(AI-sub) Sóng gió Tây Quan vietsub tập 21+22 - Trần Khôn, Tôn Lệ
Phụ đề được dịch bằng AI, cần bạn góp sức hoàn thiện. Liên hệ tham gia tại Facebook: https://www.facebook.com/profi....le.php?id=1000678863 -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- Giữa lòng Tây Quan hoa lệ những năm 1920, tình yêu và tình bạn của một nhóm thanh niên ưu tú bị đặt vào thử thách khốc liệt nhất. <br>Với sự tham gia của cặp đôi vàng Trần Khôn và Tôn Lệ, "Sóng gió Tây Quan" sẽ cuốn bạn vào vòng xoáy của những mối tình nồng cháy, những nghĩa tình huynh đệ sâu nặng và cả những lựa chọn sinh tử trước vận mệnh của đất nước. Liệu họ sẽ chọn tình yêu hay lý tưởng?
[00:00:04] Gia Tuấn
[00:00:06] Chị Kỳ
[00:00:07] Lên đây đi.
[00:00:14] Anh đến đúng lúc lắm.
[00:00:15] Bọn em còn đang định đi tìm anh đó.
[00:00:17] Chuyện gì vậy?
[00:00:18] Bọn em muốn mời chị cũng tham gia đại tuần hành.
[00:00:20] Chị Kỳ, tham gia đội của bọn em đi.
[00:00:23] Nhưng chị đâu phải sinh viên.
[00:00:24] Không sao.
[00:00:25] Em là bộ trưởng tổ chức, Thiên Tuệ là bộ trưởng ngoại liên.
[00:00:28] Hai chúng em quyết là được.
[00:00:29] Thật không?
[00:00:30] Vậy chị tham gia.
[00:00:33] Tốt quá rồi.
[00:00:36] Vậy chị đợi em một lát, em dọn dẹp hậu đài đã.
[00:00:38] Đợi Thiên Tuệ về, chúng ta cùng đi ăn cơm.
[00:00:40] Được, em đi làm đi.
[00:01:14] Mạch Kỳ cười thật vui vẻ.
[00:01:17] Trong những bông tuyết bay lượn, cô ấy thật đẹp.
[00:01:21] Cô ấy và Gia Tuấn thật xứng đôi.
[00:01:25] Còn tôi lại ở trong niềm vui này,
[00:01:27] ngửi thấy một mùi hương chẳng lành.
[00:01:30] Quảng Châu vốn không nên có tuyết rơi.
[00:01:33] Tháng sáu lại càng không nên có tuyết.
[00:01:49] Sao rồi?
[00:01:52] Quân đội của Tây dương đã khẩn cấp vào Quảng Châu.
[00:01:55] Ngày mai chắc chắn sẽ nổ súng.
[00:01:57] Chắc chắn không?
[00:01:58] Tôi hỏi thăm được từ người bạn ở tòa lãnh sự.
[00:02:00] Tàu chiến của Anh đã đến Bạch Nga Đàm rồi.
[00:02:03] Chắc như đinh đóng cột.
[00:02:11] Chú Trung.
[00:02:12] Chuẩn bị xe.
[00:02:15] Cậu đi cũng vô dụng, Thiên Hữu sẽ không nghe cậu đâu.
[00:02:18] Nó không nghe tôi, tôi tìm người khác nói với nó.
[00:02:20] Lấy cho tôi một tờ chi phiếu trống.
[00:02:23] Mau lấy cho tôi.
[00:02:25] Cậu đợi đấy.
[00:02:50] Ai đó?
[00:02:54] Các người làm gì vậy?
[00:02:59] Vào đi, vào đi.
[00:03:30] Đây là đâu?
[00:03:32] Sở tuần bổ, mời tổng chỉ huy đến đây ngồi chơi.
[00:03:37] Mời như vậy sao?
[00:03:41] Ông muốn làm gì?
[00:03:42] Không muốn làm gì cả.
[00:03:44] Qua ngày mai sẽ thả cậu đi.
[00:03:47] Ông tưởng không có tôi thì cuộc đại tuần hành sẽ không thể tiến hành sao?
[00:03:51] Nói đúng lắm, không có cậu, tuần hành vẫn sẽ tiến hành,
[00:03:54] cũng sẽ tiến vào khu lãnh sự quán.
[00:03:56] Cho nên nể tình mẹ cậu và vợ tôi có vài phần giao tình,
[00:03:59] cộng thêm số tiền này, tôi cứu cậu một mạng.
[00:04:02] Các người sẽ nổ súng.
[00:04:05] Oan hồn ở Thượng Hải đều sẽ đến Quảng Châu tìm người thế thân.
[00:04:09] Chính là kiếp số khó thoát.
[00:04:11] Thả tôi ra.
[00:04:15] Cậu là bị bắt đến đây,
[00:04:16] không cần lo lắng mang tội danh lâm trận bỏ trốn.
[00:04:19] Đợi tin tức truyền qua,
[00:04:21] bên phía các cậu tự nhiên sẽ có người đến thương thảo.
[00:04:22] Khi đó, cậu có thể về nhà một cách rất vẻ vang.
[00:04:27] Chúc ngủ ngon.
[00:04:29] Lũ súc sinh các người.
[00:04:30] Đồ đao phủ.
[00:04:31] Giết hại dân chúng tay không tấc sắt.
[00:04:33] Người Trung Quốc sẽ không tha cho các người đâu.
[00:04:35] Các người đều sẽ xuống địa ngục.
[00:04:52] Bộ trưởng Tạ.
[00:04:53] Mau tới đây! Có người không...
[00:04:59] Chân của tôi, chân của tôi.
[00:05:03] Thiên Hữu.
[00:05:05] Thế nào rồi?
[00:05:07] Ngày mai, người Anh
[00:05:09] sẽ nổ súng vào đoàn tuần hành ở Sa Cơ.
[00:05:11] Mau đi báo cho tỉnh công hội.
[00:05:14] Là người của sở tuần bổ nói với anh à?
[00:05:17] Không cần để ý đến họ.
[00:05:18] Họ tung tin đồn nhảm nhí,
[00:05:19] muốn phá hoại cuộc tuần hành.
[00:05:21] Tin tôi đi, đây là thật, là thật.
[00:05:24] Là thật thì anh có về được không?
[00:05:26] Đưa đến bệnh viện, mau đưa đến bệnh viện.
[00:05:29] Cáng đâu.
[00:05:30] Nhanh, nhanh, nhanh.
[00:05:34] Cẩn thận, cẩn thận, chậm thôi, chậm thôi.
[00:05:41] Trên đường cẩn thận, để ý một chút.
[00:05:49] Sao vậy?
[00:05:49] Thiên Hữu.
[00:05:56] Sao lại đánh con ra nông nỗi này?
[00:06:00] Con sẽ không tha cho họ.
[00:06:02] Khóc, khóc, khóc, xem chuyện tốt con làm này.
[00:06:05] Con còn không phải vì Thiên Hữu sao?
[00:06:07] Sao con biết họ sẽ...
[00:06:10] Anh cả.
[00:06:11] Anh cả, anh sao vậy?
[00:06:14] Sao lại thế này?
[00:06:17] Cùng chú Trung đến nhà dì của con,
[00:06:18] lấy thuốc kim sang, mau đi đi.
[00:06:20] Vâng, vâng.
[00:06:25] A Quế, đưa Thiên Hữu vào phòng.
[00:06:28] A Trụ, đóng cổng lớn lại.
[00:06:31] Không cho phép bất kỳ ai vào.
[00:06:41] Mẹ, về nhà đi.
[00:06:45] Chân của Tạ Thiên Hữu có bị gãy không?
[00:06:47] Con đừng quan tâm những chuyện này.
[00:06:47] Con về nhà trước đi, về nhà đi.
[00:06:50] Chị Gia Nghi, chị đừng đi nữa.
[00:06:52] Anh ấy không sao, chị yên tâm đi.
[00:06:54] Nhưng mà đợi Gia Tuấn về,
[00:06:55] nhất định phải nói với em ấy,
[00:06:57] ngày mai đừng ra ngoài.
[00:06:58] Chị về đi, mau về đi.
[00:07:01] Ngày mai có chuyện gì sao?
[00:07:03] Chị đừng hỏi nữa, chị nói với em ấy là được, được không?
[00:07:24] Chị Kỳ, cái này để đó. Ừm.
[00:07:31] Xong rồi.
[00:07:33] Mọi thứ đã sẵn sàng, chúng ta đi thôi.
[00:07:37] Nhưng Thiên Tuệ vẫn chưa đến.
[00:07:40] Con bé đó, em đoán nó về nhà từ sớm rồi, kệ nó đi.
[00:07:44] Chị Kỳ, chị xem mấy hôm nay em bận,
[00:07:45] đến quần áo cũng chưa thay, bốc mùi rồi.
[00:07:48] Chị về nhà thay quần áo với em nhé.
[00:07:50] Đi.
[00:08:13] Em đợi chị ở đây nhé.
[00:08:16] Đến nơi rồi, cùng vào đi.
[00:08:18] Đi nào.
[00:08:27] Thế này mà cậu còn ra ngoài làm gì?
[00:08:29] Thật là, ông chủ bà chủ lại quở trách mất.
[00:08:32] Ồ, tổng chỉ huy Tạ, muộn thế này còn muốn ra ngoài à?
[00:08:36] Thấy bộ dạng này của tôi,
[00:08:38] cô rất vui, phải không?
[00:08:40] Không, em mừng cho anh Thiên Hữu.
[00:08:44] Máu có thể đổ vào ngày mai,
[00:08:47] thì hôm nay anh đã đổ rồi.
[00:08:50] Cô muốn nói gì?
[00:08:53] Em chúc phúc cho Gia Tuấn và Mạch Kỳ.
[00:08:56] Em mừng cho họ.
[00:09:24] Là chị à.
[00:09:29] Gia Tuấn đâu?
[00:09:30] Gia Tuấn đang tắm.
[00:09:35] Chị, chị chưa ngủ à?
[00:09:39] Gia Tuấn, chị có chuyện muốn nói với em.
[00:09:43] Chị, chị nói đi.
[00:09:47] Gia Tuấn, chị ra ngoài đợi em.
[00:09:54] Chị, có chuyện gì chị cứ nói.
[00:10:00] Gia Tuấn.
[00:10:01] Sao em lại đưa cô ấy về đây?
[00:10:04] Cô ấy về thay quần áo với em.
[00:10:06] Sáng mai bọn em sẽ đi tham gia đại tuần hành.
[00:10:10] Gia Tuấn.
[00:10:12] Em thích cô ấy à?
[00:10:16] Thích.
[00:10:22] Chị sao thế này?
[00:10:28] Một tai nạn bất ngờ, bị ngã thôi.
[00:10:31] Ngày mai chị định đi tham gia tuần hành à?
[00:10:34] Thế này còn đi được không?
[00:10:38] Không đi được nữa rồi, tiếc thật.
[00:10:42] Không sao.
[00:10:43] Lần sau tham gia cũng được.
[00:10:47] Đúng vậy, lần sau tham gia cũng được.
[00:10:50] Cậu chủ nên về nghỉ ngơi rồi.
[00:10:52] Chân của cậu đau lắm.
[00:11:02] Mạch Kỳ.
[00:11:04] Còn chuyện gì không ạ?
[00:11:07] Không có gì, chúc hai người ngày mai tuần hành thành công.
[00:11:12] Cảm ơn chị.
[00:11:27] Anh Gia Tuấn.
[00:11:30] Anh Gia Tuấn.
[00:11:31] Tiểu Hạnh Tử.
[00:11:33] Chị Mạch Kỳ, sao chị lại ở đây?
[00:11:35] Chị đang đợi anh Gia Tuấn của em.
[00:11:38] Muộn thế này sao em chưa đi ngủ?
[00:11:40] Bà chủ dặn ngày mai không ai được ra ngoài.
[00:11:43] Em nghe nói ngày mai anh Gia Tuấn đi tuần hành,
[00:11:45] lo lắng lắm.
[00:11:47] Tiểu Hạnh Tử không cần lo.
[00:11:48] Tuần hành là chuyện tốt, là vận động cách mạng.
[00:11:52] Vậy thì tốt, em về đây.
[00:11:55] Tiểu Hạnh Tử.
[00:12:04] Cái này tặng em nhé.
[00:12:09] Tặng em?
[00:12:10] Tặng em.
[00:12:12] Chị Mạch Kỳ, sao chị lại tặng vòng cho em?
[00:12:16] Vì em đeo đẹp.
[00:12:19] Vậy còn chị? Chị đeo cũng đẹp mà.
[00:12:22] Vì Tiểu Hạnh Tử đáng yêu.
[00:12:24] Em đáng yêu nên mới tặng em.
[00:12:30] Nếu em không muốn ở đây,
[00:12:31] có thể bán nó đi để chuộc thân.
[00:12:36] Được rồi, mau về ngủ đi.
[00:12:38] Đi đi.
[00:12:50] Cạn ly.
[00:12:55] Ngọt thật.
[00:12:58] Bình thường em không uống được chút rượu nào,
[00:13:00] nhưng loại rượu gạo này,
[00:13:01] em có thể uống ít nhất năm bát, chị tin không?
[00:13:04] Không tin.
[00:13:06] Thật sự không tin.
[00:13:19] Tin không?
[00:13:20] Nhìn bộ dạng ăn vạ của em kìa, tin rồi.
[00:13:23] Uống ít thôi, đừng say.
[00:13:24] Ăn cái này sao mà say được.
[00:13:50] Gia Tuấn, uống nữa là say thật đấy.
[00:13:54] Chị Kỳ,
[00:13:56] em ở bên chị thật vui.
[00:13:59] Còn chị?
[00:14:01] Em cười gì chứ, mau nói đi, mau nói đi.
[00:14:07] Được, chị cũng vui.
[00:14:09] Thật sự giống em à?
[00:14:13] Giống em.
[00:14:39] Chị Kỳ, chị nói gì?
[00:14:42] Chị nói Thiên Tuệ.
[00:14:43] Thiên Tuệ là một cô gái tốt.
[00:14:45] Chị rất thích cô bé.
[00:14:47] Chị thích cô ấy?
[00:14:51] Nhưng chị không thấy cô ấy rất ngang bướng sao?
[00:14:55] Em không thể chỉ nhìn vào khuyết điểm của người ta.
[00:14:57] Cô bé đơn thuần, lương thiện, lại rất lãng mạn.
[00:15:01] Những điều này em đều không thấy sao?
[00:15:07] Cô ấy tốt thế à?
[00:15:09] Vậy còn em?
[00:15:12] Em cũng rất tốt.
[00:15:14] Em chân thật, nhiệt tình, trung thành.
[00:15:19] Chị có thích ưu điểm của em không?
[00:15:22] Thích một người không cần gì cả,
[00:15:26] chỉ là thích thôi là được rồi.
[00:15:36] Mạch Kỳ, cảm ơn chị.
[00:15:39] Em thật sự rất vui.
[00:15:41] Cảm ơn.
[00:15:44] Gia Tuấn, uống ít thôi.
[00:15:54] Em đã uống bát thứ sáu rồi.
[00:16:02] Sắp bảy bát rồi.
[00:16:03] Không được uống nữa.
[00:16:07] Em vẫn còn uống được, chị tin không?
[00:16:09] Đừng uống nữa, uống nữa là say đấy.
[00:16:43] Gia Tuấn, chị đi trước đây.
[00:17:40] Đòi lại nợ máu từ bọn đế quốc.
[00:17:57] Tiểu Hạnh Tử, ở đây không có việc của em nữa.
[00:17:59] Em về nhà trước đi, về nhà trước đi.
[00:18:24] Đả đảo cường quyền!
[00:18:29] Báo thù cho người đã chết!
[00:18:35] Đuổi bọn thực dân ra khỏi Trung Quốc!
[00:18:39] Đả đảo chủ nghĩa đế quốc!
[00:18:43] Báo thù cho người đã chết!
[00:18:47] Đả đảo chủ nghĩa đế quốc!
[00:18:49] Báo thù cho người đã chết!
[00:19:04] Đả đảo chủ nghĩa đế quốc!
[00:19:07] Thiên Tuệ.
[00:19:10] Thiên Tuệ.
[00:19:59] Đồng bào, chúng ta không cần sợ chúng.
[00:20:01] Cùng tôi tiến lên!
[00:20:27] Đừng đi, nguy hiểm.
[00:20:29] Thiên Tuệ.
[00:20:39] Mạch Kỳ.
[00:21:37] Để tôi vào.
[00:22:12] Gia Tuấn.
[00:22:16] Gia Tuấn.
[00:22:17] Gia Tuấn.
[00:22:18] Gia Tuấn, anh ở đâu, Gia Tuấn?
[00:22:21] Gia Tuấn.
[00:22:25] Thiên Tuệ, nguy hiểm.
[00:22:28] Gia Tuấn, anh ở đâu?
[00:22:28] Anh ấy không có ở đây.
[00:22:30] Anh ấy không có ở đây, anh ấy không có ở đây.
[00:22:33] Anh ấy chết rồi, phải không?
[00:22:35] Anh ấy chết rồi, em cũng không sống nữa.
[00:22:37] Không phải, anh ấy không có ở đây.
[00:22:38] Anh ấy ở nhà, ở Nam Châu Lý.
[00:22:40] Anh đã nói với em rồi, anh ấy ở nhà, ở Nam Châu Lý.
[00:22:45] Thật không?
[00:22:53] Thiên Tuệ.
[00:23:00] Gia Tuấn.
[00:23:01] Gia Tuấn.
[00:23:02] Gia Tuấn.
[00:23:03] Gia Tuấn.
[00:23:05] Thiên Tuệ sao vậy?
[00:23:06] Gia Tuấn có ở đó không?
[00:23:07] Có, cậu ấy ở trên lầu.
[00:23:10] Thiên Tuệ.
[00:23:20] Gia Tuấn.
[00:23:22] Gia Tuấn, may quá.
[00:23:24] Thiên Tuệ, em sao vậy?
[00:23:27] Không đi tuần hành là tốt rồi.
[00:23:30] Chị Kỳ, chị Kỳ.
[00:23:34] Mạch Kỳ sao vậy?
[00:23:35] Cô ấy ở đâu, cô ấy bị sao rồi?
[00:25:37] Chị Kỳ.
[00:25:40] Chị Kỳ.
[00:25:46] Chị Kỳ.
[00:25:55] Anh đi làm đi.
[00:26:03] Sĩ quan Lương Cẩm Khôn của cục cảnh sát khu 9,
[00:26:06] công bố ghi chép nạn nhân thiệt mạng cho các vị.
[00:26:12] Vết thương do súng, xương sườn trái xuyên qua phần dưới sau sườn phải.
[00:26:17] Xương sườn phải, giữa bụng, hốc nách trái.
[00:26:24] Vùng đỉnh sọ, trán bị trầy xước.
[00:26:27] Phần dưới trước tai trái, má phải.
[00:26:29] Cẩm Khôn, đừng đọc nữa.
[00:26:36] Vùng eo trái, trên xương sườn trái, vùng đùi trái.
[00:26:40] Trên xương ức, nửa trước xương ức.
[00:26:43] Tôi ra ngoài đợi cậu.
[00:26:47] Yết hầu, đầu yết hầu đều bị đè nén.
[00:26:51] Gia Tuấn, đắp cho cô ấy đi.
[00:27:16] Gia Tuấn, nén bi thương nhé.
[00:27:20] Tôi đi xem Thiên Tuệ.
[00:27:43] Thiên Tuệ, Thiên Tuệ.
[00:27:55] Anh Thiên Hữu.
[00:27:57] Cuối cùng anh cũng đến thăm Mạch Kỳ rồi.
[00:28:01] Cô ấy ra đi cũng phải có một bộ quần áo tươm tất.
[00:28:10] Anh vẫn là đừng vào trong.
[00:28:12] Mạch Kỳ sẽ không chấp nhận đâu.
[00:28:15] Vốn dĩ chỉ định đưa đến tay cô tôi sẽ đi.
[00:28:19] Vậy tối hôm qua,
[00:28:20] Mạch Kỳ có biết điều gì đang chờ cô ấy không?
[00:28:30] Anh Thiên Hữu.
[00:28:36] Gia Tuấn, mang cái này vào cho cô ấy đi.
[00:28:39] Đừng nhận, Gia Tuấn.
[00:28:42] Nếu hôm qua anh đã không đi kinh động cô ấy,
[00:28:43] thì hôm nay anh càng đừng đi kinh động cô ấy nữa.
[00:28:47] Anh đi đi.
[00:29:27] Xin hỏi, vị trưởng quan bên đó nói
[00:29:29] có thể đến đây hỏi một chút.
[00:29:32] Tìm người à?
[00:29:33] Vâng, có người nói là để ở đây,
[00:29:36] nhưng tôi xem rồi đều không có.
[00:29:39] Người cô tìm tên là gì?
[00:29:43] Tên là Mạch Kỳ.
[00:29:44] Mạch Kỳ à?
[00:29:45] Tôi tìm giúp cô.
[00:29:50] Ở đây có, là để ở đây.
[00:29:53] Người thân đã đến rồi, còn nhận thi thể rồi.
[00:29:56] Ở đây có ghi chép.
[00:29:58] Cô xem, Phương Gia Tuấn,
[00:30:01] Phương Gia Nghi, Tạ Thiên Tuệ, Mạch Tam Đa.
[00:30:06] Cô tên gì?
[00:30:10] Tiểu Hạnh Tử.
[00:30:12] Sao em lại đến đây?
[00:30:16] Sao vậy, đừng khóc.
[00:30:20] Anh Cẩm Khôn, em...
[00:30:24] Em muốn đến thăm chị Mạch Kỳ.
[00:30:27] Tối hôm qua,
[00:30:29] chị ấy vẫn còn khỏe mạnh, còn nói chuyện với em.
[00:30:36] Đừng khóc nữa.
[00:30:39] Nhiều người thế này, em là người đầu tiên khóc vì cô ấy đấy.
[00:30:45] Anh Cẩm Khôn.
[00:30:47] Đây là chị Mạch Kỳ cho em.
[00:30:51] Em không biết chị ấy sẽ chết.
[00:30:54] Chị ấy là người tốt.
[00:30:56] Em không thể nhận đồ của chị ấy.
[00:31:03] Đồ ngốc.
[00:31:04] Chị Mạch Kỳ để lại cái này cho em,
[00:31:06] em cứ giữ làm kỷ niệm đi, được không?
[00:31:09] Đừng buồn nữa, mau về đi.
[00:31:11] Những chuyện này không nên để em gánh vác.
[00:31:15] Đi đi, về đi, đừng khóc nữa.
[00:31:18] Đi.
[00:31:29] Mạch Kỳ cứ thế ra đi.
[00:31:32] Có lẽ mối liên hệ giữa cô ấy và Nam Châu Lý,
[00:31:34]
[00:31:36] cuối cùng đã chấm dứt.
[00:31:39] Tháng sáu năm 1925, một tháng sáu không nên có tuyết rơi,
[00:31:42] Quảng Châu đã chết rất nhiều người,
[00:31:44] trở thành một mùa hè tràn ngập bi thương.
[00:31:49] Đến rồi, đến rồi.
[00:31:55] Sao rồi?
[00:31:56] Vẫn như cũ.
[00:31:57] Mau vào đi.
[00:31:57] Bác sĩ, mời vào trong.
[00:32:07] Như vậy đã hai ngày rồi.
[00:32:09] Cứ uống thuốc là lại nôn ra.
[00:32:11] Bác sĩ, ông nói xem phải làm sao?
[00:32:17] Gia Tuấn, Gia Tuấn, Gia Tuấn.
[00:32:21] Con ơi, con.
[00:32:33] Gia Tuấn.
[00:33:18] Chị Gia Nghi.
[00:33:20] Gia Tuấn giờ sao rồi?
[00:33:22] Vẫn như cũ, chị vào xem em ấy đi.
[00:33:28] Thiên Tuệ cũng ở đó.
[00:34:07] Em tỉnh rồi.
[00:34:09] Sao em lại ở đây?
[00:34:15] Dì, chị Gia Nghi.
[00:34:19] Dì, chị Gia Nghi.
[00:34:20] Gia Tuấn tỉnh rồi, em ấy tỉnh rồi.
[00:34:23] Gia Tuấn, khỏe chưa con?
[00:34:29] Dì.
[00:34:32] Gia Tuấn, con tỉnh lại rồi, thật dọa chết mẹ.
[00:34:38] Mẹ, con sao vậy?
[00:34:40] Con bị bệnh.
[00:34:41] Bất tỉnh nhân sự đã mấy ngày rồi.
[00:34:43] Lúc đầu sốt rất cao,
[00:34:44] sau đó thì cứ ngủ mãi.
[00:34:46] Ngủ đến giờ mới tỉnh.
[00:34:49] Con mệt rồi.
[00:34:50] Chị Gia Nghi, để em.
[00:34:52] Mệt thì nghỉ ngơi cho khỏe.
[00:35:07] Gia Tuấn cứ thế sống lại.
[00:35:10] Nhưng em ấy vẫn luôn cảm thấy,
[00:35:12] linh hồn của mình phiêu du bất định,
[00:35:14] không biết đã đi đâu.
[00:35:16] Nhớ lại những chuyện trước cơn bạo bệnh này,
[00:35:19] thậm chí thảm án 23 tháng 6 ngay gần,
[00:35:22] đều như cách xa rất xa.
[00:35:26] Gia Tuấn, uống chút trà thảo mộc.
[00:35:30] Thực ra tôi cũng có cảm giác này.
[00:35:33] Đây là một vết thương tưởng như đã lành,
[00:35:35]
[00:35:38] Gia Tuấn nhà tôi, Cẩm Khôn, anh cả,
[00:35:41] còn có Nam Châu Lý của chúng tôi.
[00:35:43] Nhiều năm trước đó,
[00:35:45] và cả cuộc đời dài đằng đẵng của chúng tôi sau này,
[00:35:47] đều bị cắt đứt từ đây.
[00:36:10] May quá, may quá.
[00:36:12] Khi còn khỏe mạnh thì không biết,
[00:36:16] con người thật sự rất yếu đuối.
[00:36:31] Khi nào ra viện vậy?
[00:36:33] Tôi còn tưởng gãy xương phải ở viện lâu lắm.
[00:36:38] Cũng không nằm viện, dưỡng bệnh là khỏi thôi.
[00:36:44] Hôm nay là đại hội đại biểu công nhân bãi công lần thứ nhất.
[00:36:47] Các đại biểu đều rất quan tâm đến anh.
[00:36:49] Nghĩ anh bị thương ở nhà,
[00:36:51] thật là tiếc.
[00:36:54] Mọi người có lòng.
[00:36:57] Lần này, phía công đoàn 洋务 Quảng Châu
[00:36:59] đã chọn ra bốn đại biểu,
[00:37:01] cùng với công đoàn Hồng Kông và Tổng công hội toàn quốc,
[00:37:03] tổng cộng là mười ba người,
[00:37:06] cùng nhau thành lập ủy ban bãi công.
[00:37:07] Nếu anh không bị thương ở nhà,
[00:37:09] trong bốn đại biểu này lẽ ra có một người là anh.
[00:37:13] Đồng chí Đình Quang cũng là một người chứ?
[00:37:17] Không có, không có, không có.
[00:37:20] Tôi ở trong ủy ban tài chính,
[00:37:25] giúp các công nhân bãi công quyên góp tiền.
[00:37:28] Bây giờ phía Hồng Kông có rất nhiều công hữu qua đây,
[00:37:31] khắp nơi đều cần tiền.
[00:37:35] Lần này chân tôi bị thương rất nặng.
[00:37:37] Sau này có lẽ sẽ thành người tàn phế.
[00:37:41] Thương thì có nặng một chút.
[00:37:43] Nhưng xét về mặt thời gian,
[00:37:45] thì lại vừa đúng lúc.
[00:37:48] Nếu không có cái chân bị thương này của anh,
[00:37:50] anh Tạ nói không chừng cũng giống như các đồng chí đã hy sinh,
[00:37:52] lặng lẽ ngã xuống trong mưa bom bão đạn.
[00:37:54] Bây giờ tuy bị thương nặng một chút,
[00:37:57] nhưng anh vẫn là,
[00:37:59] có thể tiếp tục đấu tranh.
[00:38:02] Nói như vậy, chúng ta đều phải cảm ơn người Anh rồi.
[00:38:05] Tạo ra một anh hùng sống sờ sờ.
[00:38:08] Họ tính toán thế nào cũng không tính đến nước này.
[00:38:11] Phải không?
[00:38:14] Người Anh không được, đầu óc ngu dốt.
[00:38:17] Không bằng người Đường chúng ta.
[00:38:18] Nếu sớm tính được,
[00:38:19] bắn chết tôi cho xong.
[00:38:22] Câu này không sai chút nào.
[00:38:24] Chỉ sợ người mình tính kế người mình.
[00:38:28] Bây giờ có người đề xuất quay lại làm việc.
[00:38:30] Ủy ban bãi công đã có kế hoạch từ sớm.
[00:38:33] Vài ngày nữa, đợi các mặt vận hành bình thường,
[00:38:35] sẽ triển khai vận động thanh trừng nội gián.
[00:38:38] Đến lúc đó,
[00:38:39] anh Tạ có lẽ cũng đã khỏi gần hết rồi.
[00:38:44] Nói thật,
[00:38:45] trước đây tôi rất có chí lớn.
[00:38:47] Nhưng lần này bị thương ở chân,
[00:38:49] sau này đi lại có nhanh nhẹn được không,
[00:38:51] cũng không biết.
[00:38:54] Thật sự có chút lực bất tòng tâm.
[00:38:57] Làm cách mạng là phải hy sinh đầu rơi máu chảy.
[00:39:00] Anh Tạ là người có tài hoa,
[00:39:02] đừng quá xem thường bản thân.
[00:39:05] Cũng không phải những chuyện này.
[00:39:07] Chỉ là tinh thần có chút không đủ.
[00:39:11] Vậy nói như thế, sau khi khỏi bệnh,
[00:39:14] có dự định gì không?
[00:39:17] Cũng không cần đợi khỏi bệnh.
[00:39:19] Bây giờ tôi đã có dự định rồi.
[00:39:21] Tôi sắp kết hôn.
[00:39:25] Thật sao?
[00:39:28] Anh Ôn là người đầu tiên biết đấy.
[00:39:32] Chuyện vui, chuyện vui.
[00:39:40] Dì hai, tha cho con đi.
[00:39:41] Đó là vòng của con.
[00:39:43] Đó là vòng của con.
[00:39:45] Đây là vòng của mày?
[00:39:46] Mày tưởng mày là Thất tiên nữ hạ phàm à?
[00:39:48] Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi à?
[00:39:51] Mày mà đeo được cái vòng này?
[00:39:53] Mơ đi.
[00:39:55] Tôi chỉ muốn cho nó biết quy củ của nhà họ Lương chúng ta.
[00:39:58] Đó là vòng của con.
[00:39:59] Còn cãi à?
[00:40:01] Cái bà họ Lê đó cũng quá hiểm độc.
[00:40:03] Dẫn một con yêu tinh nhỏ về cướp con trai của tôi.
[00:40:06] Đánh chính là mày.
[00:40:07] Tôi nói chị sao thế?
[00:40:10] Liên quan gì đến họ Lê chứ?
[00:40:12] Chị còn định đánh tôi à?
[00:40:14] Tôi ở đây này, tôi ở đây này.
[00:40:16] Tôi có nói đánh chị đâu.
[00:40:17] Tôi đang dạy dỗ nó, đúng không?
[00:40:19] Cái vòng này sao lại là của nó được?
[00:40:20] Tôi đánh nó, không đánh nó không nhớ.
[00:40:29] Anh làm gì mà đánh người thế?
[00:40:31] Anh buông tay ra, có gì từ từ nói.
[00:40:34] Anh này sao không nói lý lẽ gì cả.
[00:40:36] Không nói lý lẽ.
[00:40:38] Anh muốn đánh phải không? Đánh tôi này.
[00:40:41] Đánh chị làm gì?
[00:40:42] Tôi đang dạy dỗ con Lê Hạnh nhà chúng tôi.
[00:40:44] Cái đồ không nghe lời này.
[00:40:47] Sao anh lại đánh người, anh buông ra.
[00:40:53] Đánh đủ chưa, vui rồi chứ?
[00:40:57] Lúc nãy anh nói muốn đánh thì đánh anh.
[00:40:59] Anh đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng,
[00:41:02] cũng nên tha cho Lê Hạnh rồi.
[00:41:05] Tôi đã lười đánh từ lâu rồi.
[00:41:08] Dì hai, cái vòng của con dì vẫn chưa trả cho con.
[00:41:14] Các người nghe thấy chưa?
[00:41:16] Đây là lý do tại sao tôi dạy dỗ nó.
[00:41:18] Người làm trộm đồ của chủ,
[00:41:20] còn bắt chủ trả lại cho nó.
[00:41:21] Các người từng thấy trường hợp này chưa?
[00:41:22] Hôm nay tôi coi như được mở mang tầm mắt rồi.
[00:41:25] Tiểu Hạnh Tử, em trộm đồ à?
[00:41:27] Anh Gia Tuấn, em không trộm.
[00:41:29] Đây là vòng của em.
[00:41:31] Nếu mày có được cái vòng đáng giá như vậy,
[00:41:34] đó là của mày.
[00:41:36] Đồ trong nhà chúng tôi tôi chắc chắn biết.
[00:41:38] Anh nói dối.
[00:41:39] Cái vòng này căn bản không phải của anh.
[00:41:41] Đây là của Mạch Kỳ.
[00:41:44] Cái này, cái này...
[00:41:47] Đúng.
[00:41:49] Đây chính là của Mạch Kỳ.
[00:41:51] Của Mạch Kỳ?
[00:41:53] Đây là thứ cô ấy không bao giờ rời thân,
[00:41:55] luôn đeo trên tay.
[00:41:59] Trời ơi, đồ của người chết mà mày cũng dám đeo.
[00:42:03] Tao nói cho mày biết, sau này đừng vào cửa nhà họ Lương chúng tôi.
[00:42:05] Mang lại xui xẻo.
[00:42:10] Bà chủ, bà chủ.
[00:42:11] Trong phủ không phải nói có tiền thưởng sao?
[00:42:13] Gì chứ, mày là ai mà thưởng cho mày?
[00:42:15] Tôi là người ở tiệm cầm đồ.
[00:42:16] Chính là tôi đã mang cả người cả tang vật về phủ cho bà.
[00:42:21] Ra là mày à.
[00:42:23] Ăn no rửng mỡ à, cút đi.
[00:42:26] Bà này sao không nói lý lẽ gì cả.
[00:42:31] Cái vòng này là của em.
[00:42:34] Là tối hôm đó, chị Mạch Kỳ đã tự tay tặng cho em.
[00:42:38] Chị ấy nói nếu không ở được nữa,
[00:42:40] có thể lấy cái vòng này để chuộc thân.
[00:42:44] Hôm đó?
[00:42:47] Ý em là hôm trước ngày chị ấy mất?
[00:42:50] Đúng.
[00:42:51] Hôm sau chị Mạch Kỳ đã...
[00:42:55] Cho nên em nhớ rất rõ.
[00:42:59] Nhưng tối hôm đó anh cũng ở đó.
[00:43:01] Anh còn cùng cô ấy...
[00:43:03] Em vốn định đi nói với anh.
[00:43:05] Chị ấy gọi em lại, em liền nói với chị ấy.
[00:43:08] Tưởng rằng chị ấy sẽ nói với anh.
[00:43:10] Nói gì với anh?
[00:43:12] Tiểu Hạnh Tử, em đã nói gì với cô ấy?
[00:43:15] Tối hôm đó rất muộn,
[00:43:17] bà chủ dặn ngày mai không ai được ra ngoài.
[00:43:20] Nếu chị ấy nghe được thì đã không...
[00:43:23] Chị ấy không nói với anh à?
[00:43:29] Tiểu Hạnh Tử, ý của em là,
[00:43:33] em biết ngày mai Tây dương sẽ nổ súng?
[00:43:35] Không nói chuyện sẽ nổ súng.
[00:43:38] Chỉ nói không được ra ngoài.
[00:43:46] Anh Gia Tuấn, anh sao vậy?
[00:43:50] Anh Gia Tuấn, anh không trách em chứ?
[00:44:04] Thiên Tuệ.
[00:44:04] Gia Tuấn.
[00:44:06] Cẩm Khôn.
[00:44:45] Rất nhanh, tôi đã biết mình sai rồi.
[00:44:47] Mạch Kỳ, cô ấy không hề đi xa.
[00:44:51] Thậm chí cô ấy chưa từng rời khỏi Nam Châu Lý của chúng tôi.
[00:44:55] Cô ấy vẫn luôn dùng cách của mình,
[00:44:57] trong cõi u minh ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng tôi.
[00:45:04] Vậy là,
[00:45:05] nhà họ Lương sớm đã biết sẽ có chuyện xảy ra?
[00:45:10] Nhưng cũng khó nói.
[00:45:12] Cẩm Khôn là người làm công vụ,
[00:45:14] sao có thể không biết.
[00:45:18] Cậu ta biết mà lại không nói với chúng ta.
[00:45:26] Tôi phải đi tìm Cẩm Khôn hỏi cho rõ.
[00:45:29] Cẩm Khôn biết mà không nói,
[00:45:37] Đây, đây không phải là giết người sao?
[00:45:43] Cẩm Khôn.
[00:45:47] Thiên Tuệ.
[00:45:49] Sao em lại ở đây một mình?
[00:45:52] Sao thế?
[00:45:54] Đi với tôi.
[00:45:55] Đi đâu?
[00:45:58] Thiên Tuệ, chúng ta đến đây làm gì?
[00:46:10] Lại lừa tôi đến đây làm gì?
[00:46:12] Ai lừa em, tôi lừa em thế nào?
[00:46:15] Cẩm Khôn, có phải anh đã biết từ sớm
[00:46:19] ngày hôm đó Tây dương sẽ nổ súng?
[00:46:20] Anh đợi tôi ở đầu hẻm,
[00:46:21] còn nắm tay tôi đến đây,
[00:46:23] chỉ là để Gia Tuấn hỏi tôi câu hỏi này, phải không?
[00:46:26] Đến đây mà các người còn dám đến,
[00:46:28] tại sao tôi lại không dám đến?
[00:46:30] Cần gì phải động não như vậy?
[00:46:33] Anh biết ngày hôm đó Tây dương sẽ nổ súng.
[00:46:36] Anh biết.
[00:46:37] Anh lại không nói cho chúng tôi.
[00:46:40] Anh biết hôm đó chúng tôi đều sẽ đi tuần hành.
[00:46:42] Sao chứ?
[00:46:44] Hôm đó tôi ở hiện trường thảm án.
[00:46:46] Nhưng anh biết.
[00:46:47] Anh ít nhất nên nói cho chúng tôi.
[00:46:49] Lẽ nào chúng tôi không đáng để anh nói sao?
[00:46:55] Cho dù anh không nói cho tôi,
[00:46:57] anh cũng nên nói cho Mạch Kỳ chứ?
[00:46:59] Tại sao tôi phải đi nói cho cô ấy?
[00:47:00] Như vậy cô ấy sẽ không đi, sẽ không chết.
[00:47:03] Khi nào đến lượt tôi đi nói cho Mạch Kỳ?
[00:47:07] Anh biết sẽ nổ súng, anh nên nói cho cô ấy chứ!
[00:47:10] Thành phố Quảng Châu nhiều người như vậy,
[00:47:11] đi tham gia tuần hành nhiều như vậy,
[00:47:13] tôi đều phải đi nói từng người sao?
[00:47:15] Cả Nam Châu Lý, có nên là tôi đi nói cho Mạch Kỳ không?
[00:47:18] Sao anh có thể nói như vậy?
[00:47:21] Anh làm như vậy, chẳng, chẳng phải là...
[00:47:25] chẳng phải là giết người sao?
[00:47:28] Thiên Tuệ.
[00:47:29] Tại sao em không đi hỏi anh trai em?
[00:47:32] Tại sao hai người không tự hỏi mình?
[00:47:35] Ngày hôm đó, ở Nam Châu Lý chỉ có một mình tôi,
[00:47:36] sớm đã đến hiện trường tuần hành.
[00:47:38] Các người đang làm gì?
[00:47:40] Lẽ nào các người không biết gì cả?
[00:47:42] Các người trốn ở chỗ của mình,
[00:47:43] không một ai đến hiện trường tuần hành.
[00:47:44] Vậy còn tôi thì sao?
[00:47:47] Tôi không đáng để ai trong hai người nói một tiếng sao?
[00:47:48] Tôi không đáng sao?
[00:47:51] Trước mộ Mạch Kỳ,
[00:47:52] các người dám đến, tại sao tôi lại không dám đến?
[00:47:55] Các người muốn cứu Mạch Kỳ,
[00:47:56] thì không nên để cô ấy đến Nam Châu Lý.
[00:47:58] Chúng ta đều là tận mắt nhìn Mạch Kỳ đi đến cái chết.
[00:48:00] Bây giờ các người đến trách tôi?
[00:48:03] Cái chết của Mạch Kỳ,
[00:48:05] tất cả mọi người ở Nam Châu Lý chúng ta đều không thoát khỏi liên quan.
[00:48:08] Tôi nói cho các người biết,
[00:48:08] là người Nam Châu Lý chúng ta đã hợp mưu hại chết cô ấy.
[00:48:12] Không, em không muốn nghe, em không muốn nghe.
[00:48:17] Thiên Tuệ, chúng ta đi.
[00:48:31] Xin lỗi Mạch Kỳ.
[00:48:36] Xin lỗi.
[00:48:42] Từ mộ của Mạch Kỳ trở về,
[00:48:44] lại bước vào Nam Châu Lý,
[00:48:45] tôi đột nhiên cảm thấy mọi thứ đều xa lạ.
[00:48:47] Rất nhiều thứ đã thay đổi hoàn toàn.
[00:48:50] Tôi từ nhỏ đã học được trong con hẻm này,
[00:48:52] tất cả những phán đoán về đúng sai,
[00:48:55] đều không còn tác dụng nữa.
[00:48:56] Đúng vậy.
[00:48:58] Tôi đến chết cũng sẽ nhớ buổi hoàng hôn hôm đó.
[00:49:02] Tôi và Gia Tuấn đã kéo Cẩm Khôn đến trước mộ của Mạch Kỳ.
[00:49:05] Nhưng không ngờ rằng,
[00:49:07] cuối cùng người bị phán xét lại chính là chúng tôi.
[00:49:10] Tôi nghĩ,
[00:49:12] ngay khoảnh khắc chúng tôi bước ra khỏi Nam Châu Lý,
[00:49:15] nơi này liền từ một nơi được ánh hoàng hôn thánh thiện chiếu rọi,
[00:49:19] rơi vào đêm đen vạn kiếp không thể cứu vãn.
[00:49:22] Ăn cơm đi, lại đây.
[00:49:34] Ăn đi, nghĩ gì vậy, ăn đi.
[00:49:41] Gia Tuấn, em chưa bao giờ nghĩ đến sao?
[00:49:44] Ngày hôm đó em bị khóa trong phòng như thế nào?
[00:49:47] Chị Gia Nghi tại sao lại cố tình để hai người uống rượu hôm đó?
[00:49:49] Chị ấy không biết em uống rượu sẽ say sao?
[00:49:51] Mạch Kỳ không say, chị ấy không thấy sao?
[00:49:54] Thiên Tuệ, tôi có gì so với anh trai cô,
[00:49:56] mà không trong sạch hơn?
[00:49:58] Chỉ vì anh ấy là tổng chỉ huy cuộc tuần hành?
[00:49:59] Hay là vì anh ấy bị thương?
[00:50:01] Tại sao lại cố tình một mình anh ấy bị đánh thương?
[00:50:03] Còn cô, vốn dĩ cũng định tham gia tuần hành,
[00:50:06] nhưng cuối cùng lại đi lấy thuốc cho anh trai, thật trùng hợp.
[00:50:11] Chị Gia Nghi.
[00:50:18] Thiên Tuệ, đừng nói với ai,
[00:50:21] chị muộn thế này mới rời khỏi đây.
[00:50:25] Em không cười chị chứ?
[00:50:29] Một ngày nào đó,
[00:50:31] em cũng sẽ hiểu,
[00:50:32] thế nào là tình yêu đích thực.
[00:50:35] Chị Gia Nghi, sao em lại cười chị được.
[00:50:38] Em vui mừng còn không kịp nữa là.
[00:50:42] Vậy chị đi trước đây.
[00:50:50] Thiên Tuệ, nếu có ai nên nói cho Mạch Kỳ, nên cản cô ấy,
[00:50:55] có ai xứng đáng hơn anh trai em không?
[00:51:25] Là anh à.
[00:51:26] Tôi thấy cô ngủ thiếp đi nên không gọi cô dậy.
[00:51:30] Vậy sao, tôi ngủ thiếp đi à?
[00:51:32] Anh đến lúc nào, có chuyện gì không?
[00:51:37] Thiên Tuệ.
[00:51:38] Nó hỏi tôi tại sao hôm đó không có ai nói với Mạch Kỳ
[00:51:40] đừng đi tuần hành.
[00:51:42] Cô nói gì?
[00:51:45] Thiên Tuệ hỏi tôi,
[00:51:45] tại sao hôm đó không có ai nói với Mạch Kỳ đừng đi tuần hành.
[00:51:53] Thiên Tuệ hỏi anh cái này?
[00:51:57] Vậy anh đã nói với nó thế nào?
[00:52:00] Tôi nói nếu ở Nam Châu Lý này,
[00:52:03] có người nên đi nhắc nhở cô ấy,
[00:52:05] người đó không nên là tôi.
[00:52:09] Thiên Tuệ lại nói gì?
[00:52:12] Nó nói đây là giết người.
[00:52:14] Thiên Tuệ nói không sai.
[00:52:17] Vậy cô thừa nhận là cô đã giết Mạch Kỳ.
[00:52:21] Anh đến đây là để hỏi cái này?
[00:52:23] Tôi đến là vì Thiên Tuệ.
[00:52:25] Vì sao?
[00:52:27] Thiên Tuệ không muốn nghe
[00:52:29] anh trai nó thừa nhận đã giết Mạch Kỳ.
[00:52:33] Hôm đó tôi chính là muốn đi nhìn Mạch Kỳ lần cuối.
[00:52:37] Cô lấy chuyện này ra để nói.
[00:52:39] Nói đi, cô rốt cuộc muốn gì?
[00:52:43] Tôi không muốn gì cả.
[00:52:45] Cô đến đây nói với tôi những chuyện này,
[00:52:47] chẳng phải là muốn Thiên Tuệ sao?
[00:52:49] Cô muốn dùng bí mật này để trao đổi Thiên Tuệ với tôi, đúng không?
[00:52:56] Được thôi, tôi đồng ý với cô.
[00:52:58] Đúng, Thiên Tuệ thì tôi muốn.
[00:53:01] Nhưng còn chưa đến lượt chúng ta nói.
[00:53:04] Mạch Kỳ vẫn còn nằm ở đó.
[00:53:05] Chuyện này, không ai giấu được.
[00:53:09] Anh bất bình cho ai?
[00:53:12] Mạch Kỳ, Gia Tuấn, hay là Thiên Tuệ?
[00:53:17] Gia Tuấn và Mạch Kỳ,
[00:53:19] không phải là do một tay cô vun vén sao?
[00:53:21] Không phải chính miệng cô nói với tôi sao?
[00:53:23] Cô làm như vậy lại là vì cái gì?
[00:53:26] Cô dám nói là không có mục đích của riêng mình?
[00:53:32] Hãy nhìn thế giới này đi,
[00:53:34] mỗi người đều đang làm những chuyện gì,
[00:53:36] đều là vì mục đích gì.
[00:53:41] Tôi không biết thế giới,
[00:53:42] tôi chỉ quan tâm Nam Châu Lý.
[00:53:44] Còn nữa, Cẩm Khôn,
[00:53:46] nếu anh đã đến đây trước để nói với tôi những chuyện này,
[00:53:49] vậy thì tôi cũng nói thẳng cho anh biết.
[00:53:52] Cho dù tôi phải chịu trách nhiệm về cái chết của Mạch Kỳ,
[00:53:54] chỉ cần nội tâm tôi không hổ thẹn,
[00:53:57] còn ai có thể đến khiển trách tôi?
[00:53:59] Anh có thể đi nói.
[00:54:00] Nói cho cả làng cả xóm biết cũng không sao.
[00:54:03] Thì sao chứ?
[00:54:04] Đối với tôi thì sao chứ?
[00:54:07] Để Thiên Tuệ cảm thấy anh trai nó lòng dạ độc ác?
[00:54:09] Để Gia Tuấn cảm thấy có mối hận đoạt người yêu?
[00:54:13] Họ sẽ nghĩ đến bước này sao?
[00:54:15] Cho dù có nghĩ đến bước này thì sao?
[00:54:17] Thì sao chứ?
[00:54:18] Cho dù bây giờ Mạch Kỳ có hồn về nhập xác đứng trước mặt tôi,
[00:54:20] thì sao chứ?
[00:54:28] Cho nên sau này anh đừng nói với tôi những chuyện này nữa.
[00:54:30] Chính anh cũng chưa nghĩ rõ anh đang nói gì,
[00:54:33] cũng không biết hậu quả của việc nói ra là gì.
[00:54:48] Cảm ơn anh.
[00:54:59] Mệnh của A Kỳ khổ quá.
[00:55:04] Chỉ có con là thật lòng với nó.
[00:55:08] Nó không có phúc này.
[00:55:14] Gia Tuấn, con theo ta.
[00:55:16] A Kỳ có đồ cho con, lại đây.
[00:55:25] Đây là của A Kỳ cho con.
[00:55:27] Cho con?
[00:55:30] Lúc nó còn sống,
[00:55:32] ta không thể vun vén cho hai đứa.
[00:55:35] Bây giờ nó đã mất rồi,
[00:55:38] ta giao cho con.
[00:55:40] Ta nghĩ con nhất định cũng muốn xem.
[00:55:44] Mẹ Mạch.
[00:56:01] Chị em mình mệnh thật tốt.
[00:56:04] Nam Châu Lý này thật sự được tổ tiên phù hộ.
[00:56:08] Nếu không, ba nhà có bao nhiêu học sinh,
[00:56:10] nói theo cách mới,
[00:56:12] lại là công nông binh học thương, đủ cả.
[00:56:15] Nguy hiểm biết bao.
[00:56:17] Ai ai cũng chuẩn bị đi chết.
[00:56:21] Nhưng đến cuối cùng,
[00:56:22] lại thật sự là âm sai dương thác mà đều tránh được.
[00:56:26] Chỉ là Thiên Hữu chịu chút khổ cực.
[00:56:28] Để nó tuổi trẻ không hiểu chuyện,
[00:56:31] đáng đời, tránh được họa lớn không tránh được họa nhỏ.
[00:56:34] Đó cũng là vạn hạnh rồi.
[00:56:37] Lần này nó đã ngoan hơn rồi.
[00:56:39] Cũng nghĩ đến chuyện cưới xin,
[00:56:40] dự định thành gia lập nghiệp rồi.
[00:56:43] Tốt quá.
[00:56:44] Đính hôn cũng đã mấy ngày rồi.
[00:56:48] Mấy ngày trước lộn xộn quá.
[00:56:51] Thà có chuyện vui sớm một chút,
[00:56:54] Nam Châu Lý cũng nên lấy lại tinh thần rồi.
[00:57:01] Đi trực đêm à?
[00:57:02] Đúng.
[00:57:04] Thấy Gia Tuấn không?
[00:57:05] Không.
[00:57:08] Gia Tuấn.
[00:57:10] Gia Tuấn.
[00:57:14] Gia Tuấn.
[00:57:17] Gia Tuấn.
[00:57:18] Gia Tuấn.
[00:57:21] Ngày 6 tháng 3, âm u.
[00:57:24] Thiên Hữu từng nói, đêm ở Nam Châu Lý,
[00:57:27] thường nghe thấy tiếng rao của người bán chè đậu xanh.
[00:57:30] Giống như ở Nam Quan.
[00:57:31] Tôi nghĩ lúc này, các cô gái ở Tây Quan
[00:57:34] và các cô gái ở Nam Quan chúng tôi,
[00:57:36] không có gì khác biệt.
[00:57:38] Vậy thì đối với Nam Châu Lý,
[00:57:40] tôi và người bán chè đậu xanh kia,
[00:57:42] có khác biệt gì không?
[00:57:44] Tôi đến, náo nhiệt một hồi.
[00:57:47] Tôi đi, những người vốn vui vẻ vẫn vui vẻ như thường.
[00:57:51] Những người vốn không liên quan đến tôi,
[00:57:53] lại càng không liên quan nữa.
[00:58:01] Hôn sự của anh cả và chị Gia Nghi đã định ngày.
[00:58:04] Chuyện này lại trở thành chuyện mà tất cả mọi người ở Nam Châu Lý
[00:58:06] đều mong chờ.
[00:58:09] Ai cũng muốn phá vỡ không khí u ám bao trùm khắp nơi.
[00:58:12] Ít nhất tôi cũng nghĩ như vậy.
[00:58:15] Thực ra tôi biết đây là vô ích.
[00:58:19] Bởi vì chúng tôi căn bản không thể nào đem cái bóng của Mạch Kỳ
[00:58:21] đuổi ra khỏi Nam Châu Lý.
[00:58:24] Mấy ngày nay, mỗi khi tôi nhìn thấy Cẩm Khôn,
[00:58:28] lập tức sẽ nhớ đến Nam Châu Lý
[00:58:30] đã hợp mưu giết chết Mạch Kỳ, sự thật này.
[00:58:34] Hơn nữa, điều tôi càng không muốn thấy là,
[00:58:37] Gia Tuấn lại trăm lần hoài niệm
[00:58:40] người đã bị chúng tôi giết chết.
[00:58:43] Ít hôm nữa con sẽ qua nhà chồng rồi.
[00:58:46] Tuy rằng họ đều là dì và dượng của con,
[00:58:48] nhìn con lớn lên,
[00:58:49] nhưng mà, con vừa gả qua đó,
[00:58:51] là người của nhà họ Tạ rồi.
[00:58:54] Cứ thế mà qua.
[00:59:11] Đẹp không?
[00:59:12] Đẹp.
[00:59:14] Thế nào, giống con dâu mới chưa?
[00:59:32] Đi đi, đi đi, đúng lúc này lại đến gây rối.
[00:59:34] Mày gả cho nó đi.
[00:59:35] Làm thiếu phu nhân không cần phải quỳ.
[00:59:41] Hoa Tử lại làm Tiểu Hạnh Tử không vui rồi.
[00:59:45] Anh trai lại muốn cắn giò heo.
[00:59:47] Không cho, không cho.
[00:59:54] Được rồi, đứng lên đi.
[00:59:56] Ông chủ nói phải quỳ một đêm.
[00:59:58] Họ ai cũng không thuận khí,
[01:00:00] không có ai ở đây, không cần quỳ nữa, đứng lên đi.
[01:00:04] Ba người họ tức giận trút lên em đó.
[01:00:05] Em còn tưởng thật.
[01:00:07] Lại đây ngồi.
[01:00:08] Cậu hai, uống trà.
[01:00:11] Chuyện gì vậy?
[01:00:13] Cũng vì nhà họ Tạ tổ chức đám cưới,
[01:00:15] bàn bạc xem tặng quà gì.
[01:00:17] Ba người không biết sao lại cãi nhau.
[01:00:19] Lại đổ lỗi cho em, thật vô lý.
[01:00:22] Làm gì có ông chủ bà chủ như vậy.
[01:00:25] Còn có cậu hai, ai thèm gả cho cậu ta.
[01:00:28] Hoa Tử thích em, em còn tưởng thật à?
[01:00:31] Thật không muốn ở đây nữa.
[01:00:33] Tiểu Hạnh Tử, em thật sự nghĩ bên ngoài tốt sao?
[01:00:37] Bên ngoài còn loạn hơn Nam Châu Lý của chúng ta nhiều.
[01:00:39] Ít nhất ở đây,
[01:00:40] anh có thể bảo vệ em không bị bắt nạt.
[01:00:42] Anh Cẩm Khôn, cả nhà họ Lương chỉ có anh là người tốt.
[01:00:52] Cả Nam Châu Lý cũng chỉ có một mình em,
[01:00:53] nói anh là người tốt.
[01:01:19] Nhất bái thiên địa.
[01:01:25] Nhị bái cao đường.
[01:01:47] Chân của Thiên Hữu có thể khỏi hẳn không?
[01:01:50] Ông ba Lương có lòng.
[01:01:51] Bác sĩ nói có thể khỏi như chưa từng bị thương.
[01:01:54] Vậy thì tốt, vậy thì tốt.
[01:01:56] Các vị, đến kính các vị một ly.
[01:01:59] Thiên Hữu à, sớm sinh quý tử, bách niên giai lão.
[01:02:14] Cẩm Khôn.
[01:02:16] Không kính tôi một ly sao?
[01:02:21] Bách niên hảo hợp.
[01:02:28] Các vị ăn ngon uống ngon.
[01:02:30] Cảm ơn, cảm ơn.
[01:02:45] Thiên Tuệ.
[01:02:47] Em thấy không khí đám cưới,
[01:02:49] và không khí của cả Quảng Châu có hợp không?
[01:02:53] Em cũng nghĩ như vậy.
[01:02:55] Nhưng em nghĩ xem,
[01:02:57] không khí của Quảng Châu này còn bao lâu,
[01:02:59] bao lâu nữa mới có thể trở lại như xưa?
[01:03:04] Nhưng trong lòng mỗi người,
[01:03:07] sẽ không bao giờ trở lại như xưa nữa.
[01:03:10] Đúng vậy, chính là đã thay đổi rồi.
[01:03:14] Ngày hôm đó nghe tiếng súng,
[01:03:16] em đã biết mọi thứ đều không giống nữa rồi.
[01:03:20] Ngày hôm đó em chỉ nghĩ,
[01:03:21] chỉ cần anh còn sống, mọi thứ đều tốt.
[01:03:24] Thực ra chính là như vậy.
[01:03:26] Bất kể xảy ra chuyện gì,
[01:03:29] người còn sống sẽ muốn sống tốt hơn.
[01:03:33] Nhưng sống thế nào?
[01:03:35] Vẫn giống như trước đây,
[01:03:37] ăn cơm, ngủ nghỉ, sinh lão bệnh tử.
[01:03:43] Kết hôn cũng là một mục.
[01:03:48] Em thấy em đã trưởng thành rồi.
[01:03:50] Em bắt đầu dần dần hiểu người lớn
[01:03:52] suy nghĩ vấn đề như thế nào rồi.
[01:03:58] Giống như anh Thiên Hữu.
[01:04:00] Thảm án 23 tháng 6 vừa mới qua,
[01:04:02] anh ấy đã có tâm trạng kết hôn rồi.
[01:04:04] Đây là tư tưởng của người lớn sao?
[01:04:06] Vậy em muốn,
[01:04:07] anh trai em vì thảm án mà đau buồn cả đời sao?
[01:04:11] Em không nghĩ cho chị gái à?
[01:04:14] Hay là em cảm thấy,
[01:04:15] ảnh hưởng của thảm án đối với người khác,
[01:04:17] không lớn bằng ảnh hưởng đối với em?
[01:04:25] Mọi người sẽ đều tưởng nhớ các liệt sĩ.
[01:04:27] Sẽ không quên đâu.
[01:04:28] Tưởng nhớ có rất nhiều cách.
[01:04:31] Giống như hôm nay,
[01:04:32]
[01:04:35] Cô ấy là nhà báo của "Con đường Công nhân",
[01:04:38] chính là báo của ủy ban bãi công,
[01:04:40]
[01:04:44] Anh định đợi em cùng đi phỏng vấn,
[01:04:46] nhưng anh không biết em ở đâu.
[01:04:48] Tại sao họ lại phỏng vấn chúng ta?
[01:04:50] Là chúng ta tổ chức tuần hành cho Đại học Quảng Đông mà.
[01:04:52] Nhưng chúng ta đâu có đi.
[01:05:08] Người ở Nam Châu Lý chưa bao giờ có ác ý,
[01:05:11] nhưng họ chẳng hề lương thiện.
[01:05:14] Họ rất ít khi dùng ý nguyện lương thiện
[01:05:16] để thấu hiểu những chuyện xung quanh.
[01:05:19] Luôn quen với việc đơn giản quy mọi chuyện thành đúng và sai.
[01:05:23] Đi học là đúng, làm công là sai.
[01:05:27] Xích đu là đúng, ghế đá là sai.
[01:05:30] Nhà họ Tạ là đúng, nhà họ Lương là sai.
[01:05:34] Tôi nghĩ, theo cách của Nam Châu Lý,
[01:05:38] thì, Nam Châu Lý là đúng, tôi là sai.
[01:05:44] Em gái của Thiên Hữu,
[01:05:45] chưa bao giờ từ tâm trạng của một người phụ nữ
[01:05:47] để hiểu một người phụ nữ khác.
[01:05:49] Còn tôi lại đã hiểu cô ấy như thế.
[01:05:52] Cô ấy có thật lòng yêu Gia Tuấn không?
[01:05:53] Hay là trong mắt cô ấy,
[01:05:55] yêu Gia Tuấn là đúng, yêu Lương Cẩm Khôn là sai?
[01:05:58] Nếu không có tôi,
[01:06:00] Gia Tuấn và cô ấy có lẽ là một cặp hạnh phúc.
[01:06:04] Lương Cẩm Khôn là một người như vậy.
[01:06:07] Anh ta trầm lặng ở góc sâu nhất, phức tạp nhất của Nam Châu Lý.
[01:06:11] Anh ta dường như có chút oán hận với mỗi người,
[01:06:14] lại dường như có một phần trách nhiệm với mỗi người.
[01:06:17] Tất nhiên, trừ tôi ra.
[01:06:20] Tôi không phải người của Nam Châu Lý.
[01:06:23] Ngày 5 tháng 6, tuyết lớn.
[01:06:26] Tôi càng ngày càng không nhận ra Thiên Hữu.
[01:06:28] Mặc dù tôi đã từng nghĩ,
[01:06:30] tôi là người hiểu anh ấy nhất.
[01:06:33] Hôm nay anh ấy đến nhà thờ tìm tôi.
[01:06:35] Lâu rồi không gặp,
[01:06:37] tôi đột nhiên cảm thấy anh ấy đã thay đổi rất nhiều.
[01:06:40] Anh ấy dưới sự chứng giám của Thượng Đế,
[01:06:42] thao thao bất tuyệt về lý tưởng của mình,
[01:06:44] nói như say như mê như cuồng.
[01:06:48] Tôi chưa bao giờ nhìn kỹ khuôn mặt của anh ấy như vậy.
[01:06:52] Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy anh ấy thật xa lạ, thật xa vời.
[01:06:56] Tôi đột nhiên cảm thấy lý tưởng của anh ấy,
[01:06:58] không phải là của tầng lớp lao khổ.
[01:07:01] Trong lòng anh ấy thậm chí không còn một chút lợi ích nào của người lao động.
[01:07:05] Anh ấy chính là anh ấy.
[01:07:07] Những gì anh ấy làm, tất cả của anh ấy,
[01:07:09] về cơ bản đều là vì chính anh ấy.
[01:07:13] Tôi đã từng thầm yêu một người đàn ông như vậy.
[01:07:16] Tôi không biết đó là bi kịch của tôi,
[01:07:19] hay là bất hạnh của anh ấy.
[01:07:31] Tôi sẽ không bao giờ quên trận tuyết đó.
[01:07:34] Từng bông tuyết từ tay Gia Tuấn bay xuống,
[01:07:38] cả khán phòng đều được ánh sáng của tuyết trắng
[01:07:40] chiếu rọi một màu tinh khôi.
[01:07:42] Những bông tuyết mát lạnh thấm vào lòng bàn tay,
[01:07:46] nỗi đau trong lòng tôi như bị lửa thiêu đốt,
[01:07:48] liền tan biến mất.
[01:07:50] Quảng Châu chưa bao giờ có tuyết rơi,
[01:07:52] chưa bao giờ.
[01:07:54] Nhưng trận tuyết của tháng sáu đó,
[01:07:57] sẽ không bao giờ tan chảy.
[01:08:09] Gia Tuấn, nếu tôi chưa từng bước vào Nam Châu Lý,
[01:08:13] có phải sẽ tốt hơn cho anh không?
[01:08:16] Làm sao tôi có thể nói với anh,
[01:08:18] anh và Thiên Tuệ, người lớn lên cùng anh từ nhỏ, ở bên nhau,
[01:08:21] mới là đúng, những thứ khác, đều sai rồi.
[01:08:25] Gia Tuấn, tôi hy vọng anh có thể hạnh phúc.
[01:08:29] Nếu có một ngày,
[01:08:30] thấy anh và Thiên Tuệ ở bên nhau,
[01:08:33] tôi sẽ thật lòng mừng cho anh.
[01:08:35] Gia Tuấn, anh có hiểu ý của tôi không?
[01:08:39] Gia Tuấn.
[01:08:41] Gia Tuấn.
[01:08:48] Thiên Tuệ, đợi anh.
[01:08:53] Đi nào.
[01:09:08] Tại sao người tổ chức tuần hành hôm đó lại không đi?
[01:09:10] Hình như là chuyện gia đình.
[01:09:12] Tình hình cụ thể chúng tôi cũng không rõ.
[01:09:13] Cậu hỏi chính anh ấy đi.
[01:09:15] Tạ Thiên Tuệ này là em gái của Tạ Thiên Hữu à?
[01:09:18] Anh trai cô ấy là một trong những người tổ chức cuộc tuần hành mười vạn người.
[01:09:21] Chuyện này thì tôi biết.
[01:09:23] Tạ Thiên Tuệ.
[01:09:26] Anh đến rồi.
[01:09:26] Chắc có nhiều tài liệu rồi nhỉ?
[01:09:28] Cảm ơn cô, thu hoạch được rất nhiều.
[01:09:31] Tôi còn đặc biệt muốn tìm hiểu một người ở Nam Châu Lý.
[01:09:35] Ồ?
[01:09:36] Chính là Mạch Kỳ.
[01:09:38] Mạch Kỳ?
[01:09:40] Có rất nhiều sinh viên nhắc đến cô ấy.
[01:09:41] Nói rằng lúc đó cô ấy rất anh dũng, không hề sợ hãi.
[01:09:44] Không hề lùi bước.
[01:09:46]
[01:09:48] Mạch Kỳ không phải là người của Nam Châu Lý.
[01:09:50] Là vậy sao?
[01:09:52] Có nhiều người nói cô ấy không phải sinh viên,
[01:09:54] là đến cùng các anh,
[01:09:55] nên tôi nghĩ cô ấy là người của Nam Châu Lý.
[01:09:57] Tôi đã nói rồi, cô ấy không phải.
[01:10:01] Tôi muốn đặc biệt viết một đoạn chuyện về cô ấy.
[01:10:03] Cô ấy là người đặc biệt nhất mà tôi từng nghe.
[01:10:06] Xin lỗi,
[01:10:07] chúng tôi không hiểu rõ về cô ấy lắm.
[01:10:09] Hay là cô đi hỏi người nhà của cô ấy.
[01:10:11] Thiên Tuệ, chúng ta đi.
[01:10:24] Ai đó?
[01:10:28] Thiên Tuệ.
[01:10:33] Sao vậy, lại không vui à?
[01:10:34] Có cần tôi thay em không?
[01:10:37] Thôi đi.
[01:10:38] Dù sao thì bây giờ em cũng không cần tôi giúp nữa rồi.
[01:10:42] Cẩm Khôn.
[01:10:44] Những chuyện trước đây, anh sẽ quên rất nhanh sao?
[01:10:51] Còn phải xem là chuyện gì.
[01:10:54] Có những chuyện tôi sẽ quên rất nhanh.
[01:10:57] Nhưng có những chuyện,
[01:10:59] tôi muốn quên cũng không quên được.
[01:11:02] Anh trai em kết hôn nhanh như vậy,
[01:11:06] anh không thấy anh ấy quên quá nhanh sao?
[01:11:10] Em thật sự nghĩ anh ấy đã quên rồi sao?
[01:11:12] Anh nói với em một câu này nhé.
[01:11:15] Không ai đấu lại được người đã chết đó đâu.
[01:11:17] Cho nên chúng ta chỉ có thể giả vờ
[01:11:19] cô ấy chưa bao giờ tồn tại.
[01:11:21] Cuộc sống vốn thế nào,
[01:11:24] thì cứ sống như thế đi.
[01:11:27] Được rồi, muộn quá rồi.
[01:11:28] Về ngủ đi.
[01:12:26] "Tin tức Dân Sinh"
[01:12:29] Anh còn tưởng học viện là phe cánh tả chứ.
[01:12:31] Thật không ngờ ngay cả báo của phe cánh hữu cũng đặt đầy đủ như vậy.
[01:12:34] Ngay cả "Tin tức Dân Sinh" cũng cho chúng ta xem tùy tiện.
[01:12:37] Khai quyển hữu ích mà.
[01:12:38] Các thầy luôn nói như vậy.
[01:12:41] Anh xem quyển gì, để em xem.
[01:12:45] Báo cáo điều tra thảm án 23 tháng 6.
[01:12:48] Sao ngay cả sách này cũng có?
[01:12:50] Anh đừng la lớn như vậy được không.
[01:13:02] Báo cáo của chủ nhiệm giáo đạo.
[01:13:05] Ông Liêu Trọng Khải bị ám sát rồi.
[01:13:09] Báo cáo người chết và bị thương.
[01:13:11] Lý Dũng.
[01:13:13] Vương Quân.
[01:13:14] Mạch Kỳ.
[01:13:29] Các bạn, ông Liêu Trọng Khải bị ám sát rồi.
[01:13:31] Cái gì?
[01:13:34] Cậu nói lại lần nữa.
[01:13:41] Xong chưa?
[01:13:42] Xong rồi.
[01:13:43] Nhanh.
[01:13:49] Các bạn, chúng ta đi.
[01:13:50] Đi.
[01:13:52] Gia Tuấn.
[01:13:57] Họ có thể ám sát ông Liêu Trọng Khải,
[01:13:59] thì sẽ không làm gì cuộc tuần hành sao?
[01:14:03] Anh không quan tâm, lần này anh nhất định phải đi.
[01:14:03] Anh đi cũng không cứu được ai.
[01:14:08] Đừng đi nữa.
[01:14:12] Vậy ý của anh là,
[01:14:13] để em trốn trong trường học?
[01:14:16] Gia Tuấn, em thật sự không chịu nổi.
[01:14:17] Em nghe tiếng súng là lo sợ cho anh.
[01:14:19] Có lần đó đã đủ rồi, thật đó.
[01:14:23] Lẽ nào anh còn không biết,
[01:14:23] anh quan trọng thế nào trong lòng em sao?
[01:14:25] Nếu anh thật sự chết đi, anh để em...
[01:14:26] Phương Gia Tuấn, nhanh lên, đi thôi.
[01:14:29] Đến đây.
[01:14:30] Thiên Tuệ, em yên tâm, anh sẽ không sao đâu.
[01:14:33] Anh làm sao để em yên tâm?
[01:14:35] Anh nói không sao là không sao.
[01:14:37] Nếu em sợ, em có thể không đi.
[01:14:38] Đợi anh về là được.
[01:14:44] Em đi.
[01:14:45] Cho dù có nổ súng,
[01:14:46] chỉ cần ở bên anh,
[01:14:48] em cũng sẽ thấy thoải mái.
[01:14:52] Đi thôi.
[01:15:08] Tôi cùng Gia Tuấn đã tham gia
[01:15:10] cuộc đại tuần hành tưởng niệm ông Liêu Trọng Khải.
[01:15:13] Tôi biết tôi không thể ngăn cản anh ấy.
[01:15:15] Tuần hành đối với anh ấy đã hoàn toàn trở thành một khát vọng,
[01:15:18] một khát vọng thông đến linh hồn của Mạch Kỳ.
[01:15:21] Vì điều đó, anh ấy thà đối mặt với đạn súng.
[01:15:25] Tôi và anh ấy sánh vai đi,
[01:15:27] nhưng tôi tin,
[01:15:29] Gia Tuấn nhất định cảm thấy,
[01:15:30] người đi bên cạnh anh ấy là Mạch Kỳ.
[01:15:33] Chúng ta về rồi.
[01:15:35] Chúng ta đều còn sống trở về.
[01:15:43] Phải, chúng ta đều còn sống trở về.
[01:15:47] Gia Tuấn, chúng ta đều còn sống trở về.
[01:15:51] Có phải nên bắt đầu lại từ đầu không?
[01:15:55] Có phải nên bắt đầu lại từ đầu không?
[01:16:05] Thiên Tuệ.
[01:16:08] Chúng ta ở bên nhau là đúng.
[01:16:11] Chúng ta sẽ hạnh phúc.
[01:16:20] Muộn quá rồi, em phải về đây.
[01:16:25] Mai gặp.
[01:16:56] Gia Tuấn.
[01:16:58] Đó là một đêm kỳ diệu.
[01:17:00] Tôi không nhớ tôi đã trải qua như thế nào.
[01:17:02] Tôi chìm nổi trong niềm hạnh phúc bất ngờ,
[01:17:05] gần như không thở được.
[01:17:08] Tôi cả đêm không ngủ,
[01:17:09] dùng đủ mọi cách để phỏng đoán Gia Tuấn
[01:17:11] đã trải qua đêm này như thế nào.
[01:17:14] Tôi biết, Mạch Kỳ vẫn còn lảng vảng ở Nam Châu Lý,
[01:17:18] chi phối Gia Tuấn.
[01:17:20] Thậm chí thông qua Gia Tuấn, chi phối tôi.
[01:17:23] Tôi biết, so với Mạch Kỳ ở khắp mọi nơi,
[01:17:26] sức mạnh của tôi thật nhỏ bé.
[01:17:29] Nhưng cuối cùng tôi vẫn đã nỗ lực.
[01:17:32] Có lẽ sự chân thành của tôi đã cảm động đến trời xanh.
[01:17:35] Bây giờ, Mạch Kỳ cuối cùng đã trở thành quá khứ.
[01:17:55] Gia Tuấn.
[01:17:59] Gia Tuấn.
[01:18:02] Đến đây.
[01:18:18] Chào buổi sáng.
[01:18:21] Gia Tuấn, anh còn nhớ tối qua
[01:18:24] anh đã nói gì với em không?
[01:18:32] Em đã nghĩ cả đêm.
[01:18:34] Anh nói thật lòng sao?
[01:18:38] Em không muốn đó là thật sao?
[01:18:42] Từ ngày thảm án xảy ra,
[01:18:44] em đã biết,
[01:18:45] em chưa bao giờ nghiêm túc đến thế.
[01:18:47]
[01:18:51] Thiên Tuệ, chúng ta ở bên nhau,
[01:18:54] nhất định sẽ hạnh phúc.
[01:18:57] Anh... sao bây giờ mới nhận ra?
[01:19:02] Em luôn biết
[01:19:03] chúng ta ở bên nhau sẽ hạnh phúc.
[01:19:06] Tối qua anh đột nhiên chạy đến nói với em,
[01:19:09] em cả đêm không ngủ được.
[01:19:11] Em cả đêm đều nghĩ,
[01:19:12] anh có biết,
[01:19:14] anh nói những lời này với em,
[01:19:15] đối với em quan trọng đến mức nào không.
[01:19:18] Nếu anh không nói,
[01:19:20] em cũng sẽ từ từ chấp nhận.
[01:19:22] Có lẽ em sẽ tìm cách thuyết phục anh.
[01:19:25] Nhưng tối qua anh đã nói,
[01:19:27] anh đột nhiên chạy đến nói với em,
[01:19:29]
[01:19:32] Tối qua em không dám ngủ,
[01:19:35] sợ lại mơ thấy giấc mơ khác.
[01:19:38] Em nghĩ nhiều như vậy,
[01:19:40] em không tin lời anh nói sao?
[01:19:42] Không có.
[01:19:46] Thiên Tuệ.
[01:19:48] Anh biết em không thích Mạch Kỳ.
[01:19:50] Nhưng em có biết,
[01:19:52] Mạch Kỳ mới là người thật lòng hy vọng anh và em ở bên nhau.
[01:19:55] Không.
[01:19:57] Chúng ta sẽ không bao giờ quên Mạch Kỳ.
[01:20:00] Mạch Kỳ sống trong lòng anh, cũng sống trong lòng em.
[01:20:04] Nếu cô ấy biết hai chúng ta bây giờ đã thành đôi,
[01:20:06] anh nghĩ cô ấy nhất định sẽ mừng cho chúng ta.
[01:20:14] Vậy nói với em, anh yêu em.
[01:20:20]
[01:20:23] em sẽ không tin mất.
[01:21:26]
[01:21:27] Sợ người Tây hay sợ chúng tôi?
[01:21:29] Tại sao anh lại nhìn tôi như vậy?
[01:21:31] Là vì tôi hay vì tôi là cảnh sát?
[01:21:41] Cẩm Khôn.
[01:21:42] Chúng ta nên nói chuyện rõ ràng về việc này.
[01:21:44] Như những người anh em.
[01:21:48] Anh biết tình cảm của tôi đối với Mạch Kỳ,
[01:21:50] anh cũng biết Mạch Kỳ chết như thế nào.
[01:21:52] Thế nào?
[01:21:54] Nếu không phải vì anh,
[01:21:55] chúng ta bây giờ không cần phải cầm di ảnh của cô ấy
[01:21:57]
[01:21:59] Gì cơ?
[01:22:00] Cho nên cái chết của Mạch Kỳ anh không thoát khỏi liên can.
[01:22:00] Nếu không phải vì anh, cô ấy đã không chết.
[01:22:04] Gia Tuấn, anh biết anh đang nói gì không?
[01:22:07] Tôi đương nhiên biết.
[01:22:09] Là Tạ Thiên Hữu muốn thấy cô ấy chết.
[01:22:11] Nhưng tại sao anh ấy lại muốn nhìn Mạch Kỳ chết?
[01:22:12] Bởi vì anh.
[01:22:14] Anh đã đi nói với anh ta là anh đã thành toàn cho chúng tôi.
[01:22:16] Anh đến trước mặt anh ta kể câu chuyện của chúng tôi một cách sinh động.
[01:22:18] Anh dùng tôi và Mạch Kỳ để thị uy với anh ta.
[01:22:27] Vậy bây giờ anh,
[01:22:28] bây giờ dùng Thiên Tuệ để trả thù tôi sao?
[01:22:30] Không, tôi tha thứ cho anh.
[01:22:32] Bởi vì anh không phải là hung thủ.
[01:22:35] Nhưng bây giờ mỗi khi nhìn thấy anh,
[01:22:37] tôi luôn nhớ đến việc anh vì một tình cảm không có thật,
[01:22:39] đã hy sinh một người vô tội.
[01:22:41] Tôi phải có lỗi với Mạch Kỳ.
[01:22:44] Vậy anh làm như vậy là có lỗi với Mạch Kỳ sao?
[01:22:46] Tôi chỉ muốn làm cho cô ấy vui.
[01:22:48] Vậy anh làm như vậy có thể làm Mạch Kỳ vui sao?
[01:22:52] Anh không hiểu.
[01:22:53] Vậy Thiên Tuệ hiểu sao?
[01:22:54] Anh đã nói với Thiên Tuệ chưa?
[01:22:56] Cô ấy có biết anh đang nghĩ gì không?
[01:23:01] Anh không cảm thấy
[01:23:02] Thiên Tuệ bây giờ rất hạnh phúc sao?
[01:23:06] Mạch Kỳ nói đúng.
[01:23:07] Đây là hạnh phúc mà Nam Châu Lý vốn nên có.
[01:23:11] Tôi cũng cảm thấy như vậy.
[01:23:15] Gia Tuấn.
[01:23:31] Cho nên tôi luôn chủ trương,
[01:23:33] bất kể là lớn hay nhỏ...
[01:23:34] Anh cả.
[01:23:35] Sao anh lại đến đây?
[01:23:37] Là Gia Tuấn à?
[01:23:37] Đúng, là...
[01:23:40] Cậu ấy bây giờ làm gì?
[01:23:42] Cậu ấy đang học nông khoa ở Đại học Quảng Đông.
[01:23:44] Học nông khoa?
[01:23:45] Tôi thấy cậu ta cũng không học được gì đâu.
[01:23:46] Đi học là tốt, có thể hiểu thêm nhiều đạo lý.
[01:23:50] Tốt quá, hai anh em các cậu đông đủ rồi.
[01:23:52] Trò chuyện đi nhé.
[01:23:58] Anh cả, anh được trang bị súng rồi à?
[01:24:01] Cái này có là gì.
[01:24:02] Sao rồi, nhà không có chuyện gì chứ?
[01:24:04] Nhà không có chuyện gì, em có chút chuyện.
[01:24:07] Tốt quá, chuyện gì?
[01:24:09] Anh cả, anh ở đội tuần tra bãi công,
[01:24:11] chắc là quen biết các nhà báo của "Con đường Công nhân" lắm nhỉ?
[01:24:14] Đương nhiên rồi.
[01:24:15] Em có gì muốn đăng báo à?
[01:24:17]
[01:24:21] Cụ thể thì không quen.
[01:24:23] Nhưng "Con đường Công nhân" là báo của chúng ta,
[01:24:25] tìm ai cũng tiện.
[01:24:27] Em muốn đưa cái này cho cô Phương.
[01:24:29] Cái gì đây? Đưa cho cô ấy làm gì?
[01:24:33] Cô ấy đã từng mượn em.
[01:24:35] Được, giao cho anh.
[01:24:36] Anh chuyển cho cô ấy rất tiện.
[01:24:38] Vậy anh nhất định phải nói với cô ấy,
[01:24:39] là Phương Gia Tuấn của Nam Châu Lý,
[01:24:41] và Tạ Thiên Tuệ mượn cô ấy.
[01:24:43] Bảo cô ấy nhất định phải giữ gìn cẩn thận,
[01:24:44] dùng xong lập tức trả lại cho em.
[01:24:46] Quan trọng như vậy, thế thì em tự đi đi.
[01:24:48] Không, nhà báo sẽ hỏi rất nhiều câu hỏi.
[01:24:51] Anh cả, hay là anh đi đi.
[01:24:53] Xin anh đó.
[01:24:54] Đi đây, đi đây.
[01:25:49] Ngàn vạn năm sau