下一个

(AI-sub) Kiểm Soát Tuyệt Đối tập 16 phim hình sự Trung Quốc

0 意见· 08/08/25
ai_sub_studio
ai_sub_studio
订户
0

Phụ đề được dịch bằng AI, cần bạn góp sức hoàn thiện. Liên hệ tham gia tại Facebook: https://www.facebook.com/profi....le.php?id=1000678863 -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- Kiểm Soát Tuyệt Đối 绝对控制 (2002) là bộ phim truyền hình Trung Quốc thuộc thể loại hình sự, tâm lý, trinh thám, xoay quanh cuộc đấu trí căng thẳng giữa cảnh sát và tội phạm công nghệ cao. Với sự tham gia của dàn diễn viên thực lực: Vương Học Binh, Lý Quyên, Miêu Phố, Đổng Dũng, Vương Khuê Vinh, Đỗ Chí Quốc và Trương Thiên Thư, phim mang đến một câu chuyện ly kỳ, hấp dẫn, đầy bất ngờ.

显示更多

[00:00:06] Sư phụ, sư phụ.

[00:00:09] Chuyện gì?

[00:00:11] Đường Tử Kiệt đột nhiên mời Tiết Băng ăn cơm.

[00:00:13] Hẹn ở một nhà hàng ngoài ngoại ô.

[00:00:15] Cậu nói gì? Có chắc không?

[00:00:17] Tiết Băng tự mình nói với tôi.

[00:00:19] Xem ra Bạch Tuyết không phải là người tầm thường.

[00:00:22] Bạch Tuyết không chống đỡ nổi nữa, Đường Tử Kiệt ra mặt rồi.

[00:00:27] Sư phụ, đây là một cơ hội đó.

[00:00:32] Ý của cậu là...

[00:00:34] Dùng Tiết Băng làm mồi nhử.

[00:00:36] Tiết Băng cũng có ý này.

[00:00:38] Chưa đi câu cá bao giờ à? Có thấy con giun làm mồi nhử chưa?

[00:00:42] Biết kết cục của mồi nhử không?

[00:00:45] Còn đứng đó làm gì? Mau đi thôi.

[00:01:01] Chào cô, mời vào.

[00:01:03] Thưa cô.

[00:01:04] Chúng tôi cần bàn chuyện, phiền cô ra ngoài một chút.

[00:01:18] Sư phụ, đây là một cơ hội.

[00:01:22] Thầy đã chờ ngày này bao nhiêu năm rồi.

[00:01:24] Cơ hội quan trọng hay mạng người quan trọng?

[00:01:28] Có thể có nguy hiểm gì chứ?

[00:01:30] Tôi đã sớm cho người đi theo họ rồi.

[00:01:32] Có thể xảy ra chuyện gì chứ?

[00:01:34] Cậu có biết đối thủ của chúng ta là ai không?

[00:01:37] Cậu đó, dù có mười người như cậu...

[00:01:39] cũng không đối phó nổi một mình hắn đâu.

[00:01:41] Tiết Băng, tôi hiểu cậu ấy. Tôi biết bây giờ cậu ấy đang nghĩ gì.

[00:01:45] Chỉ cần có thể khiến Đường Tử Kiệt lộ mặt và sa lưới...

[00:01:48] mạo hiểm lớn thế nào, cậu ấy cũng cho là đáng.

[00:01:51] Đáng, đáng cái gì?

[00:01:53] Mạng của kẻ xấu lại đáng giá hơn người tốt sao?

[00:01:56] Ngay cả chính cậu...

[00:01:58]

[00:02:00] Biết chưa?

[00:02:02] Trước đây thầy đâu có lẩm cẩm như vậy.

[00:02:04] Tôi nói cho cậu biết, nếu Tiết Băng có mệnh hệ gì...

[00:02:06] tôi không xong với cậu đâu. Mau lái xe đi!

[00:02:17] Vậy tôi cũng không vòng vo nữa.

[00:02:20] Cậu và tôi đều là người hiểu chuyện.

[00:02:22] Tôi đã dẫn dắt cậu bao nhiêu năm.

[00:02:24] Có thể nói tôi hiểu cậu như lòng bàn tay.

[00:02:28] Gốc gác của tôi, cậu cũng biết gần hết rồi.

[00:02:32] "Học nghề phải bắt đầu từ học làm người." Đây là lời của thầy.

[00:02:36] Có chuyện gì thầy cứ nói đi.

[00:02:38] Mối quan hệ giữa tôi và Bạch Tuyết, chắc cậu cũng biết rồi.

[00:02:42] Nhưng tôi chưa nói với bất kỳ ai.

[00:02:44] Tôi đã nghĩ thông suốt rồi. Nào là uy tín...

[00:02:48] sự tôn trọng, danh tiếng, tôi có thể không cần nữa.

[00:02:53] Đối với sự chỉ trích của người khác, tôi có thể bình thản đối mặt.

[00:02:58] Nhưng tôi phải trân trọng cuộc sống của chính mình.

[00:03:02] Trân trọng Bạch Tuyết mà tôi khó khăn lắm mới có được.

[00:03:06] Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

[00:03:08] Nhà Bạch Tuyết mấy hôm trước bị trộm, bị lấy mất một cuốn sổ sách.

[00:03:15] Cuốn sổ đó bây giờ đang ở trong tay cậu.

[00:03:21] Tôi biết cậu đang dựa theo ý chí của mình...

[00:03:25] để hoàn thành một nhiệm vụ.

[00:03:28] Nhiệm vụ đó là gì, tôi không biết.

[00:03:32] Tôi cũng đã luôn giữ im lặng, không muốn hỏi đến.

[00:03:37] Vì có thể thấy cậu tự mình tung cánh, đó cũng là điều tôi mong đợi.

[00:03:42] Nhưng cậu không nên mất đi lý trí...

[00:03:44] lao vào vòng sinh hoạt của tôi.

[00:03:47] Tôi cũng không mong là như vậy.

[00:03:48] Nhưng cậu đã làm như vậy.

[00:03:51] Mối quan hệ giữa tôi và Bạch Tuyết, cậu biết rất rõ.

[00:03:54] Vậy mà cậu lại điều tra đến cô ấy.

[00:03:56] Cục trưởng Đường, nghe tôi nói.

[00:03:57] Bây giờ cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.

[00:04:01] Đúng vậy, cuốn sổ đúng là đang ở trong tay tôi.

[00:04:05] Tại sao cậu lại lấy nó đi?

[00:04:08] Nói đơn giản là muốn làm rõ sự thật của một số chuyện.

[00:04:11] Không tiếc hy sinh người sư phụ này sao?

[00:04:15] Sư phụ, thầy đối với con ơn nặng như núi, con không muốn hy sinh thầy.

[00:04:19] Nếu con làm thầy khó xử, đó không phải là chủ ý của con.

[00:04:24] Vậy chủ ý của cậu là gì?

[00:04:27] Cái chết của Hải Dương ảnh hưởng rất lớn đến tôi.

[00:04:29] Tôi biết đối mặt với bi kịch đó...

[00:04:31] rất có thể tôi sẽ làm ra những chuyện bốc đồng.

[00:04:35] Cho nên sau khi cậu ấy mất, tôi đã luôn cố gắng kiềm chế bản thân.

[00:04:39] Dù trong lòng đầy nghi ngờ, nhưng tôi vẫn tự nhủ...

[00:04:43] nhất định phải làm được "chỉ nhìn không nói".

[00:04:46]

[00:04:50] Nhưng ngay trong quá trình quan sát...

[00:04:53] tôi đột nhiên phát hiện mọi thứ xung quanh đều trở nên xa lạ.

[00:04:58] Đáng sợ.

[00:04:59] Đối mặt với bao nhiêu người tôi phải gặp hàng ngày...

[00:05:02] tôi lại không thể nói gì, không thể tin ai.

[00:05:07] Trong lòng tôi rất khó chịu.

[00:05:12] Tôi không thể chịu đựng được việc sống trong môi trường như vậy.

[00:05:14] Chỉ có hai lựa chọn.

[00:05:18]

[00:05:21] Hoặc là điều tra sự việc cho ra ngô ra khoai.

[00:05:26] Vế trước tôi không làm được, vì tôi quyến luyến bộ cảnh phục này.

[00:05:32] Để có một tấm ảnh mặc nó...

[00:05:33] tôi có thể đến tiệm cắt tóc tốt nhất thành phố để cắt tóc...

[00:05:36] đến tiệm chụp ảnh tốt nhất để chụp ảnh. Tôi tôn trọng hình ảnh này.

[00:05:41] Tôi say mê khi người khác gọi tôi là cảnh sát.

[00:05:48] Chỉ còn lại vế sau.

[00:05:51] Chính là để những thứ bị che giấu đều phải ra ánh sáng.

[00:05:57] Đó chính là chủ ý của tôi.

[00:06:03] Quả nhiên là hai người.

[00:06:07] Tôi đi ngang qua cửa, vừa nghe giọng đã thấy giống.

[00:06:11] Đội trưởng Hồ, thật trùng hợp.

[00:06:13] Lão Hồ, ngồi xuống uống một ly đi.

[00:06:14] Thôi, thôi, thôi.

[00:06:15] Bên kia tôi còn có tiệc xã giao. Mọi người cứ uống đi.

[00:06:18] Mọi người cứ tự nhiên.

[00:06:28] Phục vụ!

[00:06:30] Tới ngay.

[00:06:33] Phiền cô đóng cửa lại.

[00:06:36] Vâng.

[00:06:43] Cậu đủ lông đủ cánh rồi, có thể tự mình quyết định rồi.

[00:06:49] Cũng có thể hùng hồn phát biểu rồi.

[00:06:53] Cái dáng vẻ khiêm tốn học hỏi của bậc hậu bối ngày xưa...

[00:06:56] đã hoàn toàn không còn nữa.

[00:07:00] Tốt thôi, nhưng lời của tôi vẫn phải nói tiếp.

[00:07:09] Thầy cứ nói đi, con bằng lòng nghe.

[00:07:12] Trả lại cuốn sổ cho tôi.

[00:07:14] Sư phụ.

[00:07:15] Những lời còn lại, đợi tôi nhận được cuốn sổ rồi nói sau.

[00:07:20] Cục trưởng Đường, sao thầy có thể yêu cầu con như vậy?

[00:07:24] Con vẫn luôn rất tôn trọng thầy.

[00:07:27] Sau lưng điều tra tôi, thu thập tài liệu về tôi, đó gọi là tôn trọng sao?

[00:07:36] Cậu có thể dùng miệng để nói dối.

[00:07:40] Nhưng không thể dùng lương tâm để nói dối.

[00:07:44] Con không nói dối.

[00:07:46] Cho dù một ngày nào đó thầy trò chúng ta đối đầu trên chiến trường...

[00:07:49] con cũng sẽ không từ bỏ sự tôn trọng đối với thầy.

[00:07:52] Thế nào là tôn trọng?

[00:07:55] Cậu tin một người có thể đưa cậu từ vô tri đến thành công...

[00:07:58] từ hỗn độn đến trí tuệ.

[00:08:01] Người đó không cần sự cảm kích của cậu.

[00:08:04] Chỉ hy vọng ánh mắt của cậu đừng nhìn người đó một cách mưu mô như vậy.

[00:08:09] Và xem việc lừa dối và che giấu người đó...

[00:08:11] là một sự sỉ nhục.

[00:08:15] Tôn trọng có thể được hiểu như vậy không?

[00:08:23] Thầy đừng nói nữa.

[00:08:25] Con sai rồi.

[00:08:28] Cuốn sổ con có thể trả lại thầy ngay.

[00:08:32] Cảm ơn.

[00:08:35] Con chỉ muốn hỏi một câu.

[00:08:37] Trên sổ ghi những gì?

[00:08:40] Tiền tiết kiệm của Bạch Tuyết.

[00:08:42] Con hiểu rồi, sư phụ.

[00:08:45] Gặp Bạch Tuyết...

[00:08:47] thay con nói lời xin lỗi với cô ấy.

[00:08:49] Tôi đi thanh toán.

[00:08:51] Bây giờ tôi đi lấy sổ với cậu.

[00:09:11] Tôi giao cho cậu một nhiệm vụ.

[00:09:34] Sư phụ.

[00:09:36] Bên trong tình hình thế nào?

[00:09:39] Nắm tay nhau, trò chuyện vui vẻ.

[00:09:42] Bây giờ vẫn chưa đến lúc "chủ cùng dao hiện".

[00:09:45] Đang rót mật vào tai Tiết Băng đó.

[00:09:48] Tiết Băng có bị lừa không?

[00:09:51] Có bị lừa hay không, tôi không dám đảm bảo.

[00:09:54] Nhưng cậu ấy không uống một ngụm nào.

[00:09:57] Thế chẳng phải là thầy vẫn đảm bảo cho cậu ấy sao?

[00:10:18] Là cái này phải không?

[00:10:20] Hoàn bích quy Triệu.

[00:10:30] Sau này hãy rút kinh nghiệm.

[00:10:32] Những việc quan trọng phải ghi nhớ trong đầu.

[00:10:35] Sao Tiết Băng có thể trả lại thứ quan trọng như vậy cho anh?

[00:10:39] Chỉ có hai khả năng.

[00:10:41] Hoặc là cậu ta vẫn còn tin tưởng tôi.

[00:10:44] Hoặc là cậu ta hoàn toàn không tin tôi nữa.

[00:10:47] Trả lại sổ sách cho tôi là để "dục cầm cố túng".

[00:10:52] Vậy khả năng nào lớn hơn?

[00:10:54] Chắc là khả năng tin tưởng tôi lớn hơn.

[00:10:58] Vậy cậu ta có thể đã giữ lại một bản sao không?

[00:11:02] Tôi vừa đề nghị là không cho cậu ta thời gian sao lưu.

[00:11:06] Tôi đã lấy được ngay.

[00:11:07] Với tính cách của Tiết Băng...

[00:11:10] khi chưa có bản sao...

[00:11:12] cậu ta sẽ không trả lại đồ cho tôi.

[00:11:16] Trừ khi cậu ta đã sao lưu từ trước.

[00:11:22] Đây là những thứ anh bảo em chụp, tất cả ở đây rồi.

[00:11:30] Đây là mật mã gì vậy?

[00:11:34] Có phải là...

[00:11:35] thứ trong bụng con cá không?

[00:11:41] Cảm ơn em đã nói thật với anh.

[00:11:45] Nhưng bây giờ đội trưởng Hồ đang ép anh phá vụ án nhà Bạch Tuyết bị trộm.

[00:11:51] Kệ ông ấy.

[00:11:58] Đi đi.

[00:12:05] AIAER

[00:12:07] A

[00:12:08] From

[00:12:09] Tiết Băng phải không?

[00:12:10] MAR

[00:12:10] Tôi là Tiêu Trường Xuân.

[00:12:11] MAKI rom

[00:12:13] Tôi không cần biết cậu có ngủ hay không, đến văn phòng tôi ngay.

[00:12:15] MARK

[00:12:19] Cục trưởng Tiêu, muộn thế này mà ngài vẫn còn làm việc.

[00:12:23] Giả ngốc à? Tôi đang đợi cậu đấy.

[00:12:27] Sao ngài biết tôi nhất định sẽ đến?

[00:12:29] Chẳng phải cậu đến rồi sao?

[00:12:31] Chuyện chúng ta đã hẹn trước, rốt cuộc có còn hiệu lực không?

[00:12:34] Nếu còn hiệu lực...

[00:12:35] tại sao đến giờ vẫn chưa giao nhiệm vụ cho tôi?

[00:12:38] Tôi hỏi cậu, nếu cậu không đi tập huấn...

[00:12:40] cậu có nhiều thời gian để theo dõi một tên trộm không?

[00:12:44] Có được hưởng lợi từ vụ nhà Bạch Tuyết không?

[00:12:49] Tôi hỏi cậu một câu nữa.

[00:12:50] Những manh mối cậu phát hiện, có manh mối nào báo cáo cho tôi chưa?

[00:12:55] Tôi đúng là đã nắm được một số tình hình.

[00:12:57] Nhưng đều không có đủ bằng chứng.

[00:12:59] Ngài nên biết cảnh sát hình sự phải dựa vào bằng chứng để nói chuyện.

[00:13:02] Cậu cũng không thể không biết...

[00:13:04] cảnh sát hình sự là một thành viên của đội ngũ công an.

[00:13:06] Không phải là người làm việc đơn lẻ.

[00:13:08] Bằng chứng phải dựa vào tổ chức, dựa vào tập thể.

[00:13:11] Không phải của một cá nhân nào.

[00:13:13] Đây không phải là chủ nghĩa anh hùng cá nhân.

[00:13:15] Vậy là gì?

[00:13:17] Là nghĩa khí, phải không?

[00:13:20] Cậu luôn nói chỗ này chưa chín chắn, chỗ kia chưa chín chắn.

[00:13:22] Tôi thấy chính cậu mới là người chưa chín chắn.

[00:13:25] Một người đàn ông, một cảnh sát, mà cứ để lòng nghĩa khí trói buộc.

[00:13:28] Cậu nghĩ mình là một cậu trai mới ra trường à?

[00:13:32] Có thể vì nghĩa khí anh em mà giúp nhau đánh lộn.

[00:13:35] Nếu trưởng thành có nghĩa là vô tình vô nghĩa...

[00:13:38]

[00:13:40] Không phải bảo cậu vô nghĩa, mà là phải biết đại nghĩa.

[00:13:44] Tôi biết người này có mối quan hệ đặc biệt với cậu.

[00:13:48] Tôi cũng biết mối quan hệ này phần lớn là về mặt tâm lý...

[00:13:52] chứ không phải huyết thống.

[00:13:54] Nhưng người này bị nghi ngờ...

[00:13:56] kể cả bị chính cậu nghi ngờ.

[00:13:58] Làm sao đây?

[00:14:00] Chẳng lẽ không nên nhanh chóng phản ánh với tổ chức...

[00:14:03] hỗ trợ tổ chức điều tra làm rõ sự thật sao?

[00:14:05] Bao che là có trách nhiệm với người đó sao?

[00:14:08] Nhưng đây không phải chuyện nhỏ, là chuyện đại sự liên quan đến tính mạng.

[00:14:12] Vậy càng phải dựa vào sức mạnh của tổ chức.

[00:14:14] Tổ chức rốt cuộc đã nắm được bao nhiêu về đối tượng bị nghi ngờ?

[00:14:19] Đối tượng đã được khoanh vùng từ lâu, mấu chốt là bằng chứng.

[00:14:23] Tôi có thể sẽ áp dụng một số biện pháp không theo quy tắc.

[00:14:27] Tại sao cậu lại đi tập huấn?

[00:14:29] Chính vì một số biện pháp của cậu không hợp quy tắc.

[00:14:33] Tôi hiểu rồi.

[00:14:34] Vì tôi đã đi tập huấn rồi...

[00:14:36] nên tôi có thể không theo quy tắc.

[00:14:39] Sao cậu lại hiểu như vậy?

[00:14:42] Có lẽ là tôi hiểu sai.

[00:14:45] Chắc là ngày 22 tháng 10.

[00:14:47] Đúng, tôi nghĩ tôi không nhớ nhầm.

[00:14:51] Chờ một chút. Vào đi.

[00:14:56] Cậu... cậu kiểm tra lại giúp tôi đi.

[00:14:59] Được rồi, được rồi. Tôi đang không vui.

[00:15:04] Tôi không vui chỉ là tin đồn thôi.

[00:15:07] Được, cứ vậy đi.

[00:15:10] Có chuyện gì không?

[00:15:12] Không có chuyện gì.

[00:15:15] Không có chuyện gì sao cô lại đến đây?

[00:15:18] Không có chuyện gì, em muốn qua xem anh thế nào.

[00:15:27] Nói đi chứ.

[00:15:28] Không có gì để nói.

[00:15:30] Lời hay ý đẹp anh nói hết với Cục trưởng Tiêu rồi, em nói gì nữa.

[00:15:32] Thôi đi, anh đừng có chua ngoa nữa.

[00:15:38] Cứ cho là em đi mách lẻo đi, xin lỗi, được chưa?

[00:15:42] Điều anh quan tâm là tại sao em lại làm vậy.

[00:15:45] Em sợ anh lại phạm sai lầm.

[00:15:48] Anh không sai.

[00:15:51] Anh không thể dừng lại được.

[00:15:54] Em biết không? Trên người anh mang một mạng người của Hải Dương.

[00:15:57] Nếu hôm đó anh không quên mang điện thoại...

[00:15:59] nếu hôm đó Hải Dương không thay anh nhận điện thoại...

[00:16:01] thì người chết lẽ ra là anh.

[00:16:02] Nếu anh thực sự vì Hải Dương thì không nên lẩm cẩm nữa.

[00:16:13] Em nói đúng.

[00:16:15] Vậy xin em cho anh biết anh phải làm gì.

[00:16:18] Đi hẹn Cục trưởng Tiêu một lần nữa.

[00:16:20] Ông ấy đáng để anh tin tưởng.

[00:16:25] Đây là địa chỉ nhà ông ấy.

[00:16:27] Giờ làm việc thì đến văn phòng.

[00:16:28] Hết giờ làm thì đến nhà ông ấy.

[00:16:30] Cầm lấy.

[00:16:34] Sở Hiểu Minh.

[00:16:36] Em không đơn giản.

[00:16:38]

[00:16:41] Có gì lạ đâu.

[00:16:43] Trong quân đội, điện thoại của thủ trưởng ngay cả đại đội trưởng cũng không biết.

[00:16:46] Nhưng mỗi nữ binh chúng em không ai là không biết.

[00:16:50] Em không thành thật.

[00:16:53] Nhưng anh có thể tha thứ cho em.

[00:16:56] Lần này tôi về...

[00:16:58] chúng tôi đã kiểm tra lúc ông chủ Cam còn sống...

[00:17:01] tất cả các sổ sách giao dịch.

[00:17:03] Hoàn toàn không có khoản tiền mà ông nói.

[00:17:05] Chính là khoản tiền cược đã thua đó.

[00:17:07] Sau đó, lúc cúng bái tổ tiên...

[00:17:11] chúng tôi đã phát hiện ra cái này dưới bài vị tổ tiên nhà họ Cam.

[00:17:17] Sau khi trận đấu năm đó kết thúc...

[00:17:19] ông chủ Cam đã chuyển đi một khoản tiền lớn.

[00:17:22] Đây là biên lai.

[00:17:25] Cục trưởng Tiêu.

[00:17:27] Lão Hồ, ngồi đợi anh nửa ngày rồi.

[00:17:30] Vụ án cá độ bóng đá ở Giang Thành sáu năm trước đã được điều tra rõ.

[00:17:33] Sau khi Cam Vị Đông thua...

[00:17:35] đã chuyển tiền vào tài khoản này.

[00:17:37] Qua điều tra, tài khoản này năm đó thuộc về Hoa Thập Nguyệt.

[00:17:42] Tốt.

[00:17:45] Lão Hồ, anh vất vả rồi.

[00:17:48] Đây là một vụ án lớn.

[00:17:50] Bao nhiêu năm nay, tôi vẫn luôn theo dõi nó.

[00:17:53] Cuối cùng cũng có thể cho người đã khuất một câu trả lời.

[00:17:56] Bao năm nay anh vẫn luôn theo dõi nó...

[00:17:58] không chỉ là một vụ cá độ bóng đá nhỏ chứ?

[00:18:01] Cục trưởng Tiêu, tôi không hiểu ý của anh.

[00:18:05] Anh họ Hồ.

[00:18:07] Hiếm khi được hồ đồ.

[00:18:10] Thôi được, tôi nói cho anh biết.

[00:18:12] Anh nghĩ cách trả lại súng cho Tiết Băng.

[00:18:16] Đối thủ quá mạnh, chúng ta phải bảo vệ đồng chí của mình.

[00:18:20] Đồng chí.

[00:18:20] Đồng chí.

[00:18:23] Tiết Băng và anh chẳng phải là "khúc nhạc khác nhau nhưng cùng một giai điệu" sao?

[00:18:32] Anh cười gì vậy?

[00:18:34] Cục trưởng Tiêu.

[00:18:36] Chỉ cần anh bảo tôi trả súng lại cho cậu ấy là tôi biết...

[00:18:39] "khúc nhạc khác nhau nhưng cùng một giai điệu" không chỉ có hai chúng tôi.

[00:18:42] Anh cũng là một trong số đó, phải không?

[00:18:45] Không giấu gì anh, tổ chức đã điều tra rồi.

[00:18:48] Bí thư Điền đã đích thân cử người đến.

[00:18:52] Bước tiếp theo phải làm gì, tôi nghe theo sự sắp xếp của anh.

[00:18:55] Anh hãy làm cho chắc chắn vụ Hoa Thập Nguyệt tham gia cá độ năm đó.

[00:18:58] Làm cho chắc chắn.

[00:18:59] Như vậy chúng ta sẽ có hai lợi thế.

[00:19:02] Là nắm được điểm yếu của Hoa Thập Nguyệt.

[00:19:04] Ngăn cản hắn ký hợp đồng với thành phố.

[00:19:07] Để Đái Bỉnh Văn và hắn đấu đá nội bộ.

[00:19:10] Chỉ cần nội bộ chúng loạn lên...

[00:19:12] tôi không tin chúng còn có thể là một khối sắt.

[00:19:15] Vâng.

[00:19:16] Sau này việc chạy vặt cứ để Đại Phong và bọn họ làm.

[00:19:20] Đừng để mệt quá.

[00:19:24] Mối quan hệ nhỏ của tôi, hóa ra anh đều biết.

[00:19:28] Có tin tôi không?

[00:19:31] Nếu anh có vấn đề, tôi cũng không làm được đến ngày hôm nay.

[00:19:47] Để đồ lên giường đi.

[00:19:56] Tiết Băng, là em.

[00:20:14] Anh khỏe không?

[00:20:16] Không khỏe.

[00:20:19] Em biết anh sẽ đến.

[00:20:24] Em có thể sẽ đi viện trợ Tây Tạng.

[00:20:26] Chắc là đã quyết định rồi.

[00:20:31] Sắp đi rồi...

[00:20:32] không yên tâm...

[00:20:35] đến nhìn anh một lần nữa.

[00:20:38] Đừng đi.

[00:20:39] Được không?

[00:20:42] Những gì cần nói...

[00:20:44] em đều đã nói rồi.

[00:20:48] Mấy ngày nay...

[00:20:51] em bình tĩnh lại và suy nghĩ kỹ.

[00:20:54] Chúng ta thực sự không thể đến với nhau.

[00:20:58] Vì giá trị quan của chúng ta không giống nhau.

[00:21:02] Anh xem sự nghiệp và tình bạn...

[00:21:06] quan trọng hơn bất cứ điều gì.

[00:21:13] Còn em...

[00:21:16] trong cuộc đời em...

[00:21:18] điều quan trọng nhất chỉ có một việc.

[00:21:22] Đó là tình cảm.

[00:21:26] Tình cảm của hai người.

[00:21:29] Chỉ thuộc về hai người.

[00:21:32] Cho anh chút thời gian.

[00:21:35] Anh có thể thay đổi theo giá trị quan của em.

[00:21:38] Như vậy anh có vui không?

[00:21:42] Em không muốn kiểm soát anh.

[00:21:45] Em cũng không kiểm soát được anh.

[00:21:48] Hơn nữa...

[00:21:51] em yêu anh.

[00:21:54] Em không muốn thấy anh...

[00:21:57] vì em mà từ bỏ những thứ quan trọng nhất trong cuộc đời mình.

[00:22:02] Đây là quyết định cuối cùng của em sao?

[00:22:07]

[00:22:13] Em đã đi đi lại lại trước nhà anh mấy đêm liền.

[00:22:19] Luôn không thể chắc chắn rằng giữa chúng ta...

[00:22:21] sẽ có một kết thúc tốt đẹp.

[00:22:24] Cho nên...

[00:22:26] em phải đưa ra lựa chọn.

[00:22:30] Đành phải rời xa anh.

[00:22:47] Mấy hôm nay mí mắt tôi cứ giật liên tục.

[00:22:53] Anh còn trẻ như vậy...

[00:22:56] sao còn tin vào mấy chuyện này?

[00:22:59] Một khi trong lòng có chuyện...

[00:23:01] chuyện gì cũng cảm thấy có ý nghĩa đặc biệt.

[00:23:05] Anh quá bi quan rồi.

[00:23:07] Em vẫn luôn tin anh có thể kiểm soát toàn bộ cục diện.

[00:23:10] Nhưng bây giờ anh cũng bị nghi ngờ rồi.

[00:23:14] Anh quên rồi sao?

[00:23:15] Mọi việc đều phải dựa vào bằng chứng.

[00:23:18] Chỉ nghi ngờ thôi, có ích gì không?

[00:23:21] Chuyện rõ ràng như vậy còn cần bằng chứng gì nữa.

[00:23:25] Giải hạng A, giải hạng B...

[00:23:27] năm nào mà không có dàn xếp tỷ số.

[00:23:30] Người hâm mộ nào mà không nhìn ra.

[00:23:32] Nhưng lần nào cũng là không đủ bằng chứng.

[00:23:37] Bằng chứng.

[00:23:39] Mấu chốt là bằng chứng.

[00:23:42] Sổ.

[00:23:44] Nếu họ giải được mật mã, đó chính là bằng chứng.

[00:23:48] Em không phải cũng đã nói là không có mật mã nào không giải được sao?

[00:23:51] Đây đúng là một bằng chứng, nhưng có thể chứng minh được gì?

[00:23:56] Chỉ có thể chứng minh Bạch Tuyết em là một phú bà.

[00:23:58] Họ sẽ hỏi tiếp là làm thế nào em trở thành phú bà.

[00:24:02] Mấu chốt của vấn đề chính là ở đây.

[00:24:04] Nếu em có bằng chứng chứng minh số tiền này...

[00:24:06] đều là do người khác tặng cho em.

[00:24:08] Tặng?

[00:24:10] Ai sẽ bỏ ra hơn một triệu để tặng cho người khác?

[00:24:14] Nếu nói là tôi tặng, thì chắc chắn có vấn đề.

[00:24:18] Tôi một cục phó nhỏ bé, dù bôn ba cả đời...

[00:24:20] cũng không có nhiều tiền như vậy.

[00:24:23] Nếu nói...

[00:24:25] là do một người giàu có tặng.

[00:24:28] Nhưng em đừng quên, em cũng là công chức nhà nước.

[00:24:33] Dù có quen biết vài thương gia giàu có...

[00:24:35] cũng là quan hệ công việc.

[00:24:38] Anh đúng là hồ đồ.

[00:24:41] Chỉ có thương gia mới giàu có sao?

[00:24:44] Anh xem mấy người đá bóng kia kìa.

[00:24:47] Ai mà không có giá trị triệu đô.

[00:24:51] Đời tôi chưa từng khâm phục ai.

[00:24:55] Chỉ có ông Milu đó.

[00:24:57] Thật đáng khâm phục.

[00:25:00] Một mình ông ấy có thể kiểm soát mười một triệu phú.

[00:25:03] Chạy đến toát mồ hôi hột để tranh một quả bóng da.

[00:25:06]

[00:25:08] Anh đang nói Đái Bỉnh Văn?

[00:25:11] Vừa là ngôi sao bóng đá, vừa là doanh nhân.

[00:25:14] Nếu anh ta bỏ ra một, hai triệu để tặng người khác...

[00:25:16] ai sẽ nghi ngờ chứ?

[00:25:20] Vậy Đái Bỉnh Văn có đồng ý không?

[00:25:23] Mưu sự tại nhân.

[00:25:28] Tiết Băng.

[00:25:31] Tôi tìm cậu mấy ngày nay.

[00:25:33] Lại được thưởng à?

[00:25:34] Toàn nghĩ chuyện tốt.

[00:25:36] Súng của cậu tôi giữ lâu như vậy.

[00:25:39] Cậu cũng không nói lau chùi gì, đợi ai hầu hạ à?

[00:25:42] Tôi lau, tôi lau.

[00:25:45] Ký tên.

[00:25:53] Đừng vòng vo nữa.

[00:25:55] Không lẽ là ông quyết định trả súng lại cho tôi chứ?

[00:25:58] Tôi làm gì có quyền lớn như vậy, đương nhiên là lãnh đạo rồi.

[00:26:11] Tiết Băng.

[00:26:12] Nghe nói cậu lại được phục chức rồi.

[00:26:16] Chúc mừng.

[00:26:28] Đội trưởng Hồ.

[00:26:29] Ấy.

[00:26:31] Súng trả cho cậu rồi chứ?

[00:26:33] Trả cho tôi rồi.

[00:26:34] Nói thật nhé, là đề nghị của Cục trưởng Tiêu.

[00:26:38] Trong đội đã nghiên cứu và quyết định.

[00:26:40] Cậu quay lại đội trọng án, nhận lại nhiệm vụ.

[00:26:43] Vậy chuyện tôi bị đình chỉ...

[00:26:44] không có lời giải thích nào sao?

[00:26:46] Cậu nhóc này.

[00:26:49] Cậu còn muốn tôi xin lỗi cậu nữa phải không?

[00:26:52] Tôi nói cho cậu biết, bất kỳ quyết định nào cũng là quyết định của tổ chức.

[00:26:56] Ý của tôi là...

[00:26:58] tôi có thể quay lại đội trọng án làm việc chính thức không?

[00:27:01] Tôi vừa nói rồi mà, đương nhiên là được.

[00:27:06] Vậy cảm ơn đội trưởng Hồ.

[00:27:09] Em là công chức nhà nước.

[00:27:11] Nếu cứ tiếp tục điều tra, đối với em không phải là chuyện tốt.

[00:27:16] Chuyện này, anh có thể gánh vác thay em.

[00:27:20] Nhưng em phải cho anh biết.

[00:27:22] Nhiều tiền như vậy.

[00:27:24] Rốt cuộc là từ đâu mà có?

[00:27:27] Là của Đường Tử Kiệt phải không?

[00:27:34] Anh hỏi chuyện này làm gì?

[00:27:36] Vì em và Bạch Ngọc là chị em.

[00:27:38] Anh có trách nhiệm chăm sóc em.

[00:27:40]

[00:27:42] Thiếu tiền thì nói với anh.

[00:27:44] Tuyệt đối đừng vì một chút tiền...

[00:27:47] mà đánh mất tương lai của mình.

[00:27:49] Anh yên tâm, em biết tiền nào...

[00:28:13] Sở Hiểu Minh.

[00:28:15] Quyển sổ mật mã của Bạch Tuyết, anh đã giải được rồi.

[00:28:20] Em đợi chút.

[00:28:25] Sổ sách.

[00:28:26] Chắc là một khoản tiền gửi ngân hàng rất lớn.

[00:28:30] Alo, là em đây.

[00:28:33] Bạn ở ngân hàng nói với em.

[00:28:34] Trong cục công an có người đang tra tài khoản của em.

[00:28:37] Anh phải nghĩ cách giúp em.

[00:28:40] Được, anh biết rồi.

[00:28:48] Nghe nói ông tìm tôi?

[00:28:52] Tiết Băng, cậu giỏi lắm.

[00:28:54] Dám giở trò với tôi à.

[00:28:57] Lời này của ông có ý gì?

[00:28:58] Cậu đến ngân hàng làm gì?

[00:29:00] Nói!

[00:29:02] Cục trưởng Đường.

[00:29:04] Tôi không biết ông đang nói chuyện với tôi với tư cách cục trưởng...

[00:29:06] hay với tư cách cá nhân.

[00:29:08] Nếu với tư cách một cục trưởng...

[00:29:10] thì ông nên biết...

[00:29:11] điều tra những việc cần điều tra là trách nhiệm của tôi.

[00:29:14] Hơn nữa tôi có lãnh đạo trực tiếp.

[00:29:16] Nếu có vấn đề gì, ông có thể đi tìm ông ấy.

[00:29:19] Nếu là với tư cách cá nhân...

[00:29:21] tôi không có gì để nói. Ông nên biết quy định bảo mật.

[00:29:24] Cậu đủ lông đủ cánh rồi.

[00:29:27] Giở trò ma quỷ đến đầu tôi rồi.

[00:29:29] Ông sai rồi.

[00:29:30] Trong lòng tôi không có ma quỷ, tự nhiên sẽ không giở trò ma quỷ.

[00:29:33] Cậu nghĩ cậu là ai?

[00:29:35] Chung Quỳ à? Đến để bắt quỷ sao?

[00:29:38] Tôi điều tra là Bạch Tuyết.

[00:29:40] Tôi đã nói với cậu rồi.

[00:29:42] Bạch Tuyết đối với tôi quan trọng thế nào.

[00:29:44] Quan trọng hơn cả trách nhiệm của một cảnh sát sao?

[00:29:46] Cậu đừng giở trò đó với tôi.

[00:29:49] Nói đạo lý lớn, tôi có thể làm sư phụ của cậu.

[00:29:52] Đúng vậy.

[00:29:53] Ông là sư phụ của tôi.

[00:29:55] Nhưng người sư phụ này đã làm gương như thế nào?

[00:29:57] Nói một đằng, làm một nẻo sao?

[00:29:59] Tiết Băng.

[00:30:01] Tôi đúng là mắt mù.

[00:30:03] Lại đi tin cậu.

[00:30:06] Lúc đầu có lẽ cả hai chúng ta đều mù mắt.

[00:30:08] Nhưng bây giờ trong lòng ai cũng sáng như gương.

[00:30:12] Bây giờ tôi có thể cho người nhốt cậu lại ngay.

[00:30:15] Dựa vào đâu? Dựa vào việc ông là Cục phó sao?

[00:30:18] Dựa vào việc cậu tự ý thả tên trộm lớn Nê Thu.

[00:30:20] Tôi tin tổ chức nhất định sẽ điều tra rõ ràng chuyện này.

[00:30:24] Cậu thà tin vào khái niệm chứ không tin tôi sao?

[00:30:26] Ông cho rằng tổ chức là một khái niệm sao?

[00:30:29] Tôi không kiểm soát được cậu nữa, phải không?

[00:30:34] Kiểm soát.

[00:30:36] Ông lại nói với tôi về kiểm soát.

[00:30:40] Ông luôn nói làm cảnh sát hình sự không thể bị người khác kiểm soát.

[00:30:43] Vậy tại sao ông lại luôn muốn kiểm soát người khác?

[00:30:47] Hôm nay tôi có thể nói với ông một lời thật lòng.

[00:30:51] Tôi ghét nhất là bị kiểm soát. Tôi nói là ghét.

[00:30:55] Bây giờ cậu dám nói với tôi những lời này rồi.

[00:30:59] Lúc trước gọi tôi là sư phụ.

[00:31:01] Tại sao cậu không dám nói như vậy?

[00:31:04] Hôm nay tôi vẫn có thể gọi ông một tiếng sư phụ.

[00:31:07] Vì chính ông đã giúp tôi trưởng thành.

[00:31:11] Nếu ông cảm thấy bị một cấp dưới sỉ nhục...

[00:31:14] vậy thì ông hãy nghĩ xem...

[00:31:15] bản thân mình có chỗ nào làm sai không.

[00:31:33] Tôi ước tính gần đây vụ án sẽ có đột phá.

[00:31:37] Điểm đột phá chính là sau vụ án cá độ sáu năm trước...

[00:31:40] vụ tai nạn xe của Đái Bỉnh Văn.

[00:31:43] Đường và Hoa chắc chắn đều đã tham gia.

[00:31:47] Mấu chốt bây giờ là lấy được bằng chứng.

[00:31:50] Phải tính đến kinh nghiệm của đối thủ.

[00:31:52] Có thể sẽ có thay đổi.

[00:31:54] Trở lực cũng có thể đến từ cấp trên.

[00:31:57] Tôi hiểu. Vì tiền đồ chính trị mà lập trường sai lệch.

[00:32:00] Cậu đừng quan tâm đến những chuyện này, chỉ cần tập trung thu thập bằng chứng.

[00:32:04] Sao thế? Cãi nhau với Cục trưởng Đường rồi à?

[00:32:13] Nghe lời tôi, đến xin lỗi ông ấy đi.

[00:32:17] Hai người là thầy trò, có gì mà không hạ mình được.

[00:32:24] Tôi làm vậy là để cậu có thể triển khai công việc tốt hơn.

[00:32:28] Bây giờ chưa phải là lúc lật bài ngửa.

[00:32:31] Tôi không đi.

[00:32:33] Cậu nghĩ xem, Cục trưởng Đường kiềm chế như vậy...

[00:32:37] tại sao hôm nay lại nổi giận với cậu?

[00:32:39] Đó là vì tôi đã đánh trúng vào điểm yếu của ông ấy.

[00:32:42] Cậu quá tự tin rồi, còn lâu mới đến bước đó.

[00:32:45] Tôi nói cho cậu biết.

[00:32:47] Ông ấy đang thăm dò cậu.

[00:32:49] Là muốn chọc giận cậu.

[00:32:51] Ông ấy muốn xem trong lòng cậu...

[00:32:53] ông ấy rốt cuộc là hình tượng gì.

[00:32:56] Từ đó để nắm được bài tẩy của chúng ta.

[00:32:59] Theo ý của ông...

[00:33:00] tôi lại bị ông ấy lợi dụng rồi sao?

[00:33:02]

[00:33:08] Có một cấp dưới như cậu đúng là tôi xui xẻo tám đời.

[00:33:11] Cậu xem cậu kìa.

[00:33:13] Cậu xem cái bộ dạng của cậu kìa.

[00:33:15] Có chút tinh thần trách nhiệm nào không?

[00:33:17] Cậu lén lút làm gì sau lưng, cậu nghĩ tôi không biết sao?

[00:33:21] Làm sao cậu tìm ra manh mối Bạch Tuyết?

[00:33:23] Là nhờ trộm một con cá của người ta, phải không?

[00:33:25] Ông đã từng nói...

[00:33:27] trong quá trình phá án, chỉ cần không vi phạm kỷ luật...

[00:33:30] áp dụng biện pháp nào cũng được.

[00:33:31] Sao đến lượt tôi lại thành ăn trộm?

[00:33:33] Manh mối quan trọng như vậy, tại sao không báo cáo?

[00:33:38] Tôi nói cho cậu biết, tự ý điều tra cũng là vi phạm pháp luật.

[00:33:42] Đó là vì ông chưa bao giờ tôn trọng ý kiến của tôi.

[00:33:45] Muốn người khác tôn trọng ý kiến của mình...

[00:33:47] trước tiên phải tôn trọng người khác.

[00:33:49] Không tôn trọng người khác thì không thể được coi là một cảnh sát hình sự giỏi.

[00:33:52] Tôi có phải là cảnh sát hình sự giỏi hay không, ông nói không tính.

[00:33:54] Hỗn xược!

[00:33:57] Đội trưởng Hồ.

[00:33:57] Ra ngoài! Lát nữa nói sau.

[00:34:03] Cậu nhóc kia, nhớ kỹ cho tôi.

[00:34:05] Dựa vào trí thông minh nhỏ của mình...

[00:34:06] dựa vào chủ nghĩa anh hùng cá nhân...

[00:34:08]

[00:34:14] Đội trưởng Hồ.

[00:34:16] Ừm.

[00:34:27] Đội trưởng Hồ...

[00:34:39] Đội trưởng Hồ!

[00:34:41] Sao thế?

[00:34:45] Đội trưởng Hồ, Gấu Trúc, mau lên, Đội trưởng Hồ!

[00:34:48] Đội trưởng Hồ! Đội trưởng Hồ! Đội trưởng Hồ, ông sao vậy?

[00:35:09] Đại Phong.

[00:35:19] Ông ấy bị bệnh gì?

[00:35:21] Tại sao cậu cứ cãi nhau với ông ấy?

[00:35:24] Tôi hỏi cậu ông ấy bị bệnh gì.

[00:35:26] Cậu có thể không tôn trọng ông ấy, nhưng cậu dựa vào đâu mà sỉ nhục ông ấy?

[00:35:28] Chỉ có một mình cậu làm được, còn chúng tôi đều là đồ ngốc à?

[00:35:32] Cậu nói nhảm cái gì thế! Tôi hỏi ông ấy bị bệnh gì!

[00:35:34] Cậu mới nói nhảm!

[00:35:43] Ông ấy bị bệnh gì?

[00:35:47] Ung thư gan.

[00:35:50] Không còn sống được bao lâu nữa.

[00:36:03] Trọng Đại Phong nói với tôi.

[00:36:06] Đội trưởng Hồ có hai nguyện vọng.

[00:36:08] Một là đào ra những kẻ sâu mọt trong cục.

[00:36:12] Hai là điều tra triệt để vụ tai nạn xe sáu năm trước...

[00:36:14] và vụ án cá độ.

[00:36:21] Đội trưởng Hồ cũng thật là.

[00:36:23] Bệnh nặng như vậy mà bình thường ông ấy lại không cảm thấy gì.

[00:36:28] Sao ông ấy lại không cảm thấy được?

[00:36:31] Chúng ta không cảm thấy, chứ bản thân ông ấy sao lại không cảm thấy được?

[00:36:34] Ông ấy đã cố gắng chịu đựng. Ung thư gan có thể khiến người ta đau đến chết.

[00:36:58] Chẳng trách anh nói hai ta hợp tác quá muộn.

[00:37:02] Hóa ra anh đã sớm biết tình hình sức khỏe của mình.

[00:37:05] K

[00:37:09] Tôi đã thất trách.

[00:37:15] Cục trưởng Tiêu, chuyện này không liên quan đến anh.

[00:37:19] Bệnh của tôi là bệnh nan y.

[00:37:22] Dù có vào viện sớm mấy ngày cũng không thể cứu vãn.

[00:37:26] Công việc trong cục, muốn san sẻ cũng không san sẻ được nữa.

[00:37:30] E rằng lần này tôi vào viện...

[00:37:33] e là không ra được.

[00:37:35] Lão Hồ, phải tin vào trình độ y học hiện nay.

[00:37:39] Được, được, tôi nghe anh.

[00:37:43] Vững tin, yên tâm dưỡng bệnh.

[00:37:48] Nhưng anh nói xem, công việc ở đội ta...

[00:37:51] anh đã cân nhắc thế nào rồi?

[00:37:52] Tôi đã cân nhắc rồi, phải thêm một người nữa.

[00:37:57] Lão Hồ, nói ý kiến của anh đi.

[00:38:01] Vậy được.

[00:38:02] Nói ra thì, Đội phó Lý là người có năng lực.

[00:38:04] Người cũng rất chính trực, nhưng anh ta一直 phụ trách kỷ luật và hậu cần.

[00:38:09] Tôi sợ anh ta一时 không bắt nhịp được.

[00:38:13] Tôi đang cân nhắc đến Trọng Đại Phong.

[00:38:16] Việc cấp bách hiện nay là Hoa và Đường.

[00:38:19] Tiểu Trọng一直 theo anh làm việc, quen thuộc vụ án, người cũng đáng tin cậy.

[00:38:24] Hai ta đúng là nghĩ giống nhau.

[00:38:27] Để cậu ta làm đội phó, chuyên trách hình sự.

[00:38:30] Anh thấy thế nào?

[00:38:32] Tôi đương nhiên đồng ý, nhưng bên phía Đường e rằng sẽ có trở ngại.

[00:38:37] Khi Đảng ủy biểu quyết, ông ta cũng chỉ có một phiếu.

[00:38:41] Vậy được, để tôi gọi điện cho Trọng Đại Phong trước.

[00:38:44] Để cậu ấy chuẩn bị tâm lý.

[00:38:47] Cục trưởng Tiêu, Chủ nhiệm Bạch đến rồi.

[00:38:48] Được.

[00:38:50] Chủ nhiệm Bạch, cô có việc gì sao?

[00:38:53] Tôi đến để báo án.

[00:38:56] Cô tìm đội cảnh sát hình sự đi.

[00:38:57] Vụ án nghiêm trọng, tôi phải nói với ngài.

[00:39:00] 0138 58

[00:39:00] Phải nói với tôi sao?

[00:39:02] Vâng.

[00:39:04] Cục trưởng Tiêu.

[00:39:05] Ngài không muốn hỏi tôi nhiều tiền như vậy là từ đâu mà có sao?

[00:39:09] Đó là chuyện mà Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật mới quan tâm.

[00:39:15] Vào đi.

[00:39:22] Chuyện gì?

[00:39:27] Cục trưởng Tiêu.

[00:39:31] Mời ngài ngồi.

[00:39:36] Để tôi rót cho ngài chút nước.

[00:39:39] Sao rồi? Đã nghĩ thông suốt chưa?

[00:39:46] Kết quả khảo sát của tôi đối với cậu đã có rồi.

[00:39:48] Muốn biết không?

[00:39:52] Đương nhiên.

[00:39:53] Cậu là một kẻ hèn nhát.

[00:39:56] Vì hèn nhát không chỉ là về mặt thể chất.

[00:40:00] Cũng có cả về tâm lý.

[00:40:03] Cục trưởng Tiêu, tôi biết ngài đang nói đến chuyện gì.

[00:40:07] Đúng vậy.

[00:40:08] Tôi biết chỉ số IQ của cậu không có vấn đề.

[00:40:11] Nhưng tất cả những gì cậu đang làm...

[00:40:13] đều là vì cậu không dám đối mặt với một hiện thực.

[00:40:16] Cậu không dám tin và cũng không muốn tin...

[00:40:19] người cha tinh thần của cậu lại là một tội phạm.

[00:40:22] Cảnh sát phải dựa vào bằng chứng để nói chuyện.

[00:40:25] Đó là cái cớ để cậu trốn tránh hiện thực.

[00:40:28] Tôi nói cho cậu biết.

[00:40:29] Cảnh sát hình sự là lý trong lý trí.

[00:40:32] Mọi lúc mọi nơi đều cần cậu đưa ra phán đoán chính xác.

[00:40:35] Và những phán đoán này phải loại bỏ mọi yếu tố tình cảm.

[00:40:39] Một cảnh sát hình sự...

[00:40:40] nếu không biết làm thế nào để khắc phục điểm yếu của mình...

[00:40:43] bảo vệ lợi ích của đa số người dân...

[00:40:45] hay nói cách khác là không biết nên từ bỏ điều gì, hy sinh điều gì...

[00:40:49] vậy thì anh ta sẽ không bao giờ đạt chuẩn.

[00:40:53] Tiết Băng.

[00:40:55] Nếu cậu thực sự không vượt qua được cửa ải này...

[00:40:57] tôi sẽ đề nghị với Đảng ủy Cục, cho cậu chuyển công tác trong thời hạn quy định.

[00:41:08] Đợi đã.

[00:41:17] Ngài xem cái này.

[00:41:19] Tôi không cần xem nữa.

[00:41:21] Đây là tài sản khổng lồ của Bạch Tuyết.

[00:41:23] Tôi biết.

[00:41:24] Nhưng người ta lại đi trước chúng ta một bước rồi.

[00:41:29] Bạch Tuyết đã đến chỗ tôi báo án rồi.

[00:41:32] Nói rằng số tiền này là do Đái Bỉnh Văn giao cho cô ta giữ hộ.

[00:42:00] Đi nhẹ nhàng thế.

[00:42:04] Bắt trộm nhiều đến mức trên người cũng có ba phần khí chất của trộm rồi.

[00:42:08] Tôi tưởng ông ngủ rồi.

[00:42:11] Y tá nói chưa đến giờ thăm bệnh, không cho tôi vào.

[00:42:21] Có phải có chuyện gì muốn nói không?

[00:42:24] Tôi đến để xin ông tha thứ.

[00:42:28] Cậu cũng biết nói những lời như vậy à?

[00:42:31] Có gì để mà tha thứ chứ?

[00:42:35] Tôi vẫn luôn nghĩ mình là một cảnh sát tốt.

[00:42:39] Nhưng hôm qua tôi cuối cùng cũng phát hiện...

[00:42:42] vẫn còn kém xa lắm.

[00:42:52] Khi cậu nghỉ hưu cũng sẽ nghĩ như vậy.

[00:42:56] Mãi mãi đều kém xa lắm.


 0 注释 sort   排序方式


下一个