Người Bố Xa Lạ -

37/52 סרטונים

Người Bố Xa Lạ tập 37 vietsub - Lee Joon, Jung So Min

0 צפיות· 08/20/25
duongvu88
duongvu88
3 מנויים
3

Bạn đang tìm một bộ phim gia đình Hàn Quốc vừa hài hước vừa cảm động để "chữa lành" tâm hồn? "Người Bố Xa Lạ" chính là lựa chọn không thể tuyệt vời hơn!
Cuộc sống của một gia đình bình thường bỗng đảo lộn khi ngôi sao Ahn Joong Hee (Lee Joon) xuất hiện và tự nhận là con trai của ông bố Byun Han Soo. Từ đây, bí mật động trời được chôn giấu suốt 35 năm dần hé lộ, kéo theo vô số tình huống dở khóc dở cười.
Cùng theo dõi hành trình đầy tiếng cười, nước mắt và những bài học sâu sắc về tình thân. Đừng bỏ lỡ phản ứng hóa học bùng nổ của cặp đôi "oan gia" Lee Joon - Jung So Min và câu chuyện tình yêu "cười ra nước mắt" của Lee Yoo Ri!

להראות יותר

[00:00:00] ĐƠN CAM KẾT PHẪU THUẬT

[00:00:02] Như hôm qua tôi đã giải thích.

[00:00:03] Xin hãy đọc lại thật kỹ và ký tên.

[00:00:06] Vâng. Cảm ơn.

[00:00:08] Jeong Hwan à, mẹ sợ quá.

[00:00:11] Ôi, ông không thể cứ thế mà ký được.

[00:00:16] Đó là đơn cam kết phẫu thuật cho vợ ông.

[00:00:18] Trước khi ký, ông phải đọc cho kỹ chứ.

[00:00:20] Bà im lặng đi.

[00:00:23] Trời ơi.

[00:00:24] Của anh đây, bác sĩ. Cảm ơn.

[00:00:27] - Giường mổ đang đến. - Được rồi.

[00:00:29] - Bà ấy sẽ được đưa vào phòng phẫu thuật. - Vâng, cảm ơn.

[00:00:38] Bà cũng đã nghe bác sĩ giải thích rồi mà.

[00:00:41] Chắc chắn bác sĩ đưa tôi ký đúng đơn.

[00:00:43] Không phải thế sao?

[00:00:45] Vẫn phải kiểm tra lại. Ai mà biết được.

[00:00:48] Phẫu thuật nội soi hiếm khi có tác dụng phụ.

[00:00:51] Vết sẹo cũng nhỏ và sẽ lành sau vài ngày.

[00:00:54] Đừng có bình thản như vậy.

[00:00:56] Mẹ chưa từng ở bệnh viện bao giờ.

[00:00:58] Con biết mẹ sợ tiêm đến nhường nào mà.

[00:01:02] Đừng bắt tôi phải nhắc lại nữa.

[00:01:05] Cuộc phẫu thuật này không nguy hiểm.

[00:01:07] Vị bác sĩ vừa ra khỏi phòng là một trong những chuyên gia hàng đầu.

[00:01:11] Đúng không?

[00:01:12] Bà chỉ cần ngủ một giấc, đến khi tỉnh dậy,

[00:01:16] thì đã nằm trong phòng này rồi.

[00:01:19] Mẹ à, phẫu thuật gì cũng cần thư giãn.

[00:01:23] Mẹ đừng nói mẹ sợ hay lo lắng nữa.

[00:01:30] Tới rồi.

[00:01:32] Đến lúc đi rồi.

[00:01:33] Vâng.

[00:01:34] Jeong Hwan à.

[00:01:35] Đừng lo. Mẹ sẽ ổn thôi.

[00:01:52] Jeong Hwan à.

[00:01:53] - Mẹ. - Ừ?

[00:01:54] Sẽ ổn cả thôi. Đừng lo lắng quá.

[00:01:57] Sẽ ổn thôi mẹ.

[00:02:00] Bà ngủ rồi tỉnh dậy là xong cả thôi.

[00:02:20] Hôm nay bố vất vả rồi.

[00:02:22] Bố ngồi nghỉ đi ạ.

[00:02:42] Bố đâu rồi?

[00:02:48] Đi ăn rồi hả?

[00:02:51] Bố mà không được ăn đúng giờ thì sẽ cho rằng sắp tận thế rồi.

[00:02:57] Không ngờ bố thẳng thừng vậy.

[00:03:02] Em thưởng cho anh một điểm vì đã dũng cảm.

[00:03:05] Hôm qua anh ngầu lắm.

[00:03:09] Đâu có.

[00:03:10] Có mà. Anh đã đúng khi bảo vệ mẹ.

[00:03:15] Rất đáng khen.

[00:03:18] Cảm ơn em.

[00:03:21] Bố không quan tâm mẹ nữa từ khi nào vậy?

[00:03:26] Ông ấy lúc nào cũng thế.

[00:03:29] Hồi còn là phóng viên, anh tưởng là do ông ấy bận.

[00:03:34] Nhưng sau khi nghỉ hưu,

[00:03:36] ông ấy cũng vẫn thế.

[00:03:39] Chắc bởi vậy mà mẹ cuồng anh

[00:03:42] và dựa dẫm anh rất nhiều.

[00:03:47] Giờ em đã hiểu mẹ chút nào chưa?

[00:03:52] Ở một mức độ nào đó, em cũng hiểu được bà ấy.

[00:03:56] Nhưng hiểu không đồng nghĩa với chấp nhận.

[00:04:01] Phải. Anh hiểu.

[00:04:05] ĐANG PHẪU THUẬT

[00:04:06] ĐANG HỒI PHỤC

[00:04:07] Vừa kết thúc rồi.

[00:04:09] - Ừ. - Đi thôi.

[00:04:19] Em mệt không? Muốn về nhà trước không?

[00:04:22] Anh cũng mệt mà.

[00:04:23] Đợi bố trở lại, chúng ta cùng về.

[00:04:26] Mà bố đi đâu rồi nhỉ?

[00:04:28] Trời ơi.

[00:04:29] Anh gọi cho bố đi.

[00:04:31] Ừ.

[00:04:34] Sao giờ bố mới trở…

[00:04:36] Bố.

[00:04:38] Bố đến phòng tắm hơi à?

[00:04:41] Bố thấy mệt mỏi và khó chịu nên đến đó một lát.

[00:04:46] Đợi ngoài phòng mổ cũng chẳng ích gì mà.

[00:04:51] Phẫu thuật thành công chứ?

[00:04:55] Vâng, thành công rồi.

[00:04:57] Hôm nay mẹ sẽ ngủ cả ngày.

[00:04:59] Bọn con về nhà đây.

[00:05:02] Ngày mai tụi con phải đi làm.

[00:05:03] Tối mai con sẽ trông mẹ thay bố.

[00:05:06] Đêm nay và ngày mai bố ở lại đây đi.

[00:05:09] Con muốn bố ở đây hả?

[00:05:11] Vợ bố ốm thì còn ai ở đây được nữa?

[00:05:15] Bố là người giám hộ hợp pháp và là chồng của mẹ.

[00:05:20] Tối mai con sẽ trông thay bố mà.

[00:05:27] Được rồi.

[00:06:01] Hai người hoàn toàn khác nhau.

[00:06:05] Người bố mình tìm thấy

[00:06:07] không phải bố ruột của mình sao?

[00:06:10] Mình tìm nhầm người ư?

[00:06:14] Sao ông ấy lại nhận là bố mình chứ?

[00:06:17] Tại sao lại nhận mình làm con?

[00:06:25] Không, thật vô lý.

[00:06:31] MẸ

[00:06:33] ĐANG GỌI

[00:06:41] Số máy vừa gọi….

[00:07:02] Mẹ, mẹ có biết người trong ảnh không?

[00:07:18] AN JUNG HUI

[00:07:30] Sao cười khúc khích thế?

[00:07:32] - Xem báo về Jung Hui à? - Vâng.

[00:07:35] Tất cả đều nói tốt về anh ấy.

[00:07:39] Thời của anh ấy tới rồi.

[00:07:41] Cô trung thành thật. Vẫn dõi theo anh ấy.

[00:07:44] Tôi từng là quản lý của anh ấy mà.

[00:07:47] Cô đến phòng thử đồ lấy trang phục cho buổi chụp ảnh của Seong Jun nhé.

[00:07:52] Vâng.

[00:07:58] May quá.

[00:08:00] Chẳng ai để tâm đến bố hay bê bối hẹn hò của anh ấy.

[00:08:04]

[00:08:08]

[00:08:24] Cô có biết gì

[00:08:26] về chuyện hoang đường này không?

[00:08:30] Người bố tôi tìm thấy sau 35 năm

[00:08:33] có thể không phải là bố tôi.

[00:08:37] Cô và tôi không phải anh em ư? Vậy thì tôi có thể thích cô không?

[00:08:42] Tuyệt.

[00:08:43] Mình có nên vui mừng không?

[00:10:13] Phải nhìn đường đi chứ.

[00:10:23] Cảm ơn anh.

[00:10:41] Mình bị sao thế này?

[00:10:43] Chắc do bất ngờ quá thôi. Bất ngờ quá.

[00:11:06] Gì vậy, sao lại đến đột ngột thế? May cho anh là có bệnh nhân vừa hủy hẹn.

[00:11:10] Lần sau phải gọi trước khi đến nhé.

[00:11:15] Có chuyện gì vậy?

[00:11:17] Nghe qua điện thoại, có vẻ là gấp lắm.

[00:11:23] Tôi chỉ

[00:11:26] vô cùng bối rối.

[00:11:31] Tôi đã gặp được một người,

[00:11:34] và tôi không chắc…

[00:11:39] liệu đó có phải là người tôi muốn gặp.

[00:11:42] Nói đơn giản đi.

[00:11:46] Không có vết sẹo trên lưng ông ấy.

[00:11:49] Ký ức và ảnh đều không khớp.

[00:11:54] Đúng là ông ấy rồi.

[00:11:57] Nhưng cũng không thể nào là ông ấy.

[00:12:00] Như cô từng nói, ký ức

[00:12:04] luôn có thể thay đổi, phai nhạt và vết sẹo

[00:12:07] là từ 36 hay 37 năm trước.

[00:12:12] Nên theo thời gian, có thể đã mờ đi.

[00:12:19] Có thể lắm.

[00:12:22] Có thể phẫu thuật xóa sẹo mà.

[00:12:25] Cũng có khả năng đó.

[00:12:27] Nhưng nếu không phẫu thuật,

[00:12:29] thì dù bao nhiêu năm trôi qua,

[00:12:31] vết sẹo sẽ không tự nhiên biến mất.

[00:12:43] Hai người trong hai tấm ảnh này. Có thể là cùng một người không?

[00:12:49] Dựa vào hai tấm ảnh này, thì là hai người khác nhau.

[00:12:54] Có nhiều người ngoài đời hoàn toàn khác trong ảnh.

[00:12:57] Có người nói tôi trông rất khác trong ảnh.

[00:13:11] Cũng có người như vậy.

[00:13:14] Nhưng ký ức của ông ấy không khớp,

[00:13:16] không có sẹo,

[00:13:18] và ảnh chụp cũng không khớp.

[00:13:21] Chẳng phải rất kỳ lạ à?

[00:13:23] Có cùng lúc ba điểm bất thường.

[00:13:27] Như thế có phổ biến không?

[00:13:29] Em mà là anh, em sẽ nghĩ đây là hai người khác nhau.

[00:13:38] Người này là ai vậy?

[00:13:48] Cảm ơn cô. Tôi đi đây.

[00:14:20] Ăn trái cây thôi.

[00:14:22] - Ăn trái cây nào. - Cảm ơn nhé.

[00:14:24] - Nĩa đây. - Vâng.

[00:14:26] Mẹ à, mẹ nên nói với bọn con là mẹ được mời tham gia chương trình chứ.

[00:14:30] Để tụi con còn đến cổ vũ cho mẹ.

[00:14:33] Em không thể nói do mẹ cấm đấy.

[00:14:38] Bà đỉnh quá. Bà được lên TV rồi.

[00:14:41] Chờ mà xem bà cháu ngầu cỡ nào.

[00:14:43] Thật sao? Mẹ vào được tới vòng nào?

[00:14:46] Con không được hỏi đâu.

[00:14:48] Min Ha à, cái đó gọi là gì nhỉ?

[00:14:50] - Làm lộ kết quả, bà ạ. - Ừ, cái đó đấy.

[00:14:53] - Xin chào các quý vị. - Bắt đầu rồi. Im lặng.

[00:14:56] Thí sinh tiếp theo đến từ phường Ogeum, Suwon.

[00:14:59] Bà Kim Mal Bun. Chào mừng bà.

[00:15:02] KIM MAL BUN, 77 TUỔI

[00:15:04] Bà không trang điểm kìa.

[00:15:06] Lẽ ra phải nhờ cháu chứ.

[00:15:08] - Thật sao? - Cố lên mẹ!

[00:15:09] Sao mẹ không mượn đồ của con mặc?

[00:15:11] Trật tự, đến lượt mẹ rồi.

[00:15:13] Khi hai người thân thiết, người ta nói họ chia sẻ hai…

[00:15:16] - Tôi. - Vâng, bà Kim Mal Bun?

[00:15:18] Phải là gan và túi mật không?

[00:15:19] "Gan và túi mật". Đúng vậy.

[00:15:24] Cứ tưởng bà trả lời sai rồi.

[00:15:27] - Bà Kim Mal Bun. - Đóng góp.

[00:15:29] Chính xác.

[00:15:32] Hòa thuận?

[00:15:34] "Hòa thuận" là câu trả lời chính xác!

[00:15:36] - Bà ơi. - Bà giỏi quá.

[00:15:38] Sao mẹ đoán đúng hết được vậy?

[00:15:43] Bà đỉnh thật đấy.

[00:15:47] Số năm, anh ấy đến cuối cùng.

[00:15:49] Số sáu là gì ạ?

[00:15:52] Số sáu là…

[00:15:54] Xem nào.

[00:15:55] Bà ơi, làm ơn.

[00:15:58] Nam Mô A Di Đà Phật. Amen. Hallelujah!

[00:16:02] - Vâng? - Cả hai cách.

[00:16:04] Cả hai cách. Công bố câu trả lời đúng nào.

[00:16:10] Thật đáng tiếc.

[00:16:13] Rất tiếc là bà đã trả lời không chính xác.

[00:16:15] Không.

[00:16:16] Cùng vỗ tay nào.

[00:16:21] Bà ơi, cháu respect bà thật đấy.

[00:16:24] Cháu cũng vậy. Respect.

[00:16:26] Tụi cháu nói cái gì thế?

[00:16:28] Nghĩa là hai em nể bà đấy.

[00:16:31] Vậy sao?

[00:16:32] Con cũng respect mẹ lắm.

[00:16:35] Mẹ làm con bất ngờ quá.

[00:16:37] Mẹ của con thật tuyệt vời.

[00:16:39] Mẹ ơi, tuyệt vời quá.

[00:16:41] Khó lắm mới có can đảm tham gia mấy chương trình như vậy.

[00:16:44] Sau mẹ vào tới vòng chung kết hay vậy?

[00:16:46] Mẹ không hồi hộp sao?

[00:16:48] Dù có lạc vào hang cọp, nếu cảnh giác, thì vẫn sẽ sống sót.

[00:16:53] Mẹ đã cảnh giác và trả lời đúng vài câu.

[00:16:56] Chưa kịp nhận ra, thì đã vào vòng chung kết rồi.

[00:17:00] Mẹ giỏi thật đấy, mẹ à.

[00:17:02] - Cảm ơn con. - Mẹ là tuyệt nhất.

[00:17:04] Trời ơi.

[00:17:14] Jung Hui à, có về muộn lắm không?

[00:17:18] Mẹ mình giỏi quá, phải không?

[00:17:20] Khi bị đặt vào tình thế đó, ít ai nhớ được câu trả lời.

[00:17:24] Làm sao mẹ đoán đúng hết nhỉ?

[00:17:26] Bà ấy là mẹ bà mà.

[00:17:28] Cực kỳ bản lĩnh.

[00:17:30] Nghe cứ như vừa đánh vừa xoa.

[00:17:34] Tôi khen hai người mà.

[00:17:36] Đi ngủ đi. Tôi sẽ xuống lầu một lát.

[00:17:38] Ừ.

[00:17:39] - Đừng ở đó lâu quá đấy. - Tôi biết rồi.

[00:17:54] Hôm nay nó về muộn thật.

[00:17:57] Bình thường sẽ nhắn tin báo trước mà.

[00:18:35] Không thể nào đâu.

[00:18:48] Vì thế nên không muốn gặp mẹ mình sao?

[00:18:59] - Nghe này. - Ông biết An Su Jin phải không?

[00:19:03] Ông không biết đó là ai sao?

[00:19:06] Cô An Su Jin sao?

[00:19:07] Phải, An Su Jin đấy.

[00:19:11] Tôi là con trai bà ấy,

[00:19:14] ông Byun Han Soo.

[00:19:26] Vậy lý do ông ấy không nhớ được

[00:19:32] hay không nhận ra tên mẹ lần đầu…

[00:19:35] Nhưng tại sao?

[00:19:37] Nếu không phải thì sao lại nhận là bố mình?

[00:19:40] Vì mình là người nổi tiếng sao? Mẹ nói đúng rồi sao?

[00:19:42] Ông ấy làm vậy thì được gì?

[00:19:45] Không được gì cả. Còn bị chỉ trích là kẻ đào mỏ.

[00:19:51] Nếu không phải vì tiền,

[00:19:54] thì có phải do không thể nói sự thật?

[00:19:57] Tại sao không thể?

[00:20:00] Vậy bố ruột của mình đâu?

[00:20:47] Ông xã, để tôi đi cùng ông.

[00:20:50] Phải làm xong trước khi bọn trẻ dậy.

[00:20:54] Cảm ơn bà nhé.

[00:21:47] Jung Hui à.

[00:21:49] Con dùng nhà vệ sinh à?

[00:21:50] Vâng. Có người đang dùng phòng kia.

[00:21:53] Con dậy sớm thế.

[00:21:55] Tối qua con về muộn quá.

[00:21:56] Chắc con mệt lắm.

[00:21:58] Con không sao. Con đi đây.

[00:22:01] Ừ.

[00:22:11] Chắc giờ nó ở đây quen thật rồi.

[00:22:14] Còn dùng nhà vệ sinh này nữa. Nào giờ nó chưa từng dùng.

[00:22:19] Chắc do không đợi được.

[00:22:21] Tôi để nó ở đâu nhỉ?

[00:22:51] TRUNG TÂM NGHIÊN CỨU GIEN NGƯỜI

[00:23:21] Bà xã.

[00:23:23] Bà vứt bàn chải của tôi rồi à?

[00:23:26] Bàn chải của ông? Đâu có. Không thấy à?

[00:23:29] Tôi không tìm thấy.

[00:23:30] Tôi không hề đụng tới nó.

[00:23:32] Vậy lấy cái mới đi.

[00:23:33] Có bàn chải dự phòng trong ngăn kéo phòng khác.

[00:23:36] Tôi mới dùng cái kia có một tuần.

[00:23:38] - Được rồi. - Ừ.

[00:23:52] Ông xã.

[00:23:57] Ông xã.

[00:24:02] Ừ. Cái gì?

[00:24:04] Tôi muốn đi vệ sinh.

[00:24:08] Đứng dậy đi đi.

[00:24:14] Đợi đã.

[00:24:18] Ôi trời ơi.

[00:24:28] Đứng dậy.

[00:24:31] Giúp tôi ngồi dậy đi chứ.

[00:24:36] Trời ơi.

[00:24:44] Ngồi dậy đi.

[00:24:45] Đau quá. Nhẹ tay thôi.

[00:24:48] Được rồi.

[00:24:52] Dép của bà này.

[00:24:58] - Trời ạ. - Nhanh lên.

[00:25:07] Được rồi.

[00:25:11] Không. Ông xã.

[00:25:14] Phải đẩy nó vào cùng tôi.

[00:25:16] Đẩy cái gì vào?

[00:25:18] Thứ đó.

[00:25:19] Túi truyền dịch hả?

[00:25:27] Của bà đây.

[00:25:41] Không được rồi.

[00:25:43] Phải thuê hộ lý thôi.

[00:25:46] Cứ thế này thì tôi phát ốm mất.

[00:25:49] Ông có phải làm gì đâu.

[00:25:53] Trời ơi.

[00:25:54] Đừng lẩm bẩm nữa, xong nhanh đi.

[00:25:59] Tôi đi ngủ tiếp đây.

[00:26:19] Trời ạ.

[00:26:21] Chắc lại làm việc cả đêm rồi.

[00:26:24] Nên bảo cô ấy ở nhà tối nay thôi.

[00:26:27] Hạt Dẻ, lên giường ngủ đi.

[00:26:31] Không, để em yên.

[00:26:33] Lên giường ngủ cho thoải mái.

[00:26:35] Cứ nằm yên. Anh đưa em vào trong.

[00:26:38] Được rồi.

[00:26:39] Đúng rồi. Ngủ ngon nhé.

[00:26:53] Ai vậy nhỉ?

[00:26:54] Anh ơi. Buổi phỏng vấn với anh Baek bắt đầu lúc 6:00 tối nay.

[00:26:59] Trời ạ. Làm sao đây?

[00:27:01] Khó lắm mới hẹn được. Không thể dời lịch.

[00:27:14] Bố ơi. Con đây.

[00:27:16] Con xin lỗi, nhưng bố có thể ở lại đó thêm một ngày không?

[00:27:20] Con nói gì vậy? Không được đâu.

[00:27:23] Tối nay bố có hẹn rồi.

[00:27:24] Con xin lỗi. Con có chuyện đột xuất.

[00:27:27] Hôm nay bố phải tham dự

[00:27:29]

[00:27:31]

[00:27:34] Mà hơn nữa,

[00:27:36] nếu còn ở lại đây, chắc bố sẽ phát ốm mất.

[00:27:40] Bố không ở lại đâu. Con phải đến đây đi.

[00:27:42] Vâng. Con biết rồi.

[00:27:48] À. Phải rồi.

[00:27:54] Bắt máy đi mà.

[00:27:58] Dì à. Dì khỏe chứ? Là cháu, Jeong Hwan ạ.

[00:28:01] Vâng. Không biết tối nay dì có bận không.

[00:28:06] Thì ra là vậy. Nếu dì có thể dời hẹn…

[00:28:12] Vâng. À, cháu hiểu. Hẹn gặp lại dì. Bảo trọng ạ.

[00:28:21] Làm sao đây?

[00:28:22] Với tính khí của mẹ, thì không thuê hộ lý được.

[00:28:28] Đành cố dời lịch phỏng vấn thôi.

[00:28:37] Jong Beom, là tôi đây. Buổi phỏng vấn…

[00:28:39] Em sẽ đến bệnh viện.

[00:28:41] Anh đi phỏng vấn đi.

[00:28:43] Tôi sẽ gọi lại sau.

[00:28:45] Em không ngủ à?

[00:28:47] Đến chiều là em kết thúc phiên tòa.

[00:28:49] Em có thể đến bệnh viện vào buổi tối.

[00:28:52] Từ 6:00 đến 9:00 tối thôi, đúng không?

[00:28:54] Ừ. Thế là quá đủ rồi.

[00:28:56] May là anh phỏng vấn gần bệnh viện.

[00:28:58] Chắc chắn 9:00 tối anh sẽ tới.

[00:29:03] Cảm ơn em, Hạt Dẻ.

[00:29:04] Nếu là mấy cuộc phỏng vấn khác thì anh đã hủy rồi.

[00:29:07] Nhưng cuộc phỏng vấn này anh đã phải hẹn cả tháng.

[00:29:11] Vậy,

[00:29:13] em có muốn anh

[00:29:16] tự trừ một điểm vì chuyện này không?

[00:29:24] Đúng. Anh hỏi thừa rồi.

[00:29:28] Anh phải bị trừ một điểm.

[00:29:32] Trừ điểm vì tội nhờ em làm tròn đạo hiếu.

[00:29:35] Ôi trời ơi.

[00:29:37] Khó lắm mới vừa được cộng một điểm. Buồn quá.

[00:29:41] Trời ạ.

[00:29:43] Trừ điểm đây.

[00:29:56] Năm, bốn, ba, hai, một. Xong.

[00:30:02] Tôi đi ăn trưa đây.

[00:30:04] Thật hết nói nổi.

[00:30:05] Đến giờ ăn trưa rồi. Nên ăn gì đây?

[00:30:10] Chủ tịch Park.

[00:30:11] Cheol Su không ăn trưa được. Nó đang bận làm việc tôi giao.

[00:30:17] Tôi với cô đi ăn trưa với nhau nhé? Tôi sẽ đãi cô món đắt tiền.

[00:30:56] Chúc cô ngon miệng.

[00:30:58] - Họ đưa nhầm món rồi à? - Sao thế?

[00:31:01] Không hợp khẩu vị của cô sao?

[00:31:03] Không. Chỉ là ít đồ ăn quá.

[00:31:06] Ăn nhiêu đây mà no được hả?

[00:31:08] Còn không đủ xỉa răng.

[00:31:09] Đây là món khai vị thôi.

[00:31:11] Còn nhiều đồ ăn lắm. Đừng lo.

[00:31:14] Vâng.

[00:31:25] Ngon quá ạ.

[00:31:34] Mau mở ra đi.

[00:31:36] Cái gì đây?

[00:31:40] Là phiên bản giới hạn.

[00:31:42] Nhờ cô, Cheol Su đã trở về nhà và đồng ý đến công ty làm việc.

[00:31:47] Đương nhiên tôi phải đền đáp.

[00:31:49] Tuyệt vời. Đẹp quá.

[00:31:52] Đó là phần thưởng tôi đã hứa.

[00:31:55] Xin cô nhận cho.

[00:32:02] Cháu có làm gì đâu mà được thưởng.

[00:32:05] Nhờ anh gửi lại cho chủ tịch nhé?

[00:32:16] Đây là cách tôi trả ơn cô mà.

[00:32:18] Vất vả lắm tôi mới tìm được thứ cô thích.

[00:32:22] Đưa lại cho cô ấy đi.

[00:32:28] Vậy chủ tịch cứ giữ lấy mà dùng.

[00:32:30] Cháu vẫn còn 12 cái túi quý giá.

[00:32:34] Nhờ anh trả lại cho chủ tịch.

[00:32:40] Mười hai cái túi quý giá kia của cô

[00:32:45] chưa bằng cái túi này đâu.

[00:32:48] Cái này đắt hơn nhiều.

[00:32:50] Cô sẽ hối hận đấy.

[00:32:57] Cháu sẽ tốn nhiều hơn nếu mang nó.

[00:33:00] Phải mua quần áo và giày để phối với túi.

[00:33:03] Cháu đang đi làm thêm, không chi trả nổi.

[00:33:05] Chủ tịch dùng đi. Chắc sẽ hợp với bác.

[00:33:08] Sao tôi có thể dùng nó chứ?

[00:33:11] Rõ ràng là túi nữ mà.

[00:33:14] Cô cứ nhận lấy đi.

[00:33:15] Vậy tặng vợ bác đi. Chắc chắn bác gái sẽ thích.

[00:33:18] Suýt nữa thì quên.

[00:33:20] Cháu không thể giữ bí mật đâu.

[00:33:23] Nhất là với bạn trai cháu, cháu sẽ nói anh ấy biết tất cả.

[00:33:28] Ví dụ như chuyện chúng ta ăn trưa với nhau,

[00:33:32] và bác đã muốn thưởng cho cháu.

[00:33:37] Chừng nào mới có món tiếp theo ạ?

[00:33:39] Cháu ăn xong rồi.

[00:33:48] Xem mình là loại người gì chứ?

[00:33:50] Mình sẽ không bao giờ phản bội ai vì một cái túi.

[00:33:54] Thà dùng hết hạn mức tín dụng còn hơn.

[00:34:00] Nhưng cái túi phiên bản giới hạn đó…

[00:34:03] Dù có tiêu hết hạn mức thẻ tín dụng, mình cũng không thể trả nổi.

[00:34:07] Quên đi. Đừng hối hận, Ra Yeong.

[00:34:11] Tao tự hào về mày. Trời ạ.

[00:34:14] Cái gì vậy?

[00:34:18] Alô?

[00:34:27] Ra Yeong. Em chưa ăn trưa hả?

[00:34:30] Em ăn rồi,

[00:34:32] nhưng do ngại nên không ăn được nhiều.

[00:34:34] Em đã đi ăn trưa với ai?

[00:34:37] Không có gì phải nghi ngại đâu. Đừng lo.

[00:34:43] Mà ta có thể ngồi ăn cùng bàn không?

[00:34:49] Không được.

[00:34:50] Nơi này cách công ty tận 15 phút đi bộ.

[00:34:53] Chúng ta sẽ không bị bắt gặp đâu.

[00:34:55] Vẫn phải cẩn thận chứ.

[00:34:57] Em làm ở đó để được gặp anh thường xuyên,

[00:35:00] nhưng anh không nên đến gặp em thế này.

[00:35:03] Đây không như mấy mối tình công sở khác.

[00:35:07] Đây là chuyện tình giữa con trai chủ tịch và nhân viên làm thêm.

[00:35:10] Em không muốn trở thành Lọ Lem đâu,

[00:35:14] nên đừng để chúng ta bị bắt gặp.

[00:35:16] Ai có thể chê trách chúng ta chứ?

[00:35:18] Có phải chúng ta đang phạm tội đâu?

[00:35:19] Phải đề phòng bố anh chứ.

[00:35:22] Thật ra, em đã ăn trưa với bố anh đấy.

[00:35:26] Cái gì?

[00:35:30] Lần này ông ấy nói gì với em nữa vậy?

[00:35:33] Đừng có tức giận. Ngồi đi.

[00:35:35] Không có gì đâu, anh Cheol Su.

[00:35:43] Em tưởng anh hiền như cục bột,

[00:35:46] ai dè cứ nhắc tới bố là anh phát rồ lên.

[00:35:50] Đừng phí thời gian phát rồ với bố.

[00:35:53] Trước mặt em, anh phải đàn ông hơn đi.

[00:36:00] Mà "phát rồ" nghĩa là sao?

[00:36:03] Chính là những gì anh đang nghĩ đấy.

[00:36:22] Xong cả rồi.

[00:36:31] Chà.

[00:36:52] Đây là trang phục chính cho bài hát chủ đề.

[00:36:55] Đây là trang phục cho video ca nhạc và các chương trình truyền hình.

[00:36:59] Với phong cách trai đường phố nguy hiểm,

[00:37:02] chúng tôi chọn bộ sưu tập từ hãng G

[00:37:05] mang đậm phong cách hoài cổ làm trang phục chính.

[00:37:16] Nhóm trưởng Kim. Cô sao vậy? Ổn cả chứ?

[00:37:23] Tôi ổn.

[00:37:25] Lâu rồi mới thuyết trình. Nên chắc tôi căng thẳng quá.

[00:37:35] Tôi xin phép tiếp tục.

[00:37:38] Bộ sưu tập của hãng G mùa này

[00:37:41] dùng kim tuyến và họa tiết thêu màu sáng.

[00:37:43] Rất khác phong cách tối giản hiện đại từng thịnh hành.

[00:37:51] Đây là hãng cao cấp, giá cả hiện giờ khá cao.

[00:37:57] Nhưng tôi sẽ thương lượng với hãng G, thuyết phục họ tài trợ một phần.

[00:38:04] - Ý hay đấy. - Rất tốt.

[00:38:07] Cứ làm vậy đi.

[00:38:09] Nhóm trưởng Kim có thể tiến hành mua và thuyết phục họ tài trợ chứ?

[00:38:14] Vâng, tôi làm được.

[00:38:17] Kết thúc ở đây thôi.

[00:38:19] Cô vất vả nhiều rồi.

[00:38:20] - Tốt lắm. - Làm tốt lắm.

[00:38:22] Cảm ơn anh.

[00:38:50] Nhóm trưởng Kim, tôi…

[00:38:56] Nhóm trưởng Kim!

[00:39:05] Thực tập sinh!

[00:39:08] Nhóm trưởng Kim vừa ngất xỉu.

[00:39:10] Sao ạ?

[00:39:11] Xe cấp cứu đang đến. Cô đến phòng họp tầng ba ngay đi.

[00:39:25] Taxi.

[00:39:37] Em không phải về công ty sao?

[00:39:42] Ừ. Không cần ạ.

[00:39:47] Mẹ.

[00:39:54] Con bé vẫn chưa tỉnh sao?

[00:39:57] Phẫu thuật xong lúc nào?

[00:39:59] Khoảng một tiếng rồi ạ.

[00:40:01] Chắc sẽ sớm tỉnh lại thôi.

[00:40:06] Jun Yeong à.

[00:40:09] Mẹ biết con buồn và thấy có lỗi.

[00:40:11] Nhưng mà,

[00:40:12] con phải an ủi Yu Ju.

[00:40:16] Con hiểu con bé là người buồn nhất chứ?

[00:40:21] Con biết ạ.

[00:40:24] Hai đứa vẫn còn trẻ.

[00:40:26] Vẫn có thể có con tiếp.

[00:40:36] Trông nó tiều tụy quá.

[00:40:39] Trên đường về mẹ sẽ mua ít xương bò.

[00:40:42] Giờ mẹ và Mi Yeong về trước.

[00:40:46] Con đợi con bé đỡ mệt rồi đưa về nhé.

[00:40:49] Sẽ tốt hơn nếu chỉ có con ở đây

[00:40:52] khi nó tỉnh lại thay vì cả nhà.

[00:40:55] Vâng.

[00:40:56] Được rồi.

[00:41:03] Con và mẹ về rồi ạ.

[00:41:04] Mệt quá.

[00:41:06] Ôi trời, sao lại mua nhiều vậy?

[00:41:08] Nặng quá rồi.

[00:41:09] Đáng lẽ phải gọi tôi đi chợ cho.

[00:41:12] Không sao. Tôi đi cùng Mi Yeong mà.

[00:41:15] Tôi có mua xương bò, nhân sâm,

[00:41:18] và ít trái cây.

[00:41:19] Chắc Yu Ju cần lấy lại sức.

[00:41:22] Có ít lươn và bạch tuộc nhỏ nữa. Mi Yeong đang cầm đấy.

[00:41:25] Tốt quá.

[00:41:26] Hôm nay nó nên ăn canh rong biển.

[00:41:28] Tối nay tôi sẽ hầm xương bò.

[00:41:30] - Ừ. - Để con rửa đống này.

[00:41:32] Ừ.

[00:41:37] MẸ

[00:41:39] Mẹ.

[00:41:40] Cuối tuần này con có về không?

[00:41:43] Con xin lỗi.

[00:41:44] Cuối tuần này cũng không thể về thăm mẹ rồi.

[00:41:46] Mẹ chồng con nhập viện.

[00:41:49] Cái gì? Sao thế?

[00:41:51] Chị ta bị ốm à?

[00:41:53] Bà ấy phẫu thuật cắt bỏ tử cung.

[00:41:56] Thì ra là vậy.

[00:41:58] May là không phải bệnh gì nặng.

[00:42:01] Sao ai cũng bị thương và ốm vậy nhỉ?

[00:42:03] Xảy ra nhiều chuyện quá.

[00:42:06] Ở nhà cũng đủ thứ chuyện.

[00:42:09] Yu Ju bị sảy thai rồi.

[00:42:13] Vậy sao?

[00:42:15] Trời ơi.

[00:42:16] Chị ấy và anh hai chắc suy sụp lắm.

[00:42:20] Vâng. Tối nay con sẽ ghé qua.

[00:42:23] Vâng. Gặp mẹ sau nhé.

[00:42:27] Trời ạ.

[00:42:29] Thêm phô mai là 20.000 won.

[00:42:31] Vâng, cảm ơn.

[00:42:33] Ông xã, một pizza gà, thêm phô mai.

[00:42:35] Được!

[00:42:39] Trời ạ. Vào đi.

[00:42:41] - Chào Bo Mi. - Mời vào.

[00:42:43] - Có khách này. - Mời vào.

[00:42:46] Ngồi đi.

[00:42:48] Mẹ có tiền thưởng từ chương trình,

[00:42:51] nên họ cứ ép mẹ đãi một bữa.

[00:42:53] Vậy nên mẹ đưa họ đến đây luôn.

[00:42:56] Tốt quá rồi ạ.

[00:42:57] Này, mau mang loại đắt nhất ra đây.

[00:43:02] Vâng, thưa mẹ.

[00:43:03] Ông xã, loại đắt nhất!

[00:43:05] Anh biết rồi. Loại đắt nhất!

[00:43:10] - Chúc ngon miệng. - Cứ tự nhiên đi.

[00:43:13] Tiệm này bán pizza ngon nhất khu này.

[00:43:15] Ôi trời, sao phải bay tới Ý để ăn pizza cho tốn tiền chứ?

[00:43:20] Ăn đi.

[00:43:24] - Ngon lắm. - Rất ngon.

[00:43:28] Nhìn kìa.

[00:43:30] Bà có xem phim đó không?

[00:43:33]

[00:43:36] Là thật, không phải tình tiết trong phim chứ?

[00:43:39] Là thật đấy.

[00:43:40] Cậu ấy thậm chí đã chuyển đến nhà bố.

[00:43:43] Bố cậu ta tái hôn, có vợ con rồi.

[00:43:45] Sao ông bố lại nhận cậu ta chứ?

[00:43:48] Chắc là muốn thừa cơ lợi dụng cậu con trai nổi tiếng.

[00:43:53] Đừng nói nhảm nữa, ăn đi.

[00:43:55] Bà làm gì vậy?

[00:43:57] Bà biết gì về họ chứ?

[00:43:59] Không biết gì thì ngậm miệng lại.

[00:44:02] Bà có tận mắt thấy không?

[00:44:04] Có thấy cậu ta bị bố ruột đào mỏ không?

[00:44:06] Nếu không vì tiền,

[00:44:07] thì tại sao lại cho cậu ta sống chung?

[00:44:10] Tất cả là vì tiền thôi.

[00:44:13] Chắc chắn gia đình đó muốn moi tiền.

[00:44:16] Cái gì cơ?

[00:44:17] Nói gì hả? Lại đây, đồ phù thủy.

[00:44:19] - Trời ơi, đau quá! - Có chuyện gì vậy?

[00:44:22] - Trời ơi, thả tôi ra! - Bình tĩnh!

[00:44:24] Trời ơi.

[00:44:26] Bà vừa làm gì vậy hả, mụ già?

[00:44:28] - Nhận lấy này! - Trời ơi!

[00:44:29] Trời ạ, làm gì thế?

[00:44:31] - Thôi đi! - Trời ơi!

[00:44:33] Thả tôi ra!

[00:44:34] - Mẹ! - Mẹ à!

[00:44:37] So với con người, AI làm thế nào để phân biệt được tin giả?

[00:44:41] Phóng viên khoa học Lee Eun Jeong đã tìm ra.

[00:44:44] Mình vừa phẫu thuật, không thể ăn vì chưa xì hơi.

[00:44:48] Sao ông ấy có thể ăn ngon lành ngay trước mặt mình chứ?

[00:44:52] Giống như các tin tức hiện có.

[00:44:54] Nhưng tên của học giả trên bài báo…

[00:44:57] Nhưng cậu ấy chưa vào.

[00:45:01] Bà làm gì vậy? Tôi đang xem mà.

[00:45:05] Đưa cho tôi.

[00:45:09] Trời ơi.

[00:45:14] Đưa điều khiển đây!

[00:45:17] Sao không xem kênh này đi?

[00:45:20] Phải cập nhật tin tức thế giới chứ.

[00:45:23] Ông xem đi xem lại tin đó cả ngày.

[00:45:25] Sao không xem cái gì vui đi?

[00:45:28] Bà thế này nên mới kém thông minh đấy.

[00:45:31] Toàn xem mấy chương trình vớ vẩn.

[00:45:34] Ông nói gì cơ?

[00:45:39] Trời ơi, đưa cho tôi!

[00:45:41] Đây là phòng bệnh của tôi. Tôi có quyền xem cái tôi muốn.

[00:45:44] Ông muốn xem cái ông muốn, thì cũng nhập viện đi.

[00:45:48] Trời ạ, bà thật ấu trĩ.

[00:45:51] Thấy chưa?

[00:45:52] Bà và tôi không hề có điểm chung.

[00:45:56] Chúng ta khác nhau quá. Nên tốt nghiệp hôn nhân thôi.

[00:45:59] Tốt nghiệp cuộc hôn nhân này

[00:46:01] để chúng ta được sống theo ý mình đi.

[00:46:05] Ta tốt nghiệp hôn nhân rồi sống riêng đi.

[00:46:07] Cứ sống theo ý mình, không hối hận gì.

[00:46:11] Ông không nhớ ông đã làm gì 38 năm trước sao?

[00:46:14] Ông đã nói sẽ yêu thương, trân trọng tôi, ở bên tôi suốt đời mà.

[00:46:17] Còn quỳ gối trước mặt bố mẹ tôi nữa.

[00:46:21] Trời ạ, đó là 38 năm trước rồi.

[00:46:25] Hồi bố mẹ bà phản đối chúng ta kết hôn,

[00:46:27] lẽ ra tôi phải chia tay với bà.

[00:46:30] Hồi đó tôi nhu nhược quá. Chưa gì đã quỳ xuống cầu xin.

[00:46:35] Không biết trân trọng cái đầu gối quý giá bố mẹ ban cho,

[00:46:39] nên giờ tôi phải trả giá đắt đây.

[00:46:46] Ông ta tranh luận cho vị trí của mình hơi quá…

[00:46:50] Dù chỉ một chút…

[00:46:59] Bố ơi?

[00:47:01] Con nghĩ rằng bố quá đáng lắm.

[00:47:05] Không chỉ quá đáng đâu.

[00:47:07] Mà còn phủ nhận hoàn toàn và xúc phạm

[00:47:09] cuộc hôn nhân 38 năm của bố với mẹ.

[00:47:11] Bố còn nhớ bố đã nói cứ việc cắt bỏ "cái tử cung vô dụng" của mẹ không?

[00:47:17] Lúc đó…

[00:47:19] Bố cũng đang ép một bệnh nhân phải tốt nghiệp hôn nhân.

[00:47:23] Tốt nghiệp hôn nhân là chuyện riêng của bố mẹ,

[00:47:25] và con không có ý định can thiệp.

[00:47:27] Bố mẹ tốt nghiệp hôn nhân hay không cũng được.

[00:47:29] Nhưng bố không thể ép buộc mẹ việc này.

[00:47:34] Hơn nữa, mẹ đang là một bệnh nhân vừa phải trải qua cuộc phẫu thuật

[00:47:38] cắt bỏ toàn bộ tử cung.

[00:47:40] Bố không thấy ép buộc mẹ như thế là bất lịch sự và vô nhân đạo sao?

[00:47:46] Phải, đó chính là điều tôi muốn nói.

[00:47:52] Bố cũng không hề tôn trọng vợ mình.

[00:47:57] Liên tục nói những lời khó nghe.

[00:47:59] Hơn thế nữa, mẹ chưa xì hơi nên không thể ăn,

[00:48:02] thế mà bố lại ngồi ăn ngon lành trước mặt mẹ.

[00:48:07] Đến cả một đứa trẻ cũng sẽ không ăn nổi

[00:48:10] khi thấy bố hoặc mẹ nó không thể ăn.

[00:48:13] Con nghĩ người cần đòi tốt nghiệp hôn nhân không phải bố, mà là mẹ mới phải.

[00:48:17] Đúng rồi.

[00:48:18] Đó chính là điều tôi muốn nói đấy.

[00:48:23] Trời ơi.

[00:48:25] Im lặng.

[00:48:27] Im đi!

[00:48:28] Thấy chưa? Bố lại bắt nạt mẹ kìa.

[00:48:32] Con để ý chuyện này một thời gian rồi.

[00:48:34] Con thấy bố rất hả hê khi bắt nạt và đối xử tệ với mẹ.

[00:48:40] - Con nói gì cơ? - Sao mẹ lại để bố làm thế?

[00:48:43] Sao mẹ có thể sống với bố suốt 38 năm?

[00:48:45] Mẹ phải đòi bố tốt nghiệp hôn nhân chứ.

[00:48:47] Sao con dám?

[00:48:49] Sao lại hỗn láo với bố chồng như thế?

[00:48:52] Con thì biết gì?

[00:48:54] Con có biết gì về bố mẹ không?

[00:48:56] Có biết gì về cuộc đời bố không?

[00:48:59] Con đang chỉ trích bố vì chuyện này thôi

[00:49:01] là đã phạm tội công kích cá nhân rồi đấy.

[00:49:04] Bố chuyển hướng cuộc tranh cãi rồi.

[00:49:07] Sao lại không chuyển hướng cho được?

[00:49:10] Đúng là đứa con dâu trơ trẽn.

[00:49:13] Chết tiệt. Nhiều lời làm gì chứ? Trời ạ.

[00:49:32] Bố.

[00:49:34] Đồ đần. Sao con dám lên giọng với bố như thế?

[00:49:38] Sao con dám nói bố vô dụng?

[00:49:40] Con hỗn láo với bố

[00:49:42] nên vợ con cũng hỗn láo theo.

[00:49:48] Chết tiệt.

[00:49:49] Sao thế?

[00:49:51] Bố, có chuyện gì vậy?

[00:50:02] - Con bận à? - Vâng.

[00:50:05] Dù có bận thì sao lại làm việc ở phòng bệnh của mẹ chứ?

[00:50:12] Con ăn chưa?

[00:50:14] Chưa ạ.

[00:50:15] Chưa ăn gì sao? Vậy chắc đói lắm.

[00:50:22] Con còn giận mẹ hả?

[00:50:25] Không ạ.

[00:50:26] Hết giận rồi, đúng không?

[00:50:29] Con không giận.

[00:50:31] Con chỉ rất phẫn nộ, mẹ à.

[00:50:34] Trời ạ. Con thật hẹp hòi.

[00:50:48] Con trai.

[00:50:54] Em.

[00:50:56] Mẹ thấy thế nào?

[00:50:58] Mẹ tưởng con bận rồi.

[00:51:01] Con xong việc sớm nên tranh thủ tới nhanh.

[00:51:05] Hye Yeong, em vất vả rồi. Em về nhà đi.

[00:51:29] Cuộc sống hôn nhân này

[00:51:31] thật đáng ghét.

[00:51:33] Khốn kiếp!

[00:51:36] Biết ngay mà.

[00:51:39] Chỉ có kẻ điên mới muốn kết hôn.

[00:51:53] - Chúng con về rồi. - Ừ.

[00:51:55] Về rồi à.

[00:51:59] Con về rồi.

[00:52:01] Con nên vào trong nằm nghỉ đi.

[00:52:04] Jun Yeong à, đưa Yu Ju về phòng nghỉ đi. Rồi chúng ta sẽ ăn tối.

[00:52:08] Vâng. Về phòng thôi, Yu Ju à.

[00:52:24] Em đến rồi à.

[00:52:28] Chị dâu ngủ chưa?

[00:52:30] Ngủ rồi.

[00:52:31] Chắc là do thuốc. Cô ấy buồn ngủ nhiều.

[00:52:36] Có lẽ sẵn tiện ngủ bù một chút.

[00:52:44] Chắc anh đau lòng lắm.

[00:52:50] Đau chứ.

[00:52:52] Anh liên tục bảo cô ấy nghỉ ngơi,

[00:52:57] nhưng cô ấy không nghe.

[00:53:00] Trước giờ Yu Ju cứ cố làm việc quá sức.

[00:53:03] Thì ra là vậy.

[00:53:06] Nhưng đừng để chị dâu biết anh đang đau lòng.

[00:53:10] Dĩ nhiên rồi, anh biết chứ.

[00:53:13] Nhưng…

[00:53:17] Anh cứ nghĩ mãi,

[00:53:19] "Nếu cô ấy nghỉ chỉ một đêm thôi thì sao?"

[00:53:23] "Nếu như hôm qua

[00:53:25] cô ấy không thức cả đêm thì thế nào?"

[00:53:28] Anh cứ suy nghĩ vẩn vơ mãi.

[00:53:31] Anh không nên nghĩ như vậy.

[00:53:37] Đều do anh đau lòng quá thôi.

[00:53:41] Nhưng mà,

[00:53:43] chắc chắn chị dâu là người đau lòng nhất.

[00:53:46] Hẳn là đang tự trách mình.

[00:53:49] Anh phải động viên chị ấy.

[00:53:51] Anh biết mà, nhưng…

[00:54:04] Phấn chấn lên.

[00:54:07] Nếu cần em giúp gì, cứ nói nhé.

[00:54:18] Cảm ơn em đã ghé qua. Anh biết em rất bận.

[00:54:33] - Mẹ chưa ngủ ạ. - Ừ.

[00:54:35] Sao lại ở ngoài này? Chắc con mệt lắm.

[00:54:39] Tự dưng con tỉnh giấc nhưng không ngủ tiếp được.

[00:54:44] Con sợ sẽ đánh thức anh Jun Yeong.

[00:54:48] Yu Ju à.

[00:54:52] Không sao đâu con.

[00:54:54] Ai cũng có thể gặp chuyện thế này.

[00:54:58] Chắc chắn con đau lòng lắm,

[00:55:00] nhưng cũng đừng buồn rầu quá.

[00:55:03] Cũng không phải lỗi của con, nên đừng tự trách bản thân.

[00:55:10] Vâng.

[00:55:11] Con nên đi ngủ đi.

[00:55:13] Mai chúng ta sẽ cùng ăn sáng nhé?

[00:55:18] Vâng.

[00:55:35] Không sao chứ ạ? Anh uống nhiều lắm rồi.

[00:55:55] MẸ

[00:56:00] Mẹ.

[00:56:01] Mẹ xem bức ảnh rồi.

[00:56:02] Con hỏi người nào? Mẹ không quen ai cả.

[00:56:08] Mẹ không quen ai sao?

[00:56:09] Ừ, vậy nên con hỏi người nào thế?

[00:56:55] ĐỒ ĂN VẶT CỦA BỐ

[00:56:58] Mở cửa ra.

[00:57:00] Mở cửa ra đi!

[00:57:04] Mẹ nói là không biết bố là ai.

[00:57:07] Bà ấy bảo không biết bố kìa!

[00:57:19] Tại sao lại lừa con?

[00:57:23] Tại sao?

[00:57:25] Mở cửa ra. Mở ra đi.

[00:57:28] Mở cửa ra!

[00:57:32] Anh An.

[00:57:52] Cô cũng biết phải không?

[00:57:55] Sao? Biết gì?

[00:58:00] Nói đi.

[00:58:03] Cô cũng đã biết, đúng không?

[00:58:07] Cô có biết không?

[00:58:10] Anh An, anh làm tôi đau.

[00:58:13] Chắc chắn rồi. Cô đã biết rồi.

[00:58:18] Nói đi!

[00:58:47] Tôi xin lỗi.

[00:58:54] Tôi xin lỗi.

[00:59:55] Tôi xin lỗi.

[01:00:07] Anh An.

[01:00:08] Anh An.

[01:00:10] Anh An, tỉnh lại đi!

[01:00:13] Anh An.

[01:00:29] Con xin lỗi bố.

[01:00:31] Con định gọi cho anh hai,

[01:00:33] nhưng chị dâu không ổn nên con không dám.

[01:00:36] Không, đâu cần xin lỗi.

[01:00:38] Con làm tốt lắm. Không sao.

[01:00:40] Mà sao nó uống nhiều thế?

[01:00:44] Con không biết.

[01:00:46] Con vừa gặp anh ấy trước cửa tiệm.

[01:00:49] Có chuyện gì à?

[01:00:52] Nó chưa từng uống nhiều thế.

[01:00:55] Không sao. Để bố chăm sóc nó.

[01:00:57] Con đi ngủ đi.

[01:00:59] Vâng.

[01:01:02] Chúc bố ngủ ngon.

[01:01:29] Thật sự

[01:01:31] đã xảy ra chuyện gì sao?

[01:02:33] Sao con uống nhiều thế?

[01:02:36] Uống trà mật ong rồi xuống lầu nhé.

[01:02:38] Bố đã chuẩn bị mì Ý và kem vani để con giải rượu.

[01:03:15] KẾT QUẢ XÉT NGHIỆM ĐÃ ĐƯỢC GỬI QUA CHUYỂN PHÁT

[01:03:52] KHÁCH HÀNG 1, BYUN **** KHÁCH HÀNG 2, AN ****

[01:04:03] BÁO CÁO XÉT NGHIỆM GIEN

[01:04:04] KHÔNG KHỚP

[01:04:10] KHÔNG KHỚP

[01:04:43] Ông là ai mà dám dùng tên bố tôi và giả vờ là ông ấy?

[01:04:47] Ông là ai?

[01:04:48] Tớ định nói hết cho Jung Hui biết.

[01:04:52] Mình chưa bao giờ thấy ánh mắt anh ấy buồn đến thế.

[01:04:55] Bố phải tốt nghiệp hôn nhân với mẹ các con.

[01:04:57] Tôi mới xuất viện hôm nay mà.

[01:05:00] Tạm biệt, tôi đi đây.

[01:05:02] Bố anh đúng là chỉ biết cản trở.

[01:05:04] Đồ biến thái!

[01:05:05] Anh có sao không?

[01:05:06] - Bạn trai em đấy! - Bạn trai em?

[01:05:08] Không ngờ người tới đây là bà.

[01:05:10] Bố ruột của tôi đâu?

[01:05:11] Hãy cứ giấu kín mọi việc được không?

[01:05:15] Ông xã. Tất cả kết thúc rồi.


 0 הערות sort   מיין לפי