Viên Ngọc Bích tập 24 - Tôn Lệ, Hoắc Kiến Hoa, Trương Quốc Lập, Trương Thiết Lâm
Viên Ngọc Bích (tên gốc: 屋顶上的绿宝石 – Viên Ngọc Bích Trên Mái Nhà) là bộ phim truyền hình Đài Loan do Tôn Lệ và Hoắc Kiến Hoa đóng chính. Phim kể về hành trình tìm kiếm tình yêu và sự tha thứ của những con người mang trong mình nhiều tổn thương quá khứ. Với bối cảnh lãng mạn, diễn xuất chân thực và thông điệp chữa lành sâu sắc, bộ phim đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng khán giả yêu thích dòng phim châu Á. Đây cũng là một trong những tác phẩm hiếm hoi mà Tôn Lệ tham gia thuộc thể loại thanh xuân lãng mạn, mang đến hình ảnh dịu dàng, đầy cảm xúc – khác biệt rõ nét so với các vai diễn cổ trang quen thuộc của cô.
[00:02:06] Nhiếp Khải đâu?
[00:02:13] Không sao chứ?
[00:02:15] Anh đi tìm cậu ấy.
[00:02:47] Nhiếp Khải! Nhiếp Khải!
[00:02:54] Nhiếp Khải!
[00:02:56] Nhiếp...
[00:03:00] Tôi chưa bao giờ nghĩ,
[00:03:02] tôi và cậu,
[00:03:03] sẽ đi đến bước đường hôm nay.
[00:03:07] Tôi thậm chí đã từng tưởng tượng,
[00:03:08] có một ngày,
[00:03:10] chúng ta sẽ dẫn theo người phụ nữ mình yêu,
[00:03:13] cùng nhau ở đoạn giao đường sắt,
[00:03:14] thi tốc độ với xe lửa,
[00:03:16] ở nơi giao nhau giữa sông và biển quen thuộc,
[00:03:18] uống rượu trò chuyện vui vẻ.
[00:03:21] Bây giờ nghĩ lại tôi thật ngốc.
[00:03:23] Hóa ra tất cả những điều này,
[00:03:25] đều là tự tôi đang nằm mơ giữa ban ngày.
[00:03:29] Không phải như vậy.
[00:03:31] Chúng ta vẫn có thể...
[00:03:32] Có thể gì chứ?
[00:03:34] Có thể giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra sao?
[00:03:38] Khi tôi thấy cậu ôm Gia Kỳ xuất hiện trước mặt tôi,
[00:03:42] cậu dựa vào đâu mà cho rằng tôi có thể xem như không có chuyện gì?
[00:03:45] Cậu dựa vào đâu mà nghi ngờ tôi cũng từng yêu hết lòng hết dạ?
[00:03:48] Tôi không nghi ngờ cậu, được không?
[00:03:49] Tình yêu không phải là chuyện một phía.
[00:03:51] Cậu yêu Gia Kỳ,
[00:03:51] tôi cũng yêu Gia Kỳ.
[00:03:52] Hơn nữa tôi tự hỏi lòng, tình yêu của tôi không ít hơn cậu.
[00:03:55] Ngay từ khi còn học lớp nhạc,
[00:03:56] tôi đã kìm nén tình yêu của mình với Gia Kỳ.
[00:03:57] Nhưng vì nghĩ đến tình anh em,
[00:03:59] tôi đã luôn muốn tác thành cho hai người.
[00:04:01] Vậy tại sao cậu không tiếp tục tác thành?
[00:04:05] Tại sao không tiếp tục nghĩ đến tình anh em?
[00:04:09] Tại sao lại đoạt người yêu,
[00:04:12] còn phản bội nữa?
[00:04:13] Không có ai đoạt người yêu,
[00:04:14] cũng không có ai phản bội.
[00:04:16] Nhiếp Khải,
[00:04:18] là cậu vẫn luôn coi mình là người bị hại.
[00:04:19] Người bị hại?
[00:04:20] Cậu hiểu không?
[00:04:25] Ha ha ha...
[00:04:28] Tất cả, tất cả mọi chuyện đều là do tôi tự chuốc lấy!
[00:04:33] Ha!
[00:04:34] Hóa ra,
[00:04:35] người đoạt người yêu là tôi,
[00:04:37] kẻ phản bội là tôi.
[00:04:39] Còn người bị hại là hai người các người.
[00:04:42] Nhiếp Khải,
[00:04:43] cậu có thể đừng như vậy được không?
[00:04:44] Cậu hoàn toàn biến thành một người khác rồi.
[00:04:46] Cậu có thể trở lại thành chàng trai vui vẻ hoạt bát như trước đây không?
[00:04:48] ...hả?
[00:04:48]
[00:04:53] Cậu nghĩ tôi sẽ hy vọng cậu được sống tốt sao? Hả?
[00:04:56] Huynh đệ
[00:04:58] Cơ hội cuối cùng.
[00:05:01] Tôi có thể trở lại như trước,
[00:05:03] có thể vui vẻ,
[00:05:04] có thể lạc quan,
[00:05:05] có thể một lần nữa làm người bạn sinh tử của cậu.
[00:05:09] Nếu trước mắt chỉ còn một con đường,
[00:05:12] cậu có còn giống như năm xưa, vì để tác thành cho tình bạn của chúng ta,
[00:05:17] mà trả Gia Kỳ lại cho tôi không? Hả?
[00:05:22] Nhiếp Khải.
[00:05:25] Cậu vẫn chưa hiểu ý của tôi.
[00:05:28] Nếu người Gia Kỳ yêu là cậu,
[00:05:30] tôi sẽ chọn cách chúc phúc cho hai người.
[00:05:33] Nhưng người Gia Kỳ yêu là tôi.
[00:05:35] Cho nên tôi nói gì đi nữa,
[00:05:37] nói gì đi nữa cũng không thể nào đem hạnh phúc vốn thuộc về mình dâng cho người khác.
[00:05:40] Được.
[00:05:44] Nếu cậu đã đưa ra lựa chọn,
[00:05:47] vậy thì từ nay về sau,
[00:05:49] xin cậu đừng mong đợi tình bạn của tôi nữa.
[00:06:18] Tôi chưa bao giờ nghĩ,
[00:06:19] tôi và cậu,
[00:06:20] sẽ đi đến bước đường hôm nay.
[00:06:23] Tôi thậm chí đã từng tưởng tượng,
[00:06:24] có một ngày,
[00:06:25] chúng ta sẽ dẫn theo người phụ nữ mình yêu,
[00:06:27] cùng nhau ở đoạn giao đường sắt,
[00:06:28] thi tốc độ với xe lửa,
[00:06:30] ở nơi giao nhau giữa sông và biển quen thuộc,
[00:06:32] uống rượu trò chuyện vui vẻ.
[00:06:33] Bây giờ nghĩ lại tôi thật ngốc.
[00:06:36] Hóa ra tất cả những điều này,
[00:06:38] đều là tự tôi đang nằm mơ giữa ban ngày.
[00:06:43] Em thật sự có thể không hổ thẹn với lòng khi đối diện với anh.
[00:06:46] Trước khi em khởi hành đến đây,
[00:06:48] em thật sự không nghĩ Châu Niệm Trung sẽ vì em mà vứt bỏ tất cả.
[00:06:51] Người vứt bỏ tất cả để đến bên em vốn dĩ là anh.
[00:06:54] Là em muốn anh nhận công việc đó.
[00:06:57] Là em muốn anh chấp nhận sự ban ơn của người khác.
[00:07:00] Từ trước đến nay,
[00:07:01] người đẩy anh ra ngoài chính là em.
[00:07:03] Tại sao?
[00:07:04] Tại sao em lại lừa anh?
[00:07:06] Tại sao không nói cho em biết chuyện anh được thăng chức?
[00:07:08] Thăng chức có gì to tát đâu.
[00:07:10] Đối với anh,
[00:07:11] em là quan trọng nhất.
[00:07:13] Anh chỉ muốn ở bên em.
[00:07:16] Cho nên, anh định giấu em,
[00:07:17] để em vô cớ trở thành tội nhân sao?
[00:07:19] Đây là cách anh tự chọn để yêu em.
[00:07:24] Đây không phải là tình yêu.
[00:07:25] Đây là gánh nặng.
[00:07:26] Em không muốn làm gánh nặng cho bất kỳ ai.
[00:07:28] Không phải đâu.
[00:07:28] Gia Kỳ.
[00:07:29] Vậy thì không cần từ chức nữa.
[00:07:32] Nhiếp Khải,
[00:07:33] sự nỗ lực của anh cuối cùng cũng có người công nhận rồi.
[00:07:35] Sao anh có thể nói không cần là không cần chứ?
[00:07:36] Nhưng không phải em muốn rời khỏi đây sao?
[00:07:39] Hơn nữa đến Tam Á,
[00:07:40] chân của em sẽ có hy vọng.
[00:07:41] Có mẹ em ở bên em, cứ yên tâm.
[00:07:44] Anh chỉ cần làm việc cho tốt là được rồi.
[00:07:46] Gia Kỳ.
[00:07:47] Em đến Tam Á là để chữa chân chứ không phải chia tay với anh.
[00:07:51] Hơn nữa,
[00:07:53] anh không ở đây làm việc cho tốt,
[00:07:55] thì xin hỏi chi phí thuốc men cho vị hôn thê của anh từ đâu mà ra?
[00:08:02] Nhiếp Khải,
[00:08:04] giúp em thực hiện giấc mơ này được không?
[00:08:07] Chúng ta cùng nhau để giấc mơ này thành hiện thực.
[00:08:09] Em đến Tam Á nỗ lực,
[00:08:10] anh ở đây nỗ lực.
[00:08:12] Quyết định vậy đi.
[00:08:14] Bây giờ anh làm trợ lý đặc biệt trước.
[00:08:16] Sau đó làm phó tổng giám đốc.
[00:08:17] Rồi làm tổng giám đốc.
[00:08:20] Sau đó mua cho em một căn nhà lớn.
[00:08:21] Chúng ta cùng nhau ở, được không?
[00:08:32] Ây da!
[00:08:32] Sư huynh,
[00:08:33] giỏi quá!
[00:08:34] Cảm ơn, cảm ơn.
[00:08:34] Dạy võ cho em được không?
[00:08:35] Thật sự không được đâu. Tôi thật sự...
[00:08:36] Anh chỉ cần dạy em một chiêu nửa thức thôi.
[00:08:38] là em đã được nhờ cả đời rồi.
[00:08:39] Ây da, thật sự không được đâu.
[00:08:40] Em buông tôi ra, đừng kéo tôi.
[00:08:41] Anh đồng ý dạy em thì em mới buông.
[00:08:43] Được được được, anh đồng ý, anh đồng ý.
[00:08:45] Thật không?
[00:08:46] Đúng đúng, em buông tôi ra, em buông tôi ra.
[00:08:47] Con gái như em có phải rất an toàn không?
[00:08:50] An toàn. Rất là an toàn.
[00:08:52] Cảm ơn sư phụ!
[00:08:55] Nếu em đã muốn học,
[00:08:56] vậy thì buổi đầu tiên, tấn một tiếng đồng hồ.
[00:09:00] Tấn?
[00:09:01] Trung bình tấn. Nhanh lên.
[00:09:03] Tấn?
[00:09:04] Nếu cảm thấy nhàm chán,
[00:09:05] không muốn học nữa cũng không sao.
[00:09:06] Tôi không sao cả.
[00:09:07] Sư phụ!
[00:09:12] Cô gái mà tôi thích chính là...
[00:09:14] Cái gì đây?
[00:09:15] Nếu không tôi ngủ gật mất.
[00:09:17] Ây da!
[00:09:17] Chính là người vừa mới chuyển đến trường chúng ta, Mạc Gia Kỳ đó.
[00:09:21] Vậy cậu có giúp tôi viết thư tình cho cô ấy không?
[00:09:23] Tôi đã nói rồi,
[00:09:24] việc này tôi thật sự không thể giúp được.
[00:09:26] Làm ơn đi mà.
[00:09:27] Châu đại gia,
[00:09:28] lẽ nào cậu nỡ lòng thấy chết mà không cứu sao?
[00:09:30] Làm ơn đi mà.
[00:09:32] Không thể nào!
[00:09:33] Châu Niệm Trung!
[00:09:34] Bão mau đến đi!
[00:09:36] Tốt nhất là hủy diệt cả hòn đảo, cả thế giới này.
[00:09:39] Tôi không muốn đau khổ nữa.
[00:09:41] Tất cả là vì cậu,
[00:09:42] Mạc Gia Kỳ.
[00:09:43] Tất cả là vì cậu,
[00:09:44] Mạc Gia Kỳ!
[00:09:48] Này này này, cậu xem, Mạc Gia Kỳ.
[00:09:49] Làm gì thế?
[00:09:50] Mạc Gia Kỳ đó, Mạc Gia Kỳ đó!
[00:09:51] Đúng là số mệnh. Tôi và cô ấy thật có duyên.
[00:09:53] Tôi vừa gọi tên cô ấy là cô ấy xuất hiện ngay.
[00:09:58] Rốt cuộc cậu đã nói gì với Gia Kỳ,
[00:10:01] đã nói gì?
[00:10:02] Tại sao cậu cứ liên tục phá hoại tất cả?
[00:10:04] Tại sao?
[00:10:05] Từ hôm nay trở đi,
[00:10:06] nếu cậu còn quấy rầy Gia Kỳ nữa,
[00:10:07] tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu.
[00:10:09] Không thể nói chuyện về Gia Kỳ một cách công bằng hơn sao?
[00:10:10] Nói về chuyện năm xưa cậu đã nhún nhường chịu thiệt,
[00:10:12] trả Gia Kỳ lại cho tôi sao?
[00:10:14] Hay là nói về chuyện cậu và Gia Kỳ đã bỏ lỡ nhau ở Anh quốc thế nào?
[00:10:16] Cậu đã có vị hôn thê rồi.
[00:10:19] Tại sao cậu cứ nhất quyết không chịu buông tha cho Gia Kỳ?
[00:10:21] Tại sao cậu cứ luôn cho rằng mình là người bị hại?
[00:10:24] Người bị hại lớn nhất... là tôi.
[00:10:26] Là tôi!
[00:10:34] Làm cái gì vậy?
[00:10:35] Viết thư cho tôi mà ngay cả tên tôi cũng viết sai.
[00:10:37] Sao có thể được? Tên của cậu không phải là
[00:10:40] Gia trong gia đình,
[00:10:41] còn chữ Kỳ là bộ Vương bên cạnh chữ Kỳ; kỳ quái.
[00:10:45] Không phải sao?
[00:10:47] Vậy tại sao lần nào cậu cũng viết như thế?
[00:10:51] Hừ!
[00:10:53] Tôi nói cho cậu biết, là cái bàn đó...
[00:10:56] Tôi ăn đầu cá, cậu ăn thịt.
[00:10:58] Mỗi người một nửa, không ai tranh giành.
[00:11:00] Này!
[00:11:01] Cá thì có thể nhường,
[00:11:02] nhưng cậu không lẽ cái gì cũng nhường chứ?
[00:11:04] Lạ thật.
[00:11:05] Chỉ là một con cá,
[00:11:06] sao lại có nhiều triết lý thế?
[00:11:08] Có người bạn như cậu,
[00:11:10] cho dù không theo đuổi được Mạc Gia Kỳ,
[00:11:13] tôi cũng không sao cả.
[00:11:15] Trả lại cậu, trả lại cậu.
[00:11:16] Làm gì thế? Keo kiệt.
[00:11:16] Làm gì làm gì? Keo kiệt.
[00:11:17] Mới chia cho cậu một nửa đã trả lại tôi.
[00:11:18] Lập tức chặt làm ba miếng trả lại cậu.
[00:11:20] Mau lên.
[00:11:21] Trả lại cậu.
[00:11:21] Không nhận, không nhận.
[00:11:22] Làm gì có chuyện đồ đã cho đi rồi lại đòi về.
[00:11:24] Đùa à!
[00:11:25] Tôi, Nhiếp Khải, mà lại keo kiệt thế sao?
[00:11:28] Trả lại cậu.
[00:11:29] Tôi nhất quyết không nhận.
[00:11:30] Không nhận à?
[00:11:36] Ai đó?
[00:11:37] Sao lại dám xông vào phòng bệnh của tôi?
[00:11:39] Ta!
[00:11:41] Là tên hái hoa tặc lừng danh của Hải Nam đây.
[00:11:43] Nhiếp Khải
[00:11:45] Hái hoa tặc?
[00:11:49] Trông giống kẻ chăn bò hơn.
[00:11:51] Mẹ!
[00:11:52] Mẹ!
[00:11:52] Xin lỗi ạ.
[00:11:53] Cô Lương.
[00:11:54] Ây da!
[00:11:56] Cái tên lưu manh này,
[00:11:57] đừng để tôi gặp lại cậu nữa.
[00:11:59] Hôm nay không phải sinh nhật của tớ sao?
[00:12:02] Tại sao vẫn không vui như vậy?
[00:12:04] Mẹ tớ không có ở đây.
[00:12:06] Niệm Trung cũng không có ở đây.
[00:12:13]
[00:12:16] Chúng ta tuy không có quang cảnh long trọng như vậy,
[00:12:19] nhưng anh cũng không thể để vị hôn thê của mình chịu thiệt thòi được.
[00:12:22] Có gì mà thiệt thòi chứ.
[00:12:24] Chỉ cần có thể ở bên anh,
[00:12:25] em đã rất hạnh phúc rồi.
[00:12:26] Thật không?
[00:12:27] Em nói cho anh biết,
[00:12:28] muốn trả hàng à?
[00:12:29] Không được đâu.
[00:12:30] Ồ!
[00:12:31] Đây là chính miệng em nói đó nhé.
[00:12:32] Anh đã ghi lại rồi đó.
[00:12:33] Sau này,
[00:12:35] em không được hối hận đâu nhé.
[00:12:36] Ây!
[00:12:37] Đừng quay nữa.
[00:12:37] Ồ, đúng rồi, đúng rồi.
[00:12:38] Đừng che, đừng che.
[00:12:40] Mẹ
[00:12:41] Mắng đủ chưa?
[00:12:42] Hôm nay là con bảo Nhiếp Khải đưa con ra ngoài hít thở không khí.
[00:12:44] Là con bảo đừng gọi điện cho mẹ.
[00:12:46] Để mẹ lại lo này lo nọ,
[00:12:48] không cho con ra ngoài.
[00:12:49] Tại sao mẹ cứ luôn lấy sự bất hạnh của con ra để trút giận lên Nhiếp Khải thế?
[00:12:53] Mẹ không mắng nó.
[00:12:54] Mẹ là quan tâm con, cho nên mẹ mới...
[00:12:55] Mẹ!
[00:12:57] Con sẽ sớm đính hôn với Nhiếp Khải.
[00:13:01] Xin lỗi.
[00:13:02] Em cứ thế này mà bám lấy anh rồi.
[00:13:06] Anh rất vui.
[00:13:09] Anh chỉ mong có thế.
[00:13:12] Anh vui đến muốn khóc.
[00:13:13] Tuy vai em không đủ rộng lớn,
[00:13:16] nhưng chỉ cần anh không chê,
[00:13:18] vẫn có thể cho anh mượn.
[00:13:21] Gia Kỳ.
[00:13:23] Anh thật sự rất vui.
[00:13:26] Anh khóc là vì anh vui.
[00:13:28] Em biết mà.
[00:13:30] Em biết hết mà.
[00:14:33] Nhiếp Khải!
[00:14:35] Đã xảy ra chuyện gì vậy?
[00:14:37] Niệm Trung đang ở Tam Á cùng Gia Kỳ.
[00:14:40] Chuyện này,
[00:14:41] cô có biết không?
[00:14:46] Cô biết rồi sao?
[00:14:49] Cô đã sớm...
[00:14:52] Được.
[00:14:54] Vậy tại sao ngay từ đầu cô không nói cho tôi,
[00:14:56] để tôi ngăn cản sớm hơn một chút?
[00:14:58] Cô biết rõ cậu ta đi rồi sẽ không quay đầu lại.
[00:15:00] Tại sao cô còn nói dối là Niệm Trung chỉ nghỉ không lương?
[00:15:04] Tôi không nói dối bất cứ chuyện gì.
[00:15:07] Bởi vì Niệm Trung sẽ trở về.
[00:15:09] Tôi tin anh ấy nhất định sẽ trở về bên cạnh tôi.
[00:15:11] Cô dựa vào đâu mà chắc chắn như vậy?
[00:15:13] Không phải chắc chắn,
[00:15:15] mà là niềm tin.
[00:15:19] Tôi không hiểu.
[00:15:21] Nếu ngay cả bản thân anh cũng từ bỏ,
[00:15:24] vậy thì những ngày tháng tiếp theo,
[00:15:25] anh sẽ chỉ có hận thù,
[00:15:27] chỉ có oán trách,
[00:15:30] chỉ có thể sống những ngày đau khổ bất bình.
[00:15:32] Có lẽ anh không quan tâm việc sống một cuộc sống tự hành hạ bản thân như vậy,
[00:15:35] nhưng anh thật sự có thể quên cô ấy sao?
[00:15:40] Tôi tự hỏi lòng, so với Gia Kỳ,
[00:15:42] tôi yêu Niệm Trung không ít hơn một chút nào.
[00:15:45] Cho nên tôi nguyện ý chờ anh ấy,
[00:15:47] nguyện ý tin tưởng.
[00:15:49] Tôi nguyện ý dùng hành động để chứng minh tình yêu của tôi dành cho Niệm Trung.
[00:15:53] Tôi...
[00:15:54] khâm phục cô.
[00:15:56] Nhưng tôi tự hỏi lòng mình không có tấm lòng rộng lượng như cô.
[00:16:00] Nhiếp Khải,
[00:16:02] hận thù và báo oán,
[00:16:04] tuyệt đối không phải là vũ khí của tình yêu.
[00:16:08] Chờ đợi và tin tưởng,
[00:16:10] mới là sức mạnh có thể giành lại được tình yêu.
[00:16:13] Ngày mai anh nghỉ một hôm đi.
[00:16:15] Sắp xếp lại tâm trạng của mình một chút.
[00:16:19] Muốn giành lại tình yêu thuộc về chúng ta,
[00:16:21] trận chiến này còn phải đánh dài dài.
[00:17:04] Ha!
[00:17:05] Được lắm, được lắm.
[00:17:07] Hổ phụ vô khuyển tử mà.
[00:17:09] Con, Thế Kiệt, đã trưởng thành rồi.
[00:17:13] Ba,
[00:17:14] thật ra những gì ba đã dạy con trước đây,
[00:17:16] con đều ghi nhớ trong lòng.
[00:17:18] Chỉ là,
[00:17:19] con người nếu không trải qua một vài thất bại,
[00:17:22] thì tiềm năng thực sự,
[00:17:23] e rằng,
[00:17:24]
[00:17:26] Đúng, đúng, đúng.
[00:17:27] Cho nên,
[00:17:28] bây giờ đối với Bội Dư,
[00:17:29] con đã hoàn toàn hết hy vọng rồi chứ?
[00:17:31] Không.
[00:17:32] Không hề.
[00:17:34] Không hề.
[00:17:35] Sự ra đi của Châu Niệm Trung vừa hay đã giúp con một tay.
[00:17:38] Nếu kế hoạch của con có thể tiến hành theo đúng trình tự,
[00:17:42] vậy thì không bao lâu nữa,
[00:17:43] vốn của tập đoàn Lăng Thị sẽ bị chúng ta hoàn toàn khống chế.
[00:17:47] Ngay cả Bội Dư kia,
[00:17:49] cũng phải quay lại ngoan ngoãn cầu xin con.
[00:17:51] Đến lúc đó tiền tài người đẹp đều có,
[00:17:54] đó mới gọi là đại thắng toàn diện.
[00:18:00] Được lắm.
[00:18:02] Ừm, được.
[00:18:04] Không uổng công ba chọn con làm người kế nghiệp duy nhất của ba.
[00:18:20] Ấn nút đi.
[00:18:22] Ấn rồi hả?
[00:18:23] Khải Khải là mami đây.
[00:18:25] Ồ!
[00:18:25] Mami nhớ con chết đi được.
[00:18:26] Dạo này con rất ngoan, đều có gửi DV qua cho mẹ.
[00:18:29] Như vậy mami mới vui chứ.
[00:18:31] Chỉ là mẹ không muốn xem cua đi đường.
[00:18:33] Cứ toàn là đánh quyền với Cua đồng
[00:18:35] Cái này không cần gửi cho mẹ xem đâu.
[00:18:37] Cua đang ở bên cạnh đó hả?
[00:18:39] Cô không có nói cháu không tốt đâu nhé.
[00:18:41] Cô chỉ là muốn xem Gia Kỳ thôi.
[00:18:43] Nhiếp Khải,
[00:18:44] con không phải nói con và Gia Kỳ ngày càng tốt sao?
[00:18:47] Ngày càng tốt,
[00:18:48] sao lại không có cảnh hai đứa ở bên nhau,
[00:18:50] hoặc là những hình ảnh ngọt ngào hơn chứ?
[00:18:53] Mẹ sẽ lo đó.
[00:18:54] Mami sẽ lo lắng đó.
[00:18:56] Mami chỉ có một mình con là con trai.
[00:18:58] Có khó khăn gì hay có nỗi khổ gì,
[00:19:01] bất kể chuyện gì,
[00:19:02] chỉ cần con nói với người mami thiên tài này,
[00:19:05] mami sẽ giúp con mà.
[00:19:08] Ây da,
[00:19:08] chuyện yêu đương cũng có bí quyết cả.
[00:19:10] Nắm được trái tim cô ấy là nắm được hạnh phúc.
[00:19:13] Phải đối với cô ấy chu đáo một chút, yêu thương một chút, chăm sóc một chút.
[00:19:16] Như vậy mẹ mới có cơ hội có cô con dâu này chứ, đúng không?
[00:19:20] Ây da!
[00:19:21] Thiệt tình.
[00:19:22] Đừng để mẹ sốt ruột quá.
[00:19:23] Được không?
[00:19:23] Lần sau mẹ nhất định phải thấy con và Gia Kỳ đó nhé.
[00:19:25] Được không?
[00:19:26] Được rồi.
[00:19:27] Khải Khải cố lên nhé! Tạm biệt!
[00:19:30] Chúng ta lần sau gặp lại.
[00:19:32] Ây da.
[00:19:32] Đừng quay nữa, đừng quay nữa.
[00:19:34] Ồ, đúng rồi, đúng rồi.
[00:19:35] Đừng che, đừng che, đừng che.
[00:19:36] Đừng quay nữa.
[00:19:37] Chính là nụ cười này.
[00:19:38] Đừng che được không?
[00:19:39] Ây da, đừng quay nữa.
[00:19:41] Em xấu thế này đừng quay nữa.
[00:19:43] Đừng quay nữa, đừng quay nữa.
[00:19:46] Em đã từng rất xấu xí đó.
[00:19:48] Anh còn nhớ trước đây em vì muốn học võ với anh,
[00:19:50] ai ngờ em lại tự biến mình thành một chàng trai kỳ quặc.
[00:19:54] Ai mà biết được,
[00:19:55] lại có thể trở thành vị hôn thê hiện tại của anh.
[00:19:57] Trời ơi,
[00:19:59] trò đùa này cũng quá lớn rồi thì phải.
[00:20:02] Ý gì đây?
[00:20:03] Muốn trả hàng à?
[00:20:04] Nói cho anh biết,
[00:20:05] không được đâu.
[00:20:06] Ồ!
[00:20:07] Đây là chính miệng em nói đó nhé.
[00:20:09] Anh đã ghi lại rồi đó.
[00:20:11] Em không được hối hận đâu nhé.
[00:20:13] Đừng quay nữa, đừng quay nữa.
[00:20:18] Ây da, phiền quá đi.
[00:20:19] Được rồi, được rồi, không quay nữa.
[00:21:10] Điểm rơi không tệ.
[00:21:12] Ừm.
[00:21:13] Sao thế?
[00:21:14] Mặt mày cau có thế?
[00:21:15] Hôm qua cả ngày không vào văn phòng của tôi.
[00:21:17] Thấy cậu không vui,
[00:21:18] đã cố ý gọi cậu đi đánh bóng,
[00:21:20] hôm nay vẫn chưa giải tỏa được tâm trạng sao?
[00:21:23] Cảm ơn tổng giám đốc quan tâm.
[00:21:25] Đến lượt cậu rồi đó.
[00:21:26] Đánh bóng đi.
[00:21:28] Ồ.
[00:21:33] Hôm qua đã xảy ra một chuyện lớn.
[00:21:34] Tôi vẫn chưa nói cho cậu biết.
[00:21:37] Chuyện gì?
[00:21:38] Cậu còn nhớ,
[00:21:39] tôi đã bảo cậu điều tra vấn đề về hướng đi của mấy khoản tiền đó không?
[00:21:42] Tôi nhớ.
[00:21:44] Tôi đã tra ra được phần có vấn đề.
[00:21:47]
[00:21:51] Tôi cũng đã giao cho kế toán xử lý.
[00:21:55] Theo phán đoán của tôi,
[00:21:56] tôi cho rằng có lẽ là do lần đầu chúng ta làm nghiệp vụ này,
[00:21:58] nên mới có một vài sai sót trong quá trình làm việc.
[00:22:02] Tôi cho rằng hướng đi của dòng vốn chắc không có vấn đề gì.
[00:22:05] Cậu thật sự nghĩ như vậy sao?
[00:22:07] Lẽ nào tổng giám đốc đã tra ra được gì rồi?
[00:22:09] Tôi nghi ngờ,
[00:22:11] có người biển thủ công quỹ.
[00:22:13] Người này,
[00:22:15] chính là Châu Niệm Trung.
[00:22:20] Tổng giám đốc,
[00:22:21] thật ra tôi và Niệm Trung đã quen biết rất lâu.
[00:22:24] Tôi thấy cậu ấy sẽ không...
[00:22:25] Sẽ không gì?
[00:22:28] Thật ra,
[00:22:29] nghĩ kỹ lại,
[00:22:29] nếu trong lòng Châu Niệm Trung không có tật giật mình,
[00:22:31] không có ý định ôm tiền bỏ trốn,
[00:22:33] sao cậu ta có thể trong một ngày đã làm xong thủ tục nghỉ không lương,
[00:22:39] rời khỏi khách sạn?
[00:22:44] Đó là vì...
[00:22:47] Vì sao?
[00:22:49] Bởi vì Niệm Trung rời khách sạn đến Tam Á là vì...
[00:22:55] Cậu nói...
[00:22:56] Châu Niệm Trung đến Tam Á sao?
[00:22:58] Phải.
[00:23:00] Cậu ấy đến Tam Á để cùng Gia Kỳ vật lý trị liệu.
[00:23:03] Ý cậu là,
[00:23:03] Châu Niệm Trung làm thủ tục nghỉ không lương,
[00:23:05] chính là vì đến Tam Á tìm người phụ nữ khác.
[00:23:07] Mà người phụ nữ đó chính là bạn gái của cậu,
[00:23:10] Mạc Gia Kỳ.
[00:23:13] Nhiếp Khải à,
[00:23:14] Nhiếp Khải,
[00:23:15] không phải tôi nói cậu,
[00:23:15] vừa rồi cậu còn nói giúp cho Châu Niệm Trung kia.
[00:23:19] Xem ra tình cảm anh em của các cậu không tệ nhỉ.
[00:23:23] Ây da.
[00:23:25] Tội nghiệp nhất là Bội Dư thôi.
[00:25:03] Bội Dư!
[00:25:06] Có chuyện gì sao?
[00:25:08] Nếu có chuyện thì phiền anh hẹn giờ với thư ký của tôi.
[00:25:10] Đợi tôi vào văn phòng rồi nói.
[00:25:11] Buông tay!
[00:25:12] Buông tay!
[00:25:15] Anh biết em không vui.
[00:25:16] Nên đã cố ý đến quan tâm em.
[00:25:20] Cũng không cần sự quan tâm của anh.
[00:25:22] Tôi rất tốt.
[00:25:25] Quả nhiên là nghĩ thoáng.
[00:25:26] Phóng khoáng.
[00:25:27] Không uổng công anh thích em từ nhỏ.
[00:25:30] Anh nói vậy là có ý gì?
[00:25:33] Mãi đến lúc nãy anh mới biết.
[00:25:34] Hóa ra vị hôn phu yêu quý của em làm thủ tục nghỉ không lương,
[00:25:38] là để đi một quãng đường xa tìm người phụ nữ khác.
[00:25:41] Bội Dư à,
[00:25:43] thật ra điều kiện của em tốt như vậy,
[00:25:45] không cần phải chịu khổ như thế.
[00:25:47] Anh thật sự...
[00:25:49] Đường Thế Kiệt
[00:25:51] Rốt cuộc anh muốn nói gì?
[00:25:52] Không có gì.
[00:25:53] Anh chỉ muốn bày tỏ thiện ý không để bụng chuyện cũ của mình.
[00:25:56] Trước đây em đã ruồng bỏ tôi,
[00:25:58] chọn Châu Niệm Trung.
[00:25:59] Chuyện này cũng đã đả kích tôi.
[00:26:01] Nhưng...
[00:26:03] cảm giác của anh đối với em,
[00:26:05] vẫn là...
[00:26:06] không thể chống cự.
[00:26:08] Đường Thế Kiệt,
[00:26:10] trước đây anh,
[00:26:11] trong lòng tôi chỉ là một công tử bột bất tài.
[00:26:13] Bây giờ ngoài bất tài,
[00:26:14] còn thêm cả không biết xấu hổ.
[00:26:17] Nếu anh nghĩ Niệm Trung không cần tôi nữa,
[00:26:18] là có thể ở bên tôi,
[00:26:20] vậy thì anh đã đánh giá quá cao bản thân rồi.
[00:26:21] Cho dù kiếp này tôi và Niệm Trung không có duyên phận,
[00:26:23] cũng không đến lượt anh.
[00:26:30] Lăng Bội Dư!
[00:26:31] Là em đã ép tôi đến đường cùng.
[00:26:34] Tôi sẽ khiến em cả đời này phải hối hận.
[00:26:46] Tổng giám đốc tìm tôi có việc gì ạ?
[00:26:51] Trước đây cô theo ba tôi làm đều là công việc về tài chính, đúng không?
[00:26:54] Vâng.
[00:26:55] Vậy thì tốt.
[00:26:56] Về khoản tiền này,
[00:26:58] trước tiên,
[00:26:59] tôi muốn cô lập tức phong tỏa tất cả các tài khoản.
[00:27:01] Sau đó...
[00:27:02] Tôi đã phong tỏa rồi.
[00:27:03] Xin lỗi.
[00:27:04] Trước khi chưa được sự cho phép đặc biệt của tổng giám đốc,
[00:27:07] tôi đã tự ý đưa ra quyết định này.
[00:27:09] Cô...
[00:27:10] Nếu tôi không đoán sai,
[00:27:12] ý của tổng giám đốc,
[00:27:13] có lẽ là muốn thông qua tay trợ lý đặc biệt Nhiếp Khải,
[00:27:16] để mở ra lỗ hổng tài chính này,
[00:27:18] dần dần mở rộng ra.
[00:27:19] Cuối cùng,
[00:27:20] tốt nhất là lặng lẽ rút ruột hết vốn của Lăng Thị.
[00:27:25] Tôi nói không sai chứ?
[00:27:29] Chẳng trách ba tôi lại cử cô đến giúp tôi.
[00:27:32] Hóa ra "trộm trời đổi ngày",
[00:27:33] là sở trường của cô.
[00:27:35] Không dám nhận.
[00:27:38] Vậy phần này,
[00:27:39] phải trông cậy vào tài năng của cô rồi.
[00:27:42] Nhưng,
[00:27:42] về ân oán cá nhân của tôi...
[00:27:44] Về ân oán riêng tư của tổng giám đốc,
[00:27:46] còn phải xem là ra tay với ai.
[00:27:48] Làm thư ký không tiện hỏi đến.
[00:27:50] Về phương diện này,
[00:27:52] theo tôi thấy vẫn cần đích thân tổng giám đốc ra tay rồi.
[00:27:57] Công tư phân minh.
[00:28:01] Sớm biết ba tôi đã sắp xếp một nhân vật lợi hại như cô ở bên cạnh tôi,
[00:28:04] trước đây tôi cũng không phải lo lắng như vậy.
[00:28:07] Từ bây giờ trở đi,
[00:28:08] có cô giúp tôi,
[00:28:10] tôi nghĩ...
[00:28:12] sau này chúng ta nhất định sẽ hợp tác vui vẻ.
[00:28:16] Nếu không có việc gì khác,
[00:28:18] tôi ra ngoài làm việc trước.
[00:28:53] Nhiếp Khải.
[00:28:54] Có chuyện gì sao?
[00:28:56] À.
[00:28:57] Là hôm nay có người ở tiệm xe đến tìm anh.
[00:28:58] Nhưng anh không có ở văn phòng.
[00:29:00] Tôi dạo này rất bận, không có thời gian.
[00:29:01] Tôi cũng biết anh rất bận.
[00:29:03] Ông chủ tiệm xe nói xe của anh đã sửa xong rồi.
[00:29:05] Nhưng điện thoại của anh đều không gọi được.
[00:29:07] Ông ấy không tìm được anh.
[00:29:08] Cho nên...
[00:29:08] Cảm ơn cô.
[00:29:10] Tôi sẽ tự liên lạc với họ.
[00:29:13] Ừm.
[00:29:18] Thật ra tôi có nói chuyện với ông chủ tiệm xe đó.
[00:29:21] Ông ấy nói anh mua chiếc xe này,
[00:29:22] còn sửa lại ghế ngồi,
[00:29:23] đều là vì để chở một cô gái đi lại bất tiện.
[00:29:26] Cô gái này,
[00:29:27] chính là Gia Kỳ phải không?
[00:29:31] Phải thì sao?
[00:29:33] Dù sao thì bây giờ cũng không còn quan trọng nữa.
[00:29:35] Tôi biết anh rất quan tâm đến Gia Kỳ.
[00:29:37] Cũng biết anh rất lo lắng cho cô ấy.
[00:29:39] Nhưng dù bây giờ cô ấy ở đâu,
[00:29:41] cũng sẽ có người chăm sóc cho cô ấy.
[00:29:42] Cho nên anh không cần...
[00:29:43] Cô không cần phải vòng vo tam quốc.
[00:29:45] Tôi biết người chăm sóc Gia Kỳ là Châu Niệm Trung.
[00:29:49] Anh biết rồi à?
[00:29:51] Tất cả mọi người trên thế giới,
[00:29:53] bây giờ đều vui mừng khôn xiết,
[00:29:55] chúc phúc cho đôi kim đồng ngọc nữ này,
[00:29:56] không phải sao?
[00:29:59] Thật ra cũng không thể nói như vậy.
[00:30:01] Ít nhất là qua giọng nói trong điện thoại của Gia Kỳ gọi về,
[00:30:04] tôi có thể cảm nhận được,
[00:30:06] cô ấy sống cũng không tệ.
[00:30:08] Nếu chúng ta là bạn của cô ấy,
[00:30:11] cô ấy vui như vậy,
[00:30:12] chúng ta nên chúc phúc cho cô ấy.
[00:30:16] Rất xin lỗi.
[00:30:18] Tôi không thể chung vui được.
[00:30:19] Cô không cần phải nói nữa.
[00:30:21] Tôi hoàn toàn không làm được.
[00:30:24] Tôi tự hỏi lòng mình,
[00:30:25] không vĩ đại đến thế.
[00:30:27] Nhìn người phụ nữ tôi thích ngả vào lòng người khác,
[00:30:34] cô còn mong tôi treo đèn kết hoa cho họ sao?
[00:30:37] Tôi biết anh rất yêu Gia Kỳ.
[00:30:39] Cũng biết anh đã hy sinh rất nhiều cho cô ấy.
[00:30:42] Nhưng thứ gọi là tình yêu này,
[00:30:43] không phải là một cộng một bằng hai.
[00:30:47] Cho nên nếu anh thật sự yêu cô ấy,
[00:30:49] thật sự tốt cho cô ấy,
[00:30:50] thì anh nên chúc phúc cho cô ấy và trưởng phòng Châu mới phải.
[00:30:53] Cô thì biết cái gì?
[00:30:55] Đừng ở trước mặt tôi đóng vai chuyên gia tình yêu gì đó.
[00:30:58] Được không?
[00:31:00] Từ trước đến nay,
[00:31:02] Châu Niệm Trung đã khiến Gia Kỳ phải chịu đựng,
[00:31:04] còn chưa đủ sao?
[00:31:06] Cậu ta nhất định cũng sẽ không cho Gia Kỳ hạnh phúc đâu.
[00:31:10] Thật ra chuyện trước đây của anh ấy và Gia Kỳ,
[00:31:11] ít nhiều tôi cũng biết một chút.
[00:31:13] Nhưng tôi không hiểu,
[00:31:14] tại sao anh cứ nhất quyết phải làm khó bản thân.
[00:31:17] Là Châu Niệm Trung làm khó tôi thì có, được không?
[00:31:20] Cô đương nhiên không hiểu rồi.
[00:31:23] Là cậu ta rời khỏi Hải Nam trước.
[00:31:26] Bây giờ,
[00:31:27] dựa vào đâu mà cậu ta vừa xuất hiện,
[00:31:29] là tôi phải nhượng bộ?
[00:31:31] Dựa vào đâu mà tôi không thể ở bên Gia Kỳ?
[00:31:34] Dựa vào đâu?
[00:31:38] Vậy thì tôi không còn gì để nói nữa.
[00:31:41] Nếu cô không còn gì để nói,
[00:31:42] thì mời cô đi trước đi, được không?
[00:31:58] Về rồi à?
[00:32:01] Sao thế?
[00:32:02] Ai lại chọc cháu không vui à?
[00:32:03] Đều tại tự cháu cả.
[00:32:05] Tự nhiên đi tìm Nhiếp Khải đó,
[00:32:06] khuyên anh ta nghĩ thoáng ra, chúc mừng cho Gia Kỳ,
[00:32:08] kết quả lại bị anh ta mắng cho một trận.
[00:32:10] Đúng là chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt.
[00:32:19] Ba!
[00:32:20] Là con.
[00:32:21] Có một tin tốt muốn nói với ba.
[00:32:23] À, con nói đi.
[00:32:26] Dàn dựng để mọi người tưởng Châu Niệm Trung...
[00:32:28] ...biển thủ công quỹ.
[00:32:31] Vu khống giá họa là một kế hoạch không tồi.
[00:32:33] Nhưng trọng điểm là số tiền phải rõ ràng.
[00:32:36] Bắt đầu trước với con số ba triệu đi.
[00:32:40] Tiếp theo,
[00:32:41] chính là rút ruột toàn bộ vốn của Lăng Thị.
[00:32:44] Ây
[00:32:45] Chị Lâm,
[00:32:46] mang trà cho lão gia.
[00:32:47] Để tôi.
[00:32:48] Chị đi làm việc đi.
[00:32:50] Rất tốt.
[00:32:55] Nếu đã quyết định như vậy,
[00:32:57] thì việc cấp bách trước mắt,
[00:32:58] chính là phải tạo ra những lời đồn thổi trong khách sạn.
[00:33:02] Con biết rồi.
[00:33:03] Còn về phía Thượng Hải,
[00:33:05] ba sẽ để các cổ đông bắt đầu đoán già đoán non,
[00:33:08] tung tin chuyện Niệm Trung biển thủ công quỹ ra ngoài,
[00:33:11] phá vỡ uy tín mà cậu ta đã xây dựng được
[00:33:12]
[00:33:14] Con biết rồi.
[00:33:16] Thế Kiệt,
[00:33:17] con hãy nhớ,
[00:33:18] ván cờ này,
[00:33:19] chúng ta chỉ được phép thành công, không được phép thất bại.
[00:33:22] Yên tâm đi ba.
[00:33:24] Ba còn không yên tâm về con sao?
[00:33:27] Ai đó?
[00:33:28] Ông Đường,
[00:33:29] có thể ăn cơm được rồi ạ.
[00:33:32] Biết rồi.
[00:33:33] Vậy thôi nhé.
[00:33:35] Được, quyết định vậy ạ
[00:33:46] Khởi Sơn,
[00:33:47] ông định ra ngoài à?
[00:33:49] Ra ngoài cũng phải báo cáo với bà sao?
[00:33:50] Không phải.
[00:33:51] Ý tôi là ông không ăn cơm mà đã ra ngoài.
[00:33:52] Đi đường cẩn thận nhé.
[00:34:05] Alo
[00:34:07] Bội Dư à?
[00:34:10] Cô là cô Bích Vân.
[00:34:13] Sao lại có chuyện như vậy?
[00:34:15] Cháu không tin.
[00:34:18] Cô Bích Vân, cô yên tâm.
[00:34:21] Cháu biết rồi.
[00:34:23] Cháu sẽ điều tra rõ ràng mọi chuyện.
[00:34:46] Chào cô Lương
[00:34:48] Cậu nhóc này thật là, lần nào cũng phải để cô đến thăm cậu.
[00:34:52] Lần trước không phải đã nói rồi sao?
[00:34:54] Có thời gian thì thường xuyên đến nhà ăn cơm.
[00:34:56] Sao từ Tam Á trở về,
[00:34:57] lại quên mất lời đã hứa với cô Lương rồi?
[00:35:00] Cô Lương...
[00:35:02] Cậu xem bộ dạng của cậu bây giờ đi.
[00:35:04] Trận đấu còn chưa kết thúc mà cậu đã nhận thua rồi.
[00:35:09] Đừng quên cô là mẹ của Gia Kỳ.
[00:35:11] Cuối cùng nó muốn ở bên ai còn phải qua cửa ải của cô đây.
[00:35:19] Nhiếp Khải,
[00:35:20] sự đối tốt của cậu với Gia Kỳ nhà chúng tôi,
[00:35:22] từ trước đến nay cô đều thấy rõ.
[00:35:26] Ai...
[00:35:26] Năm đó Mạc Quảng Lương vô liêm sỉ kia bắt nạt nó,
[00:35:29] cậu đã liều chết ra mặt giúp nó.
[00:35:32] Chúng tôi từ Anh trở về,
[00:35:33] chân của Gia Kỳ bị thương.
[00:35:35] Cậu không những không để tâm,
[00:35:37] mà còn cố gắng làm việc kiếm tiền,
[00:35:38] đưa nó đi vật lý trị liệu,
[00:35:40] mỗi ngày đều làm cho nó vui.
[00:35:42] Mọi việc đều đặt Gia Kỳ nhà chúng tôi lên hàng đầu.
[00:35:44] Mọi nơi đều nghĩ cho nó.
[00:35:46] Những gì cậu làm,
[00:35:47] cậu nghĩ cô Lương không thấy sao?
[00:35:52] Bây giờ, hãy phấn chấn lên.
[00:35:55] Điều quan trọng là cậu phải nắm bắt cơ hội này,
[00:35:58] nỗ lực phấn đấu làm việc,
[00:36:00] giữ vững địa vị này.
[00:36:02] Sau này,
[00:36:03] cô mới có thể giúp cậu trước mặt Gia Kỳ chứ.
[00:36:05] Hiểu không?
[00:36:08] Ừm.
[00:36:16] Anh ta dựa vào đâu mà giữ hết sổ sách?
[00:36:18] Tôi là phó tổng đó.
[00:36:21] Lẽ nào tôi muốn xem sổ sách cũng không được sao?
[00:36:23] Tôi...
[00:36:25] Thôi bỏ đi.
[00:36:26] Không liên quan đến cô.
[00:36:27] Tôi tự đi tìm anh ta đòi.
[00:36:29] Cô ra ngoài đi!
[00:36:30] Vâng.
[00:36:33] Đợi đã.
[00:36:34] À đúng rồi.
[00:36:35] Phó tổng,
[00:36:36] sáng nay có một giám đốc của công ty môi giới nhà đất gửi đến một tập
[00:36:38] tài liệu,
[00:36:39] nói rằng trưởng phòng Châu của phòng kế hoạch đã mua một căn nhà cũ.
[00:36:42] Khoản tiền đã thanh toán một lần.
[00:36:44] Nhưng bây giờ thưa phó tổng,
[00:36:45] trưởng phòng Châu đã nghỉ không lương.
[00:36:48] Cô lại là vị hôn thê của anh ấy.
[00:36:49] Cho nên...
[00:36:50] Tôi biết rồi.
[00:36:51] Vậy tôi ra ngoài đây.
[00:37:16] Có chuyện gì sao không nói ở trong văn phòng?
[00:37:20] Sao lại có nhã hứng thế này?
[00:37:23] Chắc không phải là hẹn tôi ra đây để tâm sự chứ?
[00:37:26] Anh dựa vào đâu mà giữ sổ sách?
[00:37:29] Cô nói chuyện này à?
[00:37:31] Chẳng trách cô lại hẹn tôi ra đây nói chuyện.
[00:37:33] Cô cũng bắt đầu lo lắng cho Châu Niệm Trung.
[00:37:35] Nếu chuyện này mà nói ở trong văn phòng,
[00:37:38] lỡ như tai vách mạch rừng...
[00:37:40] Đừng chuyển chủ đề.
[00:37:42] Sổ sách đâu?
[00:37:43] Ở chỗ tôi.
[00:37:45] Nhưng tôi không hiểu,
[00:37:47] đến bây giờ cô vẫn không hiểu tại sao tôi lại giữ sổ sách sao?
[00:37:52] Tôi là vì Châu Niệm Trung.
[00:37:54] Phòng kế hoạch có một khoản tiền lớn không rõ nguồn gốc.
[00:37:56] Hơn nữa chuyện này đã kinh động đến rất nhiều cổ đông.
[00:37:59] Mọi mũi nhọn của sự việc đều chỉa vào Châu Niệm Trung.
[00:38:02] Tôi giữ sổ sách,
[00:38:03] là để không cho anh ta bị mất mặt.
[00:38:05] Lẽ nào cô vẫn không hiểu sao?
[00:38:08] Anh đừng có mèo khóc chuột.
[00:38:09] Niệm Trung, anh ấy không phải là người như vậy.
[00:38:12] Anh ấy không có lý do gì để dùng số tiền này.
[00:38:14] Không có lý do? Không thể nào.
[00:38:16] Sao tôi vừa mới nghe nói anh ta đã mua một căn nhà.
[00:38:19] Hơn nữa căn nhà này,
[00:38:21] thanh toán một lần, không vay mượn.
[00:38:24] Dựa vào chút tiền lẻ mà anh ta kiếm được bây giờ,
[00:38:26] làm sao có thể mua được căn nhà này.
[00:38:29] Anh ta không từ mà biệt,
[00:38:31] vô cớ nộp đơn từ chức.
[00:38:33] Những chuyện lặt vặt này cộng lại,
[00:38:36] thật sự là không nghi ngờ cũng khó.
[00:38:41] Tôi không cần nghe phân tích gì của anh.
[00:38:43] Tôi chỉ muốn bây giờ xem sổ sách.
[00:38:46] Được thôi.
[00:38:47] Tôi hứa với cô.
[00:38:48] Ngày mai sẽ cho trợ lý của tôi đích thân,
[00:38:50] mang sổ sách đến văn phòng của cô.
[00:38:52] Hài lòng chưa?
[00:39:32] Phó tổng!
[00:39:33] Xin lỗi,
[00:39:34] tôi không biết cô đã đến sớm như vậy.
[00:39:36] Có chuyện gì sao?
[00:39:37] Đây là tài liệu cuộc họp hôm nay.
[00:39:39] Tôi bây giờ có việc phải đến Tam Á.
[00:39:40] Giúp tôi hủy tất cả các cuộc họp.
[00:39:42] Nhưng...
[00:39:43] hôm nay cô còn có mấy cuộc họp nữa.
[00:39:45] Hơn nữa đã hẹn trước với nhà sản xuất để bàn về chuyện tháng sau...
[00:39:52] Ba!
[00:39:55] Nói rõ ràng chuyện gì?
[00:39:59] Ồ...
[00:40:00] Con biết rồi.
[00:40:02] Cô giúp tôi hủy tất cả các cuộc họp.
[00:40:03] Giúp tôi đặt vé máy bay đi Thượng Hải sáng nay.
[00:40:06] Vâng.
[00:40:16] Ba!
[00:40:17] Con về rồi.
[00:40:19] Niệm Trung đâu?
[00:40:20] Không phải ba đã nói con và Niệm Trung cùng về sao?
[00:40:22] Mấy ngày nay khách sạn rất bận.
[00:40:24] Niệm Trung không thể đi được. Anh ấy muốn về, con cũng không muốn anh ấy về.
[00:40:28] Anh ấy không về thì con mới có thể ở bên ba nhiều hơn chứ?
[00:40:30] Đúng không?
[00:40:31] Ba muốn con và Niệm Trung về không phải vì những chuyện nhàm chán này.
[00:40:33] Ba đã nghe hết chuyện của công ty rồi.
[00:40:37] Nghe gì ạ?
[00:40:38] Hội đồng quản trị của công ty đang kiểm tra sổ sách.
[00:40:41] Nói là sổ sách của phòng kế hoạch của Niệm Trung đã xảy ra vấn đề lớn.
[00:40:44] Ồ...
[00:40:45] Hóa ra là chuyện này.
[00:40:47] Con cũng biết chuyện này sao?
[00:40:49] Con đương nhiên biết rồi.
[00:40:51] Làm phó tổng của khách sạn, sao con lại không biết chứ?
[00:40:53] Chuyện này,
[00:40:54] con và Niệm Trung đều biết.
[00:40:55] Chẳng qua là sổ sách xảy ra một vài vấn đề,
[00:40:57] chúng con đã bắt đầu xử lý rồi.
[00:40:59] Nếu là sổ sách xảy ra chút vấn đề,
[00:41:01] Hội đồng quản trị sẽ căng thẳng như vậy sao?
[00:41:03] Hôm nay bên ngoài đồn rằng Niệm Trung đã biển thủ một khoản công quỹ rất lớn.
[00:41:06] Ba!
[00:41:07] Chuyện không có mà bịa đặt ra như vậy ba cũng tin sao?
[00:41:10] Ba không tin con rể tương lai của mình,
[00:41:12] thì cũng nên tin con gái của ba chứ.
[00:41:14] Ba đó,
[00:41:15]
[00:41:16] Đừng nghe những tin đồn vớ vẩn đó.
[00:41:18] Ba chỉ là lo cho Niệm Trung thôi.
[00:41:20] Con biết.
[00:41:21] Ba yên tâm,
[00:41:22] không sao đâu.
[00:41:25] Hôm nay con đi máy bay cả ngày,
[00:41:26] mệt quá.
[00:41:27] Ngày mai con sẽ ở bên ba.
[00:41:32] Bội Dư!
[00:41:35] Thật sự là,
[00:41:36] con không cho Niệm Trung về sao?
[00:41:39] Ba,
[00:41:39] con đã nói rồi,
[00:41:41] anh ấy rất bận.
[00:41:42] Con che chở cho nó như vậy,
[00:41:43] có đáng không?
[00:41:45] Ba,
[00:41:46] con mệt quá.
[00:41:47] Có chuyện gì ngày mai nói đi.
[00:42:28] Alo?
[00:42:29] Cô Bích Vân?
[00:42:31] Là Bội Dư đây ạ.
[00:42:33] Cháu đã về Thượng Hải rồi.
[00:42:35] Cô có thể giúp cháu một việc được không ạ?
[00:42:40] Sáng mai...
[00:42:53] Chào buổi sáng ba
[00:42:56] Bà Lưu đâu?
[00:42:57] Sao lại để con làm những việc này?
[00:42:59] Con đã học được vài chiêu nấu nướng ở Hải Nam.
[00:43:01] Không để ba khen con vài câu sao được.
[00:43:06] Niệm Trung đến cả việc nấu nướng cũng để con làm.
[00:43:08] Còn nói là đối tốt với con à.
[00:43:09] Là con năn nỉ anh ấy dạy cho con.
[00:43:11] Hôm qua anh ấy còn đặc biệt dặn con,
[00:43:13] nhất định phải làm vài món cho ba ăn.
[00:43:15] Ba ăn thử đi.
[00:43:16] Có ngon không?
[00:43:18] Thế nào?
[00:43:21] Còn có thể nói gì nữa?
[00:43:22] Đương nhiên là một trăm điểm rồi.
[00:43:27] Chắc chắn là Niệm Trung gọi đến.
[00:43:30] Niệm Trung
[00:43:31] Em biết ngay là anh mà.
[00:43:32] Vẫn ổn ạ.
[00:43:34] Nhưng...
[00:43:35] em đã làm anh bị mắng rồi.
[00:43:37] Ây da...
[00:43:39] Đương nhiên là có rồi.
[00:43:40] Có, đương nhiên là có chứ.
[00:43:42] Đúng vậy.
[00:43:47] Đúng vậy, sớm biết đã để anh về cùng em rồi.
[00:43:51] Đúng vậy.
[00:43:52] Đừng lo.
[00:43:52] Không sao, không sao đâu.
[00:43:57] Em thật sự không sao.
[00:43:59] Còn anh thì sao?
[00:44:11] Đừng lo.
[00:44:12] Em sẽ ở bên ba mà.
[00:44:14] Bận lắm không?
[00:44:15] Lúc em không ở bên cạnh anh,
[00:44:16] phải chú ý sức khỏe đó.
[00:44:18] Lúc công việc bận rộn đừng quên ăn cơm.
[00:44:20] Dạo này thời tiết thay đổi nhiều,
[00:44:22] nhất định phải mặc thêm một lớp áo.
[00:44:27] Quen biết anh,
[00:44:30] em cảm thấy rất hạnh phúc.
[00:44:36] Bội Dư,
[00:44:37] hôm nay chúng ta gặp nhau được không?
[00:45:02] Biết rồi.
[00:45:03] Anh giữ gìn sức khỏe nhé.
[00:45:04] Bye bye.
[00:45:06] Niệm Trung bảo con hỏi thăm ba.
[00:45:08] Biết rồi.
[00:45:12] Ăn thêm đi ba.
[00:45:13] À, ây da.
[00:45:14] Ba suýt nữa thì quên hôm nay ba có hẹn đi uống trà sáng.
[00:45:16] Ngày mai sẽ thưởng thức bữa sáng của con.
[00:45:17] Được không?
[00:45:18] Vâng ạ.
[00:45:19] Không vấn đề gì.
[00:45:20] Lúc nào cũng được ạ.
[00:45:23] Bye Bye