Suivant

Thần Tài đến 1999 - Truyền Kỳ Thần Tài tập 3 - Diễn viên chính: Trương Quốc Lập, Trần Chí Bằng

2 Vues· 05/07/25
duongvu88
duongvu88
3 Les abonnés
3

⁣⁣"Truyền kỳ Thần Tài" là một bộ phim truyền hình Trung Quốc mang đậm màu sắc dân gian và hài hước, kể về hành trình "giáng trần" của Thần Tài để giúp người dân hiểu rõ đạo lý về tiền bạc, nhân quả và lòng thiện lương. Trong mỗi tập, Thần Tài không chỉ giải quyết những mâu thuẫn trong cuộc sống đời thường mà còn truyền tải thông điệp sâu sắc về cách đối nhân xử thế và quản lý tài chính. Phim có sự tham gia của dàn diễn viên nổi tiếng như Trương Quốc Lập, Trần Chí Bằng, Lưu Vi và Từ Tĩnh Lôi, mang đến nhiều tình tiết dí dỏm, cảm động và gần gũi với đời sống thực tế.
Phim gồm 4 phần nhỏ:

Phần 1: Thần Tài không phải người; tập 1-8

Phần 2: Thần Tài thương người tốt: tập 9-15

Phần 3: Thần Tài cũng là người: tập 16-22

Phần 4: Hổ không ăn thịt người: tập 23-28

Montre plus

[00:00:21] Kính Thần Tài, mời Thần Tài

[00:00:22] Kính Thần Tài, mời Thần Tài

[00:00:25] Chiêu tài tiến bảo, bái Thần Tài

[00:00:29] Tài nguyên cuồn cuộn tới...

[00:00:33] Tài nguyên cuồn cuộn tới.

[00:00:34] Tài nguyên cuồn cuộn tới...

[00:00:37] Tài nguyên cuồn cuộn, hương hỏa vượng

[00:00:40] Thần Tài cũng là người

[00:00:45] Cũng có lòng nhân ái

[00:00:47] Trách Thần Tài, mắng Thần Tài

[00:00:50] Không giúp người nghèo, giúp người giàu

[00:00:54] Tài nguyên cuồn cuộn tới

[00:00:56] Tài nguyên cuồn cuộn tới...

[00:00:58] Tài nguyên cuồn cuộn tới

[00:01:03] Tài nguyên cuồn cuộn chỉ là một giấc mộng

[00:01:07] Thần Tài không phải người

[00:01:11] Ta là thần

[00:01:12] Tài nguyên cuồn cuộn tới...

[00:01:25] Người người đều mơ phát tài

[00:01:28] Kiếm tiền không thể mất lương tâm

[00:01:32] Tiền bạc không phân thiện ác

[00:01:36] Thần tiên biết thương người tốt

[00:01:42] Có tiền nó có thể khiến người biến xấu

[00:01:46] Không tiền, xấu biến thành tốt

[00:01:51] Thiên thời địa lợi nhân hòa, tài nguyên rộng mở

[00:01:55] Chiêu tài tiến bảo, xem Thần Tài

[00:01:58] Phát tài, đúng lúc!

[00:02:01] Kiếm tiền phải có đạo lý!

[00:02:17] «Thần Tài Đến» Thần Tài Không Phải Người

[00:02:21] Tập 3

[00:02:31] Các vị lão gia,

[00:02:32] sự việc đã đến nước này,

[00:02:34] tôi thấy không thể không nhờ các vị ra mặt rồi.

[00:02:37] Chúng tôi ra mặt cái gì?

[00:02:40] Chúng tôi vẫn luôn ra mặt mà?

[00:02:42] Là Tô phu nhân.

[00:02:44] Chúng tôi vẫn luôn giúp đỡ bà mà.

[00:02:48] Trong di thư của địa bảo viết rất rõ ràng,

[00:02:50] những việc ông ta làm các vị đều biết.

[00:02:53] Cho nên chỉ có các vị ra mặt,

[00:02:54] nói sự thật cho Vĩnh Trinh biết,

[00:02:56] mẹ con chúng tôi mới có thể đoàn tụ.

[00:02:59] Là ông ta nói chúng tôi đều biết,

[00:03:01] nhưng chúng tôi không nhất định thực sự biết hết.

[00:03:04] Ban đầu là nhà họ Nghiêm và Diệp Mỹ Văn thông đồng với địa bảo hãm hại tôi,

[00:03:08] chuyện này các vị phải biết chứ?

[00:03:11] Cho nên chỉ cần các vị nói sự thật cho Vĩnh Trinh,

[00:03:15] nó sẽ hiểu nỗi khổ của tôi.

[00:03:17] Nói thì đúng rồi,

[00:03:19] bằng chứng, bằng chứng đâu?

[00:03:20] Tô phu nhân,

[00:03:21] nếu chúng tôi có bằng chứng đã sớm giúp bà lật lại vụ án rồi.

[00:03:24] Đúng vậy, Tô phu nhân,

[00:03:25] Đạo Đức Đường chúng tôi không thể tùy tiện nói bừa được.

[00:03:28] Tô phu nhân, chúng tôi tin bà,

[00:03:30] cũng thông cảm cho bà.

[00:03:32] Nhưng làm sao chúng tôi biết được Diệp Mỹ Văn

[00:03:35] và địa bảo họ thông đồng với nhau chứ?

[00:03:38] Chúng tôi cũng không thể tùy tiện lật lại vụ án cho bà được.

[00:03:40] Nếu lật lại vụ án cho bà,

[00:03:42] thì sau này Đạo Đức Đường ở trấn Hà Kiều

[00:03:45] còn có uy tín nữa không?

[00:03:47] Đúng, mấu chốt là Diệp Mỹ Văn.

[00:03:51] Chỉ có ông ta thừa nhận đã vu oan cho bà,

[00:03:53] chúng tôi mới có thể lật lại vụ án.

[00:04:09] Các người nghe rõ rồi chứ?

[00:04:14] Đi thôi.

[00:04:16] Tôi đi đây.

[00:04:20] Xem ra chuyện này càng ngày càng lớn rồi.

[00:04:24] Làm lớn lên mới tốt chứ.

[00:04:25] Tôi thấy Diệp Mỹ Văn đó cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.

[00:04:27] Phanh phui hết những chuyện xấu ông ta làm trước đây ra,

[00:04:29] xem ông ta còn sống được không.

[00:04:31] Bảo Muội, em đừng cay nghiệt như vậy được không?

[00:04:33] Người ta Diệp Mỹ Văn cũng có gia đình.

[00:04:35] Em không cho ông ta sống,

[00:04:37] cả gia đình lớn nhỏ của ông ta biết làm sao?

[00:04:39] Vậy Tô Ngọc Hoàn thì sao?

[00:04:40] Con trai ruột còn không nhận bà ấy, thì phải làm sao?

[00:04:42] Vậy em cũng không thể...

[00:04:43] Hai người đừng có gặp chuyện là cãi nhau được không?

[00:04:46] Cách giải quyết thì luôn có mà.

[00:04:48] Việc này chúng ta đã muốn quản,

[00:04:51] thì phải để tất cả mọi người đều có một kết cục tốt đẹp.

[00:04:58] Lão gia,

[00:05:00] chúng ta đi đâu bây giờ?

[00:05:01] Đến nhà Diệp Mỹ Văn.

[00:05:03] Tô Ngọc Hoàn chắc chắn cũng sẽ đến tìm ông ta.

[00:05:14] Tô phu nhân

[00:05:17] Hôm nay lão gia nhà tôi bệnh nặng, không tiếp khách.

[00:05:25] Quả nhiên giả bệnh rồi, một chút cũng không dám nhận trách nhiệm.

[00:05:27] Hoàn toàn không giống đàn ông gì cả.

[00:05:30] Chỉ trốn tránh thì có ích gì?

[00:05:31] Không lẽ để họ cả đời không gặp mặt sao?

[00:05:33] Gặp mặt thì có ích gì chứ?

[00:05:35] Nếu Diệp Mỹ Văn không thừa nhận,

[00:05:36] Tô phu nhân vẫn không thể chứng minh được cho mình.

[00:05:42] Ta có cách khiến Diệp Mỹ Văn thừa nhận.

[00:05:51] Mỹ Văn huynh,

[00:05:54] sự việc đã đến nước này rồi,

[00:05:55]

[00:05:58] Anh cứ trốn tránh không gặp bà ấy như vậy,

[00:06:00] chỉ làm sự việc càng thêm lớn thôi.

[00:06:02] Triệu tiên sinh,

[00:06:04] tôi cũng không còn cách nào khác.

[00:06:06] Nếu tôi gặp bà ấy, chẳng phải càng rắc rối hơn sao?

[00:06:09] Nhưng mà... lại đây, lại đây.

[00:06:11] Được rồi, được rồi... Nhưng tôi thấy,

[00:06:14] nếu anh cứ không gặp bà ấy,

[00:06:15] để bà ấy ngày nào cũng chặn ở cửa,

[00:06:17] thì rắc rối lại càng lớn hơn đấy.

[00:06:30] Tôi thấy vẫn nên gặp một lần đi.

[00:06:32] Tôi đã nói chuyện với Tô Ngọc Hoàn rồi.

[00:06:35] Hai người chỉ cần gặp mặt,

[00:06:36] chẳng phải sẽ làm rõ chuyện quá khứ sao?

[00:06:38] Bà ấy đã hứa với tôi rồi,

[00:06:39] chỉ cần hai người gặp mặt một lần,

[00:06:41] sau này bà ấy tuyệt đối không tìm anh gây phiền phức nữa.

[00:06:45] Khi nào gặp?

[00:06:46] Tối mai.

[00:06:48] Ở đâu?

[00:06:49] Miếu Thần Tài.

[00:06:51] Miếu Thần Tài?

[00:06:54] Tôi đến Miếu Thần Tài làm gì?

[00:06:57] Tôi nói này, anh chưa nghe nói sao?

[00:07:00] Năm đó địa bảo chính là ôm Vĩnh Trinh đến Miếu Thần Tài,

[00:07:03] muốn để người khác nhặt đi.

[00:07:05] Sau đó Thần Tài lão gia hiển linh ngay tại chỗ,

[00:07:07] trừng trị địa bảo một trận, còn cho ông ta kim nguyên bảo.

[00:07:10] Sau đó địa bảo sợ hãi mới ôm Vĩnh Trinh về,

[00:07:13] rồi nuôi nó lớn thành người.

[00:07:17] Tôi hỏi, anh nghe ai nói vậy?

[00:07:19] Trong di thư của địa bảo viết như vậy đó.

[00:07:22] Cho nên bây giờ Tô Ngọc Hoàn ngoài việc mỗi ngày đến

[00:07:24] đây chặn anh ra,

[00:07:25] thì chính là đến Miếu Thần Tài,

[00:07:26] cầu Thần Tài lão gia phù hộ cho mẹ con họ đoàn tụ.

[00:07:30] Thật sao?

[00:07:32] Vậy tôi không đi. Tại sao?

[00:07:35] Cái nơi ma quỷ thần thánh đó,

[00:07:39] tôi không quen.

[00:07:41] Mỹ Văn huynh, anh cũng là người đọc sách,

[00:07:43] lời của những người chưa từng thấy thế sự đó,

[00:07:45] anh cũng tin sao?

[00:07:46] Ngày nào cũng nói Thần Tài đến,

[00:07:49] - Tượng Thần Tài nhà nào cũng treo.

[00:07:52] Thần Tài đến lúc nào, anh thấy chưa?

[00:07:56] Cho nên bây giờ anh hoàn toàn không cần lo lắng.

[00:07:58] Bà ấy nói gặp ở đâu thì gặp ở đó thôi.

[00:08:00] Bây giờ quan trọng nhất là không thể làm bà ấy không vui.

[00:08:03] Bà ấy vui rồi,

[00:08:04] hai người mới có thể nói rõ mọi chuyện chứ.

[00:08:08] Chỉ hai chúng tôi?

[00:08:09] Chỉ hai người các anh.

[00:08:11] Tuyệt đối không có người ngoài. Sao nào?

[00:08:17] Được.

[00:08:20] Ta thấy chúng ta cứ quyết định vậy đi.

[00:08:21] Đến lúc đó các người cứ theo sắp xếp của ta,

[00:08:24] phối hợp tốt với ta một chút là được rồi.

[00:08:26] Lão gia, chúng ta làm vậy có ổn không?

[00:08:29] Theo quy tắc, ngài không thể tùy tiện hiển linh đâu.

[00:08:32] Nếu để các vị thần tiên trên trời biết được thì...

[00:08:34] Họ biết cái gì?

[00:08:35] Ta... ta đây mới là thay trời hành đạo.

[00:08:40] Ngài hiển linh,

[00:08:41] thay trời hành đạo đều không sao cả.

[00:08:42] Nhưng có người không chịu nổi kinh sợ đâu.

[00:08:44] Đúng vậy.

[00:08:46] Thì hiển linh cũng không nhất thiết phải gió thổi mưa giông,

[00:08:48] sấm chớp đùng đùng mà.

[00:08:49] Như vậy quá cũ rồi.

[00:08:51] Chúng ta có thể tạo ra một

[00:08:54] bầu không khí

[00:08:55] trăng sáng sao thưa, gió mát thổi nhẹ mà.

[00:08:58] Vấn đề là...

[00:08:59] Không có vấn đề gì cả.

[00:09:00] Đến lúc đó chỉ cần ta hiển linh,

[00:09:02] Diệp Mỹ Văn lương tâm trỗi dậy,

[00:09:03] sẽ giải thích tất cả chuyện này cho Hà Vĩnh Trinh.

[00:09:06] Mẹ con họ chẳng phải có thể đoàn tụ sao?

[00:09:27] Cho nên tôi muốn anh nói sự thật cho Vĩnh Trinh biết.

[00:09:30] Nói cho nó biết anh đã ruồng bỏ nó như thế nào.

[00:09:33] Nói cho nó biết anh đã đuổi tôi khỏi trấn Hà Kiều như thế nào.

[00:09:38] Để nó tha thứ cho tôi.

[00:09:39] Để người mẹ này...

[00:09:41] Diệp Mỹ Văn!

[00:09:43] Nửa đời trước của tôi đã bị hủy hoại trong tay anh rồi.

[00:09:47] Tôi...

[00:09:48] Tôi chỉ có Vĩnh Trinh là người thân duy nhất. Cầu xin anh!

[00:09:53] Anh...

[00:09:54] anh không thể hủy hoại nửa đời sau của tôi được nữa!

[00:09:59] Hoàng nhi

[00:10:01] tôi có nỗi khổ của tôi.

[00:10:05] Vĩnh Trinh là con trai tôi.

[00:10:09] Những năm nay,

[00:10:11] tôi vẫn luôn đau khổ vì chuyện này.

[00:10:16] Nhưng bây giờ,

[00:10:18] đây không phải là chuyện của riêng tôi.

[00:10:22] Sau lưng tôi còn cả một gia đình lớn.

[00:10:25] Nếu tôi nhận Vĩnh Trinh,

[00:10:27] tôi biết ăn nói sao với gia đình tôi,

[00:10:29] chứ?

[00:10:33] Còn nữa,

[00:10:34] tôi biết giải thích thế nào với bà con hàng xóm trong trấn?

[00:10:40] Sự việc đã như vậy rồi,

[00:10:45] có bù đắp thế nào cũng không kịp nữa.

[00:10:48] Anh chỉ nghĩ cho bản thân mình!

[00:10:50] Anh không muốn bù đắp,

[00:10:52] tôi còn muốn bù đắp!

[00:10:55] Tôi không thể để con tôi

[00:10:57] hận tôi cả đời!

[00:11:07] Hoàng nhi

[00:11:09] cô nghe tôi khuyên một câu,

[00:11:12] rời khỏi nơi này đi.

[00:11:14] Mang Vĩnh Trinh cao chạy xa bay.

[00:11:17] Chỉ cần ở nơi khác ngoài trấn Hà Kiều,

[00:11:20] mẹ con cô mới có thể hóa giải hận thù.

[00:11:24] Được thôi.

[00:11:25] Được thôi, chỉ cần anh nhận Vĩnh Trinh,

[00:11:28] nói cho nó biết sự thật,

[00:11:29] tôi sẽ lập tức mang nó rời khỏi đây, cao chạy xa bay.

[00:11:36] Không thể được, tôi không làm được!

[00:11:39] Tôi không làm được!

[00:11:41] Tôi cầu xin anh!

[00:11:44] Cầu xin anh thương xót tôi,

[00:11:46] thương xót con của anh đi!

[00:11:51] Diệp Mỹ Văn, Tôi giết ông!

[00:11:54] Con làm gì vậy?!

[00:12:00] Đừng đánh nữa! làm gì vậy?!

[00:12:05] Chuyện gì thế này?

[00:12:06] Không phải đã nói là không được mang người theo sao?

[00:12:09] Kéo ra đi!

[00:12:11] Này! Này! Cậu...

[00:12:24] Vĩnh Trinh

[00:12:25] Đừng kéo tôi!

[00:12:27] Vĩnh Trinh! Ông ta là cha ruột của con!

[00:12:30] Vĩnh Trinh!

[00:12:31] Rốt cuộc là chuyện gì vậy?

[00:12:33] Ta còn chưa hiển linh mà!

[00:12:34] Diệp Mỹ Văn còn chưa tỉnh ngộ mà!

[00:12:36] Sao lại thành ra thế này?

[00:12:40] Không được,

[00:12:41] ta vẫn phải tìm cơ hội hiển linh.

[00:12:43] Lão gia, chúng ta mau ra ngoài xem đi.

[00:12:45] Muộn nữa là không kịp đâu.

[00:12:47] Đúng, mau ra xem đi.

[00:12:48] Đừng để hai cha con họ đánh nhau.

[00:12:50] Thực sự không được thì ta phải hiển linh.

[00:13:02] Triệu huynh, anh sao rồi?

[00:13:03] Tôi có thể sao chứ?

[00:13:04] Tôi có thể sao chứ? Tôi...

[00:13:08] Con trai đánh cha! Tôi nói cho anh biết,

[00:13:10] tôi nghe lời anh mới đến nói chuyện với nó.

[00:13:12] Anh nói tuyệt đối không có người ngoài,

[00:13:14] kết quả thì sao? Toàn là người ngoài!

[00:13:16] Đúng, đúng, đúng!

[00:13:17] Cả... cả trấn... cả trấn đều biết rồi!

[00:13:21] Phải phải phải... là tôi sắp xếp không chu đáo,

[00:13:22] tôi bố trí không chu đáo.

[00:13:24] Nghĩa huynh, anh yên tâm.

[00:13:26] Tôi nhất định tìm cách để cha con anh hòa hảo lại.

[00:13:29] Tôi sẽ bắt Vĩnh Trinh xin lỗi anh.

[00:13:31] Tôi nói được làm được.

[00:13:32] Chuyện đó thì không cần đâu.

[00:13:33] Tôi nhờ anh một việc. Cứ nói đi.

[00:13:36] Hôm nay, những gì Vĩnh Trinh cần nghe đều đã nghe rồi. Đúng.

[00:13:39] Dù sao đây cũng là nghiệp chướng tôi gây ra.

[00:13:42] Nhẹ thôi, nhẹ thôi.

[00:13:44] Mẹ con họ,

[00:13:45] nhận nhau rồi. Phải, phải.

[00:13:47] Tôi nhờ Triệu huynh,

[00:13:48] vẫn là nên sắp xếp chuyện mẹ con họ nhận nhau đi.

[00:13:51] Ngọc Hoàn tự mình nói rồi,

[00:13:52] chỉ cần họ nhận nhau là sẽ cao chạy xa bay.

[00:13:55] Cho nên nhờ anh đi nhắc Ngọc Hoàn một tiếng,

[00:13:58] nhất định phải thực hiện lời hứa của bà ấy.

[00:14:01] Tuyệt đối đừng quên.

[00:14:05] Tôi không quên, tôi đã hứa với ông ấy.

[00:14:07] Chỉ cần Vĩnh Trinh nhận tôi là mẹ,

[00:14:09] tôi sẽ lập tức đưa nó rời khỏi trấn Hà Kiều.

[00:14:13] Nhưng...

[00:14:14] Mẹ!

[00:14:17] Mẹ!

[00:14:19] Ông nghe thấy không?

[00:14:21] Nó gọi... nó gọi tôi là mẹ!

[00:14:23] Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi!

[00:14:26] Vậy là tốt rồi, bà đã được như ý nguyện.

[00:14:33] Mẹ, trước đây là con bất hiếu.

[00:14:38] Con nhận mẹ là mẹ rồi?

[00:14:43] Mẹ!

[00:14:55] Mẹ hứa với con một việc. Con nói đi.

[00:14:57] Con nói đi, con nói gì,

[00:14:59] mẹ đều đồng ý.

[00:15:00] Mẹ không được đi.

[00:15:02] Chúng ta không thể cứ thế cho qua.

[00:15:03] Ông ta phải cho chúng ta một lời giải thích.

[00:15:05] Vĩnh Trinh, mẹ... mẹ con đã hứa với cha con...

[00:15:08] không, không... hứa với Diệp Mỹ Văn là chỉ cần

[00:15:11] mẹ con nhận nhau,

[00:15:12] bà ấy sẽ đưa con rời khỏi trấn Hà Kiều.

[00:15:16] Bà ấy là mẹ tôi.

[00:15:17] Điều này không ai thay đổi được.

[00:15:20] Mẹ con chúng tôi nhận nhau hay không,

[00:15:23] không liên quan gì đến việc có rời khỏi trấn Hà Kiều hay không.

[00:15:26] Họ đã hại chúng tôi cốt nhục chia lìa hai mươi năm.

[00:15:29]

[00:15:33] Triệu tiên sinh,

[00:15:34] Vĩnh Trinh ở trấn Hà Kiều chịu bao nhiêu oan khuất,

[00:15:37] đúng, đúng, đúng... chuyện này xong hay chưa, chúng tôi đi hay không,

[00:15:40] tôi vẫn nghe theo nó.

[00:15:41] Nghe theo con trai tôi.

[00:15:43] Con trai! Mẹ!

[00:15:45] Đúng, đúng, đúng!

[00:15:46] Tìm họ tính sổ đi!

[00:15:48] Không thể... tìm cái tên Diệp Mỹ Văn đó!

[00:15:49] Còn mấy lão già ở Đạo Đức Đường nữa,

[00:15:51] tôi thấy chẳng ai tốt đẹp cả!

[00:15:53] Bảo Muội!

[00:15:54] Ta biết cảnh tượng vừa rồi rất cảm động, rất cảm động.

[00:15:57] Nhưng em cũng không thể nói chuyện vô trách nhiệm như vậy chứ?

[00:16:01] Còn không đi?

[00:16:09] Gì cơ? Lập bài phường cho bà?

[00:16:15] Đúng.

[00:16:16] Xin mấy vị lão gia chủ trì,

[00:16:18] lập một trinh tiết bài phường cho Ngọc Hoàn.

[00:16:22] Trả lại sự trong sạch cho Ngọc Hoàn.

[00:16:24] Bài phường đó là lập cho người chết.

[00:16:27] Sao bà có thể tùy tiện lập được?

[00:16:32] Đúng, đúng, không sai.

[00:16:34] Hoàng nhi này đã chết rồi.

[00:16:36] Trinh tiết bài phường này chính là lập cho Hoàng nhi đã chết.

[00:16:39] Ngọc Hoàn, bà bình tĩnh lại đi!

[00:16:44] Diệp Mỹ Văn không phải đã nhận Vĩnh Trinh rồi sao?

[00:16:47] Mọi người đều biết

[00:16:48] Vĩnh Trinh là con của bà và Diệp Mỹ Văn rồi!

[00:16:52] Vậy... vậy là năm đó ông ta có lỗi với bà.

[00:16:56] Chính là vậy mà!

[00:16:57] Chính là vậy đó!

[00:16:57] Như vậy không phải là được rồi sao?

[00:16:59] Bà còn có gì không hài lòng nữa?

[00:17:01] Nhưng năm đó tôi bị coi là cái gì nhỉ...

[00:17:06] một kỹ nữ bị đuổi đi phải không?

[00:17:08] Đây... đây không phải là hiểu lầm sao?

[00:17:10] Đúng vậy, bà... bà đừng để bụng làm gì.

[00:17:12] · Đây là hiểu lầm thôi.

[00:17:16] Nỗi nhục này chôn chặt trong lòng tôi đã ba mươi năm rồi!

[00:17:21] Tôi đợi có một ngày các lão gia sẽ chủ trì công đạo cho tôi!

[00:17:26] Ông xem, ông xem...

[00:17:27] Đây...

[00:17:36] Đây là ngân phiếu hai nghìn năm trăm lượng bạc.

[00:17:38] Cũng là quyên góp cho Đạo Đức Đường làm việc thiện.

[00:17:42] Sau khi việc thành, còn có một vạn lượng nữa.

[00:17:45] Làm phiền các lão gia rồi.

[00:17:57] ‧Tuyệt đối không thể lập bài phường cho bà ta!

[00:18:01] Lập rồi,

[00:18:02] chúng ta sẽ bị động.

[00:18:03] Không lập, chúng ta sẽ không gom đủ bạc.

[00:18:08] Ai là người tốt, ai là người xấu,

[00:18:09] ai đúng ai sai xưa nay đều do chúng ta định đoạt.

[00:18:13] Nếu chúng ta lập bài phường cho bà ta,

[00:18:16] thì chứng tỏ chúng ta đã sai.

[00:18:19] Nhưng mà...

[00:18:21] Nhưng không lập cho bà ta,

[00:18:23] chúng ta sẽ không gom đủ số bạc này.

[00:18:26] Vậy thì chúng ta không nộp được khoản tiền mà Tri phủ đại nhân

[00:18:28] giao xuống.

[00:18:29] Nếu mà làm không xong, chúng ta đến phủ nha

[00:18:32] sẽ bị đánh cho một trận tơi bời.

[00:18:34] Các vị nói xem, thể diện của chúng ta để đâu?

[00:18:38] Tôi nói rõ cho hai vị biết nhé,

[00:18:40] năm nay chúng ta hoàn thành khoản tiền được giao này

[00:18:43] là trông cậy vào

[00:18:45] Tô Ngọc Hoàn đấy.

[00:18:48] Có thể nào để Đạo Đức Đường ra mặt lập bài phường này cho bà ta không?

[00:18:51] Vậy... vậy... vậy thì làm sao bây giờ?

[00:18:53] Làm sao bây giờ chứ? Tôi...

[00:18:55] tôi nói rõ cho hai vị biết rồi đấy,

[00:18:57] hai vị nói xem việc này làm thế nào?

[00:18:59] Vội gì chứ? Ý của Chu lão gia là,

[00:19:02] không thể bà ta nói chúng ta lập là chúng ta lập cho bà ta.

[00:19:06] Tuy nhiên,

[00:19:08] nếu có người khác đứng ra lo liệu việc này,

[00:19:11] nhờ chúng ta liên lạc giúp thì...

[00:19:23] Diệp Mỹ Văn.

[00:19:33] Yo

[00:19:34] Ngài đến rồi. Chưởng quỹ nhà các vị đâu?

[00:19:37] Vừa nãy bị lão gia của Đạo Đức Đường gọi đi rồi.

[00:19:39] Đạo... Đạo Đức Đường?

[00:19:44] Sao rồi?

[00:19:46] Chúng tôi cũng biết anh có nỗi khổ của anh.

[00:19:49] Nhưng mà, chúng tôi cũng có nỗi khổ của chúng tôi.

[00:19:53] Nỗi khổ của chúng tôi còn lớn hơn anh.

[00:19:56] Chúng tôi phải nghĩ cho cả trấn.

[00:19:58] Phải.

[00:20:01] Anh có nỗi khổ của anh,

[00:20:02] nếu không chúng tôi cũng không gọi anh đến đây.

[00:20:05] Việc này anh phải cân nhắc.

[00:20:08] Mỹ Văn,

[00:20:09] cứ để anh ra mặt dựng một trinh tiết bài phường cho Tô Ngọc Hoàn.

[00:20:15] Chính là vậy đó.

[00:20:17] Đạo Đức Đường chúng tôi

[00:20:18] cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, phải không?

[00:20:24] Sao nào? Vì trấn Hà Kiều của chúng ta,

[00:20:27] anh chịu thiệt thòi thêm một lần nữa.

[00:20:29] Không được!

[00:20:30] Bà ta muốn gì, các vị cho nấy.

[00:20:33] Vậy sau này bà ta muốn mạng của tôi, các vị cũng cho sao?

[00:20:38] Anh nói cái gì vậy?

[00:20:41] Chúng tôi làm việc là có chừng mực.

[00:20:44] Không chỉ có chừng mực,

[00:20:46] mà còn có giới hạn nữa, Mỹ Văn à.

[00:20:49] Chúng tôi làm vậy cũng là đã cân nhắc kỹ lưỡng.

[00:20:53] Tô Ngọc Hoàn đó là người thế nào,

[00:20:56] chúng tôi chẳng lẽ không biết sao?

[00:20:58] Bà ta không chỉ hận anh,

[00:21:01] mà còn hận cả mấy người chúng tôi nữa đó.

[00:21:03] Hiện giờ cũng chỉ là kế sách tạm thời.

[00:21:06] Đợi gom đủ tiền nộp lên trên,

[00:21:08] mọi việc sẽ do chúng ta tự quyết định.

[00:21:11] Đúng vậy!

[00:21:13] Nếu cứ để bà ta tiếp tục như vậy,

[00:21:14] thì sớm muộn cũng là lấy đá ghè chân mình thôi.

[00:21:17] Phải.

[00:21:22] Mấy vị biết là tốt rồi.

[00:21:24] Tôi hỏi,

[00:21:26] anh rốt cuộc đồng ý hay không đồng ý?

[00:21:28] Anh phải trả lời chứ? Không đồng ý!

[00:21:33] Anh đừng vội trả lời.

[00:21:36] Anh về suy nghĩ kỹ đi.

[00:21:38] Ngày mai tôi đến tìm anh.

[00:21:46] Cao huynh,

[00:21:48] xem người tốt mà anh mời đến kìa.

[00:21:52] Diệp chưởng quỹ, sự việc chúng tôi đều biết rồi.

[00:21:54] Hai chúng tôi cố ý đợi anh ở đây để bàn bạc

[00:21:57] cách giải quyết. Có gì tốt để bàn bạc chứ?

[00:22:00] Bà ta đây là được đằng chân lân đằng đầu, rõ ràng là vậy mà!

[00:22:04] Cứ dây dưa mãi với tôi.

[00:22:06] Tôi nói này Triệu huynh

[00:22:07] Nếu bà ta cứ tiếp tục như vậy,

[00:22:09] sau này sẽ có ngày xảy ra chuyện

[00:22:11] không ai đối phó nổi đâu.

[00:22:12] không, không đâu.

[00:22:16] Tô Ngọc Hoàn, anh yên tâm.

[00:22:17] Bà ấy cũng chỉ còn chút yêu cầu cuối cùng

[00:22:19] này thôi. Phải không, Diện?

[00:22:20] Tôi đã nói chuyện với bà ấy rồi.

[00:22:22] Đúng vậy, chỉ cần anh lập bài phường cho bà ấy, bà ấy sẽ đi ngay lập tức.

[00:22:25] Tôi không tin!

[00:22:26] Anh...

[00:22:28] Vậy thế này được không?

[00:22:29] Tối nay anh gặp bà ấy ở kho thóc một lần.

[00:22:31] Hai người nói chuyện trực tiếp chẳng phải sẽ rõ ràng sao?

[00:22:34] Triệu huynh

[00:22:35] Bà ta nói gì tôi cũng phải nghe sao?

[00:22:38] Anh bảo tôi để mặt mũi vào đâu?

[00:22:42] Nếu tôi lập cái bài phường này cho bà ta...

[00:22:45] Đừng nói là người trong trấn,

[00:22:47] ngay cả người nhà cũng sẽ coi thường tôi.

[00:22:50] Cho nên,

[00:22:51] cái bài phường này tuyệt đối không thể lập!

[00:22:56] Hơn nữa,

[00:22:57] ngài chẳng phải không biết tình hình trong tiệm của tôi sao?

[00:23:01] Tôi dù có muốn lập cũng không có khoản tiền dư đó, phải không?

[00:23:07] Anh...

[00:23:08] Lão gia, người ta nói cũng có lý lắm.

[00:23:13] Phải.

[00:23:19] Nhưng muốn hóa giải mâu thuẫn giữa ông ta với Tô Ngọc Hoàn

[00:23:22] và Hà Vĩnh Trinh,

[00:23:23] cũng chỉ có cách để ông ta lập bài phường trước đã.

[00:23:26] Vì dù sao năm đó cũng là ông ta có lỗi với Tô Ngọc Hoàn.

[00:23:29] Hơn nữa còn khiến Vĩnh Trinh chịu khổ hai mươi năm.

[00:23:33] Đúng vậy.

[00:23:36] Ông ta nói không có khoản tiền dư đó.

[00:23:40] Triêu Ca, xem ra chúng ta chỉ còn một cách thôi.

[00:24:02] Đây... đây đúng là kim nguyên bảo!

[00:24:05] Đây... đây là từ trên trời rơi xuống?

[00:24:08] Chứ sao nữa?

[00:24:08] Rơi bịch một cái xuống đây này.

[00:24:16] Lão gia! Lão gia! Trên trời lại rơi kim nguyên bảo xuống này!

[00:24:20] Đây... đây... Ngài xem!

[00:24:22] Đây là...

[00:24:24] Triệu huynh! Mau! Mau đến xem! Mau đến xem!

[00:24:27] Đây...

[00:24:29] Chuyện gì vậy?

[00:24:30] Anh giàu thế?

[00:24:31] Không... không phải! Không phải của tôi! Không phải!

[00:24:34] Là từ trên trời rơi xuống!

[00:24:35] Triệu huynh, đây... đây là ý gì?

[00:24:40] Từ trên trời rơi xuống?

[00:24:42] Vậy tất nhiên là của Thần Tài gia rồi.

[00:24:45] Thần Tài gia?

[00:24:46] Từ trên trời rơi xuống đương nhiên là của Thần Tài gia rồi.

[00:24:50] Xem ra anh không tin Thần Tài gia cũng không được rồi.

[00:24:53] Anh xem, Thần Tài gia chẳng phải đang hiển linh cho anh sao?

[00:24:56] Hiển linh?

[00:24:58] Vậy anh...

[00:24:59] Vậy Thần Tài gia có ý gì?

[00:25:01] Ý gì à?

[00:25:02] Cái này tôi phải tính toán cho anh một chút.

[00:25:09] Có phải là thế này không?

[00:25:12] Anh muốn làm gì?

[00:25:14] Anh muốn làm gì? ̇

[00:25:15] Lại không có tiền, Thần Tài gia liền cho anh một ít đó.

[00:25:23] Tôi muốn làm gì?

[00:25:27] Tôi muốn làm gì?

[00:25:32] Bài phường!

[00:25:41] Cái bài phường này lập nhanh thật!

[00:25:45] Đẹp!

[00:25:46] Chữ phải tô vẽ cẩn thận một chút.

[00:25:48] Nét mực phải đậm đà một chút.

[00:25:51] Yên tâm!

[00:25:53] Lão gia, ngài yên tâm đi.

[00:25:54] Được! Lại đây, lại đây!

[00:25:57] Lão gia, lần này tốt rồi.

[00:25:59] Bài phường vừa lập, Tô Ngọc Hoàn vừa đi, trấn Hà Kiều lại thái bình rồi.

[00:26:02] Đó là đương nhiên.

[00:26:03] Nhưng như vậy thì,

[00:26:04] kế hoạch lão gia giúp trấn Hà Kiều sửa chữa kênh đào chẳng phải xong rồi sao?

[00:26:06] Chữ này ai viết?

[00:26:08] Chữ?

[00:26:09] Đừng vội.

[00:26:12] Không có chuyện đó đâu.

[00:26:17] Tôi muốn đợi sau khi hai bên bình tĩnh lại,

[00:26:20] tôi sẽ lại đến tìm họ nói chuyện.

[00:26:22] Tôi tin rằng,

[00:26:23] họ vẫn sẽ nghe lọt tai lời của tôi.

[00:26:30] Cái bài phường lớn này,

[00:26:31] phải tốn bao nhiêu bạc chứ?

[00:26:36] Chậm thôi, chậm thôi!

[00:26:42] Các người đặt cái hòm đó lên xe lớn đi.

[00:26:44] Được, nhẹ tay, nhẹ tay!

[00:26:46] Không phải nói đi là đi sao?

[00:26:48] Chúng tôi hoàn toàn chưa chuẩn bị gì cả.

[00:26:50] Có phải... có phải Diệp Mỹ Văn đuổi bà đi không?

[00:26:53] Ở... ở nơi này ông ta nói không tính!

[00:26:58] Đa tạ mấy vị lão gia đã chăm sóc cho Ngọc Hoàn.

[00:27:01] Chỉ tiếc là Ngọc Hoàn không có phúc phận ở lại quê hương lâu dài.

[00:27:07] Đa tạ, đa tạ!

[00:27:09] Ở lại đi, ở lại đi!

[00:27:11] Cái tên Diệp Mỹ Văn đó,

[00:27:12] sau này tôi quyết không nói chuyện với hắn!

[00:27:15] Tô phu nhân!

[00:27:17] Tô phu nhân, chúng tôi nghe nói bà sắp đi...

[00:27:20] Được, được, tốt.

[00:27:23] Phu nhân, bà đến xem thiếu gia đi

[00:27:27] Chúng ta cũng đi xem sao

[00:27:38] Vĩnh Trinh! Vĩnh Trinh! Con làm gì vậy?

[00:27:42] Con xem... đây... chuyện gì thế này?

[00:27:44] Làm gì vậy?

[00:27:45] Vĩnh Trinh!

[00:27:50] Chúng ta nên đi rồi.

[00:27:53] Con không đi!

[00:27:55] Vĩnh Trinh, nhưng mẹ đã hứa với cha con,

[00:27:57] một khi lập bài phường,

[00:27:58] chúng ta sẽ lập tức rời khỏi trấn Hà Kiều.

[00:28:00] Đó là hai người bàn bạc với nhau.

[00:28:03] Mẹ đi đi.

[00:28:05] Con ở lại.

[00:28:08] Vĩnh Trinh! Con sẽ không bỏ qua cho ông ta!

[00:28:10] Vĩnh Trinh, con không phải đã nói với mẹ,

[00:28:12] từ nhỏ đã không muốn ở trấn Hà Kiều sao?

[00:28:15] Là trước đây.

[00:28:19] Trước đây con tưởng Hà Vĩnh Trinh là giống tiện dân bẩm sinh.

[00:28:24] Không ngờ,

[00:28:25] cha con lại là nhân vật có máu mặt trong trấn này.

[00:28:29] Bây giờ con biết cha con là ai rồi,

[00:28:31] con không muốn đi nữa.

[00:28:34] Tất cả những khổ cực mà Hà Vĩnh Trinh này đã chịu ở đây,

[00:28:38] tất cả những oan khuất đã phải chịu đựng,

[00:28:40] trấn Hà Kiều đều phải bồi thường lại cho con!

[00:28:44] Vĩnh Trinh, nhưng mẹ...

[00:28:47] Mẹ, mẹ đừng nói nữa.

[00:28:49] Con không muốn nghe!

[00:28:51] Mẹ, con hỏi mẹ một câu cuối cùng,

[00:28:53] mẹ rốt cuộc đi một mình,

[00:28:55] hay là ở lại cùng con trai?

[00:28:58] Tôi nói này Vĩnh Trinh,

[00:28:59] Vĩnh Trinh, con không thể nói như vậy!

[00:29:01] Mẹ con đã hứa với người khác rồi,

[00:29:03] nói là sẽ đưa con rời khỏi trấn Hà Kiều.

[00:29:05] Con ép bà ấy như vậy, bà ấy sẽ rất đau lòng đó.

[00:29:07] Ông ít lời thôi!

[00:29:08] Ở đây không có việc của ông!

[00:29:09] Vĩnh Trinh! Con...

[00:29:11] Sao con có thể nói chuyện với sư phụ của chúng ta như vậy?

[00:29:14] Hà Vĩnh Trinh! Sao con lại như vậy?

[00:29:16] Sư phụ chúng tôi luôn đối tốt với con mà.

[00:29:18] Đúng vậy mà! Tốt con khỉ!

[00:29:19] Nếu không phải vì ông ta,

[00:29:20] con đã yên phận làm một thằng nhóc nghèo không cha không mẹ rồi,

[00:29:23] làm gì có nhiều chuyện phiền lòng như vậy?

[00:29:24] Rắc rối đều do ông ta gây ra!

[00:29:26] Tôi... tôi... Con...

[00:29:27] Thấy chưa,

[00:29:27] tôi lại thành người trong ngoài đều không phải rồi.

[00:29:29] Việc này làm ra thành thế này, xem kìa...

[00:29:31] Con... con...

[00:29:32] Quá vô lý rồi!

[00:29:35] Mẹ, mẹ nói đi,

[00:29:37] mẹ rốt cuộc đi hay không đi?

[00:29:42] Triệu tiên sinh,

[00:29:44] người ở trấn Hà Kiều này có người muốn tôi ở lại,

[00:29:47] có người bắt tôi đi.

[00:29:48] Ông không phải người trấn Hà Kiều,

[00:29:51] cũng là ông mời tôi đến trấn Hà Kiều.

[00:29:53] Đi hay ở,

[00:29:55] - ngài quyết định đi.

[00:29:58] Sư phụ, làm sao... làm sao bây giờ? Bảo Muội,

[00:30:01] nói đi.

[00:30:12] Đa tạ bà đã tin tưởng tôi.

[00:30:14] Nhưng ở trấn Hà Kiều chuyện lớn như vậy,

[00:30:18] không thể do tôi quyết định được.

[00:30:19] Có lý! Ngài thật biết nói chuyện.

[00:30:22] Đúng vậy, đúng vậy.

[00:30:23] Ông ấy nói không tính.

[00:30:25] Tuyệt đối không tính.

[00:30:25] Ở trấn Hà Kiều này,

[00:30:27] vẫn phải do Đạo Đức Đường chúng tôi nói mới tính.

[00:30:30] Nhưng hôm nay chúng tôi tin tưởng ông.

[00:30:32] Ông nói mới tính đó.

[00:30:34] Đúng đúng đúng, ông nói tính.

[00:30:36] Nếu các vị đã tin tưởng tôi như vậy,

[00:30:39] vậy tôi sẽ không khách sáo nữa. Có thể, có thể.

[00:30:41] Tô phu nhân, theo tôi thấy,

[00:30:44] bà rời xa quê hương đã hai mươi năm rồi.

[00:30:47] Đúng vậy, nhưng phu nhân trở về quê hương cũng mới chỉ hơn hai mươi ngày.

[00:30:51] Phải, nếu cứ vội vàng đi như vậy,

[00:30:54] để người ngoài nghe thấy,

[00:30:55] còn tưởng các vị đã làm gì phu nhân ấy chứ. Oa!

[00:30:58] Chính là vậy đó!

[00:30:59] Phải không?

[00:30:59] Huống hồ bây giờ nếu Vĩnh Trinh không muốn rời đi, phải,

[00:31:02] phải,

[00:31:03] mấy vị lão gia ở Hà Kiều,

[00:31:04] Đạo Đức Đường các vị lại muốn giữ bà lại.

[00:31:06] Chúng ta nói chuyện hợp nhau, hợp nhau.

[00:31:09] Theo tôi nói,

[00:31:10] phu nhân vẫn nên ở lại đi.

[00:31:12] Vì Vĩnh Trinh, đúng không? Đúng vậy.

[00:31:15] Cũng phải ở lại thôi.

[00:31:20] Lão gia,

[00:31:21] sao ngài lại có thể nói để Tô Ngọc Hoàn ở lại chứ?

[00:31:23] Để bà ta đi chẳng phải mọi chuyện đều ổn thỏa rồi sao?

[00:31:25] Cái này,

[00:31:26] ngươi không hiểu rồi.

[00:31:26] Ta đây cũng là thuận theo thời thế, bất đắc dĩ phải làm vậy.

[00:31:30] Giữa Tô Ngọc Hoàn, Diệp Mỹ Văn và Hà Vĩnh Trinh,

[00:31:32] ân oán hai mươi năm,

[00:31:34] là một câu nói của ta có thể kết thúc được sao?

[00:31:36] Ta bảo bà ta đi, bà ta có thể đi sao?

[00:31:38] Hơn nữa, bà ta dù có đi rồi,

[00:31:41] chuyện này có thực sự kết thúc được không?

[00:31:43] Đương nhiên là không kết thúc được.

[00:31:45] Đặc biệt là mối thù giữa Diệp Mỹ Văn và Vĩnh Trinh,

[00:31:48] càng khó xóa bỏ.

[00:31:51] Cho nên,

[00:31:51] chúng ta phải tìm cách để họ thực sự hòa giải.

[00:32:02] Lão gia,

[00:32:03] cách của ngài có tác dụng không?

[00:32:07] Sao thế? Không tin lão gia nữa à?

[00:32:11] Từ khi chúng ta đến trấn Hà Kiều,

[00:32:13] ngài cứ đưa ra ý kiến cho người ta,

[00:32:14] là y như rằng làm mọi chuyện rối tung lên.

[00:32:18] Đúng là vậy đó.

[00:32:20] Đó là trước đây thôi mà.

[00:32:21] Bây giờ khác rồi.

[00:32:23] Có gì khác?

[00:32:27] Các ngươi nghĩ xem,

[00:32:29] trước đây, chúng ta luôn giúp người ta nghĩ cách,

[00:32:32] nhưng càng giúp càng loạn.

[00:32:33] Bây giờ,

[00:32:35] ta đã hiểu ra tại sao rồi.

[00:32:37] Tại sao?

[00:32:38] Lão gia nói xem.

[00:32:40] Giữa Tô Ngọc Hoàn và Diệp Mỹ Văn là vấn đề gì?

[00:32:43] Vấn đề tình cảm.

[00:32:46] ...Ta... ta là Thần Tài.

[00:32:48] Ta cứ giúp người ta giải quyết vấn đề tình cảm,

[00:32:51] đây không phải sở trường của ta.

[00:32:54] Cho nên lần này,

[00:32:56] chúng ta không bàn chuyện tình cảm.

[00:32:58] Chúng ta bắt đầu từ vấn đề tiền bạc, cho họ một liều thuốc mạnh.

[00:33:02] Chắc chắn sẽ thuốc đến bệnh trừ.

[00:33:05] Lão gia,

[00:33:06] Diệp Mỹ Văn đồng ý rồi,

[00:33:07] nhưng Hà Vĩnh Trinh có đồng ý không?

[00:33:09] Đúng vậy.

[00:33:09] Đương nhiên đồng ý rồi.

[00:33:10] Phó Diệp tử ký

[00:33:13] Diệp Mỹ Văn tự mình

[00:33:14] đưa một nửa tiệm thuốc cho Hà Vĩnh Trinh,

[00:33:16] ai có thể nói ông ta không phải người cha tốt chứ?

[00:33:18] Tình cha con như vậy,

[00:33:20] người con trai nào mà không cảm động chứ?

[00:33:23] Lão gia, tiền bạc cũng làm người ta cảm động sao?

[00:33:27] Lão gia,

[00:33:28] cách này chỉ có ngài mới nghĩ ra được.

[00:33:31] Đó là đương nhiên rồi.

[00:33:32] Cái này cần kinh nghiệm mà. ~

[00:33:36] Tối nay,

[00:33:38] chúng ta hẹn Hà Vĩnh Trinh,

[00:33:39] Diệp Mỹ Văn đến Miếu Thần Tài của chúng ta.

[00:33:51] Ông ta ở đây làm gì?

[00:33:53] Vĩnh Trinh! Vĩnh Trinh!

[00:33:54] Con đến đúng lúc lắm, cha con có một việc lớn

[00:33:57] muốn bàn với con.

[00:33:59] Tôi với ông ta không có gì để nói. Vĩnh... Vĩnh Trinh!

[00:34:02] Cha con đã đợi con ở đây nửa ngày rồi đó.

[00:34:04] Ông ta không phải cha tôi.

[00:34:06] Ông ấy muốn tặng con nửa tiệm thuốc.

[00:34:14] Vĩnh Trinh,

[00:34:16] trước đây con không phải muốn đến tiệm thuốc làm người làm sao?

[00:34:19] Cha con bây giờ cho con làm

[00:34:21] chưởng quỹ.

[00:34:23] Nếu muốn mở tiệm thuốc,

[00:34:25] mẹ tôi có thể giúp tôi mở.

[00:34:27] Mẹ tôi có rất nhiều tiền.

[00:34:29] Tôi có thể làm đại chưởng quỹ.

[00:34:33] Được, được, được!

[00:34:33] Cho con làm đại chưởng quỹ còn không được sao?

[00:34:35] Chỉ cần là thứ ông ta cho, tôi đều không cần!

[00:34:43] Tôi đã nói từ lâu rồi,

[00:34:44] thứ tôi cho, nó sẽ không cần đâu.

[00:34:49] Vĩnh Trinh, không tính là ông ta cho, tính là con thắng được, sao nào?

[00:34:56] Đánh cược một ván, đánh cược một ván đi!

[00:34:56] Đúng, đúng, đúng! Hai người cược một ván thắng thua.

[00:35:00] Thắng rồi thì không tính là ông ấy tặng con, sao nào?

[00:35:11] Đại

[00:35:13] Tiểu

[00:35:50] Tôi vừa mới nghe nói, thiếu chưởng quỹ, mời ngài vào trong.

[00:35:55] Ngươi gọi ta là gì?

[00:35:57] Thiếu chưởng quỹ.

[00:36:01] Gọi ta là chưởng quỹ.

[00:36:03] Được, được, được, chưởng quỹ.

[00:36:05] Vậy sau này phải gọi lão gia nhà chúng tôi là lão chưởng quỹ rồi.

[00:36:10] Cũng gọi ông ta là chưởng quỹ. Cũng gọi...

[00:36:24] Bình thường lão gia các người ngồi đâu?

[00:36:26] Lão gia chúng tôi ngồi kia.

[00:36:35] Vậy ta ngồi kia.

[00:36:37] Ngồi kia. Bắt đầu đi! Đi!

[00:36:41] Chậm thôi, chậm thôi, chậm thôi! Các người... các người động tác nhanh lên!

[00:36:46] Ngài làm gì vậy?

[00:36:49] Hỏi lão gia các người đi.

[00:36:50] Đến đây...

[00:36:55] Được.

[00:36:56] Đây...

[00:36:59] Cứ để đây. Được, được, tốt.

[00:37:02] Nâng cao lên một chút.

[00:37:03] Được.

[00:37:06] Chen vào trong một chút nữa.

[00:37:07] Được.

[00:37:08] Lão gia!

[00:37:09] Ông... ông... ông xem kìa!

[00:37:14] Vĩnh Trinh! Chuyện gì vậy?

[00:37:16] Lại bày trò gì nữa?

[00:37:19] Tôi bày trò gì?

[00:37:21] Ông không quản được!

[00:37:23] Tôi là chưởng quỹ!

[00:37:25] Sao tôi lại không quản được chứ?

[00:37:27] Ông là chưởng quỹ,

[00:37:29] tôi cũng là chưởng quỹ.

[00:37:31] Nửa tiệm này là do tôi thắng được.

[00:37:32] Tôi thích làm gì thì làm, ông không quản được!

[00:37:35] Cậu... cậu... cậu... cậu... cậu... cậu... cậu... cậu... Cái gì?

[00:37:38] Nửa tiệm này là do tôi đường đường chính chính thắng được.

[00:37:40] Tôi muốn làm gì thì làm.

[00:37:42] Ông đừng làm ra vẻ chịu oan ức lắm được không?

[00:37:44] Được không?

[00:37:45] Cậu... cậu... cậu... cậu... Đây... đây...

[00:37:49] Thật... thật là quá đáng!

[00:37:52] Lão... lão gia! Lão gia!

[00:37:58] Tôi đã biết từ lâu rồi,

[00:38:00] nó là con sói nuôi không quen!

[00:38:02] Cái đầu tôi bị úng nước rồi,

[00:38:04] tôi... tôi lại tặng nó nửa tiệm thuốc! Tôi... có lẽ...

[00:38:09] Có lẽ là nó còn trẻ, khí thế mạnh mẽ,

[00:38:11] nó chỉ muốn trút giận thôi.

[00:38:13] Tôi nói này, huynh đừng có bênh nó mãi nữa!

[00:38:18] Triệu tiên sinh,

[00:38:20] tôi đã hết lần này đến lần khác nghe lời ông.

[00:38:22] Phải, phải, phải... Nhưng kết quả thì sao?

[00:38:24] Tôi lần nào cũng thảm hại hơn lần trước!

[00:38:30] Hay là...

[00:38:31] tôi lại nghĩ cách khác?

[00:38:33] Triệu tiên sinh, chuyện gì tôi cũng có thể giúp ông.

[00:38:37] Duy chỉ có chuyện này tôi không giúp được ông.

[00:38:40] Đứa trẻ Vĩnh Trinh đó là người thế nào,

[00:38:42] ông đều thấy rồi.

[00:38:44] Tôi bảo rời khỏi trấn Hà Kiều là nó đã quậy long trời lở đất.

[00:38:48] Huống chi là chuyện liên quan đến cha nó.

[00:38:51] Tôi thấy bảo nó trả lại nửa tiệm thuốc đó... khó lắm!

[00:38:57] Nhưng... nhưng tôi thấy...

[00:38:59] cứ làm loạn thế này cũng chẳng có lợi gì.

[00:39:02] Bởi vì dù sao họ cũng là cha con ruột mà.

[00:39:05] Triệu tiên sinh, ông xem thế này được không?

[00:39:08] Tôi bỏ tiền ra mua lại nửa tiệm còn lại của Diệp Mỹ Văn.

[00:39:11] Hoặc là xây cho ông ta một tiệm thuốc mới.

[00:39:13] Họ không ở cùng nhau nữa thì sẽ không gây chuyện nữa, phải không?

[00:39:16] Gì cơ? Bà bảo Diệp Mỹ Văn nhường hết tiệm thuốc ra?

[00:39:18] Em đừng kéo anh!

[00:39:19] Đây là tâm huyết mấy chục năm của ông ấy đó!

[00:39:21] Bảo Muội, em đừng kéo anh!

[00:39:23] Em để anh nói hết đã, Bảo Muội!

[00:39:25] Đi thôi, đi thôi!

[00:39:32] Ta nghĩ ra cách rồi!

[00:39:35] Lão gia, ngài nói xem nào.

[00:39:38] Các ngươi nói xem,

[00:39:39] Hà Vĩnh Trinh bây giờ

[00:39:40] việc muốn làm nhất là việc gì?

[00:39:43] Nói!

[00:39:46] Bảo Muội, em nói xem?

[00:39:48] Làm Diệp Mỹ Văn tức chết chứ sao.

[00:39:50] Bảo Muội! Bảo Muội! Em thật là quá thông minh!

[00:39:54] Thật đáng tiếc lại cứ chống đối ta.

[00:39:56] Được rồi! Ngài mau nói đi, làm tức thế nào?

[00:40:02] Tiệm áo liệm

[00:40:04] Tiệm áo liệm?

[00:40:09] Đúng, tiệm áo liệm.

[00:40:18] Chưởng quỹ, đã nói xong rồi.

[00:40:19] Sáng mai tôi sẽ qua đây. Vất vả, vất vả.

[00:40:22] Lần này ông phải tin tôi.

[00:40:24] Tôi tin... Lần này ông nói trúng ý rồi.

[00:40:27] Tạm biệt.

[00:40:29] Mai gặp, mai gặp.

[00:40:39] Ai?

[00:40:40] Tôi, Bảo Muội.

[00:40:44] Mẹ tôi ngủ rồi.

[00:40:46] Tôi đến tìm cậu.

[00:40:49] Muộn quá rồi, không thích hợp lắm nhỉ?

[00:40:52] Cậu rốt cuộc ra hay không ra?

[00:40:54] Ra đây.

[00:40:59] Chuyện gì?

[00:41:00] Tôi nói cho cậu biết,

[00:41:02] một cách mới.

[00:41:02] Đến đây, gia gia

[00:41:04] nghĩ cho cậu một cách,

[00:41:05] làm tức, làm tức...

[00:41:20] Vị khách quan này, lại đây, lại đây! Muốn mua thuốc gì?

[00:41:23] Bên này mời! Bên này là hiệu thuốc lâu năm đó!

[00:41:31] Cửa hàng này chẳng phải là một nhà sao?

[00:41:36] Hai nhà! Hai nhà!

[00:41:39] Hai nhà! Hai nhà!

[00:41:48] Gì?

[00:41:50] Ông làm nghề này à?

[00:41:51] Đi, đi, đi, đi, đi!

[00:41:53] Đi! Lại đây, lại đây, lại đây! Vị bằng hữu này, đến bên tôi đây!

[00:41:56] Lại đây, lại đây! Mọi người đều là người trên thương trường mà.

[00:41:59] Tôi với ông không cùng một thương trường!

[00:42:01] Vĩnh Trinh! Mau bảo ông ta đi!

[00:42:02] Tôi nói cho ông biết, những gì ông ta không thích làm, tôi đều thích!

[00:42:06] Ông nói cho tôi biết có chuyện gì vui không?

[00:42:15] Đến bên tôi đây!

[00:42:17] Người trẻ tuổi, đây là danh thiếp của tôi.

[00:42:25] Tiệm áo liệm Thiên Đường.

[00:42:29] Tiệm áo liệm Thiên Đường này đến tiệm thuốc chúng tôi làm gì?

[00:42:32] Sao?

[00:42:33] Chưa nghe danh tiếng tiệm áo liệm Thiên Đường của chúng tôi sao?

[00:42:39] Cậu nghe tôi nói,

[00:42:41] trụ sở chính của tiệm áo liệm Thiên Đường chúng tôi ở kinh thành,

[00:42:44] trên toàn quốc có rất nhiều chi nhánh.

[00:42:47] Việc kinh doanh tốt vô cùng.

[00:42:49] Lần này đến trấn Hà Kiều là để mở chi nhánh.

[00:42:51] Đã nhắm trúng cửa hàng này.

[00:42:54] Vốn định thương lượng kỹ lưỡng với ông chủ đối diện về

[00:42:57] cửa hàng này,

[00:42:59] giá cả tuyệt đối không thành vấn đề. Nhưng ông ta...

[00:43:02] lại ra tay đánh người! Thực sự làm tôi tức chết!

[00:43:06] Ông ta không phải người tốt, ông có chuyện gì cứ nói với tôi.

[00:43:10] Người trẻ tuổi, sao vậy? Hai người không hợp nhau à?

[00:43:14] Nửa cửa hàng này là của cậu?

[00:43:17]

[00:43:20] Mở tiệm áo liệm này trong tiệm thuốc,

[00:43:23] chủ yếu là để làm tức ông ta phải không?

[00:43:25] Vậy ông trả bao nhiêu tiền?

[00:43:27] Năm nghìn lượng.

[00:43:29] Năm nghìn lượng?

[00:43:31] Giá chốt, một vạn lượng!

[00:43:33] Một vạn lượng thì một vạn lượng!

[00:43:35] Tôi đã chuẩn bị sẵn rồi!

[00:43:37] Xem xem!

[00:43:43] Ngân phiếu này không phải giả chứ?

[00:43:46] Nếu cậu không tin,

[00:43:48] chúng ta cùng đến tiền trang kiểm chứng một chút mà.

[00:43:53] Không cần đâu. Ngân phiếu này không giống giả.

[00:43:56] Nhưng người này lại giống giả. Ông có ý gì?

[00:44:02] Triêu Ca!

[00:44:05] Anh đừng chạy!

[00:44:09] Ta không phải

[00:44:11] Triệu Công Minh!

[00:44:12] Tiểu Thần Tiên, ông ra đây!

[00:44:17] Tiểu Thần Tiên! Ông ra đây

[00:44:18] Hét gì mà hét! Hét gì mà hét!

[00:44:20] Ta nghe thấy rồi!

[00:44:22] Ra thì ra chứ! Sao nào?

[00:44:24] Vở kịch hỏng bét rồi chứ gì?

[00:44:29] Vở kịch hỏng bét rồi chứ gì?

[00:44:32] Ngươi làm sao phát hiện ra! Ta?

[00:44:34] Ta thông minh!

[00:44:40] Triệu tiên sinh, tôi còn phải cảm ơn ông đã dạy

[00:44:43] cho tôi một cách hay như vậy đó.

[00:44:45] Nếu là tự tôi thì làm sao cũng không nghĩ ra được.

[00:44:49] Tiệm áo liệm của tôi ngày mai khai trương.

[00:44:52] Hoan nghênh ghé thăm!


 0 commentaires sort   Trier par


Suivant