Suivant

Viên Ngọc Bích tập 29 - Tôn Lệ, Hoắc Kiến Hoa, Trương Quốc Lập, Trương Thiết Lâm

8 Vues· 07/05/25
duongvu88
duongvu88
3 Les abonnés
3

⁣⁣Viên Ngọc Bích (tên gốc: 屋顶上的绿宝石 – Viên Ngọc Bích Trên Mái Nhà) là bộ phim truyền hình Đài Loan do Tôn Lệ và Hoắc Kiến Hoa đóng chính. Phim kể về hành trình tìm kiếm tình yêu và sự tha thứ của những con người mang trong mình nhiều tổn thương quá khứ. Với bối cảnh lãng mạn, diễn xuất chân thực và thông điệp chữa lành sâu sắc, bộ phim đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng khán giả yêu thích dòng phim châu Á. Đây cũng là một trong những tác phẩm hiếm hoi mà Tôn Lệ tham gia thuộc thể loại thanh xuân lãng mạn, mang đến hình ảnh dịu dàng, đầy cảm xúc – khác biệt rõ nét so với các vai diễn cổ trang quen thuộc của cô.

Montre plus

[00:00:42] Bội Dư...

[00:00:44] Niệm Trung thật sự không có tham ô công quỹ.

[00:00:45] Thật sự không có.

[00:00:47] Em biết.

[00:00:48] Đã không sao rồi.

[00:00:49] Đã không sao rồi.

[00:00:50] Không sao rồi.

[00:00:51] Em đã trả lại sự trong sạch cho anh ấy.

[00:00:54] Bây giờ đến lượt chị.

[00:00:56] Gia Kỳ.

[00:00:58] Khi nào chị mới trả Niệm Trung lại cho em?

[00:01:12] Chủ tịch, ngài tìm tôi ạ?

[00:01:13] Dạo này đã để cậu chịu ấm ức rồi.

[00:01:16] Đừng nói vậy ạ.

[00:01:17] Sự việc có thể làm sáng tỏ,

[00:01:18] tôi đã yên tâm rồi.

[00:01:19] Nhưng mà tôi có hai việc

[00:01:21] muốn xin Chủ tịch.

[00:01:22] Cậu nói đi.

[00:01:24] Thứ nhất,

[00:01:25] Bàng Hiến giả mạo chữ ký của tôi là do bị ép buộc,

[00:01:27] cho nên tôi muốn xin Chủ tịch

[00:01:29] cho cậu ấy thêm một cơ hội.

[00:01:31] Tôi và cậu ấy lớn lên cùng nhau,

[00:01:33] tôi biết cậu ấy tuyệt đối sẽ không...

[00:01:34] Bây giờ cậu đã là Tổng giám đốc rồi.

[00:01:37] Cậu có quyền quyết định.

[00:01:38] Niệm Trung, ta đem sự nghiệp của ta

[00:01:40] và con gái của ta đều giao cho cậu rồi.

[00:01:42] Cậu phải biết trân trọng.

[00:01:44] Cho nên bây giờ cậu có xin ta bất cứ chuyện gì,

[00:01:48] cậu đều có quyền quyết định.

[00:02:28] Tổng giám đốc.

[00:02:29] Đừng làm phiền tôi.

[00:02:31] Tổng giám đốc.

[00:02:32] Tôi đã nói với anh rồi, đừng làm phiền tôi!

[00:02:36] Tổng giám đốc, xin lỗi

[00:02:38] Mời ngài trong vòng nửa tiếng nữa.

[00:02:39] Thu dọn đồ đạc của mình,

[00:02:40] rời khỏi khách sạn này đi.

[00:02:41] Tại sao tôi phải đi?

[00:02:43]

[00:02:44] Đây là lệnh của Chủ tịch.

[00:02:46] Tôi không đi.

[00:02:48] Không có lệnh nhân sự chính thức,

[00:02:49] hôm nay tôi sẽ không đi.

[00:02:50] Xin lỗi, tổng giám đốc

[00:02:51] Chúng tôi cũng chỉ là phụng mệnh hành sự.

[00:02:53] Cút, ra khỏi văn phòng của tôi.

[00:02:55] Tôi bảo cút ra

[00:02:57] Làm sao vậy?

[00:02:59] Phó chủ tịch

[00:03:08] Tôi sẽ để cậu ấy

[00:03:09] rời đi trong vòng nửa tiếng nữa.

[00:03:12] Các cậu ra ngoài đợi trước đi,

[00:03:14] tôi nói chuyện riêng với cậu ấy

[00:03:29] Con không đi.

[00:03:29] Con chết cũng không đi.

[00:03:33] Con muốn ngồi tù sao?

[00:03:38] Con muốn danh tiếng nhà họ Đường của chúng ta

[00:03:39] từ đây mất hết sao?

[00:03:41] Nhưng con không cam tâm!

[00:03:43] Con không cam tâm?

[00:03:47] Con không cam tâm?

[00:03:48] Sống hơn 50 tuổi,

[00:03:49] ta còn phải quỳ xuống trước mặt người khác,

[00:03:50] ta cam tâm sao?

[00:04:04] Kế hoạch thất bại rồi.

[00:04:06] Hứa Chân sớm đã nghe được phong thanh,

[00:04:10] chạy thoát trước một bước rồi.

[00:04:15] Ba.

[00:04:17] Con thật sự đã nghĩ mọi thứ đều sắp xếp xong xuôi.

[00:04:20] Con thật sự đã nghĩ

[00:04:20] mọi thứ đều được làm kín kẽ không một kẽ hở.

[00:04:23] Thôi bỏ đi.

[00:04:26] Thôi bỏ đi.

[00:04:28] Bây giờ việc quan trọng nhất là mau chóng quay đầu.

[00:04:31] May mà nhà họ Đường chúng ta

[00:04:31] vẫn còn vốn liếng này để con quay đầu.

[00:04:36] Nghĩ theo hướng tốt đi.

[00:04:39] Chẳng phải con cũng đã tránh được một trận tù tội sao?

[00:04:41] Phải không?

[00:04:44] Lẽ nào đây là điều kiện ba và Lão Lăng

[00:04:45] trao đổi?

[00:04:47] Nghĩ đơn giản quá rồi.

[00:04:49] Vì sai lầm chúng ta đã phạm phải,

[00:04:51] đã tự tay đẩy kẻ địch

[00:04:53] của chúng ta lên vị trí Tổng giám đốc.

[00:04:58] Hiểu chưa?

[00:05:36] Tôi cứ ngỡ vùng biển trước mắt này,

[00:05:38] mấy chục năm,

[00:05:40] mấy ngàn năm cũng không thay đổi.

[00:05:44] Nhưng thật ra...

[00:05:45] Thủy triều lên, thủy triều xuống,

[00:05:47] biển của năm đó

[00:05:48] đã không biết chảy về phương nào rồi.

[00:05:51] Những lời này của cậu nghe rất có ý tứ.

[00:05:55] Nhưng mà,

[00:05:56] tôi vẫn chưa nghe ra được

[00:05:57] lời cậu thật sự muốn nói.

[00:06:02] Là không biết phải nói ra sao cho đúng

[00:06:05] Nói cảm ơn với người lạ

[00:06:06]

[00:06:08] Nói cảm ơn với thầy cô

[00:06:09] là chuyện đương nhiên.

[00:06:12] Nhưng với người bạn thân nhất của mình,

[00:06:16] phải nói lời cảm ơn như thế nào đây?

[00:06:20] Cậu không cần nói gì cả.

[00:06:23] Việc cậu nên làm bây giờ là lựa chọn.

[00:06:26] Rốt cuộc là chọn Tổng giám đốc

[00:06:29] hay Gia Kỳ?

[00:06:32] Cậu nên biết lựa chọn của tôi.

[00:06:38] Tôi còn tưởng

[00:06:38] cậu thật sự muốn nói lời cảm ơn với tôi chứ.

[00:06:45] Nhiếp Khải.

[00:06:49] Còn nhớ năm đó

[00:06:51] chúng ta có bất cứ thứ gì

[00:06:51] cũng có thể chia đôi không?

[00:06:54] Tôi bằng lòng đem tất cả mọi thứ

[00:06:56] chia một nửa cho cậu.

[00:06:58] Nhưng chỉ riêng Gia Kỳ, tôi phải ích kỷ.

[00:07:02] Đây là sự ích kỷ duy nhất của tôi.

[00:07:06] Vậy còn Bội Dư thì sao?

[00:07:09] Cô ấy vì để chứng minh sự trong sạch của cậu,

[00:07:11] đã vào sinh ra tử để lấy cắp tài liệu,

[00:07:13] cô ấy thì tính là gì chứ?

[00:07:15] Tôi không cần một nửa.

[00:07:17] Tôi muốn toàn bộ Gia Kỳ.

[00:07:49] Sao lại ở đây?

[00:07:51] Hôm nay nếu em không đợi được anh,

[00:07:53] ngày mai sẽ phải vào tù rồi.

[00:07:54] Vậy tại sao em không gọi điện cho anh?

[00:07:56] Em không dám gọi.

[00:07:59] Hôm nay anh thật sự chịu không nổi rồi.

[00:08:00] Chưa bao giờ nghe em nói chuyện thùy mị như vậy.

[00:08:02] Đâu có.

[00:08:03] Đôi lúc em cũng dịu dàng như vậy mà.

[00:08:06] Được rồi, nếu anh đã về thì

[00:08:08] vậy em đi trước đây.

[00:08:11] Sao anh không giữ em lại một chút?

[00:08:13] Giữ em lại làm gì?

[00:08:16] Em còn chưa nói xong mà.

[00:08:17] Vậy thì mau nói đi.

[00:08:20] Không muốn nói nữa.

[00:08:22] Em nói đi, mau lên.

[00:08:24] Bàng Hiến, anh thật sự rất dũng cảm.

[00:08:25] Rất có dũng khí.

[00:08:26] Anh là một người đàn ông đích thực.

[00:08:28] Em đi đây.

[00:08:31] Có muốn ăn khuya không?

[00:08:34] Được thôi.

[00:08:43] Đi thôi.

[00:09:03] Alo?

[00:09:06] Em đã đợi anh cả một buổi tối.

[00:09:08] Sao bây giờ mới nghĩ đến em?

[00:09:12] Xin lỗi, anh đã trốn đi.

[00:09:16] Bởi vì anh đang suy nghĩ một vấn đề.

[00:09:21] Vấn đề gì?

[00:09:23] Nếu...

[00:09:26] nếu một người nhận ơn huệ của người khác,

[00:09:29] mà không có cách nào báo đáp ơn huệ này,

[00:09:32] kết cục của việc không thể biết ơn báo đáp

[00:09:34] sẽ ra sao?

[00:09:36] Tốt một chút thì

[00:09:38] sẽ bị người đời khinh bỉ.

[00:09:39] Xấu một chút thì sao?

[00:09:41] Xấu một chút...

[00:09:43] sẽ bị trời đánh sét đánh.

[00:09:47] Được, những điều này anh đều chịu được.

[00:09:51] Cứ để anh chịu đi.

[00:09:53] Đừng sợ.

[00:09:55] Lúc người khác khinh bỉ anh,

[00:09:57] có em khen ngợi anh.

[00:09:59] Lúc trời đánh sét đánh,

[00:10:02] anh có thể trốn vào lòng em.

[00:10:05] Có em, quả nhiên anh đã nghĩ thông suốt mọi chuyện rồi.

[00:10:08] Cho nên bất kể người khác nói thế nào,

[00:10:10] cũng không thể lay chuyển quyết tâm của anh.

[00:11:01] Tại sao cậu không nhận

[00:11:02] chức vụ Tổng giám đốc?

[00:11:06] Bác Lăng, bác nghe cháu nói đã.

[00:11:09] Cháu thật sự rất cảm ơn bác

[00:11:09] đã ưu ái cháu.

[00:11:11] Nhưng cháu rất xin lỗi bác,

[00:11:12] cháu cũng rất xin lỗi Bội Dư.

[00:11:15] Nguyên nhân cháu xin lỗi như vậy,

[00:11:15] hoàn toàn là vì cháu...

[00:11:16] Không có vì.

[00:11:18] Vì tôi không đồng ý.

[00:11:20] Niệm Trung.

[00:11:20] Chuyện của Thế Kiệt

[00:11:21] sẽ sớm gây ra sóng gió

[00:11:22] trong hội đồng quản trị của chúng ta.

[00:11:24] Công ty của chúng ta

[00:11:25] đang ở trong thời kỳ bão táp.

[00:11:27] Đang rất cần một người

[00:11:28] có thể đối mặt với thử thách ở phía trước.

[00:11:32] Ngoài cậu ra, ta không nghĩ đến người thứ hai.

[00:11:34] Ta tin chắc cậu có thể đảm nhận công việc này,

[00:11:37] cũng tin chắc cậu sẽ không phụ lòng ta.

[00:11:41] Ta cứ coi như cậu đã đồng ý.

[00:11:43] Phòng Quan hệ công chúng đã thông báo cho tất cả các phương tiện truyền thông

[00:11:45] sáng mai sẽ tổ chức

[00:11:46] họp báo nhậm chức.

[00:11:49] Cứ quyết định vậy đi.

[00:12:09] Khánh Châu.

[00:12:10] Hà Khánh Châu.

[00:12:11] Sao anh lại đến đây?

[00:12:12] Anh đến tặng quà.

[00:12:14] Sao lại tặng quà cho em?

[00:12:15] Là tặng cho Niệm Trung.

[00:12:17] Nhờ Gia Kỳ chuyển giúp anh.

[00:12:19] Thật là kỳ lạ.

[00:12:20] Không có chuyện gì sao lại tặng quà cho trưởng phòng Châu?

[00:12:22] Gia Kỳ không nói với cô sao?

[00:12:23] Niệm Trung đã được thăng chức Tổng giám đốc rồi.

[00:12:26] Thật hay giả vậy?

[00:12:27] Cái gì?

[00:12:28] Cậu nói Niệm Trung được thăng chức Tổng giám đốc rồi sao?

[00:12:30] Không sai một chút nào.

[00:13:02] Chào anh.

[00:13:03]

[00:13:04] bảo tôi giao cho anh.

[00:13:05]

[00:13:07] anh sẽ mặc nó.

[00:13:11] con cũng không nói với mẹ một tiếng.

[00:13:17] Mẹ.

[00:13:17] Mẹ đi đâu vậy? Đi chợ à?

[00:13:21] Toàn là rau xanh.

[00:13:22] Vậy sao được?

[00:13:24] Con phải đi mua ít cá, thịt gì đó,

[00:13:26] tối nay phải ăn mừng một bữa thật hoành tráng.

[00:13:28] Ăn mừng gì ạ?

[00:13:29] Con còn nói nữa à.

[00:13:30] Niệm Trung lên chức Tổng giám đốc,

[00:13:31] Con cũng không nói với mẹ một tiếng

[00:13:47] Chủ tịch.

[00:13:48] Mời... mời uống.

[00:13:49] Cảm ơn.

[00:13:53] Mời uống trà.

[00:13:57] Tôi có thể nói chuyện với cô Mạc

[00:13:59] một mình được không?

[00:14:02] Được, hai người cứ nói chuyện...

[00:14:05] Ra ngoài với cô.

[00:14:07] Cứ từ từ nói chuyện!

[00:14:07] Cảm ơn.

[00:14:17] Cô Mạc,

[00:14:18] tôi sẽ nói thẳng vào vấn đề.

[00:14:21] Bác đến đây là vì Bội Dư phải không ạ?

[00:14:23] Chính xác mà nói là đến vì Niệm Trung.

[00:14:27] Niệm Trung là một thanh niên rất có tài năng.

[00:14:30] Nhưng xuất thân của cậu ấy

[00:14:32] bị hạn chế rất nhiều.

[00:14:36] Cậu ấy thật sự cần một cơ hội rất tốt.

[00:14:39] Sự sắp đặt của tôi cho tương lai của Niệm Trung

[00:14:42] có thể còn sâu xa hơn tất cả mọi người nghĩ rất nhiều.

[00:14:45] Tôi tin rằng cô Mạc,

[00:14:45] cô cũng hy vọng Niệm Trung có một

[00:14:48] tương lai tốt đẹp, phải không?

[00:14:50] Bác Lăng, cháu xin nói thẳng.

[00:14:53] Cháu cảm thấy cuộc đời của mỗi người

[00:14:55] không nên bị một người khác chi phối.

[00:14:57] Niệm Trung trong tưởng tượng của bác

[00:14:59] có lẽ sẽ công thành danh toại,

[00:15:01] nhưng công thành danh toại không vui vẻ như vậy

[00:15:03] tuyệt đối không phải là điều Niệm Trung muốn.

[00:15:06] Điều cô nói tôi hiểu và cũng đã nghe rõ.

[00:15:09] Nhưng đây chẳng phải cũng là Niệm Trung trong tưởng tượng của cô sao?

[00:15:15] Niệm Trung khi đối mặt với việc quản lý kinh doanh khách sạn,

[00:15:19] cảm giác vui sướng và thành tựu mà cậu ấy thể hiện ra

[00:15:22] cũng không phải là tưởng tượng, phải không?

[00:15:26] Cô yêu Niệm Trung.

[00:15:27] Xin hỏi vì tình yêu dành cho cậu ấy,

[00:15:28] cô đã trả giá những gì?

[00:15:32] Vì cậu ấy,

[00:15:35] có từng không ngại phạm pháp,

[00:15:37] lấy cắp tài liệu mật không?

[00:15:38] mà hy sinh như vậy.

[00:15:39] Hay là cô vì cậu ấy

[00:15:40] mà bằng lòng chịu đựng một người

[00:15:41] đàn ông mà cô ghét bỏ?

[00:15:45] Những việc cô chưa từng làm,

[00:15:46] con bé đều đã làm.

[00:15:48] Nó là con gái độc nhất của tôi.

[00:15:49] Thiên kim tiểu thư, được nuông chiều từ nhỏ.

[00:15:52] Vì một người đàn ông không yêu nó,

[00:15:53] Hy sinh nhiều như thế

[00:15:56] Chính là ngốc, chính là si tình.

[00:15:59] Tôi làm ba,

[00:16:00] thật sự không thể nhìn được nữa.

[00:16:03] Bất đắc dĩ mới phải làm ra

[00:16:04] hành động can thiệp không đạo đức này.

[00:16:18] Cô Mạc, xin cô hãy tha thứ.

[00:16:21] Làm như vậy

[00:16:22] có thể đã làm tổn thương lòng tự trọng của cô,

[00:16:24] nhưng xin cô hãy hiểu,

[00:16:25] đây là tình yêu của một người ba

[00:16:28] và sự van nài.

[00:16:32] Cô hãy suy nghĩ đi.

[00:16:39] Từ nhỏ tôi đã không có ba,

[00:16:41] cũng không cảm thấy có gì không ổn.

[00:16:44] Cho đến hôm nay tôi mới biết,

[00:16:46] có ba thật tốt.

[00:16:56] Xin lỗi

[00:17:15] Cảm ơn các bạn bè trong giới truyền thông đã đến dự.

[00:17:18] Sau đây xin mời Tổng giám đốc

[00:17:19] mới nhậm chức của công ty chúng ta,

[00:17:20] anh Chu Niệm Trung có đôi lời phát biểu.

[00:17:36] Đầu tiên, tôi xin cảm ơn quý vị

[00:17:37] hôm nay đã đến đây.

[00:17:39] Thật ra hôm nay,

[00:17:41] tôi có một việc muốn thông báo với mọi người.

[00:17:44] Đó chính là tôi

[00:17:46] vốn không thích hợp để đảm nhận

[00:17:47] chức vụ Tổng giám đốc mới này.

[00:17:49] Sao lại như vậy...

[00:17:54] Bởi vì tôi nhận thức sâu sắc rằng,

[00:17:56] có một người thích hợp hơn tôi.

[00:17:59] Đó chính là Phó tổng của khách sạn chúng ta,

[00:18:01] cô Lăng Bội Dư.

[00:18:07] Nhờ vào trí tuệ của Phó tổng Lăng,

[00:18:08] cũng như sự ủng hộ hết mình,

[00:18:09]

[00:18:11] cũng như nhận được những lời khen ngợi của khách hàng.

[00:18:14] Còn giúp cho doanh thu của khách sạn

[00:18:15] tăng trưởng nhanh chóng trong vòng chưa đầy một năm.

[00:18:20] Chủ tịch Lăng,

[00:18:22] ngài đã nói sẽ tôn trọng tất cả các yêu cầu của tôi.

[00:18:25] Đây chính là yêu cầu khách quan nhất,

[00:18:26] chân thành nhất của tôi.

[00:18:29] Xin đừng mai một nhân tài thực sự.

[00:18:35] Thưa quý vị,

[00:18:36] chúng ta hãy cùng chào đón

[00:18:36] Tân Tổng giám đốc được mọi người mong đợi,

[00:18:38] cô Lăng Bội Dư.

[00:19:41] Anh đừng rời xa em có được không?

[00:19:44] Không có anh, em chẳng làm tốt được việc gì cả.

[00:19:49] Em không phải là Tổng giám đốc phù hợp nhất đâu.

[00:19:52] Em quên rồi sao?

[00:19:54] Là em đã dạy anh cách lái xe.

[00:19:57] Cũng là em đã dạy anh cách đầu tư.

[00:20:00] Khách sạn nên kinh doanh thế nào,

[00:20:03] Bội Dư, em là một người thầy tốt.

[00:20:08] Em chỉ cần nhìn một cái là có thể

[00:20:08] nhận ra tiềm năng của học sinh.

[00:20:11] Anh tin rằng tất cả nhân viên của khách sạn

[00:20:13] đều cần một người thầy tốt như em.

[00:20:17] Em là một người thầy tốt,

[00:20:19] không phải một người phụ nữ tốt.

[00:20:24] Hai chuyện này không thể gộp lại làm một.

[00:20:28] Mạc Gia Kỳ,

[00:20:30] cô ấy thật sự tốt đến vậy sao?

[00:20:33] Tại sao dù em có cố gắng thế nào,

[00:20:36] em cũng không bằng cô ấy?

[00:20:40] Tin anh đi, Bội Dư.

[00:20:43] Đối với một người đàn ông mà nói,

[00:20:45] anh tuyệt đối là kẻ ngốc nhất,

[00:20:47] ngốc nhất trong những kẻ ngốc.

[00:20:51] Kẻ ngốc.

[00:20:55] Vậy anh nói cho em biết,

[00:20:59] anh có từng yêu em không?

[00:21:01] Chính vì đã từng yêu,

[00:21:03] nên mới không thể lừa dối em.

[00:21:10] Em nhất định phải hạnh phúc.

[00:21:13] Bội Dư,

[00:21:14] trong cuộc đời tương lai của anh,

[00:21:16] đây sẽ là kỳ vọng lớn nhất.

[00:21:18] Được không?

[00:21:21] Niệm Trung.

[00:21:25] Hãy để em ôm anh lần cuối,

[00:21:29] được không?

[00:21:58] Ba.

[00:21:59] Con đã nói với ba rồi mà,

[00:22:00] đợi con sắp xếp xong công việc,

[00:22:02] sẽ về Thượng Hải.

[00:22:08] Con biết.

[00:22:09] Ba đã giúp con sắp xếp con đường rồi.

[00:22:10] Lẽ nào không thể cho con nghỉ hai ngày sao?

[00:22:19] Biết rồi...

[00:22:51] Sao bây giờ con mới về vậy?

[00:22:53] Sau khi tan học, con có tập đàn một lát.

[00:22:55] Cái đó, con xem.

[00:22:59] Vừa rồi là một bà mang đến.

[00:23:12] Trang sức thật quý giá.

[00:23:20] Mẹ, bà ấy đâu rồi?

[00:23:22] Mới đi rồi.

[00:23:24] Niệm Trung, thư của mẹ anh.

[00:23:26] Mau đuổi theo bà ấy đi.

[00:23:28] Gia Kỳ.

[00:23:29] Tha thứ cho sự bất lịch sự trước đây của mẹ đối với con.

[00:23:32] Có lẽ đó là vì

[00:23:33] sự hoang mang của mẹ đối với tình yêu.

[00:23:35] Anh đi đuổi theo bà ấy.

[00:23:38] Nhưng hôm nay,

[00:23:40] khi Niệm Trung kiên quyết từ chối

[00:23:41] ba của Bội Dư

[00:23:42] chức vụ Tổng giám đốc,

[00:23:45] mẹ đột nhiên thanh thản.

[00:23:48] Mẹ cuối cùng cũng hiểu được

[00:23:49] một người mẹ

[00:23:50] nên yêu thương con mình như thế nào.

[00:23:53] Mẹ đã cho Niệm Trung quá ít.

[00:23:56] Những món trang sức này là lời chúc phúc duy nhất

[00:23:59] mà mẹ chồng có thể dành cho con.

[00:24:02] Gia Kỳ.

[00:24:04] Bây giờ mẹ giao người con trai yêu quý nhất của mẹ

[00:24:06] cho con.

[00:24:07] Mẹ đột nhiên không còn vướng bận gì nữa.

[00:24:10] Hy vọng con sẽ đối xử tốt với nó.

[00:25:08] Nhiếp Khải!

[00:25:31] Niệm Trung...

[00:25:32] Niệm Trung...

[00:25:36] Niệm Trung!

[00:25:37] Niệm Trung!

[00:25:41] Nhiếp Khải!

[00:25:42] Niệm Trung!

[00:25:44] Nếu tôi có chuyện gì,

[00:25:46] cậu nhất định phải giúp tôi chăm sóc Gia Kỳ.

[00:25:48] Niệm Trung, đừng nói những lời như vậy.

[00:25:49] Cậu sẽ không sao đâu.

[00:25:51] Hứa với tôi đi...

[00:25:53] Đừng nói nữa.

[00:25:54] Niệm Trung!

[00:25:59] Anh không được vào, ở ngoài đợi.

[00:26:24] Nhiếp Khải, sao vậy?

[00:26:28] Chuyện gì vậy?

[00:26:30] Niệm Trung đâu?

[00:26:31] Sao vậy?

[00:26:32] Niệm Trung sao rồi?

[00:26:33] Niệm Trung đã đỡ cho tôi một nhát dao.

[00:26:36] Bây giờ đang cấp cứu.

[00:26:39] Gia Kỳ, xin lỗi.

[00:26:40] Nếu không phải vì tôi...

[00:26:43] Sẽ không có chuyện gì đâu...

[00:26:46] Sẽ không có chuyện gì đâu.

[00:26:49] Sẽ không có chuyện gì đâu...

[00:26:56] Sẽ không có chuyện gì đâu...

[00:27:02] Bác sĩ, sao rồi ạ?

[00:27:03] Tôi đã cố gắng hết sức.

[00:27:04] Nhát dao này đâm rất sâu,

[00:27:06] vị trí lại vừa hay

[00:27:06] ở gần tim bên ngực trái.

[00:27:08] Bệnh nhân mất máu quá nhiều.

[00:27:09] Có thể qua khỏi hay không,

[00:27:10] tối nay là giai đoạn quan trọng.

[00:27:13] Nhưng anh ấy sẽ được cứu.

[00:27:14] Đúng không, bác sĩ?

[00:27:15] Bác sĩ...

[00:27:51] ...

[00:28:06] Phiền anh chăm sóc Niệm Trung giúp tôi,

[00:28:08] tôi sẽ quay lại ngay.

[00:28:10] Được.

[00:28:30] Niệm Trung,

[00:28:31] sao cậu lại ngốc như vậy?

[00:28:36] Cậu đừng tưởng cậu đỡ cho tôi một nhát dao

[00:28:38] là có thể trốn tránh trách nhiệm của mình.

[00:28:41] Trách nhiệm của cậu là Gia Kỳ.

[00:28:43] Người chăm sóc cô ấy cả đời là cậu.

[00:28:48] Cậu đừng hòng đổ Gia Kỳ cho tôi.

[00:28:50] Lời tôi nói...

[00:28:52] Lời tôi nói với cậu,

[00:28:53] cậu có nghe thấy không?

[00:28:56] Là đàn ông đích thực,

[00:28:56] là đàn ông đích thực

[00:28:58] thì mau tỉnh lại cho tôi.

[00:28:59] Tỉnh lại!

[00:29:59] Từ đầu đến cuối,

[00:30:01] Gia Kỳ không rơi một giọt nước mắt nào.

[00:30:06] Bởi vì từ đầu đến cuối,

[00:30:08] cô ấy đều tin Niệm Trung nhất định sẽ không sao.

[00:30:13] Đây chính là niềm tin của Gia Kỳ đối với Niệm Trung.

[00:30:15] Cho nên,

[00:30:19] vốn không có ai có thể xen vào giữa họ.

[00:30:21] Phải không?

[00:31:41] Niệm Trung.

[00:31:43] Anh tỉnh rồi.

[00:31:45] Cảm thấy thế nào?

[00:31:49] Gia Kỳ.

[00:31:52] Lần sau đừng mở nhạc to như vậy.

[00:32:20] Ý chí sinh tồn của bệnh nhân rất mạnh mẽ,

[00:32:21] cậu ấy đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi.

[00:32:24] Cảm ơn bác sĩ.

[00:32:27] Cậu có biết không,

[00:32:28] cậu đã làm chúng tôi sợ chết khiếp.

[00:32:30] Xin lỗi, đã để mọi người lo lắng.

[00:32:43] Sao vậy?

[00:32:44] Niệm Trung, sao vậy?

[00:32:46] Không có gì.

[00:32:46] Anh muốn lấy nước.

[00:32:49] Em giúp anh lấy. Được.

[00:32:52] Nghỉ ngơi cho tốt.

[00:33:00] Từ từ thôi.

[00:33:10] Mặt trời lên rồi.

[00:33:13] Đúng vậy.

[00:33:15] Rất thích hợp để chúng ta rút lui rồi.

[00:33:24] Nói đúng lắm.

[00:33:26] Anh định về khách sạn làm việc sao?

[00:33:28] Dạo này rất bận,

[00:33:30] đều không ngủ ngon,

[00:33:31] cũng không có thời gian ngủ.

[00:33:34] Còn em thì sao?

[00:33:35] Cũng tạm ổn.

[00:33:41] Nhiếp Khải, dạo này luyện tập rất chăm chỉ.

[00:33:44] Bởi vì trước đây em đã nói với thầy,

[00:33:46] cuộc thi đấu đó của em sắp kết thúc rồi.

[00:33:49] Đã đến lúc tan cuộc.

[00:33:51] Cho nên dạo này phải tìm một chiến trường mới

[00:33:54] để giải tỏa.

[00:33:57] Cuộc thi đấu đó cậu thắng chưa?

[00:33:59] Không thắng.

[00:34:00] Nhưng cũng không tính là thua.

[00:34:02] Nhưng mà huấn luyện viên, thầy có biết không?

[00:34:05] Đôi khi chọn một khoảnh khắc đẹp đẽ,

[00:34:08] vinh quang rút lui,

[00:34:10] lại là một loại vinh dự.

[00:34:12] Vinh dự

[00:34:13] Vinh dự.

[00:34:13] Cậu luyện võ tốt như vậy,

[00:34:15] tôi tuyệt đối tin vào phán đoán của cậu.

[00:34:17] Nhân tiện, dạo này có một cơ hội,

[00:34:19] tôi muốn giới thiệu cậu đi,

[00:34:19] không biết cậu có hứng thú không.

[00:34:22] Cơ hội gì?

[00:34:23] Bạn bè trong giới võ thuật của tôi,

[00:34:25] họ ở Mỹ

[00:34:25] đã lập một kế hoạch đào tạo huấn luyện viên.

[00:34:27] Tôi nghĩ là

[00:34:29] Nếu cậu có thể đi,

[00:34:30] tương lai nhất định sẽ rất tốt.

[00:34:31] Thật sao?

[00:34:32] Chỉ có điều,

[00:34:33] tôi sợ cậu không thể từ bỏ công việc hiện tại.

[00:34:56] Dì.

[00:35:03] Niệm Trung.

[00:35:04] Ta nghe nói con bị bệnh,

[00:35:05] cho nên ta đến...

[00:35:07] Không sao.

[00:35:08] Đã đến rồi sao lại phải đi chứ?

[00:35:12] Ta sợ làm phiền con nghỉ ngơi.

[00:35:15] Lúc con sắp nhậm chức Tổng giám đốc,

[00:35:18] dì cũng đến, phải không?

[00:35:21] Sao con biết?

[00:35:23] Mặc dù con đã từ chối công việc đó,

[00:35:25] nhưng con vẫn hy vọng

[00:35:26] mọi người có thể biết rằng,

[00:35:27] con, Chu Niệm Trung,

[00:35:28] có được thành tựu hôm nay

[00:35:31] là vì con có hai người mẹ vĩ đại.

[00:35:37] Trước đây con đã từng oán trách dì.

[00:35:41] Nhưng sau khi đi qua quỷ môn quan một lần,

[00:35:44] con mới phát hiện ra rằng,

[00:35:46] con người nên trân trọng

[00:35:48] những người đang sống.

[00:35:53] Chúng ta đều đã từng bị số phận sắp đặt,

[00:35:56] gây ra nhiều hiểu lầm và hối tiếc.

[00:35:58] Nếu như khoảng thời gian không vui và đáng tiếc ấy đã là quá khứ, vậy thì...

[00:36:03] con muốn hỏi dì,

[00:36:05] từ nay về sau,

[00:36:07] dì có bằng lòng cùng con

[00:36:08] và Gia Kỳ sống cùng nhau không?

[00:36:12] Mẹ.

[00:36:24] Con trai.

[00:36:26] Mẹ.

[00:36:36] Niệm Trung, hồi phục tốt không?

[00:36:38] Tốt lắm ạ

[00:36:39] Không sao rồi.

[00:36:40] Gầy đi nhiều rồi.

[00:36:41] Không có, đâu có gầy.

[00:36:42] Chúng ta vào phòng nói chuyện.

[00:36:55] Có phải tôi làm Tổng giám đốc

[00:36:56] chưa đủ tốt,

[00:36:58] cho nên anh không muốn

[00:36:59] tiếp tục làm trợ lý đặc biệt của tôi?

[00:37:01] Cô biết rõ tôi không phải vì lý do này.

[00:37:05] Anh vẫn không thể buông bỏ được.

[00:37:08] Cô thật sự đã buông bỏ rồi sao?

[00:37:13] Nói thật nhé,

[00:37:15] tôi tự nhận so với Gia Kỳ,

[00:37:17] tình yêu của tôi dành cho Niệm Trung không kém cô ấy.

[00:37:21] Nhưng tối hôm đó,

[00:37:23] ở bệnh viện,

[00:37:25] thấy Niệm Trung cần sự quan tâm của Gia Kỳ,

[00:37:30] tôi đột nhiên hiểu ra.

[00:37:33] Đi so đo ai yêu nhiều hơn,

[00:37:35] ai yêu ít hơn,

[00:37:36] thật sự rất ngốc.

[00:37:40] Tôi đã từng cho rằng

[00:37:41] chỉ cần niềm tin của tôi đủ mạnh mẽ,

[00:37:44] Niệm Trung nhất định sẽ phát hiện ra

[00:37:46] tất cả những gì tôi đã hy sinh cho anh ấy.

[00:37:50] Tôi đã từng đi hỏi Gia Kỳ

[00:37:53] khi nào trả Niệm Trung lại cho tôi.

[00:37:57] Kết quả cuối cùng,

[00:37:58] Niệm Trung vẫn lại cùng với Gia Kỳ.

[00:38:02] Anh ấy cho tôi là tình yêu tương đối

[00:38:06] hay là sự biết ơn,

[00:38:09] tôi cũng không rõ nữa.

[00:38:12] Anh thấy tôi còn có thể không buông bỏ được sao?

[00:38:18] Tôi hiểu.

[00:38:20] Vào khoảnh khắc

[00:38:20] Niệm Trung đỡ nhát dao đó cho tôi,

[00:38:23] tôi đã hiểu ra tất cả.

[00:38:24] Cho nên tôi quyết định

[00:38:27] rút lui hoàn toàn.

[00:38:29] Niệm Trung có biết anh sắp đi không?

[00:38:38] Từ từ thôi.

[00:38:39] Không sao.

[00:38:41] Không cần dìu nữa.

[00:38:42] Bác sĩ đã nói anh có thể xuất viện rồi,

[00:38:43] anh không còn là bệnh nhân nữa.

[00:38:44] Em xem

[00:38:46] Con từ từ thôi, Niệm Trung.

[00:38:48] Con từ từ thôi, Niệm Trung.

[00:38:48] Cái gì mà không phải bệnh nhân?

[00:38:50] Vết thương của con mới vừa lành lại,

[00:38:52] mẹ còn phải đi mua ít đồ bổ,

[00:38:53] tẩm bổ cho con thật tốt.

[00:38:55] Mẹ, không cần mua đồ bổ đâu.

[00:38:56] Đắng lắm, con không ăn nổi đâu.

[00:38:57] Mẹ xem, miệng vẫn còn kén chọn như vậy.

[00:38:59] Lần sau chúng ta sẽ chọn một số

[00:39:00] loại thuốc đắng,

[00:39:01] bắt anh ấy uống một tháng.

[00:39:03] Sao vậy?

[00:39:04] Mẹ chồng nàng dâu nhanh chóng thân thiết vậy rồi à?

[00:39:05] Còn lắm lời.

[00:39:07] Trưởng phòng Châu

[00:39:08] Trưởng phòng Châu à!

[00:39:10] Mọi người về nhanh vậy.

[00:39:12] Lúc nãy chúng tôi còn định đi đón anh.

[00:39:14] Đừng khách sáo như vậy, Tiểu Châu.

[00:39:15] Em cứ giữ lòng tốt này

[00:39:16] để chăm sóc cho Bàng Hiến là được rồi.

[00:39:19] Trưởng phòng Châu,

[00:39:19] sao anh từ bệnh viện về

[00:39:21] mà tính cách thay đổi hẳn vậy?

[00:39:24] Gặp chuyện vui mà.

[00:39:26] Vậy bây giờ vấn đề nhà anh đã giải quyết xong rồi,

[00:39:28] lại có nhà để ở,

[00:39:29] chỉ còn thiếu kết hôn với Gia Kỳ nữa thôi.

[00:39:34] Chị đừng làm lạc đề.

[00:39:35] Cô, cháu có nói sai đâu.

[00:39:36] Cô cũng nhất định hy vọng

[00:39:37] hai người họ kết hôn, phải không ạ?

[00:39:38] Đúng thế

[00:39:39] Phải.

[00:39:41] Em đi với chị.

[00:39:43] Đi thôi.

[00:39:47] Bàng Hiến, cậu ngồi đi.

[00:39:48] Cô Châu, cảm ơn cô.

[00:39:50] Tôi vào giúp họ một tay.

[00:39:51] Được, con không sao ạ

[00:39:57] Sao vậy, Bàng Hiến?

[00:39:58] Ngồi đi.

[00:40:05] Khách sạn mọi việc đều ổn cả chứ?

[00:40:07] Nghe nói bây giờ phòng Kế hoạch do cậu phụ trách.

[00:40:09] Niệm Trung, thật sự xin lỗi.

[00:40:12] Chuyện giả mạo chữ ký trước đây,

[00:40:13] tôi vẫn luôn muốn xin lỗi cậu,

[00:40:14] nhưng không có cơ hội.

[00:40:16] Tôi vô cùng biết ơn cậu giúp tôi làm nhiều việc như vậy,

[00:40:18] những lời này thật ra tôi nên nói từ lâu rồi,

[00:40:20] nhưng vẫn không thể nói ra được.

[00:40:22] Niệm Trung, tôi...

[00:40:23] Bàng Hiến.

[00:40:26] Bây giờ cậu nói nhiều như vậy,

[00:40:27] ngược lại sẽ làm tôi khó xử, cậu biết không?

[00:40:28] Không phải, tôi...

[00:40:29] Chúng ta có phải là bạn học tốt không?

[00:40:30] Phải, đương nhiên là phải. Đúng không?

[00:40:33] Nếu đã là vậy,

[00:40:33] thì những lời cảm ơn và xin lỗi đó

[00:40:34] Rút lại hết đi!

[00:40:36] Tập trung tâm trí vào công việc của cậu đi.

[00:40:39] Cậu phải cố gắng lên.

[00:40:40] Tôi vẫn rất coi trọng cậu, hiểu không?

[00:40:42] Hiểu không?

[00:40:44] Hiểu không?

[00:40:44] Thật sự hiểu.

[00:40:45] Thật sự hiểu.

[00:40:48] Cố lên.

[00:40:51] Họp lớp cũng không rủ tôi.

[00:40:59] Nhìn vẻ nghiêm túc của Bàng Hiến,

[00:41:01] tôi tin rằng

[00:41:02] cậu ấy sẽ làm tốt công việc của phòng Kế hoạch.

[00:41:02] cậu ấy sẽ làm tốt công việc của phòng Kế hoạch.

[00:41:03] Đúng vậy.

[00:41:05] Trải qua nhiều chuyện như vậy,

[00:41:05] cậu ấy nên trưởng thành hơn.

[00:41:09] Tôi đã từ chức rồi.

[00:41:14] Vì huấn luyện viên

[00:41:15] đã cho tôi một cơ hội rất tốt,

[00:41:19] để tôi có thể tìm lại

[00:41:20] giấc mơ đánh quyền năm xưa.

[00:41:25] Thật sự chỉ là...

[00:41:26] Đúng vậy.

[00:41:27] Thật sự.

[00:41:28] Thật sự chỉ là như vậy.

[00:41:30] Cậu đừng nghĩ nhiều.

[00:41:36] Bị tôi đè bẹp rồi.

[00:41:38] Còn nhớ không?

[00:41:40] Từ nhỏ tôi và cậu đã nói với nhau,

[00:41:43] bất cứ chuyện gì chúng ta cũng phải chia đôi.

[00:41:47] Nào.

[00:41:49] Chúng ta không chỉ bánh mì chia đôi,

[00:41:52] lúc bị phạt cũng chia đôi,

[00:41:56] thậm chí cả dũng khí cũng chia đôi.

[00:42:00] Đúng vậy.

[00:42:01] Những ngày tháng đó thật đáng để hoài niệm.

[00:42:06] Cho nên sự ra đi của tôi không phải là từ bỏ Gia Kỳ,

[00:42:09] mà là chuyển tình yêu của tôi dành cho cô ấy

[00:42:11] vào tay cậu.

[00:42:12] Một nửa của tôi cộng với một nửa của cậu,

[00:42:15] cậu nhất định phải hứa với tôi

[00:42:16] sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.

[00:42:17] Để cho Gia Kỳ của chúng ta

[00:42:18] trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới, được không?

[00:42:23] Tôi nghĩ cậu sẽ không làm tôi thất vọng chứ?

[00:42:24] Phải không?

[00:42:42] Bánh mì này tuy bị đè bẹp,

[00:42:43] nhưng vẫn rất ngon.

[00:42:45] Đương nhiên rồi.

[00:43:08] Con ở nhà Niệm Trung cả ngày à?

[00:43:09] Mẹ.

[00:43:13] Lời mẹ nói đối với con

[00:43:13] không còn ý nghĩa gì nữa rồi phải không?

[00:43:17] Ngồi đi

[00:43:21] Nếu hôm nay Châu Niệm Trung

[00:43:22] cậu ta thuận lợi trở thành

[00:43:23] Tổng giám đốc của khách sạn,

[00:43:24] chuyện cưới xin của các con mẹ sẽ không có ý kiến.

[00:43:27] Nhưng cậu ta hoàn toàn không biết điều,

[00:43:29] đã đẩy cơ hội tốt đẹp ra ngoài cửa.

[00:43:31] Một người như vậy,

[00:43:32] mẹ làm sao có thể yên tâm

[00:43:33] giao phó con cho cậu ta được?

[00:43:35] Gia Kỳ, đến lúc đó... Mẹ.

[00:43:37] Mẹ đã từng thật sự yêu chưa?

[00:43:40] Mẹ có bất kỳ hối tiếc nào không?

[00:43:42] Không được gả vào nhà giàu

[00:43:44] là nỗi tiếc nuối cả đời của mẹ.

[00:43:46] Điều này con đã biết từ nhỏ.

[00:43:48] Mẹ đặt tất cả hy vọng

[00:43:49] lên người con.

[00:43:51] Con cũng đã từng rất cố gắng

[00:43:52] muốn thử làm hài lòng mẹ.

[00:43:54] Thật đó, con đã thật sự cố gắng rồi.


 0 commentaires sort   Trier par


Suivant