Следующий

Viên Ngọc Bích tập 23 - Tôn Lệ, Hoắc Kiến Hoa, Trương Quốc Lập, Trương Thiết Lâm

9 Просмотры· 07/05/25
duongvu88
duongvu88
3 Подписчики
3

⁣⁣Viên Ngọc Bích (tên gốc: 屋顶上的绿宝石 – Viên Ngọc Bích Trên Mái Nhà) là bộ phim truyền hình Đài Loan do Tôn Lệ và Hoắc Kiến Hoa đóng chính. Phim kể về hành trình tìm kiếm tình yêu và sự tha thứ của những con người mang trong mình nhiều tổn thương quá khứ. Với bối cảnh lãng mạn, diễn xuất chân thực và thông điệp chữa lành sâu sắc, bộ phim đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng khán giả yêu thích dòng phim châu Á. Đây cũng là một trong những tác phẩm hiếm hoi mà Tôn Lệ tham gia thuộc thể loại thanh xuân lãng mạn, mang đến hình ảnh dịu dàng, đầy cảm xúc – khác biệt rõ nét so với các vai diễn cổ trang quen thuộc của cô.

Показать больше

[00:02:07] Em có thể vào không?

[00:02:09] Vào đi.

[00:02:14] Lúc đó ở Anh,

[00:02:17] em giúp hai mẹ con cô ấy mua vé máy bay,

[00:02:19] cũng là để giúp mẹ của Gia Kỳ trốn nợ.

[00:02:23] Là cô Lương không cho em nói với anh.

[00:02:27] Khi em biết Gia Kỳ xảy ra tai nạn,

[00:02:31] trong lòng em rất buồn.

[00:02:34] Em cũng không khá hơn anh là mấy.

[00:02:36] Sau này em biết

[00:02:38] chân của Gia Kỳ bị thương do tai nạn xe,

[00:02:40] em cũng buồn thay cho cô ấy.

[00:02:42] Cũng là Gia Kỳ không muốn em để cho anh biết.

[00:02:46] Còn lần này,

[00:02:47] em muốn đưa cô ấy đến Thượng Hải,

[00:02:49] em cũng chỉ muốn chữa khỏi chân cho cô ấy thôi.

[00:02:52] Bội Dư à,

[00:02:53] những lời giải thích này

[00:02:55] đối với anh đã không còn quan trọng nữa rồi.

[00:02:57] Nhưng đối với em lại rất quan trọng.

[00:02:59] Sao anh có thể vì những hiểu lầm không rõ ràng này

[00:03:01] mà chia tay với em?

[00:03:04] Không phải vì những hiểu lầm này.

[00:03:05] Vậy thì là vì cái gì?

[00:03:12] Là vì trái tim của anh.

[00:03:15] Khi anh biết Gia Kỳ đã chết,

[00:03:18] trái tim anh cũng đã chết theo cô ấy.

[00:03:22] Nhưng khi anh phát hiện cô ấy vẫn còn sống,

[00:03:24] anh đau khổ, anh giằng xé.

[00:03:27] Bởi vì anh biết,

[00:03:28] nếu lần này bỏ lỡ cô ấy,

[00:03:31] trái tim anh sẽ không bao giờ sống lại được nữa.

[00:03:34] Vậy còn em thì sao?

[00:03:37] Anh có từng nghĩ đến sự sống chết của em không?

[00:03:41] Anh có nghĩ rằng,

[00:03:43]

[00:03:44] đã thành công rực rỡ,

[00:03:46] trước mắt có một tương lai rộng mở đang chờ anh.

[00:03:49] Anh thật sự bằng lòng vì Gia Kỳ

[00:03:52] mà từ bỏ tất cả những thứ này sao?

[00:03:54] Anh bằng lòng, Bội Dư.

[00:03:59] Bội Dư,

[00:04:00] có lẽ em vẫn chưa tìm được

[00:04:03] ngôi sao thực sự của cuộc đời mình.

[00:04:06] Khi ngôi sao đó chiếu sáng cuộc đời em,

[00:04:11] em sẽ phát hiện ra tất cả những thứ khác

[00:04:13] đều lu mờ, không ánh sáng.

[00:04:14] Mọi thứ đều không quan trọng.

[00:04:17] Anh biết,

[00:04:19] anh biết chuyện này rất không công bằng với em.

[00:04:22] Nhưng anh cũng rất đau khổ,

[00:04:23] anh cũng rất giằng xé.

[00:04:25] Nhưng anh có thể làm thế nào được chứ?

[00:04:26] Bởi vì sao?

[00:04:28] Bởi vì dẫu sao cũng là Gia Kỳ,

[00:04:30] cô ấy xuất hiện trong cuộc đời anh trước.

[00:04:34] Nếu như em là người xuất hiện trong cuộc đời anh trước,

[00:04:36] anh cũng sẽ làm như vậy.

[00:04:39] Vậy nên?

[00:04:40] Cho nên, xin em hãy tha thứ cho anh.

[00:04:46] Được rồi,

[00:04:47] thời gian không còn sớm nữa,

[00:04:49] em nghỉ ngơi sớm đi.

[00:04:51] Em xin anh,

[00:04:54] đừng rời xa em.

[00:04:59] Nếu anh nghĩ thông suốt rồi,

[00:05:01] sáng mai em nhìn thấy quần áo của anh

[00:05:04] được đặt lại vào trong tủ,

[00:05:07] em sẽ quên hết mọi chuyện xảy ra hôm nay,

[00:05:10] rồi bắt đầu lại từ đầu với anh.

[00:05:13] Em nhất định, nhất định sẽ để bản thân mình trở thành

[00:05:20] ngôi sao đó trong cuộc đời anh.

[00:06:17] Phiền cô giúp tôi đưa đơn từ chức này cho tổng giám đốc.

[00:06:20] Vâng ạ.

[00:06:21] Cảm ơn.

[00:07:02] À, ở đây.

[00:07:04] Niệm Trung.

[00:07:05] Sao đến sớm vậy?

[00:07:06] Khánh Nghiệp.

[00:07:08] Bàng Giải.

[00:07:13] Hợp tác với các cậu một thời gian dài như vậy, tôi thật sự rất vui.

[00:07:18] Đặc biệt là cậu, Bàng Giải.

[00:07:20] Nhưng điều tôi muốn nói với cậu là,

[00:07:22] bớt đùa giỡn một chút,

[00:07:23] chân thành thêm một chút,

[00:07:25] tôi tin cậu sẽ càng thành công hơn.

[00:07:34] Ừm.

[00:07:35] Khánh Nghiệp,

[00:07:36] cảm ơn cậu.

[00:07:37] Bảo trọng.

[00:07:38] Bảo trọng.

[00:07:44] Này,

[00:07:45] cách cấp trên của các cậu động viên người khác,

[00:07:46] đều không đầu không đuôi như vậy à?

[00:08:50] Mẹ.

[00:08:52] Con làm như vậy,

[00:08:54] mẹ hẳn sẽ hiểu đúng không?

[00:09:06] Mẹ,

[00:09:08] có lẽ sự ra đi của con

[00:09:09] không phù hợp với kỳ vọng về cuộc đời con của mẹ lúc đầu.

[00:09:13] Nhưng cho đến khi con cuối cùng cũng có thể buông bỏ tất cả,

[00:09:16] con mới bừng tỉnh ngộ ra rằng,

[00:09:19] thiên đường mà con hằng ao ước từ nhỏ

[00:09:21] từ trước đến nay

[00:09:23] vẫn luôn ở ngay bên cạnh con.

[00:09:26] Chỉ có cô ấy

[00:09:28] mới có thể để con chạm đến được hình dáng của thiên đường.

[00:09:31] Con tin rằng,

[00:09:32] tâm trạng của con lúc này,

[00:09:34] mẹ ở trên thiên đường

[00:09:37] nhất định sẽ hiểu.

[00:09:43] Chào cô Nghiêm.

[00:09:44] Tôi đã chuẩn bị xong cả rồi.

[00:09:46] Khi nào chúng ta có thể bắt đầu?

[00:09:48] Tại sao không có bữa sáng?

[00:09:51] Bữa sáng?

[00:09:53] Đương nhiên rồi.

[00:09:54] Cô ở chỗ tôi phục hồi chức năng,

[00:09:55] tôi cung cấp cho cô ăn, cung cấp cho cô ở,

[00:09:57] toàn bộ việc nhà trong căn nhà này đương nhiên phải do một tay cô đảm nhiệm rồi.

[00:10:01] Tôi nói như vậy,

[00:10:02] không quá đáng chứ?

[00:10:03] Không quá đáng.

[00:10:05] Nhưng tôi...

[00:10:07] Trong căn nhà này,

[00:10:09] chỉ có người đến để phục hồi chức năng,

[00:10:11] không có người tàn phế.

[00:10:14] Hiểu chưa?

[00:10:17] Không vấn đề gì ạ

[00:10:18] Bữa sáng hôm nay tôi làm thay cô,

[00:10:20] nhưng bắt đầu từ ngày mai,

[00:10:21] đây chính là công việc của cô.

[00:10:24] Học trò của tôi đã gửi phim X-quang của cô tới đây.

[00:10:28] Để tôi giúp cô phục hồi chức năng cũng được,

[00:10:30] nhưng mọi bước đều phải tuân theo chỉ thị của tôi.

[00:10:33] Sau khi ăn sáng xong,

[00:10:36] chúng ta bắt đầu bài tập phục hồi chức năng.

[00:10:38] Bước đầu tiên,

[00:10:39] vứt cái xe lăn của cô đi cho tôi.

[00:10:46] Đây là bài tập hôm nay của cô.

[00:10:47] Cát giúp cho cô đứng vững trên mặt đất,

[00:10:50] cố gắng để cho cơ bắp ở chân bắt đầu dùng sức.

[00:10:52] Bây giờ,

[00:10:53] hít vào,

[00:10:54] dùng lực,

[00:10:55] bước về phía trước.

[00:10:56] Tôi không được.

[00:10:57] Cô còn chưa bước được bước đầu tiên đã kêu không được.

[00:11:01] Nếu đến cả điều này cũng không làm được,

[00:11:03] thì cô mau đi khỏi đây cho tôi.

[00:11:05] Rồi cả đời này cô cứ sống trên xe lăn đi.

[00:11:30] Tôi biết là cô có thể mà.

[00:11:33] Nghe cho kỹ đây.

[00:11:35] Mục tiêu hôm nay của cô,

[00:11:37] là đi qua đi lại ba lần.

[00:11:39] Ba lần ạ?

[00:11:41] Miệng không cần phải há to như vậy.

[00:11:42] Chân là của cô chứ không phải của tôi.

[00:11:45] Tôi vào trong nghỉ ngơi trước,

[00:11:46] lát nữa sẽ ra xem cô.

[00:11:48]

[00:11:49] Cô Nghiêm!

[00:12:18] Anh đã nói chúng ta không thể quay lại được nữa.

[00:12:20] Cho nên anh đành phải đến đây.

[00:12:23] Em không cần phải tốn công tốn sức trốn tránh anh,

[00:12:25] chạy trốn anh.

[00:12:26] Bởi vì,

[00:12:27] từ giây này trở đi,

[00:12:28] anh sẽ không bao giờ để em biến mất khỏi anh nữa.

[00:12:30] Châu Niệm Trung,

[00:12:31] tại sao anh cứ phải ép em?

[00:12:33] Bởi vì anh đã không còn đường lui nữa rồi.

[00:12:45] Mạc Gia Kỳ,

[00:12:47] em nhìn cho rõ đây.

[00:12:49] Em nhìn cho rõ đây.

[00:12:51] Từ bây giờ trở đi, anh không cần phải giải thích với bất kỳ ai.

[00:12:53] Anh chỉ cần giải thích với chính mình,

[00:12:54] anh chỉ cần giải thích với trái tim của chính mình.

[00:12:58] Châu Niệm Trung,

[00:13:01] em đã tặng sợi dây chuyền ngọc bích cho Bội Dư rồi.

[00:13:04] Cô ấy mới là vị hôn thê của anh.

[00:13:06] Tại sao anh còn đến làm phiền cuộc sống của em?

[00:13:10] Anh đã tự hỏi mình cả ngàn lần,

[00:13:13] cả đời này,

[00:13:14] có gì quan trọng hơn em, Mạc Gia Kỳ không?

[00:13:16] Câu trả lời là không.

[00:13:18] Anh về đi.

[00:13:20] Châu Niệm Trung,

[00:13:22] bây giờ em đang sống rất tốt.

[00:13:24] Anh không thấy là em đã bắt đầu học đi lại rồi sao?

[00:13:27] Hơn nữa em và Nhiếp Khải đã hẹn ước rồi.

[00:13:29] Anh ấy ở bên đó nỗ lực,

[00:13:30] em ở bên này nỗ lực,

[00:13:31] chúng em đã lên kế hoạch cả rồi.

[00:13:32] Mạc Gia Kỳ,

[00:13:33] tại sao em không chịu đối mặt với trái tim mình?

[00:13:36] Anh còn có thể thẳng thắn đối mặt với chính mình.

[00:13:38] Em đừng lấy Nhiếp Khải ra làm cớ thoái thác.

[00:13:41] Hôm đó trên tàu hỏa,

[00:13:42] em cũng đã thừa nhận là em yêu anh.

[00:13:44] Không phải sao?

[00:13:46] Anh tránh ra.

[00:13:46] Anh sẽ không nhường nữa.

[00:13:49] Trước đây anh luôn tránh so sánh mình với Nhiếp Khải,

[00:13:52] bởi vì anh sợ làm tổn thương tình bạn giữa chúng ta.

[00:13:55] Nhưng bỗng nhiên phát hiện ra,

[00:13:56] hóa ra tình bạn không thể dùng việc hy sinh tình yêu thật sự để đổi lấy.

[00:14:00] Anh biết,

[00:14:02] anh biết Nhiếp Khải đã hy sinh rất nhiều vì em,

[00:14:03] nhưng anh, Châu Niệm Trung, cũng có thể.

[00:14:06] Khi anh quyết định rời khỏi khách sạn,

[00:14:09] anh đã thề rằng,

[00:14:11] anh xin hứa với em,

[00:14:12] đời này anh sẽ càng yêu em hơn.

[00:14:19] Đừng đụng vào cô ấy.

[00:14:23] Tiên sinh,

[00:14:24] tôi không biết cậu và cô Mạc có quan hệ gì,

[00:14:27] nhưng bây giờ cô ấy là bệnh nhân của tôi.

[00:14:30] Trong quá trình cô ấy phục hồi chức năng,

[00:14:31] tôi không muốn có người khác đến giúp cô ấy.

[00:14:33] Ngã rồi,

[00:14:34] thì phải tự mình đứng dậy.

[00:14:39] Bác sĩ,

[00:14:40] tôi chỉ muốn...

[00:14:42] Nếu muốn tốt cho cô ấy,

[00:14:43] thì đừng nghĩ gì cả.

[00:15:09] Trước khi kết thúc cuộc họp,

[00:15:10] tôi xin tuyên bố một vài sự điều động nhân sự mới trong công ty.

[00:15:14] Nguyên Trưởng phòng Quản lý Nhiếp Khải,

[00:15:17] hôm nay đã chính thức nhậm chức Trợ lý đặc biệt của Tổng Giám đốc.

[00:15:24] Còn một chuyện nữa,

[00:15:26] sáng sớm hôm nay,

[00:15:26] tôi đã nhận được đơn từ chức của trưởng phòng Kế hoạch Châu Niệm Trung.

[00:15:30] Ở đây, chúng ta chúc cậu ấy tiền đồ như gấm.

[00:15:33] Phó tổng,

[00:15:33] về chuyện này chắc cô cũng biết rồi chứ?

[00:15:36] Tôi đương nhiên biết.

[00:15:38] Nhưng sau khi tôi giữ lại,

[00:15:40] Trưởng phòng Châu sẽ tiếp tục cống hiến cho khách sạn chúng ta.

[00:15:42] Hiện tại xử lý theo dạng nghỉ không lương giữ chức.

[00:15:47] Vậy nên,

[00:15:48] biên chế nhân sự của phòng Kế hoạch sẽ không có bất kỳ thay đổi nào.

[00:15:50] Trong khoảng thời gian Trưởng phòng Châu vắng mặt,

[00:15:52] sẽ do trợ lý của anh ấy là Bàng Hiến tạm thời đảm nhận chức vụ.

[00:15:55] Không biết ý của tổng giám đốc thế nào?

[00:15:59] Được thôi.

[00:15:59] Nếu Trưởng phòng Châu xin nghỉ không lương giữ chức,

[00:16:02] tôi đương nhiên vui rồi.

[00:16:04] Vì công ty chúng ta cũng không phải mất đi

[00:16:06] một nhân tài vừa có năng lực lại vừa ưu tú như vậy.

[00:16:09] Phải không?

[00:16:39] Cuối cùng cũng có văn phòng riêng rồi.

[00:16:42] Này, tôi thấy cậu,

[00:16:43] chức càng làm càng lớn, người cũng ngày càng ra dáng rồi đấy.

[00:16:45] Văn phòng đẹp quá.

[00:16:47] Thôi đi.

[00:16:48] Lại đây, lại đây.

[00:16:49] Trợ lý đặc biệt của Tổng giám đốc, mời ngồi.

[00:16:51] Lại đây, lại đây.

[00:16:51] Mời ngồi.

[00:16:54] Ngồi đi, ngồi đi.

[00:16:56] Xem cậu gần đây,

[00:16:57] chức càng làm càng lớn,

[00:16:58] đến lúc đó tôi phải nhờ cậu đề bạt rồi.

[00:17:00] Sau này ngày tháng của tôi phải ôm đùi cậu mà sống rồi.

[00:17:03] Đâu có khoa trương vậy.

[00:17:04] Cậu coi tôi là hoạn quan bên cạnh hoàng đế đấy à?

[00:17:07] Cậu nói vậy cũng có lý.

[00:17:09] Trên cậu còn có một phó tổng,

[00:17:10] phó tổng còn có vị hôn phu là Niệm Trung.

[00:17:12] Có phải cậu xem nhiều phim truyền hình quá rồi không?

[00:17:14] Từ khi nào mà thực dụng như vậy?

[00:17:16] Không có đâu.

[00:17:17] Tôi chỉ là nghĩ mình cũng không còn nhỏ nữa.

[00:17:20] Nếu không phải Niệm Trung nghỉ không lương giữ chức,

[00:17:22] tôi cũng không có chức vụ này để làm.

[00:17:24] Cho nên tôi nhất định phải nắm bắt tốt cơ hội này.

[00:17:27] Nói thật nhé,

[00:17:29] Niệm Trung đột nhiên nghỉ không lương giữ chức,

[00:17:31] hai người cùng phòng,

[00:17:32] chắc là biết lý do nhỉ?

[00:17:34] Tôi làm sao biết được.

[00:17:35] Sáng nay cậu ấy chạy qua động viên tôi vài câu,

[00:17:37] tôi về xong cũng không nghĩ nhiều.

[00:17:41] Ai mà biết được cậu ấy lại đi nghỉ phép dài hạn.

[00:17:44] Nhưng mà tôi thấy sắc mặt của phó tổng hôm nay lạ lắm.

[00:17:47] Tôi đang nghĩ,

[00:17:47] chắc là đôi trẻ cãi nhau rồi.

[00:17:53] Ây,

[00:17:54] để tôi, để tôi, để tôi.

[00:17:55] Alo, chào cô.

[00:17:57] Tìm trợ lý đặc biệt.

[00:17:58] Ừm, chờ một chút.

[00:17:59] Trợ lý đặc biệt, mời nghe máy.

[00:18:01] Trợ lý đặc biệt Nhiếp,

[00:18:02] tổng giám đốc mời anh.

[00:18:03] Được,

[00:18:04] biết rồi.

[00:18:04] Tôi qua ngay.

[00:18:05] Alo?

[00:18:07] Tôi đi đây.

[00:18:08] Đừng có động đậy lung tung.

[00:18:09] Đi đi.

[00:18:11] Thôi được rồi.

[00:18:12] Cậu đi làm việc đi.

[00:18:13] Sau này tôi cũng sẽ coi cậu là mục tiêu của mình,

[00:18:15] nỗ lực hơn nữa.

[00:18:21] Vâng.

[00:18:22] Mời vào.

[00:18:24] À,

[00:18:24] Nhiếp Khải, ngồi đi.

[00:18:27] Thế nào?

[00:18:28] Văn phòng mà tôi cho người thiết kế riêng cho cậu, hài lòng chứ?

[00:18:31] Cảm ơn tổng giám đốc.

[00:18:32] Thật ra tôi chưa từng nghĩ sẽ có văn phòng riêng.

[00:18:35] Không đâu.

[00:18:36] Cậu đương nhiên cần văn phòng riêng.

[00:18:38] Sau này những việc cậu cần giúp tôi xử lý còn nhiều lắm.

[00:18:40] Tôi hy vọng cậu có thể trở thành người của tôi.

[00:18:43] Hãy nhớ,

[00:18:44] cậu là người của tôi.

[00:18:49] Tôi nhất định sẽ nỗ lực,

[00:18:50] sẽ không phụ sự kỳ vọng của tổng giám đốc.

[00:18:54] Đây là tài liệu tài chính của các bộ phận.

[00:18:57] Sau khi bộ phận tài chính thẩm tra,

[00:18:58] tôi vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ.

[00:19:00] bên trong có vài khoản tiền có hướng lưu chuyển không rõ ràng.

[00:19:02] Tôi hy vọng cậu có thể giúp tôi kiểm tra lại một lần.

[00:19:04] Vâng.

[00:19:05] Nếu không có việc gì nữa,

[00:19:06] cậu có thể đi làm việc rồi.

[00:19:08] Vâng

[00:19:15] Lập tức đặt vé máy bay cho tôi.

[00:19:16] Tôi muốn đích thân bay về Thượng Hải để gặp ba tôi.

[00:19:18] Nói với ông ấy,

[00:19:20] kế hoạch của chúng ta đã chính thức bắt đầu.

[00:19:22] Vâng ạ.

[00:19:37] Hôm nay đi được ba lượt,

[00:19:39] cảm thấy thế nào rồi?

[00:19:40] Mệt

[00:19:42] Mới đi ba lượt đã kêu mệt,

[00:19:45] ngày mai phải đi năm lượt đấy.

[00:19:50] Đừng có làm ra vẻ đáng thương để tôi hạ thấp yêu cầu với cô.

[00:19:56] Người đàn ông ở cửa là ai vậy?

[00:19:59] Bên ngoài?

[00:20:00] Hôm nay đã đến rồi,

[00:20:02] tôi vừa thấy anh ta vẫn luôn ở bên ngoài chưa đi.

[00:20:11] Sáng mai,

[00:20:12] tôi tập luyện về là phải có bữa sáng.

[00:20:14] Cô nghỉ ngơi sớm đi.

[00:21:07] Chào cô Nghiêm.

[00:21:18] Cô Nghiêm à,

[00:21:20] hôm qua cô ngủ ngon không?

[00:21:22] Wow, trông cô khí sắc tốt quá.

[00:21:24] Nào, hôm nay tôi chạy cùng cô, được không?

[00:21:26] Sau này ngày nào tôi cũng chạy với cô.

[00:21:35] Bữa sáng làm xong hết chưa?

[00:21:36] Làm xong hết rồi ạ.

[00:21:38] Hơn nữa,

[00:21:38] tôi sợ cô ăn không no,

[00:21:39] còn làm thêm một phần.

[00:21:41] Vậy thì vừa hay.

[00:21:42] Vào đi.

[00:21:45] Cô Nghiêm.

[00:21:46] Nóng chết mất.

[00:21:47] Tôi thấy cậu ta là bạn cô,

[00:21:48] sáng nay lại còn tập thể dục cùng tôi cả buổi sáng,

[00:21:50] mời cậu ta vào nhà ăn sáng.

[00:21:52] Ngồi đi.

[00:21:53] Chào, chào.

[00:21:59] Vậy tôi không khách sáo nhé.

[00:22:00] Tôi đói quá.

[00:22:05] Ừm.

[00:22:06] Bữa sáng này ngon thật.

[00:22:07] Ngon thật.

[00:22:08] Gia Kỳ, đây là em làm à?

[00:22:10] Wow,

[00:22:10] em biết làm bữa sáng kiểu Mỹ này từ bao giờ vậy?

[00:22:12] Giỏi thật.

[00:22:13] Ngon quá.

[00:22:16] Hai người ăn đi.

[00:22:17] Nếu không đủ thì bảo Gia Kỳ làm thêm.

[00:22:18] Không sao đâu.

[00:22:19] Hai người ăn đi, đừng khách sáo.

[00:22:21] Ồ, cô à,

[00:22:22] bữa sáng ở chỗ cô ngon như vậy,

[00:22:23] không khí lại tốt thế này,

[00:22:24] hay là thế này đi,

[00:22:25] sau này mỗi sáng,

[00:22:26] tôi đều cùng cô tập thể dục.

[00:22:27] Thế nào?

[00:22:31] Cậu ăn mau đi.

[00:22:33] Được.

[00:22:35] Ngon.

[00:22:43] Xương chậu của cô đã liền lại từ nửa năm trước rồi.

[00:22:47] Theo tôi thấy,

[00:22:49] cô không đứng dậy được,

[00:22:50] vốn là do yếu tố tâm lý.

[00:22:53] Trong thời gian cô ở chỗ tôi,

[00:22:56] tiến bộ rất nhanh.

[00:22:58] Nhưng tôi thật sự không dám nhận công.

[00:23:02] Bởi vì tôi thật sự cảm thấy,

[00:23:04] đây dường như không phải là thành tựu của tôi.

[00:23:10] Cô Nghiêm à,

[00:23:11] tôi rửa bát xong rồi.

[00:23:13] Còn cần giúp gì nữa không ạ?

[00:23:15] Lấy cho tôi một cái khăn ướt.

[00:23:16] Được.

[00:23:17] Không cần nữa.

[00:23:19] Tôi tự đi.

[00:23:39] Cô Nghiêm,

[00:23:39] vậy tôi...

[00:23:40] Sao cậu cứ ở lì đây giúp đỡ?

[00:23:43] Những việc nhà này đáng lẽ phải do Gia Kỳ làm.

[00:23:46] Cậu đừng tưởng cậu chạy bộ buổi sáng với tôi vài ngày,

[00:23:49] là có thể ở đây ăn chực uống chực.

[00:23:52] Tôi hỏi cậu,

[00:23:54] bây giờ cậu ở đâu?

[00:23:56] Tiền thuê nhà bao nhiêu?

[00:23:58] Tôi ở nhà trọ nhỏ trong thành phố,

[00:24:00] tiền thuê tính theo tháng ạ.

[00:24:12] Châu Niệm Trung,

[00:24:14] anh làm gì vậy?

[00:24:15] Ồ,

[00:24:15] làm bữa sáng.

[00:24:16] Đúng rồi, tối qua anh đã nói chuyện với cô Nghiêm rồi.

[00:24:19] Bên này cô ấy có một phòng nhỏ,

[00:24:20] bắt đầu từ tối qua,

[00:24:21] anh đã trở thành người thuê nhà của cô ấy rồi.

[00:24:23] Em đừng thấy cô ấy vẻ mặt nghiêm nghị,

[00:24:25] cô ấy thấy anh sớm tối chạy qua chạy lại như vậy,

[00:24:26] trong lòng cô ấy vẫn rất thông cảm cho anh.

[00:24:28] Nhưng em không thể thông cảm cho anh.

[00:24:31] Châu Niệm Trung,

[00:24:32] em đã rất nỗ lực coi như không thấy anh rồi.

[00:24:35] Tại sao anh còn phải phá vỡ sự yên tĩnh vốn có của em,

[00:24:37] làm phiền cuộc sống của em.

[00:24:38] Xin anh hãy rời khỏi đây được không?

[00:24:41] Giữa chúng ta,

[00:24:42] ngay từ khi em quyết định

[00:24:43] rời khỏi nước Anh, thì đã kết thúc rồi.

[00:24:45] Bây giờ mọi thứ của em và anh không có chút quan hệ nào.

[00:24:48] Bây giờ em chỉ là một người què,

[00:24:50] có thể cả đời phải sống dựa vào nạng.

[00:24:53] Em không muốn gánh tội danh làm lỡ dở đời anh.

[00:24:55] Xin anh hãy rời đi.

[00:24:56] Anh cứ đi theo đuổi tương lai của mình đi,

[00:24:59] xin anh hãy rời khỏi đây.

[00:25:00] Được không?

[00:25:01] Cầu xin anh.

[00:25:02] Em nói với anh nhiều như vậy,

[00:25:03] anh vẫn phải nhấn mạnh với em,

[00:25:05] anh, Châu Niệm Trung, đã thề sẽ không bao giờ để em rời xa anh nữa.

[00:25:09] Có em ở bên cạnh,

[00:25:10] đó mới là thiên đường của anh.

[00:25:11] Được, nếu anh đã nói như vậy,

[00:25:13] vậy bây giờ chỉ có em đến làm đao phủ thôi.

[00:25:17] Đao phủ sẽ đưa anh từ thiên đường xuống địa ngục.

[00:25:52] Tôi đã từng nói với cô chưa,

[00:25:55] người mà tôi vẫn luôn thờ cúng đó là ai?

[00:26:00] Con nghĩ,

[00:26:01] chắc là chồng của cô phải không ạ?

[00:26:03] Tôi có nói với cô là tôi đã kết hôn rồi à?

[00:26:07] Con... thật xin lỗi.

[00:26:11] Con người sống,

[00:26:13] phải biết trân trọng.

[00:26:16] Trân trọng sự ấm áp của mỗi tia nắng,

[00:26:20] trân trọng sự thảnh thơi của mỗi hơi thở,

[00:26:24] Quan trọng nhất,

[00:26:27] là phải trân trọng sự rung động của mỗi nhịp đập con tim.

[00:26:31] Nếu không thì,

[00:26:34] khi một ngày nào đó cô ngoảnh đầu nhìn lại,

[00:26:35] lại phát hiện mọi thứ đều không thể làm lại từ đầu,

[00:26:39] cô sẽ chỉ có thể cả đời dằn vặt trong đau khổ.

[00:26:47] Tôi và anh ấy,

[00:26:48] vốn dĩ mỗi người đều có hôn ước riêng.

[00:26:51] Yêu nhau vào thời điểm không nên yêu.

[00:26:55] Bởi vì chúng tôi mỗi người đều mang gánh nặng trên vai,

[00:27:00] chúng tôi đã rất lý trí,

[00:27:01] đau khổ chia tay.

[00:27:07] Lúc còn trẻ, chúng tôi

[00:27:10] cứ ngỡ rằng chia tay mối tình này,

[00:27:13] mỗi người nhất định đều có thể có cuộc sống tốt đẹp hơn.

[00:27:16] Nhưng cho đến khi chia xa,

[00:27:20] tôi mới cảm nhận rõ ràng nỗi đau đó,

[00:27:25] nó sẽ xé nát con người ta.

[00:27:37] Dù cho sau này,

[00:27:38] tôi đã thoát khỏi hôn ước,

[00:27:41] nhưng anh ấy không thể chống lại sự sắp đặt của gia tộc,

[00:27:45] cưới một cô gái khác.

[00:27:48] Tôi và anh ấy,

[00:27:50] cả đời này,

[00:27:52] cứ thế lỡ mất nhau.

[00:27:55] Cho đến khi anh ấy rời khỏi thế gian này,

[00:27:58] tôi mới đột nhiên phát hiện ra,

[00:28:00] có những tình cảm mà lúc đó cô tự cho rằng có thể rũ bỏ sạch sẽ,

[00:28:04] lại định sẵn sẽ day dứt cô cả một đời.

[00:28:09] Tôi thường hay nghĩ,

[00:28:11] nếu như năm đó,

[00:28:13] ngay từ đầu,

[00:28:15] tôi không lý trí mà rời xa anh ấy như vậy,

[00:28:18] liệu nửa đời sau của tôi,

[00:28:21] có phải không chỉ dựa vào hồi ức của một tấm ảnh,

[00:28:24] để cô đơn bước đi hết quãng đời còn lại.

[00:28:27] Nhưng một khi đã nói ra,

[00:28:30] thì thật sự không thể quay đầu lại.

[00:28:33] Nửa đời sau,

[00:28:35] chỉ còn lại sự giày vò và nỗi đau thấu tim bầu bạn với cô mà thôi.

[00:28:44] Cô Nghiêm à,

[00:28:45] mời vào.

[00:28:49] Cùng anh đến một nơi được không?

[00:29:10] Anh đưa em đến đây làm gì?

[00:29:14] Châu Niệm Trung!

[00:29:25] Châu Niệm Trung!

[00:29:25] Anh làm gì vậy?

[00:29:26]

[00:29:28] Anh đừng tưởng làm chuyện dại dột thì tôi sẽ...

[00:29:30] Em yên tâm.

[00:29:31] Anh sẽ không làm chuyện dại dột đâu.

[00:29:33] Anh không thể chết.

[00:29:36] Bởi vì anh đã hứa,

[00:29:38] anh phải chăm sóc Mạc Gia Kỳ cả đời.

[00:29:41] Anh thậm chí sẽ không nhường cô ấy cho bất kỳ ai.

[00:29:44] Nếu như cô ấy không muốn mang tiếng làm liên lụy anh,

[00:29:48] mà anh lại không cách nào thay đổi được tính cách của cô ấy,

[00:29:51] vậy anh đành phải dùng cách của anh.

[00:29:59] Chỗ này không cao,

[00:30:00] chỗ này không cao.

[00:30:01] Sau khi nhảy xuống,

[00:30:03] anh chỉ cầu được làm một người què giống như em.

[00:30:06] Em không cần phải gánh chịu tội danh liên lụy anh gì cả,

[00:30:10] càng không cần phải làm một đao phủ của tình yêu.

[00:30:13] Từ nay về sau,

[00:30:15] sẽ không còn vấn đề ai thương hại ai, ai liên lụy ai nữa.

[00:30:18] Chuyện này,

[00:30:20] hoàn toàn là do anh cam tâm tình nguyện.

[00:31:03] Đừng!

[00:31:05] Đừng như vậy!

[00:31:06] Em đừng cản anh!

[00:31:07] Để anh trở thành một người què giống em!

[00:31:09] Anh đừng thử thách em nữa!

[00:31:31] Xin anh đừng thử thách em nữa.

[00:31:33] Anh rõ ràng biết mỗi lần em từ chối,

[00:31:35] đều là vì muốn tốt cho anh.

[00:31:37] Đừng thử thách em nữa.

[00:31:38] Cầu xin anh.

[00:31:44] Xin lỗi, xin lỗi...

[00:31:51] Em xin anh đừng ép em nữa.

[00:31:53] Đừng ép em nữa.

[00:31:54] Em sẽ bất chấp tất cả mà đi theo anh.

[00:31:56] Chân trời góc bể,

[00:31:57] lên trời xuống đất,

[00:31:58] em sẽ không bao giờ buông tay anh ra nữa.

[00:32:39] Ồ, tôi tin cậu.

[00:32:40] Chuyện này cậu cứ tự nhiên làm là được.

[00:32:42] Có chuyện đó à?

[00:32:44] Thật sao?

[00:32:45] Như vậy không tốt lắm.

[00:32:46] Cô Lương!

[00:32:47] Ôi, cô Lăng.

[00:32:49] Thật trùng hợp.

[00:32:50] Lương Nhụy,

[00:32:51] tôi đi vệ sinh một chút.

[00:32:52] Được.

[00:32:59] Cô Lương,

[00:33:00] tại sao bà lại bóp méo ý của tôi trước mặt Niệm Trung?

[00:33:04] Lúc đầu rõ ràng tôi là...

[00:33:05] Cô Lăng,

[00:33:05] cô Lăng,

[00:33:07] có những chuyện,

[00:33:08] người tính không bằng trời tính.

[00:33:10] Vậy chỉ có thể trách cô lòng dạ quá độc ác,

[00:33:12] còn thật sự tưởng rằng có thể đuổi hai mẹ con chúng tôi đi.

[00:33:17] Ông trời có mắt cả đấy.

[00:33:20] Nếu thật sự có ông trời,

[00:33:22] thì lúc ở Anh,

[00:33:23] tôi đã không nên thương hại bà,

[00:33:25] bỏ tiền ra giúp hai người mua vé máy bay.

[00:33:29] Tất cả những gì tôi làm đều là để giúp bà,

[00:33:32] kết quả nhận lại

[00:33:33] là bà ở trước mặt Niệm Trung cắn ngược lại tôi một miếng.

[00:33:35] Là giúp tôi hay hại tôi à?

[00:33:37] Vấn đề này e là cô phải tự hỏi chính mình rồi.

[00:33:40] Cô Lương,

[00:33:41] bà nói chuyện phải có lương tâm.

[00:33:43] Tôi thật sự muốn giúp Gia Kỳ.

[00:33:46] Giúp Gia Kỳ?

[00:33:47] Cô nói nghe hay thật đấy.

[00:33:49] Tôi chỉ là nhờ cô sắp xếp cho một chỗ ở,

[00:33:52] cô lại tưởng rằng

[00:33:53] có thể đuổi hai mẹ con chúng tôi đi thật xa.

[00:33:56] Còn nói là giúp Gia Kỳ tìm một bác sĩ ở Thượng Hải,

[00:34:00] thật ra đó chính là thủ đoạn bỉ ổi của cô để giữ Niệm Trung lại.

[00:34:03] Bà...

[00:34:04] Tôi thì sao?

[00:34:08] Cô à, tính toán đủ đường

[00:34:11] vẫn không tính được bằng kinh nghiệm bao năm của tôi.

[00:34:13] Tôi tính toán đủ đường?

[00:34:15] Bây giờ đại thế đã định,

[00:34:16] chúng ta cũng đừng nói nhiều nữa.

[00:34:19] Dù sao bây giờ,

[00:34:20] Niệm Trung đang ở cùng Gia Kỳ làm phục hồi chức năng,

[00:34:23] Gia Kỳ cũng thường gọi điện cho tôi.

[00:34:27] Tôi thấy chuyện tốt của hai đứa cũng gần rồi.

[00:34:31] Ôi, tôi làm mẹ,

[00:34:33] lo cho con gái hơn nửa đời người,

[00:34:36] bây giờ cuối cùng cũng có thể vui vẻ chờ hưởng phúc rồi.

[00:34:40] Niệm Trung vì Gia Kỳ mà rời khỏi khách sạn,

[00:34:42] đánh mất đi tương lai tốt đẹp,

[00:34:46] từ bỏ công việc thăng tiến như diều gặp gió này,

[00:34:49] tương lai của anh ấy sẽ ra sao,

[00:34:50] không ai có thể đảm bảo được.

[00:34:53] Bà thật sự cho rằng bà vẫn có thể hưởng phúc sao?

[00:35:02] Ý cô là...

[00:35:03] Có lẽ thật sự có ông trời.

[00:35:05] Rất nhiều chuyện,

[00:35:06] trong cõi u minh, ông trời đã có sự sắp đặt.

[00:35:09] Người tính toán đủ đường không phải là tôi.

[00:35:11] Người thật sự có tâm cơ,

[00:35:13] kết cục cuối cùng sẽ thế nào,

[00:35:15] bây giờ vẫn còn khó mà nói chắc được.

[00:35:25] Sao tình hình lại thành ra thế này?

[00:35:29] Chẳng lẽ...

[00:35:31] mình lại đặt cược sai rồi sao?

[00:35:34] Haiz...

[00:35:36] Đây là thẻ phòng của ngài.

[00:35:38] Mời vào trong.

[00:35:38] Mời đi lối này.

[00:35:40] Khánh Châu

[00:35:41] Cô Lương,

[00:35:42] sao cô lại đến đây?

[00:35:43] Đừng hỏi nhiều thế.

[00:35:44] Mau nói cho tôi biết,

[00:35:45] văn phòng của Nhiếp Khải ở đâu?

[00:35:46] Ồ,

[00:35:47] phòng đầu tiên ở lầu hai, rẽ trái.

[00:35:49] Được

[00:35:56] Cô Lương.

[00:35:57] Nhiếp Khải à,

[00:35:58] đây là lần đầu tiên cô đến văn phòng của con.

[00:36:00] Không ngờ con cũng có văn phòng riêng rồi.

[00:36:03] Con thật đúng là một đứa trẻ có chí tiến thủ.

[00:36:05] Cô Lương,

[00:36:05] hôm nay cô đặc biệt đến đây,

[00:36:06] là có chuyện gì ạ?

[00:36:07] Thật ra,

[00:36:08] cũng không phải đặc biệt đến.

[00:36:09] Cô là tình cờ cùng bạn đến khách sạn uống cà phê,

[00:36:12] uống một hồi thì nghĩ đến con.

[00:36:13] Nghĩ đến con?

[00:36:15] Đúng vậy.

[00:36:16] Từ khi Gia Kỳ đến Tam Á phục hồi chức năng,

[00:36:18] con rất ít khi đến nhà cô chơi.

[00:36:19] Con không đến thăm cô,

[00:36:20] thì cô tự mình đến thăm con thôi.

[00:36:22] Cô Lương,

[00:36:23] cô khách sáo quá.

[00:36:24] Dạo này vì con mới chuyển chức vụ,

[00:36:25] rất nhiều việc cần học hỏi,

[00:36:27] cho nên hơi bận.

[00:36:28] Nhưng vài ngày nữa con nhất định sẽ dành thời gian đến thăm cô.

[00:36:31] Không sao, không sao.

[00:36:33] Chỉ là mấy hôm trước cô nói chuyện điện thoại với Gia Kỳ,

[00:36:36] nói chuyện một hồi,

[00:36:37] cô bỗng nhiên nghĩ đến,

[00:36:43] chuyện của Gia Kỳ ở Tam Á,

[00:36:45] không biết con có biết không.

[00:36:47] Gia Kỳ ở Tam Á xảy ra chuyện gì ạ?

[00:36:50] Cô biết từ trước đến nay con đối với Gia Kỳ rất tốt,

[00:36:54] Niệm Trung nó cũng rất tốt,

[00:36:56] chỉ là cô...

[00:36:57] Cô Lương,

[00:36:58] cô có thể nói rõ ràng được không?

[00:36:59] Gia Kỳ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

[00:37:01] Niệm Trung,

[00:37:01] cậu ấy lại làm sao ạ?

[00:37:04] Niệm Trung,

[00:37:06] nó đang ở Tam Á với Gia Kỳ.

[00:37:11] Thật ra cô làm mẹ,

[00:37:13] cũng chẳng cầu gì khác,

[00:37:14] chỉ mong con gái hạnh phúc mỹ mãn.

[00:37:17] Con và Niệm Trung đều đối tốt với nó,

[00:37:19] cô thật sự không thể thay nó lựa chọn.

[00:37:22] Nhưng nói thật lòng,

[00:37:23] từ khi hai mẹ con cô về lại Hải Nam,

[00:37:25] người chăm sóc chúng ta chu đáo là con.

[00:37:28] Trong lòng cô tự nhiên thương con hơn một chút.

[00:37:30] Cho nên,

[00:37:31] con có nên đến Tam Á thăm Gia Kỳ không?

[00:38:15] Chắc là không thiếu đâu.

[00:38:21] Sao vậy?

[00:38:23] Không có gì.

[00:38:25] Chỉ là nghĩ đến,

[00:38:26] anh đã từng

[00:38:26] là trưởng phòng Kế hoạch của một khách sạn năm sao,

[00:38:29] bây giờ lại phải làm người bán hàng rong.

[00:38:31] Nghĩ đến đây,

[00:38:32] thì cảm thấy...

[00:38:33] Gia Kỳ,

[00:38:34] nếu không phải vì em,

[00:38:36] anh đâu cần phải rời khỏi khách sạn để đến đây bán xiên nướng.

[00:38:40] Đến lúc này rồi còn nói những lời như vậy.

[00:38:43] Thật ra, em nên vui mừng cho anh mới phải.

[00:38:47] Vui mừng?

[00:38:48] Đúng vậy.

[00:38:48] Em xem,

[00:38:49] trước đây dù anh là cấp quản lý đi chăng nữa,

[00:38:52] nhưng anh cũng vẫn là đi làm thuê cho người khác.

[00:38:53] Bây giờ anh tự mình làm chủ rồi,

[00:38:55] chẳng lẽ không cần phải vui mừng cho anh sao?

[00:38:56] Hơn nữa,

[00:38:58] anh cũng không phải là không có kinh nghiệm bán hàng rong,

[00:38:59] từ nhỏ anh đã giúp mẹ bán rau rồi.

[00:39:02] Đúng không?

[00:39:04] Được rồi

[00:39:05] Em cười một cái đi.

[00:39:07] Anh biết rồi,

[00:39:08] có phải em đang giận dỗi vì anh không chia cổ phần cho em không?

[00:39:10] Đúng không?

[00:39:11] Được,

[00:39:11] bây giờ anh chính thức bổ nhiệm em,

[00:39:12] làm thư ký kiêm bà chủ của quán "Xiên nướng chuyên nghiệp Niệm Trung".

[00:39:16] Được chưa?

[00:39:17] Vẫn chưa hài lòng à?

[00:39:18] Được,

[00:39:19] vậy anh giao toàn bộ quyền lực của bộ phận tài chính cho em, được chưa?

[00:39:23] Vậy thì em xin cung kính không bằng tuân mệnh.

[00:39:25] Thế mới đúng chứ.

[00:39:26] Em phải có nụ cười như vậy từ sớm.

[00:39:27] Đúng không?

[00:39:28] Hôm nay khai trương đại cát,

[00:39:29] thật là...

[00:39:31] Vậy anh đi làm việc trước đây.

[00:39:33] Cố lên!

[00:39:40] Cô Nghiêm.

[00:39:43] Niệm Trung hôm nay bắt đầu làm việc rồi ạ.

[00:39:47] Nhờ có sự động viên của cô,

[00:39:48] con mới có dũng khí chấp nhận anh ấy.

[00:39:50] Ai động viên cô?

[00:39:54] Câu chuyện của cô ạ.

[00:39:56] Hôm đó nếu không phải cô kể cho con nghe câu chuyện tình yêu thời trẻ của cô,

[00:39:59] con có lẽ cũng sẽ không...

[00:40:01] Đủ rồi, đủ rồi.

[00:40:03] Đừng có lấy sến sẩm làm trò vui.

[00:40:05] Đừng lấy chuyện của tôi ra đùa.

[00:40:08] Haiz.

[00:40:11] Bán xe hơi đổi lấy xe bán hàng rong,

[00:40:13] bán xiên nướng cũng không tệ.

[00:40:15] Nếu không thì cũng đến lúc phải trả tiền thuê nhà rồi,

[00:40:19] phí phục hồi chức năng của cô cũng phải trả rồi.

[00:40:21] Phí phục hồi chức năng?

[00:40:24] Lúc đó cô không phải nói là không cần trả sao?

[00:40:26] Cô thật sự định cả đời không vứt bỏ cây nạng,

[00:40:28] cả đời ăn bám tôi à?

[00:40:42] Không tồi, vị không tồi.

[00:40:48] Cho thêm ớt đi, ông chủ.

[00:41:02] Cô ơi,

[00:41:03] ở đây tôi toàn là đồ tươi nhất.

[00:41:04] Còn có mực,

[00:41:05] xem đi,

[00:41:05] đều rất tươi.

[00:41:06] Cánh gà.

[00:41:07] Trông không tươi lắm.

[00:41:08] Thôi thôi.

[00:41:09] Đi thôi, đi thôi.

[00:41:11] Xem bên này, xem bên này.

[00:41:13] Bên này có bán trái cây này.

[00:41:16] Cũng không tệ, hôm nào lại đến.

[00:41:19] Cô muốn gì ạ?

[00:41:20] Cánh gà, tôi lại thêm hai cái cánh gà rồi.

[00:41:26] Anh ơi,

[00:41:27] xem xiên thịt dê đi.

[00:41:29] Không đủ thì nói nhé.

[00:41:39] Niệm Trung, anh về rồi.

[00:41:52] Nhiếp Khải?

[00:42:16] Xin anh hãy tha thứ cho em.

[00:42:18] Tất cả những chuyện này,

[00:42:19] vốn không nằm trong kế hoạch của em.

[00:42:22] Em thật sự có thể không hổ thẹn với lòng khi đối mặt với anh.

[00:42:24] Trước khi em đến đây để phục hồi chức năng,

[00:42:26] em chưa từng nghĩ Niệm Trung sẽ vì em mà vứt bỏ tất cả.

[00:42:28] Người vứt bỏ tất cả để đến bên em vốn là anh.

[00:42:32] Là em muốn anh nhận công việc đó,

[00:42:35] là em muốn anh chấp nhận sự ban ơn của người khác.

[00:42:38] Người từ trước đến nay luôn chặn anh ở ngoài cửa là em.

[00:42:41] Tại sao?

[00:42:42] Tại sao em lại lừa dối anh?

[00:42:46] Từ đầu đến cuối,

[00:42:47] em không hề lừa dối anh một chút nào.

[00:42:50] Em biết anh tốt với em,

[00:42:53] em cũng đã rất nỗ lực, rất nỗ lực muốn đến gần anh.

[00:42:56] Em thật sự hy vọng có thể đáp lại tình yêu của anh.

[00:43:00] Nhưng em...

[00:43:00] Làm ơn đừng dùng từ "đáp lại" này.

[00:43:03] Càng đừng nói với anh là em đã nỗ lực ép buộc bản thân mình đến thế nào.

[00:43:06] Nếu yêu một người mà còn cần phải nỗ lực,

[00:43:09] vậy thì đó vốn không phải là tình yêu.

[00:43:11] Không phải tình yêu...

[00:43:13] Em biết,

[00:43:15] em ở bên cạnh anh,

[00:43:16] có thể nhận được sự bảo vệ tốt nhất trên thế giới.

[00:43:20] Bất kể xảy ra chuyện gì,

[00:43:22] anh đều sẽ che chắn cho em ở phía trước.

[00:43:24] Em đã từng cho rằng mình có thể yên ổn sống dưới sự bảo vệ của anh.

[00:43:29] Nhưng khi Niệm Trung vạch trần thế giới của em,

[00:43:33] em mới bừng tỉnh hiểu ra,

[00:43:35] hóa ra em không xứng với hạnh phúc này.

[00:43:38] Điều mà trong lòng em khao khát không phải là cứ trốn dưới sự bảo vệ của anh,

[00:43:45] mà là cùng Niệm Trung kề vai chiến đấu.

[00:43:48] Cho dù ngày mai là tận thế,

[00:43:51] em cũng không hề hối hận.

[00:43:54] Cho nên

[00:43:55] Em chỉ là muốn nói với anh,

[00:43:57] tôi, Nhiếp Khải, vốn không xứng làm người cùng em đón nhận ngày tận thế.

[00:44:04] Em không có ý đó.

[00:44:06] Em chỉ hy vọng anh hiểu.

[00:44:07] Em hy vọng...

[00:44:08] Anh không hiểu.

[00:44:08] Anh không...

[00:44:10] Xin em đừng,

[00:44:12] đừng dùng nước mắt để cầu xin sự tha thứ của tôi nữa.

[00:44:16] Lần này

[00:44:17] Em đừng tưởng tôi sẽ chúc phúc cho hai người.

[00:44:20] Lời trái lòng,

[00:44:22] rất xin lỗi,

[00:44:23] tôi không làm được.

[00:44:27] Nhiếp Khải!

[00:45:03] Nhiếp Khải đâu rồi?

[00:45:10] Không sao chứ?

[00:45:11] Anh đi tìm cậu ấy.


 0 Комментарии sort   Сортировать по


Следующий