পরবর্তী আসছে

Viên Ngọc Bích tập 30 - Tôn Lệ, Hoắc Kiến Hoa, Trương Quốc Lập, Trương Thiết Lâm

8 ভিউ· 07/05/25
duongvu88
duongvu88
3 সাবস্ক্রাইবার
3

⁣⁣Viên Ngọc Bích (tên gốc: 屋顶上的绿宝石 – Viên Ngọc Bích Trên Mái Nhà) là bộ phim truyền hình Đài Loan do Tôn Lệ và Hoắc Kiến Hoa đóng chính. Phim kể về hành trình tìm kiếm tình yêu và sự tha thứ của những con người mang trong mình nhiều tổn thương quá khứ. Với bối cảnh lãng mạn, diễn xuất chân thực và thông điệp chữa lành sâu sắc, bộ phim đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng khán giả yêu thích dòng phim châu Á. Đây cũng là một trong những tác phẩm hiếm hoi mà Tôn Lệ tham gia thuộc thể loại thanh xuân lãng mạn, mang đến hình ảnh dịu dàng, đầy cảm xúc – khác biệt rõ nét so với các vai diễn cổ trang quen thuộc của cô.

আরো দেখুন

[00:02:04] Nếu hôm nay Châu Niệm Trung

[00:02:05] nó thuận lợi trở thành

[00:02:06] tổng giám đốc của khách sạn,

[00:02:07] mẹ sẽ không có ý kiến gì về hôn sự của hai đứa.

[00:02:09] Nhưng nó hoàn toàn không biết tốt xấu,

[00:02:11] đẩy cơ hội tốt đẹp ra ngoài cửa.

[00:02:13] Một người như vậy,

[00:02:14] sao mẹ có thể yên tâm

[00:02:15] giao phó con cho nó được chứ.

[00:02:17] Gia Kỳ, đến lúc đó... Mẹ,

[00:02:18] mẹ đã từng thật sự yêu ai chưa?

[00:02:22] Mẹ có nuối tiếc điều gì không?

[00:02:24] Không được gả vào nhà giàu

[00:02:26] là nuối tiếc cả đời của mẹ.

[00:02:28] Điều này từ nhỏ con đã biết rồi.

[00:02:30] Mẹ đặt tất cả hy vọng

[00:02:31] lên người con.

[00:02:33] Con cũng đã từng rất cố gắng

[00:02:34] muốn thử làm hài lòng mẹ.

[00:02:36] Thật đó, con thật sự đã cố gắng rồi.

[00:02:40] Nhưng mà mẹ,

[00:02:42] có thể để con bù đắp

[00:02:43] một nuối tiếc khác trong lòng mẹ không?

[00:02:46] Mẹ đã thật sự yêu chưa?

[00:02:50] Nếu chưa,

[00:02:52] hãy để con thay mẹ

[00:02:53] hoàn thành nuối tiếc này, được không?

[00:03:01] Gia Kỳ.

[00:03:03] Cô Lương...

[00:03:06] Nhiếp Khải, cháu đến đúng lúc lắm.

[00:03:07] Gia Kỳ lại đang bướng bỉnh với cô đây này.

[00:03:09] Cháu nói chuyện với nó đi.

[00:03:10] Cháu cũng đang định đến tìm Gia Kỳ.

[00:03:12] Vậy thì tốt.

[00:03:14] Hai đứa các cháu

[00:03:15] phải bồi đắp tình cảm cho tốt vào.

[00:03:16] Đừng có lạnh nhạt với Gia Kỳ.

[00:03:20] Cô Lương.. biết công việc của cháu thuận lợi,

[00:03:21] tiền đồ như gấm.

[00:03:22] Đợt điều chuyển nhân sự này của khách sạn

[00:03:24] hoàn toàn không ảnh hưởng đến cháu.

[00:03:25] Nhưng cháu đã quyết định rời đi rồi.

[00:03:27] Cháu nói gì?

[00:03:29] Cháu đến chính là để nói với Gia Kỳ chuyện này.

[00:03:45] Tại sao lại đến đây?

[00:03:52] Nhiếp Khải,

[00:03:53] anh nói anh sắp rời khỏi khách sạn sao?

[00:03:58] Trước đây ở đây,

[00:03:59] anh đã làm một chuyện rất ngốc vì em.

[00:04:01] Em còn nhớ không?

[00:04:07] Anh vẫn còn nhớ.

[00:04:10] Lúc đó vừa hay là sinh nhật em.

[00:04:13] Để tạo bất ngờ cho em,

[00:04:15] anh đã dùng cách học vẹt

[00:04:18] để nhớ vị trí các phím đàn của một bản nhạc.

[00:04:22] Nhưng đáng tiếc là,

[00:04:24] lúc đó hình như anh đàn không được hay lắm.

[00:04:28] Bây giờ có đàn hay hơn hồi nhỏ không?

[00:04:38] Lạ thật,

[00:04:39] có những chuyện một khi đã học được

[00:04:40] thì dường như biến thành bản năng,

[00:04:41] trong ký ức mãi mãi không thể quên.

[00:04:44] Ví dụ như đi xe đạp,

[00:04:47] ví dụ như bơi lội,

[00:04:49] ví dụ như khi đó đã thuộc lòng bản nhạc này.

[00:04:54] Ví dụ như em.

[00:04:59] Gia Kỳ, em biết không?

[00:05:01] Anh vẫn không thể quên được võ thuật,

[00:05:03] nên đã quyết định nghe theo ý kiến của huấn luyện viên,

[00:05:07] đến Mỹ để huấn luyện.

[00:05:11] Bản nhạc vừa đàn lúc nãy,

[00:05:13] khi đó là để tặng quà sinh nhật cho em.

[00:05:17] Nhưng lần này,

[00:05:19] có thể xem nó là

[00:05:20] quà cưới của hai người không?

[00:05:28] Có phải là hơi keo kiệt một chút không?

[00:05:30] Tất nhiên là không.

[00:05:32] Thật ra khóa huấn luyện đã bắt đầu từ sớm rồi.

[00:05:35]

[00:05:38] anh phải lên đường rồi.

[00:05:40] Đừng cười anh.

[00:06:00] Cậu đừng quá cảm động nhé.

[00:06:01] Câuh nói cậu không thích tớ tiêu tiền mua quà,

[00:06:03] nên tớ đành phải động não một chút.

[00:06:05] Đây chỉ là món quà đầu tiên,

[00:06:07] phía sau vẫn còn.

[00:06:09] Nhưng mà cắt bánh kem trước được không?

[00:06:11] Nào.

[00:06:17] Sao lại dùng nến hình dấu hỏi vậy?

[00:06:19] Tuổi của con gái không phải đều là bí mật sao?

[00:06:22] Tớ có chu đáo không?

[00:06:23] Tớ mới bao nhiêu tuổi chứ, sao phải giữ bí mật.

[00:06:25] Cậu coi tớ là bà già sao?

[00:06:27] Không dám.

[00:06:28] Ước đi đã.

[00:06:29] Ước đi đã.

[00:06:30] Nhanh lên.

[00:06:34] Anh thật sự đã thay đổi rồi.

[00:06:41] Nhiếp Khải, tôi muốn hỏi cậu một câu.

[00:06:43] Nghe giọng điệu này của em,

[00:06:45] hình như là câu hỏi móc ruột gan ra nhỉ.

[00:06:47] Con trai các cậu,

[00:06:49] có phải là không thích

[00:06:50] con gái chủ động thích các cậu không?

[00:06:52] Ý gì đây?

[00:06:54] Dù cho các cậu không chủ động mở lời,

[00:06:56] cũng không thích con gái

[00:06:57] chủ động mở lời nói thích cậu,

[00:06:58] không thích chủ động yêu mến cậu, có phải không?

[00:07:00] Không thích.

[00:07:02] Này, tôi vẫn đang đợi câu trả lời móc ruột gan của cậu đấy.

[00:07:06] Gia Kỳ.

[00:07:08] Thật ra tớ đã sớm muốn nói với cậu rồi.

[00:07:10] Cậu ấy quả nhiên đã nói hết với cậu rồi.

[00:07:12] Ai?

[00:07:12] Châu Niệm Trung.

[00:07:13] Đúng vậy.

[00:07:15] Từ trước đến giờ,

[00:07:16] cậu ấy đã muốn tớ nói rõ với cậu.

[00:07:18] Nhưng mà tớ...

[00:07:19] Cậu nói cho tớ biết cậu ấy đã nói những gì.

[00:07:21] Cậu ấy muốn tớ thẳng thắn,

[00:07:23] có gì thì nói đó.

[00:07:28] Gia Kỳ, xin lỗi.

[00:07:31] Không phải tớ không chủ động.

[00:07:33] Nhưng cậu nên biết rằng,

[00:07:35] từ lúc tớ nhờ Niệm Trung viết thư tình cho cậu,

[00:07:38] tình cảm của tớ dành cho cậu trước sau như một, chưa từng thay đổi.

[00:07:42] Mặc dù tớ đã nói chúng ta làm bạn tốt,

[00:07:46] nhưng mà tớ...

[00:07:49] tớ vẫn luôn chờ đợi,

[00:07:50] chờ một ngày cậu đồng ý với tớ.

[00:07:53] Nhiếp Khải.

[00:07:54] Gia Kỳ, tớ móc ruột gan ra cầu xin cậu,

[00:07:58] làm bạn gái tớ được không?

[00:08:00] Cậu hiểu lầm rồi.

[00:08:03] Tôi luôn xem cậu là bạn tốt.

[00:08:05] Bởi vì cái kiểu thích đó của tôi đối với cậu,

[00:08:09] không phải là kiểu thích kia.

[00:08:11] Trong lòng tôi đã có người khác rồi.

[00:08:14] Xin lỗi.

[00:08:17] Cậu mãi mãi là người bạn tốt nhất của tôi.

[00:08:19] Gia Kỳ, tớ không muốn làm bạn của cậu.

[00:08:23] Cậu có một người bạn là Niệm Trung là đủ rồi.

[00:08:29] Này.

[00:08:36] Nhiếp Khải,

[00:08:37] tớ biết cậu rất tốt với tớ.

[00:08:40] Tớ cũng đã rất cố gắng tự nhủ với bản thân

[00:08:43] rằng Niệm Trung đã đi rồi.

[00:08:46] Cậu ấy đã đến một nơi khác.

[00:08:48] Cậu ấy sẽ không trở về nữa.

[00:08:53] Nhưng tớ nghĩ thế nào,

[00:08:56] nghĩ thế nào cũng không quên được cậu ấy.

[00:08:58] Vậy thì tốt rồi.

[00:08:59] Ngón tay tớ tập đến sắp bị chuột rút rồi.

[00:09:01] Nhưng cậu đừng bảo tớ đàn bài hát khác nhé.

[00:09:03] Tớ chỉ biết mỗi bài này,

[00:09:04] học vẹt mà nhớ được.

[00:09:06] Xem tớ căng thẳng chưa này.

[00:09:08] Tớ đi vệ sinh một lát được không?

[00:09:10] Cậu đợi tớ một lát.

[00:09:48] Thế nào?

[00:09:52] Gia Kỳ.

[00:09:54] Thế nào?

[00:09:55] Đẹp quá, chị thật sự rất đẹp.

[00:09:57] Thật không?

[00:09:58] Mau qua đây.

[00:09:59] Chụp ảnh cho bọn em.

[00:10:00] Được.

[00:10:01] Nào, vui lên.

[00:10:05] Đẹp quá, thêm một tấm nữa.

[00:10:08] Trời ạ, đẹp quá.

[00:10:09] Khánh Châu, đến lượt em.

[00:10:10] Anh và Gia Kỳ

[00:10:11] Nào, thêm tấm nữa.

[00:10:13] Nhìn xem.

[00:10:18] Đẹp trai quá.

[00:10:19] Trưởng phòng Châu, hôm nay anh đẹp trai quá.

[00:10:21] Bàng Hiến, mau đến chụp cho bọn em.

[00:10:22] Đến đây.

[00:10:23] Làm quá rồi đó.

[00:10:24] Không có, hôm nay anh thật sự rất đẹp trai.

[00:10:26] Phù dâu chứ có phải cô dâu đâu,

[00:10:27] có hợp hay không hoàn toàn không quan trọng, được không?

[00:10:29] Anh lẩm bẩm cái gì đó?

[00:10:30] Chụp chưa?

[00:10:31] Như vậy được chưa?

[00:10:32] Được.

[00:10:33] Rất đẹp trai, thật sự rất đẹp trai.

[00:10:41] Nào, đứng ngay ngắn nào hai vị.

[00:10:42] Nhìn bên này.

[00:10:44] Tấm đầu tiên.

[00:10:44] Nào, được rồi.

[00:10:46] Nào, cười lên.

[00:11:01]

[00:11:04] Sao vậy?

[00:11:05] Em quan tâm đến hôn sự của anh,

[00:11:06] kỳ lạ lắm sao?

[00:11:08] Không có.

[00:11:09] Dù sao đi nữa,

[00:11:10] chúng ta cũng từng là vợ chồng chưa cưới.

[00:11:12] Làm bạn bè cũng được chứ.

[00:11:14] Đúng vậy.

[00:11:16] Em đã sớm điều chỉnh xong rồi.

[00:11:18] Hôm nay tìm anh đến đây,

[00:11:19] chỉ là muốn giúp anh một tay.

[00:11:21] Em nghĩ là,

[00:11:22]

[00:11:23] vẫn chưa quyết định,

[00:11:25] vậy thì hay là cứ ở đây,

[00:11:27]

[00:11:29] Thế nào?

[00:11:29] Ở đây?

[00:11:31] Đúng vậy.

[00:11:32] Với tư cách là tổng giám đốc khách sạn,

[00:11:34] em có thể có được ưu đãi khá tốt đấy.

[00:11:38] Không phải ý này.

[00:11:41] Chẳng lẽ

[00:11:42] vì địa điểm này

[00:11:43] từng là nơi đính hôn của chúng ta sao?

[00:11:46] Cho nên anh có chút e ngại?

[00:11:49] Không hoàn toàn là vấn đề này.

[00:11:50] Chỉ là...

[00:11:51] Nếu không phải,

[00:11:52] vậy em sẽ giúp anh đặt địa điểm.

[00:11:58] Bội Dư, anh biết anh nợ em.

[00:12:03] Cả đời này cũng không trả hết.

[00:12:05] Nếu...

[00:12:06] nếu em thật sự

[00:12:07] đã quên chuyện trước kia,

[00:12:08] và thật lòng muốn chấp nhận người bạn này

[00:12:10] anh sẽ vô cùng biết ơn.

[00:12:11] Cũng cảm ơn em.

[00:12:12] Nhưng...

[00:12:13] nhưng nếu em có suy nghĩ khác,

[00:12:15] Anh yên tâm.

[00:12:16] Em đã sớm buông bỏ anh rồi.

[00:12:18] Người bạn này, em kết thân chắc rồi.

[00:12:21] Em đảm bảo

[00:12:22] em sẽ dùng nụ cười,

[00:12:23] và thái độ chuyên nghiệp nhất

[00:12:25]

[00:12:27] Nhưng anh phải hứa với em,

[00:12:30] sau khi anh hưởng tuần trăng mật về,

[00:12:32] có thể quay về khách sạn giúp em không?

[00:12:34] Được, anh hứa với em.

[00:12:51] Con thật sự muốn giúp Niệm Trung lên kế hoạch đám cưới sao?

[00:12:57] Dù sao,

[00:12:58] dù không làm người yêu nữa,

[00:13:00] cũng không cần phải tỏ ra vĩ đại như vậy chứ.

[00:13:05] Con muốn lên kế hoạch

[00:13:07]

[00:13:09] chủ yếu cũng là để giúp chính mình.

[00:13:13] Niệm Trung là người con đã thật lòng thật dạ

[00:13:17] yêu thương.

[00:13:19] Có thể nhìn anh ấy

[00:13:21] hạnh phúc bước trên thảm đỏ,

[00:13:24] con mới có thể thật sự hết hy vọng.

[00:13:28] Cũng chỉ có như vậy,

[00:13:30] con mới có thể

[00:13:33] quên đi tất cả những ký ức thuộc về chúng con.

[00:13:40] Con nhất định làm được.

[00:13:43] Con nhất định làm được.

[00:13:46] Ba, ba nói xem, con nhất định làm được mà.

[00:13:49] đúng không?

[00:14:19] Niệm Trung.

[00:14:21] Sao anh lại chạy đến đây?

[00:14:22] Mưa to quá.

[00:14:23] Vào trong đi.

[00:14:24] Sao có thể không đến được chứ.

[00:14:25] Không thể cưới một cô dâu bị cảm về nhà được.

[00:14:27] Đi.

[00:14:29] Cẩn thận.

[00:14:31] Đợi đã.

[00:14:31] Gia Kỳ.

[00:14:33] Đây là lần thứ mấy anh cứu em rồi?

[00:14:34] Lần thứ mấy gì chứ.

[00:14:35] Từ rất lâu rất lâu trước đây,

[00:14:37] có một cô gái mới chuyển

[00:14:38] đến trường này,

[00:14:39] trời mưa không mang ô.

[00:14:41] Sau đó thì sao?

[00:14:42] Còn ngốc nghếch đứng ở cổng trường

[00:14:44] đợi xe riêng đến đón.

[00:14:46] Sau đó có một anh chàng đẹp trai

[00:14:47] trong câu lạc bộ âm nhạc

[00:14:49] đã dũng cảm nhường ô cho cô ấy, đúng không?

[00:14:51] Có sao?

[00:14:52] Có anh chàng đẹp trai trong câu lạc bộ âm nhạc sao?

[00:14:55] Sao em nhớ hình như chỉ có một

[00:14:56] tên ngốc.

[00:14:59] Thôi được, cứ cho là tên ngốc đi.

[00:15:01] Tên ngốc này ngày mai

[00:15:03] sẽ cưới cô gái đó

[00:15:04] về nhà rồi.

[00:15:06] Nhưng không phải có người nói

[00:15:07] trước ngày cưới một ngày gặp nhau không tốt sao?

[00:15:09] Tên ngốc này làm sao vậy chứ.

[00:15:11]

[00:15:13] Bởi vì tên ngốc này cảm thấy,

[00:15:14] nếu có một chuyện

[00:15:15] anh ta chưa giải quyết xong trước khi cưới,

[00:15:17] anh ta sẽ hối hận cả đời.

[00:15:19] Chuyện gì vậy?

[00:15:20] Về nhà rồi nói.

[00:15:21] Đi thôi.

[00:15:26] Gia Kỳ à,

[00:15:27] hôm nay đường ruột của mẹ hơi khó chịu.

[00:15:28] Mẹ thấy bữa tối này...

[00:15:32] Cô Lương..,

[00:15:33] đường ruột của cô không khỏe phải không ạ?

[00:15:35] Không sao đâu ạ,

[00:15:36] món ăn hôm nay con nấu đều rất thanh đạm.

[00:15:38] Dù sao thì các người cũng không quan tâm đến suy nghĩ của tôi,

[00:15:40] ngày mai sắp kết hôn rồi,

[00:15:42] cần gì phải đến nịnh nọt tôi chứ.

[00:15:43] Cô Lương...

[00:15:46] Bởi vì cô là mẹ của Gia Kỳ,

[00:15:48] cho nên có một số lời,

[00:15:51] con muốn nói trực tiếp với cô.

[00:15:54] Con...

[00:15:54] con thật sự hy vọng,

[00:15:56] hy vọng nhận được sự chúc phúc của cô.

[00:15:58] Sự chúc phúc của tôi quan trọng đến vậy sao?

[00:16:00] Tất nhiên là quan trọng ạ.

[00:16:01] Bởi vì nếu thiếu đi sự chúc phúc của cô,

[00:16:03]

[00:16:05] sẽ bị phủ một bóng đen.

[00:16:08] Mà bóng đen này

[00:16:09] sẽ là mãi mãi không thể bù đắp được.

[00:16:14] Cô Lương.., con biết,

[00:16:17] con biết điều cô quan tâm nhất

[00:16:19] là con có thể cho Gia Kỳ

[00:16:20] một cuộc sống sung túc hay không.

[00:16:23] Con thề, con một lần nữa đảm bảo với cô,

[00:16:25] con tuyệt đối sẽ không để Gia Kỳ đói một bữa nào.

[00:16:28] Nếu trời có sập xuống,

[00:16:29] con sẽ dùng thân mình để che cho cô ấy.

[00:16:32] Nếu có lụt lớn,

[00:16:33] tay của con sẽ là người đầu tiên kéo cô ấy lại.

[00:16:37] Có lẽ con nói như vậy có hơi trừu tượng,

[00:16:41] nhưng con sẽ dùng hành động để chứng minh

[00:16:44] quyết tâm của mình.

[00:16:49] Giống như sợi dây chuyền này.

[00:16:51] Sợi dây chuyền này,

[00:16:52] Cô Lương..,

[00:16:53] con và Gia Kỳ có thật lòng yêu nhau hay không,

[00:16:56] con nghĩ chắc cô cũng rất rõ.

[00:17:00] Sợi dây chuyền này là cô tặng cho Gia Kỳ,

[00:17:03] rồi Gia Kỳ lại tặng cho con.

[00:17:06] Về truyền thuyết của nó,

[00:17:08] chắc cô còn rõ hơn cả con.

[00:17:12] Bắt đầu từ ngày mai,

[00:17:15] cô chính là mẹ của con rồi.

[00:17:18] Con cũng vậy,

[00:17:19] sẽ không để cô đói một bữa nào.

[00:17:21] Nếu trời có sập xuống,

[00:17:23] con cũng sẽ dùng thân mình để chống đỡ cho cô.

[00:17:26] Nếu có lụt lớn,

[00:17:27] tay của con sẽ là người đầu tiên kéo cô lại.

[00:17:29] Không nói dối đâu ạ.

[00:17:32] Đừng có dẻo miệng nữa.

[00:17:35] Lúc lụt lớn,

[00:17:36] cậu thật sự sẽ kéo tôi à?

[00:17:38] Lúc nãy cậu không phải nói

[00:17:39] sẽ kéo Gia Kỳ trước sao?

[00:17:42] Đừng lo ạ.

[00:17:43] Con có hai tay mà.

[00:17:46] Thôi bỏ đi.

[00:17:47] Dù sao thì tôi cũng không cản được

[00:17:48] cuộc hôn nhân này.

[00:17:51] Cứ tùy các người đi.

[00:17:52] Cô... cô chắc chứ ạ?

[00:17:53] Là thật.

[00:17:54] Thật không ạ?

[00:17:55] Đúng vậy.

[00:17:56] Cậu đừng có mừng vội nhé.

[00:17:58] Bữa tối này

[00:17:59] mà không hợp khẩu vị của tôi,

[00:18:01] tôi vẫn sẽ thay đổi ý định đấy.

[00:18:02] Vâng, tuân lệnh.

[00:18:09] Con lén lút ở ngoài cửa làm gì vậy?

[00:18:13] Con vừa đi mua nước tương.

[00:18:16] Cảm ơn mẹ.

[00:18:17] Cảm ơn gì chứ.

[00:18:18] Mẹ có làm gì đâu.

[00:18:24] Anh đã thuyết phục mẹ em thế nào vậy?

[00:18:25] Dùng miệng để nói chứ sao.

[00:18:27] Đùa thôi.

[00:18:29] Bởi vì cái này.

[00:18:58] Gia Kỳ,

[00:19:01] em là Bội Dư.

[00:19:04] Tối nay sau khi tan làm,

[00:19:07] chị có rảnh không?

[00:19:11] Không có chuyện gì đặc biệt đâu.

[00:19:14] Chỉ là có một món quà cưới

[00:19:15] muốn tặng cho chị.

[00:19:18] Váy cưới đẹp như vậy,

[00:19:20] xem ra Niệm Trung cũng có lòng.

[00:19:22] Không uổng công mẹ vào phút chót

[00:19:24] đồng ý hôn sự của hai đứa.

[00:19:27] Mẹ,

[00:19:28] nếu mẹ đã thích bộ váy cưới này như vậy,

[00:19:30] ngày mai để mẹ mặc nhé.

[00:19:32] Con nói linh tinh gì vậy.

[00:19:34] Mẹ không phải cô dâu,

[00:19:35] cũng không phải phù dâu.

[00:19:35] Mẹ mặc váy trắng gì chứ.

[00:19:38] Trái lại là cái cô Khánh Châu đó,

[00:19:39] cô ta biết rõ

[00:19:40] ngày mai mình làm phù dâu,

[00:19:41] hôm nay còn trực ca tối làm gì.

[00:19:43]

[00:19:45] Mẹ, mẹ ăn xong bữa tối của Niệm Trung làm,

[00:19:47] cả tối nay đều phấn khích như vậy.

[00:19:50]

[00:19:51] mẹ là nhân vật quan trọng đấy.

[00:19:53] Về nghỉ ngơi sớm đi ạ.

[00:19:55] Mẹ cũng muốn ngủ sớm,

[00:19:56] nhưng đến giờ vẫn chưa nghĩ ra

[00:19:57] ngày mai mặc gì cho hợp.

[00:19:58] Mẹ đẹp như vậy,

[00:19:59] mặc gì cũng đẹp hết.

[00:20:01] Mẹ sợ làm con mất mặt.

[00:20:06] A lô?

[00:20:08] À.

[00:20:09] Thật sao?

[00:20:15] Được.

[00:20:21] Thằng bé Niệm Trung này thật có lòng.

[00:20:22] Biết mẹ không có quần áo phù hợp để mặc,

[00:20:24] còn đặc biệt dặn người của tiệm áo cưới

[00:20:26] chuẩn bị giúp mẹ.

[00:20:30] Thôi chết rồi mẹ.

[00:20:31] Tài xế, dừng xe.

[00:20:34] Làm sao vậy?

[00:20:35] Con quên mất.

[00:20:37] Mẹ đi trước đi.

[00:20:38] Con về một chuyến.

[00:20:40] Tại sao?

[00:20:40] Bội Dư nói cô ấy tan làm sẽ đến tìm con.

[00:20:42] Con quên mất.

[00:20:43] Con về một chuyến.

[00:20:44] Được không?

[00:20:44] Vậy con về nhanh lên, mẹ đợi con.

[00:20:47] Vậy nhé.

[00:20:50] Lái xe đi.

[00:21:55] A lô, Bội Dư.

[00:21:57] Em sắp đến rồi à?

[00:21:59] Không cần vội.

[00:22:00] Chị ở nhà đợi em.

[00:22:01] Được, tạm biệt.

[00:23:02] Gia Kỳ.

[00:23:05] Cứu mạng!

[00:23:06] Gia Kỳ.

[00:23:07] Cứu mạng!

[00:23:09] Gia Kỳ.

[00:23:10] Cứu mạng!

[00:23:11] Gia Kỳ.

[00:24:23] Có phải nhất định phải để ba đích thân đến mời,

[00:24:26] con mới chịu về Thượng Hải với ba không?

[00:24:33] Được, vậy con nói cho ba biết.

[00:24:36] Con không chịu về Thượng Hải,

[00:24:37] một mình ở lại đây

[00:24:39] rốt cuộc là muốn làm gì?

[00:24:45] Ba biết,

[00:24:47] mất đi Bội Dư,

[00:24:49] cộng thêm

[00:24:49] bị tước đi chức danh tổng giám đốc,

[00:24:51]

[00:24:54] Nhưng con trai,

[00:24:56] hãy nhìn xa hơn một chút.

[00:24:59] Bây giờ con ngã xuống,

[00:25:00] không có nghĩa là con mãi mãi không thể đứng dậy được.

[00:25:11] Thế Kiệt,

[00:25:14] mấy ngày nay ba một mình ở Thượng Hải,

[00:25:17] đột nhiên cảm thấy

[00:25:20] nhà của chúng ta sao mà lớn thế,

[00:25:23] yên tĩnh đến thế.

[00:25:26] Mặc dù ba không thích cô Bích Vân của con,

[00:25:29] nhưng nhà có thêm một người thì vẫn có thêm hơi người.

[00:25:39] Về nhà đi.

[00:25:48] Coi như là ở bên cạnh người ba già của con.

[00:25:51] Nhà họ Đường chỉ còn lại hai chúng ta.

[00:25:54] Ba tin rằng hai cha con chúng ta

[00:25:56] nhất định có thể gầy dựng lại một mảnh trời riêng.

[00:26:01] Xin hỏi anh Đường Thế Kiệt có ở đây không?

[00:26:09] Xin hỏi có chuyện gì không?

[00:26:11] Chúng tôi muốn mời anh Đường

[00:26:12] về để hỗ trợ điều tra một vụ án phóng hỏa.

[00:26:15] Vụ án phóng hỏa?

[00:26:19] Ba, không phải con làm.

[00:26:29] Thế Kiệt.

[00:26:31] Ba.

[00:26:32] Thế Kiệt.

[00:26:33] Đứng lại.

[00:26:35] Buông tôi ra.

[00:26:36] Thành thật đi.

[00:26:38] Không phải tôi làm.

[00:26:40] Buông tôi ra.

[00:26:41] Thành thật đi.

[00:26:42] Anh buông tôi ra.

[00:26:43] Không phải tôi làm.

[00:26:44] Đi.

[00:26:45] Ba.

[00:26:46] Buông tôi ra.

[00:26:58] Ba.

[00:27:30] Não của bệnh nhân bị thiếu oxy nghiêm trọng.

[00:27:32] Mọi người phải chuẩn bị tâm lý

[00:27:34] cho tình huống xấu nhất.

[00:28:09] Niệm Trung,

[00:28:11] Bội Dư đến tìm em,

[00:28:12] là để đưa cái này cho em.

[00:28:27] Gia Kỳ,

[00:28:29] sợi dây chuyền này chắc chị vẫn còn nhớ chứ.

[00:28:33] Nhớ ngày em và Niệm Trung đính hôn,

[00:28:35] chị đã đưa sợi dây chuyền này cho em.

[00:28:39] Chị nói,

[00:28:40] sợi dây chuyền này có một truyền thuyết rất đẹp.

[00:28:44] Chị đã giao phó truyền thuyết này cho em.

[00:28:47] Nhưng lúc này,

[00:28:49] đối chiếu với hoàn cảnh trước mắt,

[00:28:51] em chỉ có thể nói,

[00:28:53] nếu truyền thuyết này thuộc về chị,

[00:28:56] thì không ai có thể giữ nó lại được.

[00:29:01] Truyền thuyết này

[00:29:03] cuối cùng vẫn phải quay về với chị.

[00:29:08] Châu Niệm Trung là người đàn ông em yêu nhất,

[00:29:12] nhưng em đã đến muộn hơn chị.

[00:29:14] Cho nên dù có cố gắng đuổi theo thế nào,

[00:29:17] em cũng mãi mãi không đuổi kịp

[00:29:18] quá khứ của chị và Niệm Trung.

[00:29:20] Điểm này, em phải thừa nhận là em đã thua.

[00:29:26] Gia Kỳ,

[00:29:28] nếu Niệm Trung đã chọn nắm tay chị,

[00:29:30] tương lai dù gặp phải khó khăn gì,

[00:29:32] chị cũng không được buông tay.

[00:29:35] Tình yêu của em dành cho Niệm Trung sẽ không biến mất.

[00:29:38] Nó sẽ biến thành một sức mạnh khác,

[00:29:40] lặng lẽ ủng hộ anh ấy,

[00:29:42] cũng ủng hộ chị.

[00:29:45] Chúc tân hôn vui vẻ.

[00:29:48] Bội Dư.

[00:30:11] Gia Kỳ.

[00:30:15] Bất kể anh quyết định thế nào,

[00:30:17] em cũng sẽ ủng hộ anh, phải không?

[00:31:22] Bất kể cậu quyết định thế nào,

[00:31:24] tôi cũng sẽ ủng hộ cậu.

[00:31:26] Vốn dĩ tôi định

[00:31:28] tham dự xong đám cưới của cậu và Gia Kỳ

[00:31:29] rồi sẽ ra nước ngoài.

[00:31:31] Nhưng trì hoãn thế này,

[00:31:32] ngày cậu và Bội Dư kết hôn,

[00:31:34] tôi có lẽ không đến được rồi.

[00:31:36] Được.

[00:31:39] Không sao đâu.

[00:31:41] Chỉ là tôi nghe nói sức khỏe cô Lương. không tốt.

[00:31:44] Tôi sợ Gia Kỳ một mình chăm sóc bà ấy

[00:31:45] sẽ không kham nổi.

[00:31:49] Cậu yên tâm.

[00:31:50] Còn có tôi mà.

[00:31:53] Tôi sẽ không bỏ cô ấy một mình

[00:31:54] lại đây đâu.

[00:32:09] Sao lại như vậy?

[00:32:11] Sao lại như vậy?

[00:32:15] Mất rồi, mất hết rồi.

[00:32:20] Tôi một lòng một dạ vì con gái,

[00:32:23] sao lại ra nông nỗi này.

[00:32:28] Đám cưới mất rồi,

[00:32:29] chú rể mất rồi,

[00:32:31] nhà của tôi cũng mất rồi.

[00:32:33] Mẹ, không sao đâu ạ.

[00:32:35] Nhà mất rồi chúng ta có thể tìm lại.

[00:32:39] Vậy còn Niệm Trung thì sao?

[00:32:41] Chúng ta đi đâu tìm?

[00:32:46] Mẹ, mẹ cả đêm không ngủ.

[00:32:49] Về nghỉ ngơi đi ạ.

[00:32:51] Không.

[00:32:52] Đi thôi ạ.

[00:33:01] Cùng anh rời khỏi nơi này,

[00:33:02] được không?

[00:33:08] Gia Kỳ, anh không có ý gì khác.

[00:33:13] Chỉ là anh thật sự không thể trơ mắt

[00:33:15] nhìn em ở lại đây một mình,

[00:33:17] chịu đựng tất cả mọi dày vò.

[00:33:23] Anh đã lên mạng tra tài liệu rồi.

[00:33:26] Bên Mỹ có một bác sĩ khá giỏi.

[00:33:29] Với tình trạng của cô Lương. bây giờ,

[00:33:31] nếu có thể rời khỏi đây,

[00:33:32] đến một môi trường mới,

[00:33:34] anh tin rằng

[00:33:35] bà ấy nhất định sẽ hồi phục rất nhanh.

[00:33:39] Nhiếp Khải, em không thể chấp nhận được.

[00:33:42] Anh không yêu cầu em điều gì,

[00:33:44] cho nên em càng không cần phải chấp nhận điều gì.

[00:33:47] Chỉ cần em trả lời anh,

[00:33:49] chúng ta có còn là bạn tốt không?

[00:33:50] Tất nhiên.

[00:33:53] Vậy thì đừng từ chối lòng tốt của bạn bè.

[00:33:57] Vé máy bay của em và cô Lương.,

[00:33:58] anh đều đã chuẩn bị xong rồi.

[00:34:01] Rời khỏi nơi này,

[00:34:03] cho bản thân thay đổi tâm trạng.

[00:34:05] Dù không phải vì bản thân,

[00:34:08] cũng là vì mẹ em.

[00:34:09] Được không?

[00:34:20] Anh đã lên mạng tra tài liệu rồi.

[00:34:23] Bên Mỹ có một bác sĩ khá giỏi.

[00:34:26] Với tình trạng của cô Lương. bây giờ,

[00:34:28] nếu có thể rời khỏi đây,

[00:34:29] đến một môi trường mới,

[00:34:31] anh tin rằng

[00:34:32] bà ấy nhất định sẽ hồi phục rất nhanh.

[00:35:48] Anh vốn định mang thứ này

[00:35:49] đến trả cho em.

[00:35:51] Không ngờ lại gặp em ở đây.

[00:35:53] Em cũng đang định đi tìm anh.

[00:35:59] Anh nghĩ nó vẫn nên ở chỗ em thì tốt hơn.

[00:36:10] Em quyết định sẽ cùng Nhiếp Khải rời đi.

[00:36:14] Anh biết.

[00:36:15] Em nghĩ chúng ta tạm thời

[00:36:17] sẽ không gặp lại nhau nữa.

[00:36:34] Em đã từng nghĩ rằng,

[00:36:36] chỉ cần chúng ta có sức mạnh của nhau,

[00:36:39] thì có thể tiếp tục đi mãi.

[00:36:42] Nhưng thật ra,

[00:36:44] ngay cả mặt trăng cũng có lúc tròn lúc khuyết,

[00:36:47] chúng ta dựa vào đâu mà chắc chắn như vậy?

[00:36:51] Cho nên, nếu đã tình cờ gặp nhau ở đây,

[00:36:56] chúng ta nói lời tạm biệt ở đây, được không?

[00:37:02] Anh nhất định phải hạnh phúc.

[00:37:04] Nhất định phải vui vẻ.

[00:37:06] Được không?

[00:37:10] Được.

[00:38:42] Chuẩn bị xong hết chưa?

[00:38:44] Nên đi rồi nhỉ.

[00:38:48] Sắp đến giờ rồi, chúng ta phải đi thôi.

[00:38:53] Mẹ, đến giờ rồi ạ.

[00:38:54] Chúng ta đi thôi.

[00:38:57] Nào, chúng ta đi.

[00:39:11] Niệm Trung, em yêu anh.

[00:39:13] Em đã thật sự dùng hết cả tấm lòng để yêu anh.

[00:39:16] Cảm ơn anh đã cho em

[00:39:17] một khoảng thời gian tươi đẹp như vậy.

[00:39:19] Em sẽ dũng cảm bước tiếp.

[00:39:22] Cho nên anh cũng phải giống như em.

[00:39:26] Giữa chúng ta

[00:39:26] có biết bao nhiêu ký ức tươi đẹp.

[00:39:29] Đối với chúng ta,

[00:39:31] cả đời này như vậy đã đủ rồi,

[00:39:33] phải không?


 0 মন্তব্য sort   ক্রমানুসার


পরবর্তী আসছে