التالي

《Truyền kỳ Lưu Ly Xưởng》 Tập 11-Diễn viên chính: Phùng Viễn Chinh, Trương Quốc Lập, Cúc Tuyết

3 المشاهدات· 04/21/25
duongvu88
duongvu88
3 مشتركين
3

【Tóm tắt nội dung】
Bộ phim kể về ba người đàn ông vốn không hề liên quan đến đồ cổ: Viên Ngọc Sơn thật thà chất phác, Kim Bảo Nguyên – một vương gia sa sút nhưng mê hí khúc, và Thôi Hòa Hữu – một tiểu sinh giỏi chiến đấu. Do cơ duyên trớ trêu, cả ba cùng bước chân vào Lưu Ly Xưởng và từ đó dệt nên một câu chuyện huyền thoại về nhân duyên thời loạn thế.

أظهر المزيد

[00:00:00] Truyền kỳ Lưu Ly Xưởng - Tập 11

[00:00:16] Phàm nhân luôn rung động

[00:00:19] Ngược xuôi đa phần kẻ si tình

[00:00:25] Ngược xuôi đa phần kẻ si tình

[00:00:25] Ngược xuôi đa phần kẻ si tình

[00:00:26] Ngủ chẳng biết nơi nao

[00:00:30] Tỉnh chẳng hay đường về

[00:00:34] Đều là lũ hồ đồ

[00:00:38] Đều là lũ hồ đồ

[00:00:41] Trời không chiều lòng người

[00:00:45] Người chẳng thuận lòng mình

[00:00:48] Hà tất phải định nghĩa

[00:00:54] Hà tất phải định nghĩa

[00:00:55] Chúng ta đều là người tốt bình thường

[00:00:59] Si tâm phàm tâm luôn tồn tại

[00:01:02] Chúng ta đều là người tốt bình thường

[00:01:06] Lương tâm là quý nhất

[00:01:10] Chúng ta đều là người tốt bình thường

[00:01:13] Đau lòng phàm tâm luôn tồn tại

[00:01:17] Chúng ta đều là người tốt bình thường

[00:01:21] Lương tâm là quý nhất

[00:01:28] Lương tâm là quý nhất

[00:01:49] Coi như ngài đã nhìn thấu tôi rồi.

[00:01:53] Chuyện này nếu ngài giao cho Tiểu Viên,

[00:01:56] cậu ta chắc chắn không đồng ý.

[00:01:59] Cậu ta cứ cậy mình đọc được nửa bộ Luận Ngữ,

[00:02:02] nói mình đã đọc sách thánh hiền,

[00:02:05] cái này không làm, cái kia không được.

[00:02:09] Ra vẻ ta đây.

[00:02:11] Tôi thì khác, tôi chẳng đọc gì cả.

[00:02:16] Thánh hiền gì đó, với tôi chẳng có tác dụng gì.

[00:02:20] Cho nên, tiền này tôi nhận đây, nhận đây.

[00:02:32] Lúc đó tôi đã để ý rồi.

[00:02:35] Chưởng quầy của chúng tôi bán hàng chưa bao giờ tránh mặt tôi.

[00:02:40] Món đồ hôm đó tại sao lại nói bán nhanh gọn thế?

[00:02:45] Một giá duy nhất.

[00:02:47] Chưởng quầy của chúng tôi nói giá một vạn tệ.

[00:02:56] Lộc đại nhân không hề ngập ngừng, không trả giá.

[00:03:01] Ngân phiếu đưa ra ngay.

[00:03:05] Một vạn tệ.

[00:03:11] Nhị gia, hôm đó ngài bán cho chưởng quầy của chúng tôi

[00:03:14] là bao nhiêu đại dương vậy?

[00:03:18] Cũng tầm đó, tầm đó.

[00:03:21] Nào, uống đi, uống đi.

[00:03:27] Ăn thức ăn đi.

[00:03:35] Buôn bán, buôn bán.

[00:03:37] Mua đi bán lại có thể lời gấp mười.

[00:03:42] Ai mà ngờ được chứ?

[00:03:44] Một cái bát đựng đầy một bát vàng,

[00:03:47] cũng chỉ bán được giá đó, một vạn tệ.

[00:03:52] Số tiền này tính kiểu gì cũng không ra được con số đó.

[00:03:56] Cái nghề đồ cổ này đúng như người ta nói,

[00:03:58] Hang hùm miệng sói, chớ tùy tiện vào.

[00:04:00] Cái món hời này của tôi, bị Lưu chưởng quầy nhặt được món lớn rồi.

[00:04:04] Tôi nói này, Mao Tài,

[00:04:07] Lộc đại nhân kia lấy đâu ra nhiều tiền thế?

[00:04:10] Là ông ta không biết trả giá, hay là ngốc vậy?

[00:04:15] Ông ta không ngốc đâu.

[00:04:17] Nghe nói ông ta làm cho bảo tàng ở Âu La Ba châu,

[00:04:21] chuyên thu mua cổ vật Trung Quốc.

[00:04:24] Ngài nghĩ xem, Âu La Ba, Bát quốc liên quân,

[00:04:27] toàn từ đó kéo sang.

[00:04:29] Chỉ bán thuốc phiện cho chúng ta đã vơ vét bao nhiêu đại dương rồi?

[00:04:34] Người ta không quan tâm, có đầy đại dương.

[00:04:38] Ngài thấy ông ta mua đắt,

[00:04:40] ông ta bán lại cho Âu La Ba chưa biết giá bao nhiêu đâu.

[00:04:44] Anh nói xem Lộc đại nhân đó có muốn loại hàng này không?

[00:04:49] Muốn chứ, chắc chắn muốn.

[00:04:54] Lưu Ly Xưởng là thế này,

[00:04:56] đồ tốt không sợ gì, chỉ sợ không có đồ tốt thôi.

[00:05:10] Mao Tài.

[00:05:14] Ngài làm gì vậy?

[00:05:16] Hôm nào cậu đến nói với Lộc đại nhân kia,

[00:05:19] cái đồ Định diêu mà ông ta mua hôm đó,

[00:05:21] là một chiếc trong một bộ.

[00:05:24] Thái thái.

[00:05:24] Bộ này gồm cả chậu, bát và đĩa,

[00:05:26] Thái thái.

[00:05:27] tổng cộng hai mươi tư món.

[00:05:27] Nếu không có việc gì thì tôi về trước nhé.

[00:05:30] Buổi tối cô tự mình cẩn thận một chút.

[00:05:30] Hơn nữa, hoa văn trên mỗi món đều khác nhau.

[00:05:32] Sáng mai tôi sẽ đến ngay.

[00:05:34] Bộ đồ này vốn là đồ trong cung.

[00:05:34] Không sao, cô đi đi.

[00:05:41] Cũng chỉ có nhà tước gia như nhà Bối Lặc gia mới có.

[00:05:42] Thái thái, cô không sao chứ?

[00:05:44] Chân tôi bị trẹo rồi.

[00:05:45] Hôm nào cậu đưa ông ta đến phủ Bối Lặc mở mang tầm mắt.

[00:05:50] Chuyện nhỏ này tôi chắc chắn làm được.

[00:05:51] Thái thái.

[00:05:53] Ngài cũng đừng khách sáo thế, nói có việc là lại cho tiền,

[00:05:54] Thái thái, cô sao vậy?

[00:05:56] cứ như tôi...

[00:05:58] tôi xấu xa lắm vậy.

[00:05:58] Không sao, tôi bị trẹo chân.

[00:06:02] Đừng cử động lung tung, tôi đến đây.

[00:06:02] Cậu không xấu, so với chưởng quầy của cậu,

[00:06:05] cậu là thánh nhân rồi.

[00:06:06] Thái thái, có nghiêm trọng không?

[00:06:09] Không sao, tôi xuống giường vội quá. Không sao rồi.

[00:06:09] Sao tôi nghe nói phủ Kim Bối Lặc bị tịch biên gia sản rồi mà?

[00:06:13] Làm gì còn phủ Kim Bối Lặc nữa?

[00:06:13] Để tôi xem.

[00:06:15] Tịch biên gia sản là thật,

[00:06:17] mất phủ lớn thì còn phủ nhỏ chứ.

[00:06:17] Thế này đi, tôi đi gọi thầy thuốc.

[00:06:19] Đừng đi, cô xem, tối muộn thế này rồi, không đến mức đó đâu.

[00:06:21] Nhà như Kim Bối Lặc chỉ có một căn nhà thôi sao?

[00:06:24] Hay là, tôi xoa bóp cho cô nhé? Không cần đâu.

[00:06:25] Phải uống chứ.

[00:06:27] Phục vụ, lại đây rót đầy nào!

[00:06:30] Vậy nếu không có việc gì,

[00:06:33] thì tôi đi nhé? Cô đừng đi.

[00:06:36] Cái bát đó, ngài vẫn bán cho Lộc đại nhân à?

[00:06:37] Cô đi rồi, một mình tôi sợ lắm.

[00:06:39] Trên con phố này không còn ai

[00:06:41] có thể trả được cái giá của người Tây nữa.

[00:06:43] Hơn một nửa việc làm ăn ở Lưu Ly Xưởng

[00:06:45] đều do họ đẩy giá lên.

[00:06:48] Mỗi người lại có sở thích riêng.

[00:06:49] Vậy thì tôi không đi nữa.

[00:06:50] Người nào thích gì,

[00:06:51] Lộc đại nhân này thì thích đồ sứ.

[00:06:54] Làm ăn phải bắt đúng mạch của người ta.

[00:06:59] Chưởng quầy, Bối Lặc gia xem ra không thích người Tây.

[00:07:03] Vậy thì không do ông ấy quyết định được rồi.

[00:07:06] Không thích người Tây, nhưng ông ấy thích tiền.

[00:07:08] Không thiếu của ông ấy một xu nào.

[00:07:13] Mao Tài đó đi đâu rồi?

[00:07:16] Nghe nói đi xem hàng ở nhà người ta.

[00:07:19] Cậu ta xem được cái gì chứ?

[00:07:22] Bảo cậu ta kín miệng một chút.

[00:07:24] Từ Nhi, ít khi phải đi bộ thế này nhỉ.

[00:07:24] Nếu không mấy món đồ còn lại,

[00:07:25] e là không về tay Phong Nhất Các chúng ta được rồi.

[00:07:27] Thật không ngờ Khánh Hòa Lâu lại cách Tây Thành xa thế này.

[00:07:31] Gia ơi, hay là chúng ta tìm một cái ghế đá ngồi nghỉ một lát?

[00:07:32] Lâu không đến, lâu không đến, sao anh lại đến nữa rồi?

[00:07:35] Không, không, không, mệt thì không mệt.

[00:07:37] Nói anh không ra gì, quả không sai chút nào.

[00:07:40] Tôi chỉ đang nghĩ, chỉ lo cho bữa đêm của người khác,

[00:07:41] Công việc bận rộn kiếm tiền chứ sao.

[00:07:44] Không kiếm tiền tôi lấy gì chuộc thân cho em?

[00:07:46] phần ăn đêm của mình cũng cho đi mất rồi.

[00:07:47] Chuộc hay không chẳng phải chỉ một câu nói sao?

[00:07:50] Từ Nhi, bánh rán trên phố này lâu rồi không ăn nhỉ.

[00:07:58] Đưa ngân phiếu cho người ta rồi, lấy gì mà ăn chứ?

[00:08:03] Tìm lại xem.

[00:08:05] Hết rồi. Ngài tìm lại xem.

[00:08:06] Lần này,

[00:08:09] không phải đến tay không đâu.

[00:08:12] Ây, gia ơi, ngài thật có phúc, còn bốn đồng.

[00:08:12] Tiền kiếm được rồi,

[00:08:13] cứ như bánh xe ngựa lớn lăn bánh vậy đó.

[00:08:17] Không gì cản nổi, kiếm đến phát chán thì thôi.

[00:08:17] Thằng nhóc này, có hai đồng bạc đã ra vẻ.

[00:08:21] Hai vị gia, mời ngồi.

[00:08:22] Chút này không nhiều, coi như khởi đầu.

[00:08:24] Không lâu nữa chúng ta sẽ làm đám cưới.

[00:08:27] Gửi ngài.

[00:08:29] Anh chỉ là một tên hầu, làm gì có đường kiếm tiền?

[00:08:30] Cảm ơn.

[00:08:32] Đây.

[00:08:34] Tôi nói cho em biết...

[00:08:40] Anh thất đức quá!

[00:08:41] Ngon quá.

[00:08:42] Giết người quen, ăn người lạ, cẩn thận nghẹn chết đó.

[00:08:47] Ăn đi.

[00:08:47] Không giết người quen thì tôi giết ai?

[00:08:49] Này.

[00:08:50] Hay là tôi giết em trước nhé?

[00:08:51] Từ Nhi, anh nói xem cái tính khí này của tôi,

[00:08:54] tôi rốt cuộc là sao vậy? Tôi nói không hay lắm.

[00:08:54] Đồ đức hạnh!

[00:08:55] Đồ đức hạnh!

[00:08:58] Chưởng quầy,

[00:08:59] nghe nói nhà Kim Bối Lặc có nhiều hàng loại này lắm.

[00:09:00] Anh không dám nói à?

[00:09:02] Chỉ một món này đã khiến Phong Nhất Các kiếm được một mớ rồi.

[00:09:03] Chỉ cái cách anh móc tiền ra là tôi nhìn ra rồi.

[00:09:06] Trong lòng đang nói tôi chứ gì: Sĩ diện hão, khổ cái thân.

[00:09:08] Nghề đồ cổ này, nói không có hàng là không có.

[00:09:12] Một khi có hàng thì không phải chỉ một món,

[00:09:14] Đúng vậy.

[00:09:14] ra là ra cả một lô.

[00:09:17] Kim Bảo Nguyên tôi cả đời coi trọng thể diện.

[00:09:18] Mấy hôm trước có một đám người từ Từ Khê đến,

[00:09:22] mang theo đồ Thượng Lâm Việt diêu.

[00:09:22] Đến lúc nào,

[00:09:23] nếu anh không cho tôi giữ thể diện,

[00:09:24] thà anh giết tôi đi còn hơn.

[00:09:25] Đó đúng là thứ hiếm thấy.

[00:09:29] Như vậy có tốt không? Tôi cũng biết là không tốt lắm.

[00:09:31] Phong Nhất Các nếu biết làm ăn,

[00:09:34] lần này phải giữ chặt người mua mới được.

[00:09:36] Lần trước ra ngoài đổi chè đậu đỏ,

[00:09:38] Nếu hắn chỉ thấy lợi nhỏ trước mắt,

[00:09:39] đã cho tôi một bài học lớn.

[00:09:40] thì chỉ là buôn bán một món hàng, không có tiềm năng sau này.

[00:09:43] Bối Lặc gia thì sao?

[00:09:44] Cầm cái danh hão đến bát chè đậu đỏ cũng không đổi được.

[00:09:45] Chúng ta cũng đi tìm Kim Bối Lặc gia ra giá cao xem sao?

[00:09:48] Anh còn giữ thể diện gì nữa? Anh còn thể diện không?

[00:09:50] Chuyện này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.

[00:09:52] Từ Nhi.

[00:09:54] Trong giới đồ cổ mà tranh giành hàng hóa,

[00:09:57] người được lợi không phải chúng ta đâu.

[00:09:58] Về nhà tôi thức trắng một đêm.

[00:10:00] Định sống thực tế hơn.

[00:10:01] Trong giới làm ăn đều như nhau cả.

[00:10:03] Nếu không phải hôm sau gặp được Cáp Nhị gia,

[00:10:04] Của ai thì là của người đó.

[00:10:06] biết đâu cái tật này của tôi đã sửa được rồi.

[00:10:06] Số đã định rồi, sốt ruột cũng vô ích.

[00:10:10] Tôi nói này Từ Nhi,

[00:10:11] Cứ bình tĩnh xem xét đã.

[00:10:12] cả đời này tôi chưa từng giác ngộ như vậy.

[00:10:17] Có lẽ...

[00:10:17] Món đồ đó cậu đã thấy, tôi chưa thấy.

[00:10:19] là ông trời thấy tôi vẫn chưa đến lúc.

[00:10:21] Là đồ Định diêu thật à?

[00:10:22] Hôm sau lại cố tình cho tôi gặp Cáp Nhị gia.

[00:10:23] Nghe nói còn nguyên vết ráp mới ra lò.

[00:10:24] Anh nói xem, chỉ từ quán trà đến quán ăn,

[00:10:28] một đoạn đường ngắn như vậy,

[00:10:30] tôi... cái cảm giác cũ của tôi,

[00:10:30] Vậy chỉ có thể là đồ từ trong cung ra,

[00:10:31] tôi lại quay về rồi, tìm lại được hết rồi.

[00:10:32] đồ cũ tồn kho nhiều năm trong Nội vụ phủ.

[00:10:36] Cái vẻ ta đây lại dựng lên rồi.

[00:10:38] Có vết ráp chưa chắc đã là giả.

[00:10:40]

[00:10:43] Tật xấu từ trong trứng nước.

[00:10:44] Nếu đồ Định diêu thật xuất hiện,

[00:10:45] Đây cũng không phải tật xấu gì lớn.

[00:10:47] Chúng ta chỉ cần có, ném đi thì ném đi thôi.

[00:10:47] thì cái bát này của tôi phải cất đi thôi.

[00:10:52] Lời này tôi thích nghe.

[00:10:56] Từ Nhi.

[00:10:56] Cái này...

[00:10:57] Ví dụ như hôm nay tiêu số tiền này đi,

[00:10:58] Hắn bán của hắn, ngài bán của ngài.

[00:10:59] tôi mới thấy thoải mái.

[00:11:01] Tôi dù đi bộ về cũng thấy thoải mái.

[00:11:03] Cái của ngài chẳng phải cũng là thật sao?

[00:11:03] Nếu không tiêu số tiền này,

[00:11:06] chắc chắn anh sẽ làm tôi chết ngột mất.

[00:11:06] Tôi nói với người khác là thật.

[00:11:08] Cậu theo tôi cũng không ít ngày rồi,

[00:11:09] Tôi là thích nhìn người khác vui vẻ.

[00:11:12] Người ta vui vẻ, tôi cũng vui vẻ.

[00:11:14] sao cậu chẳng thông suốt chút nào vậy?

[00:11:15] Một bên vui vẻ rồi,

[00:11:17] còn một bên có thể sẽ không vui lắm.

[00:11:17] Làm nghề đồ cổ này, nói là đồ thật,

[00:11:20] cậu tốt nhất cứ xem nó như đồ giả trước đã.

[00:11:22] Anh nói bên nào không vui?

[00:11:24] Bên nào?

[00:11:25] Kim An bọn họ đó.

[00:11:25] Từ giả suy ra thật, là cẩn trọng.

[00:11:26] Bọn họ có thể đang chờ chúng ta

[00:11:27] mang đồ ăn về cho họ.

[00:11:29] Từ thật suy ra giả, là mạo hiểm.

[00:11:32] Hỏng rồi, quên mất bọn họ.

[00:11:37] Trong túi anh còn tiền không? Lần này hết sạch rồi.

[00:11:37] Lộc đại nhân đó e là không có kiến thức này đâu nhỉ?

[00:11:39] Chỉ có tờ ngân phiếu đó, và mấy đồng xu kia thôi.

[00:11:44] Bây giờ cậu không thể coi thường Lộc đại nhân này đâu nhé.

[00:11:49] Lộc đại nhân này hiện giờ,

[00:11:51] Mang cái bánh rán của anh về cho họ đi.

[00:11:53] không dám nói là một tay chuyên nghiệp hoàn toàn,

[00:11:56] nhưng cũng coi như là hơn nửa người trong nghề rồi.

[00:11:58] Chủ quán, cho tôi xin tờ giấy. Được thôi.

[00:12:00] So sánh hai người các cậu, ông ta giỏi hơn cậu đấy.

[00:12:05] Sao? Không phục à?

[00:12:06] Từ Nhi.

[00:12:08] Chuyện bán bát, trong lòng vẫn cảm thấy không ổn lắm.

[00:12:12] Không có tiền, cũng không có cách nào khác.

[00:12:14] Sau này, chúng ta có thể đối phó thì cứ đối phó.

[00:12:17] Gia ơi, ngài mệt rồi phải không? Mệt rồi.

[00:12:20] Ngồi đây nghỉ một lát.

[00:12:26] Tôi cũng đang định nói với ngài chuyện này.

[00:12:29] Tôi nghe được từ tên hầu ở Phong Nhất Các.

[00:12:29] Tiểu Thúy.

[00:12:30] Tiểu Thúy, dừng lại cho tôi một lát.

[00:12:31] Cái bát của chúng ta,

[00:12:32] Được ạ!

[00:12:32] họ bán cho một vị Lộc đại nhân, giá một vạn tệ đấy.

[00:12:39] Không nhiều, buôn bán mà, hắn phải kiếm chút chứ.

[00:12:44] Chúng ta bán cho hắn bao nhiêu tiền?

[00:12:45] Thái thái, có chuyện gì ạ?

[00:12:46] Chúng ta một nghìn tệ.

[00:12:46] Đợi tôi một lát.

[00:12:51] Một nghìn tệ.

[00:12:53] Hắn kiếm... hắn kiếm được hơn một vạn.

[00:12:53] Cô đi đâu vậy?

[00:12:56] Chín nghìn.

[00:12:56] Thủy Thủy.

[00:12:58] Đúng, đúng, chín nghìn cũng không ít.

[00:13:02] Lưu chưởng quầy này thật là gian xảo.

[00:13:09] Quay đi!

[00:13:09] Ài, nói đi cũng phải nói lại.

[00:13:11] Làm ăn mà, ai chẳng muốn kiếm tiền.

[00:13:14] Hắn kiếm được là bản lĩnh của hắn.

[00:13:19] Chúng ta bán nữa thì bán giá cao hơn.

[00:13:21] Lần này, chúng ta không bán cho hắn nữa.

[00:13:25] Chúng ta bán thẳng cho Lộc đại nhân kia.

[00:13:29] Chuyện này tôi không làm đâu nhé.

[00:13:30] Tôi không muốn giao thiệp với người Tây.

[00:13:32] Có lỗi với lão Bối Lặc gia.

[00:13:35] Hay lắm à? Bên ngoài đồn ra,

[00:13:36] Kim Bối Lặc bán nhà cho người Tây.

[00:13:40] Anh nói xem đó là cái thể thống gì chứ?

[00:13:42] Bán cho Phong Nhất Các,

[00:13:43] Thái thái.

[00:13:43] chẳng phải cũng là bán cho người Tây sao?

[00:13:45] Cái đó khác.

[00:13:48] Hơn nữa, tôi làm ăn với ông ta,

[00:13:48] Thái thái.

[00:13:50] nói chuyện ở đâu đây?

[00:13:52] Tôi không thể làm ngoài đường được chứ?

[00:13:54] Hay là đến cái phòng nhỏ của Kim An?

[00:13:56] Vậy còn gọi là phủ Bối Lặc nữa không?

[00:13:57] Thái thái, sao vậy?

[00:13:58] Bối Lặc gia, tôi cũng đang định nói với ngài chuyện này.

[00:14:02] Cáp Nhị gia không phải còn căn nhà lớn bỏ trống sao?

[00:14:04] Lâu không ra ngoài,

[00:14:06] Hay là chúng ta vào ở trước.

[00:14:07] ra ngoài thấy cái gì cũng tốt.

[00:14:08] Chuyện làm ăn ngài đừng bận tâm.

[00:14:10] Ngài chỉ cần ngồi làm chủ nhà mời bữa cơm.

[00:14:11] Phải về thôi.

[00:14:13] Những chuyện khác tôi lo liệu hết.

[00:14:14] Thủy Thủy.

[00:14:15] Có tiền tốt như vậy, tại sao chúng ta không kiếm chứ?

[00:14:18] Tôi là thái thái gì chứ?

[00:14:20] Hơn nữa,

[00:14:21] chúng ta không phải đều đưa đồ thật cho người Tây.

[00:14:21]

[00:14:23] Thật thật giả giả, chúng ta bán kèm cho ông ta.

[00:14:26] Nói khó nghe thì chỉ là một món đồ chơi.

[00:14:27] Như vậy cũng coi như trả thù giúp lão Bối Lặc gia một lần.

[00:14:32] Ở Bắc Kinh cô có họ hàng không? Không có.

[00:14:33] Chuyện này tôi nghe sao thấy không đường hoàng lắm.

[00:14:38] Nhưng nói đi cũng phải nói lại,

[00:14:38] Lúc học hát có một sư phụ, cũng mất rồi.

[00:14:40] thiếu tiền bạc, cái vẻ ta đây này phải thu lại một chút.

[00:14:44] Tôi cũng không có một người họ hàng nào.

[00:14:45] Nghĩ đến Kim An mấy người họ đang đói,

[00:14:49] thật cảm thấy có lỗi với họ.

[00:14:49] Không có họ hàng...

[00:14:52] Tôi từng nghĩ không có họ hàng cũng có cái hay,

[00:14:54] Việc này anh sắp xếp đi. Chuyện làm ăn tôi không quản.

[00:14:56] thì chẳng còn vướng bận gì nữa,

[00:14:58] Ăn bữa cơm thì được.

[00:14:59] cũng chẳng sợ gì nữa.

[00:15:01] Giật cả mình.

[00:15:03] Sao ở đây lại có người thế này?

[00:15:03] Nhưng hai năm nay trôi qua,

[00:15:05] Ông mới làm tôi giật mình đấy.

[00:15:05] thấy thật cô đơn.

[00:15:06] Thấy thật cô đơn.

[00:15:07] Đang ngủ ngon lành, bị các ông làm ồn ào muốn thủng trời.

[00:15:08] Ngay cả một nơi để nói ra lời trong lòng

[00:15:11] cũng không có.

[00:15:12] Ông ngủ việc ông,

[00:15:13] chúng tôi ngồi đây nói chuyện phiếm.

[00:15:14] Chúng tôi ồn ào cái gì chứ?

[00:15:15] Mỗi tháng tôi đều đến Bạch Vân Quán một chuyến.

[00:15:16] Còn chưa ồn ào à? Cũng may là tôi từng trải sự đời,

[00:15:20] nếu yếu bóng vía sớm đã bị các ông dọa sợ rồi.

[00:15:20] Những lời tôi nói với Tống Tử Nương Nương ở hậu điện,

[00:15:24] Thôi được, Bối Lặc gia, chúng ta không chấp với hắn.

[00:15:24] còn nhiều hơn nói với bất kỳ ai trên đời.

[00:15:26] Trời sắp sáng rồi, chúng ta đi thôi. Đi.

[00:15:28] Có thể cảm nhận được.

[00:15:29] Gì mà chín nghìn một vạn, khoác lác.

[00:15:31] Cô nặn nhiều người đất như vậy,

[00:15:34] hẳn là cũng cô đơn lắm.

[00:15:40] Đèn khuya bóng lẻ, một mình.

[00:15:41] Đèn khuya bóng lẻ,

[00:15:43] chỉ có một mình.

[00:15:46] Thật ra dù là người thế nào,

[00:15:47] Chân còn đau không?

[00:15:49] Chân tôi mất từ lâu rồi, bây giờ chỉ còn lại trái tim thôi.

[00:15:53] cũng không muốn rời xa con người.

[00:15:53] Không tin cô nghe thử xem.

[00:15:56] Không có người sống, thì nặn người đất vậy.

[00:15:57] Cô đó!

[00:16:01] Để tôi nghe xem.

[00:16:02] Nghĩ lại cũng thật kỳ lạ, không ăn nhập gì cả.

[00:16:17] Cô xem đóa hoa này của tôi có bị lệch không?

[00:16:20] Tôi nghe thấy rồi.

[00:16:23] Ngay ngắn mà. Cô cài từ lúc nào vậy?

[00:16:26] Vẫn luôn để trong xe, thích thì cài lên thôi.

[00:16:33] Thái thái, phải về rồi.

[00:16:44] Cô đi cẩn thận.

[00:16:46] Người bán hoa thúy cúc kia, sao anh lại gánh nước nữa rồi?

[00:16:52] Chúng ta vẫn có duyên nhỉ.

[00:16:54] Có gì không phải mong ngài chiếu cố nhiều hơn.

[00:16:56] Tôi ở ngay đây, có rảnh thì đến nhé.

[00:16:58] Tôi ở Phong Nhất Các.

[00:17:04] Này cậu hầu nhỏ, cậu hầu nhỏ, cậu quen anh ta à?

[00:17:07] Tiểu Thúy à, đi chậm một chút. Được ạ.

[00:17:08] Quen, anh ta là người bán hoa thúy cúc.

[00:17:11] Hay! Hay!

[00:17:11] Giờ cậu ta đang ăn cơm mềm trong cái nhà nhỏ kia kìa.

[00:17:15] Bà ơi, ăn cơm mềm là gì ạ?

[00:17:18] Ăn cơm mềm mà cậu cũng không hiểu à?

[00:17:21] Hay! Hay!

[00:17:21] Ăn cơm mềm ấy à, chính là dựa vào đàn bà nuôi sống.

[00:17:25] Trong nhà nhỏ đó có hai người phụ nữ phải không?

[00:17:27] Chỉ có anh ta là đàn ông.

[00:17:29] Đúng vậy, chị gái cậu ta ở đó.

[00:17:29] Hay!

[00:17:33] Chị cậu ta làm người hầu cho người ta.

[00:17:35] Thật à? Thật, tôi thấy từ lâu rồi.

[00:17:40] Tôi đã nói trên con phố này

[00:17:40] Có đồ gì đáng tiền thì ném lên một món đi.

[00:17:41] làm gì có người nào bạo gan như vậy.

[00:17:45] Bà ơi, sao chuyện gì bà cũng biết vậy?

[00:17:46] Gia ơi, chúng ta không còn như xưa nữa.

[00:17:48] Rảnh rỗi mà, rảnh rỗi.

[00:17:48] Bây giờ trên người làm gì còn đồ gì đáng tiền.

[00:17:50] Có phải rảnh rỗi là nhiều chuyện không ạ? Đúng vậy.

[00:17:51] Vừa mới bán một cái bát,

[00:17:52] mấy hôm nay cũng tiêu gần hết rồi.

[00:17:54] Chỉ vì chuyện này mà tôi lo lắng phát sốt.

[00:17:55] Sao lại quên mang theo vài món đồ ra ngoài nhỉ?

[00:17:56] Sao lại quên mang theo vài món đồ ra ngoài nhỉ?

[00:17:56] Nổi mụn rộp to tướng, mãi không hết đây này.

[00:17:58] Gia ơi, đừng lo lắng, lát nữa tan tuồng,

[00:17:59] Nào, ăn lạc đi. Nào nào nào, cầm lấy, cầm lấy.

[00:17:59] chúng ta ra hậu trường xem là được.

[00:18:02] Tôi không ăn, không ăn, đây là của nhà tôi.

[00:18:04] Haizz, Viên Tử mở cửa sao lại mở ra đối diện đường thế kia?

[00:18:05] Hay! Hay!

[00:18:05] Hôm nay thật là lạ nha.

[00:18:07] Chẳng có đồ gì ném lên cả.

[00:18:07] Tôi phải về rồi.

[00:18:09] Chỉ hô "hay" suông thôi.

[00:18:11] Hắn hô suông không sao,

[00:18:12] bữa tối nay ở Đô Nhất Xứ coi như toi rồi.

[00:18:15] Cậu hầu nhỏ này là của Phong Nhất Các.

[00:18:17] Ông quan tâm gì đến chuyện thay triều đổi đại?

[00:18:19] Với hàng xóm láng giềng tươi cười là được rồi.

[00:18:19] Thay hay không thay triều đổi đại có liên quan gì đến ông không?

[00:18:22] Đừng nói nhiều.

[00:18:23] Trong lòng chứa đựng không ít chuyện nhỉ? Nghĩ đến trước mắt đi.

[00:18:25] Nói nhiều tất có lỗi.

[00:18:25] Tối nay ông ăn gì?

[00:18:28] Ít nói thì ít chuyện.

[00:18:28] Sao lại không liên quan?

[00:18:30] Tục ngữ nói dân kinh thành phẩm quan tam phẩm.

[00:18:31] Để được thanh tịnh.

[00:18:33] Chuyện thiên hạ, người kinh thành không quản thì ai quan tâm đây?

[00:18:36] Chưởng quầy, chào buổi sáng.

[00:18:37] Ở nơi miếu đường cao sang thì lo cho vua;

[00:18:40] Ở chốn giang hồ xa xôi thì lo cho dân.

[00:18:41] Hay quá, cả hai cậu đều ở đây.

[00:18:42] Tiến cũng lo, lui cũng lo.

[00:18:44] Tiến cũng lo, lui cũng lo.

[00:18:45] Lo, lo, ông cứ lo đi!

[00:18:46] Gần đây trong tiệm không có buôn bán gì.

[00:18:48] Ghét nhất loại người như ông, hát cũng hát không hay.

[00:18:50] Tiểu Viên đến rồi, công việc cũng nhàn rỗi hơn.

[00:18:51] Viện công, viện công, cả đời ông chỉ đóng vai viện công thôi!

[00:18:55] Viện công, viện công thì sao?

[00:18:56] Tôi không phải chê hai cậu là thừa người.

[00:18:58] Viện công còn biết vài chữ đấy.

[00:18:59] Hai người có công dụng của hai người.

[00:18:59] Không như vai Sửu của ông, không phải ăn mày thì cũng là vai hề.

[00:19:02] Ngành đồ cổ này,

[00:19:04] Đúng là đóng vai gì giống vai nấy.

[00:19:05] Đất nước sắp mất đến nơi rồi, một là phải ngồi cho vững.

[00:19:07] ông còn nghĩ đến bữa đêm à?

[00:19:08] Dù không có buôn bán cũng phải ngồi cho vững.

[00:19:08] Ông đi mà thanh toán đi!

[00:19:10] Thằng nhóc này dám chửi tôi?

[00:19:12] Tôi cho mày thanh toán trước!

[00:19:13] Hôm nay không có buôn bán, ngày mai không có buôn bán,

[00:19:14] Người phải thanh toán là ông!

[00:19:16] ngày kia đóng cửa luôn.

[00:19:16] Loại người này... Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách.

[00:19:17] Đó không phải là người làm nghề đồ cổ.

[00:19:19] Như cái loại ăn bữa nay lo bữa mai như ông,

[00:19:20] Đó là người mở tiệm dầu muối.

[00:19:22] tôi nói cho ông biết, chết một trăm người cũng không nhiều!

[00:19:22] Tục ngữ nói rất hay,

[00:19:24] không có tiệm dầu muối nào không mở cửa phải không?

[00:19:24] Thằng nhóc này dám động thủ?

[00:19:25] Sao nào? Ông định làm gì?

[00:19:26] Ông đánh người à?

[00:19:27] Đây là ngồi cho vững.

[00:19:28] Ba vị, sao thế này? Kim gia.

[00:19:29] Hai là phải đi lại siêng năng.

[00:19:31] Trên sân khấu vừa xong màn võ đấu,

[00:19:32] hậu trường lại đánh nhau to rồi.

[00:19:33] Chỉ đi lại trong thành Bắc Kinh thôi là không đủ.

[00:19:34]

[00:19:35] Bối Lặc gia, ngài đừng cản.

[00:19:37] Thằng nhóc này, tôi sẽ cho nó biết tay,

[00:19:37] Cậu nghĩ xem, thành Bắc Kinh mới lớn đến đâu?

[00:19:39] hôm nay tôi phải khóa cái miệng thối này của nó lại.

[00:19:41] Thằng nhóc này... Thôi thôi, bỏ đi.

[00:19:41] Lưu Ly Xưởng bắt đầu từ thời Càn Long gia

[00:19:44] mà thịnh vượng lên phải không?

[00:19:44] Kim gia, Ngũ Bảo, còn phiền ngài phải lên đây.

[00:19:46] Đến nay cũng đã hơn một trăm năm lịch sử rồi.

[00:19:48] Kệ bọn họ đi, đều là do ăn bánh bao hấp no quá đấy mà.

[00:19:51] Buôn bán văn vật, tranh chữ hơn một trăm năm,

[00:19:51] Đi, chúng ta ra hậu trường ngồi một lát, xem xem.

[00:19:54] những thứ này ở thành Bắc Kinh bán đi bán lại,

[00:19:56] Kim gia, Kim gia mời ngồi.

[00:19:57] chịu được mấy lần mua đi bán lại chứ?

[00:20:00] Đồ vật, nói thật nhé, đều từ bên ngoài đến.

[00:20:00] Gặp phải rồi, sao có thể không quản chứ?

[00:20:03] Ngày mai tôi chẳng phải muốn học vở "Hoạt Tróc Tam Lang" với Hỷ Tử sao?

[00:20:04] Một là dựa vào bên ngoài gửi vào,

[00:20:06] hai là dựa vào người bên trong ra ngoài thu mua.

[00:20:07] Hỷ Tử, nói cho tôi nghe xem sao thế?

[00:20:08] Việc thu mua và gửi đến này lại khác nhau.

[00:20:10] Người gửi đồ đến đa phần là người trong nghề.

[00:20:10] À mà, nếu là vì tranh giành con gái thì tôi không quản đâu nhé.

[00:20:13] Đồ gửi đến tất nhiên sẽ đắt.

[00:20:15] Mua đồ của họ không phải là không cho cậu kiếm lời.

[00:20:16] Việc gì tôi có thể làm chủ được thì cứ nói với tôi.

[00:20:19] Có được ba phần lợi đã là lợi lớn rồi. Đừng nói nữa, nói ra làm ngài chê cười.

[00:20:21] Còn việc ra ngoài thu mua thì khác.

[00:20:22] Nói ra tôi nghe xem nào.

[00:20:24] Có gì đáng cười đâu.

[00:20:25] Cậu muốn đồ của họ,

[00:20:25] Bối Lặc gia, thằng nhóc này biết hôm nay ngài đến xem hát,

[00:20:27] họ không biết thứ đó là báu vật.

[00:20:29] Bán cho cậu như đồ bỏ đi.

[00:20:29] ngay từ đầu,

[00:20:31] đã nhăm nhe ngài ném đồ lên sân khấu.

[00:20:32] Nghe này, nghe này.

[00:20:33] Lợi nhuận từ món đồ này mang về,

[00:20:34] Hắn nghĩ đồ ném lên rồi,

[00:20:34] không phải chỉ gấp mười lần, trăm lần đâu.

[00:20:36] là có thể ăn được bữa đêm ở Đô Nhất Xứ rồi.

[00:20:37] Nó có thể gấp vạn lần, chục vạn lần cũng có đấy.

[00:20:39] Tôi nói cho ngài biết,

[00:20:39] tôi coi thường cái vẻ hạ lưu này lắm.

[00:20:41] Trên con phố Lưu Ly Xưởng này,

[00:20:41] Đây chẳng phải là làm mất mặt giới lê viên kinh thành sao?

[00:20:43] tiệm nào mà không làm ăn như vậy chứ?

[00:20:47] Không làm ăn như vậy, bây giờ ế ẩm thế này,

[00:20:47] Tôi tưởng chuyện gì to tát.

[00:20:49] họ làm sao duy trì được? Đúng vậy, đúng vậy.

[00:20:52] Chẳng phải chỉ vì một bữa ăn đêm sao?

[00:20:55] Thôi được, lời thừa tôi cũng không nói nữa.

[00:20:55] Mọi người nghĩ xem,

[00:20:59] Ngày mai Tiểu Viên ra ngoài một chuyến.

[00:20:59] Kim gia tôi lúc nào xem hát

[00:21:01] mà chỉ hô "hay" suông đâu?

[00:21:03] Vốn dĩ tôi định dẫn cậu đi thăm dò đường đi nước bước,

[00:21:06] Hôm nay tôi thay đổi thói quen một chút.

[00:21:07] mở mang tầm mắt.

[00:21:08] Nhưng hàng của Kim gia vẫn chưa về kịp,

[00:21:09] Tuy không ném đồ lên sân khấu,

[00:21:11] nhưng bây giờ chẳng phải là đã ném cả bản thân tôi

[00:21:13] chúng ta lại không thể bỏ đi được.

[00:21:15] lên đây rồi sao?

[00:21:16] Thật ra cũng không xa.

[00:21:17] Kim gia, ngài千万 đừng nghe lời đám tạp nham này nói bậy.

[00:21:18] Đến vùng Bình Dao, Sơn Tây.

[00:21:21] Xem có đồ tốt nào có thể thu mua về không.

[00:21:21] Đúng là lũ vô lương tâm. Nếu không có Kim gia,

[00:21:25] mấy năm nay chúng tôi làm sao được hát ở Khánh Hòa Lâu?

[00:21:26] Sơn Tây, An Huy, theo lý mà nói,

[00:21:28] nhiều núi ít đất, là nơi nghèo khó.

[00:21:29] Sớm đã không biết ở bến tàu nào

[00:21:30] Nơi nghèo khó không giữ được người, nên ra ngoài buôn bán.

[00:21:31] mà hít gió tây bắc rồi.

[00:21:33] Kim gia, lời hôm nay ngài tuyệt đối đừng để trong lòng.

[00:21:34] Từ xưa thương nhân đất Tấn, thương nhân đất Huy đều rất lợi hại.

[00:21:37] Ngài có thể đến xem tôi hát,

[00:21:38] Buôn bán làm giàu rồi,

[00:21:39] tôi đã vô cùng cảm kích rồi.

[00:21:39] thì mua đồ tốt vận chuyển về nhà.

[00:21:41] Xây nhà cao cửa rộng.

[00:21:42] Chúng ta ra hậu trường ngồi nói chuyện một lát.

[00:21:43] Xây nhà rồi thì cần đồ trang trí.

[00:21:44] Tôi có trà hoa nhài thượng hạng ở đó.

[00:21:45] Liền sắm đồ nội thất gỗ hồng mộc thượng hạng,

[00:21:46] Khoan đã, lời của tôi vẫn chưa nói xong.

[00:21:47] mua đồ cổ quý giá.

[00:21:49] Cho nên những nơi này tuy hẻo lánh,

[00:21:51] nhưng đồ tốt rất nhiều. Đồ giả cũng nhiều.

[00:21:51] Hơn nữa, can ngăn thì phải can cho đến cùng chứ.

[00:21:55] Huống hồ chuyện này hình như còn dính líu đến tôi một chút.

[00:22:00] Tôi vừa nói rồi,

[00:22:01] hôm nay tôi ném cả con người tôi lên đây.

[00:22:04] Nhưng không biết mấy vị đây có đỡ nổi không?

[00:22:09] Có nuôi nổi tôi không?

[00:22:11] Dù sao tôi cũng là một vị gia, tuy không quá cầu kỳ,

[00:22:16] buổi sáng,

[00:22:19] phô mai tươi với trái cây, cháo gạo ngon,

[00:22:22] bánh bao nhỏ dầu tôm,

[00:22:24] quẩy mè lớn Quế Phát Tường, thêm một bát sữa đậu nành.

[00:22:26] Nhỏ quá.

[00:22:27] Chê nhỏ à? Đây có cái lớn, ngài xem.

[00:22:28] Buổi trưa chúng ta ăn đơn giản chút.

[00:22:29] Cái này lớn thế này.

[00:22:30] Bữa tiệc hai mươi tư bát, bốn mặn sáu chay.

[00:22:31] Đẹp làm sao! Mua đi.

[00:22:32] Rượu là bia Song Hòa Thịnh, uống đỡ buồn ngủ.

[00:22:37] Buổi tối thì ít đi, tinh túy hơn.

[00:22:39] Có bữa tiệc vi cá là được rồi.

[00:22:41] Cái này của ông đã sửa miệng rồi phải không?

[00:22:42] Rượu thì phải là Liên Hoa Bạch hoặc Lư Châu Lão窖.

[00:22:42] Không, không, tuyệt đối không.

[00:22:45] Đây là đồ đào lên, ngài xem đi.

[00:22:46] Không nhiều, uống hai lạng thôi.

[00:22:47] Không nhiều, uống ba lạng thôi.

[00:22:48] Cái này của ông, là sửa xong rồi lại nung trong lò.

[00:22:49] Gọi là một giọng kinh thành, hai câu Bì Hoàng,

[00:22:52] Bán rẻ cho ông chút nhé?

[00:22:53] ba bữa mỹ vị, bốn mùa áo gấm.

[00:22:55] Rẻ chút, rẻ chút, ngài cầm lấy, cầm lấy đi.

[00:22:56] Không cần, không cần.

[00:22:56] Cách sống bình thường nhất của các bậc lão gia ở kinh thành

[00:22:57] Nếu chưa sửa miệng thì tôi đã lấy rồi.

[00:22:59] là thế này phải không?

[00:23:00] Ngài xem, ngài xem đi.

[00:23:01] Thế nào?

[00:23:05] Mấy vị đây ai nuôi nổi tôi nào?

[00:23:06] Ở đây tôi không có hàng giả.

[00:23:10] Đón tôi về nhà đi.

[00:23:10] Đây là đồ thật, gia truyền đấy.

[00:23:13] Bán rẻ thôi.

[00:23:14] Coi như tôi không tự mình ném mình

[00:23:14] Một trăm tệ cho ngài mang đi.

[00:23:16] lên đây một cách vô ích.

[00:23:17] Vào thành bán được một nghìn.

[00:23:20] Thế nào? Ngài xem đi.

[00:23:23] Không có ai à?

[00:23:27] Lần này tôi ném phí công rồi.

[00:23:31] Thôi được, ném phí thì ném phí vậy.

[00:23:34] Không ai đón, thì mình tự đi xuống vậy.

[00:23:35] Đây còn có vết nứt này.

[00:23:36] Đây còn có vết nứt này.

[00:23:37] Chủ quán, cái này của ông bị lỗi.

[00:23:38] Nhưng nói đi cũng phải nói lại, người đi xuống rồi,

[00:23:39] Chủ quán, cái này của ông bị lỗi.

[00:23:40] Lỗi ở đâu chứ?

[00:23:41] cái ngân phiếu này tôi không thể mang theo xuống được.

[00:23:41] Ông xem.

[00:23:44] Nếu không bữa đêm của Hỷ Tử giải quyết thế nào đây?

[00:23:46] Thật là! Ra ngoài quên xem hoàng lịch rồi, xui xẻo!

[00:23:48] Trong nhà có đồ thật, lấy nhầm, lấy phải đồ giả ra.

[00:23:52] Nhà ông ở đâu?

[00:23:53] Xa lắm, ở trong núi cơ.

[00:23:54] Từ Nhi.

[00:23:55] Ông đưa tôi đi một chuyến đi.

[00:23:59] Không đưa ông đi. Tại sao?

[00:24:01] Anh cầm lấy đi!

[00:24:02] Có người mắt tinh nhưng miệng không độc,

[00:24:04] họ nhìn rõ rồi nhưng không nói.

[00:24:07] Còn ông thì mắt tinh, miệng cũng độc.

[00:24:09] Cảm ơn Kim gia.

[00:24:10] Nhìn rõ rồi còn lắm lời.

[00:24:11] Ngài vừa đến là chúng tôi...

[00:24:12] Không thể làm ăn với ông được.

[00:24:13] Kim gia, ngài cứ chiều bọn họ thế này...

[00:24:16] Nếu ông không làm giả,

[00:24:17] chúng ta đã làm ăn được rồi.

[00:24:19] Không làm giả thì tôi ăn gì?

[00:24:19] Khó khăn lắm mới đến một lần, cái này có đáng gì.

[00:24:21] Vốn dĩ thứ này chỉ là đồ chơi,

[00:24:23] Nếu tôi không chiều bọn họ, người thành phố các ông bày ra, rảnh rỗi không có việc gì làm thì chơi.

[00:24:25] thì ở kinh thành này còn ai đáng để tôi chiều nữa?

[00:24:27] Thật hay giả thì có sao đâu?

[00:24:30] Ông làm giả mà còn nói có lý à?

[00:24:31] Thôi được, thôi được, tôi phải đi rồi.

[00:24:32] Nói cho ông biết, tôi cũng là nông dân, không phải người Bắc Kinh.

[00:24:33] Thế này thì tiền xe về cũng không còn nữa rồi.

[00:24:38] Nếu ông đói,

[00:24:38] Gia vẫn là gia.

[00:24:39] tôi đưa cho ông một cái bánh bao hấp giả để ăn,

[00:24:39] Dù hấp dù luộc cũng không thay đổi được.

[00:24:41] ông nuốt nổi không?

[00:24:44] Hơn nữa, người thành phố cũng không ngốc như vậy.

[00:24:47] Chỉ bằng thứ đồ này của ông mà muốn lừa người ta,

[00:24:50] người ta đánh cho ông một trận không chừng.

[00:24:55] Làm giả đến mất mạng người chẳng phải có đầy sao?

[00:25:00] Thôi được, tôi đi đây.

[00:25:02] Ông đợi đã.

[00:25:03] Ông xem cái ống đựng mũ này đi.

[00:25:06] Đồ thật trong hoàng cung đấy, để đựng mũ quan.

[00:25:10] Ông nghe xem, không có lỗi gì cả, rẻ lắm rồi.

[00:25:14] Tôi không cần, không cần. Ông xem đi, rẻ lắm rồi.

[00:25:17] Chào ông nhé.

[00:27:02] Để tim quyến luyến

[00:27:04] Để niềm vui đến nơi bạn từng mơ

[00:27:12] Để niềm vui đến nơi bạn từng mơ

[00:27:16] Để tình yêu vĩnh hằng

[00:27:23] Để niềm vui dừng lại nơi cảm giác trẻ trung mãi mãi của bạn

[00:27:41] Đến gần bầu trời của bạn

[00:27:46] Để nắng nhẹ vuốt ve

[00:27:49] Gương mặt say đắm của bạn

[00:27:49] Gương mặt say đắm của bạn

[00:27:50] Gương mặt say đắm của bạn

[00:28:15] Để tình yêu vĩnh hằng

[00:28:15] Để tình yêu vĩnh hằng

[00:28:16] Để tình yêu vĩnh hằng

[00:28:32] Giấy phép sản xuất phim truyền hình: 00220

[00:45:37] Sao lại có thể ăn như thế này chứ?

[00:45:40] Đây có thể gọi là biết ăn không?

[00:45:44] Gia ơi, muộn thế này rồi ngài còn ra ngoài ạ?

[00:45:47] Tôi đi mua ít chè đậu đỏ, lát nữa về ngay.

[00:45:50] Gia ơi, ngoài trời tuyết rơi rồi. Ừ.

[00:45:52] Gia ơi... Không sao đâu.

[00:45:53] Tuyết rơi rồi, càng có tình thú hơn.

[00:45:57] Các cậu ở nhà đợi tôi nhé, không ai được ngủ đâu.

[00:45:59] Ai mà ngủ thì không có đồ ngon ăn đâu.

[00:46:03] Gia ơi, ngài đi cẩn thận. Thôi được rồi.

[00:46:04] Gia ơi, ngài đi cẩn thận. Thôi được rồi.

[00:46:05] Đi chậm thôi gia ơi, tuyết lớn thế này. Thôi được rồi.

[00:46:11] Ăn thì ăn đi còn cầu kỳ như vậy.

[00:46:15] Tuyết rơi lớn quá!

[00:47:05] Để niềm vui đến nơi bạn từng mơ

[00:47:14] Để niềm vui đến nơi bạn từng mơ

[00:47:17] Để tình yêu vĩnh hằng

[00:47:17] Để tình yêu vĩnh hằng

[00:47:25] Để niềm vui dừng lại nơi cảm giác trẻ trung mãi mãi của bạn

[00:47:28] Để niềm vui dừng lại nơi cảm giác trẻ trung mãi mãi của bạn

[00:47:47] Để nắng nhẹ vuốt ve

[00:47:52] Gương mặt say đắm của

[00:48:16] Để tình yêu vĩnh hằng

[00:48:16] Để tình yêu vĩnh hằng

[00:48:17] Để tình yêu vĩnh hằng

[00:48:34] Giấy phép sản xuất phim truyền hình: 00220


 0 تعليقات sort   ترتيب حسب


التالي