Viên Ngọc Bích tập 26 - Tôn Lệ, Hoắc Kiến Hoa, Trương Quốc Lập, Trương Thiết Lâm
Viên Ngọc Bích (tên gốc: 屋顶上的绿宝石 – Viên Ngọc Bích Trên Mái Nhà) là bộ phim truyền hình Đài Loan do Tôn Lệ và Hoắc Kiến Hoa đóng chính. Phim kể về hành trình tìm kiếm tình yêu và sự tha thứ của những con người mang trong mình nhiều tổn thương quá khứ. Với bối cảnh lãng mạn, diễn xuất chân thực và thông điệp chữa lành sâu sắc, bộ phim đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng khán giả yêu thích dòng phim châu Á. Đây cũng là một trong những tác phẩm hiếm hoi mà Tôn Lệ tham gia thuộc thể loại thanh xuân lãng mạn, mang đến hình ảnh dịu dàng, đầy cảm xúc – khác biệt rõ nét so với các vai diễn cổ trang quen thuộc của cô.
[00:02:04] Châu Niệm Trung về rồi.
[00:02:07] Anh ta không chỉ về rồi,
[00:02:08] mà anh còn sắp xếp cho anh ta
[00:02:09] ngày mai trở về khách sạn làm việc.
[00:02:12] Thế nào, đủ thành ý rồi chứ?
[00:02:15] Chuyện anh đã hứa với em,
[00:02:16] anh đã làm được cả rồi.
[00:02:19] Chuyện em đã hứa với anh,
[00:02:21] đừng quên đấy nhé.
[00:02:23] Biết rồi.
[00:02:24] Anh có thể đi được rồi.
[00:02:27] Anh mới vừa tới,
[00:02:28] em đã đuổi anh đi rồi à?
[00:02:30] Không phải anh nói anh mệt rồi sao?
[00:02:32] Được.
[00:02:35] Anh sẽ đi Thượng Hải một chuyến.
[00:02:36] Mấy ngày này không có ai ở bên cạnh em,
[00:02:37] em phải tự chăm sóc mình đó.
[00:02:39] Biết chưa?
[00:03:00] Mai anh lại về khách sạn làm việc rồi à?
[00:03:02] Vậy chuyện anh biển thủ công quỹ,
[00:03:04] hoàn toàn là tin đồn thôi hả?
[00:03:05] Em nghĩ anh sẽ làm chuyện đó sao?
[00:03:07] Em đương nhiên không tin.
[00:03:08] Em cũng tin,
[00:03:09] anh nhất định là dùng tiền của mình
[00:03:10] mua nhà cho chúng ta.
[00:03:13] Anh vừa mới nói...
[00:03:15] Thôi, cháu im đi.
[00:03:16] Ăn nhiều vào.
[00:03:17] Nói ít lại.
[00:03:18] Thật là.
[00:03:19] Ăn đi.
[00:03:24] Cô Lăng, cô không sao chứ?
[00:03:27] Không sao, không sao.
[00:03:29] Lạ thật.
[00:03:30] Sao lần nào uống thuốc cô cũng nôn.
[00:03:32] Có phải là cô đang kháng cự lại thuốc không?
[00:03:35] Có lẽ những loại thuốc này đối với tôi...
[00:03:38] đều không có tác dụng.
[00:03:40] Thuốc không có tác dụng à?
[00:03:41] Vậy ăn gì mới có tác dụng đây?
[00:03:53] Một bát canh gừng.
[00:04:06] Sao vậy?
[00:04:08] Trông anh có vẻ có tâm sự.
[00:04:11] Không có.
[00:04:13] Anh chỉ đang lo cho Bội Dư thôi.
[00:04:15] Nghe nói cô ấy vẫn ở bệnh viện.
[00:04:17] Sao lại giấu em?
[00:04:19] Anh nghĩ em là người nhỏ nhen vậy sao?
[00:04:21] Không có.
[00:04:22] Anh đương nhiên biết em không nhỏ nhen như vậy.
[00:04:24] Chỉ là anh không biết,
[00:04:26] có nên đi thăm cô ấy không.
[00:04:28] Đương nhiên là nên đi.
[00:04:30] Hơn nữa là đi ngay bây giờ.
[00:04:32] Lúc người ta bị bệnh là yếu đuối nhất,
[00:04:34] cần người quan tâm nhất.
[00:04:35] Nhưng...
[00:04:37] Anh sợ anh đến thăm cô ấy,
[00:04:38] ngược lại sẽ khiến cô ấy không vui.
[00:04:40] Cho dù anh chỉ đứng đó,
[00:04:41] để Bội Dư mắng anh vài câu,
[00:04:42] chẳng lẽ không nên sao?
[00:04:45] Đi đi.
[00:04:46] Còn ngẩn ra đó làm gì?
[00:04:47] Mau đi đi.
[00:04:48] Thật à?
[00:04:49] Đi đi.
[00:05:05] Ở lâu như vậy mà không có tiến triển gì à?
[00:05:08] Cứ từ từ thôi.
[00:05:10] Anh về khi nào vậy?
[00:05:11] Hôm nay.
[00:05:15] Mọi việc vẫn ổn chứ?
[00:05:17] Vẫn ổn, vẫn ổn.
[00:05:25] Bội Dư,
[00:05:26] có một chuyện anh muốn nói với em.
[00:05:28] Về chuyện biển thủ công quỹ,
[00:05:30] anh thật sự không làm.
[00:05:31] Anh không làm,
[00:05:33] sao lại đồng ý với anh ta?
[00:05:37] Vậy có phải em vì chuyện của anh,
[00:05:40] mà đã trao đổi điều kiện gì với Đường Thế Kiệt không?
[00:05:44] Em không lừa anh chứ?
[00:05:46] Thật sự không có.
[00:05:48] Tuyệt đối đừng lừa anh.
[00:05:53] Vậy thì tốt rồi.
[00:05:57] Được rồi, không còn sớm nữa.
[00:06:00] Sức khỏe em yếu như vậy,
[00:06:01] nghỉ ngơi sớm đi.
[00:06:04] Hôm khác anh lại đến thăm em.
[00:06:06] Nghỉ ngơi cho tốt nhé.
[00:06:32] Cho nên, ba à,
[00:06:34] bề ngoài,
[00:06:35] trước mặt Hội đồng quản trị,
[00:06:36] con đã cho Châu Niệm Trung một thể diện lớn.
[00:06:38] Trước là để dẹp tan sự nghi ngờ của họ.
[00:06:41] Sau đó nhân lúc này họ lơi lỏng,
[00:06:44] con và Hứa Chân sẽ bắt đầu tiến hành
[00:06:46] kế hoạch rút ruột vốn của Lăng thị.
[00:06:53] Lỡ như bị phát hiện thì sao?
[00:06:55] Hay là ở chỗ Châu Niệm Trung,
[00:06:56] lại đúng lúc này tự chui đầu vào lưới,
[00:06:58] chủ động xin trở về khách sạn.
[00:07:00] Tốt quá rồi
[00:07:01] Nếu có chuyện gì xảy ra,
[00:07:03] chúng ta có thể đổ hết mọi chuyện,
[00:07:04] lên đầu Châu Niệm Trung.
[00:07:10] Xem ra kế hoạch này của con cũng khá chu toàn.
[00:07:13] Đó là đương nhiên.
[00:07:15] Về phương diện cá nhân con,
[00:07:17] còn có một lợi ích kèm theo.
[00:07:20] Ý con là Bội Dư?
[00:07:24] Vòng một vòng,
[00:07:26] cái gì đáng là của con,
[00:07:26] cái gì đáng là của con!
[00:07:28] vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay con.
[00:07:33] Đợi đến khi chuyện tốt của con và Bội Dư đã định,
[00:07:35] đến lúc đó vốn của Lăng thị,
[00:07:37] cũng gần như đã vào túi của chúng ta.
[00:07:39] Cho dù bác Lăng có phát hiện ra vấn đề gì,
[00:07:42] đến lúc đó mọi người là người một nhà,
[00:07:44] ông ấy còn có thể nói gì được chứ?
[00:07:48] Tốt.
[00:07:49] Xem ra ba chỉ cần đợi tin tốt của con thôi.
[00:07:55] À đúng rồi,
[00:07:55] chuyện Bội Dư bị bệnh,
[00:07:56] ba nó không biết à?
[00:07:59] Tạm thời Bội Dư không muốn cho ông ấy biết.
[00:08:02] Nhưng như vậy cũng tốt.
[00:08:04] Con sẽ có thêm nhiều cơ hội,
[00:08:05] ở bên cạnh Bội Dư. Đúng.
[00:08:09] Phải.
[00:08:10] Không tệ.
[00:08:21] Tiểu tử
[00:08:23] Nắm chặt vào.
[00:08:46] Đủ thoải mái rồi chứ?
[00:08:49] Nếu không ngủ được,
[00:08:50] em có thể cho anh mượn cái này.
[00:08:53] Cái này quý lắm đấy.
[00:08:55] Là một người rất quan trọng tặng cho em đó.
[00:08:57] Lúc đi Tam Á,
[00:08:58] em quên mang theo,
[00:08:59] làm em buồn mấy ngày liền.
[00:09:02] Đeo vào đi.
[00:09:12] Bội Dư,
[00:09:13] vẫn ổn chứ?
[00:09:16] Chỉ là... chỉ là hơi yếu thôi.
[00:09:24] Không sao.
[00:09:26] Không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm đi.
[00:09:34] Gia Kỳ.
[00:09:38] Ồ, không có gì.
[00:09:39] Anh bỗng nhiên thấy mình tỉnh táo quá.
[00:09:42] Hay là thế này đi,
[00:09:43] anh qua phòng em,
[00:09:45] chúng ta nói chuyện thâu đêm nhé, được không?
[00:09:47] Mơ đẹp quá.
[00:09:48] Chúc ngủ ngon.
[00:10:06] A lô?
[00:10:09] Anh gọi điện thoại gì vậy?
[00:10:10] Khánh Châu ngủ rồi.
[00:10:14] Không có gì.
[00:10:15] Chỉ có như vậy,
[00:10:16] mới có thể vừa ngủ vừa nói chuyện với em.
[00:10:20] Muốn nói gì?
[00:10:27] Không nói thì em cúp máy đây.
[00:10:29] Đợi đã, Gia Kỳ.
[00:10:33] Em thật sự đã quyết định,
[00:10:34] cùng anh vạn kiếp bất phục sao?
[00:10:39] Nợ Bội Dư,
[00:10:40] nợ Nhiếp Khải,
[00:10:41] kiếp sau em sẽ làm trâu làm ngựa để trả hết.
[00:10:45] Kiếp này chúng ta hãy cùng nhau nhảy xuống đi.
[00:10:47] Được, chúng ta cùng nhảy.
[00:10:52] Chúc ngủ ngon.
[00:11:26] Phiền cô mang bát canh này
[00:11:27] cho cô Lăng Bội Dư ở phòng bệnh 310.
[00:11:30] Được, không vấn đề.
[00:11:31] Cảm ơn.
[00:11:46] Cô Lăng,
[00:11:47] có người gửi canh gà cho cô.
[00:11:50] Ai vậy?
[00:11:52] Một cô gái rất xinh đẹp.
[00:11:55] Cô gái?
[00:11:56] Đúng vậy.
[00:11:58] Tên là gì vậy?
[00:12:00] Tôi cũng không rõ lắm.
[00:12:01] Cô ấy vừa đi rồi.
[00:12:07]
[00:12:09] Cậu xem có được không.
[00:12:11] Là tôi soạn đó.
[00:12:16] Thế nào?
[00:12:18] Được, lát nữa tôi sẽ xem kỹ.
[00:12:20] Lát nữa xem?
[00:12:21] Xem bây giờ đi.
[00:12:23] Thôi được rồi.
[00:12:24] Lát nữa nói cho tôi biết nhé.
[00:12:27] À đúng rồi, chào mừng anh trở về,
[00:12:29] Trưởng phòng Châu.
[00:12:32] Cua,
[00:12:34] nếu cậu thật sự chào mừng tôi,
[00:12:35] thì hãy kể hết cho tôi những tin đồn cậu nghe được dạo này đi.
[00:12:37] Tất cả nói cho tôi biết.
[00:12:42] Là công ty môi giới trực tiếp tìm chúng tôi.
[00:12:44] Vợ chồng tôi thấy giá cả cũng tốt,
[00:12:46] nên cũng không hỏi nhiều.
[00:12:48] Cho đến lúc làm thủ tục sang tên,
[00:12:49] tôi hỏi họ,
[00:12:50] họ mới nói là anh mua căn nhà này.
[00:12:57] Được, cảm ơn.
[00:12:58] Tôi biết rồi.
[00:13:14] Cô Lăng, canh gà đến rồi.
[00:13:16] Lại là cô gái xinh đẹp đó gửi đến.
[00:13:17] Cô ấy vừa đi rồi.
[00:14:19] Vốn dĩ còn nghĩ cũng nên đến lượt mình thăng tiến rồi chứ.
[00:14:23] Nhưng mà Niệm Trung lại về rồi.
[00:14:27] Này, em không thể an ủi anh vài câu à?
[00:14:30] Hôm đó em thấy trưởng phòng Châu và anh trai em
[00:14:32] đứng bên đó nói chuyện gì đó rất nghiêm túc.
[00:14:33] Anh có biết họ nói gì không?
[00:14:36] Đó là lời an ủi anh dành cho anh à?
[00:14:37] Không muôn nói thì thôi đi.
[00:14:38] Được rồi, em ngồi đi.
[00:14:41] Anh nói cho em biết,
[00:14:43] căn nhà đó không phải Niệm Trung mua.
[00:14:45] Không phải trưởng phòng Châu mua?
[00:14:47] Vậy ai tốt bụng thế?
[00:14:48] Lấy danh nghĩa của anh ấy mua một căn nhà
[00:14:49] tặng bọn em?
[00:14:51] Tốt bụng gì chứ.
[00:14:52] Anh thấy là có ý đồ xấu thì đúng hơn.
[00:14:54] Em nghĩ xem,
[00:14:55] nếu căn nhà không phải Niệm Trung mua,
[00:14:57] anh ấy vừa mới rời khỏi khách sạn,
[00:14:59] sau đó đã xảy ra chuyện sổ sách không khớp.
[00:15:01] Lại đúng lúc này,
[00:15:02] có người dùng danh nghĩa của cậu ấy
[00:15:03] mua một căn nhà.
[00:15:06] Anh nghĩ đây căn bản là có người
[00:15:08] đang ngáng chân Niệm Trung.
[00:15:10] Đúng rồi.
[00:15:11] Sao em không nghĩ ra nhỉ?
[00:15:13] Lý lẽ đơn giản như vậy,
[00:15:14] em cũng không nghĩ ra.
[00:15:15] Hà Khánh Châu,
[00:15:16] anh thật sự nghi ngờ trong đầu em,
[00:15:17] chứa cái gì nữa.
[00:15:19] Một cô gái trong sáng như em,
[00:15:21] trong đầu đương nhiên chứa toàn là
[00:15:22] nhân tính trong sáng, lãng mạn, cao quý rồi.
[00:15:26] Nhưng mà,
[00:15:27] em thật hy vọng trưởng phòng Châu không có chuyện gì.
[00:15:29] Anh không biết đâu,
[00:15:30] lúc anh ấy ở bên Gia Kỳ,
[00:15:31] ngọt ngào biết bao nhiêu.
[00:15:32] Ngọt ngào đến mức khiến người ta thật ngưỡng mộ, thật cảm động.
[00:15:37] Lúc đầu thấy Niệm Trung
[00:15:38] đính hôn với Phó tổng, em cảm động.
[00:15:40] Bây giờ Niệm Trung và Gia Kỳ tốt đẹp,
[00:15:42] em lại ngưỡng mộ.
[00:15:43] Này, tình cảm của em,
[00:15:45] cũng quá không trung thành, quá thay đổi rồi đấy.
[00:15:47] Tính cách của con gái,
[00:15:48] vốn dĩ là như vậy mà.
[00:15:50] Ai bảo Gia Kỳ và Phó tổng đều tốt như vậy.
[00:15:53] Nhưng lại cùng lúc thích
[00:15:54] cùng một chàng trai.
[00:15:55] Vấn đề này vốn dĩ đã khó giải quyết rồi.
[00:16:18] Nhiếp Khải.
[00:16:20] Xe sửa xong rồi.
[00:16:25] Em có thể đi rồi.
[00:16:26] Anh cũng không chúc mừng tôi một tiếng.
[00:16:32] Chúc mừng.
[00:16:37] Anh chắc chắn không biết,
[00:16:39] đoạn đường đi đến trước mặt anh,
[00:16:41] em đã phải lấy hết bao nhiêu dũng khí.
[00:16:44] Nhưng nghe giọng điệu xa lạ này của anh
[00:16:47] bây giờ em ngay cả dũng khí để mở lời,
[00:16:49] cũng không có nữa.
[00:16:50] Vậy bây giờ,
[00:16:51] đến lượt tôi phải nói xin lỗi cô sao?
[00:16:54] Nhiếp Khải.
[00:16:57] Sự lạnh nhạt và tức giận của anh,
[00:17:00] đều là tôi đáng phải nhận.
[00:17:02] Tôi đúng là không nên được tha thứ.
[00:17:05] Càng không có quyền,
[00:17:06] mong tìm lại được người bạn tốt nhất của mình.
[00:17:10] Bị cậu hận,
[00:17:11] bị cậu oán trách,
[00:17:13] là tôi đáng phải chịu.
[00:17:16] Tôi không biết,
[00:17:18] tại sao tôi lại còn quay lại làm phiền cậu.
[00:17:20] Xin lỗi.
[00:17:22] Đó là thành ý mà cậu muốn
[00:17:23] có được sự tha thứ sao?
[00:17:26] Xin cậu hãy tự vấn lòng mình,
[00:17:28] cậu có thật sự muốn tìm lại
[00:17:30] người bạn tốt nhất không?
[00:17:33] Cậu còn chưa bắt đầu cố gắng,
[00:17:34] đã tự gán cho mình một đống tội danh.
[00:17:37]
[00:17:38] trốn khỏi cuộc đời tôi mà thôi.
[00:17:42] Vậy cậu nói tôi biết phải làm sao.
[00:17:45] Phải làm sao,
[00:17:45] mới có thể cứu vãn tình bạn của chúng ta?
[00:17:47] Phải làm sao mới có được sự tha thứ của cậu?
[00:17:49] Cậu nói đi.
[00:17:50] Tha thứ?
[00:17:52] Không thể nào.
[00:17:54] Còn về tình bạn,
[00:17:57] trừ khi trong ba chúng ta,
[00:17:58] có một người cam tâm tình nguyện rời khỏi.
[00:18:00] Không phải tôi,
[00:18:02] thì là Châu Niệm Trung.
[00:18:03] Không
[00:18:05] Có lẽ người nên cam tâm tình nguyện rời khỏi là tôi.
[00:18:09] Tôi mới là kẻ đầu sỏ gây tội.
[00:18:52] Cô Lương.
[00:18:53] Cô chưa ngủ à?
[00:18:55] Không ngủ được.
[00:18:56] Hay là con ngồi nói chuyện với cô một lát.
[00:18:58] Được chứ.
[00:18:59] Được.
[00:19:00] Từ lúc con từ Tam Á về,
[00:19:01] vẫn chưa nói chuyện tử tế với con được.
[00:19:04] Dạo này đều bận chuyện khách sạn.
[00:19:07] Ở khách sạn,
[00:19:08] công việc của con vẫn tốt chứ?
[00:19:10] Sẽ không có vấn đề gì chứ?
[00:19:11] Vẫn ổn, không vấn đề gì.
[00:19:13] Vậy thì tốt.
[00:19:17] Nếu công việc không có vấn đề gì,
[00:19:19] sao không dọn về ký túc xá trước đây ở?
[00:19:22] Bởi vì...
[00:19:24] Bởi vì Bội Dư ở bên đó,
[00:19:25] nên có chút không tiện.
[00:19:29] Cũng phải nhỉ.
[00:19:32] Ôi, nói đến chuyện không tiện này,
[00:19:34] dạo này cô cứ nghe người ta xì xào,
[00:19:37] nói nào là Gia Kỳ đứng núi này trông núi nọ.
[00:19:41] Ôi, thật ra ba đứa các con,
[00:19:42] đều là bạn tốt lớn lên cùng nhau.
[00:19:44] Nhưng dù sao mối quan hệ này,
[00:19:45] người ngoài lại không hiểu.
[00:19:47] Họ thấy con ở đây,
[00:19:48] mà Nhiếp Khải lại không đến nhà nữa,
[00:19:50] là bắt đầu nói ra nói vào.
[00:19:51] Thật là đáng ghét.
[00:19:54] Xin lỗi cô Lương.
[00:19:56] Đã gây thêm phiền phức cho cô rồi.
[00:19:58] Con đừng hiểu lầm,
[00:19:59] cô không có ý chê bai con đâu.
[00:20:01] Chỉ là con xem,
[00:20:02] con ngủ trên cái giường nhỏ này,
[00:20:04] thiệt thòi biết bao.
[00:20:06] Hơn nữa, con và Gia Kỳ dù sao đi nữa,
[00:20:09] vẫn là bạn bè mà.
[00:20:11] Vẫn là nên giải quyết cho ổn thỏa chuyện ở đâu
[00:20:13] thì tốt hơn.
[00:20:14] Phải không?
[00:20:16] Cũng phải.
[00:20:17] Con hiểu ý cô rồi.
[00:20:20] Cảm ơn cô Lương.
[00:20:21] Con cũng nên tìm một chỗ để ở.
[00:20:24] Vậy... vậy cô không làm phiền con nữa.
[00:20:26] Con ngủ sớm nhé.
[00:20:28] Chúc cô ngủ ngon.
[00:21:16] Anh ơi, anh lại đến rồi.
[00:21:18] Lại là anh.
[00:21:19] Cậu bé,
[00:21:19] lần trước không phải em nói
[00:21:20] em và mẹ ngủ ở phòng phía tây,
[00:21:21] ba em ngủ ở phòng phía đông sao?
[00:21:23] Vậy căn phòng phía sau,
[00:21:24] chắc là đang để trống phải không?
[00:21:25] Đúng vậy ạ.
[00:21:26] Sao anh biết?
[00:21:27] Thương lượng với em một chút được không?
[00:21:28] Em nói với ba mẹ em,
[00:21:29] cho anh ngủ ở căn phòng phía sau.
[00:21:30] Sau khi nói với họ xong,
[00:21:31] anh sẽ dạy em cách leo lên mái nhà, được không?
[00:21:34] Được ạ!
[00:21:35] Thật sự được à?
[00:21:35] Được.
[00:21:36] To lên nào, được.
[00:21:37] Được! Ngoan lắm.
[00:21:39] Cởi quần em ra.
[00:22:12] Này, anh làm gì vậy?
[00:22:16] Em đoán xem, nếu chụp lại cảnh vừa rồi,
[00:22:18] thì tiêu đề nên là gì?
[00:22:19] Nên là...
[00:22:20] Người vụng về.
[00:22:22] Sai.
[00:22:24] Là hạnh phúc.
[00:22:26] Hạnh phúc của anh đơn giản vậy thôi sao?
[00:22:28] Đúng vậy, đơn giản thế thôi.
[00:22:29] Một căn nhà nhỏ, có anh có em,
[00:22:31] sống một cuộc sống đơn giản.
[00:22:31] Đó không gọi là hạnh phúc,
[00:22:32] thì là gì?
[00:22:33] Được rồi.
[00:22:34] Không nói với anh nữa.
[00:22:34] Thôi, em giúp anh "hạnh phúc" một lát đi.
[00:22:36] Anh đi trả tiền thuê nhà cho chủ nhà.
[00:22:54] Chị ơi.
[00:22:55] Chị là bạn gái của anh ấy à?
[00:22:58] Đúng vậy, em có thể gọi chị là chị Gia Kỳ.
[00:23:01] Ồ, em tên là Tiểu Ngưu.
[00:23:02] Vì em lúc nào đi thi cũng đứng nhất.
[00:23:05] Giỏi quá.
[00:23:07] Anh ấy tại sao lại muốn ở nhà em ạ?
[00:23:10] Có lẽ là vì,
[00:23:12] nơi đây trước kia là nhà của anh ấy.
[00:23:13] Anh ấy rất thích nơi này.
[00:23:14] Chuyện này em biết.
[00:23:16] Vì anh ấy thường chạy đến nhà em,
[00:23:18] hoặc là đứng bên ngoài nhìn,
[00:23:20] hoặc là chạy lên trên mái nhà.
[00:23:22] Có một lần anh ấy và mẹ anh ấy cùng đến,
[00:23:24] đứng ở ngoài nhà em nói chuyện.
[00:23:26] Nói rồi đều khóc.
[00:23:30] Anh ấy và mẹ anh ấy?
[00:23:32] Mẹ anh ấy mặc đồ rất đẹp.
[00:23:34] Còn nói gì mà,
[00:23:35] lúc nhớ anh ấy,
[00:23:36] thì đứng bên ngoài cả một đêm.
[00:23:39] Nhưng không thể vào thăm anh ấy được,
[00:23:41] nếu không sẽ không đi nổi.
[00:23:45] Em chẳng hiểu họ nói gì cả.
[00:23:50] Không hiểu thì đừng nghe nữa.
[00:23:56] Em năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
[00:23:58] Chín tuổi ạ.
[00:23:59] Chín tuổi?
[00:24:01] Chín tuổi...
[00:24:34] Bội Dư.
[00:24:38] Là cô à?
[00:24:39] Sao cô lại ở đây?
[00:24:43] Muốn đặt mình vào chỗ chết để tái sinh chăng?
[00:24:46] Nằm trong bệnh viện lâu như vậy,
[00:24:47] tôi mới phát hiện,
[00:24:48] người bị bệnh thật ra không phải là cơ thể tôi,
[00:24:51] mà là trái tim tôi.
[00:24:54] Cho nên tôi quyết định,
[00:24:56] muốn đến đây để cảm nhận một cách triệt để,
[00:24:59] rốt cuộc trong lớp học này,
[00:25:02] đã xảy ra chuyện gì.
[00:25:04] Mới khiến Niệm Trung chọn nơi này,
[00:25:08] để chia tay với tôi.
[00:25:13] Còn anh?
[00:25:15] Sao anh lại ở đây?
[00:25:18] Trông anh...
[00:25:20] giống như vừa thua một trận đánh.
[00:25:23] Tôi đúng là đã đánh một trận,
[00:25:25] nhưng thắng bại chưa định.
[00:25:27] Cho nên tôi chỉ muốn đến đây,
[00:25:29] để cổ vũ thêm tinh thần chiến đấu của mình.
[00:25:33] Thật ngưỡng mộ anh vẫn còn sức lực.
[00:25:37] Tôi... tôi đã quyết định rút lui rồi.
[00:25:41] Tại sao?
[00:25:43] Biết rõ là mình thua chắc rồi,
[00:25:45] không nhận thua thì còn có thể làm gì?
[00:25:47] Nhận thua?
[00:25:49] Cô đã quên những gì mình nói rồi sao?
[00:25:53] Không phải cô đã nói với tôi,
[00:25:54] cô tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc sao?
[00:25:56] Không phải cô nói,
[00:25:57] niềm tin của cô,
[00:25:58] có thể gọi Niệm Trung trở về sao?
[00:26:00] Tôi đã nói những lời ngốc nghếch như vậy sao?
[00:26:03] Vậy thì bây giờ tôi cũng chỉ có thể nói,
[00:26:07] là bị niềm tin của họ làm cho cảm động rồi.
[00:26:11] Cô... cô bị họ cảm động?
[00:26:13] Chẳng lẽ cô không nên tự cảm động vì chính mình sao?
[00:26:16] Tôi chẳng qua chỉ là một cô tiểu thư nhà giàu tùy hứng,
[00:26:18] từ nhỏ đến lớn cái gì cũng có.
[00:26:19]
[00:26:21] vốn dĩ đã bị người ta ngưỡng mộ và đố kỵ.
[00:26:23] Thật sao?
[00:26:24] Một cô tiểu thư nhà giàu dù bị người tình của mình
[00:26:27] ruồng bỏ,
[00:26:28] nhưng vẫn bằng lòng hy sinh vì anh ta,
[00:26:31] lẽ nào không nên tự cảm động vì chính mình sao?
[00:26:36] Tôi không hiểu anh đang nói gì.
[00:26:38] Vậy thì tôi nói thẳng ra vậy.
[00:26:41] Tại sao nhẫn đính hôn của cô,
[00:26:42] lại ở chỗ Đường Thế Kiệt?
[00:26:45] Lăng Bội Dư,
[00:26:46] tôi vẫn luôn cho rằng cô là người thông minh.
[00:26:48] Tại sao cô không nhận ra,
[00:26:49] căn bản là Đường Thế Kiệt hãm hại Niệm Trung?
[00:26:52] Làm sao tôi có thể không nhận ra.
[00:26:53] Vậy tại sao cô còn đồng ý
[00:26:54] kế hoạch bẩn thỉu của Đường Thế Kiệt,
[00:26:55] hy sinh bản thân mình?
[00:26:57] Cô tự biến mình thành vĩ đại như vậy,
[00:26:59] cũng không đổi lại được sự trong sạch của Châu Niệm Trung.
[00:27:01] Đó gọi là ngốc nghếch đó!
[00:27:02] Tôi không có cách nào.
[00:27:04] Vì tôi không tìm được bằng chứng vu oan
[00:27:05] của Đường Thế Kiệt.
[00:27:07] Vậy thì hãy để Châu Niệm Trung tự làm tự chịu đi.
[00:27:10] Đó là cậu ta đáng phải nhận.
[00:27:12] Cô cần gì phải giúp cậu ta?
[00:27:14] Tôi cũng từng nghĩ anh là người thông minh.
[00:27:16] Hơn nữa còn là một người thông minh và sâu nặng tình cảm.
[00:27:19] Anh nói cho tôi biết,
[00:27:21] anh nỡ lòng để Mạc Gia Kỳ mà anh yêu tha thiết,
[00:27:23] bị người khác hãm hại sao?
[00:27:28] Chỉ có thể trách chúng ta không đủ xấu xa,
[00:27:30] nếu không Đường Thế Kiệt không phải là đối thủ.
[00:27:32] Ai bảo chúng ta yêu sâu đậm như vậy,
[00:27:36] lại còn ngốc nghếch như vậy.
[00:27:38] Mục tiêu của Đường Thế Kiệt là tôi.
[00:27:41] Nếu đã là tôi,
[00:27:43] nếu tôi đã định mệnh phải mất đi Niệm Trung,
[00:27:47] vậy thì hãy để tôi mất đi một cách oanh liệt.
[00:27:49] Không được.
[00:27:51] Cô không thể mất Niệm Trung.
[00:27:53] Bởi vì tôi không thể mất Gia Kỳ.
[00:27:55] Một khi cô buông tay,
[00:27:57] cũng đồng nghĩa với việc tôi phải mất Gia Kỳ.
[00:28:01] Cô không thể một tay hủy hoại cả hai chúng ta.
[00:28:04] Nhiếp Khải,
[00:28:06] anh vẫn chưa tỉnh ngộ sao?
[00:28:07] Tôi rất tỉnh táo.
[00:28:09] Bây giờ tôi vô cùng tỉnh táo.
[00:28:14] Được.
[00:28:15] Nếu tôi đảm bảo sẽ giúp cô tìm được,
[00:28:17] bằng chứng Đường Thế Kiệt hãm hại Châu Niệm Trung,
[00:28:21] vậy cô nhất định phải hứa với tôi,
[00:28:23] tuyệt đối không được từ bỏ.
[00:28:27] Chỉ cần Đường Thế Kiệt không phá đám,
[00:28:29] chỉ cần Châu Niệm Trung không có chuyện gì,
[00:28:30] hai người dù sao vẫn là vợ chồng chưa cưới.
[00:28:33] Cô đã nói cô bằng lòng chờ,
[00:28:34] bằng lòng tin tưởng.
[00:28:36] Cô nói cô sẽ dùng hành động để chứng minh
[00:28:39] tình yêu với Châu Niệm Trung.
[00:28:41] Cho nên cô không thể bỏ cuộc.
[00:28:45] Bây giờ chúng ta hợp tác giúp Niệm Trung
[00:28:47] tìm lại sự trong sạch.
[00:28:48] Bởi vì chúng ta phải tìm lại,
[00:28:49] tình yêu của chính mình.
[00:28:52] Cô hứa với tôi đi.
[00:28:54] Bội Dư,
[00:28:56] hứa với tôi đi.
[00:29:15] Chuyện này tôi không rõ lắm.
[00:29:17] Nhiếp Khải,
[00:29:18] Tổng giám đốc.
[00:29:20] Hai hôm nay thế nào?
[00:29:21] Không có gì.
[00:29:21] Chỉ là vài tài liệu,
[00:29:22] đang gấp chờ anh ký.
[00:29:23] Được, đợi tôi xem xong,
[00:29:24] sẽ đến tìm cậu sau.
[00:29:25] Làm không tệ.
[00:29:26] Đi theo tôi một lát.
[00:29:42] Anh ta về rồi.
[00:29:44] Mọi việc cứ theo kế hoạch,
[00:29:48] bắt đầu đi.
[00:30:04] A lô, Thế Kiệt à?
[00:30:06] Là em, Bội Dư đây.
[00:30:08] Tối nay có rảnh không?
[00:30:11] Cùng ăn cơm nhé.
[00:30:14] Lâu rồi không gặp,
[00:30:16] em vừa mới xuất viện,
[00:30:17] anh cũng nên mời em một bữa cơm chứ.
[00:30:20] Được thôi, vậy anh đặt nhà hàng đi.
[00:30:25] Đây là bản dự toán
[00:30:26]
[00:30:28] Vài mục có vấn đề,
[00:30:29] tôi đã ghi chú đặc biệt rồi.
[00:30:31] Xin Tổng giám đốc cho ý kiến.
[00:30:33] Nhiếp Khải à,
[00:30:34] mấy hôm nay nhờ có cậu,
[00:30:35] giúp tôi chia sẻ không ít áp lực.
[00:30:37] Lát nữa tôi có một bữa tiệc.
[00:30:38] Những thứ này cứ để đây,
[00:30:39] mai tôi xem.
[00:30:40] Cậu còn việc gì không?
[00:30:41] Cũng gần như thế thôi ạ.
[00:30:43] Được.
[00:30:44] Ồ đúng rồi,
[00:30:45] hôm qua giám đốc Ngô gọi điện đến,
[00:30:46] nói nhà hàng đã đặt là nhà hàng nào?
[00:30:49] Xem cái trí nhớ của tôi này,
[00:30:50] chẳng có cách nào với các con số cả.
[00:30:51] Nào là thẻ tài khoản,
[00:30:53] thẻ mật khẩu, số thẻ tín dụng,
[00:30:54] tất cả đều dùng chung một mã.
[00:30:55] Thật đó.
[00:30:56] Nếu không thì tôi chẳng nhớ nổi số nào.
[00:30:57] Tổng giám đốc đừng bận tâm chuyện này.
[00:30:59] Để tôi gọi điện hỏi thư ký của giám đốc Ngô.
[00:31:02] Sắp đến giờ rồi.
[00:31:03] Tôi phải đi trước đây.
[00:31:09] Nhiếp Khải,
[00:31:12] xem quần áo của tôi thế nào.
[00:31:14] Được.
[00:31:15] Được, không tệ.
[00:31:17] Cà vạt thì sao?
[00:31:17] Không vấn đề gì.
[00:31:18] Lúc đi nhớ đóng cửa giúp tôi.
[00:31:19] Vâng.
[00:31:29] Được, cứ vậy đi.
[00:31:30] Ngài chờ một chút.
[00:31:38] Mời.
[00:31:49] Tối nay em thật đẹp.
[00:31:51] Đường Thế Kiệt,
[00:31:52] anh nghiêm túc một chút được không?
[00:31:54] Là một Tổng giám đốc,
[00:31:55] nước miếng sắp chảy xuống bàn rồi kìa.
[00:31:58] Còn không phải tại em sao.
[00:31:59] Em xinh đẹp như vậy,
[00:32:00] làm sao anh không chảy nước miếng được?
[00:32:02] Còn nói nữa.
[00:32:03] Anh xem em đi,
[00:32:04] có phải gầy đi một vòng lớn không?
[00:32:06] Đúng là gầy đi.
[00:32:07] Nhưng gầy đi càng đẹp hơn.
[00:32:09] À đúng rồi,
[00:32:10] anh đã đặc biệt dặn dò,
[00:32:11] làm mấy món ăn nổi tiếng,
[00:32:13] để tẩm bổ cho em.
[00:32:14] Ai bảo anh tự ý gọi món giúp em?
[00:32:17] Không sao,
[00:32:18] chúng ta có thể gọi lại mà.
[00:32:19] Anh gọi đầu bếp đến.
[00:32:21] Thôi được rồi.
[00:32:22] Coi như anh thông minh.
[00:32:23] Hôm nay mấy món nổi tiếng của đầu bếp,
[00:32:25] vừa hay đều là món em thích ăn nhất.
[00:32:27] Em tạm thời tha thứ cho sự lỗ mãng của anh.
[00:32:31] Xem ra tối nay,
[00:32:32] anh được thơm lây của đầu bếp rồi.
[00:32:34] Đúng vậy đó.
[00:33:42] Hợp khẩu vị của em chứ?
[00:33:44] Cũng được.
[00:33:45] Vậy sau này ngày nào anh cũng đưa em đến ăn.
[00:33:49] Vậy còn phải xem em có thời gian không.
[00:33:52] Nào, em ăn đi
[00:34:48] Nào, cạn ly.
[00:34:59] Nếu không phải hôm nay em quyến rũ như vậy,
[00:35:01] chưng diện kỹ càng như vậy,
[00:35:03] anh còn tưởng em giăng bẫy gì nữa chứ.
[00:35:05] Anh đúng là không chịu nổi
[00:35:07] vẻ mặt vui vẻ của người khác à?
[00:35:09] Anh không có ý đó.
[00:35:10] Ý anh là,
[00:35:12] cho dù hôm nay em có giăng bẫy gì,
[00:35:14] anh cũng cam tâm tình nguyện nhảy vào.
[00:35:20] Xin lỗi nhé.
[00:35:23] Ba.
[00:35:25] Không phải chiều nay
[00:35:26] con đã gửi cho ba rồi sao?
[00:35:29] Chưa nhận được?
[00:35:32] Ngày mai không được sao?
[00:35:34] Được rồi, được rồi.
[00:35:38] Bội Dư,
[00:35:40] ba anh bảo anh về văn phòng gửi ít đồ.
[00:35:42] Anh...
[00:35:44] Anh mời người ta ăn cơm kiểu gì vậy?
[00:35:46] Không phải, không phải.
[00:35:46] Anh không có ý đó.
[00:35:47] Em xem, anh thật sự có việc gấp.
[00:35:49] Năm phút.
[00:35:50] Chỉ năm phút thôi.
[00:35:51] Trong vòng năm phút,
[00:35:52] anh sẽ quay lại ngay.
[00:35:52] Em nhất định phải đợi anh ở đây nhé.
[00:35:54] Em nhất định phải đợi anh.
[00:35:55] Anh...
[00:36:12] Em đang làm gì vậy?
[00:36:14] Ăn cơm.
[00:36:15] Anh không thấy sao?
[00:36:16] Tại sao lại ăn cơm với Đường Thế Kiệt?
[00:36:19] Không liên quan đến anh.
[00:36:20] Đưa điện thoại cho tôi.
[00:36:22] Nói thật cho anh biết.
[00:36:24] Anh đang nói gì vậy?
[00:36:26] Tôi không biết.
[00:36:28] Có phải em vì anh,
[00:36:29] mà đã trao đổi điều kiện gì với Đường Thế Kiệt không?
[00:36:31] Anh đang dạy dỗ vợ chưa cưới của mình à?
[00:36:35] Anh đang quan tâm bạn bè.
[00:36:36] Được.
[00:36:38] Vậy tôi chỉ có thể nói là tôi thích,
[00:36:40] tôi ở bên Đường Thế Kiệt vui vẻ,
[00:36:41] nên ở bên nhau.
[00:36:42] Không cần anh bận tâm.
[00:36:44] Bội Dư!
[00:37:20] Xem cái trí nhớ của tôi này,
[00:37:21] chẳng có cách nào với các con số cả.
[00:37:23] Nào là thẻ tài khoản,
[00:37:24] thẻ mật khẩu, số thẻ tín dụng,
[00:37:25] tất cả đều dùng chung một mã.
[00:37:26] Thật đó.
[00:37:27] Nếu không thì tôi chẳng nhớ nổi số nào.
[00:37:29] Không nhớ nổi...
[00:37:31] Sinh nhật của mình thì không thể quên được chứ?
[00:39:26] Bội Dư.
[00:39:28] Bội Dư!
[00:39:29] Xin lỗi, xin lỗi.
[00:39:30] Anh biết anh không đúng giờ.
[00:39:32] Vì vừa nãy chìa khóa
[00:39:32] bị rơi trong phòng,
[00:39:33] nên anh đến muộn một chút.
[00:39:34] Em đừng giận nhé.
[00:39:35] Không sao.
[00:39:36] Tôi đến để nói với anh,
[00:39:37] đừng chạm vào tôi.
[00:39:40] Tôi cảm thấy hơi không khỏe,
[00:39:41] muốn về nghỉ ngơi.
[00:39:43] Vậy... vậy anh đưa em về nhé.
[00:39:45] Không cần, anh đi làm việc của anh đi.
[00:39:47] Dù sao sau này cơ hội ăn cơm còn nhiều.
[00:40:03] Anh thật sự dọa chết tôi rồi.
[00:40:05] Tôi không sao.
[00:40:06] Tìm được bằng chứng gì chưa?
[00:40:08] Chưa.
[00:40:10] Không có manh mối nào cả.
[00:40:14] Xem ra,
[00:40:15] chúng ta đã đánh giá thấp Đường Thế Kiệt rồi.
[00:40:16] Anh ta đúng là làm việc không chút kẽ hở.
[00:40:18] Nhưng tôi vẫn luôn nghĩ,
[00:40:20] chúng ta vẫn còn cơ hội.
[00:40:23] Họ lợi dụng danh nghĩa của Châu Niệm Trung để mua nhà.
[00:40:26] Nhưng dù sao cũng phải có người ra mặt chứ.
[00:40:38] Anh đang làm gì vậy?
[00:40:39] Ăn cơm.
[00:40:40] Anh không thấy sao?
[00:40:41] Tại sao lại ăn cơm với Đường Thế Kiệt?
[00:40:44] Không liên quan đến anh.
[00:40:45] Đưa điện thoại cho tôi.
[00:40:47] Có phải em vì anh,
[00:40:48] mà đã trao đổi điều kiện gì với Đường Thế Kiệt không?
[00:40:50] Anh đang dạy dỗ vợ chưa cưới của mình à?
[00:40:51] Anh đang quan tâm bạn bè.
[00:40:53] Được.
[00:40:54] Vậy tôi chỉ có thể nói là,
[00:40:55] tôi thích.
[00:40:56] Tôi ở bên Đường Thế Kiệt vui vẻ,
[00:40:57] nên ở bên nhau.
[00:40:58] Không cần anh bận tâm.
[00:41:00] Bội Dư!
[00:41:10] A lô, Gia Kỳ à?
[00:41:12] Tan làm rồi à?
[00:41:14] Hôm nay tăng ca hơi mệt.
[00:41:18] Sao vậy?
[00:41:20] Không có gì.
[00:41:22] Vậy... nghỉ ngơi sớm đi nhé.
[00:41:25] Gia Kỳ.
[00:41:30] Không có gì.
[00:41:31] Mai gặp.
[00:41:35] Mai gặp.
[00:41:54] Khánh Châu
[00:41:55] Cho chị mượn xe máy của em một lát.
[00:41:59] Gia Kỳ biết đi xe máy sao?
[00:42:02] Gia Kỳ?
[00:42:18] Khánh Châu à,
[00:42:19] phiền em gọi Gia Kỳ nghe điện thoại.
[00:42:20] Gia Kỳ ra ngoài rồi.
[00:42:22] Chị ấy ra ngoài rồi?
[00:42:23] Đúng vậy, anh tìm chị ấy có việc gì không?
[00:42:26] A lô?
[00:42:27] A lô?
[00:42:28] A lô, anh nói đi chứ.
[00:42:30] Anh có tâm sự, em cũng có tâm sự.
[00:42:32] Hai người đều có tâm sự,
[00:42:33] nhưng lại không nói ra,
[00:42:34] đó không phải là dáng vẻ của tình yêu.
[00:42:36] Anh tìm thấy cô ấy rồi.
[00:42:52] Bội Dư trước nay không ưa Đường Thế Kiệt,
[00:42:54] cho nên tuyệt đối không thể
[00:42:55] dùng thái độ đó với anh ta.
[00:42:57] Anh nghĩ Nhiếp Khải nói không sai.
[00:42:59] Bội Dư nhất định là sợ anh
[00:43:00] bị chuyện biển thủ công quỹ làm liên lụy,
[00:43:01] nên mới trao đổi điều kiện với Đường Thế Kiệt.
[00:43:04] Anh đã hỏi Bội Dư chưa?
[00:43:06] Cô ấy không nói gì cả.
[00:43:09] Cô ấy muốn làm gì thì không ai cản được.
[00:43:10] Đó mới là điều anh lo lắng.
[00:43:13] Hai chuyện này tuyệt đối có liên quan.
[00:43:16] Anh phải mau chóng tìm ra chân tướng,
[00:43:18] vì chính anh,
[00:43:19] và cũng vì Bội Dư.
[00:43:21] Được, mai anh sẽ tìm Khánh Nghiệp hỏi cho rõ.
[00:43:26] Tốt quá rồi.
[00:43:27] Nút thắt trong lòng anh cuối cùng cũng được gỡ rồi.
[00:43:28] Thoải mái hơn nhiều.
[00:43:32] Còn em thì sao?
[00:43:36] Thật ra cũng không có gì.
[00:43:38] Không có gì?
[00:43:39] Là ai nói tình yêu cần phải thẳng thắn vậy?
[00:43:43] Em đưa anh đến một nơi, được không?
[00:43:45] Đi đâu?
[00:43:46] Đi.
[00:43:48] Đi thôi.
[00:43:50] Đi thôi. Đi đâu?
[00:43:58] Em còn nhớ nơi đó không?
[00:44:00] Là nơi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên.
[00:44:10] Đúng vậy.
[00:44:12] Lúc đó anh trốn ở đây.
[00:44:14] Đúng vậy, em đã ở đây,
[00:44:16] phát hiện ra cây vĩ cầm của anh.
[00:44:18] Rồi đi qua,
[00:44:19] lại phát hiện anh trốn sau sofa.
[00:44:22] Lúc đó chúng ta đều không kịp
[00:44:24] tự giới thiệu.
[00:44:25] Nên mới xảy ra sau này
[00:44:27] nhiều hiểu lầm như vậy.
[00:44:29] Chào anh, em tên là Mạc Gia Kỳ.
[00:44:33] Chào em.
[00:44:34] Anh là Châu Niệm Trung,
[00:44:35] người mà sau này em sẽ yêu.
[00:44:37] Vậy sao?
[00:44:38] Vậy em nên tìm hiểu anh thêm một chút.
[00:44:42] Anh là người Hải Nam à?
[00:44:44] Trong nhà có những ai?
[00:44:46] Đúng vậy, nhà anh ở Hải Nam.
[00:44:47] Nhà anh đơn giản,
[00:44:49] chỉ có anh và mẹ nương tựa vào nhau.
[00:44:51] Vậy còn ba anh?
[00:44:53] Anh chưa từng gặp ba mình,
[00:44:55] cũng không dám hỏi,
[00:44:57] sợ mẹ anh sẽ đau lòng.
[00:45:00] Anh nhớ cô Châu như vậy,
[00:45:02] bà ấy mất rồi,
[00:45:04] anh chắc là buồn lắm.
[00:45:06] Rất buồn.
[00:45:08] Từ sau khi mẹ anh mất,
[00:45:10] anh đã hoàn toàn,
[00:45:12] trở thành một đứa trẻ mồ côi.
[00:45:15] Mồ côi?
[00:45:18] Vậy sao Tiểu Ngưu lại nói,
[00:45:21] cậu bé đã gặp mẹ anh?
[00:45:24] Tiểu Ngưu nói không sai.
[00:45:27] Cậu bé đã gặp...
[00:45:29] người mẹ mà anh không thừa nhận.