次に

Kim Hôn Phong Vũ Tình tập 3 - Hồ Quân, Chu Vận

27 ビュー· 05/18/25
duongvu88
duongvu88
3 加入者
3

⁣Kim Hôn Phong Vũ Tình - Chuyện tình 50 năm giữa giông bão thời cuộc – từ một ánh nhìn đến trọn đời bên nhau.

Kim Hôn Phong Vũ Tình kể về chuyện tình giữa anh hùng quân đội Cảnh Trực và nữ bác sĩ Thư Mạn, bắt đầu từ thập niên 1950. Vì tình yêu, anh từ bỏ quân ngũ, chấp nhận hy sinh cả sự nghiệp trong những năm tháng đầy biến động. Trải qua nửa thế kỷ thăng trầm, họ vẫn bên nhau – viết nên một chuyện tình bền bỉ, sâu lắng và đầy cảm xúc.

もっと見せる

[00:02:14] Câu chuyện trong phim hoàn toàn là hư cấu. Nếu có sự trùng hợp, đó hoàn toàn là ngẫu nhiên.

[00:02:25] Vui chết đi được, vui chết đi được!

[00:02:27] Sao thế?

[00:02:27] Em sắp được đi Liên Xô du học rồi!

[00:02:29] Đi Liên Xô du học?

[00:02:31] Vợ ơi, đợi đã, đợi đã.

[00:02:34] Mình ăn chút gì rồi hẵng đi được không?

[00:02:36] Nhà còn gì ăn không?

[00:02:37] Trong nồi còn cái bánh bao thừa.

[00:02:39] Mỗi người một nửa, mỗi người một nửa. Đi!

[00:02:46] Nghe tiếng gì thế?

[00:02:49] Có phải nhà mình có dế vào không?

[00:02:53] Dế gì chứ?

[00:02:55] Em thấy là giun đũa trong bụng anh đang ý kiến đấy.

[00:02:58] Mấy người làm bác sĩ các em,

[00:03:00] đúng là cái gì cũng nói được.

[00:03:02] Vốn dĩ mấy ngày nay bụng đói meo,

[00:03:04] muốn trong mơ ăn chút gì ngon.

[00:03:05] Em nhắc đến giun đũa, thế là hết cả hứng.

[00:03:10] Vợ ơi, anh bây giờ,

[00:03:11] bây giờ đến sức ôm em cũng không còn nữa.

[00:03:14] Ai bảo anh ôm em, anh ngoan ngoãn nằm yên đi.

[00:03:19] Bệnh viện chúng em có hợp tác với bệnh viện lớn ở Moscow.

[00:03:22] Mỗi năm đều cử bác sĩ trẻ sang đó học tập.

[00:03:26] Đợt thực tập sinh này của em có sáu người.

[00:03:29] Thật không ngờ lại cho em đi.

[00:03:32] Tại sao lại không cho em đi chứ?

[00:03:33] Em làm việc chăm chỉ như vậy.

[00:03:35] Đến tối ngủ,

[00:03:36] còn coi tay mình là dao mổ,

[00:03:38] cứa qua cứa lại trên người anh.

[00:03:40] Em không đi thì ai đi?

[00:03:43] Nhưng trong sáu người chúng em,

[00:03:44] chỉ có xuất thân gia đình em là không tốt.

[00:03:46] Còn lại đều là con em công nông.

[00:03:49] Thật không ngờ.

[00:03:50] Lãnh đạo bệnh viện lại không kỳ thị em.

[00:03:53] Thấy chưa, đây chính là chính sách của Đảng ta.

[00:03:56] Quan trọng là biểu hiện.

[00:04:00] Nếu anh có thể đi cùng em thì tốt biết mấy.

[00:04:02] Thôi đi, anh lại không biết tiếng Nga.

[00:04:04] Đến đó làm gì chứ?

[00:04:06] Bệnh viện các em đi mấy người?

[00:04:09] Hai người.

[00:04:11] Ngoài em ra còn ai nữa?

[00:04:13] Còn Quý Thành.

[00:04:15] Thằng nhóc đó chắc vui phát điên rồi.

[00:04:18] Em biết ngay là anh sẽ nói vậy mà.

[00:04:22] Thôi đi, anh không nhỏ mọn vậy đâu.

[00:04:24] Nói thật nhé,

[00:04:25] cậu ấy có thể đi cùng em, anh rất vui.

[00:04:27] Hai người biết rõ về nhau.

[00:04:28] Đến nơi đất khách quê người,

[00:04:29] còn có người chăm sóc lẫn nhau, phải không?

[00:04:32] Anh thật rộng lượng.

[00:04:34] Anh hùng mà.

[00:04:35] Đi bao lâu?

[00:04:36] Nghe nói là bốn năm.

[00:04:38] Bốn năm?

[00:04:40] Mỗi năm đều có một lần nghỉ phép về thăm nhà.

[00:04:42] Bọn em cũng nhân đạo đấy.

[00:04:43] Anh có ý gì vậy? Miệng thì nói ủng hộ,

[00:04:46] nhưng thấy rõ trong lòng có trăm điều không muốn.

[00:04:49] Không phải, ai mà muốn vợ mình đi bốn năm chứ.

[00:04:52] Người đó chắc có vấn đề.

[00:04:53] Nhưng anh có giác ngộ, phải không?

[00:04:56] Em học trường y chẳng phải là muốn làm một bác sĩ giỏi,

[00:04:58] muốn làm chuyên gia lớn sao?

[00:05:00] Việc đi Liên Xô du học thực sự là một cơ hội rất tốt.

[00:05:03] Anh đồng ý, đồng ý.

[00:05:06] Anh phải thật lòng đồng ý, nếu không em sẽ không đi.

[00:05:10] Từ tận đáy lòng.

[00:05:15] Đồng ý, đồng ý, đồng ý.

[00:05:19] Tốt lắm.

[00:05:20] Anh hùng đều như vậy cả.

[00:05:25] Tôi đã đến phòng tài liệu và thư viện mượn giúp cậu.

[00:05:27] Đều là những kiến thức cần thiết khi ở Liên Xô.

[00:05:29] Cậu phải đọc nhanh lên.

[00:05:30] Nhiều sách thế này,

[00:05:31] bao giờ tôi mới đọc xong.

[00:05:33] Cậu đã đọc hết chưa?

[00:05:34] Đương nhiên rồi.

[00:05:36] Cậu nhìn thì nhiều, nhưng cậu phân loại, tìm quy luật,

[00:05:38] không phức tạp đến thế đâu.

[00:05:40] Tôi lo nhất là tiếng Nga.

[00:05:41] Phát âm khó quá.

[00:05:43] Tôi không tìm được cảm giác.

[00:05:44] Lỡ như thi không qua,

[00:05:45] tôi sang Liên Xô cũng sẽ ảnh hưởng đến việc học.

[00:05:49] Tôi học tiếng Nga hồi cấp hai,

[00:05:50] phát âm cũng tạm được.

[00:05:52] Hay là chúng ta cùng học nhé?

[00:05:58] Nếu cậu có e ngại thì thôi vậy.

[00:06:00] Có gì mà e ngại chứ, đều là vì công việc mà.

[00:06:02] Tối nay chúng ta cùng đi học lớp tiếng Nga.

[00:06:04] Được thôi, lát nữa tôi đến tìm cậu.

[00:06:08] Tạm biệt.

[00:06:09] Tạm biệt.

[00:06:13] Lão Cảnh!

[00:06:15] Lão Cảnh!

[00:06:16] Lão Cảnh!

[00:06:17] Trong nhà vệ sinh.

[00:06:21] Không phải anh nói đói lắm sao? Ăn no quá à?

[00:06:24] Vớ vẩn!

[00:06:26] Tôi mang đồ ăn đến cho anh đây.

[00:06:28] Gì?

[00:06:29] Thịt.

[00:06:30] Sống hay chín?

[00:06:31] Đương nhiên là sống rồi.

[00:06:32] Nếu là chín thì tôi đã ăn hết trên đường rồi.

[00:06:39] Này ông bạn già,

[00:06:40] sao thế?

[00:06:41] Tôi bây giờ đến

[00:06:42] đến sức ngồi xổm cũng không còn nữa, anh nói xem.

[00:06:44] Vừa đứng dậy là

[00:06:45] mắt hoa lên, như giẫm phải mìn vậy.

[00:06:49] Anh nói xem, hồi đó chúng ta ở chiến trường Triều Tiên,

[00:06:50] cũng không có gì ăn uống,

[00:06:51] sao mà chịu đựng được nhỉ?

[00:06:54] Lúc đó chúng ta bao nhiêu tuổi? Hai mươi mấy tuổi.

[00:06:57] Ăn thịt bò sống không cần cắt.

[00:06:59] Anh xem cái này đi.

[00:07:03] Tôi thấy anh ấy, đến thời bình,

[00:07:05] ý chí cách mạng cũng suy thoái rồi.

[00:07:10] Bao lâu rồi chưa ngửi thấy mùi thịt.

[00:07:14] Còn cái này nữa. Nhanh lên, hành gừng tỏi.

[00:07:18] Chủ nhật.

[00:07:22] Hôm nay là chủ nhật, thời tiết rất đẹp.

[00:07:27] Cậu cười gì thế?

[00:07:29] Cậu cười gì thì tôi cười nấy.

[00:07:31] Tôi còn không biết mình cười gì nữa.

[00:07:36] Cứ như quay lại thời sinh viên vậy.

[00:07:40] Đúng là có chút giống thật.

[00:07:46] Tôi luôn mong muốn cuộc sống của chúng ta

[00:07:49] chính là như thế này.

[00:07:52] Tôi biết, tôi cũng vậy.

[00:07:57] Anh ba mươi rồi phải không?

[00:07:59] Ba mươi tuổi ở quê tôi,

[00:08:03] đã có thể làm ông nội rồi.

[00:08:06] Sao anh không nghĩ đến việc có con với cô ấy?

[00:08:10] Anh vì cô ấy mà chuyển ngành, đó là một sai lầm.

[00:08:16] Anh lại đưa cô ấy sang Liên Xô,

[00:08:19] đó là sai lầm lớn thứ hai, phải không?

[00:08:25] Đồ ngốc! Anh nói xem, người như chúng ta,

[00:08:31] dù có mơ lấy vợ,

[00:08:34] thì cũng là lấy một cô gái nhà nghèo, ngoan hiền.

[00:08:41] Người ta xinh đẹp trời sinh, con nhà gia giáo,

[00:08:47] tại sao lại phải sống cùng một người lính như anh?

[00:08:51] Cùng nhau sống chứ.

[00:08:53] Hơn nữa, chúng ta có thể cho người ta cái gì chứ?

[00:08:56] Đừng nói bốn năm, dù là tám năm, mười năm,

[00:09:03] chỉ cần người ta muốn đi, chúng ta cũng không thể ngăn cản.

[00:09:07] Chúng ta phải ủng hộ.

[00:09:10] Không thể để người ta ở bên cạnh chịu chút thiệt thòi nào.

[00:09:13] Càng không thể để người ta coi chúng ta là gì,

[00:09:16] là phong kiến, là lạc hậu, là kéo chân.

[00:09:20] Cứ phải bắt phụ nữ quanh quẩn bên bếp lò, phải không?

[00:09:26] Đúng vậy, người ta, anh vì người ta mà chuyển ngành rồi,

[00:09:31] thì anh phải sống yên ổn với người ta chứ.

[00:09:35] Sinh con đẻ cái, anh để người ta đi.

[00:09:39] Nếu người ta không về thì sao?

[00:09:46] Nói bậy!

[00:09:48] Cô ấy là vợ tôi, sao có thể không về?

[00:09:51] Tôi nói cho anh biết,

[00:09:53] bây giờ ngoài mẹ tôi, bố tôi, em gái tôi ra,

[00:09:59] cô ấy là người thân nhất của tôi rồi.

[00:10:05] Tôi nhìn bộ dạng thảm hại này của anh,

[00:10:07] lại nhớ đến bài hát quê tôi.

[00:10:10] Gì?

[00:10:14] Muốn hôn muốn hôn, muốn đến nỗi cổ tay ấy à... hỡi ơi!

[00:10:24] Vợ về rồi!

[00:10:27] Sao anh lại uống say thế này?

[00:10:29] Sao em về sớm thế?

[00:10:31] Anh còn tưởng

[00:10:32] em vẫn đang học tiếng Nga ở chỗ Tiểu Quý chứ.

[00:10:37] Vợ ơi, vào bếp đi.

[00:10:39] Anh để dành cho em một miếng thịt.

[00:10:42] Ngon lắm.

[00:10:46] Chỗ này em đừng lo.

[00:10:49] Để anh dọn, đừng đừng, đừng động vào.

[00:10:51] Mấy ngày này, mấy ngày này,

[00:10:54] anh nhất định phải chăm sóc em thật tốt.

[00:10:58] Em xem, một cô gái nhỏ,

[00:11:01] không quản đường xa vạn dặm đến Liên Xô, một nơi

[00:11:04] băng giá tuyết phủ.

[00:11:07] Ở đó tận bốn năm.

[00:11:09]

[00:11:12]

[00:11:19] Khi hoa lê nở trắng ngần đồng quê,

[00:11:23] Dòng sông gợn làn sương khói lam chiều.

[00:11:27] Ca-chiu-sa đứng trên bờ sông dốc đứng,

[00:11:32] Tiếng hát vang như ánh xuân tươi sáng.

[00:11:55] Vợ ơi, tối qua anh không nôn chứ?

[00:11:57] Suýt nữa thì nôn.

[00:11:59] Ăn thịt gì mà mùi thế?

[00:12:03] Thịt ngựa.

[00:12:04] Thịt ngựa ăn được à?

[00:12:06] Ăn được, đừng nói thịt ngựa, thịt chuột cũng ăn được.

[00:12:11] Thật đấy, anh ăn rồi.

[00:12:12] Em chưa đói đến mức đó thôi.

[00:12:14] Nếu em đói đến mức đó, đừng nói chuột,

[00:12:17] ngay cả gián, những thứ này cũng...

[00:12:20] Càng nói càng ghê, đừng nói nữa.

[00:12:22] Được, em không thích nghe thì không nói nữa.

[00:12:24] Em thích nghe gì, anh nói nấy.

[00:12:30] Nếu anh thật sự không muốn em đi,

[00:12:33] em... em có thể từ bỏ.

[00:12:37] Nha đầu ngốc, đó là chuyện lớn trong đời em,

[00:12:42] sao có thể từ bỏ được?

[00:12:45] Nếu anh không muốn em đi,

[00:12:46] anh còn biết điều gì nữa?

[00:12:48] Đừng nói em muốn đi Liên Xô,

[00:12:50] dù em muốn lên mặt trăng,

[00:12:52]

[00:12:55] Lên mặt trăng làm gì?

[00:12:57] Làm Hằng Nga có gì hay đâu.

[00:12:59] Một mình ở cung Quảng Hàn cô đơn biết bao.

[00:13:03] Anh có thể làm Ngô Cương.

[00:13:05] Anh đi cùng em.

[00:13:06] Gọi là gì nhỉ...

[00:13:08] Đó gọi là... Hằng Nga cô đơn múa tay áo rộng,

[00:13:14] Ngô Cương dâng rượu quế hoa.

[00:13:21] Em thật không nỡ rời xa anh.

[00:13:24] Nếu anh có thể đi cùng em thì tốt biết mấy.

[00:13:33] Vậy anh ấy có phản đối cậu đi du học không?

[00:13:35] Anh ấy chuyện gì cũng chiều theo tôi.

[00:13:36] Sao có thể phản đối được?

[00:13:38] Nhưng trong lòng anh ấy chắc chắn rất khó chịu.

[00:13:40] Đương nhiên rồi, ai mà muốn vợ mới cưới

[00:13:43] đi một mạch bốn năm chứ.

[00:13:46] Thật mâu thuẫn, cậu nói xem, cơ hội này hiếm có như vậy.

[00:13:49] Hay là tôi sinh một đứa con rồi hẵng đi?

[00:13:53] Coi như cũng có một lời giải thích với anh ấy, cậu thấy sao?

[00:13:55] Cậu tưởng đây là đi xe buýt à?

[00:13:57] Lỡ chuyến này thì đi chuyến sau.

[00:14:00] Hơn nữa, nếu cậu thật sự sinh con,

[00:14:02] cậu còn nỡ đi sao?

[00:14:05] Thật phiền quá.

[00:14:07] Lộ Lộ, thời tiết Bắc Kinh khô hanh quá.

[00:14:09] Xin lỗi, xin lỗi.

[00:14:11] Xin lỗi, cảm ơn, cảm ơn.

[00:14:17] Thư Mạn, để anh, không cần, không cần.

[00:14:18] Mạn Mạn!

[00:14:21] Má Thường!

[00:14:22] Chị, sao mọi người lại đến?

[00:14:26] Lần nào chị đến cũng không viết thư cho em trước.

[00:14:28] Là định gọi điện cho em đấy.

[00:14:30] Má Thường sốt ruột quá.

[00:14:31] Nghe nói em sắp đi Liên Xô,

[00:14:33] nên giục chị mua vé tàu,

[00:14:34] nhất định phải đến Bắc Kinh thăm em.

[00:14:36] Má Thường sợ không gặp được con. Má Thường.

[00:14:40] Đúng rồi, đây là chồng con, Cảnh Trực.

[00:14:43] Đây là má Thường.

[00:14:44] Chào bác.

[00:14:45] Chào. Chị, chị không nhận ra anh ấy à?

[00:14:48] Em rể.

[00:14:50] Thật ngại quá, suýt nữa không nhận ra.

[00:14:52] Nhưng em đừng trách chị nhé.

[00:14:53] Hai lần trước chị gặp em,

[00:14:55] em đều đội mũ lưỡi trai, quân hàm lớn.

[00:14:56] Một thân quân phục sĩ quan, một sao hai vạch.

[00:14:58] Rất oai phong.

[00:15:00] Mạn Mạn, sao mặt con to ra thế?

[00:15:04] Hình như bị sưng. Đúng là có một chút.

[00:15:07] Thật sao? Em không thấy vậy.

[00:15:09] Xem kìa, điển hình của suy dinh dưỡng.

[00:15:11] Uổng công em là bác sĩ. Suy dinh dưỡng à?

[00:15:13] Không sao, không sao, đừng lo.

[00:15:15] Má Thường, con mơ cũng muốn

[00:15:16] ăn món Hàng Châu mẹ nấu.

[00:15:18] Được, bây giờ má đi nấu cho con ngay.

[00:15:21] Tuyệt quá! Con thích ăn nhất! Mọi người vào nhà nói chuyện đi.

[00:15:25] Mọi người vào nhà nói chuyện đi.

[00:15:27] Mọi người vào nhà, vào nhà. Được, được.

[00:15:30] Đi hết đường rẽ trái.

[00:15:31] Đây là nhà mới sửa của các con à?

[00:15:33] Món ăn miền Bắc không tinh tế bằng miền Nam.

[00:15:35] Dầu đậu nành sao ngon bằng dầu hạt cải được.

[00:15:38] Ớt Hàng Châu áp chảo, măng xuân xào dưa muối.

[00:15:42] Canh trứng tôm khô mướp.

[00:15:44] Má Thường, con đến Bắc Kinh bao nhiêu năm nay,

[00:15:46] lần đầu tiên mới được ăn ớt Hàng Châu thật đấy.

[00:15:48] Ăn đi, ăn đi, ăn nhiều vào.

[00:15:50] Thời gian này lương thực khan hiếm như vậy,

[00:15:51] má kiếm đâu ra thế?

[00:15:53] Đúng vậy, bây giờ thực phẩm kiểm soát chặt chẽ như vậy,

[00:15:55] miền Nam cũng không ngoại lệ đâu.

[00:15:57] Lấy ở đâu? Trộm đấy.

[00:16:00] Á? Trộm.

[00:16:02] Má Thường đừng đùa nữa.

[00:16:04] Em rể là cán bộ nhà nước,

[00:16:05] giác ngộ chính trị rất cao.

[00:16:07] Em rể, em không cần trợn mắt to thế đâu.

[00:16:10] Má Thường thích đùa lắm.

[00:16:12] Những thứ này,

[00:16:13] đều là má dùng trang sức đổi ở chợ đen đấy.

[00:16:17] Má Thường, sao má lại làm vậy?

[00:16:20] Ở Bắc Kinh đều có cả.

[00:16:22] Đúng vậy, Bắc Kinh đương nhiên là có rồi.

[00:16:24] Em xem, ớt chuông này, măng xuân này, tôm khô này,

[00:16:28] nhưng không chuẩn vị miền Nam chúng ta, phải không?

[00:16:30] Những thứ này đều là tiền cũng không đổi được.

[00:16:32] Em rể, em nếm thử đi.

[00:16:34] Được, nào, ăn đi.

[00:16:40] Thế nào?

[00:16:53] Em giẫm chân chị làm gì?

[00:16:59] Em thấy món này sao lại

[00:17:02] giống như món thập cẩm ở căng tin của chúng ta,

[00:17:05] chỉ thiếu một chút thôi nhỉ.

[00:17:08] Hiểu rồi.

[00:17:11] Nhạt.

[00:17:15] Má Thường, anh ấy là người như vậy, rất hài hước.

[00:17:20] Đến rồi.

[00:17:22] Đừng căng thẳng quá nhé.

[00:17:23] Tôi ăn phần tôi, mọi người ăn phần mọi người.

[00:17:26] Nước giếng không phạm nước sông. Xem này.

[00:17:31] Được.

[00:17:39] Ăn, ăn, ăn.

[00:17:44] Đúng vị rồi, đúng vị rồi. Chính là nó.

[00:17:56] Sạch sẽ, đẹp đẽ hơn chị tưởng.

[00:18:00] Ý chị là gì?

[00:18:02] Chị nghĩ em ấy là cán bộ công nông,

[00:18:05] lại xuất thân từ quân đội,

[00:18:07] chắc không chú ý vệ sinh lắm.

[00:18:10] Chị nói vậy,

[00:18:11] đừng để Cảnh Trực nghe thấy nhé.

[00:18:13] Anh ấy ghét nhất người khác coi thường cán bộ công nông.

[00:18:15] Thì sao chứ? Em ấy thường ngày bắt nạt em à?

[00:18:18] Sao có thể chứ? Trăm điều nghe theo thì không dám nói,

[00:18:19] Sao có thể chứ? Trăm nghe một thuận không dám nói,

[00:18:22] nhưng mười điều thì cũng nghe theo chín điều.

[00:18:24] Vậy nên, lần này em bắt buộc phải đi.

[00:18:26] Gì mà bắt buộc phải đi chứ?

[00:18:28] Chị thay đổi nhanh quá đấy.

[00:18:31] Chị nói cho em biết nhé,

[00:18:32] lần này chị đến là sợ em nhất thời mềm lòng,

[00:18:34] lại không muốn đi nữa. Em nhất định phải đi.

[00:18:36] Bệnh viện chúng em mỗi năm đều có chỉ tiêu đi Liên Xô.

[00:18:38] Lần này em không đi thì có thể đi đợt sau.

[00:18:41] Chị, em muốn có con trước.

[00:18:45] Con cái thì sau này có cũng được mà.

[00:18:47] Cơ hội đi Liên Xô hiếm có biết bao.

[00:18:50] Chuyện sau này ai mà nói trước được.

[00:18:52] Bây giờ em phải nắm bắt cơ hội trước mắt này.

[00:18:54] Em đừng học theo chị và anh rể em,

[00:18:56] rất nhiều cơ hội tốt,

[00:18:58] cứ nghĩ đông nghĩ tây, cuối cùng đều bỏ lỡ hết.

[00:19:00] Hối hận cũng không kịp nữa đâu.

[00:19:02] Nhưng Cảnh Trực hy sinh cho em nhiều quá.

[00:19:04] Em thật sự áy náy lắm.

[00:19:05] Gì mà hy sinh chứ?

[00:19:07] Em lấy anh ta mới là hy sinh đấy.

[00:19:09] Với điều kiện của em,

[00:19:10] lấy một vị thủ trưởng lớn cũng không quá đáng.

[00:19:13] Anh ta chỉ là một tiểu đoàn trưởng, có là gì đâu.

[00:19:15] Chủ nhiệm văn phòng gì đó, quá bình thường.

[00:19:19] Chị, chị nói gì thế?

[00:19:22] Lúc trước chị khuyên em lấy anh ấy,

[00:19:23] chị đâu có nói vậy.

[00:19:25] Chị sao thế?

[00:19:27] Em không muốn nói chuyện với chị nữa.

[00:19:30] Em gái, chị là chị của em,

[00:19:32] chị có hại em được không? Chị nói cho em biết nhé,

[00:19:35] em không được nghĩ linh tinh nữa.

[00:19:36] Em đi Liên Xô ngay cho chị.

[00:19:44] Đồng chí Cảnh, anh có việc gì à? Có chút việc.

[00:19:46] Việc gì thế? Đi vệ sinh.

[00:19:50] Đồng chí Cảnh.

[00:19:51] Giấy vệ sinh ở đây. Tôi biết.

[00:19:54] Đi vệ sinh xong phải dội nước nhé. Tôi biết.

[00:19:55] Nếu không sẽ rất hôi. Vâng.

[00:19:56] Còn nữa,

[00:19:57] giấy không được vứt vào bồn cầu đâu.

[00:19:59] Còn nữa, xà phòng dùng xong,

[00:20:02] đừng ngâm trong nước nhé.

[00:20:04] Khăn mặt thì chúng ta phải dùng riêng.

[00:20:06]

[00:20:07] Cái đó là của Thư Mạn.

[00:20:09] Cái ở giữa là của Thư Lộ.

[00:20:11] Cái đó là của tôi.

[00:20:12] Cái bên trong là của anh nhé.

[00:20:14] Được, được, được.

[00:20:20] Hai chị em các người sao vậy?

[00:20:23] Má Thường, má xem chị con kìa.

[00:20:26] Chị ấy cố tình từ Thượng Hải

[00:20:27] đến Bắc Kinh để chọc tức con đấy.

[00:20:29] Không phải đâu.

[00:20:31] Chị con thấy con sống tốt nên ghen tị.

[00:20:34] Hai chị em con, số con đúng là tốt thật.

[00:20:37] Con số tốt?

[00:20:39] Từ nhỏ đến lớn,

[00:20:40] má, bố con, mẹ con đều cưng chiều chị con.

[00:20:42] Nói chị ấy xinh đẹp, thông minh, học giỏi.

[00:20:44] Sao bây giờ lại nói con số tốt? Làm gì có chuyện đó!

[00:20:47] Thông minh, xinh đẹp, học giỏi thì có ích gì?

[00:20:50] Thời thế thay đổi rồi, những thứ đó không còn giá trị nữa.

[00:20:53] Bây giờ ấy,

[00:20:54] chỉ có những người thô kệch như Cảnh Trực mới được trọng dụng.

[00:20:56] Em thuận theo thời thế, em chịu hạ mình lấy chồng,

[00:20:58] số của em đương nhiên tốt hơn chị rồi.

[00:21:00] Cảnh Trực là chồng em!

[00:21:02] Chị muốn chia rẽ tình cảm vợ chồng em à?

[00:21:05] Nếu chị còn nói vậy nữa, em sẽ nổi giận đấy!

[00:21:06] Được rồi, em hung dữ cái gì?

[00:21:07] Em lấy quan to thì giỏi lắm à? Em dám nói nữa không?

[00:21:09] Em nói nữa đi! Em nói gì?

[00:21:11] Đại tiểu thư, nhị tiểu thư, đừng cãi nhau nữa!

[00:21:13] Má nói gì vậy?

[00:21:14] Chết rồi, chết rồi!

[00:21:16] Con xem, má vừa vội là nói sai ngay.

[00:21:19] Tiểu Mạn à,

[00:21:21] chị gái và anh rể con bây giờ khó khăn lắm.

[00:21:24] Con nói với đồng chí Cảnh giúp chị con đi.

[00:21:27] Chị con sao vậy?

[00:21:36] Chị, chị sao vậy?

[00:21:46] Má Thường của các em,

[00:21:47] có quan hệ gì với em?

[00:21:48] Sao lại gọi em là tiểu thư, tiểu thư thế?

[00:21:50] Một hai câu cũng không nói rõ được.

[00:21:52] Bà ấy lại không phải đặc vụ, có gì mà không nói rõ được.

[00:21:56] Bà ấy một hai câu không nói rõ được,

[00:21:57] em nói cho anh nghe ba bốn câu.

[00:22:00] Má Thường là vú nuôi của em và chị gái.

[00:22:03] Cái gì? Bà nội... Vú... Còn mẹ nữa?

[00:22:06] Nghĩa là gì?

[00:22:07] Anh đừng giả vờ không hiểu nữa. Trên báo chẳng phải đã đăng rồi sao?

[00:22:12] Địa chủ ác bá, vú nuôi, phải không?

[00:22:15] Vậy thì cũng giống như bò sữa, nghe đã thấy ghê rồi.

[00:22:18] Anh nói em thường ngày cứ "ghê quá, ghê quá",

[00:22:20] hóa ra em vừa sinh ra đã bị ghê rồi.

[00:22:23] Chúng em không giống địa chủ ác bá đâu.

[00:22:25] Hồi đó mẹ em còn trẻ, sức khỏe lại không tốt,

[00:22:26] lại không có sữa. Hơn nữa,

[00:22:28] hồi đó các gia đình lớn đều thịnh hành việc này.

[00:22:30] Em không muốn nói chuyện này.

[00:22:32] Chị em em và má Thường có mối quan hệ rất đặc biệt.

[00:22:35] Đúng là rất không bình thường.

[00:22:37] Vậy thì cũng giống như mẹ ruột vậy.

[00:22:39] Đương nhiên rồi. Mẹ em bây giờ không còn nữa,

[00:22:40] anh cũng không nói gì bà ấy.

[00:22:41] Nếu mẹ em còn sống,

[00:22:43] anh phải phê bình bà ấy một trận.

[00:22:45] Bà ấy như vậy gọi là gì? Lơ là trách nhiệm.

[00:22:46] Ở chiến trường là bị xử bắn đấy.

[00:22:49] Anh nói linh tinh gì thế!

[00:22:51] Không nói nữa, đều là do xã hội cũ tồi tệ.

[00:22:54] Ngủ đi, ngủ đi.

[00:22:55] Đừng ngủ, đừng ngủ. Chị em đang gấp lắm.

[00:22:58] Chị em?

[00:23:00] Chị em từ nhỏ đã giỏi hơn em.

[00:23:03] Chị ấy là tài nữ khoa tiếng Anh của Đại học Bách khoa Nam Dương.

[00:23:06] Anh rể em là sinh viên xuất sắc khoa Vật lý.

[00:23:09] Hai nhà chúng em là bạn bè thân thiết.

[00:23:11] Hai người họ từ nhỏ đã ở bên nhau, thanh mai trúc mã.

[00:23:15] Nhưng sau khi kết hôn, chưa từng có ngày nào tốt đẹp.

[00:23:18] Nguyên nhân là gì?

[00:23:19] Gia đình anh rể em có thành phần quá cao.

[00:23:22] Cao đến mức nào?

[00:23:23] Tư bản lớn ở Nam Dương.

[00:23:25] Tư bản lớn cỡ nào?

[00:23:28] Lớn thế này. Tóm lại là...

[00:23:29] Lớn như thế này. Tóm lại là...

[00:23:33] Anh rể em tốt nghiệp về nước rồi,

[00:23:35] ở đâu cũng không được trọng dụng.

[00:23:37] Đến bây giờ vẫn là giáo viên trung học.

[00:23:41] Anh ấy là người tài cao ngạo mạn, chí lớn hơn trời.

[00:23:44] Quan hệ với lãnh đạo đơn vị đều không tốt.

[00:23:47] Anh cũng biết đấy, trí thức

[00:23:49] quan trọng nhất là gì? Sự nghiệp.

[00:23:52] Hai người họ tình cảm rất tốt,

[00:23:54] nhưng sự nghiệp không thuận lợi, cứ cãi nhau mãi.

[00:23:57] Chị em lần này đến Bắc Kinh có hai mục đích.

[00:24:00]

[00:24:03] Một mục đích khác là cầu xin anh.

[00:24:05] Cầu xin anh?

[00:24:07] Em cũng nói với chị ấy rồi, anh cũng chẳng có năng lực gì,

[00:24:11] xuất thân từ quân đội,

[00:24:12] cũng không quen biết lãnh đạo địa phương nào.

[00:24:14] Không phải, anh có thể làm gì chứ?

[00:24:20] Chị nói đến là đến, mang cái này.

[00:24:23] Cái này cho anh à?

[00:24:24] Vậy đây là gì?

[00:24:26] Không phải là muốn giúp họ chuyển công tác sao?

[00:24:28] Nhờ người thì phải tặng quà chứ, anh không biết à?

[00:24:30] Anh không biết, không biết.

[00:24:32] Bọn anh đều là tuân theo sự sắp xếp và điều động của tổ chức .

[00:24:35] Không phải, anh ấy muốn chuyển đi đâu?

[00:24:37] Từ Thượng Hải chuyển đến Bắc Kinh.

[00:24:45] Đồng chí Cảnh, đến đây, đến đây.

[00:24:47] Chuyện gì thế?

[00:24:52] Má làm gì vậy?

[00:24:54] Đồng chí Cảnh, bụi bẩn không nên mang vào phòng.

[00:24:57] Đây là thường thức, hiểu không?

[00:24:59] Hiểu, hiểu.

[00:25:01] Con nói, con nói này, đồng chí lão thường

[00:25:03] Phụ nữ không nên gọi là "lão, lão" mãi.

[00:25:06] Anh cứ gọi tôi là má Thường như Nhị tiểu thư là được rồi.

[00:25:11] Được rồi, được rồi.

[00:25:14] Cái đó... con làm, má nghỉ ngơi đi.

[00:25:17] Đừng, anh đừng khách sáo, để tôi, để tôi.

[00:25:21] Má là người Ninh Ba phải không?

[00:25:23] Đúng vậy, đúng vậy.

[00:25:26] Nhà họ Tô ấy, thành phần cao, mấy năm nay gặp vận xui.

[00:25:30] Đồng chí Cảnh à, sau này nhờ anh giúp đỡ nhé.

[00:25:34] Anh rể lớn ấy, tâm trạng không tốt.

[00:25:37]

[00:25:40] Vẫn là cô hai tốt.

[00:25:42] Thanh thản, tâm trạng tốt.

[00:25:43] Này đồng chí Lão Thường, bây giờ là xã hội mới,

[00:25:47] không còn gọi là tiểu thư, phu nhân gì nữa,

[00:25:49] chỉ có đồng chí thôi.

[00:25:50] Đúng vậy, đúng vậy, tôi sơ ý lại gọi ra mất.

[00:25:55] Thật ra, trong lòng tôi cũng muốn gọi là đồng chí.

[00:25:59] Thật sao? Trong lòng chị thật sự nghĩ vậy à?

[00:26:03] Má xem tôi này, trong lòng tôi vẫn luôn muốn gọi má là đồng chí,

[00:26:06] miệng tôi cũng gọi như vậy đấy.

[00:26:08] Chắc là tôi già rồi,

[00:26:11] trí nhớ cũng không tốt.

[00:26:12] Thay đổi ngay một lúc vẫn có chút khó khăn.

[00:26:16] Vậy thì, cô cả... Đồng chí Lộ Lộ đã nói với tôi rồi.

[00:26:21] Sau này tôi sẽ nhớ. Má Thường.

[00:26:23] Chưa nấu cơm à? Tôi với Tiểu Mạn đói rồi.

[00:26:26] Mải nói chuyện với đồng chí Cảnh mà quên nấu cơm.

[00:26:29] Tôi đi nấu ngay đây.

[00:26:30] Đợi đã, đồng chí lão Thường, má nghỉ đi.

[00:26:33] Bữa cơm này để tôi nấu. Không được đâu.

[00:26:35] Sao lại để đàn ông các anh vào bếp được.

[00:26:38] Đúng vậy, một người đàn ông to lớn đứng trong bếp,

[00:26:40] sẽ làm má Thường sợ chết khiếp đấy.

[00:26:42] Chúng em làm được rồi.

[00:26:46] Em cho ít đường thôi nhé.

[00:26:55] Anh đi nhanh lên.

[00:26:56] Anh đói thế này, nhanh sao được?

[00:26:59] Đồ ngon như vậy, em lại tặng người khác.

[00:27:01] Em cầm đi.

[00:27:03] Nam đồng chí không cầm, lại để nữ đồng chí cầm,

[00:27:04] thật không ra thể thống gì.

[00:27:06] Em nói vậy là không đúng rồi.

[00:27:07] Bây giờ là xã hội mới, nam nữ bình đẳng.

[00:27:10] Việc nam đồng chí làm được, nữ đồng chí cũng làm được.

[00:27:12] Các em học chính trị chưa học qua à?

[00:27:13] Thôi, anh đừng nói lý lẽ cùn nữa.

[00:27:15] Anh chỉ sĩ diện hão thôi.

[00:27:17] Vợ ơi,

[00:27:18] em bảo anh lên núi đao xuống biển lửa, anh cũng vui lòng.

[00:27:21] Nhờ người tặng quà, mất mặt quá.

[00:27:24] Anh tặng cho Sở Kiến, chứ có phải tặng người khác đâu.

[00:27:26] Hơn nữa, người ta giúp đỡ nhiều như vậy,

[00:27:27] chúng ta cũng phải có chút thành ý chứ.

[00:27:29] Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi,

[00:27:30] chính vì tặng cho cậu ấy nên mới mất mặt.

[00:27:32] Bọn anh là gì?

[00:27:33] Là anh em sinh tử trên chiến trường.

[00:27:35] Em cũng nói với anh bao nhiêu lần rồi,

[00:27:37] Sở Kiến một mình không lo được việc này.

[00:27:38] Anh ấy cũng phải nhờ quan hệ, nhờ người.

[00:27:40] Anh ấy giúp đỡ nhiều như vậy,

[00:27:41] anh còn để anh ấy phải bỏ thêm đồ,

[00:27:42] có hợp lý không hả anh?

[00:27:44] Được, anh nói không lại em.

[00:27:45] Xe đến rồi, em về nhà đi, về đi.

[00:27:50] Anh đi cẩn thận nhé. Được.

[00:27:55] Đi đây nhé. Đi rồi. Tạm biệt.

[00:28:07] Đến thì đến, còn mang quà gì nữa.

[00:28:10] Đừng có tự sướng nữa nhé.

[00:28:11] Đồ tốt thế này tôi cho cậu à?

[00:28:12] Cậu cho ai?

[00:28:15] Cậu giúp chị dâu tôi chuyển công tác,

[00:28:17] thì phải nhờ người chứ.

[00:28:18] Như vậy không tốt đâu đồng chí. Đơn vị chúng tôi không có lệ này.

[00:28:21] Ít nói nhảm đi. Cậu tưởng tôi muốn làm việc này à?

[00:28:25] Cậu tưởng tôi muốn, tôi...

[00:28:26] Tôi đến nhà cậu nhìn cái bộ dạng này của cậu,

[00:28:28] ở nhà còn mặc quân phục ra vẻ.

[00:28:29] Cậu cho ai xem hả?

[00:28:32] Chị dâu tôi là sinh viên tốt nghiệp trường đại học danh tiếng,

[00:28:36] là nhân tài có ích cho đất nước.

[00:28:38] Giao nhiệm vụ khó khăn này cho cậu,

[00:28:39] là cho cậu cơ hội lập công.

[00:28:41] Tôi?

[00:28:42] Hiểu chưa?

[00:28:43] Hiểu rồi.

[00:28:44] Có tự tin không?

[00:28:45] Có!

[00:28:45] Thi hành nhiệm vụ. Tạm biệt!

[00:28:53] Tiểu Mạn, việc này sao lại khó khăn đến vậy?

[00:28:58] Chúng ta đâu phải là những kẻ lang thang ngoài xã hội.

[00:29:00] Chúng ta đều là

[00:29:01] nhân tài cao cấp tốt nghiệp trường đại học danh tiếng.

[00:29:03] Theo lý mà nói, việc xây dựng thủ đô

[00:29:05] rất cần những nhân tài cao cấp như chúng ta.

[00:29:09] Có phải Cảnh Trực vẫn chưa hết lòng không?

[00:29:14] Em giục anh ấy thêm đi, được không?

[00:29:16] Chị và anh rể em, nếu không phải bất đắc dĩ,

[00:29:18] sẽ không nhờ vả ai đâu.

[00:29:20] Chị,

[00:29:21] đây là việc điều chuyển giữa hai thành phố,

[00:29:23]

[00:29:25] Cảnh Trực trước giờ không bao giờ nhờ vả ai.

[00:29:27] Nhưng vì chuyện của các chị,

[00:29:28] đã tìm đến cả thủ trưởng cũ rồi.

[00:29:29] Nhưng thủ trưởng, đồng đội của anh ấy,

[00:29:31] đều là người trong quân đội,

[00:29:32] hoàn toàn không hiểu chuyện ở địa phương.

[00:29:35] Hơn nữa,

[00:29:36] việc nhờ vả cũng cần chút thời gian chứ.

[00:29:38] Nhưng chị đến đây

[00:29:39] đã hơn nửa tháng rồi.

[00:29:40] Chút đồ má Thường mang theo

[00:29:42] cũng đã ăn hết rồi.

[00:29:43] Chút tiêu chuẩn của hai người

[00:29:44] còn không đủ cho bọn em ăn nữa.

[00:29:46] Chị không sốt ruột sao được?

[00:29:47] Nhưng sốt ruột thì có ích gì?

[00:29:48] Nhưng không sốt ruột thì có ích gì?

[00:29:52] Vậy thì... vậy thì chị về chờ đi.

[00:29:58] Biết em ghét chúng tôi rồi.

[00:29:59] Chị và má Thường đã nói chuyện xong rồi,

[00:30:01] hôm nay sẽ đi mua vé tàu,

[00:30:03] ngày mai sẽ đi.

[00:30:04] Chị, em không có ý đó.

[00:30:07] Chính chị suốt ngày

[00:30:08] cứ sốt ruột, sốt ruột, lúc nào cũng sốt ruột.

[00:30:11] Chúng tôi là họ hàng nghèo,

[00:30:12] ăn nhờ ở đậu, nhìn sắc mặt người khác.

[00:30:15] Ở đây mà cứ ở lì mãi thì còn ý nghĩa gì nữa.

[00:30:17] Chị xem chị nói gì kìa.

[00:30:19] Má Thường, má Thường!

[00:30:28] Những lời chị vừa nói, tôi đều nghe thấy cả.

[00:30:31] Tôi nghe thấy, đúng là có lý.

[00:30:34] Tôi cũng đã nói với thủ trưởng như vậy.

[00:30:37] Các chị là trí thức chuyên nghiệp,

[00:30:39] việc xây dựng đất nước cần các chị.

[00:30:42] Thủ trưởng bảo tôi chuyển lời đến các chị,

[00:30:43] chỉ cần các chị có tài năng thực sự,

[00:30:45] nhà nước sẽ không bỏ rơi các chị.

[00:30:53] Em rể à, em gái biết đấy.

[00:30:57] Chị đây, cái gì cũng tốt,

[00:31:00] chỉ có cái miệng là không tốt.

[00:31:02]

[00:31:05] Anh xem xét vì em gái,

[00:31:08] xin hãy rộng lượng bỏ qua nhé.

[00:31:10] Chị nói gì thế, đều là người một nhà mà.

[00:31:18] Tiểu Mạn, đừng giận chị gái nhé.

[00:31:20] Chị gái cũng vì chuyện của anh rể

[00:31:21] mà sốt ruột nói linh tinh thôi.

[00:31:24] Không sao đâu, chị yên tâm, em hứa với chị,

[00:31:28] trước khi em đi,

[00:31:30] sẽ tìm cách điều chuyển chị và anh rể sang đây.

[00:31:32] Thật sao?

[00:31:37] Một mình,

[00:31:38] đi đến một nơi xa xôi, lạnh lẽo như vậy.

[00:31:41] Má Thường cũng không thể đi cùng con.

[00:31:44] Một năm không biết có gặp được nhau lần nào không.

[00:31:48] Con phải tự chăm sóc bản thân.

[00:31:51] Về sớm được thì về sớm nhé.

[00:31:55] Cậu rể à, cậu ấy là người tốt.

[00:31:58] Tính tình tuy có chút thô lỗ,

[00:32:01] thói quen sinh hoạt có chút kém,

[00:32:03] nhưng cậu ấy thật lòng thương con.

[00:32:09] Phải sống hòa thuận, sinh một đứa con,

[00:32:12] má Thường sẽ giúp con.

[00:32:15] Được rồi, được rồi, má Thường đừng khóc nữa.

[00:32:19] Đâu phải không gặp lại nữa đâu.

[00:32:21] Người khác nhìn vào sẽ cười đấy. Được rồi.

[00:32:30] Rửa chân chưa?

[00:32:32] Rửa rồi.

[00:32:34] Em có uống nước không?

[00:32:36] Không khát.

[00:32:45] Bây giờ cuối cùng cũng có thể thoải mái nói to,

[00:32:48] có thể thoải mái đi vệ sinh rồi, tốt quá.

[00:32:55] Ngày mai em đi chụp ảnh.

[00:32:57] Chụp ảnh gì?

[00:32:59] Tuần sau phải đi làm hộ chiếu rồi.

[00:33:08] Nói đi chứ.

[00:33:12] Nói gì?

[00:33:15] Nói gì cũng được.

[00:33:26] Bệnh viện phải là tấm gương về vệ sinh môi trường,

[00:33:30] phải là điển hình cho các đơn vị.

[00:33:36] Phó Viện trưởng Y, tuyệt đối không được bỏ sót chỗ nào nhé.

[00:33:39] Về mặt này nhất định phải chú ý.

[00:33:45] Các anh đi trước đi. Được.

[00:33:48] Viện trưởng, chào anh.

[00:33:52] Tôi luôn có hiểu lầm về anh.

[00:33:56] Tôi cảm thấy anh không hiểu phụ nữ trí thức,

[00:33:59] không hiểu Thư Mạn.

[00:34:00] Nhưng bây giờ sự thật cho tôi biết,

[00:34:02] tôi đã sai.

[00:34:06] Tôi còn cảm thấy

[00:34:07] anh sẽ cản trở Thư Mạn.

[00:34:10] Các cậu sang Liên Xô là để học hỏi, báo đáp đất nước,

[00:34:13] mang lại phúc lợi cho nhân dân.

[00:34:14] Tại sao tôi lại phải cản trở cô ấy chứ?

[00:34:18] Anh đúng là anh hùng Giải phóng quân,

[00:34:21] phẩm chất cao thật.

[00:34:22] Tiểu Quý à, lần này đi Liên Xô,

[00:34:26] bệnh viện các cậu, chỉ có hai người đi.

[00:34:30] Thư Mạn là nữ đồng chí,

[00:34:32] từ nhỏ chưa từng chịu khổ.

[00:34:34] Tôi hy vọng cậu đến đó,

[00:34:37] chăm sóc cô ấy thật tốt.

[00:34:39] Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.

[00:34:43] Được.

[00:35:02] Đẹp không?

[00:35:03] Đẹp.

[00:35:04] Em cố ý rửa thêm một tấm.

[00:35:05] Tấm này tặng anh.

[00:35:07] À.

[00:35:12] Ngày mai phải nộp ảnh rồi.

[00:35:14] Đợi hộ chiếu xong là chuyện đã chắc như đinh đóng cột rồi.

[00:35:18] Muốn thay đổi cũng không thay đổi được nữa.

[00:35:21] Chuyện đã định rồi, thay đổi cái gì chứ.

[00:35:25] Hôm nay Quý Thành nói gặp anh.

[00:35:26] Cậu ấy rất khâm phục anh.

[00:35:29] Anh không cần cậu ấy khâm phục.

[00:35:34] Thời gian trôi nhanh thật.

[00:35:37] Sắp phải đi rồi, em thật có chút buồn.

[00:35:41] Em như trẻ con vậy, sợ gì chứ.

[00:35:43] Đâu phải một mình em đi.

[00:35:44] Còn nhiều đồng chí nữa mà.

[00:35:46] Không nỡ xa anh.

[00:35:48] Đừng trêu anh. Bây giờ bụng anh không có dầu mỡ gì,

[00:35:52] anh chóng mặt lắm.

[00:35:55] Em hỏi anh lại một lần nữa, anh thật sự nỡ để em đi sao?

[00:36:01] Đi đi. Thực ra lúc này đi cũng tốt.

[00:36:05] Dù sao ở lại cũng không ăn no.

[00:36:08] Anh lực bất tòng tâm.

[00:36:10] Mắt không thấy, lòng không phiền.

[00:36:14] Vậy em đi thật nhé.

[00:36:18] Cái đó... chúng ta có thể đổi chủ đề khác được không?

[00:36:21] Đừng nói mãi chuyện này nữa, được không?

[00:36:42] Thư Mạn.

[00:36:43] Ảnh nộp chưa?

[00:36:45] Vẫn chưa.

[00:36:46] Nhanh lên, làm hộ chiếu chỉ chờ ảnh thôi.

[00:36:50] Tôi chưa nghĩ xong.

[00:36:52] Chưa nghĩ xong cái gì?

[00:36:55] À, có phải Cảnh Trực lại nói gì rồi không?

[00:36:57] Đương nhiên là không rồi.

[00:37:01] Vậy... cậu đi đâu vậy?

[00:37:07] Thư Mạn.

[00:37:10] Cậu đừng đi theo tôi nữa.

[00:37:11] Để tôi một mình suy nghĩ kỹ.

[00:37:13] Chắc chắn là Cảnh Trực cản trở cậu.

[00:37:15] Anh ta sao lại như vậy chứ?

[00:37:17] Trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu.

[00:37:18] Nói với tôi thì hay lắm.

[00:37:20] Còn bảo tôi chăm sóc cậu nữa.

[00:37:24] Cậu chăm sóc tôi, ai chăm sóc anh ấy?

[00:37:28] Anh ấy cần người chăm sóc sao?

[00:37:30] Đương nhiên cần rồi.

[00:37:31] Anh ấy bây giờ một tháng tiêu chuẩn chỉ có 20 cân.

[00:37:34] Anh ấy to con như vậy,

[00:37:35] sức ăn vốn đã lớn.

[00:37:36] Nếu tôi ở đây còn có thể chia bớt cho anh ấy ăn.

[00:37:38] Nếu tôi thật sự đi rồi, cậu nói xem anh ấy phải làm sao?

[00:37:42] Nếu cậu lo lắng về việc này thì không cần thiết đâu.

[00:37:45] Báo chí nói khó khăn chỉ là tạm thời,

[00:37:48] kinh tế quốc dân sẽ sớm phục hồi thôi.

[00:37:51] Quý Thành, tôi làm vậy có phải quá ích kỷ không?

[00:37:55] Sao lại gọi là ích kỷ được?

[00:37:57] Chúng ta là bác sĩ.

[00:37:59] Trình độ y tế của chúng ta cao hay thấp

[00:38:01] ảnh hưởng trực tiếp đến sự sống chết của bệnh nhân.

[00:38:04] Trình độ y học của Liên Xô cao hơn chúng ta nhiều như vậy.

[00:38:07] Bốn năm, chúng ta sẽ học được bao nhiêu thứ.

[00:38:10] Tôi đương nhiên biết rồi.

[00:38:12] Cơ hội lần này hiếm có như vậy,

[00:38:15] cả bệnh viện lại chỉ có hai chúng ta.

[00:38:17] Đi lại là trường y hàng đầu của toàn Liên Xô.

[00:38:20] Được rồi, đừng nói nữa.

[00:38:21] Vậy cậu còn do dự gì nữa?

[00:38:25] Anh ấy từng là một quân nhân rất xuất sắc.

[00:38:32] Nếu không phải vì tôi, anh ấy nhất định có thể làm tướng quân,

[00:38:38] thống lĩnh ngàn quân vạn mã.

[00:38:41] Đó là ước mơ cả đời của anh ấy.

[00:38:46] Nhưng làm một bác sĩ xuất sắc,

[00:38:51] cũng là ước mơ của chúng ta.

[00:38:54] Cậu biết hôn nhân có ý nghĩa gì với tôi không?

[00:38:57] Gì?

[00:38:59] Từ nay về sau,

[00:39:01] tôi không thể chỉ sống cho một mình mình nữa.

[00:39:14] Về rồi.

[00:39:15] Về rồi. Anh nói này,

[00:39:19] vợ ơi, cơm nấu được chưa?

[00:39:24] Anh sao thế?

[00:39:26] Trưa nay anh không kịp giờ ăn,

[00:39:28] không được ăn, đói chết đi được.

[00:39:30] Sao anh không ăn uống đàng hoàng thế?

[00:39:32] Bây giờ ngày nào cũng giảm khẩu phần ăn, đã suy dinh dưỡng rồi.

[00:39:34] Nếu cứ thế này,

[00:39:35] sức khỏe sẽ có vấn đề đấy.

[00:39:37] Trong nồi đang nấu cháo, phải đợi một lát.

[00:39:39] Vợ ơi, anh đói.

[00:39:41] Em còn gì ăn khác không?

[00:39:43] Anh hơi chóng mặt.

[00:39:44] Anh bị hạ đường huyết rồi.

[00:39:46] Em đi pha cho anh cốc nước đường.

[00:39:50] Em nói xem, bọn em đi rồi,

[00:39:54] đi đến Liên Xô, nơi đó,

[00:39:56] suốt ngày ăn bánh mì đen, bơ,

[00:39:59] dưa chuột muối, phô mai.

[00:40:02] Anh nghe đã thấy ngán rồi, các em khổ quá.

[00:40:06] Hộ chiếu chắc sắp có rồi nhỉ?

[00:40:08] Đổi người khác rồi, em không đi nữa.

[00:40:11] Cái gì, có chuyện gì sao?

[00:40:14] Không có chuyện gì cả. Liên Xô cũng không chạy đi đâu mất.

[00:40:17] Lần này không đi thì lần sau đi.

[00:40:20] Sau này vẫn còn cơ hội.

[00:40:21] Không phải, chuyện lớn như vậy,

[00:40:23] sao em không bàn với anh một tiếng?

[00:40:24] Năm đó anh rời quân ngũ,

[00:40:26] cũng không bàn với em.

[00:40:27] Thôi, chuyện này qua rồi,

[00:40:29] đừng nhắc lại nữa.

[00:40:30] Nói thật, khi em quyết định không đi,

[00:40:33] trong lòng thấy nhẹ nhõm hẳn.

[00:40:35] Nha đầu ngốc, em đừng hối hận nhé.

[00:40:38] Em nói cho anh biết, lần này không đi,

[00:40:40] không có nghĩa là lần sau anh sẽ đi.

[00:40:44] Đúng, đúng, sinh con xong rồi đi.

[00:40:47]

[00:40:52] Sao thế? Sao thế? Toàn là...

[00:40:55] Uống nước đường của anh đi.

[00:41:12] Về rồi.

[00:41:26] Chính phủ Liên Xô đơn phương quyết định

[00:41:29] rút toàn bộ chuyên gia Liên Xô ở Trung Quốc.

[00:41:33] Viện trưởng hôm nay nói với em,

[00:41:37] kế hoạch đi Liên Xô du học,

[00:41:42] đã bị dừng vô thời hạn.

[00:41:58] Em không hối hận.

[00:42:03] Em thật sự không hối hận.


 0 コメント sort   並び替え


次に