(AI-sub) Trịnh Hoà Hạ Tây Dương tập 48 - La Gia Lương, Đường Quốc Cường
Phụ đề được dịch bằng AI, cần bạn góp sức hoàn thiện. Liên hệ tham gia tại Facebook: https://www.facebook.com/profi....le.php?id=1000678863 -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- Trịnh Hoà Hạ Tây Dương (2009): Hành Trình Lịch Sử Vượt Biển Của Hạm Đội Nhà Minh <br>Bộ phim xoay quanh nhân vật lịch sử có thật – thái giám Trịnh Hòa (do ngôi sao TVB La Gia Lương thủ vai). Dưới mệnh lệnh của hoàng đế Minh Thành Tổ - Chu Đệ (Đường Quốc Cường), Trịnh Hòa đã dẫn đầu một hạm đội lớn nhất thế giới thời bấy giờ thực hiện 7 chuyến hải trình vĩ đại đến "Tây Dương" (vùng biển Ấn Độ Dương và xa hơn nữa).
[00:01:36] Lão nạp đến đón ngài đây, Hán Vương điện hạ.
[00:01:43] Đi thôi.
[00:01:58] Đại sư, cứu con.
[00:02:01] Cái đầu này của ngài quá nặng, quá trĩu.
[00:02:04] Lòng tham vô đáy, lợi lộc làm mờ mắt.
[00:02:07] Bần tăng có thể cứu nổi ngài không?
[00:02:11] Đại sư, ngài đã nhìn con lớn lên từ nhỏ.
[00:02:13] Ngài là Bồ tát sống, ngài hãy cứu nhi tử đi.
[00:02:18] Bần tăng đến đón ngài,
[00:02:21] chưa chắc đã cứu được ngài.
[00:02:23] Không đâu ạ. Phụ hoàng lời của ai cũng có thể không nghe,
[00:02:27] ai xin tha cũng có thể không màng, chỉ trừ ngài.
[00:02:30] Chỉ cần ngài gật đầu,
[00:02:31] phụ hoàng nhất định sẽ đồng ý.
[00:02:34] Đứa trẻ ngốc, Hoàng thượng đã từng nói,
[00:02:39] không dám vì người thân mà thiên vị,
[00:02:43] không dám bỏ công nghĩa mà lừa dối thiên hạ.
[00:02:46] Ngươi không xem những người chú của mình,
[00:02:49] ai mà không phải là huynh đệ của Hoàng thượng?
[00:02:51] Nhưng sau khi phạm pháp đều bị Hoàng thượng trừng phạt nghiêm khắc.
[00:02:55] Bây giờ ngài đã dồn Hoàng thượng đến bờ vực thẳm.
[00:02:58] Bần tăng dù có thể diện lớn đến đâu,
[00:03:01] làm sao có thể để phụ hoàng của ngài thất tín với thiên hạ?
[00:03:07] Đại sư, bây giờ nói gì cũng muộn rồi.
[00:03:09] Ngài hãy nghĩ cách đi.
[00:03:11] Nhi tử tuyệt đối không thể
[00:03:12] cứ thế mà mất mạng được.
[00:03:14] Ngươi vẫn còn hai thứ có thể giao nộp cho Hoàng thượng.
[00:03:19] Hai thứ gì ạ?
[00:03:22] Hoặc là giao ra số bạc tham ô của ngươi,
[00:03:25] hoặc là giao ra cái đầu của ngươi.
[00:03:39] Bẩm Hoàng thượng, Hán Vương tự biết tội nghiệt sâu nặng,
[00:03:42] không còn mặt mũi nào đối diện với Phụ hoàng.
[00:03:44] Hiện ngài đang tự giam mình trong phủ để chuộc tội.
[00:03:47]
[00:03:49] trao trả lại ấn tín của Thị Bạc Ty.
[00:03:53] Cho hắn vào.
[00:03:57]
[00:04:17]
[00:04:21] Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.
[00:04:32]
[00:04:57] Khoan đã.
[00:05:05] Ngân phiếu.
[00:05:15] Hoàng thượng, Hán Vương đặc biệt ra lệnh cho thần
[00:05:18] mang số tiền tích góp mấy năm nay của Thị Bạc Ty thay Hoàng thượng,
[00:05:22] toàn bộ mang đến cho Hoàng thượng.
[00:05:26] Hán Vương nói,
[00:05:27] nếu ngài ấy không tiếp tục làm quan ở Thị Bạc Ty,
[00:05:30] thì giao hết tiền cho Hoàng thượng,
[00:05:33] đừng để người sau làm hỏng.
[00:05:35] Thần tuân theo mệnh lệnh của Hán Vương,
[00:05:37] nguyện dâng toàn bộ số tiền vào quốc khố.
[00:05:40] Toàn thể quan lại, sai dịch của Thị Bạc Ty
[00:05:43] nguyện tận trung với Hoàng thượng.
[00:05:44] Nguyện cùng Hán Vương hiếu kính Hoàng thượng.
[00:05:59] Bao nhiêu bạc?
[00:06:02] Sáu... hơn sáu mươi vạn lượng.
[00:06:06] Hơn sáu mươi vạn lượng.
[00:06:15] Đây là bao nhiêu?
[00:06:18] Năm trăm bốn mươi bốn vạn lượng.
[00:06:21] Mới có sáu mươi vạn lượng.
[00:06:23] Đầy đủ là năm trăm bốn mươi bốn vạn lượng.
[00:06:27] Một mình nó giàu ngang cả nước.
[00:06:31] Trẫm nhận tiền của nó là để tước vũ khí của nó,
[00:06:33] thu phục lòng nó.
[00:06:35] Nó lại còn dám nói lời xảo trá,
[00:06:37]
[00:06:41] Đây là tiền của ai?
[00:06:42] Đây là tiền của Đại Minh, tiền của triều đình.
[00:06:45] Nó lại dám lấy tiền của triều đình dâng cho triều đình.
[00:06:48] Lấy tiền của trẫm để hiếu kính trẫm. Hoang đường! Vô sỉ!
[00:06:55] Tiền trong tay nó không chỉ có bấy nhiêu.
[00:06:57] Vẫn còn tiền chưa mang ra.
[00:06:59] Số bạc nó tham ô,
[00:07:01] phải là năm trăm năm mươi hai vạn,
[00:07:03] bảy nghìn ba trăm hai mươi tư lượng.
[00:07:06] Trẫm nói có đúng không?
[00:07:08] Tôn nhi đã kiểm tra kỹ, không sai một ly.
[00:07:12] Số bạc còn thiếu, truy thu về hết cho trẫm.
[00:07:16] Ngươi nghe cho rõ, không được thiếu một đồng.
[00:07:19] Tuân chỉ.
[00:07:24] Ngươi nói xem nó tham ô nhiều tiền như vậy để làm gì?
[00:07:27] Lòng mang dạ khác, mưu đồ bất chính.
[00:07:49] Vương Trung, thu hết ngân phiếu lại đi.
[00:07:54] Tiền không có tội.
[00:07:56] Vâng.
[00:08:00] Được rồi, ngươi nói với nó, tiền trẫm nhận rồi,
[00:08:04] trẫm còn muốn lấy mạng nó.
[00:08:16]
[00:08:20] Giao ấn tín, ngân phiếu gì chứ.
[00:08:22] Nói năng hàm hồ, đưa chuôi cho người khác.
[00:08:24] Làm cho thiên uy nổi giận,
[00:08:26] lần này bản vương thật sự là mạng sống ngàn cân treo sợi tóc. Dì à!
[00:08:31] Cao Húc à, sao con lại nghĩ như vậy?
[00:08:35] Nó là muốn cứu mạng con mà.
[00:08:38] Con tưởng có thể che mắt được trời,
[00:08:39] con tưởng có thể may mắn lừa được Hoàng thượng sao?
[00:08:42] Dì, lúc mẫu hậu con qua đời,
[00:08:45] chẳng phải đã giao phó con cho dì sao?
[00:08:50] Sự đã đến nước này, dì cũng nói như vậy.
[00:08:53] Con đã hiểu ra rồi,
[00:08:55] người này giúp con, người kia cứu con,
[00:08:57] thực ra đến lúc sinh tử,
[00:08:59] chẳng ai có thể trông cậy được.
[00:09:01] Hỗn xược!
[00:09:03] Phụ hoàng con đã năm lần bảy lượt cảnh báo,
[00:09:05] chính là để cứu con,
[00:09:07] muốn con giao nộp vũ khí, không để con có những suy nghĩ không an phận.
[00:09:10] Không ngờ con lại u mê tâm trí, cố chấp không tỉnh ngộ,
[00:09:13] trừ khử Giả Chiêu, giết Giải Tấn, tự cho là đúng.
[00:09:16] Tội không thể tha, càng che giấu càng lộ.
[00:09:19] Bây giờ con còn oán trời trách người,
[00:09:22] đổ lỗi phỉ báng.
[00:09:30] Dì,
[00:09:32] dì có thể trơ mắt nhìn phụ hoàng chặt đầu con sao?
[00:09:40] Hay là để mẫu hậu của con cứu con đi.
[00:09:48] Ngày mai, lúc hoàng hôn,
[00:09:50] con đến chùa Ngọc Minh hỏi mẹ con đi.
[00:10:14] Mẹ, nhi tử Cao Húc đến thăm mẹ đây.
[00:10:27] Con lại sắp làm mẹ nổi giận rồi.
[00:10:33] Lần này, họa nhi tử gây ra lớn lắm.
[00:10:41] Đã phạm phải thiên điều.
[00:10:45] Lần này, có lẽ nhi tử không còn mạng nữa.
[00:11:14] Nói với mẹ một câu thật lòng nhé.
[00:11:19] Phụ hoàng muốn giết muốn剐, nhi tử đều không sợ.
[00:11:29] Đã không giành được những thứ thuộc về mình,
[00:11:33] nhi tử đi thôi, lên trời vậy.
[00:11:44] Nhi tử lên trời rồi,
[00:11:50] lại để mẹ ngoáy tai cho.
[00:11:56] Lòng nhi tử vui lắm, mẹ ơi.
[00:11:57] Lòng nhi tử vui lắm, mẹ ơi.
[00:12:17] Mẹ, lòng nhi tử vẫn không thể buông bỏ.
[00:12:23] Lòng nhi tử vẫn còn...
[00:12:29] vẫn còn nhớ đến phụ hoàng.
[00:13:27] Thả ta ra! Đi!
[00:13:29] Thả ra!
[00:13:31] Thả ra! Đi!
[00:13:45] Hôm nay, trẫm còn phải ban thưởng cho sứ thần Samarkand
[00:13:48] gấm vóc và nông cụ của thiên triều.
[00:13:51] Cho họ vào Dưỡng Tâm điện bệ kiến đi.
[00:13:54] Tuân chỉ.
[00:14:04] Các vị đại nhân,
[00:14:05] sao lại đến đây quỳ sớm như vậy?
[00:14:08] Thần đợi vì muốn bảo vệ giang sơn xã tắc,
[00:14:11] khẩn cầu Hoàng thượng trừ gian diệt nghịch, trừng trị tiểu nhân.
[00:14:17] Làm thuận lòng dân, trả lại sự trong sạch cho Giải Tấn đại nhân.
[00:14:22] Giết gian thần Kỷ Cương để trừ ác.
[00:14:26] Thần đợi cùng các đại thần trong triều,
[00:14:28] các danh nho học sĩ cùng liên danh dâng tấu,
[00:14:31] mong Hoàng thượng lấy công lý để phục lòng thiên hạ.
[00:14:35] Lấy công tâm để xoa dịu nỗi oán hận của thiên hạ.
[00:14:41] Ép đến cửa rồi. Cho Hạ Nguyên Cát vào gặp trẫm.
[00:14:45] Vâng.
[00:14:54] Hoàng thượng có chỉ, truyền Hạ Nguyên Cát vào bệ kiến.
[00:15:03] Hạ đại nhân, để tôi cởi trói cho ngài.
[00:15:05] Không, không cần phiền phức.
[00:15:07] Hạ mỗ nếu mạo phạm thiên uy,
[00:15:10] Hoàng thượng muốn trị tội cũng đỡ mất công.
[00:15:30] Hạ Nguyên Cát,
[00:15:32] ngươi tự biến mình thành thế này,
[00:15:34] là muốn cho trẫm xem, cho thiên hạ xem,
[00:15:38] hay là muốn để người trong thiên hạ chê cười trẫm?
[00:15:41] Hoàng thượng, vi thần không muốn để các trung thần nghĩa sĩ
[00:15:46] vì giang sơn xã tắc Đại Minh mà chịu oan khuất,
[00:15:51] vào ngục tối, ôm hận mà chết, phơi thây nơi hoang dã.
[00:15:57] Vương Trung, cởi trói cho hắn.
[00:16:00] Vâng.
[00:16:03] Nói chuyện như vậy có mệt không?
[00:16:11] Hạ Nguyên Cát, ngươi ra vào cửa cung như đi trên đất bằng,
[00:16:16] ở bên cạnh trẫm cũng đã hơn mười năm.
[00:16:21] Trẫm chưa bao giờ xem ngươi là người ngoài.
[00:16:23] Ngươi làm vậy là sao?
[00:16:25]
[00:16:28] là muốn đặt trẫm vào thế bất nhân bất nghĩa sao?
[00:16:31] Hoàng thượng, hành động này của vi thần
[00:16:33] căn bản không thể nói là đột ngột.
[00:16:35] Trước linh vị của Giải đại nhân,
[00:16:37] vi thần đã từng nói,
[00:16:40] mong Hoàng thượng điều tra kỹ sự thật về cái chết oan của Giải đại nhân,
[00:16:45] để xoa dịu lòng dân, để an lòng thiên hạ.
[00:16:50] Hôm nay Hoàng thượng đối với việc chúng thần tụ tập tiến cung,
[00:16:54] nhắc lại chuyện này cũng không nên cảm thấy đột ngột.
[00:16:58] Từ năm Vĩnh Lạc thứ ba,
[00:16:59] có người cấu kết với倭寇 buôn bán vũ khí,
[00:17:01] đến nay công khai buôn lậu, làm loạn kỷ cương,
[00:17:05] Hoàng thượng chắc hẳn đã biết rõ.
[00:17:10] Sự đã đến nước này,
[00:17:12] chúng thần chỉ cảm thấy cái chết của Giải đại nhân quá đột ngột.
[00:17:16] Một danh thần của thời đại, không màng sống chết,
[00:17:19] lòng trung son sắt, xả thân vì nghĩa,
[00:17:21] lại chết thảm trong tay một tên thái giám.
[00:17:28] Chúng thần chỉ mong Hoàng thượng hãy vì giang sơn xã tắc mà nghĩ,
[00:17:34] trên hợp đạo trời, dưới thuận lòng dân.
[00:17:38] Đừng đợi đến lúc trời giận người oán, nước đã đổ khó hốt lại.
[00:17:41] Đến lúc đó,
[00:17:42] mới thực sự là sự việc xảy ra đột ngột.
[00:17:47] Các ngươi muốn thế nào?
[00:17:49] Thứ nhất,
[00:17:50] cả triều đại thần đều bất mãn với việc Kỷ Cương làm loạn chính sự.
[00:17:54] Kẻ này mê hoặc Hoàng thượng, ly gián chia rẽ,
[00:17:58] hãm hại trung thần, lộng quyền tác oai.
[00:18:02] Thái Tổ Cao Hoàng đế từng treo một tấm biển sắt trong cung,
[00:18:05] trên đó ghi "nội cung không được can chính",
[00:18:07] và truyền lại lời huấn thị này đời đời.
[00:18:13] Thần xin chỉ chém đầu chó của hắn,
[00:18:15] để minh oan cho Giải đại nhân.
[00:18:19] Thứ hai, Hán Vương tham ô, buôn lậu, bằng chứng rõ như núi.
[00:18:24] Vì Giải đại nhân tâu báo việc làm bất pháp của hắn,
[00:18:27] nên ôm hận trong lòng,
[00:18:29] mua chuộc Kỷ Cương, hãm hại trung thần.
[00:18:31] Kỷ Cương chết không oan,
[00:18:33] mà Hán Vương cũng khó thoát tội.
[00:18:45] Đây là tối hậu thư cho trẫm rồi.
[00:18:50] Chúng thần chỉ là nối gót Giải đại nhân,
[00:18:54] lấy xã tắc Đại Minh làm trọng,
[00:18:56] vinh nhục không màng, liều chết can gián.
[00:19:00] Theo ngươi nói,
[00:19:02] liên danh khắp nơi muốn ép cung,
[00:19:04] không những không có tội, mà còn có công à?
[00:19:08] Hoàng thượng, môi hở răng lạnh.
[00:19:12] Chúng thần cũng là bị ép lên Lương Sơn.
[00:19:22] Chuyện của Hán Vương, mong Hoàng thượng điều tra kỹ.
[00:19:26] Kỷ Cương phải bị chém đầu.
[00:19:41] Sứ thần của Samarkand đến chưa?
[00:19:45] Bẩm Hoàng thượng, đã đến rồi.
[00:19:49] Đến Dưỡng Tâm điện. Vâng.
[00:19:57] [âm thanh lạ]
[00:20:05] Thánh chỉ đến.
[00:20:11] Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết,
[00:20:14] xét thấy Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Kỷ Cương,
[00:20:17] ngang ngược bất pháp, hãm hại trung thần,
[00:20:20] giả mạo thánh chỉ, vu cáo thần liêu, trời giận người oán.
[00:20:25] Đặc lệnh xử tội lăng trì giữa chợ để hả giận trong thiên hạ.
[00:20:31] Khâm thử!
[00:20:32] Hoàng thượng, Hoàng thượng tha mạng!
[00:20:34] [âm thanh lạ]
[00:20:35] Hoàng thượng tha mạng!
[00:20:37] Tha mạng! Hoàng thượng! Tha mạng! Hoàng thượng!
[00:20:41] Hoàng thượng anh minh.
[00:20:43] Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
[00:20:52] Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết,
[00:20:56] xét thấy Đề cử Thị Bạc Ty Tuyền Châu, tòng ngũ phẩm, Giả Chiêu,
[00:21:01] tham ô tiền thuế, ngang ngược bất pháp,
[00:21:04] nay đã sợ tội tự sát.
[00:21:06] Lệnh tịch thu gia sản, phá quan tài đánh thi thể.
[00:21:09] Tham tướng tòng tứ phẩm Vương Bân,
[00:21:11] cấu kết với ngoại bang, vu cáo triều thần,
[00:21:14] lệnh chém đầu thị chúng.
[00:21:16] Hán Vương Chu Cao Húc quản lý không chặt, giám sát không nghiêm,
[00:21:20] lệnh giải tán toàn bộ hộ vệ,
[00:21:23] giam lỏng tại đất phong Lạc An Châu, Sơn Đông,
[00:21:25] bãi bỏ một năm bổng lộc,
[00:21:27] chưa có ân chuẩn, không được rời Sơn Đông nửa bước.
[00:21:30] Nếu không sẽ xử tội loạn chính. Khâm thử!
[00:21:45] [âm nhạc]
[00:22:05] Vương công công.
[00:22:07] Điện hạ, Hoàng thượng nói ngài hãy đi cho tốt.
[00:22:16] Ngài không muốn gặp ngài.
[00:22:28] Ngài đi cầu xin phụ hoàng giúp ta đi.
[00:22:58] Hoàng thượng nói để điện hạ mang theo bên mình.
[00:23:54] Bái kiến Đại Minh Hoàng đế bệ hạ.
[00:23:56] Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
[00:24:02] Tây Lang, từ thời Hồng Vũ,
[00:24:06] Thái Tổ Cao Hoàng đế của ta đã từng đưa Triều Tiên, An Nam,
[00:24:09] Xiêm La, Bột Nê, Tô Môn Đáp Lạt... tổng cộng mười lăm nước,
[00:24:13]
[00:24:16] Trong đó bao gồm cả nước Nhật Bản của các ngươi.
[00:24:19] Vào đầu thời Vĩnh Lạc,
[00:24:21] trẫm cũng đã phái Tả Thông Chính Triệu Cư Nhiệm,
[00:24:24] học sĩ Hồng xuất sứ sang Nhật Bản,
[00:24:26] viết thư giao hảo, chung sống hòa bình.
[00:24:30] Nhưng vào năm Vĩnh Lạc thứ hai,
[00:24:31] sứ thần triều cống của nước ngươi đã mang theo đồ riêng,
[00:24:34] cất giấu đao kiếm vũ khí,
[00:24:36] bị binh lính biên phòng của ta bắt được và giải về kinh,
[00:24:39] tâu xin trị tội.
[00:24:41] Trẫm lòng dạ khoan nhân,
[00:24:43] đã bỏ tiền ra mua lại những vật cấm,
[00:24:45] và thả người phạm luật.
[00:24:49] Năm Vĩnh Lạc thứ sáu, sứ thần triều cống Nhật Bản nói dối rằng
[00:24:52] trên đường về nước gặp sóng biển,
[00:24:55] toàn bộ vật phẩm trẫm ban tặng đều rơi xuống biển,
[00:24:59] lại yêu cầu ban tặng lại một lần nữa.
[00:25:02] Trẫm cũng không tính toán, đã ban tặng lại.
[00:25:06] Trẫm lấy đức báo oán chỉ mong có thể lấy lòng đổi lòng,
[00:25:09] khoan dung đối đãi, có qua có lại.
[00:25:12] Nhưng bây giờ,
[00:25:13] ngươi lại gây sóng gió trên đất Đại Minh của ta,
[00:25:16] mưu đồ bất chính.
[00:25:18] Tây Lang, hôm nay trẫm muốn cảnh cáo ngươi,
[00:25:22] không được vi phạm pháp luật Đại Minh,
[00:25:25] không được hại con trai của trẫm.
[00:25:27] Tại hạ nhất định sẽ làm theo.
[00:25:38] Cầm lấy.
[00:25:44] Hôm nay trẫm cũng ban cho ngươi một đôi nạng.
[00:25:48] Ban đầu, quốc đảo của các ngươi
[00:25:50] cũng đã từng đánh gãy chân sứ thần của Đại Minh ta.
[00:25:53] Sau này,
[00:25:54] nếu ngươi còn đặt chân vào lãnh thổ Đại Minh ta một bước,
[00:25:57] trẫm cũng sẽ đánh gãy hai chân của ngươi.
[00:26:00] Tạ ơn Hoàng thượng ban ơn.
[00:26:05] Mẹ, nhi tử phải đi rồi.
[00:26:10] Từ nay về sau, không phải người, cũng không phải ma.
[00:26:16] Nhìn sắc mặt người khác, nghe người khác sai khiến.
[00:26:21] Nhi tử thà bị giam cầm ở Nam Kinh cho đến chết,
[00:26:28] cũng không muốn rời xa mẫu hậu.
[00:26:37] Nhưng nhi tử không thể chết.
[00:26:42] Phụ hoàng đã giữ lại mạng sống cho nhi tử.
[00:26:49] Nhi tử chỉ có thể sống tiếp.
[00:26:52]
[00:27:00]
[00:27:08]
[00:27:16] Mẹ, người nhìn chúng con cùng nhau lớn lên,
[00:27:23] cùng nhau lập công lập nghiệp.
[00:27:25] Nhưng hôm nay,
[00:27:28] lại không thể thấy chúng con cùng nhau ăn một bữa cơm.
[00:27:31] Mẹ còn nhớ không? Khi chúng ta còn nhỏ,
[00:27:36] vì đốt kiệu của Bố Chính Sứ Hồ Thành,
[00:27:39] đã từng bị cha trách phạt.
[00:27:41] Hai chúng ta bị Chu Doãn Văn giam trong cung,
[00:27:44] đã từng đồng cam cộng khổ, sống chết có nhau.
[00:28:03] Mẹ, người đừng đau lòng.
[00:28:07] Nhi thần hứa với người, nhất định sẽ đối xử tốt với em trai.
[00:28:20] Cao Húc à, em sắp đi xa rồi,
[00:28:24] anh cũng không biết
[00:28:25] nên mang cho em chút gì ăn.
[00:28:28] Nào.
[00:28:33] Một ít táo trắng này là cống phẩm từ phương Bắc gửi đến.
[00:28:36] Hồi nhỏ chúng ta ở Yến Vương phủ ăn thoải mái,
[00:28:40] nhưng từ khi rời Bắc Kinh,
[00:28:42] đã không còn được ăn nữa.
[00:30:49] Điện hạ.
[00:31:09] Điện hạ.
[00:31:15] Ngươi còn dám đến gặp ta?
[00:31:17]
[00:31:20] Dù đường có xa bao nhiêu, dù sống có khó khăn thế nào.
[00:31:26] Không biết khi nào mới có thể quay lại.
[00:31:30] Nước xanh chảy mãi, núi xanh không đổi.
[00:31:35] Ngươi đã giao hết tiền cho Hoàng thượng.
[00:31:39] Sau này chúng ta chỉ có thể lao động vì cơm ăn áo mặc.
[00:31:48] Sẽ không bao giờ còn những ngày tháng hô một tiếng trăm người hưởng ứng,
[00:31:51] kẻ trước người sau vây quanh.
[00:31:55] Đây chẳng phải là một chuyện tốt sao?
[00:31:58] Bôn ba trên đồng ruộng, lòng vẫn thảnh thơi tự tại.
[00:32:02] Không biết ngươi làm như vậy,
[00:32:04] có phải là đã hại ta không?
[00:32:11] Tôi chỉ muốn cho cả cha và con
[00:32:13] đều có một con đường lui.
[00:32:16] Thôi được, có lẽ đây là số mệnh.
[00:32:34] Hoàng thượng.
[00:32:38] Hoàng thượng.
[00:32:39] Bữa cơm này là do Diệu Cẩm cô nương tự tay làm.
[00:32:45] Hoàng thượng, ngài ăn một miếng đi ạ.
[00:32:50] Trẫm không ăn nổi.
[00:32:55] Ngươi ăn cùng trẫm.
[00:32:58] Cái này... Nô tài không dám.
[00:33:02] Hoàng thượng,
[00:33:03] ngài đừng ép nô tài phá vỡ quy củ trong cung.
[00:33:12] Vậy ngươi ngồi xuống, nói chuyện với trẫm.
[00:33:18] Hoàng thượng có gì muốn hỏi, nô tài đứng cũng trả lời được ạ.
[00:33:24] Bảo ngươi ngồi thì cứ ngồi đi.
[00:33:31] Chỉ là muốn có người cùng ngồi một lúc.
[00:33:47] Hoàng thượng, hay là lão nô kể cho ngài nghe một câu chuyện cười.
[00:33:53] Vương Trung, ngươi nói xem có lạ không.
[00:33:57] Ở tuổi của chúng ta hai người,
[00:33:59] nếu ở ngoài cung, chắc đã con cháu đầy đàn,
[00:34:04] quây quần hạnh phúc rồi nhỉ?
[00:34:10] Nhưng trong cung này lại cứ lạnh lẽo như vậy.
[00:34:17] Ta nghĩ, ở những gia đình bình thường,
[00:34:21] đến giờ này cũng nên ăn cơm rồi.
[00:34:25] Đến giờ ăn cơm,
[00:34:27] mọi nhà đều có thể sum họp sao?
[00:34:31] Có lẽ cũng chưa chắc.
[00:34:35] Mỗi nhà đều có một nỗi niềm riêng.
[00:34:38] Hoàng thượng, ngài đừng phiền não nữa.
[00:34:42] Vương Trung à,
[00:34:47] ngươi nói xem, người già rồi có phải ai cũng thấy phiền không?
[00:34:52] Cái này...
[00:34:55] Hoàng thượng...
[00:35:00] Kính an Hoàng gia gia.
[00:35:04] Hôm nay có rảnh đến thăm gia gia à.
[00:35:07] Sao không nghe ai bẩm báo một tiếng.
[00:35:09] Con nhớ gia gia nên tự mình đến thôi.
[00:35:13] Nghe nói ở đây có đồ ăn ngon,
[00:35:14] tôn nhi đến xin một miếng ăn.
[00:35:16] Hoàng gia gia cũng thật là,
[00:35:18] có đồ ăn ngon cũng không cho người gọi con một tiếng.
[00:35:20] Ăn đi, ăn đi.
[00:35:22] Những món này đều là của con, ăn cho no.
[00:35:37] Trịnh đại nhân.
[00:35:39] Trịnh đại nhân, thuyền đội của chúng ta được cứu rồi.
[00:35:42] Cái gì?
[00:35:43] Vừa rồi chúng tôi ở trên boong thuyền đã thấy chim biển.
[00:35:45] Điều đó có nghĩa là ở nơi không xa chúng ta,
[00:35:47] nhất định sẽ có đảo.
[00:35:48] Biết đâu còn có cả đất liền nữa.
[00:35:52] Chúng ta đã tách khỏi Vương đại nhân
[00:35:53] được ba mươi ngày đêm rồi.
[00:35:55] Nếu không có gì bất ngờ,
[00:35:57] lúc này thuyền đội
[00:35:58] chắc đã sắp đến Mogadishu rồi.
[00:36:00] Đúng vậy.
[00:36:01] Đội thuyền phân tách của Vương đại nhân
[00:36:02] đi dọc theo bờ biển,
[00:36:03] còn chúng ta vượt đại dương,
[00:36:04] dựa vào hải đồ và thuật kéo sao qua biển.
[00:36:06] Phương hướng一直都không có sai.
[00:36:09] Tống Thiên, ngươi có biết không?
[00:36:11] Có vẻ như chúng ta thật sự đã tìm ra tuyến đường mới rồi.
[00:36:15] Từ nay về sau, không chỉ đối với thuyền đội Đại Minh của chúng ta,
[00:36:18]
[00:36:20] đều là một tin mừng.
[00:36:22] Chúng ta không chỉ vì Đại Minh,
[00:36:24] mà còn vì lê dân bá tánh trong khắp thiên hạ,
[00:36:25] đã làm được một việc tốt lớn.
[00:36:32] Năm 1413 sau Công nguyên.
[00:36:34] Thuyền đội Trịnh Hòa chia làm một nhánh đi từ Guli lên phía Bắc,
[00:36:37] thẳng đến Vịnh Ba Tư, một nhánh đi qua Lưu Sơn,
[00:36:40] đi được 15.000 dặm,
[00:36:42] đến Mogadishu ở bờ biển phía Đông châu Phi.
[00:36:45] Cả hai nhánh đều đi thẳng qua Ấn Độ Dương,
[00:36:48] khiến cho mạng lưới giao thông đường biển giữa nhà Minh với các nước Ả Rập và bờ Đông châu Phi
[00:36:51] từ đó được hình thành.
[00:36:56] Trịnh đại nhân, phía trước là đất liền.
[00:36:59] Mau đến xem, mọi người mau đến xem.
[00:37:01] Nhanh lên, phía trước có đất liền rồi. Mau xem.
[00:37:06] Thấy đất liền rồi.
[00:37:07] Thật sự là đất liền.
[00:37:10] Có đất liền rồi!
[00:37:13] Zack, ngươi nhìn lại xem,
[00:37:14] đó có phải là quê hương của ngươi không?
[00:37:15] Vâng, đại nhân.
[00:37:16] Đi thêm một đoạn nữa là đến Mogadishu rồi.
[00:37:25] Zack,
[00:37:26] ngươi sắp được gặp lại cha của mình rồi.
[00:37:27] Ông ấy thấy ngươi trở về nhất định sẽ rất vui.
[00:37:29] Trịnh đại nhân, ngài là người tốt nhất trên đời.
[00:37:32] Cha tôi là một tù trưởng,
[00:37:33] ông ấy nhất định sẽ cảm kích ngài.
[00:37:36] Tống Thiên, có mặt.
[00:37:38] Chuẩn bị quà và thuyền nhỏ tám mái chèo,
[00:37:39] chúng ta lên bờ.
[00:37:41] Vâng.
[00:37:59] Các dũng sĩ, mau đuổi yêu ma đi.
[00:38:01] Quyết không để chúng lên bờ.
[00:38:16] Trịnh đại nhân, ngài xem,
[00:38:17] cha tôi cử người đến đón chúng ta rồi.
[00:38:29] Nằm xuống!
[00:38:32] Bắn tên!
[00:38:37] Đây chắc chắn là hiểu lầm.
[00:38:39] Zack, những người vừa rồi
[00:38:40] có phải là người trong bộ lạc của cha ngươi không?
[00:38:42] Trịnh đại nhân,
[00:38:43] ngài xem máu trên mũi tên đều là máu bò nhuộm,
[00:38:45] mũi tên này chắc chắn là của chúng tôi.
[00:38:48] Ngài mau để tôi lên bờ tìm cha đi,
[00:38:49] ông ấy thấy tôi sẽ hiểu thôi.
[00:38:51] Nhưng Zack,
[00:38:52] ngươi đã xa cha nhiều năm như vậy rồi,
[00:38:53] lỡ ông ấy không nhận ra ngươi thì càng tệ hơn.
[00:38:55] Trịnh đại nhân, đến cửa nhà chúng tôi rồi,
[00:38:57] ngài phải nghe tôi.
[00:39:03] Tù trưởng đại nhân, chúng đã rút lui rồi.
[00:39:06] Dẫn bò đến đây, để các dũng sĩ uống máu bò,
[00:39:10]
[00:39:15] Tù trưởng, đội thuyền đó đã lùi lại rồi.
[00:39:17] Nhưng họ đã gửi đến một vị khách.
[00:39:19] Khách gì?
[00:39:20] Zack.
[00:39:21] Zack? Ngươi nói là Zack?
[00:39:24] Là con trai của tù trưởng, Zack.
[00:39:26] Zack đã bị yêu ma bắt đi rồi,
[00:39:28] sao nó có thể trở về?
[00:39:29] Vâng, thật sự là vậy, Zack đang ở bãi biển.
[00:39:32] Được, ngươi, tên ngu ngốc này,
[00:39:34] sao không dẫn nó đến đây.
[00:39:36] Con trai của ta, ta tất nhiên sẽ nhận ra,
[00:39:37] không ai có thể lừa dối ta được.
[00:39:40] Vâng, tù trưởng.
[00:39:49] Cha! Cha ơi!
[00:39:58] Zack nhỏ.
[00:40:00] Vâng, cha.
[00:40:08] Zack nhỏ.
[00:40:10] Zack nhỏ, quả nhiên là con trai của ta.
[00:40:13] Ta thật không ngờ con còn có thể trở về Mogadishu.
[00:40:16] Cha, nhưng cha đã phạm một sai lầm lớn.
[00:40:19] Cha không nên lấy oán báo ân,
[00:40:20] bắn bị thương ân nhân cứu mạng của con.
[00:40:22] Ân nhân cứu mạng?
[00:40:23] Vâng.
[00:40:24] Họ là khách đến từ phương Đông xa xôi,
[00:40:26] ân nhân cứu mạng của con,
[00:40:28] sứ giả của Đại Minh thiên triều,
[00:40:29] người bạn tốt nhất của con,
[00:40:31] tên của ngài ấy là Trịnh Hòa.
[00:40:33] Trịnh Hòa.
[00:40:39] Zack lên bờ được một giờ rồi nhỉ?
[00:40:42] Phải, sao không có động tĩnh gì cả?
[00:40:45] Thằng bé đen tự mình lên đó nói rõ được gì.
[00:40:47] Chi bằng để thuyền đội tiến gần bờ trước,
[00:40:49] tăng thêm uy thế.
[00:40:50] Tôi không tin chúng dám ngăn chúng ta vào vịnh.
[00:40:55] Nói bậy! Nơi đây không giống các nước Tây Dương,
[00:40:59] hơn nữa thuyền đội chưa từng đến, không thể lỗ mãng.
[00:41:03] Nhưng, Trịnh đại nhân,
[00:41:04] chúng ta cũng không thể ngồi chờ ngốc nghếch như vậy.
[00:41:05] Chúng ta đã thập tử nhất sinh vượt qua đại dương này,
[00:41:07] nếu không lên bờ nữa,
[00:41:09] tính mạng của các anh em chẳng phải đã hy sinh vô ích sao?
[00:41:13] Thế này đi, ta đích thân lên bờ một chuyến.
[00:41:15] Trịnh đại nhân,
[00:41:16] ngài không phải nói nơi đây không giống các nước Tây Dương sao?
[00:41:19] Chi bằng để tôi đi trước một chuyến.
[00:41:20] Nếu Trịnh đại nhân nhất định phải lên bờ,
[00:41:22] thì anh em thủy sư cũng nhất định phải đi cùng.
[00:41:24] Vậy chẳng phải lại thành ra binh đao tương kiến sao?
[00:41:26] Các ngươi yên tâm, bản sứ sẽ không gặp nguy hiểm đâu.
[00:41:37] Tù trưởng, lại có người đến.
[00:41:39] Ai?
[00:41:39] Chính là người trên thuyền.
[00:41:40] Đến bao nhiêu người?
[00:41:41] Chỉ có ba người.
[00:41:42] Ngay cả khiên để đỡ cung tên cũng không thấy.
[00:41:44] Vậy thì mời. Vâng.
[00:41:48] Trịnh đại nhân.
[00:41:51] Trịnh đại nhân.
[00:41:53] Zack, thế nào rồi?
[00:41:56] Vẫn ổn. Thuyền viên bị thương thế nào rồi?
[00:41:58] Họ không sao cả, yên tâm đi.
[00:41:59] Cha tôi muốn gặp ngài.
[00:42:01] Thật sao? Tốt.
[00:42:05] Cha, đây chính là Trịnh Hòa đại nhân.
[00:42:08] Trịnh đại nhân.
[00:42:10] Tại hạ, sứ thần Đại Minh, Trịnh Hòa,
[00:42:11] bái kiến Tù trưởng đại nhân.
[00:42:14] Ngài là ân nhân lớn,
[00:42:16] nhưng chúng tôi đã sai rồi. Xin hãy tha thứ.
[00:42:19] Không sao. Chúng tôi ở Đại Minh có câu,
[00:42:22] gọi là "không đánh không quen biết".
[00:42:23] Từ nay chúng ta là bạn bè.
[00:42:25] Giống như Trịnh đại nhân và Zack,
[00:42:27] là những người bạn tốt như nhau sao?
[00:42:28] Đúng vậy, là những người bạn giống như tôi và Zack.
[00:42:32] Các dũng sĩ, lấy máu bò mời Trịnh đại nhân.