Volgende

Thần Tài đến 1999 - Truyền Kỳ Thần Tài tập 4 - Diễn viên chính: Trương Quốc Lập, Trần Chí Bằng

2 Bekeken· 05/07/25
duongvu88
duongvu88
3 abonnees
3

⁣⁣"Truyền kỳ Thần Tài" là một bộ phim truyền hình Trung Quốc mang đậm màu sắc dân gian và hài hước, kể về hành trình "giáng trần" của Thần Tài để giúp người dân hiểu rõ đạo lý về tiền bạc, nhân quả và lòng thiện lương. Trong mỗi tập, Thần Tài không chỉ giải quyết những mâu thuẫn trong cuộc sống đời thường mà còn truyền tải thông điệp sâu sắc về cách đối nhân xử thế và quản lý tài chính. Phim có sự tham gia của dàn diễn viên nổi tiếng như Trương Quốc Lập, Trần Chí Bằng, Lưu Vi và Từ Tĩnh Lôi, mang đến nhiều tình tiết dí dỏm, cảm động và gần gũi với đời sống thực tế.
Phim gồm 4 phần nhỏ:

Phần 1: Thần Tài không phải người; tập 1-8

Phần 2: Thần Tài thương người tốt: tập 9-15

Phần 3: Thần Tài cũng là người: tập 16-22

Phần 4: Hổ không ăn thịt người: tập 23-28

Laat meer zien

[00:00:18] Kính Thần Tài, mời Thần Tài

[00:00:19] Kính Thần Tài, mời Thần Tài

[00:00:22] Chiêu tài tiến bảo, bái Thần Tài

[00:00:26] Tài nguyên cuồn cuộn tới...

[00:00:30] Tài nguyên cuồn cuộn tới.

[00:00:31] Tài nguyên cuồn cuộn tới...

[00:00:34] Tài nguyên cuồn cuộn, hương hỏa vượng

[00:00:37] Thần Tài cũng là người

[00:00:42] Cũng có lòng nhân ái

[00:00:44] Trách Thần Tài, mắng Thần Tài

[00:00:47] Không giúp người nghèo, giúp người giàu

[00:00:51] Tài nguyên cuồn cuộn tới

[00:00:53] Tài nguyên cuồn cuộn tới...

[00:00:55] Tài nguyên cuồn cuộn tới

[00:01:00] Tài nguyên cuồn cuộn chỉ là một giấc mộng

[00:01:04] Thần Tài không phải người

[00:01:08] Ta là thần

[00:01:09] Tài nguyên cuồn cuộn tới...

[00:01:22] Người người đều mơ phát tài

[00:01:25] Kiếm tiền không thể mất lương tâm

[00:01:29] Tiền bạc không phân thiện ác

[00:01:33] Thần tiên biết thương người tốt

[00:01:39] Có tiền nó có thể khiến người biến xấu

[00:01:43] Không tiền, xấu biến thành tốt

[00:01:48] Thiên thời địa lợi nhân hòa, tài nguyên rộng mở

[00:01:52] Chiêu tài tiến bảo, xem Thần Tài

[00:01:55] Phát tài, đúng lúc!

[00:01:58] Kiếm tiền phải có đạo lý!

[00:02:14] «Thần Tài Đến» Thần Tài Không Phải Người

[00:02:18] Tập 4

[00:02:26] Sao lại thế này chứ?

[00:02:28] Sao hắn lại thành ra thế này chứ?

[00:02:30] Tôi...

[00:02:31] Ngươi làm rất tốt, không có sơ hở gì.

[00:02:39] Chắc chắn trong ba chúng ta có nội gián

[00:02:41] Làm lộ tin tức. Bảo Muội, cô nói xem cô có phải nội gián không?

[00:02:44] Tại sao lại nghi ngờ tôi?

[00:02:45] Sao ông không nói cậu ấy?

[00:02:48] Triều Ca.

[00:02:49] Vậy cậu có phải nội gián không?

[00:02:51] Lão gia, nếu tôi thừa nhận tôi là nội gián

[00:02:54]

[00:02:56] Vậy thì tôi...

[00:02:58] Vậy thì tôi... Ta nói gì mà ngươi đã khóc rồi?

[00:03:04] Nãi nãi khóc rồi.

[00:03:08] Đừng khóc nữa, tôi không nhịn được nữa rồi. Lão gia,

[00:03:12] tại sao mỗi lần ngài làm sai chuyện

[00:03:15] đều bắt tôi phải thừa nhận lỗi sai chứ?

[00:03:20] Ta là người như vậy sao?

[00:03:24] Ta là người như vậy sao?

[00:03:30] Vậy thì ta sai rồi.

[00:03:38] Không sao, không sao, biết sai là tốt rồi.

[00:03:43] Các người nhanh lên.

[00:03:49] Nhanh lên.

[00:03:55] Cái này... cái này để vào trong.

[00:03:58] Cái này để lên trên. Được rồi.

[00:04:01] Cái tủ kia đặt ở đây, tủ đặt ở đây.

[00:04:04] Đợi đã, cái này của cậu mang qua đây.

[00:04:09] Để đây đi, để đây, để đây.

[00:04:22] Mai khai trương rồi.

[00:04:34] Ta lại nghĩ ra một cách rồi.

[00:04:50] Sao chẳng có chút phản ứng nhiệt tình nào vậy?

[00:04:53] Được, hai người các ngươi cứ ở yên đây, đừng đi đâu cả.

[00:04:56] Ta đi rồi về ngay.

[00:04:59] Lão gia, ngài đi đâu vậy?

[00:05:01] Ta đi làm việc ta nên làm.

[00:05:08] Lão gia nhà chúng ta đúng là sĩ diện hão, khổ thân.

[00:06:37] Bà con ơi! Bà con ơi!

[00:06:40] Hà Ký Thọ Y Điếm (Tiệm áo quan Hà Ký) hôm nay khai trương rồi!

[00:06:46] Từ nay về sau, ai có bệnh mời vào trong!

[00:06:50] Chữa không khỏi chẳng lẽ không chữa chết được sao?

[00:06:52] Cứ cho là chữa không khỏi cũng không sao.

[00:06:57] Chết rồi, Hà Ký Thọ Y Điếm chúng tôi

[00:07:00] bao lo hết hậu sự cho các vị!

[00:07:03] Quá đáng rồi đấy!

[00:07:05] Tránh ra! Tránh ra! Chuyện gì vậy?

[00:07:09] Nhường đường!

[00:07:12] Làm gì đó? To gan!

[00:07:13] Sao ngươi lại mở tiệm áo quan thế này?

[00:07:15] Đây là cửa tiệm của tôi, tôi muốn mở

[00:07:17] gì thì mở nấy.

[00:07:19] Sao lại là cửa tiệm của ngươi?

[00:07:20] Ngươi có giấy tờ nhà đất không?

[00:07:22] Có! Nói bậy!

[00:07:24] Giấy tờ nhà đất ở đây này!

[00:07:30] Ông trộm giấy tờ nhà đất của tôi!

[00:07:33] Giấy tờ này vốn là của tôi.

[00:07:36] Tôi còn cần phải trộm sao?

[00:07:38] Kính thưa quý vị bà con-

[00:07:40] Mọi người đều biết quan hệ giữa tôi và Hà Vĩnh Trinh.

[00:07:45] Tôi vốn muốn bồi dưỡng nó một phen,

[00:07:48] mới cho nó nửa gian tiệm này.

[00:07:51] Cho nó một cơ hội là để nó tiến bộ.

[00:07:55] Nhưng ai ngờ,

[00:07:57] nó suốt ngày không lo làm ăn đứng đắn,

[00:07:59] viết lách lung tung, gây rối.

[00:08:02] Vậy thì hôm nay,

[00:08:03] tôi trước mặt đông đảo bà con,

[00:08:05] thu hồi lại cửa tiệm này.

[00:08:09] Mấy người các ngươi, nếu muốn,

[00:08:12] có thể ở lại tiệm của tôi.

[00:08:14] Bây giờ vào trong dọn hết những thứ bẩn thỉu ô uế đó

[00:08:18] mau dọn đi cho tôi!

[00:08:20] Mau lên!

[00:08:22] Không phải thế!

[00:08:23] Dựa vào đâu? Làm gì vậy?

[00:08:27] Lẽ ra phải làm thế từ lâu rồi!

[00:08:29] Được, được, tốt! Đồ...

[00:08:33] đồ không nên thân!

[00:08:38] Nhanh lên! Nhanh lên!

[00:08:40] Nhanh lên! Nhanh lên! Nhanh lên!

[00:08:52] Nhìn kìa, Hà Vĩnh Trinh thật đáng thương.

[00:08:54] Vừa mới có ngày ngóc đầu lên được.

[00:08:57] Đúng, đúng.

[00:08:58] Chúng ta cũng phải nghĩ cách giúp họ lần nữa.

[00:09:00] Lão gia, lần này ngài làm thật đẹp!

[00:09:02] Bất đắc dĩ phải làm vậy.

[00:09:05] Cạy cửa phá khóa đâu phải là đạo của thần tiên.

[00:09:08] Nếu chuyện này truyền đến Thiên Đình,

[00:09:11] nếu để Ngọc Hoàng Đại Đế biết được,

[00:09:15] lão gia lại khổ rồi.

[00:09:21] Vĩnh Trinh, thằng bé này mấy hôm nay cứ ít nói.

[00:09:25] Tôi cũng đã dạy dỗ nó kỹ càng rồi.

[00:09:27] Diệp Mỹ Văn dù sao cũng là cha ruột của nó.

[00:09:31] Đúng, đúng, đúng.

[00:09:31] Đúng. Bây giờ nó hối hận rồi.

[00:09:33] Đúng.

[00:09:34] Hai cha con họ cứ thế này mãi cũng không phải cách.

[00:09:37] Phải nghĩ cách để họ nói chuyện với nhau.

[00:09:41] Tôi cũng nghĩ vậy.

[00:09:42] Tốt, tốt. Vì mọi người đều nghĩ giống nhau,

[00:09:44] Vậy chuyện này giao cho tôi lo liệu nhé.

[00:09:47] Tốt.

[00:09:48] Mấy hôm nữa là sinh nhật Mỹ Văn, đúng không?

[00:09:50] Đúng.

[00:09:51] Tìm một chỗ để hai cha con họ gặp mặt,

[00:09:55] thế là xong.

[00:09:56] Tốt, tốt.

[00:09:58] Sư phụ.

[00:10:02] Triệu tiên sinh.

[00:10:03] Vậy thì cảm ơn ông nhé.

[00:10:06] Dù sao cũng là cha con ruột thịt mà.

[00:10:08] Nó nói,

[00:10:09] muốn gặp ông, cũng nên gặp một lần chứ? Đúng rồi,

[00:10:11] tôi nghe nói

[00:10:13] nó còn chuẩn bị quà cho ông nữa đấy.

[00:10:18] Được. Sáng mai, miếu Thần Tài.

[00:10:24] Được thôi.

[00:10:40] Vĩnh Trinh.

[00:10:43] Vĩnh Trinh.

[00:10:44] Đứa trẻ này... Vĩnh Trinh!

[00:10:48] Vĩnh Trinh.

[00:10:50] Sau này hẹn tôi đừng hẹn ở đây.

[00:10:51] Con không muốn về nhà sao?

[00:10:53] Giống như hôm nay thế này,

[00:10:55] chúng ta có thể làm mấy món nhậu,

[00:10:57] uống chút rượu, nói chuyện tử tế, phải không?

[00:11:00] Tôi biết hôm nay tâm trạng ông rất tốt.

[00:11:03] Hôm nay là sinh nhật 40 tuổi của ông.

[00:11:07] Đây là mẹ tôi nói cho tôi biết.

[00:11:09] Bà ấy...

[00:11:14] Nhưng hôm nay bà ấy không đến tìm tôi.

[00:11:17] Nhưng tôi đến rồi.

[00:11:19] Hơn nữa còn mang đến cho ông một món quà tốt.

[00:11:22] Coi như là quà mừng thọ đi.

[00:11:23] Là tấm lòng của mẹ con tôi.

[00:11:25] Mong ông đừng chê cười.

[00:11:27] Đừng từ chối.

[00:11:28] Đâu có, đâu có.

[00:11:30] Ta nhất định nhận.

[00:11:32] Nhất định nhận. Vừa rồi...

[00:11:37] trên đường ta đã nghĩ,

[00:11:40] tuổi con cũng không nhỏ nữa rồi,

[00:11:41] nên thành gia lập nghiệp rồi.

[00:11:44] Ta nên lo liệu hôn sự cho con rồi.

[00:11:53] Lão gia, ngài thấy lần sắp xếp này sẽ thành công chứ?

[00:11:58] Ta cũng nghi ngờ liệu họ có thể nói chuyện được với nhau không.

[00:12:01] Tình cảm con người,

[00:12:03] nó đôi khi rất lạ.

[00:12:05] Nếu ngươi cố ép nó, thì thế nào cũng không thể hòa hợp.

[00:12:09] Nhưng nếu ngươi

[00:12:11] thực sự chạm đến lòng người,

[00:12:14] thì nói là thành công ngay.

[00:12:16] Vậy ngài nói là tình cảm cha con.

[00:12:18] Ta nói tình cảm nào cũng giống nhau.

[00:12:23] Trước đây,

[00:12:25] ta đối xử với con đúng là có chút quá đáng.

[00:12:28] Nhưng tiệm thuốc này... con...

[00:12:31] Con làm gì vậy? Con...

[00:12:32] Trước đây ông hại mẹ tôi,

[00:12:33] bây giờ lại đến bắt nạt tôi.

[00:12:35] Tiệm thuốc là tôi giành lại, không phải ông cho.

[00:12:37] Ông đừng tự lừa mình dối người nữa.

[00:12:39] Tiệm thuốc đó bây giờ tôi cũng không cần nữa.

[00:12:41] Tôi muốn là mạng của ông!

[00:12:42] Con là con trai ta!

[00:12:45] Con không thể giết ta!

[00:12:46] Cái này... cái này... cái này Trời Phật không cho phép!

[00:12:49] Trời Phật đã đồng ý rồi!

[00:12:52] Tôi phải lấy lại mạng sống mà ông nợ tôi!

[00:12:57] Để người trấn Hà Kiều biết,

[00:12:58] Hà Vĩnh Trinh là một đứa con hoang!

[00:13:06] Hỏng rồi! Hỏng rồi!

[00:13:07] Xảy ra chuyện lớn rồi!

[00:13:10] Lần này mạnh tay quá rồi!

[00:13:11] Dùng dao rồi!

[00:13:22] Đứng lại!

[00:13:23] Cái gì? Hà Vĩnh Trinh giết người rồi?

[00:13:28] Đúng. Giết

[00:13:28] Diệp Mỹ Văn.

[00:13:30] Ông đoán xem sao?

[00:13:31] Là ở trong miếu Thần Tài.

[00:13:33] Tin mới nhất!

[00:13:34] Đây là tin mới nhất đấy!

[00:13:36] Cái... cái ông Diệp Mỹ Văn kia,

[00:13:39] bị thương, tính mạng nguy kịch.

[00:13:41] Còn Hà Vĩnh Trinh,

[00:13:43] sợ tội bỏ trốn.

[00:13:44] Báo quan! Báo quan!

[00:13:45] Còn chờ gì nữa?

[00:13:46] Tôi sớm đã nhìn ra rồi.

[00:13:49] Sớm muộn gì nó cũng đi đến bước này hôm nay.

[00:13:52] Ông nghĩ xem, một kẻ không nói nhân nghĩa đạo đức như vậy,

[00:13:55] các vị nói xem,

[00:13:56] có chuyện gì mà nó không dám làm?

[00:13:59] Nếu nó bị quan phủ bắt đi,

[00:14:02] trấn Hà Kiều chúng ta sẽ...

[00:14:05] quá mất mặt rồi.

[00:14:06] Mất mặt gì chứ?

[00:14:09] Nếu bao che cho nó, đó mới là mất mặt.

[00:14:12] Nếu vì nghĩa diệt thân,

[00:14:14] đem Hà Vĩnh Trinh giải đến nha môn,

[00:14:17] chúng ta không những không mất mặt,

[00:14:20] mà còn vẻ vang thêm, đại nghĩa lẫm liệt!

[00:14:24] Vậy thì giải đi!

[00:14:27] Tôi thích nhất là giải đi rồi!

[00:14:28] Vậy thì phong tỏa tin tức.

[00:14:31] Chỉ cần bắt được Hà Vĩnh Trinh,

[00:14:32] ông và tôi giải đến nha môn. Chúng ta báo án trước,

[00:14:37] cứu người sau. Đúng!

[00:14:40] Nhân cơ hội này,

[00:14:42] cho Tô Ngọc Hoàn thấy thực lực của Đạo Đức Đường

[00:14:47] chúng ta.

[00:14:50] Lão gia!

[00:14:51] Suỵt!

[00:14:52] Không cần báo.

[00:15:12] Bây giờ ông hài lòng rồi chứ?

[00:15:16] Vốn dĩ Vĩnh Trinh là muốn đi rồi.

[00:15:20] Mẹ nó cũng là muốn đi rồi.

[00:15:24] Ông cứ nhất quyết giữ họ lại.

[00:15:26] Giữ lại để đối phó với tôi.

[00:15:28] Thì sao chứ?

[00:15:29] Ông thấy mình rất oan ức,

[00:15:31] Bảo muội!

[00:15:34] Tôi không còn gì để nói nữa rồi.

[00:15:36] Tôi vốn dĩ nghĩ rằng

[00:15:37] có rất nhiều chuyện đều có thể hóa giải được.

[00:15:39] Nhưng tôi quá ngây thơ rồi.

[00:15:41] Nhưng tôi vẫn hy vọng ông đừng ghi hận Vĩnh Trinh.

[00:15:45] Dù sao thì những đau khổ đó ông và tôi đều chưa từng trải qua.

[00:15:48] Tôi nghĩ,

[00:15:50] nó chắc không muốn thật sự giết ông đâu nhỉ?

[00:15:53] Nó là...

[00:15:55] Nó thật sự muốn giết tôi.

[00:15:58] Sau đó lại giết chính mình.

[00:16:02] Thằng bé điên rồi.

[00:16:04] Vậy tôi hỏi ông,

[00:16:05] Hà Vĩnh Trinh biết ông là cha nó,

[00:16:06] ngày hôm đó tại sao nó lại động dao chứ?

[00:16:08] Đúng.

[00:16:12] Tôi biết ông không nói ra được.

[00:16:15] Không phải... Điều này chứng tỏ

[00:16:17] nó đã tha thứ cho quá khứ của ông.

[00:16:20] Nhưng ông lại phụ lòng hiện tại của nó.

[00:16:22] Ông vốn có thể tranh thủ thời gian trở thành một người cha tốt.

[00:16:25] Đúng! Nhưng ông không làm.

[00:16:26] Ông lại tiếp tục làm tổn thương nó.

[00:16:27] Không, không, không phải... không phải tổn thương, là dung túng, nhượng bộ.

[00:16:32] Nhưng tại sao ông không thể nói chuyện tử tế với nó chứ?

[00:16:39] Nhưng tôi cũng nhân cơ hội này hiểu ra một chuyện.

[00:16:43] Ông rất quan trọng trong lòng nó.

[00:16:45] Cho nên nó mới thất vọng.

[00:16:48] Mới muốn giết tôi.

[00:16:50] Nó muốn giết tôi.

[00:16:52] Nó muốn tự sát.

[00:16:54] Nó căn bản không hề tính toán mẹ nó sau này sẽ thế nào.

[00:17:14] Tô phu nhân.

[00:17:16] Tô phu nhân! Sư phụ! Sư phụ! Tô phu nhân!

[00:17:19] Tô phu nhân! Tô phu nhân!

[00:17:21] Phu nhân! Phu nhân!

[00:17:23] Bà ra ngoài đi dạo à?

[00:17:24] Chúng tôi không làm phiền nữa, không làm phiền nữa.

[00:17:29] Thực ra không gặp các vị, tôi cũng sẽ không vào cánh cửa đó.

[00:17:35] Sao rồi? Vết thương của ông ta nặng không?

[00:17:40] Tính mạng không có gì đáng ngại.

[00:17:43] Lúc chúng tôi gặp ông ấy, tinh thần ông ấy rất tốt.

[00:17:45] Còn đặc biệt nhờ tôi gửi lời chào đến bà.

[00:17:47] Nói ông ấy không sao cả.

[00:17:49] Tôi không lo lắng.

[00:17:51] Ông ta tự gây nghiệt, tự mình chịu báo ứng.

[00:17:53] Có quan hệ gì với tôi chứ?

[00:17:58] Nếu là hai mươi năm trước,

[00:18:01] biết đâu... biết đâu...

[00:18:03] người đâm ông ta một dao không phải Vĩnh Trinh mà là bà thì sao?

[00:18:13] Cho dù bà không quan tâm đến Diệp Mỹ Văn,

[00:18:14] bà cũng nên quan tâm đến Hà Vĩnh Trinh chứ.

[00:18:16] Vĩnh Trinh?

[00:18:18] Nó không phải trốn đi rồi sao?

[00:18:19] Trốn kỹ đến mức không ai tìm thấy.

[00:18:20] Nhưng nó sắp bị người ta tìm thấy rồi.

[00:18:23] Bởi vì Tam Lão của Đạo Đức Đường đã dán cáo thị,

[00:18:25] muốn giải nó đến nha môn trị tội,

[00:18:27] không để nó bôi nhọ trấn Hà Kiều.

[00:18:29] Vĩnh Trinh là con trai tôi.

[00:18:31] Tôi sẽ không để nó chịu thiệt thòi đâu.

[00:18:34] Hai mươi năm trước tôi không bảo vệ được nó.

[00:18:36] Tôi không tin hai mươi năm sau tôi vẫn không bảo vệ được nó.

[00:18:40] Hai mươi năm nay tôi không sống vô ích.

[00:18:44] Tô phu nhân, dù sao tôi mãi mãi ủng hộ bà.

[00:18:49] Phu nhân,

[00:18:50] nhưng Vĩnh Trinh nó dù sao cũng đã giết người, hơn nữa còn mưu tính từ lâu.

[00:18:53] Giữa ban ngày ban mặt, bao nhiêu người trông thấy.

[00:18:56] Rất khó để bào chữa cho nó.

[00:18:58] Chuyện này tôi đã nghĩ rất lâu rồi

[00:18:59] mà vẫn chưa nghĩ ra cách nào.

[00:19:01] Vốn dĩ tôi cũng không trông mong vào ông.

[00:19:04] Ông chẳng qua chỉ là một thầy bói quèn.

[00:19:07] Có gì mà...

[00:19:09] Chuyện này tôi tự mình lo liệu.

[00:19:11] Bảo Muội, cô qua đây giúp tôi, chỉ mấy hôm nay thôi.

[00:19:18] Sư phụ, vậy tôi đi nhé.

[00:19:34] Lão gia, Bảo Muội đâu rồi?

[00:19:36] Hai người cùng ra ngoài, sao chỉ có một mình ngài về?

[00:19:38] Ta để cô ấy tự do bay lượn không được sao?

[00:19:39] Ta để cô ấy bầu bạn với Tô phu nhân không được sao?

[00:19:42] Mau nói xem chuyện của cậu làm đến đâu rồi?

[00:19:43] Lão gia, thật không dám giấu, đã hỏi rõ ngọn ngành rồi.

[00:19:45] Kể từ ngày xảy ra chuyện, tôi đã theo dõi ba ngày bốn đêm.

[00:19:48] Tôi đã theo dõi bao nhiêu người,

[00:19:49] giám sát bao nhiêu người, sẽ không báo cáo với lão gia nữa.

[00:19:51] Triều Ca tôi không phải là người thích kể công đâu.

[00:19:53] Cảm ơn.

[00:19:55] Ta muốn cậu nói cho ta biết kết quả.

[00:19:56] Cái... cái Hà Vĩnh Trinh này gan thật là quá lớn.

[00:19:59] Nó không những không rời khỏi trấn Hà Kiều,

[00:20:01] mà còn ngày nào cũng lộ diện trên đường phố.

[00:20:03] Chỉ là mọi người đều không nhận ra nó mà thôi.

[00:20:06] Thật sao?

[00:20:08] Tôi lợi hại chứ? Mau đi thôi!

[00:20:12] Cho cậu này.

[00:20:34] (Tiếng động)

[00:20:39] Chính là nó!

[00:20:43] Hà Vĩnh Trinh!

[00:20:48] Hà Vĩnh Trinh!

[00:20:52] Không phải chứ?

[00:21:00] Nếu cậu không thừa nhận cậu là Hà Vĩnh Trinh,

[00:21:04] tôi sẽ cho cả trấn này biết cậu đang ở đây.

[00:21:08] Cậu tin hay không?

[00:21:14] Lão gia, chính là nó!

[00:21:18] Chào!

[00:21:37] Nói đi.

[00:21:39] Các người định đưa tôi đi đâu?

[00:21:41] Đạo Đức Đường hay là huyện nha môn?

[00:21:44] Đều không phải. Chúng tôi muốn cậu trở về nơi cha mẹ cậu.

[00:21:51] Cậu nên ở cùng với họ.

[00:21:52] Bất kể cậu đã nghĩ thông hay chưa, có muốn hay không.

[00:21:55] Người mà cậu nên đối mặt chính là họ.

[00:21:57] Chúng tôi thấy rằng,

[00:21:58] ba người các người nên ngồi xuống nói chuyện.

[00:22:00] Ai nợ ai bao nhiêu,

[00:22:01] giải quyết được hay không, không giải quyết được thì phải làm sao.

[00:22:04] Chúng tôi muốn biết các người còn muốn gây ra bao nhiêu chuyện thị phi nữa?

[00:22:07] Muốn gây cho chúng tôi thêm bao nhiêu phiền phức nữa đây?

[00:22:11] Ông không phải là thầy bói sao?

[00:22:13] Ông không phải là tiểu thần tiên gì đó sao?

[00:22:17] Ông bói đi.

[00:22:19] Sư phụ.

[00:22:21] Ta không có bản lĩnh.

[00:22:23] Ta không xứng làm thần tiên.

[00:22:24] Ta cũng không xứng làm tiểu thần tiên.

[00:22:27] Ta... ta có thể tính được thiên ý,

[00:22:29] nhưng lại không tính được lòng người.

[00:22:31] Lòng người thật khó đoán.

[00:22:34] Chính vì bói không ra nên mới đổi nghề đi bắt người?

[00:22:36] Phải không?

[00:22:38] Ta thấy hai người các ngươi,

[00:22:40] vào nha môn làm sai dịch đi là vừa.

[00:22:42] Ta nói cho ngươi biết...

[00:22:47] Lòng người khó đoán.

[00:22:52] Lòng người đương nhiên khó đoán.

[00:22:55] Vốn dĩ ta nhận mẹ ta rồi,

[00:22:57] muốn giúp bà ấy,

[00:22:59] đem những oan ức bao năm nay,

[00:23:01] từng chút từng chút thanh toán.

[00:23:06] Nhưng ta biết bà ấy miệng cứng,

[00:23:10] lòng đã mềm rồi.

[00:23:12] Cho nên ngươi hận cha ngươi?

[00:23:14] Ngươi ép cha ngươi?

[00:23:18] Như vậy mẹ ngươi sẽ không mềm lòng nữa.

[00:23:20] Sẽ không còn muốn hòa giải nữa.

[00:23:22] Nhưng cha ngươi, ông ấy đều nhịn rồi.

[00:23:23] Từng chuyện một đều nhịn rồi.

[00:23:24] Bao gồm cả việc ngươi đập bảng hiệu tiệm thuốc,

[00:23:27] phá hoại danh tiếng tiệm thuốc, ông ấy đều nhịn rồi.

[00:23:29] Ngươi hết cách rồi.

[00:23:31] Ngươi phải tự tay giết cha ngươi.

[00:23:34] Vĩnh Trinh,

[00:23:36] lẽ nào ngươi sợ họ hòa giải đến thế sao?

[00:23:39] Hận họ hòa giải đến thế sao? Đúng!

[00:23:43] Nếu họ hòa giải,

[00:23:45] thì có nghĩa là những năm tháng khổ cực của ta là vô ích,

[00:23:48] Vô ích rồi

[00:23:50] Ta cả đời không xem kịch,

[00:23:52] chính là hận trong kịch có quá nhiều kết thúc có hậu.

[00:24:01] Lão gia, tôi thực sự chịu không nổi nữa rồi.

[00:24:02] Người này đã hết thuốc chữa rồi.

[00:24:04] Chúng ta đưa hắn đến quan phủ đi.

[00:24:07] Nếu thực sự đưa hắn ra quan phủ, mới thực sự là không thể cứu chữa.

[00:24:09] Chuyện này...

[00:24:11] Tôi cũng không biết tại sao nữa.

[00:24:13] Cứ nói bảo họ mau đến đây.

[00:24:19] Chuyện gì?

[00:24:19] Muộn thế này rồi?

[00:24:20] Mau nói!

[00:24:22] Xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!

[00:24:24] Chuyện gì? Quan phủ đến rồi!

[00:24:26] Điều tra vụ Diệp Mỹ Văn bị đâm!

[00:24:29] Trời ơi, chuyện này lớn rồi! Sao quan phủ lại biết được nhỉ?

[00:24:33] Làm gì có bức tường nào không lọt gió chứ.

[00:24:35] Ta nói cho ngươi biết,

[00:24:37] hôm nay đến điều tra,

[00:24:38] là hồng nhân số một trước mặt quan huyện bây giờ,

[00:24:41] Sa bộ đầu! Vụ án do Kim Tháp điều tra,

[00:24:45] thì không ai có thể thoát được đâu.

[00:24:47] Vụ án này, ta rất thích.

[00:24:51] Có chút thú vị.

[00:24:54] Diệp Mỹ Văn là một phú hộ.

[00:24:56] Hà Vĩnh Trinh là một đứa trẻ mồ côi. Nhưng

[00:24:59] gần đây đã trở thành thiếu gia giàu có rồi.

[00:25:02] Trong chuyện này,

[00:25:04] hình như còn có một người phụ nữ giàu có nữa. Tốt!

[00:25:09] Vụ án này đúng là rơi vào hũ tiền rồi.

[00:25:13] Ta thích nhất là những vụ án như thế này.

[00:25:16] Bạc thì ngày ngày thu,

[00:25:18] Hồng bao ngày ngày nhận.

[00:25:22] Ngày mai ta sẽ tìm cái tên này.

[00:25:23] Diệp Mỹ Văn đó! Còn chúng tôi

[00:25:27] Các ngươi đều nghe cho rõ đây!

[00:25:31] Có một người tính một người,

[00:25:33] ai cũng đừng có nhúng tay vào vụ án này cho ta!

[00:25:36] Nếu không, có một người, khóa một người!

[00:25:39] Đều cho các ngươi vào đại lao tu hành hết!

[00:25:41] Đừng thấy họ Sa ta nghèo rớt mồng tơi,

[00:25:44] nhưng có một thứ ta không thiếu,

[00:25:47] đó chính là dây thừng khóa người!

[00:25:53] Chuyện gì mà hoảng hốt gọi tôi đến đây vậy?

[00:25:55] Quan phủ đến rồi.

[00:25:57] Người đâu? Đang đợi ở phòng khách.

[00:25:59] Xem ra họ nghe được tin tức, đến tìm tôi lấy lời khai đây.

[00:26:03] Vậy... vậy ông định làm thế nào?

[00:26:06] Ông định đưa Vĩnh Trinh...

[00:26:09] Ông hy vọng Vĩnh Trinh bình an chứ?

[00:26:15] Tôi đương nhiên hy vọng nó bình an rồi.

[00:26:18] Nó là con trai tôi.

[00:26:20] Nó có thể đối phó tôi,

[00:26:22] nhưng tôi không thể đối phó nó.

[00:26:25] Hơn nữa, tôi nợ nó quá nhiều rồi.

[00:26:29] Bây giờ có thể bù đắp được chút nào thì cố gắng bù đắp cho nó.

[00:26:35] Vậy được.

[00:26:36] Tôi cùng ông đi đối phó với người của quan phủ này.

[00:26:39] Vô căn cứ!

[00:26:41] Diệp Mỹ Văn, ta không nghe lầm chứ?

[00:26:44] Ngươi không nói sai chứ?

[00:26:47] Tin tức ta nghe được ở nha môn,

[00:26:50] ngươi lại ngồi đây nói với ta tất cả là tin đồn thất thiệt,

[00:26:54] vô căn cứ.

[00:26:56] Ngươi có ý gì đây?

[00:26:58] Ngươi bị dọa đến hồ đồ rồi hả?

[00:26:59] Hay là cố ý coi thường vương pháp?

[00:27:03] Không ai dọa ta hồ đồ cả.

[00:27:08] Người khác cũng không dọa hồ đồ được.

[00:27:11] Ngài đây cũng không dọa hồ đồ được.

[00:27:14] Từ xưa có câu dân kiện quan xét.

[00:27:18] Dân không kiện, quan không xét.

[00:27:21] Người ta nói ta, Diệp Mỹ Văn, bị đâm trọng thương.

[00:27:24] Nhưng ta nói không có chuyện đó.

[00:27:27] Vậy ngài tin ai?

[00:27:29] Nói thế nào đi nữa, trong chuyện này có uẩn khúc.

[00:27:33] Diệp Mỹ Văn, ngươi nói thật đi,

[00:27:35] có phải có người đang uy hiếp ngươi không?

[00:27:38] Nếu có, ta đại diện nha môn làm chủ cho ngươi.

[00:27:43] Huyện chúng ta dân phong thuần phác,

[00:27:45] quan phụ mẫu cai trị có phương pháp.

[00:27:47] Làm gì có nhiều chuyện không thể nói ra như vậy chứ?

[00:27:50] Sa bộ đầu,

[00:27:52] ngài lo xa rồi.

[00:27:55] Vậy là ngươi đã nhận tiền bịt miệng của người ta,

[00:27:58] muốn im lặng mà phát tài lớn?

[00:28:04] Ông nói chuyện đừng quá đáng quá.

[00:28:07] Ta, Diệp Mỹ Văn, tuy không phải gia tài bạc vạn,

[00:28:10] nhưng buôn bán ở trấn, đất đai ở quê,

[00:28:13] đủ cho ta nuôi sống gia đình.

[00:28:16] Ta thấy,

[00:28:18] lần này ngài chắc chắn phải về tay không rồi.

[00:28:22]

[00:28:25] Càn rỡ! Ta chưa muốn đi!

[00:28:29] Mỹ Văn huynh,

[00:28:32] đây là ông không đúng rồi.

[00:28:34] Sa bộ đầu đây, nói xa thì là quan,

[00:28:36] nói gần thì là khách.

[00:28:38] Ông đây, dù tình dù lý cũng nên khách sáo một chút mới phải chứ.

[00:28:42] Sa bộ đầu, mời ngài ngồi bên này.

[00:28:53] Ông đúng là biết nói chuyện thật đấy.

[00:28:55] Xin hỏi quý danh đại tánh?

[00:28:57] Phát tài ở đâu?

[00:28:59] Không dám, không dám.

[00:29:01]

[00:29:03] Xem tướng, bói toán,

[00:29:05] xem chữ, xem phong thủy.

[00:29:08] Làm nghề giang hồ, kiếm cơm bằng miệng lưỡi.

[00:29:12] Ông ấy là bạn của tôi.

[00:29:14] Tôi nói có phải sự thật không,

[00:29:16] ông có thể hỏi ông ấy.

[00:29:17] Hỏi ông ta?

[00:29:19] Ta còn cần phải hỏi ông ta sao?

[00:29:22] Nói thật cho ngươi biết,

[00:29:24] người đã ở trong tay ta rồi.

[00:29:27] Hơn nữa đã khai nhận, ký tên điểm chỉ rồi.

[00:29:30] Thấy chưa? Đây chính là...

[00:29:36] Ngươi không bị thương?

[00:29:41] Ngươi không bị thương?

[00:29:41] Vai ngươi sao rồi?

[00:29:43] Vừa rồi ta dùng sức quá mạnh phải không?

[00:29:46] Vết thương lại rách ra rồi phải không?

[00:29:49] Nên bôi chút thuốc kim sang rồi phải không?

[00:29:51] Lão gia! Lão gia!

[00:29:57] Về nghỉ ngơi đi.

[00:30:05] Sa bộ đầu,

[00:30:07] hiện tại đúng là có một vụ án.

[00:30:10] Nhưng ngọn nguồn sự việc,

[00:30:13] lại không giống như ngài tưởng tượng đâu.

[00:30:15] Người giết người cũng cảm thấy hối hận.

[00:30:17] Người bị giết, ngài cũng thấy rồi.

[00:30:20] Tôi thấy tốt nhất là không nên truy cứu sâu.

[00:30:22] Nếu không làm ầm lên đến quan phủ nha môn, đối với hai bên

[00:30:25] đều không có lợi gì.

[00:30:26] Điều đó tất nhiên.

[00:30:28] Một khi vào cửa quan, chín trâu cũng không kéo lại được.

[00:30:32] Đã báo quan thì không thể giải quyết riêng.

[00:30:34] Đúng. Muốn giải quyết riêng thì không thể báo quan.

[00:30:36] Vậy là bây giờ các ngươi đều hy vọng giải quyết riêng? Đúng!

[00:30:41] Chẳng lẽ trong chuyện này...

[00:30:44] có lợi ích gì?

[00:30:45] Có lợi ích gì?

[00:30:45] Tôi... tôi, Triệu Công Minh

[00:30:47] đây là làm việc theo lương tâm.

[00:30:49] Cần hóa giải một mối ân oán.

[00:30:50] Hoang đường!

[00:30:52] Có ơn thì phải báo ơn, có thù thì nên báo thù.

[00:30:55] Cần gì phải hóa giải?

[00:30:57] Nói thật cho ngươi biết nhé.

[00:30:59] Bây giờ cấp trên,

[00:31:00] muốn ta bắt một vụ án có tiếng tăm,

[00:31:04] để làm vẻ vang cho nha môn.

[00:31:07] Ta...

[00:31:08] không phải Sa Lương Mậu Công.

[00:31:10] Nhưng vụ án này, ta quản chắc rồi.

[00:31:14] Hơn nữa, ta nhắm đến không chỉ là một Hà Vĩnh Trinh.

[00:31:17] Thực ra, người liên lụy càng nhiều càng tốt.

[00:31:26] Chưa kể chuyện này không liên quan đến Hà Vĩnh Trinh,

[00:31:28] cho dù có liên quan, bây giờ ông cũng không tìm được Hà Vĩnh Trinh đâu.

[00:31:31] Bởi vì Hà Vĩnh Trinh đã mất tích ở trấn Hà Kiều rồi.

[00:31:36] Chuyện này ta sớm đã biết rồi.

[00:31:40] Nhưng không phải còn có người mẹ mới nhận của Hà Vĩnh Trinh sao?

[00:31:45] Người nhà phạm nhân, Tô Ngọc Hoàn?

[00:31:48] Khách điếm bà ta ở, ta

[00:31:51] đã cử người giám sát rồi.

[00:31:54] Trong vòng ba ngày, Hà Vĩnh Trinh không đến đầu thú tự thú,

[00:31:58] ta sẽ bắt Tô Ngọc Hoàn vào thành.

[00:32:03] Chơi trò này với ta à?

[00:32:05] Vậy thì chúng ta chơi thật!

[00:32:08] Được! Chơi thật thì chơi thật!

[00:32:10] Ai sợ ai chứ?

[00:32:11] Không chỉ chơi thật, mà còn chơi đến cùng!

[00:32:13] Cùng lắm thì chúng ta bỏ đi là xong! Hồ đồ!

[00:32:17] Ngươi có thể đi, ta có thể đi,

[00:32:18] vậy Diệp chưởng quỹ thì sao?

[00:32:20] Gia nghiệp của ông ấy ở đây.

[00:32:22] Còn Tô phu nhân nữa?

[00:32:25] Năm đó bà ấy về trấn Hà Kiều chẳng phải là muốn sống yên ổn,

[00:32:28] lá rụng về cội sao?

[00:32:33] Tô phu nhân...

[00:32:36] Phu nhân, tôi...

[00:32:38] Lúc đầu tôi khuyên ngài ở lại,

[00:32:40] tôi... tôi thực sự không ngờ

[00:32:42] lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

[00:32:44] Nhưng tôi tin ngài ở lại là không sai.

[00:32:47] Đừng để những ân oán hai mươi năm này

[00:32:49] kết thành từng nút thắt chết.

[00:32:50] Chúng ta cùng nhau tháo gỡ.

[00:32:52] Tháo được bao nhiêu thì tháo bấy nhiêu.

[00:32:53] Tôi tin rằng một ngày nào đó chúng ta sẽ tháo được hết

[00:32:55] những nút thắt này.

[00:32:57] Nhưng Vĩnh Trinh, nó...

[00:33:12] Những gì ngươi nói đều là thật sao?

[00:33:14] Nếu không tìm được tôi thì bắt mẹ tôi đi chịu tội thay?

[00:33:19] Cho nên ngươi mua nhiều đồ như vậy?

[00:33:21] Cho nên ngươi mời tôi uống rượu?

[00:33:23] Ngươi định chuốc say tôi,

[00:33:24] trói tôi đi gặp quan?

[00:33:25] Còn muốn dùng rượu làm tôi thêm can đảm để đi đầu thú tự thú?

[00:33:29] Tôi chỉ cảm thấy một người

[00:33:32] làm việc, dám làm thì phải dám chịu.

[00:33:34] Phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.

[00:33:36] Đừng vì chúng ta là người trẻ tuổi

[00:33:38] mà cứ nghĩ người khác phải hy sinh vì mình.

[00:33:40] Tôi cũng là người trẻ tuổi.

[00:33:42] Tôi không thích thái độ làm người làm việc của ngươi.

[00:33:45] Cho nên tôi thấy chúng ta nên...

[00:33:47] uống hết nó rồi đi thôi.

[00:33:49] Được thôi.

[00:33:52] Tô phu nhân, ngài thực sự không cần lo lắng.

[00:33:54] Vĩnh Trinh trốn trong miếu Thần Tài rất an toàn.

[00:33:57] Tôi cũng đã nói với Triều Ca rồi,

[00:33:58] bất kể xảy ra chuyện gì cũng phải giấu nó.

[00:34:00] Như vậy chúng ta mới có thể với Sa bộ đầu đó,

[00:34:02] kéo dài thời gian.

[00:34:03] Cứ kéo dài mãi thế này cũng không phải cách.

[00:34:07] Điều này cũng đúng.

[00:34:12] Quan trọng là phải biết dùng bạc.

[00:34:14] Tục ngữ nói, kiện tụng lớn bằng trời, bạc lớn bằng đất.

[00:34:18] Thời buổi này, dù ngài có thông cảm tình người,

[00:34:20] dù có phò trợ chính nghĩa,

[00:34:22] bạc này mà không dùng đến nơi đến chốn,

[00:34:24] thì cũng không làm nên chuyện được.

[00:34:25] Sư phụ nói đúng.

[00:34:29] Cái gì? Ngươi?

[00:34:31] Ngươi bảo Hà Vĩnh Trinh đến Đạo Đức Đường,

[00:34:32] đầu thú tự thú với Sa bộ đầu đó rồi à?

[00:34:36] Nam tử hán đại trượng phu, một đi không trở lại.

[00:34:43] Ngươi hại ta rồi!

[00:34:46] Ngươi hại ta rồi!

[00:34:48] Lần này ta thật sự là

[00:34:50] hết cách cứu vãn rồi! Lão gia!

[00:34:54] Đây là giết người đền mạng,

[00:34:57] làm người bị thương phải chịu tội.

[00:34:58] Đây là vương pháp, cũng là thiên lý.

[00:35:00] Có chuyện gì không hợp tình người chứ?

[00:35:02] Ngươi biết gì chứ?

[00:35:04] Vụ án công khai này nếu kết thúc như vậy,

[00:35:07] thì mọi người đều là người thua cuộc.

[00:35:08] Người thua cuộc?

[00:35:11] Tô phu nhân mất con trai.

[00:35:12] Diệp Mỹ Văn vô cớ bị đâm một nhát.

[00:35:14] Cha con họ thành thù. Ta...

[00:35:18] Không được.

[00:35:19] Ta vẫn phải đi tìm Diệp Mỹ Văn.

[00:35:21] Chúng ta bàn bạc xem sao.

[00:35:22] Có lẽ vẫn còn cứu vãn được.

[00:35:24] Ngài có cách cứu vãn mọi chuyện sao?

[00:35:26] Lão gia, ngài nghĩ xem,

[00:35:27] lúc đầu chính là ngài bảo tôi mời Tô Ngọc Hoàn về.

[00:35:30] Đến bây giờ,

[00:35:31] trấn Hà Kiều đã được bao nhiêu lợi ích?

[00:35:33] Chẳng qua chỉ thêm một cái cổng chào trinh tiết.

[00:35:36] Phải, phải.

[00:35:37] Lão gia, cổng chào đó xây xong rồi,

[00:35:40] ngài vẫn không cho họ đi.

[00:35:41] Kết quả một nhát dao xuống,

[00:35:43] thiếu chút nữa là có án mạng.

[00:35:45] Bây giờ ngài lại còn chống đối quan phủ,

[00:35:48] nhất quyết đòi cứu Hà Vĩnh Trinh.

[00:35:49] Ngài cứu hắn làm gì? Phải!

[00:35:53] Ta cứu hắn làm gì?

[00:35:56] Có lý do gì không?

[00:36:02] Cứu người còn cần lý do sao?

[00:36:16] Hà Vĩnh Trinh, ngươi nghe đây.

[00:36:19] Đây chính là Diệp Mỹ Văn, Diệp chưởng quỹ.

[00:36:23] Trên người ông ấy có ba vết dao của ngươi.

[00:36:26] Nhưng ông ấy giờ lại đến tìm tôi, nói với tôi rằng cậu bị bệnh tâm thần,

[00:36:33] thường xuyên điên điên khùng khùng.

[00:36:35] Hơn nữa lúc lên cơn thì không kiêng nể gì,

[00:36:40] mấy lần suýt làm bị thương người khác.

[00:36:43] Lần này coi như ông ấy xui xẻo.

[00:36:45] Đề nghị quản thúc nghiêm ngặt ngươi,

[00:36:48] nhưng không cần báo quan lập án.

[00:36:57] Ngươi đúng là một đứa trẻ thông minh.

[00:36:59] Ta vừa nói xong,

[00:37:01]

[00:37:05] Ngươi... ngươi... ngươi làm thế này là ý gì?

[00:37:07] Ngươi muốn đùa giỡn ta?

[00:37:08] Ngươi muốn ép ta giả điên!

[00:37:11] Vĩnh Trinh! Vĩnh Trinh! Vĩnh Trinh!

[00:37:12] Buông ra! Buông ra! Buông ra! Buông ra!

[00:37:14] Con à, có bệnh này không mất mặt.

[00:37:17] Nhất định có thể chữa khỏi.

[00:37:19] Con à, con à! Chỉ cần không bị công sai

[00:37:21] bắt con... đưa đến... đưa đến nha môn,

[00:37:24] ta... ta có thể đưa con đi khám bệnh.

[00:37:25] Đúng! Ta có thể tìm nhiều nơi.

[00:37:27] Chúng ta nhất định có thể nghĩ ra cách.

[00:37:28] Nhất định có thể nghĩ ra cách!

[00:37:29] Đúng, đúng! Ngươi tự đi đi!

[00:37:30] Ta... ta thấy là ngươi điên rồi!

[00:37:34] Kỳ lạ!

[00:37:37] Họ Sa kia!

[00:37:38] Ta không điên! Đầu óc ta rất tỉnh táo!

[00:37:42] Nếu ngươi dám tư lợi thiên vị, nói ta là kẻ điên,

[00:37:45] thả ta đi,

[00:37:47] ta sẽ đi khắp nơi nói với mọi người,

[00:37:49] ngươi bị người ta mua chuộc!

[00:37:51] Bị ông ta mua chuộc!

[00:37:53] Tốt lắm tiểu tử! Có bản lĩnh! Sống thì sống, chết thì chết!

[00:37:58] Không sao thì giả điên làm gì?

[00:38:00] Ngươi yên tâm! Ta nhất định sẽ bắt ngươi quy án!

[00:38:05] Không thể phụ lòng tốt của ngươi được!

[00:38:09] Sa bộ đầu!

[00:38:10] Nhưng nó thật sự... thật sự là điên rồi!

[00:38:13] Ngươi không thể bắt bừa người vô tội! Sa Lương Mậu Công!

[00:38:15] Họ Triệu kia! Ngươi đúng là đủ thông minh!

[00:38:19] Đúng là kế này không thành lại bày kế khác!

[00:38:23] Nhưng giả điên tuyệt đối là hạ sách!

[00:38:26] Nếu nó giả điên,

[00:38:28] thì nó phải chứng minh cho ta thấy nó thực sự điên.

[00:38:31] Nếu nó chứng minh được nó điên,

[00:38:33] thì nó còn là kẻ điên sao?

[00:38:34] Hiểu chưa?

[00:38:41] Sa bộ đầu!

[00:38:43] Sa bộ đầu!

[00:38:45] Ông... ông cũng phải để lại cho chúng tôi một con đường sống chứ!

[00:38:48] Ông rõ ràng biết Hà Vĩnh Trinh này... nó là vô tội!

[00:38:51] Nó... nó không thể giết tôi!

[00:38:53] Tôi... tôi là cha nó!

[00:38:56] Tôi là cha của nó!

[00:38:58] Ông nghe thấy chưa?

[00:38:59] Ta biết! Nhưng ta không tin!

[00:39:01] Sa bộ đầu! Sa bộ đầu!

[00:39:03] Nếu ông không tin,

[00:39:04] có thể gọi tam lão trấn Hà Kiều,

[00:39:05] gọi họ ra hỏi họ!

[00:39:08] Cho dù các ngươi là cha con thì sao chứ?

[00:39:10] Ta ở đây chứng cứ rõ ràng!

[00:39:14] Nếu nó thực sự là con trai ngươi, nó làm ngươi bị thương,

[00:39:19] thì không chỉ là đánh người gây thương tích,

[00:39:21] mà là bất hiếu, ngỗ nghịch!

[00:39:23] Chỉ riêng tội này,

[00:39:24] là đủ để chém đầu rồi!

[00:40:01] Ngươi gọi ta là gì?

[00:40:03] Nó gọi ông là cha đấy!

[00:40:05] Trong đầu ngươi toàn tiền phải không? Ngươi cái đồ...

[00:40:08] Yên lặng!

[00:40:16] Vĩnh Trinh, ngươi...

[00:40:18] Ngươi gọi ông ấy một tiếng.

[00:40:20] Ông ấy nghe thấy... ông ấy... ông ấy nghe được đấy!

[00:40:31] Cha!

[00:40:33] Gọi rồi! Gọi rồi! Gọi rồi!

[00:40:42] Sa bộ đầu!

[00:40:45] Đây là toàn bộ gia sản của Đạo Đức Đường chúng tôi rồi.

[00:40:47] Ngài xem chuyện của Hà Vĩnh Trinh này,

[00:40:50] ngài cứ coi như là thượng thiên nhãn,

[00:40:52] việc tốt hồi cung giáng cát tường.

[00:40:54] Lấy ta, lấy đạo gia thế nào đây?

[00:40:55] Nào dám nói ra?

[00:40:57] Nói ra! Nói đi! Nói đi! Nói!

[00:40:58] Không phải!

[00:41:00] Chúng tôi cũng muốn giao Hà Vĩnh Trinh ra, bắt hắn hỏi tội.

[00:41:04] Nhưng mẹ nó lại có tiền!

[00:41:07] Chúng tôi cũng muốn giữ lại cho trấn Hà Kiều một ít tiền đó.

[00:41:13] Cho nên...

[00:41:13] Cho nên...

[00:41:15] nếu ngài bắt Hà Vĩnh Trinh,

[00:41:17] thì chẳng khác nào bắt Thần Tài của trấn Hà Kiều chúng tôi.

[00:41:20] Vậy thì chúng tôi sẽ

[00:41:22] thất vọng lắm đấy!

[00:41:24] Vậy thì chỉ có thể để các ngươi thất vọng thôi!

[00:41:25] Đừng!

[00:41:26] Hà Vĩnh Trinh, ta nhất định phải mang đi!

[00:41:29] Còn những vàng bạc này, đều cất đi cho ta!

[00:41:31] Đừng để ở đây!

[00:41:32] Nếu không ta nhất định sẽ lấy bằng chứng hối lộ!

[00:41:34] Nhất định mang đi!

[00:41:35] Ta lại...

[00:41:36] cũng không bao giờ cầu xin ngài nữa!

[00:41:39] Vậy không được!

[00:41:41] Chả trách làm bí ẩn như vậy.

[00:41:43] Hóa ra là đưa bạc à?

[00:41:45] Dịp quan trọng thế này mà Thần Tài lão gia không có mặt,

[00:41:47] chẳng phải là tiếc nuối sao?

[00:41:48] Mang đi! Mang đi! Mang đi!

[00:41:49] Cũng chẳng có bao nhiêu bạc.

[00:41:51] Làm gì thế này? Giá!

[00:41:53] Ngài xem!

[00:41:54] Triều Ca...

[00:41:56] Nén vàng này hình như là ta tặng cho Diệp Mỹ Văn

[00:41:59] để sửa cổng chào mà?

[00:42:00] Buông tôi ra! Buông tôi ra!

[00:42:06] Làm gì vậy các người?

[00:42:08] Đây là vì nể mặt tôi,

[00:42:09] chúng tôi cũng sẽ không đem hết gia sản ra cho ngài như vậy.

[00:42:11] Chúng tôi chỉ có chút gia sản này thôi.

[00:42:15] Đúng là ngốc hết chỗ nói! Bạc này sao có thể đưa như vậy?

[00:42:17] Lão gia, chẳng lẽ ngài cũng muốn...

[00:42:20] Đây không phải là việc thần tiên chúng ta nên làm.

[00:42:23] Ngươi là thần tiên, ta không phải! Ta là...

[00:42:27] tiểu thần tiên!

[00:42:28] Lão gia, ngài không thể tự buông thả mình như vậy!

[00:42:40] ..

[00:42:46] Khách quan!

[00:42:48] Khách quan! Là ngài!

[00:42:49] Ngài ở đây làm gì?

[00:42:51] Muốn biết chuyện cát hung, hỏi tiểu nhân ta đây.

[00:42:54] gần đây ngài mang tướng hung sát,

[00:42:57] e rằng có họa huyết quang.

[00:42:59] Lại đây, lại đây.

[00:43:00] Ta xem cho ngài.

[00:43:05] Ngươi muốn ta hao tài tránh họa?

[00:43:11] Sai!

[00:43:13] Ta không phải bảo ngài hao tài tránh họa.

[00:43:15] Ta là bảo ngài phát tài tránh họa.

[00:43:18] Ngài phải trong vòng ba ngày một mình rời đi.

[00:43:22] Hơn nữa trước khi đi, ắt sẽ phát một món tài lộc bất ngờ.

[00:43:29] Khách quan!

[00:43:31] ----

[00:43:37] Chuyện này trời biết đất không biết,

[00:43:40] ngươi biết,

[00:43:42] ta không biết.

[00:44:15] Quẻ ông bói ta vẫn tin.

[00:44:18] Tối nay ta sẽ đi.

[00:44:20] Nhưng không phải đi một mình, mà là hai người.

[00:44:25] Thấy chưa?

[00:44:27] Đây là tiền quẻ.

[00:44:29] Ta không thể để ngươi bận rộn vô ích.

[00:44:32] Lão gia, sao ngài có thể đi hối lộ chứ?

[00:44:35] Thật là đáng xấu hổ!

[00:44:36] Ngài thật là...

[00:44:36] Phải, hơn nữa hối lộ lại còn thất bại như vậy.

[00:44:40] Không chỉ đáng xấu hổ mà còn đáng cười.

[00:44:41] Ta biết ta đáng xấu hổ, ta đáng cười, ta thất bại!

[00:44:45] Ta hết thất bại này đến thất bại khác!

[00:44:46] Ta từ thất bại nhỏ đến thất bại lớn! Được chưa?

[00:44:49] Nhưng ta dù sao cũng không thể để Hà Vĩnh Trinh cứ thế bị bắt đi!

[00:44:51] Nỗ lực của chúng ta sắp đổ sông đổ bể rồi!

[00:44:54] Sa bộ đầu tối nay sẽ dẫn người...

[00:44:55] Sa bộ đầu tối nay sẽ dẫn người...

[00:44:56] Ta là vì cứu người mà không từ thủ đoạn

[00:44:58] Lão gia!

[00:45:00] Lại...

[00:45:01] Lại lại lại...

[00:45:03] Lão gia, hay là để Bảo Muội thử xem? Cô ấy...

[00:45:06] Ta còn không được, nó...

[00:45:09] Nó làm được thật!

[00:45:12] Vậy cũng phải tìm cho cô ấy một trợ thủ chứ?

[00:45:14] Vậy cũng không cần phiền đến đại giá của ngài, lão gia!

[00:45:24] Vậy chỉ còn chờ tin thắng lợi của ngươi thôi!


 0 Comments sort   Sorteer op


Volgende