(AI-sub) Trịnh Hoà Hạ Tây Dương tập 6 - La Gia Lương, Đường Quốc Cường
Phụ đề được dịch bằng AI, cần bạn góp sức hoàn thiện. Liên hệ tham gia tại Facebook: https://www.facebook.com/profi....le.php?id=1000678863 -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- Trịnh Hoà Hạ Tây Dương (2009): Hành Trình Lịch Sử Vượt Biển Của Hạm Đội Nhà Minh <br>Bộ phim xoay quanh nhân vật lịch sử có thật – thái giám Trịnh Hòa (do ngôi sao TVB La Gia Lương thủ vai). Dưới mệnh lệnh của hoàng đế Minh Thành Tổ - Chu Đệ (Đường Quốc Cường), Trịnh Hòa đã dẫn đầu một hạm đội lớn nhất thế giới thời bấy giờ thực hiện 7 chuyến hải trình vĩ đại đến "Tây Dương" (vùng biển Ấn Độ Dương và xa hơn nữa).
[00:01:13] Chém Diêu Quảng Hiếu.
[00:01:16] Rồi đem tất cả hòa thượng của chùa Linh Cốc,
[00:01:19] giết hết cho ta, không chừa một ai.
[00:01:24] Diệt môn diệt tự, một người không chừa.
[00:01:28] Cái này... Điện hạ.
[00:01:32] Sư phụ là do Điện hạ mời tới.
[00:01:35] Nhưng ngài ấy là sư phụ của tiểu nhân mà.
[00:01:37] Ngài còn nhớ không?
[00:01:38] Tại sao ngài lại muốn giết ngài ấy?
[00:01:39] Điện hạ, không được giết mà.
[00:01:41] Câm miệng!
[00:01:45] Cả Mã Hòa cũng chém cho ta.
[00:01:48] Điện hạ, Mã Hòa nói đúng mà.
[00:01:50] Tất cả câm miệng cho ta!
[00:01:55] Kẻ nào còn dám xin tha cho lão hòa thượng điên đó,
[00:01:59] ta sẽ giết kẻ đó.
[00:02:02] Mau đi đi.
[00:02:04] Vâng, vâng.
[00:02:12] Đứng lại.
[00:02:18] Vương phi.
[00:02:20] Đây không phải là bội kiếm của Vương gia sao?
[00:02:23] Vâng.
[00:02:24] Ngươi định mang đi đâu?
[00:02:27] Điện hạ có lệnh.
[00:02:28] Lệnh gì?
[00:02:30] Tiểu nhân không thể nói.
[00:02:32] Ngươi định đi giết người.
[00:02:34] Nói!
[00:02:38] Vương phi.
[00:02:40] Người mà Vương gia lệnh cho tôi giết,
[00:02:42] tiểu nhân thật sự không dám nói.
[00:02:45] Nhưng Vương phi có quen người đó.
[00:02:56] Trương Ngọc.
[00:02:57] Mạt tướng có mặt.
[00:02:58] Ngươi hãy đem theo tinh binh đáng tin cậy bao vây chùa Linh Cốc.
[00:03:02] Nếu Mã Hòa chấp hành mệnh lệnh của bản vương,
[00:03:05] ngươi không được lộ diện, lập tức rút lui.
[00:03:08] Nếu Mã Hòa không ra tay được,
[00:03:11] ngươi hãy đem Mã Hòa và Diêu Quảng Hiếu,
[00:03:14] cùng chém đầu rồi về báo.
[00:03:16] Chuyện này...
[00:03:17] Mau đi!
[00:03:19] Mạt tướng...
[00:03:21] Mau đi!
[00:03:22] Chuyện này...
[00:03:59] Vương gia, theo tiện thiếp thấy,
[00:04:04] đây lại là một chuyện tốt.
[00:04:07] Từ nay về sau,
[00:04:09] chúng ta hãy sống những ngày tháng yên ổn của mình.
[00:04:12] Vừa thái bình, lại vừa phú quý.
[00:04:16] Không tranh không đấu, trừ tai họa đón điềm lành.
[00:04:23] Chu Duẫn Văn đó là cháu của Điện hạ.
[00:04:26] Bất kể nó làm Thái tôn hay làm Hoàng thượng,
[00:04:29] chẳng phải đều phải kính trọng ngài sao?
[00:04:33] Ngài từ nay chính là Tiêu Dao Vương gia.
[00:04:36] Đức cao vọng trọng, lòng dạ rộng rãi.
[00:04:41] Không lo lắng không tức giận.
[00:04:44] Thân không động không lay.
[00:04:47] Chuyện quốc gia, xã tắc gì đó...
[00:04:50] đều không thể làm phiền ngài, ung dung tự tại.
[00:04:55] Ngài sẽ hạnh phúc đến già.
[00:05:06] Tiện thiếp biết ngài là do ngôi vị lọt vào tay người khác,
[00:05:11] nên mới nổi giận, mới rối loạn tâm trí.
[00:05:15] Có phải không, Vương gia?
[00:05:19] Bây giờ ta mới hiểu.
[00:05:22] Phụ hoàng cuối cùng đã hạ quyết tâm
[00:05:24] lập Chu Duẫn Văn làm Thái tôn,
[00:05:26] để loại bỏ việc các hoàng tử
[00:05:29] tranh giành ngôi vị mà huynh đệ tương tàn,
[00:05:31] dẫn đến triều chính hỗn loạn.
[00:05:38] Sự việc đến nay, danh phận vua tôi đã định.
[00:05:41] Nếu còn không tuân theo, đó chính là mưu phản.
[00:05:49] Ta chỉ có thể làm một Yến Vương an phận thủ thường.
[00:05:53] Đây chính là số mệnh.
[00:05:55] Nhưng Vương gia thật sự có thể thoát khỏi liên quan,
[00:05:59] tự bảo vệ cầu vinh hoa sao?
[00:06:05] Vương gia.
[00:06:09] Chuyện này... thật sự không đơn giản như vậy.
[00:06:12] Phải mau chóng giải quyết hậu quả.
[00:06:14] Giải quyết hậu quả?
[00:06:16] Ta bây giờ là gỡ không ra, chọn không xong.
[00:06:20] Đại họa sắp đến, thân bất do kỷ.
[00:06:24] Vương gia, chẳng lẽ ngài thật sự có nỗi khổ gì sao?
[00:06:33] Diêu Quảng Hiếu từng khuyên ta,
[00:06:35] đem thư của nhị ca, tam ca giao ra,
[00:06:38] để tránh họa tự bảo vệ mình.
[00:06:41] Ta đã không nghe lời ông ta.
[00:06:43] Thư vẫn còn trong tay.
[00:06:46] Nay ngôi vị đã lọt vào tay người khác,
[00:06:48] rất có thể sẽ gây ra
[00:06:49] sự đề phòng của Phụ hoàng và phe Thái tử.
[00:06:52] Nhị ca, tam ca vốn đã có lòng dạ khó lường.
[00:06:55] Gửi thư cho ta càng khó phân thật giả.
[00:06:58] Ta lo trong đó có cạm bẫy.
[00:07:00] Biết đâu chính là cái bẫy triều đình giăng ra cho ta.
[00:07:04] Bây giờ nếu thật sự có người nhắc đến,
[00:07:07] sẽ chuốc lấy họa sát thân.
[00:07:12] Vương gia là vì lo lắng sợ hãi,
[00:07:15] nên mới đổ tội cho Diêu Quảng Hiếu, đúng không?
[00:07:20] Ngài đã sai Mã Hòa đi giết người.
[00:07:22] Người cần giết chính là Diêu Quảng Hiếu, đúng không?
[00:07:26] Lấy binh quyền, tặng vải trắng.
[00:07:28] Điều đại quân, cài người vào.
[00:07:30] Nếu không phải ông ta lòng dạ khó lường, từng bước ép bức,
[00:07:33] sao ta lại rơi vào
[00:07:34] tình cảnh bất nhân bất nghĩa như thế này?
[00:08:09] Đã đến rồi thì ra trước mặt ta đi.
[00:08:13] Lén lén lút lút đâu phải là hành vi của đấng đại trượng phu.
[00:08:26] Sư phụ.
[00:08:27] Yến Vương sai ngươi đến giết ta, phải không?
[00:08:32] Ông ta đã làm quá nhiều chuyện.
[00:08:35] Biết quá nhiều chuyện.
[00:08:38] Triều đình sớm muộn cũng sẽ truy cứu.
[00:08:42] Chỉ có người chết mới không biết nói.
[00:08:46] Nhưng giết Diêu Quảng Hiếu rồi,
[00:08:48] Mã Hòa sẽ không biết nội tình sao?
[00:08:50] Mã Hòa nếu có gì bất thường cũng phải giết.
[00:08:54] Sau khi Mã Hòa chết,
[00:08:55] tiện thiếp sẽ không biết nội tình sao?
[00:08:58] Ngài định giết cả ta để bịt miệng sao?
[00:09:00] Phu nhân.
[00:09:06] Cho dù ngài giết cả tiện thiếp,
[00:09:08] nhưng sau lưng tiện thiếp còn có Cao Sí, Cao Hú.
[00:09:13] Ngài cũng sẽ giết tiếp sao?
[00:09:16] Được, cho dù mẹ con chúng ta đều chết,
[00:09:20] vậy còn hơn 200 người trên dưới trong vương phủ,
[00:09:22] 50 vạn bá tánh Bắc Bình,
[00:09:25] Vương gia, ngài giết hết được sao?
[00:09:30] Vương gia, miệng lưỡi người đời, không thể nào dứt.
[00:09:34] Ngay cả Hoàng thượng cũng đành chịu.
[00:09:37] Vương gia, ngài có thể diệt sạch hết không?
[00:09:40] Ta chỉ muốn trừ hậu hoạ.
[00:09:49] Lời của Vương gia, tiện thiếp đã hiểu.
[00:09:54] Đại nạn trước mắt,
[00:09:55] Vương gia nghĩ không phải là đứng ra gánh vác,
[00:09:58] không phải là đội trời đạp đất.
[00:10:02] Sóng gió sắp đến,
[00:10:04] Vương gia cầu không phải là sức dời núi Thái,
[00:10:06] không phải là một tay chống trời.
[00:10:08] Mà đối mặt với sinh tử,
[00:10:11] Vương gia nghĩ đến là an phận sống tạm,
[00:10:13] giết hại thân bằng cố hữu.
[00:10:17] Rơi vào vinh nhục,
[00:10:18] Vương gia cầu là lấy oán báo ân,
[00:10:21] để tự bảo vệ cầu vinh hoa.
[00:10:25] Tấm lòng như vậy sao có thể đảm đương đại nhiệm?
[00:10:28] Gan dạ như vậy,
[00:10:30] sao có thể thành tựu đại nghiệp vĩ đại?
[00:10:34] Vương gia muốn trừ hậu hoạ,
[00:10:39] trước tiên nên giết chính là bản thân Vương gia.
[00:10:46] Rót rượu cho ta.
[00:10:50] Sư phụ.
[00:10:53] Bảo ngươi rót rượu chứ có phải rót rượu độc đâu.
[00:10:57] Ngươi khóc cái gì?
[00:10:59] Sư phụ.
[00:11:04] Điện hạ là chủ tử của tôi, ngài là ân sư của tôi.
[00:11:09] Tôi thật sự không biết phải làm sao.
[00:11:13] Dạy ngươi lâu như vậy rồi,
[00:11:15] vẫn không thấy ngươi có chút tiến bộ nào.
[00:11:20] Rót rượu.
[00:11:24] Rót rượu.
[00:11:28] Vâng.
[00:11:43] Uống.
[00:11:48] Uống.
[00:12:02] Chuyện này thật sự làm khó ngươi rồi.
[00:12:08] Ngươi phải làm sao đây?
[00:12:12] Xin sư phụ chỉ giáo.
[00:12:16]
[00:12:20] Giết ta đi, không...
[00:12:22] Giết ta, tuyệt đối không.
[00:12:30] Sư phụ.
[00:12:36] Đồ vô dụng.
[00:12:38] Sư phụ, người dạy dỗ đồ đệ,
[00:12:43] làm người phải trung thành đáng tin, có tình có nghĩa.
[00:12:47] Cho nên đời này kiếp này,
[00:12:49] tôi quyết không làm chuyện vô tình vô nghĩa.
[00:12:54] Giỏi lắm nhỉ.
[00:12:56] Được thôi, vậy ngươi nghĩ xem.
[00:12:59] Nếu ngươi không giết ta,
[00:13:01] vậy bản thân ngươi sẽ thế nào?
[00:13:04] Cho dù tôi giết ngài,
[00:13:05] Điện hạ cũng sẽ giết tôi diệt khẩu.
[00:13:09] Xem ra ngươi hiểu Yến Vương khá sâu sắc đấy.
[00:13:14] Đây cũng là do sư phụ dạy dỗ.
[00:13:18] Mã Hòa, ngươi đã không muốn giết ta,
[00:13:24] vậy ngươi làm sao về phục mệnh Yến Vương?
[00:13:29] Thả sư phụ đi,
[00:13:31] ân tri ngộ của Điện hạ, tôi lấy cái chết để báo đáp.
[00:13:39] Có lý. Sống sống chết chết, mỗi người có mưu cầu riêng.
[00:13:45] Nếu ta không muốn thì sao?
[00:13:47] Sư phụ.
[00:13:48] Vậy chẳng phải mệt mỏi quá sao?
[00:13:51] Nếu một người cả đời đều phải trốn chạy,
[00:13:54] vậy tính mạng này còn có ý nghĩa gì nữa?
[00:13:59] Ngay cả cầm thú cũng không bằng.
[00:14:03] Sư phụ, ngài nói bây giờ tôi nên làm gì?
[00:14:07]
[00:14:14] Làm chủ tử, lòng dạ phải có khí phách lớn.
[00:14:18] Phải dung được núi, dung được biển.
[00:14:22] Dung được cả trung gian thiện ác.
[00:14:24] Cũng dung được cả được mất thành bại.
[00:14:29] Nghĩ lại người chồng của ta năm đó,
[00:14:32] ý khí hăng hái, anh dũng vô song.
[00:14:36] Chinh phạt Mạc Bắc như đi săn vui đùa.
[00:14:39] Giữ vững biên cương như búng ngón tay.
[00:14:43] Cờ vương chỉ đến đâu, kẻ địch mạnh tan tác.
[00:14:46] Yến Vương đến đâu, bá tánh ủng hộ.
[00:14:50] Nhưng bây giờ thì sao?
[00:14:53] Yến Vương một tay có thể chống trời,
[00:14:55] một mình một ngựa kiêu hãnh với non sông ấy
[00:14:58] đã biến đi đâu mất rồi?
[00:15:03] Tôi nghe Vương gia đích thân nói,
[00:15:05] người làm tướng thì mặc áo giáp cầm vũ khí sắc bén, chinh chiến.
[00:15:09] Người làm vua thì bày mưu tính kế, giết lòng người.
[00:15:13] Vương gia muốn thành đại nghiệp,
[00:15:15] trong lòng phải dung được sông biển.
[00:15:18] Tầm mắt phải nhìn thấu trời đất.
[00:15:31] Mã Hòa này, bần tăng hỏi ngươi một chuyện.
[00:15:37] Có phải ngươi đã thích Tống Liên Tâm đó rồi không?
[00:15:41] Sư phụ, người có biết không?
[00:15:44] Đồ đệ trên đời chỉ có hai người thân.
[00:15:52] Một là sư phụ người.
[00:15:55] Người còn lại là Liên Tâm tỷ.
[00:15:58] Cho dù tôi và Liên Tâm tỷ muốn trở thành tỷ đệ,
[00:16:01] cũng bị những quy củ thế tục kia không dung.
[00:16:07] Vậy ngươi định thế nào?
[00:16:12] Thà chết không hối.
[00:16:15] Thằng nhóc giỏi, có tình có nghĩa.
[00:16:20] Tuy thân tàn tật, nhưng là trượng phu.
[00:16:24] Không uổng công bần tăng dạy dỗ ngươi.
[00:16:27] Ngài nói Yến Vương Điện hạ, con người ngài ấy thế nào?
[00:16:33] Anh hùng cái thế.
[00:16:36] Nhưng Vương gia muốn giết ngài mà, ngài còn khen ngài ấy.
[00:16:40] Cho dù ngài ấy muốn giết ta,
[00:16:42] ta không thể khen ngài ấy một chút sao?
[00:16:44] Sư phụ, tại sao vậy?
[00:16:48] Yến Vương à, thân có khí chất đế vương.
[00:16:52] Lòng ôm chí lớn vạn cổ.
[00:16:55] Hiện giờ à, ngài ấy chỉ là bị một chiếc lá che mắt.
[00:16:59] Tự mình làm vướng chân mình.
[00:17:01] Ý ngài là...
[00:17:03] Khí chất đế vương vẫn chưa đến mức chí chân chí thuần.
[00:17:07] Còn thiếu một chút lửa.
[00:17:09] Nhưng nếu chúng ta chết rồi,
[00:17:13] Vương gia sau này có hối hận vì chuyện này không?
[00:17:16] Hối hận đến rối tinh rối mù.
[00:17:19] Nhưng lúc đó chúng ta đã chết rồi.
[00:17:22] Chết có gì đáng sợ.
[00:17:25] Nói cho ngươi biết, nhóc con.
[00:17:26] Sau khi Yến Vương thành đại nghiệp,
[00:17:28] sẽ lập cho lão nạp một
[00:17:30] tấm bia công đức vừa cao vừa lớn.
[00:17:32] Hàng năm cúng bái, hương khói không dứt.
[00:17:35] Đương nhiên rồi.
[00:17:39] Lúc đó cũng sẽ có tên của nhóc con ngươi.
[00:17:44] Sư phụ à, đồ đệ có thể cùng chết với người,
[00:17:54] thật là chết một cách thống khoái, thống khoái.
[00:18:04] Thống khoái thống khoái, không đau thì không khoái.
[00:18:08] Chữ "đau" đứng đầu, chữ "khoái" ở trong đó mà.
[00:18:20] Cẩn thận, sư phụ.
[00:18:25] Sư phụ, hình như là Vương gia đến.
[00:18:30] Thật trùng hợp.
[00:18:36] Vậy cây cầu này chính là nơi chúng ta mất mạng.
[00:18:40] Có thể đặt tên là cầu Nại Hà.
[00:18:44] Cầu Nại Hà?
[00:18:45] Đúng là "trên cầu Nại Hà than thở Nại Hà".
[00:18:52] Lát nữa bần tăng sẽ xin Yến Vương ân điển này.
[00:19:02] Đại sư, tiểu vương đến tạ tội với ngài.
[00:19:07] Dám hỏi Yến Vương có tội gì?
[00:19:12] Tiểu vương nhất thời hồ đồ, độc hỏa công tâm,
[00:19:15] lại bội bạc lời hứa, hạ thủ độc ác như vậy.
[00:19:19] Suýt nữa đã gây ra sai lầm lớn.
[00:19:22] Hậu hoạn của Yến Vương không nằm ở bần tăng,
[00:19:27] mà ở chính bản thân Yến Vương.
[00:19:30] Người ngài muốn giết cũng không phải ta,
[00:19:32] mà là muốn giết đi trái tim đế vương của mình.
[00:19:36] Chỉ cần trái tim này vẫn còn, thì hậu hoạ vô cùng.
[00:19:42] Xin đại sư chỉ điểm.
[00:19:44] Chu Duẫn Văn là một thiếu niên yếu đuối,
[00:19:47] tuyệt đối không có tài năng quân lâm thiên hạ.
[00:19:49] Người như vậy nếu làm đế vương,
[00:19:52] không chỉ Yến Vương không phục,
[00:19:54] Tần, Tấn nhị vương càng không phục hắn.
[00:19:56] Còn Chu Duẫn Văn,
[00:19:59] đối với các vị tay nắm hùng binh,
[00:20:01] trấn thủ biên quan như các vị thúc phụ,
[00:20:03] các vị phiên vương, sao có thể yên tâm?
[00:20:06] Chắc chắn là nơm nớp lo sợ,
[00:20:08] ngày không yên chỗ, đêm không thể ngủ.
[00:20:12] Cho nên chỉ cần Chu Duẫn Văn lên ngôi,
[00:20:14] tai họa binh đao chắc chắn không thể tránh khỏi.
[00:20:17] Hoặc là Chu Duẫn Văn
[00:20:18] từng bước trừ khử các vị phiên vương này,
[00:20:21] hoặc là mấy vị phiên vương các ngài cát cứ tự lập,
[00:20:25] để tranh đoạt thiên hạ.
[00:20:28] Như vậy bá tánh sẽ lầm than,
[00:20:31] Đại Minh sẽ vạn kiếp bất phục.
[00:20:33] Xin thứ cho bần tăng nói một câu xúc phạm thiên uy,
[00:20:38] chuyện tranh ngôi, ngài không sai, Chu Duẫn Văn cũng không sai.
[00:20:44] Chỉ có một người đã phạm sai lầm lớn.
[00:20:50] Ngài nói là Phụ hoàng của ta?
[00:20:52] Đúng, là Hồng Vũ Hoàng đế đương triều.
[00:20:55] Ông ấy đã lập sai trữ quân.
[00:20:58] Khiến cho mấy năm sau thiên hạ sẽ phải đổ máu thành sông.
[00:21:11] Người làm nên đại sự không chỉ phải trải qua nhiều trắc trở,
[00:21:17] mà còn phải vạn lần chết không hối tiếc.
[00:21:20] Có thể biến thép trăm luyện thành sự mềm mại quấn quanh ngón tay.
[00:21:23] Ở trong nghịch cảnh mà không đổi chí hướng ban đầu.
[00:21:25] Nếu Yến Vương tham sống sợ chết,
[00:21:28] không dám lấy thiên hạ làm trách nhiệm của mình,
[00:21:31] vậy thì bần tăng không những không muốn đi theo Yến Vương,
[00:21:35] mà còn xin Yến Vương lập tức giết bần tăng.
[00:21:42] Yến Vương, mời.
[00:21:54] Diêu Quảng Hiếu ơi Diêu Quảng Hiếu,
[00:21:57] ngài là muốn ép bản vương lên Lương Sơn mà.
[00:21:59] Anh hùng ngàn đời của Yến Vương là do bị ép mà ra.
[00:22:06] Đại nghiệp thiên hạ là do bị ép mà ra.
[00:22:10] Ngay cả Phụ hoàng ngài, Hồng Vũ Hoàng đế,
[00:22:12] cũng là bị người ta ép lên kim loan điện.
[00:22:16] Nhưng ngài toàn dùng thuốc mạnh,
[00:22:18] toàn ra chiêu hiểm.
[00:22:19] Đúng, không mạnh không đủ để chí mạng.
[00:22:23] Không độc không thể tái sinh.
[00:22:26] Hiện giờ, Hoàng thượng lập đứa trẻ Chu Duẫn Văn làm Thái tôn,
[00:22:29] chính là nơi hy vọng của Điện hạ.
[00:22:32] Điện hạ tạm thời bị loại khỏi cuộc chơi,
[00:22:34] cũng vừa hay bảo toàn được
[00:22:36] thực lực đông sơn tái khởi của Điện hạ.
[00:22:42] Bần tăng muốn làm chẳng qua là thay trời hành đạo,
[00:22:46] người muốn tìm chính là một vị
[00:22:48] quân vương dám khai sáng thịnh thế.
[00:22:51] Điện hạ đừng bị ràng buộc bởi nhân hiếu nữa,
[00:22:53] đừng bị khốn đốn bởi danh lợi nữa.
[00:22:55] Trên thuận thiên ý, dưới theo lòng dân,
[00:22:58] gánh vác giang sơn vạn dặm của Đại Minh.
[00:23:39] Hạ quan ở đây cung kính chờ đợi Yến Vương.
[00:23:41] Nghe nói Yến Vương hôm nay muốn bày trận duyệt binh.
[00:23:44] nên muốn đi theo Yến Vương để chiêm ngưỡng cảnh tượng hoành tráng.
[00:23:47] Đại nhân thân là Bố chính sứ Bắc Bình,
[00:23:48] cũng kiêm trách nhiệm giám quân.
[00:23:51] Lẽ ra nên tham gia việc quân.
[00:23:53] Hơn nữa, lương饷, quân giới của Yến quân,
[00:23:55] ngựa, khí cụ, v.v...
[00:23:56] cũng đều nhờ cả vào sự chiếu cố của Hồ đại nhân.
[00:23:59] Cho nên nếu hạ quan hoàn toàn không biết việc binh,
[00:24:03] đó chính là thất trách.
[00:24:05] Yến Vương nên trừng phạt hạ quan rồi.
[00:25:02] Ây da, thảo nào người ta nói,
[00:25:04] quân tinh nhuệ của Đại Minh, đều ở Yến quân.
[00:25:07] Yến Vương có quân lực như vậy,
[00:25:10] đủ để lấy thiên hạ.
[00:25:12] Yến quân không phải của bản vương, là của Đại Minh.
[00:25:15] Sứ mệnh của Yến quân là giữ giang sơn, bảo vệ xã tắc.
[00:25:19] Hạ quan lỡ lời, Yến Vương thứ tội.
[00:25:22] Hồ đại nhân lỡ lời không sao,
[00:25:25] nhưng bản vương lại phải mất đầu đó.
[00:25:27] Tội lỗi, tội lỗi.
[00:25:33] Hoàng thượng lệnh cho các vị Vương gia đồng thời vào kinh,
[00:25:36] nhưng không nói ra bất kỳ lý do gì.
[00:25:39] Bần tăng cho rằng,
[00:25:40]
[00:25:42] bái kiến Thái tử Đông Cung, để chính danh phận vua tôi.
[00:25:47] Để cho người trong thiên hạ đều biết,
[00:25:49] các Vương đều phục Chu Duẫn Văn.
[00:25:52] Hoàng thượng e là bệnh nặng rồi.
[00:25:54] Muốn trước khi quy thiên được gặp lại các người một lần.
[00:25:57] Điều ngài ấy muốn thấy nhất,
[00:25:58] cũng chính là các Vương thần phục trước ông cụ,
[00:26:02] thần phục trước vị trữ quân mà ngài ấy đích thân sắc lập.
[00:26:04] Bần tăng lo rằng Yến Vương lần này vào kinh yết kiến,
[00:26:08] Hoàng thượng có thể đột nhiên tước đoạt quyền lực của ngài.
[00:26:13] Ý của đại sư là...
[00:26:20] Yến Vương một khi bước vào kinh thành,
[00:26:22] sẽ dấy lên vô số sóng gió.
[00:26:25] Làm phá vỡ sự yên tĩnh của mặt nước.
[00:26:27] Làm kinh động cá tôm dưới nước.
[00:26:30] Nhưng làm thế nào để chén trà vào nước,
[00:26:33] mà không gợn sóng đây?
[00:26:49] Đúng, đúng, đúng.
[00:26:50] Đó là vì đã có một cơn sóng lớn hơn
[00:26:53] che lấp nó rồi.
[00:26:59] Ý của đại sư là để tôi chủ động giao ra binh quyền?
[00:27:03] Đúng. Trước tiên có thể tự bảo vệ, giành lấy tiên cơ.
[00:27:06] Cho họ một phen trở tay không kịp.
[00:27:09] Nhưng nếu họ thuận nước đẩy thuyền,
[00:27:10] thật sự thu lại binh quyền thì làm sao?
[00:27:13] Đây đương nhiên là một chiêu hiểm.
[00:27:16] Bần tăng cho rằng họ không dám nhận binh quyền này.
[00:27:21] Cớ gì mà thấy vậy?
[00:27:22] Tâm địa tranh đoạt ngôi vị của Tần, Tấn Vương,
[00:27:24] phe của Chu Duẫn Văn e là đã sớm biết.
[00:27:27] Nếu tước phiên, trước tiên phải tước nhị vương.
[00:27:30] Nếu tước nhị vương,
[00:27:31] e rằng sẽ ép họ tạo phản.
[00:27:34] Nhìn khắp các vương trong thiên hạ,
[00:27:35] chỉ có Điện hạ mới có thể trấn áp được nhị vương.
[00:27:38] Nói cách khác,
[00:27:39] chỉ cần có Yến Vương ở đó, nhị vương sẽ không dám phản.
[00:28:04] Điện hạ, có chuyện gì xảy ra sao?
[00:28:10] Hôm nay Hoàng爷爷 lâm triều nghe chính sự.
[00:28:14] Có đại thần tấu xin Hoàng thượng
[00:28:16]
[00:28:20]
[00:28:23] Sau khi bãi triều, Hoàng爷爷 không nói một lời,
[00:28:27] nhổ một cành gai từ trong vườn hoa.
[00:28:36] Dùng đôi tay sắt của mình vuốt mạnh lên đó.
[00:28:40] Những chiếc gai đó đều bị vuốt sạch.
[00:28:45] Hoàng爷爷 cầm cành gai đó nói với ta:
[00:28:49] "Trẫm phải trước khi chết,
[00:28:51] giúp con nhổ sạch những chiếc gai này."
[00:28:57] Hoàng thượng đây là đã hạ quyết tâm tước phiên rồi.
[00:29:01] Ngài ấy nói với ta,
[00:29:03] ngài ấy phải trước khi quy thiên,
[00:29:06] dùng tấm thân già này,
[00:29:08] giúp ta trừ khử các tướng lĩnh ương ngạnh.
[00:29:11] Nhổ hết tất cả các gai.
[00:29:14] Mang đi tiếng xấu, để lại sự trong sạch.
[00:29:19] Để ta giẫm lên thân thể ngài ấy,
[00:29:22] giữ lấy một giang sơn Đại Minh
[00:29:25] sạch sẽ, thái bình.
[00:29:32] Hoàng thượng, ngài sáng suốt vương đạo, đem lại thái bình.
[00:29:36] Vì bề tôi, vì con cháu,
[00:29:38] vì hậu thế, vì Đại Minh,
[00:29:40] đúng là nhẫn nhục chịu đựng, dốc hết tâm sức.
[00:29:46] Điện hạ,
[00:29:48] phải mau chóng quyết đoán, hạ quyết tâm.
[00:29:51] Nhân dịp các Vương vào kinh,
[00:29:53] mượn đôi tay sắt của Thánh thượng,
[00:29:55] nhổ gai nhọn, tước đoạt phiên trấn đi.
[00:30:03] Điện hạ.
[00:30:04] Tần Vương Chu Sảng, Tấn Vương Chu Cương,
[00:30:05] đã triều kiến Hoàng thượng xong.
[00:30:07] Hiện đang đến Đông Cung, phụng chỉ bái kiến Điện hạ.
[00:30:10] Sao lại đến nhanh như vậy?
[00:30:14] Thái tôn không cần hoảng sợ.
[00:30:16] Tôi và đại nhân sẽ ở bên cạnh,
[00:30:19] trợ giúp thanh thế.
[00:30:21] Hơn nữa, sau lưng Điện hạ,
[00:30:22] còn có đôi tay sắt của Thánh thượng.
[00:30:29] Được.
[00:31:05] Thần Chu Sảng, Chu Cương bái kiến Hoàng Thái tôn.
[00:31:19] Bình thân đi.
[00:31:24] Tạ ơn Thái tôn.
[00:31:29]
[00:31:33]
[00:31:38] Đúng vậy, Hoàng Thái tôn tuy tôn quý,
[00:31:41] cũng phải nói đến tình thân máu mủ chứ.
[00:31:49] Hai vị hoàng thúc dạy bảo rất phải.
[00:31:52] Vậy, cháu Duẫn Văn...
[00:31:55] Điện hạ, đây là chính đường Đông Cung.
[00:31:58]
[00:32:00] Ở đâu mà chẳng giống nhau.
[00:32:02] Đúng thế.
[00:32:03]
[00:32:06] Thôi, thôi.
[00:32:07] Hai vị hoàng thúc đường xa gió bụi đến kinh thành,
[00:32:09] chắc là vẫn chưa nghỉ ngơi tốt.
[00:32:11] Lần này cứ như cũ đi.
[00:32:13] Điện hạ, tuyệt đối không được.
[00:32:16]
[00:32:19] nhưng có sự khác biệt một trời một vực.
[00:32:21] Đừng nói nữa.
[00:32:24] Vâng.
[00:32:27] Cháu xin ra mắt nhị thúc, tam thúc.
[00:32:36] Cháu ngoan, thế mới phải chứ.
[00:32:40] Nhiều năm không gặp, thật nhớ chết đi được.
[00:32:42] Đúng vậy.
[00:32:43] Duẫn Văn à, sao con gầy thế?
[00:32:46] Tam đệ à, đệ xem nó có phải quá yếu không?
[00:32:49] Vậy sao? Để ta xem.
[00:32:53] Gầy trơ xương mà.
[00:32:57] Thế này làm sao gánh vác đại nghiệp thiên hạ được?
[00:32:59] Thế chẳng phải sẽ mệt gục sao?
[00:33:02] Hai vị Điện hạ, vua là vua, tôi là tôi.
[00:33:06] Mời các vị ngồi xuống nói chuyện.
[00:33:10] Hai vị hoàng thúc, mời các vị ngồi, mời ngồi.
[00:33:20] Cháu nghe nói, Thiểm Tây năm nay hạn hán lớn,
[00:33:23] chết đói rất nhiều bá tánh.
[00:33:25] Vương phủ lại không chịu mở kho cứu tế.
[00:33:27] Tôi... tôi đây chỉ là nghe nói vậy thôi.
[00:33:33] Duẫn Văn à, đám dân đen ở đó,
[00:33:35] chống nộp thuế, chống đối quan phủ.
[00:33:37] Giam chúng còn không xuể, còn cho chúng ăn sao?
[00:33:40] Chẳng phải sao?
[00:33:42] Nhưng cháu còn nghe nói,
[00:33:45] nhị thúc lấy danh nghĩa dẹp loạn, cho quân lính cướp bóc.
[00:33:51] Ép bá tánh phải chiếm núi làm thổ phỉ,
[00:33:52] rơi vào vòng tội lỗi.
[00:33:57] Duẫn Văn,
[00:33:59] con còn nghe được những gì nữa? Nói hết ra đi.
[00:34:03] Nhị thúc, ngài đừng giận.
[00:34:06] Tôi chỉ nghe được bấy nhiêu.
[00:34:08] Sợ đến mức không dám nghe tiếp nữa.
[00:34:11] Tôi càng không dám nói cho Hoàng爷爷 nghe.
[00:34:29] Hạ kiệu.
[00:34:38] Vương gia đi chậm thôi.
[00:35:01] Thần Chu Đệ, bái kiến Hoàng Thái tôn.
[00:35:12]
[00:35:16]
[00:35:18] Thần khi yết kiến Phụ hoàng,
[00:35:20]
[00:35:22] Khi yết kiến trữ quân,
[00:35:23]
[00:35:35]
[00:35:38] Điện hạ, tuyệt đối không được như vậy.
[00:35:40]
[00:35:42] Điện hạ làm khó thần rồi.
[00:35:45] Tứ thúc, chú cháu ta tình sâu nghĩa nặng.
[00:35:49]
[00:35:51] Sức khỏe không sao chứ?
[00:35:52] Được gặp Điện hạ,
[00:35:53] bệnh của thần đã khỏi được một nửa rồi.
[00:35:55] Tứ thúc, mời ngồi.
[00:35:57] Tạ ơn Điện hạ.
[00:36:05] Nhớ năm xưa, thần ở đây lắng nghe大哥 (dàgē -> đại ca),
[00:36:08] tiên Thái tử dạy bảo, thân thiết vô cùng.
[00:36:14] Nay vật còn người mất, nhìn vật đau lòng.
[00:36:18] Tiên phụ lúc lâm bệnh, ngài thường nói với tôi,
[00:36:21] trong tất cả các hoàng thúc,
[00:36:22] chỉ có tứ thúc là hiền năng nhất.
[00:36:24] Tứ thúc không chỉ tinh thông binh pháp thao lược,
[00:36:28] mà còn rất trọng trung hiếu nhân nghĩa.
[00:36:32] Nhưng cháu,
[00:36:34] lúc đó không lĩnh hội được ý sâu xa trong lời nói này.
[00:36:37] Đến khi Hoàng爷爷钦 định cháu kế vị trữ quân,
[00:36:41] tôi nhớ lại lời nói của tiên phụ lúc sinh thời mới bừng tỉnh ngộ.
[00:36:45] Hóa ra trong lời nói của tiên phụ,
[00:36:47] lại ẩn giấu ý tứ phó thác nặng nề.
[00:36:53] Tiên phụ nói, vạn nhất ngài ấy qua đời,
[00:36:57] cháu nên coi tứ thúc như Chu Công.
[00:37:05] Thần đâu dám nhận trọng trách này.
[00:37:12] Tứ thúc, ngài sao thế này?
[00:37:15] Bệnh gì vậy? Mau đứng dậy đi.
[00:37:17] Điện hạ, xin hãy để thần nói hết lời.
[00:37:22] Nếu không thần không thể đứng dậy.
[00:37:25] Thúc phụ có lời gì cứ nói.
[00:37:28] Điện hạ, thần hai mươi mốt tuổi đến trấn thủ Bắc Bình.
[00:37:33] Đến nay đã mười tám năm rồi.
[00:37:36] Mười tám năm nay, thần không lúc nào
[00:37:40] không đặt an nguy của biên cương phía Bắc trong lòng.
[00:37:43] Cùng tàn quân Nguyên giao chiến lớn nhỏ hơn trăm trận.
[00:37:46] Trên người đầy vết sẹo.
[00:37:49] Từ khi tứ hoàng thúc trấn thủ Bắc Bình,
[00:37:52] quân Minh ngày càng hùng mạnh, thiên hạ vô địch.
[00:37:55] Giặc ngoài nhìn mà khiếp sợ, không dám vượt qua một bước.
[00:37:58] Công lao bất thế của tứ hoàng thúc,
[00:38:00] được thiên hạ ca tụng.
[00:38:03] Đó đều là nhờ ơn uy trời của Phụ hoàng,
[00:38:06] thần có đức có tài gì đâu.
[00:38:10] Bây giờ thần càng già rồi.
[00:38:13] Thiên tuế Điện hạ, thần có một việc,
[00:38:16] mạo muội xin ngài tương trợ.
[00:38:20] Tứ hoàng thúc mau đứng dậy, cứ nói đừng ngại.
[00:38:24] Từ đầu xuân năm nay,
[00:38:25] thần mình mẩy đau nhức,
[00:38:27] trời mưa khó chịu, cả đêm không ngủ được.
[00:38:29] Nằm không được, đứng cũng không xong.
[00:38:31] Toàn thân như có vạn con côn trùng cắn xé.
[00:38:34]
[00:38:38] Tứ thúc, tuyệt đối không được.
[00:38:39] Bệnh tật của thần là chuyện nhỏ, an định biên quan mới là chuyện lớn.
[00:38:44] Thần trong tình trạng này,
[00:38:46] sao có thể tiếp tục thống lĩnh quân đội trấn thủ Bắc cương được?
[00:38:49] Như vậy chẳng phải làm lỡ đại nghiệp của triều đình sao?
[00:38:53] Thần suy đi nghĩ lại, chỉ có giao ra soái ấn binh quyền,
[00:38:58] từ bỏ đất đai phiên trấn,
[00:39:00] mới có thể bảo vệ Yến địa bình an,
[00:39:02] mới có thể bảo vệ thiên uy của triều đình.
[00:39:05] Thần khẩn cầu được về kinh chữa thương.
[00:39:07] Ngoài ra, vợ con cũng đều nhớ kinh thành.
[00:39:10] Thần khẩn cầu Điện hạ ban ân.
[00:39:18] Nói với Phụ hoàng giúp,
[00:39:20] ban cho thần một con đường về quê hương.
[00:39:30] Tứ hoàng thúc trung thành với nước, dốc hết tâm sức.
[00:39:35] Vì nước vì dân, làm kiệt quệ bản thân,
[00:39:38] mới đổi lại được sự yên bình của Bắc cương.
[00:39:44] Nhưng nếu tứ thúc muốn về kinh,
[00:39:47] vậy đại quân giao cho ai thống lĩnh?
[00:39:54] Triều đình có thể chọn người hiền tài khác mà.
[00:39:57] Nhưng ở biên quan Bắc cương,
[00:39:59] tứ thúc chính là trụ cột.
[00:40:02] Nếu tứ thúc không ở đó,
[00:40:04] Bắc cương chắc chắn sẽ đáng lo ngại.
[00:40:06] Nhưng mà,
[00:40:08] thần thật sự là lực bất tòng tâm.
[00:40:11] Khó có thể đảm đương trọng trách nữa.
[00:40:18] Khẩn cầu thiên tuế Điện hạ,
[00:40:20] thu hồi binh quyền, chọn lại lương tướng,
[00:40:23] bảo vệ giang sơn Đại Minh.
[00:40:29] Tứ hoàng thúc.
[00:40:31] Chuyện này cháu thật sự không thể quyết định được.
[00:40:35] Mong thiên tuế thành toàn.
[00:40:43] Nếu tứ hoàng thúc nhất quyết như vậy,
[00:40:47] vậy tôi sẽ giúp ngài một tay.
[00:41:10] Không phải dùng thế lực để ép người, mà là giả bệnh tỏ ra yếu thế.
[00:41:14] Vốn tước phiên còn chưa có cớ,
[00:41:16] bây giờ ngài ta chủ động xin từ chức.
[00:41:18] Chính là thời cơ tốt trời giúp Đông Cung.
[00:41:21] Yến Vương lấy lý do bệnh nặng để xin từ chức với Thái tôn.
[00:41:26] Nếu lời này không phải giả,
[00:41:27] thì Điện hạ sẽ bị nghi ngờ là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
[00:41:30] Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết.
[00:41:32] Không đơn giản như vậy.
[00:41:34] Thu binh quyền của Chu Đệ rồi, ai sẽ thay thế?
[00:41:37] Đất phiên của ba vương cùng ở Bắc cương, vị trí hiểm yếu.
[00:41:40] Nếu họ kết thành một phe, cùng nhau khởi sự,
[00:41:44] thì sẽ làm lung lay nền tảng của Đại Minh.
[00:41:47] Lời của tiên sinh rất đúng.
[00:41:49] Điện hạ, không tước Chu Đệ,
[00:41:51] cũng không cách nào nắm bắt được Chu Đệ.
[00:41:53] Không liên hợp với Tần, Tấn nhị vương,
[00:41:55] thả Chu Đệ về Bắc Bình,
[00:41:56] chẳng khác nào thả hổ về rừng, nuôi hổ gây họa.
[00:41:59] Tề đại nhân nói cũng có lý.
[00:42:03] Nếu có thể tranh thủ được Yến Vương,
[00:42:05] đừng nói là Tần Tấn,
[00:42:06] mà là hơn hai mươi phiên vương trong thiên hạ,
[00:42:08] cũng quyết không một ai dám phản.
[00:42:10] Thái sư bàn chuyện với hổ, ắt bị hổ thương.
[00:42:14] Nếu thật sự như Tề đại nhân lo ngại,
[00:42:16] thì việc tước Yến Vương càng nên dùng kế hoãn binh.
[00:42:19] Đại nhân à.
[00:42:20] Tề đại nhân.
[00:42:21] Được rồi, được rồi.
[00:42:23] Hai vị đại nhân, các vị nói đều có lý.
[00:42:29] Ta vẫn là nên tâu lên Hoàng gia gia, nghe theo ngài định đoạt.