下一个

Viên Ngọc Bích tập 6 - Tôn Lệ, Hoắc Kiến Hoa, Trương Quốc Lập, Trương Thiết Lâm

16 意见· 06/26/25
duongvu88
duongvu88
3 订户
3

⁣Viên Ngọc Bích (tên gốc: 屋顶上的绿宝石 – Viên Ngọc Bích Trên Mái Nhà) là bộ phim truyền hình Đài Loan do Tôn Lệ và Hoắc Kiến Hoa đóng chính. Phim kể về hành trình tìm kiếm tình yêu và sự tha thứ của những con người mang trong mình nhiều tổn thương quá khứ. Với bối cảnh lãng mạn, diễn xuất chân thực và thông điệp chữa lành sâu sắc, bộ phim đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng khán giả yêu thích dòng phim châu Á. Đây cũng là một trong những tác phẩm hiếm hoi mà Tôn Lệ tham gia thuộc thể loại thanh xuân lãng mạn, mang đến hình ảnh dịu dàng, đầy cảm xúc – khác biệt rõ nét so với các vai diễn cổ trang quen thuộc của cô.

显示更多

[00:02:04] Không cần đâu, cứ coi như cháu mời cô Lương đi.

[00:02:06] Để cháu gói lại cho cô.

[00:02:08] Chỉ có hai củ cải mà cần cậu mời tôi sao?

[00:02:11] Cậu nghĩ chỉ hai củ cải

[00:02:12] là có thể làm bạn với Gia Kỳ nhà chúng tôi rồi sao?

[00:02:14] Đưa tiền cho cậu ta.

[00:02:17] Trước đây tôi đã nói rõ với mẹ cậu rồi.

[00:02:20] Chúng ta đều là bậc cha mẹ.

[00:02:22] Tôi nghĩ bà ấy hẳn đã đem lời của tôi

[00:02:23] chuyển hết cho cậu rồi.

[00:02:25] Cậu với Gia Kỳ, một đứa trên trời, một đứa dưới đất.

[00:02:28] Trời và đất cách nhau bao xa,

[00:02:30] không cần tôi phải nói cho cậu biết đâu nhỉ?

[00:02:35] Không cần thối.

[00:02:40] Cô Lương,

[00:02:45] hai củ cải không đáng nhiều tiền thế này đâu.

[00:02:48] chút tiền này

[00:02:49] cũng không mua được lòng tự trọng của một con người.

[00:02:52] Số tiền này, cô cầm về đi.

[00:02:54] Cũng có cốt khí lắm.

[00:02:56] Nếu đã có cốt khí như vậy,

[00:02:58] thì đừng làm phiền Gia Kỳ nhà chúng tôi nữa, được không?

[00:03:07] Dọn hàng được rồi nhỉ?

[00:03:08] Dọn hàng đi, tớ giúp cậu.

[00:03:10] Sao lại dọn hàng sớm thế?

[00:03:12] Thăm Gia Kỳ chứ sao.

[00:03:15] Để tớ ăn một miếng.

[00:03:21] Cậu không thấy nụ cười của Gia Kỳ đâu,

[00:03:23] cậu có biết nụ cười đó đẹp đến mức nào không?

[00:03:26] Vì nụ cười đó,

[00:03:27] có ngã dập mông tớ cũng đáng.

[00:03:29] Thật sự rất đẹp.

[00:03:30] Đẹp đến mức tim tớ cứ thế nhói lên một cái.

[00:03:33] Nhưng mà không giống như bị đánh bằng gậy.

[00:03:37] Nhưng lại còn đau hơn bị đánh gậy.

[00:03:39] Niệm Trung, đây chính là tình yêu phải không?

[00:03:43] Tớ lại chẳng có kinh nghiệm,

[00:03:44] tớ biết nói gì đây.

[00:03:47] Cũng đúng.

[00:03:50] Nhanh lên, động tác nhanh lên một chút.

[00:03:52] Gia Kỳ chắc đang buồn lắm.

[00:03:53] Với lại...

[00:03:54] Với lại mẹ vợ tương lai của tớ bây giờ

[00:03:55] chắc chắn không có ở bệnh viện đâu. Nhanh lên.

[00:03:58] Nhiếp Khải, tớ không đi thăm Gia Kỳ nữa.

[00:04:01] Cậu không đi thì thật là không nể tình bạn quá.

[00:04:03] Mẹ tớ bị bệnh, tớ phải về nhà với mẹ.

[00:04:06] Cậu nhóc này cố chấp thật đấy.

[00:04:08] Ừ, tớ là vậy đó.

[00:04:10] Cậu tự đi đi.

[00:04:12] Đi đi

[00:04:17] Cậu như vậy thì làm sao mà có bạn gái được.

[00:04:22] Thôi vậy.

[00:04:41] Cậu với Gia Kỳ, một đứa trên trời, một đứa dưới đất.

[00:04:45] Trời và đất cách nhau bao xa,

[00:04:47] không cần tôi phải nói cho cậu biết đâu nhỉ?

[00:04:50] Không cần thối.

[00:04:52] Cô Lương,

[00:04:54] chút tiền này

[00:04:54] cũng không mua được lòng tự trọng của một con người.

[00:04:56] Số tiền này, cô cầm về đi.

[00:04:59] Cũng có cốt khí lắm.

[00:05:01] Nếu đã có cốt khí như vậy,

[00:05:03] thì đừng làm phiền Gia Kỳ nhà chúng tôi nữa, được không?

[00:05:12] Cậu không thấy nụ cười của Gia Kỳ đâu,

[00:05:14] cậu có biết nụ cười đó đẹp đến mức nào không?

[00:05:16] Vì nụ cười đó,

[00:05:17] có ngã dập mông tớ cũng đáng.

[00:05:36] Mẹ.

[00:05:39] Mẹ, mẹ không sao chứ?

[00:05:40] Dạo này sao mẹ cứ ho suốt thế?

[00:05:45] Mẹ đang sốt.

[00:05:47] Không có, mẹ không có sốt.

[00:05:48] Nóng thế này mà còn nói không có.

[00:05:49] Không được, chúng ta đi bệnh viện.

[00:05:51] Không cần, không cần phiền phức đâu. Không được.

[00:05:52] Không được, chúng ta đi ngay bây giờ. Không cần.

[00:05:54] Đi thôi, nhanh lên.

[00:05:58] Cứ để mẹ cậu ngủ một giấc cho khỏe đã.

[00:06:00] Lát nữa tôi sẽ mời bác sĩ qua.

[00:06:01] Vậy phiền cô quá.

[00:06:03] Cảm ơn.

[00:06:04] Không có gì.

[00:07:22] Niệm Trung.

[00:07:24] Niệm Trung.

[00:07:26] Niệm Trung.

[00:07:35] Gia Kỳ.

[00:07:37] Gia Kỳ, tớ đặc biệt đến để chúc cậu ngủ ngon.

[00:07:42] Mọi người đều ngủ hết rồi.

[00:07:44] Vậy mai tớ đến đưa cậu xuất viện, được không?

[00:07:46] Được rồi.

[00:07:47] OK. Được, tạm biệt.

[00:07:56] Thì ra là Nhiếp Khải.

[00:08:01] Bà Châu,

[00:08:03] tôi đã xem lại bệnh án trước đây của bà.

[00:08:05] Tôi e là tế bào ung thư có lẽ đã di căn rồi.

[00:08:07] Tốt nhất là nên...

[00:08:09] Bệnh của tôi, tôi tự biết.

[00:08:12] Bác sĩ,

[00:08:13] tôi muốn nhờ ông một việc.

[00:08:16] Đừng nói bệnh tình của tôi cho con trai tôi biết.

[00:08:21] Tôi hiểu.

[00:08:23] Bà Châu, ung thư không phải là bệnh nan y.

[00:08:25] Chỉ cần bà không từ bỏ,

[00:08:26] cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.

[00:08:27] Cảm ơn ông.

[00:08:31] Bác sĩ...

[00:08:32] Mẹ,

[00:08:32] Mẹ, bác sĩ nói sao?

[00:08:34] Còn sao nữa, chỉ là cảm sốt thôi.

[00:08:37] Truyền nước, uống chút thuốc là khỏi thôi.

[00:08:40] Vậy thì tốt rồi.

[00:08:43] Mẹ vẫn phải nghỉ ngơi cho tốt.

[00:08:45] Mẹ đã khỏe hơn nhiều rồi.

[00:08:48] Tốt quá, mẹ nghỉ ngơi sớm đi.

[00:08:51] Con sợ mẹ bị cảm lạnh.

[00:09:02] Từ từ.

[00:09:03] Nào, từ từ.

[00:09:04] Cẩn thận.

[00:09:08] Chúc mừng cậu xuất viện.

[00:09:11] Chỉ có mình cậu tới thôi à?

[00:09:12] Ừ.

[00:09:13] Lại là cậu, tên tiểu lưu manh này.

[00:09:15] Cậu ấy là bạn của con.

[00:09:17] Gia Kỳ...

[00:09:18] Thôi nào, vợ à.

[00:09:19] Người trẻ tuổi kết bạn,

[00:09:21] cũng không phải chuyện gì to tát.

[00:09:22] Bà đừng lo lắng nữa.

[00:09:23] Tôi nghĩ Gia Kỳ nhà chúng ta,

[00:09:25] tự có chừng mực.

[00:09:27] Được rồi, lên xe đi.

[00:09:38] Nghỉ ngơi cho tốt nhé.

[00:09:41] Gia Kỳ, tạm biệt.

[00:09:50] Để tôi gói lại cho cô.

[00:09:52] Cái này là tặng cho cậu đấy.

[00:09:54] Ông chủ, cái này bao nhiêu tiền? Hai đồng.

[00:09:56] Cảm ơn.

[00:09:57] Niệm Trung.

[00:09:58] Mẹ, sao mẹ không ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe?

[00:10:00] Mẹ đã khỏe hơn nhiều rồi.

[00:10:02] Con mau đi lo việc của con đi.

[00:10:03] Nhưng...

[00:10:04] Mẹ biết hôm nay con

[00:10:05] có một tiết học rất quan trọng.

[00:10:06] Mau đến trường đi.

[00:10:08] Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi đi.

[00:10:11] Thôi được ạ.

[00:10:12] Nếu mẹ mệt,

[00:10:13] thì dọn hàng sớm rồi về nhà nghỉ ngơi nhé, biết không?

[00:10:15] Được, mẹ biết rồi.

[00:10:16] Vâng.

[00:10:43] Cậu tìm ai?

[00:10:45] Tôi tìm cô Mạc Gia Kỳ.

[00:10:47] Cô ấy đã xuất viện rồi.

[00:10:49] À, cảm ơn.

[00:10:50] Không có gì.

[00:11:14] Chán chết đi được.

[00:11:16] Tiểu thư, chán thì xem tivi đi ạ.

[00:11:19] Không xem.

[00:11:22] Tôi muốn ăn lê.

[00:11:24] Gọt cho tôi quả lê đi.

[00:11:26] Vâng, tôi đi ngay.

[00:11:28] Hai quả nhé.

[00:11:51] Nhanh.

[00:11:52] Gia Kỳ.

[00:11:55] Nào, mau lên xe.

[00:11:58] Tớ trốn ra ngoài đó.

[00:11:59] Nhanh lên, nhanh.

[00:12:17] Cẩn thận.

[00:12:24] Sông Vạn Tuyền ở đây...

[00:12:25] giao với biển cả sao?

[00:12:27] Đúng vậy. Trước đây tớ với Niệm Trung

[00:12:29] thường hay mơ mộng ở đây.

[00:12:30] Tớ nghĩ bọn tớ

[00:12:32] chắc là đã bị cảnh tượng

[00:12:34] dòng sông hòa vào biển cả làm cho cảm động rồi.

[00:12:37] Không biết ở đây,

[00:12:38] đã nói bao nhiêu lời không thực tế nữa.

[00:12:40] Niệm Trung còn nói,

[00:12:41] sau này cậu ấy muốn sống ở Thiên Đường nữa cơ.

[00:12:44] Thiên Đường đấy.

[00:12:46] Niệm Trung

[00:12:48] Tớ đột nhiên cảm thấy cái tên này thật xa lạ.

[00:12:52] Sao lại nói thế?

[00:12:53] Tại sao lại không thể nói thế?

[00:12:54] Tớ nằm viện lâu như vậy,

[00:12:55] cậu ấy cũng không đến thăm tớ.

[00:12:57] Thôi, đừng giận nữa.

[00:12:59] Tớ thay cậu ấy xin lỗi cậu.

[00:13:00] Ai xin lỗi cũng vô dụng.

[00:13:02] Không thèm để ý đến cậu ấy nữa.

[00:13:05] Mẹ của Niệm Trung bị bệnh.

[00:13:07] Cậu ấy phải giúp mẹ ra chợ bán rau.

[00:13:10] Lại phải đi học.

[00:13:11] Cậu biết gia cảnh cậu ấy không tốt mà.

[00:13:16] Mẹ cậu ấy vì để cho cậu ấy đi học,

[00:13:18] đã làm lụng đến đổ bệnh.

[00:13:19] Cho nên cậu ấy mới không dám bỏ một tiết học nào.

[00:13:26] Có lẽ còn có nguyên nhân khác.

[00:13:28] Còn có thể có nguyên nhân gì khác nữa chứ?

[00:13:30] Tớ nói chắc chắn không sai đâu.

[00:13:32] Thật ra Niệm Trung đã gánh chịu áp lực rất lớn.

[00:13:36] Chỉ là cậu ấy không nói gì cả.

[00:13:41] Nhưng cậu ấy đã nói không ít lời thật lòng ở đây.

[00:13:44] Rất kỳ diệu.

[00:13:46] Con người chỉ cần đứng ở đây,

[00:13:48] là lại muốn dốc cạn ruột gan.

[00:13:50] Nhiếp Khải, tớ muốn hỏi cậu một câu.

[00:13:54] Nghe giọng cậu thế này,

[00:13:55] hình như là một câu hỏi dốc cạn ruột gan nhỉ?

[00:13:59] Cũng coi là vậy.

[00:14:00] Vậy tớ bảo đảm,

[00:14:01] nhất định sẽ dốc cạn ruột gan để trả lời cậu, được không?

[00:14:06] Các cậu con trai,

[00:14:08] có phải là không thích con gái

[00:14:10] chủ động thích các cậu không?

[00:14:13] Ý cậu là sao?

[00:14:14] Ý tớ là,

[00:14:16] cho dù các cậu không chủ động mở lời,

[00:14:18] cũng không thích con gái

[00:14:19] chủ động mở lời nói thích cậu,

[00:14:21] Không thích người chủ động theo đuổi cậu, có phải không?

[00:14:28] Tớ vẫn đang đợi câu trả lời dốc cạn ruột gan của cậu đó.

[00:14:31] Gia Kỳ, thật ra tớ đã muốn nói với cậu từ lâu rồi.

[00:14:36] Cậu ấy quả nhiên đã nói hết với cậu rồi.

[00:14:38] Ai?

[00:14:39] Châu Niệm Trung.

[00:14:41] Phải, từ trước đến giờ,

[00:14:44] cậu ấy cũng muốn tớ nói rõ với cậu.

[00:14:46] Nhưng tớ...

[00:14:47] Không sao, cậu nói cho tớ biết đi.

[00:14:50] Cậu ấy đã nói những gì?

[00:14:51] Cậu ấy bảo tớ phải thẳng thắn,

[00:14:53] bảo tớ có gì thì nói nấy.

[00:14:59] Gia Kỳ, xin lỗi.

[00:15:02] Tớ không phải là không chủ động,

[00:15:03] mà là cậu nên biết rằng,

[00:15:06] từ lúc tớ nhờ Niệm Trung viết thư tình cho cậu,

[00:15:08] cảm giác của tớ dành cho cậu chưa bao giờ thay đổi.

[00:15:13] Tuy cậu đã nói chúng ta làm bạn tốt,

[00:15:16] nhưng mà...

[00:15:18] tớ vẫn luôn chờ đợi.

[00:15:20] Chờ một ngày cậu sẽ đồng ý với tớ.

[00:15:23] Nhiếp Khải...

[00:15:24] Gia Kỳ, tớ dốc cạn ruột gan để cầu xin cậu,

[00:15:28] làm bạn gái của tớ, được không?

[00:15:30] Cậu hiểu lầm rồi.

[00:15:32] Tớ...

[00:15:34] Tớ vẫn luôn coi cậu là bạn bè.

[00:15:36] Bởi vì...

[00:15:38] cái kiểu thích đó của tớ dành cho cậu,

[00:15:40] không phải là kiểu thích đó.

[00:15:43] Trong lòng tớ đã có người khác rồi.

[00:15:46] Xin lỗi, Nhiếp Khải.

[00:15:49] Cậu mãi mãi là người bạn tốt nhất của tớ.

[00:15:52] Gia Kỳ, tớ không muốn làm bạn của cậu.

[00:15:55] Cậu có một người bạn là Niệm Trung là đủ rồi.

[00:16:01] Niệm Trung.

[00:16:03] Người trong lòng cậu là Niệm Trung, đúng không?

[00:16:07] Trả lời tớ đi.

[00:16:09] Cậu còn nhớ

[00:16:10] câu chuyện về Bạch Lộ mà tớ đã kể cho cậu không?

[00:16:14] Tớ chính là vì truyền thuyết đó,

[00:16:16] mới ngã lăn xuống khe núi.

[00:16:20] Nhiếp Khải,

[00:16:22] nếu cậu vẫn coi tớ là bạn tốt,

[00:16:25] cậu bảo Niệm Trung gọi một cú điện thoại cho tớ, được không?

[00:16:40] Tớ nén đau,

[00:16:41] nắm chặt sợi dây chuyền,

[00:16:43] chính là để vào lúc bình minh,

[00:16:45] khi tia nắng đầu tiên xuất hiện,

[00:16:47] tự tay đưa sợi dây chuyền cho Niệm Trung.

[00:17:13] Đúng là tốt thật.

[00:17:16] Coi tôi là thằng ngốc,

[00:17:17] xoay tôi như chong chóng.

[00:17:19] Đây chính là người bạn tốt của tôi, Châu Niệm Trung.

[00:17:46] Nhiếp Khải.

[00:17:47] Cô Châu, Niệm Trung đâu ạ?

[00:17:48] Đang ở trong phòng đọc sách đó.

[00:17:50] Cháu ăn cơm chưa?

[00:17:51] Cháu không đói.

[00:17:52] Đợi cô nấu cơm xong thì cháu cũng đói rồi.

[00:17:54] Lát nữa ở lại đây ăn cơm luôn nhé.

[00:17:56] Vâng.

[00:17:57] Vào tìm Niệm Trung đi.

[00:17:58] Vâng.

[00:18:09] Cậu đừng có lần nào cũng ngủ trên giường của tớ.

[00:18:12] Người cậu hôi lắm.

[00:18:15] Cậu thấy tớ là người thế nào?

[00:18:17] Thế nào là thế nào?

[00:18:18] Chẳng ra làm sao cả.

[00:18:20] Có ngốc nghếch, chậm chạp lắm không?

[00:18:22] Rất nực cười phải không?

[00:18:24] Lên cơn thần kinh gì vậy?

[00:18:27] Cậu cứ nói thật cho tớ đi, được không?

[00:18:30] Nghiêm túc thế.

[00:18:33] Được, tớ nói thật cho cậu.

[00:18:34] Được.

[00:18:35] Cậu đúng là có hơi ngốc nghếch,

[00:18:37] nhưng cái sự ngốc nghếch đó

[00:18:38] lại khiến người ta thấy khá đáng yêu.

[00:18:40] Còn về chậm chạp,

[00:18:40] cũng có một chút.

[00:18:41] Cảm giác như

[00:18:43] kiểu rất hài hước vậy đó.

[00:18:46] Thì ra đây chính là tớ.

[00:18:48] Cậu sao vậy?

[00:18:49] Không có gì.

[00:18:51] Bởi vì ngốc nghếch, chậm chạp,

[00:18:52] nên có một chuyện tớ nghĩ mãi không ra.

[00:18:56] Sợ mình lại làm trò cười.

[00:18:58] Chuyện gì mà bí mật thế?

[00:19:04] Gia Kỳ tặng tớ một món đồ.

[00:19:07] Tớ không biết có ý gì, cậu xem thử đi.

[00:19:24] Gia Kỳ vào ngày chúng ta xuống núi,

[00:19:26] chính là lúc tia nắng đầu tiên của Bạch Lộ,

[00:19:29] đã tặng sợi dây chuyền này cho tớ.

[00:19:31] Tớ sợ tớ hiểu sai ý,

[00:19:32] nên muốn hỏi cậu,

[00:19:34] cái này có ý gì?

[00:19:37] Niệm Trung, Gia Kỳ đang nói là cô ấy thích tớ phải không?

[00:19:45] Chắc vậy.

[00:19:46] Thật không?

[00:19:50] Vậy thì tớ yên tâm rồi.

[00:19:53] Cậu có biết tớ đã lo lắng thế nào không?

[00:19:55] Bởi vì tớ cứ nghĩ rằng,

[00:19:57] cậu hình như cũng đã thích Gia Kỳ rồi.

[00:20:02] Niệm Trung, cậu không thích Gia Kỳ, phải không?

[00:20:08] Gia Kỳ đã chọn cậu rồi mà.

[00:20:11] Cậu có ngọc bích, chứ tớ thì không.

[00:20:14] Cho nên,

[00:20:15] cho dù tớ có thích Gia Kỳ thì có ích gì chứ?

[00:20:20] Với lại, tớ hỏi cậu,

[00:20:22] nếu không có tớ,

[00:20:25] cậu có theo đuổi Gia Kỳ không?

[00:20:30] Đừng hỏi những câu

[00:20:31] không tồn tại đó nữa, được không?

[00:20:33] Tóm lại là,

[00:20:34] cậu thích Gia Kỳ, Gia Kỳ cũng thích cậu.

[00:20:38] Tớ mừng cho cậu.

[00:20:40] Chúc mừng cậu nhé, đồ quỷ.

[00:20:43] Cậu làm gì vậy?

[00:20:44] Hai đứa đừng đùa nữa. Mẹ.

[00:20:45] Mẹ nấu cơm xong cả rồi.

[00:20:47] Hai đứa lát nữa ra ăn cơm nhé.

[00:20:49] Mẹ ra ngoài một lát, sẽ về ngay.

[00:20:50] Được, mẹ đi cẩn thận nhé. Tạm biệt.

[00:20:56] Đồ quỷ.

[00:20:57] Gì chứ.

[00:20:59] Đợi lát...

[00:21:01] Về ngay đó.

[00:21:02] Nhanh lên nhé.

[00:21:17] Alo, có phải Bích Vân không?

[00:21:21] Là tôi đây.

[00:21:22] Bích Vân, tôi muốn bàn với cô một chuyện.

[00:21:26] Tôi muốn để Niệm Trung đến Thượng Hải học.

[00:21:30] Tôi muốn Niệm Trung học đại học,

[00:21:33] nó nhất định phải ở lại Thượng Hải.

[00:21:35] Alo?

[00:21:36] Alo? Alo?

[00:21:39] Tiếng tàu hỏa này lớn quá,

[00:21:41] trong điện thoại tôi không nghe thấy.

[00:21:43] Cô có nghe thấy không?

[00:21:44] Thế này đi,

[00:21:45] vậy chúng tôi đến Thượng Hải gặp rồi nói sau nhé.

[00:21:48] Tôi nghe không được rõ lắm.

[00:21:50] Đến Thượng Hải rồi nói nhé.

[00:22:03] Tôi ăn đầu cá, cậu ăn thịt.

[00:22:06] Cậu chia hết thịt cho tôi,

[00:22:07] vậy cậu ăn gì?

[00:22:08] Tôi chỉ thích ăn đầu cá thôi.

[00:22:10] Những chỗ khác toàn xương, phiền phức lắm.

[00:22:13] Đừng nói bừa nữa.

[00:22:14] Là vì cậu giành ăn cá với tôi phải không?

[00:22:16] Đừng lôi thôi nữa.

[00:22:17] Tớ ăn đầu cá, cậu ăn thịt.

[00:22:19] Được không? Mỗi người một nửa.

[00:22:20] Ai cũng đừng tranh cãi.

[00:22:22] Cá có thể nhường,

[00:22:23] nhưng không lẽ chuyện gì cậu cũng nhường chứ?

[00:22:27] Kỳ lạ thật.

[00:22:29] Chỉ là một con cá,

[00:22:30] sao lại có nhiều triết lý thế.

[00:22:35] Cậu lại sao nữa rồi?

[00:22:38] Tớ quên mất.

[00:22:40] Mẹ tớ bảo tớ ra ngoài mua giúp mẹ chai nước tương.

[00:22:43] Tớ thấy,

[00:22:44] tớ đi trước đây, được không?

[00:22:46] Tạm biệt.

[00:23:11] Nhiếp Khải,

[00:23:13] nếu cậu vẫn coi tớ là bạn tốt,

[00:23:15] cậu bảo Niệm Trung gọi một cú điện thoại cho tớ,

[00:23:17] được không?

[00:23:19] Gia Kỳ chắc vẫn đang đợi điện thoại.

[00:23:25] Không được, mình, Nhiếp Khải, không thể chỉ nghĩ cho bản thân.

[00:23:30] Mình nhất định phải nói cho Gia Kỳ biết,

[00:23:32] mình đã nói dối Niệm Trung.

[00:23:55] Thì ra là giống nhau.

[00:23:58] Mỗi người một viên ngọc bích.

[00:24:03] Xem ra là mình đã đa tình rồi.

[00:24:07] Chuyện gì cũng có thể mỗi người một nửa.

[00:24:11] Nhưng tình cảm thì làm sao có thể mỗi người một nửa được chứ?

[00:24:39] Cậu lại đến làm gì?

[00:24:41] Bác gái...

[00:24:42] Cậu hại Gia Kỳ nhà chúng tôi còn chưa đủ sao?

[00:24:44] Có phải tôi phải đến tận nhà từng người,

[00:24:45] nói những hành vi lưu manh của các cậu

[00:24:47] cho phụ huynh các cậu biết,

[00:24:47] thì mới chịu bỏ cuộc phải không?

[00:24:49] Không phải ạ, cháu chỉ có một việc

[00:24:50] rất quan trọng muốn nói với Gia Kỳ một tiếng.

[00:24:53] Thôi bỏ đi.

[00:24:55] Thôi bỏ đi.

[00:25:03] Mẹ.

[00:25:06] Đang đợi điện thoại của ai thế?

[00:25:08] Đâu có ạ.

[00:25:12] Alo?

[00:25:14] Gọi nhầm số.

[00:25:21] Con về phòng trước đây.

[00:25:34] Để có được câu trả lời của cậu,

[00:25:35] khó đến thế sao?

[00:25:51] Tôi có chuyện muốn nói với cậu.

[00:25:53] Tôi đang vội đi học.

[00:25:54] Tôi biết hôm nay cậu không có tiết.

[00:26:14] Thì ra để có được câu trả lời của cậu,

[00:26:15] khó đến thế sao?

[00:26:20] Cậu là khúc gỗ à?

[00:26:22] Tôi đã đưa dây chuyền cho cậu rồi,

[00:26:24] cậu vẫn không hiểu ý tôi là gì sao?

[00:26:27] Nhiếp Khải hiểu hơn tôi.

[00:26:28] Cậu ấy hợp với cậu hơn khúc gỗ này.

[00:26:31] Đây là lời thật lòng của cậu sao?

[00:26:34] Chúng ta thật sự không hợp.

[00:26:36] Tôi không muốn trèo cao.

[00:26:39] Là không hợp hay là không muốn?

[00:26:44] Đều có cả.

[00:26:48] Tôi hiểu rồi.

[00:26:51] Cảm ơn cậu đã giúp tôi đưa ra quyết định.

[00:26:53] Quyết định của tôi không phải là cậu,

[00:26:55] cũng sẽ không phải là Nhiếp Khải.

[00:26:56] Mẹ tôi đã giúp tôi

[00:26:57] tìm một người bạn trai giàu có.

[00:26:59] Là một doanh nhân lớn.

[00:27:01] Có biệt thự, có xe sang.

[00:27:03] Tuy đã hơn sáu mươi tuổi rồi,

[00:27:05] nhưng tôi lấy ông ta,

[00:27:06] cho dù không có danh phận,

[00:27:08] cũng có cái lợi xài hoài không hết, phải không?

[00:27:13] Cảm ơn cậu đã giúp tôi đưa ra quyết định lý trí nhất.

[00:27:16] Tôi sẽ đi chuyến tàu tiếp theo đến Tam Á.

[00:27:18] Chúng ta từ biệt ở đây đi.

[00:27:21] Tạm biệt.

[00:27:38] Ga tàu hỏa.

[00:27:55] Gia Kỳ!

[00:27:57] Gia Kỳ!

[00:27:59] Đằng sau có một người đi xe đạp,

[00:28:00] có phải là bạn cô không?

[00:28:02] Gia Kỳ!

[00:28:05] Dừng xe!

[00:28:11] Không quen.

[00:28:17] Gia Kỳ!

[00:28:17] Dừng xe! Gia Kỳ!

[00:28:20] Gia Kỳ!

[00:28:24] Tài xế, chạy chậm một chút.

[00:28:27] Gia Kỳ, đừng đi!

[00:28:29] Tại sao?

[00:28:30] Bởi vì đó không nên là quyết định của cậu.

[00:28:32] Tại sao?

[00:28:33] Bởi vì...

[00:28:35] Bởi vì tôi không cho phép.

[00:28:37] Cậu lấy tư cách gì mà không cho phép?

[00:28:38] Tôi chính là không cho phép.

[00:28:40] Đây không phải là câu trả lời tôi muốn.

[00:28:42] Tài xế, chúng tôi đang vội bắt tàu, chạy nhanh một chút.

[00:28:52] Gia Kỳ!

[00:28:55] Rõ ràng là cậu quan tâm đến tôi,

[00:28:57] tại sao lại lừa dối tôi?

[00:29:02] Rõ ràng là cậu thích tôi,

[00:29:04] sao không nói cho tôi biết?

[00:29:10] Vốn dĩ không có thương gia giàu có nào cả.

[00:29:12] Tôi cũng không chuẩn bị đi Tam Á.

[00:29:16] Tôi chỉ muốn câu trả lời trong lòng cậu thôi.

[00:29:27] Nhiếp Khải là bạn của tôi.

[00:29:31] Tôi không phải là món quà cậu tặng cho bạn bè.

[00:29:34] Tôi đã nói hết mọi chuyện với Nhiếp Khải rồi.

[00:29:36] Tôi đã nói rất rõ ràng với cậu ấy rồi.

[00:29:40] Nói đi!

[00:29:42] Nói cho tôi biết câu trả lời của cậu.

[00:29:52] Tôi sẽ đợi cậu.

[00:29:54] Đợi đến ngày sinh nhật của cậu.

[00:29:56] Ngày đó nếu vẫn chưa có câu trả lời,

[00:29:59] tôi sẽ hoàn toàn biến mất.

[00:30:06] Lái xe đi.

[00:30:43] Niệm Trung.

[00:30:46] Mẹ.

[00:30:48] Muộn thế này rồi mà con chưa ngủ?

[00:30:49] Chưa.

[00:30:53] mẹ muốn đi thăm dì của con.

[00:30:56] Dì của con ạ?

[00:30:58] Ý mẹ là,

[00:30:59] dì Bích Vân rất giàu có ở Thượng Hải ạ?

[00:31:00] Đúng vậy. Vừa hay cuối tuần này được nghỉ,

[00:31:03] con đi cùng mẹ nhé.

[00:31:04] Dạ được ạ.

[00:31:06] Ngủ đi.

[00:31:07] Mẹ.

[00:31:11] Khi mẹ không thể đưa ra quyết định,

[00:31:14] mẹ sẽ quyết định mọi việc như thế nào ạ?

[00:31:16] Thì cứ coi khoảnh khắc này,

[00:31:19] như là khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời.

[00:31:24] Cứ nghĩ rằng,

[00:31:25] nếu như đã không còn ngày mai nữa,

[00:31:28] mình nên làm gì.

[00:31:37] Được rồi, mau ngủ đi.

[00:31:39] Vâng, mẹ ngủ ngon.

[00:32:13] Nhiếp Khải.

[00:32:17] Sao thế, có chuyện gì à?

[00:32:19] Tuần này tớ phải đi Thượng Hải một chuyến với mẹ.

[00:32:23] Nhưng chắc sẽ về nhanh thôi.

[00:32:27] Đợi tớ từ Thượng Hải về,

[00:32:29] tớ muốn nói chuyện nghiêm túc với cậu.

[00:32:32] Được.

[00:32:34] Đợi cậu về.

[00:32:35] Được, vậy tớ đi trước đây.

[00:32:39] À đúng rồi, giúp tớ hỏi thăm mẹ cậu nhé.

[00:32:57] Mua được chưa, ngồi xuống đây!

[00:32:59] Có mua luôn vé khứ hồi không ạ?

[00:33:01] Không cần đâu.

[00:33:01] Lại phải xếp hàng lại, phiền phức lắm.

[00:33:03] Không sao đâu.

[00:33:04] Dù sao cũng còn nửa tiếng nữa tàu mới chạy.

[00:33:07] Sao con lại vội mua vé khứ hồi thế?

[00:33:10] Đâu có.

[00:33:11] Chỉ nghĩ là mua vé khứ hồi thì mới có đường về.

[00:33:13] Lấy may thôi mà.

[00:33:15] Không cần đâu.

[00:33:17] Biết đâu dì của con đã mua vé khứ hồi cho chúng ta rồi.

[00:33:19] Thì cũng phải tự mình trả tiền chứ.

[00:33:20] Không thể để người ta cảm thấy

[00:33:21] chúng ta đang lợi dụng được.

[00:33:39] Niệm Trung, em sẽ đợi anh.

[00:33:41] Đợi đến ngày sinh nhật của em.

[00:33:44] Ngày đó nếu vẫn chưa có câu trả lời,

[00:33:47] em sẽ hoàn toàn biến mất.

[00:33:50] Mẹ, con có đồ quên chưa lấy, con phải về lấy.

[00:33:52] Đồ gì? Không kịp nữa đâu.

[00:33:54] Không sao đâu, con kịp mà.

[00:33:56] Đợi con, mẹ đợi con nhé.

[00:33:58] Vậy con mau về nhanh nhé.

[00:34:10] Xin hỏi Mạc Gia Kỳ có ở đây không?

[00:34:12] Cô ấy ra ngoài rồi.

[00:34:50] Chúc mừng tớ đi, chân khỏi rồi.

[00:34:53] Cái gì vậy?

[00:34:54] Đưa tớ xem.

[00:34:56] Đưa tớ xem.

[00:35:04] Sao lại ở chỗ cậu?

[00:35:07] Bởi vì... bởi vì...

[00:35:09] Mau nói đi

[00:35:11] Là Niệm Trung, cậu ấy đi Thượng Hải rồi.

[00:35:13] Cậu ấy bảo tớ trả lại dây chuyền cho cậu.

[00:35:38] Gia Kỳ, tớ xin lỗi cậu.

[00:36:12] Niệm Trung, nhanh lên.

[00:36:16] Nhanh lên, tàu sắp chạy rồi.

[00:36:19] Vậy chúng ta đi thôi, đi.

[00:36:21] Con lấy đồ gì vậy?

[00:36:26] Nhường đường một chút.

[00:36:31] Này

[00:37:23] Đến nơi rồi đó.

[00:37:25] Ở đây ạ?

[00:37:26] Đúng vậy.

[00:37:27] Vào trong đi.

[00:37:29] Lớn quá.

[00:37:38] Mời vào.

[00:37:45] Bà chủ của các vị có ở đây không?

[00:37:46] Bà chủ đang ở trong phòng sách đợi bà.

[00:37:47] Xin đợi một lát.

[00:37:50] Niệm Trung, con ngồi đây đợi một lát nhé.

[00:38:09] Bà chủ, có khách đến ạ.

[00:38:16] Chị.

[00:38:17] Chị, cuối cùng chị cũng đến rồi.

[00:38:25] Mau ngồi xuống nói chuyện.

[00:38:34] Mời uống trà.

[00:38:39] Đây là ai vậy?

[00:38:41] Chào cậu.

[00:38:43] Sao lại gọi người làm vào đây?

[00:38:46] Cậu ấy không phải người làm, là họ hàng của bà chủ.

[00:38:48] Mới đến.

[00:38:54] Tôi không ăn cơm ở nhà.

[00:38:57] Thế Kiệt, để ta giới thiệu với con.

[00:39:00] Đây là chị gái của ta, từ Hải Nam đến.

[00:39:07] Niệm Trung, mau chào người lớn đi con.

[00:39:11] Dì.

[00:39:39] Mẹ.

[00:39:41] Con xem.

[00:39:42] Chúng ta vào xem đi, đi.

[00:39:52] Mẹ, chúng ta đi thôi.

[00:39:54] Không phải con vẫn luôn muốn có một cây đàn sao?

[00:39:56] Tự mình chọn một cây đi.

[00:39:58] Nhưng...

[00:39:59] Yên tâm, mẹ có tiền.

[00:40:01] Mẹ đã định từ lâu là sẽ mua cho con một cây đàn ở Thượng Hải rồi.

[00:40:08] Cảm ơn mẹ.

[00:40:10] Mau xem đi.

[00:40:23] Thích không?

[00:40:25] Thích ạ.

[00:40:27] Mẹ, sao mẹ đột nhiên lại nghĩ thông,

[00:40:30] muốn mua đàn cho con vậy?

[00:40:31] Có phải là không muốn chôn vùi tài năng âm nhạc của con không?

[00:40:35] Nếu con đã thích âm nhạc như vậy,

[00:40:37] đàn cũng đã mua cho con rồi,

[00:40:39] thì con phải học cho tử tế, biết không?

[00:40:42] Con biết, con sẽ học hành chăm chỉ.

[00:40:44] Mẹ, sau này con sẽ kéo đàn ba bữa cho mẹ nghe,

[00:40:45] được không ạ?

[00:40:49] Mì đến rồi, ăn lúc còn nóng đi.

[00:40:52] Đói quá.

[00:40:53] Ăn xong,

[00:40:54] mẹ sẽ đi chuyến tàu cuối cùng về.

[00:40:58] Về nhanh vậy ạ?

[00:40:59] Con còn chưa đi dạo kỹ lưỡng nữa.

[00:41:01] Mẹ xem,

[00:41:02] Hoàng... sông Hoàng Phố, đúng không?

[00:41:04] Đẹp quá, con còn chưa đi dạo kỹ nữa.

[00:41:07] Không vội.

[00:41:08] Sau khi mẹ đi,

[00:41:10] con sẽ có khối thời gian để đi dạo từ từ.

[00:41:17] Mẹ về một mình

[00:41:19] Con sẽ ở lại đây.

[00:41:22] Tại sao ạ?

[00:41:24] Ở thành phố lớn sẽ được mở mang tầm mắt,

[00:41:27] hơn hẳn cái nơi nhỏ bé của chúng ta.

[00:41:31] Hơn nữa, con cũng không còn là trẻ con nữa,

[00:41:34] không cần mẹ ở bên cạnh chăm sóc nữa.

[00:41:40] Sức khỏe của mẹ không tốt,

[00:41:42] cũng không còn sức để chăm sóc con nữa.

[00:41:45] Nếu sức khỏe mẹ không tốt,

[00:41:47] thì càng nên để con chăm sóc mẹ mới đúng chứ ạ.

[00:41:50] Mẹ, con sẽ không ở lại đây.

[00:41:52] Con muốn về cùng mẹ.

[00:41:54] Niệm Trung, mẹ làm vậy là vì tốt cho con.

[00:42:00] Cuộc sống của con,

[00:42:02] dì Bích Vân đã sắp xếp ổn thỏa cho con rồi.

[00:42:05] Dì ấy sẽ đưa con vào trường tốt nhất Thượng Hải,

[00:42:07] để con học âm nhạc.

[00:42:09] Con không muốn, Niệm Trung...

[00:42:10] Mẹ nghe con nói, mẹ

[00:42:12] mẹ vừa mới nói với con là

[00:42:13] con không còn là trẻ con nữa,

[00:42:15] muốn sống cuộc sống như thế nào,

[00:42:16] muốn lựa chọn cuộc sống như thế nào,

[00:42:17] đều là do con tự quyết định.

[00:42:19] Hơn nữa, con chỉ có một người mẹ là mẹ,

[00:42:21] con nói gì cũng sẽ không bỏ mặc mẹ đâu.

[00:42:24] Vậy nếu mẹ nói cho con biết,

[00:42:26] Mẹ không...

[00:42:33] mẹ không phải là mẹ của con.

[00:42:38] Mẹ, mẹ đang đùa gì vậy?

[00:42:42] Mẹ đang đùa gì vậy?

[00:42:44] Mẹ vì muốn con ở lại,

[00:42:46] mà lại có thể nói ra những lời như vậy.

[00:42:48] Đừng gọi ta là mẹ nữa.

[00:42:50] Ta không phải là mẹ của con.

[00:42:53] Mẹ ruột của con,

[00:42:56] là dì Bích Vân của con.

[00:42:59] Dì ấy mới là mẹ của con.

[00:43:00] Trở về bên cạnh mẹ ruột của mình,

[00:43:03] đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

[00:43:05] Con không tin.

[00:43:07] Con không tin.

[00:43:08] Đây là sự thật.

[00:43:11] Năm đó mẹ con sinh ra con,

[00:43:13] nhưng lại không có cách nào chăm sóc con,

[00:43:15] cho nên đã giao phó con cho ta.

[00:43:20] Ta đã nuôi con lớn đến thế này,

[00:43:22] tự hỏi trách nhiệm của ta cũng nên xong rồi.

[00:43:25] Ta đã làm đủ nhiều rồi.

[00:43:27] Sức khỏe ta không tốt.

[00:43:30] Con không muốn để ta được thanh thản sao?

[00:43:33] Cho nên...

[00:43:35] Cho nên...

[00:43:37] Đừng nói nữa.

[00:43:39] Ta nói còn chưa đủ rõ sao?

[00:43:42] Ta không có trách nhiệm phải chăm sóc con cả đời.

[00:43:45] Từ hôm nay trở đi,

[00:43:46] con phải đi sống cuộc sống của riêng mình.

[00:43:52] Ta đã làm cho con đủ nhiều rồi.

[00:43:56] Ta đã dành những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời mình,

[00:43:59] cho cả hai mẹ con các người rồi.

[00:44:02] Bây giờ đã đến lúc,

[00:44:04] ta phải tính toán cho bản thân mình.

[00:44:15] Số tiền này, con giữ lại bên mình.

[00:44:30] Năm xưa là bà ấy không cần con.

[00:44:34] Bây giờ đến lượt mẹ không cần con.


 0 注释 sort   排序方式


下一个