11:20] Là chị bảo Nhiếp Khải

[00:11:21] đi dạo cùng chị.

[00:11:23] Rõ ràng là chuyện vui mà,

[00:11:25] tại sao hai người

[00:11:26] lại ủ rũ thế này?

[00:11:27] Có phải...

[00:11:28] Em có nhiều thời gian nghĩ lung tung như vậy,

[00:11:30] sao không dành tâm trí đó

[00:11:32] vào công việc?

[00:11:34] Thôi được rồi, Nhiếp Khải,

[00:11:35] cũng không còn sớm nữa,

[00:11:36] đi ngủ đi.

[00:11:38] Mai con còn phải đi làm nữa.

[00:11:39] Mau đi tắm đi.

[00:11:39] Đi ngay đây ạ.

[00:11:42] Mẹ đẩy con vào phòng.

[00:11:44] Tránh ra.

[00:11:57] Gia Kỳ.

[00:11:59] Mẹ biết trong lòng con không vui.

[00:12:02] Người khác không hiểu nỗi khổ của con,

[00:12:03] nhưng mẹ đều hiểu cả.

[00:12:05] Tất cả chuyện này...

[00:12:06] Mẹ, bây giờ con sống rất tốt,

[00:12:09] rất vui vẻ.

[00:12:13] Con miệng thì không nói,

[00:12:16] nhưng con là con gái mẹ,

[00:12:18] trong lòng con nghĩ gì,

[00:12:19] chẳng lẽ mẹ còn không nhìn ra sao?

[00:12:25] Mẹ lúc nào cũng một lòng

[00:12:26] muốn nâng con lên tận mây xanh.

[00:12:31] Nhưng cuối cùng,

[00:12:34] người tàn nhẫn kéo con từ trên mây

[00:12:36] xuống mặt đất,

[00:12:38] lại chính là mẹ.

[00:12:42] Gia Kỳ,

[00:12:44] con oán thì cứ oán mẹ đi.

[00:12:47] Lúc trước ở Anh,

[00:12:48] nếu không phải vì mẹ,

[00:12:50] thì người đính hôn với Niệm Trung hôm nay...

[00:12:51] Mẹ.

[00:12:57] Sao con lại oán mẹ chứ?

[00:12:59] Con biết rất rõ,

[00:13:00] trên thế giới này,

[00:13:01] chỉ có một người mẹ.

[00:13:03] Huống hồ,

[00:13:04] những chuyện này đều đã qua rồi,

[00:13:06] con sớm đã quên rồi.

[00:13:09] Bây giờ con sống rất vui vẻ.

[00:13:11] Nhiếp Khải đối với con tốt như vậy,

[00:13:13] lại có người chị em tốt như Khánh Châu,

[00:13:15] con còn có gì để phàn nàn nữa chứ?

[00:13:19] Gia Kỳ.

[00:13:20] Mẹ.

[00:13:21] Đừng nói nữa.

[00:13:23] Không còn sớm nữa,

[00:13:23] nghỉ sớm đi ạ.

[00:13:45] Vậy anh có thể

[00:13:46] nói thẳng cho tôi biết,

[00:13:47]

[00:13:48] rốt cuộc phải đầu tư bao nhiêu chi phí,

[00:13:50] bao nhiêu nhân lực vật lực không?

[00:13:53] Tôi không biết

[00:13:54] bản đánh giá tài sản này của anh

[00:13:55] được làm ra như thế nào.

[00:13:56] Nhưng bao gồm cả ba tôi,

[00:13:57] tất cả các cổ đông đều cho rằng,

[00:13:59] thay vì tổ chức một

[00:14:00] sự kiện mà chúng ta không rành,

[00:14:01] chi bằng cứ làm chắc ăn một vài

[00:14:03] gói ưu đãi phòng ở.

[00:14:04] Có mà.

[00:14:06] Gói ưu đãi phòng ở,

[00:14:06] bộ phận của chúng tôi

[00:14:07] đã và đang thực hiện rồi.

[00:14:08] Vậy thì tôi tin rằng,

[00:14:09]

[00:14:10] đạt được hiệu quả gấp đôi công sức,

[00:14:11] bổ sung cho nhau.

[00:14:12] Hơn nữa tôi tin tưởng sâu sắc rằng...

[00:14:13] Anh tin?

[00:14:14] Anh dựa vào đâu mà tin?

[00:14:17] Đừng có giở trò quan mới nhậm chức ra oai với tôi.

[00:14:19] Khách sạn này không phải anh nói sao thì là vậy đâu.

[00:14:21] Mặc dù mọi người đều biết anh có chỗ dựa.

[00:14:24] Chào mọi người.

[00:14:25] Chào tổng giám đốc.

[00:14:26] Vừa rồi tôi ở ngoài cửa,

[00:14:27] nghe thấy tổng giám đốc nói gì đó

[00:14:29] về quan mới nhậm chức.

[00:14:31] Là đang nói tôi sao?

[00:14:33] Tôi không nói ai cả.

[00:14:34] Về mặt công việc,

[00:14:34] tôi chỉ làm việc công bằng.

[00:14:37] Vậy thì tốt quá.

[00:14:38] Nhưng mà,

[00:14:39] vừa rồi anh có vẻ kích động như vậy,

[00:14:40] là đang thảo luận chuyện gì quan trọng sao?

[00:14:42] Vừa rồi tôi chỉ nói rằng

[00:14:44]

[00:14:46] có một vài ý kiến.

[00:14:47] Thật trùng hợp.

[00:14:48] Tôi cũng đang nghĩ đến vấn đề này.

[00:14:49]

[00:14:51] là một dự án khá đặc biệt,

[00:14:52] có thể một vài cổ đông bảo thủ hơn

[00:14:53] không hiểu rõ cho lắm.

[00:14:55] Vì vậy hôm nay tôi sẽ lần lượt

[00:14:56] hẹn họ ra ngoài,

[00:14:57] đến lúc đó có thể phải phiền

[00:14:58] trưởng phòng kế hoạch Châu

[00:14:59] giải thích cặn kẽ với từng người.

[00:15:02] Được, rất tốt.

[00:15:03] Tôi tin rằng,

[00:15:04] Trưởng phòng Châu,

[00:15:05] anh có ý kiến gì không?

[00:15:06] Tôi không có vấn đề gì.

[00:15:07] Tôi sẽ giải thích chi tiết với cổ đông

[00:15:08] về nội dung đề án của chúng tôi.

[00:15:10] Vậy chúng ta tiếp tục họp.

[00:15:24] Rất tốt.

[00:15:25] Lão Lăng quả nhiên biết chọn con rể.

[00:15:27] Cậu có đầu óc, có ý tưởng,

[00:15:28] tôi tin rằng,

[00:15:29]

[00:15:30] nhất định có thể làm cho danh tiếng của khách sạn

[00:15:31] vang dội.

[00:15:32] Vậy sao? Cảm ơn sự ủng hộ của ngài.

[00:15:33]

[00:15:34] Không cần khách sáo,

[00:15:35] đều là bạn bè thân thiết cả.

[00:15:36] Vậy tôi đi trước.

[00:15:37] Được.

[00:15:38] Cứ quyết định vậy nhé.

[00:15:39] Cảm ơn.

[00:15:40] Được, không thành vấn đề.

[00:15:41] Đi thong thả.

[00:15:42] Tạm biệt.

[00:15:46] Chà.

[00:15:47] Cậu giỏi thật đó.

[00:15:48] Cả một ngày trời,

[00:15:48] đã chinh phục được tất cả các cổ đông.

[00:15:51] Con số sẽ nói lên tất cả.

[00:15:52] Mọi người đều hy vọng khách sạn phát triển.

[00:15:53] Tôi tin

[00:15:54]

[00:15:56] họ không có lý do gì để không ủng hộ, đúng không?

[00:15:58] Được rồi, được rồi.

[00:15:59] Muộn rồi, cậu về trước đi.

[00:16:00] Nên tự thưởng cho mình một chút.

[00:16:01] Vậy sao? OK.

[00:16:05] Niệm Trung.

[00:16:07] Sao rồi?

[00:16:08] Hôm nay nói chuyện với các cổ đông thuận lợi chứ?

[00:16:09] Cũng được.

[00:16:10] Mọi người đều rất ủng hộ kế hoạch này.

[00:16:12] Này, hôm nay hiếm khi ba chúng ta

[00:16:14] tụ tập lại.

[00:16:15] Đi thôi, đi uống một ly đi.

[00:16:16] Cậu bỗng dưng nổi hứng à?

[00:16:17] Chúng ta làm việc cùng một khách sạn mà,

[00:16:19] có cần phải khoa trương vậy không?

[00:16:21] Tớ không khoa trương đâu nhé.

[00:16:22] Dạo này cậu bận thật đấy,

[00:16:23] đến cả tiệc đính hôn của Niệm Trung cũng không đến.

[00:16:25] Cậu nói xem phải làm sao đây?

[00:16:27] Thôi bỏ đi.

[00:16:28] Dù sao tớ thấy hôm nay cậu cũng không có thời gian,

[00:16:30] hôm khác chúng ta tìm thời gian

[00:16:31] ra ngoài ăn một bữa.

[00:16:32] Tớ sẽ gửi thông báo.

[00:16:33] Tớ thích nhất là làm người tổ chức.

[00:16:36] Được rồi, tớ mời.

[00:16:45] Hải sản đến rồi.

[00:16:48] Cua đồng vừa gọi điện nói

[00:16:49] cậu ấy không đến được.

[00:16:51] Cái tên này giỏi hùa theo nhất.

[00:16:53] Cậu ấy từ nhỏ đã vậy,

[00:16:54] chẳng thay đổi chút nào.

[00:16:56] Nào, thử tay nghề của tớ đi.

[00:16:57] Giới thiệu với cậu món tôm sốt tỏi này.

[00:17:00] Nhiếp Khải,

[00:17:01] dạo này anh bị dị ứng,

[00:17:02] ăn ít tôm thôi.

[00:17:03] Tuân lệnh.

[00:17:06] Xin lỗi.

[00:17:08] Anh đổi cho em đôi khác được không?

[00:17:09] Được.

[00:17:11] Tuy cua đồng không đến được,

[00:17:12] nhưng thật sự phải cảm ơn anh ấy đã rất tích cực.

[00:17:14] Chỉ cần là bạn của Niệm Trung,

[00:17:15] Em đều muốn làm quen

[00:17:16] Gia Kỳ,

[00:17:17] thì đã quen nhau từ hồi ở Anh.

[00:17:19] Nhưng Nhiếp Khải,

[00:17:20] cua đồng,

[00:17:21] chỉ ở nơi làm việc.

[00:17:22] mới có thể gặp được

[00:17:23] Những lúc được nghỉ như thế này,

[00:17:25] cùng nhau ăn cơm

[00:17:26] thật sự rất hiếm.

[00:17:27] Đúng vậy.

[00:17:28] Chị và em chia tay ở Anh,

[00:17:30] không ngờ ở Hải Nam

[00:17:31] lại có cơ hội gặp nhau.

[00:17:34] Nhiếp Khải,

[00:17:35] anh có biết em và Bội Dư

[00:17:36] quen nhau ở Anh như thế nào không?

[00:17:38] Có phải là trong một nhà hàng cao cấp,

[00:17:40] có một tên thư sinh mặt người dạ thú

[00:17:41] bỏ thuốc mê em,

[00:17:42] kết quả là Bội Dư ra tay tương trợ?

[00:17:45] Đúng vậy, lần đó thật kịch tính.

[00:17:48] Em cũng quên mất,

[00:17:49] sao lúc đó em lại dũng cảm như vậy.

[00:17:51] Em lúc nào cũng rất dũng cảm.

[00:17:53] Thôi đừng bàn chuyện của em nữa

[00:17:54] Kể về mọi người đi,

[00:17:55] ba người các anh hồi nhỏ

[00:17:56] không phải cùng nhau lớn lên sao?

[00:17:57] Chắc chắn có rất nhiều chuyện vui.

[00:17:59] Mỗi lần em hỏi Niệm Trung,

[00:18:01] anh ấy đều không nói cho em biết.

[00:18:02] Em đoán hồi đó anh ấy

[00:18:03] nhất định rất ngố, rất quê.

[00:18:05] Đúng không?

[00:18:06] Cậu ấy không hề ngố.

[00:18:06] Cậu ấy tài hoa xuất chúng,

[00:18:08] đâu như anh,

[00:18:09] chỉ biết đánh nhau.

[00:18:11] Lúc đó,

[00:18:11] hai người không phải cùng nhau đuổi theo tàu hỏa sao?

[00:18:13] Đúng vậy,

[00:18:14] đuổi theo tàu hỏa.

[00:18:17] Là Nhiếp Khải nghĩ ra đó.

[00:18:18] Không phải anh nghĩ ra.

[00:18:19] Anh không trẻ con như vậy.

[00:18:21] Nhưng cảm giác đuổi theo tàu hỏa lúc đó,

[00:18:22] dường như là muốn nói với mọi người rằng,

[00:18:23] "Tôi có thể,

[00:18:24] tôi làm được."

[00:18:26] Nhưng bây giờ nghĩ lại,

[00:18:26] thật sự rất ngốc.

[00:18:27] Tôi ngốc?

[00:18:28] Vậy cậu thì sao?

[00:18:30] Bội Dư, em không biết đâu,

[00:18:31] Niệm Trung tự cho mình là thanh niên văn nghệ,

[00:18:33] thường hỏi tôi những câu không đầu không đuôi rằng,

[00:18:34] "Nhiếp Khải, Nhiếp Khải,

[00:18:36] cậu thấy thiên đường ở đâu?"

[00:18:39] Cậu nói ai ngốc?

[00:18:40] Anh cũng trưởng thành sớm thật.

[00:18:42] Sau đó có tìm thấy thiên đường không?

[00:18:44] Hồi nhỏ biết gì đâu.

[00:18:46] Sau này lớn lên mới phát hiện,

[00:18:50] thật ra tìm thấy thiên đường là chuyện rất khó.

[00:18:52] Không khó đâu.

[00:18:54] Em cảm thấy bây giờ em đang ở trên thiên đường.

[00:19:02] Bội Dư,

[00:19:03] ăn nhiều một chút.

[00:19:19] Em định đến sân golf tìm ba em à?

[00:19:21] Đúng vậy.

[00:19:22] Đã được nghỉ rồi,

[00:19:23] cũng phải làm tròn nghĩa vụ của con gái chứ.

[00:19:26] Ông ấy muốn em ăn tối cùng ông ấy.

[00:19:28] Anh có muốn đi cùng không?

[00:19:29] Không được rồi

[00:19:30] Lát nữa anh còn phải về văn phòng.

[00:19:32]

[00:19:34] anh còn phải suy nghĩ một chút.

[00:19:35] Muốn để công việc lấp đầy đầu óc.

[00:19:46] Gia Kỳ cũng đã tự nói rồi,

[00:19:47] cuộc sống hiện tại của cô ấy

[00:19:49] giống như ở thiên đường.

[00:19:50] Anh không cần phải nặng lòng.

[00:19:54] Em đã nói rồi,

[00:19:55] em sẽ đợi anh,

[00:19:57] em sẽ đợi anh thật sự buông bỏ

[00:19:59] được Gia Kỳ,

[00:20:02] nhưng anh có thể

[00:20:03] đừng để em đợi quá lâu được không?

[00:20:32] Hồi nhỏ biết gì đâu,

[00:20:34] sau này lớn lên mới phát hiện,

[00:20:37] thật ra tìm thấy thiên đường là chuyện rất khó.

[00:20:40] Không khó đâu.

[00:20:42] Em cảm thấy bây giờ em đang ở trên thiên đường.

[00:21:44] Niệm Trung.

[00:21:48] Hiếm khi cháu lại hẹn tôi ra ngoài.

[00:21:51] Tôi còn tưởng...

[00:21:56] Cháu sao vậy?

[00:21:57] Nói cho cháu biết,

[00:21:58] chân của Gia Kỳ rốt cuộc đã bị làm sao?

[00:22:02] Cháu đều biết cả rồi.

[00:22:04] Lúc mọi người ở Anh,

[00:22:04] rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

[00:22:06] Tại sao mọi người lại bỏ đi?

[00:22:07] Chân của Gia Kỳ...

[00:22:08] Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

[00:22:10] Tất cả đều tại tôi.

[00:22:13] Lúc đó tôi nợ tiền cờ bạc,

[00:22:15] không thể không dắt Gia Kỳ bỏ trốn.

[00:22:18] Không ngờ,

[00:22:19] trước khi lên máy bay,

[00:22:22] Mẹ, không được,

[00:22:23] con quên lấy một thứ.

[00:22:25] Gia Kỳ,

[00:22:26] con sẽ không kịp chuyến bay đâu.

[00:22:34] Gia Kỳ!

[00:22:41] Đến rồi.

[00:22:42] Nhiếp Khải, cậu mau đến đây.

[00:22:47] Gia Kỳ nhà chúng tôi sau khi vào viện,

[00:22:49] không ăn không uống,

[00:22:50] tôi thật sự lo chết đi được.

[00:22:51] Tôi chỉ còn cách đến cầu xin cậu giúp đỡ,

[00:22:53] đến thăm nó một chút.

[00:22:54] Mau vào xem nó đi.

[00:23:01] Đi đi, mau đi đi.

[00:23:08] Gia Kỳ.

[00:23:18] Cứ như vậy,

[00:23:19] Nhiếp Khải mỗi ngày đều đến chăm sóc Gia Kỳ.

[00:23:22] Gia Kỳ vốn dĩ đã không muốn sống nữa,

[00:23:24] nhưng nhờ sự chăm sóc tỉ mỉ của Nhiếp Khải,

[00:23:25] và sự động viên không mệt mỏi,

[00:23:27] Gia Kỳ mới tìm lại được

[00:23:28] sức mạnh để sống tiếp.

[00:23:32] Những chuyện khác,

[00:23:34] cháu có lẽ cũng đoán được rồi.

[00:23:37] May mà có Nhiếp Khải

[00:23:39] cùng chúng tôi về Hải Nam,

[00:23:40] giúp chúng tôi tìm nơi ở,

[00:23:43] hai mẹ con tôi,

[00:23:44] cuối cùng mới coi như ổn định được.

[00:23:47] Tất cả chuyện này có lẽ là ý trời.

[00:23:53] Cũng may là Nhiếp Khải,

[00:23:55] đối với Gia Kỳ nhà chúng tôi trước sau như một.

[00:23:58] Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng

[00:23:59] có thể gặp lại cháu ở Hải Nam.

[00:24:01] Giờ cháu đã về rồi,

[00:24:02] có thời gian thì đến thăm nó nhiều hơn,

[00:24:03] động viên nó nhiều hơn.

[00:24:08] Tôi biết bây giờ cháu đã có vị hôn thê,

[00:24:10] những chuyện khác,

[00:24:11] tôi cũng không dám đòi hỏi nhiều.

[00:24:15] Chỉ cần bên cạnh hai mẹ con tôi

[00:24:16] có thêm người chăm sóc,

[00:24:18] tôi đã mãn nguyện lắm rồi.

[00:24:29] Chào anh.

[00:24:41] Nhiếp Khải,

[00:24:42] chúng ta có thể nói chuyện

[00:24:43] về Gia Kỳ được không?

[00:24:57] Chúng ta mỗi ngày đều gặp nhau ở khách sạn,

[00:24:59] thậm chí hôm qua chúng ta còn cùng nhau ăn cơm.

[00:25:05] Nhưng chân của Gia Kỳ...

[00:25:10] Tại sao?

[00:25:11] Tại sao lại giấu tôi trong bóng tối?

[00:25:18] Là Gia Kỳ,

[00:25:20] không cho tôi nói với cậu.

[00:25:25] Tôi cũng đồng ý với cách làm của Gia Kỳ.

[00:25:28] Bởi vì cho dù cậu có biết,

[00:25:32] thì có ý nghĩa gì chứ?

[00:25:34] Nhưng...

[00:25:35] ít nhất tôi...

[00:25:36] Không ai hy vọng Gia Kỳ

[00:25:37] sẽ gặp phải tai nạn như vậy.

[00:25:40] Nhưng chuyện không may

[00:25:41] đã xảy ra rồi,

[00:25:43] nỗi đau này một mình tôi gánh là đủ rồi.

[00:25:50] Niệm Trung,

[00:25:52] tôi tự tin đôi vai của mình

[00:25:54] vẫn có thể gánh vác được cho Gia Kỳ.

[00:25:58] Cô ấy đã có tôi chăm sóc.

[00:26:00] Cậu và Bội Dư cũng là trai tài gái sắc.

[00:26:04] Biết chuyện này,

[00:26:05] đối với cậu cũng chỉ là gánh nặng.

[00:26:09] Có cần thiết không?

[00:26:16] Tôi vào văn phòng trước.

[00:26:30] Thật ra,

[00:26:33] từ ngày cậu rời khỏi Hải Nam,

[00:26:37] tôi đã thề với lòng mình,

[00:26:40] nhất định sẽ dùng cả mạng sống của mình để bảo vệ Gia Kỳ.

[00:26:44] Vì vậy tôi đã từ bỏ

[00:26:45] võ thuật mà tôi coi như mạng sống,

[00:26:47] bắt đầu chăm chỉ học hành.

[00:26:52] Lúc đó,

[00:26:53] tuy Gia Kỳ không còn ở đây,

[00:26:56] nhưng tôi tin chắc rằng,

[00:26:57] chỉ cần tôi luôn ở đây chờ đợi,

[00:26:59] sẽ có một ngày

[00:27:00] đợi được cô ấy.

[00:27:05] Chỉ cần tôi đã chuẩn bị sẵn sàng,

[00:27:08] ông trời nhất định sẽ cho tôi cơ hội.

[00:27:15] Xin hãy tin tôi,

[00:27:17] bây giờ chính là kết thúc tốt đẹp nhất của câu chuyện.

[00:27:23] Tôi nhất định sẽ chăm sóc Gia Kỳ thật tốt.

[00:27:53] Cô Mạc, cô đi rất tốt.

[00:27:55] Chúng ta đi thêm vài lần nữa nhé.

[00:27:57] Không được nữa.

[00:27:59] Cô Mạc,

[00:28:00] thật ra xương chậu của cô đã hồi phục rồi.

[00:28:02] Cô nhất định có thể đi lại bình thường.

[00:28:04] Vì vậy,

[00:28:05] tuyệt đối đừng từ bỏ.

[00:28:08] Nào, chúng ta thử lại lần nữa.

[00:28:16] Cô có thể làm được mà, cô Mạc.

[00:28:19] Không tập nữa.

[00:28:20] Hôm nay không tập nữa.

[00:28:21] Hôm khác hãy tập.

[00:28:45] Sao anh lại đến đây?

[00:28:47] Bị cảm nhẹ,

[00:28:50] đến lấy chút thuốc.

[00:28:53] Còn em?

[00:28:54] Sao em lại ở đây?

[00:28:57] Em... em đưa mẹ em đi khám bệnh.

[00:29:00] Vậy sao?

[00:29:02] Anh ngồi được không?

[00:29:09] Em biết không?

[00:29:11] Khi anh biết em không lên chuyến bay đó,

[00:29:13] trong lòng anh đã vui biết bao nhiêu.

[00:29:16] Khi anh biết em ở bên Nhiếp Khải,

[00:29:19] anh tuy buồn,

[00:29:21] nhưng anh vẫn chấp nhận lựa chọn của em,

[00:29:22] thành tâm chúc phúc cho em.

[00:29:26] Nhưng trong lòng anh,

[00:29:28] luôn có một câu hỏi muốn hỏi em.

[00:29:32] Rốt cuộc em xem anh là gì?

[00:29:36] Nếu...

[00:29:37] nếu em chỉ...

[00:29:37] Trả lời câu hỏi của anh đi.

[00:29:42] Em tưởng chúng ta đã giải thích rõ ràng rồi.

[00:29:45] Lúc ở Anh,

[00:29:47] mỗi khi em và anh càng gần nhau,

[00:29:49] em lại càng nhớ đến Nhiếp Khải.

[00:29:55] Đi dạo cùng anh một chút được không?

[00:29:58] Sao vậy?

[00:30:01] Đứng dậy đi dạo cùng anh,

[00:30:02] khó đến vậy sao?

[00:30:02] Khó đến vậy sao?

[00:30:04] Rốt cuộc em còn muốn lừa dối anh bao lâu nữa?

[00:30:05] Rốt cuộc em còn muốn giấu giếm anh bao lâu nữa hả?

[00:30:08] Em không hiểu anh đang nói gì cả.

[00:30:10] Em không hiểu anh đang nói gì?

[00:30:13] Từ lần đầu tiên

[00:30:14] anh cứu em lên từ dưới nước,

[00:30:15] từ lần đầu tiên chúng ta trải qua bão,

[00:30:17] từ hai lần em đặt viên ngọc bích

[00:30:18] vào túi anh,

[00:30:19] bây giờ em dám nói em không biết sao?

[00:30:22] Nếu em cho rằng chân em không đi được,

[00:30:23] sẽ tạo ra khoảng cách giữa chúng ta,

[00:30:24] thì em cũng xem thường anh quá rồi,

[00:30:26] cũng xem thường chính bản thân em quá rồi.

[00:30:27] Đủ rồi!

[00:30:28] Em đã nói em không muốn anh biết.

[00:30:30] Thôi đi.

[00:30:32] Cho dù anh có biết,

[00:30:33] cũng chỉ làm cho thế giới này

[00:30:34] thêm một người thương hại em thôi.

[00:30:36] Anh không biết thì tốt biết bao.

[00:30:38] Chúng ta vốn dĩ sống ở hai thế giới khác nhau.

[00:30:40] Anh có Bội Dư,

[00:30:41] em có Nhiếp Khải.

[00:30:42] Sự thương hại này,

[00:30:43] hoàn toàn không cần thiết.

[00:30:46] Anh cũng không cần phải

[00:30:47] nhắc lại chuyện quá khứ.

[00:30:50] Anh đã biết rồi,

[00:30:51] thì anh không thể làm ngơ,

[00:30:52] mắt trơ trơ nhìn em ngồi trên xe lăn,

[00:30:54] hiểu không?

[00:30:56] Lúc ăn cơm hôm đó,

[00:30:56] em đã nói rất rõ ràng rồi.

[00:30:59] Đi nửa vòng trái đất,

[00:31:00] em đã tìm thấy hạnh phúc của riêng mình,

[00:31:01] tìm thấy thiên đường của riêng mình.

[00:31:03] Vết thương ở chân của em không liên quan gì đến anh,

[00:31:04] không phải do anh gây ra,

[00:31:05] anh không cần tự trách.

[00:31:08] Bây giờ em sống rất tốt,

[00:31:10] em không hy vọng cuộc sống của em

[00:31:11] lại bị anh làm phiền nữa.

[00:31:15] Anh đi đi.

[00:31:16] Đi đi.

[00:31:34] Gia Kỳ, xe lăn sửa xong rồi.

[00:31:37] Người đó hình như là Niệm Trung.

[00:31:39] Phải không?

[00:31:41] Phải không?

[00:31:44] Con cũng thật là,

[00:31:46] Niệm Trung đã đến thăm con,

[00:31:47] thì con nói chuyện với người ta nhiều hơn đi chứ,

[00:31:49] nếu không thì mời người ta

[00:31:50] đến nhà ngồi chơi cũng được mà.

[00:31:53] Mẹ nói suốt dọc đường đủ chưa?

[00:31:56] Con đã không còn là con của ngày xưa nữa rồi,

[00:31:58] mẹ vẫn còn hy vọng

[00:31:58] con gả cho người giàu sao?

[00:32:01] Con bé này sao lại nói chuyện như vậy?

[00:32:03] Dù sao đi nữa,

[00:32:04] Niệm Trung cũng coi như là bạn của nhà mình.

[00:32:07] Người ta đến thăm con,

[00:32:08] mời cậu ấy đến chơi thì có gì không đúng chứ?

[00:32:10] Mẹ biết trong lòng con đang giận mẹ.

[00:32:13] Nếu lúc trước mẹ không ham mê cờ bạc như vậy,

[00:32:15] thì người ở bên cạnh con bây giờ,

[00:32:16] chắc chắn không phải là Nhiếp Khải.

[00:32:22] Trái cây đến rồi.

[00:32:26] Cửa không khóa,

[00:32:27] anh vào luôn nhé.

[00:32:30] Cô Lương mời cô ăn.

[00:32:35] Mẹ vợ của anh lại có chuyện gì không vừa ý à?

[00:32:37] Tôi nghe thấy rồi đó.

[00:32:38] Cháu nói nhỏ như vậy,

[00:32:39] cô cũng nghe thấy à?

[00:32:42] Gia Kỳ,

[00:32:42] mẹ em là Thuận Phong Nhĩ chuyển thế đó.

[00:32:44] Thôi, thôi đi.

[00:32:45]

[00:32:48] Tối nay Khánh Châu tăng ca,

[00:32:49] có phải cháu nấu cơm không?

[00:32:50] Đương nhiên rồi.

[00:32:51] Cháu xuống bếp ngay đây.

[00:32:52] Nửa tiếng nữa,

[00:32:53] sẽ cho hai người ăn no căng bụng.

[00:32:58] Bắt đầu tính giờ.

[00:33:02] Khó ăn chết đi được.

[00:33:07] Cái này thì sao?

[00:33:08] Thực thần đây cần một trợ lý nhặt rau.

[00:33:10] Không biết Mạc Gia Kỳ có chịu hạ mình không?

[00:33:22] Anh vừa nói cần một trợ lý,

[00:33:24] em vào bếp rồi,

[00:33:25] anh lại chẳng cho em làm gì cả.

[00:33:26] Anh đang tìm cách

[00:33:28] giúp em thoát khỏi khu vực chiến sự cấp một đó.

[00:33:31] Anh đâu cần trợ lý gì.

[00:33:33] Làm hai ba món ăn vẫn không làm khó được anh đâu.

[00:33:38] Hôm nay Niệm Trung đến thăm em.

[00:33:41] Giọng mẹ em to như vậy,

[00:33:44] anh ở ngoài cửa cũng nghe thấy.

[00:33:47] Thôi, đừng giận mẹ em nữa.

[00:33:50] Bà ấy thật ra cũng là quá quan tâm em.

[00:33:52] Anh không biết

[00:33:53] Niệm Trung làm sao biết được chuyện của em,

[00:33:55] nhưng anh cảm thấy,

[00:33:56] có thêm một người bạn đến bên em,

[00:33:58] đúng là một chuyện tốt.

[00:34:08] Quan trọng nhất là,

[00:34:09] mỗi ngày em đều có thể vui vẻ.

[00:34:11] Chỉ cần giữ tâm trạng vui vẻ,

[00:34:13] anh tin em sẽ sớm đứng dậy được.

[00:34:14] Anh tin em sẽ sớm đứng dậy được.

[00:34:15] Nhiếp Khải,

[00:34:18] Nhưng mà,

[00:34:18] không cần tạo áp lực quá lớn cho bản thân.

[00:34:20] Bởi vì dù thế nào đi nữa,

[00:34:22] anh sẽ luôn ở bên cạnh em.

[00:34:25] Vì vậy, Gia Kỳ,

[00:34:26] bất kể người khác nói gì,

[00:34:28] anh đều sẽ mỗi ngày chọc cho em cười,

[00:34:29] sau đó cho em ăn no căng bụng.

[00:34:33] Phải rồi, sắp ăn được rồi.

[00:34:48] Vậy tình hình cuộc họp hôm nay,

[00:34:49] đại khái là như vậy.

[00:34:51] Đến lúc đó về mặt nhân lực,

[00:34:52] mỗi bộ phận sẽ cử người hỗ trợ.

[00:34:54] Còn về các chi tiết khác...

[00:34:55] Niệm Trung.

[00:34:58] Hello?

[00:35:00] Châu Niệm Trung.

[00:35:02] Sao vậy?

[00:35:03] Cậu có nghe tớ nói không?

[00:35:05] Xin lỗi, cậu vừa nói đến đâu rồi?

[00:35:09] Niệm Trung, buổi sáng cậu bảo tớ họp thay cậu,

[00:35:11] vừa về đã thấy cậu mất hồn mất vía.

[00:35:14]

[00:35:15] là dự án lớn của chúng ta đó.

[00:35:17] Sao vậy?

[00:35:17] Có phải đã xảy ra chuyện gì không?

[00:35:20] Không có gì.

[00:35:22] Phải rồi, cua đồng,

[00:35:24] cậu cũng biết

[00:35:25] chuyện chân Gia Kỳ bị thương?

[00:35:27] Biết, sao vậy?

[00:35:31] Thì ra là vậy.

[00:35:33] Chỉ có tôi là người ngoài cuộc.

[00:35:36] Ra là cậu không biết gì cả.

[00:35:38] Tớ cứ tưởng...

[00:35:39] Tớ nghĩ chuyện này cũng không có gì đặc biệt,

[00:35:41] nên không nhắc với cậu.

[00:35:44] Không sao, không sao.

[00:35:45] Cậu để tài liệu lại cho tớ xem đi.

[00:35:47] Cậu tan làm trước đi.

[00:35:49] Được.

[00:35:50] Vậy tớ đi trước.

[00:36:07] Tan làm rồi à?

[00:36:08] Đúng vậy.

[00:36:10] Vậy có muốn làm ca đêm cùng tôi không?

[00:36:12] Tôi á, trái tim thì có thể để lại cho cô,

[00:36:14] nhưng thể xác của tôi,

[00:36:15] cần chiếc giường trong phòng tôi hơn.

[00:36:17] Đi đi, đừng có nói nhảm ở đây.

[00:36:19] Ở Hải Nam chúng ta,

[00:36:20] đàn ông có tình có nghĩa,

[00:36:22] có lương tâm,

[00:36:23] đã chạy đi đâu hết rồi?

[00:36:25] Đàn ông Hải Nam có tình, có lương tâm,

[00:36:27] có nghĩa có nhiều lắm chứ,

[00:36:28] chẳng qua là đều không có duyên với cô thôi.

[00:36:31] Đừng có ở đó mà tự thổi phồng mình.

[00:36:34] No.

[00:36:35] Tôi không nói tôi đâu.

[00:36:36] Tôi đang nói đến

[00:36:37] hai người bạn tốt của tôi là Niệm Trung và Nhiếp Khải.

[00:36:39] Thật sao?

[00:36:40] Hồi trẻ họ

[00:36:42] có câu chuyện gì oanh liệt không?

[00:36:43] Cô muốn làm gì?

[00:36:44] Người ta đã có đôi có cặp rồi,

[00:36:46] hoa đã có chủ rồi.

[00:36:47] Tôi có muốn làm gì đâu.

[00:36:49] Kể chút chuyện cho đỡ buồn,

[00:36:50] không được à?

[00:36:51] Được, đương nhiên là được.

[00:36:53] Kể cho cô nghe.

[00:36:55] Đương nhiên rồi.

[00:36:56] Nhanh lên.

[00:36:56] Để tôi nói cho cô nghe, lúc đó,

[00:36:58] Niệm Trung đã lén giúp Nhiếp Khải viết thư tình đó.

[00:37:01] Cô thật sự muốn biết sao?

[00:37:02] Đương nhiên.

[00:37:03] Thật sự muốn biết sao?

[00:37:04] Đương nhiên.

[00:37:05] Lúc đó,

[00:37:06] Nhiếp Khải võ thuật rất lợi hại,

[00:37:08] còn Niệm Trung thì biết kéo violin.

[00:37:11] , họ thật sự quá tuyệt vời.

[00:37:31] Vào đi.

[00:37:36] Anh đoán là em chưa ăn tối,

[00:37:37] nên đã bảo bếp trưởng

[00:37:38] chuẩn bị cho em một bữa tối dinh dưỡng.

[00:37:40] Ăn liền cho nóng

[00:37:42] Tin nhắn vừa rồi là...

[00:37:44] cũng là anh.

[00:37:45] Anh đã nhờ trợ lý của em thêm tôi vào.

[00:37:51] Em sẽ không xóa anh chứ?

[00:37:53] Em làm vậy làm gì chứ?

[00:37:55] Internet ngoài việc tán tỉnh yêu đương,

[00:37:56] liên lạc tình cảm ra,

[00:37:58] cũng là một công cụ tốt để liên lạc công việc.

[00:38:01] Công việc giữa anh và tôi,

[00:38:03] đã có thư ký riêng truyền đạt.

[00:38:04] Có quyết định gì,

[00:38:06] mọi người sẽ thảo luận khi họp.

[00:38:08] Rõ ràng là,

[00:38:09] công cụ này giữa chúng ta,

[00:38:10] không cần thiết.

[00:38:12] Bội Dư,

[00:38:13] em là hoa đã có chủ,

[00:38:15] anh cũng không phải loại người bám riết không buông.

[00:38:17] Nhưng anh phải nói cho em biết,

[00:38:19] em nhất định sẽ hối hận.

[00:38:20] Và đến khi em hối hận,

[00:38:22] thì đã không còn kịp nữa rồi.

[00:38:26] Bội Dư à...

[00:38:30] Niệm Trung.

[00:38:31] Không làm phiền hai người bàn công việc chứ?

[00:38:32] Không đâu.

[00:38:33] Chúng tôi nói chuyện rất tốt.

[00:38:35] Cũng gần xong rồi.

[00:38:36] Tôi chỉ lo lắng

[00:38:38]

[00:38:39]

[00:38:40] rất quan trọng đối với công ty chúng ta.

[00:38:42] Nếu anh đã quyết tâm làm,

[00:38:44] tốt nhất đừng để xảy ra sự cố gì.

[00:38:46] Tôi chờ xem kịch hay của anh đó.

[00:38:51] Hừ, đúng là không có ý tốt.

[00:38:54] Anh đến là tốt rồi.

[00:38:56]

[00:38:58] Chúng ta làm gì đó khác biệt đi.

[00:39:00] Anh muốn biết là gì không?

[00:39:07] Em muốn đi đâu vậy?

[00:39:08] Đóng cửa rồi

[00:39:10] này

[00:40:28] Còn nhớ bản nhạc này không?

[00:40:31] Lúc đó,

[00:40:32] bản nhạc chúng ta đã cùng hòa tấu ở Anh.

[00:40:35] Em còn nhớ là Gia Kỳ đã dạy em.

[00:40:44] Từ lúc về từ Anh,

[00:40:45] em không tập nữa.

[00:40:48] Em có một ý tưởng,

[00:40:49]

[00:40:51] em quyết định mời hai

[00:40:52] nghệ sĩ nổi tiếng thế giới,

[00:40:53] đến hòa tấu bài hát này.

[00:40:54] Một người phụ trách piano,

[00:40:56] một người phụ trách violin.

[00:40:57] Anh thử nghĩ đến hình ảnh đó xem,

[00:40:59] trong tiếng nhạc du dương,

[00:41:00] hòa tấu kết thúc,

[00:41:01] khi tấm màn được kéo lên,

[00:41:03] người mẫu lần lượt bước ra từ hai bên.

[00:41:05] Cảm giác,

[00:41:07] anh nói xem có phải rất khác biệt

[00:41:08]

[00:41:10] Đúng.

[00:41:12] Ý tưởng này không tồi.

[00:41:13] Thật sao?

[00:41:14] Vậy em có thông minh không?

[00:41:19] Hôm nay anh nghỉ làm, không đi làm.

[00:41:21] Nhưng em thì rất chăm chỉ làm việc đó.

[00:41:24] Thật ra anh... anh là vì anh...

[00:41:26] Không cần giải thích với em đâu.

[00:41:29] Anh có việc bận,

[00:41:30] em nghĩ anh nhất định có chuyện quan trọng.

[00:41:33] Nhưng bây giờ,

[00:41:35] có thể thẩm định giúp em xem

[00:41:36] tài dương cầm của em có bị thụt lùi không?

[00:43:58] Kỹ thuật đánh bóng có tiến bộ đó.

[00:44:00] Đương nhiên rồi.

[00:44:01] Hổ phụ sinh hổ tử,

[00:44:03] sao con có thể thua ba được.

[00:44:04] Làm việc ở khách sạn một thời gian,

[00:44:05] quen rồi chứ?

[00:44:06] Rất thuận lợi ạ.

[00:44:09] Sao hôm nay Niệm Trung không đi cùng con?

[00:44:11] Anh ấy muốn về trường cũ đi dạo một chút.

[00:44:13] Ba,

[00:44:15] về đánh bóng thì ba giỏi hơn con,

[00:44:17] nhưng để duy trì một mối quan hệ,

[00:44:19] con tự nhận là mình nắm chắc hơn ba.

[00:44:21] Theo sát người ta,

[00:44:22] tuyệt đối không phải là một cách hay để theo đuổi hạnh phúc.

[00:44:28] Ba, đánh bóng đi ạ.

[00:44:29] Được, nào.


 0 commentaires sort   Trier par


Suivant