Vương Triều Càn Long vietsub tập 14
Vương Triều Càn Long (乾隆王朝) là bộ phim dã sử hoành tráng, khép lại series "bộ ba phim vương triều" kinh điển của Trung Quốc, nối tiếp thành công của Vương Triều Khang Hy và Vương Triều Ung Chính. Tác phẩm được xem là một trong những bộ phim lịch sử Trung Quốc đáng xem nhất.
Phim tập trung vào những năm cuối đời của Càn Long Đế (do diễn viên gạo cội Tiêu Hoảng thủ vai), khắc họa một triều đại vẻ ngoài thịnh vượng "Khang Càn thịnh thế" nhưng bên trong đã mục ruỗng bởi nạn tham nhũng. Trọng tâm của phim là cuộc đấu trí căng thẳng và mâu thuẫn nội tâm của Càn Long khi đối mặt với đại tham quan Hòa Thân, vừa là một sủng thần, vừa là mầm mống suy vong của triều đại.
Với kịch bản sâu sắc và diễn xuất đỉnh cao, Vương Triều Càn Long mang đến một góc nhìn đa chiều, trần trụi về một trong những vị vua nổi tiếng nhất lịch sử nhà Thanh. Nếu bạn là fan của thể loại phim chính kịch, cung đấu và lịch sử, đây chắc chắn là tác phẩm không thể bỏ lỡ.
[00:02:39] Hoàng Hạnh Nhi về rồi, về rồi.
[00:02:42] Nàng nói gì không?
[00:02:43] Nàng nói Hoàng thượng tế bái Sử Khả Pháp làm cho thiên hạ quy tâm.
[00:02:52] Vậy, nàng đã quy tâm chưa?
[00:02:59] Chuyện này thì nàng không nói.
[00:03:00] Nhưng nàng nói Hoàng thượng là bậc anh chủ hùng phong.
[00:03:03] Không nên quyến luyến một tiểu nữ tử.
[00:03:20] Gặp gỡ đã khó, ly biệt cũng khó. Gió đông vô lực, trăm hoa úa tàn.
[00:03:33] Hòa Thân à, bá tánh bình thường qua lại với nhau.
[00:03:45] Họ chẳng có ràng buộc gì cả.
[00:03:50] Trẫm và nàng lại có giới hạn về thân phận.
[00:03:56] Hoàng đế, Hoàng đế thì sao chứ?
[00:04:00] Hoàng đế cũng không thể không có điều kiêng kỵ.
[00:04:05] Hoàng thượng có kiêng kỵ đối với những người phụ nữ khác không?
[00:04:14] Có thể thấy Hoàng thượng đối với Hoàng Hạnh Nhi là đã động chân tình.
[00:04:19]
[00:04:28] Hoàng thượng, nô tài cho rằng,
[00:04:32] niềm vui của người thường không bị thân phận làm cho phiền não.
[00:04:37] Phật dạy rằng, vạn pháp duy tâm tạo.
[00:04:42] Không cố ý theo đuổi thế giới bên ngoài,
[00:04:44] niềm vui thực sự của người thường thực ra nằm ngay trong lòng người.
[00:04:48] Hoàng thượng cao quý là Thiên tử,
[00:04:50] nhưng trong lòng nghĩ mình là người thường,
[00:04:54] thì có thể vẹn cả đôi đường.
[00:05:04] Dưới gầm trời này cũng chỉ có ngươi dám nói chuyện với trẫm như vậy.
[00:05:13] Cũng chỉ có ngươi mới có thể giải tỏa được một vài phiền não của trẫm.
[00:05:21] Hoàng thượng vốn dĩ không cần phải phiền não.
[00:05:24] Là không nên phiền não.
[00:05:27] Có lẽ hôm đó, trẫm không nên để nàng về.
[00:05:33] Nàng dường như cũng không muốn đi.
[00:05:35] Vậy tối nay nô tài sẽ đón nàng về.
[00:05:49] "Đến rồi lại phải đi.
[00:05:52] Tâm hữu linh tê nhất điểm thông."
[00:05:55] Trong lòng Hoàng thượng không còn kiêng kỵ,
[00:05:57] thì trong lòng Hoàng Hạnh Nhi cũng sẽ không còn kiêng kỵ.
[00:06:05] Thật sao?
[00:06:19] Đưa cái này, cho nàng.
[00:07:14] Thỉnh an Hoàng hậu nương nương.
[00:07:19] Đứng lên đi. Tạ ơn Hoàng hậu.
[00:07:25] Hòa Thân. Nô tài có mặt.
[00:07:27] Ngươi bận rộn lắm nhỉ.
[00:07:30] Là bổn phận của nô tài ạ.
[00:07:31] Là bổn phận của nô tài.
[00:07:33] Dẫn chủ tử cả ngày lang thang bên ngoài,
[00:07:36] cũng là bổn phận của một nô tài như ngươi sao?
[00:07:40] Nô tài không dám, nô tài không dám.
[00:08:18] Hoàng thượng cát tường.
[00:08:22] Nàng ở đây à? Đứng dậy, đứng dậy đi.
[00:08:26] Nô tài bên cạnh Hoàng thượng thật không biết hầu hạ người.
[00:08:30] Để đai lưng của Hoàng thượng cứ trống không như vậy.
[00:08:33] Ngay cả một vật đeo cũng không có.
[00:08:36] Không trách họ, trẫm đã đem đi ban thưởng rồi.
[00:08:41] Người nào mà đáng được thưởng như vậy chứ?
[00:08:44] Bảy ngày trước đã thưởng một miếng ngọc bội trong đôi ngọc bội.
[00:08:48] Hôm nay đến miếng còn lại cũng thưởng rồi.
[00:08:58] Hoàng thượng, thứ cho thần thiếp nhiều lời.
[00:09:02] Hoàng thượng yêu quý ai, sủng ái ai, thần thiếp không muốn hỏi.
[00:09:07] Cũng không nên hỏi, cho dù là do tính tình.
[00:09:11] Thỉnh thoảng có người trong lòng cũng không phải là quá đáng.
[00:09:13] Chỉ cần Hoàng thượng vui, thần thiếp cũng sẽ vui.
[00:09:17] Một là, Hoàng thượng là chủ của thiên hạ.
[00:09:21] Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng không thể để người khác nắm được thóp.
[00:09:25] Vật tùy thân của bậc Cửu ngũ chí tôn lại rơi vào tay người khác.
[00:09:29] Trong mắt Hoàng thượng xem ra không là gì,
[00:09:32] nhưng trong mắt người khác lại là chuyện tày trời.
[00:09:35] Nếu như gặp phải loại quạ sẻ một lòng muốn trèo cao,
[00:09:39] dựa vào cái danh của Thiên tử để gây sóng gió,
[00:09:42] vậy không chỉ làm ô danh Thánh thượng,
[00:09:45] mà còn khiến cho thần dân trong thiên hạ thất vọng.
[00:09:49] Nàng đang dạy dỗ trẫm sao?
[00:09:52] Thần thiếp không dám.
[00:09:53] Thần thiếp chỉ là dốc lòng dốc sức muốn bảo vệ Hoàng thượng,
[00:09:58] trân trọng Hoàng thượng.
[00:09:59] Hai là, trân trọng Hoàng thượng.
[00:10:36] Nơi này thật đẹp.
[00:10:38] Đây là nơi mà trẫm ngày đêm ao ước khi ở trong Tử Cấm Thành.
[00:10:46] Hải đại nhân.
[00:10:48] Có chuyện gì vậy, Hòa đại nhân?
[00:10:50] Hoàng thượng đang ở trong đình phía trước.
[00:10:51] Truyền lệnh,
[00:10:52] phong tỏa tất cả các lối đi và mặt hồ xung quanh đình.
[00:10:54] Không cho phép bất kỳ ai đến gần.
[00:10:56] Được, ngài cứ yên tâm, Hòa đại nhân.
[00:10:57] Mấy người các ngươi theo ta.
[00:10:59] Nàng nói xem, một nơi đẹp như thế này,
[00:11:03] các Hoàng đế nhà Minh sao lại không giữ gìn nó cho tốt chứ?
[00:11:09] Hoàng đế nhà Minh đa số đều rất tệ.
[00:11:14] Hãm hại trung thần, làm hại bá tánh.
[00:11:18] Có người căn bản chính là một tên vô lại.
[00:11:23] Thật sự còn có một người,
[00:11:25] Hoàng đế Vạn Lịch khó hiểu nhất.
[00:11:29] Người này tại vị bốn mươi tám năm,
[00:11:33] nhưng có tới hai mươi lăm năm hờn dỗi,
[00:11:36] trốn trong cung không gặp bất kỳ ai.
[00:11:39] Ngay cả Tể tướng của ông ta cũng không gặp được ông ta.
[00:11:42] Vậy hai mươi lăm năm đó ông ta làm gì?
[00:11:44] Không ai biết cả.
[00:11:45] Thật sao? Vâng, thật vậy.
[00:11:48] Trẫm nói cho nàng nghe, bạc mà ông ta tích trữ chất cao như núi.
[00:11:54] Tiên tổ Đại Thanh của ta khởi sự ngoài quan ải,
[00:11:57] triều đình không có tiền, xin tiền ông ta, chết cũng không cho.
[00:12:00] Cuối cùng không còn cách nào, mới lấy ra một chút tiền lẻ.
[00:12:03] Được, vừa nhìn,
[00:12:04] số bạc đó vì cất trong kho quá lâu đều đã biến thành màu đen, mốc meo cả rồi.
[00:12:09] Chuyện này là thật, một trăm phần trăm là thật.
[00:12:19] Đến thời Hoàng đế Sùng Trinh,
[00:12:23] cảm thấy không ổn rồi, ông ta muốn chấn hưng lại,
[00:12:27] nhưng cục diện đã nát bét, không thể cứu vãn.
[00:12:32] Ông ta cũng chỉ có thể chết là hết chuyện.
[00:12:35] Thực ra ông ta chết rất oan.
[00:12:41] Hạnh Nhi.
[00:12:45] Trước đây có nhiều năm một số người cứ làm loạn đòi "phản Thanh phục Minh".
[00:12:50] Nàng có từng nghĩ qua chưa, những người này,
[00:12:54] tại sao cứ nhất định phải coi một triều đại nhà Minh không thờ trời đất,
[00:12:59] không kính thánh hiền, không thể cứu chữa,
[00:13:04] cứ phải xem nó là chính thống của Hoa Hạ chứ?
[00:13:08] Những người này đọc sách bao nhiêu năm như vậy,
[00:13:11] sao đến cả đông tây nam bắc cũng không phân biệt được?
[00:13:13] Từng người đều trở thành kẻ điên rồi.
[00:13:35] Lại đây, lại đây, nàng đứng ở đây.
[00:13:39] Hai người các ngươi đứng đằng kia canh giữ ngã rẽ.
[00:13:42] Được, vậy nàng nói xem, đại gia đình Trung Hoa này,
[00:13:45] quy củ lớn quan trọng nhất là gì?
[00:13:46] Quy củ lớn quan trọng nhất là gì?
[00:13:48] Hạnh Nhi nghĩ rằng phải có một đạo lý làm người giống nhau.
[00:13:53] Luân lý đạo đức.
[00:13:55] Hoàng thượng nói rất đúng.
[00:13:57] Đây là đạo lý lớn làm người mà các bậc thánh hiền ngàn trăm năm qua đã nhiều lần chứng thực,
[00:14:01] mà hậu nhân chúng ta bắt buộc phải tuân theo.
[00:14:04] Đúng, đúng, đúng. Hạnh Nhi, trẫm nói cho nàng nghe.
[00:14:09] Thánh Tổ Nhân Hoàng đế của ta lúc lâm chung,
[00:14:14] đã trịnh trọng nói với Tiên hoàng Ung Chính Hoàng đế rằng,
[00:14:17] Thái Tổ, Thái Tông của ta khởi nghiệp ngoài quan ải,
[00:14:20] giành được thiên hạ trên lưng ngựa, đều dựa vào võ công.
[00:14:24] Nhưng muốn cai trị cửu châu vạn phương này,
[00:14:27] chúng ta không có Khổng Tử, không có Tứ thư Ngũ kinh.
[00:14:31] Chúng ta không có Khổng Tử, không có Tứ thư Ngũ kinh.
[00:14:32] Khang Hy Hoàng đế cả đời cần cù chăm chỉ học tập văn hóa của người Hán,
[00:14:36] chính là muốn cai trị quốc gia,
[00:14:39] đến mức những người Hán đó cũng thật sự tâm phục khẩu phục.
[00:14:46] Chuyện này rất khó, Hạnh Nhi.
[00:14:50] Ta, Ái Tân Giác La Hoằng Lịch, không hổ thẹn với tiên tổ Đại Thanh,
[00:14:56] về lời di huấn "chăm học để cai trị".
[00:14:58] Trẫm muốn con cháu của trẫm đời đời không quên làm một vị hoàng đế tốt.
[00:15:05] Đời đời giữ vững sự cường thịnh đệ nhất thiên hạ của Đại Thanh.
[00:15:11] Là tấm gương độc tôn trong thiên hạ.
[00:15:17] Biểu chính vạn bang, thận quyết thân tu tư vĩnh.
[00:15:26] Hoằng phu ngũ điển, vô khinh dân sự vi nan.
[00:15:32] Chính đại quang minh.
[00:15:34] Quang minh chính đại.
[00:15:39] Cho nên nói, làm hoàng đế cũng có cái hay của làm hoàng đế.
[00:15:46] Hoàng thượng hôm nay không buồn, không bi thương nữa rồi.
[00:15:50] Không buồn nữa, không bi thương nữa.
[00:15:53] Có được một tri âm vong niên như Hạnh Nhi,
[00:15:58] trẫm sẽ không phiền muộn nữa, sẽ vui vẻ, sẽ trẻ lại.
[00:16:04] Sẽ có tinh thần hơn, sẽ càng đệ nhất thiên hạ hơn.
[00:16:10] Sẽ không sợ gì cả, sẽ quên hết tất cả.
[00:16:16] Không được, quên hết tất cả là không được.
[00:16:21] Hoàng thượng.
[00:16:28] Ngạch nương.
[00:16:31] Đứng dậy đi.
[00:16:35] Hoàng thượng lại định ra ngoài sao?
[00:16:42] Ngạch nương không muốn nhi thần ra ngoài, nhi thần sẽ không ra ngoài.
[00:16:46] Không ra ngoài, ở lại nói chuyện với Ngạch nương.
[00:16:48] Ta không phải đến để cản con đâu.
[00:16:52] Ta có một câu muốn nói với con.
[00:16:57] Các ngươi lui xuống đi.
[00:17:04] Ngồi xuống đi.
[00:17:09] Ta nên nói với con thế nào đây?
[00:17:12] Đứa trẻ Na Lạp thị này,
[00:17:14] đứa trẻ Na Lạp thị này...
[00:17:14] nàng một lòng muốn tốt cho con.
[00:17:19]
[00:17:21] Con cũng phải nghĩ cho nàng chứ.
[00:17:24] Con phải nhớ kỹ, không thể "cưu chiếm thước sào" được.
[00:17:29] Con nói xem?
[00:18:16] Lão sư, lão sư, tiếp giá!
[00:18:19] Tiếp giá gì chứ?
[00:18:19] Càn Long gia, Càn Long gia đến rồi!
[00:18:30] Tức kiến Hoàng thượng.
[00:18:33] Hoàng Côn khấu kiến Hoàng thượng.
[00:18:36] Người đọc sách, đứng dậy, đứng dậy đi.
[00:18:39] Tạ ơn Hoàng thượng.
[00:18:50] Đứng lại! Tất cả lùi về sau.
[00:18:53] Lùi về sau chín bước, đây là quy củ.
[00:18:55] Hải Lan Sát, hôm nay trẫm đến đây để lấy văn hội bạn.
[00:18:59] Không cần nhiều quy củ như vậy.
[00:19:01] Hoàng thượng, việc này...
[00:19:02] Lui xuống!
[00:19:07] Không phải thư sinh, chỉ là một gã võ phu.
[00:19:11] Các vị đừng để ý nhé.
[00:19:14] Nào, nào, nào, mời vào cả đi, mời vào cả đi.
[00:19:22] Hay lắm! Thượng Lâm thư viện.
[00:19:27] Nơi hội tụ của các thư sinh, văn đồng đạo đức ở Hàng Châu.
[00:19:33] Đã hơn trăm năm rồi nhỉ?
[00:19:33] Đã hơn trăm năm rồi nhỉ? Vâng.
[00:19:37] Trẫm đã ngưỡng mộ từ lâu, hôm nay đặc biệt đến thăm.
[00:19:41] Mời ngồi, mời ngồi.
[00:20:00] Sau này chuyện của Văn Uyên Các đều trông cậy vào các vị.
[00:20:05] Xin Hoàng thượng yên tâm.
[00:20:08] Dân nữ Hoàng Hạnh Nhi khấu kiến Hoàng thượng.
[00:20:38] Ta thật mong cơn mưa này cứ rơi mãi như vậy.
[00:20:41] Như vậy Hoàng thượng có thể ở đây thêm một lúc nữa.
[00:20:56] Hôm nay trẫm thực ra là đến thăm nàng.
[00:21:02] Có lời rất quan trọng muốn nói với nàng.
[00:21:04] Hoàng thượng muốn nói gì với Hạnh Nhi ạ?
[00:21:10] Hai ngày nay nàng sống có tốt không?
[00:21:16] Không tốt lắm.
[00:21:19] Trẫm cũng không tốt lắm, thật sự không tốt.
[00:21:26] Trẫm muốn viết một câu chuyện truyền kỳ, nhưng sợ viết không hay.
[00:21:34] Không biết nên viết thế nào.
[00:21:39] Viết về cái gì ạ?
[00:21:40] Viết về cái gì đây?
[00:21:41] Một người đã có tuổi,
[00:21:43] một hôm ông ta đến bên bờ Tây Tử Hồ du ngoạn.
[00:21:44] Một hôm, ông ta đến bên bờ Tây Tử Hồ du ngoạn.
[00:21:50] Gặp được một người tri kỷ vong niên là một nữ tử trẻ tuổi.
[00:21:56] Tình cảm rất hợp nhau.
[00:21:58] Chưa được mấy ngày, người đó phải về rồi.
[00:22:01] Mặc dù trước đây họ từng nói có duyên thì hợp, vô duyên thì tan.
[00:22:06] Nhưng sau này họ đã ở bên nhau, có một số chuyện.
[00:22:10] Lúc này mà còn nói những lời đó,
[00:22:14] thì cảm thấy không ổn rồi.
[00:22:18] Nàng nói xem, nếu bây giờ ông ta vẫn nói câu đó,
[00:22:23] vậy chúng ta nên gọi người này là gì?
[00:22:31] Lão già khinh bạc.
[00:22:50] Cô gái nhỏ đó,
[00:22:52] thực ra cũng muốn theo lão gia đó về nhà của ông ấy.
[00:22:59] Chỉ là căn nhà đó thật sự quá lớn.
[00:23:04] Quy củ quá nhiều.
[00:23:08] Tiểu nữ tử không muốn danh phận gì cả.
[00:23:12] Chỉ muốn một mình thanh thanh tịnh tịnh,
[00:23:17] đôi khi ở bên nói chuyện,
[00:23:21] hát vài khúc ca, viết vài con chữ.
[00:23:26] Không cần danh phận. Vậy thì ở trong nhà đó,
[00:23:30] sẽ phải khắp nơi bị bắt nạt. Không tranh sủng.
[00:23:36] Lão gia thấy người nhà đối xử không tốt với cô ấy,
[00:23:39] lại càng nổi giận.
[00:23:42] Thế là, người trong nhà lại càng có cớ để nói.
[00:23:45] Không tranh sủng thực ra chính là tranh sủng thật sự.
[00:23:48] Cô ấy sẽ càng chịu ấm ức.
[00:23:57] Chỉ cần... chỉ cần lão gia đó thật sự sủng ái cô ấy.
[00:24:04] Nàng không sợ sao?
[00:24:04] Nàng... nàng không sợ sao?
[00:24:14] Vậy... vậy thà đừng về căn nhà đó thì hơn.
[00:24:22] Cứ một mình ở lại Tây Tử Hồ,
[00:24:26] thỉnh thoảng ngâm nga vài câu ca.
[00:24:32] Thế là,
[00:24:33] cô ấy có lẽ sẽ mãi mãi không lấy chồng được.
[00:24:36] Phải làm sao đây?
[00:24:39]
[00:24:42] Cô ấy có lẽ cũng sẽ không sống được lâu.
[00:24:46] Vậy còn lão gia đó thì sao?
[00:24:48] Lương tâm của ông ta có thanh thản không?
[00:24:51]
[00:24:57] Có lẽ là cũng không.
[00:25:02] Nếu đã không ai sống tốt cả,
[00:25:03] vậy tại sao lại phải chia xa?
[00:25:05] Rõ ràng biết là không đúng,
[00:25:06] lại tại sao cứ phải làm điều không đúng chứ?
[00:25:08] Lại tại sao cứ phải làm điều không đúng chứ?
[00:25:16] Vậy phải làm sao đây?
[00:25:18] Hạnh Nhi.
[00:25:30] Về nhà với trẫm đi.
[00:25:34] Ở trong đại gia đình đó,
[00:25:36] lão gia của nàng nói vẫn có trọng lượng.
[00:25:43] Dù sao ông ta vẫn là một thư sinh.
[00:25:48] Để nàng có thể thường xuyên về nhà thăm cha,
[00:25:53] có thể tạm thời chưa định danh phận gì cả.
[00:25:55] Sau này sẽ từ từ bàn bạc, được không?
[00:26:03] Về nhà với trẫm đi.
[00:26:09] Con còn phải nói với cha về chuyện này.
[00:26:17] Đúng là phải bàn bạc một chút.
[00:26:19] Ngày mai Hòa Thân cũng sẽ nói với cha nàng.
[00:26:22] Con người hắn rất ma mãnh, sẽ nói ổn thỏa thôi.
[00:26:29] Hạnh Nhi thật sự rất muốn cùng Hoàng thượng,
[00:26:33] tiếp tục viết câu chuyện truyền kỳ đó.
[00:27:10] Hoa mẫu đơn này không được, hoa mẫu đơn quá rực rỡ.
[00:27:13] Cứ để đây đã, cứ để đây đã.
[00:27:15] Tìm một ít trúc văn, hoa lan gì đó.
[00:27:19] Cái đó để đâu, để đâu đây?
[00:27:23] Mấy người các ngươi, khiêng cái này vào.
[00:27:26] Mấy quyển sách này là vạn kim khó cầu đó.
[00:27:29] Người dâng sách mỗi người nên thưởng năm trăm lạng bạc.
[00:27:33] Không, một ngàn lạng.
[00:27:35] Hoàng Côn nhậm chức Chủ trì Nam Tam Các.
[00:27:38] Thần cho rằng nên thưởng mũ quan ngũ phẩm,
[00:27:41] để tăng thêm uy phong cho giới đọc sách chúng ta.
[00:27:43] Tam phẩm.
[00:27:47] Hoàng thượng cát tường.
[00:27:51] Ngồi đi, ngồi đi.
[00:28:12] Hôm đó nàng nói về các tần phi đi theo hộ giá,
[00:28:18] mỗi tháng tăng thêm mấy chục lạng bạc, cứ làm vậy đi.
[00:28:23] Mỗi tháng tăng thêm mấy chục lạng bạc, cứ làm vậy đi.
[00:28:26] Hoàng thượng, thần xin cáo lui trước.
[00:28:36] Nàng có việc gì sao?
[00:28:39] Hòa Thân dọn dẹp hai gian phòng đó,
[00:28:42] Hoàng thượng chuẩn bị cho Hoàng Hạnh Nhi ở sao?
[00:28:47] Đúng vậy.
[00:28:50] Chẳng lẽ Hoàng thượng còn định đưa cô ta về kinh sao?
[00:28:57] Thần thiếp thấy hành động này của Hoàng thượng không thỏa đáng.
[00:29:04] Sao vậy?
[00:29:06] Cô ta là tiện dân.
[00:29:09] Trẫm có thể nâng tịch của cô ta.
[00:29:11] Cô ta là hậu duệ của nghịch thần.
[00:29:15] Trẫm chẳng phải đã truy phong cho tiên tổ của cô ta rồi sao?
[00:29:21] Hoàng thượng,
[00:29:23] có những lời thần thiếp đã nén trong lòng nhiều ngày rồi.
[00:29:27] Nếu không nói ra, thần thiếp sẽ có lỗi với sự việc,
[00:29:30] cũng không xứng làm chủ của Trung cung.
[00:29:32] Cũng không xứng làm chủ của Trung cung.
[00:29:34] Di huấn của liệt tổ liệt tông còn văng vẳng bên tai.
[00:29:37] Bậc Cửu ngũ chí tôn nên tu thân dưỡng tính như thế nào,
[00:29:40] Hoàng thượng lẽ ra phải rõ hơn thần thiếp.
[00:29:43] Hoàng thượng sao có thể làm ra chuyện khiến thiên hạ chê cười chứ?
[00:29:48] Nói sao đây? Trẫm làm vậy là khiến thiên hạ chê cười à?
[00:29:53] Chính là chuyện của tiền triều, tấm gương còn đó.
[00:29:59] Thuận Trị gia vào Trung Nguyên, uy chấn trong nước,
[00:30:03] chỉ vì say mê một Đổng Ngạc phi xuất thân thấp hèn,
[00:30:07] cuối cùng uất ức mà qua đời.
[00:30:10] Hoàng khảo Ung Chính gia, nếu không phải lúc còn ở tiềm để,
[00:30:13] đã cắt đứt một đoạn tình cảm không nên có,
[00:30:15] cũng không thể trở thành một bậc anh chủ!
[00:30:16] Cũng không thể trở thành một bậc anh chủ.
[00:30:17] Hoàng thượng đang như mặt trời giữa trưa,
[00:30:19] tuyệt đối không thể vì chút tình riêng nhi nữ,
[00:30:23] mà làm ô uế danh tiếng lẫy lừng. Đừng nói nữa!
[00:30:27] Ai cho nàng lá gan lớn như vậy?
[00:30:29] Dám phỉ báng Hoàng khảo của trẫm và tiên tổ của Đại Thanh.
[00:30:33] Là di huấn của tổ tông đã cho thần thiếp lá gan này.
[00:31:13] Treo lên, treo cao lên một chút.
[00:31:14] Bên này, bên này, cao một chút.
[00:31:17] Đây là chuẩn bị cho ai vậy?
[00:31:20] Nô tài thỉnh an Thái hậu.
[00:31:23] Là ai bảo ngươi chuẩn bị?
[00:31:27] Bẩm Thái hậu, là chủ ý của nô tài ạ.
[00:31:43] Dẹp hết cho ta.
[00:31:44] Nô tài tuân chỉ.
[00:32:19] Tất cả đứng dậy đi.
[00:32:35] Sao vẫn chưa làm gì cả?
[00:32:37] Hoàng thượng, Hoàng thượng, nô tài đang suy nghĩ,
[00:32:43] làm thế nào để dọn dẹp cho thỏa đáng nhất.
[00:32:45] Còn người đâu? Còn suy nghĩ gì nữa?
[00:32:53] Ai đã nói gì à?
[00:32:55] Không có. Là nô tài thất trách.
[00:33:00] Có chuyện gì vậy?
[00:33:02] Bẩm Hoàng thượng, là Thái hậu bảo dừng lại ạ.
[00:33:17] Hoàng thượng giá đáo.
[00:33:28] Đừng quỳ nữa.
[00:33:30] Lôi cả Hoàng ngạch nương ra, muốn đẩy trẫm vào chỗ bất hiếu.
[00:33:36] Ngang ngược! Quy củ bổn phận gì chứ?
[00:33:41] Công khai kháng chỉ, ngỗ nghịch.
[00:33:44] Nàng không xứng làm Hoàng hậu của trẫm.
[00:33:46] Căn bản không phải là một người đàn bà.
[00:33:52] Thôi đi.
[00:35:18] Thỉnh an Hoàng A mã.
[00:35:19] Hoàng A mã, người về rồi.
[00:35:21] Hoàng Tổ mẫu đang vội tìm người đó.
[00:35:24] Nói gì vậy? Hoàng Tổ mẫu không chịu nói.
[00:35:47] Hòa đại nhân, Vạn tuế gia gọi ngài kìa.
[00:35:57] Hoàng thượng.
[00:36:04] Ngươi xem đi.
[00:36:15] Xem thư đi.
[00:36:27] Đốt nó đi!
[00:36:31] Hoàng thượng, Quốc mẫu cắt tóc.
[00:36:34] Đó là chuyện tày trời, chọc thủng nửa bầu trời.
[00:36:37] Phải có một lời giải thích cho thần dân thiên hạ.
[00:36:39] Bức thư này vẫn nên giữ lại thì hơn.
[00:36:42] Đó không phải là thư, là hịch văn.
[00:36:47] Nàng đã như vậy thì cũng không trách trẫm được.
[00:36:54] Nàng sau khi để lại hịch văn cắt tóc đã không rõ tung tích.
[00:37:01] Có chuyện như vậy sao?
[00:37:07] Trước khi trời tối, nhất định phải tìm thấy nàng.
[00:37:10] Nô tài liều chết cũng phải tìm được Hoàng hậu.
[00:37:15] Không được làm ầm ĩ. Nhớ kỹ.
[00:37:18] Hoàng thượng yên tâm.
[00:37:32] Hai vị thí chủ, có việc gì vậy?
[00:37:35] Tiểu sư phụ, chúng tôi là người bị lạc đường.
[00:37:39] Có thể tiện cho chúng tôi một chút được không?
[00:37:41] Thí chủ, mời đi theo tôi.
[00:37:43] Cảm ơn tiểu sư phụ.
[00:38:07] A Di Đà Phật.
[00:38:09] Bái kiến sư thái.
[00:38:11]
[00:38:15] Hai vị nữ thí chủ vội vã đến đây,
[00:38:19] e rằng không chỉ là lạc đường xin ngủ nhờ đâu.
[00:38:22] E rằng không chỉ là lạc đường xin ngủ nhờ đâu.
[00:38:23] Sư thái nói đúng. Dân nữ có ý muốn đoạn tuyệt hồng trần.
[00:38:31] Kính xin sư thái thu nhận.
[00:38:33] Thí chủ không giống như nữ tử trong dân gian.
[00:38:40] Sư thái đã quá lo rồi.
[00:38:43] Tôi đúng là một dân nữ đã nhìn thấu hồng trần.
[00:38:48] Thí chủ phong thái phi phàm, có khí chất ung dung hoa quý,
[00:38:57] tuyệt không phải là hạng phụ nữ gánh nước giặt giũ.
[00:39:03] Nhà Phật lấy thành tín làm gốc.
[00:39:08] Thí chủ lời lẽ lấp lửng, thân phận không rõ ràng,
[00:39:15] bần ni không dám thu nhận.
[00:39:19] Pháp sư.
[00:39:24] Thế nào rồi?
[00:39:25] Hòa đại nhân, đám nô tài đã tra xét kỹ lưỡng rồi.
[00:39:27] Thuyền bè không thiếu một chiếc, đều đang đậu ở bến cảng.
[00:39:30] Không bị ai trộm đi.
[00:39:51] Tạ ơn sư thái.
[00:39:52] Cảnh ngộ của nương nương thật đáng thương cảm.
[00:39:55] Mặc dù ở chốn thâm cung, người thường không thể thấu hiểu,
[00:39:59] nhưng người ở trong cung cấm cũng là người thường.
[00:40:03] Cái gọi là ở trong vương thất, gấm vóc lụa là,
[00:40:06] giống như người hầu kẻ hạ, không một chút tự do.
[00:40:09] Hoàng hậu thực ra là trần duyên chưa dứt.
[00:40:16] Sư thái nói vậy là có ý gì?
[00:40:18] Người cho rằng một khi đã vào cửa Phật,
[00:40:22] mọi phiền não trên thế gian sẽ tan biến hết sao?
[00:40:29] Đây thực ra là một sự hiểu lầm.
[00:40:31] Bể khổ vô biên, không ai có thể trốn thoát.
[00:40:36] Quay đầu là bờ, bờ ở ngay trong lòng mỗi người.
[00:40:42] Xin nghe sư thái chỉ điểm mê tân.
[00:40:45] Hoàng hậu, mời theo tôi.
[00:40:51] Hoàng hậu, người đã thấy gì?
[00:41:04] Đó là ta mà.
[00:41:07] Đó chẳng qua chỉ là cái bóng của người.
[00:41:10] Người không phải đang ở đây sao?
[00:41:12] Cái gọi là hoa trong gương, trăng dưới nước,
[00:41:15] chẳng qua chỉ là một vài ảo ảnh mà thôi.
[00:41:17] Những gì chúng ta nên gánh vác thì không thể trốn tránh.
[00:41:21] Những gì chúng ta nên buông bỏ thì đừng chấp nhất.
[00:41:35] Sao rồi?
[00:41:36] Đuổi theo năm mươi dặm mà không thấy một bóng người.
[00:41:38] Có phải là vốn dĩ không ra khỏi thành không?
[00:41:41] Gần đây có ni cô am nào không?
[00:42:00] Mau bao vây ni cô am cho ta!
[00:42:42] Nơi thanh tịnh của nhà Phật, không được làm càn!
[00:42:44] Tất cả lui xuống cho ta!
[00:43:00] Hòa Thân, tên nô tài to gan, ngươi dám hỗn xược!
[00:43:04] Nô tài bái kiến Hoàng hậu.
[00:43:07] Đứng dậy trả lời!
[00:43:15] Thánh mệnh khó trái, Hoàng hậu đừng trách nô tài.
[00:43:20] Ông ta muốn xử trí ta thế nào?
[00:43:22] Hoàng thượng không nói, Hòa Thân không biết.
[00:43:27] Ngươi muốn đưa ta đi đâu?
[00:43:30] Phụng thượng dụ, Hoàng hậu lập tức khởi hành về kinh.
[00:43:39] Pháp sư nói rất đúng, bể khổ mênh mông,
[00:43:44] quả thật không ai có thể trốn thoát.
[00:43:51] Hòa Thân. Nô tài có mặt.
[00:43:53] Phía trước dẫn đường.
[00:43:57] Mở cửa