Sljedeći

Viên Ngọc Bích tập 19 - Tôn Lệ, Hoắc Kiến Hoa, Trương Quốc Lập, Trương Thiết Lâm

12 Pogledi· 07/02/25
duongvu88
duongvu88
3 Pretplatnici
3

⁣⁣Viên Ngọc Bích (tên gốc: 屋顶上的绿宝石 – Viên Ngọc Bích Trên Mái Nhà) là bộ phim truyền hình Đài Loan do Tôn Lệ và Hoắc Kiến Hoa đóng chính. Phim kể về hành trình tìm kiếm tình yêu và sự tha thứ của những con người mang trong mình nhiều tổn thương quá khứ. Với bối cảnh lãng mạn, diễn xuất chân thực và thông điệp chữa lành sâu sắc, bộ phim đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng khán giả yêu thích dòng phim châu Á. Đây cũng là một trong những tác phẩm hiếm hoi mà Tôn Lệ tham gia thuộc thể loại thanh xuân lãng mạn, mang đến hình ảnh dịu dàng, đầy cảm xúc – khác biệt rõ nét so với các vai diễn cổ trang quen thuộc của cô.

Prikaži više

[00:02:28] Sao lại nhìn chị như vậy?

[00:02:30] Sao hồi trước mẹ em không cho em học piano nhỉ?

[00:02:33] Dáng vẻ lúc chị chơi đàn thật sự rất đẹp.

[00:02:35] Rất có khí chất.

[00:02:37] Cũng không trách sao Nhiếp Khải và trưởng phòng Châu...

[00:02:39] ...đều thích chị.

[00:02:43] Gia Kỳ.

[00:02:44] Em không có ý gì khác đâu.

[00:02:46] Chỉ là hôm qua nghe cua đồng kể lại,

[00:02:47] câu chuyện thời trẻ của hai người,

[00:02:49] nên mới có cảm xúc như vậy.

[00:02:52] Có phải đã gợi lại cho chị...

[00:02:53] ký ức đau buồn nào rồi không?

[00:02:55] Dĩ nhiên là không rồi.

[00:02:56] Tất cả đều là chuyện quá khứ rồi.

[00:03:00] Thiên đường,

[00:03:01] chị đã đến đó rồi.

[00:03:03] Những ngày tháng tiếp theo,

[00:03:04] chị chỉ cần có những ký ức này...

[00:03:06] là đã có thể sống rất mãn nguyện rồi.

[00:03:08] Nghe ý của chị,

[00:03:09] dường như trước đây...

[00:03:09] lúc ở bên trưởng phòng Châu...

[00:03:11] mới là thiên đường.

[00:03:13] Nhiếp Khải đối với chị thế nào,

[00:03:14] mọi người cũng đã thấy rồi.

[00:03:17] Niệm Trung bây giờ sống rất tốt,

[00:03:19] rất hạnh phúc.

[00:03:20] Chỉ cần anh ấy tốt...

[00:03:22] chị đã yên tâm rồi.

[00:03:26] Đợi đến khi em thật sự yêu một lần,

[00:03:28] em sẽ hiểu thôi.

[00:03:31] Bây giờ chị không cầu mong gì cả,

[00:03:33] chỉ mong được ở bên Nhiếp Khải thật tốt.

[00:03:37] Sao nghe có vẻ...

[00:03:38] chị có chút tiếc nuối vậy.

[00:03:40] Em có thể tưởng tượng đảo Hải Nam có tuyết rơi không?

[00:03:47] Nhiều chuyện không thể cưỡng cầu được.

[00:03:49]

[00:03:53] Nhiều chuyện đã qua thì cho qua.

[00:03:55] Kỷ niệm cuối cùng cũng chỉ là kỷ niệm.

[00:03:57] Giấc mơ tỉnh rồi,

[00:03:59] bạn vẫn phải trở về với thực tại.

[00:04:40] Để cái đó thấp xuống một chút, thấp xuống một chút.

[00:04:44] Bên này cao lên một chút, cao lên một chút.

[00:04:45] Qua một chút, qua một chút.

[00:04:59] Chào ngài, mời vào trong.

[00:05:06] Gần xong rồi.

[00:05:07] Mọi người chuẩn bị xong chưa?

[00:05:09] Đèn ở lầu hai đều đã vào vị trí.

[00:05:11] Chỗ ngồi của phóng viên và khách quý ở lầu một...

[00:05:13] tôi đều đã sắp xếp xong.

[00:05:14] Kiểm tra lại lần nữa đi.

[00:05:15] Được, vậy tôi đi một vòng nữa.

[00:05:20] Dường như không có vấn đề gì nữa.

[00:05:23] Trông có vẻ gần xong rồi đó.

[00:05:25] Bên này chắc là đã chuẩn bị xong cả rồi.

[00:05:30] Gì cơ?

[00:05:35] Sao vậy?

[00:05:37] Vừa nãy Mao Mao ở văn phòng nhận được điện thoại,

[00:05:39] nói rằng hai nhạc sĩ Đông Âu đó...

[00:05:40] không đến được.

[00:05:41] Sao lại đột ngột như vậy?

[00:05:42] Lẽ ra tối qua họ đã phải đến rồi,

[00:05:44] nhưng nghe người quản lý của họ nói...

[00:05:45] thời tiết xấu,

[00:05:46] máy bay không cất cánh được,

[00:05:48] nên sân bay đã đóng cửa cả ngày.

[00:05:51] Họ mới gọi điện...

[00:05:52] nói với tôi chuyện này.

[00:05:55] Sao lại có thể như vậy?

[00:05:56] Không biết nữa.

[00:05:57] Vậy phải làm sao đây?

[00:05:58] Chương trình sắp bắt đầu rồi.

[00:06:03] Xem ra...

[00:06:03]

[00:06:06]

[00:06:08] Chỉ là nếu hoàn toàn hủy bỏ...

[00:06:09] tiết mục đặc biệt này,

[00:06:11] thì so với những chương trình thông thường...

[00:06:11] có gì khác biệt đâu?

[00:06:13] Không sao.

[00:06:14] Anh tán thành phương pháp xử lý khủng hoảng của Nhiếp Khải.

[00:06:17] Từ giờ đến lúc bắt đầu show,

[00:06:18] chưa đến ba tiếng đồng hồ.

[00:06:20] Dù chúng ta có điều người từ Thượng Hải...

[00:06:21] cũng không kịp nữa.

[00:06:23] Không được.

[00:06:23] Chưa đến giây phút cuối cùng,

[00:06:24]

[00:06:26] Niệm Trung

[00:06:27] Bản nhạc này,

[00:06:28] không phải anh rất rành sao?

[00:06:31] Bội Dư

[00:06:31] Dù cho Niệm Trung có thể lên sân khấu,

[00:06:33] vậy phần piano thì tìm ai đây?

[00:06:42] Tôi tuyệt đối không cho phép...

[00:06:43] các người tìm một người què lên sân khấu chơi đàn.

[00:06:46] Tôi đã sớm nói với các người là phải thu xếp cho tốt.

[00:06:48] Bây giờ chuyện đến nước này,

[00:06:49] hai nhạc sĩ có giá trị thương mại đều không đến được.

[00:06:52] Cô cứ nhất quyết đẩy Châu Niệm Trung lên sân khấu,

[00:06:53] thôi thì cũng được.

[00:06:54] Bây giờ lại còn tìm một người què...

[00:06:55] để kết hợp cùng cậu ta.

[00:06:56] Có nhầm lẫn gì không vậy?

[00:06:57] Tổng giám đốc, cậu im đi!

[00:06:58] Ở đây không có phần cậu lên tiếng!

[00:07:00] Vậy thì chắc có quyền cho tôi lên tiếng chứ?

[00:07:03] Tổng giám đốc,

[00:07:04] dự án này vì là do tôi toàn lực thúc đẩy,

[00:07:06] thành bại của nó, tôi tự nhiên sẽ gánh vác.

[00:07:10] Báo cho anh biết cũng chỉ là thủ tục lịch sự mà thôi.

[00:07:13] Tôi đối với màn hợp tấu của Niệm Trung và Gia Kỳ...

[00:07:14] vô cùng có lòng tin.

[00:07:16] Tôi dám đảm bảo,

[00:07:17] họ tuyệt đối sẽ không làm khán giả thất vọng.

[00:07:19] Mời ông cứ chờ xem.

[00:07:23] Nhiếp Khải,

[00:07:24] chuyện của Gia Kỳ phiền anh lo liệu.

[00:07:44] Gia Kỳ,

[00:07:45] cảm ơn em đã bằng lòng đến giúp đỡ.

[00:07:46] Sao lại nói khách sáo như vậy.

[00:07:49] Em biết người hợp tấu với em là Niệm Trung chứ?

[00:07:51] Em biết.

[00:07:52] Trên đường đi anh đã nói với em rồi.

[00:07:56] Hợp tấu với ai em không quan tâm.

[00:07:58] Quan trọng nhất là em có thể giúp được anh.

[00:08:03] Hiếm có lần này,

[00:08:05]

[00:08:08] Điều này cũng khiến bản thân em cảm thấy...

[00:08:09] mình không phải là người vô dụng.

[00:08:12] Nói thật em thật sự rất vui.

[00:08:14] Phải cảm ơn anh,

[00:08:15] đã cho em cơ hội này.

[00:08:19] Lát nữa anh phải bận rộn ở phía trước,

[00:08:21] anh đã gọi Khánh Châu đến đưa em lên sân khấu.

[00:08:25]

[00:08:26] Anh sẽ luôn ở dưới sân khấu dõi theo em.

[00:08:32]

[00:08:33] anh sẽ đích thân bế em xuống sân khấu, được không?

[00:08:41] Nhiếp Khải!

[00:08:43] Xin lỗi, em đến muộn.

[00:08:45] Không sao, phiền em rồi.

[00:08:46] Cứ giao cho em.

[00:08:48] Bây giờ em muốn chị đưa qua đó à?

[00:08:49] Bên đó đều đã chuẩn bị xong rồi.

[00:08:51] Chỉ đợi chị thôi.

[00:09:01] Được, cảm ơn nhé.

[00:09:02] Không có gì.

[00:09:04] Sao em...

[00:09:05] có vẻ còn căng thẳng hơn cả chị.

[00:09:06] Em không căng thẳng,

[00:09:07] mà là vui.

[00:09:08] Chúng ta đã chuẩn bị lâu như vậy,

[00:09:09] cuối cùng cũng có thể thực hiện.

[00:09:11] Hơn nữa trước đây chị...

[00:09:14] Chị làm sao?

[00:09:15] Chị nói điều tiếc nuối lớn nhất của chị...

[00:09:17] chính là không có ai,

[00:09:17] có thể cùng chị hợp tấu bản nhạc này.

[00:09:19] Tối nay trưởng phòng Châu sẽ hợp tấu cùng chị,

[00:09:21] không biết...

[00:09:22] có xóa bỏ được nuối tiếc trong lòng chị không.

[00:09:26] Khánh Châu!

[00:09:27] Nhận được, mời nói.

[00:09:28] Khánh Châu,

[00:09:29] phía trước bận muốn chết rồi,

[00:09:30] cô đi đâu vậy? Mau qua đây giúp!

[00:09:31] Được, được, được.

[00:09:31] Qua ngay đây.

[00:09:32] Vậy em qua bên đó giúp trước,

[00:09:33] lát nữa em qua đón chị. Được.

[00:09:44] Tiểu Châu.

[00:09:48] Không sao đâu.

[00:09:49] Anh qua xem một chút.

[00:09:51] Chuẩn bị xong chưa?

[00:09:55] Cuối cùng chúng ta cũng có thể hợp tấu.

[00:10:08] Ba.

[00:10:09] Bác Đường.

[00:10:10] Đây là chương trình đầu tiên con chủ trì.

[00:10:12] Hy vọng hai người sẽ hài lòng.

[00:10:14] Bội Dư,

[00:10:15] bác có linh cảm,

[00:10:16]

[00:10:19] Đúng vậy.

[00:10:20] Ba, bắt đầu rồi.

[00:12:00] Em có thể tưởng tượng đảo Hải Nam có tuyết rơi không?

[00:12:02] Có những chuyện không thể cưỡng cầu được.

[00:12:04] Cũng như đảo Hải Nam...

[00:12:05]

[00:12:07] Nhiều chuyện đã qua thì cho qua.

[00:12:10] Kỷ niệm cuối cùng cũng chỉ là kỷ niệm.

[00:12:12] Giấc mơ tỉnh rồi,

[00:12:14] vẫn phải trở về với thực tại.

[00:12:16] Đánh chết cậu!

[00:12:19] Cậu điên rồi!

[00:12:20] Sao lại đánh tôi?

[00:12:20] Bắt đầu từ hôm nay,

[00:12:21] tôi và cậu không đội trời chung!

[00:12:23] Ai thèm làm bạn với cậu!

[00:12:24] Bớt ảo tưởng đi!

[00:12:26] Cậu làm gì vậy?

[00:12:27] Ở nơi không người này,

[00:12:27] cậu định làm gì tôi?

[00:12:28] Làm gì cậu chứ?

[00:12:29] Tôi cứu cậu!

[00:12:31] Tôi bị dính mưa rồi!

[00:12:32] Cậu đúng là người khó chiều.

[00:12:34] Vừa đưa ô cho cậu thì cậu lại không cần.

[00:12:35] Tôi chỉ không muốn sau này cậu...

[00:12:37] dùng ân huệ nhỏ này để uy hiếp tôi.

[00:12:39] Bạn học Mạc,

[00:12:40] cậu không cần viết nữa đâu.

[00:12:42] Thật ra...

[00:12:43] Thật ra...

[00:12:46] Thật ra tôi không phải Nhiếp Khải.

[00:12:49] Nhiếp Khải là bạn tốt của tôi.

[00:12:50] Bạn thân nhất.

[00:12:56] Có biết khiêu vũ không?

[00:12:59] Suy nghĩ, ngắm sao,

[00:13:02] ngắm thế giới xuôi ngược dưới chân.

[00:13:04] Làm gì cũng được.

[00:13:05] Cái gì cậu cũng thấy,

[00:13:07] nhưng không ai biết những gì cậu biết.

[00:13:09] Giống như...

[00:13:10] cậu viết thư thay cho Nhiếp Khải vậy.

[00:13:13] Không phải, thật ra Nhiếp Khải cậu ấy...

[00:13:14] Tôi tên Mạc Gia Kỳ,

[00:13:15] là chữ "Kỳ" lạ bên cạnh chữ "Vương".

[00:13:18] Nhiếp Khải không hề nhầm tên tôi.

[00:13:20] Tôi nghĩ là người viết thay...

[00:13:22] đã không rõ tên tôi thôi.

[00:13:53] Cậu là khúc gỗ à?

[00:13:54] Tôi đã đưa dây chuyền cho cậu rồi,

[00:13:56] cậu còn không hiểu ý tôi là gì sao?

[00:13:57] Nhiếp Khải hiểu hơn tôi.

[00:13:59] Cậu ấy hợp với cậu hơn khúc gỗ này.

[00:14:01] Đây là lời thật lòng của cậu sao?

[00:14:02] Chúng ta thật sự không hợp.

[00:14:05] Tôi không muốn nói.

[00:14:06] Là không hợp hay là không muốn?

[00:14:08] Gia Kỳ tặng tớ một món đồ.

[00:14:09] Tớ không biết có ý gì,

[00:14:11] cậu xem đi.

[00:14:15] Vào ngày chúng ta xuống núi,

[00:14:16] đúng vào lúc tia sáng đầu tiên của Bạch Lộ,

[00:14:19] Gia Kỳ đã tặng dây chuyền cho tớ.

[00:14:22] Tớ lại sợ mình hiểu sai ý,

[00:14:23] nên muốn hỏi cậu.

[00:14:25] Niệm Trung,

[00:14:26] có phải Gia Kỳ đang nói...

[00:14:27] cậu ấy thích tớ không?

[00:14:29] Mỗi người một viên ngọc bích.

[00:14:31] Xem ra là tôi tự mình đa tình rồi.

[00:14:34] Cái gì cũng có thể chia đôi,

[00:14:37] nhưng tình cảm sao có thể chia đôi được chứ?

[00:14:39] Làm sao bây giờ?

[00:14:40] Tôi chỉ mua có hai cái.

[00:14:41] Không ngờ...

[00:14:42] Không sao, hai người ăn đi.

[00:14:43] Tôi không ăn.

[00:14:43] Của tôi cho cậu.

[00:14:48] Cậu đã do dự lâu như vậy,

[00:14:49] vẫn quyết định nhường tôi cho Nhiếp Khải, đúng không?

[00:14:52] Tôi đã nói rồi,

[00:14:53] tôi đối với Nhiếp Khải chỉ là...

[00:14:54] Chuyện này không liên quan đến Nhiếp Khải!

[00:14:57] Không phải cậu muốn biết câu trả lời sao?

[00:14:59] Được, bây giờ tôi nói cho cậu biết.

[00:15:00] Tôi, Châu Niệm Trung,

[00:15:01] chưa bao giờ thích cậu.

[00:15:02] Cậu đừng tự mình đa tình nữa, được không?

[00:15:30] Cảm ơn ý tốt của cậu,

[00:15:31] xin cậu hãy nhận lại.

[00:15:32] Mẹ, đợi con lĩnh lương,

[00:15:33] con có thể trả tiền nhà.

[00:15:34] Mẹ không cần lo.

[00:15:36] Lương tháng trước của con không phải đã ứng trước rồi sao?

[00:15:38] Mẹ, đừng ở trước mặt người khác...

[00:15:40] làm con mất mặt có được không?

[00:15:42] Nếu không phải vì con,

[00:15:43] sao mẹ phải mất mặt chứ?

[00:15:44] Cô Lương, cô đừng...

[00:15:45] Châu Niệm Trung, cậu có thể đi được rồi.

[00:15:48] Gia Kỳ...

[00:15:49] Tôi xin cậu,

[00:15:50] đừng lấy tiền của cậu ra để chế nhạo tôi nữa.

[00:15:52] Đừng lấy lòng thương hại của cậu để sỉ nhục tôi,

[00:15:54] có được không?

[00:15:55] Gia Kỳ, tôi không có ý đó.

[00:15:56] Cậu đi đi!

[00:15:57] Cô ấy nói gì?

[00:15:58] Cô ấy nói không muốn lên lầu.

[00:16:00] Sự giúp đỡ của tôi sẽ sỉ nhục cậu,

[00:16:01] nhưng cậu lại chạy đến đây làm công việc này.

[00:16:03] Nói cho tôi biết cậu đang nghĩ cái gì!

[00:16:05] Nói cho tôi biết!

[00:16:07] Chấp nhận sự giúp đỡ và tự buông thả,

[00:16:08] cái nào mới gọi là...

[00:16:09] Cậu nói không sai.

[00:16:10] Tôi chính là thích tự buông thả!

[00:16:13] Câu trả lời này...

[00:16:15] để em đợi nhiều năm như vậy.

[00:16:18] Xin lỗi.

[00:16:20] Em chỉ muốn nói với anh,

[00:16:22] hôm nay...

[00:16:24] là ngày mà nhiều năm qua,

[00:16:27] em vui vẻ nhất.

[00:16:29] Vừa nãy là lần đầu tiên trong đời chúng ta quen biết nhau,

[00:16:31] em nói "chào buổi sáng" với anh.

[00:16:33] Chị đã nói chị thích Niệm Trung,

[00:16:36] nhưng cũng rất trân trọng người bạn là em.

[00:16:39] Chỉ cần em bằng lòng,

[00:16:40] chị biết cả đời chúng ta,

[00:16:42] sẽ là bạn tốt của nhau.

[00:16:44] Cho đến tận bây giờ,

[00:16:45] em vẫn chưa từ bỏ Niệm Trung.

[00:16:48] Nếu đây là một cuộc đua,

[00:16:49] bây giờ vẫn chưa đến vạch đích.

[00:16:52] Em cũng giống như chị.

[00:16:54] Tình cảm dành cho Niệm Trung,

[00:16:56] đều là nghiêm túc.

[00:16:58] Cẩn thận!

[00:17:01] Không thể nào!

[00:17:02] Không thể nào!

[00:17:04] Sao có thể là cô ấy được?

[00:17:05] Chắc chắn là nhầm rồi!

[00:17:05] Chắc chắn là nhầm rồi, phải không?

[00:17:07] Châu Niệm Trung!

[00:17:07] Tôi phải đi tìm cô ấy!

[00:17:08] Buông tôi ra!

[00:17:09] Tôi phải đi tìm cô ấy!

[00:17:10] Đừng như vậy!

[00:17:50] Nhiếp Khải!

[00:17:51] Có sự cố đột xuất! Sao vậy?

[00:17:53] Nhân viên ánh sáng trên lầu nói công tắc bị nhảy,

[00:17:54] đèn bên trái sân khấu không sáng.

[00:18:34] Nuối tiếc của quá khứ,

[00:18:37] cuối cùng đã hoàn thành.

[00:18:41] Rốt cuộc chúng ta...

[00:18:44] đã lỡ nhau ở con đường nào của cuộc đời?

[00:18:47] Tôi không biết.

[00:18:50] Có lẽ...

[00:18:51] là ở trong phòng nhạc,

[00:18:54] khi anh nói với tôi tên anh là Nhiếp Khải,

[00:18:57] mọi thứ đã được định sẵn trong cõi u minh.

[00:19:00] Cũng có lẽ,

[00:19:02] tôi và anh vốn dĩ không nên...

[00:19:03] đi trên cùng một con đường.

[00:19:07] Chúng ta còn lý do gì...

[00:19:09] để xen vào cuộc sống của nhau nữa chứ?

[00:19:13] Bạn bè thôi.

[00:19:16] Cứ coi như là bạn bè.

[00:19:18] Tôi có thể bế em ngồi lại xe lăn không?

[00:20:14] Gia Kỳ.

[00:20:14] Anh đến muộn rồi.

[00:20:22] Để tôi.

[00:20:42] Anh đi trước đây.

[00:20:42] Nhiếp Khải,

[00:20:44] anh còn việc chưa làm xong.

[00:20:45] Em cứ ở đây nghỉ ngơi một lát đi.

[00:20:47] Lát nữa anh đến đón em.

[00:22:24] Nâng ly chúc mừng nào!

[00:22:25]

[00:22:27] Nào

[00:22:28] Mời bác Lăng

[00:22:29] Tiếp theo còn một tuần nữa...

[00:22:30]

[00:22:31] chắc chắn sẽ giúp khách sạn nâng cao danh tiếng,

[00:22:33] tăng doanh thu.

[00:22:35] Xem ra đều là công lao của Thế Kiệt cả.

[00:22:37] Ban đầu giao khách sạn cho Thế Kiệt quản lý,

[00:22:39] đúng là không sai.

[00:22:40] Là một tổng giám đốc,

[00:22:41] đây đều là chuyện trong phận sự.

[00:22:43] Ba,

[00:22:44]

[00:22:46] là ý của Niệm Trung.

[00:22:47] Thật sao?

[00:22:48] Cháu chỉ chịu trách nhiệm cung cấp ý kiến thôi,

[00:22:51] cuối cùng vẫn phải do tổng giám đốc phê duyệt.

[00:22:53] Nhưng mà,

[00:22:53] tổng giám đốc lại không có tầm nhìn xa,

[00:22:55] phản đối từ đầu đến cuối.

[00:22:57] Vậy sao

[00:22:58] Cũng không thể nói là phản đối.

[00:23:00] Con chỉ là,

[00:23:00] làm việc cẩn thận, cân nhắc chu toàn mà thôi.

[00:23:02] Không muốn làm việc quá cẩu thả. Con có mối lo của con mà

[00:23:06] Đúng, đúng.

[00:23:08] Niệm Trung à,

[00:23:10] Thế Kiệt chắc đã giúp con không ít nhỉ?

[00:23:12] Hoàn toàn ngược lại.

[00:23:14]

[00:23:16] show thời trang này,

[00:23:17] biết đâu còn có thể tổ chức hoành tráng hơn,

[00:23:18] cũng không chừng.

[00:23:19] Mọi người đều là vì khách sạn này mà suy nghĩ.

[00:23:21] Còn việc ai là người khởi xướng show khai mạc cũng không quan trọng.

[00:23:25] Thế Kiệt là tổng giám đốc, nó có cái khó của nó.

[00:23:27] Chỉ cần kết quả viên mãn là được.

[00:23:30] Đúng.

[00:23:32] Chủ tịch, và các vị,

[00:23:34]

[00:23:37] cháu muốn về nghỉ ngơi trước.

[00:23:39] Anh không ăn cơm sao? - Anh không đói.

[00:23:42] Bội Dư

[00:23:43] Để Niệm Trung về nghỉ ngơi đi.

[00:23:44] Nó đã bận rộn cả ngày,

[00:23:45]

[00:23:47] Chẳng lẽ con đến một phút...

[00:23:48] cũng không nỡ rời xa vị hôn phu của mình sao?

[00:23:52] Ba vẫn chưa phát hiện ra...

[00:23:53] người con không thể rời xa nhất chính là ba sao?

[00:23:57] Vậy anh về nghỉ ngơi trước đi,

[00:23:58] em sẽ mang đồ ăn khuya cho anh.

[00:24:01] Xin lỗi, cháu đi trước đây.

[00:24:02] Mọi người cứ tự nhiên.

[00:24:10] Bác Lăng,

[00:24:11] bác đến mấy ngày nay con đều chưa chăm sóc tốt cho bác.

[00:24:13] Bữa cơm này con mời.

[00:24:21] Có lẽ...

[00:24:23] là ở trong phòng nhạc.

[00:24:25] Khi anh nói với tôi...

[00:24:26] tên anh là Nhiếp Khải,

[00:24:27] mọi thứ đã được định sẵn trong cõi u minh.

[00:24:30] Cũng có lẽ,

[00:24:32] tôi và anh...

[00:24:32] vốn dĩ không nên đi trên cùng một con đường.

[00:24:45] Bội Dư,

[00:24:48] em đi vệ sinh mà anh cũng đi theo.

[00:24:50] Đâu có, anh là vì tốt cho em mà.

[00:24:52] Nhưng...

[00:24:53] vị hôn phu của em,

[00:24:55] sẽ phụ lòng tốt của em đó.

[00:24:58] Anh muốn chia rẽ em và Niệm Trung.

[00:24:59] Đâu có.

[00:25:00] Vừa rồi những người có mặt ở đó đều thấy rồi,

[00:25:01] Châu Niệm Trung đó...

[00:25:02] hợp tấu với Mạc Gia Kỳ ăn ý đến thế nào.

[00:25:05] Hơn nữa anh còn tận mắt chứng kiến...

[00:25:08] Anh thật sự không biết nên nói thế nào.

[00:25:10] Vậy thì đừng nói nữa.

[00:25:11] Em không có hứng thú nghe.

[00:25:15] Châu Niệm Trung đó đã bế Mạc Gia Kỳ.

[00:25:18] Chắc em đã thấy rồi nhỉ.

[00:25:21] Sau khi hợp tấu xong,

[00:25:23] Châu Niệm Trung đã dịu dàng bế Mạc Gia Kỳ...

[00:25:25] từ trên ghế piano xuống.

[00:25:28] Anh thấy thế nào...

[00:25:29] cũng không giống hành động nên có giữa bạn bè.

[00:25:35] Cảnh tượng vừa rồi,

[00:25:36] may mà em không thấy.

[00:25:38] Họ anh một lời em một lời, thân mật biết bao.

[00:25:40] Bạn bè kiểu này,

[00:25:42] tình cảm cũng có hơi quá tốt rồi nhỉ.

[00:25:44] Anh nói không sai.

[00:25:47] Niệm Trung và Gia Kỳ,

[00:25:48] không chỉ là bạn bè.

[00:25:50] Từ nhỏ,

[00:25:51] đã cùng nhau lớn lên ở Hải Nam.

[00:25:53] Em thật ngưỡng mộ Gia Kỳ,

[00:25:54] có một người anh trai tốt nâng đỡ như vậy.

[00:25:57] Không như em,

[00:25:58] người lớn lên cùng em từ nhỏ,

[00:26:00] chưa bao giờ quên tính toán tài sản nhà em,

[00:26:02] còn không quên đâm sau lưng em bất cứ lúc nào nữa.

[00:26:16] Chúng ta đi chạy bộ được không?

[00:26:17] Chạy bộ?

[00:26:19] Anh bắt nạt em.

[00:26:21] Trời đất chứng giám,

[00:26:22] nếu trong lòng anh có ý nghĩ bắt nạt em,

[00:26:23] anh sẽ không được chết tử tế.

[00:26:25] Đừng thề độc vớ vẩn như vậy.

[00:26:27] Vậy em chạy bộ với anh đi.

[00:26:29] Nhiếp Khải,

[00:26:30] hôm nay em chỉ muốn yên tĩnh về nhà.

[00:26:32] Đừng đùa với em nữa được không?

[00:26:34] Anh không đùa với em.

[00:26:36] Anh thật sự rất muốn chạy một cách thỏa thích.

[00:26:39] Sao anh lại có thể đùa với em chứ.

[00:26:42] Hôm nay anh khó khăn lắm mới đánh xong một trận,

[00:26:44] tinh thần căng thẳng,

[00:26:45] đến giờ ngực vẫn còn tức.

[00:26:47] Cho nên anh cảm thấy...

[00:26:48] anh cần phải chạy một chút,

[00:26:50] giải tỏa một chút.

[00:26:51] Chạy cùng anh một đoạn đi mà.

[00:26:52] Nhưng em thật sự...

[00:26:53] Anh đẩy em chạy một đoạn đường,

[00:26:56] hóng gió một chút,

[00:26:57] em chắc chắn cũng sẽ cảm thấy thoải mái.

[00:26:59] Anh cứ chạy trước đi,

[00:27:00] em ở đây đợi anh, được không?

[00:27:02] Một mình cô đơn lắm.

[00:27:04] Được.

[00:27:06] Làm gì vậy, Nhiếp Khải?

[00:27:06] Lái xe chính chuẩn bị xong chưa?

[00:27:07] Hay là anh đi chạy một mình,

[00:27:08] em ở đây đợi anh.

[00:27:09] Nhiếp Khải, đừng quậy!

[00:27:12] Nhiếp Khải!

[00:27:15] Đừng quậy nữa!

[00:27:18] Thưa anh,

[00:27:19] anh thường ra ngoài chạy bộ à?

[00:27:21] Kỷ lục tốt nhất là bao nhiêu?

[00:27:22] Nhìn thân hình này của anh chắc có tập luyện rồi nhỉ.

[00:27:24] Muốn chạy thắng tôi,

[00:27:25] còn lâu nhé!

[00:27:27] Nhiếp Khải!

[00:27:28] Xin lỗi,

[00:27:28] chúng tôi đang đùa thôi.

[00:27:29] Nhiếp Khải!

[00:27:30] Bây giờ không phải lúc đùa đâu.

[00:27:31] Cặp đôi hoàn hảo Mạc Gia Kỳ và Nhiếp Khải...

[00:27:33] liệu có thắng không đây?

[00:27:35] Đây là một cuộc chiến sinh tử đó.

[00:27:37] Dừng lại đi, Nhiếp Khải!

[00:27:40] Nhiếp Khải nhất định phải để Mạc Gia Kỳ...

[00:27:41] trên môi luôn nở nụ cười.

[00:27:42] Em đang cười rồi!

[00:27:43] Anh có thể dừng lại được chưa?

[00:27:44] Nhất định phải để cô ấy hạnh phúc!

[00:27:46] Nhiếp Khải, anh nhất định phải làm được!

[00:27:48] Anh nhất định phải!

[00:27:50] Chúng ta thắng rồi!

[00:27:51] Chúng ta thắng rồi!

[00:28:00] Chạy một chút,

[00:28:01] không phải là thấy thoải mái hơn nhiều sao?

[00:28:03] Đôi lúc

[00:28:05] Thật không biết phải làm gì với anh mới được.

[00:28:08] Không biết phải làm sao,

[00:28:09] thì cười đi.

[00:28:11] Em có biết không,

[00:28:12] phiền não của anh đều tan biến hết.

[00:28:15] Nhưng em vừa nghĩ đến chân của em...

[00:28:17] có thể cả đời này không đứng dậy được,

[00:28:19] lại cảm thấy em đang làm gánh nặng cho anh.

[00:28:22] Đừng nghĩ như vậy, được không?

[00:28:25] Anh còn phải nói với em bao nhiêu lần nữa.

[00:28:26] Đừng quên,

[00:28:27] chúng ta vừa mới chạy thắng một...

[00:28:29] thanh niên khỏe mạnh, tay chân lanh lẹ đó.

[00:28:32] Chính là nụ cười này.

[00:28:35] Gia Kỳ,

[00:28:36] hứa với anh,

[00:28:38] mỗi ngày đều dùng nụ cười như vậy...

[00:28:40] để sống một ngày, được không?

[00:28:41] Chuyện trời sập cũng có anh đỡ cho em, gánh cho em.

[00:28:45] Em chỉ cần chịu trách nhiệm vui vẻ là được rồi.

[00:28:50] Vậy thì, lái xe chính,

[00:28:51] hôm nay chúng ta đã đánh xong trận này,

[00:28:53] tiếp theo anh sẽ đưa em về nhà ngủ,

[00:28:55] được không?

[00:28:59] Được.

[00:29:53] Tên của chúng ta đều sai rồi.

[00:29:57] Đều sai rồi.

[00:31:45] Ba

[00:31:46] Sớm vậy ạ.

[00:31:47] Ăn sáng chưa ạ?

[00:31:48] Hỏi han ân cần là hiếu thuận với ba rồi sao?

[00:31:53]

[00:31:55] mọi sự chú ý...

[00:31:55] đều để một mình Châu Niệm Trung chiếm hết.

[00:31:58] Con vẫn còn thảnh thơi như vậy,

[00:31:59] chỉ lo ăn sáng thôi à.

[00:32:01] Không phải con đã hứa với ba rồi sao?

[00:32:03] Phải tìm cơ hội phản công.

[00:32:04] Kế hoạch của con đâu?

[00:32:05] Con nghĩ thế nào?

[00:32:07] Ba,

[00:32:08] trước đây không phải ba thường bảo con,

[00:32:10] phải lấy đại cục làm trọng,

[00:32:11] phải học cách nhẫn nại sao?

[00:32:16] Ba có nói phải nhẫn nại,

[00:32:18] nhưng ba không bảo con làm rùa rụt cổ.

[00:32:24] Đúng vậy.

[00:32:25] Phải biết lùi một bước.

[00:32:27] Nhưng con phải biết mục đích của việc lùi một bước...

[00:32:28] là để phản công tốt hơn.

[00:32:30] Dĩ nhiên rồi.

[00:32:31]

[00:32:33] mà tha cho Châu Niệm Trung.

[00:32:35] Vậy con nghĩ thế nào?

[00:32:38] Thanh mai trúc mã.

[00:32:41] Con không tin Bội Dư kia...

[00:32:43] không hề lo lắng chút nào.

[00:32:44] Nói đi,

[00:32:45] kế hoạch của con là...

[00:32:48] Hủy hoại Châu Niệm Trung,

[00:32:49] thôn tính tập đoàn Lăng thị.

[00:32:51] Con có bước đi của con.

[00:32:53] Ba,

[00:32:54] tin con đi.

[00:32:56] Lần này,

[00:32:57] con sẽ cho cậu ta biết,

[00:32:58]

[00:33:26] Bữa sáng không hợp khẩu vị sao?

[00:33:28] Không phải

[00:33:29] Có một người làm con mất hết cả khẩu vị.

[00:33:33] Chào bác Lăng!

[00:33:34] Chào

[00:33:34] Ngồi xuống ăn sáng cùng đi.

[00:33:36] Chào em.

[00:33:39] Sáng sớm đã làm phiền bác Lăng dùng bữa,

[00:33:40] thật ra là có một chuyện công việc,

[00:33:41] muốn tìm Bội Dư bàn bạc một chút.

[00:33:43] Chuyện gì thế

[00:33:44] Là thế này.

[00:33:45] Quán bar của công ty vẫn luôn thiếu một...

[00:33:47] người chơi piano.

[00:33:48] Sau show thời trang hôm qua,

[00:33:49] hôm nay bắt đầu...

[00:33:50]

[00:33:51] Anh luôn nghĩ rằng...

[00:33:52] lượng khách sẽ chỉ tăng chứ không giảm.

[00:33:54] Nhưng chúng ta không thể để khách hàng vào...

[00:33:56] dùng bữa mà...

[00:33:57] không có chút không khí nào, phải không?

[00:33:58] Như vậy có hơi không ổn.

[00:34:04] Ý của anh là?

[00:34:05] Thật ra anh có một ứng viên phù hợp,

[00:34:07] không biết cô ấy có bằng lòng đến không.

[00:34:11] Thật ra,

[00:34:13] người này em rất quen thuộc.

[00:34:15] Đó chính là Mạc Gia Kỳ.

[00:34:20] Hôm đó mọi người...

[00:34:21] không phải đều thấy Mạc Gia Kỳ...

[00:34:22] thể hiện tài năng piano rồi sao.

[00:34:23] Phải không bác Lăng?

[00:34:26] Cô bé đó chơi đàn quả thật không tồi.

[00:34:30] Đường Thế Kiệt!

[00:34:30] Rốt cuộc anh muốn làm gì?

[00:34:33] Anh có thể làm gì chứ?

[00:34:34] Anh đây không phải là vì công ty,

[00:34:36] vì khách hàng mà suy nghĩ sao.

[00:34:38] Thật ra

[00:34:39] Vì vị trí trống này ở quán bar,

[00:34:40] em không biết anh đã phiền não bao lâu rồi.

[00:34:42] Em cũng biết,

[00:34:43] anh, Đường Thế Kiệt, là người làm việc cẩn thận,

[00:34:45] chưa bao giờ tùy tiện dùng người.

[00:34:47] Nhưng khó có được một nhân tài ưu tú như vậy,

[00:34:49] nếu không mời cô ấy vào khách sạn,

[00:34:51] đây không phải là lãng phí nhân tài sao?

[00:34:53] Thế Kiệt nói cũng không phải không có lý.

[00:34:55] Hay là cứ đi hỏi người bạn này,

[00:34:57] thăm dò ý cô ấy xem sao.

[00:35:00] Đúng rồi

[00:35:01] Châu Niệm Trung không phải cũng quen cô ấy sao.

[00:35:04] Nếu em không mời được,

[00:35:05] thì đi tìm Châu Niệm Trung.

[00:35:07] Anh nghĩ...

[00:35:08] hai người bạn cũ cùng mời cô ấy,

[00:35:10] Mạc Gia Kỳ này...

[00:35:11] chắc chắn sẽ vui vẻ đến giúp.

[00:35:13] Vì là bạn của con và Niệm Trung,

[00:35:15] chắc không có vấn đề gì chứ?

[00:35:18] Bạn bè là bạn bè,

[00:35:20] chưa chắc cô ấy sẽ muốn đến.

[00:35:21] Nhưng chuyện này...

[00:35:23] con sẽ cân nhắc.

[00:35:29] Cảm ơn em nhé, Bội Dư.

[00:35:38] Anh xem đi.

[00:35:39] Kế hoạch này em thấy rất có triển vọng.

[00:35:42] Đúng.

[00:35:43] Anh xem,

[00:35:44] chúng ta cứ tiếp tục làm như vậy,

[00:35:45] rất tốt.

[00:35:46] Vậy được.

[00:35:48] Đúng.

[00:35:49] Phó tổng,

[00:35:50] tìm Niệm Trung có việc à?

[00:35:51] Anh ấy hình như có việc ra ngoài rồi.

[00:35:53] Vậy sao

[00:35:54] cua đồng,

[00:35:55] chào phó tổng.

[00:35:56] Chào cậu.

[00:35:57] Vậy nhé,

[00:35:58] hai người nói chuyện đi. - Ngồi đi.

[00:36:00] Trưa nay có lẽ không ăn cơm cùng anh được rồi.

[00:36:02] Tại sao?

[00:36:03] Vì Gia Kỳ ở bệnh viện.

[00:36:04] Cô Lương lại không có thời gian,

[00:36:05] nên em phải đi đón chị ấy.

[00:36:07] Được rồi.

[00:36:08] Vậy em bỏ lỡ cơ hội tốt rồi.

[00:36:09] Vốn dĩ anh thấy em làm việc vất vả như vậy,

[00:36:10] muốn mời em một bữa để khao.

[00:36:12]

[00:36:13] Anh cứ chuẩn bị sẵn đi,

[00:36:14] bữa cơm này em nhất định phải ăn.

[00:36:15] Được thôi, đợi em.

[00:36:17] Vậy em đi trước nhé.

[00:36:18] Phó tổng, tôi đi trước.

[00:36:19] Tạm biệt.

[00:36:20] Bye bye.

[00:36:23] Phó tổng,

[00:36:24] có phải có chuyện gì không?

[00:36:24] Vậy tôi thay Niệm Trung giải quyết nhé.

[00:36:26] Cũng không phải chuyện gì gấp lắm.

[00:36:28] Chỉ là có một vấn đề về nhân sự,

[00:36:30] vốn định tìm anh ấy cùng bàn bạc.

[00:36:33] Bây giờ thì không có việc gì rồi.

[00:36:35] Cậu đi làm việc đi.

[00:36:36] Được, làm việc trước đây.

[00:36:44] Nửa năm qua,

[00:36:45] xương chậu của cô ấy đã hồi phục gần như hoàn toàn.

[00:36:47] Đinh thép cũng đã được lấy ra từ lâu.

[00:36:49] Tình trạng sức khỏe của cô ấy bây giờ...

[00:36:51] hẳn là rất tốt.

[00:36:53] Nhưng tại sao lại không thể đi lại được?

[00:36:54] Có phải là bị chèn ép dây thần kinh không?

[00:36:56] Vậy có cần làm lại một lần...

[00:36:57] kiểm tra kỹ hơn không?

[00:36:59] Các cuộc kiểm tra tương tự chúng tôi đã làm rất nhiều lần.

[00:37:01] Nhưng vẫn không tìm ra...

[00:37:02] bất kỳ bằng chứng bệnh lý cụ thể nào...

[00:37:03] về việc cô Mạc không thể đi lại.

[00:37:06] Hiện tại,

[00:37:07] khả năng duy nhất là...

[00:37:08] tâm lý của cô ấy đã ảnh hưởng đến sinh lý.

[00:37:12] Tâm lý ảnh hưởng sinh lý?

[00:37:14] Tôi nghi ngờ cô Mạc,

[00:37:15] cô ấy không có nguyện vọng mãnh liệt...

[00:37:17] muốn đứng dậy.

[00:37:18] Đây mới là mấu chốt của vấn đề.

[00:37:21] Thật ra mỗi bệnh nhân,

[00:37:22] đều có tình trạng cá nhân khác nhau.

[00:37:24] Có lẽ điều cô Mạc cần là...

[00:37:27] một chút kích thích mạnh mẽ.

[00:37:36] Cô Mạc.

[00:37:37] Cô ngồi một lát,

[00:37:37] bác sĩ lát nữa sẽ đến khám cho cô.

[00:37:40] Cảm ơn.

[00:37:55] Sao thế?

[00:37:57] Phục hồi chức năng rất vất vả à?

[00:38:01] Đây là chuyện tôi phải tự đối mặt.

[00:38:05] Thế sao

[00:38:06] Xem ra cô không hề đối mặt.

[00:38:09] Cô chỉ yếu đuối ngồi trên xe lăn thở dài.

[00:38:11] Anh đột nhiên chạy đến đây...

[00:38:15] chỉ là để chỉ trích tôi sao?

[00:38:19] Không.

[00:38:20] Tôi chỉ đến...

[00:38:22] chỉ đến quan tâm người bạn của tôi thôi mà.

[00:38:24] Quan tâm?

[00:38:25] Nhưng giọng điệu của anh nghe...

[00:38:27] chẳng giống quan tâm chút nào.

[00:38:29] Nếu không có chuyện gì khác,

[00:38:31] mời anh rời khỏi đây.

[00:38:34] Được, tôi đi.

[00:38:37] Đúng rồi,

[00:38:40] cô có vẻ rất tận hưởng...

[00:38:42] rất tận hưởng tất cả những điều này nhỉ.

[00:38:43] Anh có ý gì?

[00:38:44] Tận hưởng việc khép kín bản thân,

[00:38:45] tận hưởng việc dựa dẫm vào Nhiếp Khải.

[00:38:46] Rốt cuộc anh muốn làm gì?

[00:38:48] Tôi không muốn làm gì cả.

[00:38:50] Tôi chỉ đang nghĩ,

[00:38:51] Mạc Gia Kỳ mà tôi biết...

[00:38:53] không giống người sẽ bị một...

[00:38:54] việc phục hồi chức năng đơn giản như vậy đánh gục.

[00:38:57] Chút đau đớn này,

[00:38:59] tôi vẫn có thể chịu được.

[00:39:00] Thật sao?

[00:39:01] Vậy tại sao cô vẫn ngồi trên xe lăn?

[00:39:03] Vì chân tôi tàn phế rồi!

[00:39:05] Cả đời này tôi không thể đứng dậy được nữa!

[00:39:06] Cô chưa thử,

[00:39:07] sao cô biết không đứng dậy được?

[00:39:08] Tôi đã thử! Thử bao nhiêu...

[00:39:09] một phần sức hay hai phần sức?

[00:39:10] Hay là cô vốn dĩ không quan tâm,

[00:39:12] liệu cô có đứng dậy được hay không.

[00:39:13] Dù sao cũng có Nhiếp Khải chăm sóc cô.

[00:39:14] Dù sao Nhiếp Khải cũng sẽ...

[00:39:15] bao dung cho tất cả mọi thứ của cô,

[00:39:16] kể cả việc chân cô bị gãy,

[00:39:17] có phải ý này không?

[00:39:18] Không phải vì Nhiếp Khải!

[00:39:19] Vậy là vì cái gì?

[00:39:20] Từ lúc nào anh trở nên tàn nhẫn như vậy?

[00:39:23] Đúng.

[00:39:24] Nếu lời của tôi làm cô tổn thương,

[00:39:25] vậy thì đúng rồi.

[00:39:27] Tôi chỉ muốn nói với cô,

[00:39:28] tôi hy vọng cô có thể mạnh mẽ đứng lên,

[00:39:29] dũng cảm phục hồi chức năng.

[00:39:31] Chỉ vậy thôi.

[00:39:47] Gia Kỳ à,

[00:39:48] xin lỗi em đến muộn.

[00:39:49] Cô bảo em đến đón chị.

[00:39:52] Gia Kỳ,

[00:39:53] chị sao vậy?

[00:39:55] Không sao.

[00:39:57] Chúng ta đi thôi.

[00:40:13] Cuối cùng cũng đưa chị về nhà an toàn rồi.

[00:40:15] Em phải quay lại khách sạn làm việc đây.

[00:40:18] Chị tự...

[00:40:19] chăm sóc bản thân được chứ?

[00:40:20] Được mà.

[00:40:21] Thật ra là do mẹ chị quá lo lắng thôi.

[00:40:23] Chị một mình về cũng không vấn đề gì.

[00:40:26] Chị đừng quá cố chấp.

[00:40:27] Dù mẹ chị không trách em,

[00:40:29] nếu xảy ra chuyện gì,

[00:40:30] Nhiếp Khải cũng sẽ không tha cho em đâu.

[00:40:32] Muộn rồi,

[00:40:33] em thật sự phải đi rồi.

[00:40:34] Được.

[00:40:34] Đi đường cẩn thận.

[00:40:35] Bye bye.

[00:40:56] Gia Kỳ có ở nhà không?

[00:40:57] Em là Bội Dư đây.

[00:41:06] Bội Dư, sao em lại đến đây?

[00:41:09] Mau ngồi đi.

[00:41:15] Uống chút trà đi.

[00:41:20] Uống chút trà đi.

[00:41:26] Trước khi đến đây,

[00:41:27] em đã suy nghĩ rất lâu.

[00:41:29] Cuối cùng vẫn quyết định phải đến thuyết phục chị.

[00:41:32] Gia Kỳ,

[00:41:34] chị có muốn có một công việc không?

[00:41:36] Công việc?

[00:41:37] Quán bar của khách sạn có một vị trí chơi piano còn trống,

[00:41:39] em thấy rất hợp với chị.

[00:41:44] Em biết hỏi chị như vậy...

[00:41:46] chị có thể cảm thấy hơi đường đột.

[00:41:48] Nhưng em thật sự cảm thấy...

[00:41:50] chị chơi đàn hay như vậy,

[00:41:51] cứ như vậy bị mai một,

[00:41:53] thật sự rất đáng tiếc.

[00:41:54] Bội Dư,

[00:41:55] cảm ơn ý tốt của em.

[00:41:57] Nhưng tôi...

[00:41:59] Gia Kỳ,

[00:42:01] Bội Dư,

[00:42:02] không phải chị không muốn ra ngoài làm việc.

[00:42:05] Nhưng em xem bộ dạng này của chị,

[00:42:06] có làm được không?

[00:42:08] Chỉ vì đôi chân của chị thôi sao?

[00:42:11] Gia Kỳ,

[00:42:12] chị còn trẻ.

[00:42:14] Đừng vì một tai nạn...

[00:42:15] mà hủy hoại cuộc đời mình.

[00:42:18] Nên ra ngoài đi lại nhiều hơn,

[00:42:19] đừng cả ngày nhốt mình trong nhà.

[00:42:23] Đến khách sạn làm việc được không?

[00:42:26] Giúp em một việc,

[00:42:28] cũng là giúp chính bản thân cậu chị việc.

[00:42:30] Khách sạn thật sự rất cần...

[00:42:31] một nhân tài như chị.

[00:42:33] Nhưng chị...

[00:42:38] Thôi được.

[00:42:39] Em để chị suy nghĩ đã

[00:42:41] Đừng nghĩ nữa,

[00:42:42] hãy làm đi.

[00:42:44] Coi như là vì Nhiếp Khải,

[00:42:46] được không?

[00:42:52] Vụ tai nạn xe đó,

[00:42:54] em có thể thấy được,

[00:42:56] không chỉ chị đau khổ,

[00:42:57] Nhiếp Khải cũng khổ.

[00:43:02] Nếu chị chịu bước ra ngoài,

[00:43:04] em tin Nhiếp Khải,

[00:43:05] anh ấy chắc chắn sẽ vui hơn bất kỳ ai.

[00:43:14] Em hiểu rồi.

[00:43:16] Chị không muốn nhận công việc này...

[00:43:18] chỉ là vì Niệm Trung.

[00:43:24] Bởi vì chị vẫn còn tình cảm với Niệm Trung.

[00:43:28] Cho nên không thể...

[00:43:28] làm việc cùng anh ấy ở khách sạn, đúng không?

[00:43:30] Không phải, hoàn toàn không phải như vậy!

[00:43:34] Gia Kỳ,

[00:43:35] chính vì em coi chị là bạn tốt,

[00:43:39] nên tôi mới có thể thẳng thắn trước mặt chị,

[00:43:41] có gì nói đó.

[00:43:43] Nếu chị thật sự có mối lo ngại này,

[00:43:47] em sẽ không ép chị.

[00:43:50] Chị cân nhắc đi.

[00:43:57] Bội Dư,

[00:44:03] Khi nào chị bắt đầu đi làm?

[00:44:16] Tổng giám đốc.

[00:44:18] Đây là...

[00:44:19] Nghe nói anh rất thân với Mạc Gia Kỳ à?

[00:44:20] Bạn bè.

[00:44:21] Bạn gái.

[00:44:27] Vậy thì cả việc công lẫn việc tư đều phiền anh rồi.

[00:44:30] Giúp cô ấy điền xong bản sơ yếu lý lịch này đi.

[00:44:33] Gia Kỳ...

[00:44:35] sẽ đến khách sạn làm việc.

[00:44:37] Cũng không biết Bội Dư đã thuyết phục cô ấy thế nào,

[00:44:40] cô ấy đã đồng ý đến khách sạn chơi piano rồi.

[00:44:53] Là ý của em...

[00:44:54] để Gia Kỳ đến khách sạn làm việc sao?

[00:44:57] Cũng không hoàn toàn là ý của em.

[00:45:00] Anh phản đối.

[00:45:01] Anh không thể để Gia Kỳ đến đây.

[00:45:04] Tại sao?

[00:45:06] Vì Niệm Trung sao?

[00:45:11] Anh chỉ cảm thấy...

[00:45:13] Gia Kỳ không cần phải vất vả như vậy.

[00:45:15] Những điều anh nghĩ cho cô ấy,

[00:45:17] em đều đã nghĩ qua rồi.

[00:45:19] Em thật lòng muốn tốt cho Gia Kỳ.

[00:45:22] Anh không hiểu.

[00:45:24] Tại sao em rõ ràng biết...

[00:45:25] cô ấy và Niệm Trung trước đây...

[00:45:30] bây giờ sao phải làm vậy?

[00:45:34] Anh nghĩ rằng...

[00:45:35] Gia Kỳ không đến quán bar làm việc...

[00:45:38] thì cô ấy sẽ không gặp Niệm Trung sao?


 0 Komentari sort   Poredaj po


Sljedeći