Ngọc Quan Âm tập 13 + 14 - Tôn Lệ, Đồng Đại Vỹ, Hà Nhuận Đông

10 Görünümler· 06/22/25
duongvu88
duongvu88
3 Aboneler
3

⁣Ngọc Quan Âm (玉观音) là bộ phim truyền hình đặc sắc với sự tham gia của Tôn Lệ, Đồng Đại Vỹ và Hà Nhuận Đông. Phim xoay quanh An Tâm – một nữ cảnh sát phòng chống ma túy, cùng những mối quan hệ phức tạp và những lựa chọn đầy giằng xé giữa lý trí và tình cảm. Xen lẫn giữa nhiệm vụ và đời tư, bộ phim là bức tranh chân thực về cuộc sống, tình yêu và trách nhiệm.

Daha fazla göster

[00:00:12] Thiết Quân! Bột giặt

[00:00:15] Ngủ rồi à?

[00:00:17] Đổ ít thôi, Thiết Quân. Anh biết rồi.

[00:00:20] Anh bế con đi, để em giặt.

[00:00:21] Không cần đâu, em không cần đâu, không cần.

[00:00:23] Em cứ nghỉ ngơi đi.

[00:00:24] Anh Thiết Quân, anh nghỉ trước đi.

[00:00:26] Lát nữa em nấu cơm cho con.

[00:00:27] Không sao.

[00:00:30] Tiểu Cần à, em cứ để anh ấy thể hiện đi.

[00:00:43] Ngon lắm, em thử một miếng đi.

[00:00:48] Chậm thôi, chậm thôi.

[00:01:03] Anh hỏi cô ấy xem.

[00:01:03] Bạn học nhỏ ơi, đường Mạn Cảnh Nam đi thế nào vậy?

[00:01:07] Phía trước rẽ trái.

[00:01:09] Rẽ trái.

[00:01:10] Cảm ơn. Không có gì.

[00:01:15] Xin hỏi, nhà Trương Thiết Quân ở đâu ạ?

[00:01:18] Ở ngay đây, đi qua bên kia.

[00:01:20] Cảm ơn cô nhé. Cảm ơn. Được, không có gì.

[00:01:47] Bố mẹ, hai người xem đứa bé giống ai?

[00:02:04] An Tâm chẳng phải đã bảo hai bác đến sớm sao?

[00:02:06] Sao bây giờ mới đến?

[00:02:08] Một là vì bố nó ở nhà có chút việc,

[00:02:11] nhất thời không dứt ra được.

[00:02:12] Hai là, An Tâm sắp sinh,

[00:02:14] chắc chắn có rất nhiều việc phải làm.

[00:02:20] Chúng tôi sợ không giúp được gì lại còn gây thêm phiền.

[00:02:24] Hơn nữa, có bà thông gia chăm sóc,

[00:02:26] chúng tôi hoàn toàn yên tâm.

[00:02:29] Đều là người nhà cả rồi, đến thì cứ đến thôi.

[00:02:33] Hai bác xem, còn mang nhiều đồ thế này.

[00:02:35] Chúng tôi đều biết bà đối xử với An Tâm rất tốt,

[00:02:39] còn tốt hơn con gái ruột, chúng tôi đáng lẽ phải đến cảm ơn bà từ sớm.

[00:02:42] Đây đều là đặc sản quê chúng tôi,

[00:02:45] đồ không đáng tiền.

[00:02:48] Nhân sâm tái tạo hoàn, trân châu bão long hoàn,

[00:02:52] đều là thuốc nổi tiếng của Vân Nam, rất đắt tiền.

[00:02:53] Người ta nói Thanh Miên chúng ta là xứ sở của thuốc quý mà.

[00:02:58] Lão An nhà tôi là người làm thuốc,

[00:03:00] chúng tôi cũng không có gì khác để tặng.

[00:03:02] Đúng vậy, tôi là bác sĩ,

[00:03:04] đi thăm họ hàng,

[00:03:05] tặng chút thuốc người ta cũng không trách.

[00:03:08] Sao lại trách được chứ?

[00:03:10] Thực ra, tôi mới phải đến Thanh Miên thăm hai bác.

[00:03:13] Thanh Miên tôi thật sự chưa đi bao giờ.

[00:03:16] Mẹ, lần sau con đi cùng mẹ.

[00:03:18] Chỗ chúng con đẹp lắm.

[00:03:19] Không khí trong lành đến mức mặt trời còn sáng hơn ở Quảng Bình.

[00:03:22] Hoa cũng đỏ hơn ở Quảng Bình nữa.

[00:03:25] Thanh Miên mẹ nhất định phải đến,

[00:03:27] xem phong cảnh ở đó đẹp đến mức nào,

[00:03:30] mà nuôi được An Tâm nhà ta xinh đẹp như vậy.

[00:03:35] Mẹ chẳng phải đã nói với con rồi sao?

[00:03:38] Con dâu tốt thì giấu chuyện hai nhà, con dâu xấu thì loan tin hai nhà.

[00:03:42] Chuyện thị phi càng đồn càng nhiều.

[00:03:45] Con hãy nhớ,

[00:03:47] sau lưng tuyệt đối đừng nói xấu người khác.

[00:03:51] Nói xấu người khác, đối với bản thân mình,

[00:03:53] tuyệt đối không có chút lợi ích nào.

[00:03:57] Mẹ, con đều nhớ cả.

[00:03:59] Con cũng không nói xấu ai đâu ạ.

[00:04:01] Con có biết không,

[00:04:03]

[00:04:06] Gì ạ?

[00:04:07] Là tiền bạc.

[00:04:08] Con sống ở nhà chồng,

[00:04:10] chủ yếu là tiêu vào tiền của mẹ chồng,

[00:04:13] và lương của Thiết Quân.

[00:04:15] Mẹ chồng con và cơ quan của Thiết Quân,

[00:04:17] mẹ thấy đều là cơ quan nhà nước, không có nhiều tiền.

[00:04:20] Con biết.

[00:04:22] Nửa năm nay Thiết Quân đi làm phóng viên ở Nam Đức,

[00:04:24] cũng không có thu nhập ngoài.

[00:04:26] Viết báo kiếm thêm cũng không còn công khai như trước.

[00:04:28] Cho nên, con ở nhà chồng cố gắng tiết kiệm,

[00:04:32] cố gắng tiêu ít tiền, cũng đừng quản tiền.

[00:04:36] Tiêu tiền gì thì đều ghi sổ lại.

[00:04:38] Tiền trong nhà nếu con chỉ tiêu mà không ghi,

[00:04:41] để lâu rồi,

[00:04:43] sẽ không biết tại sao lại tiêu nhiều như vậy.

[00:04:45]

[00:04:56] Đây là con ghi cả.

[00:04:57] Tiền con tiêu ra, từng đồng từng cắc con đều ghi sổ cả.

[00:05:02] Xem này.

[00:05:11] An Tâm.

[00:05:13] Ngày mai mẹ và bố con sẽ về.

[00:05:19] Năm nghìn tệ này,

[00:05:22] năm nghìn tệ này để lại cho con.

[00:05:25] Con tự giữ dùng cũng được,

[00:05:26] giao cho mẹ chồng cũng được, con tự xem.

[00:05:32] Mẹ, mẹ cứ ở lại thêm vài ngày đi.

[00:05:36] Con muốn ở với mẹ thêm vài ngày.

[00:05:39] Mẹ chồng và Thiết Quân chẳng phải giữ mẹ lại sao?

[00:05:41] Sao mẹ lại vội đi thế?

[00:05:47] Bố mẹ vẫn nên về thôi.

[00:05:50] Mẹ và bố con ở lại đây,

[00:05:52] mẹ chồng con lại phải tiếp đón, chăm sóc bố mẹ,

[00:05:55] chắc chắn nghỉ ngơi không tốt.

[00:05:57] Nhà có khách, chủ nhà rất mệt.

[00:06:01] Mẹ và bố con không giúp được gì cho con,

[00:06:04] cũng không làm con vẻ vang gì.

[00:06:07] Bố mẹ chỉ cần không để thông gia phàn nàn,

[00:06:09] không để con mất mặt ở nhà chồng là được rồi.

[00:06:14] Sao lại thế được ạ?

[00:06:16] Những loại thuốc bố tặng lần này, mẹ chồng con cũng biết.

[00:06:19] Đó đều là thuốc quý, là quà rất tốt rồi.

[00:06:24] Mẹ,

[00:06:25] xưởng thuốc của bố bây giờ thế nào rồi?

[00:06:27] Làm ăn tốt không ạ?

[00:06:33] Mẹ vẫn chưa nói với con,

[00:06:35] chuyện trong nhà.

[00:06:37] Bố mẹ không muốn làm con bận tâm.

[00:06:41] Xưởng của bố con đã thua lỗ,

[00:06:43] đóng cửa hơn nửa năm nay rồi.

[00:06:46] Còn vướng vào một mớ

[00:06:47] nợ nần chồng chéo, không rõ ràng.

[00:06:51] Bên thứ ba không trả được tiền cho ông ấy,

[00:06:54] ông ấy cũng không trả được tiền cho người trồng thuốc.

[00:06:57] Suốt ngày cãi vã với chủ nợ và con nợ,

[00:06:59] suýt nữa là phải ra tòa.

[00:07:03] Mẹ đã nói từ sớm rồi,

[00:07:05] bố con không biết kinh doanh.

[00:07:08] Kết cục thế này cũng là điều có thể đoán trước.

[00:07:13] Mẹ sẽ giúp bố con giải quyết chuyện này,

[00:07:16] con đừng lo lắng làm gì.

[00:07:20] Chuyện này,

[00:07:21] cũng đừng nói với Thiết Quân và mẹ chồng con. Nhé?

[00:07:29] Mẹ, số tiền này bố mẹ cầm về đi.

[00:07:32] Con ở đây thực sự không cần.

[00:07:34] Việc nhà con đã không giúp được rồi,

[00:07:37] nếu còn lấy tiền của nhà,

[00:07:39] lòng con không yên.

[00:07:41] Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi,

[00:07:43] mẹ chồng đối xử với con rất tốt.

[00:07:47] Nếu con không dùng tiền này,

[00:07:49] thì đưa cho mẹ chồng con.

[00:07:51] Con sinh con,

[00:07:53] nhà ngoại không góp tiền cũng không góp sức,

[00:07:56] sẽ để người ta phàn nàn.

[00:07:58] Nghe lời mẹ, đưa tiền cho mẹ chồng con đi.

[00:08:07] An Tâm à. Vâng?

[00:08:09] Có phải con đã nói với bố mẹ con,

[00:08:12] là mẹ chồng này rất keo kiệt không?

[00:08:14] Nếu không sao lúc đi họ lại để lại tiền?

[00:08:19] Không phải đâu ạ, bố mẹ con đến đây làm phiền mẹ quá,

[00:08:23] chắc là trong lòng cảm thấy ngại.

[00:08:26] Đều là người một nhà, có gì mà ngại.

[00:08:29] Cho tiền lại càng thấy không hay.

[00:08:31] Mẹ, tiền này không phải cho mẹ.

[00:08:34] Là để lại cho cháu ngoại của họ.

[00:08:36] Bố của An Tâm là chủ xưởng thuốc,

[00:08:37] là ông chủ, giàu hơn mẹ.

[00:08:39] Tiền này là quà ra mắt cho cháu trai của mẹ,

[00:08:42] chỉ là chút lòng thành thôi.

[00:08:46] Thế à, An Tâm?

[00:08:47] Bố con giàu thế à?

[00:08:49] Nhìn bên ngoài không nhận ra chút nào.

[00:08:52] Giản dị quá.

[00:08:54] Không giống như mấy kẻ trọc phú,

[00:08:56] suốt ngày mặc vest, đi giày da,

[00:08:58] đeo đồng hồ to, đeo nhẫn vàng, khoe khoang lắm.

[00:09:01] Điểm này bố mẹ con quả là rất tốt.

[00:09:05] Mẹ, bố mẹ của An Tâm đều là trí thức,

[00:09:09] sao mẹ lại so sánh họ với mấy kẻ trọc phú đó?

[00:09:12] Mẹ chỉ nói là cùng là người giàu có,

[00:09:15] người có học thức và không có học thức,

[00:09:17] người đã đọc sách và người chưa đọc sách, đúng là khác nhau.

[00:09:22] Trong những ngày ở Quảng Bình sinh Tiểu Hùng,

[00:09:26] em đã cố gắng quên đi Mao Kiệt, quên đi quá khứ.

[00:09:31] Hơn nữa,

[00:09:33] sự ra đời của Tiểu Hùng lúc đó,

[00:09:35] thực sự đã mang đến cho em, cho Thiết Quân,

[00:09:37] cho gia đình này,

[00:09:38] rất nhiều niềm vui.

[00:09:41] Em dường như cũng cảm thấy mình đã quên được Mao Kiệt.

[00:09:46] Nhưng trong đêm khuya tĩnh lặng,

[00:09:49] mỗi khi bị tiếng khóc của Tiểu Hùng hay bị giấc mơ làm giật mình tỉnh dậy,

[00:09:52] trong đầu em,

[00:09:54] lại bất giác hiện lên hình ảnh của Mao Kiệt.

[00:09:59] Em không muốn hỏi thăm,

[00:10:01] nhưng em biết khoảng thời gian đó,

[00:10:03] Mao Kiệt đang bị xét xử ở Nam Đức.

[00:10:08] Còn một câu hỏi nữa.

[00:10:10] Hôm đó, bà và chồng bà,

[00:10:12] tại sao không tự mình đến Ô Tuyền lấy hàng?

[00:10:15] Mà lại để con trai bà,

[00:10:16] tức bị cáo, đi lấy hàng?

[00:10:23] Hôm đó, tôi và chồng tôi đều bị bệnh,

[00:10:28] nên mới để Mao Kiệt đi.

[00:10:33] Con nó lớn rồi,

[00:10:34] bình thường vẫn hay giúp đỡ việc nhà.

[00:10:37] Chúng tôi bảo nó,

[00:10:39] đến Ô Tuyền tìm một người cầm vali,

[00:10:42] rồi đưa vali mật mã cho người đó.

[00:10:45] Tôi còn nói với nó trong vali đó có một ít trà.

[00:10:51] Người đó là người bán trà.

[00:10:55] Hai người có nói cho nó biết,

[00:10:57] trong vali đó chứa thứ gì không?

[00:11:02] Không.

[00:11:07] Sao tôi có thể nói cho nó biết chuyện này?

[00:11:12] Thằng bé còn nhỏ, nó không hiểu chuyện này.

[00:11:17] Vậy tại sao các người không nói cho cậu ta biết,

[00:11:19] thứ mà nó mang về giúp các người là gì?

[00:11:23] Chuyện này, chúng tôi tự làm thì làm thôi,

[00:11:27] sao lại lôi con trẻ vào?

[00:11:31] Thằng bé không biết gì cả.

[00:11:32] Dù có bị cảnh sát phát hiện,

[00:11:35] cũng không có trách nhiệm.

[00:11:40] Tôi hỏi xong rồi.

[00:11:45] Công tố viên còn câu hỏi nào không?

[00:11:48] Nhân chứng, xin hỏi bà và bị cáo có quan hệ gì?

[00:11:54] Tôi là mẹ của nó.

[00:11:56] Nó là con trai ruột của bà à?

[00:11:59] Phải, phải, là con ruột của tôi.

[00:12:05] Quan hệ giữa hai mẹ con bà thế nào?

[00:12:08] Quan hệ của cô và mẹ cô thế nào?

[00:12:09] Yêu cầu nhân chứng trả lời thẳng vào câu hỏi.

[00:12:11] Tôi là mẹ nó, nó là con tôi.

[00:12:14] Sao tôi có thể hại con mình được?

[00:12:19] Mẹ con bà tình cảm tốt, bà sẽ không hại nó.

[00:12:22] Giả sử bị cáo, tức là con trai bà,

[00:12:25] thực sự phạm tội,

[00:12:26] yêu cầu bà đứng trước tòa chỉ chứng nó,

[00:12:29] bà có khả năng nảy sinh tâm lý bảo vệ nó không?

[00:12:31] Có khả năng không?

[00:12:34] Thẩm phán trưởng, tôi phản đối công tố viên dùng giả thuyết như vậy,

[00:12:36] để đặt bẫy ngôn ngữ cho nhân chứng.

[00:12:38] Sự thật thế nào thì cứ nói thế ấy thôi,

[00:12:40] tại sao tôi phải bảo vệ nó?

[00:12:42] Giả thuyết như vậy không có ý nghĩa trong việc làm rõ sự thật của vụ án này.

[00:12:47] Bị cáo, lúc đầu cậu không phải nói là người phụ nữ đó sao,

[00:12:51] Thẩm phán.

[00:12:51] nhờ cậu xách hộ cái vali đó?

[00:12:53] lên bờ à?

[00:12:55] Vậy rốt cuộc là người phụ nữ đó,

[00:12:58] nhờ cậu xách hộ vali lên bờ,

[00:13:01] hay là nhân chứng Lương Phượng Chi,

[00:13:04] bảo cậu mang cái vali đó về?

[00:13:16] Bị cáo xin trả lời.

[00:13:17] Không, không, là tôi bảo nó mang vali về.

[00:13:21] Nó không biết gì cả.

[00:13:23] Nó không biết bên trong có gì.

[00:13:24] Nhân chứng không được xen vào.

[00:13:26] Không hỏi bà thì đừng xen vào.

[00:13:29] Cái vali đó,

[00:13:31] là do nhân chứng Lương Phượng Chi bảo cậu mang về à?

[00:13:34] Bị cáo.

[00:13:37] Bị cáo xin trả lời.

[00:14:06] Phải.

[00:14:09] Là mẹ tôi...

[00:14:13] bảo tôi mang cái vali đó về.

[00:14:16] Cậu có biết trong vali đó chứa thứ gì không?

[00:14:20] Biết.

[00:14:23] Cậu biết từ khi nào?

[00:14:25] Là lúc tôi lên bờ,

[00:14:29] bị bắt rồi mới biết.

[00:14:31] Làm sao cậu biết?

[00:14:33] Là cảnh sát nói.

[00:14:34] Phải, là cảnh sát nói.

[00:14:38] Cảnh sát nói với cậu thế nào?

[00:14:42] Trong vali của cậu chứa...

[00:14:44] 29kg heroin có độ tinh khiết cao.

[00:14:46] Heroin là gì, cậu biết không?

[00:14:49] Bà ta khăng khăng nhận tội như vậy,

[00:14:51] rõ ràng là muốn bảo vệ con trai mình.

[00:14:56] Bà ta và chồng tàng trữ, buôn bán ma túy,

[00:14:57] dùng vũ lực chống người thi hành công vụ, chứng cứ rành rành rồi.

[00:15:02] Bà ta biết mình sớm muộn gì cũng chết,

[00:15:04] nên đã nhận hết mọi tội lỗi về mình.

[00:15:08] Anh nhìn biểu cảm của hai mẹ con họ lúc nãy,

[00:15:10] là có thể thấy ngay.

[00:15:11] Mao Kiệt trong lòng cũng rất rõ,

[00:15:14] nó đồng ý với lời khai của mẹ nó,

[00:15:15] cũng đồng nghĩa với việc chấp nhận án tử hình của mẹ nó.

[00:15:18] Nhưng như vậy, nó có thể tự bào chữa cho mình.

[00:15:25] Cho nên nó đã khóc.

[00:15:26] Đây là một màn khổ nhục kế, ai cũng nhìn ra.

[00:15:29] Chúng tôi không phải không hiểu, Tiểu Thi.

[00:15:32] Nhưng bây giờ, tòa án chỉ có thể làm việc theo nguyên tắc của tòa án.

[00:15:37] Trong lòng anh hiểu rõ sự việc cũng vô ích.

[00:15:40] Nguyên tắc của tòa án là gì?

[00:15:42] Sự thật là căn bản, pháp luật là chuẩn mực.

[00:15:46] Cái gọi là sự thật theo pháp luật chính là chứng cứ.

[00:15:50] Chúng ta muốn bác bỏ lời khai của họ, vẫn phải dựa vào chứng cứ.

[00:15:53] Tình hình bây giờ khá rắc rối.

[00:15:57] Tuy Mao Kiệt cầm một vali ma túy bị bắt quả tang,

[00:16:03] nhưng chứng cứ để kết tội nó không hề chắc chắn.

[00:16:07] Nó không nhận tội,

[00:16:08] mẹ nó lại khăng khăng nói nó không biết gì.

[00:16:12] Nếu bên công tố về mặt chứng cứ,

[00:16:13] không thể bác bỏ được lời khai của họ,

[00:16:17] thì tòa án tự nhiên không thể ép buộc kết tội họ.

[00:16:22] Mấu chốt bây giờ vẫn là xem bên công an các anh,

[00:16:26] có thể tìm ra chứng cứ mới nào không,

[00:16:28] để ủng hộ việc truy tố Mao Kiệt.

[00:16:33] Nếu không, về mặt pháp lý,

[00:16:35] chỉ có thể tuyên án vô tội,

[00:16:38] hoặc là do Viện kiểm sát các anh tự chủ động rút đơn truy tố.

[00:16:43] Việc chủ động rút đơn truy tố đối với Viện kiểm sát,

[00:16:46] so với việc bị tòa án tuyên vô tội,

[00:16:49] về mặt thể diện sẽ đỡ hơn một chút.

[00:16:52] Nếu không còn cách nào khác thì cũng đành phải vậy.

[00:16:55] Chúng tôi chủ động rút đơn truy tố,

[00:16:57] với lý do không đủ chứng cứ,

[00:16:59] trả về cho cơ quan công an điều tra bổ sung.

[00:17:02] Không, không, không được.

[00:17:07] Tôi thấy thế này được không?

[00:17:09] Bên tòa án các anh tạm thời đừng vội tuyên vô tội.

[00:17:12] Bên Viện kiểm sát cũng tạm thời đừng vội rút đơn truy tố.

[00:17:16] Hôm nay tạm nghỉ phiên tòa,

[00:17:18] để chúng tôi về nghiên cứu lại,

[00:17:21] xem có thể tìm ra được đột phá nào không rồi nói sau.

[00:17:26] Được thôi.

[00:17:29] Nhưng vụ án này kéo dài cũng không phải là ngắn.

[00:17:32] Không được vượt quá thời hạn pháp định dài nhất.

[00:17:36] Cho nên các anh phải khẩn trương.

[00:17:39] Nhiều nhất là mở thêm một hai phiên tòa nữa,

[00:17:41] trong vòng 10 ngày phải xét xử xong.

[00:17:46] Con đi làm đây, sắp muộn rồi.

[00:17:48] Trên đường cẩn thận nhé.

[00:17:50] An Tâm, con về nghỉ ngơi đi.

[00:17:53] Trúng gió cảm lạnh sẽ nặng hơn.

[00:17:55] Chữa cảm lạnh mẹ có kinh nghiệm nhất.

[00:17:57] Ngủ một giấc thật say, uống nhiều nước vào, được không?

[00:18:00] Cơm trưa để bọn mẹ về nấu, con không cần lo gì cả.

[00:18:03] Tạm biệt mẹ. Tạm biệt.

[00:18:14] Ai đấy? Tôi đây.

[00:18:20] Đội trưởng, sao anh lại đến? Mời vào.

[00:18:23] Thiết Quân đâu? Đi làm rồi.

[00:18:24] Con đâu?

[00:18:26] Hôm nay vừa hay là sinh nhật bố của Thiết Quân,

[00:18:28] mẹ chồng tôi sáng sớm đã bế con,

[00:18:30] đến nghĩa trang liệt sĩ cúng giỗ rồi.

[00:18:32] Cũng để bố Thiết Quân nhìn thấy con cháu của ông.

[00:18:34] Hôm nay tôi bị cảm nên không đi cùng,

[00:18:36] nếu không anh sẽ phải về không rồi.

[00:18:38] Đội trưởng Phan, mời vào.

[00:18:40] Đây là mọi người góp tiền mua cho cô.

[00:18:42] Bảo tôi mang đến cho cô.

[00:18:43] An Tâm, chắc đã quên hết mọi người rồi nhỉ?

[00:18:46] Đội phòng chống ma túy, tôi thực sự không thể quên được.

[00:18:49] Đây là đơn vị đầu tiên tôi tham gia công tác.

[00:18:52] Dù chỉ chưa đầy một năm,

[00:18:53] tôi thực sự rất có tình cảm với đội mình.

[00:18:56] Mọi người đều khỏe chứ ạ?

[00:18:58] Đều rất khỏe.

[00:18:59] Qua đây ngồi đi, đội trưởng.

[00:19:01] Mọi người đều rất quan tâm đến cô.

[00:19:02] Sức khỏe thế nào? Con cái thế nào?

[00:19:05] Đội trưởng, đây là ảnh của con.

[00:19:07] Anh xem, giống tôi hay giống Thiết Quân?

[00:19:08] Tôi xem, giống cả hai.

[00:19:10] Ôi, trông bụ bẫm quá.

[00:19:14] Nếu nhìn nét phúc hậu này, thì vẫn giống Thiết Quân hơn.

[00:19:18] Ai cũng nói giống anh ấy, sao không ai nói giống tôi?

[00:19:20] Tôi nói là giống cả hai mà.

[00:19:22] Đội trưởng, tôi đi lấy ảnh đầy tháng của con cho anh xem.

[00:19:24] Được, được.

[00:19:39] Đội trưởng. À.

[00:19:41] Anh không vội đi chứ ạ?

[00:19:42] Trưa họ sẽ về.

[00:19:44] Lát nữa tôi sẽ gọi Thiết Quân về.

[00:19:46] Anh đến anh ấy phải mời anh ăn cơm.

[00:19:49] Không được, trưa tôi còn phải về gấp.

[00:19:54] Lần này tôi đến thấy cô và con đều khỏe,

[00:19:57] là tôi yên tâm rồi.

[00:20:01] An Tâm.

[00:20:03] Có một việc cần phải bàn với cô.

[00:20:08] Là vụ án của Mao Kiệt.

[00:20:13] Có lẽ hai ngày tới cô phải về Nam Đức một chuyến.

[00:20:18] Vụ án của Mao Kiệt?

[00:20:21] Chẳng phải đã kết thúc rồi sao?

[00:20:29] Cô và Mao Kiệt lúc giao hàng trên thuyền,

[00:20:32] còn nói chuyện mấy câu.

[00:20:34] Hắn nói cô sau này đừng làm việc này nữa,

[00:20:36] Mao Kiệt nói việc này không phải việc con gái làm.

[00:20:39] Những lời nó nói cô còn nhớ không?

[00:20:42] Nhớ chứ, anh ta đã nói như vậy.

[00:20:47] Lúc đó thuyền sắp cập bờ,

[00:20:49] xung quanh mọi người đều chen lấn xuống thuyền,

[00:20:51] chúng tôi cũng không nói được nhiều.

[00:20:54] Cũng không thể nói quá rõ ràng.

[00:20:56] Thế là đủ rồi.

[00:20:58] Điều đó chứng tỏ lúc nó giao hàng với cô trên thuyền,

[00:21:00] hoàn toàn biết mình đang làm gì.

[00:21:06] Chúng tôi đã bàn với Viện kiểm sát và tòa án rồi,

[00:21:09] ngày kia sẽ tiếp tục mở phiên tòa.

[00:21:11] Mao Kiệt bị tạm giam cũng không ngắn nữa,

[00:21:13] ngày kia, hoặc là kết án hắn,

[00:21:15] hoặc là thả hắn.

[00:21:16] Bên tòa án cũng nói không thể kéo dài thêm.

[00:21:19] Cho nên, muộn nhất là ngày mai cô phải về Nam Đức một chuyến.

[00:21:23] Có một số việc cụ thể,

[00:21:25] chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn.

[00:21:28] Ngày kia, cô sẽ ra tòa làm chứng với tư cách nhân chứng của bên công tố.

[00:21:32] Cô xem con xa cô mấy ngày có được không?

[00:21:34] Nếu không được,

[00:21:36] cô có thể mang con theo.

[00:21:38] Đội trưởng,

[00:21:41] nếu Mao Kiệt bị chứng minh là có tội,

[00:21:45] sẽ bị kết án bao nhiêu năm?

[00:21:47] Chắc là tử hình.

[00:21:52] Lúc cô học ở trường chuyên nghiệp công an,

[00:21:53] chắc đã học rồi.

[00:21:55] Lại làm việc ở đội phòng chống ma túy của chúng ta lâu như vậy,

[00:21:58] trong túi của cô có bao nhiêu gram heroin cô nên biết.

[00:22:01] Bao nhiêu gram heroin bị kết án bao nhiêu năm,

[00:22:03] cô cũng nên biết.

[00:22:05] Chỉ dựa vào việc Mao Kiệt nhận cái túi

[00:22:06] từ tay cô,

[00:22:08] nếu bị coi là buôn bán ma túy,

[00:22:11] nó có chín cái mạng cũng không đủ.

[00:22:16] An Tâm, nếu cô có khó khăn gì,

[00:22:19] dù thế nào cũng cố gắng khắc phục nhé.

[00:22:22] Không ạ.

[00:22:23] Tốt.

[00:22:29] Vậy tôi đi đây.

[00:22:31] Giữ gìn sức khỏe.

[00:22:47] Là Đội trưởng Phan à?

[00:22:49] Sao em không giữ anh ấy lại ăn cơm?

[00:22:51] Anh ấy đến, chúng ta nên tiếp đãi anh ấy cho tử tế.

[00:22:54] Em đừng nói nữa, anh thật sự rất nhớ anh ấy.

[00:22:57] Anh ấy nói gì với em?

[00:22:59] Không nói gì khác.

[00:23:00] Mang cho con một ít đồ dinh dưỡng, còn có một ít đồ chơi.

[00:23:03] Đây đều là do các đồng chí trong đội góp tiền mua.

[00:23:07] Em biết các đồng chí trong đội,

[00:23:09]

[00:23:13] Vậy em càng nên giữ anh ấy lại.

[00:23:15] Anh ấy đến Quảng Bình, chúng ta ít nhất cũng phải mời người ta một bữa cơm.

[00:23:18] Để mẹ đứng ra, cảm ơn người ta tử tế.

[00:23:21] Đội trưởng Phan ở Nam Đức đã chăm sóc em không ít.

[00:23:24]

[00:23:26] Anh ấy có việc gấp phải về Nam Đức, không giữ được.

[00:23:29] Đội bảo con về mấy ngày?

[00:23:31] Lần này về nếu thời gian dài,

[00:23:33] con phải làm sao?

[00:23:36] Con nghĩ nhiều nhất là hai ba ngày thôi, sẽ không quá lâu.

[00:23:46] Trong một khoảng thời gian sau đó,

[00:23:48] Đội trưởng Phan và một số người khác trong đội,

[00:23:51] lần lượt nói cho em nghe về Mao Kiệt,

[00:23:53] và mẹ của anh ta ở phiên tòa,

[00:23:55] đã che đậy và bảo vệ nhau như thế nào.

[00:23:59] Em có thể tưởng tượng được cảnh tượng đó.

[00:24:02] Đương nhiên em biết họ buôn bán, vận chuyển ma túy,

[00:24:05] tội không thể dung thứ.

[00:24:07] Nhưng từ tình mẫu tử,

[00:24:09] từ góc độ đơn thuần là liều chết để cứu nhau,

[00:24:12] việc anh ta và mẹ anh ta làm như vậy ở phiên tòa,

[00:24:15] thực sự đã làm em chấn động.

[00:24:19] Có một cảm giác không thể nói thành lời.

[00:24:22] Dù em biết em là một cảnh sát,

[00:24:25] em là một cảnh sát đang thực thi nhiệm vụ tại hiện trường bắt giữ,

[00:24:28] việc em ra tòa chứng minh tội phạm có tội,

[00:24:30] là trách nhiệm không thể thoái thác.

[00:24:33] Nhưng, trong lòng em thực sự không muốn,

[00:24:34] chính bản thân em phải đứng trước tòa,

[00:24:36] để đối mặt với người bạn cũ của mình.

[00:24:39] Dù, em và Mao Kiệt không có tình cảm quá sâu đậm,

[00:24:42] nhưng để em đi tố cáo Mao Kiệt,

[00:24:44] và cuối cùng đưa anh ta ra pháp trường,

[00:24:46] trong lòng em vẫn có chút trở ngại.

[00:24:49] Có lẽ em bị ảnh hưởng quá nhiều từ tính cách văn nhân

[00:24:52] của bố mẹ em.

[00:24:55] Về mặt tình cảm và tâm lý, em vẫn chưa thể cởi mở được như vậy.

[00:24:59] Những việc đặc biệt vô tình, đặc biệt tàn nhẫn,

[00:25:01] em thực sự có chút không làm được.

[00:25:04] Em cũng biết mình không nên quá mềm lòng,

[00:25:07] quá không phù hợp với nghề nghiệp của mình.

[00:25:14] Ngày mai gặp lại nhé.

[00:25:16] Hy vọng đây là lần mở phiên tòa cuối cùng.

[00:25:20] Giết hay thả, quyết định sớm cho xong.

[00:25:23] Chúng ta cũng không thể kéo dài mãi được.

[00:25:25] Được.

[00:25:26] Lời khai của An Tâm chắc chắn rất có trọng lượng.

[00:25:27] Tôi nghĩ ngày mai chắc không có vấn đề gì.

[00:25:30] Lão Lý, cảm ơn anh.

[00:25:32] Tạm biệt. Tạm biệt.

[00:25:40] An Tâm.

[00:25:43] Nhà của em lâu không có người ở,

[00:25:45] có thể quá ẩm ướt.

[00:25:46] Tôi đã thuê một phòng ở nhà khách của Cục thành phố cho em,

[00:25:49] em tạm ở một đêm.

[00:25:51] Không cần đâu ạ, tôi vẫn về ký túc xá ở.

[00:25:55] Lâu lắm không ở rồi,

[00:25:57] tôi cũng muốn về xem sao.

[00:25:59] Được, vậy tùy em.

[00:26:01] Lão Kim. Vâng.

[00:26:03] Anh lái xe đưa An Tâm đi. Được.

[00:26:05] Đi đi.

[00:26:07] Vậy tôi đi đây, đội trưởng.

[00:26:10] Cẩn thận nhé.

[00:27:59] Ai?

[00:28:19] Đội trưởng!

[00:29:06] Tiếp tục mở phiên tòa vụ án buôn bán ma túy của Mao Kiệt.

[00:29:12] Mời nhân chứng ra tòa.

[00:30:36] Nhân chứng.

[00:30:39] Mời cô thông báo cho tòa án biết tên và nghề nghiệp của mình.

[00:30:45] Tôi tên là An Tâm.

[00:30:47] Tôi là cảnh sát thực tập của Đội phòng chống ma túy, Cục Công an thành phố Nam Đức.

[00:30:53] Theo Bộ luật Hình sự nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa,

[00:30:55] Điều 305,

[00:30:58] và Bộ luật Tố tụng Hình sự nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa,

[00:31:00] Điều 48,

[00:31:03] công dân có nghĩa vụ làm chứng.

[00:31:05] Từ chối làm chứng và làm chứng gian,

[00:31:08] đều phải chịu trách nhiệm pháp lý.

[00:31:10] Cô có rõ không?

[00:31:11] Rõ.

[00:31:13] Ngày 18 tháng 5, Cục Công an thành phố Nam Đức tại Ô Tuyền,

[00:31:17] vì bị cáo vận chuyển heroin,

[00:31:19] đã bắt giữ bị cáo.

[00:31:22] Cô có tham gia vào hành động bắt giữ đó không?

[00:31:26] Có tham gia.

[00:31:28] Bây giờ mời cô xem,

[00:31:30] người mà các cô bắt giữ hôm đó,

[00:31:31] người nhận vận chuyển ma túy, có phải là bị cáo không?

[00:32:03] Nhân chứng, xin trả lời.

[00:32:05] Là anh ta.

[00:32:08] Mời nhân chứng trình bày lại tình hình bắt giữ bị cáo hôm đó,

[00:32:13] trung thực cung cấp lời khai cho tòa.

[00:32:26] Thẩm phán trưởng, bây giờ tôi xin cung cấp lời khai cho tòa,

[00:32:29] về tình hình bị cáo Mao Kiệt bị bắt vào ngày 18 tháng 5 năm 1999.

[00:32:33] Cung cấp lời khai cho tòa án

[00:32:35] Vụ án này được lập án điều tra vào ngày 15 tháng 4 năm 1997.

[00:32:39] Sau hơn một năm cơ quan công an

[00:32:40] điều tra, xác minh gian khổ và tỉ mỉ,

[00:32:43] vào ngày 16 tháng 5 năm 1999 tại thành phố Nam Đức,

[00:32:46] đã thành công bắt giữ tên buôn ma túy Thái Mỗ từ nước ngoài vào.

[00:32:50] Tang vật thu giữ tại chỗ là 29 kg heroin có độ tinh khiết cao.

[00:32:54] Theo lời khai của Thái Mỗ,

[00:32:55] vào ngày hôm sau, trên chuyến phà ở sông Ô Tuyền,

[00:32:58] cô ta sẽ giao lô ma túy này cho một người,

[00:33:00] cầm vali mật mã hiệu Con Voi.

[00:33:02] Ngày hôm sau, theo sự sắp xếp của cơ quan công an,

[00:33:05] tôi được lệnh mang ma túy đến Ô Tuyền để giao dịch.

[00:33:08] Trên chuyến phà, tôi đã gặp bị cáo.

[00:33:12] Tôi và các trinh sát khác đang thực thi nhiệm vụ tại đó,

[00:33:14] đều tận mắt chứng kiến,

[00:33:16] khi thuyền sắp cập bờ, bị cáo

[00:33:18] mới từ trong một túi nilon,

[00:33:20] bất ngờ lấy ra chiếc vali mật mã hiệu Con Voi đó.

[00:33:23] Rõ ràng,

[00:33:24] chỉ có cố tình che đậy và ngụy trang mới cần làm như vậy.

[00:33:25] chỉ có cố tình che đậy và ngụy trang mới cần làm như vậy.

[00:33:28] Lúc đó, tôi thấy bị cáo

[00:33:29] lấy chiếc vali mật mã này ra, tôi đã rất kinh ngạc,

[00:33:32] bởi vì trước đây tôi có quen biết anh ta.

[00:33:35] Nhân chứng.

[00:33:36] Cô và bị cáo quen nhau như thế nào?

[00:33:43] Tôi và bị cáo,

[00:33:44] hơn một năm trước,

[00:33:45] quen nhau ở quán ăn vặt Lập Tân ở Nam Đức.

[00:33:49] Hôm đó, chúng tôi đều đang ăn ở quán,

[00:33:53] có một nhóm côn đồ đánh nhau với chúng tôi.

[00:33:55] Bị cáo bị thương, tôi đã đưa anh ta về nhà.

[00:34:00] Sau đó, chúng tôi có qua lại vài lần.

[00:34:04] Khi cô và bị cáo

[00:34:06] phát hiện ra là quen nhau,

[00:34:08] bị cáo có giao chiếc vali đó cho cô không?

[00:34:15] Có giao.

[00:34:18] Tôi thấy anh ta lấy ra chiếc vali mật mã đó,

[00:34:22] tôi liền tiến lên nói với anh ta mật hiệu.

[00:34:27] Sao em cũng ở trên chuyến phà này?

[00:34:29] Anh biết hôm nay trời mưa không?

[00:34:37] Anh biết hôm nay trời mưa không?

[00:34:43] Hôm nay không mưa thì ngày mai mưa.

[00:34:48] Lúc đó, chúng tôi để cả vali du lịch và vali mật mã

[00:34:52] xuống đất.

[00:34:55] Lúc anh ta xuống thuyền,

[00:34:58] anh ta đã chủ động cầm chiếc vali du lịch mà tôi mang theo.

[00:35:01] Cô có chủ động đề nghị

[00:35:04] nhờ bị cáo giúp cô mang chiếc vali đó

[00:35:06] lên bờ không?

[00:35:08] Có chủ động đưa ra yêu cầu như vậy không?

[00:35:11] Không.

[00:35:13] Vậy bị cáo có đề nghị

[00:35:16] giúp cô mang chiếc vali này lên bờ không?

[00:35:20] Hoặc anh ta cầm vali của cô,

[00:35:23] có khả năng là bị cáo muốn giúp cô không?

[00:35:27] Không.

[00:35:29] Tại sao cô cho rằng không thể?

[00:35:31] Bị cáo lúc đó đã nói gì với cô?

[00:35:38] Luật sư bào chữa.

[00:35:41] Có nói.

[00:35:43] Nói gì?

[00:35:47] Anh ta hỏi tôi tại sao lại làm việc này.

[00:35:53] Anh ta bảo tôi sau này,

[00:35:55] tuyệt đối đừng làm việc này nữa.

[00:35:58] Sau này không cho phép em làm việc này nữa.

[00:36:01] Đây không phải là việc con gái nên làm.

[00:36:04] Anh không cần biết em làm bao lâu,

[00:36:06] đây là lần cuối cùng.

[00:36:10] Theo sự hiểu biết của cô

[00:36:11] bị cáo bảo cô sau này tuyệt đối đừng làm việc này nữa,

[00:36:15] là chỉ việc gì vậy?

[00:36:18] Là chỉ việc buôn bán, vận chuyển ma túy.

[00:36:20] Bị cáo Mao Kiệt,

[00:36:23] lời khai trên của nhân chứng có phải là sự thật không?

[00:36:30] Không, không phải.

[00:36:34] Xin trả lời lớn tiếng.

[00:36:38] Không phải.

[00:36:44] Mời anh giải thích chi tiết,

[00:36:46] câu nào không phải sự thật?

[00:36:48] Câu nào cũng không phải.

[00:36:52] Đến lúc sắp xuống thuyền,

[00:36:54] anh mới lấy vali mật mã ra từ túi nilon,

[00:36:57] điều này cũng không phải sự thật sao?

[00:37:01] Điều này là sự thật.

[00:37:03] Trên thuyền rất bẩn,

[00:37:06] tôi sợ làm bẩn vali mật mã,

[00:37:09] nên mới bỏ nó vào túi nilon.

[00:37:13] Lúc sắp xuống thuyền,

[00:37:16] tôi mới lấy nó ra.

[00:37:19] Anh có nói với nhân chứng,

[00:37:20] không muốn cô ấy làm việc này nữa không?

[00:37:28] Không nói.

[00:37:32] Vì tôi quen biết cô ấy,

[00:37:35] nên mới nói chuyện với cô ấy.

[00:37:39] Hình như có nói chuyện về thời tiết,

[00:37:42] quên mất có nói chuyện trời mưa không.

[00:37:47] Lúc thuyền sắp cập bờ tôi có hỏi cô ấy,

[00:37:51] cái vali này có phải mang cho bố mẹ tôi không.

[00:37:56] Cô ấy nói phải.

[00:37:58] Tôi liền lấy cái vali đó.

[00:38:00] Nhân chứng, sau khi cô và bị cáo quen biết,

[00:38:03] sau đó hai người còn có qua lại gì không?

[00:38:07] Không qua lại nhiều.

[00:38:09] Cùng nhau nói chuyện vài lần.

[00:38:13] Quan hệ của cô và bị cáo thế nào?

[00:38:15] Là bạn bè à?

[00:38:20] Coi như là vậy.

[00:38:21] Nhưng không tiếp xúc nhiều.

[00:38:24] Trước đây cô có ấn tượng thế nào về bị cáo?

[00:38:27] Cô có nghĩ anh ta sẽ tham gia vào việc buôn bán, vận chuyển ma túy không?

[00:38:32] Hiểu không sâu lắm.

[00:38:35] Nhìn bề ngoài thì tính cách anh ta khá bốc đồng.

[00:38:41] Thẩm phán trưởng, tôi không còn câu hỏi nào.

[00:38:49] Công tố viên,

[00:38:51] có nghi vấn gì về lời khai của nhân chứng không?

[00:38:54] Không còn câu hỏi.

[00:38:57] Nhân chứng có thể rời tòa.

[00:39:15] Tiểu An, hôm nay em thể hiện rất tốt.

[00:39:19] Đầu óc bình tĩnh, logic rõ ràng.

[00:39:22] Đặc biệt là câu hỏi của luật sư đó,

[00:39:24] em trả lời rất có trình độ,

[00:39:26] khiến hắn không bắt bẻ được gì.

[00:39:28] Đúng vậy, Lão Phan.

[00:39:29] Tôi thấy Tiểu An có thể bồi dưỡng thêm đấy.

[00:39:33] Xem tình hình hôm nay,

[00:39:35] tên Mao Kiệt này không thể gây ra sóng gió gì lớn nữa.

[00:39:38] Nó có ngoan cố đến mấy,

[00:39:39] cũng phải cúi đầu trước chứng cứ.

[00:39:42] Tôi nghĩ cũng không nên có biến động gì quá lớn nữa.

[00:39:59] Một vé đi Quảng Bình.

[00:40:19] Cảm ơn đội trưởng.

[00:40:22] Tôi đã gọi điện cho Thiết Quân rồi,

[00:40:23] cậu ấy sẽ ra ga đón em.

[00:40:35] An Tâm, chuyện của Mao Kiệt,

[00:40:38]

[00:40:40] Tâm trạng này tôi hiểu.

[00:40:42] Dù sao trước đây các em cũng là bạn bè.

[00:40:46] Nhưng dù sao nó cũng đã làm chuyện này.

[00:40:50] Những chuyện liên quan đến ma túy là không thể tha thứ.

[00:40:54] Không phải chúng ta vô duyên vô cớ muốn dồn nó vào chỗ chết.

[00:40:57] Là chính nó đã làm chuyện đáng bị chém đầu.

[00:41:04] Tôi hiểu anh, đội trưởng.

[00:41:07] Bố anh chết vì chuyện này.

[00:41:10] Tôi hận Mao Kiệt làm chuyện này,

[00:41:13] nhưng anh còn hận hơn tôi.

[00:41:20] An Tâm, nếu em cho rằng tôi,

[00:41:23] và những người khác trong đội,

[00:41:25] chúng tôi làm công tác phòng chống ma túy là vì tình cảm cá nhân,

[00:41:28] là có thù với thứ đó,

[00:41:31] nếu em nghĩ vậy là sai rồi.

[00:41:50] Tôi đi đây.

[00:42:35] Em nghĩ mình nên quên hết tất cả những điều này càng sớm càng tốt.

[00:42:40] Sự quên lãng đối với em,

[00:42:42] chính là một phương pháp trị liệu tâm lý.

[00:42:46] Em phải tìm thấy một sức mạnh từ cuộc sống thực tại.

[00:42:50] Sức mạnh này,

[00:42:51] chính là gia đình, chồng và con của em.

[00:42:57] Lúc đó, trong lòng em,

[00:43:00] lý tưởng, sự nghiệp, công việc,

[00:43:02] dường như bỗng chốc trở nên không còn quan trọng nữa.

[00:43:06] Lúc đó, điều khiến em cảm thấy ấm áp nhất,

[00:43:09] cảm thấy an ủi nhất,

[00:43:11] đáng để tôi trân trọng nhất,

[00:43:13] chính là gia đình này của em.

[00:43:22] Vốn dĩ em không nỡ rời Nam Đức.

[00:43:25] Đối với nơi này,

[00:43:27] đối với đội phòng chống ma túy mà em đã thực tập,

[00:43:30] em đã quen rồi.

[00:43:32] Và đã có tình cảm.

[00:43:35] Nhưng khi em ở ga tàu,

[00:43:40] thấy Thiết Quân bế con,

[00:43:41] đến đón em, từ khoảnh khắc đó,

[00:43:44] Thiết Quân.

[00:43:46] Em bỗng cảm thấy,

[00:43:50] em nên quên Nam Đức.

[00:43:53] Không bao giờ quay lại nữa.

[00:43:54] An Tâm.

[00:43:59] Việc của đội đã xử lý xong rồi.

[00:44:01] Xong rồi, đáng lẽ phải xong từ lâu.

[00:44:04] Xem này, xem này.

[00:44:06] Mẹ đã hỏi thăm Chủ nhiệm Nghiêm ở Ban chính trị Cục Công an thành phố,

[00:44:10] ông ấy hoan nghênh An Tâm đến Cục làm việc.

[00:44:14] Trước đây mẹ đã tìm ông ấy.

[00:44:16] Nhưng ông ấy nói bây giờ thực sự không phải lúc.

[00:44:19] Cục Công an thành phố đang tinh giản biên chế.

[00:44:21] Năm nay cũng không có chỉ tiêu cho sinh viên đại học.

[00:44:24] An Tâm dù có đến Cục làm việc,

[00:44:26] cũng chỉ có thể sắp xếp xuống cơ sở.

[00:44:29] Biết đâu còn bị điều về huyện ở ngoại ô.

[00:44:32] Cho nên ý của mẹ là,

[00:44:34] không làm cảnh sát cũng không sao.

[00:44:36] Sinh viên tốt nghiệp trường Công an Quảng Bình,

[00:44:37] phân công đi đâu cũng có.

[00:44:39] Hôm kia mẹ lại đi liên hệ với Hội đồng Nhân dân thành phố,

[00:44:41] bên đó đang mở rộng văn phòng tiếp dân,

[00:44:43] đang cần tuyển người.

[00:44:45] Phó chủ nhiệm Hình lại là người phụ trách công tác tiếp dân,

[00:44:48] ông ấy đã gật đầu rồi.

[00:44:50] Nhưng bây giờ còn cách ngày con hết thời gian thực tập,

[00:44:54] còn bảy tháng nữa.

[00:44:56] Vấn đề là người ta không thể,

[00:44:57] cứ để trống chỉ tiêu đợi con.

[00:45:01] Con nghĩ hay là An Tâm cứ

[00:45:03] xin nghỉ thai sản dài hơn một chút,

[00:45:04] kéo dài đến hết thời gian thực tập.

[00:45:07] Trong lúc nghỉ thai sản,

[00:45:08] để An Tâm đến văn phòng tiếp dân của Hội đồng Nhân dân làm việc trước,

[00:45:12] giữ chỗ trước đã rồi nói.

[00:45:14] Điều này cũng có lý.

[00:45:16] Con có thể xin nghỉ thêm được không?

[00:45:19] Chuyện nghỉ phép này, con nghĩ chắc xin được.

[00:45:23] Đợi mấy hôm nữa em về đội một chuyến,

[00:45:26] lo liệu chuyện này cho chắc chắn.

[00:45:27] Em cứ nói em và con sức khỏe không tốt.

[00:45:31] Nếu cần giấy chứng nhận của bác sĩ,

[00:45:32] mẹ sẽ đi lo cho.

[00:45:33] Không cần đâu ạ, Đội trưởng Phan của chúng con đối xử với con rất tốt,

[00:45:36] người cũng rất thấu tình đạt lý.

[00:45:38] Mấy hôm nữa con gọi điện cho anh ấy,

[00:45:41] nói là được.

[00:45:43] Bất kể là tài liệu công khai của bên công tố,

[00:45:45] hay là tình hình điều tra của bên chúng tôi,

[00:45:48] chúng tôi cho rằng...

[00:45:49] đoạn đối thoại giữa nhân chứng của bên công tố trên thuyền ở Ô Tuyền,

[00:45:53] và bị cáo,

[00:45:55] chỉ có trời biết, đất biết, cô biết, tôi biết,

[00:45:58] nhưng không có người thứ ba nào biết,

[00:46:00] vì không có cách nào xác thực,

[00:46:01] cho nên không đủ làm bằng chứng.

[00:46:04] Điểm cuối cùng, chúng tôi cho rằng,

[00:46:06] nhân chứng của bên công tố đó hoàn toàn không đủ tư cách,

[00:46:08] để làm nhân chứng trong vụ án này.

[00:46:10] Lý do rất đơn giản,

[00:46:11] đó là, giữa nhân chứng và bị cáo,

[00:46:13] là quan hệ tình nhân.

[00:46:18] Chúng tôi có bằng chứng cho thấy,

[00:46:19] không lâu trước khi bị cáo bị bắt,

[00:46:21] nhân chứng vì muốn kết hôn với người khác,

[00:46:22] đã vội vàng muốn thoát khỏi bị cáo.

[00:46:23] Khi không thể thoát ra được,

[00:46:24] có khả năng đã không từ thủ đoạn, tạo ra bằng chứng tội phạm,

[00:46:26] hãm hại bị cáo vào chỗ chết.

[00:46:38] Ngày mai là sinh nhật của Phó chủ nhiệm Hình,

[00:46:40] hôm nay mẹ phải đi một chuyến,

[00:46:42] mang thuốc thành phẩm mà bố mẹ con

[00:46:43] mang đến lần trước cho ông ấy,

[00:46:45] nhân tiện nói về việc con đến văn phòng tiếp dân.

[00:46:49] An Tâm,

[00:46:50] đừng quên gọi điện cho đội nhé.

[00:46:51] Được, nếu bảo con về,

[00:46:53] con cứ về một chuyến nhé. Vâng.

[00:46:55] Trên đường cẩn thận nhé.

[00:46:56] Ngoan ngoan nhé.

[00:47:21] Thẩm phán trưởng,

[00:47:22] trong quá trình điều tra chúng tôi phát hiện,

[00:47:24] mối quan hệ giữa nhân chứng và bị cáo,

[00:47:27] rõ ràng không giống như khi nhân chứng làm chứng,

[00:47:29] đã nói dối với tòa án,

[00:47:31] chỉ là quan hệ quen biết thông thường,

[00:47:33] mà là đã duy trì một khoảng thời gian khá dài

[00:47:36] quan hệ yêu đương.

[00:47:39] Giữa nhân chứng và bị cáo,

[00:47:41] không chỉ duy trì quan hệ tình cảm,

[00:47:43] mà còn duy trì cả quan hệ thể xác.

[00:47:46] Ngay trước khi bị cáo bị bắt không lâu,

[00:47:48] nhân chứng còn chủ động hẹn bị cáo,

[00:47:50] gặp mặt ở cửa công ty bách hóa Thụy Hân.

[00:47:53] Sau đó đưa bị cáo đến Nam Sơn,

[00:47:55] một quán trà vắng vẻ để mật đàm.

[00:47:59] Cô ấy đã nói gì với bị cáo?

[00:48:01] Chúng tôi đề nghị tòa án triệu tập chủ quán trà đó

[00:48:05] đến tòa làm chứng.

[00:48:08] Triệu tập nhân chứng Hồ Quyên ra tòa.

[00:48:29] Nhân chứng,

[00:48:31] Bà thấy bị cáo vào khi nào...

[00:48:33] đến quán trà của bà?

[00:48:39] Gần một năm rồi thì phải.

[00:48:41] Tổng cộng có hai lần.

[00:48:45] Lần đầu tiên,

[00:48:47] hình như là ban ngày.

[00:48:50] Hai người họ,

[00:48:51] hình như vừa đi chơi trên núi về.

[00:48:55] Đến chỗ tôi uống trà... à không, là ăn cơm.

[00:48:58] Lần thứ hai,

[00:49:00] là lúc trời vừa nhá nhem tối.

[00:49:04] Vẫn là hai người họ đến.

[00:49:06] Lần này là uống trà.

[00:49:08] Họ gọi trà, điểm tâm,

[00:49:14] còn có bún, à đúng bún.

[00:49:18] Luật sư bào chữa, mời ông đưa ảnh cho nhân chứng xem.

[00:49:26] Nhân chứng.

[00:49:28] Cô gái đi cùng bị cáo,

[00:49:31] có phải là người này không?

[00:49:33] Phải.

[00:49:34] Nhân chứng, mời bà cung cấp lời khai trung thực cho tòa.

[00:49:40] Hôm đó họ gọi...

[00:49:42] Bà chủ, trà và hai phần bún.

[00:49:44] Được, được, chờ một lát.

[00:49:45] Tôi đi làm ngay.

[00:49:47] Nhưng bún của tôi còn chưa làm xong,

[00:49:49] người đàn ông đó đã đi rồi.

[00:49:52] Còn đánh cô gái đó một cái.

[00:49:54] Mao Kiệt!

[00:49:57] Đánh rất mạnh, rồi đi.

[00:50:00] Sau đó, vẫn là cô gái đó đến trả tiền.

[00:50:04] Trả tiền xong cô ấy cũng đi.

[00:50:07] Tại sao anh ta lại đánh cô ấy?

[00:50:10] Tôi cũng chỉ nghe loáng thoáng thôi.

[00:50:12] Hình như là người đàn ông đó,

[00:50:17] muốn qua lại với cô gái đó,

[00:50:19] còn cô gái đó lại không muốn qua lại với người đàn ông đó.

[00:50:23] Nói qua nói lại,

[00:50:25] họ không biết vì sao lại cãi nhau.

[00:50:28] Luật sư bào chữa còn câu hỏi nào không?

[00:50:34] Tôi không còn.

[00:50:35] Nhân chứng,

[00:50:37] làm sao bà có thể chắc chắn,

[00:50:38] cô gái đi cùng bị cáo hôm đó,

[00:50:41] chính là người mà luật sư bào chữa nói đến?

[00:50:43] Chuyện đã một năm trước rồi,

[00:50:45] có khả năng bà không nhớ rõ không?

[00:50:48] Không thể nào.

[00:50:49] Hai lần họ đến quán,

[00:50:52] quán của tôi đều không có ai.

[00:50:54] Hơn nữa họ ăn mặc

[00:50:55] rất đẹp và còn trẻ như vậy,

[00:50:58] nên tôi có ấn tượng rất rõ.

[00:51:01] Thêm nữa là người đàn ông đó,

[00:51:05] chính là anh ta.

[00:51:07] Anh ta tính tình rất nóng nảy, còn đánh cả cô gái đó.

[00:51:11] Cho nên ấn tượng của tôi rất sâu sắc.

[00:51:14] Công tố viên còn câu hỏi nào không?

[00:51:16] Không còn câu hỏi.

[00:51:18] Mời nhân chứng rời tòa.

[00:51:23] Luật sư bào chữa còn chứng cứ khác,

[00:51:25] muốn trình bày trước tòa không?

[00:51:26] Có.

[00:51:31] Trong tay tôi là một bản

[00:51:32] báo "Nam Đức Nhật báo" xuất bản ngày 21 tháng 7 năm nay.

[00:51:35] Trên đó có một bài báo dài phản ánh

[00:51:37] thành tích của Đội phòng chống ma túy Công an Nam Đức.

[00:51:40] Tiêu đề là "Vệ sĩ của nhân dân, Anh hùng thời đại".

[00:51:45] Trong bài báo này,

[00:51:46] có đề cập đến một nữ cảnh sát phòng chống ma túy trẻ tuổi,

[00:51:49] đã "đại nghĩa diệt thân",

[00:51:50] tại Ô Tuyền đã tự tay bắt giữ

[00:51:52] bạn trai của mình tham gia buôn bán ma túy.

[00:51:57] Tuy không chỉ đích danh,

[00:51:59] nhưng nội dung được mô tả và những gì xảy ra trong vụ án này,

[00:52:01] về thời gian, địa điểm, tình tiết, nhân vật gần như hoàn toàn trùng khớp.

[00:52:06] Bài báo được đăng công khai này,

[00:52:07] bài phỏng vấn về Đội phòng chống ma túy Công an Nam Đức,

[00:52:10] cũng đủ để chứng minh

[00:52:11] mối quan hệ thực sự giữa nhân chứng và bị cáo.

[00:52:15] Và sự thật này,

[00:52:17] khi nhân chứng cung cấp lời khai cho tòa,

[00:52:19] lại bị cố tình che giấu.

[00:52:21] Do đó, chúng tôi đề nghị tòa án,

[00:52:24] dựa trên những sự thật trên,

[00:52:25] đối với cảnh sát Đội phòng chống ma túy Công an Nam Đức,

[00:52:28] tư cách nhân chứng của An Tâm,

[00:52:29] tiến hành xem xét và thẩm định lại.

[00:52:43] Vụ án xét xử đến bước này,

[00:52:45] bây giờ chỉ có thể kiên quyết đấu tranh đến cùng.

[00:52:48] Bên luật sư rõ ràng đã phóng đại

[00:52:49] mối quan hệ giữa An Tâm và Mao Kiệt.

[00:52:51] Mối quan hệ của họ có thực sự sâu sắc như vậy không?

[00:52:53] An Tâm có phải là muốn bỏ Mao Kiệt mà không được không?

[00:52:55] Điều này phải làm rõ.

[00:52:57] Phải bác bỏ những lời vu khống

[00:52:58] vô trách nhiệm của hai luật sư đó.

[00:53:00] Tôi phản đối việc tiếp tục tranh luận gay gắt

[00:53:03] với luật sư bào chữa về vấn đề này.

[00:53:07] Tôi thấy họ rõ ràng đã có chuẩn bị.

[00:53:11] Nếu không thì tờ báo từ mấy tháng trước,

[00:53:13] họ cũng đã tìm ra.

[00:53:16] Có vẻ như năng lực của họ không thể xem thường.

[00:53:21] Còn về chuyện tình cảm nam nữ,

[00:53:23] rất khó nói rõ ràng.

[00:53:28] Lão Phan, ý của anh là sao?

[00:53:29] Đây là vụ án do các anh phụ trách mà.

[00:53:35] Tôi thấy vụ án này cứ tiếp tục giằng co như vậy,

[00:53:38] thực sự cũng rất khó.

[00:53:41] Chúng ta đừng nên lấy đời tư

[00:53:42] của một nữ đồng chí trẻ,

[00:53:44] ra trước tòa án, nơi công chúng,

[00:53:47]

[00:53:48] đối chất, điều tra, bình luận, phân tích nữa.

[00:53:52] Như vậy không tốt cho An Tâm.

[00:53:55] Hơn nữa, những chuyện này,

[00:53:56] cứ điều tra qua lại,

[00:53:57] thực sự cũng rất khó để đưa ra

[00:53:59] kết luận rằng giữa An Tâm và Mao Kiệt

[00:54:01] không có chuyện gì xảy ra.

[00:54:03] Kết quả cũng chưa chắc có lợi cho chúng ta.

[00:54:09] Ý kiến của tôi,

[00:54:11] vẫn là đề nghị bên Viện kiểm sát của các anh,

[00:54:13] đề nghị tòa án rút đơn truy tố,

[00:54:15] trả về cho cơ quan Công an

[00:54:17] tiếp tục điều tra.

[00:54:20] Nếu cơ quan Công an

[00:54:21] không thể tìm ra chứng cứ mới,

[00:54:24] vậy tôi thấy là phải thả người rồi.

[00:54:44] An Tâm, đã gọi điện cho đội chưa?

[00:54:46] Mẹ đã nói với Chủ nhiệm Hình rồi,

[00:54:48] Chủ nhiệm Hình hôm nay rất thoải mái,

[00:54:49] trước mặt mẹ,

[00:54:51] đã gọi điện cho văn phòng tiếp dân của Hội đồng Nhân dân thành phố.

[00:54:53] Việc xin nghỉ phép của con đã nói với đội chưa?

[00:54:55] Hôm nay con đã gọi điện,

[00:54:57] nhưng không tìm được Đội trưởng Phan.

[00:54:59] Vậy các lãnh đạo khác thì sao?

[00:55:01] Chuyện này phải quyết định nhanh.

[00:55:03] Chuyện này vẫn nên nói với Đội trưởng Phan thì tốt hơn.

[00:55:06] Nói với người khác, người ta cũng không quyết được.

[00:55:09] Mẹ, con nghĩ hay là một hai ngày tới,

[00:55:12] con về Nam Đức một chuyến.

[00:55:13] Nếu con thực sự nghỉ phép dài như vậy,

[00:55:15] sau này thật sự không về nữa,

[00:55:17] một số đồ đạc và tài liệu ở đội con cũng phải bàn giao lại.

[00:55:20] Còn phòng ký túc xá của con cũng phải dọn dẹp.

[00:55:23] Cũng được, về một chuyến lo liệu cho ổn thỏa.

[00:55:27] Khi nào con về?

[00:55:30] Tốt nhất là có thể liên lạc với Đội trưởng Phan trước,

[00:55:32] để tránh con về mà anh ấy lại không có ở đó.

[00:55:37] Phải.

[00:55:39] Công an Nam Đức.

[00:55:42] Họ Phan à?

[00:55:43] Đội trưởng Phan à, con bé có ở đây, có, đợi chút.

[00:55:48] Đội trưởng Phan à!

[00:55:53] Alo, Đội trưởng Phan.

[00:55:55] Em gọi cho anh mấy lần rồi,

[00:55:56] điện thoại của anh cũng luôn tắt máy.

[00:56:04] Gì cơ?

[00:57:21] Phiền cô tìm giúp tôi Khoa trưởng Thi.

[00:57:23] Được.

[00:57:26] Có lẽ hắn đã không còn ở đây nữa.

[00:57:29] Đã sớm đi Quảng Tây, Quảng Đông,

[00:57:30] hoặc một nơi nào đó xa hơn.

[00:57:32] Và người anh trai chưa bao giờ lộ mặt của hắn,

[00:57:35] cũng sẽ không ở lại đây.

[00:57:36] Biết đâu cũng đã đi Myanmar hoặc Thái Lan rồi.

[00:57:41] Khoa trưởng Thi, tôi là Lão Phan đây.

[00:57:44] Vụ án lần trước,

[00:57:45] chúng tôi đã tiếp xúc lại với người cung cấp tin,

[00:57:47] anh ta cung cấp một số manh mối hữu ích.

[00:57:49] Chúng ta sẽ nghiên cứu thêm.

[00:57:51] Được, được. Tạm biệt.

[00:58:00] Anh trai hắn chắc chắn có vấn đề.

[00:58:03] Nếu không có vấn đề gì,

[00:58:04] mẹ và em trai hắn chúng ta giam giữ lâu như vậy,

[00:58:07] xét xử công khai mấy lần rồi.

[00:58:10] Bố mẹ hắn cũng bị chúng ta bắn chết,

[00:58:13] cũng coi như là tan nhà nát cửa rồi,

[00:58:15] hắn đến nhận xác cũng không dám.

[00:58:17] Nếu không có vấn đề gì,

[00:58:18] tại sao lại không dám đến?

[00:58:19] Vậy Mao Kiệt có đi tìm anh trai hắn không?

[00:58:25] Hắn sẽ đi đâu?

[00:58:28] Hắn sẽ rời khỏi Nam Đức mãi mãi không?

[00:58:30] Cái này thì không biết.

[00:58:34] Sau khi chúng ta thả Mao Kiệt ra,

[00:58:35] chắc chắn hắn đã về nhà một lần.

[00:58:37] Nơi đó bị chúng ta khám xét,

[00:58:40] hơn nửa năm nay không có ai ở.

[00:58:41] Có người nhìn thấy Mao Kiệt vào trong đó,

[00:58:44] từ lúc vào đến lúc ra chưa đầy nửa tiếng,

[00:58:46] lấy một ít đồ,

[00:58:47] rồi đi về phía tây.

[00:58:48] Sau đó không ai biết nó đi đâu.

[00:59:02] Em không muốn nó chết sao?

[00:59:06] Không, em chỉ không muốn hắn chết trong tay em.

[00:59:12] Em sợ gì?

[00:59:14] Sợ anh em và đồng bọn của hắn báo thù em?

[00:59:17] Sợ lương tâm của chính mình không chịu nổi?

[00:59:28] Các em, những người trẻ tuổi,

[00:59:29] cân nhắc nhiều thứ hơn chúng tôi nhiều.

[00:59:33] Tôi không sợ.

[00:59:34] Tôi là cảnh sát phòng chống ma túy, hắn là kẻ buôn ma túy.

[00:59:37] Chúng ta không đội trời chung.

[00:59:40] Tôi không sợ hắn giết tôi,

[00:59:41] tôi cũng không sợ tôi giết hắn.

[00:59:47] Đội trưởng, chúng ta là hai thế hệ khác nhau.

[00:59:51] Với tư cách là cảnh sát nhân dân,

[00:59:53] các anh trung thành với chức trách hơn chúng em.

[00:59:56] Còn nếu nói về con người,

[00:59:58] chúng em sẽ coi trọng tình cảm hơn các anh,

[01:00:02] sẽ quan tâm đến nhân tính hơn.

[01:00:06] Em nói gì?

[01:00:08] Nhân tính.

[01:00:13] Nhân tính.

[01:00:18] Giả sử một ngày nào đó,

[01:00:21] em, tôi và Mao Kiệt gặp nhau trên đường hẹp,

[01:00:23] em sẽ làm thế nào?

[01:00:26] Em sẽ cùng tôi giơ súng lên chĩa vào hắn chứ?

[01:00:30] Em sẽ.

[01:00:31] Nếu hắn bỏ chạy,

[01:00:35] em có nổ súng vào hắn không?

[01:00:44] Tôi sẽ.

[01:00:49] Đội trưởng,

[01:00:51] giả thuyết mà chúng ta đang nói,

[01:00:52] trong cuộc sống thực tế là không tồn tại.

[01:00:56] Anh có lẽ đã quên,

[01:00:58] Mao Kiệt đã được Tòa án Nhân dân thành phố Nam Đức,

[01:01:00] tuyên bố vô tội rồi.

[01:01:02] Ngay trong ngày Mao Kiệt được thả,

[01:01:05] Cục Công an thành phố đã phê chuẩn cho chúng tôi một lần nữa

[01:01:07] lập án điều tra đối với nó.

[01:01:13] Tôi biết em không muốn nhắc đến chuyện này nữa, được.

[01:01:16] Vậy chúng ta không nói về nó nữa.

[01:01:19] Lần này em về đây làm gì?

[01:01:21] Chắc không phải là

[01:01:23] để tham gia công tác của vụ án này chứ?

[01:01:29] Em phải nói thế nào đây?

[01:01:31] Sau khi em sinh con,

[01:01:33] sức khỏe vẫn chưa hồi phục.

[01:01:36] Sữa cũng mất sớm,

[01:01:39] cho nên sức khỏe của con rất yếu,

[01:01:42]

[01:01:44] Tôi thấy em đừng vội về đi làm.

[01:01:47] Xin nghỉ thêm một thời gian,

[01:01:48] dù sao em cũng là đến đây thực tập,

[01:01:50] cũng không chiếm biên chế chính thức.

[01:01:52] Cứ đợi con lớn đến một tuổi rồi đi làm cũng được,

[01:01:54] như vậy tốt cho cả em và con.

[01:01:59] Đội trưởng, thực ra em cũng rất không nỡ xa các anh,

[01:02:04] chỉ là một thời gian này,

[01:02:06] em cũng không biết tại sao,

[01:02:08] trong lòng lúc nào cũng rất, rất rối bời.

[01:02:11] Thật đấy, em cũng không biết mình bị làm sao nữa.

[01:02:16] Em có phải là không về nữa đâu,

[01:02:18] em chẳng phải đã nói rồi sao,

[01:02:19] sau này sẽ ở lại đội phòng chống ma túy của chúng ta

[01:02:21]

[01:02:35] Em về đây là vì chuyện này à?

[01:02:37] Em gọi điện thoại là được rồi mà.

[01:02:40] Nhưng cũng tốt,

[01:02:42] em về rồi,

[01:02:43] tiện thể bàn giao hồ sơ, tài liệu em đang giữ,

[01:02:46] cho đội.

[01:02:50] Em cứ giao cho Lão Lương.

[01:02:52] Được, em cũng ở lại Nam Đức vài ngày,

[01:02:56] đồ đạc trong ký túc xá của em cũng phải dọn dẹp.

[01:04:24] Phó chủ nhiệm Hình. Vâng.

[01:04:32] Được.

[01:04:33] Tôi sẽ đến ngay.

[01:04:40] Dì ơi, khách đến rồi.

[01:04:44] Chào chị.

[01:04:46] Xin chào. Xin chào. Xin chào.

[01:04:48] Mời ngồi.

[01:04:52] Pha trà đi. Chị ngồi đi. Được.

[01:04:55] Thời tiết nóng nhỉ?

[01:04:57] Hôm nay khá nóng.

[01:04:59] Thiết Quân đâu?

[01:05:00] Thiết Quân đi làm rồi.

[01:05:02] Nào, nào, uống trà. Cảm ơn.

[01:05:04] Đây là trà mới.

[01:05:09] Lão Triệu,

[01:05:12] có một chuyện,

[01:05:14] tôi nghĩ vẫn nên nói với chị.

[01:05:17] Chị xem, tôi và Lão Trương trước đây,

[01:05:20] chúng tôi rất thân thiết.

[01:05:23] Lúc Lão Trương còn sống,

[01:05:25] chúng tôi không có gì không nói được với nhau.

[01:05:28] Chủ nhiệm Hình,

[01:05:30] rốt cuộc đã có chuyện gì?

[01:05:32] Chờ một chút.

[01:05:56] Chị xem thêm cái này.

[01:06:02] Đây là một bản nghiên cứu tình hình của

[01:06:04] Ủy ban công tác pháp luật, Hội đồng Nhân dân thành phố Quảng Bình.

[01:06:05] được phát hành.

[01:06:07] Trên đó đăng bài của phóng viên trang chính trị pháp luật, báo Quảng Bình Nhật báo,

[01:06:10] viết một bài phản ánh tình hình,

[01:06:13] là về tòa án thành phố Nam Đức,

[01:06:15] xét xử một vụ án buôn bán ma túy.

[01:06:19] Trong đó vạch trần vụ bê bối của một số nhân viên công an,

[01:06:23] hãm hại người vô tội.

[01:06:26] Trong đó,

[01:06:29] có liên quan đến vợ của Thiết Quân.

[01:06:34] Bản phản ánh tình hình này tôi cũng mới thấy.

[01:06:37] Trên đó có nhắc đến việc báo Nam Đức Nhật báo trước đây,

[01:06:40] đã tuyên truyền tích cực về vụ này.

[01:06:42] Tôi đã bảo thư ký tìm lại tờ báo này,

[01:06:44] kiểm tra lại,

[01:06:46] quả thực có đoạn này.

[01:06:48] Xem ra,

[01:06:50] không giống như là giả.

[01:06:56] Tôi biết Thiết Quân đối với người vợ này,

[01:06:59] tình cảm rất tốt.

[01:07:02] Chị đối với cô con dâu này cũng rất tốt.

[01:07:06] Nhưng những chuyện này của cô ấy,

[01:07:09] vẫn nên để hai người hiểu rõ.

[01:07:12] Nhân phẩm của cô ấy,

[01:07:14] hai người cũng nên biết.

[01:07:17] Chị xem,

[01:07:19] cô ấy khi yêu Thiết Quân,

[01:07:21] lại quan hệ bừa bãi với thanh niên khác.

[01:07:25] Sau đó lại muốn kết hôn với Thiết Quân,

[01:07:27] lại muốn bỏ người ta.

[01:07:29] Không bỏ được thì lợi dụng chức vụ,

[01:07:32] vu khống người ta.

[01:07:36] Chuyện này nếu lan truyền ra ngoài,

[01:07:39] đối với Thiết Quân, đối với chị,

[01:07:41] và cả vong linh của đồng chí Lão Trương,

[01:07:44] đều là chuyện không vẻ vang gì.

[01:07:49] Chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ lan ra thôi.

[01:07:53] Cho nên tôi muốn hai người biết sớm một chút,

[01:07:56] trong lòng có sự chuẩn bị.

[01:08:01] Chuyện vẻ vang hay không vẻ vang,

[01:08:03] hay hay không hay,

[01:08:05] đó đều là chuyện nhỏ.

[01:08:11] Tôi lo lắng là đứa bé này...

[01:08:16] liệu có

[01:08:18] hoàn toàn không phải là con của Thiết Quân không?

[01:08:23] Đứa bé này hình như mang thai ở Nam Đức phải không?

[01:08:28] Lúc đó chính là lúc cô ta lén lút chị và Thiết Quân,

[01:08:30] qua lại với người thanh niên kia.

[01:08:34] Tên của đứa bé vẫn là tôi đặt đấy.

[01:08:36] Tên là Trương Kế Chí.

[01:08:38] Ý của tôi là,

[01:08:39] để nó kế thừa di chí của đồng chí Trương Chí.

[01:08:43] Nếu đứa bé này hoàn toàn không phải là

[01:08:44] máu mủ của đồng chí Trương Chí,

[01:08:46] vậy thì... vậy thì gọi tên đó,

[01:08:50] chẳng phải là sự bất kính lớn đối với Lão Trương sao?

[01:08:58] Tôi đề nghị hai người nên coi trọng việc này,

[01:09:00] tốt nhất là đến bệnh viện kiểm tra,

[01:09:02] làm một xét nghiệm cha con.

[01:09:04] Bệnh viện nào cũng có thể làm được.

[01:09:05] Nếu hai người sợ lộ chuyện,

[01:09:07] tôi có thể nhờ Viện trưởng Lưu của Bệnh viện Số 1 thành phố,

[01:09:12] tôi rất thân với ông ấy,

[01:09:14] bảo họ giữ bí mật cho chị là được.

[01:09:58] Tôi tìm Trương Thiết Quân.

[01:10:00] Thiết Quân, là mẹ đây.

[01:10:03] Thiết Quân, con về nhà ngay một chuyến đi.

[01:10:08] Dì về rồi ạ.

[01:10:10] Ngủ rồi à? Vâng.

[01:10:12] Được, đi nấu cơm đi. Vâng ạ.

[01:11:35] Anh Thiết Quân về rồi.

[01:11:38] Mẹ anh đâu?

[01:11:39] Dì ở trên lầu.

[01:11:51] Những chuyện khác đều có thể tha thứ cho nó.

[01:11:54] Các cô gái trẻ bây giờ lẳng lơ,

[01:11:57] phạm phải sai lầm này,

[01:11:59] con cũng không thể quá nghiêm túc.

[01:12:02] May mà là trước khi cưới.

[01:12:05] Phê bình, giáo dục nó vài câu,

[01:12:07] nắm được điểm yếu của nó là được.

[01:12:16] Chỉ là đứa bé đó...

[01:12:18] tuyệt đối đừng là giả.

[01:12:20] Tuyệt đối đừng là của tên nghi phạm kia.

[01:12:25] Nếu là như vậy,

[01:12:27] con có thể chấp nhận, mẹ cũng không chấp nhận được.

[01:12:31] Cho dù mẹ có thể chấp nhận,

[01:12:34] bố con dưới suối vàng cũng không chấp nhận được.

[01:12:40] Mẹ không thể có lỗi với bố con.

[01:12:47] Chuyện này liên quan đến nhà họ Trương của các con,

[01:12:48] đại sự nối dõi tông đường.

[01:12:51] Mẹ không có quyền,

[01:12:52] mang về cho nhà họ Trương một đứa giả.

[01:12:56] Mẹ thấy, chúng ta cứ làm theo lời Chủ nhiệm Hình,

[01:12:59] đến bệnh viện xét nghiệm máu.

[01:13:01] Xét nghiệm xong, nếu không phải của người khác,

[01:13:03] chúng ta cũng yên tâm rồi. Được không?

[01:13:09] Con nói một lời đi chứ!

[01:13:25] Viện trưởng, lấy máu xong còn phải làm gì nữa ạ?

[01:13:28] Cũng không cần làm gì nữa.

[01:13:31] Vừa hay bệnh viện chúng tôi,

[01:13:32] có người lên tỉnh công tác,

[01:13:35] mang mẫu máu đi là được.

[01:13:36] Hai ba ngày là có kết quả.

[01:13:38] Thành phố Quảng Bình chúng ta có nhiều bệnh viện,

[01:13:40] có thể làm xét nghiệm cha con này,

[01:13:42] nhưng đều chỉ có thể làm xét nghiệm máu,

[01:13:45] tế bào niêm mạc miệng, tế bào mô,

[01:13:47] và xét nghiệm tinh dịch.

[01:13:50] Không chính xác như DNA.

[01:13:52] Chuyện này của các anh chị,

[01:13:54] là do Chủ nhiệm Hình đích thân giao phó,

[01:13:57] cho nên tốt nhất là không để xảy ra sai sót dù là nhỏ nhất.

[01:14:01] Vẫn nên gửi lên tỉnh giám định thì yên tâm hơn.

[01:14:10] Đây là báo cáo hàng tháng của em.

[01:14:12] Đây là các tài liệu fax.

[01:14:14] Còn đây là tài liệu vụ án.

[01:14:22] Còn bàn làm việc của em, em nghĩ ngày mai sẽ dọn.

[01:14:25] Còn súng của em, và một số đĩa mềm máy tính,

[01:14:28] ngày mai dọn xong em sẽ giao hết.

[01:14:30] Hôm nay em phải về ký túc xá sớm,

[01:14:32] dọn dẹp đồ đạc.

[01:14:34] Có một số đồ em không mang đi,

[01:14:35] trong đội ai muốn thì tặng cho người đó.

[01:14:37] Sao vậy? Sao lại không về?

[01:14:39] Em chẳng phải sẽ về sao?

[01:14:43] Ai mà biết được chuyện sau này.

[01:14:51] Cháu múc canh đầy thế làm gì?

[01:14:54] Chút việc này cũng làm không xong.

[01:14:55] Cháu xin lỗi

[01:14:57] Nói xin lỗi gì chứ.

[01:14:59] Ta nói sai cháu à?

[01:15:03] Con gọi điện cho ai?

[01:15:04] Cho An Tâm.

[01:15:05] Con muốn hỏi rốt cuộc là chuyện gì.

[01:15:08] Con bây giờ gọi gì mà gọi.

[01:15:10] Bây giờ tình hình gì cũng chưa biết,

[01:15:12] con nói với nó thế nào đây?

[01:15:16] Thiết Quân, Thiết Quân!

[01:15:47] Thiết Quân, lên xe đi.

[01:15:54] Chủ nhiệm Hình, có kết quả chưa ạ?

[01:16:01] Là của Thiết Quân phải không?

[01:16:10] Không phải.

[01:16:21] Phiếu xét nghiệm vẫn còn ở Bệnh viện Nhân dân tỉnh.

[01:16:24] Kết quả xét nghiệm,

[01:16:26] Viện trưởng Lưu của Bệnh viện Số 1 thành phố đã biết rồi.

[01:16:30] Sáng nay bà ấy đã gọi điện cho tôi,

[01:16:32] nói qua tình hình.

[01:16:38] Khi phiếu này về,

[01:16:40] các chị nên xem lại.

[01:16:42] Phiếu này nhất định phải giữ kỹ.

[01:16:44] Sau này nếu Thiết Quân ly hôn,

[01:16:47] còn liên quan đến đứa bé này,

[01:16:48] vấn đề trách nhiệm nuôi dưỡng.

[01:16:51] Nếu phải ra tòa,

[01:16:52] đây chính là bằng chứng.

[01:16:54] Kết luận xét nghiệm gen, tòa án đều thừa nhận.

[01:16:57] Toàn thế giới đều thừa nhận.

[01:17:00] Dù đứa bé này có giữ hay không,

[01:17:02] cái tên này không nên dùng nữa.

[01:17:05] Cái tên này là do tôi đặt,

[01:17:06] tôi có trách nhiệm đưa ra ý kiến này.

[01:17:08] Nếu nó không phải là hậu duệ của đồng chí Trương Chí,

[01:17:12] vậy thì Kế Chí gì nữa? Kế thừa chí của ai? Mẹ!

[01:17:20] Chúng ta về thôi.

[01:17:50] Anh Thiết Quân về rồi.

[01:17:59] Thiết Quân!

[01:18:04] Thiết Quân!

[01:18:09] Thiết Quân à!

[01:18:14] Thiết Quân!

[01:19:08] Em nhớ,

[01:19:10] ngày hôm đó, cách sinh nhật 28 tuổi của Thiết Quân,

[01:19:13] đúng còn một tháng.

[01:19:17] 28 năm cuộc đời của anh ấy,

[01:19:19] luôn luôn thuận buồm xuôi gió.

[01:19:22] Anh ấy có một gia đình tốt như vậy,

[01:19:25] từ nhỏ không lo ăn lo mặc.

[01:19:27] Lại toàn được tiếp thu giáo dục tích cực.

[01:19:31] Xung quanh luôn được bao bọc bởi vô số lời khen ngợi và tán dương.

[01:19:38] Sau khi bọn em yêu nhau,

[01:19:40] anh ấy đối với em rất tốt.

[01:19:41] Anh ấy yêu em một lòng một dạ.

[01:19:45] Anh ấy luôn cảm thấy nhân phẩm của em,

[01:19:48] tốt đến không thể tốt hơn được nữa.

[01:19:52] Cho nên, khi anh ấy nghe thấy trên người em,

[01:19:57] xảy ra chuyện này,

[01:19:59] chuyện xấu hổ làm ô nhục gia môn tổ tông,

[01:20:04] thực sự như một tiếng sét đánh ngang tai.

[01:20:46] Đừng quấy nữa!

[01:20:54] Đừng khóc nữa, khóc, khóc, khóc!

[01:21:00] Đừng khóc nữa!

[01:21:18] Về nhà!

[01:21:19] Về nhà gì chứ, không về nhà!

[01:21:24] Mày tè đi đâu thế, tè đi đâu hả?

[01:21:27] Mày tè đi đâu?

[01:21:29] Đồng chí!

[01:21:31] Anh không thể đối xử với đứa bé như vậy.

[01:21:33] Đánh trẻ con như vậy sẽ làm hỏng nó đấy.

[01:21:35] Có phải đến giờ bú rồi không?

[01:21:37] Anh nên dỗ nó chứ.

[01:21:39] Có mang sữa không?

[01:21:39] Nếu có, tôi có thể giúp anh hâm nóng.

[01:21:42] Để nó khóc như vậy sẽ sinh bệnh đấy.

[01:21:45] Này, đây là con của anh à?

[01:21:48] Anh là gì của nó?

[01:21:53] Anh là bố của nó à?

[01:22:00] Tôi không phải.

[01:22:06] Không được đi, anh đừng đi!

[01:22:08] Đứa bé này làm sao vậy?

[01:22:09] Anh nói rõ đi!

[01:22:13] Các người tránh ra!

[01:22:17] Chuyện gì vậy?

[01:22:20] Đứa bé này là của anh à?

[01:22:22] Phải.

[01:22:23] Này, không đúng.

[01:22:25] Vừa nãy còn nói không phải của anh,

[01:22:26] sao bây giờ lại là của anh rồi?

[01:22:29] Có chứng minh thư không?

[01:22:34] Có, tôi quên mang.

[01:22:37] Cục cưng, lại đây, lại đây, Lạc Lạc.

[01:22:43] Đi một chuyến.

[01:22:47] Anh từ đâu đến?

[01:22:50] Từ Quảng Bình.

[01:22:51] Hộ khẩu ở đâu?

[01:22:52] Quảng Bình.

[01:22:54] Anh và đứa bé này có quan hệ gì?

[01:23:00] Quan hệ cha con.

[01:23:02] Quan hệ cha con.

[01:23:04] Đứa bé tên gì?

[01:23:07] Tên là Trương Kế Chí.

[01:23:08] Ở Quảng Bình có công việc không?

[01:23:11] Có.

[01:23:12] Đơn vị nào?

[01:23:15] Ban Tuyên giáo Thành ủy.

[01:23:16] Cán bộ, người trí thức.

[01:23:20] Đi chuyến tàu này anh đi đâu?

[01:23:22] Đi Nam Đức.

[01:23:23] Làm gì?

[01:23:27] Tìm mẹ của đứa bé.

[01:23:28] Mẹ của đứa bé ở Nam Đức à?

[01:23:30] Làm nghề gì? Làm công an.

[01:23:33] Cũng là người trong ngành với các anh.

[01:23:35] Được, lát nữa đến Nam Đức xuống xe,

[01:23:38] tôi sẽ đưa anh đến Cục Công an thành phố Nam Đức.

[01:23:40] Anh có thể gặp vợ anh.

[01:23:42] Xem có phải là công an không.

[01:23:44] Đi!

[01:23:45] Ngồi sang kia!

[01:23:47] Tại sao?

[01:23:48] Ngồi sang kia!

[01:23:52] Đừng động đậy!


 0 Yorumlar sort   Göre sırala