পরবর্তী আসছে

Viên Ngọc Bích tập 22 - Tôn Lệ, Hoắc Kiến Hoa, Trương Quốc Lập, Trương Thiết Lâm

12 ভিউ· 07/02/25
duongvu88
duongvu88
3 সাবস্ক্রাইবার
3

⁣⁣Viên Ngọc Bích (tên gốc: 屋顶上的绿宝石 – Viên Ngọc Bích Trên Mái Nhà) là bộ phim truyền hình Đài Loan do Tôn Lệ và Hoắc Kiến Hoa đóng chính. Phim kể về hành trình tìm kiếm tình yêu và sự tha thứ của những con người mang trong mình nhiều tổn thương quá khứ. Với bối cảnh lãng mạn, diễn xuất chân thực và thông điệp chữa lành sâu sắc, bộ phim đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng khán giả yêu thích dòng phim châu Á. Đây cũng là một trong những tác phẩm hiếm hoi mà Tôn Lệ tham gia thuộc thể loại thanh xuân lãng mạn, mang đến hình ảnh dịu dàng, đầy cảm xúc – khác biệt rõ nét so với các vai diễn cổ trang quen thuộc của cô.

আরো দেখুন

[00:02:04] Dự đoán tỷ lệ lấp đầy phòng của tháng này

[00:02:05] sẽ tăng 20%.

[00:02:06] Ngoài ra, kế hoạch của tháng sau...

[00:02:08] ...đợi đã.

[00:02:10] Niệm Trung, Nhiếp Khải.

[00:02:11] Vết thương trên mặt hai cậu

[00:02:12] là sao vậy?

[00:02:18] Báo cáo Tổng giám đốc,

[00:02:19] tối qua tôi bị tai nạn xe hơi.

[00:02:23] Vậy còn cậu thì sao, Niệm Trung?

[00:02:26] Tổng giám đốc,

[00:02:27] bây giờ là thời gian họp.

[00:02:28] Tôi nghĩ chuyện riêng tư cá nhân...

[00:02:30] Sức khỏe của nhân viên,

[00:02:31] tôi làm Tổng giám đốc,

[00:02:32] cũng nên hỏi thăm một chút chứ.

[00:02:35] Vậy cảm ơn sự quan tâm của Tổng giám đốc.

[00:02:37] Tôi...

[00:02:38] Hôm qua tôi bất cẩn bị ngã.

[00:02:41] Không phải tôi nói,

[00:02:43] các vị đồng nghiệp,

[00:02:44] Chúng ta làm trong ngành dịch vụ.

[00:02:46] Ngành dịch vụ chú trọng nhất chính là bộ mặt.

[00:02:48] Tôi...

[00:02:49] tôi xin mọi người

[00:02:50] sau này ra ngoài chú ý một chút, được không?

[00:02:52] Đừng có hôm nay mặt mũi bầm dập,

[00:02:53] ngày mai lại sưng vù cả mặt.

[00:02:55] Không đẹp chút nào.

[00:02:57] Ví dụ như Nhiếp Khải đi,

[00:02:58] làm việc rất xuất sắc.

[00:02:59] Tôi đang chuẩn bị đề bạt cậu ấy làm

[00:03:00] trợ lý đặc biệt của tôi.

[00:03:02] Cậu nghĩ xem,

[00:03:03] một trợ lý đặc biệt của Tổng giám đốc

[00:03:04] mà như vậy có ra thể thống gì không?

[00:03:12] Trưởng phòng Hà, anh tiếp tục đi.

[00:03:30] Chúc mừng anh trở thành trợ lý đặc biệt của Tổng giám đốc.

[00:03:32] Cảm ơn.

[00:03:32] Làm tốt lắm, nhanh vậy đã thăng chức rồi.

[00:03:33] Không vấn đề gì.

[00:03:35] Tổng giám đốc, chúng tôi đi trước.

[00:03:39] Thế nào, Nhiếp Khải?

[00:03:40] Cậu thấy chuyện tôi vừa nói

[00:03:43] có hứng thú không?

[00:03:44] Cảm ơn Tổng giám đốc đã đề bạt.

[00:03:45] Tôi chỉ sợ năng lực của mình...

[00:03:46] Năng lực của cậu,

[00:03:49] sức chịu đựng cộng thêm thực lực,

[00:03:52] tôi đều thấy cả.

[00:03:53] Phần còn lại chỉ là vấn đề cơ duyên.

[00:03:56] Nhưng mà cơ duyên này,

[00:03:59] đúng là có chút trêu người.

[00:04:00] Ví dụ như bạn học của cậu, Châu Niệm Trung,

[00:04:02] cậu ta có điểm nào hơn cậu?

[00:04:03] Chẳng qua là có vị hôn thê

[00:04:05] làm chỗ dựa thôi.

[00:04:07] Nhưng nói đi cũng phải nói lại,

[00:04:09] hai người là bạn tốt

[00:04:09] lớn lên cùng nhau từ nhỏ mà.

[00:04:13] Nào là thân phận, nào là địa vị,

[00:04:15] đối với hai cậu đều không quan trọng.

[00:04:17] Nhưng có một cơ hội lành mạnh

[00:04:19] để hai cậu cạnh tranh

[00:04:19] cũng là một chuyện tốt mà.

[00:04:21] Chỉ cần cậu theo tôi,

[00:04:22] tình hình sẽ khác hẳn.

[00:04:26] Sao?

[00:04:27] Chẳng lẽ không muốn theo tôi sao?

[00:04:29] Đương nhiên không phải.

[00:04:30] Sự ưu ái của Tổng giám đốc,

[00:04:31] tôi thật sự vô cùng cảm kích

[00:04:33] Tôi chỉ lo tình hình của bạn gái tôi

[00:04:35] không cho phép tôi đảm nhận

[00:04:36] công việc có trách nhiệm lớn như vậy.

[00:04:38] Cho nên...

[00:04:40] Có lòng là tốt rồi.

[00:04:41] Về nhà, bàn bạc kỹ với cô ấy.

[00:04:44] Nếu không có vấn đề gì,

[00:04:45] hai ngày này

[00:04:46] tôi sẽ chuẩn bị công bố lệnh bổ nhiệm.

[00:04:48] Cảm ơn Tổng giám đốc.

[00:04:49] Cảm ơn.

[00:04:51] Làm tốt nhé.

[00:05:05] Nhìn đôi mắt anh nhìn Gia Kỳ kìa,

[00:05:08] sắp bốc lửa đến nơi rồi.

[00:05:10] Cô ấy rất đẹp, phải không?

[00:05:14] Có một người như anh yêu cô ấy,

[00:05:15] Gia Kỳ thật hạnh phúc.

[00:05:18] Em nói sai rồi.

[00:05:19] Có thể yêu Gia Kỳ như vậy,

[00:05:20] người hạnh phúc là anh.

[00:05:22] Ghê quá đi.

[00:05:24] Chẳng lẽ anh không phát hiện

[00:05:25] bên cạnh anh còn có mỹ nữ khác sao?

[00:05:27] Em đừng không tin.

[00:05:28] Bây giờ anh thật sự rất hạnh phúc.

[00:05:30] Hạnh phúc đến mức sẵn sàng hy sinh tất cả vì Gia Kỳ.

[00:05:34] Chỉ cần cô ấy chịu ở bên cạnh anh mãi mãi,

[00:05:36] những thứ khác đều không quan trọng.

[00:05:38] Nói nhảm.

[00:05:39] Hai người vốn dĩ đã yêu nhau rồi,

[00:05:42] còn cần phải hy sinh gì nữa?

[00:05:52] Cảm ơn.

[00:05:55] Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này,

[00:05:57] tôi đã quen biết được

[00:05:58] rất nhiều khán thính giả trung thành.

[00:06:00] Tiếng đàn của tôi

[00:06:01] đã mang lại niềm vui cho các bạn,

[00:06:03] đồng thời cũng làm phong phú thêm cuộc sống của chính tôi.

[00:06:06] Nhưng hôm nay,

[00:06:08]

[00:06:11] Tiếp theo đây,

[00:06:12]

[00:06:13] mà tôi yêu thích nhất để dành tặng mọi người.

[00:06:15] Hy vọng mọi người sẽ thích.

[00:06:57] Mệt không?

[00:06:58] Em suốt ngày ngồi một chỗ,

[00:06:59] có gì mà mệt chứ...

[00:07:01] Người mệt phải là anh mới đúng.

[00:07:02] Còn nói nữa.

[00:07:03] Anh biết em mệt,

[00:07:04] sao tài xế của Phó tổng muốn đưa em về,

[00:07:06] em lại cứ muốn anh đưa về chứ?

[00:07:09] Tạo cơ hội

[00:07:10] để anh nói thật với em chứ sao.

[00:07:13] Nói thật gì cơ?

[00:07:22] Rốt cuộc anh bị thương như thế nào?

[00:07:24] Em thật sự muốn biết sao?

[00:07:26] Nói cho em biết, đừng giận nhé.

[00:07:29] Nói mau.

[00:07:31] Thật ra,

[00:07:32] anh đã mua một chiếc xe hơi cho em.

[00:07:34] Ai ngờ kỹ thuật lái xe không tốt,

[00:07:37] ngày đầu tiên ra đường đã gây tai nạn.

[00:07:40] Làm hỏng cả một chiếc xe mới.

[00:07:43] Người bị thương không sao,

[00:07:45] nhưng chiếc xe đó còn chưa kịp chở nữ chủ nhân

[00:07:47] đã phải gửi lại xưởng bảo dưỡng rồi.

[00:07:54] Thật hay giả vậy?

[00:07:55] Giả đó.

[00:07:56] Nói đùa thôi, được không?

[00:07:58] Anh đừng dọa em.

[00:08:00] Sao không nói cho em biết anh mua xe?

[00:08:03] Anh muốn cho em một bất ngờ.

[00:08:08] Lần sau không được bất cẩn như vậy nữa nhé.

[00:08:11] Anh hứa.

[00:08:12] Vậy bây giờ đến lượt em nói thật với anh.

[00:08:16] Em nói thật gì chứ?

[00:08:21] Em thật sự muốn rời khỏi đây sao?

[00:08:25] Ừm.

[00:08:27] Vậy em muốn đi đâu?

[00:08:29] Đâu cũng được.

[00:08:30] Chỉ muốn đến một nơi

[00:08:31] thú vị hơn một chút.

[00:08:33] Hay là chúng ta đến Vân Nam đi.

[00:08:35] Nghe nói rừng mưa nhiệt đới ở đó

[00:08:37] đẹp lắm.

[00:08:38] Được thôi.

[00:08:40] Hay là chúng ta đến Quế Lâm,

[00:08:41] không phải người ta đều nói "sơn thủy Quế Lâm giáp thiên hạ" sao?

[00:08:43] Được thôi.

[00:08:44] Vậy chúng ta đến Vân Nam trước,

[00:08:45] rồi chuyển qua Quế Lâm.

[00:08:47] Hay là chúng ta đi vòng quanh thế giới luôn đi.

[00:08:49] Ý hay đó.

[00:08:51] Nào, chúng ta mau về nhà,

[00:08:52] nếu không cô Lương

[00:08:54] lại bắt đầu mắng người nữa.

[00:08:55] Đi thôi.

[00:08:56] Được, đi thôi.

[00:08:58] Từ từ thôi, từ từ thôi Nhiếp Khải.

[00:09:04] Đây là khách sạn đấy

[00:09:06] Nhường đường.

[00:09:07] Chậm thôi.

[00:09:15] Hôm nay không phải cháu đi làm ca sáng sao?

[00:09:16] Sao muộn vậy mới về?

[00:09:18] Nói ra thì dài dòng lắm.

[00:09:20] Tôi thấy cháu không phải dài dòng,

[00:09:22] mà là cháu nhiều chuyện.

[00:09:24] Hôm nay cháu,

[00:09:24] thật sự không có sức để nói với cô nữa.

[00:09:26] Cho nên chỉ có thể nói ngắn gọn thôi.

[00:09:28] Vậy thì thật lạ đó.

[00:09:32] Hôm nay xảy ra hai chuyện.

[00:09:34] Một chuyện tốt,

[00:09:35] một chuyện xấu.

[00:09:36] cháu...

[00:09:37] nói chuyện tốt trước nhé.

[00:09:38] Nghe nói Tổng giám đốc của chúng ta

[00:09:40] muốn thăng chức cho Nhiếp Khải.

[00:09:43] Nhiếp Khải thăng chức à?

[00:09:45] Đúng vậy.

[00:09:46] Trợ lý Tổng giám đốc, cũng lớn lắm đó.

[00:09:49] Thấy chưa,

[00:09:50] tôi đã nói Gia Kỳ nhà chúng ta có tướng vượng phu mà.

[00:09:53] Hai đứa nó ở bên nhau chưa được bao lâu,

[00:09:54] Nhiếp Khải lập tức thăng chức.

[00:09:56] Cô Lương,

[00:09:57] cô đừng vội mừng quá.

[00:09:59] Còn một chuyện xấu nữa.

[00:10:02] Chẳng lẽ cháu bị đuổi việc rồi à?

[00:10:04] Cái đó thì không.

[00:10:06] Chỉ là bà chị dâu của cháu,

[00:10:07] cô ta nói muốn bán nhà đi.

[00:10:08] Nhưng cháu đến cãi nhau với cô ta,

[00:10:10] cô ta nói với cháu,

[00:10:11] căn nhà đã bị bán đi rồi.

[00:10:13] Bảo chúng ta cuối tháng phải dọn đi.

[00:10:17] Chị dâu của cháu sao lại làm chuyện như vậy?

[00:10:19] Đúng vậy đó.

[00:10:20] Dù sao đi nữa,

[00:10:21] cháu cũng không muốn dọn đi

[00:10:22] sống cùng người phụ nữ đó đâu.

[00:10:25] Cô Lương,

[00:10:26] dù cô và Gia Kỳ chuyển đi đâu,

[00:10:28] cô cũng phải mang cháu theo nhé.

[00:10:29] Được, không sao, cháu đừng vội.

[00:10:32] Cháu không vội sao được,

[00:10:33] cháu sắp không có nhà để ở rồi.

[00:10:35] Còn có chúng ta mà, sợ gì.

[00:10:37] Không phải chỉ là tìm một căn nhà sao,

[00:10:39] cũng không làm khó được cô.

[00:10:41] Cô Lương có cách sao?

[00:10:44] Cách của cô thì nhiều lắm.

[00:10:46] Được rồi,

[00:10:48]

[00:10:50] Vậy nhờ cô nhất định mang cháu theo nhé.

[00:10:53] Được, cô nói lời giữ lời.

[00:10:56] Vậy cảm ơn cô Lương.

[00:10:58] Đi mau đi.

[00:10:59] Vâng ạ.

[00:11:11] Cô Lương,

[00:11:12] chuyện nhà cửa không phải là chuyện nhỏ.

[00:11:14] Bây giờ tôi không thể trả lời cô được.

[00:11:17] Thế này đi,

[00:11:18] tôi hẹn cô 2 giờ chiều mai,

[00:11:20] chúng ta gặp nhau bàn bạc kỹ hơn, được không?

[00:11:23] Tạm biệt.

[00:11:33] A lô, Vu Bằng?

[00:11:35] Là tôi, Bội Dư đây.

[00:11:37] Vu Bằng,

[00:11:38] tôi có chuyện muốn nhờ cô.

[00:11:40] Nghe nói khoa phục hồi chức năng của bệnh viện các cô

[00:11:42] rất nổi tiếng phải không?

[00:11:44] Là một người bạn của tôi,

[00:11:45] chân bị tai nạn xe hơi, bị thương.

[00:11:49] Tôi muốn phiền cô

[00:11:51] giúp tôi tìm một bác sĩ giỏi một chút.

[00:11:52] Được.

[00:11:54] Chuyện này phải làm càng sớm càng tốt.

[00:11:56] Được, tạm biệt.

[00:11:59] Ai bị bệnh mà phải tìm bác sĩ vậy?

[00:12:02] Một người họ hàng của em.

[00:12:04] Anh ấy muốn kiểm tra sức khỏe toàn diện.

[00:12:13] Anh ăn cơm chưa?

[00:12:15] Có muốn uống chút nước trái cây hay là...

[00:12:19] Không.

[00:12:21] Anh không muốn gì cả.

[00:12:23] Bội Dư,

[00:12:25] anh chỉ muốn nói chuyện rõ ràng với em.

[00:12:27] Em cũng có chuyện muốn nói với anh.

[00:12:34] Cái này tìm thấy trong phòng anh.

[00:12:36] Ngày đính hôn,

[00:12:37] quên cả nhẫn đính hôn.

[00:12:38] Một lần quên là quên đến tận bây giờ.

[00:12:40] Anh thật không có thành ý chút nào.

[00:12:44] Còn không mau đeo cho người ta.

[00:12:48] Mau lên!

[00:12:56] Anh ngại ngùng quá vậy.

[00:13:14] Như vậy em mới có thể yên tâm.

[00:13:16] Anh biết không,

[00:13:18] hai ngày trước một người bạn của em,

[00:13:20] mấy hôm trước bị vị hôn phu hủy hôn,

[00:13:23] tối đó cô ấy đã uống thuốc ngủ tự sát.

[00:13:25] Em nghe chuyện này,

[00:13:27] sợ đến mức tối qua không ngủ được.

[00:13:31] Nhưng bây giờ có chiếc nhẫn này,

[00:13:33] tối nay em có thể ngủ ngon rồi.

[00:13:36] sau này dù thức hay ngủ,

[00:13:39] lên núi xuống biển,

[00:13:41] cũng sẽ không tháo ra.

[00:13:43] Của anh cũng vậy nhé.

[00:13:45] Mãi mãi không được tháo ra.

[00:14:07] Cô Lương.

[00:14:12] Cháu đến rồi.

[00:14:14] Một đêm trằn trọc,

[00:14:15] cuối cùng cũng nghĩ ra được một

[00:14:16] phương pháp vẹn cả đôi đường.

[00:14:18] Thật sao?

[00:14:19] Cô biết ngay vấn đề khó khăn của cô,

[00:14:20] cháu nhất định sẽ giúp cô giải quyết.

[00:14:22] Cảm ơn cháu.

[00:14:23] Vậy khi nào chúng ta chuyển qua?

[00:14:25] Cô Lương, là thế này.

[00:14:27] Chân của Gia Kỳ,

[00:14:28] không thể cứ kéo dài mãi như vậy.

[00:14:30] Bây giờ hai mẹ con cô không có nơi ở,

[00:14:32] tôi ở Thượng Hải

[00:14:32] đã giúp Gia Kỳ sắp xếp một trung tâm phục hồi chức năng.

[00:14:35] Ở đó bao ăn bao ở,

[00:14:36] phần chi phí y tế,

[00:14:37] tôi sẽ tạm ứng trước cho cô.

[00:14:39] Đợi khi nào cô có điều kiện rồi tính sau.

[00:14:41] Như vậy vấn đề nhà ở được giải quyết,

[00:14:44] biết đâu còn có thể giúp Gia Kỳ

[00:14:45] đứng dậy trở lại.

[00:14:46] Cô nói xem có phải vẹn cả đôi đường không?

[00:14:50] Cũng tốt, nhưng...

[00:14:51] Vậy thì tốt quá.

[00:14:52] Nếu có tin tức,

[00:14:53] tôi sẽ thông báo cho cô ngay.

[00:14:55] Cô Lương,

[00:14:56] xin lỗi tôi còn có cuộc họp,

[00:14:57] tôi đi trước đây.

[00:15:00] Cháu cứ bận đi!

[00:15:01] Tạm biệt.

[00:15:06] Vẹn cả đôi đường gì chứ.

[00:15:08] Rõ ràng là nhân cơ hội đuổi mẹ con mình đi,

[00:15:09] để cô ta sống yên ổn.

[00:15:14] Giở trò với tôi à.

[00:15:17] Cứ chờ xem.

[00:15:26] Hôm nay tình hình khá tốt.

[00:15:28] Vậy sao

[00:15:29] Nhưng tôi vẫn chưa hài lòng lắm đâu.

[00:15:31] Cô phải cố gắng nhiều hơn nữa nhé, được không?

[00:15:35] Lát nữa tôi sẽ quay lại xem cô.

[00:15:37] Được, cảm ơn bác sĩ.

[00:15:39] Nghe thấy chưa? Cố lên.

[00:15:43] Nhanh lên.

[00:15:46] Nào, sắp được rồi.

[00:15:51] Bác sĩ Triệu.

[00:15:52] Xong rồi.

[00:15:55] Hôm nay tốt lắm.

[00:15:56] Cháu nhớ bác từng nói với cháu

[00:15:57] bác có một người thầy,

[00:15:59] thật sự chắc chắn

[00:16:00] có thể khiến cháu đứng dậy được không?

[00:16:02] Cháu vốn dĩ có khả năng hồi phục,

[00:16:04] chỉ là thiếu thái độ tích cực thôi.

[00:16:07] Người thầy của tôi,

[00:16:08] chuyên đối phó với những bệnh nhân như cô.

[00:16:10] Vậy sao?

[00:16:11] Đương nhiên.

[00:16:12] Nhưng tôi phải nói cho cháu biết,

[00:16:13] bà ấy là trong người tôi từng gặp,

[00:16:14] một trong những người phụ nữ tàn nhẫn nhất trên đời.

[00:16:16] Sẽ không có cơ hội cho cháu nói mệt đâu.

[00:16:19] Nghe bác nói vậy,

[00:16:20] cháu lại thấy khá hứng thú.

[00:16:22] Vậy bây giờ bà ấy đang ở đâu?

[00:16:24] Tam Á.

[00:16:28] Nhiếp Khải,

[00:16:30] chúng ta cùng đi Tam Á được không?

[00:16:32] Được, chúng ta đi Tam Á đi.

[00:16:35] Bác sĩ Triệu, hẹn gặp lại.

[00:16:37] Được.

[00:16:38] Cảm ơn bác sĩ.

[00:16:39] Tạm biệt.

[00:16:43] Mẹ không đồng ý.

[00:16:47] Chẳng lẽ mẹ không hy vọng con đứng dậy được sao?

[00:16:49] Mẹ đương nhiên hy vọng.

[00:16:51] Nhưng chỉ cần có quyết tâm,

[00:16:52] phục hồi chức năng ở đâu mà chẳng như nhau?

[00:16:54] Ở Tam Á,

[00:16:55] chúng ta lạ nước lạ cái

[00:16:56] biết sống như thế nào?

[00:16:58] Cô không cần lo, có cháu đây.

[00:17:00] Cậu muốn đi Tam Á với chúng ta sao?

[00:17:02] Vậy công việc của cháu thì sao?

[00:17:04] Đến Tam Á rồi tìm việc là được.

[00:17:07] Cháu đang nói linh tinh gì vậy?

[00:17:09] Khó khăn lắm mới được thăng chức

[00:17:10] làm trợ lý đặc biệt của Tổng giám đốc.

[00:17:11] Cơ hội hiếm có biết bao.

[00:17:13] Chẳng lẽ cháu định từ bỏ?

[00:17:15] Anh được thăng chức rồi?

[00:17:24] Em giận rồi sao?

[00:17:27] Sao không nói cho em biết anh thăng chức?

[00:17:30] Thăng chức có gì to tát đâu.

[00:17:32] Đối với anh,

[00:17:33] em là quan trọng nhất.

[00:17:35] Anh chỉ muốn ở bên cạnh em.

[00:17:37] Vậy nên anh định giấu em,

[00:17:39] để em vô duyên vô cớ trở thành tội nhân?

[00:17:42] Sao em lại là tội nhân chứ?

[00:17:43] Đây là cách anh tự chọn để yêu em.

[00:17:46] Đây không phải là yêu,

[00:17:47] đây là gánh nặng.

[00:17:48] Em không muốn làm gánh nặng cho bất kỳ ai.

[00:17:50] Không phải đâu, Gia Kỳ.

[00:17:51] Vậy thì đừng từ chức.

[00:17:54] Nhiếp Khải,

[00:17:55] sự nỗ lực của anh cuối cùng đã có người công nhận.

[00:17:57] Anh không thể nói bỏ là bỏ được.

[00:17:59] Nhưng không phải em muốn rời khỏi đây sao?

[00:18:01] Hơn nữa, đến Tam Á,

[00:18:02] chân của em sẽ có hy vọng.

[00:18:04] Em sẽ đến Tam Á.

[00:18:05] Có mẹ em đi cùng, anh cứ yên tâm.

[00:18:08] Anh chỉ cần làm việc cho tốt là được.

[00:18:10] Gia Kỳ.

[00:18:11] Nhiếp Khải.

[00:18:13] Em đến Tam Á là để chữa chân,

[00:18:15] chứ không phải chia tay anh.

[00:18:18] Hơn nữa,

[00:18:19] anh không ở đây làm việc chăm chỉ,

[00:18:21] xin hỏi chi phí y tế của vị hôn thê anh

[00:18:24] lấy từ đâu ra?

[00:18:28] Anh biết không,

[00:18:29] tối hôm qua

[00:18:30] em mơ thấy một cảnh tượng rất đẹp.

[00:18:33] Em mơ thấy anh ở khách sạn,

[00:18:34] đang nỗ lực làm việc.

[00:18:36] Đột nhiên anh quay đầu lại,

[00:18:38] em chạy về phía anh,

[00:18:40] chạy thẳng vào lòng anh.

[00:18:46] Nhiếp Khải,

[00:18:48] giúp em thực hiện giấc mơ này, được không?

[00:18:55] Chúng ta cùng nhau thực hiện giấc mơ này.

[00:18:59] Em ở Tam Á nỗ lực,

[00:19:00] anh ở đây nỗ lực.

[00:19:02] Nhất ngôn vi định.

[00:19:04] Được thôi. Bây giờ anh làm trợ lý đặc biệt trước,

[00:19:07] sau đó làm Phó Tổng giám đốc,

[00:19:08] sau đó làm Tổng giám đốc.

[00:19:10] Sau đó mua cho em một căn nhà lớn,

[00:19:12] chúng ta cùng nhau ở, được không?

[00:19:15] Được đó

[00:19:17] Nhiếp Khải huynh, chúc mừng.

[00:19:19] Sau này nhờ anh quan tâm nhiều hơn.

[00:19:22] Chúc mừng, trợ lý Nhiếp.

[00:19:24] Tôi nhất định sẽ cố gắng hơn nữa.

[00:19:25] Được.

[00:19:26] Vậy chúng tôi đi làm trước.

[00:19:28] Được, tạm biệt.

[00:19:31] Nhiếp Khải.

[00:19:35] Muốn nói vài lời không sáo rỗng,

[00:19:38] nhưng nghĩ tới nghĩ lui,

[00:19:40] vẫn không thể tránh khỏi hai chữ "chúc mừng".

[00:19:42] Chúc mừng.

[00:19:47] Cảm ơn.

[00:19:51] Không có gì.

[00:19:57] Nhiếp Khải,

[00:19:59] đừng để trận đánh này

[00:20:02] làm rạn nứt tình anh em của chúng ta,

[00:20:04] được không?

[00:20:06] Tôi xưa nay không sợ đánh nhau với anh em của mình.

[00:20:09] Càng đánh, tình cảm lại càng tốt.

[00:20:13] Chỉ sợ...

[00:20:16] ngày đó đánh nhau với tôi,

[00:20:18] không phải là anh em của tôi nữa.

[00:20:27] Nhiếp.

[00:20:45] Cầm chắc nhé.

[00:20:46] Được ạ.

[00:20:50] Chào Trưởng phòng Châu

[00:20:51] Gia Kỳ đâu?

[00:20:53] Sao không đến làm?

[00:20:54] Anh còn chưa biết sao?

[00:20:54] Cô ấy đã từ chức rồi.

[00:20:57] Anh muốn uống gì không?

[00:20:59] Không cần đâu, cảm ơn.

[00:21:39] Xin lỗi,

[00:21:40] đã phụ lòng tốt của em.

[00:21:43] Sao lại nói vậy?

[00:21:45] Chị từ chức,

[00:21:46] chắc chắn có lý do của mình.

[00:21:48] Thật ra từ chức cũng tốt.

[00:21:50] Em đã tìm cho chị một

[00:21:51] bác sĩ rất nổi tiếng ở Thượng Hải.

[00:21:52] Em đã sắp xếp hết cho chị rồi.

[00:21:55] Chị và cô Lương vừa đến Thượng Hải,

[00:21:57] sẽ có người ra đón.

[00:21:59] Trong này,

[00:22:00] là tài liệu của bệnh viện và vé máy bay.

[00:22:04] Hy vọng chị không trách em

[00:22:05] tự ý sắp xếp cho chị.

[00:22:07] Gia Kỳ,

[00:22:08] em thật lòng hy vọng chị

[00:22:09] mau chóng đứng dậy.

[00:22:11] Chị hiểu.

[00:22:13] Thật ra bốn người chúng ta đều ở lại Hải Nam,

[00:22:15] là một chuyện rất khó xử.

[00:22:17] Gia Kỳ...

[00:22:18] Không cần nói nữa.

[00:22:20] Đó cũng là lý do tại sao chị từ chức.

[00:22:23] Thật ra chị đã muốn rời đi từ rất sớm rồi.

[00:22:25] Nhưng Bội Dư,

[00:22:27] chị không thể nhận lòng tốt này của em.

[00:22:29] Gia Kỳ, chị không xem em là bạn sao?

[00:22:32] Chính vì là bạn bè,

[00:22:34] chị mới không hy vọng giữa chúng ta

[00:22:35] có bất kỳ dính líu nào về kinh tế.

[00:22:38] Chị hy vọng em có thể thông cảm cho chị.

[00:22:40] Chị không muốn lúc nào cũng phải

[00:22:42] lép vế trước mặt bạn bè.

[00:22:45] Gia Kỳ

[00:22:47] chị xưa nay rất kiên cường.

[00:22:49] Xin hãy để chị giữ lại chút tự trọng,

[00:22:51] được không?

[00:22:52] Em biết chị rất kiên cường,

[00:22:54] nhưng là một người bạn,

[00:22:55] lại không thể giúp đỡ bạn của mình,

[00:22:57] như vậy trong lòng em sẽ rất tự trách.

[00:23:00] Những thứ này cứ coi như em cho chị mượn trước.

[00:23:04] Xin chị hãy suy nghĩ, được không?

[00:23:07] Chị xem thiết bị của bệnh viện này,

[00:23:10] đều là hàng đầu.

[00:23:11] Gia Kỳ, ít nhất hãy suy nghĩ một chút,

[00:23:14] được không?

[00:23:16] Được, chị sẽ suy nghĩ.

[00:23:19] Nghe chị trả lời như vậy,

[00:23:21] chị không biết trong lòng em thấy yên tâm đến mức nào đâu.

[00:23:24] Gia Kỳ, vậy em đi trước.

[00:23:28] Em đợi câu trả lời của chị.

[00:23:33] Đúng rồi,

[00:23:35] cảm ơn chị vì sợi dây chuyền ngọc bích.

[00:23:38] Cảm ơn chị đã nhường lại.

[00:23:43] Bởi vì em xứng đáng hơn chị.

[00:23:46] Cảm ơn chị, Gia Kỳ.

[00:23:50] Bởi vì em thật sự rất cần nó.

[00:24:07] Gia Kỳ à,

[00:24:08] mẹ vừa ở cửa,

[00:24:09] gặp con bé Lăng Bội Dư.

[00:24:10] Nó đến tìm con à?

[00:24:21] Con đàn bà lòng dạ xấu xa này,

[00:24:22] bản thân không có bản lĩnh khiến đàn ông yêu,

[00:24:24] chỉ biết vòng vo đuổi chúng ta đi.

[00:24:28] Gia Kỳ, nghe mẹ nói.

[00:24:29] Nó càng sợ con, càng muốn đuổi con đi,

[00:24:31] con cứ ở lì đây không đi.

[00:24:32] Mẹ, mẹ nói linh tinh gì vậy?

[00:24:34] Sao cô ấy phải sợ con chứ?

[00:24:36] Đương nhiên là vì nó biết

[00:24:37] Niệm Trung yêu con.

[00:24:39] Mẹ.

[00:24:41] Cô ấy và Niệm Trung là chuyện của họ,

[00:24:42] không liên quan đến con.

[00:24:43] Tại sao mẹ cứ nghĩ xấu cho người khác vậy?

[00:24:46] Người ta Bội Dư cũng là có ý tốt mà.

[00:24:48] Ý tốt gì chứ?

[00:24:49] Con đừng tưởng nó bỏ ra mấy đồng tiền bẩn,

[00:24:50] mua hai tấm vé máy bay,

[00:24:52] gọi mấy cuộc điện thoại thì đó là nghĩa khí.

[00:24:53] Nó rõ ràng là ích kỷ.

[00:24:55] Mẹ nhất quyết không đi.

[00:24:57] Xem nó có thể làm gì mẹ.

[00:24:58] Kiểu bố thí này, bà đây không thèm.

[00:25:01] Ngày mai mẹ sẽ trả lại đồ cho nó.

[00:25:03] Mẹ!

[00:25:20] Chào.

[00:25:21] Sáng sớm đã có khách quý tìm cậu.

[00:25:24] Gì vậy?

[00:25:25] Tự xem đi.

[00:25:26] Có gì mà bí ẩn vậy.

[00:25:31] Niệm Trung.

[00:25:37] Chuyện này cô vẫn luôn giấu kín không nói.

[00:25:39] Chính là sợ phá hỏng

[00:25:40] chuyện tốt của cháu và cô Lăng.

[00:25:44] Lúc trước ở Anh,

[00:25:45] cô ta cầm hai tấm vé máy bay,

[00:25:47] ép cô và Gia Kỳ rời đi.

[00:25:50] Hại Gia Kỳ đến bây giờ vẫn chưa đứng dậy được.

[00:25:54] Đứa con gái đáng thương của cô chịu khổ

[00:25:55] vẫn chưa đủ sao?

[00:25:59] Hôm qua,

[00:26:02] cô ta lại gửi đến hai tấm vé máy bay.

[00:26:06] Cô thật không hiểu,

[00:26:07] cô Lăng có quyền có thế,

[00:26:09] tại sao cô ta cứ phải làm hại

[00:26:10] mẹ con chúng ta như vậy?

[00:26:14] Chẳng lẽ phải ép chết chúng ta,

[00:26:15] cô ta mới cam tâm sao?

[00:26:27] Niệm Trung,

[00:26:29] cô không muốn làm phiền cuộc sống của cháu.

[00:26:33] Nhưng cô thật sự đã hết đường xoay xở rồi.

[00:26:53] Anh đợi tôi một lát.

[00:26:55] Lát nữa nói.

[00:26:57] Đây là vé máy bay em đưa cho Gia Kỳ và mẹ cô ấy,

[00:26:58] phải không?

[00:27:00] Rốt cuộc là chuyện gì?

[00:27:01] Em chỉ hy vọng...

[00:27:02] Gia Kỳ không từ mà biệt ở Anh,

[00:27:04] là do em sắp đặt, phải không?

[00:27:05] Phải.

[00:27:07] Nhưng đó là vì...

[00:27:08] Thật sự là em!

[00:27:09] Anh nghe em nói...

[00:27:10] Em đừng nói gì cả!

[00:27:12] Sao em có thể làm vậy?

[00:27:13] Sao em có thể làm vậy?

[00:27:17] Niệm Trung...

[00:27:27] Gia Kỳ.

[00:27:28] Hôm nay mẹ đã giúp con trút giận.

[00:27:47] Mẹ, mẹ nói con bướng bỉnh cũng được,

[00:27:50] tùy hứng cũng được,

[00:27:52] những điều đó con đều thừa nhận.

[00:27:53] Nhưng con của bây giờ,

[00:27:55] chỉ muốn dựa vào sự bướng bỉnh và tùy hứng của mình

[00:27:58] để bắt đầu lại từ đầu.

[00:28:00] Có lẽ con sẽ đứng dậy trở lại,

[00:28:02] có lẽ tất cả vẫn là vô ích.

[00:28:05] Nhưng con thật sự không còn sức lực

[00:28:06] để ở lại đây nữa.

[00:28:09] Con của lúc này,

[00:28:11] kiên cường không đủ,

[00:28:12] dũng khí cũng không đủ.

[00:28:14] Cho nên con không có cách nào đối mặt với bản thân,

[00:28:16] càng không có cách nào đối mặt với người khác.

[00:28:18] Xin hãy cho con một chút thời gian, được không?

[00:28:22] Có thể là ba tháng,

[00:28:23] có thể là ba năm.

[00:28:25] Hãy để con tạm thời trốn tránh tất cả,

[00:28:28] một mình,

[00:28:29] dựa vào sức lực của chính mình để bắt đầu lại.

[00:28:32] Đừng lo cho con.

[00:28:34] Mẹ, con có thể làm được.

[00:28:51] Niệm Trung.

[00:29:22] Gia Kỳ...

[00:29:23] Cô Lương, Gia Kỳ đâu?

[00:29:25] Niệm Trung, mau,

[00:29:26] mau đi tìm Gia Kỳ, nhanh lên.

[00:29:39] Cảm ơn cô.

[00:29:40] Không có gì.

[00:29:41] Thưa cô, cô đi một mình có được không?

[00:29:42] Nhất định được.

[00:29:44] Được, vậy tôi xuống trước.

[00:29:46] Cảm ơn.

[00:30:03] Chuyến xe này đi Tam Á phải không?

[00:30:04] Phải.

[00:30:05] Có thấy một cô gái

[00:30:06] ngồi xe lăn không?

[00:30:06] Đã lên xe rồi.

[00:30:07] Đã lên xe rồi, đúng vậy.

[00:30:08] Thưa anh, đừng đi, nguy hiểm.

[00:30:48] Gia...

[00:30:51] Xin lỗi.

[00:32:08] Đây không phải chuyến xe anh nên lên.

[00:32:09] Xin anh xuống xe, được không?

[00:32:13] Xe đã chạy rồi.

[00:32:15] Chuyện đã bắt đầu,

[00:32:17] không phải nói dừng là có thể dừng.

[00:32:20] Anh đã lên chuyến xe này,

[00:32:22] em cũng đã lên chuyến xe này.

[00:32:23] Không ai trong chúng ta xuống được nữa.

[00:32:27] Em không hiểu anh đang nói gì.

[00:32:29] Em hiểu.

[00:32:30] Em từ đầu đến cuối đều hiểu.

[00:32:33] Rốt cuộc anh muốn làm gì?

[00:32:36] Mạc Gia Kỳ,

[00:32:39] anh có một câu hỏi muốn hỏi em.

[00:32:47] Tại sao?

[00:32:49] Tại sao hai người yêu nhau

[00:32:51] lại không thể ở bên nhau?

[00:32:55] Vì đôi chân của em,

[00:32:56] vì Nhiếp Khải,

[00:32:57] vì Bội Dư.

[00:32:58] Cho nên chúng ta không thể quay lại.

[00:33:00] Phải không?

[00:33:02] Em đừng dùng những câu trả lời nhàm chán như vậy

[00:33:03] để che đậy bản thân, được không?

[00:33:06] Anh yêu không phải là đôi chân của em,

[00:33:08] mà là con người em.

[00:33:09] Em rõ ràng biết,

[00:33:10] cảm giác của anh đối với Bội Dư không phải là yêu.

[00:33:13] Em đối với Nhiếp Khải cũng không phải.

[00:33:17] Người em yêu rõ ràng là anh.

[00:33:19] Tại sao em lại trốn tránh? Tại sao?

[00:33:20] Phải, em yêu anh.

[00:33:23] Nhưng bây giờ tất cả đều không thể quay lại được nữa.

[00:33:26] Thật sự không thể quay lại được nữa.

[00:33:29] Hãy nhìn chiếc nhẫn đính hôn của anh,

[00:33:31] nghĩ về tất cả những gì Nhiếp Khải đã làm vì em,

[00:33:34] anh nói xem chúng ta làm sao có thể quay lại?

[00:33:37] Châu Niệm Trung,

[00:33:39] em đã phải rất vất vả

[00:33:40] trốn tránh anh, né tránh anh.

[00:33:41] Anh muốn em phải làm sao nữa?

[00:33:45] Trừ khi anh muốn em mãi mãi

[00:33:47] biến mất trên thế giới này.

[00:34:07] Châu Niệm Trung,

[00:34:08] em xin anh xuống xe được không?

[00:34:10] Em xin anh.

[00:34:18] Được, anh không xuống xe thì em xuống.

[00:34:32] Được, anh đi.

[00:36:13] A lô, Niệm Trung, anh đang ở đâu?

[00:36:31] Niệm Trung...

[00:36:40] Niệm Trung.

[00:36:48] Niệm Trung.

[00:36:49] Niệm Trung.

[00:36:51] Anh nghe em giải thích...

[00:36:52] Bội Dư,

[00:36:54] em biết tại sao anh hẹn em đến đây không?

[00:36:58] Bởi vì nơi này,

[00:37:00] là nơi anh và Gia...

[00:37:01] lần đầu tiên dùng âm nhạc

[00:37:02] để quen biết nhau.

[00:37:05] Năm quen biết Gia Kỳ,

[00:37:07] anh vẫn còn là một chàng ngốc.

[00:37:10] Có lẽ năm đó,

[00:37:12] bọn anh căn bản không hiểu tình yêu là gì.

[00:37:16] Rất nhiều cảm giác,

[00:37:17] nhất thời đều không nói rõ được.

[00:37:20] Nhưng rất kỳ diệu,

[00:37:23] trong cõi u minh,

[00:37:24] dường như có một sợi dây

[00:37:27] dẫn lối chúng ta.

[00:37:31] Rất nhiều chuyện xưa, anh vẫn còn nhớ như in.

[00:37:38] Anh còn nhớ,

[00:37:40] lúc đó bọn anh hợp tấu không hòa hợp,

[00:37:43] cô giáo đã bắt bọn anh đối mặt nhau khiêu vũ

[00:37:46] để bồi dưỡng sự ăn ý.

[00:37:49] Còn nữa,

[00:37:50] năm đó,

[00:37:53] Hải Nam có bão lớn,

[00:37:56] cả hòn đảo đều mất điện.

[00:37:58] Nhưng tối hôm đó...

[00:37:59] Anh nói với em những chuyện này làm gì?

[00:38:01] Bởi vì cuộc đời anh...

[00:38:04] cuộc đời anh không muốn trốn tránh nữa.

[00:38:07] Chúng ta hủy hôn đi.

[00:38:09] Anh biết,

[00:38:11] anh biết em tốt với anh.

[00:38:13] Trước đây em đã hy sinh rất nhiều vì anh,

[00:38:15] anh cũng đều ghi nhớ trong lòng.

[00:38:16] Nhưng em biết không?

[00:38:19] Đôi khi em càng quan tâm một người,

[00:38:22] ngược lại càng đánh mất chính mình.

[00:38:27] Những việc em đã làm,

[00:38:29] anh có thể hiểu.

[00:38:30] Anh cũng biết không thể trách em.

[00:38:32] Em không muốn.

[00:38:33] Em không muốn.

[00:38:35] Anh dựa vào đâu...

[00:38:39] anh dựa vào đâu mà không nghe em giải thích,

[00:38:42] đã một mực định tội chết cho em?

[00:38:45] Quá khứ của anh và Gia Kỳ,

[00:38:47] em đều hiểu.

[00:38:49] Em cũng có thể chấp nhận.

[00:38:51] Những lời anh đã hứa với em,

[00:38:55] anh cũng hết lần này

[00:38:56] đến lần khác đảm bảo,

[00:38:58] lời nói vẫn còn văng vẳng bên tai.

[00:39:01] Anh đã quên hết rồi sao?

[00:39:03] Coi như...

[00:39:06] coi như anh có lỗi với em đi, Bội Dư.

[00:39:12] Em không muốn!

[00:39:17] Em không muốn hủy hôn, em không muốn!

[00:39:20] Bội Dư, đừng như vậy.

[00:39:21] Em không muốn. Em nghe anh nói.

[00:39:22] Em muốn đi với anh.

[00:39:23] Em muốn đợi anh, em không muốn chia tay.

[00:39:26] Em không cần đợi anh.

[00:39:27] Em chính là muốn đợi anh.

[00:39:28] Em buông tha cho đoạn tình cảm này,

[00:39:29] cũng buông tha cho chính mình đi, được không?

[00:39:30] Em buông tha cho chính mình,

[00:39:33] được không?

[00:39:36] Người anh yêu là Gia Kỳ.

[00:39:37] Anh không muốn hại em nữa, có được không?

[00:39:44] Ngày mai anh sẽ rời đi.

[00:39:45] Ngày mai anh sẽ rời đi.

[00:39:46] Em tự chăm sóc bản thân, được không?

[00:41:35] Cô là Mạc Gia Kỳ?

[00:41:38] Học trò của tôi đã gọi điện cho tôi,

[00:41:40] tình hình của cô tôi đã nắm rõ.

[00:41:44] Cảm ơn cô Nghiêm đã đồng ý giúp tôi phục hồi chức năng.

[00:41:47] Nhưng không biết bác sĩ Triệu

[00:41:49] có nói với cô về

[00:41:50] phần chi phí phục hồi chức năng của tôi chưa?

[00:41:56] Khi cô rời khỏi đây,

[00:41:58] nếu không thể dùng chính đôi chân của mình

[00:42:00] bước ra khỏi cánh cửa này,

[00:42:02] tôi sẽ không lấy của cô một đồng nào.

[00:42:07] Hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút,

[00:42:09] sáng mai chúng ta bắt đầu phục hồi chức năng.

[00:42:11] Vậy thưa cô,

[00:42:13] trung tâm phục hồi chức năng có gần đây không ạ?

[00:42:15] Trung tâm phục hồi chức năng?

[00:42:17] Đây chính là trung tâm phục hồi chức năng.

[00:42:20] Phòng của cô ở đây,

[00:42:21] đi theo tôi.

[00:42:55] Đây không phải chuyến xe anh nên lên.

[00:42:57] Xin anh xuống xe, được không?

[00:42:59] Xe đã chạy rồi.

[00:43:01] Chuyện đã bắt đầu,

[00:43:03] không phải nói dừng là có thể dừng.

[00:43:06] Anh đã lên chuyến xe này,

[00:43:07] em cũng đã lên chuyến xe này.

[00:43:09] Không ai trong chúng ta xuống được nữa.

[00:43:11] Rốt cuộc anh muốn làm gì?

[00:43:13] Anh có một câu hỏi muốn hỏi em.

[00:43:15] Tại sao?

[00:43:15] Tại sao hai người yêu nhau

[00:43:16] lại không thể ở bên nhau?

[00:43:18] Vì đôi chân của em,

[00:43:20] vì Nhiếp Khải,

[00:43:21] vì Bội Dư.

[00:43:22] Cho nên chúng ta không thể quay lại.

[00:43:24] Em đừng dùng những câu trả lời nhàm chán như vậy

[00:43:25] để che đậy bản thân, được không?

[00:43:27] Anh yêu không phải là đôi chân của em,

[00:43:29] mà là con người em.

[00:43:30] Em rõ ràng biết,

[00:43:31] cảm giác của anh đối với Bội Dư không phải là yêu.

[00:43:33] Em đối với Nhiếp Khải cũng không phải.

[00:43:36] Người em yêu rõ ràng là anh.

[00:43:38] Tại sao em lại trốn tránh? Tại sao?

[00:43:40] Phải, em yêu anh.

[00:43:42] Nhưng bây giờ tất cả đều không thể quay lại được nữa.

[00:43:45] Thật sự không thể quay lại được nữa.

[00:43:48] Hãy nhìn chiếc nhẫn đính hôn của anh,

[00:43:50] nghĩ về tất cả những gì Nhiếp Khải đã làm vì em,

[00:43:53] anh nói xem chúng ta làm sao có thể quay lại?

[00:43:56] Châu Niệm Trung,

[00:43:58] em đã phải rất vất vả

[00:43:59] trốn tránh anh, né tránh anh.

[00:44:01] Anh còn muốn em phải làm sao nữa?

[00:44:04] Trừ khi anh muốn em mãi mãi

[00:44:06] biến mất trên thế giới này.

[00:44:15] Châu Niệm Trung,

[00:44:17] em xin anh xuống xe được không?

[00:44:18] Em xin anh.

[00:44:23] Được, anh không xuống xe thì em xuống.

[00:44:31] Được, anh đi.

[00:45:10] Em có thể vào không?

[00:45:13] Vào đi.

[00:45:18] Lúc đó ở Anh,

[00:45:20] em giúp hai mẹ con họ mua vé máy bay,

[00:45:22] cũng là để giúp mẹ của Gia Kỳ trốn nợ.

[00:45:26] Là cô Lương không cho em nói với anh.


 0 মন্তব্য sort   ক্রমানুসার


পরবর্তী আসছে