A seguir

《Truyền kỳ Lưu Ly Xưởng》 Tập 21-Diễn viên chính: Phùng Viễn Chinh, Trương Quốc Lập, Cúc Tuyết

4 Visualizações· 04/21/25
duongvu88
duongvu88
3 Assinantes
3

⁣【Tóm tắt nội dung】
Bộ phim kể về ba người đàn ông vốn không hề liên quan đến đồ cổ: Viên Ngọc Sơn thật thà chất phác, Kim Bảo Nguyên – một vương gia sa sút nhưng mê hí khúc, và Thôi Hòa Hữu – một tiểu sinh giỏi chiến đấu. Do cơ duyên trớ trêu, cả ba cùng bước chân vào Lưu Ly Xưởng và từ đó dệt nên một câu chuyện huyền thoại về nhân duyên thời loạn thế.

Mostre mais

[00:00:15] Phàm nhân luôn rung động

[00:00:18] Phàm nhân luôn rung động

[00:00:19] Ngược xuôi đa phần kẻ tình si

[00:00:27] Ngủ chẳng biết nơi đâu

[00:00:34] Toàn là lũ hồ đồ

[00:00:41] Trời không chiều lòng người

[00:00:42] Trời không chiều lòng người

[00:00:45] Người chẳng thuận lòng mình

[00:00:48] [Âm nhạc]

[00:00:48] Cần chi phải định đoạt

[00:00:54] Cần chi phải định nghĩa

[00:00:55] Chúng ta đều là người tốt bình thường

[00:00:59] Si tâm phàm tâm ắt sẽ có

[00:01:02] Ắt sẽ có

[00:01:03] Chúng ta đều là người tốt bình thường

[00:01:06] Lương tâm quý giá nhất

[00:01:10] Chúng ta đều là người tốt bình thường

[00:01:14] Si tâm phàm tâm ắt sẽ có

[00:01:17] Chúng ta đều là người tốt bình thường

[00:01:21] Lương tâm quý giá nhất

[00:02:33] Đức Nguyên, Đức Nguyên! Sao ngủ say như chết thế?

[00:02:39] Mau lấy thuốc đến đây! Lại làm loạn rồi! Đức Nguyên!

[00:02:44] Đức Nguyên!

[00:02:45] Cậu đừng đi.

[00:02:46] Để tôi xem sao.

[00:02:47] Lo chuyện bao đồng làm gì chứ?

[00:02:49] Cậu đừng nói thế, người này có bản lĩnh.

[00:02:53] Nếu không cũng chẳng đến tay chúng ta.

[00:02:58] Tính khí có lớn đến mấy cũng phải chịu đựng.

[00:03:00] Còn trông cậy vào ông ta kiếm cơm mà.

[00:03:04] Làm gì vậy? Ông ấy gọi Đức Nguyên mà.

[00:03:06] Cậu đừng đi.

[00:03:09] Mau lấy thuốc đến đây!

[00:03:10] Mau mang đến đây!

[00:03:13] Ngô tiên sinh, nửa đêm nửa hôm ngài lại la lối om sòm rồi.

[00:03:18] Mấy hôm nay tôi sắp bị ngài dọa đến phát điên rồi.

[00:03:21] Ngài có thể yên tĩnh vài đêm được không?

[00:03:23] Muốn yên tĩnh à?

[00:03:24] Đừng hòng! Mau đi tìm thuốc cho tôi!

[00:03:28] Muộn thế này rồi, tôi biết tìm thuốc ở đâu cho ngài?

[00:03:32] Hơn nữa ông chủ cũng ngủ rồi.

[00:03:34] Ngài cũng là người đọc sách!

[00:03:37] Sao ngài lại không hiểu chuyện như vậy chứ?

[00:03:39] Gì? Đọc sách thì sao chứ?

[00:03:43] Người đọc sách thì phải thế nào?

[00:03:46] Người đọc sách thì phải ở nơi minh đường...

[00:03:50] ...ngồi nghiêm chỉnh.

[00:03:52] Ai bắt tôi ở trong căn phòng nhỏ này vẽ vời chứ?

[00:03:57] Cậu còn dám nói tôi sao?

[00:04:01] Ngài xem ngài kìa...

[00:04:03] Mau, mau tìm thuốc cho tôi!

[00:04:05] Sao thế? Đây là sao vậy?

[00:04:07] Đức Nguyên, sao lại chọc giận Ngô tiên sinh vậy?

[00:04:12] Con nào dám chọc giận ông ấy chứ.

[00:04:14] Trên đời này chỉ có phần ông ấy nổi giận thôi.

[00:04:20] Bây giờ là Dân Quốc rồi, Hoàng thượng không còn nữa.

[00:04:22] Ông ta còn hơn cả Hoàng thượng nữa.

[00:04:25] Được rồi, nói ít vài câu đi, về phòng ngủ đi.

[00:04:29] Ông ấy muốn hút thuốc.

[00:04:31] Ngài muốn hút thuốc à? Thuốc...

[00:04:35] Thuốc... Xin ngài...

[00:04:37] Cho tôi một điếu thuốc.

[00:04:41] Chẳng phải là vì thuốc sao? Tôi mang đến cho ngài rồi đây.

[00:04:50] Nào, Đức Nguyên, đưa cho ông ấy.

[00:04:55] Đức Nguyên, cậu về phòng đi.

[00:04:58] Ở đây không có việc của cậu nữa.

[00:05:06] Hút đi.

[00:05:08] Hút đi.

[00:05:22] Thế nào?

[00:05:25] Hương vị vẫn chuẩn chứ?

[00:06:08] Sao bà lại dậy rồi?

[00:06:13] Trong tiệm chẳng phải có Tiểu Viên trông coi đó sao?

[00:06:16]

[00:06:19] Không có gì to tát cả.

[00:06:23] Ông định đi đâu vậy?

[00:06:25] Bảo Tiểu Viên gọi Mao Tài hai lượt mà cậu ta không đến.

[00:06:29] Tôi phải đến xem sao.

[00:06:32] Khoản vay ở ngân hàng Diêm Nghiệp,

[00:06:34] còn trông vào việc sang nhượng cửa tiệm để trả nợ đó.

[00:06:37] Haiz, một cửa tiệm lớn không ôm đi vác đi được,

[00:06:40] không mất được đâu.

[00:06:42] Ông vội cái gì chứ? Đừng đi nữa.

[00:06:46] Tôi còn có chuyện muốn nói với ông. Chuyện gì?

[00:06:49] Chuyện của Mao Tài. Chuyện của Mao Tài tôi không nghe.

[00:06:54] Tôi đang định qua đó đây, xem một chút cho yên tâm.

[00:06:59] Bà lấy cái áo mã quái đó cho tôi.

[00:07:04] Tôi đã mấy ngày không ra ngoài rồi.

[00:07:06] Trên con phố Lưu Ly Xưởng này,

[00:07:07] không biết người ta nhìn tôi thế nào nữa.

[00:07:10] Tôi không thể để người ta thấy mình quá thảm hại được.

[00:07:28] [Tiếng nhạc]

[00:07:33] Khuôn mặt nhỏ nhắn thật sáng sủa, đẹp quá đi mất!

[00:07:37] Mao đại công tử, đây là phúc phận của cậu đó.

[00:07:40] Cảm ơn, cảm ơn.

[00:07:44] Sao vậy? Ngày vui mà.

[00:07:47] Con không nỡ xa các chị em, không nỡ xa má mì.

[00:07:52] Xem con nói kìa.

[00:07:56] Khóc cái gì chứ?

[00:07:58] Nói năng kiểu gì vậy?

[00:08:00] Để người ta nhìn thấy lại tưởng là đám tang.

[00:08:02] Có bản lĩnh thì các ngươi mỗi người tìm một ông nhà giàu,

[00:08:05] đều gả đi hết đi.

[00:08:08] Ta cũng đóng cửa cái thanh lâu kỹ viện này.

[00:08:10] Ta về nhà cũng làm bà chủ gia đình.

[00:08:13] Đủ sức làm mẹ vợ của mười mấy chàng rể các ngươi.

[00:08:18] Vậy chẳng phải sẽ ôm cả một đống cháu ngoại sao?

[00:08:20] Đúng, đúng, đúng! Thế mới vinh quang chứ!

[00:08:27] Nhanh lên! Nhanh lên!

[00:08:29] Lỡ mất giờ lành là không may mắn đâu. Nào, đội lên.

[00:08:33] Ây, Mao công tử, lại đây, lại đây.

[00:08:35] Xe ngựa đã chuẩn bị xong hết chưa?

[00:08:37] Chuẩn bị rồi, chuẩn bị rồi. Đều chuẩn bị xong rồi.

[00:08:38] Tốt quá!

[00:08:52] [Tiếng nhạc đám cưới]

[00:09:04] Đây là nhà ai kết hôn vậy?

[00:09:05] Sao lại phô trương thế này?

[00:09:07] Nghe nói người xuất giá là một kỹ nữ.

[00:09:09] Sống từng này tuổi rồi,

[00:09:10] tôi còn lần đầu tiên thấy người ta từ kỹ viện ra ngoài...

[00:09:16] ...khiêng kiệu tân nương.

[00:09:16] Cũng không biết là nhà nào, phô trương như trong tuồng hát vậy.

[00:09:19] Cứ đi theo sau họ thế này thì không chạy nhanh được.

[00:09:22] Này tôi nói, đi đường vòng đi. Tôi có việc gấp, không đợi được.

[00:09:44] Nhị gia cũng đến rồi.

[00:09:45] Nhị gia, ngài đến rồi.

[00:09:49] Chúc mừng, chúc mừng!

[00:09:51] Em trai kết hôn, tôi sao có thể không đến chứ?

[00:09:54] Xem quà của Bối Lặc gia tặng kìa!

[00:09:56] Đi, xem tân nương thôi.

[00:09:58] Mời!

[00:10:02] [Tiếng nhạc]

[00:10:15] [Bước qua chậu lửa, đỏ đắn may mắn]

[00:10:19] [Qua yên ngựa, bình bình an an]

[00:10:24] Tân lang tân nương vào hỷ đường!

[00:10:40] [Lạ thật!]

[00:10:41] Hình như vẫn là đám người lúc nãy.

[00:10:43] Ngài xem, không thay đổi gì cả.

[00:10:52] Bái đường rồi! Nhất bái thiên địa!

[00:11:03] Dượng, ngài cũng nhận được tin rồi à?

[00:11:05] Tin gì?

[00:11:07] Cậu... cậu gửi tin gì cho tôi?

[00:11:08] Cậu... cậu gửi tin gì cho tôi?

[00:11:09] Tôi... tôi chẳng phải đang bận sao? Chưa có thời gian.

[00:11:15] Lần trước ngài chẳng phải gọi điện nói

[00:11:17] bảo con lo việc của mình sao?

[00:11:18] Con tưởng ngài biết sớm rồi chứ.

[00:11:21] Con có nhắn tin cho dì rồi.

[00:11:23] Định là xong việc sẽ cùng đến nhà thăm ngài.

[00:11:27] Thôi thôi, cậu cũng đừng gửi tin gì cho tôi nữa.

[00:11:29] Mời à? Chẳng bằng tình cờ gặp.

[00:11:31] Hôm nay tôi đến không phải để xem cậu cưới vợ đâu.

[00:11:34] Lần trước tôi đến chẳng phải muốn kiểm tra sổ sách sao?

[00:11:36] Tôi chưa kiểm tra được.

[00:11:37] Bây giờ cậu theo tôi đến phòng sổ sách.

[00:11:40] Cậu làm việc của cậu, tôi xem sổ sách của tôi.

[00:11:43] Hôm nay là ngày gì chứ, còn kiểm tra sổ sách gì nữa?

[00:11:47] Để hôm khác con mang qua cho ngài là được rồi mà.

[00:11:50] Tôi vừa mới nói rõ ràng với cậu rồi mà?

[00:11:53] Cậu làm việc của cậu, tôi xem sổ sách của tôi.

[00:11:56] Cửa tiệm này là của tôi, tôi muốn xem lúc nào

[00:11:59] thì xem lúc đó.

[00:11:59] Đi, đi đi! Ấy dà, Dượng...

[00:12:02] Ngài đợi một lát!

[00:12:05] Phiền ngài chờ chút, tôi đi rồi về ngay.

[00:12:08] Đi đi, ra ngoài hóng gió trước đi.

[00:12:13] Tôi đi rồi về ngay.

[00:12:24] Lẽ ra mà nói,

[00:12:25] tôi không nên đến phá đám cậu vào lúc này.

[00:12:29] Chúng ta dù sao cũng là họ hàng.

[00:12:31] Nhưng mấy hôm trước tôi bảo Tiểu Viên gọi cậu qua,

[00:12:33] sao cậu lại không qua chứ? Cậu...

[00:12:35] Con chẳng phải đang bận cưới xin sao?

[00:12:37] Tục ngữ nói "nam đại đương hôn".

[00:12:39] Ngài là bậc trưởng bối, chắc hẳn thấy chúng con rất vui mừng phải không ạ?

[00:12:43] Vui mừng? Lần này tôi đến coi như được mở mang tầm mắt rồi.

[00:12:47] Thôi thôi, cậu đi lo việc của cậu đi.

[00:12:48] Mang sổ sách này ra đây tôi xem.

[00:12:54] Sổ sách đều ở đây cả. Ngài cứ từ từ xem.

[00:12:56] Không có khoản thu chi lớn nào, đều đang duy trì thôi ạ.

[00:13:01] Lát nữa ngài ra sân sau uống chén rượu mừng nhé.

[00:13:05] Không dám.

[00:13:06] Làm gì có chuyện không nhận được thiệp mời mà tự đến uống rượu mừng chứ?

[00:13:09] Huống hồ tôi còn là trưởng bối.

[00:13:14] Dỗi à?

[00:13:15] Ngài là bậc trưởng bối, sao lại dỗi với tiểu bối chúng con chứ?

[00:13:19] Thôi, ngài cứ từ từ xem. Lát nữa con sẽ nói chuyện với ngài sau.

[00:13:31] Đến rồi, đến rồi!

[00:13:32] Mao Tài, mọi người đều chờ cậu bái thiên địa đó.

[00:13:34] Cậu đi đâu vậy hả?

[00:13:48] Sao nhiều thế?

[00:13:57] [Tiếng nhạc]

[00:14:05] Bái đi, bái đi, bái!

[00:14:06] Nhất bái thiên địa!

[00:14:17] Cúi lạy!

[00:14:29] Nhị bái cao đường!

[00:14:37] Phu thê giao bái!

[00:14:54] [Giấy cầm đồ]

[00:14:56] Nay vay của chủ tiệm Phong Nhị Các là Mao Tài một vạn đồng bạc trắng.

[00:15:01] Cầm cố...

[00:15:01] Lấy mặt bằng cửa tiệm Phong Nhị Các làm vật thế chấp.

[00:15:03] Thời hạn một năm. Quá hạn không trả,

[00:15:06] mặt bằng cửa tiệm thuộc về Bối Bối Trai sở hữu.

[00:15:07] Cầm cố.

[00:15:08] Tuyệt không hối tiếc.

[00:15:27] Mao Tài!

[00:15:34] Mao Tài!

[00:15:39] Mao Tài!

[00:15:53] Mao Tài!

[00:15:56] Mao Tài!

[00:16:02] Cậu lại đây cho tôi!

[00:16:04] [Dượng, ngài làm vậy thật không phải phép chút nào!]

[00:16:08] Cậu nói rõ cho tôi!

[00:16:11] Rốt cuộc chuyện này là thế nào?

[00:16:13] Thế nào là thế nào?

[00:16:15] (Ngài nhất quyết đòi kiểm tra sổ sách của con vào ngày này,

[00:16:18] con đã chiều ý ngài rồi. Ngài cứ từ từ xem.

[00:16:19] Đừng khiến con đến cả trời đất cha mẹ cũng không bái được chứ?

[00:16:26] Tôi không quan tâm!

[00:16:27] Cậu phải nói rõ cho tôi trước đã!

[00:16:32] Coi như con cưới vợ không bàn bạc với ngài,

[00:16:34] hôm khác con sẽ đến xin lỗi ngài sau.

[00:16:37] Hôm nay ngài phải để con làm xong việc chứ?

[00:16:40] Ngài nói có phải không?

[00:16:41] Tôi không quan tâm! Tôi muốn tính sổ với cậu! Tôi...

[00:16:45] Thôi, để sau ngài từ từ tính.

[00:16:49] Con một là không phá sản, hai là không làm ăn phi pháp.

[00:16:53] Việc kinh doanh trong tiệm, chính miệng ngài nói với con

[00:16:55] là để con tự mình quản lý.

[00:16:57] Tôi sớm đã không yên tâm về cậu rồi!

[00:17:00] Ấy dà, chẳng phải con xoay ít tiền để cưới vợ sao?

[00:17:04] Lát nữa kiếm được tiền sẽ trả lại cho ngài.

[00:17:08] Cậu thật sự đem cửa tiệm này của tôi đi cầm cố rồi sao?

[00:17:12] Con là cầm cố cho bạn của con mà.

[00:17:17] Chứ có phải cho người ngoài đâu. Nếu có vấn đề gì,

[00:17:20] con còn dám ở đây

[00:17:21] yên tâm cưới vợ sao?

[00:17:23] Nào nào nào, chúng ta tiếp tục nhé!

[00:17:26] Mao Tài à!

[00:17:31] Mao Tài!

[00:17:33] Ây, dượng, ngài... Ngài nói thế là sao chứ?

[00:18:04] [Âm nhạc kịch]

[00:18:26] Có hồn!

[00:18:28] Hay!

[00:18:48] Hay, Trương tiên sinh!

[00:19:20] Dừng, dừng, dừng, dừng!

[00:19:22] Vừa rồi ngài ngân giọng như vậy,

[00:19:25] là thiếu đi cái chất của Kim phái rồi.

[00:19:27] Kim phái chú trọng cái gì chứ? Giọng hát vang như chuông lớn.

[00:19:31] Có phải không?

[00:19:33] Mỗi một câu đều có một hơi đan điền

[00:19:36] nâng đỡ ở đây.

[00:19:37] Phải không nào? Giọng nào ra giọng đó.

[00:19:39] Vừa rồi thiếu chút ý vị. Phải không?

[00:19:41] Làm lại, làm lại, làm lại! Tốt! Dàn nhạc!

[00:20:02] Hay!

[00:20:14] Hay!

[00:20:15] Lần này đúng ý rồi nhé! Được rồi, lần này được rồi.

[00:20:19] Gia, con đã đến ngõ Linh Cảnh rồi.

[00:20:22] Gặp được Uông Cúc Phân, Uông lão bản rồi.

[00:20:24] Ông ấy nói sao?

[00:20:25] Sao không cùng cậu đến đây?

[00:20:26] Ông ấy nói lần này từ Đông Bắc đến, có mang theo chút việc.

[00:20:29] Mấy ngày nay không có thời gian rảnh đến thăm ngài.

[00:20:31] Đợi xong việc sẽ đến thăm ngài sau.

[00:20:35] Làm cao thế à?

[00:20:38] Việc gì vậy? Con cũng không hỏi kỹ.

[00:20:41] Ông ấy nói trong nhà cũng xảy ra chút chuyện, cần tiền gấp.

[00:20:44] Lấy mấy bức thư họa đến Lưu Ly Xưởng bán rồi.

[00:20:47] Việc gì to tát chứ?

[00:20:48] Sao không đến tìm tôi?

[00:20:50] Nghe ông ấy nói với người bao hát là ông ấy không có thời gian,

[00:20:53] ông ấy không có tâm trạng.

[00:20:59] Tôi thì có nghe qua vài vở của Uông lão bản.

[00:21:02] Thích cái giọng hát sang sảng, mộc mạc của ông ấy.

[00:21:07] Đúng, đúng.

[00:21:07] Chúng ta cũng không có ý gì khác.

[00:21:09] Chỉ muốn mời ông ấy đến đây gặp gỡ bạn bè.

[00:21:12] Bàn về kịch cho chúng ta nghe.

[00:21:14] Đúng, đúng, đúng.

[00:21:17] Có chuyện gì không giải quyết được,

[00:21:19] chúng ta chẳng lẽ không giúp ông ấy một tay được sao?

[00:21:21] Đúng, đúng vậy.

[00:21:23] Đúng, đúng. Nhất là về mảng đồ cổ này,

[00:21:28] chẳng phải chúng ta vẫn đang kinh doanh sao?

[00:21:30] Mấy vị gia đây đều ở đây cả.

[00:21:34] Gia, ngài gọi con ạ?

[00:21:37] Đúng, làm chút đồ ăn ngon cho mấy người bạn của ta.

[00:21:39] Vâng ạ.

[00:21:40] Ấy, quay lại, quay lại.

[00:21:43] Sao vậy, gia?

[00:21:45] Mấy ngày nay cậu ở cửa tiệm,

[00:21:47] không nghe nói có Uông lão bản nào đến chỗ cậu bán thư họa à?

[00:21:50] Uông lão bản nào? Không thấy ạ.

[00:21:54] Người hát lão sinh đó?

[00:21:56] Đúng rồi, đúng rồi, nó không hiểu kịch.

[00:21:58] Nói với nó cũng bằng thừa.

[00:22:02] Ngày mai đến cửa tiệm,

[00:22:04] cậu nói với mấy cửa tiệm gần đó.

[00:22:08] Cứ nói là cái ông hát lão sinh từ Đông Bắc đến,

[00:22:10] Uông lão bản,

[00:22:12] muốn bán thư họa,

[00:22:13] đó đều là đồ ăn cắp.

[00:22:16] Ai cũng đừng mua của ông ta.

[00:22:18] Ai mua của ông ta người đó xui xẻo.

[00:22:28] Ngài thích nghe kịch như vậy,

[00:22:30] ông ấy... ông ấy đắc tội gì với ngài sao?

[00:22:35] Tôi mời năm lần bảy lượt ông ta không đến.

[00:22:39] Lần này tôi phải ép ông ta tự mình đến.

[00:22:42] Chẳng phải muốn bán thư họa sao?

[00:22:44] Bàn về kịch trước, bán tranh sau.

[00:22:49] Được rồi, việc này cứ giao cho con.

[00:22:52] Đến lúc đó con nhất định sẽ khiến Uông lão bản

[00:22:54] kẹp đồ đến nhà chúng ta.

[00:22:56] Nếu ông ta không bàn kịch cho ngài và các vị gia,

[00:23:00] chúng ta sẽ khiến ông ta không ra khỏi được thành Bắc Kinh.

[00:23:03] Được rồi, được rồi, đi làm việc của cậu đi.

[00:23:05] Chúng tôi ở đây còn phải tiếp tục hát nữa.

[00:23:07] Bận việc, bận việc~

[00:23:08] Nổi nhạc lên!

[00:23:12] Chúng ta nghe đoạn dưới xem anh ta thế nào.

[00:23:20] Ông chủ!

[00:23:22] Ông chủ, sao ngài lại dậy rồi?

[00:23:24] Mau nằm xuống đi ạ. Không sao.

[00:23:27] Cứ nằm mãi cũng thấy chóng mặt.

[00:23:33] Cậu ngồi đi.

[00:23:36] Ông chủ, con đứng là được rồi ạ.

[00:23:37] Bảo cậu ngồi thì cứ ngồi đi.

[00:23:51] Tiểu Viên, cậu đến đây cũng được ba năm rồi nhỉ?

[00:23:58] Hơn ba năm rồi ạ, ông chủ.

[00:24:05] Chứ sao, Dân Quốc cũng đổi mấy đời tổng thống rồi.

[00:24:13] Chúng ta nói ngắn gọn thôi.

[00:24:19] Lần này... lần này tôi đúng là thất bại liên tiếp.

[00:24:25] Mấy hôm trước mua phải đá giả,

[00:24:28] khoản vay ngân hàng Diêm Nghiệp không trả nổi.

[00:24:34] Hôm qua...

[00:24:38] tôi lại phát hiện Mao Tài đã đem chi nhánh đi cầm cố,

[00:24:43] đổi tiền cưới vợ rồi.

[00:24:51] Vốn nghĩ hai cửa tiệm này còn có thể giữ lại một,

[00:24:56] bây giờ... bây giờ xem ra một cái cũng không giữ được rồi.

[00:25:07] Phong Nhất Các này cũng phải đóng cửa rồi.

[00:25:13] Ông chủ, không còn cách nào khác sao ạ?

[00:25:19] Đường cùng nước cạn rồi.

[00:25:27] Đóng cửa tiệm thì tôi cũng không sao.

[00:25:30] Cùng lắm thì tôi về quê làm ruộng.

[00:25:35] Nghĩ lại, tôi thật sự có lỗi với cậu.

[00:25:49] Ông chủ...

[00:25:55] Cậu từ việc đưa đồ rửa đến việc tìm đồng Đại Tề thông bảo,

[00:26:01] thật sự đã giúp tôi rất nhiều.

[00:26:06] Bây giờ xem ra lúc mở chi nhánh,

[00:26:11] thật sự nên để cậu đi.

[00:26:17] Tôi cũng là do lòng riêng sai khiến.

[00:26:23] Ông chủ, những lời này ngài đừng nói nữa.

[00:26:25] Ngài cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi ạ.

[00:26:27] Để tôi nói hết lời đã.

[00:26:33] Ban đầu tôi cứ nghĩ đi nghĩ lại,

[00:26:37] Mao Tài dù không tốt, cậu ta cũng là họ hàng.

[00:26:43] Cậu nói đi nói lại cũng là người ngoài.

[00:26:48] Ai biết người ngoài có đồng lòng với mình không chứ?

[00:26:55] Kết quả, việc vốn nên để cậu đi,

[00:26:58] lại nhường cho Mao Tài rồi.

[00:27:04] Là tôi thưởng phạt không minh, dùng người không đúng mà!

[00:27:12] Cho nên cậu ta cầm cố cửa tiệm cưới vợ,

[00:27:15] đến một tiếng cũng không nói!

[00:27:18] Cũng là tôi đáng đời!

[00:27:20] Tôi... tôi chẳng trách ai được.

[00:27:24] Chỉ đáng trách bản thân mình thôi.

[00:27:35] Ông chủ, ngài đừng nói vậy.

[00:27:39] Nếu không phải năm đó ngài cưu mang con,

[00:27:42] để con ở Bắc Kinh

[00:27:44] không thật sự trở thành kẻ lang thang ăn xin,

[00:27:48] con cảm tạ ngài cả đời.

[00:27:53] Làm gì có chuyện ngài có lỗi với con chứ?

[00:27:57] Ngài tuyệt đối đừng nghĩ như vậy.

[00:28:01] Nghĩ hay không, ai cũng không ngăn được.

[00:28:07] Cậu để tôi nói hết những lời này ra,

[00:28:09] cũng coi như xứng đáng với quãng thời gian chủ tớ chúng ta cùng làm việc.

[00:28:12] Ông chủ!

[00:28:14] Làm ăn kinh doanh, khi cậu kiếm được tiền, gặp vận may,

[00:28:19] ai cũng không rõ ràng.

[00:28:22] Nhưng khi cậu thua lỗ hết tiền, gặp vận rủi,

[00:28:25] thì cái gì cũng rõ ràng cả.

[00:28:39] Việc kinh doanh sắp phải đóng cửa rồi,

[00:28:41] tôi cũng không có gì cho cậu.

[00:28:44] Cửa tiệm phía trước, cậu thấy cái gì tốt thì cứ lấy vài món đi.

[00:28:49] Ông chủ!

[00:28:51] Bán đi lấy tiền cũng đủ để làm ăn nhỏ.

[00:28:57] Ông chủ!

[00:28:57] Đi đi!

[00:29:00] Sao cậu không đi chứ!

[00:29:01] Ông chủ, không!

[00:29:04] Đi đi!

[00:29:06] Ông chủ! Sao ngài lại bắt con đi chứ!

[00:29:09] Ông chủ! Ông chủ! Con không...

[00:29:11] Ông chủ! Sao ngài lại bắt con đi chứ!

[00:29:12] Ông chủ, ngài đừng nói vậy vội.

[00:29:15] Chúng ta rốt cuộc thiếu bao nhiêu tiền?

[00:29:17] Thật sự không xoay sở được sao?

[00:29:22] Một vạn rưỡi lận đó!

[00:29:26] Nói ra thì một vạn rưỡi không phải là số tiền lớn.

[00:29:31] Nhưng tôi biết xoay đâu ra một vạn rưỡi này chứ?

[00:29:35] Một vạn rưỡi này... lấy mạng của tôi rồi!

[00:30:07] Bản thân tôi cũng không có mấy đồng bạc.

[00:30:13] Mấy năm nay ông chủ gửi vào sổ sách cho tôi,

[00:30:16] cũng chưa đến hai trăm đồng bạc trắng.

[00:30:20] Còn kém xa lắm.

[00:30:26] Ông chủ thua lỗ thế này, e rằng tôi phải rời khỏi đây rồi.

[00:31:29] [Thở dài]

[00:31:37] Mấy đồng bạc lẻ này thì làm được gì chứ?

[00:31:43] Vào thời khắc mấu chốt này, tôi còn cách nào nữa đây?

[00:32:03] Muốn cứu ông chủ, cũng chỉ có cách này thôi.

[00:32:10] Nhưng biết nói với Cửu Nhi thế nào đây?

[00:32:15] Cô ấy chưa chắc là người không hiểu lý lẽ.

[00:32:20] Nhưng thật sự không có chuyện như vậy.

[00:32:24] Vừa mới tặng cho người ta, lại muốn đòi về.

[00:32:30] Nhưng tôi cũng không thể chỉ nghĩ cho bản thân mình.

[00:32:35] Phong Nhất Các không còn,

[00:32:37] đồ đệ của Phong Nhất Các bán đồ Phấn thái Vạn Lịch để cưới vợ.

[00:32:43] Lời này không tử tế chút nào.

[00:32:47] Ông chủ đã cưu mang tôi,

[00:32:50] tôi tuyệt đối không thể để cửa tiệm này đóng cửa được!

[00:33:09] Cửu Nhi!

[00:33:12] Đây là gì?

[00:33:14] Tôi kể cho cô nghe một câu chuyện.

[00:33:17] Ngày xưa, có một người nông dân gặp tai ương, cha mất,

[00:33:22] đến Bắc Kinh kiếm sống.

[00:33:25] Không ngờ mấy ngày đã thành kẻ ăn mày,

[00:33:31] suýt nữa thì chết bệnh, chết đói.

[00:33:37] Sau này, vì một món đồ cổ nhỏ,

[00:33:41] anh ta được một ông chủ cửa tiệm nhận vào.

[00:33:44] Cho anh ta cơm ăn, áo mặc.

[00:33:48] Để anh ta học nghề.

[00:33:50] Anh ta học được nghề, kiếm được tiền.

[00:33:53] Ông chủ lại mở thêm một cửa tiệm nữa,

[00:33:57] không để anh ta qua đó mà giao cho họ hàng của mình.

[00:34:03] Một hôm, anh ta tình cờ gặp được một cô nương.

[00:34:10] Cô nương này vốn là người Giang Nam.

[00:34:14] Từ nhỏ đã bị bắt cóc bán đi,

[00:34:16] rơi vào chốn phong trần.

[00:34:19] Cô nương này xinh đẹp khỏi phải bàn.

[00:34:24] Tấm lòng cũng tốt. Cô ấy ở trong thanh lâu.

[00:34:28] Anh ta vừa nhìn thấy cô ấy liền cảm thấy đó là duyên tiền định,

[00:34:32] là nơi chốn thuộc về của kiếp này.

[00:34:34] Anh ta bèn hạ quyết tâm,

[00:34:37] nhất định phải chuộc cô ấy ra.

[00:34:42] Cũng là trời chiều lòng người.

[00:34:45] Người ta tặng cho cô ấy một chiếc hũ Phấn thái đời Minh Vạn Lịch.

[00:34:51] Có nó rồi, tiền cũng gần đủ một nửa.

[00:34:55] Đúng vào lúc này, việc kinh doanh của ông chủ bị thua lỗ.

[00:35:01] Tức giận đến nôn ra máu.

[00:35:03] Cửa tiệm anh ta làm cũng sắp phải đóng cửa.

[00:35:07] Nhưng anh ta muốn cứu cửa tiệm này.

[00:35:09] Dù thế nào đi nữa,

[00:35:11] cửa tiệm này đã giữ anh ta lại, nuôi sống anh ta.

[00:35:17] Ông chủ có ơn với anh ta.

[00:35:20] Nhưng anh ta cũng muốn cứu cô nương kia.

[00:35:25] Cả đời này của anh ta,

[00:35:27] chính là muốn cứu một nữ tử phong trần ra ngoài,

[00:35:31] mở một lớp dạy học,

[00:35:33] cùng lũ trẻ nghèo đọc thuộc "Nhân chi sơ, tính bản thiện,

[00:35:39]

[00:35:45] Cậu đừng nói nữa.

[00:35:48] Từ nhỏ xem nhiều truyện tranh rồi.

[00:35:52] Cũng thật nhờ cậu mà vẽ cả tôi vào đó.

[00:35:59] Cậu vừa kể câu chuyện này, lòng tôi đã rõ.

[00:36:04] Cậu đừng nghĩ vậy.

[00:36:05] Cậu nghe tôi nói hết đã.

[00:36:09] Từ khi biết chuyện, tôi đã phát nguyện.

[00:36:13]

[00:36:16] tôi cũng không thể coi thường bản thân mình.

[00:36:20] Tôi nhất định phải học theo gương người xưa,

[00:36:22] tự mình chọn cho mình một nơi tốt đẹp.

[00:36:27] Lời này một nữ tử phong trần nói ra,

[00:36:30] có chút không xứng.

[00:36:33] Nhưng tôi chính là nghĩ như vậy.

[00:36:36] Cuộc sống hiện tại không phải là thứ tôi muốn.

[00:36:39] Cuộc sống tôi muốn trong tương lai,

[00:36:42] tôi phải tự mình làm chủ.

[00:36:46] Nửa đời trước đã mất rồi,

[00:36:49] nửa đời sau tôi muốn là của chính mình.

[00:36:54] Gặp được cậu, tôi cứ ngỡ đã có chỗ dựa.

[00:37:02] Không ngờ đàn ông các người đều như nhau.

[00:37:06] Chuyện nhỏ nhặt đến mấy cũng lớn hơn chuyện của phụ nữ.

[00:37:12] Lời hứa nhẹ nhàng nhất cũng nặng hơn lời nguyện ước với phụ nữ.

[00:37:21] Nói rồi lại không giữ lời, cậu là loại người gì vậy?

[00:37:24] Còn đến kể chuyện cho tiểu thư nhà chúng tôi?

[00:37:27] Cậu nói xem, rốt cuộc là cái lão chủ tiệm thối tha

[00:37:29] ngày nào cũng bắt nạt cậu quan trọng, hay là tiểu thư nhà chúng tôi quan trọng?

[00:37:33] Cậu ngốc thật hay giả ngốc vậy hả?

[00:37:35] Tiểu thư nhà chúng tôi không đáng giá bằng cái hũ vỡ của cậu sao?

[00:37:39] Nói cho cậu biết!

[00:37:40] Cái hũ vỡ của cậu dù có đập đi cũng không trả cho cậu!

[00:37:42] Tôi cũng là nghĩ đến một chữ "Nghĩa".

[00:37:46] Thánh nhân nói...

[00:37:46] Đừng có thánh nhân nói nữa! Cậu như vậy,

[00:37:48] chẳng phải biến tất cả mọi người trong ngoài chúng tôi thành thánh nhân cả rồi sao?

[00:38:00] Vậy coi như tôi chưa nói gì đi.

[00:38:04] Tôi cũng là không còn chút chủ ý nào nữa rồi.

[00:38:26] Cô đừng giận tôi.

[00:38:31] Tôi muốn bỏ cái hũ đó,

[00:38:34] nhưng tôi thật sự không muốn từ bỏ cô đâu.

[00:38:40] Nếu tôi nói dối,

[00:38:43] thì cứ để tôi ăn xin cả đời.

[00:38:46] Để Viên Ngọc Sơn tôi cả đời cũng không có nơi an cư.

[00:38:50] Đợi chút.

[00:38:55] Tôi đã nghe rất nhiều vở kịch,

[00:38:57] xem qua thoại bản mấy triều đại.

[00:39:00] Điều cảm động nhất đối với tôi không phải là nam nữ yêu đương,

[00:39:05] mà là sự đồng cảm giữa những người cùng khổ.

[00:39:09] Nói một câu không biết tự lượng sức mình,

[00:39:11] tôi coi trọng cậu không bằng nói là kính trọng cậu.

[00:39:16] Một người có thiện tâm hay không, nhìn là biết ngay.

[00:39:22] Tôi lớn lên ở chốn thanh lâu sở quán.

[00:39:25] Người đến nơi này không nói đến vật thiện,

[00:39:27] người có tình có nghĩa lại được mấy ai?

[00:39:32] Hôm nay những lời này của cậu,

[00:39:34] tôi đau lòng nhưng cũng xen lẫn vài phần vui thầm.

[00:39:40] Cậu cũng đừng nói nữa.

[00:39:42] Rốt cuộc có cứu được nữ tử phong trần hay không,

[00:39:46] có tấm lòng này của cậu cũng là không tầm thường rồi.

[00:39:51] Tôi ở trong lòng cậu nặng nhẹ bao nhiêu, tôi rõ.

[00:40:10] Hoàn Tử, đi trả chiếc hũ này lại cho Viên công tử.

[00:40:15] Con không đi!

[00:40:16] Đồ tặng đi rồi làm gì có chuyện đòi lại chứ?

[00:40:18] [Tức giận]

[00:40:20] Đập vỡ cũng không trả cho cậu ta!

[00:40:22] Tôi cũng chỉ nói vậy thôi.

[00:40:24] Trên đời có quá nhiều chuyện muốn giúp,

[00:40:28] sao có thể chuyện nào cũng giúp được chứ?

[00:40:31] Nếu chuyện nào cũng giúp được,

[00:40:34] thì chưa chắc đã là chuyện thiện,

[00:40:36] chỉ có thể là chuyện bao đồng.

[00:40:39] Cậu cũng không cần phải ngại ngùng.

[00:40:42] Trong sách tôi đọc, cũng có bốn chữ "Việc nhân không nhường".

[00:40:47] Việc này tôi biết.

[00:40:49] Nếu cậu không làm được, trong lòng sẽ khổ sở.

[00:40:53] Tôi không biết thì thôi.

[00:40:56] Tôi biết vì chuyện của tôi mà không thành,

[00:40:59] trong lòng tôi cũng khổ.

[00:41:02] Cho nên cậu vẫn nên mang đi đi.

[00:41:06] Tôi không hề oán trách.

[00:41:10] Lời nhà Phật nói,

[00:41:12] cứu một mạng người hơn xây tháp bảy tầng.

[00:41:16] Có thể cứu người thật sự là cơ hội khó có.

[00:41:23] Nếu thật sự có thể cứu người, đừng nói là cái hũ này,

[00:41:27] dù là gia sản tính mạng thì đã sao chứ?

[00:41:32] Là tôi đã coi thường cô nương rồi.

[00:41:35] Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô nương ở đây,

[00:41:42] tôi đã ngẩn người.

[00:41:44] Tôi đã nói một câu.

[00:41:47] Cửu Nhi tốt,

[00:41:50] nếu có thể dài lâu thì càng tốt hơn.

[00:42:03] Hoàn Tử, nhanh lên!

[00:42:05] Tiểu thư!

[00:42:06] Hoàn Tử, nghe lời, mang trả cho cậu ấy đi.

[00:42:12] Đi đi!

[00:42:16] Ấy dà, Tiểu Viên à, đi nhé!

[00:42:19] Đừng đi, đừng đi!

[00:42:20] Họ Viên kia, cậu quay lại!

[00:42:21] Ây! Tôi làm rơi bây giờ!

[00:42:26] Đừng, đừng!

[00:42:31] Trả lại rồi tính sổ sau!

[00:42:57] Cô chỉ nghĩ cho người khác,

[00:43:00] nhưng ai cứu cô đây?

[00:43:04] Tôi biết trông cậy vào cậu thế nào đây?

[00:43:11] Không nghĩ nữa! Không nghĩ nữa!

[00:44:12] Cung chưởng quỹ đến rồi!

[00:44:17] Ngài đến rồi.

[00:44:35] Mấy vị đều ở đây à?

[00:44:40] Ngài xem.

[00:44:43] Uống trà, uống trà.

[00:44:46] Hôm nay có món đồ gì mới lạ không?

[00:44:49] Không có, không có.

[00:44:52] Xem ra đúng là không có rồi.

[00:44:54] Các vị nói chuyện đồng thanh thế à?

[00:44:55] Nhị gia, đây là ngân phiếu của ngài.

[00:44:56] Nhị gia, đây là ngân phiếu của ngài.

[00:44:58] Cung chưởng quỹ, ngài không phải uống trà sao? Mời qua bên này.

[00:44:58] Cung chưởng quỹ, ngài không phải uống trà sao? Mời qua bên này.

[00:44:59] Năm nghìn đồng, ngài nhận cho kỹ.

[00:45:00] Năm nghìn đồng, ngài nhận cho kỹ.

[00:45:01] Đổi ý rồi, đổi ý rồi.

[00:45:01] Đổi ý rồi, đổi ý rồi.

[00:45:02] Chiêu này của ngài thật cao tay!

[00:45:03] Trước là tạo danh tiếng cho Bối Bối Trai,

[00:45:03] xem qua một lượt rồi uống trà cũng không muộn.

[00:45:05] Trước là tạo danh tiếng cho Bối Bối Trai,

[00:45:08] Rồi nữa,

[00:45:09] chuyện trong nghề này,

[00:45:09] chuyện trong nghề này,

[00:45:09] lập tức đẩy giá thị trường lên cao.

[00:45:09] lập tức đẩy giá thị trường lên cao.

[00:45:10] Đôi khi lời nói không thể không nghe, cũng không thể nghe hết.

[00:45:13] Đôi khi lời nói không thể không nghe, cũng không thể nghe hết.

[00:45:13] Nghe nói, sau khi chúng ta đi,

[00:45:15] đồ trong nghề ít nhất tăng gấp đôi.

[00:45:15] Người nói thật thì ít, lời thật nói ra,

[00:45:18] lợi lộc người khác hưởng thì cũng thôi.

[00:45:20] Đồ cổ tôi thừa nhận không rành lắm.

[00:45:21] Đồ cổ tôi thừa nhận không rành lắm.

[00:45:21] Đáng ghét nhất là còn quay lại nói mình ngốc.

[00:45:23] Đáng ghét nhất là còn quay lại nói mình ngốc.

[00:45:24] Nhưng đấu trí thì tôi đã có từ trong bụng mẹ rồi.

[00:45:28] Ở trong cái nghề này, làm người tốt thật khó.

[00:45:28] Ở trong cái nghề này, làm người tốt thật khó.

[00:45:30] Đây chẳng phải quản gia, người nhà các vương phủ thấy thời thế không tốt,

[00:45:31] Đây chẳng phải quản gia, người nhà các vương phủ thấy thời thế không tốt,

[00:45:34] Ông chủ!

[00:45:35] Đây chẳng phải quản gia, người nhà các vương phủ thấy thời thế không tốt,

[00:45:36] cứ một mực gửi đồ đến chỗ tôi.

[00:45:37] Cung chưởng quỹ!

[00:45:38] cứ một mực gửi đồ đến chỗ tôi.

[00:45:39] Thu mua cũng kha khá rồi.

[00:45:42] Tôi nói,

[00:45:44] chúng ta mà không đẩy giá lên,

[00:45:47] chẳng phải là tự mua sao?

[00:45:50] Ấy dà, chỉ mang ra một cái hũ thế này à?

[00:45:52] Với lại,

[00:45:52] Ấy dà, chỉ mang ra một cái hũ thế này à?

[00:45:54] khẩu vị của đám học giả rởm này,

[00:45:56] Ấy dà, chỉ mang ra một cái hũ thế này à?

[00:45:56] đã bị tôi kích thích rồi.

[00:45:56] đã bị tôi kích thích rồi.

[00:45:57] Là đồ tốt thì đừng quan tâm là một món hay hai món.

[00:45:59] Mao Tài, sau này cứ theo ta làm ăn cho tốt.

[00:45:59] Mao Tài, sau này cứ theo ta làm ăn cho tốt.

[00:46:01] Sao cậu biết đây là đồ tốt?

[00:46:03] Mao Tài, sau này cứ theo ta làm ăn cho tốt.

[00:46:04] Đồ của người khác thì không phải đồ tốt sao?

[00:46:04] Đồ của người khác thì không phải đồ tốt sao?

[00:46:04]

[00:46:05]

[00:46:07] Chỉ cần nhìn Cung chưởng quỹ của Bảo Vinh Trai ngài,

[00:46:07] nào là mối Pháp, mối Đức, mối Nhật Bản.

[00:46:09] Chỉ cần nhìn Cung chưởng quỹ của Bảo Vinh Trai ngài,

[00:46:09] Chỗ tôi đây chỉ có một mối này, mối của Bối Lặc gia.

[00:46:10] Vừa vào đây đến ngụm trà cũng chưa uống,

[00:46:12] Vừa vào đây đến ngụm trà cũng chưa uống,

[00:46:13] đã nhắm thẳng vào món đồ này của tôi rồi, để ngài nói xem.

[00:46:13] Có danh tiếng của Bối Lặc gia,

[00:46:14] đã nhắm thẳng vào món đồ này của tôi rồi, để ngài nói xem.

[00:46:15]

[00:46:16]

[00:46:16] Món đồ này của tôi có phải đồ tốt không?

[00:46:17] Món đồ này của tôi có phải đồ tốt không?

[00:46:18] Phải chứ! Phải không? Phải!

[00:46:19] Món đồ này của tôi có phải đồ tốt không?

[00:46:20] Mao Tài xem này, hàng đã vào tay,

[00:46:22] Xem này,

[00:46:23] Mao Tài xem này, hàng đã vào tay,

[00:46:24] Đều nói Phong Nhất Các có một tiểu đồ đệ mắt nhìn rất độc đáo.

[00:46:24] Đều nói Phong Nhất Các có một tiểu đồ đệ mắt nhìn rất độc đáo.

[00:46:25] giá cũng đẩy lên rồi, cậu cứ chờ xem.

[00:46:27] giá cũng đẩy lên rồi, cậu cứ chờ xem.

[00:46:28] Có một đôi tay biết chọn hàng tốt.

[00:46:28] Có một đôi tay biết chọn hàng tốt.

[00:46:30] Nhị gia, cảm ơn ngài! Con nhất định theo ngài!

[00:46:31] Không ngờ cái miệng này cũng lanh lợi như vậy.

[00:46:33] Nhị gia, cảm ơn ngài! Con nhất định theo ngài!

[00:46:35] Cậu à, đừng có lấy lời mà nịnh nọt tôi.

[00:46:39] Này, bắt tay nào.

[00:47:27] Để lòng quyến luyến

[00:47:28] Để lòng yêu lại

[00:47:28] Để niềm vui đến nơi người mơ từng đến

[00:47:29] Để niềm vui đến nơi người mơ từng đến

[00:47:29] Nơi từng đến

[00:47:29] Để niềm vui đến nơi người mơ từng đến

[00:47:30]

[00:47:30]

[00:47:31]

[00:47:31] Để niềm vui đến nơi người mơ từng đến

[00:47:32]

[00:47:33] Để niềm vui đến nơi người mơ từng đến

[00:47:38]

[00:47:39]

[00:47:39] Để niềm vui dừng lại nơi cảm giác thanh xuân vĩnh cửu của người

[00:47:40]

[00:47:40] Để niềm vui dừng lại nơi cảm giác thanh xuân vĩnh cửu của người

[00:47:48] Để niềm vui dừng lại nơi cảm giác thanh xuân vĩnh cửu của người

[00:47:48] Để niềm vui dừng lại nơi cảm giác thanh xuân vĩnh cửu của người

[00:47:57] Đến gần bầu trời của người

[00:48:02] Để nắng mai vuốt ve

[00:48:07] Trong men say của người

[00:48:11] Để nắng mai khẽ vuốt ve

[00:48:15] Trong vòng tay say đắm của người

[00:48:30]

[00:48:32] [Âm nhạc]

[00:48:32]

[00:48:32]

[00:48:33] [Âm nhạc]

[00:48:37] [Âm nhạc]

[00:48:37] [Âm nhạc]

[00:48:39]

[00:48:40]

[00:48:41]

[00:48:49] Giấy phép sản xuất phim truyền hình: 00220

[00:48:50] [Âm nhạc]

[00:48:53] [Âm nhạc]

[00:48:58] Giấy phép sản xuất phim truyền hình: 00220

[00:49:02] [Âm nhạc]

[00:49:05] [Âm nhạc]

[00:49:07] [Âm nhạc]


 0 Comentários sort   Ordenar por


A seguir