(AI-sub) Kiểm Soát Tuyệt Đối -

6/22 Video zapisi

(AI-sub) Kiểm Soát Tuyệt Đối tập 6 phim hình sự Trung Quốc

0 Pogledi· 08/08/25
ai_sub_studio
ai_sub_studio
Pretplatnici
0

Phụ đề được dịch bằng AI, cần bạn góp sức hoàn thiện. Liên hệ tham gia tại Facebook: https://www.facebook.com/profi....le.php?id=1000678863 -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- Kiểm Soát Tuyệt Đối 绝对控制 (2002) là bộ phim truyền hình Trung Quốc thuộc thể loại hình sự, tâm lý, trinh thám, xoay quanh cuộc đấu trí căng thẳng giữa cảnh sát và tội phạm công nghệ cao. Với sự tham gia của dàn diễn viên thực lực: Vương Học Binh, Lý Quyên, Miêu Phố, Đổng Dũng, Vương Khuê Vinh, Đỗ Chí Quốc và Trương Thiên Thư, phim mang đến một câu chuyện ly kỳ, hấp dẫn, đầy bất ngờ.

Prikaži više

[00:00:03] Nghề của chúng tôi là vậy.

[00:00:05] Cũng như bác sĩ các cô.

[00:00:07] Ai cũng không muốn nhìn thấy cái chết.

[00:00:09] Nhưng các cô vẫn phải đối mặt.

[00:00:11] Phải.

[00:00:12] Con người thường sợ những gì mình không hiểu.

[00:00:16] Tôi chưa bao giờ sợ con người về mặt sinh lý.

[00:00:20] Vì tôi biết anh có bao nhiêu cái xương,

[00:00:24] bao nhiêu thớ cơ.

[00:00:26] Nhưng mà,

[00:00:28] khi những khúc xương và thớ cơ này

[00:00:30] tạo thành một con người sống động, có tình cảm, có suy nghĩ,

[00:00:35] thường khiến tôi cảm thấy sợ hãi.

[00:00:38] Vì tôi không biết

[00:00:40] anh ta sẽ nghĩ thế nào,

[00:00:42] nhìn nhận ra sao.

[00:00:52] Sao vậy?

[00:00:53] Tôi nói không đúng sao?

[00:00:55] Không phải.

[00:00:56] Tôi đang nghĩ,

[00:00:58] công việc của chúng ta vừa giống lại vừa không giống.

[00:01:01] Giống nhau ở chỗ,

[00:01:02] đối tượng công việc của chúng ta đều là con người.

[00:01:05] Khác nhau ở chỗ,

[00:01:07] cô nhìn thấy cái chết do bệnh tật,

[00:01:09] tôi nhìn thấy cái chết do tội ác.

[00:01:24] Điện thoại đâu?

[00:01:26] Sao vậy?

[00:01:27] Chắc tôi không mang theo.

[00:01:29] Tôi đi gọi điện thoại.

[00:01:41] Chú ơi, cháu là Tiết Băng.

[00:01:45] Vẫn chưa đi ạ?

[00:01:47] Không thể nào.

[00:01:51] Vậy được.

[00:01:52] Bây giờ cháu đang ở ngoài, cháu về xem ngay đây ạ.

[00:02:20] Tôi phải về ngay một chuyến.

[00:02:22] Có chuyện gì à?

[00:02:24] Không biết tại sao,

[00:02:25] Hải Dương đến giờ vẫn chưa đi.

[00:02:27] Gọi điện thoại cũng không nghe.

[00:02:29] Chắc là trong đội lại có nhiệm vụ.

[00:02:32] Tôi đi trước đây.

[00:02:33] Vậy anh cứ đi lo việc đi.

[00:02:35] Tạm biệt.

[00:02:38] Cảm ơn.

[00:03:36] Sao vậy?

[00:03:37] Bị điện giật.

[00:03:38] Đầu có vết thương.

[00:03:39] Hiện trường đang được khám nghiệm.

[00:03:42] Cục trưởng Đường.

[00:03:43] Lão Hồ, nhất định phải điều tra cho kỹ.

[00:03:46] Tôi đã sắp xếp rồi.

[00:03:48] Khám nghiệm hiện trường, khám nghiệm tử thi và thẩm vấn tiến hành đồng thời.

[00:03:51] Bất cứ chi tiết nào cũng không được bỏ qua.

[00:03:53] Mọi người đều phải nói rõ tình hình hoạt động của mình.

[00:03:56] Biết rồi.

[00:04:00] Đội trưởng Hồ.

[00:04:01] Chuyện của tôi...

[00:04:03] Cậu qua đây.

[00:04:11] Cậu không được tham gia điều tra.

[00:04:12] Tại sao?

[00:04:13] Việc này còn phải hỏi sao?

[00:04:18] Cậu nên biết,

[00:04:19] trong trường hợp của cậu chỉ có thể phối hợp điều tra,

[00:04:22] không thể trực tiếp tham gia.

[00:04:24] Tôi đương nhiên biết.

[00:04:25] Nhưng lần này tình hình khác.

[00:04:27] Có gì khác?

[00:04:29] Mọi người đều biết mối quan hệ giữa tôi và Hải Dương.

[00:04:31] Nên tôi càng phải tham gia điều tra.

[00:04:35] Đây không phải lý do.

[00:04:37] Lão Hồ,

[00:04:39] đi làm việc của anh đi.

[00:04:49] Tôi biết cậu muốn tham gia điều tra.

[00:04:51] Tôi lo mối quan hệ giữa cậu và Hải Dương quá thân thiết,

[00:04:53] điều tra sẽ không được khách quan.

[00:04:55] Tôi chắc chắn sẽ không.

[00:04:57] Cậu nói câu này đã không khách quan rồi.

[00:04:59] Với lại,

[00:05:00] cậu không phải không có việc để làm.

[00:05:03] Cậu đã nghĩ chưa,

[00:05:04] Hải Dương đi rồi,

[00:05:06] sau này cậu phải chăm sóc cho em gái cậu ấy nhiều hơn.

[00:05:09] Không phải vốn dĩ đã định hôm nay đưa em gái cậu ấy

[00:05:10] đi Bắc Kinh chữa bệnh sao?

[00:05:15] Vâng.

[00:05:16] Cậu phải tin mọi người sẽ điều tra rõ ràng.

[00:06:52] Đội trưởng Hồ.

[00:06:53] Hải Dương thật sự xảy ra chuyện rồi à?

[00:06:57] Đây...

[00:06:59] Rốt cuộc là sao ạ?

[00:07:03] Đang điều tra.

[00:07:05] Đội trưởng Hồ.

[00:07:06] Đội trưởng Hồ.

[00:07:07] Tiết Băng không thấy đâu nữa.

[00:07:09] Tìm hết rồi sao?

[00:07:09] Tìm hết rồi.

[00:07:14] Cậu ấy có thể đi đâu được chứ?

[00:07:17] Có khi nào... đến nhà chú của Hải Dương không?

[00:07:19] Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

[00:07:20] Chắc là không đâu.

[00:07:23] Đại Phong.

[00:07:24] Đi.

[00:07:25] Đến hiện trường xem lại lần nữa.

[00:07:57] Tiết Băng.

[00:08:00] Chú.

[00:08:01] Sáng sớm sao cháu lại ngồi ở đây?

[00:08:04] Cháu...

[00:08:08] Cháu đến từ đêm qua rồi.

[00:08:11] Cháu ngồi đây cả đêm à?

[00:08:15] Có phải

[00:08:17] Hải Dương xảy ra chuyện rồi không?

[00:08:22] Phải.

[00:08:23] Xảy ra chuyện gì ạ?

[00:08:32] Hải Dương sao lại bị

[00:08:36] điện giật chết chứ?

[00:08:45] Cậu ấy ở đâu?

[00:08:49] Cháu muốn gặp cậu ấy.

[00:08:53] Sau này đi.

[00:08:54] Bây giờ không được.

[00:08:56] Pháp y vẫn đang làm việc.

[00:08:59] Khám nghiệm tử thi?

[00:09:02] Đúng.

[00:09:06] Cháu muốn gặp Hải Muội.

[00:09:21] Hải Muội.

[00:09:24] Không biết anh đã từng nói với em chưa,

[00:09:28] lúc anh còn nhỏ,

[00:09:31] bố mẹ đều ở binh đoàn sản xuất xây dựng tại Tân Cương.

[00:09:36] Anh lớn lên cùng với ông nội.

[00:09:40] Tình cảm của chúng anh rất tốt.

[00:09:43] Đến bây giờ anh vẫn còn nhớ những câu chuyện hay mà ông kể

[00:09:47] cho anh nghe.

[00:09:51] Năm mười tuổi,

[00:09:53] ông mất.

[00:09:57] Trong những ngày đó,

[00:10:00] lần đầu tiên anh cảm nhận được sự sợ hãi trong lòng.

[00:10:04] Cứ như có thứ gì đó trong cơ thể đột nhiên đứt gãy.

[00:10:10] Anh ăn rất ít,

[00:10:12] ngủ cũng rất ít.

[00:10:16] Không nói chuyện với bất kỳ ai.

[00:10:20] Người lớn đều nói,

[00:10:22] hồn của anh đã bị ông nội mang đi rồi.

[00:10:27] Sau đó anh trở về bên cạnh bố mẹ.

[00:10:31] Sau đó lại có thêm những người bạn mới.

[00:10:34] Rồi sau đó,

[00:10:36] anh không còn cảm thấy sợ hãi nữa.

[00:10:40] Dần dần vui vẻ trở lại.

[00:10:45] Hải Muội.

[00:10:49] Anh trai em mất rồi.

[00:10:54] Mất có nghĩa là

[00:10:57] cậu ấy sẽ không bao giờ trở về nữa.

[00:11:03] Anh muốn nói với em,

[00:11:07] cậu ấy là anh trai của em,

[00:11:10] cũng là người bạn thân nhất của anh.

[00:11:14] Anh sẽ luôn ở bên cạnh em.

[00:11:19] Cho đến khi em vui vẻ trở lại.

[00:11:24] Coi anh là bạn của em, được không?

[00:12:06] Tiết Băng.

[00:12:08] Tối qua cậu đã đi đâu?

[00:12:10] Có phải đến nhà chú của Hải Dương không?

[00:12:16] Lại không cho tôi tham gia điều tra.

[00:12:18] Tôi ở đây khó chịu lắm.

[00:12:23] Cậu viết lại tình hình tối hôm qua đi.

[00:12:26] Vẫn là quy trình cũ, cậu biết cả rồi.

[00:12:29] Viết xong thì ở lại trong đội.

[00:12:31] Chưa được đồng ý thì không được rời đi.

[00:12:34] Biết rồi.

[00:12:39] Có phải cậu vẫn chưa ăn sáng không?

[00:12:41] Muốn ăn gì?

[00:12:44] Không cần đâu.

[00:12:46] Cảm ơn.

[00:12:48] Tôi biết,

[00:12:49] trong lòng cậu khó chịu, nhưng cơm vẫn phải ăn chứ.

[00:13:18] Đội trưởng Hồ.

[00:13:19] Anh tìm tôi ạ?

[00:13:20] Tối qua Tiết Băng và Hải Dương tại sao lại cãi nhau?

[00:13:25] Không biết.

[00:13:26] Chúng tôi cũng không nghe thấy.

[00:13:28] Hai người không gặp họ à?

[00:13:31] Trước khi xảy ra chuyện vẫn chưa gặp.

[00:13:33] Cậu điều tra trọng điểm xem

[00:13:35] hai người họ tại sao lại cãi nhau.

[00:13:37] Sau khi chia tay, hai người họ đã làm những gì.

[00:13:40] Vâng.

[00:13:42] Cậu khoan đã.

[00:13:44] Tiết Băng có thói quen đi bar không?

[00:13:48] Chưa nghe nói ạ.

[00:13:50] Nơi tiêu tiền như nước đó,

[00:13:51] đâu phải người như chúng tôi đến nổi.

[00:13:54] Được rồi, cậu đi trước đi.

[00:13:57] Vâng.

[00:14:09] Tiết Băng.

[00:14:11] Tối hôm qua cậu đến quán bar làm gì?

[00:14:14] Uống rượu.

[00:14:16] Thường đến quán bar à?

[00:14:18] Không.

[00:14:20] Vậy tại sao tối qua lại đến?

[00:14:25] Đây là chuyện riêng của tôi.

[00:14:27] Có thể không trả lời không?

[00:14:33] Là một người bạn hẹn tôi đến.

[00:14:35] Ai?

[00:14:37] Chu Lâm.

[00:14:39] Bác sĩ của Bệnh viện Nhân dân Giang Thành.

[00:14:41] Mới quen.

[00:14:43] Nam hay nữ?

[00:14:45] Nữ.

[00:14:48] Cô gặp Tiết Băng lúc mấy giờ?

[00:14:52] Khoảng 9 giờ.

[00:14:54] Gặp Tiết Băng xong là vào quán bar?

[00:14:57] Đúng.

[00:14:58] Nói về tình hình sau khi vào quán bar đi.

[00:15:01] Tôi hỏi anh ấy sao lại một mình đi lang thang trên phố.

[00:15:05] Anh ấy nói cãi nhau với Hải Dương.

[00:15:07] Kể về tình bạn với Hải Dương.

[00:15:10] Sau đó lại nói đến chuyện anh ấy dùng đồng xu ảo thuật để lừa Hải Dương.

[00:15:14] Sau đó thì sao?

[00:15:16] Sau đó chú của Hải Dương nhắn tin cho Tiết Băng,

[00:15:19] hỏi cậu ấy tại sao Hải Dương vẫn chưa đi.

[00:15:21] Tiết Băng liền nói với tôi anh ấy phải về xem sao.

[00:15:24] Lúc nào?

[00:15:25] Chắc khoảng 10 giờ.

[00:15:28] Tình hình hoạt động tối qua của Tiết Băng

[00:15:29] đã điều tra rõ ràng rồi.

[00:15:32] Hoàn toàn khớp với những gì cậu ấy viết.

[00:15:34] Đây là lời khai và bút lục của những người liên quan.

[00:15:38] Tiểu Phó.

[00:15:39] Sau khi khám nghiệm kỹ lưỡng,

[00:15:40] hiện trường tử vong của La Hải Dương không có tình huống bất thường.

[00:15:43] Đây là báo cáo khám nghiệm.

[00:15:52] Lão Hồ,

[00:15:53] anh thấy sao?

[00:15:56] Cứ xem kết quả khám nghiệm tử thi đã.

[00:16:08] Alo?

[00:16:10] Tôi là Chu Lâm.

[00:16:11] Chào cô.

[00:16:15] Anh không sao chứ?

[00:16:17] Không có chuyện gì.

[00:16:19] Không thể nào.

[00:16:22] Nếu không có chuyện gì xảy ra,

[00:16:24] người ở chỗ các anh tại sao

[00:16:24] sáng sớm đã chạy đến chỗ tôi để hỏi chuyện?

[00:16:28] Vậy sao?

[00:16:30] Nếu anh không nói cho tôi biết,

[00:16:32] tôi sẽ đến tìm anh ngay bây giờ.

[00:16:35] Hải Dương chết rồi.

[00:16:39] Hải Dương?

[00:16:45] Sao lại thế?

[00:16:45] Đây cũng chính là vấn đề tôi muốn biết.

[00:16:51] Tạm biệt.

[00:16:58] Xem ra chỉ có kết luận này thôi.

[00:17:00] Làm sao đây?

[00:17:02] Tôi sẽ nói chuyện riêng với Tiết Băng trước.

[00:17:05] Sau đó mở một cuộc họp.

[00:17:07] Vậy được.

[00:17:08] Cậu ấy ở ngay ngoài cửa, tôi gọi cậu ấy vào.

[00:17:13] Tiết Băng, vào đi.

[00:17:22] Kết quả có rồi.

[00:17:24] Cậu xem đi.

[00:17:49] Không thể nào.

[00:17:51] Cậu bình tĩnh một chút.

[00:17:53] Tai nạn điện giật?

[00:17:57] Tôi không tin Hải Dương lại chết một cách tức tưởi như vậy.

[00:18:00] Cậu xem kỹ bản giám định đi.

[00:18:04] Tôi không tin.

[00:18:09] Tôi không thể chấp nhận kết luận này.

[00:18:15] Được rồi.

[00:18:17] Cậu đi theo tôi.

[00:18:28] Tiết Băng.

[00:18:30] Mọi người trong tổ điều tra đều ở đây.

[00:18:32] Cậu có thể tùy ý đặt câu hỏi.

[00:18:36] Các anh phải có hỏi có đáp.

[00:18:38] Cho đến khi Tiết Băng không còn gì để hỏi thì thôi.

[00:18:41] Như vậy,

[00:18:42] cũng có lợi cho chúng ta làm rõ hơn sự thật.

[00:18:47] Nhưng,

[00:18:49] Tiết Băng,

[00:18:50] sau khi cuộc họp này kết thúc,

[00:18:53] cậu không được phép cứ mãi chìm đắm trong chuyện này không thoát ra được.

[00:18:58] Bắt đầu đi.

[00:19:00] Kết luận này là do tất cả mọi người đưa ra sao?

[00:19:05] Đương nhiên.

[00:19:07] Báo cáo cậu đã xem rồi.

[00:19:09] Tối hôm đó sau khi cậu rời đi,

[00:19:11] Hải Dương định dùng bếp điện để nấu mì ăn liền,

[00:19:14] không cẩn thận bị điện giật,

[00:19:15] cơ thể văng ra, lúc ngã xuống đất

[00:19:17] đầu va vào góc ghế,

[00:19:19] não bộ bị tổn thương,

[00:19:20] chảy máu không ngừng,

[00:19:22] dẫn đến tử vong.

[00:19:24] Từ giám định pháp y mà xem,

[00:19:26] lúc Hải Dương xảy ra chuyện đã qua giờ tàu chạy.

[00:19:31] Theo lẽ thường mà nói,

[00:19:32] lúc đó cậu ấy đã phải rời khỏi ký túc xá rồi.

[00:19:36] Nhưng cậu ấy không đi.

[00:19:37] Có phải có chuyện gì đó đã ngăn cản cậu ấy không?

[00:19:40] Chúng tôi đã kiểm tra điện thoại của Hải Dương

[00:19:42] và điện thoại trong phòng các cậu.

[00:19:43] Khoảng thời gian đó cậu ấy không nhận được bất kỳ cuộc gọi đáng ngờ nào.

[00:19:46] Điều đó không nói lên được gì.

[00:19:48] Nếu không có chuyện gì bất thường cậu ấy đã đi từ sớm rồi.

[00:19:52] Có lẽ là hai người cãi nhau, cậu ấy rất tức giận,

[00:19:55] đến nỗi quên cả giờ tàu chạy.

[00:19:59] Tôi và Hải Dương thường xuyên tranh cãi.

[00:20:01] Cậu ấy sẽ không vì thế mà quên giờ tàu chạy.

[00:20:04] Sao cậu chắc chắn lần này Hải Dương sẽ không tức giận

[00:20:06] đến mức quên cả giờ tàu chạy chứ?

[00:20:09] Vì Hải Dương là một người rất lý trí.

[00:20:11] Cậu ấy sẽ không vì cãi nhau mà làm lỡ việc chính.

[00:20:14] Hai người tại sao lại cãi nhau?

[00:20:16] Trong báo cáo tôi đã nói rất rõ ràng rồi.

[00:20:19] Có bỏ sót gì không?

[00:20:21] Không thể nào.

[00:20:25] Đội trưởng Hồ.

[00:20:27] Có một chuyện tôi muốn hỏi anh.

[00:20:29] Nói đi.

[00:20:30] Ngày Hải Dương xảy ra chuyện,

[00:20:32] hai chúng tôi vốn đang rất ổn.

[00:20:34] Nhưng sau khi cậu ấy đến chỗ anh một chuyến,

[00:20:35] về liền trở mặt với tôi.

[00:20:38] Tôi muốn hỏi,

[00:20:39] anh đã nói gì với cậu ấy?

[00:20:41] Nói về chuyện cậu truy tìm người bị mất đồ đó.

[00:20:44] Người bị mất đồ nào?

[00:20:46] Mấy hôm trước tôi bắt được một tên móc túi ở khu khai phát.

[00:20:49] Hắn ta trộm một cái ví ở quán bar Tái Hồi Thủ.

[00:20:52] Nhưng người mất đồ vẫn không báo án.

[00:20:53] Sau đó tôi dựa vào thẻ phòng trong ví,

[00:20:55] tìm đến khách sạn Kim Hoa,

[00:20:57] mới phát hiện chứng minh thư hắn dùng để đăng ký là giả.

[00:21:00] Đã tra ra thân phận thật của người mất đồ chưa?

[00:21:03] Chưa.

[00:21:04] Tôi vừa mới bắt đầu tra,

[00:21:05] Đội trưởng Hồ liền bảo tôi dừng lại.

[00:21:08] Tại sao?

[00:21:09] Tôi sợ cậu ấy làm lỡ công việc thường ngày.

[00:21:13] Tôi hiểu rồi.

[00:21:14] Tiết Băng.

[00:21:16] Còn vấn đề gì nữa không?

[00:21:17] Có.

[00:21:19] Đội trưởng Hồ.

[00:21:20] Anh và Hải Dương chỉ nói về chuyện người mất đồ thôi sao?

[00:21:23] Cậu không tin?

[00:21:25] Đúng vậy.

[00:21:26] Hai người nhất định còn nói chuyện khác.

[00:21:28] Nếu không cảm xúc của Hải Dương sẽ không kích động như vậy.

[00:21:31] Nói thật cho cậu biết,

[00:21:32] không nói chuyện khác.

[00:21:34] Vậy tôi hỏi anh tiếp.

[00:21:35] Hải Dương hôm đó...

[00:21:36] Tiết Băng!

[00:21:38] Bây giờ cần giải quyết là nguyên nhân tử vong của Hải Dương.

[00:21:41] Chuyện khác sau này hãy nói từ từ.

[00:21:45] Mọi người đối với kết luận Hải Dương tử vong do điện giật

[00:21:47] còn có ý kiến nào khác không?

[00:21:51] Tiết Băng.

[00:21:52] Cậu thì sao?

[00:21:56] Về mặt kỹ thuật mà nói,

[00:21:58] không có.

[00:21:59] Vậy kết luận cứ định như vậy.

[00:22:01] Cục trưởng Đường.

[00:22:02] Tan họp.

[00:22:11] Chuyện Lão Hồ tìm Hải Dương không cần thiết phải nói trước mặt mọi người.

[00:22:15] Hai người bây giờ nói đi.

[00:22:17] Rốt cuộc là sao?

[00:22:18] Tôi muốn biết Đội trưởng Hồ tìm Hải Dương rốt cuộc đã nói những gì.

[00:22:22] Lão Hồ.

[00:22:23] Anh nói đi.

[00:22:24] Tôi biết được Tiết Băng lại đang hoạt động riêng.

[00:22:26] Tôi rất tức giận.

[00:22:27] Liền muốn tìm Hải Dương để tìm hiểu tình hình.

[00:22:30] Sao anh biết Tiết Băng đang tra về người mất đồ?

[00:22:33] Ông chủ quán bar Tái Hồi Thủ, A Kiên, nói.

[00:22:35] Tôi gọi Hải Dương đến nhà tôi.

[00:22:37] Lúc nóng giận đã nói vài lời nặng nề.

[00:22:40] Đã nói lời nặng nề gì?

[00:22:42] Tôi bảo Hải Dương nói với Tiết Băng,

[00:22:45] chuyện tìm người mất đồ,

[00:22:46] giao cho người khác làm trước.

[00:22:49] Sau đó tôi nói chuyện điều động công tác

[00:22:51] cho cậu ấy biết.

[00:22:53] Sau đó tôi rất hối hận.

[00:22:55] Lời nói có hơi nặng.

[00:22:57] Tôi định đợi Hải Dương từ Bắc Kinh trở về,

[00:22:59] sẽ giải thích với cậu ấy.

[00:23:01] Tiết Băng.

[00:23:03] Có khác với những gì cậu biết không?

[00:23:04] Tương đối giống.

[00:23:06] Nhưng chỉ nói những lời này,

[00:23:07] tôi nghĩ cảm xúc của Hải Dương sẽ không dao động lớn như vậy.

[00:23:11] Tôi với Hải Dương chỉ nói có thế thôi.

[00:23:13] Không có gì khác.

[00:23:14] Tôi không tin.

[00:23:15] Được thôi.

[00:23:16] Nhưng cậu phải đưa ra bằng chứng.

[00:23:20] Tôi không có bằng chứng.

[00:23:23] Chuyện này đến đây là kết thúc.

[00:23:25] Không ai được nhắc lại nữa.

[00:23:28] Vậy được.

[00:23:29] Không có chuyện gì khác,

[00:23:30] tôi đi trước đây.

[00:23:39] Tiết Băng.

[00:23:41] Tại sao cậu cứ bám riết không tha Lão Hồ?

[00:23:45] Tôi không tin Đội trưởng Hồ thật sự sẽ vì những lời mình đã nói

[00:23:48] mà cảm thấy hối hận.

[00:23:50] Ông ấy không phải loại người đó.

[00:23:52] Cho dù là vậy,

[00:23:54] tại sao cậu lại liên hệ ông ấy với cái chết của Hải Dương?

[00:23:57] Tôi không có ý gì khác.

[00:24:00] Tôi chỉ là không thể chấp nhận Hải Dương cứ thế mà chết.

[00:24:06] Lúc đó cậu ấy đang nấu cơm.

[00:24:09] Tôi đang viết di thư.

[00:24:12] Chúng tôi đã nói rất nhiều.

[00:24:15] Nói đến chuyện kết hôn.

[00:24:18] Cũng nói đến cái chết.

[00:24:21] Sau đó cậu ấy bị Đội trưởng Hồ gọi đi.

[00:24:25] Về liền cãi nhau một trận với tôi.

[00:24:29] Tôi tức giận bỏ đi khỏi ký túc xá.

[00:24:33] Đợi đến khi tôi trở về,

[00:24:37] cậu ấy đã chết rồi.

[00:24:57] Sư phụ.

[00:25:00] Tôi rất khó chịu.

[00:25:05] Một người khỏe mạnh,

[00:25:07] cứ thế mà chết rồi.

[00:25:10] Tôi nghĩ không thông.

[00:25:20] Trong lòng cậu bây giờ chắc chắn đang rối bời.

[00:25:24] Tôi cũng vậy.

[00:25:26] Cậu và Hải Dương là những người học trò giỏi nhất tôi từng dẫn dắt.

[00:25:32] Tôi biết cả cậu và Hải Dương đều không phải người sợ chết.

[00:25:35] Cậu cảm thấy cậu ấy chết quá tức tưởi.

[00:25:41] Tôi hy vọng cậu bình tĩnh suy nghĩ một chút.

[00:25:44] Trên thế giới này quả thực có rất nhiều

[00:25:46] chuyện ngẫu nhiên xảy ra.

[00:25:49] Dù cho cậu cảm thấy nó không thể tin nổi,

[00:25:52] nhưng chúng quả thực đã xảy ra như vậy.

[00:26:00] Làm cảnh sát bao nhiêu năm,

[00:26:03] tôi đã mất đi mấy người đồng đội.

[00:26:06] Tình cảm giữa chúng tôi,

[00:26:09] cũng giống như cậu và Hải Dương.

[00:26:13] Có một lần tôi cùng một đồng đội xuống nông thôn phá án.

[00:26:16] Lúc đó đều đi xe đạp.

[00:26:19] Vụ án phá rất đẹp.

[00:26:21] Trên đường về nhà,

[00:26:23] đồng đội của tôi mệt quá ngủ gật.

[00:26:25] Cậu ấy ngã vào một con mương nhỏ.

[00:26:28] Bụng bị ghi đông xe đâm vào.

[00:26:32] Tôi tìm xe đẩy từ nhà dân đưa cậu ấy đến bệnh viện.

[00:26:36] Trên đường đi cậu ấy đau không chịu nổi.

[00:26:39] Cậu ấy nắm chặt tay tôi.

[00:26:43] Cậu ấy bị vỡ lá lách.

[00:26:45] Chết trên đường đến bệnh viện.

[00:26:50] Cho đến bây giờ,

[00:26:52] tôi vẫn có thể cảm nhận được tay cậu ấy ở trong tay tôi,

[00:26:55] từ từ cứng lại, lạnh đi.

[00:26:59] Nhưng lúc đó,

[00:27:01] tôi cũng khó chấp nhận.

[00:27:03] Cảm thấy mọi thứ đều không có ý nghĩa.

[00:27:05] Thậm chí còn có ý định từ chức.

[00:27:08] Người nào lúc mới làm cảnh sát hình sự mà không hào hùng vạn trượng.

[00:27:12] Làm lâu rồi cậu mới biết,

[00:27:14] nghề này tuyệt đối không huy hoàng như cậu tưởng tượng.

[00:27:18] Phần nhiều là bình thường, vụn vặt.

[00:27:21] Và cả hiện thực khiến người ta bất lực.

[00:27:24] Chúng ta cũng là người bình thường.

[00:27:26] Sống cũng sẽ rất tẻ nhạt, thậm chí chết đi cũng rất tẻ nhạt.

[00:27:30] Nhưng chúng ta không thể từ bỏ.

[00:27:32] Vẫn phải làm tiếp.

[00:27:34] Điều này cần phải không ngừng điều chỉnh bản thân.

[00:27:38] Thời khắc mấu chốt dám xả thân đương nhiên là anh hùng.

[00:27:42] Trong sự bình thường tẻ nhạt vẫn có thể kiên trì,

[00:27:45] vẫn không thay đổi ý định ban đầu thì càng là anh hùng.

[00:27:51] Cục trưởng Đường.

[00:27:53] Con hiểu rồi.

[00:27:55] Tôi biết cậu sẽ hiểu.

[00:27:58] Nhưng chuyện này ảnh hưởng đến cậu

[00:28:00] sẽ không nhanh chóng qua đi đâu.

[00:28:02] Vẫn sẽ có lúc tái phát.

[00:28:05] Bất cứ lúc nào cậu khó chịu có thể đến tìm tôi.

[00:28:09] Chỉ cần tôi vẫn còn ở Giang Thành.

[00:28:12] Hai ta nói chuyện,

[00:28:13] uống rượu,

[00:28:14] đánh bóng,

[00:28:15] sao cũng được.

[00:28:18] Cục trưởng Đường.

[00:28:21] Cảm ơn.

[00:28:22] Thực ra người tôi nên cảm ơn là các cậu.

[00:28:26] Tuy tôi không có phúc hưởng niềm vui gia đình,

[00:28:29] nhưng các cậu đã cho tôi cảm nhận được tình cảm của một người cha.

[00:28:34] Sư phụ.

[00:28:36] Được rồi.

[00:28:38] Không nói nữa.

[00:28:41] Cho cậu nghỉ mấy ngày.

[00:28:43] Đưa em gái Hải Dương đi Bắc Kinh chữa bệnh.

[00:28:45] Chuyện khác sau này hãy nói.

[00:28:49] Cảm ơn ngài,

[00:28:50] Cục trưởng Đường.

[00:28:54] Chú.

[00:28:55] Chú đến rồi.

[00:28:57] Đây là báo cáo điều tra tai nạn của Hải Dương.

[00:29:26] Hải Muội.

[00:29:29] Tuy em không nói chuyện,

[00:29:33] nhưng anh biết,

[00:29:35] em nhất định sẽ nhớ đến anh trai em.

[00:29:39] Vì cậu ấy yêu thương em như vậy.

[00:29:43] Nguyện vọng duy nhất của cậu ấy

[00:29:45] chính là chữa khỏi bệnh cho em.

[00:29:47] Bây giờ cậu ấy không thể hoàn thành nguyện vọng này nữa,

[00:29:57] anh sẽ thay cậu ấy hoàn thành.

[00:30:03] Em hiểu rồi,

[00:30:05] đúng không?

[00:31:23] Chào anh.

[00:31:26] Sợ anh cô đơn,

[00:31:28] đến bầu bạn với anh.

[00:31:32] Cảm ơn.

[00:32:27] Hôm nay gọi anh đến là muốn nói chuyện với anh một chút

[00:32:30] về vấn đề bổ nhiệm Cục trưởng Cục Công an của các anh.

[00:32:33] Tôi biết rồi.

[00:32:35] Phương án đề bạt tôi đã bị bác bỏ.

[00:32:38] Hy vọng anh không có tâm tư,

[00:32:40] an tâm công tác.

[00:32:41] Thị trưởng Văn.

[00:32:43] Tôi không thể không có suy nghĩ.

[00:32:46] Nhưng tôi sẽ hỗ trợ tốt cho cục trưởng mới.

[00:32:49] Ngoài ra,

[00:32:51] tôi muốn biết

[00:32:53] ứng cử viên cho chức cục trưởng mới là ai.

[00:32:56] Chắc chắn sẽ không phải là người trong thành phố Giang Thành.

[00:32:59] Tôi chỉ có thể nói nhiều thế thôi.

[00:33:02] Đội trưởng Hồ.

[00:33:04] Tôi muốn xin nghỉ phép đưa em gái Hải Dương đi chữa bệnh.

[00:33:10] Được.

[00:33:12] Tôi cho cậu nửa tháng.

[00:33:13] Vậy tôi đi đây.

[00:33:16] Cậu khoan đã.

[00:33:24] Tiết Băng à.

[00:33:26] Làm cảnh sát hình sự sẽ gặp phải rất nhiều tình huống như vậy.

[00:33:30]

[00:33:33]

[00:33:38] nhưng đối với tôi thì không.

[00:33:39] Tôi hiểu tâm trạng của cậu.

[00:33:43] Chính vì Hải Dương đã ra đi,

[00:33:44] cậu càng phải nỗ lực gấp bội.

[00:33:47] Gánh vác phần trách nhiệm của cậu ấy.

[00:33:50] Như vậy mới được coi là một cảnh sát hình sự thực thụ,

[00:33:53] một người bạn thực thụ.

[00:33:58] Hải Dương cũng là một cảnh sát hình sự.

[00:34:00] Nhưng rồi thì sao chứ?

[00:34:02] Chẳng phải vẫn chết một cách tức tưởi như vậy sao?

[00:34:06] Điều này và cảnh sát hình sự mà tôi hiểu

[00:34:09] không phải là một khái niệm.

[00:34:10] Cậu nghĩ làm cảnh sát hình sự là khái niệm gì?

[00:34:14] Đều sống vĩ đại,

[00:34:15] chết vinh quang?

[00:34:18] Không thể nào.

[00:34:20] Cảnh sát hình sự cũng là một người bình thường.

[00:34:23] Bất kể cậu là ai,

[00:34:24] sinh mệnh chỉ có một lần.

[00:34:28] Ai cũng muốn sống tốt một chút.

[00:34:31] Nhưng không do cậu quyết định.

[00:34:33] Cái chết cũng vậy.

[00:34:35] Ai cũng muốn chết đẹp một chút,

[00:34:38] điều đó càng không do cậu quyết định.

[00:34:44] Cậu về bình tĩnh lại một chút.

[00:34:48] Suy nghĩ về công việc,

[00:34:50] rồi nói cho tôi biết.

[00:34:54] Vâng.

[00:35:02] Đội trưởng Hồ.

[00:35:03] Mấy hôm nay Tiết Băng tâm trạng không tốt,

[00:35:05] ngài đừng để bụng.

[00:35:07] Tôi sao lại để bụng chứ?

[00:35:10] Tôi để bụng là chuyện trong vụ án.

[00:35:13] Tôi cứ cảm thấy chuyện này quá trùng hợp.

[00:35:16] Cam Vị Đông và Hải Dương lần lượt chết.

[00:35:19] Hơn nữa đều thuộc về tử vong tự nhiên, không tìm ra bất cứ kẽ hở nào.

[00:35:23] Cậu tin không?

[00:35:24] Tôi đương nhiên sẽ không tin.

[00:35:26] Nhất là nguyên nhân cái chết của Cam Vị Đông.

[00:35:31] Tôi luôn có một cảm giác,

[00:35:34] có lẽ sắp có chuyện xảy ra,

[00:35:36] hơn nữa là chuyện lớn.

[00:35:38] Ý ngài là sau cái chết của Cam Vị Đông ẩn giấu một âm mưu?

[00:35:41] Tiểu Trọng.

[00:35:43] Nâng cao cảnh giác một chút.

[00:35:45] Tôi hiểu.

[00:35:47] Nhưng bắt đầu từ đâu ạ?

[00:35:50] Để tôi nghĩ thêm đã.

[00:35:52] Cậu thì... quan tâm đến Tiết Băng nhiều hơn.

[00:35:55] Cậu ta vốn đã có tính ngang bướng.

[00:35:57] Thêm vào chuyện của Hải Dương,

[00:36:00] tôi thật sự sợ cậu ta làm ra chuyện gì đó.

[00:36:04] Vâng.

[00:36:09] Chu Lâm.

[00:36:13] Sao anh lại ở đây?

[00:36:15] Em có thời gian không?

[00:36:16] Nhưng bây giờ em phải phẫu thuật ngay.

[00:36:19] Anh có lời muốn nói với em.

[00:36:23] Vậy đi.

[00:36:24] Anh về trước đi.

[00:36:25] Đợi em làm xong phẫu thuật sẽ đi tìm anh.

[00:36:32] Anh về trước đi.

[00:36:34] Có lời gì đợi em làm xong phẫu thuật,

[00:36:37] để anh nói cho đã, được không?

[00:36:44] Bệnh nhân không đợi được nữa rồi.

[00:36:45] Bác sĩ Chu, bắt đầu ngay đây.

[00:36:48] Về đi.

[00:36:49] Em vào trước đây.

[00:37:41] Chu Lâm.

[00:37:43] Tôi có một số tài liệu ngoại văn mới.

[00:37:45] Cô giúp tôi xem qua nhé.

[00:37:47] Xin lỗi viện trưởng.

[00:37:47] Hôm nay tôi có chút việc gấp.

[00:37:49] Hôm khác tôi dịch giúp ông được không?

[00:38:27] Hơn ba tiếng.

[00:38:30] Anh cứ ngồi đợi như vậy sao?

[00:38:34] Lâu vậy sao?

[00:38:44] Hay là chúng ta...

[00:38:46] Đúng vậy.

[00:38:47] Tìm một nơi ngồi đi.

[00:39:07] Sao anh lại có thể ngồi đợi ngốc nghếch ở đó chứ?

[00:39:09] Không phải em đã bảo anh về ký túc xá đợi em sao?

[00:39:11] Phẫu thuật xong sẽ tìm anh mà.

[00:39:16] Không biết.

[00:39:19] Anh cũng không biết tại sao

[00:39:21] lại ngồi đợi lâu như vậy.

[00:39:25] Không phải anh không biết.

[00:39:27] Anh là không muốn về ký túc xá để đối mặt với cái chết của Hải Dương nữa.

[00:39:34] Tôi cảm thấy trong lòng trống rỗng.

[00:39:39] Dường như mình đang trôi nổi.

[00:39:42] Anh phải vững vàng lên.

[00:39:44] Vì không có lựa chọn nào khác.

[00:39:52] Tôi mời cô uống rượu,

[00:39:53] được không?

[00:39:57] Muốn em cùng anh

[00:40:00] say một trận?

[00:40:02] Rất lâu trước đây tôi từng say một lần.

[00:40:05] Rất khó chịu.

[00:40:07] Sau đó tôi thề sẽ không bao giờ say nữa.

[00:40:10] Nhưng hôm nay tôi muốn phá lệ,

[00:40:13] say thêm một lần nữa.

[00:40:16] Được.

[00:40:18] Em đi cùng anh.

[00:40:31] Hôm đó,

[00:40:33] nếu như tôi ở đó,

[00:40:37] tôi có thể cứu cậu ấy.

[00:40:41] Tôi có thể cứu cậu ấy.

[00:40:44] Như vậy Hải Dương sẽ không chết.

[00:40:47] Đúng không?

[00:40:50] Đó không phải lỗi của anh.

[00:40:52] Lỗi của tôi.

[00:40:55] Nếu không phải tôi rủ anh đi quán bar,

[00:40:58] anh đã không đi,

[00:41:01] sẽ ở cùng với Hải Dương.

[00:41:05] Người đáng tự trách,

[00:41:07] là em.

[00:41:10] Cho dù tôi không đi quán bar,

[00:41:12] tôi cũng sẽ không quay về.

[00:41:16] Tôi cãi nhau với cậu ấy.

[00:41:22] Tôi...

[00:41:23] tại sao tôi lại phải cãi nhau với cậu ấy chứ?

[00:41:29] Tôi...

[00:41:32] Là tôi.

[00:41:34] Cứ như vậy,

[00:41:38] tôi cứ như một ông lão mất cây gậy chống.

[00:41:45] Phép so sánh này không chính xác lắm, đúng không?

[00:41:50] Những người cùng sinh ra tử vào như các anh,

[00:41:53] có thể không quan tâm đến cái chết của mình,

[00:41:56] nhưng lại rất coi trọng cái chết của đồng đội.

[00:41:59] 却看得很重

[00:42:02] Có lẽ là đã đem nỗi sợ hãi về cái chết của mình

[00:42:05] chiếu rọi lên người đồng đội.

[00:42:08] Chết, tôi không có gì không thể chấp nhận.

[00:42:11] Chúng tôi chính là làm nghề này.

[00:42:15] Kể từ ngày bắt đầu làm,

[00:42:17] đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết.

[00:42:21] Điều tôi không thể chấp nhận là cách chết của Hải Dương.

[00:42:25] Quá tức tưởi.


 0 Komentari sort   Poredaj po