(AI-sub) Kiểm Soát Tuyệt Đối -

17/22 Video

(AI-sub) Kiểm Soát Tuyệt Đối tập 17 phim hình sự Trung Quốc

0 Tampilan· 08/08/25
ai_sub_studio
ai_sub_studio
Pelanggan
0

Phụ đề được dịch bằng AI, cần bạn góp sức hoàn thiện. Liên hệ tham gia tại Facebook: https://www.facebook.com/profi....le.php?id=1000678863 -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- Kiểm Soát Tuyệt Đối 绝对控制 (2002) là bộ phim truyền hình Trung Quốc thuộc thể loại hình sự, tâm lý, trinh thám, xoay quanh cuộc đấu trí căng thẳng giữa cảnh sát và tội phạm công nghệ cao. Với sự tham gia của dàn diễn viên thực lực: Vương Học Binh, Lý Quyên, Miêu Phố, Đổng Dũng, Vương Khuê Vinh, Đỗ Chí Quốc và Trương Thiên Thư, phim mang đến một câu chuyện ly kỳ, hấp dẫn, đầy bất ngờ.

Menampilkan lebih banyak

[00:01:47] Cục trưởng Tiêu.

[00:01:48] Sao anh cứ hẹn tôi gặp mặt ở đây thế?

[00:01:51] Tôi không nghĩ ra được chỗ nào tốt hơn.

[00:01:53] Đây là quán của một người bạn tôi.

[00:01:55] Anh gấp gáp gọi tôi đến đây,

[00:01:57] có tình hình khẩn cấp gì cần báo cáo sao?

[00:02:00] Không phải lại bắt tôi nghe anh than vãn đấy chứ?

[00:02:05] Hai người này lúc ở khách sạn Kim Hoa,

[00:02:08] từng có ý định tiếp cận Cam Vị Đông.

[00:02:12] Họ là người Phúc Kiến, đúng không?

[00:02:14] Chính xác thì là người Mân Nam.

[00:02:17] Tôi biết anh đã gọi điện cho Sở Công an tỉnh Phúc Kiến,

[00:02:19] hy vọng họ giúp điều tra hai người này.

[00:02:22] Bây giờ tôi đã thu hẹp phạm vi cho anh rồi.

[00:02:24] Không phải toàn tỉnh Phúc Kiến mà là khu vực Mân Nam.

[00:02:27] Đây là một manh mối rất quan trọng.

[00:02:29] Chúng ta phải tiếp tục truy xét.

[00:02:32] Chúng tôi đang truy xét.

[00:02:33] Nhưng mức độ chú trọng chưa đủ.

[00:02:36] Chú trọng thế nào?

[00:02:37] Bảo cảnh sát cả tỉnh Phúc Kiến không làm gì hết,

[00:02:41] tìm hai người đó trong toàn tỉnh cho chúng ta à?

[00:02:43] Bây giờ không phải toàn tỉnh Phúc Kiến, là Mân Nam.

[00:02:46] Là Mân Nam à? Anh nói nghe to tát quá.

[00:02:50] Mân Nam có bao nhiêu người, anh biết không?

[00:02:53] Nếu họ làm giả giấy tờ vì vụ án khác,

[00:02:56] không liên quan đến vụ Cam Vị Đông thì sao?

[00:02:59] Hai người này trước khi Cam Vị Đông chết,

[00:03:01] từng có ý định tiếp cận ông ta, điều này rất quan trọng.

[00:03:05] Xin lỗi, tôi còn trẻ.

[00:03:08] Bằng chứng đâu?

[00:03:09] Thư ký của Cam Vị Đông đã nhận ra một trong hai người đó,

[00:03:12] chính là người hơi gầy hơn.

[00:03:14] Anh ta từng muốn trà trộn vào tầng lầu nơi Cam Vị Đông ở,

[00:03:16] bị bảo vệ chặn lại.

[00:03:18] Sao cậu không nói sớm?

[00:03:20] Cứ ấp a ấp úng, chẳng dứt khoát gì cả.

[00:03:24] Sau này có việc gì cứ đến văn phòng tìm tôi,

[00:03:27] không cần hẹn trước.

[00:03:28] Chúng ta là cảnh sát đàng hoàng,

[00:03:30] không phải hoạt động ngầm.

[00:03:33] Cậu nên tin rằng,

[00:03:34] đại đa số các đồng chí trong Cục Công an đều có thể tin tưởng.

[00:03:38] Tôi xin đọc quyết định của Đảng ủy Cục.

[00:03:41] Nguyên Đội trưởng Đội Cảnh sát Hình sự, Cục Công an thành phố Giang Thành,

[00:03:43] đồng chí Hồ Thế Sinh,

[00:03:45] do lý do sức khỏe không thể tiếp tục công tác.

[00:03:48] Trong thời gian đồng chí nhập viện, tổ chức quyết định,

[00:03:50] điều động Trưởng đồn Công an khu Khai Phát, đồng chí Trọng Đại Phong,

[00:03:54] giữ chức Phó Đội trưởng Đội Cảnh sát Hình sự.

[00:03:57] Đồng chí Trọng Đại Phong,

[00:03:59] anh xem còn có gì muốn nói không?

[00:04:03] Tôi vốn từ Đội Hình sự ra đi,

[00:04:05] lần này được điều về coi như là về nhà.

[00:04:08] Hy vọng trong công việc sẽ nhận được sự phối hợp của mọi người.

[00:04:12] Đội trưởng Hồ vừa ngã bệnh, tôi đã nghĩ đến không dưới mười người,

[00:04:15] nhưng không ngờ lại là Trọng Đại Phong.

[00:04:17] Có gì mà không ngờ chứ.

[00:04:19] Tôi là người đầu tiên nghĩ đến anh ta.

[00:04:21] Đây gọi là tình thầy trò thân thiết, đánh gãy xương vẫn còn liền gân mà.

[00:04:25] Cậu nghĩ kỹ lại xem,

[00:04:27] ai đã điều anh ta đi?

[00:04:29] Đội trưởng Hồ.

[00:04:31] Bây giờ Đội trưởng Hồ không còn làm được nữa,

[00:04:33] lại điều anh ta về kế nhiệm mình.

[00:04:36] Giai đoạn quá độ này, rồi chính thức bổ nhiệm,

[00:04:39] các cậu chỉ có thể nhìn theo mà không kịp.

[00:04:43] Có phức tạp như các anh nói không?

[00:04:46] Cậu còn trẻ lắm.

[00:04:48] Cứ xem nhiều rồi sẽ hiểu.

[00:04:50] Đúng vậy.

[00:04:51] Các người có thôi đi không?

[00:04:54] Chúng tôi lại chọc giận cậu rồi à?

[00:04:56] Đội trưởng Hồ đã như vậy rồi,

[00:04:57] các người còn nói xấu sau lưng ông ấy, không thấy nhàm chán à?

[00:05:02] Chúng tôi không phải là rảnh rỗi buôn chuyện, đang giờ nghỉ mà.

[00:05:05] Chúng tôi cũng đâu có ác ý gì, phải không?

[00:05:06] Phải.

[00:05:07] Sở Hiểu Minh.

[00:05:10] Bỏ tờ báo xuống, làm việc của cậu đi.

[00:05:23] Xin lỗi.

[00:05:24] Tôi không có ý với cậu.

[00:05:27] Tôi biết.

[00:05:31] Tiết Băng, Đội trưởng Trọng gọi cậu.

[00:05:40] Thế nào?

[00:05:42] Thấy chưa?

[00:05:43] Số phận con người do trời định.

[00:05:45] Ai bảo cậu lại gặp một người thầy tính khí như chó thế chứ.

[00:05:48] Chuyện tốt gì cũng không đến lượt cậu.

[00:05:51] Tôi tình nguyện.

[00:05:55] Được rồi, được rồi. Cậu tình nguyện, cậu tình nguyện.

[00:05:58] Đọc.

[00:06:00] Hôm đó ở bệnh viện là tôi không đủ bình tĩnh.

[00:06:02] Bây giờ tôi chính thức xin lỗi cậu.

[00:06:06] Ngồi ở vị trí này đúng là khác hẳn.

[00:06:09] Trình độ lập tức nâng cao.

[00:06:11] Trong mắt cậu, bây giờ tôi đang đắc ý lắm phải không?

[00:06:15] Đi một vòng lớn như vậy mới quay lại Đội Hình sự,

[00:06:17] còn được làm phó đội trưởng nữa.

[00:06:19] Tôi không quan tâm chuyện này.

[00:06:21] Nhưng tôi phải nói.

[00:06:23] Nếu đến cả cậu mà cũng không nói được thì tôi sẽ chết vì ấm ức mất.

[00:06:27] Cậu có biết năm đó Đội trưởng Hồ tại sao

[00:06:29] lại điều tôi ra khỏi Đội Hình sự đến đồn công an không?

[00:06:32] Để cậu tiến bộ.

[00:06:34] Sai.

[00:06:35] Đội trưởng Hồ làm vậy

[00:06:36] là muốn tôi giữ khoảng cách nhất định với Đường Tử Kiệt,

[00:06:39] thoát khỏi sự kiểm soát của hắn,

[00:06:40] để có thể theo dõi hắn chặt chẽ hơn.

[00:06:48] Tiết Băng.

[00:06:51] Nhóm bạn học của chúng ta bình thường quan hệ rất tốt,

[00:06:53] nhưng trong công việc ai cũng có một sự cạnh tranh ngầm.

[00:06:55] Điều này không phải cậu không biết.

[00:06:58] Ai bảo chúng ta đều là cảnh sát hình sự cơ chứ.

[00:07:02] Nhưng khi các cậu đang phá những vụ án lớn,

[00:07:04] bắt những tên trộm cướp khét tiếng quy hàng dưới chân mình,

[00:07:09] cậu có biết tôi đang làm gì không?

[00:07:12] Tôi đang hòa giải cho hàng xóm đánh nhau,

[00:07:14] tôi đang làm cho những đứa con bất hiếu hối hận,

[00:07:16] tôi đi bắt người ở tiệm làm tóc,

[00:07:17] còn phải dành thời gian để theo dõi Đường Tử Kiệt và Đới Bỉnh Văn.

[00:07:21] Khi trước ngực các cậu đều treo đầy huy chương,

[00:07:22] tôi đã nhận được gì?

[00:07:25] Chẳng phải trên vai tôi chỉ nhiều hơn cậu một ngôi sao sao?

[00:07:30] Tôi biết cậu trước nay vẫn coi thường tôi.

[00:07:32] Cậu cho rằng tôi là kẻ ham mê chức quyền.

[00:07:35] Tiết Băng,

[00:07:37] cậu nghĩ tôi muốn tươi cười

[00:07:38] đi cụng ly với những người có lai lịch không trong sạch đó sao?

[00:07:42] Hàng ngày tôi đều mơ được trở lại Đội Hình sự,

[00:07:44] làm lại nghề cũ của mình.

[00:07:53] Đại Phong,

[00:07:54] ...

[00:07:55] ...

[00:07:55] cậu hãy tin tôi.

[00:07:57] ...

[00:07:57] Tôi chưa bao giờ không tin tưởng cậu.

[00:07:59] ...

[00:08:02] Mối quan hệ ngầm hiểu giữa cậu và Đội trưởng Hồ, tôi cũng sớm đã cảm nhận được.

[00:08:06] ...

[00:08:07] Tôi càng không vì cậu trở thành cấp trên của tôi

[00:08:09] mà cảm thấy trong lòng khó chịu.

[00:08:12] Tôi là người thế nào, trong lòng cậu nên rất rõ.

[00:08:16] ...

[00:08:17] ...

[00:08:17] ...

[00:08:18] ...

[00:08:19] Trong những ngày này,

[00:08:20] ...

[00:08:21] vì Đội trưởng Hồ bị bệnh,

[00:08:24] làm tôi trong lòng rất khó chịu.

[00:08:26] ...

[00:08:28] ...

[00:08:29] Hải Dương đã chết,

[00:08:32] Đội trưởng Hồ lại bị bệnh,

[00:08:35] Cục trưởng Đường lại đứng về phía đối lập với chúng ta.

[00:08:38] Tôi đột nhiên cảm thấy,

[00:08:40] dường như mọi người xung quanh đều đã rời bỏ tôi.

[00:08:45] Tôi có một cảm giác hoang mang.

[00:08:52] Thậm chí có thể nói là tuyệt vọng.

[00:08:57] Thật đấy.

[00:09:00] Cảm giác này

[00:09:03] khiến lòng tôi rất khó chịu.

[00:09:28] Đối với những người làm nghề như chúng ta,

[00:09:32] sự cô độc,

[00:09:34] đau khổ,

[00:09:36] cái chết,

[00:09:38] luôn tồn tại một khả năng.

[00:09:41] Đây là lúc còn học trường cảnh sát,

[00:09:45] cậu đã nói với tôi.

[00:09:49] Cho nên chúng ta phải dùng kết quả,

[00:09:51] hoặc một cách nào đó,

[00:09:53] để giảm bớt hoặc loại bỏ khả năng này.

[00:09:57] Đây là lúc còn học trường cảnh sát,

[00:09:59] cậu đã nói với tôi.

[00:10:02] Bây giờ cậu còn tin vào những điều này không?

[00:10:08] Đương nhiên.

[00:10:10] Tôi chưa bao giờ nghi ngờ.

[00:10:13] Cảm ơn.

[00:10:14] Không có gì.

[00:10:17] Làm phó đội trưởng rồi,

[00:10:19] trước mặt tôi cũng đừng ra vẻ nhé.

[00:10:23] Cái đó chưa chắc đâu.

[00:10:33] Sao thế, Bỉnh Văn?

[00:10:35] Tôi chưa bao giờ thấy anh hoảng hốt như vậy.

[00:10:38] Bọn họ...

[00:10:39] e là sắp ra tay với tôi rồi.

[00:10:41] Nói sao?

[00:10:43] Hai ngày nay,

[00:10:44] luôn có người theo dõi tôi.

[00:10:48] Bọn họ ngang nhiên như vậy,

[00:10:51] tôi đoán là đã có bằng chứng gì rồi.

[00:10:53] Sẽ là chuyện gì?

[00:10:55] Tôi sợ là...

[00:10:56] chuyện của Cam Vị Đông.

[00:10:58] Anh đừng quên, Cam Vị Đông chết vì bệnh tim,

[00:11:02] là trời không dung ông ta, không liên quan đến anh.

[00:11:07] Vâng.

[00:11:11] Anh đừng hoảng.

[00:11:12] Tôi sẽ đi tìm người hỏi lại.

[00:11:14] Thư ký Điền, báo cáo với ngài một tin.

[00:11:17] Dưới sự phối hợp chặt chẽ của cảnh sát Phúc Kiến,

[00:11:19] chúng tôi đã bắt được

[00:11:20] nghi phạm trong vụ án Cam Vị Đông ở khách sạn Kim Hoa.

[00:11:24] Hiện đang trên đường áp giải về.

[00:11:27] Vâng, chúng tôi nhất định sẽ tăng cường thẩm vấn,

[00:11:30] cố gắng đột phá trong thời gian sớm nhất.

[00:11:32] Cục trưởng Tiêu, người đã được áp giải về rồi.

[00:11:34] Tổ chức thẩm vấn ngay.

[00:11:35] ...

[00:11:40] Nghe nói các người sắp ra tay với Đới Bỉnh Văn.

[00:11:44] Đó là vì chuyện cá độ bóng đá.

[00:11:45] Nhưng các người đã từ giám sát chuyển sang theo dõi rồi.

[00:11:49] Bản thân Đới Bỉnh Văn phán đoán thế nào?

[00:11:52] Anh ta nói có thể liên quan đến cái chết của Cam Vị Đông.

[00:11:58] Không thể nào.

[00:12:00] Chuyện của Cam Vị Đông tôi đã dàn xếp ổn thỏa cho hắn rồi.

[00:12:04] Vậy rốt cuộc là tại sao?

[00:12:08] Trước khi hắn hành động,

[00:12:11] không phải đã tìm người sao?

[00:12:13] Ý anh là...

[00:12:15] sát thủ mà hắn tìm đã bị bắt rồi?

[00:12:18] Ông chủ Hoa là người thông minh.

[00:12:21] Ngoài ra còn có nguyên nhân nào khác không?

[00:12:24] Nếu không cắt đứt mắt xích ở giữa,

[00:12:27] biết đâu một ngày nào đó sẽ lôi ra cả một chuỗi.

[00:12:33] Nếu chỉ đến mắt xích này,

[00:12:36] thì vấn đề không lớn.

[00:12:38] Không phải là không lớn, mà là rất lớn.

[00:12:42] Nếu Đới Bỉnh Văn biết vụ án cá độ bóng đá ngầm,

[00:12:44] ngoài Cam Vị Đông ra còn có một nhà cái khác,

[00:12:48] hắn còn có thể coi ông là ân nhân không?

[00:12:51] Tôi hiểu rồi.

[00:12:54] Giống như ông nói, cắt đứt mắt xích ở giữa, làm đứt manh mối.

[00:12:58] Đúng vậy.

[00:13:00] Ông chủ Hoa,

[00:13:03] ông và tôi là người cùng một phe.

[00:13:06] Điểm này,

[00:13:08] ông tuyệt đối không được quên.

[00:13:10] Tôi luôn ghi nhớ một câu nói thông thường,

[00:13:12] có lợi ích thì mới có bạn bè.

[00:13:15] Cục trưởng Tiêu nói việc khảo sát cậu đã thông qua rồi.

[00:13:18] Cậu có thể tham gia phá vụ án Cam Vị Đông.

[00:13:21] Tin tốt phải không?

[00:13:23] Vậy thì tôi cảm ơn Đội trưởng Trọng trước.

[00:13:25] Cậu thôi đi.

[00:13:26] ...

[00:13:27] Vị khách bí ẩn ở khách sạn Kim Hoa,

[00:13:30] với sự phối hợp của cảnh sát Phúc Kiến đã bị bắt rồi.

[00:13:34] Tin vui, đây đúng là một tin vui.

[00:13:37] Cậu chuẩn bị hành động đi,

[00:13:38] chỉ cần hắn khai là bắt Đới Bỉnh Văn ngay.

[00:13:42] Tôi vẫn luôn muốn hỏi,

[00:13:44] các anh làm thế nào mà lần ra được manh mối Đới Bỉnh Văn?

[00:13:47] Vụ án cá độ bóng đá sáu năm trước, sau khi Đới Bỉnh Văn gặp tai nạn xe,

[00:13:51] Đội Cảnh sát Giao thông cảm thấy có nghi vấn nên đã chuyển vụ án cho Đội Hình sự.

[00:13:55] Người thụ lý lúc đó chính là Đội trưởng Hồ.

[00:13:57] Nhưng đúng vào lúc này,

[00:13:59] Cục trưởng Đường nói có một chuyên gia Ukraine đến Bắc Kinh khám bệnh từ thiện,

[00:14:02] đúng chuyên môn về bệnh của con trai Đội trưởng Hồ.

[00:14:05] Đội trưởng Hồ đã giao vụ án cho Cục trưởng Đường,

[00:14:07] đưa con trai đến Bắc Kinh.

[00:14:09] Khi Đội trưởng Hồ từ Bắc Kinh trở về,

[00:14:12] Cục trưởng Đường đã kết luận vụ án này là tai nạn giao thông.

[00:14:18] Từ đó, trong lòng Đội trưởng Hồ luôn cảm thấy đó là sự tắc trách của mình,

[00:14:22] có lỗi với người đã mất là Bạch Ngọc.

[00:14:26] Đồng thời cũng bắt đầu nghi ngờ Cục trưởng Đường.

[00:14:31] Khi tôi làm ăn ở Giang Thành,

[00:14:33] đúng là có nợ tiền người khác.

[00:14:36] Chuyện khác thì tôi không phạm phải.

[00:14:38] Anh nói rõ ràng cho tôi.

[00:14:41] Chúng tôi đã tốn bao nhiêu công sức,

[00:14:42] mời anh từ Phúc Kiến về Giang Thành,

[00:14:44] chỉ để đi đòi nợ cho người khác thôi sao?

[00:14:46] Nghe rõ chưa?

[00:14:48] Chi phí phá án chúng tôi bỏ ra để tìm anh,

[00:14:50] đã vượt xa tổng số tiền anh nợ người khác rồi.

[00:14:53] Vậy thì tôi không hiểu nổi.

[00:14:54] Tôi nói các người có nhầm không vậy?

[00:15:00] Cục trưởng Tiêu, mời ngồi.

[00:15:08] Cậu nhóc này đúng là miệng sắt răng đồng.

[00:15:12] Vào đi.

[00:15:16] Bạch Tuyết?

[00:15:17] Đới Bỉnh Văn, anh phải đi, đi ngay.

[00:15:19] Xảy ra chuyện gì?

[00:15:20] Họ đã tìm ra hai tên sát thủ người Phúc Kiến mà anh đã tiếp xúc rồi.

[00:15:24] Không thể nào! Tìm thấy ở đâu?

[00:15:28] Anh có biết chúng tôi tìm ra anh bằng cách nào không?

[00:15:30] Không biết.

[00:15:31] Lúc anh ở Giang Thành, anh ở đâu?

[00:15:36] Chuyện hơn nửa năm trước rồi, không nhớ rõ lắm.

[00:15:40] Trí nhớ không tốt cũng không sao, chúng tôi có thể giúp anh nhớ lại.

[00:15:47] Là anh phải không?

[00:15:52] Là tôi.

[00:15:55] Chứng minh thư là giả, nhưng ảnh là thật.

[00:15:58]

[00:16:01] May mà có tấm ảnh này.

[00:16:04] Ảnh của ngài đây

[00:16:05] hiện đang có ở tất cả các cơ quan công an cấp huyện trở lên ở tỉnh Phúc Kiến.

[00:16:10] May là anh ở địa phương cũng có chút tiếng tăm,

[00:16:13] nên mới mời được anh về đây.

[00:16:16] Làm ăn kinh doanh, thường có tranh chấp nợ nần,

[00:16:18] dùng tên giả cũng là điều có thể hiểu được.

[00:16:23] Có thể hiểu.

[00:16:25] Cảm ơn cục trưởng.

[00:16:27] Anh là người làm ăn,

[00:16:29] vậy tôi xin hỏi anh một vấn đề kinh doanh.

[00:16:32] Anh nợ người ta bao nhiêu?

[00:16:34] Tổng cộng chỉ vài chục ngàn thôi.

[00:16:36] Tiền phòng suite ở khách sạn Kim Hoa mỗi ngày là bao nhiêu?

[00:16:40] Khoảng 880.

[00:16:42] Anh ở bao lâu?

[00:16:45] Chưa đến mười ngày.

[00:16:47] Nói cách khác, tiền phòng của anh đã tốn gần một vạn.

[00:16:52] Anh còn thường xuyên đi bar và sauna.

[00:16:56] Một người có khả năng chi tiêu như vậy,

[00:16:58] lại vì vài chục ngàn nợ nần mà phải bỏ trốn sao?

[00:17:06] Tôi đã thuê một người từ chỗ A Kiên để điều tra anh.

[00:17:09] Chính hắn đã cạy cửa nhà các người,

[00:17:11] mới để cảnh sát có cơ hội chui vào.

[00:17:18] Anh...

[00:17:20] Tại sao anh lại điều tra tôi?

[00:17:23] Bởi vì tôi muốn xác thực nghi ngờ của mình.

[00:17:25] Tôi không muốn anh dính líu đến gã họ Đường đó.

[00:17:28] Hắn không an toàn.

[00:17:29] Đây là chuyện của riêng tôi.

[00:17:32] Mối quan hệ của hắn với Hoa Thập Nguyệt,

[00:17:33] tuyệt đối không chỉ là quan hệ kinh tế.

[00:17:36] Chuyện này tôi sẽ tự xử lý.

[00:17:38] Anh mau đi đi.

[00:17:40] Tôi về thu dọn một chút rồi đi ngay.

[00:17:42] Các người nói có phải là chuyện xảy ra ở khách sạn Kim Hoa không?

[00:17:46] Khách sạn Kim Hoa xảy ra chuyện gì?

[00:17:48] Chính là vị thương gia giàu có đó,

[00:17:50] tên là Cam Vị Đông.

[00:17:52] Chuyện này... chuyện này tôi thật sự oan uổng.

[00:17:56] Tôi nói cho anh biết,

[00:17:57] chúng tôi mời anh đến không phải để nghe anh kêu oan.

[00:18:01] Đúng là có người đã tìm tôi, bảo tôi ám hại Cam Vị Đông.

[00:18:04] Người nào? Quen biết thế nào?

[00:18:08] Tìm ở thời gian, địa điểm nào?

[00:18:10] Người đó tên là Đới Bỉnh Văn.

[00:18:15] Chúng tôi đã thỏa thuận điều kiện trong quán bar "Tái Hồi Thủ".

[00:18:18] Điều kiện gì?

[00:18:19] Sau khi xong việc, sẽ cho tôi 300.000.

[00:18:28] Tôi tuyên bố,

[00:18:29] lập tức bắt giữ nghi phạm chính trong vụ án Cam Vị Đông,

[00:18:32] Tổng giám đốc Câu lạc bộ bóng đá Duy Nghĩa Giang Thành thuộc Tập đoàn Hoa thị,

[00:18:34] Đới Bỉnh Văn.

[00:18:36] Thi hành đi.

[00:18:44] Tôi nhắc nhở các anh,

[00:18:45] công việc của các bộ phận phải thật tỉ mỉ,

[00:18:47] không được có một chút sai sót.

[00:18:53] Bỉnh Văn, có chuyện gì vậy?

[00:18:55] Tổng giám đốc Hoa, tôi muốn nói chuyện riêng với ngài.

[00:19:02] Ai đang chỉ huy hiện trường?

[00:19:04] Trọng Đại Phong đang ở đó.

[00:19:05] Nối máy.

[00:19:08] Thông báo chờ lệnh, vâng.

[00:19:13] Trọng Đại Phong phải không? Tôi là Tiêu Trường Xuân.

[00:19:16] Phải chú ý đến sự an toàn của Đới Bỉnh Văn.

[00:19:18] Cố gắng giải quyết hòa bình.

[00:19:22] Tổng giám đốc Hoa,

[00:19:24] sự đã đến nước này,

[00:19:26] sinh tử của cá nhân tôi, Đới Bỉnh Văn,

[00:19:29] chẳng phải chỉ là một tiếng súng ở pháp trường thôi sao?

[00:19:33] Tôi không sợ gì cả.

[00:19:37] Tôi đã nghĩ kỹ rồi.

[00:19:39] Xin ngài hãy tự tay giao tôi cho cảnh sát.

[00:19:44] Ông chủ Hoa, không còn cách nào tốt hơn đâu.

[00:19:47] Lát nữa cảnh sát vào,

[00:19:49] chúng ta ngay cả cơ hội này cũng không còn.

[00:19:53] Bảo tôi cầm đầu của cậu đi lĩnh công nhận thưởng à?

[00:19:58] Cậu thật sự nghĩ tôi như vậy sao?

[00:20:01] Họa do chính tôi gây ra,

[00:20:04] không thể báo đáp ông chủ Hoa được nữa.

[00:20:07] Chỉ có cơ hội này thôi, tôi không thể từ bỏ.

[00:20:11] Dù sao cũng là một cái chết,

[00:20:14] có thể làm chút việc cho ngài,

[00:20:17] tôi cảm thấy rất an lòng.

[00:20:23] Tôi không thể ra tay.

[00:20:25] Tổng giám đốc Hoa, tôi xin ngài!

[00:20:26] Tổng giám đốc Hoa, tôi xin ngài!

[00:20:26] Cậu đừng ép tôi!

[00:20:27] Cậu đừng ép tôi!

[00:20:28] Đưa tôi ra ngoài đi, cảnh sát đang ở dưới lầu.

[00:21:05] ...

[00:21:26] Vào ngồi một lát chứ?

[00:21:28] Không cần đâu.

[00:21:31] Khi nào cần đến tôi sẽ đến.

[00:21:33] Hai tên sát thủ ở Phúc Kiến đã khai rồi.

[00:21:36] Đới Bỉnh Văn thuê chúng là để đối phó với Cam Vị Đông.

[00:21:40] Lúc chúng đàm phán ở quán bar "Tái Hồi Thủ" đã bị mất ví,

[00:21:43] người trộm ví chính là Tam Tiết Hà.

[00:21:46] Có lẽ vì sự cố ngoài ý muốn này,

[00:21:49] khiến Đới Bỉnh Văn hoảng sợ.

[00:21:51] Có lẽ là hai tên sát thủ không tìm được cơ hội.

[00:21:53] Tóm lại, Đới Bỉnh Văn đã hủy hợp đồng với chúng.

[00:21:56] Tam Tiết Hà rõ ràng đã nhận ra người đàm phán với chúng

[00:21:59] là ngôi sao bóng đá Đới Bỉnh Văn,

[00:22:01] nhưng hắn không biết họ đang nói chuyện gì.

[00:22:04] Sau đó, tôi tìm Tam Tiết Hà để điều tra về hai tên sát thủ,

[00:22:08] vì chúng dùng chứng minh thư giả.

[00:22:11] Tam Tiết Hà cho rằng

[00:22:12] Đới Bỉnh Văn và hai tên sát thủ đó là một phe,

[00:22:14] muốn tống tiền Đới Bỉnh Văn.

[00:22:15] Hắn hẹn Đới Bỉnh Văn ra ngoài, kết quả lại bị truy sát.

[00:22:19] Hắn đã gọi một cuộc điện thoại cầu cứu tôi.

[00:22:21] Điện thoại của Tiết Băng để lại ở ký túc xá,

[00:22:23] Hải Dương đã nghe máy, nên Hải Dương đã đi.

[00:22:27] Thế nên Tam Tiết Hà chết, nên Hải Dương cũng chết.

[00:22:31] Những suy luận phía trước đều hợp lý.

[00:22:33] Nhưng cái chết của Hải Dương có liên quan gì đến chuyện này?

[00:22:37] Còn thiếu một mắt xích.

[00:22:39] Ai mong Cam Vị Đông chết nhất? Đương nhiên là Hoa Thập Nguyệt.

[00:22:42] Đới Bỉnh Văn là tay sai của ai? Cũng là của Hoa Thập Nguyệt.

[00:22:45] Vì vậy Đới Bỉnh Văn không thể xảy ra chuyện.

[00:22:47] Tên nội gián trong cục của chúng ta,

[00:22:49] nhiệm vụ quan trọng nhất là bảo vệ Hoa Thập Nguyệt.

[00:22:51] Mà Hải Dương lại báo cáo cho hắn ta đúng chuyện này.

[00:22:54] Cho nên mới bị ám hại.

[00:22:56] Tôi muốn bằng chứng chứ không phải sức tưởng tượng.

[00:23:00] Nhưng Đới Bỉnh Văn không phải đã ở trong tay chúng ta rồi sao?

[00:23:03] Nhưng sát thủ đã không thành công.

[00:23:05] Còn việc hắn có giết Tam Tiết Hà hay không,

[00:23:07] Cam Vị Đông rốt cuộc đã chết như thế nào,

[00:23:09] chúng ta vẫn chưa có bằng chứng.

[00:23:11] Nhưng đã có mấy đầu mối rơi vào tay chúng ta rồi.

[00:23:14] Đới Bỉnh Văn là một, Hoa Thập Nguyệt cũng vậy.

[00:23:16] Thẩm vấn Đới Bỉnh Văn trước đi.

[00:23:20] Đới Bỉnh Văn,

[00:23:21] đã là tự thú thì nên có thái độ tốt.

[00:23:27] Để báo thù riêng, tôi đúng là đã tìm người để đối phó với Cam Vị Đông.

[00:23:30] Anh và hắn có thù riêng gì?

[00:23:32] Các người có xem bóng đá không?

[00:23:33] Đới Bỉnh Văn, đến đây rồi chỉ có chúng tôi hỏi anh,

[00:23:37] không có tư cách để anh hỏi chúng tôi.

[00:23:40] Họ không xem, tôi xem.

[00:23:43] Sao nào?

[00:23:44] Vậy thì chắc anh cũng biết trước đây tôi là người thế nào nhỉ?

[00:23:47] Cựu tiền đạo chủ lực của đội bóng Duy Nghĩa Giang Thành.

[00:23:49] ...

[00:23:50] Sở trường sút xa bằng chân trái và đá phạt.

[00:23:51] ...

[00:23:52] Là...

[00:23:53] vận động viên có giá trị cao nhất trong đội.

[00:23:55] ...

[00:23:56] Thành tựu cao nhất trong sự nghiệp của anh

[00:23:58] ...

[00:23:58] là giành giải Vua phá lưới giải hạng B mùa '93.

[00:24:01] ...

[00:24:02] Trong sự nghiệp của anh, tổng cộng đã ba lần gãy xương,

[00:24:04] ...

[00:24:04] đều ở chân trái.

[00:24:05] ...

[00:24:06] Tôi nói có đúng không?

[00:24:07] Nhưng chỉ vì một trận đấu, tôi đá vào một bàn,

[00:24:11] liền gặp phải một vụ tai nạn xe khó hiểu.

[00:24:14] Nói những lời không liên quan đến vụ án này ít thôi.

[00:24:18] Không liên quan?

[00:24:20] Sao lại không liên quan?

[00:24:22] Cam Vị Đông chính là nhà cái cá độ bóng đá.

[00:24:24] Bàn thắng đó của tôi khiến ông ta mất ít nhất mấy triệu.

[00:24:28] Cho nên tôi mới gặp tai nạn xe.

[00:24:30] Tôi rất đồng cảm với hoàn cảnh của anh,

[00:24:32] nhưng điều đó không có nghĩa là anh có thể làm những việc không nên làm.

[00:24:35] Cho nên Cam Vị Đông đã không chết.

[00:24:37] Không chết.

[00:24:39] Ý tôi là không chết trong tay tôi.

[00:24:43] Còn việc ông ta tái phát bệnh tim, đó là quả báo.

[00:24:46] Tôi làm sao có thể kiểm soát được?

[00:24:48] Anh không phải đã tìm người rồi sao?

[00:24:50] Sau khi tìm được người, tôi có chút sợ hãi.

[00:24:54] Nghĩ lại thấy không đáng.

[00:24:56] Tôi đã bảo hai người đó rời khỏi Giang Thành rồi.

[00:24:59] Thế này là gì? Coi như là chấm dứt hành vi phạm tội nhỉ?

[00:25:03] Đới Bỉnh Văn,

[00:25:04] lời khai của sát thủ và những gì anh nói bây giờ,

[00:25:07] hình như có chút khác biệt.

[00:25:09] Sự thật cuối cùng vẫn là hắn không đi giết Cam Vị Đông.

[00:25:13] Đây không phải là chấm dứt hành vi phạm tội, thì cũng phải là phạm tội chưa đạt chứ?

[00:25:17] Thẩm vấn mấy lần, Đới Bỉnh Văn một mực khẳng định

[00:25:20] là trong lúc tức giận đã tìm người muốn giết Cam Vị Đông,

[00:25:22] nhưng sau khi bình tĩnh lại đã tự động dừng hành vi quá khích.

[00:25:26] Anh xem bước tiếp theo làm thế nào?

[00:25:31] Nếu đã không có bằng chứng,

[00:25:34] vậy thì chỉ có một cách.

[00:25:36] Thả người.

[00:25:37] Tôi cũng thấy manh mối vụ án Cam Vị Đông bị giết này,

[00:25:39] đã đi vào ngõ cụt rồi.

[00:25:41] Đường có kinh nghiệm điều tra phong phú,

[00:25:43] cũng có kinh nghiệm phản trinh sát.

[00:25:46] Hắn sẽ che giấu bằng chứng rất kỹ.

[00:25:50] Hoa tuy không có kinh nghiệm phản trinh sát như Đường,

[00:25:54] nhưng về nguyên tắc lớn có thể còn hiểu rõ hơn Đường.

[00:25:59] Nói cách khác,

[00:26:00] cho dù chúng ta bắt được bằng chứng gì của Hoa Thập Nguyệt,

[00:26:04] hắn cũng sẽ không khai ra Đường Tử Kiệt.

[00:26:06] Đúng vậy.

[00:26:08] Vì nếu Hoa khai ra Đường,

[00:26:11] thì hắn sẽ tự thêm cho mình một tội hối lộ.

[00:26:15] Hắn đương nhiên sẽ không tự tìm rắc rối cho mình.

[00:26:18] Vậy thì mắt xích yếu hiện nay,

[00:26:21] vẫn là Đới Bỉnh Văn.

[00:26:22] ...

[00:26:23] Chỉ có Đới Bỉnh Văn.

[00:26:24] ...

[00:26:25] Đới vẫn luôn coi Hoa là ân nhân của mình.

[00:26:27] ...

[00:26:28] Nhưng hắn không ngờ rằng, theo điều tra của chúng tôi,

[00:26:31] ...

[00:26:32] trận đấu đã hủy hoại sự nghiệp của hắn,

[00:26:34] ...

[00:26:34] nhà cái còn lại của vụ cá độ đó chính là Hoa Thập Nguyệt.

[00:26:38] Tôi hiểu rồi, Cục trưởng Tiêu.

[00:26:39] Thả Đới Bỉnh Văn ra,

[00:26:41] để hắn biết sự thật về vụ tai nạn xe sau vụ cá độ sáu năm trước.

[00:26:45] Để Đới Bỉnh Văn và Hoa Thập Nguyệt

[00:26:48] nội bộ lục đục.

[00:26:49] Thả Đới Bỉnh Văn?

[00:26:51] Đây là lệnh của ai?

[00:26:53] Lệnh của Cục trưởng Tiêu.

[00:26:56] Tôi hiểu rồi.

[00:26:57] Cậu phải nhịn đấy nhé.

[00:26:59] Chúng ta phải một người đóng vai thiện, một người đóng vai ác,

[00:27:02]

[00:27:05] Vậy vai người tốt vẫn là cậu, tôi đóng vai ác.

[00:27:20] Đợi đã, đợi đã.

[00:27:33] Tôi hỏi anh một người.

[00:27:38] Tên trộm chuyên nghiệp Hạ Vũ,

[00:27:40] biệt danh là Tam Tiết Hà.

[00:27:42] Tôi không quen.

[00:27:44] Tôi hỏi anh một người nữa.

[00:27:47] Nói.

[00:27:47] La Hải Dương.

[00:27:49] Tôi cũng không quen.

[00:27:51] Anh ấy chết rồi.

[00:27:53] Anh định đổ tội cho tôi à?

[00:27:56] Anh ấy là một cảnh sát.

[00:27:58] Cảnh sát thì sao?

[00:28:01] Anh ấy cũng là bạn của tôi.

[00:28:04] Tôi cũng đã từng trải qua việc bạn bè qua đời.

[00:28:08] Anh muốn nói gì?

[00:28:10] Tôi muốn nói cho anh biết,

[00:28:11] cái chết của người cảnh sát này có liên quan đến anh.

[00:28:15] Tôi sẽ không thể không lấy được bằng chứng. Tôi sẽ theo dõi anh đến cùng.

[00:28:20] Từ nay về sau, anh sẽ không còn được thảnh thơi nữa.

[00:28:24] Tôi sẽ gây áp lực cho anh.

[00:28:27] Cảnh sát chết thì có liên quan gì đến tôi?

[00:28:30] Vụ tai nạn xe của tôi đến giờ vẫn chưa điều tra ra,

[00:28:34] nuôi các người để làm gì?

[00:28:38] Anh đang tìm chuyện phải không?

[00:28:41] Trong vở kinh kịch "Hồng Đăng Ký" hát thế nào nhỉ?

[00:28:45] "Chớ xem ta mang xiềng sắt, cùm sắt."

[00:28:50] "Cùm chặt cả hai tay hai chân ta."

[00:28:52] "Nhưng không cùm được chí lớn hùng tâm vút trời mây của ta."

[00:28:57] Có phải hát như vậy không?

[00:28:59] Không sai.

[00:29:03] Thầy...

[00:29:03] Thầy, thầy, đừng như vậy.

[00:29:04] Tránh ra!

[00:29:30] Anh nghĩ anh là ai?

[00:29:32] ...

[00:29:34] Cùng lắm chỉ là một con chó.

[00:29:39] Đới Bỉnh Văn,

[00:29:40] vụ án của anh chúng tôi đã nghiên cứu rồi.

[00:29:42] Mặc dù anh có suy nghĩ quá khích và đã thực hiện,

[00:29:46] nhưng,

[00:29:47] anh có thể tự giác chấm dứt ý định phạm tội,

[00:29:49] hơn nữa còn có thể tự thú.

[00:29:50] Vì vậy chúng tôi quyết định xử nhẹ cho anh,

[00:29:54] thả tự do vì vô tội.

[00:29:55] Không phải là thả tự do vì không có bằng chứng.

[00:30:02] Vậy tại sao lại không muốn?

[00:30:04]

[00:30:09] Thời gian trước em bị bệnh mãn tính,

[00:30:11] vừa mới ngưng thuốc, sợ không tốt cho thai nhi.

[00:30:18] Nhưng tuần này lịch phá thai đã kín hết rồi.

[00:30:22] Vậy đi, sáng thứ hai tuần sau cô quay lại nhé?

[00:30:37] Sao em đi lâu thế?

[00:30:39] Thế nào rồi?

[00:30:40] Không sao.

[00:30:52] Nào, uống chút canh gà.

[00:31:13] Đứa bé này rất ngoan.

[00:31:17] Không làm em khó chịu chút nào.

[00:31:21] Bây giờ em không có cảm giác gì cả.

[00:31:26] Ngoan như vậy nhất định là con gái.

[00:31:33] Anh thích con gái.

[00:31:40] Anh muốn có một đứa con.

[00:31:43] Anh muốn có một gia đình.

[00:31:45] Một gia đình ấm áp.

[00:31:48] Chứ không phải là vài căn phòng lạnh lẽo.

[00:31:54] Xin lỗi em.

[00:31:57] Anh biết anh không thể hứa hẹn gì với em nữa.

[00:32:13] Thứ hai tuần sau, em sẽ đi làm phẫu thuật.

[00:32:19] Chỉ cần em muốn,

[00:32:21] giữ lại đứa bé này đi.

[00:32:25] Chỉ cần em muốn.

[00:32:31] Những chuyện khác em đừng nghĩ nhiều, có anh đây rồi.

[00:32:36] Chuyện ly hôn của anh sẽ sớm được giải quyết thôi.

[00:32:46] Em biết hoàn cảnh hiện tại của anh.

[00:32:50] Vào lúc này,

[00:32:53] em sẽ không gây thêm phiền phức cho anh nữa.

[00:32:56] Bạch Tuyết...

[00:32:58] Đừng nói vậy.

[00:32:59] Thật mà, em thật sự nghĩ như vậy.

[00:33:03] Năm nay không được thì năm sau, năm sau nữa.

[00:33:07] Chúng ta rồi sẽ ở bên nhau.

[00:33:23] Nếu đã là xử nhẹ,

[00:33:26] thì các người sẽ không giám sát tôi nữa chứ?

[00:33:28] Tôi có quyền công dân của mình.

[00:33:30] Chỉ cần anh không phạm tội khác.

[00:33:33] Tốt, tôi có thể đi được rồi chứ?

[00:33:35] Đợi đã.

[00:33:37] Tôi có vài tài liệu muốn cho anh xem,

[00:33:39] để anh không còn thành kiến với cảnh sát nữa.

[00:33:41] ...

[00:33:42] Tôi không có hứng thú.

[00:33:44] Về tài liệu của vụ án tập đoàn cá độ sáu năm trước,

[00:33:47] anh cũng không có hứng thú sao?

[00:33:53] Xem kết luận trước đi.

[00:34:02] Thế nào, hoa mắt rồi phải không?

[00:34:09] Hoa Thập Nguyệt.

[00:34:13] Anh không ngờ,

[00:34:14] Hoa Thập Nguyệt chính là một nhà cái khác trong vụ cá độ năm đó.

[00:34:19] Anh hận Cam Vị Đông như vậy, sao anh không nghĩ kỹ lại?

[00:34:24] Chẳng lẽ Cam Vị Đông tự mình cá với mình sao?

[00:34:28] Tôi biết các người vẫn luôn muốn có được bằng chứng của ông ta.

[00:34:33] Điều này không thể nào.

[00:34:34] Nhưng chuyện không thể nào lại thực sự đã xảy ra.

[00:34:37] Anh có thể tưởng tượng được cú sút vào gôn năm đó của mình

[00:34:40] có thể dẫn đến một vụ tai nạn xe không?

[00:34:42] Làm sao tôi biết được tài liệu này không phải là một âm mưu?

[00:34:46] Đới Bỉnh Văn, anh thật sự phải vận động não đi.

[00:34:50] Anh nghĩ xem,

[00:34:51] nếu Cam Vị Đông vì mục đích trả thù cá nhân mà trả thù anh,

[00:34:55] trận đấu vừa kết thúc là ông ta đã ra tay rồi,

[00:34:57] còn để cho anh và Bạch Ngọc tình tứ với nhau sao?

[00:34:59] Theo tài liệu chúng tôi nắm được,

[00:35:01] vụ tai nạn xảy ra sau khi Bạch Ngọc gọi điện cho cơ quan công an,

[00:35:03] nói muốn tố cáo vụ án cá độ.

[00:35:06] Chưa đến nửa tiếng sau, tai nạn đã xảy ra.

[00:35:09] Điều này nói lên điều gì?

[00:35:10] Anh nghĩ lại xem, lúc này Cam Vị Đông đã thua rồi.

[00:35:13] Người sợ bị bại lộ chuyện này nhất có phải là Cam Vị Đông không?

[00:35:17] Nhưng Cam Vị Đông không hề phủ nhận chuyện này.

[00:35:20] Đó là vì Cam Vị Đông và Hoa Thập Nguyệt có giao dịch.

[00:35:23] Tài liệu này tôi tặng anh,

[00:35:25] về có thể phân tích kỹ.

[00:35:27] Tôi tin rằng anh đã làm ăn kinh doanh nhiều năm như vậy,

[00:35:30] đầu óc của anh,

[00:35:30] chắc sẽ không dừng lại ở trình độ thời còn đá bóng.

[00:35:39] Mời đi.

[00:35:55] Ông chủ, anh ta đến rồi.

[00:36:04] Nghe nói cậu đối xử không thân thiện với bảo vệ.

[00:36:09] Ở cục công an mấy ngày mà lên mặt rồi à?

[00:36:12] Tôi vừa mới biết,

[00:36:14] có một chuyện quan trọng,

[00:36:16] ông đã giấu tôi ba năm.

[00:36:21] Sau vụ án cá độ năm đó,

[00:36:23] Bạch Ngọc đã chịu thay tôi tai họa chết người.

[00:36:26] Tôi muốn biết,

[00:36:27] rốt cuộc là ai đã thao túng?

[00:36:30] Xuống địa ngục hỏi Cam Vị Đông đi.

[00:36:32] Tôi muốn hỏi ông.

[00:36:33] Tôi đã nói cho cậu biết rồi.

[00:36:35] Ông chẳng nói cho tôi biết gì cả.

[00:36:38] Cậu nên biết mình là ai,

[00:36:39] đến Văn Kính Vũ cũng không dám hỏi tôi như vậy.

[00:37:04] Ngồi đi.

[00:37:11] Tôi vừa từ cục công an ra.

[00:37:14] Thả vì không có bằng chứng.

[00:37:17] Tôi biết rồi.

[00:37:26] Tôi không còn đường lui nữa rồi.

[00:37:29] Bây giờ tôi không tin ai cả, chỉ có thể đến tìm anh.

[00:37:34] Tôi vẫn luôn nghĩ Hoa Thập Nguyệt là ân nhân của tôi,

[00:37:39] nhưng tôi không ngờ,

[00:37:41] trận bóng năm đó, người cá độ với Cam Vị Đông chính là ông ta.

[00:37:46] Nếu không có bàn thắng đó của tôi,

[00:37:49] Cam Vị Đông sẽ thắng, Hoa Thập Nguyệt chỉ còn nước nhảy lầu tự sát.

[00:37:53] Những chuyện này anh làm sao biết được?

[00:37:58] Tôi đã hỏi Hoa Thập Nguyệt, ông ta đã thừa nhận cả rồi.

[00:38:04] Thật không ngờ,

[00:38:05] tôi Đới Bỉnh Văn đi đến đâu,

[00:38:08] cũng không thay đổi được số phận làm vật cá cược cho người khác.

[00:38:14] Tôi là một con cờ, anh biết không?

[00:38:18] Tôi có thể hiểu cảm giác của anh.

[00:38:22] Bây giờ anh định làm thế nào?

[00:38:32] Hoa Thập Nguyệt tuy đáng ghét,

[00:38:34] nhưng hai năm nay ông ta đối xử với tôi rất tốt.

[00:38:37] Tôi không thể ra tay.

[00:38:40] Hơn nữa cũng không có bằng chứng gì.

[00:38:44] Anh vẫn nên rời khỏi Giang Thành đi.

[00:38:50] Mối thù của Bạch Ngọc vẫn chưa được báo.

[00:38:52] Sự thật của vụ việc vẫn chưa được làm rõ.

[00:38:58] Nhưng Cam Vị Đông đã chết rồi, em gái có thể nhắm mắt rồi.

[00:39:06] Không đúng.

[00:39:08] Cam Vị Đông chết rồi, hung thủ thật sự của vụ tai nạn là ai?

[00:39:13] Người che đậy sự thật cho hắn ta là ai?

[00:39:16] Đới Bỉnh Văn,

[00:39:18] anh có phải vẫn muốn giết người không?

[00:39:21] Vẫn muốn giết người?

[00:39:24] Anh có ý gì?

[00:39:25] Cam Vị Đông là do anh giết, đúng không?

[00:39:40] Làm sao anh biết?

[00:39:43] Anh quên rồi à?

[00:39:45] Sau khi Cam Vị Đông chết, lúc anh rời Giang Thành,

[00:39:48] anh từng nhờ tôi giữ hộ một chiếc máy tính xách tay.

[00:39:56] Anh không quên chứ?

[00:39:58] Tôi đã xem tài liệu trong máy tính của anh,

[00:40:01] anh đã tải rất nhiều tài liệu y học về bệnh tim.

[00:40:05] Mà Cam Vị Đông lại chết vì tái phát bệnh tim.

[00:40:09] Tôi biết đây không phải là một sự trùng hợp bình thường.

[00:40:13] Xem ra Bạch Ngọc nói đúng.

[00:40:16] Anh là một người thông minh.

[00:40:18] Những chuyện này tôi chưa từng nói với ai,

[00:40:21] kể cả Đường Tử Kiệt.

[00:40:25] Bởi vì tôi biết,

[00:40:27] anh làm vậy,

[00:40:29] đều là vì em gái tôi.

[00:40:30] Đúng vậy, Cam Vị Đông là do tôi ra tay.

[00:40:34] Tôi đã hóa trang thành người sửa điều hòa,

[00:40:37] dùng điều hòa để phát tán một loại khí aerosol vào phòng.

[00:40:41] Đó là thứ tôi đọc được trong tài liệu y học.

[00:40:44] Loại khí đó đối với người thường thì vô độc vô hại,

[00:40:48] nhưng đối với người có bệnh tim,

[00:40:50] đó là một tác nhân gây bệnh chết người.

[00:40:52] Cam Vị Đông quả nhiên đã chết.

[00:40:57] Nếu đã như vậy, tại sao anh vẫn chưa dừng lại?

[00:41:01] Anh còn định làm gì nữa?

[00:41:03] Anh nghĩ ông trời sẽ luôn bảo vệ anh sao?

[00:41:07] Tôi muốn tìm ra kẻ bại hoại trong nội bộ Cục Công an.

[00:41:11] Nếu không phải hắn ta che đậy sự thật cho Cam Vị Đông,

[00:41:14] thì Cam Vị Đông đã phải chịu sự trừng phạt của chính phủ,

[00:41:17] sự thật của vụ việc cũng sẽ được phơi bày ra ánh sáng.

[00:41:22] Tôi sẽ không bị Hoa Thập Nguyệt kiểm soát,

[00:41:25] cũng không thể sa ngã trở thành kẻ giết người.

[00:41:29] Dù sao cũng đã bắt đầu giết người rồi,

[00:41:32] giết một người cũng là chết,

[00:41:34] giết mười người cũng là chết.

[00:41:37] Tôi không quan tâm.

[00:41:39] Tôi chỉ có thể dùng cách này,

[00:41:42] để tìm kiếm thứ mà tôi cho là...

[00:41:47] Nhưng Giang Thành có nhiều cảnh sát như vậy, anh điều tra rõ được không?

[00:41:52] Thực ra không cần Hoa Thập Nguyệt nói,

[00:41:54] tôi cũng có thể đoán ra người đó là ai.

[00:41:56] Anh định làm gì?

[00:42:00] Đối thủ quá mạnh.

[00:42:03] Tôi muốn ra ngoài trốn một thời gian trước,

[00:42:05] tạo cho hắn ảo giác là tôi đã bỏ trốn.

[00:42:09] Sau đó, chỉ cần nhận được xác nhận từ Hoa Thập Nguyệt,

[00:42:14] tôi sẽ ra tay.

[00:42:16] Vạch trần sự thật.

[00:42:18] Tôi cũng đồng ý anh nên ra ngoài trốn một thời gian.

[00:42:22] Nhưng tôi cần tiền.

[00:42:24] Không vấn đề gì, tôi sẽ chuẩn bị cho anh, tối nay sẽ mang đến cho anh.

[00:42:28] Anh đến chỗ tôi không an toàn.

[00:42:30] Vậy anh đợi điện thoại của tôi, nhất định phải bình tĩnh.

[00:42:33] Cũng đừng đến đây nữa, chỗ tôi cũng không an toàn.

[00:42:40] Đới Bỉnh Văn,

[00:42:43] anh hãy suy nghĩ lại đi.

[00:42:45] Vạch trần sự thật, hậu quả của chính anh sẽ là gì?

[00:42:57] Bây giờ tôi có buông dao đồ tể cũng không thành Phật được.

[00:43:02] Hơn nữa, vốn dĩ tôi cũng không muốn thành Phật.

[00:43:07] Bởi vì trong Phật đường,

[00:43:09] không có chỗ cho em gái anh.

[00:43:13] Tôi nguyện xuống địa ngục để ở bên cô ấy.

[00:43:16] Chết sớm đi sớm.

[00:43:18] Tôi xin anh.

[00:43:21] Từ bỏ đi.

[00:43:23] Năm đó Bạch Ngọc bị kẹt trong xe, mặt đầy máu,

[00:43:27] chỉ có miệng là cử động được,

[00:43:30] cô ấy cũng đã nói với tôi như vậy.

[00:43:35] Cô ấy nói với tôi,

[00:43:37] "Đới Bỉnh Văn, cầu xin anh."

[00:43:41] "Cầu xin anh hãy chăm sóc cho chị tôi."

[00:43:44] "Cầu xin anh đừng đi báo thù."

[00:43:48] Anh biết không?

[00:43:50] Khi tôi ôm cô ấy,

[00:43:53] cảm nhận được cơ thể cô ấy từ nóng,

[00:43:56] dần dần lạnh đi,

[00:43:58] cứng lại.

[00:44:01] Từ khoảnh khắc đó,

[00:44:04] tôi dường như đã tái sinh.

[00:44:08] Tôi biết mình nhất định sẽ phản bội Bạch Ngọc.

[00:44:11] Tôi phải báo thù.

[00:44:14] Nếu tôi không báo thù,

[00:44:16] không thể sống sót được.

[00:44:19] Sự nghiệp và tình cảm đều không còn nữa.

[00:44:23] Đối với một người,

[00:44:25] còn có gì để lưu luyến?

[00:44:29] Mấy năm ở nước ngoài, tôi đã nghĩ thông rồi.

[00:44:32] Tôi phải dùng cách của riêng mình,

[00:44:35] để giải quyết,

[00:44:37] để vượt qua.

[00:44:47] Anh cũng tự lo cho mình đi.

[00:44:50] Có một số chuyện, tôi vẫn luôn không yên tâm.

[00:44:54] Ví dụ như anh và người cảnh sát đó.

[00:44:58] Tôi nói cho anh biết,

[00:45:00] cảnh sát cũng không phải ai cũng đáng tin cậy.


 0 Komentar sort   Sortir dengan