A seguir

Viên Ngọc Bích tập 5 - Tôn Lệ, Hoắc Kiến Hoa, Trương Quốc Lập, Trương Thiết Lâm

17 Visualizações· 06/26/25
duongvu88
duongvu88
3 Assinantes
3

⁣Viên Ngọc Bích (tên gốc: 屋顶上的绿宝石 – Viên Ngọc Bích Trên Mái Nhà) là bộ phim truyền hình Đài Loan do Tôn Lệ và Hoắc Kiến Hoa đóng chính. Phim kể về hành trình tìm kiếm tình yêu và sự tha thứ của những con người mang trong mình nhiều tổn thương quá khứ. Với bối cảnh lãng mạn, diễn xuất chân thực và thông điệp chữa lành sâu sắc, bộ phim đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng khán giả yêu thích dòng phim châu Á. Đây cũng là một trong những tác phẩm hiếm hoi mà Tôn Lệ tham gia thuộc thể loại thanh xuân lãng mạn, mang đến hình ảnh dịu dàng, đầy cảm xúc – khác biệt rõ nét so với các vai diễn cổ trang quen thuộc của cô.

Mostre mais

[00:02:06] Ây, Gia Kỳ về rồi.

[00:02:09] Sao hôm nay về muộn thế?

[00:02:10] Được rồi, cơm canh nguội cả rồi.

[00:02:11] Mau ngồi xuống ăn đi.

[00:02:14] Con có thái độ gì vậy?

[00:02:16] Nói chuyện với con cũng không thèm trả lời.

[00:02:19] Con bị làm sao thế?

[00:02:20] Mới nói vài câu đã khóc.

[00:02:22] Không vui à?

[00:02:23] Được rồi, được rồi.

[00:02:24] Em đừng vội mắng con.

[00:02:26] Mẹ con không có ác ý đâu.

[00:02:28] Bà ấy chỉ lo cho con thôi.

[00:02:29] Tôi dạy con không cần ông nhiều lời.

[00:02:33] Mẹ, sợi dây chuyền đó rơi mất rồi.

[00:02:39] Sao con lại làm vậy hả?

[00:02:41] Dặn đi dặn lại.

[00:02:42] Bảo con phải cẩn thận giữ gìn.

[00:02:43] Sao con lại...

[00:02:44] Ây da, không phải chỉ là một sợi dây chuyền thôi sao.

[00:02:47] Có gì to tát đâu.

[00:02:49] Ngoan, đừng khóc.

[00:02:51] Bữa khác ba mua cho con sợi khác.

[00:02:53] Ông thì biết cái gì.

[00:02:54] Sợi dây chuyền này, cho dù ông có bán hết cả gia tài,

[00:02:56] ông cũng không mua nổi đâu.

[00:02:57] Bà...

[00:02:59] Gia Kỳ.

[00:03:09]

[00:03:12] Sở hữu một món đồ mà con gái thích,

[00:03:15] chắc không có gì quá đáng nhỉ?

[00:03:19] Vậy thì sợi dây chuyền ngọc bích này,

[00:03:22] có được xem là một loại tín vật không?

[00:03:58] Mỗi lần mẹ nói với con về ba con,

[00:04:01] con đều chê mẹ lắm lời.

[00:04:04] Nói mẹ cứ nhắc đi nhắc lại những chuyện đã qua.

[00:04:08] Thật ra đối với mẹ,

[00:04:11] đây cũng là một cách để hoài niệm.

[00:04:14] Con biết không?

[00:04:19] Sợi dây chuyền ngọc bích này,

[00:04:21] hai mẹ con ta mỗi người một sợi.

[00:04:24] Là trước khi ba con lâm chung,

[00:04:26] đã tự tay trao cho chúng ta.

[00:04:29] Mẹ vẫn luôn nghĩ rằng chỉ có mẹ trân trọng nó,

[00:04:32] mà con lại không quan tâm đến nó lắm.

[00:04:35] Mẹ mới phải nhắc nhở con hết lần này đến lần khác.

[00:04:39] Con đương nhiên rất quan tâm sợi dây chuyền ngọc bích này.

[00:04:42] Con biết,

[00:04:44] đây là thứ giữa chúng ta và ba,

[00:04:45] là thứ duy nhất kết nối tâm hồn chúng ta.

[00:04:48] Khi con phát hiện nó không còn ở đó,

[00:04:50] con thật sự rất sốt ruột.

[00:04:52] Con đã tìm khắp cả trường,

[00:04:55] vẫn không tìm thấy.

[00:05:04] Bây giờ dây chuyền chỉ còn lại một sợi rồi,

[00:05:07] nó nên thuộc về con.

[00:05:09] Mẹ.

[00:05:11] Nửa đời sau của mẹ đều trông cậy vào con cả.

[00:05:16] Mẹ của con đã lỗi thời rồi.

[00:05:18] Sau này chúng ta có thể hạnh phúc hay không,

[00:05:20] có thể ngẩng cao đầu hay không,

[00:05:22] mọi hy vọng đều đặt trên người con cả rồi.

[00:05:26] Biết không?

[00:05:27] Con nhất định sẽ giữ gìn cẩn thận.

[00:05:35] Đừng làm mất nữa nhé.

[00:06:03] Niệm Trung.

[00:06:06] Đỡ này.

[00:07:06] Đến cậu rồi. Đổi cho cậu đó, lại đây.

[00:07:14] Cậu sao thế?

[00:07:15] Xin lỗi.

[00:07:17] Sư phụ, tôi vẫn không luyện nữa.

[00:07:29] Châu Niệm Trung!

[00:07:30] Châu Niệm Trung!

[00:07:33] Tôi nợ cậu hay sao?

[00:07:35] Sao lại coi tôi là người vô hình thế?

[00:07:37] Học kỳ này sắp kết thúc rồi.

[00:07:39] Dọn nhà vệ sinh thì cố tình tránh mặt tôi.

[00:07:41] Thỉnh thoảng gặp nhau trên hành lang,

[00:07:42] cũng giả vờ không quen biết.

[00:07:43] Tôi đã đắc tội gì với cậu sao?

[00:07:46] Bảo cậu nói một câu xin lỗi khó đến vậy à?

[00:07:49] Người dùng tên giả để lừa người khác không phải là tôi nhé.

[00:07:52] Tôi đã nói xin lỗi cậu rồi chứ?

[00:07:54] Cậu chưa nói.

[00:07:56] Chưa sao?

[00:07:57] Sao cậu lại nhỏ nhen thế hả?

[00:07:59] Là đàn ông con trai,

[00:08:00] nói một câu xin lỗi với người khác khó đến vậy sao?

[00:08:02] Không khó.

[00:08:03] Xin lỗi.

[00:08:04] Cứ vậy thôi à?

[00:08:05] Chẳng phải cậu chỉ muốn một câu xin lỗi thôi sao?

[00:08:08] Cậu nói xong rồi đi,

[00:08:09] chẳng có chút thành ý nào cả.

[00:08:11] Cậu đang lúc nóng giận,

[00:08:13] dù tôi có thành ý đến đâu cũng vô dụng thôi.

[00:08:14] Rốt cuộc có còn xem nhau là bạn bè không?

[00:08:17] Vừa vào trường,

[00:08:18] người đầu tiên tôi quen biết chính là cậu.

[00:08:20] Bị cậu hại,

[00:08:21] phải đi dọn nhà vệ sinh cả một học kỳ.

[00:08:23] Lại còn suýt nữa thì bị quả dừa cậu hái rơi trúng đầu.

[00:08:25] Tiếp đó còn bị cậu liên lụy,

[00:08:26] đi dọn phòng hiệu trưởng.

[00:08:28] Thậm chí còn dùng piano

[00:08:29] để che đậy

[00:08:31] tiếng violin kéo dở tệ của cậu.

[00:08:34] Những chuyện này, nếu không phải là bạn bè,

[00:08:35] cậu nghĩ tôi sẽ tha thứ cho cậu sao?

[00:08:37] Cậu thật sự nghĩ tình bạn giữa chúng ta

[00:08:39] mong manh đến vậy sao?

[00:08:41] Chỉ vì cậu tên là Châu Niệm Trung,

[00:08:42] mà không phải Nhiếp Khải

[00:08:44] tôi sẽ không cần người bạn này nữa sao?

[00:08:50] Mạc Gia Kỳ.

[00:08:57] Nếu... nếu thật sự là bạn bè,

[00:08:59] thì đừng có nói ngược lại.

[00:09:01] Dọn nhà vệ sinh và phòng hiệu trưởng

[00:09:02] là tôi bị cậu liên lụy.

[00:09:04] Lúc ở câu lạc bộ âm nhạc,

[00:09:05] cũng là tiếng violin của tôi

[00:09:06] giúp cậu che đậy tiếng piano dở tệ.

[00:09:08] Còn nữa,

[00:09:09] nếu không phải cậu,

[00:09:10] bình hoa lần trước cũng không bị vỡ.

[00:09:12] Tôi cũng không cần đến nhà cậu làm việc vặt,

[00:09:13] bị cậu sai tới sai lui.

[00:09:16] Ý cậu là tôi đang ngược đãi cậu à?

[00:09:19] Cậu nghĩ cho kỹ đi,

[00:09:20] tối hôm đó là ai kể chuyện ma

[00:09:22] dọa người hả?

[00:09:23] Phải, là tôi kể chuyện ma dọa cậu,

[00:09:25] nhưng là ai lại ghê tởm đến mức nói "Tôi sợ quá"?

[00:09:30] Tôi làm gì có ghê tởm như vậy.

[00:09:32] Cậu vốn đã ghê tởm như vậy.

[00:09:34] Thôi bỏ đi. Ai bảo chúng ta là bạn bè chứ.

[00:09:36] Tha thứ cho cậu đó.

[00:09:39] Lại đây nào.

[00:09:41] Lại đây!

[00:09:42] Lại đây!

[00:09:43] Tôi có cây lau nhà.

[00:09:45] Tôi cũng có mà.

[00:09:45] Lại đây!

[00:09:48] Cẩn thận!

[00:09:48] Tôi cũng có nhé!

[00:09:53] Này này này.

[00:09:54] Đánh không lại tôi rồi.

[00:09:56] Thôi nào.

[00:09:58] Sao nào?

[00:09:59] Xem đây!

[00:09:59] Sao nào?

[00:10:00] Đánh chết cậu!

[00:10:04] Đánh, đánh!

[00:10:07] Tôi đánh cậu! Đỡ!

[00:10:10] Này!

[00:10:11] Dừng, dừng!

[00:10:16] Hai cậu làm gì thế?

[00:10:17] Làm gì trong nhà vệ sinh vậy?

[00:10:21] Để mình giới thiệu cho hai cậu.

[00:10:22] Gia Kỳ,

[00:10:24] đây là người từ nhỏ

[00:10:25] đã cùng lớn lên với mình, bạn thân

[00:10:26] Châu Niệm Trung.

[00:10:28] Niệm Trung à, đây là...

[00:10:30] Không đúng.

[00:10:32] Hai người

[00:10:34] đáng lẽ đã quen biết nhau từ lâu rồi chứ.

[00:10:37] Thật tốt quá.

[00:10:38] Sau này,

[00:10:39] ba chúng ta làm bạn tốt của nhau, được không?

[00:10:45] Tốt quá rồi.

[00:10:46] Tuần sau,

[00:10:47] mình có một trận đấu rất quan trọng.

[00:10:48] Vì chúng ta là bạn tốt,

[00:10:49] vậy đến cổ vũ cho mình nhé.

[00:10:52] Được

[00:10:53] Được, được.

[00:10:55] Được.

[00:11:06] Đợi một chút.

[00:11:18] Cố lên!

[00:11:21] Cố lên!

[00:11:22] Cố lên!

[00:11:24] Cố lên, cố lên, cố lên!

[00:11:26] Yeah! Yeah!

[00:11:27] Yeah, hay!

[00:11:28] Cố lên!

[00:11:31] Nhiếp Khải, cố lên, cố lên!

[00:11:34] Đứng dậy, cố lên!

[00:11:37] Cố lên, cố lên, cố lên!

[00:11:40] Cố lên, cố lên, cố lên!

[00:11:42] Tám, bảy, sáu...

[00:11:49] Yeah!

[00:11:53] Cố lên!

[00:11:57] Cố lên, Nhiếp Khải, cố lên!

[00:11:59] Cố lên, Nhiếp Khải, cố lên!

[00:12:04] Dừng!

[00:12:06] Yeah!

[00:12:09] Được, được, cố lên!

[00:12:12] Giỏi lắm!

[00:12:14] Yeah!

[00:12:16] Yeah!

[00:12:19] Đánh hắn đi, Nhiếp Khải, đánh hắn, đánh hắn đi!

[00:12:22] Cố lên!

[00:12:24] Yeah!

[00:12:26] Tuyệt!

[00:12:29] Nhiếp Khải!

[00:12:32] Cậu làm gì đó, muốn chết à?

[00:12:33] Cậu mới muốn chết đó!

[00:12:38] Giỏi lắm!

[00:12:40] Yeah!

[00:12:43] Giỏi lắm!

[00:12:46] Yeah!

[00:12:47] Yeah!

[00:12:48] Yeah!

[00:14:09] Đây chính là trường đại học của chúng ta.

[00:14:12] Cứ như vậy, ba chúng tôi

[00:14:14] đã thật sự cùng nhau thi đỗ vào cùng một trường đại học.

[00:14:16] Nhưng lúc đó chúng tôi vẫn chưa biết rằng,

[00:14:19] không lâu sau,

[00:14:20] sẽ có một cơn bão sắp chia cắt chúng tôi.

[00:14:22] Và từ đó mỗi người một phương trời.

[00:14:28] Sao lại có xe ở đây?

[00:14:31] Đây là xe của ba mình.

[00:14:31] Mình lén lấy ra chạy đó.

[00:14:33] Ồ, cậu trộm xe của ba cậu à?

[00:14:34] Suỵt, nhỏ tiếng một chút.

[00:14:36] Sao nào?

[00:14:37] Có muốn thử không? Lại đây.

[00:14:41] Này này này, nhẹ tay thôi.

[00:14:45] Được không đấy?

[00:14:46] Đương nhiên là được rồi. Lên xe.

[00:14:48] Đi thôi, ngồi cho vững.

[00:14:50] Đi thôi, ngồi cho vững.

[00:14:50] Đi nào!

[00:14:55] Nè, Nhiếp Khải.

[00:14:56] Cho mình thử một chút đi.

[00:14:57] Cậu được không đấy?

[00:14:59] Không thử sao biết, đồ ngốc.

[00:15:02] Đi, đi, đi.

[00:15:04] Đừng có làm hỏng xe đấy.

[00:15:05] Mình ra đây là để thử xe, không sao đâu.

[00:15:07] Đợi mình lái quen rồi,

[00:15:08] người đầu tiên mình chở đi hóng gió chính là Gia Kỳ.

[00:15:12] Nhanh quá!

[00:15:25] Này, dừng một chút.

[00:15:27] Làm gì vậy cậu?

[00:15:27] Dừng lại một chút đi.

[00:15:29] Chuyện gì vậy?

[00:15:30] Ba mình ở phía trước.

[00:15:34] Nhờ cậu, nhân lúc ông ấy chưa nhìn thấy,

[00:15:35] mau lái xe đi ngược lại.

[00:15:37] Mình đi cản ông ấy một chút.

[00:15:38] Cái gì? Xe thì làm sao?

[00:15:39] Lát nữa giúp mình lái về

[00:15:40] Chúng ta nội ứng ngoại hợp.

[00:15:42] Mau đi đi!

[00:15:43] Ba.

[00:15:45] Đi.

[00:15:50] Thằng nhóc thối.

[00:15:51] Ban ngày ban mặt không đi học.

[00:15:52] Mà nổi điên cái gì vậy hả?

[00:16:09] Niệm Trung, Niệm Trung!

[00:16:14] Không tệ nha. Xe mới mua à?

[00:16:17] Không phải của mình.

[00:16:18] Sao, mượn à?

[00:16:20] Sao nào, chở mình đi hóng gió đi.

[00:16:22] Chở cậu?

[00:16:23] Sao lại có vẻ mặt không tình nguyện?

[00:16:25] Chê mình nặng quá à?

[00:16:27] Cậu đúng là không nhẹ thật.

[00:16:28] Nhưng không phải, không phải vì lý do này.

[00:16:30] Cậu có lòng đồng cảm không vậy?

[00:16:32] Không thấy bây giờ mình

[00:16:33] đang trong dáng vẻ mất hồn mất vía sao?

[00:16:34] Đâu có. Thấy cậu cười toe toét mà.

[00:16:36] Ai cười chứ?

[00:16:38] Mình là nhân lúc mẹ không để ý

[00:16:39] mới lén chuồn ra ngoài đó.

[00:16:40] Bà ấy muốn mình thi đỗ đại học,

[00:16:42] còn nói gì mà muốn bồi dưỡng mình thành danh viện.

[00:16:44] Mình sắp bị ép đến phát điên rồi.

[00:16:46] Ồ.

[00:16:47] Vậy...

[00:16:48] vậy chuyện ngày mai chúng ta đi leo núi,

[00:16:49] không có vấn đề gì chứ?

[00:16:50] Nhiếp Khải đang rất mong đợi đó.

[00:16:52] Yên tâm đi.

[00:16:52] Chuyện ngày mai mình đã lên kế hoạch từ sớm rồi.

[00:16:55] Vậy còn hôm nay thì sao?

[00:16:59] Chở mình một vòng đi.

[00:17:00] Đi thôi.

[00:17:02] Đi.

[00:19:00] Mai gặp lại.

[00:19:09] Khải Khải, ăn hoa quả đi.

[00:19:13] Ồ, con ra ngay đây ạ.

[00:19:30] Gia Kỳ.

[00:19:31] Mẹ.

[00:19:33] Sao mẹ lại dậy sớm thế?

[00:19:36] Không biết tại sao lại không ngủ được.

[00:19:38] Con đang làm gì vậy?

[00:19:40] À... con...

[00:19:42] Bình thường mẹ toàn ngủ đến trưa.

[00:19:43] Bây giờ vẫn còn sớm.

[00:19:44] Mẹ mau đi nghỉ đi.

[00:19:46] Con có biết ngày mai là ngày gì không?

[00:19:47] Con biết. Là Bạch Lộ.

[00:19:51] Không ngờ con vẫn còn nhớ.

[00:19:54] Vậy con có còn nhớ

[00:19:55] giữa Bạch Lộ và ngọc bích

[00:19:57] có câu chuyện gì không?

[00:20:02] Gia Kỳ sao vẫn chưa đến vậy?

[00:20:11] Cậu lên xe trước đi.

[00:20:13] Vậy Gia Kỳ thì sao?

[00:20:14] Thế cậu làm thế nào?

[00:20:15] Nhanh lên, lên xe trước đi.

[00:20:16] Nhanh!

[00:20:17] Lên xe trước đi, lên xe đi, lôi thôi quá.

[00:20:19] Lên xe, lên xe.

[00:20:24] Gia Kỳ!

[00:20:26] Sao cậu lại đến muộn thế?

[00:20:27] Mẹ mình...

[00:20:29] Được rồi, đừng nói nhiều nữa.

[00:20:30] Lên xe trước rồi nói.

[00:20:31] Đi!

[00:20:32] Tàu chạy rồi, chúng ta đi thế nào đây?

[00:20:34] Nhiếp Khải đâu? Chúng ta đi chuyến sau đi.

[00:20:37] Lên đây này.

[00:20:38] Cái gì? Mình không dám.

[00:20:39] Lên đi. Được mà. Lên đi.

[00:20:43] Niệm Trung!

[00:20:44] Niệm Trung!

[00:20:46] Gia Kỳ! Niệm Trung!

[00:20:49] Ây da, Gia Kỳ.

[00:20:52] Sợ chết khiếp.

[00:20:54] Sợ chết khiếp.

[00:20:55] Mình còn tưởng chỉ có một mình mình

[00:20:56] lên chuyến tàu này chứ.

[00:20:59] Này, Niệm Trung đâu?

[00:21:03] Chắc là không đuổi kịp rồi.

[00:21:06] Đều tại mình cả.

[00:21:08] Niệm Trung không đến chúng ta cũng đừng đi nữa.

[00:21:10] Chúng ta xuống ở trạm kế tiếp đi.

[00:21:12] Nếu người không lên được tàu là mình,

[00:21:14] cậu cũng sẽ xuống sao?

[00:21:16] Đương nhiên rồi.

[00:21:16] Đã nói là ba chúng ta cùng nhau lên núi mà.

[00:21:18] Vậy thì tốt rồi.

[00:21:19] Vì đã nói là ba chúng ta cùng đi,

[00:21:21] vậy thì mình sẽ nghĩ cách,

[00:21:23] biến Niệm Trung ra.

[00:21:25] Ở đằng kia!

[00:21:31] Thật sao? Chào!

[00:21:32] Chào

[00:21:34] Tàu sắp bay lên rồi,

[00:21:35] rốt cuộc hai cậu lên xe kiểu gì vậy?

[00:21:37] Đùa à. Bọn mình lớn lên bằng cách đuổi theo tàu hỏa đó.

[00:21:39] Phải không, huynh đệ?

[00:21:41] Đúng

[00:23:04] Cậu xem tấm này.

[00:23:05] Xấu quá.

[00:23:06] Xấu quá đi.

[00:23:08] Cái này.

[00:23:09] Để mình xem.

[00:23:10] Xấu thật đó.

[00:23:13] Lúc đó,

[00:23:14] nhà cậu không có ai, toàn phủ vải trắng.

[00:23:17] Mọi người đều nói đó là nhà ma.

[00:23:19] Đúng vậy. Lúc đó bọn mình còn nói,

[00:23:21] nó là một trong bảy

[00:23:22] điều kỳ bí không thể giải thích của đảo Hải Nam đó.

[00:23:24] Đúng vậy, đúng vậy.

[00:23:25] Cậu ấy còn thề rằng tuyệt đối không phải nói khoác.

[00:23:28] Này Gia Kỳ,

[00:23:29] Cậu không phải là ma nữ thật đấy chứ?

[00:23:31] Nếu không thì trước đây,

[00:23:32] sao mình chưa từng gặp cậu?

[00:23:33] Cậu giống như đột nhiên từ trong phòng

[00:23:35] xuất hiện vậy.

[00:23:37] Lần đó các cậu thấy mình,

[00:23:38] đó cũng là lần đầu tiên nhà mình

[00:23:40] chuyển vào ngôi nhà đó.

[00:23:41] Là mẹ mình dẫn mình

[00:23:42] đi bước nữa với người ba bây giờ.

[00:23:45] Vậy ra cậu vốn không phải họ Mạc.

[00:23:48] Nhiếp Khải, cậu biết không?

[00:23:50] Mình chẳng phải từ nhỏ đã không có ba sao.

[00:23:51] Mỗi lần hỏi mẹ mình bà ấy cũng không nói.

[00:23:53] Mình chẳng phải vẫn lớn lên khỏe mạnh sao.

[00:23:55] Cũng đúng.

[00:23:56] Ngày mai vừa đúng là ngày 8 tháng 9.

[00:23:58] Các cậu có biết về Bạch Lộ không?

[00:24:02] Hàng năm, ngày 8 tháng 9 là Bạch Lộ.

[00:24:05] Mặt trời đi qua kinh độ hoàng đạo 165 độ. Đêm se lạnh,

[00:24:08] hơi nước ngưng tụ thành sương.

[00:24:09] Lúc nhỏ mình có nghe một

[00:24:10] truyền thuyết về Bạch Lộ.

[00:24:12] Nói rằng vào ngày Bạch Lộ,

[00:24:12] khi ánh bình minh đầu tiên xuất hiện,

[00:24:14] trao một viên ngọc bích vào tay người yêu,

[00:24:16] thì đôi tình nhân đó,

[00:24:17] dù gặp phải bao nhiêu gian truân,

[00:24:19] tình yêu của họ sẽ mãi mãi không gì phá vỡ được.

[00:24:21] Sao nào, rất đẹp phải không?

[00:24:25] Tiếc là mình không có tiền mua ngọc bích.

[00:24:28] Đồ ngốc.

[00:24:29] Nếu thật sự có tình,

[00:24:31] điểm đá cũng có thể thành vàng.

[00:24:35] Cũng đúng.

[00:24:36] Đi thôi. Chúng ta đi dựng lều đi.

[00:24:38] Nếu không đợi trời tối sẽ không dựng được đâu.

[00:24:40] Đi thôi.

[00:24:41] Đi thôi.

[00:24:42] Đi thôi, Gia Kỳ. Cẩn thận nhé.

[00:25:55] Niệm Trung, Niệm Trung, Niệm Trung!

[00:25:59] Gia Kỳ mất tích rồi!

[00:26:01] Gia Kỳ đâu?

[00:26:02] Mình cũng không biết nữa.

[00:26:04] Mau tìm đi! Được.

[00:26:10] Gia Kỳ!

[00:26:13] Gia Kỳ!

[00:26:15] Đi đâu rồi?

[00:26:16] Chúng ta cùng nhau đi tìm đi.

[00:26:21] Đi nhanh lên.

[00:26:24] Gia Kỳ!

[00:26:26] Gia Kỳ!

[00:26:29] Này!

[00:26:32] Gia Kỳ!

[00:26:34] Gia Kỳ!

[00:26:37] Gia Kỳ! Gia Kỳ!

[00:26:41] Gia Kỳ!

[00:26:45] Gia Kỳ!

[00:26:46] Gia Kỳ!

[00:26:53] Làm sao đây bây giờ?

[00:26:54] Nhiếp Khải, mình nói cậu nghe.

[00:26:55] Thế này không phải là cách.

[00:26:56] Hay là thế này, chúng ta chia nhau ra tìm đi.

[00:26:57] Được.

[00:26:58] Cậu đi bên này, mình đi bên này.

[00:26:59] Được.

[00:26:59] Cậu cẩn thận nhé! Cẩn thận nhé!

[00:27:02] Gia Kỳ!

[00:27:06] Gia Kỳ!

[00:27:10] Gia Kỳ!

[00:27:15] Gia Kỳ!

[00:27:17] Niệm Trung, có thấy không?

[00:27:18] Mình không tìm thấy.

[00:27:19] Làm sao đây? Không biết nữa.

[00:27:21] Cứu mạng! Có ai không?

[00:27:24] Niệm Trung! Nhiếp Khải!

[00:27:26] Tớ ở đây!

[00:27:29] Cậu không sao chứ, Gia Kỳ?

[00:27:31] Tớ chỉ muốn đi xa một chút để đi vệ sinh,

[00:27:33] ai ngờ bị ngã một cái, đau chết đi được.

[00:27:36] Trời tối thế này,

[00:27:37] đường cậu cũng không quen,

[00:27:38] cậu chạy lung tung làm gì? Đúng vậy đó.

[00:27:41] Làm sao đây? Mau đưa đến bệnh viện đi.

[00:27:42] Nào, đi thôi

[00:27:45] Cẩn thận, cẩn thận.

[00:27:46] Nhẹ tay thôi.

[00:27:47] Chậm thôi, chậm thôi.

[00:27:49] OK, bên này. Nào

[00:27:53] Bên này, bên này.

[00:27:56] Chậm thôi.

[00:28:00] Lại đây, bên này, cẩn thận nhé.

[00:28:01] Vịn cho chắc.

[00:28:08] Không sao chứ?

[00:28:09] Lại đây, cậu cõng mệt rồi, để mình cõng cho.

[00:28:13] Cẩn thận.

[00:28:21] Được không?

[00:28:32] Thấy đường không?

[00:28:33] Được.

[00:28:39] Cẩn thận! Cẩn thận!

[00:28:41] Lại đây.

[00:29:17] Niệm Trung, Niệm Trung.

[00:29:20] Cậu mệt rồi.

[00:29:21] Để mình thay cậu cõng Gia Kỳ nhé.

[00:29:23] Đợi một chút.

[00:29:26] Ồ, được.

[00:29:27] Lại đây, để mình.

[00:29:31] Nào

[00:29:57] Vợ à, đừng lo, đừng lo.

[00:30:00] Dì Lương.

[00:30:01] Đều tại cậu không tốt.

[00:30:03] Cậu đó!

[00:30:09] Mẹ vợ mình xem ra tính tình không tốt lắm.

[00:30:13] Ây da, chân của con,

[00:30:15] lỡ như có di chứng gì,

[00:30:17] sau này sao mà lấy chồng được hả?

[00:30:18] Ây da, Gia Kỳ.

[00:30:19] Con không sao, không sao mà.

[00:30:21] Con có phải sắp chết đâu.

[00:30:23] Con nói cái gì vậy hả?

[00:30:24] Chết với không chết cái gì.

[00:30:25] Vất vả lắm mới nuôi con khôn lớn.

[00:30:27] Con lại tự rủa bản thân mình như vậy,

[00:30:29] con có xứng đáng với mẹ không hả?

[00:30:31] Mẹ, con nói sai rồi.

[00:30:32] Mẹ đừng khóc nữa, con không sao mà.

[00:30:33] Mẹ không khóc được sao?

[00:30:35] Tối hôm trước mẹ vừa mới dặn con,

[00:30:37] thế mà con lại lén lút chạy ra ngoài chơi.

[00:30:39]

[00:30:39] Để cho con được ăn ngon mặc đẹp, sống sung sướng,

[00:30:42] mẹ mới phải chịu thiệt thòi.

[00:30:44] Thật ra mẹ được cái gì chứ?

[00:30:46] Con gái ruột của mình,

[00:30:47] lẳng lặng bỏ nhà đi,

[00:30:49] còn đi cùng hai tên côn đồ nhỏ đó...

[00:30:51] vào núi ở qua đêm.

[00:30:52] Mẹ không khóc được sao?

[00:30:53] Con đâu có bỏ nhà ra đi.

[00:30:54] Con không phải đã để lại giấy nhắn nói với mẹ

[00:30:56] là con lên núi cắm trại rồi sao?

[00:30:57] S Vả lại Niệm Trung và Nhiếp Khải,

[00:30:58] S họ là bạn học, là bạn tốt của con,

[00:31:00] không phải lưu manh gì cả.

[00:31:01] Một đứa là thằng nhóc làm việc vặt,

[00:31:03] một đứa cả người bẩn thỉu,

[00:31:04] không phải lưu manh thì là gì?

[00:31:06] Người ta ở trên núi cõng con cả đêm,

[00:31:07] sao mà không bẩn cho được?

[00:31:09] Con đừng tưởng mẹ không biết.

[00:31:10] Cái thằng Châu Niệm Trung đến nhà mình dọn dẹp,

[00:31:13] mẹ nó bán rau ở chợ đó.

[00:31:14] Con tưởng mẹ không biết sao?

[00:31:15] Bán rau thì đã sao?

[00:31:16] Nhà bán rau người ta vẫn học giỏi xuất sắc đó thôi.

[00:31:19] Con còn dám cãi lại mẹ?

[00:31:20] Con để người làm mẹ này,

[00:31:22] còn có hy vọng gì nữa chứ?

[00:31:24] Được rồi, bà có thể hy vọng ở tôi mà.

[00:31:27] Không phải có tôi ở đây sao?

[00:31:28] Đừng nói nữa. Ông đi ra đi!

[00:31:31] Tôi...

[00:31:32] Được, được, hai mẹ con nói chuyện nhé.

[00:31:34] Nhất định đừng nổi nóng, tổn hại sức khỏe.

[00:31:36] Tôi ra ngoài mua chút đồ uống.

[00:31:38] Hai mẹ con nói chuyện đi.

[00:31:44] Gia Kỳ, trước mặt cha dượng của con,

[00:31:47] mẹ không tiện nói gì.

[00:31:48] Mẹ một lòng một dạ bồi dưỡng con,

[00:31:50] không phải để con đi kết bạn với mấy tên lưu manh đó.

[00:31:51] Làm bạn.

[00:31:52] Mẹ, mẹ phải nói bao nhiêu lần nữa?

[00:31:53] Họ không phải là lưu manh.

[00:31:55] Mẹ không cần biết chúng là gì.

[00:31:56] Không cho phép con qua lại với chúng.

[00:32:01] Gia Kỳ.

[00:32:03] Không phải mẹ thích quản con đâu.

[00:32:06] Con còn nhớ không?

[00:32:08] Sợi dây chuyền ngọc bích trên cổ con.

[00:32:10] Vốn dĩ mẹ con ta mỗi người một sợi.

[00:32:12] Nhưng hồi cấp ba con đã làm mất nó.

[00:32:15] Mẹ lập tức tháo sợi của mình ra đưa cho con.

[00:32:17] Điều đó có nghĩa là gì?

[00:32:19] Mẹ đã gửi gắm tất cả hy vọng

[00:32:20] vào con, con biết không?

[00:32:24] Mẹ con đã chịu khổ thế nào,

[00:32:26] con là người rõ nhất.

[00:32:29] Đời này mẹ nhất định phải giành lại.

[00:32:33] Nhưng mẹ già rồi, y

[00:32:35] không còn cơ hội nào nữa.

[00:32:39] Mẹ thấy con ngày càng xinh đẹp,

[00:32:42] ngày càng thông minh,

[00:32:44] lòng mẹ mới yên ổn, mới vững vàng.

[00:32:49] Bởi vì mẹ biết,

[00:32:51] con sẽ giúp mẹ giành lại thể diện này.

[00:32:54] Con nhất định sẽ làm được.

[00:33:00] Gia Kỳ à.

[00:33:02] Đàn ông và tình yêu,

[00:33:04] là thứ rẻ mạt nhất trên đời.

[00:33:07] Nghe lời mẹ,

[00:33:09] chỉ có của cải và địa vị nắm trong tay

[00:33:11] mới là thứ đáng tin cậy nhất.

[00:33:16] Có lẽ mẹ sinh nhầm con gái rồi

[00:33:18] Không sai đâu!

[00:33:19] Mẹ biết, con chỉ mạnh miệng vậy thôi.

[00:33:23] Lòng con là hướng về mẹ.

[00:33:25] Con...

[00:33:27] Nhẫn nhịn một chút,

[00:33:29] mọi chuyện sẽ trời cao biển rộng.

[00:33:50] Thưa bà, bà muốn mua rau gì ạ?

[00:33:52] Bà là mẹ của Châu Niệm Trung?

[00:33:54] Phải, là tôi đây.

[00:33:58]

[00:34:02] Cũng được, cũng sống qua ngày được ạ.

[00:34:05] Con gái tôi là Mạc Gia Kỳ.

[00:34:10] Ồ, bà là mẹ của Gia Kỳ à.

[00:34:12] Con gái tôi ngoài việc cùng con trai bà

[00:34:14] học cùng một trường ra,

[00:34:16] chúng hoàn toàn là hai loại người khác nhau.

[00:34:18] Cho nên xin bà hãy nhắn lại với con trai bà,

[00:34:20] chăm chỉ học hành,

[00:34:22] đừng có suy nghĩ lệch lạc gì,

[00:34:23] làm hư con gái tôi.

[00:34:35] Những lời mẹ nói con đã nghe thấy chưa?

[00:34:39] Nhà người ta không vui khi các con làm bạn.

[00:34:42] Sao con lại không nghe lời?

[00:34:43] Con đừng có cố chấp nữa.

[00:34:45] Làm bạn bè mà cũng phân sang hèn sao?

[00:34:48] Chẳng lẽ mẹ cũng cảm thấy

[00:34:48] mẹ của Gia Kỳ nói có lý?

[00:34:50] Đúng là không có lý.

[00:34:52] Mẹ cũng không phải không biết Gia Kỳ.

[00:34:54] Con bé còn từng giúp mẹ.

[00:34:56] Mẹ đương nhiên biết con bé là một đứa trẻ tốt.

[00:34:59] Nhưng mà Niệm Trung,

[00:35:01] có một vài phiền phức chúng ta không dây vào nổi.

[00:35:05] Dù mẹ của Gia Kỳ nói gì đi nữa,

[00:35:08] mẹ nói gì đi nữa,

[00:35:10] Gia Kỳ vẫn là bạn của con.

[00:35:12] Mẹ, con ăn no rồi.

[00:35:33] Hàng năm, ngày 8 tháng 9 là Bạch Lộ.

[00:35:35] Mặt trời đi qua kinh độ hoàng đạo 165 độ. Đêm se lạnh,

[00:35:38] hơi nước ngưng tụ thành sương.

[00:35:39] Lúc nhỏ mình có nghe một

[00:35:40] truyền thuyết về Bạch Lộ.

[00:35:42] Nói rằng vào ngày Bạch Lộ,

[00:35:43] khi ánh bình minh đầu tiên xuất hiện,

[00:35:44] trao một viên ngọc bích vào tay người yêu,

[00:35:46] thì đôi tình nhân đó,

[00:35:48] dù gặp phải bao nhiêu gian truân,

[00:35:49] tình yêu của họ sẽ mãi mãi không gì phá vỡ được.

[00:35:52] Sao nào, rất đẹp phải không?

[00:36:35] Gia Kỳ, chúc ngủ ngon.

[00:36:47] May mà bác sĩ còn đảm bảo với mẹ,

[00:36:49] nói rằng chân con sẽ không để lại sẹo.

[00:36:51] Nếu không thì mười mấy năm nay,

[00:36:53] mỗi ngày mẹ đều thoa sữa cho con,

[00:36:56] chẳng phải là phí công cả sao?

[00:37:02] Con gái không biết ơn.

[00:37:04] May mà ông trời biết được,

[00:37:06] tấm lòng của người làm mẹ này,

[00:37:07] cũng coi như là xứng đáng.

[00:37:11] Con không muốn uống nữa.

[00:37:22] Xem này, đẹp không?

[00:37:27] Ruby. Cha dượng con tặng đó.

[00:37:31] Để một người nam nhân

[00:37:32] Cam tâm tình nguyện dâng tặng trang sức,

[00:37:33] lên người con,

[00:37:35] đó là giá trị lớn nhất của người phụ nữ.

[00:37:36] Để một người đàn ông thành công nhất, thực tế nhất,

[00:37:41] anh ta vì con mà thần hồn điên đảo,

[00:37:43] đó mới là thành công lớn nhất của người phụ nữ.

[00:37:50] Xem ra mẹ không có cách nào

[00:37:51] làm một người phụ nữ thành công rồi.

[00:37:53] Chỉ có thể dựa vào con thôi.

[00:37:55] Con xem mẹ gả cho cái tên ngốc Doãn Quảng Lương này,

[00:37:58] đến độ dày mỏng của ngón tay mẹ mà hắn cũng không biết.

[00:38:00] Thật là...

[00:38:04] Mẹ, gần đây chân con không còn đau nữa.

[00:38:07] Con muốn xuất viện.

[00:38:08] Không được.

[00:38:09] Nếu con chưa hồi phục hẳn,

[00:38:11] sẽ ảnh hưởng đến dáng đi sau này.

[00:38:13] Đàn ông nào sẽ lấy một người bị què.

[00:38:13] Đàn ông nào sẽ lấy một người bị què?

[00:38:14] Mẹ,

[00:38:15] con mà nằm nữa,

[00:38:16] chắc con thành bệnh thần kinh mất.

[00:38:19] Nghỉ ngơi cho tốt.

[00:38:21] Nghỉ ngơi là để đi con đường hạnh phúc hơn.

[00:38:23] Lát nữa mẹ đi làm cho con chút canh bổ.

[00:38:25] Con vừa uống canh xong.

[00:38:27] Thôi mà.

[00:38:28] Con muốn uống canh cá hay canh bò?

[00:38:33] Không, củ cải sườn non.

[00:38:35] Đổi khẩu vị.

[00:38:36] Ngoan ngoãn nhé.

[00:38:39] Chị Đinh, tôi đi đây.

[00:38:40] Nhanh lên.

[00:38:58] Ai đó? Dám xông vào phòng bệnh của tôi à?

[00:39:01] Tôi.

[00:39:03] Là tên hái hoa tặc lừng danh Hải Nam đây.

[00:39:06] Nhiếp Hải

[00:39:08] Hái hoa tặc

[00:39:09] Tôi thấy cậu á

[00:39:11] Trông giống kẻ chăn bò hơn.

[00:39:13] Kẻ chăn bò à? Lại đây.

[00:39:14] Lại đây cái gì?

[00:39:20] Không phải rất đẹp sao?

[00:39:21] Đẹp cái đầu cậu.

[00:39:23] Sao bây giờ cậu mới nghĩ đến việc đến thăm mình hả?

[00:39:25] Một mình mình sắp buồn chết rồi.

[00:39:27] Đến từ sớm rồi.

[00:39:28] Mình vừa đợi ở bên ngoài một lúc lâu.

[00:39:29] Sợ gặp phải mẹ cậu đó.

[00:39:31] Mẹ mình có gì đáng sợ chứ?

[00:39:33] Sao lại không sợ?

[00:39:33] Cái tát bà ấy tát mình,

[00:39:34] đến giờ vẫn còn nóng ran đau điếng đây này.

[00:39:36] Cậu xem, cậu xem.

[00:39:37] Không thể nào.

[00:39:41] Này, Niệm Trung đâu?

[00:39:43] Không biết.

[00:39:44] Chắc là buổi sáng có tiết học.

[00:39:46] Hôm nay thứ Ba,

[00:39:47] buổi sáng không có tiết.

[00:39:49] Thật sao?

[00:39:50] Cậu đến cả thời khóa biểu của cậu ấy cũng thuộc lòng à?

[00:39:52] Vậy còn mình?

[00:39:53] Cậu cả ngày có đi học đúng giờ đâu,

[00:39:55] mình làm sao biết thời khóa biểu của cậu.

[00:39:56] Thế cũng đúng.

[00:40:01] Có đau không?

[00:40:02] A, xin lỗi nhé.

[00:40:04] Xin lỗi nhé.

[00:40:05] Lừa cậu đó!

[00:40:08] Cậu đừng dọa chết mình có được không?

[00:40:10] Phiền quá đi.

[00:40:12] Bác sĩ nói mình ở bệnh viện

[00:40:13] còn phải nằm hai tuần nữa.

[00:40:14] Không đi đâu được, không cử động được,

[00:40:16] nghĩ đến là thấy phiền.

[00:40:18] Đừng phiền nữa, mình đến thăm cậu rồi đây.

[00:40:22] Vẫn là cậu tốt nhất.

[00:40:23] Niệm Trung thật không có nghĩa khí bạn bè.

[00:40:25] Có lẽ Niệm Trung cậu ấy...

[00:40:26] tìm kỹ một chút đi.

[00:40:28] Sao lại không thấy được chứ?

[00:40:29] Chết rồi, làm sao đây?

[00:40:30] Đây là lầu sáu.

[00:40:32] Cậu muốn chết à?

[00:40:33] Vậy phải làm sao?

[00:40:34] Nhà vệ sinh.

[00:40:35] Nhanh!

[00:40:39] Chị tìm kỹ một chút đi.

[00:40:41] Mẹ, sao mẹ lại quay lại?

[00:40:43] Lạ thật.

[00:40:44] Vừa rồi còn đeo trên tay,

[00:40:45] sao có thể không thấy được chứ?

[00:40:47] Ruby đó, mấy trăm ngàn đó.

[00:40:49] Mẹ không phải vừa bỏ vào trong túi rồi sao?

[00:40:57] Xem cái não của mẹ này.

[00:40:57] Thật sự là già rồi.

[00:40:59] Đầu óc cũng không còn minh mẫn nữa.

[00:41:00] Làm mẹ toát cả mồ hôi hột.

[00:41:01] Tìm thấy là tốt rồi.

[00:41:02] Mẹ, mẹ mau về đi.

[00:41:03] Nếu không bạn mạt chược sẽ chờ sốt ruột đó.

[00:41:06] Hừ. Mẹ đâu có rảnh đi đánh mạt chược.

[00:41:08] Lát nữa mẹ còn phải chạy ra ngân hàng,

[00:41:10] sau đó ra chợ,

[00:41:11] mua đồ về hầm canh cho con.

[00:41:18] Ai đã đến đây?

[00:41:23] Nóng quá... ai?

[00:41:32] Mẹ ơi!

[00:41:33] Xin lỗi, dì Lương.

[00:41:34] Ây da!

[00:41:37] Tiểu lưu manh, đừng để tao thấy mày lần nữa.

[00:41:54] Cô Châu.

[00:41:56] Nhiếp Khải.

[00:41:58] Cháu bị sao vậy?

[00:41:59] Không có gì ạ.

[00:42:00] Vừa rồi bị ngã trên đường.

[00:42:01] Niệm Trung đâu ạ?

[00:42:04] Hôm nay cô không khỏe,

[00:42:05] nó thay cô ra chợ rồi.

[00:42:13] Cảm ơn cháu.

[00:42:18] Cô đã đi khám bác sĩ chưa ạ?

[00:42:20] Đây là bệnh cũ rồi.

[00:42:23] Bệnh cũ cũng phải khám.

[00:42:25] Cứ ho thế này, ho ra cả phổi mất.

[00:42:28] Phổi làm sao ho ra được.

[00:42:29] Ho cho sạch hết đờm là sẽ khỏi thôi.

[00:42:35] Đến lúc đó tự nhiên sẽ không ho nữa.

[00:42:38] Vậy cô bảo trọng nhé.

[00:42:56] Cô Lương.

[00:42:58] Cô xem, mua gì ạ.

[00:43:00] Chọn hai củ cải.

[00:43:02] Không vấn đề.

[00:43:03] Để cháu chọn giúp cô, để cháu chọn giúp.

[00:43:04] Để cháu chọn là được rồi.

[00:43:06] Xem nào.

[00:43:09] Hai củ này ngon này.

[00:43:09] Bao nhiêu tiền?

[00:43:12] Không cần đâu.

[00:43:12] Cứ coi như cháu mời cô Lương đi ạ.

[00:43:14] Cháu giúp cô gói lại.

[00:43:16] Hai củ cải mà cũng cần cậu mời tôi à?

[00:43:19] Cậu nghĩ dựa vào hai củ cải

[00:43:20] là có thể làm bạn với Gia Kỳ nhà chúng tôi sao?

[00:43:22] Trả tiền cho cậu ta.

[00:43:25] Trước đây tôi đã nói rõ với mẹ cậu rồi.

[00:43:27] Tất cả đều là bậc cha mẹ,

[00:43:29] tôi nghĩ bà ấy chắc đã đem lời của tôi

[00:43:31] nói lại hết cho cậu rồi.

[00:43:32] Cậu và Gia Kỳ,

[00:43:34] một đứa là trời, một đứa là đất.

[00:43:36] Giữa trời và đất xa nhau thế nào,

[00:43:38] không cần tôi phải nói cho cậu biết chứ?


 0 Comentários sort   Ordenar por


A seguir