পরবর্তী আসছে

Viên Ngọc Bích tập 16 - Tôn Lệ, Hoắc Kiến Hoa, Trương Quốc Lập, Trương Thiết Lâm

11 ভিউ· 07/02/25
duongvu88
duongvu88
3 সাবস্ক্রাইবার
3

⁣⁣Viên Ngọc Bích (tên gốc: 屋顶上的绿宝石 – Viên Ngọc Bích Trên Mái Nhà) là bộ phim truyền hình Đài Loan do Tôn Lệ và Hoắc Kiến Hoa đóng chính. Phim kể về hành trình tìm kiếm tình yêu và sự tha thứ của những con người mang trong mình nhiều tổn thương quá khứ. Với bối cảnh lãng mạn, diễn xuất chân thực và thông điệp chữa lành sâu sắc, bộ phim đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng khán giả yêu thích dòng phim châu Á. Đây cũng là một trong những tác phẩm hiếm hoi mà Tôn Lệ tham gia thuộc thể loại thanh xuân lãng mạn, mang đến hình ảnh dịu dàng, đầy cảm xúc – khác biệt rõ nét so với các vai diễn cổ trang quen thuộc của cô.

আরো দেখুন

[00:02:07] Mọi người đến đủ cả chưa?

[00:02:11] Để tôi giới thiệu với mọi người, trưởng phòng Kế hoạch mới.

[00:02:21] Chào mọi người, tôi là Châu Niệm Trung.

[00:02:22] Sau này mong mọi người chỉ giáo nhiều hơn.

[00:02:24] Châu Niệm Trung?

[00:02:26] Sao vậy, hai người quen nhau à?

[00:02:27] Quen chứ.

[00:02:27] Đương nhiên là quen.

[00:02:28] Tôi, Nhiếp Khải và Châu Niệm... không... là trưởng phòng Châu,

[00:02:31] bọn tôi là bạn học lớn lên cùng nhau đấy.

[00:02:33] Thế à?

[00:02:34] Vậy thì tốt quá rồi.

[00:02:35] Lát nữa cậu đưa trưởng phòng Kế hoạch của chúng ta đi tham quan khách sạn một vòng nhé.

[00:02:38] Không vấn đề.

[00:02:38] Đương nhiên không vấn đề.

[00:02:40] Mời ngồi.

[00:02:44] Thư ký Hứa, chương trình nghị sự hôm nay của chúng ta là gì?

[00:02:58] Anh không đổ lỗi chuyện hôm qua không đón được người lên đầu em đấy chứ?

[00:03:01] Chẳng lẽ đổ lên đầu anh à?

[00:03:02] Sao anh lại như thế?

[00:03:04] Em là vì giúp anh nên mới làm sai đó.

[00:03:06] Tóm lại, người không đón được là em.

[00:03:08] Sai lầm em gây ra thì tự gánh lấy.

[00:03:10] Tự gánh thì tự gánh.

[00:03:11] Có gì to tát đâu.

[00:03:13] Đến rồi, đến rồi.

[00:03:14] Ai vậy?

[00:03:15] Trưởng phòng Kế hoạch.

[00:03:18] Trưởng phòng Châu.

[00:03:19] Chào anh.

[00:03:20] Đây là trưởng phòng Hà của phòng Dịch vụ khách hàng. Vừa nãy đã gặp trong cuộc họp rồi.

[00:03:22] Sau này còn nhiều kiến thức chuyên môn phải nhờ anh chỉ giáo thêm.

[00:03:25] Đâu có, đâu có.

[00:03:26] Mọi người cùng học hỏi lẫn nhau.

[00:03:27]

[00:03:31] Tôi chính là người hôm qua phụ trách ra sân bay đón anh, nhưng lại xui xẻo không đón được anh, Hà Khánh Châu.

[00:03:36] Là cô à?

[00:03:37] Vâng, là tôi.

[00:03:38] Tôi biết anh nhất định rất tức giận.

[00:03:40] Nhưng tôi cũng rất oan uổng.

[00:03:41] Xin lỗi.

[00:03:42] Thật sự xin lỗi.

[00:03:43] Thật sự rất xin lỗi.

[00:03:48] Sao rồi?

[00:03:49] Tài liệu của cô không bị mất chứ?

[00:03:53] Là anh à!

[00:03:59] Không ngờ anh ấy chính là anh chàng đẹp trai cháu gặp ở sân bay.

[00:04:04] Làm cháu lo lắng cả ngày hôm qua.

[00:04:06] Trưởng phòng Kế hoạch mới đến đó, vừa đẹp trai lại vừa tốt tính.

[00:04:10] Chả trách lấy được cô vợ giàu như vậy.

[00:04:12] Vừa ăn vừa nói.

[00:04:13] Cẩn thận nghẹn đấy.

[00:04:15] Lạ thật.

[00:04:16] Chúng tôi đang nói chuyện vui vẻ, đụng chạm gì đến cậu?

[00:04:18] Không phải.

[00:04:19] Tôi đang nói là, ghen ăn tức ở à?

[00:04:22] Bản thân không có bản lĩnh bằng người ta.

[00:04:23] Thấy người ta tốt thì không chịu được.

[00:04:25] Đừng để ý cậu ta.

[00:04:26] Nói đi.

[00:04:27] Người đó tốt lắm.

[00:04:28] Xem cháu thích kìa.

[00:04:30] Cháu nghe điện thoại đã.

[00:04:35] Alo. Là anh à.

[00:04:38] Vợ anh bị bệnh thì liên quan gì đến em?

[00:04:41] Cô ta không tự đi khám bác sĩ được à?

[00:04:45] Phiền phức.

[00:04:48] Ai vậy?

[00:04:49] Anh trai cháu.

[00:04:50] Bảo cháu đưa vợ anh ấy đi khám bệnh.

[00:04:51] Vợ anh ta bị bệnh mới nhớ cháu là em gái.

[00:04:53] Bình thường có coi cháu ra gì đâu.

[00:04:55] Phiền phức

[00:04:56] Thôi được rồi.

[00:04:57] Cháu phải đưa vợ anh ấy đi khám đây.

[00:04:58] Vậy lúc về cháu nói chuyện với cô sau nhé.

[00:05:01] Về sớm nhé.

[00:05:02] Biết rồi ạ.

[00:05:18] Sao không nói gì?

[00:05:26] Chuyện của cậu, tớ có nên nói cho Niệm Trung biết không?

[00:05:31] Có gì đáng để nói đâu.

[00:05:37] Về nghỉ sớm đi.

[00:05:38] Mệt cả ngày rồi.

[00:05:44] Tớ cảm nhận được.

[00:05:47] Người trong lòng Niệm Trung thực ra là...

[00:05:48] Về đi.

[00:05:54] Cậu nghỉ ngơi đi.

[00:06:42] Alo.

[00:06:44] Đang làm gì đó?

[00:06:45] Đang lên mạng xem tài liệu.

[00:06:47] Có phát hiện gì mới thú vị không?

[00:06:49]

[00:06:52] Có lẽ khách sạn chúng ta có thể giành lấy việc hợp tác tổ chức.

[00:06:55] Nghe có vẻ không tệ.

[00:06:57] Ăn cơm chưa?

[00:06:58] Đang ăn đây.

[00:07:00] Tay trái cầm sandwich, tay phải gõ máy tính.

[00:07:05] Ngày đầu đi làm,

[00:07:07] không cần thiết phải làm mình mệt mỏi như vậy. Sau này ngày tháng còn dài mà.

[00:07:11] Dù sao cũng không có việc gì.

[00:07:12] Ai nói không có việc gì?

[00:07:15] Châu Niệm Trung,

[00:07:16] đừng nói là em không nhắc anh.

[00:07:18] Tuần sau chúng ta đính hôn rồi.

[00:07:20] Anh mau đi mua nhẫn đính hôn đi.

[00:07:25] Anh quên mất rồi à?

[00:07:27] Em nói cho anh biết,

[00:07:28] em không cần loại đắt tiền,

[00:07:29] chỉ cần là anh thích.

[00:07:32] Thôi, không làm phiền anh nữa.

[00:07:34] Được, ngủ sớm đi.

[00:07:36] Bye.

[00:07:55] Trưởng phòng Châu.

[00:07:56] Là cô à.

[00:07:57] Vâng.

[00:07:58] Tan làm rồi.

[00:07:59] Trưởng phòng Châu có cần tôi đưa anh đi không?

[00:08:01] Không cần đâu.

[00:08:02] Cô có biết ở đâu bán nhẫn không?

[00:08:05] Đương nhiên rồi.

[00:08:05] Lên xe đi.

[00:08:07] Tôi đưa anh đi.

[00:08:08] Để tôi lái, tay lái của cô không ổn lắm đâu. - Được.

[00:08:21] Gia Kỳ.

[00:08:22] Muộn thế này còn chưa ngủ à?

[00:08:23] Hôm nay sao em về muộn thế?

[00:08:25] Lúc nãy trên đường về, em gặp anh chàng trưởng phòng Châu đẹp trai đó.

[00:08:28] Rồi em đi cùng anh ấy mua nhẫn.

[00:08:30] Là nhẫn kim cương đính hôn đấy.

[00:08:34] Gia Kỳ,

[00:08:35] không ngờ anh ấy cũng là người Hải Nam chúng ta đó.

[00:08:38] Thật sao?

[00:08:39] Thật mà.

[00:08:40] Anh ấy nói mấy năm nay Hải Nam phồn hoa quá, làm anh ấy không nhận ra nữa.

[00:08:43] Anh ấy nói thích Hải Nam của ngày xưa hơn.

[00:08:45] Hơn nữa,

[00:08:46] anh ấy còn nói cho em một bí mật đó.

[00:09:40] Nhiếp Khải,

[00:09:42] tớ là Gia Kỳ.

[00:09:44] Tớ muốn...

[00:09:48] gặp Niệm Trung một lần.

[00:10:16] Phương án kế hoạch này của cậu quả thật rất có sáng tạo.

[00:10:20] Nhưng giữa sáng tạo và mơ mộng hão huyền chỉ cách nhau một lằn ranh.

[00:10:24] Tôi nghĩ cậu đã vượt qua lằn ranh đó rồi, trưởng phòng Châu.

[00:10:29] Tổng giám đốc,

[00:10:30] thật ra phương án kế hoạch này của tôi... - Phương án kế hoạch này

[00:10:32]

[00:10:36] còn cả những thứ ăn, uống, dùng...

[00:10:39] chỉ để đổi lấy một cái hư danh thôi sao?

[00:10:42] Sao thế?

[00:10:43] Chẳng lẽ vị tổng giám đốc này trông giống một kẻ ngốc lắm à?

[00:10:48] Loại thỏa thuận bỏ tiền mua việc vào người này,

[00:10:50] có gì đáng để tranh giành chứ?

[00:10:53] Đúng vậy, thưa Tổng giám đốc.

[00:10:54] Chi phí chúng ta phải bỏ ra cho hoạt động này quả thực có hơi lớn một chút.

[00:10:58] Nhưng ngài phải nghĩ xem,

[00:10:59] tương ứng với chi phí chúng ta bỏ ra, hiệu quả phụ trợ mà chúng ta nhận được...

[00:11:02] Đủ rồi, đủ rồi.

[00:11:05] Từ khi cậu đến khách sạn, chưa giúp công ty kiếm được một đồng nào,

[00:11:09] lại chỉ nghĩ đến việc tiêu tiền lớn ra ngoài.

[00:11:11] Tôi khuyên cậu một câu,

[00:11:13] làm việc phải dựa vào năng lực.

[00:11:15] Năng lực là gì?

[00:11:17] Năng lực là giúp khách sạn kiếm tiền. Đó mới gọi là năng lực.

[00:11:22] Tôi nghĩ Phó tổng giám đốc cũng không tán thành cậu làm như vậy đâu nhỉ.

[00:11:26] Đúng rồi,

[00:11:27] vị Phó tổng giám đốc đó cũng chính là vị hôn thê của cậu.

[00:11:31] Tổng giám đốc,

[00:11:32] đạo lý có gieo trồng mới có thu hoạch, tôi nghĩ ngài hiểu rất rõ,

[00:11:35] không cần tôi giải thích nhiều.

[00:11:38] Vừa rồi ngài xem, phương án kế hoạch của tôi đã viết rất rõ ràng rồi.

[00:11:41] Nếu khách sạn của chúng ta giành lấy được công việc hợp tác tổ chức này,

[00:11:44] lợi nhuận và hiệu quả phụ trợ mà chúng ta nhận được cũng vô cùng lớn.

[00:11:49] Cho nên, Tổng giám đốc,

[00:11:51] tôi vẫn hy vọng ngài hãy xem kỹ lại phương án kế hoạch của tôi,

[00:11:54]

[00:11:59] Cậu không nghe hiểu à, Châu Niệm Trung?

[00:12:01] Có cần tôi nói lại một lần nữa không?

[00:12:03] Bây giờ tôi đang bận kiếm tiền,

[00:12:05] không có thời gian ở đây mơ mộng hão huyền với cậu.

[00:12:13] Tan họp.

[00:12:29] Thật ra, mọi người đều thấy phương án kế hoạch này rất có tiềm năng.

[00:12:32] Nhưng tổng giám đốc lại cứ...

[00:12:35] Thôi bỏ đi.

[00:12:36] Dù sao thì tức giận với anh ta cũng không đáng.

[00:12:39] Bảo trọng.

[00:13:08] Biết ngay là cậu ở đây mà.

[00:13:12] Tìm tớ à?

[00:13:14] Chắc không phải muốn an ủi tớ đấy chứ?

[00:13:16] Tớ là người kém cỏi nhất trong việc an ủi người cần an ủi.

[00:13:22] Hồi nhỏ cứ tưởng mình ăn nói khéo léo, lại biết pha trò,

[00:13:26] thích hợp nhất để chữa lành vết thương cho người khác.

[00:13:29] Gần đây tớ mới phát hiện,

[00:13:31] việc có thể làm người khác bật cười,

[00:13:34] đó chỉ là sự thay đổi bề ngoài trong khoảnh khắc thôi.

[00:13:37] Thật ra, vết thương của người ta vẫn còn đang chảy máu.

[00:13:45] May mà cậu không chọn làm bác sĩ ngoại khoa,

[00:13:47] không cần phải chịu trách nhiệm cho vết thương.

[00:13:50] Cậu nhóc này, càng ngày càng có khiếu hài hước.

[00:13:53] Thế à?

[00:13:54] Nhờ cậu chia cho tớ một nửa sự lạc quan đấy.

[00:14:00] Xem ra một nửa sự lạc quan đó cũng hiệu quả thật.

[00:14:03] Tin dữ lớn như vậy mà cậu cũng vượt qua được.

[00:14:07] Tớ nghĩ bây giờ,

[00:14:09] dù xảy ra bất ngờ gì, chắc chắn cũng không làm khó được cậu nữa rồi.

[00:14:15] Bất ngờ gì?

[00:14:16] Cậu trúng xổ số, hay là sắp kết hôn?

[00:14:19] Hay là cậu chuẩn bị... - Cậu chưa bao giờ nghĩ đến một vấn đề sao?

[00:14:22] Vấn đề gì?

[00:14:24] Tại sao khi cậu nói với tớ chuyện cậu gặp lại Gia Kỳ ở Anh,

[00:14:29] tớ lại không hề bất ngờ.

[00:14:32] Chắc cậu chưa bao giờ nghĩ,

[00:14:34]

[00:14:39] Có ý gì?

[00:14:41] Cậu đương nhiên càng không nghĩ đến,

[00:14:44] Gia Kỳ có lẽ... do xui xẻo tình cờ,

[00:14:49] căn bản không chết trong vụ tai nạn đó.

[00:14:52] Nhiếp Khải

[00:14:53] Rốt cuộc cậu muốn nói gì?

[00:14:58] Gia Kỳ,

[00:15:01] chưa chết.

[00:15:10] Đừng đùa với tớ kiểu này.

[00:15:14] Cô ấy đang đợi cậu ở phòng nhạc.

[00:15:19] Tại sao Gia Kỳ không lên chuyến bay đó?

[00:15:22] Tại sao cô ấy lại về đảo Hải Nam?

[00:15:24] Tại sao cô ấy không liên lạc với tớ?

[00:15:26] Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu nói cho tớ biết!

[00:15:28] Đừng hỏi tớ.

[00:15:30] Câu trả lời, tất cả đều ở chỗ Gia Kỳ.

[00:17:21] Sao em có thể đùa với anh một vố lớn như vậy?

[00:17:26] Sao em có thể không cho anh một chút tin tức nào?

[00:17:31] Sao em có thể? Sao lại có thể?

[00:17:37] Nhiếp Khải nói, tất cả câu trả lời đều ở chỗ em.

[00:17:46] Nhưng bây giờ khi nhìn thấy em,

[00:17:50] anh đột nhiên phát hiện,

[00:17:52] tất cả câu trả lời đều không còn quan trọng nữa.

[00:17:56] Chỉ cần em vẫn ổn.

[00:17:59] Gia Kỳ. - Lâu rồi không gặp, Châu Niệm Trung.

[00:18:04] Thật ra em đã nên liên lạc với anh từ sớm.

[00:18:07] Nhưng em đã nghĩ,

[00:18:09] hai chúng ta có lẽ sẽ không gặp lại nhau nữa.

[00:18:12] Cho nên em đã muốn để Mạc Gia Kỳ cứ như vậy chết trong ký ức của anh.

[00:18:17] Đó hẳn là một kết cục bi thương mà đẹp đẽ.

[00:18:22] Kết cục bi thương đẹp đẽ gì chứ?

[00:18:25] Xin lỗi, em nói gì anh không hiểu.

[00:18:29] Em cũng không biết mình muốn nói gì nữa.

[00:18:31] Tóm lại,

[00:18:33] kết cục bây giờ chẳng hề bi thương đẹp đẽ chút nào.

[00:18:37] Và em nên chúc mừng anh và Bội Dư.

[00:18:43] Gia Kỳ, thật ra anh và Bội Dư...

[00:18:45] Không cần giải thích với em.

[00:18:48] Anh nghĩ em sẽ trách hai người sao?

[00:18:52] Anh hiểu lầm rồi.

[00:18:55] Nhiếp Khải không nói với anh à?

[00:18:58] Nói gì?

[00:18:59] Anh thật sự không hiểu em đang nói gì.

[00:19:02] Em là vì Nhiếp Khải mới quay về Hải Nam.

[00:19:09] Xin lỗi, Niệm Trung.

[00:19:11] Ở Anh, mọi thứ đều đã đến đường cùng.

[00:19:17] Có thể gặp được anh,

[00:19:19] em như người giữa biển cả vớ được một khúc gỗ.

[00:19:23] Nắm chặt không muốn buông tay.

[00:19:25] Cho nên vẫn luôn không dám nói cho anh biết chuyện của em và Khải.

[00:19:29] Thật ra em và Nhiếp Khải vẫn luôn thích nhau.

[00:19:34] Nhiếp Khải đối với em rất tốt,

[00:19:36] anh hẳn là biết mà.

[00:19:38] Trước khi rời Hải Nam,

[00:19:41] cậu ấy vì em mà từ bỏ võ thuật cậu ấy yêu nhất.

[00:19:46] Thậm chí suýt nữa phải vào tù.

[00:19:48] Có thể ở bên một người như vậy cả đời, là một hạnh phúc lớn biết bao.

[00:19:55] Cảm giác này,

[00:19:57] anh nhất định có thể hiểu mà.

[00:20:00] Hơn nữa, không phải anh cũng luôn hy vọng em có thể ở bên Nhiếp Khải sao?

[00:20:11] Cho nên,

[00:20:15] đây là lý do em rời khỏi Anh.

[00:20:17] Cảm ơn anh, Niệm Trung.

[00:20:20] Ở Anh, đã cho em nhiều niềm vui như vậy.

[00:20:26] Nhưng mỗi khi em nghĩ đến Nhiếp Khải,

[00:20:31] em lại cảm thấy

[00:20:32] em hoàn toàn không chịu đựng nổi niềm vui đó.

[00:20:37] Xin lỗi.

[00:20:38] Nếu anh không thể tha thứ cho em, em có thể hiểu được.

[00:20:41] Tại sao...

[00:20:45] Tại sao lại khách sáo như vậy.

[00:20:52] Thấy em bình an vô sự.

[00:20:57] Thấy em và Nhiếp Khải ở bên nhau hạnh phúc.

[00:21:02] Là chuyện tốt.

[00:21:05] Là chuyện tốt.

[00:21:08] Em không cần phải nói xin lỗi với anh.

[00:21:13] Vậy thì tốt quá.

[00:21:16] Anh bận như vậy,

[00:21:18] em lại gọi anh đến đây...

[00:21:21] Có thể nhận được sự tha thứ của anh là tốt rồi.

[00:21:27] Còn về hai chúng ta...

[00:21:30] câu chuyện của hai chúng ta bắt đầu từ đây.

[00:21:34] Cho nên em hy vọng có thể ở đây đặt một dấu chấm hết.

[00:21:39] Có thời gian bốn chúng ta tụ tập nhé.

[00:21:44] Anh chắc là bận lắm.

[00:21:45] Anh về trước đi.

[00:21:47] Em muốn luyện đàn thêm một lúc. Nhiếp Khải lát nữa sẽ đến đón em.

[00:21:52] Em nói đúng. Có thể tụ tập một bữa.

[00:22:02] Không làm phiền em luyện đàn nữa.

[00:22:08] Tạm biệt.

[00:23:11] Cậu là khúc gỗ à?

[00:23:13] Tớ đã đưa sợi dây chuyền cho cậu rồi,

[00:23:14] cậu còn không hiểu ý tớ là gì sao?

[00:23:16] Nhiếp Khải hiểu hơn tớ.

[00:23:17] Cậu ấy hợp với cậu hơn khúc gỗ này.

[00:23:19] Đây là lời thật lòng của cậu sao?

[00:23:21] Chúng ta thật sự không hợp.

[00:23:23] Tớ không muốn trèo cao.

[00:23:24] Là không hợp hay là không muốn?

[00:23:29] Cậu do dự lâu như vậy,

[00:23:30] cuối cùng vẫn quyết định nhường tớ cho Nhiếp Khải, đúng không?

[00:23:33] Không đúng.

[00:23:34] Tớ đã nói,

[00:23:35] tớ đối với Nhiếp Khải chỉ là...

[00:23:35] Chuyện này không liên quan đến Nhiếp Khải.

[00:23:38] Cậu không phải muốn biết câu trả lời sao?

[00:23:39] Được, bây giờ tôi nói cho cậu biết.

[00:23:41] Tôi, Châu Niệm Trung, chưa bao giờ thích cậu.

[00:23:43] Cậu đừng tự mình đa tình nữa, được không?

[00:23:47] Dừng, dừng, dừng!

[00:23:48] Cái gì vậy?

[00:23:50] Hai đứa làm sao thế?

[00:23:51] Là bản nhạc này không thể hòa tấu,

[00:23:53] hay là hai đứa có thù với nhau?

[00:23:55] Mẹ cậu muốn đến xem thì liên quan gì đến tớ?

[00:23:56] Bởi vì là hòa tấu, nên tớ mới bất đắc dĩ trở thành sinh mệnh cộng đồng với cậu.

[00:24:01] Thật ra tớ cực kỳ không muốn.

[00:24:02] Chơi dở như vậy sẽ làm liên lụy tớ.

[00:24:05] Bạn học Mạc,

[00:24:10] Thứ nhất, trở thành sinh mệnh cộng đồng với cậu, tớ cũng vô cùng, vô cùng không muốn.

[00:24:14] Thứ hai,

[00:24:15] cho dù cậu học piano lâu hơn tớ, nhưng tớ thấy tớ chơi không hề tệ.

[00:24:18] Tớ nói cho cậu biết nhé,

[00:24:19] tớ ngoài piano và ballet ra, còn có một sở trường khác nữa đấy.

[00:24:22] Ra là cậu đã học võ Trung Quốc.

[00:24:24] Vậy tớ phải giả vờ rất sợ hãi nhỉ? Sợ quá.

[00:24:29] Đánh chính là cậu đó!

[00:24:33] Tôi nói cho cậu biết,

[00:24:34] cho dù cả thế giới này chỉ còn lại một mình cậu là con gái, tôi cũng không làm gì cậu đâu.

[00:24:37] Hiểu chưa?

[00:24:39] Tôi nói cho cậu biết,

[00:24:39] cho dù đàn ông trên cả thế giới này đều tuyệt chủng

[00:24:41] tôi cũng sẽ không nghĩ đến cậu.

[00:24:43] Sao nào?

[00:24:48] Có biết khiêu vũ không?

[00:24:52] Bạn học Mạc,

[00:24:55] cậu không cần viết nữa.

[00:24:56] Thật ra... thật ra...

[00:25:00] Thật ra tôi không phải Nhiếp Khải.

[00:25:03] Nhiếp Khải là bạn tốt của tôi.

[00:25:04] Bạn tốt nhất.

[00:25:09] Gia Kỳ, đừng đi.

[00:25:11] Tại sao?

[00:25:15] Gia Kỳ,

[00:25:16] rõ ràng cậu thích tôi, tại sao không nói cho tôi biết?

[00:25:19] Nhiếp Khải, cậu ấy là bạn của tôi.

[00:25:22] Tôi không phải là món quà cậu tặng cho bạn bè.

[00:25:24] Cậu sẽ về lại Hải Nam chứ?

[00:25:26] Chắc là có.

[00:25:27] Có thể tớ phải về cùng dì trước.

[00:25:30] Hoặc là nghe lời mẹ tớ, học xong đại học ở Thượng Hải.

[00:25:32] Chuyện cậu đã hứa với tớ, chưa quên chứ?

[00:25:36] Tớ đang đợi.

[00:25:37] Đợi đến ngày sinh nhật tớ, tớ muốn cậu cho tớ câu trả lời.

[00:25:43] Niệm Trung...

[00:25:45] Gia Kỳ cũng ở đây.

[00:25:46] Làm sao bây giờ?

[00:25:47] Tớ chỉ mua có hai cái.

[00:25:48] Không ngờ...

[00:25:49] Không sao. Hai người ăn đi, tớ không ăn.

[00:25:51] Của tớ cho cậu này.

[00:25:59] Tớ ăn đầu cá, cậu ăn thịt. Mỗi người một nửa, không ai cãi nhau nữa.

[00:26:03] Cá có thể nhường.

[00:26:04] Nhưng chẳng lẽ cậu cái gì cũng nhường sao?

[00:26:06] Lạ thật.

[00:26:08] Chỉ là một con cá thôi mà, đâu ra nhiều triết lý thế.

[00:26:10] Gia Kỳ tặng tớ một món đồ.

[00:26:12] Tớ không biết có ý gì.

[00:26:14] Cậu xem thử.

[00:26:17] Gia Kỳ vào ngày chúng ta xuống núi, đúng lúc có ánh bình minh đầu tiên của Bạch Lộ,

[00:26:22] đã tặng sợi dây chuyền cho tớ.

[00:26:25] Tớ sợ mình hiểu sai ý, nên muốn hỏi cậu.

[00:26:28] Niệm Trung, có phải Gia Kỳ đang nói cô ấy thích tớ không?

[00:26:32] Mỗi người một viên ngọc bích, xem ra là mình tự đa tình rồi.

[00:26:36] Cái gì cũng có thể chia đôi.

[00:26:40] Nhưng tình cảm sao có thể chia đôi được chứ?

[00:26:46] Em chỉ muốn nói với anh,

[00:26:48] hôm nay là ngày vui nhất của em trong bao nhiêu năm qua.

[00:26:54] Vừa rồi là lần đầu tiên trong suốt thời gian chúng ta quen nhau,

[00:26:57] em nói "chào buổi sáng" với anh.

[00:26:59] Quan hệ giữa anh và Bội Dư không phải như em nghĩ đâu.

[00:27:02] Chúng anh là bạn cùng phòng, là đồng nghiệp.

[00:27:05] Nhưng anh đối với cô ấy thật sự không phải như em nghĩ.

[00:27:08] Em hiểu.

[00:27:09] Những điều này anh đều nói rồi.

[00:27:13] Em cũng hiểu trong lòng anh nghĩ gì.

[00:27:16] Nhưng em là phụ nữ.

[00:27:19] Em cũng hiểu cảm nhận của Bội Dư.

[00:27:23] Câu trả lời này đã để em đợi nhiều năm như vậy.

[00:27:27] Xin lỗi.

[00:27:31] Là anh. Tất cả là do anh.

[00:27:56] Gia Kỳ.

[00:27:58] Chúng ta về đi, được không?

[00:28:02] Về thôi.

[00:28:32] Tại sao lại dừng ở đây?

[00:28:34] Chẳng lẽ cậu muốn mẹ cậu nhìn thấy bộ dạng nước mắt nước mũi tèm lem của cậu à?

[00:28:38] Sẽ không đâu.

[00:28:39] Tớ ổn rồi.

[00:28:40] Nhiếp Khải, không sao rồi. Chúng ta về đi!

[00:28:45] Cậu là vì muốn tác thành cho Niệm Trung mới nói những lời đó phải không?

[00:28:50] Tớ chỉ muốn nói với cậu,

[00:28:52] muốn khóc thì cứ tựa vào vai tớ mà khóc.

[00:28:56] Cần một cái cớ,

[00:28:58] cứ lấy tớ ra làm cớ. Thật sự không sao đâu.

[00:29:42] Con trai à,

[00:29:42] ăn cơm chưa?

[00:29:43] Mẹ lo nhất là sức khỏe của con đó.

[00:29:45] Lúc mẹ ở đây con đã không ăn, mẹ không ở đây thì làm sao bây giờ?

[00:29:49] Nhớ ăn cơm nhé.

[00:29:50] Và phải giữ gìn sức khỏe.

[00:29:52] Con là cục cưng của mẹ, nhất định phải giữ gìn sức khỏe đó.

[00:29:56] À còn nữa,

[00:29:57] nghe nói Gia Kỳ đã về Hải Nam rồi.

[00:29:59] Mẹ vui lắm.

[00:30:01] Con yêu con bé như vậy, nhất định phải cố lên, cố lên, cố lên.

[00:30:04] Lần này nhất định phải theo đuổi được con bé.

[00:30:05] Đến lúc đó, mẹ sẽ tổ chức cho con một đám cưới thật hoành tráng.

[00:30:09]

[00:30:12] Mẹ cố tình mua nhỏ một chút,

[00:30:14] mẹ nhất định sẽ gầy lại.

[00:30:16] Đến lúc đó mẹ sẽ trở thành một bà mẹ xinh đẹp đến dự đám cưới của con, được không?

[00:30:20] Bảo bối,

[00:30:21] con bảo Gia Kỳ cũng quay vài cảnh về cho mẹ xem với.

[00:30:24] Không thể lúc nào cũng chỉ có mẹ quay cho con mà con không quay lại, được không?

[00:30:28] Ngoan nhé.

[00:30:29] Mẹ sẽ liên lạc với con sau.

[00:30:32] I LOVE YOU.

[00:31:03] Mẹ thấy con chưa?

[00:31:05] Mẹ không ở đây, nắm đấm của con vẫn rất mạnh, rất mạnh. Mẹ không tin thì xem này.

[00:31:11] Con mỗi ngày đều luyện tập rất lâu.

[00:31:13] Mẹ yên tâm,

[00:31:14] con sẽ tự chăm sóc bản thân.

[00:31:18] Còn chuyện của Gia Kỳ mà mẹ nói,

[00:31:21] cô ấy...

[00:31:24] cô ấy và con...

[00:31:28] Mẹ...

[00:31:30] con không biết phải làm sao nữa.

[00:31:33] Con biết Gia Kỳ rất khổ.

[00:31:36] Cô ấy vì không muốn làm gánh nặng cho Niệm Trung,

[00:31:39] thậm chí cả chuyện mình không đi lại được cũng giấu.

[00:31:44] Nhưng...

[00:31:46] nhưng thấy cô ấy như vậy, lòng con càng đau hơn.

[00:31:53] Con thật sự muốn chăm sóc cô ấy, bảo vệ cô ấy.

[00:31:58] Nhưng con lại không muốn ép buộc cô ấy.

[00:32:03] Nhưng con...

[00:32:05] Mẹ có biết không,

[00:32:07] cho dù... trong lòng cô ấy, con không thể đứng ở vị trí đầu tiên,

[00:32:14] con cũng không để tâm.

[00:32:22] Mẹ,

[00:32:25] con phải làm sao đây?

[00:32:30] Nếu mẹ ở đây,

[00:32:35] mẹ sẽ cho con lời khuyên gì?

[00:32:45] Alo?

[00:32:47] Cua đồng à.

[00:32:49] Không có gì.

[00:32:52] Tớ nhớ mai đi tập thể hình.

[00:32:56] OK.

[00:32:57] Vậy thôi nhé. Bye.

[00:33:31] Hết nổi rồi. Không được, không được.

[00:33:34] Mới chạy được bao lâu đã không xong rồi. Cậu yếu thật.

[00:33:40] Không được, không được.

[00:33:42] Không chạy nổi nữa.

[00:33:44] Thật sự chạy không lại cậu.

[00:33:46] Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, không cần phải cố gắng đến thế.

[00:33:50] Cậu nói gì?

[00:33:52] Tớ nói, tình yêu, công việc và tình yêu, cái gì cũng như nhau.

[00:33:57] Không phải sao?

[00:34:08] Bạn cũ, có mang thêm khăn mặt không?

[00:34:20] Có đồ tốt thế này mà không lấy ra khoe.

[00:34:23] Bạn cũ,

[00:34:25] thầy giáo không dạy cậu là lục lọi đồ của người khác là bất lịch sự sao?

[00:34:28] Biết không?

[00:34:29] Quay cái gì vậy?

[00:34:32] Đừng động vào.

[00:34:33] Là mẹ tớ bảo tớ quay một ít cảnh sinh hoạt cho bà xem.

[00:34:36] Được, quay tớ này, quay đi.

[00:34:42] Đến giờ rồi.

[00:34:45] Tớ phải đi đón Gia Kỳ đây. Thôi nhé.

[00:34:47] Bye bye.

[00:34:48] Tớ tạo dáng xong rồi mà!

[00:34:53] Cẩn thận một chút.

[00:35:03] Hai quả dừa, mỗi người một quả.

[00:35:09] Cảm ơn cậu đã đưa tớ đến đây hít thở không khí.

[00:35:12] Vừa mới tập vật lý trị liệu xong, tớ thật sự không muốn về nhà ngay.

[00:35:15] Hiếm khi hôm nay tớ cũng được nghỉ, tớ cũng đang muốn ra ngoài đi dạo.

[00:35:21] Tớ mới phải cảm ơn đề nghị của cậu đấy.

[00:35:24] Được rồi.

[00:35:25]

[00:35:35] Hôm nay không nghĩ là sẽ đến đây, không mang theo dao.

[00:35:38] Làm sao bây giờ?

[00:35:40] Hay là đi mượn ở gần đây đi.

[00:35:42] Được, cậu đợi tớ một lát. Tớ đi mượn ở gần đây.

[00:35:44] Cậu cẩn thận nhé.

[00:35:49] Nhiếp Khải...

[00:35:55] Cô Nhiếp.

[00:35:57] Alo?

[00:35:58] Con trai, sao lại biến thành con gái rồi?

[00:35:59] Chào cô, cháu là Gia Kỳ.

[00:36:03] Nhiếp Khải đi ra ngoài rồi ạ.

[00:36:05] Gia Kỳ à.

[00:36:06] Tốt quá rồi

[00:36:07] Lâu rồi không nghe thấy giọng cháu.

[00:36:09] Nhớ cháu quá.

[00:36:10] Có làm phiền cháu và Nhiếp Khải hẹn hò không?

[00:36:12] Dạ không ạ.

[00:36:14] Không có gì đâu. Cô chỉ muốn nhắc nó quay cái DV cho cô thôi.

[00:36:18] DV ạ?

[00:36:20] Lát nữa Nhiếp Khải về, cháu bảo cậu ấy gọi lại cho cô nhé.

[00:36:23] Vậy phiền cháu nhé.

[00:36:24] Dạ không sao ạ.

[00:36:26] Gia Kỳ à, Nhiếp Khải phiền cháu chăm sóc nhiều hơn nhé.

[00:36:29] Thằng con trai này của cô đối với cháu thì không có gì để nói.

[00:36:32] Nhiếp Khải về, bảo nó gọi lại cho cô.

[00:36:34] Vâng ạ, tạm biệt cô.

[00:36:41] DV... có phải là cái DV này không?

[00:36:53] Mẹ... con không biết phải làm sao nữa.

[00:37:01] Con biết Gia Kỳ không muốn làm gánh nặng cho Niệm Trung

[00:37:04] thậm chí cả chuyện mình không đi lại được cũng giấu.

[00:37:08] Nhưng thấy cô ấy như vậy, lòng con càng đau hơn.

[00:37:13] Con thật sự muốn bảo vệ, chăm sóc cô ấy.

[00:37:19] Nhưng con lại không muốn ép buộc cô ấy.

[00:37:22] Mẹ, mẹ có biết không?

[00:37:25] Cho dù trong lòng Gia Kỳ, con mãi mãi không thể đứng ở vị trí đầu tiên...

[00:37:35] con cũng không để tâm.

[00:37:42] Nhưng con phải làm sao đây?

[00:37:46] Nếu mẹ ở đây, mẹ sẽ cho con lời khuyên gì?

[00:38:32] Gia Kỳ.

[00:38:37] Tớ tìm được dao rồi.

[00:38:39] Khó tìm quá.

[00:38:59] Để tớ rót trà cho cậu.

[00:39:03] Hai đứa đi đâu vậy, cũng không để lại lời nhắn.

[00:39:05] Hai đứa thấy mẹ sống lâu quá, muốn làm mẹ lo chết hay sợ chết à?

[00:39:08] Xin lỗi.

[00:39:09] Cậu chỉ biết xin lỗi.

[00:39:10] Cậu không biết lúc nãy tôi đến bệnh viện không thấy Gia Kỳ, tôi đã lo lắng thế nào không?

[00:39:13] Cô Lương, xin lỗi. Cháu quên gọi điện thoại báo cho cô một tiếng.

[00:39:16] Cậu quên?

[00:39:17] Đầu óc cậu chứa hồ à?

[00:39:19] Tôi thấy cậu thành sự thì ít, bại sự thì nhiều.

[00:39:22] Tôi cảnh cáo cậu,

[00:39:23] con gái tôi tuy bây giờ không đi lại được, nhưng nó là báu vật trong lòng tôi.

[00:39:27] Nó mà có mệnh hệ gì, cậu có đền nổi cho tôi một đứa con gái không hả?

[00:39:31] Cháu biết là cháu sai rồi.

[00:39:34] Mẹ đừng mắng Nhiếp Khải nữa.

[00:39:36] Hôm nay là do con... - Con đừng chen vào!

[00:39:39] Cậu ta lúc nào cũng coi lời của mẹ như gió thoảng bên tai.

[00:39:42] Xem cái bộ dạng này đi.

[00:39:44] Từ cấp ba đến giờ, chỉ biết cúi đầu chào người khác.

[00:39:47] Mẹ con mình trông cậy vào cậu ta, bao giờ mới ngẩng đầu lên được?

[00:39:51] Theo mẹ thấy, lúc đó chúng ta nên... - Mẹ!

[00:39:53] Mắng đủ chưa?

[00:39:55] Hôm nay là con bảo Nhiếp Khải đưa con ra ngoài hít thở không khí.

[00:39:58] Là con bảo cậu ấy đừng gọi điện cho mẹ, sợ mẹ lại lo lắng này nọ, không cho con ra ngoài.

[00:40:02] Tại sao mẹ cứ lấy sự bất hạnh của con ra để trút giận lên Nhiếp Khải vậy?

[00:40:06] Con bé này sao lại nói chuyện như thế?

[00:40:09] Mẹ không phải mắng nó, mẹ là quan tâm con.

[00:40:11] Cho nên, mẹ, con có hai chuyện muốn nói.

[00:40:15] Thứ nhất,

[00:40:18] Châu Niệm Trung đã về Hải Nam rồi.

[00:40:20] Niệm Trung về rồi à?

[00:40:22] Thứ hai,

[00:40:24] con muốn mau chóng đính hôn với Nhiếp Khải.

[00:40:28] Gia Kỳ...

[00:40:31] Mẹ,

[00:40:32] từ hôm nay trở đi, Nhiếp Khải chính là con rể tương lai của mẹ.

[00:40:35] Tương lai của con...

[00:41:03] Nào

[00:41:10] Để em tự làm.

[00:41:14] Làm bạn của em thì có thể để em tùy hứng.

[00:41:16] Nhưng chồng chưa cưới của em thì không cho phép em chuyện gì cũng cố chấp.

[00:41:38] Ngủ ngon.

[00:41:42] Nhiếp Khải...

[00:41:47] Xin lỗi.

[00:41:49] Em cứ như vậy mà ăn vạ anh.

[00:41:53] Anh rất vui.

[00:41:56] Anh chỉ mong...

[00:41:59] anh vui đến muốn khóc.

[00:42:03] Tuy bờ vai của em không đủ rộng lớn,

[00:42:05] chỉ cần anh không chê,

[00:42:07] vẫn có thể cho anh mượn mà.

[00:42:18] Nhiếp Khải...

[00:42:22] Gia Kỳ, anh thật sự rất vui.

[00:42:28] Anh khóc là vì anh vui.

[00:42:30] Em biết. Em biết hết mà.

[00:42:47] Nhiếp Khải,

[00:42:50] ăn gì đó với cô đi.

[00:42:57] Con nói là, vị giám đốc vừa đẹp trai vừa tốt tính mà Khánh Châu luôn miệng nói chính là Niệm Trung sao?

[00:43:04] Vậy Niệm Trung không phải là vị hôn phu của tiểu thư nhà giàu kia sao?

[00:43:08] Cho nên cháu mới luôn chê Khánh Châu nhiều chuyện.

[00:43:11] Niệm Trung đính hôn rồi.

[00:43:14] Vậy cô gái đó có phải tên là Lăng Bội Dư không?

[00:43:19] Sao cô biết?

[00:43:24] Gia Kỳ chắc chắn là bị những chuyện này kích động mới nói muốn kết hôn với con.

[00:43:35] Dù sao đi nữa, người ta đến bước này, tất cả đều là số mệnh.

[00:43:41] Nhiếp Khải,

[00:43:42] Châu Niệm Trung cũng không có gì ghê gớm.

[00:43:44] Dựa vào họ hàng giàu có và vị hôn thê, cũng chỉ leo lên được chức trưởng phòng mà thôi.

[00:43:49] Cho nên Nhiếp Khải, con nhất định phải có chí tiến thủ.

[00:43:52] Con phải vươn lên.

[00:43:54] Nếu con thật sự yêu Gia Kỳ của chúng ta thì đừng để con bé sống khổ.

[00:44:01] Con biết ạ.

[00:44:03] Trước đây mẹ đối với con hung dữ, nghiêm khắc, đó đều là yêu cho roi cho vọt.

[00:44:09] Bây giờ con sắp làm con rể của mẹ rồi,

[00:44:12] con yên tâm, mẹ vợ này nhất định sẽ tìm cách mở đường cho con ở phía trước.

[00:44:17] Nhưng bản thân con cũng phải biết nắm bắt cơ hội.

[00:44:21] Gia Kỳ của chúng ta cho dù không thể đứng dậy được nữa,

[00:44:24] nó cũng không thể thua kém người khác một bậc.

[00:44:30] Nhiếp Khải,

[00:44:31] hạnh phúc của Gia Kỳ phải trông cậy vào con cả.

[00:44:42] Cô Lương, cô yên tâm.

[00:44:45] Con sẽ nỗ lực để Gia Kỳ được hạnh phúc. Con nhất định làm được

[00:44:56] Nhất định.

[00:44:58] Không ngờ trưởng phòng Nhiếp của chúng ta

[00:44:59] sau khi mặt dày đeo bám

[00:45:00] cuối cùng cũng chiếm được trái tim mỹ nhân

[00:45:02] Sao phải nói quá lên thế?

[00:45:06] Chúng ta có phải là gia đình giàu có gì đâu.

[00:45:07]

[00:45:10] Vì em là bạn tốt nên chị mới nói cho biết đó.

[00:45:12] Sao chị lại nói về việc này một cách hời hợt thế?

[00:45:13] Kết hôn là đại sự.

[00:45:14] Em nhất định phải mua quà tặng chị.

[00:45:19] Em nhớ

[00:45:19] Chị đã từng học piano rồi.

[00:45:21] Để em mua tặng chị một cái máy MP3 được không?

[00:45:24] Quyết định vậy đi

[00:45:26] Chị gái

[00:45:27] Cho tôi xem cái máy MP3 này với.

[00:45:31] Gia Kỳ

[00:45:32] cái này chị thích không?

[00:45:42] Sao thế ạ

[00:45:43] Không thích sao?

[00:45:44] Không phải

[00:45:45] Chị chỉ thấy...

[00:45:46] Em không cần phải mua cho chị

[00:45:47] món quà đính hôn đắt tiền như vậy.

[00:45:48] Lương của em chỉ vừa đủ nuôi sống bản thân.

[00:45:49] Hơn nữa em lại thường xuyên

[00:45:50] không lấy tiền thuê nhà của chị.

[00:45:52] Chị không thể nhận món quà này được.

[00:45:54] Em còn tưởng chị rất thích máy MP3 chứ.

[00:45:58] Chị rất thích mà.

[00:45:59] Nhưng chúng ta không thể lãng phí.


 0 মন্তব্য sort   ক্রমানুসার


পরবর্তী আসছে