(AI-sub) Trịnh Hoà Hạ Tây Dương tập 5 - La Gia Lương, Đường Quốc Cường
Phụ đề được dịch bằng AI, cần bạn góp sức hoàn thiện. Liên hệ tham gia tại Facebook: https://www.facebook.com/profi....le.php?id=1000678863 -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- Trịnh Hoà Hạ Tây Dương (2009): Hành Trình Lịch Sử Vượt Biển Của Hạm Đội Nhà Minh <br>Bộ phim xoay quanh nhân vật lịch sử có thật – thái giám Trịnh Hòa (do ngôi sao TVB La Gia Lương thủ vai). Dưới mệnh lệnh của hoàng đế Minh Thành Tổ - Chu Đệ (Đường Quốc Cường), Trịnh Hòa đã dẫn đầu một hạm đội lớn nhất thế giới thời bấy giờ thực hiện 7 chuyến hải trình vĩ đại đến "Tây Dương" (vùng biển Ấn Độ Dương và xa hơn nữa).
[00:00:10] Nếu triều đình đã có lệnh
[00:00:12] Hồ đại nhân cứ làm theo là được rồi.
[00:00:14] Hạ quan vạn lần không dám.
[00:00:17] Vậy Hồ đại nhân định làm thế nào?
[00:00:19] Hạ quan không bẩm báo, đó là bất trung.
[00:00:23] Nếu như thượng báo, chính là bất nghĩa với Vương gia.
[00:00:26] Hạ quan lo đến nỗi cả đêm không chợp mắt.
[00:00:30] Đặc biệt đến đây để xin Vương gia cứu giúp.
[00:00:33] Thế này đi, bổn vương tặng ông bốn chữ.
[00:00:39] Cứ thật mà báo.
[00:00:41] Hạ quan vạn lần không dám.
[00:00:49] Hồ đại nhân, mời đứng dậy.
[00:00:53] Hạ quan nhận được ơn sâu của Vương gia, sao có thể lấy oán báo ân?
[00:00:57] Nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy cách thỏa đáng nhất là
[00:01:02] vẫn cứ ba ngày một lần bẩm báo chuyện Bắc Bình.
[00:01:06] Nhưng trước khi tấu báo sẽ đưa cho Vương gia xem qua.
[00:01:10] Vương gia bảo báo thế nào, hạ quan sẽ báo thế ấy.
[00:01:14] Đây là lời gì vậy?
[00:01:17] Tiểu vương một lòng vì nước, quang minh lỗi lạc,
[00:01:20] không có chuyện gì không thể cho người khác biết.
[00:01:23] Đại nhân cứ việc theo công mà làm, cứ thật mà tấu.
[00:01:28] Yên Vương trung thành, trời đất có thể chứng giám.
[00:01:31] Vương gia văn võ song toàn, hiền đức vô song,
[00:01:34] nếu có thể được sắc phong làm Thái tử,
[00:01:36] thực là may mắn của thiên hạ, may mắn của vạn dân.
[00:01:40] Hỗn xược!
[00:01:43] Ngôi vị Trữ quân, Phụ hoàng tự có thánh đoán.
[00:01:47] Bổn vương chỉ mong Phụ hoàng thiên uy vĩnh cửu,
[00:01:50] vạn thọ vô cương.
[00:01:53] Vương gia thứ tội.
[00:01:54] Vài ngày nữa hạ quan sẽ vào kinh chúc thọ Hoàng thượng.
[00:01:58] Đến lúc đó nhất định sẽ tấu rõ việc làm nhân hiếu của Vương gia,
[00:02:02] lòng trung nghĩa.
[00:02:06] Ngồi đi.
[00:02:09] Phụ hoàng đại thọ, cả nước cùng mừng.
[00:02:11] Văn võ bá quan đều sẽ cung kính hoàng ân,
[00:02:14] dâng lên vật phẩm may mắn.
[00:02:15] Hồ đại nhân là đại thần trấn giữ biên cương,
[00:02:18] lại vào kinh trước dịp Vạn thọ,
[00:02:19]
[00:02:25] Hạ quan đang phiền não vì việc này đây.
[00:02:30] Hồ đại nhân mời xem.
[00:02:40] Vật mừng thọ này thế nào?
[00:02:43] Tốt, tốt lắm.
[00:02:45] ...
[00:02:46] Trong suốt long lanh, toát ra khí chất thánh khiết.
[00:02:49] Hạ quan đoán rằng,
[00:02:50]
[00:02:55] quý giá hơn nhiều.
[00:02:57] Hoàng thượng tất sẽ long nhan đại duyệt.
[00:03:02] Tấm ngọc bích này không phải tặng cho Phụ hoàng,
[00:03:06] mà là ban cho ông.
[00:03:08] Cái này... Vương gia, ngài... ngài nói gì?
[00:03:11]
[00:03:13] mang vào kinh thành, dâng lên Hoàng thượng.
[00:03:16] Hạ quan không dám.
[00:03:17] Hạ quan thực sự không đảm đương nổi.
[00:03:20] Hồ đại nhân,
[00:03:21] Bắc Bình Bố chính sứ chính là đồng liêu của bổn vương mà.
[00:03:26] Trong ngày Vạn thọ, nếu ông bị mất mặt,
[00:03:29] thì mặt mũi của bổn vương sao có thể coi được chứ?
[00:03:32] Hơn nữa, chẳng phải ông và ta vinh nhục có nhau sao?
[00:03:35] Thể diện của ông chính là thể diện của ta.
[00:03:37] Vinh quang của ông chính là vinh quang của bổn vương mà.
[00:03:43] Nhận đi.
[00:03:45] Vương gia,
[00:03:47] đại ân đại đức của ngài, hạ quan khắc cốt ghi tâm,
[00:03:51] nhất định sẽ ngậm cỏ kết vành báo đáp.
[00:03:54]
[00:03:58] Nhận đi.
[00:04:06]
[00:04:09] vậy Vương gia phải làm sao đây?
[00:04:11] Bổn vương đã chuẩn bị cho Phụ hoàng rồi,
[00:04:15] vừa hay nhờ Hồ đại nhân mang đến kinh thành.
[00:04:40] Phụ hoàng kỵ nhất việc các hoàng tử qua lại bí mật với nhau.
[00:04:44] Vì thế, giữa ta và Nhị ca, Tam ca
[00:04:46] đã nhiều năm không thư từ qua lại.
[00:04:49] Tại sao họ lại vào lúc quốc trữ chưa định
[00:04:51] cùng nhau viết mật thư cho ta?
[00:04:54] Hai vị sứ giả nói,
[00:04:55] đây là thư nhà thông thường giữa các huynh đệ Vương gia.
[00:04:58] Thư nhà có quy củ của thư nhà,
[00:05:00] phải giao cho dịch trạm đưa đi.
[00:05:03] Nhưng hai vị hoàng huynh lại đặc biệt phái sứ giả,
[00:05:06] ngàn dặm xa xôi mang thư đến,
[00:05:08] đây chẳng phải là giấu đầu hở đuôi sao?
[00:05:10] Vương gia minh giám.
[00:05:11] Ngươi còn dò hỏi được tin tức gì không?
[00:05:14] Vương gia, Tần Vương đóng quân tại Tây An.
[00:05:18] Tấn Vương đóng quân tại Thái Nguyên.
[00:05:20] Hai nơi cách nhau cả ngàn dặm.
[00:05:22] Tại sao sứ giả của hai vương
[00:05:23] lại cùng một ngày đến Bắc Bình?
[00:05:25] Đúng vậy. Vậy ngươi có hỏi họ không?
[00:05:28] Tiểu nhân có hỏi. Hai vị sứ giả ấp a ấp úng,
[00:05:32] nói là tình cờ gặp nhau ở ngoại thành,
[00:05:34] sau đó cùng nhau vào thành.
[00:05:39] Nói dối.
[00:05:40] Tiểu nhân cũng cảm thấy vậy.
[00:05:42] Nhưng,
[00:05:43] trong lời nói dối cũng có thể nghe ra sự thật.
[00:05:48] Điện hạ, sứ giả của Tấn Vương đến từ Thái Nguyên.
[00:05:54] Sứ giả của Tần Vương cũng đến từ Thái Nguyên.
[00:05:57] Điều này có nghĩa là,
[00:05:58] Tần Vương lúc này có lẽ không ở Tây An,
[00:06:03] mà đang ở phủ Tấn Vương.
[00:06:07] Hoàn toàn có thể.
[00:06:09] Mồng năm tháng ba, Tần Vương vào kinh triều kiến Phụ hoàng.
[00:06:12] Mồng ba tháng tư từ giã rời kinh.
[00:06:15] Cứ thế mà đoán, Tần Vương đã không quay về Tây An,
[00:06:17] mà đã rẽ đường đi Thái Nguyên.
[00:06:23] Nhị ca, Tam ca lén lút gặp nhau,
[00:06:25] không sợ Phụ hoàng hỏi tội sao?
[00:06:30]
[00:06:33] Đại nhân, thám tử mật báo,
[00:06:35] Tần, Tấn nhị vương đã gửi mật thư cho Chu Đệ.
[00:06:43] Ngươi thấy sao?
[00:06:45] Ba con chó săn đều muốn bắt một con thỏ,
[00:06:48] nhưng con nào muốn bắt cũng đều bắt không được,
[00:06:51] đành phải cả ba hợp lại.
[00:06:52] Đợi khi con mồi đã vào tay, lại phải tranh giành đấu đá.
[00:06:56] Bởi vì chúng đều muốn độc chiếm.
[00:07:00] Nếu như ba con chó này,
[00:07:02] con nào cũng không bắt được thì sao?
[00:07:09] Mau chuẩn bị, vào kinh sớm.
[00:07:14] Hay cho Tần Vương, hay cho Nhị ca.
[00:07:16] Bản thân không làm Hoàng thượng,
[00:07:18] lại cứ muốn làm thần tử của Tứ đệ.
[00:07:20] Hoàng huynh khiêm nhường như vậy, xưa nay hiếm thấy.
[00:07:25] Đây có lẽ là tấm lòng
[00:07:26] chân thành của Nhị ca ta.
[00:07:28] Theo bần tăng được biết, năm Hồng Vũ thứ 23,
[00:07:31] Yên Vương cùng Tần Vương, Tấn Vương
[00:07:35] lần lượt dẫn quân Bắc chinh.
[00:07:38] Yên Vương ngài chém địch mấy vạn,
[00:07:40] dùng chính sách nhân từ,
[00:07:42] thu phục Thái úy A Lý Bất Hoa của nhà Nguyên,
[00:07:44] giải quyết một kẻ địch mạnh cho Đại Minh.
[00:07:46] Tin thắng trận truyền về kinh sư, Hoàng thượng vui mừng khôn xiết,
[00:07:50] ban thưởng cho Điện hạ một con Hãn Huyết bảo mã của Tây Vực.
[00:07:54] Tần Vương lại ghen tị đến mức gần như mất kiểm soát,
[00:07:57] tối đó uống rượu say mèm,
[00:07:58] giết liền mấy quân sĩ vô tội.
[00:08:01] Dám hỏi Điện hạ, có chuyện này không?
[00:08:11] Thấy nhỏ biết lớn.
[00:08:15] Một người đến cả con Hãn Huyết bảo mã cũng muốn tranh giành,
[00:08:18] giờ lại khiêm nhường nhường cả ngôi Thái tử.
[00:08:22] Chữ "có lẽ", Điện hạ dùng thật thấu triệt.
[00:08:26] Tình huynh đệ, bần tăng xin lĩnh giáo.
[00:08:46] Tam ca còn nói,
[00:08:47] sau khi thành sự, muốn ta thống lĩnh binh mã thiên hạ,
[00:08:51] bảo vệ vương triều Đại Minh.
[00:08:53] Tốt lắm.
[00:08:54] Lấy một chức Thiên hạ Binh mã Đại nguyên soái
[00:08:57] đổi lấy một tấm long bào.
[00:08:58] Đây chính là cái gọi là tình huynh đệ sao?
[00:09:01] Lừa gạt dối trá.
[00:09:07] Con dao mang tên tình huynh đệ này,
[00:09:09] còn sắc bén hơn bất kỳ đao kiếm nào.
[00:09:12] Đây là giết người không tiếng, binh không đổ máu.
[00:09:17] Theo như ngươi nói,
[00:09:19] vậy nhà đế vương chỉ còn lại lòng dạ khó lường,
[00:09:22] tranh giành đấu đá, tình đoạn nghĩa tuyệt sao?
[00:09:26] Nhưng lúc này khác lúc khác,
[00:09:28] sai không ở người, mà ở trời, ở quyền.
[00:09:32] Ở trời vì các vị xuất thân vương hầu,
[00:09:35] đã định sẵn không còn
[00:09:36] tình cốt nhục như của thường dân bá tánh.
[00:09:38] Ở quyền vì các vị vì một lời nói có trọng lượng,
[00:09:41] chỉ có thể là ngươi chết ta sống.
[00:09:49] Đối mặt với tình thế nguy hiểm, Điện hạ không thể ngồi chờ chết.
[00:09:54] Nếu mình không có cơ hội để lấy lòng Hoàng thượng,
[00:09:57] thì nhất định phải để đối thủ
[00:09:59] đi làm những việc mà Hoàng thượng căm ghét.
[00:10:01] Hoàng thượng không phải kỵ nhất
[00:10:02] vương công đại thần kết bè kết phái, ngấm ngầm cấu kết sao?
[00:10:05] Điện hạ正好顺势将此信交给皇上.
[00:10:09] Minh oan cho mình, tương kế tựu kế.
[00:10:13] Tần, Tấn nhị vương là huynh đệ của bổn vương,
[00:10:15] bổn vương quyết không tự chặt tay chân,
[00:10:17] táng tận lương tâm, để thiên hạ chê cười.
[00:10:21] Dụng tâm tính kế là trái với nghĩa huynh đệ thân thiết,
[00:10:23] ngoài mặt tuân theo, trong lòng chống đối là hổ thẹn với tấm lòng của Phụ hoàng.
[00:10:30] Cái thấy của kẻ ngu, lòng nhân của đàn bà.
[00:10:38] Điện hạ miệng nói nhân hậu, lòng hướng hiền minh,
[00:10:42] nhưng đây có phải là quyền mưu không, có phải là quỷ kế không?
[00:10:46] Có phải là lòng dạ hiểm ác không?
[00:10:49] Có phải là táng tận lương tâm không?
[00:10:51] Làm tướng thì mặc giáp cầm giáo, là để giết người.
[00:10:55] Làm vua thì vận trù duy幄, là để diệt tâm.
[00:10:58] Điện hạ phải chịu đựng sự lựa chọn đau khổ
[00:11:01] giữa một bên là thịnh thế ngàn năm, một bên là thiên lý nhân luân.
[00:11:06] Cuối cùng ngươi cũng đã nói thẳng ra.
[00:11:12] Tại sao từ khi Thái tử mất,
[00:11:14] ngươi lại cứ bức ép ta?
[00:11:16] Ngôi trữ quân để trống,
[00:11:18] ngươi liền dụng tâm tính kế, từng bước nối tiếp,
[00:11:20] nhát dao nào cũng thấy máu.
[00:11:22] Đúng vậy, Điện hạ thực ra đã sớm đoán ra.
[00:11:28] Vải trắng ở Yên Vương phủ là do ta gửi.
[00:11:31] Điều động đại quân, thay đổi tướng hiệu,
[00:11:34] cũng là ta ra hiệu cho Trương Ngọc.
[00:11:35] Điều bần tăng muốn làm chính là thay trời hành đạo.
[00:11:38] Điều muốn có chính là một vị quân vương
[00:11:42] dám tiến thủ, dám khai sáng thịnh thế.
[00:11:48] Lẽ nào ngươi nhất định muốn bổn vương
[00:11:49] lưu lại tiếng xấu ngàn đời sao?
[00:11:53] Hòa thượng điên này nói thẳng,
[00:11:55] bổn vương quyết không mưu phản,
[00:11:56] cũng quyết không để ngươi thao túng,
[00:11:59] làm quân cờ trong tay ngươi.
[00:12:01] Điện hạ, xin thứ cho tiểu nhân tội nói càn.
[00:12:03] Sư phụ nói đúng,
[00:12:05] Điện hạ ngàn vạn lần không thể ngồi chờ chết.
[00:12:06] Câm miệng!
[00:12:12] Ta hiểu rồi.
[00:12:14] Điều Điện hạ không dám đối mặt không phải là Hoàng thượng,
[00:12:17] cũng không phải là Tần, Tấn nhị vương,
[00:12:20] người mà Điện hạ thực sự không dám đối mặt lại chính là bản thân Điện hạ.
[00:12:28] Bẩm Điện hạ, người của Ninh Vương phủ đã đến.
[00:12:31] ...
[00:12:32] Tốt lắm, tốt lắm, nước này càng khuấy càng đục rồi.
[00:12:37] Điện hạ, thư có thể không nhận,
[00:12:39] người thì không có lý do gì để không gặp chứ?
[00:12:40] Không gặp, không gặp.
[00:12:43] Từ bây giờ,
[00:12:44] bất kỳ thư nào gửi cho bổn vương gia, một mực không nhận.
[00:12:46] Người từ bất kỳ phiên trấn nào đến,
[00:12:47] không được phép vào Vương phủ một bước.
[00:12:49] Rõ!
[00:12:56] Bần tăng cáo từ, xin tặng một lời.
[00:13:00] Người không có lòng giết hổ, hổ có ý hại người.
[00:13:05] Giờ phút nguy nan, phải quyết đoán kịp thời.
[00:13:27] Sư phụ!
[00:13:29] Sư phụ, sư phụ ngài đừng giận.
[00:13:33] Lời của ngài thật như chuông lớn cảnh tỉnh,
[00:13:34] Điện hạ nhất định sẽ tiếp nhận sự điểm hóa của ngài.
[00:13:37] Cũng chỉ có ngài
[00:13:38] mới có thể giúp Điện hạ hóa nguy thành an.
[00:13:41] Nếu thật sự như vậy,
[00:13:43] vậy thì bần tăng sẽ nguy hiểm rồi.
[00:13:45] Tại sao?
[00:13:47] Mưu sĩ nếu còn cao minh hơn cả chủ tử,
[00:13:50] mưu sĩ đó chẳng phải là nguy hiểm sao?
[00:13:52] Sư phụ, ý ngài là...
[00:13:54] Là giả, là đóng kịch.
[00:13:57] Điện hạ ở trước mặt ta giả ngốc, nói úp nói mở.
[00:14:00] Chút tài mọn của bần tăng,
[00:14:02] Yên Vương thực ra đã sớm nhìn thấu rồi.
[00:14:06] Ngài ấy chỉ là muốn nói mà không thể nói,
[00:14:08] muốn làm lại có điều e ngại.
[00:14:11] Lão nạp chỉ có thể thay Yên Vương nói ra lời trong lòng ngài ấy.
[00:14:15] Nhưng Điện hạ,
[00:14:16] tại sao ngài ấy lại nhất định phải làm như vậy?
[00:14:20] Phải hiểu rằng Điện hạ hùng tài đại lược, ngộ tính cực cao.
[00:14:25] Ở trước mặt ngài ấy,
[00:14:27] lão nạp cho dù trong lòng có ngàn quân vạn mã,
[00:14:30] miệng cũng chỉ có thể nói ra một nửa.
[00:14:33] Nửa còn lại để Yên Vương tự mình suy xét.
[00:14:36] Như vậy,
[00:14:38] đối sách sẽ trở thành của chính Yên Vương,
[00:14:43] chứ không phải do lão nạp dạy ngài ấy.
[00:14:46] Sư phụ à, Điện hạ còn chưa lên ngôi,
[00:14:48] sư phụ đã cẩn thận như vậy.
[00:14:52] Sau này nếu Vương gia làm Hoàng thượng,
[00:14:54] hai người làm sao mà chung sống được?
[00:14:57] Nếu Yên Vương làm Hoàng thượng,
[00:15:01] chắc chắn là "bên vua như bên hổ".
[00:15:05] Khó lắm. Làm đầy tớ quá ngu ngốc cũng không được,
[00:15:10] thông minh thì lại càng nguy hiểm.
[00:15:12] Thật là quá khó.
[00:15:13] Giữa chủ và tớ quả có vạn điều khó khăn.
[00:15:17] Nhưng hai chữ "học vấn" lại chính là có được từ trong khó khăn.
[00:15:21] Trên đời nếu không có khó khăn,
[00:15:23] cũng sẽ không có cái gọi là học vấn nữa.
[00:15:28] Đệ tử hiểu rồi.
[00:15:29] Không, ngươi vẫn chưa thực sự hiểu.
[00:15:32] Người thực sự hiểu,
[00:15:33] sẽ không nhanh như vậy mà nói mình đã hiểu.
[00:15:38] Ngươi nghe đây.
[00:15:39] Đối với ngươi, người đáng kính trọng nhất là Yên Vương,
[00:15:43] người đáng sợ nhất cũng là Yên Vương.
[00:15:45] Còn đối với Yên Vương thì sao?
[00:15:47] Người đáng kính trọng nhất là Phụ hoàng,
[00:15:49] người đáng sợ nhất cũng vẫn là Phụ hoàng.
[00:15:52] Yên Vương trước mặt ngươi là chủ tử,
[00:15:55] trước mặt Hoàng thượng chính là nô bộc.
[00:15:58] Hiểu chưa?
[00:16:01] Yên Vương và ngươi, một chủ một nô,
[00:16:04] nhưng vận mệnh của chủ nô lại ngấm ngầm tương thông.
[00:16:09] Đây chính là thiên đạo.
[00:16:13] Vật này khắc vật kia, vật kia lại khắc vật nọ.
[00:16:17] Thiên đạo vô thường, vạn vật tranh vinh.
[00:16:21] Mã Hòa, đời người có sang hèn,
[00:16:23] nhưng công nghiệp cao thấp không nằm ở chỗ là chủ hay là nô,
[00:16:28] hoàn toàn nằm ở tạo hóa của bản thân.
[00:16:39] Tạ ơn sư phụ điểm hóa.
[00:16:54] Điện hạ, tiểu nhân vừa rồi theo lệnh của Điện hạ,
[00:16:57] đuổi đến khách điếm,
[00:16:58] muốn mời người của Ninh Vương qua đây gặp Điện hạ.
[00:17:01] Đến là người thế nào?
[00:17:03] Là phó tổng quản của Ninh Vương phủ, họ Hoàng.
[00:17:06] Thực ra theo thân phận của ông ta,
[00:17:08] Điện hạ cũng không nhất thiết phải đích thân tiếp kiến.
[00:17:10] Hay là để tiểu nhân đi sắp xếp trước nhé?
[00:17:13] Không, ta sẽ đích thân gặp ông ta.
[00:17:16] Nhưng...
[00:17:17] Gặp xong vẫn để họ về khách điếm,
[00:17:19] không được ở trong phủ.
[00:17:22] Cho ông ta vào đi.
[00:17:24] Điện hạ, người của Ninh Vương đã đi rồi.
[00:17:28] Đi rồi?
[00:17:32] Có để lại thư tín không?
[00:17:34] Không ạ.
[00:17:34] Có để lại lời gì không?
[00:17:36] Cũng không có lời gì quan trọng.
[00:17:38]
[00:17:42] đi ngang qua Bắc Bình,
[00:17:43] nên tiện đường mang cho Điện hạ ít đồ.
[00:17:59] Đồ gì vậy?
[00:18:01] Hai trăm cân Phục Linh.
[00:18:02] Phục Linh?
[00:18:03] Vâng ạ.
[00:18:06] Điện hạ, Phục Linh là thuốc hạ hỏa.
[00:18:08] Nhưng bây giờ đã qua trung thu,
[00:18:10] lẽ ra là phải nói đến tẩm bổ.
[00:18:11] Ninh Vương Điện hạ lại ngàn dặm xa xôi từ Đại Ninh
[00:18:14] mang cho Điện hạ thứ đồ không hợp thời này.
[00:18:17] Đây đúng là "ngàn dặm tặng lông ngỗng" (quà mọn tình dày).
[00:18:21] Ý của Phục Linh không nằm ở thời tiết nóng lạnh,
[00:18:25] mà ý nghĩa vô cùng.
[00:18:27] Ninh Vương không muốn Điện hạ dính vào vũng nước đục đó,
[00:18:33] cũng coi như là hạ hỏa, định thần.
[00:18:41] Trong lúc lửa thiêu vẫn có Phục Linh quan tâm an ủi,
[00:18:47] đủ thấy lòng người ấm lạnh.
[00:18:52] Ninh Vương và Điện hạ là huynh đệ tốt.
[00:18:55] Phục Linh này rất có ích.
[00:19:10] Bắc Bình Bố chính sứ Hồ Thành, bái kiến Hoàng trưởng tôn.
[00:19:25] Hồ Thành, ngươi còn nhận ra ta không?
[00:19:31] Thái công tử, tôi đã được gặp ngài rồi.
[00:19:34] Hạ quan nhớ ngài muốn chết.
[00:19:37]
[00:19:39] Tạ ơn Thái công tử.
[00:19:42] Vị này là đại nho đương triều,
[00:19:44] thái phó của ta, Phương Hiếu Nhụ.
[00:19:47] Phương đại nhân danh tiếng khắp thiên hạ, hạ quan may mắn được gặp.
[00:19:54] Hồ Thành, khi tiên phụ còn tại thế,
[00:19:57] thường khen ngợi ngươi với ta,
[00:20:00] nói ngươi trung thực đáng tin, đầy bụng kinh luân.
[00:20:03] Hạ quan chịu ơn sâu của tiên Thái tử, không gì báo đáp.
[00:20:09] Hạ quan vừa vào thành đã đến bái kiến Thái công tử.
[00:20:13] Hạ quan nghĩ quân tình quan trọng,
[00:20:16] vẫn nên bẩm báo Đông cung trước,
[00:20:18] sau đó mới nói cho Hoàng thượng.
[00:20:21] Một là để chia sẻ lo âu với Hoàng thượng,
[00:20:23] hai là cũng muốn xin Thái công tử đưa ra quyết định lớn.
[00:20:27] Mời nói.
[00:20:29] Trước khi hạ quan vào kinh,
[00:20:31] Tần, Tấn nhị vương đã gửi cho Chu Đệ
[00:20:33] mật thư khẩn 800 dặm.
[00:20:38] Ý định liên thủ, mưu đồ dị động không cần nói cũng rõ.
[00:20:41] Mong Thái công tử sớm chuẩn bị,
[00:20:44] để phòng bất trắc.
[00:20:47] Không biết tự lượng sức, châu chấu đá xe.
[00:20:50] Cho dù họ có liên thủ,
[00:20:51] họ có thể lay chuyển được Hoàng thượng không?
[00:20:55] Thái phó nói rất đúng.
[00:20:58] Nhưng hạ quan cho rằng,
[00:21:00] ngôi vị Trữ quân một ngày còn trống,
[00:21:03] Đại Minh một ngày không yên.
[00:21:07] Hạ quan cả gan, mong đại vị sớm được xác định.
[00:21:10] Đã định rồi.
[00:21:13] Hôm qua, Hoàng thượng triệu ta đến Cần Chính điện,
[00:21:17] ngài đã đích thân nói với ta, "Trẫm ý đã quyết,
[00:21:21] không chọn lập Thái tử trong số các hoàng tử,
[00:21:24] để chấm dứt cảnh anh em tranh giành.
[00:21:26] Lệnh cho Hoàng trưởng tôn, ta,
[00:21:32] lập làm Trữ quân."
[00:21:35] Hồ Thành khấu kiến Hoàng Thái tôn.
[00:21:42] Thánh chỉ này sẽ được công bố cho thiên hạ vào ngày mười tháng mười.
[00:21:46] Bây giờ, việc này ngoài Hoàng thượng ra,
[00:21:49] chỉ có bốn người chúng ta ở đây biết.
[00:21:51] Ngươi tuyệt đối không được tiết lộ thiên cơ.
[00:21:54] Vi thần tuân chỉ.
[00:21:57] Sau khi ngươi trở về, đầu tiên phải tiết lộ cho Yên Vương,
[00:22:00] cứ nói là trong dịp Vạn thọ,
[00:22:03] Hoàng thượng nhận được bông lúa do hắn gửi,
[00:22:05] long nhan đại duyệt, cả triều đình chấn động.
[00:22:08] Đại nhân cao kiến.
[00:22:10] Ngươi còn phải nói với hắn,
[00:22:12] theo lời đồn của thái giám trong nội đình,
[00:22:14] Hoàng thượng đã bí mật lập Trữ quân.
[00:22:17] Người được lập chính là Yên Vương Chu Đệ.
[00:22:20]
[00:22:22] lòng muốn được sủng ái, rõ như ban ngày.
[00:22:25] Điềm lành xuất hiện ở đất Yên,
[00:22:28] Chu Đệ đang tạo thế cho mình.
[00:22:31] Lời này tương đương với việc nói Bắc Bình là đất phát nghiệp đế vương,
[00:22:35] nơi đó sẽ bay lên một vị đế vương nữa.
[00:22:43] Hoàng thượng là bậc thánh quân xưa nay chưa từng có,
[00:22:46] nhìn thấu mọi việc,
[00:22:48] sao lại không nhìn ra được chút mánh khóe nhỏ này của Chu Đệ chứ?
[00:23:03] Sư phụ à,
[00:23:05] thực ra ngài không cần phải tức giận.
[00:23:11] Con thấy vẫn chưa đến mức cùng đường bí lối.
[00:23:16] Lần này Yên Vương có lẽ thật sự
[00:23:19] sẽ được Hoàng thượng lập làm Thái tử rồi.
[00:23:22] Sư phụ à,
[00:23:24] có một chuyện con vẫn chưa nói cho ngài biết.
[00:23:26]
[00:23:28] là thứ mà không ai có thể ngờ tới.
[00:23:30] Cho dù họ có nghĩ tới,
[00:23:31] họ cũng không thể nào có được.
[00:23:34] Là vật điềm lành số một thiên hạ.
[00:23:38] Nếu Hoàng thượng xem xong,
[00:23:39] chắc chắn sẽ rất vui.
[00:23:41]
[00:23:43] là do con mua được trong thành Bắc Bình,
[00:23:47] một cây lúa đôi dài khoảng một thước.
[00:23:50] Sư phụ, ngài nói có phải là trời giáng điềm lành,
[00:23:54] đất Yên phát nghiệp, kỳ quan xưa nay không?
[00:23:59] Thằng nhóc thối, ngươi đã gây đại họa cho Điện hạ rồi.
[00:24:29] Yên Vương Chu Đệ, Bắc Bình Bố chính sứ Hồ Thành tiếp chỉ.
[00:24:38] Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu rằng,
[00:24:41] lệnh cho Yên Vương Chu Đệ, Bắc Bình Bố chính sứ Hồ Thành
[00:24:44] vào giờ ba khắc Ngọ, ngày mười tháng mười, cùng mở thánh dụ này,
[00:24:48] và công bố cho toàn thể quân dân Bắc Bình.
[00:24:51] Nếu chưa đến giờ mà tự ý mở xem,
[00:24:53] sẽ bị trừng trị nặng, khâm thử.
[00:25:02] Sư phụ!
[00:25:06] Sư phụ à, thánh chỉ đã xuống rồi.
[00:25:13] Thánh chỉ thì có liên quan gì đến bần tăng?
[00:25:15] Ngài mau qua đó giúp Điện hạ đưa ra chủ ý đi.
[00:25:19] Con nghĩ chuyện này nhất định có liên quan đến việc lập Trữ quân.
[00:25:22] Lập Trữ quân thì liên quan gì đến Điện hạ?
[00:25:26] Biết đâu...
[00:25:26] Không có "biết đâu" gì cả.
[00:25:31] Việc lập Trữ quân đã thành định cục,
[00:25:34] mà Trữ quân chắc chắn không phải là Yên Vương.
[00:25:42] Hồ đại nhân nói quá lời rồi chứ?
[00:25:45] Vương gia, ngài không thấy đó thôi,
[00:25:48] hôm đó, bá quan tề tựu tại điện Phụng Thiên.
[00:25:52] Hạ quan dâng lên điềm lành trời ban.
[00:25:54] Hoàng thượng hồi lâu không nói lời nào,
[00:25:57] hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào bông lúa trên đĩa bạc,
[00:26:01] xúc động đến nỗi lệ rơi đầy mắt.
[00:26:04] Không chỉ Hoàng thượng rơi lệ,
[00:26:06] cả triều văn võ đại thần đều quỳ xuống,
[00:26:10] lệ rơi hô lớn: "Trời giáng điềm lành, điềm báo thịnh thế."
[00:26:15] "Ngô hoàng vạn thọ vô cương."
[00:26:17] "Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
[00:26:24] Niềm vui thứ hai là vào tối hôm đó,
[00:26:27] Hoàng thượng ban yến cho quần thần tại điện Phụng Thiên.
[00:26:29] Trong tiệc, Hoàng thượng triệu hạ quan đến trước mặt,
[00:26:35] nắm tay hạ quan chỉ nói một câu.
[00:26:43] Ba chữ.
[00:26:46] Điềm tốt lành.
[00:27:28] Mẫu hậu,
[00:27:31] Đại ca mất sớm, khiến người ta đau đớn tột cùng.
[00:27:35] Nay ngôi储君để trống, Đại Minh cần gấp rường cột.
[00:27:53] Mẫu hậu, nhi thần sống lâu ở nơi đất nhỏ bé Bắc Bình,
[00:27:58] như chim đại bàng bị nhốt trong lồng,
[00:28:00] không có trời cao để tung cánh.
[00:28:03] Như giao long mắc cạn trên sa mạc,
[00:28:05] không có biển lớn để bay lượn.
[00:28:12] Nguyện Mẫu hậu trên trời có linh thiêng phù hộ cho nhi thần,
[00:28:16] tận trung báo quốc, đại chí được thể hiện.
[00:28:19] Nhi thần nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của Phụ hoàng, Mẫu hậu.
[00:28:24] Đại Minh của ta, sánh ngang Hán Đường.
[00:30:25] Đã đến giờ, xin Yên Vương chỉ thị.
[00:30:31] Tuyên chỉ!
[00:30:32] Tuân mệnh.
[00:30:55] Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu rằng,
[00:30:59] Trẫm khai quốc ba mươi năm qua,
[00:31:02] thiên hạ nhất thống, bốn biển quy tâm.
[00:31:04] Để Đại Minh vạn thế thịnh vượng, quốc mạch vĩnh cửu,
[00:31:08] Trẫm đặc biệt công bố cho trong ngoài,
[00:31:10] Hoàng Thái tôn Doãn Văn, nhân minh hiếu hữu,
[00:31:13] thiên hạ quy tâm, xứng đáng lên ngôi lớn.
[00:31:16] Nay lập làm Trữ quân Đại Minh.
[00:31:22] Kể từ hôm nay, các hoàng tử phiên vương,
[00:31:25] các văn võ quan viên, và con dân thiên hạ,
[00:31:28] phải cẩn trọng giữ đạo vua tôi,
[00:31:30] kính phụng Thái tôn như Trẫm, đồng lòng phò tá,
[00:31:34] để mang phúc cho dân ta. Khâm thử.
[00:32:03] Nhi thần... tiếp chỉ.
[00:32:07] Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
[00:32:18] Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
[00:32:23] Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
[00:33:38] Nhà nhà phải đốt pháo, treo đèn lồng.
[00:33:43] Hoàng thượng sắc lập Trữ quân, cả nước cùng mừng.
[00:33:47] Bắc Bình phải ca hát vui cười, suốt đêm達旦.
[00:33:51] Kẻ nào vi phạm sẽ bị trị tội.
[00:33:53] Đi mau, đi mau, nhanh lên!
[00:34:17] Nhanh, nhanh lên, đi!
[00:34:19] Không muốn sống nữa à?
[00:34:20] Đại nhân à, tôi là người mù,
[00:34:22] cái gì cũng không nhìn thấy, treo đèn lồng làm gì?
[00:34:24] Hoàng thượng sắc lập Trữ quân, cả nước cùng mừng,
[00:34:26] ngươi có là người chết cũng phải treo cho ta.
[00:34:27] Cũng phải đốt một trăm tiếng pháo.
[00:34:32] Ngươi, ngươi dám đánh ta?
[00:34:33] Sỉ nhục bá tánh, làm hại xóm làng.
[00:34:35] Ông đây chính là muốn dạy dỗ nó.
[00:34:37] Muốn gây sự à? Người đâu!
[00:34:39] Dạ!
[00:34:40] Dám chơi trò cứng rắn với ông à?
[00:34:42] Lên cho ta! Lên!
[00:34:46] Chu Năng, ngươi có gan thì chặt đầu hắn xuống
[00:34:50] cho bản đại nhân xem.
[00:34:52] Ngươi!
[00:34:54] ...
[00:34:54] Người đâu, trói hắn lại cho ta!
[00:34:56] Rõ!
[00:34:58]
[00:35:00] muốn đưa hắn trở lại cho ta thì khó đấy.
[00:35:48] Phụ hoàng...
[00:35:51] Phụ hoàng...
[00:36:06] Dẫn vào!
[00:36:07] Nhanh, nhanh, nhanh!
[00:36:09] Đi, đi!
[00:36:12] Quỳ xuống! Quỳ xuống!
[00:36:13] Quỳ xuống! Quỳ xuống!
[00:36:19] Mạt tướng Chu Năng,
[00:36:20] Mạt tướng Trương Ngọc,
[00:36:21] tham kiến Yên Vương Điện hạ.
[00:36:36] Điện hạ!
[00:36:43] Điện hạ!
[00:36:45] Điện hạ!
[00:36:51] Điện hạ, tên quan chó Hồ Thành mang theo một đám nô lệ hung ác,
[00:36:54] ức hiếp bá tánh, làm hại cả thành.
[00:36:57] Chúng ép nhà nhà treo đèn lồng,
[00:36:59] đốt pháo,
[00:37:00] ngay cả người bệnh và người mù cũng không tha.
[00:37:02] Mạt tướng và Trương Ngọc tướng quân đã trói một tên,
[00:37:04] xin Điện hạ xử lý.
[00:37:22] Lôi ra ngoài, chém! - Rõ!
[00:37:25] Điện hạ, Điện hạ tha mạng!
[00:37:27] Điện hạ, Điện hạ tha mạng!
[00:37:30] Đi, đi!
[00:37:31] Thả người!
[00:37:33] Cái gì?
[00:37:36] Thả ra!
[00:37:39] Thả hết cho ta!
[00:37:45] Nhanh!
[00:37:49] Thả! Thả ra! Thả ra!
[00:37:50] Nhanh, nhanh, nhanh! Lôi ra ngoài thả!
[00:38:08] Chu Năng! Trương Ngọc!
[00:38:09] Mạt tướng có mặt! - Mạt tướng có mặt!
[00:38:11] Chuyện tốt các ngươi làm đấy!
[00:38:15] Tự ý quyết định, cài cắm thân tín.
[00:38:20] Làm loạn phiên trấn, chống lại vương lệnh.
[00:38:23] Chúng tôi...
[00:38:27] Các ngươi đã cài cắm vào các doanh trại khác
[00:38:31] bao nhiêu thân tín?
[00:38:34] Chúng tôi cũng là vì Vương gia!
[00:38:36] Đúng vậy, để phòng bất trắc!
[00:38:37] Câm miệng!
[00:38:40] Các ngươi đây là kết bè kết phái, mưu đồ bất chính!
[00:38:51] Giao hết chúng ra cho ta!
[00:38:53] Viết hết tên ra cho ta!
[00:38:55] Bổn vương sẽ vào kinh diện kiến Phụ hoàng,
[00:38:58] sẽ xử phạt nặng bọn họ với tội danh vi phạm mệnh lệnh.
[00:39:03] Cái này...
[00:39:05] Điện hạ, Điện hạ!
[00:39:07] Họ đều là huynh đệ sinh tử của chúng ta!
[00:39:09] Ngài giao họ cho Hoàng thượng,
[00:39:10] vậy chẳng phải là giết hết bọn họ sao?
[00:39:12] Đúng, đều đáng chém!
[00:39:18] Hai ngươi cũng đáng...
[00:39:21] Mạt tướng đáng chết!
[00:39:25] Điện hạ, ngài cứ chém mạt tướng,
[00:39:28] cũng không thể giao huynh đệ ra được!
[00:39:33] Ngươi nói gì?
[00:39:37] Ngươi dám kháng lệnh? Chém cho ta!
[00:39:41] Điện hạ, ngài sao vậy? Không được!
[00:39:48] Các ngươi có giao không?
[00:39:53] Điện hạ, ngài chém tôi đi!
[00:39:56] Một mình Chu Năng chịu tội!
[00:40:06] ...
[00:40:09] Điện hạ...
[00:40:13] Các ngươi đây là muốn ép chết bổn vương à?
[00:40:21] Được!
[00:40:25] Điện hạ, Điện hạ, không được!
[00:40:27] Điện hạ, Điện hạ!
[00:40:36] Chúng tôi giao, chúng tôi giao được chưa?
[00:40:38] Giao, chúng tôi giao!
[00:40:39] Điện hạ, Điện hạ!
[00:40:42] Điện hạ!
[00:40:44] Ngài tỉnh lại đi, Điện hạ!
[00:40:46] Điện hạ!
[00:40:51] Da không còn, lông bám vào đâu?
[00:41:00] Tâm ta đã chết, cần các ngươi còn có ích gì?
[00:41:09] Điện hạ, ngài uống trà trước đi.
[00:41:14] Mã Hòa, có!
[00:41:15] Mã Hòa có!
[00:41:16] Mã Hòa, có!
[00:41:19] Chém cái lão hòa thượng điên đó cho ta!
[00:41:24] Lão... lão hòa thượng điên nào ạ?
[00:41:29] Diêu Quảng Hiếu!