Thần Tài đến 1999 - Truyền Kỳ Thần Tài tập 2 - Diễn viên chính: Trương Quốc Lập, Trần Chí Bằng
"Truyền kỳ Thần Tài" là một bộ phim truyền hình Trung Quốc mang đậm màu sắc dân gian và hài hước, kể về hành trình "giáng trần" của Thần Tài để giúp người dân hiểu rõ đạo lý về tiền bạc, nhân quả và lòng thiện lương. Trong mỗi tập, Thần Tài không chỉ giải quyết những mâu thuẫn trong cuộc sống đời thường mà còn truyền tải thông điệp sâu sắc về cách đối nhân xử thế và quản lý tài chính. Phim có sự tham gia của dàn diễn viên nổi tiếng như Trương Quốc Lập, Trần Chí Bằng, Lưu Vi và Từ Tĩnh Lôi, mang đến nhiều tình tiết dí dỏm, cảm động và gần gũi với đời sống thực tế.
Phim gồm 4 phần nhỏ:
Phần 1: Thần Tài không phải người; tập 1-8
Phần 2: Thần Tài thương người tốt: tập 9-15
Phần 3: Thần Tài cũng là người: tập 16-22
Phần 4: Hổ không ăn thịt người: tập 23-28
[00:00:18] Kính Thần Tài, mời Thần Tài
[00:00:19] Kính Thần Tài, mời Thần Tài
[00:00:22] Chiêu tài tiến bảo, bái Thần Tài
[00:00:26] Tài nguyên cuồn cuộn tới...
[00:00:30] Tài nguyên cuồn cuộn tới.
[00:00:31] Tài nguyên cuồn cuộn tới...
[00:00:34] Tài nguyên cuồn cuộn, hương hỏa vượng
[00:00:37] Thần Tài cũng là người
[00:00:43] Cũng có lòng nhân ái
[00:00:44] Trách Thần Tài, mắng Thần Tài
[00:00:47] Không giúp người nghèo, giúp người giàu
[00:00:51] Tài nguyên cuồn cuộn tới
[00:00:53] Tài nguyên cuồn cuộn tới...
[00:00:55] Tài nguyên cuồn cuộn tới
[00:01:00] Tài nguyên cuồn cuộn chỉ là một giấc mộng
[00:01:04] Thần Tài không phải người
[00:01:08] Ta là thần
[00:01:09] Tài nguyên cuồn cuộn tới...
[00:01:22] Người người đều mơ phát tài
[00:01:25] Kiếm tiền không thể mất lương tâm
[00:01:29] Tiền bạc không phân thiện ác
[00:01:33] Thần tiên biết thương người tốt
[00:01:39] Có tiền nó có thể khiến người biến xấu
[00:01:43] Không tiền, xấu biến thành tốt
[00:01:48] Thiên thời địa lợi nhân hòa, tài nguyên rộng mở
[00:01:52] Chiêu tài tiến bảo, xem Thần Tài
[00:01:55] Phát tài, đúng lúc!
[00:01:59] Kiếm tiền phải có đạo lý!
[00:02:14] «Thần Tài Đến» Thần Tài Không Phải Người
[00:02:18] Tập 2
[00:02:36] Có chút thú vị
[00:02:40] Có chút thú vị
[00:02:42] Lạ thật, Tô phu nhân này sao đến giờ vẫn chưa đến?
[00:02:45] Ngươi đừng vội.
[00:02:46] Bà ấy nhất định sẽ đến.
[00:02:48] Đúng vậy, đừng vội.
[00:02:53] Sao lại thành ra thế này?
[00:02:58] Vậy tiếp theo sẽ thế nào?
[00:03:00] Ta làm sao biết được.
[00:03:02] Tô Ngọc Hoàn này,
[00:03:03] còn muốn kéo Tam lão đến nhà Diệp Mỹ Văn ăn cơm.
[00:03:06] Ta thật không biết rốt cuộc bà ta có ý đồ gì.
[00:03:09] Hơn nữa ta không biết bây giờ ở đó
[00:03:12] sẽ là cảnh tượng gì.
[00:03:18] Chúng ta qua đó xem sao.
[00:03:22] Lòng ta rất rối loạn.
[00:03:24] Nói như vậy,
[00:03:25] bà ta không hề muốn hòa giải với Đạo Đức Đường?
[00:03:29] Chuyện này khó nói lắm.
[00:03:31] Ta chỉ thấy trong mắt bà ta sự căm hận.
[00:03:34] Rất nhiều hận thù.
[00:03:36] Thù rất sâu.
[00:03:39] Ngươi nói vậy,
[00:03:40]
[00:03:53] Ta nói ngươi cười cái gì?
[00:03:55] Không có gì.
[00:03:56] Ể, nụ cười của hắn rất kỳ lạ.
[00:03:59] Ta biết.
[00:04:06] Còn có một chuyện kỳ lạ nữa.
[00:04:09] Chính là ba vị từ lúc bước vào nhà tôi,
[00:04:12] không nói một lời nào.
[00:04:14] Lại còn cứ nhìn chằm chằm vào tôi.
[00:04:18] Như thể tôi mắc bệnh nan y vậy.
[00:04:20] Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
[00:04:23] Cái này... cái này...
[00:04:28] Nói cho ông ấy biết đi.
[00:04:30] Chuyện này... nhưng mà ông xem...
[00:04:32] Ông xem.
[00:04:34] Hai vị,
[00:04:35] tôi và Diệp Mỹ Văn này, chúng tôi có tình cảm.
[00:04:38] Tôi thấy tôi vẫn nên nói cho ông ấy biết.
[00:04:43] Mỹ Văn, tôi nói thật với ông.
[00:04:46] Ông nhất định phải cẩn thận.
[00:04:49] Bởi vì cái này... tôi...
[00:04:51] Sao vậy?
[00:04:53] Bởi vì... Tô phu nhân đến rồi.
[00:05:16] Diệp lão gia, tên hiện tại của tôi là Tô Ngọc Hoàn.
[00:05:21] Tôi đã nói tôi sẽ quay về.
[00:05:24] Tôi nhất định phải quay về.
[00:05:27] Tôi nghĩ ông nhất định rất vui mừng cho tôi phải không?
[00:05:40] Xe của bà ấy, họ đến rồi.
[00:05:50] Bên trong rất yên tĩnh, chắc là chưa có chuyện gì.
[00:05:53] Nói bậy.
[00:05:54] Người ta nói, đời người nơi nào mà không gặp lại.
[00:05:58] Đúng, đúng, đúng.
[00:05:58] Nào, tôi lại kính mọi người một ly.
[00:06:02] Còn uống nữa?
[00:06:02] Nào.
[00:06:05] Uống!
[00:06:07] Không uống được nữa.
[00:06:10] Họ ở đằng kia.
[00:06:12] Tô phu nhân, tôi thấy...
[00:06:15] Mọi người vui là được rồi.
[00:06:17] Ba vị lão gia tuổi đã cao,
[00:06:19] bà lại đường xa vất vả chưa nghỉ ngơi.
[00:06:22] Tôi thấy,
[00:06:24] vẫn là không nên uống quá nhiều rượu.
[00:06:27] Nói như vậy,
[00:06:29] ông đã uống không nổi nữa rồi?
[00:06:32] Đúng vậy.
[00:06:35] Uống nhiều rồi... Mỹ Văn...
[00:06:37] Tửu lượng không tốt.
[00:06:38] Vẫn là nam tử hán.
[00:06:41] Thật sự không uống được.
[00:06:42] Đúng vậy.
[00:06:43] Nói như vậy, ly rượu này tôi chỉ có thể uống một mình.
[00:06:49] Ly rượu đắng này,
[00:06:51] tôi một mình đã uống hai mươi năm rồi.
[00:06:57] Nói như vậy,
[00:06:59] ly rượu đắng này vẫn phải do tôi một mình
[00:07:04] tiếp tục
[00:07:06] uống hết.
[00:07:20] Vương lão gia,
[00:07:22] ông muốn đi sao?
[00:07:24] Không, không đi.
[00:07:25] Tôi có chút...
[00:07:40] Mỹ Văn, ly rượu này ông uống hay không uống?
[00:07:51] Bảo Muội,
[00:07:53] ngươi nói ông ta có uống không?
[00:07:54] Ta thấy ông ta không ngốc đến vậy.
[00:07:56] Ông ta không ngốc đến vậy, ông ta nhất định sẽ uống.
[00:08:02] Tôi có lỗi với bà.
[00:08:05] Hại bà phải chịu khổ nhiều năm như vậy.
[00:08:08] Chịu tội nhiều năm như vậy.
[00:08:10] Trong lòng tôi vô cùng hổ thẹn.
[00:08:14] Ly rượu này tôi uống.
[00:08:17] Tôi nhất định uống, nếu không...
[00:08:21] Tôi... tôi có lỗi với những năm tháng gian truân của bà.
[00:08:28] Nỗi đau khổ hai mươi năm của tôi,
[00:08:29] không phải ly rượu này của ông có thể bù đắp được.
[00:08:33] Ông muốn bù đắp cho tôi, tôi sẽ tìm cho ông cơ hội khác.
[00:08:47] Hoàng Nhi, Hoàng Nhi.
[00:08:51] Thấy chưa?
[00:08:52] Đây mới gọi là phụ nữ chứ.
[00:08:57] Họ đi cả rồi.
[00:08:58] Thật sao? Mau đi, mau đi.
[00:09:01] Nhanh.
[00:09:10] Lão gia.
[00:09:16] Lão gia.
[00:09:17] Lão gia.
[00:09:18] Ngài biết không?
[00:09:20] Tô Ngọc Hoàn, bà ta... bà ta...
[00:09:22] Ta biết cả rồi.
[00:09:24] Ta thấy cả rồi.
[00:09:26] Vừa rồi ta cũng có mặt.
[00:09:27] Không phải ngài nói ngài không muốn đi sao?
[00:09:32] Ta nghĩ ta vẫn nên đi xem.
[00:09:36] Cảnh tượng vừa rồi,
[00:09:37] đã chứng thực một dự cảm của ta.
[00:09:39]
[00:09:43] Có lẽ sao?
[00:09:45] Có lẽ việc ta phái ngươi mời Tô Ngọc Hoàn về,
[00:09:48] có phải lại sai rồi không?
[00:09:49] Tôi biết ngay ngài lại tự trách mình rồi.
[00:09:52] Lão gia,
[00:09:53] nếu ngài thật sự muốn giải quyết cục diện này,
[00:09:56] ngài phải biết
[00:09:57] bước tiếp theo Tô Ngọc Hoàn muốn làm gì.
[00:09:59]
[00:10:02] Tôi thấy bà ta sẽ không bỏ qua cho Diệp Mỹ Văn đâu.
[00:10:08] Ta thấy việc bà ấy muốn làm nhất bây giờ,
[00:10:12] chính là tìm được con trai của bà ấy.
[00:10:16] Vậy chúng ta nên giúp bà ấy.
[00:10:18] Ngày mai bắt đầu...
[00:10:44] Tóm lại một câu,
[00:10:45] tôi muốn tìm lại đứa con trai thất lạc của tôi.
[00:10:48] Cái này... cái này khó quá rồi.
[00:10:51] Hai mươi năm đã trôi qua,
[00:10:53] bà muốn tìm một đứa trẻ không tên không họ.
[00:10:55] Đây chẳng phải là mò kim đáy biển sao?
[00:10:59] Tôi chính là muốn mò kim đáy biển.
[00:11:14] Vĩnh... Vĩnh Trinh, tôi... tôi ở đây đợi cậu nửa ngày rồi.
[00:11:19] Vương lão gia, ông tìm tôi có việc gì?
[00:11:22] Chuyện là... gần đây sức khỏe cha cậu không tốt phải không?
[00:11:25] Tôi đã bàn bạc với họ, cho cậu nghỉ phép một thời gian.
[00:11:29] Cậu cứ ở nhà cho tốt,
[00:11:31] chăm sóc cha cậu.
[00:11:32] Cậu hiểu không?
[00:11:34] Việc hôm nay,
[00:11:35] vậy thì đừng làm nữa.
[00:11:36] Về đi, về đi, về đi, đi, đi, đi.
[00:11:39] Về đi, về đi, về đi.
[00:11:41] Về đi.
[00:11:43] Đi, đi, đi, đi, đi, đi, đi.
[00:11:47] Đi.
[00:11:47] Đi.
[00:11:56] Các người giúp tôi là tốt nhất.
[00:11:58] Không giúp được tôi, tôi cũng sẽ không bỏ qua.
[00:12:01] Tôi nhờ người khác tìm.
[00:12:04] Dù sao cũng có nhiều người thấy bạc,
[00:12:06] trí nhớ sẽ tốt lên thôi.
[00:12:09] Hoàng Nhi,
[00:12:11] không phải chúng tôi không giúp bà tìm,
[00:12:13] là chúng tôi không tìm được.
[00:12:15] Nếu nó đứng ngay đây,
[00:12:18] chúng tôi làm sao có thể
[00:12:22] chúng tôi làm sao có thể cố ý che giấu chứ?
[00:12:27] Cái... cái này bảo cậu về sao còn chưa đi?
[00:12:31] Lúc nãy ngài không nói cho tôi nghỉ mấy ngày.
[00:12:33] Tùy ý mà, không phải tùy ý, tùy cậu thôi.
[00:12:36] Ở nhà nghỉ ngơi.
[00:12:38] Có việc gì, tôi sẽ sai người đi tìm cậu.
[00:12:40] Đây là... cậu đi đi, cậu đi đi.
[00:12:42] Vậy tôi đi đây. Đi, đi, đi, đi, đi.
[00:12:47] Tôi nói cho các người biết,
[00:12:48] tôi về là chuẩn bị giúp đỡ trấn Hà Kiều.
[00:12:52] Tôi đối với Đạo Đức Đường cũng không có địch ý.
[00:12:55] Đúng, đúng, đúng, đúng.
[00:12:56] Nhưng tiền của tôi cũng không phải nhắm mắt vứt bừa.
[00:13:00] Các người muốn tôi giúp, phải tìm được con trai tôi.
[00:13:04] Sống phải thấy người,
[00:13:06] chết phải thấy mộ.
[00:13:17] Hai mươi năm rồi, tôi biết bà ấy nên quay về rồi.
[00:13:21] Nên đến tìm tôi tính sổ rồi.
[00:13:24] Bao nhiêu năm nay,
[00:13:26] tôi chẳng mắc bệnh tật gì cả.
[00:13:29] Thân thể vẫn còn cường tráng.
[00:13:33] Đây là ông trời sắp đặt như vậy.
[00:13:36] Muốn tôi sống đến khi bà ấy quay về.
[00:13:39] Muốn tôi chết trong tay bà ấy.
[00:13:41] Được rồi, được rồi, những lời này ông đã nói bao nhiêu lần rồi.
[00:13:44] Nhưng tôi nói không sai.
[00:13:46] Bà ấy thật sự quay về rồi.
[00:13:48] Hơn nữa còn muốn đến thăm tôi.
[00:13:51] Ông muốn chúng tôi làm thế nào đây?
[00:13:53] Tôi cũng không trốn được nữa.
[00:13:54] Tôi cũng không tránh được nữa.
[00:13:56] Bây giờ tôi chẳng còn bận tâm gì nữa.
[00:13:59] Tôi chỉ cầu xin các người đừng nói cho bà ấy biết,
[00:14:02] con của bà ấy còn sống.
[00:14:04] Tôi chỉ sợ sau khi mẹ con họ nhận nhau,
[00:14:07] đến lúc tôi trăm tuổi,
[00:14:09] ngay cả một người mặc đồ tang đội khăn tang cũng không có.
[00:14:13] Làm mẹ ngàn dặm xa xôi đến thăm con, cũng phải
[00:14:16] tạo chút thuận tiện chứ.
[00:14:18] Nếu không chúng ta cũng quá không có tình người rồi.
[00:14:21] Tình người?
[00:14:26] Đạo Đức Đường các người nếu là nơi trọng tình người,
[00:14:29] thì Hoàng Nhi cũng không đến nỗi phải tha hương nhiều năm như vậy chứ.
[00:14:32] Chúng ta cứ nói thẳng ra đi.
[00:14:36] Tôi đã nhận bạc của Diệp Mỹ Văn.
[00:14:38] Nhưng tôi cũng biết người nhận bạc không chỉ có một mình tôi.
[00:14:43] Được lắm, Hà Tứ nhà ngươi!
[00:14:45] Ngươi đây là vu khống!
[00:14:47] Vu khống?
[00:14:48] Đây không phải vu khống.
[00:14:50] Đây là uy hiếp.
[00:14:52] Các người nếu tiết lộ thân thế của Vĩnh Trinh ra ngoài,
[00:14:56] tôi sẽ ra đường,
[00:14:58] nói cho tất cả mọi người ở trấn Hà Kiều biết,
[00:15:01] Đạo Đức Đường các người không đạo đức,
[00:15:04] chuyên nhận tiền bất chính!
[00:15:06] Nhưng...
[00:15:07] Ngươi nói chuyện phải có trách nhiệm!
[00:15:09] Chúng tôi nhận tiền, nhưng chúng tôi làm việc thiện!
[00:15:13] Tôi... chúng tôi không thẹn với lòng!
[00:15:14] Tôi chân thẳng không sợ giày lệch!
[00:15:15] Chúng tôi... các người...
[00:15:17] Các người nghỉ đi!
[00:15:18] Các người... các người rốt cuộc thế nào tôi còn không rõ sao?
[00:15:23] Ngươi!
[00:15:25] Đồ khốn kiếp nhà ngươi!
[00:15:30] Lão Vương!
[00:15:33] Việc này không thành rồi.
[00:15:35] Không thành.
[00:15:36] Ông nói lý lẽ với hắn? Tôi đã nói rõ với hắn rồi.
[00:15:40] Vậy ông đi làm gì?
[00:15:41] Chuyện này... làm gì có chuyện đó.
[00:15:43] Ông xem, chuyện này làm sao đây?
[00:15:44] Việc này tôi thấy thế này.
[00:15:48] Đến rồi, đến rồi! Có tin tức về con tôi rồi!
[00:15:51] Thật ra tin tức đã có từ lâu rồi.
[00:15:53] Chỉ là nhất thời không biết nên mở lời thế nào.
[00:15:56] Không phải tin tốt lắm.
[00:15:58] Cho nên vẫn chưa nói.
[00:16:00] Là Hoàng Nhi, con của ngươi mệnh bạc.
[00:16:03] Không đợi được ngươi về thì gặp phải trận ôn dịch ở chỗ chúng ta.
[00:16:06] Kết quả... bà xem... còn nhỏ tuổi như vậy đã...
[00:16:16] Không!
[00:16:18] Nó sẽ không chết!
[00:16:20] Nó sẽ không chết!
[00:16:24] Thời gian này,
[00:16:26] tôi thường mơ thấy nó.
[00:16:29] Tôi mơ thấy nó,
[00:16:30] mơ thấy nó nói chuyện với tôi.
[00:16:33] Cùng tôi hái hoa dại.
[00:16:36] Cùng tôi hái đào.
[00:16:40] Đúng vậy, trước mộ đứa trẻ chính là một vườn đào.
[00:16:59] Ông xem, xong rồi chứ.
[00:17:13] Ông xem đây là... Mau gọi, mau gọi!
[00:17:16] Gọi người!
[00:17:17] Người đâu! Có người ngất rồi!
[00:17:20] Người đâu!
[00:17:21] Qua đó!
[00:17:22] Đợi đã, đợi đã!
[00:17:24] Lão gia, nếu Tam lão đã mở mắt nói dối như vậy,
[00:17:27] thì chúng ta còn khách khí với họ làm gì?
[00:17:29] Hay là chúng ta nói hết mọi chuyện cho Tô phu nhân,
[00:17:31] Hà Vĩnh Trinh chính là người bà ấy muốn tìm.
[00:17:33] Đạo Đức Đường và địa bảo Hà Tứ đều đang nói dối.
[00:17:36] Triêu Ca, ngươi nói sao?
[00:17:37] Thật ra tôi không thích Tô Ngọc Hoàn.
[00:17:39] Không thích cái vẻ kiêu ngạo đó.
[00:17:42] Nhưng bây giờ bà ấy chịu đả kích lớn như vậy,
[00:17:44] ốm liệt giường.
[00:17:46] Tôi thấy cũng rất khó chịu.
[00:17:47] Lão gia,
[00:17:48] hay là nói sự thật cho bà ấy biết.
[00:17:50] Nếu không bà ấy cứ đau buồn như vậy, tính mạng khó giữ.
[00:17:54] Các ngươi nói ta đều biết.
[00:17:59] Nếu Tô Ngọc Hoàn biết tất cả những chuyện này,
[00:18:01] bà ấy có thể tha thứ cho Đạo Đức Đường không?
[00:18:04] Hà Vĩnh Trinh biết tất cả,
[00:18:06] cậu ta có thể tha thứ cho Diệp Mỹ Văn không?
[00:18:09] Còn Hà Tứ kia nữa.
[00:18:11] Ta thật sự lo lắng cho hắn.
[00:18:14] Hắn...
[00:18:15] Một nhân chứng bị mua chuộc,
[00:18:16] một kẻ tiểu nhân hám lợi,
[00:18:18] ngài vậy mà còn lo lắng cho hắn?
[00:18:20] Đúng vậy.
[00:18:22] Bởi vì dù sao cũng là hắn một mình nuôi đứa trẻ lớn lên.
[00:18:24] Nói thế nào đi nữa,
[00:18:26] hắn cũng coi như là cha của đứa trẻ.
[00:18:28] Ban đầu ta ép đứa trẻ cho hắn.
[00:18:32] Nói thật,
[00:18:34] hắn có thể nuôi đứa trẻ lớn lên hay không,
[00:18:36] trong lòng ta cũng không chắc.
[00:18:38] Nhưng hắn đã làm được.
[00:18:41] Điểm này cũng khiến ta rất cảm động.
[00:18:44] Lão gia,
[00:18:45] chỉ vì điều này mà ngài không muốn sự thật được phơi bày sao?
[00:18:48] Bảo Muội, chuyện này một khi bị lộ,
[00:18:51] sẽ không ai biết sẽ ra sao.
[00:18:52] Sẽ không ai kiểm soát được cục diện này.
[00:18:54] Ân oán hai mươi năm nếu bùng phát lên,
[00:18:57] thì... thì sao chứ?
[00:18:59] Có gì đáng sợ đâu?
[00:19:00] Người tốt thì nên được báo đáp tốt.
[00:19:01] Kẻ xấu thì đáng bị báo ứng xấu.
[00:19:03] Năm đó ai gieo hận thù,
[00:19:05] bây giờ người đó đáng phải chịu báo ứng.
[00:19:06] Bảo Muội!
[00:19:08] Tâm trạng như vậy của ngươi rất nguy hiểm đó.
[00:19:10] Cho dù nhân gian có ân oán,
[00:19:11] chúng ta làm thần tiên cũng nên biến chuyện lớn thành nhỏ,
[00:19:13] chuyện nhỏ thành không.
[00:19:14] Vậy thì tôi không phải là người có tố chất làm thần tiên.
[00:19:16] Lời tự hạ thấp mình như vậy mà ngươi cũng nói ra được.
[00:19:20] Ngươi đi đâu?
[00:19:21] Tôi ra ngoài tìm chút yên tĩnh.
[00:19:26] Ta biết, chắc chắn lại đến chỗ Tô Ngọc Hoàn rồi.
[00:19:38] Tô phu nhân, uống thuốc rồi.
[00:19:45] Bảo Muội,
[00:19:46] để cô phải bận tâm rồi.
[00:19:53] Sao đứa trẻ lại mất rồi chứ...
[00:19:56] Họ còn nói có mộ phần.
[00:20:00] Đợi sức khỏe tôi tốt hơn một chút,
[00:20:04] tôi nhất định phải đi xem.
[00:20:08] Thật ra tôi cũng biết nó không chắc có thể sống sót.
[00:20:12] Nhưng tôi thường mơ thấy nó.
[00:20:16] Nghĩ rằng nó vẫn còn sống trên đời.
[00:20:21] Tôi hiểu.
[00:20:23] Tôi vẫn luôn tự nhủ với mình,
[00:20:27] nếu nó thật sự không còn nữa,
[00:20:30] đối với tôi mà nói,
[00:20:32] là một chuyện đau khổ.
[00:20:34] Nhưng đối với bản thân nó,
[00:20:36] chưa chắc đã không phải là một sự giải thoát.
[00:20:39] Hoàng Nhi, bà chuyện gì
[00:20:43] cũng nên nghĩ thoáng một chút đi.
[00:20:52] Tô phu nhân,
[00:20:52] nếu tôi nói với bà đứa trẻ đó có lẽ chưa chết,
[00:20:54] có lẽ vẫn còn ở trấn Hà Kiều thì sao?
[00:20:57] Sao? Bà sẽ thế nào?
[00:20:59] Là vui mừng hay không vui mừng?
[00:21:03] Bảo Muội,
[00:21:05] cô đừng đùa kiểu này.
[00:21:06] Tôi không đùa.
[00:21:08] Nó vẫn còn sống.
[00:21:10] Bọn họ đều không nói thật với bà.
[00:21:12] Bởi vì...
[00:21:14] họ đều có lý do của riêng mình.
[00:21:16] Tôi không liên quan gì đến chuyện này,
[00:21:18] cho nên lời tôi nói có khả năng là sự thật nhất!
[00:21:23] Tôi tin cô.
[00:21:28] Tôi tin cô.
[00:21:30] Còn sống...
[00:21:33] Còn sống...
[00:21:35] Đợi bà khỏe lại,
[00:21:36] tôi sẽ đi cùng bà tìm địa bảo Hà Tứ.
[00:21:40] Tôi đi một mình.
[00:21:42] Tôi đi một mình là đủ rồi.
[00:22:20] Hà Tứ gia.
[00:22:22] Tôi rời trấn Hà Kiều quá lâu rồi.
[00:22:25] Nhiều chuyện tôi không nhớ ra nữa.
[00:22:28] Ông là địa bảo ở đây, người quen đất thuộc.
[00:22:32] Tôi muốn hỏi ông,
[00:22:34] lúc tôi rời trấn Hà Kiều hai mươi năm trước,
[00:22:38] ông có từng thấy một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa không?
[00:22:44] Ngài hỏi là...
[00:22:46] Chính là đứa trẻ mà năm đó ngài và tôi bỏ lại?
[00:22:51] Không phải ông đã thề độc ở Đạo Đức Đường,
[00:22:52] thề rằng đó là con của ông sao?
[00:22:55] Nếu đã là máu mủ của ông,
[00:22:58] bao nhiêu năm nay nó sống chết ra sao,
[00:23:01] ông có thể không quan tâm không hỏi đến sao?
[00:23:05] Ngài đừng giẫm lên rau của tôi.
[00:23:08] Thật là xin lỗi.
[00:23:11] Năm đó ông hại tôi rất thảm.
[00:23:15] Không có ông, tôi sẽ không rời khỏi trấn Hà Kiều.
[00:23:20] Bây giờ tôi có thể xóa bỏ hết.
[00:23:23] Chỉ cần ông nói cho tôi biết con trai tôi ở đâu.
[00:23:28] Tôi không biết.
[00:23:29] Những năm này tôi trốn ở nhà trồng rau.
[00:23:32] Tôi thật sự không biết.
[00:23:34] Vậy tốt, tôi nói cho ông biết.
[00:23:37] Những mảnh đất rau này ông trồng kịp thì cũng không kịp ăn đâu.
[00:23:41] Bởi vì tôi muốn mua hết đất đai gần đây.
[00:23:45] Bao gồm cả nhà của ông.
[00:23:48] Tôi nghĩ tiền của tôi đủ dùng.
[00:23:51] Nếu ông không vui lòng,
[00:23:53] tôi còn có thể đền cho ông một mảnh đất.
[00:23:55] Phía đông trấn, vị trí tốt, phong thủy tốt.
[00:23:59] Chính là ở trấn Hà Kiều chúng ta,
[00:24:00] mảnh đất mộ tốt nhất, đáng tiền nhất.
[00:24:07] Bà thật là có tiền quá rồi.
[00:24:09] Ngay cả đất mộ cũng chọn loại tốt nhất.
[00:24:12] Đúng vậy.
[00:24:13] Đến lúc đó,
[00:24:15] tôi còn muốn xây cho con trai tôi một ngôi mộ trống
[00:24:17] hoành tráng nhất, xa hoa nhất.
[00:24:20] Nếu nó đã chết rồi,
[00:24:22]
[00:24:30] Bởi vì thật ra,
[00:24:32] nó chết trong tay ông.
[00:24:48] Trời ơi, đây là nghiệp chướng tôi gây ra
[00:24:52] hai mươi năm trước.
[00:25:27] Mấy vị tìm tôi?
[00:25:29] Không ai tìm ông.
[00:25:31] Sao vậy, Mỹ Văn?
[00:25:32] Ông ngủ mơ hồ rồi sao?
[00:25:34] Không, ông ấy không mơ hồ.
[00:25:37] Là tôi bày một cái bẫy nhỏ,
[00:25:39] để mọi người chúng ta ngồi lại nói chuyện.
[00:25:41] Hà Tứ, ngươi giở trò quỷ gì vậy?
[00:25:45] Ngay cả Đạo Đức Đường ngươi cũng dám đùa giỡn?
[00:25:47] Sao ngươi lại to gan như vậy?
[00:25:51] Ông nói đúng rồi đấy.
[00:25:52] Gần đây lá gan của tôi càng ngày càng lớn.
[00:25:55] Nhưng bây giờ trong lòng tôi rất gấp.
[00:25:57] Không còn đường sống rồi.
[00:26:02] Thấy không?
[00:26:04] Đây là rau trồng trong vườn nhà tôi.
[00:26:06] Tôi nhổ hết rồi.
[00:26:07] Tôi mang đến Đạo Đức Đường cho các người đây.
[00:26:11] Nhổ hết rồi?
[00:26:14] Mớ rau này của ngươi còn chưa lớn mà.
[00:26:15] Sao ngươi lại nhổ lung tung vậy?
[00:26:17] Không kịp nữa rồi, các vị lão gia.
[00:26:20] Tôi không đợi được đến mùa thu nữa rồi.
[00:26:22] Người ta mua đất rau của tôi,
[00:26:24] còn muốn đền cho tôi một mảnh đất mộ.
[00:26:26] Đất mộ?
[00:26:27] Đường sống thì hết rồi,
[00:26:28] nhưng đường chết thì lại có rồi.
[00:26:31] Tô Ngọc Hoàn đã tìm ông?
[00:26:35] Diệp Mỹ Văn, tôi không thể gánh thay các người được nữa rồi.
[00:26:39] Châu lão gia, Ngô lão gia, Vương lão gia,
[00:26:41] Tô Ngọc Hoàn đã nhắm chặt vào tôi rồi.
[00:26:43] Các người nên đứng ra nói chuyện rồi.
[00:26:45] Không.
[00:26:47] Hà Tứ gia,
[00:26:49] mặc dù chúng tôi rất muốn giúp ông,
[00:26:51] nhưng chúng tôi nói giúp cũng chưa chắc có tác dụng.
[00:26:55] Nói giúp? Tôi... tôi... tôi...
[00:26:57] không phải muốn các người nói giúp.
[00:26:58] Tôi muốn ông, Diệp Mỹ Văn, đứng ra!
[00:27:04] Bảo tôi nói địa bảo Hà Tứ,
[00:27:07] hắn nhận bạc,
[00:27:09] số bạc đó là tôi đưa.
[00:27:11] Hắn không có tội, tôi có tội.
[00:27:14] Hà Tứ gia, ông muốn tôi nói như vậy sao? Tôi...
[00:27:21] Tôi nói như vậy...
[00:27:23] Tôi tỉnh táo không?
[00:27:28] Hà...
[00:27:34] Cho nên bà ta tìm đến ông,
[00:27:36] ông phải tự mình nghĩ cách đối phó.
[00:27:38] Đợi bà ta tìm đến chúng tôi,
[00:27:40] chúng tôi cũng sẽ tự có cách đối phó với bà ta.
[00:27:45] Châu lão gia, ông nói một câu công đạo đi.
[00:27:48] Tôi còn nói gì nữa.
[00:27:52] Không phải ông thích uy hiếp người khác sao?
[00:27:54] Vậy tôi nói cho ông biết, tôi và Mỹ Văn đã bàn bạc xong rồi.
[00:27:57] Ông ấy không nhận, tôi không nhận.
[00:27:59] Cho dù ông nói ra ngoài cũng không ai tin.
[00:28:02] Để cho Tô Ngọc Hoàn sớm hạ quyết tâm bỏ tiền ra,
[00:28:07] chúng tôi đã bàn bạc xong rồi.
[00:28:10] Tìm một thời điểm thích hợp,
[00:28:11] để Tô Ngọc Hoàn mẹ con họ nhận nhau.
[00:28:16] Ông phải phối hợp với Đạo Đức Đường chúng tôi đấy! Các người...
[00:28:35] Thần Tài gia!
[00:28:41] Thần Tài gia, tôi hết đường sống rồi!
[00:28:45] Người bị hại muốn tìm tôi tính sổ.
[00:28:50] Kẻ hại người thì muốn xem tôi thành trò cười.
[00:28:54] Cả đời này tôi đúng là thích chiếm chút lợi nhỏ.
[00:28:58] Nhưng chỉ có một lần đó,
[00:29:00] là tiền bất chính... hơ hơ hơ...
[00:29:08] Tài Thần gia, chuyện gì cũng không qua mắt được ngài.
[00:29:12] Năm đó thiên tai,
[00:29:14] đói rét khổ sở như vậy,
[00:29:18] tôi cũng không dám động đến số tiền đó.
[00:29:23] Hắn nói đúng là sự thật.
[00:29:26] Bây giờ tôi còn lại gì?
[00:29:29] Tôi chỉ còn lại một hơi thở.
[00:29:34] Còn có một đứa con trai.
[00:29:36] Đứa con này nếu không còn,
[00:29:39] thì hơi thở này của tôi cũng coi như hết rồi.
[00:29:43] Lão gia, hắn nuôi Vĩnh Trinh nhiều năm như vậy,
[00:29:46] cũng đã có tình cha con.
[00:29:48] Bây giờ xem ra,
[00:29:51] tôi không làm là không được rồi.
[00:29:56] Bây giờ nếu tôi làm,
[00:29:58] vẫn còn người mặc đồ tang đội khăn tang cho tôi.
[00:30:02] Bây giờ nếu tôi không làm,
[00:30:04] đến lúc đó dù không muốn chết cũng không được.
[00:30:10] Dù sao quan tài cũng có sẵn rồi.
[00:30:14] Cũng không còn gì phải lo lắng nữa.
[00:30:19] Hắn có ý gì đây?
[00:30:21] Thần Tài lão gia,
[00:30:22] ngài ở trên cao nhìn thấy rõ ràng.
[00:30:28] Tôi không oan.
[00:30:30] Nhưng tôi cũng đủ xui xẻo rồi... tôi...
[00:30:34] Tôi đi đây...
[00:30:41] Chớp giật sấm sét.
[00:30:43] Đây là lúc tốt.
[00:30:46] Tôi đi đây.
[00:30:48] Tôi đi đây!
[00:31:09] Hắn có phải muốn tự vẫn không?
[00:31:10] Tự vẫn?
[00:31:11] Mau đi!
[00:31:34] Cái này nói sao đây chứ.
[00:31:37] Chúng ta vào xem sao.
[00:31:40] Sao lại...
[00:31:42] An nghỉ đi, yên tâm đi.
[00:31:46] Có chúng tôi đây.
[00:31:47] Mau đến lạy cha con một lạy đi.
[00:31:48] Yên tâm đi.
[00:31:51] Triệu tiên sinh.
[00:31:53] Ông nói xem cha tôi
[00:31:54] Sao lại chết kiểu này chứ?
[00:31:56] Ông ấy thật sự xấu xa đến mức bị sét đánh sao?
[00:32:00] Vĩnh Trinh, con đừng nghĩ vậy.
[00:32:02] Cha con, ông ấy dù thế nào đi nữa,
[00:32:05] đối với con cũng xem như được rồi, phải không?
[00:32:07] Cả đời ông ấy,
[00:32:09] là bị tiền bạc hại.
[00:32:10] Tiền bạc hại ông ấy cả đời không được yên ổn.
[00:32:13] Phải không? Tôi biết.
[00:32:25] Tô phu nhân, đây không phải Đạo Đức Đường,
[00:32:27] để bà tùy tiện ra vào.
[00:32:29] Đây là nhà tôi.
[00:32:30] Bên trong nằm là cha tôi.
[00:32:32] Ông ta là cha ngươi?
[00:32:34] Ngươi là con trai ông ta?
[00:32:36] Tốt lắm, cha ngươi làm chứng giả hại ta cả đời.
[00:32:40] Ông ta chết đi là nhẹ gánh.
[00:32:43] Nợ ông ta thiếu nên do ngươi trả.
[00:32:46] Ta đang xây một ngôi mộ trống cho đứa con chết oan của ta.
[00:32:49] Đến lúc đó ngươi phải đến trước mộ nhận tội.
[00:32:52] Phải mặc đồ tang đội khăn tang!
[00:32:55] Bà tưởng bà có mấy đồng tiền bẩn,
[00:32:56] là có thể làm chủ ở trấn Hà Kiều phải không?
[00:32:59] Hôm nay là ngày đưa tang cha tôi.
[00:33:01] Tôi không tính toán với bà, bà đi ra ngoài!
[00:33:03] Ngươi... Vĩnh Trinh!
[00:33:05] Con không thể nói chuyện với bà ấy như vậy!
[00:33:06] Bà ấy là... Bà ấy là một người phụ nữ giàu có!
[00:33:09] Người dân trấn Hà Kiều ai cũng mong vớt vát được chút lợi từ tay bà ấy.
[00:33:13] Đúng không? Nhưng tôi không cầu gì ở bà ta.
[00:33:16] Người chết là việc lớn, nhập thổ vi an.
[00:33:20] Mau đóng nắp quan tài lại, để người chết được yên nghỉ đi.
[00:33:22] Nào, Vĩnh Trinh.
[00:33:24] Mau đốt giấy tiền cho cha con đi.
[00:33:26] Nhanh lên, nhanh lên.
[00:33:27] Mau ra ngoài!
[00:33:29] Nào, nào, nào.
[00:33:32] Lão Hà,
[00:33:33] chân đặt thẳng,
[00:33:34] đầu đặt ngay ngắn.
[00:33:36] Yên tâm lên đường đi.
[00:33:38] Tìm một cái hũ để cha con mang hết đồ ăn này đi.
[00:33:42] Còn phải đặt lên trên.
[00:33:43] Nhanh lên.
[00:33:44] Tìm hũ đi, đừng khóc nữa.
[00:33:46] Mau đi lấy một cái hũ đến đây.
[00:33:48] Lấy cái hũ.
[00:33:51] Tìm cái lớn một chút.
[00:33:52] Đúng, tốt.
[00:33:53] Một chút... Tìm cái lớn một chút.
[00:33:55] Đúng, đúng, đúng, cái này.
[00:33:57] Tốt, tốt, tốt.
[00:34:01] Sao vậy, Vĩnh Trinh?
[00:34:02] Vĩnh Trinh! Vĩnh Trinh!
[00:34:03] Vĩnh Trinh! Trong hũ có bạc!
[00:34:09] Còn có thư!
[00:34:11] Còn có thư!
[00:34:18] Viết gì vậy?
[00:34:19] Vĩnh Trinh, con của ta.
[00:34:21] Ta không phải là cha ruột của con.
[00:34:25] Để ta xem.
[00:34:30] Con của ta,
[00:34:31] ta không phải là cha ruột của con.
[00:34:34] Ta có bao nhiêu lời muốn nói,
[00:34:36] nhưng không dám nói trực tiếp với con.
[00:34:38] Ta sợ con sẽ giận ta.
[00:34:40] Ta đã nhờ một tú tài qua đường giúp ta viết thư này.
[00:34:44] Những lời mà ta nửa đời không dám nói đều ở trong lá thư này.
[00:34:48] Hai nén bạc này là tiền bất chính ta nhận.
[00:34:52] Nhưng cả đời ta không dám tiêu.
[00:34:54] Ngay cả khi nghèo đến không có cơm ăn,
[00:34:56] số tiền này ta cũng không dám tiêu.
[00:34:58] Ta sợ bị trời đánh sét đánh.
[00:35:00] Hai mươi năm trước ta đã nói dối một lần.
[00:35:03] Số tiền này chính là kiếm được từ lần đó.
[00:35:06] Là cha con đưa cho ta.
[00:35:08] Ta đã vu khống một người phụ nữ có tình có nghĩa.
[00:35:11] Thành toàn cho một người đàn ông trèo cao.
[00:35:15] Còn nhặt được một đứa trẻ.
[00:35:17] Đứa trẻ đó chính là con.
[00:35:24] Ta hại mẹ con, ta thành toàn cho cha con.
[00:35:27] Ta nuôi con khôn lớn.
[00:35:28] Con nên hận ta hay nên tha thứ cho ta,
[00:35:30] con tự xem xét đi.
[00:35:34] Nhưng ta vẫn mong con đến đập vỡ cái hũ sành cho ta.
[00:35:38] Cho ta...
[00:35:40] Con ơi, hai trăm lượng bạc này con hãy dùng cho tốt, đừng để bản thân khổ cực.
[00:35:45] Cha ở dưới suối vàng,
[00:35:46] chúc con làm ăn thì phát tài lớn.
[00:35:49] Thi cử thì đỗ trạng nguyên.
[00:36:08] Hoàng Nhi! Sự thật đã rõ ràng rồi!
[00:36:10] Hà Vĩnh Trinh chính là con của bà!
[00:36:12] Địa bảo trước khi chết cuối cùng cũng nói một câu thật lòng!
[00:36:14] Mau nhận lại con trai bà đi!
[00:36:16] Mẹ con bà cuối cùng cũng đoàn tụ rồi!
[00:36:19] Mau chóng lo liệu xong tang sự, chúng ta cùng nhau xây dựng trấn Hà Kiều nào!
[00:36:45] Vĩnh Trinh! Vĩnh Trinh!
[00:36:51] Con ơi...
[00:36:54] Nên nói là chuyện gì rồi...
[00:36:57] Đứa trẻ này... đây là...
[00:37:04] Việc này phải làm sao đây?
[00:37:06] Sao thế này?
[00:37:08] Triệu tiên sinh!
[00:37:09] Giờ lành sắp đến rồi!
[00:37:11] Chúng ta để Hà Tứ nhập thổ vi an đi.
[00:37:14] Đợi thêm chút nữa, đợi thêm chút nữa!
[00:37:15] Triệu tiên sinh, không thể đợi thêm được nữa!
[00:37:17] Ông xem, đã giờ nào rồi?
[00:37:21] Nhập thổ vi an!
[00:37:22] Đúng vậy!
[00:37:23] Đến rồi, đến rồi!
[00:37:24] Ông xem đằng kia, đến rồi kìa... con trai ông ấy đến rồi!
[00:37:27] Đến rồi, đến rồi!
[00:37:40] Con nghĩ đi nghĩ lại,
[00:37:42] ông vẫn là cha của con.
[00:37:44] Dù đến lúc nào ông cũng là cha của con.
[00:37:48] Cha, mấy hôm trước cha còn muốn đưa con đi cùng.
[00:37:51] Nếu con đi cùng cha, biết đâu đã không có chuyện này.
[00:37:56] Cha!
[00:38:01] Nhưng bây giờ cha lại tự mình đi rồi.
[00:38:05] Cha, tại sao cha lại tự mình đi?
[00:38:09] Cha!
[00:38:11] Cả đời này của cha...
[00:38:21] Nhập thổ vi an đi.
[00:38:49] Tránh ra! Tránh ra!
[00:38:53] Di thư?
[00:38:56] Đây là một tờ giấy.
[00:38:58] Chắc chắn còn có lời khác.
[00:39:01] Chắc chắn có nhắc đến tôi.
[00:39:03] Ông ta hận chết tôi rồi.
[00:39:05] Ông ta chắc chắn...
[00:39:07] nhắc đến tôi.
[00:39:13] Nó đã đến đây,
[00:39:15] chính là muốn nhận người mẹ này là ta.
[00:39:18] Người mẹ này là ta,
[00:39:20]
[00:39:23] Ta muốn mở tiệc lớn ở Đạo Đức Đường.
[00:39:27] Ta muốn mời tất cả bà con làng xóm trong trấn ăn tiệc kéo dài.
[00:39:32] Ta muốn cùng con trai Vĩnh Trinh của ta,
[00:39:36] vinh quang rực rỡ,
[00:39:39] nhận nhau.
[00:39:52] Cái này... cái này... đứa trẻ này...
[00:40:02] Đừng nói nữa.
[00:40:03] Đứa trẻ đến rồi.
[00:40:06] Nào, nào, nào, nào, đến đây nhanh lên.
[00:40:09] Mau nhận mẹ con đi.
[00:40:11] Nhanh, nhanh đến rót trà cho mẹ con đi.
[00:40:13] Nhanh, nhanh đi, nào, rót trà cho mẹ con.
[00:40:16] Đúng, đúng, đúng, rót trà cho mẹ con.
[00:40:18] Đúng, phải giữ đạo hiếu, rót trà cho mẹ con.
[00:40:22] Vậy là cuối cùng công đức viên mãn rồi.
[00:40:25] Đương nhiên rồi.
[00:40:26] Thế gian tự có công đạo mà.
[00:40:28] Phải không, lão gia?
[00:40:29] Tiếc là vốn có một người có thể không chết.
[00:40:37] Nào, nào, nào, lên trước đi.
[00:40:39] Được viên mãn.
[00:40:51] Ban đầu tại sao bà lại rời khỏi trấn Hà Kiều?
[00:41:08] Con ơi,
[00:41:10] tóm lại,
[00:41:11] là mẹ con mệnh khổ.
[00:41:16] Chuyện quá khứ mẹ không muốn nhắc lại nữa.
[00:41:18] Không, nhất định phải nhắc!
[00:41:20] Nếu có người hại bà, đó là ai hại bà?
[00:41:22] Ai dùng bạc mua chuộc cha tôi?
[00:41:23] Ai khiến cha tôi vu khống bà?
[00:41:25] Hại cha tôi cả đời lương tâm bất an?
[00:41:27] Tại sao bà phải rời khỏi trấn Hà Kiều?
[00:41:28] Hại tôi nửa đời cơ cực?
[00:41:34] Mẹ không muốn nhắc đến chuyện này.
[00:41:37] Mẹ đã quên nó rồi.
[00:41:39] Bà làm sao quên được
[00:41:41] Vĩnh Trinh! Vĩnh Trinh!
[00:41:43] Vĩnh Trinh! Vĩnh Trinh!
[00:41:44] Cháu nghe ta nói.
[00:41:45] Quan trọng là bây giờ.
[00:41:47] Bây giờ mẹ con con cuối cùng đã đoàn tụ rồi.
[00:41:49] Mẹ con đã chịu rất nhiều khổ cực.
[00:41:51] Mẹ con không muốn nói thì con đừng ép bà ấy.
[00:41:53] Sau này con hiếu kính với mẹ nhiều hơn là được rồi mà.
[00:41:56] Nhưng từ nhỏ cha tôi đã nói với tôi,
[00:41:58] tôi từng có một người mẹ.
[00:42:00] Đáng ghét, bà ta tham lam hư vinh,
[00:42:02] chê chồng mình là địa bảo không có bản lĩnh,
[00:42:05] nên đã đi theo một thương nhân qua đường, bỏ rơi tôi.
[00:42:07] Lúc đó tôi còn chưa đầy một tuổi.
[00:42:10] Vĩnh Trinh!
[00:42:12] Không phải...
[00:42:14] là như vậy...
[00:42:15] Vậy là sao?
[00:42:17] Bà nói hay không nói?
[00:42:18] Chén trà này bà uống hay không uống?
[00:42:38] Là ông ta!
[00:42:43] Vĩnh Trinh!
[00:42:46] Cha của con... cũng là người hại ta... ông ta...
[00:42:51] Ông ta đang ở ngay trong trấn này!
[00:43:08] Vĩnh Trinh!
[00:43:10] Tôi... bây giờ tôi có mẹ rồi.
[00:43:13] Cũng có cha ruột rồi.
[00:43:15] Vĩnh Trinh!
[00:43:16] Người mẹ này là mẹ kiểu gì?
[00:43:19] Mẹ của ta có bản lĩnh.
[00:43:22] Giữ được bình tĩnh.
[00:43:23] Hai mươi năm này phủi tay không quay lại.
[00:43:26] Vừa về đã đợi ta gọi bà ta là mẹ.
[00:43:31] Bản lĩnh của cha ruột ta còn lớn hơn.
[00:43:34] Càng giữ được bình tĩnh hơn.
[00:43:37] Hai mươi năm nay,
[00:43:39] mắt trơ trơ nhìn người ta coi ta như khỉ,
[00:43:41] đá như chó con.
[00:43:43] đánh như chuột chạy qua đường.
[00:43:47] Ông ta xem thật vui vẻ.
[00:43:51] Người mẹ này ta có thể nhận sao?
[00:44:11] Vĩnh Trinh!
[00:44:13] Con ơi...