تا بعدی

Viên Ngọc Bích tập 28 - Tôn Lệ, Hoắc Kiến Hoa, Trương Quốc Lập, Trương Thiết Lâm

8 بازدیدها· 07/05/25
duongvu88
duongvu88
3 مشترکین
3

⁣⁣Viên Ngọc Bích (tên gốc: 屋顶上的绿宝石 – Viên Ngọc Bích Trên Mái Nhà) là bộ phim truyền hình Đài Loan do Tôn Lệ và Hoắc Kiến Hoa đóng chính. Phim kể về hành trình tìm kiếm tình yêu và sự tha thứ của những con người mang trong mình nhiều tổn thương quá khứ. Với bối cảnh lãng mạn, diễn xuất chân thực và thông điệp chữa lành sâu sắc, bộ phim đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng khán giả yêu thích dòng phim châu Á. Đây cũng là một trong những tác phẩm hiếm hoi mà Tôn Lệ tham gia thuộc thể loại thanh xuân lãng mạn, mang đến hình ảnh dịu dàng, đầy cảm xúc – khác biệt rõ nét so với các vai diễn cổ trang quen thuộc của cô.

بیشتر نشان بده، اطلاعات بیشتر

[00:02:09] Mẹ.

[00:02:12] Cô Lương.

[00:02:15] Mẹ.

[00:02:19] Cô Lương.

[00:02:19] Mẹ, mẹ sao vậy?

[00:02:23] Mẹ suýt chết trong bệnh viện đấy, con có biết không?

[00:02:25] Cô Lương, cô không sao chứ ạ?

[00:02:28] Nhiếp Khải à, mau đỡ cô vào đi.

[00:02:31] Vẫn là cháu có lòng.

[00:02:32] Không giống như có người,

[00:02:33] cô vừa nhìn thấy là đầu đã đau rồi.

[00:02:34] Mẹ.

[00:02:36] Nhiếp Khải,

[00:02:36] tối nay ở lại ăn cơm nhé.

[00:02:38] Cô có rất nhiều chuyện muốn nói với cháu.

[00:02:40] Hôm nay con nấu thêm vài món nữa.

[00:02:42] Mấy hôm nay nó,

[00:02:43] cứ rảnh là lại vào bệnh viện thăm mẹ.

[00:02:45] Nếu không có nó,

[00:02:46] mẹ đã không xuất viện nhanh như vậy đâu.

[00:02:47] Con phải cảm ơn người ta cho đàng hoàng đấy.

[00:02:49] Vào đi.

[00:02:50] Mẹ.

[00:02:55] Gia Kỳ à, không sao đâu.

[00:02:57] Em cứ chăm sóc mẹ em trước đi.

[00:02:58] Anh về trước đây.

[00:03:00] Gia Kỳ, đứng ở cửa làm gì thế?

[00:03:01] Mau vào đây.

[00:03:03] Vào đi, không sao đâu.

[00:03:05] Con vào ngay.

[00:03:09] Cô Lương, cô uống chút nước ạ.

[00:03:14] Cô thấy hơi mệt rồi.

[00:03:15] Cô vào phòng nằm một lát.

[00:03:17] Mẹ, mẹ không sao chứ?

[00:03:19] Mẹ không sao.

[00:03:20] Con ra nói chuyện với Nhiếp Khải đi.

[00:03:22] Cô Lương, thực ra cháu...

[00:03:23] Đừng để ý đến cô.

[00:03:25] Lát nữa Gia Kỳ nấu cơm,

[00:03:26] cháu giúp nó một tay nhé.

[00:03:27] Mẹ...

[00:03:28] Cô vẫn còn nhớ tay nghề của cháu lắm đấy.

[00:03:43] Thôi anh về trước đây.

[00:03:45] Phiền em nói với cô Lương,

[00:03:47] anh không ở lại ăn cơm được.

[00:04:00] Nhiếp Khải.

[00:04:03] Áo của anh.

[00:04:04] Cảm ơn.

[00:04:05] Ừm.

[00:04:06] Ừm.

[00:04:07] Lái xe cẩn thận.

[00:04:08] Tạm biệt.

[00:04:10] Đợi đã.

[00:04:15] Gần đây anh có về trường,

[00:04:16] thăm huấn luyện viên câu lạc bộ võ thuật cũ.

[00:04:18] Có gặp lại cô giáo dạy nhạc trước đây của chúng ta.

[00:04:20] Sức khỏe cô ấy không được tốt.

[00:04:23] Muốn tìm một người đáng tin cậy để dạy thay.

[00:04:28] Không biết em có hứng thú không?

[00:04:30] Thật sao?

[00:04:32] Em đang muốn tìm việc gì đó để làm.

[00:04:35] Cảm ơn anh.

[00:04:36] Ngày mai em sẽ đến tìm cô ấy.

[00:04:37]

[00:04:43] Cảm ơn anh đã chăm sóc mẹ em.

[00:04:49] Tạm biệt.

[00:04:52] Gia Kỳ.

[00:04:57] còn nhớ lúc nhỏ,

[00:05:00] anh đã vô ý

[00:05:02] làm vỡ chiếc bình hoa quý giá nhất của ba.

[00:05:06] Anh vừa khóc vừa nhặt những mảnh vỡ.

[00:05:12] Anh đã thức trắng một đêm không ngủ,

[00:05:15] hy vọng có thể gắn chiếc bình hoa

[00:05:17] lại như cũ rồi trả cho ba.

[00:05:22] Nhưng cuối cùng vẫn thất bại.

[00:05:25] Vì đã vỡ thì chính là đã vỡ rồi.

[00:05:27] Vết nứt không thể nào bù đắp được.

[00:05:31] Lúc đó,

[00:05:32] anh đã nghĩ ba sẽ mắng anh.

[00:05:34] Nhưng ông ấy lại an ủi anh rằng,

[00:05:36] "Không sao, chúng ta mua một cái mới."

[00:05:40] Đừng vì chuyện đã qua

[00:05:41] mà cảm thấy hối hận nữa.

[00:05:44] Gia Kỳ.

[00:05:46] Vết nứt giữa chúng ta,

[00:05:48] có lẽ đã không thể cứu vãn.

[00:05:53] Nhưng anh đang nghĩ,

[00:05:55] có lẽ chúng ta vẫn có thể bắt đầu lại từ đầu.

[00:05:58] Nếu em còn bằng lòng,

[00:05:59] cho anh cơ hội làm bạn bè.

[00:06:02] Em tất nhiên là bằng lòng.

[00:06:04] Thật không?

[00:06:05] Tất nhiên.

[00:06:07] Nếu Niệm Trung biết,

[00:06:09] anh ấy nhất định sẽ rất vui.

[00:06:13] Nhưng anh vẫn cần một chút thời gian.

[00:06:16] Cùng lúc đối diện với em và Niệm Trung,

[00:06:18]

[00:06:23] Em hiểu.

[00:06:26] Nhưng nghe anh nói vậy,

[00:06:27] em vẫn rất vui.

[00:06:31] Khoảng thời gian này,

[00:06:32] đối diện với anh mà không nói được lời nào thật lúng túng.

[00:06:35] Bởi vì người em không muốn làm tổn thương nhất,

[00:06:38] chính là anh.

[00:06:39] Đừng nói nữa.

[00:06:40] Vừa nãy không phải đã nói,

[00:06:41] chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu sao?

[00:06:43] Đúng vậy.

[00:06:45] Bắt đầu lại từ đầu.

[00:06:46] Vậy anh về trước đây.

[00:06:49] Nhớ nhé,

[00:06:50] ngày mai về trường,

[00:06:51] tìm cô giáo dạy nhạc ngày xưa.

[00:06:54] Tạm biệt.

[00:07:10] Cho dù cậu đã ngã xuống,

[00:07:12] nhưng chỉ cần trọng tài,

[00:07:13] chưa tuyên bố kết thúc trận đấu,

[00:07:16] cậu vẫn sẽ có cơ hội,

[00:07:18] lật ngược tình thế.

[00:07:20] Khi đối thủ của cậu,

[00:07:22] thậm chí cả khán đài,

[00:07:23] đều cho rằng cậu đã từ bỏ,

[00:07:24] trận đấu này rồi.

[00:07:26] Nhưng thực ra chỉ có,

[00:07:27] chính cậu mới biết rõ trong lòng,

[00:07:29] cậu chỉ đang chờ đợi cơ hội, cậu biết không?

[00:07:32] Gia Kỳ, anh sẽ không từ bỏ đâu.

[00:07:40] Trái cây Niệm Trung mang cho ba,

[00:07:41] ba có ăn không?

[00:07:43] Thế ạ?

[00:07:45] Anh ấy có nói gì không ạ?

[00:07:47] Ồ, không có gì đâu.

[00:07:49] Chị sợ anh ấy mách lẻo với ba.

[00:07:51] Vâng

[00:07:52] Ba nhớ chăm sóc bản thân nhé.

[00:07:55] Tạm biệt.

[00:08:20] Nhiếp Khải,

[00:08:21] em hình như phát hiện ra manh mối mới rồi.

[00:08:26] Ừm.

[00:08:44] Xin lỗi anh nhé.

[00:08:45] Sao lại xin lỗi?

[00:08:46] Ừ.

[00:08:46] Thái độ của mẹ em hôm nay với anh...

[00:08:49] Vậy thì anh càng nên thay mặt mẹ anh xin lỗi em.

[00:08:52] Sao lại xin lỗi?

[00:08:53] Không cần nghĩ cũng biết.

[00:08:54] Bà ấy nhất định đã nói với em rất nhiều

[00:08:55] lời khó nghe.

[00:08:59] Anh đừng nghĩ lung tung.

[00:09:00] Đúng, chúng ta đều đừng nghĩ lung tung.

[00:09:07] Sao lại đưa em đến đây?

[00:09:10] À.

[00:09:12] Em nghe xem.

[00:09:13] Âm thanh rất nhỏ.

[00:09:15] Nhưng nghe rất bình yên và an tâm.

[00:09:18] Nghe thấy gì?

[00:09:19] Em cũng nhắm mắt lại thử xem.

[00:09:21] Thử đi.

[00:09:22] Chúng ta cùng nghe.

[00:09:28] Nghe thấy chưa?

[00:09:36] Có nghe thấy không?

[00:09:39] Gì vậy?

[00:09:40] Em ngốc à.

[00:09:44] Đây là lời chúc phúc của ông trời dành cho chúng ta.

[00:09:48] Ai nói không có ai chúc phúc cho chúng ta.

[00:09:50] Em xem.

[00:09:51] Thực ra cả thế giới này,

[00:09:53] vẫn luôn chúc phúc cho chúng ta bằng một cách rất ấm áp.

[00:09:56] Nếu ngày chúng ta kết hôn,

[00:09:58]

[00:09:59] chúng ta sẽ đến đây.

[00:10:01] Được không?

[00:10:08] Chỉ cần được ở bên anh,

[00:10:10] em đã rất mãn nguyện rồi.

[00:10:21] Chỉ xem ở đây cũng không được sao?

[00:10:23] Tại sao ngay cả phó tổng,

[00:10:23] cũng không được xem những tài liệu này?

[00:10:26] Phó tổng

[00:10:28] Xin lỗi

[00:10:29] Tổng giám đốc đã đặc biệt dặn dò rồi.

[00:10:32] Bản gốc của tờ trình,

[00:10:33] thuộc tài liệu mật của công ty.

[00:10:35] Nếu ngài muốn xem,

[00:10:36] chắc phải phiền ngài làm một bản báo cáo trước,

[00:10:39] xin tổng giám đốc phê duyệt.

[00:10:41] Tôi vốn chỉ muốn xác nhận,

[00:10:42] danh sách các nhà tài trợ.

[00:10:43] Nếu đã phiền phức như vậy,

[00:10:45] vậy thì thôi đi.

[00:10:54] Nếu ba đã liên lạc xong với hội đồng quản trị,

[00:10:57] thì hãy đẩy nhanh tiến độ.

[00:10:58] Con sợ có người đã không thể kiềm chế được nữa rồi.

[00:11:06] Được, con sẽ lập tức quay về Thượng Hải.

[00:11:09] Chúng ta cùng bàn bạc kế hoạch.

[00:11:18] Vâng, vâng.

[00:11:20] Đúng.

[00:11:21] Đúng vậy, tôi có một kiến nghị đột xuất.

[00:11:24] Vâng.

[00:11:25] Bầu lại chủ tịch hội đồng quản trị khách sạn.

[00:11:28] Tôi tất nhiên biết.

[00:11:29] Khách sạn của chúng ta có tổng cộng chín thành viên hội đồng quản trị.

[00:11:32] Đúng vậy.

[00:11:33] Thành viên thân cận nhất với lão Lăng là ông Tiêu,

[00:11:35] lại đang không ở trong nước.

[00:11:37] Tình hình rất có lợi cho chúng ta.

[00:11:40] Vương Đổng,

[00:11:41] cho dù chỉ có tám thành viên ở trong nước,

[00:11:43] thì bây giờ chuyện này cũng phải được giải quyết.

[00:11:45] Nếu không thì sự việc này quá nghiêm trọng.

[00:11:52] Đúng vậy.

[00:11:53] Châu Niệm Trung tuy là họ hàng của tôi,

[00:11:55] nhưng nói một cách nghiêm túc,

[00:11:56] nó bây giờ đã là người của lão Lăng rồi.

[00:11:58] Nó đã phạm phải sai lầm lớn như vậy,

[00:12:00] tôi cũng không thể đứng ra bảo vệ nó được.

[00:12:02] Chứ còn sao nữa.

[00:12:02] Thế Kiệt vẫn luôn ở trước mặt các vị thành viên,

[00:12:04] che giấu cho nó.

[00:12:05] Nhưng số tiền này quá lớn.

[00:12:07] Nếu tôi không lên tiếng nữa,

[00:12:08] tôi cũng cảm thấy chính mình

[00:12:09] có lỗi với lương tâm của mình.

[00:12:11] Tôi đã thống kê rồi.

[00:12:13] Cộng thêm tôi,

[00:12:13] một nửa thành viên đều ủng hộ

[00:12:15] Thế Kiệt đảm nhận chức chủ tịch mới.

[00:12:18] Vâng, vâng.

[00:12:19] Châu Niệm Trung đã phạm phải sai lầm lớn như vậy,

[00:12:21] lão Lăng cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

[00:12:26] Đúng.

[00:12:28] Số vốn mà ông ta đã đầu tư trước đó,

[00:12:29] đều sẽ là của chúng ta.

[00:12:33] Tóm lại,

[00:12:34] đến lúc đó đều trông cậy vào ông cả.

[00:12:37] Nhờ cả vào ông.

[00:12:39] Được, vậy tạm biệt nhé.

[00:12:47] Mấy thành viên lớn ba đều đã liên lạc xong.

[00:12:49] Xem ra rất nhanh có thể tổ chức

[00:12:51] đại hội bầu lại cổ đông rồi.

[00:12:53] Châu Niệm Trung này cũng coi như gieo gió gặt bão.

[00:12:55] Cướp Bội Dư của con trước.

[00:12:57] Còn muốn trổ tài trên địa bàn của con.

[00:12:59] Lần này con đổ tội danh tham ô

[00:13:02] lên đầu hắn.

[00:13:03] Cho dù bác Lăng có thiên vị thế nào,

[00:13:05] con thấy hắn cũng khó thoát khỏi số phận ngồi tù.

[00:13:14] Khởi Sơn...

[00:13:16] Niệm Trung là vô tội.

[00:13:18] Xin ông hãy giơ cao đánh khẽ, tha cho nó.

[00:13:20] Thì ra là có người nghe lén.

[00:13:25] Bà thật sự nghĩ mình là nữ chủ nhân của nhà họ Đường sao?

[00:13:27] Bao nhiêu năm rồi,

[00:13:29] bà thật sự ngốc hay không biết tình hình?

[00:13:31] Trong cái nhà này,

[00:13:32] chuyện lớn chuyện nhỏ đều do ba tôi quyết định.

[00:13:34] Bà có quyền gì mà xen vào?

[00:13:35] Thế Kiệt...

[00:13:46] Châu Niệm Trung chẳng qua chỉ là một người

[00:13:47] họ hàng xa của bà thôi.

[00:13:52] Bà cứ giả vờ như không nghe thấy gì.

[00:13:54] Tôi phát tài rồi,

[00:13:56] chẳng phải bà cũng được ăn sung mặc sướng sao?

[00:13:59] Khởi Sơn...

[00:14:01] Cầu xin ông,

[00:14:03] tha cho Niệm Trung đi.

[00:14:06] Bà sao thế này?

[00:14:08] Khởi Sơn...

[00:14:12] Niệm Trung là con ruột của tôi.

[00:14:19] Châu Niệm Trung là con ruột của bà?

[00:14:21] Là... là con ruột của tôi.

[00:14:31] Bà nói gì?

[00:14:33] Nói lại lời của bà một lần nữa.

[00:14:36] Niệm Trung là con ruột của tôi.

[00:14:50] Là tôi không đúng.

[00:14:53] Là tôi không tốt.

[00:14:55] Nhưng Khởi Sơn,

[00:14:58] coi như nể tình bao nhiêu năm,

[00:15:01] ông tha cho Niệm Trung đi.

[00:15:06] Bà đúng là trong trắng ngọc ngà thật.

[00:15:08] Đồ lừa đảo.

[00:15:10] Bắt tôi trả nợ cho nhà các người.

[00:15:13] Tôi cho bà sống cuộc sống của thiếu phu nhân.

[00:15:18] Thì ra trước khi vào nhà họ Đường chúng tôi,

[00:15:22] bà đã có một quá khứ dơ bẩn.

[00:15:34] Người phụ nữ như bà,

[00:15:35] sao lại không có chút liêm sỉ nào vậy.

[00:15:37] Hai mẹ con bà và Châu Niệm Trung,

[00:15:39] đúng là giỏi thật.

[00:15:41] Lừa ba tôi bao nhiêu năm nay.

[00:15:43] Chuyện đó cũng thôi đi.

[00:15:45] Còn đưa cả cháu trai về nhà.

[00:15:48] Ăn của nhà chúng tôi, ở của nhà chúng tôi.

[00:15:50] Còn gửi nó ra nước ngoài du học.

[00:15:54] Bao nhiêu năm nay,

[00:15:56] ba con tôi bị bà lừa gạt quá triệt để rồi.

[00:16:19] Ba.

[00:16:35] Phó tổng, tôi tan làm đây.

[00:16:36] Xin hỏi còn có việc gì không ạ?

[00:16:38] Không có gì rồi.

[00:16:39] Tôi đang vội xem hết những công văn này.

[00:16:41] Cô tan làm trước đi.

[00:16:42] Vậy tôi về trước ạ.

[00:17:20] Em chỉ cảm thấy chữ ký này rất lạ.

[00:17:23] Không giống như nét chữ của Niệm Trung.

[00:17:27] Vấn đề là,

[00:17:29] có bằng chứng gì để chứng minh?

[00:17:45] Sao vậy?

[00:17:49] Em xem.

[00:17:51] Ngày tháng trên bản gốc đã bị sửa.

[00:17:53] Ngày 16 tháng 5.

[00:17:54] Không đúng.

[00:17:55] Vào ngày 16 tháng 5,

[00:17:56] Niệm Trung đang ở Tam Á với Gia Kỳ.

[00:17:58] Anh ấy vốn không ở khách sạn.

[00:18:00] Vậy bây giờ phải tìm ra,

[00:18:01] ai đã giả mạo chữ ký của Niệm Trung.

[00:18:03] Ngoài Đường Thế Kiệt ra thì còn ai nữa.

[00:18:06] Anh không nghĩ anh ta lại ngốc đến thế.

[00:18:08] Cũng không cho rằng anh ta có công phu đó,

[00:18:10] để bắt chước chữ ký của Niệm Trung.

[00:18:12] Vậy nên,

[00:18:13] anh nghĩ là Đường Thế Kiệt đã tìm người làm giả?

[00:18:17] Chỉ cần tìm ra người đó,

[00:18:19] Niệm Trung sẽ trong sạch.

[00:18:24] Được, cô muốn hẹn giờ với anh ta phải không?

[00:18:26] Được, xin đợi một lát.

[00:18:28] Cô Trương của công ty quan hệ công chúng,

[00:18:30] cô hẹn giờ nào?

[00:18:31] Trưa thứ tư tuần sau.

[00:18:33] Địa điểm?

[00:18:34] Alo, Cua.

[00:18:36] Được.

[00:18:37] Được rồi, cảm ơn.

[00:18:38] Tạm biệt.

[00:18:41] Chữ của anh xấu thế.

[00:18:43] Hôm nay em đến đây chuyên để chê chữ anh xấu à?

[00:18:45] Cũng không hẳn.

[00:18:46] Nhưng tối nay anh có rảnh không?

[00:18:47] Đi xem phim với em đi.

[00:18:49]

[00:18:51] Còn phải đi họp với Niệm Trung vào buổi tối.

[00:18:53] Vậy tối nay,

[00:18:54] chẳng phải Gia Kỳ có thời gian rảnh sao?

[00:18:55] Vậy em rủ Gia Kỳ đi.

[00:18:57] Vậy anh đi uống trà chiều,

[00:18:59] thế nào cũng có thời gian rảnh chứ.

[00:19:00] Có, tất nhiên là có rồi.

[00:19:01] Đi thôi.

[00:19:02] Đi thôi.

[00:19:14] Ba.

[00:19:15] Chúng ta làm vậy có được không?

[00:19:17] Lão Lăng dù sao cũng là chủ tịch.

[00:19:19] Kế hoạch của chúng ta vừa mới bắt đầu,

[00:19:21] đã bị người đàn bà đó cho dừng hết.

[00:19:23] Chúng ta tất nhiên phải ra tay trước bà ta một bước.

[00:19:25] Đúng

[00:19:26] Con nghĩ bác Lăng nhất định sẽ nghe ba.

[00:19:30] Hy vọng là vậy.

[00:19:38] Sao lại có vẻ mặt này?

[00:19:39] Có chuyện gì sao?

[00:19:41] Mời bác ngồi, bác Lăng.

[00:19:44] Ngồi đi.

[00:19:50] Thế Kiệt,

[00:19:51] con nói với bác Lăng đi.

[00:19:53] Chuyện xấu hổ này ba không mở miệng được.

[00:19:57] Bác Lăng,

[00:19:59] cháu đại diện cho ba cháu,

[00:20:00] đại diện cho nhà họ Đường xin cúi đầu nhận lỗi với bác.

[00:20:03] Chờ đã, chờ đã.

[00:20:04] Chuyện gì vậy?

[00:20:08] Vốn dĩ chuyện xấu trong nhà không nên nói ra ngoài.

[00:20:09] Nhưng vì việc kinh doanh của khách sạn,

[00:20:11] cháu xin nói thẳng.

[00:20:13] Thực ra Châu Niệm Trung,

[00:20:15] là con ruột của cô Bích Vân.

[00:20:19] Con ruột?

[00:20:21] Vậy tôi càng không hiểu.

[00:20:22] Cho dù là con ruột,

[00:20:24] hai người cũng không cần phải

[00:20:25] long trọng xin lỗi tôi như vậy.

[00:20:30] Lão Lăng à,

[00:20:31] ông không biết mẹ con họ

[00:20:34] đã tham ô bao nhiêu tiền của hai nhà chúng ta đâu.

[00:20:38] Bác Lăng,

[00:20:39] cháu biết bác luôn rất tin tưởng Niệm Trung.

[00:20:42] Trước đây hắn biển thủ công quỹ,

[00:20:43] để không làm bác lo lắng,

[00:20:45] cũng là vì Bội Dư,

[00:20:47] cháu đã giải quyết êm xuôi chuyện này.

[00:20:49] Không để Châu Niệm Trung vướng vào kiện tụng.

[00:20:52] Nhưng hôm nay cháu không thể không nghi ngờ,

[00:20:55] số tiền này đã rơi vào

[00:20:56] tài khoản của Châu Bích Vân.

[00:20:59] Không có bằng chứng,

[00:21:01]

[00:21:02] tin hai vị được.

[00:21:04] Ừm.

[00:21:04] Lão Lăng

[00:21:05] Châu Niệm Trung đã hủy hôn ước với Bội Dư rồi.

[00:21:09] Ông còn cần gì phải bảo vệ một người ngoài như thế?

[00:21:11] Niệm Trung và Bội Dư đã hủy hôn ước rồi sao?

[00:21:14] Thì ra bác Lăng không biết chuyện này.

[00:21:17] Thảo nào bác cứ luôn bênh vực Châu Niệm Trung.

[00:21:21] Gần đây Bội Dư vì chuyện này,

[00:21:23] đã rơi không biết bao nhiêu nước mắt.

[00:21:25] Châu Niệm Trung đó vốn không yêu Bội Dư.

[00:21:28] Hôn ước đã định trước đây,

[00:21:29] cũng chỉ là để củng cố

[00:21:30] địa vị của hắn ở khách sạn mà thôi.

[00:21:32] Thằng nhóc Châu Niệm Trung này cũng quá đáng thật.

[00:21:35] Cháu lớn lên cùng Bội Dư,

[00:21:37] sao có thể nhìn cô ấy chịu khổ như vậy.

[00:21:40] Cho dù có hủy hôn ước,

[00:21:42] cũng phải là nhà họ Lăng các người nói.

[00:21:44] Thằng nhóc Châu Niệm Trung đó là cái thá gì chứ?

[00:21:47] Thôi, thôi được rồi.

[00:21:49] Chỉ trách tôi.

[00:21:51] Trách tôi đã cưới một người đàn bà

[00:21:52] không tuân thủ phụ đạo vào nhà.

[00:21:54] Lão Lăng à.

[00:21:55] Sự nghiệp mà hai nhà chúng ta vất vả gầy dựng,

[00:21:57] tuyệt đối không thể bị hủy hoại trong tay Châu Niệm Trung.

[00:22:00] Thằng nhóc này,

[00:22:02] để đạt được mục đích chiếm đoạt công quỹ,

[00:22:04] đã không ngần ngại lấy Bội Dư làm bàn đạp.

[00:22:07] Đến giờ rốt cuộc đã chiếm đoạt bao nhiêu công quỹ,

[00:22:10] chúng ta vẫn chưa biết.

[00:22:13] Bác Lăng,

[00:22:14] bác là chủ tịch khách sạn.

[00:22:15] Bây giờ chúng ta phải làm sao?

[00:22:19] Nếu những gì hai người nói đều là sự thật,

[00:22:21] tôi tất nhiên sẽ không để yên như vậy.

[00:22:40] Alo.

[00:22:42] Chào cô.

[00:22:45] Tổng giám đốc tối qua đã từ Thượng Hải về rồi.

[00:22:49] Anh ấy không vào văn phòng sao?

[00:22:52]

[00:22:55] Được, tôi biết rồi.

[00:22:56] Tôi sẽ đến phòng Kế hoạch xác nhận,

[00:22:57] rồi gọi lại cho ngài ngay.

[00:22:58] Được.

[00:23:04] A Tường.

[00:23:05] Bàng Hiến đâu?

[00:23:05] Vừa mới đến phòng Ẩm thực rồi.

[00:23:21] Nhiếp Khải, cậu tìm tôi à?

[00:23:54] Tạm biệt cô giáo.

[00:23:55] Tạm biệt cô giáo, chào cô.

[00:24:06] Ừm.

[00:24:37] Khánh Châu.

[00:24:38] Hôm nay em về sớm thế?

[00:24:42] Sao không vào nhà?

[00:24:44] Em hơi khó chịu,

[00:24:45] nên về sớm.

[00:24:50] Khó chịu?

[00:24:51] Khó chịu ở đâu?

[00:24:53] Sốt à?

[00:24:55] Hay là đau bụng?

[00:24:57] Sao vậy? Không có.

[00:24:58] Em... em chỉ là...

[00:25:01] Gia Kỳ.

[00:25:05] Sao vậy, Khánh Châu?

[00:25:07] Từ từ nói, sao thế?

[00:25:09] Gia Kỳ, xin lỗi chị.

[00:25:12] Sao vậy Khánh Châu?

[00:25:13] Đừng khóc, có chuyện gì từ từ nói.

[00:25:16] Xin lỗi.

[00:25:23] Vào đi.

[00:25:29] Chào tổng giám đốc.

[00:25:30] Tôi là thư ký tạm thời của ngài hôm nay.

[00:25:35] Thư ký tạm thời?

[00:25:36] Hứa Chân đâu rồi?

[00:25:37] Báo cáo tổng giám đốc,

[00:25:38] Hứa Chân hôm nay không đến.

[00:25:39] Nên hôm nay phòng thư ký,

[00:25:40] bảo tôi đến thay cô ấy làm việc.

[00:25:44] Đây không giống phong cách của cô ấy.

[00:25:46] Tình hình chi tiết tôi cũng không rõ lắm.

[00:25:47] Nhưng năm phút nữa ngài có một cuộc họp.

[00:25:51] Không phải tôi hẹn vào buổi chiều sao?

[00:25:53] Là chủ tịch Lăng,

[00:25:54] đột xuất triệu tập cuộc họp khẩn.

[00:25:56] Chủ tịch Lăng đến rồi sao?

[00:25:57] Vâng.

[00:26:02] Không ngờ chủ tịch Lăng lại quyết định nhanh như vậy.

[00:26:07] Châu Niệm Trung,

[00:26:09] hôm nay chính là ngày lành của mày.

[00:26:16] Ồ.

[00:26:19] Chào phó tổng.

[00:26:21] Họp à?

[00:26:24] Vẫn còn giận tôi sao?

[00:26:27] Thực ra anh cũng muốn chăm sóc tốt

[00:26:28] cho Châu Niệm Trung này.

[00:26:30] Nhưng có những chuyện không phải anh có thể kiểm soát được.

[00:26:33] Ai bảo hắn là con riêng của Châu Bích Vân chứ.

[00:26:36] Ba anh không rộng lượng đến thế đâu.

[00:26:41] Anh nói Niệm Trung là con của cô Bích Vân sao?

[00:26:45] Yên tâm đi.

[00:26:46] Lát nữa khi họp,

[00:26:48] anh sẽ không làm nó quá khó xử đâu.

[00:27:06] Chủ tịch.

[00:27:13] Ba đến sao không nói một tiếng.

[00:27:24] Chủ tịch.

[00:27:25] Kính chào các vị thành viên hội đồng.

[00:27:38] Mọi người đến đủ rồi.

[00:27:39] Bội Dư, bắt đầu đi.

[00:27:43] Cuộc họp đột xuất hôm nay,

[00:27:44] là về chuyện gần đây khách sạn có tin đồn

[00:27:47] trưởng phòng Kế hoạch Châu Niệm Trung biển thủ công quỹ.

[00:27:50] Tôi tin rằng chủ tịch,

[00:27:51] và các vị thành viên hội đồng đã sớm nghe qua.

[00:27:54] Nhưng với tư cách là phó tổng của khách sạn,

[00:27:56] tôi có trách nhiệm

[00:27:57] điều tra rõ sự thật.

[00:28:00] Bất kể sự thật là do sơ suất của tổng giám đốc,

[00:28:01] hay của phòng Tài vụ,

[00:28:03] hay là vấn đề phẩm chất cá nhân của trưởng phòng Châu,

[00:28:06] tôi đều sẽ không che giấu.

[00:28:07] Do đó,

[00:28:08] mấy ngày nay dưới sự trợ giúp của trợ lý đặc biệt Nhiếp,

[00:28:11] tôi đã phát hiện ra vài điểm nghi vấn và bằng chứng.

[00:28:14] Thứ nhất,

[00:28:17] đây là đơn xin nghỉ phép của Châu Niệm Trung.

[00:28:19] Anh ấy xin nghỉ phép từ ngày 9 tháng 5 đến 26 tháng 7.

[00:28:22] Và tôi có đủ bằng chứng khác,

[00:28:23] để chứng minh,

[00:28:24] lúc đó anh ấy không có mặt ở khách sạn.

[00:28:26] Vậy trong khoảng thời gian đó,

[00:28:28] tại sao Châu Niệm Trung lại không ở khách sạn?

[00:28:30] Tôi muốn mời phó tổng giám đốc giải thích một chút.

[00:28:36] Chủ tịch,

[00:28:37] trưởng phòng Châu tạm nghỉ không lương,

[00:28:38] là để giúp đỡ

[00:28:39] bạn gái của tôi đến Tam Á chữa bệnh.

[00:28:42] Lúc đó vì tôi mới lên chức trợ lý đặc biệt,

[00:28:44] công việc tạm thời không thể rời đi được.

[00:28:45] Trưởng phòng Châu mới giúp tôi việc này.

[00:28:49] Thì ra là vậy.

[00:28:50] Ồ.

[00:28:51] Tình cảm anh em của hai cậu đúng là tốt thật.

[00:28:54] Đây không phải là trọng điểm.

[00:28:56] Bội Dư, tiếp tục đi.

[00:29:05] Thứ hai,

[00:29:06] điểm nghi vấn được phát hiện trên tờ trình.

[00:29:08] Quả thực có chữ ký của trưởng phòng Châu Niệm Trung.

[00:29:11] Nhưng,

[00:29:14] ngày tháng trên những tờ trình này,

[00:29:15] lại đều bị sửa đổi.

[00:29:18] Và ngày tháng chính xác trên tờ trình,

[00:29:20] lại chính là những ngày mà Châu Niệm Trung,

[00:29:22] anh ấy không có mặt ở khách sạn.

[00:29:24] Vậy nên chữ ký trên tờ trình này,

[00:29:27] có phải có rất nhiều điểm đáng ngờ không?

[00:29:28] Tôi không hiểu.

[00:29:30] Sao các người lại có được bản gốc của tờ trình này?

[00:29:34] Bản gốc của những tờ trình này,

[00:29:36] đã được đưa vào diện điều tra,

[00:29:38] là tài liệu mật của công ty.

[00:29:40] Sao các người lại có được?

[00:29:42] Bội Dư à.

[00:29:44] Con không phải là vì muốn giải thoát cho Niệm Trung,

[00:29:45] mà tự mình làm giả bản gốc của tờ trình này chứ?

[00:29:49] Nếu không thì con chính là biết luật mà phạm luật,

[00:29:52] ăn cắp tài liệu mật của công ty.

[00:29:55] Bác Đường, con...

[00:29:56] Bội Dư.

[00:29:58] Công là công, tư là tư.

[00:30:02] Bác thương con là đúng.

[00:30:04] Nhưng 3 triệu tiền vốn của công ty bị thất thoát không rõ,

[00:30:06] đây là chuyện lớn đấy.

[00:30:09] Không thể vì cái tờ trình không rõ lai lịch này,

[00:30:11] mà chứng minh Niệm Trung này là vô tội được.

[00:30:13] Thưa các vị thành viên,

[00:30:14] các vị có đồng ý với cách nói của tôi không?

[00:30:16] Phải.

[00:30:19] Chủ tịch,

[00:30:20] đây là tất cả các tờ trình mà ngài cần.

[00:30:22] Được, ra ngoài đi.

[00:30:33] Lão Đường à.

[00:30:36] Với tư cách là chủ tịch,

[00:30:37] tôi điều động tài liệu mật của công ty,

[00:30:39] không thể xem là ăn cắp được chứ?

[00:30:45] Nếu không có ý kiến gì khác,

[00:30:47] Bội Dư, tiếp tục đi.

[00:30:49] Vừa rồi tất cả những nghi ngờ,

[00:30:50] đều đã có câu trả lời.

[00:30:51] Ngày tháng trên mỗi tờ trình ở đây,

[00:30:53] đều đã bị sửa đổi.

[00:30:55] Quan trọng hơn là,

[00:30:57] tuy chữ ký trên tờ trình giả

[00:30:58] đều là bắt chước của Châu Niệm Trung,

[00:31:00] nhưng đây là báo cáo giám định bút tích,

[00:31:03] mà tôi đã nhờ chuyên gia thực hiện.

[00:31:07] Bằng chứng này,

[00:31:08] hẳn là đủ để chứng minh,

[00:31:10] chữ ký trên tờ trình là giả mạo, phải không?

[00:31:38]

[00:31:40] Ừm

[00:31:42] Vậy bây giờ em có thể nói cho chị biết,

[00:31:43] rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?

[00:31:47] Gia Kỳ, em thật sự rất ích kỷ.

[00:31:50] Nhưng chị biết,

[00:31:52] em không phải là người ích kỷ.

[00:31:54] Em cứ từ từ nói.

[00:31:56] Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

[00:31:59] Em nghe nói,

[00:32:00] hôm nay chủ tịch và họ sẽ đến,

[00:32:01] để điều tra về việc trưởng phòng Châu,

[00:32:03] biển thủ công quỹ.

[00:32:05] Chủ tịch của các em đã biết rồi sao?

[00:32:06] Vậy em đang lo cho Niệm Trung à?

[00:32:08] Không, thực ra em còn lo hơn,

[00:32:11] cho người đã vu khống cho trưởng phòng Châu.

[00:32:16] Vì em đã biết một bí mật.

[00:32:21] Thì ra là có người muốn hãm hại Niệm Trung.

[00:32:23] Tốt, cuộc họp hôm nay mở ra rất tốt.

[00:32:25] Sự thật đã rõ ràng rồi.

[00:32:29] Bây giờ chúng ta chỉ cần tìm ra người

[00:32:30] đã giả mạo chữ ký,

[00:32:32] là có thể tìm ra kẻ chủ mưu.

[00:32:35] Chủ tịch, ngài cứ yên tâm.

[00:32:37] Chuyện này tôi sẽ điều tra đến cùng.

[00:32:41] Tìm ra người hãm hại không khó.

[00:32:43] Bởi vì trưởng phòng Châu không hề biển thủ công quỹ,

[00:32:45] nhưng lại có người dùng danh nghĩa của anh ấy,

[00:32:47] mua một căn nhà bằng tiền mặt.

[00:32:50] Vì vậy tôi đã lần theo dấu vết từ công ty môi giới,

[00:32:52] sau đó tôi phát hiện ra một tài khoản không rõ,

[00:32:55] còn có người đăng ký tài khoản.

[00:32:57] Cuối cùng tôi đã phát hiện ra một sự thật kinh hoàng.

[00:33:03] Tổng giám đốc,

[00:33:04] bạn của ngài là Âu Bình,

[00:33:05] tại sao lại mạo danh Châu Niệm Trung,

[00:33:07] mua một căn nhà?

[00:33:10] Cô nói vậy là có ý gì?

[00:33:12] Ai mua nhà cho Châu Niệm Trung,

[00:33:13] liên quan gì đến tôi?

[00:33:15] Cô không phải là

[00:33:16] muốn đổ tội hãm hại Châu Niệm Trung

[00:33:17] lên đầu tôi đấy chứ?

[00:33:19] Cho dù có vu khống cũng phải có tang vật.

[00:33:21] Ai có thể chứng minh tôi quen biết Âu Bình?

[00:33:23] Là cô hay là cô ta?

[00:33:25] Các người nói là được sao?

[00:33:29] Niệm Trung,

[00:33:30] cậu và Âu Bình đó rốt cuộc có quan hệ gì?

[00:33:32] Tôi không quen biết Âu Bình.

[00:33:33] Nhưng căn nhà được mua dưới danh nghĩa của anh.

[00:33:35] Anh nói một câu như vậy là muốn thoát tội sao?

[00:33:37] Tôi đã nói tôi không quen.

[00:33:38] Ba

[00:33:39] Tôi đúng là đã từng thấy tổng giám đốc

[00:33:39] ở cùng Âu Bình.

[00:33:41] Nhưng từ khi tôi lần theo dấu vết tìm được cô ta,

[00:33:43] cô ta đã biến mất.

[00:33:44] Cái này... cái này quá đáng rồi.

[00:33:47] Ngay cả nhân chứng cũng không có.

[00:33:50] Nhân cách của Thế Kiệt,

[00:33:51] lại bị sỉ nhục như vậy.

[00:33:54] Bội Dư,

[00:33:55] bác biết con bênh vực Niệm Trung.

[00:33:56] Dù sao nó cũng là người nhà của con.

[00:33:59] Nhưng con,

[00:34:00] con không thể vì bảo vệ người nhà của mình,

[00:34:02] mà sỉ nhục

[00:34:02] danh tiếng của nhà họ Đường chúng tôi như vậy.

[00:34:05] Bội Dư à, Bội Dư.

[00:34:07] Con thật sự làm bác Đường của con thất vọng đấy.

[00:34:10] Lão Lăng.

[00:34:13] Danh tiếng của Thế Kiệt,

[00:34:14] nếu không thể lấy lại công bằng,

[00:34:16] chỉ riêng việc Bội Dư,

[00:34:17] ăn cắp tài liệu mật của công ty,

[00:34:20] tôi sẽ kiện nó ra tòa.

[00:34:22] Ba,

[00:34:22] người vu khống cho Niệm Trung thật sự là Thế Kiệt.

[00:34:25] Nếu không anh ta sẽ không ép con trao đổi.

[00:34:27] Trao đổi?

[00:34:28] Trao đổi cái gì, con nói đi.

[00:34:32] Không có gì để nói cả.

[00:34:37] Bội Dư à,

[00:34:39] bác Đường luôn coi con như con cháu trong nhà.

[00:34:41] Cưng chiều con,

[00:34:42] để con làm nũng.

[00:34:44] Nhưng hôm nay chúng ta nói chuyện công bằng.

[00:34:46] Nếu con không có bằng chứng,

[00:34:47] tốt nhất con nên xin lỗi Thế Kiệt ngay lập tức.

[00:34:54] Con...

[00:34:56] Người nên xin lỗi là tôi.

[00:35:01] Bội Dư và Nhiếp Khải,

[00:35:02] tất cả những gì họ làm đều là vì tôi.

[00:35:04] Vậy nên tôi một lần nữa thay mặt hai người họ,

[00:35:05] long trọng xin lỗi anh.

[00:35:07] Hừ.

[00:35:08] Thằng con hoang không danh không phận như mày,

[00:35:10] cũng xứng xin lỗi tao à?

[00:35:11] Mày quỳ xuống lạy tao thì còn được.

[00:35:13] Anh đừng quá đáng.

[00:35:14] Được thôi.

[00:35:15] Vậy thì chúng ta gặp nhau ở tòa.

[00:35:20] Tổng giám đốc,

[00:35:21] anh có thể cho tôi biết,

[00:35:23] làm thế nào anh mới chịu tha thứ cho Bội Dư không?

[00:35:25] Rất đơn giản.

[00:35:27] Lập tức cút khỏi khách sạn này cho tôi.

[00:35:34] Được, tôi đồng ý... Đợi đã.

[00:35:45] Sao có thể như vậy?

[00:35:46] Là anh ta, đúng là anh ta.

[00:35:49] Sao em biết được?

[00:35:50] Hôm qua lúc Nhiếp Khải đi tìm Bàng Hiến,

[00:35:52] vừa hay bị em nhìn thấy.

[00:35:54] Tớ đã nói với cậu rồi, thật sự không phải tớ mà.

[00:35:56] Cách viết hai chữ "Trung" này giống hệt nhau.

[00:35:59] Cậu còn không thừa nhận?

[00:36:00] Là cậu hãm hại Niệm Trung phải không?

[00:36:02] Tớ thề thật sự không phải tớ.

[00:36:03] Cua.

[00:36:04] Tớ đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi,

[00:36:05] không phải tớ.

[00:36:14] Cua.

[00:36:15] Tớ không muốn làm khó cậu.

[00:36:17] Chỉ cần cậu nói cho tớ biết,

[00:36:19] có phải là Đường Thế Kiệt bảo cậu làm không?

[00:36:22] Nói cho tớ biết.

[00:36:23] Có phải anh ta bảo cậu vu khống cho Niệm Trung không?

[00:36:28] Cua.

[00:36:29] Sáng mai,

[00:36:30] chủ tịch sẽ đến điều tra chuyện này.

[00:36:33] Nếu cậu còn một chút lương tâm,

[00:36:40] tớ hy vọng cậu sẽ ra tự thú.

[00:36:55] Em không tin Cua là người như vậy.

[00:36:57] Nhưng Nhiếp Khải lại nói rất chắc chắn.

[00:36:59] Vậy nên tối hôm qua,

[00:37:00] em quyết định đến nhà Cua tìm anh ấy.

[00:37:03] Khi tớ thấy anh ấy cầm hành lý định đi,

[00:37:05] lòng em đã nguội lạnh.

[00:37:11] Sao em lại đến đây?

[00:37:13] Đúng vậy.

[00:37:13] Em hỏi anh có muốn đi ăn khuya không.

[00:37:16] Anh đi đâu xa à?

[00:37:17] À.

[00:37:18] Không.

[00:37:19] Nhà anh có người thân bị bệnh,

[00:37:20] anh phải đi thăm.

[00:37:21] Để hôm khác ăn nhé.

[00:37:22] Anh đang vội, đi trước đây.

[00:37:24] Tạm biệt.

[00:37:24] Anh lừa em.

[00:37:26] Anh căn bản sẽ không bao giờ quay lại.

[00:37:28] Anh hãm hại trưởng phòng Châu.

[00:37:29] Vậy nên anh muốn bỏ trốn.

[00:37:31] Anh căn bản sẽ không đi ăn khuya với em.

[00:37:33] Anh thật sự nghĩ em không biết gì sao?

[00:37:35] Tại sao anh lại lừa em?

[00:37:38] Anh biết bây giờ em rất coi thường anh.

[00:37:41] Chắc sau này,

[00:37:42] em sẽ không muốn đi ăn khuya với anh nữa.

[00:37:44] Đúng vậy, nếu anh chọn bỏ trốn bây giờ,

[00:37:47] anh chính là người tồi tệ nhất.

[00:37:50] Em biết không?

[00:37:50] Nếu anh ở lại, anh sẽ phải đi tù đó.

[00:37:53] Vậy em sẽ đợi anh.

[00:37:54] Em sẽ mang cơm cho anh mỗi ngày.

[00:37:56] Đợi mãi cho đến khi anh ra tù, đi ăn khuya với em.

[00:37:59] Em thật sự hy vọng anh ở lại sao?

[00:38:05] Em không biết.

[00:38:07] Dù sao thì em nghĩ cũng không còn hy vọng gì nữa.

[00:38:15] Em rõ ràng biết Cua muốn bỏ trốn,

[00:38:17] nhưng lại không giữ anh ấy lại.

[00:38:20] Nếu Cua đi tự thú,

[00:38:22] thì anh ấy sẽ phải đi tù.

[00:38:23] Nhưng nếu anh ấy không đi,

[00:38:25] thì trưởng phòng Châu sẽ phải đi tù.

[00:38:27] Gia Kỳ, xin lỗi chị.

[00:38:29] Em thật sự xin lỗi bọn chị.

[00:38:31] Em đã không giữ anh ấy lại.

[00:38:33] Không sao đâu.

[00:38:34] Niệm Trung nhất định sẽ không sao đâu.

[00:38:47] Người giả mạo chữ ký của trưởng phòng Châu,

[00:38:50] là tôi.

[00:38:54] Nhưng người ép buộc tôi làm vậy,

[00:38:57] là tổng giám đốc.

[00:39:01] Thế Kiệt.

[00:39:04] Mày nói bậy.

[00:39:05] Mày căn bản là bị Lăng Bội Dư và bọn họ mua chuộc,

[00:39:07] đến để vu khống tao.

[00:39:08] Bằng chứng đâu?

[00:39:09] Có bằng chứng thì đưa ra cho mọi người xem đi.

[00:39:11] Đúng, tôi ngu ngốc.

[00:39:13] Cho nên mới đồng ý sự uy hiếp của anh.

[00:39:15] Nhưng tôi cũng không phải là một kẻ ngốc hoàn toàn.

[00:39:21] Coi như cậu giúp tôi một việc được không.

[00:39:23] Ký tên Châu Niệm Trung.

[00:39:25] Để vụ án này nhanh chóng kết thúc.

[00:39:27] Nhưng,

[00:39:28] tại sao nhất định phải ký tên trưởng phòng Châu?

[00:39:30] Tôi đây,

[00:39:31] chưa bao giờ bạc đãi nhân viên trung thành tận tụy.

[00:39:33] Châu Niệm Trung không ở đây,

[00:39:35] công việc của cậu tăng lên.

[00:39:36] Nên tháng này tôi đã giúp cậu tăng lương.

[00:39:38] Mỗi tháng tăng cho cậu năm ngàn.

[00:39:42] Chê ít à?

[00:39:43] Cậu nghĩ xem.

[00:39:44] Một lời của tôi là có thể đưa Nhiếp Khải

[00:39:46] lên làm trợ lý đặc biệt.

[00:39:47] Cậu muốn thăng tiến,

[00:39:49] chỉ cần dựa vào tôi thì còn có vấn đề gì sao?

[00:39:51] Hơn ba triệu này chỉ là khởi đầu.

[00:39:54] Bước tiếp theo,

[00:39:56] tôi sẽ rút ruột cả tập đoàn Lăng thị.

[00:39:58] Làm chủ tịch.

[00:39:59] Theo tôi,

[00:40:00] đảm bảo nửa đời sau của cậu ăn sung mặc sướng.

[00:40:09] Đồ ăn cháo đá bát.

[00:40:10] Cầm tiền của tao rồi còn lật lọng.

[00:40:12] Đủ rồi.

[00:40:16] Cuộc họp hôm nay đã rất rõ ràng rồi.

[00:40:19] Tan họp.

[00:40:22] Lão Lăng.

[00:40:24] Chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?

[00:40:35] Tiếp theo,

[00:40:38] mỗi người một hướng nỗ lực nhé.

[00:40:40] Tiếp tục cố gắng vì hạnh phúc của chúng ta.

[00:40:43] Nào.

[00:40:57] Tôi đối với anh tốt như vậy,

[00:40:58] anh lại quay lại bán đứng tôi.

[00:41:02] Tổng giám đốc,

[00:41:03] chuyện này đã đến hồi kết.

[00:41:06] Tôi không có gì để tranh cãi với anh.

[00:41:09] Còn về ai đúng ai sai,

[00:41:11] tôi nghĩ công lý tự tại lòng người.

[00:41:16] Tổng giám đốc, tôi còn có việc phải bận.

[00:41:19] Tôi đi trước một bước.

[00:41:24] Nhiếp Khải, tôi nói cho anh biết.

[00:41:25] Chuyện này chưa xong đâu.

[00:41:49] Không có gì, đi thong thả.

[00:41:52] Gia Kỳ.

[00:41:54] Anh biết Niệm Trung ở đâu không?

[00:41:55] Đang họp ở lầu hai đấy.

[00:42:02] Lão Lăng.

[00:42:03] Sự việc đã đến nước này,

[00:42:04] tôi không còn lời nào để nói.

[00:42:07] Chuyện này đúng là Thế Kiệt không đúng.

[00:42:10] Nhưng xét thấy nó còn trẻ người non dạ,

[00:42:12] bị lòng ghen tuông che mờ lý trí.

[00:42:14] Chúng ta lại là bạn bè lâu năm.

[00:42:17] Bạn bè lâu năm.

[00:42:18] Chính vì chúng ta là bạn bè lâu năm,

[00:42:21] tôi mới biết rõ

[00:42:22] ông đang nhắm đến sản nghiệp của tôi,

[00:42:23] mà vẫn hợp tác với ông.

[00:42:25] Về khách sạn này,

[00:42:25] tôi đã đầu tư bao nhiêu vốn,

[00:42:27] tôi là người hiểu rõ nhất.

[00:42:29] Lúc đầu biết rõ Thế Kiệt tài hèn sức mọn,

[00:42:32] không phải cũng đã tin tưởng cho nó cơ hội sao?

[00:42:34] Không phải là vì nó là con trai ông,

[00:42:36] cũng là đứa trẻ tôi nhìn nó lớn lên sao?

[00:42:39] Nhưng nó thế nào?

[00:42:40] Lợi dụng tư lợi biển thủ công quỹ.

[00:42:43] Tham ô, hãm hại.

[00:42:45] Trên lừa dưới gạt.

[00:42:46] Còn lợi dụng sự tin tưởng của tôi.

[00:42:48] Tôi hiểu.

[00:42:52] Lỗi lầm mà đứa trẻ này gây ra,

[00:42:56] để tôi trả thay.

[00:42:59] Lão Lăng, tôi nguyện rút khỏi hội đồng quản trị.

[00:43:04] Nếu ông đồng ý, tôi...

[00:43:05] Tôi nguyện ý bán cổ phần của mình

[00:43:06] với giá rẻ cho ông.

[00:43:08] Cầu xin ông hãy tha cho Thế Kiệt.

[00:43:10] Tha cho nó lần này đi.

[00:43:12] Không phải tôi không muốn tha thứ cho Thế Kiệt,

[00:43:14] mà là lần này nó đã gây chuyện

[00:43:15] đến mức không thể cứu vãn.

[00:43:17] Tôi phải cho Niệm Trung,

[00:43:20] hội đồng quản trị,

[00:43:22] nhân viên khách sạn một lời giải thích.

[00:43:24] Giải thích?

[00:43:25] Giải thích gì chứ?

[00:43:26] Ông...

[00:43:26] ông định làm gì Thế Kiệt?

[00:43:28] Thế Kiệt không còn là đứa trẻ nữa.

[00:43:30] Trong quá trình hãm hại Niệm Trung,

[00:43:32] nó đã nên nghĩ đến,

[00:43:34] sẽ có một ngày phải gánh chịu hậu quả.

[00:43:36] Không được.

[00:43:40] Không được, lão Lăng.

[00:43:44] Tuyệt đối không thể để Thế Kiệt đi tù.

[00:43:47] Ông nghĩ tôi muốn để nó đi tù sao?

[00:43:49] Tôi đã nói với ông bao nhiêu lần rồi.

[00:43:50] Đây không phải là con trai tôi,

[00:43:51] thì cũng là đứa trẻ tôi nhìn nó lớn lên mà.

[00:43:55] Lần này nó quá đáng lắm rồi.

[00:43:57] Nó phải đối mặt với sự trừng phạt.

[00:44:00] nhận ra sự nghiêm trọng của lỗi lầm của mình.

[00:44:02] Lão Lăng à.

[00:44:05] Hai chúng ta quen biết nhau hơn nửa đời người rồi.

[00:44:08] Ông biết tính cách của tôi.

[00:44:10] Tôi chưa bao giờ cầu xin ai.

[00:44:13] Nhưng lần này vì Thế Kiệt, tôi cầu xin ông.

[00:44:19] Cầu xin ông tha cho nó.

[00:44:21] Ông dung túng nó.

[00:44:22] Chính vì ông dung túng nó,

[00:44:24] nó mới dám làm càn không coi trời đất ra gì.

[00:44:27] Lần này nếu tôi bỏ qua cho chuyện của nó,

[00:44:28] để cho qua,

[00:44:29]

[00:44:30] nhận thức được tính nghiêm trọng trong sai lầm của mình.

[00:44:33] Xin lỗi, lần này tôi không giúp được.

[00:44:36] Chẳng lẽ nhất định phải như vậy sao?

[00:44:41] Đừng nói nữa.

[00:44:42] Ông vẫn nên khuyên nó tự thú đi.

[00:44:44] Đừng để đến cuối cùng

[00:44:46] đến mức không thể cứu vãn được.

[00:44:51] Lão Lăng.

[00:44:55] Nếu Thế Kiệt đi tù,

[00:44:58] nó sẽ phát điên.

[00:44:59] Nó sẽ bị hủy hoại.

[00:45:02] Giơ cao đánh khẽ, tha cho nó đi.

[00:45:06] Cầu xin ông.


 0 نظرات sort   مرتب سازی بر اساس


تا بعدی