Người Bố Xa Lạ -

46/52 Видео

Người Bố Xa Lạ tập 46 vietsub - Lee Joon, Jung So Min

0 Просмотры· 08/20/25
duongvu88
duongvu88
3 Подписчики
3

Bạn đang tìm một bộ phim gia đình Hàn Quốc vừa hài hước vừa cảm động để "chữa lành" tâm hồn? "Người Bố Xa Lạ" chính là lựa chọn không thể tuyệt vời hơn!
Cuộc sống của một gia đình bình thường bỗng đảo lộn khi ngôi sao Ahn Joong Hee (Lee Joon) xuất hiện và tự nhận là con trai của ông bố Byun Han Soo. Từ đây, bí mật động trời được chôn giấu suốt 35 năm dần hé lộ, kéo theo vô số tình huống dở khóc dở cười.
Cùng theo dõi hành trình đầy tiếng cười, nước mắt và những bài học sâu sắc về tình thân. Đừng bỏ lỡ phản ứng hóa học bùng nổ của cặp đôi "oan gia" Lee Joon - Jung So Min và câu chuyện tình yêu "cười ra nước mắt" của Lee Yoo Ri!

Показать больше

[00:00:18] Vào nhà đi. Mai gặp lại. Anh sẽ gọi cho em.

[00:00:26] Mi Yeong à.

[00:00:31] Ngủ ngon. Ngày mai gặp lại nhé.

[00:01:04] Dù em là Byun Mi Yeong…

[00:01:06] hay là Lee Mi Yeong,

[00:01:09] anh cũng mặc kệ. Với anh,

[00:01:14] em chỉ là Mi Yeong thôi.

[00:01:16] Anh yêu em,

[00:01:19] Mi Yeong à.

[00:01:31] ĐỒ ĂN VẶT CỦA BỐ TIỆM TÓC LÀM ĐẸP

[00:01:42] Mi Yeong à.

[00:01:53] Yu Ju, điện thoại kêu nãy giờ này. Chắc là công ty gọi.

[00:01:57] Sao ạ?

[00:01:58] Công ty gọi thật này.

[00:02:00] Sao gọi sớm thế nhỉ?

[00:02:02] Chờ em một chút nhé.

[00:02:10] Mi Yeong à.

[00:02:13] Cậu nộp đơn xin thôi việc à?

[00:02:16] Sao cậu biết?

[00:02:18] Giám đốc Kang vừa gọi điện.

[00:02:21] Anh ấy bảo vẫn chưa xử lý

[00:02:23] vì anh An bảo cứ để đó.

[00:02:27] Anh ấy bảo cậu nghỉ vài ngày rồi quay lại làm tiếp.

[00:02:31] Chuyện đó là sao?

[00:02:32] - Em nghỉ việc à? - Vâng, đúng vậy.

[00:02:36] Có cần phải thế không?

[00:02:39] Chị hiểu là em thấy không thoải mái,

[00:02:42] nhưng em đâu còn là quản lý của anh ấy.

[00:02:46] Đúng đấy, em chồng.

[00:02:49] Hay là em chuyển sang bộ phận khác đi?

[00:02:52] Chị sẽ nói với cấp trên.

[00:02:53] Thôi ạ. Chị dâu không cần làm thế đâu.

[00:02:56] Em đã nộp đơn xin thôi việc rồi.

[00:02:58] Dù họ có chấp nhận hay không, em cũng sẽ không làm ở đó nữa.

[00:03:02] - Đừng cố chấp thế… - Đã bảo là em không muốn!

[00:03:05] Chẳng lẽ em bảo anh An đi tìm công ty khác?

[00:03:07] Làm sao bọn em có thể làm cùng một nơi?

[00:03:10] Em cũng phải giữ lại chút liêm sỉ chứ?

[00:03:15] Nói nhỏ thôi.

[00:03:16] Kẻo bố mẹ nghe thấy.

[00:03:18] Em không biết làm thế này bố mẹ sẽ buồn ư?

[00:03:20] Họ đáng bị vậy mà.

[00:03:22] Họ đã làm chuyện điên rồ như vậy.

[00:03:24] Họ buồn là đáng lắm.

[00:03:28] - Byun Mi Yeong. - Chị lo cho bố mẹ sao?

[00:03:31] Em thì thấy lo cho anh An.

[00:03:33] Trong tình huống này, ta phải nghĩ cho nạn nhân mới phải chứ?

[00:03:40] Em phải nói thế mới được à?

[00:03:42] Đúng, chị rất hiểu tại sao em tức giận,

[00:03:45] nhưng bố mẹ vẫn là bố mẹ mình.

[00:03:49] Chúng ta vẫn là một gia đình mà.

[00:03:51] Nếu ngay cả chúng ta cũng chỉ trích họ,

[00:03:55] thì có khác gì người ngoài chứ?

[00:03:57] Em không thể cố thông cảm cho họ sao?

[00:04:00] Phải.

[00:04:01] Nếu họ không phải bố mẹ em,

[00:04:04] em sẽ cố hiểu họ, như chị vậy.

[00:04:07] Nhưng họ lại là bố mẹ em.

[00:04:10] Bố là người em luôn tin tưởng,

[00:04:11] yêu thương và tôn trọng.

[00:04:13] Sao bố có thể làm thế này với chúng ta?

[00:04:19] Em đã cố, nhưng vẫn không thể thông cảm cho bố được.

[00:04:24] Dù không còn cách nào

[00:04:27] ngoài sống với thân phận bố anh An,

[00:04:30] bố vẫn nên cho anh ấy biết sự thật ít ra là từ năm tháng trước

[00:04:34] khi anh An đến tìm bố vì tưởng bố là bố anh ấy chứ.

[00:04:38] Nếu chuyện không vỡ lở, có lẽ bố đã qua mặt tất cả chúng ta rồi.

[00:04:42] Em nói đúng. Chẳng gì có thể biện minh cho hành động của bố.

[00:04:46] Đầu tiên chị cũng như em, cũng trách bố.

[00:04:50] Nhưng khi biết bố mẹ quyết định làm vậy vì chúng ta,

[00:04:55] chị không trách họ được nữa.

[00:04:58] Em chưa bao giờ bắt họ làm điều đó.

[00:05:00] Chị tư, thôi đi mà.

[00:05:02] Em…

[00:05:06] Em không thể nhìn mặt bố và anh An nữa.

[00:05:12] Bố làm em nghĩ đến anh ấy.

[00:05:15] Mỗi khi nghĩ đến

[00:05:18] việc anh ấy đã phải chịu đựng thế nào, căm ghét nhà mình bao nhiêu

[00:05:22] sau khi biết chuyện,

[00:05:26] em thấy áy náy đến mức…

[00:05:31] không dám đối diện anh ấy nữa.

[00:05:37] Cho nên từ nay,

[00:05:39] em sẽ không gặp bố hay anh An nữa.

[00:05:53] Mi Yeong à.

[00:06:21] Mi Yeong à.

[00:06:25] Đợi đã, Mi Yeong.

[00:06:29] Con quên cái này.

[00:06:32] Chắc con sẽ cần nó đấy.

[00:06:37] Sao bố lại làm thế?

[00:06:40] Sao bố có thể nói dối anh An mỗi ngày chứ?

[00:06:45] Xin lỗi cũng chẳng giúp ích gì đâu.

[00:07:20] Bố.

[00:07:23] Con muốn hỏi bố chuyện này.

[00:07:37] Gì vậy?

[00:07:39] Con nói đi.

[00:07:41] Con muốn biết chuyện gì đã xảy ra.

[00:07:45] Tại sao từ người báo án, bố lại trở thành nghi phạm?

[00:07:50] Con cũng muốn biết về Lim Jong Hwa, nhân chứng đã từ chối cho lời khai.

[00:07:57] Để làm gì thế?

[00:08:01] Con đã xem qua hồ sơ vụ án,

[00:08:04] và phát hiện nhiều điểm bất hợp lý.

[00:08:06] Vụ án được điều tra rất cẩu thả.

[00:08:09] Con nghĩ con có thể minh oan cho bố.

[00:08:14] Không cần đâu. Con đừng bận tâm.

[00:08:17] Bố không muốn nhớ lại chuyện cũ nữa.

[00:08:21] Nếu có thể chứng minh quá trình điều tra có sai sót,

[00:08:24] ta có thể yêu cầu xét xử lại.

[00:08:26] Bố bảo không cần rồi mà.

[00:08:30] Bố không muốn làm thế.

[00:08:32] Bố không thấy bất công sao?

[00:08:34] Có chứ.

[00:08:36] Tất nhiên là bất công.

[00:08:42] Nhưng…

[00:08:45] bố phải kiếm sống,

[00:08:49] phải cố quên chuyện bất công đó đi.

[00:08:52] Nếu không, bố đã không sống được.

[00:08:58] Bố chỉ coi đó

[00:09:00] như một sự trừng phạt…

[00:09:04] vì đã dùng thân phận của Han Soo.

[00:09:10] Quên chuyện đó đi.

[00:09:12] Làm vậy là giúp bố đấy.

[00:09:30] Nói chuyện với anh nhé.

[00:09:35] Ngồi đi.

[00:09:42] Em đang điều tra vụ án của bố phải không?

[00:09:45] Vâng.

[00:09:47] Em định khi nào chắc chắn mới nói với anh.

[00:09:52] Chỉ cần xem hồ sơ vụ án

[00:09:54] là có thể thấy mẹ đã đúng khi nói bố bị oan.

[00:09:58] Nên em đang định yêu cầu xử lại.

[00:10:01] - Xử lại? - Vâng.

[00:10:03]

[00:10:05] Dù em có yêu cầu như vậy,

[00:10:07] khả năng họ chấp nhận xử lại là rất thấp.

[00:10:13] Vì chấp nhận xét xử lại

[00:10:14] tức là họ thừa nhận có sai sót trong quá trình điều tra.

[00:10:18] Anh hiểu rồi.

[00:10:21] Nhưng nếu muốn xin xử lại,

[00:10:22] em cần có vật chứng và một nhân chứng để đảo ngược phán quyết cũ.

[00:10:27] Cho dù bố bị oan,

[00:10:29] nếu không có vật chứng và nhân chứng thì cũng chẳng ích gì.

[00:10:33] Có manh mối nào

[00:10:35] để tìm bằng chứng hay nhân chứng chưa?

[00:10:38] Vẫn chưa. Em chưa biết.

[00:10:40] Em vẫn đang tìm.

[00:10:42] Dù sao, trước mắt chỉ anh em mình biết thôi nhé.

[00:10:45] Ừ. Được. Anh hiểu rồi.

[00:10:48] Anh cũng muốn giúp em.

[00:10:49] Nếu cần gì thì cứ bảo anh nhé.

[00:10:52] Vâng.

[00:10:53] Phản hồi về hồ sơ bệnh án của Han Seo Jun đã có rồi đây ạ.

[00:10:56] Vâng. À, còn nữa,

[00:10:59] cô tìm giúp tôi địa chỉ của Lim Jong Hwa nhé?

[00:11:02] - Vâng ạ. - Cảm ơn.

[00:11:08] Thanh tra của vụ án năm đó còn đương chức không nhỉ?

[00:11:12] Phải đi Yangyang một chuyến thôi.

[00:11:20] GÀ NƯỚNG THAN YANGYANG

[00:11:28] Chào ông.

[00:11:32] Ông có phải Thanh tra Jung Hae Il, làm việc ở Yangyang năm 1974 không ạ?

[00:11:37] Tôi là Jung Hae Il đây.

[00:11:40] Cô là ai?

[00:11:41] Tôi là Byun Hye Yeong, luật sư của Công ty Luật Haeon.

[00:11:46] Ta nói chuyện một lúc được không ạ?

[00:11:48] BYUN HYE YEONG

[00:11:53] Cô từ Seoul tới đây có việc gì vậy?

[00:11:58] Vào năm 1974, khi ông công tác ở đồn cảnh sát Yangyang,

[00:12:02] một học sinh đã chết ở Trường Cấp ba Geumsung.

[00:12:06] Ông còn nhớ không ạ?

[00:12:08] Năm 1974…

[00:12:10] Lúc đó cũng được một năm tôi làm thanh tra.

[00:12:13] Ở hiện trường có một học sinh bị nhận định là thủ phạm và bị bắt ngay.

[00:12:18] Cậu ấy bị buộc tội ngộ sát, phải ngồi tù ba năm.

[00:12:22] Tên học sinh đó là Lee Yun Seok, một vận động viên judo.

[00:12:25] Cậu ấy cũng chính là người đã báo án,

[00:12:27] nhưng sau đó lại bị coi là thủ phạm.

[00:12:30] À, vụ đó.

[00:12:33] Ông nhớ ạ?

[00:12:35] Nhớ chứ.

[00:12:37] Tôi thấy hơi thiếu…

[00:12:40] Sao cô lại hỏi về vụ đó?

[00:12:44] Tôi đang điều tra vụ đó.

[00:12:48] Mong ông cho tôi biết tất cả những gì ông còn nhớ.

[00:12:56] Sau khi nhận được tin báo án, tôi đến hiện trường

[00:12:59] rồi bắt giữ cậu học sinh đó với tư cách một nghi phạm.

[00:13:03] Nhưng hoá ra

[00:13:04] chính cậu ta đã báo án.

[00:13:06] Cậu ta luôn miệng cãi không giết người, bảo rằng đã nhìn thấy thủ phạm.

[00:13:10] Cậu ta nói ba tên hung thủ mặc đồng phục Trường Cấp ba Geumsung

[00:13:14] và cậu ta có thể nhận diện chúng

[00:13:16] nếu gặp lại.

[00:13:19] Nhưng cấp trên đã bỏ ngoài tai.

[00:13:24] Tôi thì thấy

[00:13:26] chuyện đó khá kỳ lạ.

[00:13:28] Cậu ấy nói rõ hung thủ có ba người.

[00:13:31] Còn kể được chi tiết về quần áo, chiều cao của chúng.

[00:13:35] Nên tôi đã tới trường, lấy ảnh tập thể.

[00:13:39] Tôi còn cho cậu ta xem nữa.

[00:13:42] Nhưng khi cấp trên biết chuyện,

[00:13:45] họ đã nổi giận và loại tôi khỏi vụ án.

[00:13:51] Ra vậy.

[00:13:52] Sau đó, cuộc điều tra kết thúc, vụ án được chuyển cho bên công tố.

[00:14:00] Nhưng nghe nói không lâu sau, họ đã tìm ra một nhân chứng.

[00:14:04] Cũng hệt như Yun Seok,

[00:14:06] người đó bảo nhìn thấy ba học sinh mặc đồng phục

[00:14:08] của Trường Cấp ba Geumsung đang đánh một học sinh.

[00:14:12] Nhưng sau đó, nhân chứng này đột ngột thay đổi lời khai

[00:14:16] và nói rằng mình không thấy gì cả.

[00:14:19] Cuối cùng, người đó còn không xuất hiện ở toà án nữa.

[00:14:24] Có vẻ ông nhớ vụ án đó rất rõ.

[00:14:27] Sau khi bị loại khỏi vụ án, chắc ông vẫn theo sát nó nhỉ?

[00:14:31] Vụ án đó có rất nhiều điểm kỳ lạ.

[00:14:35] Nên khi nó kết thúc, tôi thấy không yên.

[00:14:38] Những điểm nào kỳ lạ thế ạ?

[00:14:43] Thì…

[00:14:45] Họ không để tôi cho cậu ấy xem ảnh của các nghi phạm.

[00:14:49] Còn nữa, các học sinh Trường Geumsung còn truyền tai nhau một tin đồn

[00:14:53] rằng thủ phạm là kẻ khác.

[00:14:55] Nhưng chẳng ai thèm điều tra sâu hơn.

[00:14:57] Cuộc điều tra không được tiến hành đàng hoàng.

[00:15:00] Việc họ nhanh chóng kết thúc vụ án xem ra rất đáng ngờ.

[00:15:04] Cậu học sinh cho tôi ảnh các nghi phạm

[00:15:08] là chủ một cửa hàng văn phòng phẩm gần đây.

[00:15:10] Tiện đây, cô có muốn gặp ông ta luôn không?

[00:15:13] - Xin chào. - Xin chào.

[00:15:15] - Bên này. - Anh đây rồi.

[00:15:18] Ôi chà.

[00:15:18] - Anh vẫn khoẻ chứ? - Sao cậu lại tới tận đây?

[00:15:21] Em muốn ăn trưa với anh vợ thôi.

[00:15:24] Ngồi đi. Vì cậu đã tới tận đây nên tôi sẽ mời.

[00:15:27] Vâng.

[00:15:33] - Chúc ngon miệng. - Cảm ơn.

[00:15:35] - Mời anh. - Vâng.

[00:15:38] Công việc của anh thế nào?

[00:15:39] Còn đang thử việc, chắc vất vả lắm nhỉ.

[00:15:41] Gần đây tôi muốn phát điên luôn.

[00:15:44] Lúc nào cũng mở to mắt như thế này

[00:15:47] để không phạm lỗi.

[00:15:56] Cậu đã nghe chuyện của bố rồi nhỉ?

[00:15:59] Vâng.

[00:16:03] Chắc cậu ngạc nhiên lắm.

[00:16:04] Làm sao bằng anh em các anh được ạ.

[00:16:08] Bố mẹ thế nào rồi? Không sao chứ ạ?

[00:16:12] Bố mẹ đang rất cố gắng không thể hiện ra.

[00:16:15] Trông thì ổn đấy, nhưng tôi biết họ đang dằn vặt lắm.

[00:16:20] Hye Yeong cũng vậy ạ.

[00:16:23] Em biết chắc là cô ấy sốc và khổ sở lắm,

[00:16:25] nhưng cô ấy lại không thể hiện ra.

[00:16:26] Vì thế, em có ý muốn

[00:16:29] nhờ anh giúp đỡ.

[00:16:49] Con xin lỗi bố.

[00:16:53] Sao con lại xin lỗi?

[00:16:55] Người có lỗi là bố mà.

[00:17:01] Bố ơi, không có tương ớt Hàn ạ?

[00:17:05] Tương ớt Hàn hả?

[00:17:23] Ăn kiểu đó mặn lắm.

[00:17:25] Con ăn với sốt trứng gà nhé?

[00:17:27] Vâng, mặn thật đấy. Bố, con muốn uống nước.

[00:17:45] Bố à, mình ăn cơm trộn đi.

[00:17:48] Ăn không? Để bố trộn thêm kim chi củ cải và tương ớt Hàn.

[00:17:51] Vâng. Nhiều dầu mè vào nữa ạ.

[00:18:00] - Dầu mè đâu ạ? - Trong tủ ấy.

[00:18:03] Ở đâu ạ?

[00:18:04] Tủ bên kia.

[00:18:08] Đây rồi.

[00:18:17] NGỪNG KINH DOANH

[00:18:21] "Ngừng kinh doanh?"

[00:18:24] Ơ? Chuyện gì thế này?

[00:18:26] Sao lại dẹp tiệm?

[00:18:39] Yeong Sil à.

[00:18:41] Mẹ à, con ở trong này.

[00:18:47] Có chuyện gì vậy?

[00:18:50] Sao lại đóng cửa quán ăn?

[00:18:53] Mẹ thấy rồi à?

[00:18:54] Sao trông con rầu rĩ thế?

[00:18:58] Có chuyện gì nghiêm trọng à?

[00:19:02] Vâng.

[00:19:05] Con sẽ nói hết với mẹ.

[00:19:06] Mẹ chuẩn bị tinh thần nhé.

[00:19:15] Mẹ.

[00:19:17] Ôi trời.

[00:19:19] Cháy ra thành thế này,

[00:19:24] thảo nào họ nhầm lẫn.

[00:19:28] Trời ơi, chuyện thế này

[00:19:32] ai mà tin được chứ?

[00:19:35] Trời ơi.

[00:19:40] Con xin lỗi mẹ.

[00:19:42] Con cũng sẽ tự kể hết với Yeong Sik.

[00:19:45] Không sao. Để mẹ.

[00:19:48] Để con nói thì khó cho con quá.

[00:19:51] Mà này,

[00:19:53] hãy giữ bí mật,

[00:19:55] khoan hãy cho Bo Mi và Min Ha biết.

[00:19:59] Vâng.

[00:20:02] Con xin lỗi mẹ.

[00:20:04] Trời ơi, lại đây.

[00:20:08] Ít ra phải nói cho mẹ biết sớm hơn chứ.

[00:20:13] Sao lại một mình chịu đựng

[00:20:20] chuyện như thế này tới tận bây giờ?

[00:20:23] Trời ơi, chắc con đã khổ sở lắm.

[00:20:29] Mẹ ơi.

[00:20:33] Con tôi.

[00:20:36] Chắc con đã lo lắng nhiều lắm.

[00:20:39] Mẹ không thể tưởng tượng con đã khổ sở thế nào.

[00:20:42] Con đã một mình gánh chịu mọi thứ.

[00:20:48] Vậy là quá đủ rồi.

[00:20:52] Con xin lỗi mẹ.

[00:20:54] Mẹ.

[00:20:56] Không. Không sao mà.

[00:21:00] Con xin lỗi mẹ.

[00:21:02] Không, con đừng nói thế.

[00:21:05] Mẹ ơi, con xin lỗi.

[00:21:09] - Không sao con à. - Con xin lỗi mẹ.

[00:21:13] - Con xin lỗi mẹ. - Không sao.

[00:21:22] Vào nhà đi. Nóng lắm.

[00:21:26] Mẹ sẽ xuống nói chuyện với Yeong Sik.

[00:21:32] Vâng. Mẹ đi nhé.

[00:21:55] Ôi trời.

[00:21:57] Ôi, con gái tội nghiệp của tôi.

[00:22:00] Lẽ ra nó…

[00:22:03] Ít ra nó phải nói cho mình biết chứ.

[00:22:06] Khổ sở thế mà sao nó chịu nổi chứ?

[00:22:12] Chắc nó đã…

[00:22:13] Chắc nó đã chịu đựng nhiều lắm.

[00:22:16] Ôi, con gái tội nghiệp của mẹ.

[00:22:22] Con gái đáng thương của mẹ.

[00:22:30] Ngồi xuống.

[00:22:31] Anh rể có nhà không? Còn chị thì sao?

[00:22:33] Chuyện này vô lý quá.

[00:22:35] Sao lại lấy cắp thân phận người khác?

[00:22:37] Ngồi xuống!

[00:22:40] Ngồi xuống nói chuyện đi.

[00:22:43] Thế này là hôn nhân lừa đảo.

[00:22:45] Sao anh ấy lại làm chuyện như vậy?

[00:22:49] Chị con biết hết, nên không phải là hôn nhân lừa đảo đâu.

[00:22:54] Vả lại, nó cũng chỉ muốn bảo vệ con cái mình thôi.

[00:22:58] Nó thế là tốt lắm rồi.

[00:23:00] Vậy thì…

[00:23:02] Anh ấy phải giữ kín bí mật đó mãi mãi chứ.

[00:23:03] Sao bây giờ lại muốn thú nhận hết?

[00:23:06] Còn bọn trẻ thì sao?

[00:23:07] Từ bây giờ,

[00:23:09] anh chị con xứng đáng

[00:23:12] có một cuộc sống thanh thản.

[00:23:15] Sau sự việc đó, có lẽ chúng nó

[00:23:18]

[00:23:22] Vậy thì từ đầu sao họ lại làm thế?

[00:23:24] Con hiểu là anh ấy bị oan, nhưng làm vậy vẫn là sai.

[00:23:26] Người ta vô cớ bị tát một cái thôi đã uất ức rồi.

[00:23:31] Huống gì nó phải ngồi tù vì chuyện nó không hề làm.

[00:23:36] Con thử đặt mình vào vị trí nó xem.

[00:23:38] Con không hiểu được đâu, vì con chưa bao giờ trải qua chuyện đó.

[00:23:44] Mẹ thấy thương

[00:23:46] con gái và con rể của mẹ.

[00:23:49] Mẹ thấy buồn cho chúng.

[00:23:52] Người khác có thể chỉ trích chúng,

[00:23:55] nhưng mẹ lại thương chúng,

[00:23:59] không nói hết thành lời.

[00:24:02] Vì vậy, tạm thời con đừng nói gì cả.

[00:24:05] Đừng nói gì hết.

[00:24:07] Được không?

[00:24:10] Con biết làm gì đây?

[00:24:20] Trông các em đáng yêu quá.

[00:24:23] Con thấy được gì chứ?

[00:24:25] Thấy chứ ạ.

[00:24:28] Con muốn đặt tên cho các em.

[00:24:30] Tên gì bây giờ?

[00:24:33] Nhà mình họ Na, hay là tên

[00:24:35] Na Bi và Na Bang?

[00:24:36] Na Bi nghe hay đấy,

[00:24:38] nhưng Na Bang thì không ổn đâu.

[00:24:40] Mẹ nói đúng.

[00:24:43] Dạo này con trai của mẹ thích gì vậy?

[00:24:50] Gì vậy? Nói đi, con trai. Nào.

[00:24:54] Không có gì đâu ạ.

[00:24:55] Dạo này, con thấy môn giải tích khó, nhưng con lại thích lắm.

[00:24:59] Giải tích?

[00:25:00] Đó là một môn ở trường cấp ba, đúng không?

[00:25:02] Vi phân và tích phân?

[00:25:04] Đúng rồi.

[00:25:06] Mi Bun và Jeok Bun thì sao ạ?

[00:25:10] Được đấy.

[00:25:11] Đặt tên các em là Mi Bun và Jeok Bun

[00:25:14] thì chúng sẽ thông minh giống con.

[00:25:16] Con thích lắm.

[00:25:17] Hai em sẽ vừa thông minh,

[00:25:19] vừa đảm nhận vai trò thần tình yêu Cupid.

[00:25:21] Là sao?

[00:25:23] Bí mật ạ.

[00:25:31] Park Cheol Su vẫn chưa gọi điện.

[00:25:34] JELLY CHU

[00:25:37] Sao cũng được. Mình sẽ không nghĩ tới nữa.

[00:25:47] Đây là nơi cao nhất mà cô với tới được.

[00:25:50] Thường thì nếu hồ sơ không đẹp,

[00:25:53] ít ra phải xuất thân từ gia đình tốt.

[00:25:56] Tôi chẳng rõ.

[00:26:00] Ôi trời.

[00:26:01] Mình cáu tiết cũng chẳng có gì sai.

[00:26:05] Nếu muốn thì cứ sỉ nhục mình. Sao lại động vào gia đình mình?

[00:26:09] Đúng là bố có sai thật, nhưng mà,

[00:26:14] ông ta không nên nói như vậy.

[00:26:31] Em không ăn à?

[00:26:33] Sao?

[00:26:35] Em không muốn ăn.

[00:26:36] Sao thế?

[00:26:38] Cãi nhau với Ra Yeong à?

[00:26:41] Chia tay rồi.

[00:26:44] Chia tay với Ra Yeong rồi à? Sao vậy?

[00:26:48] Cô ấy bỏ em.

[00:26:50] Cô ấy không thích nói chuyện cưới xin.

[00:26:54] Bố chúng ta phản đối.

[00:26:58] Cô ấy bảo em tìm người môn đăng hộ đối.

[00:27:01] Rồi sao?

[00:27:02] Em hỏi cô ấy nghĩ vậy thật không.

[00:27:06] Cô ấy nói phải, nên em chấp nhận.

[00:27:11] Ra Yeong vốn rất hiểu em,

[00:27:15] trước giờ cũng chẳng để ý tới lời bố nói. Cô ấy bị sao thế?

[00:27:23] Em định chia tay thật sao?

[00:27:26] Em không biết.

[00:27:34] Chủ tịch có trong đó không?

[00:27:36] À, không.

[00:27:38] Thật ra là có, nhưng cô phải hẹn trước.

[00:27:42] Mời vào.

[00:27:53] ĐƠN XIN THÔI VIỆC

[00:28:01] Sáng suốt đấy.

[00:28:04] Nếu cô cần tìm việc làm…

[00:28:07] Này chú.

[00:28:09] Chú?

[00:28:11] Cô vừa gọi tôi là gì?

[00:28:13] Tôi đã nghỉ việc và chia tay với Cheol Su rồi.

[00:28:17] Nên từ giờ chú không còn là chủ tịch, cũng không phải bố của bạn trai nữa.

[00:28:21] Tôi không nghĩ ra từ nào khác

[00:28:23] nên đành gọi là chú. Chắc chú không phiền đâu nhỉ.

[00:28:26] Cô đang…

[00:28:27] Chú xin lỗi tôi đi.

[00:28:28] Cái gì?

[00:28:30] Hãy xin lỗi vì đã xúc phạm gia đình tôi.

[00:28:35] Chú có thể xúc phạm học thức hoặc công việc của tôi.

[00:28:39] Chú nói đúng. Tôi làm gì cũng dở tệ.

[00:28:42] Chú chỉ cần nói ghét tôi vì con người tôi là đủ.

[00:28:47] Sao lại xúc phạm cả bố mẹ tôi?

[00:28:49] Sỉ nhục gia đình người khác là không đúng đâu.

[00:28:51] Ý tôi không phải vậy.

[00:28:54] Chắc chú cũng biết, nhiều CEO vì bắt nạt người khác mà đã phải công khai xin lỗi.

[00:28:59] Xin lỗi ngay đi.

[00:29:01] Nếu không, tôi sẽ công bố việc chú làm

[00:29:04] và những lời cay nghiệt chú nói chỉ vì muốn sa thải một nhân viên bán thời gian.

[00:29:11] Soạn xong thư xin lỗi chính thức rồi liên hệ tôi nhé.

[00:29:32] Con bé này làm sao thế nhỉ?

[00:29:35] Không đòi tiền,

[00:29:37] mà lại đòi được xin lỗi?

[00:29:44] Thay đổi một chút cũng được.

[00:29:48] - Cũng thế thôi. - Không.

[00:30:13] Chào nhau một tiếng không được sao?

[00:30:33] Ôi trời.

[00:30:35] Lâu lắm không mang đôi này.

[00:30:43] Chán thật đấy.

[00:30:45] Mình ghét cả bố và Cheol Su.

[00:30:54] QUẢN LÝ

[00:30:55] Nghe nói hôm nay cô nghỉ việc rồi.

[00:30:58] Ghé cửa hàng dọn đồ về nhé.

[00:31:22] Sao anh không chào em?

[00:31:28] Chào hỏi làm gì? Chúng ta chia tay rồi mà.

[00:31:31] Dù chia tay, ta vẫn quen biết nhau mà.

[00:31:38] Người yêu cũ còn tệ hơn người dưng.

[00:31:41] Chào hỏi để làm gì chứ.

[00:31:59] Mặc kệ các người.

[00:32:02] Anh còn không biết tại sao tôi lại làm như thế mà.

[00:32:44] Chào bác ạ.

[00:32:45] Xin chào. Cô cần mua gì?

[00:32:48] Bác từng là học sinh Trường Cấp ba Geumsung phải không ạ?

[00:32:52] Vâng, sao thế?

[00:32:56] Tôi là Byun Hye Yeong, luật sư ở Seoul.

[00:33:00] À, vụ đó à?

[00:33:03] Bác có nhớ không ạ?

[00:33:04] Nhớ chứ.

[00:33:06] Vùng quê yên tĩnh này hiếm khi có án mạng lắm.

[00:33:10] Nghe nói lúc đó đã lan truyền một tin đồn.

[00:33:13] Ngày nay người ta gọi đó là bắt nạt, đúng không?

[00:33:15] Cậu học sinh đã chết từng bị bắt nạt.

[00:33:19] Có ba học sinh bắt nạt cậu ta.

[00:33:23] Rồi một ngày, cả ba đều chuyển trường.

[00:33:27] Thế nên mới có tin đồn

[00:33:31] rằng chính họ đã giết cậu ấy.

[00:33:36] - Họ đã chuyển trường sao? - Phải.

[00:33:38] Một trong số họ rất giàu có.

[00:33:41] Có người nói cậu ta đã đi Mỹ.

[00:33:45] Bác có biết tên những học sinh đã chuyển trường đó không?

[00:33:48] VĂN PHÒNG PHẨM YANGYANG

[00:33:52] Sau vụ việc đó, cả ba người họ đều chuyển trường sao?

[00:33:56] Đáng nghi thật.

[00:34:02] Con về rồi ạ.

[00:34:04] Ừ, về rồi à.

[00:34:05] Vừa kịp giờ ăn. Ngồi vào đi con.

[00:34:07] Vâng.

[00:34:08] Em về sớm thế.

[00:34:09] Vâng, chào chị.

[00:34:10] À, quà của chị trong bếp ấy.

[00:34:12] Sao? Quà gì?

[00:34:14] Trứng tới đây.

[00:34:16] Trứng hấp thơm ngon bổ dưỡng đây.

[00:34:18] Nóng quá. Ra Yeong, tránh ra. Không phải, bên kia.

[00:34:21] - Bên này ạ? - Bên phải ấy.

[00:34:22] Đúng, đúng rồi.

[00:34:24] Đây. Thử món trứng này đi.

[00:34:26] Tiền bối.

[00:34:28] Ra đây với em.

[00:34:29] Ừ, được.

[00:34:31] Anh bảo cậu ấy tới đấy.

[00:34:33] Vợ chồng son sao lại sống riêng?

[00:34:36] - Anh. - Ngồi đi.

[00:34:37] Có gì ăn tối xong rồi nói.

[00:34:40] Mau ngồi ăn với cả nhà đi con.

[00:34:42] Con rể Cha nấu bữa tối vất vả lắm đấy.

[00:34:46] Ừ, hai đứa ăn xong rồi hãy nói.

[00:34:48] Con cũng có vẻ mệt.

[00:34:49] Mau ngồi ăn đi, em chồng.

[00:34:55] Được rồi. Mọi người. Món này do con và anh vợ cùng nấu đấy.

[00:34:58] Cả nhà chưa thử, nhưng một khi đã thử thì…

[00:35:03] Mà thôi, đây là canh bò hầm với mực.

[00:35:06] Chúc ngon miệng.

[00:35:07] Được. Cùng ăn thử món canh ngửi mùi đã thấy ngon này đi.

[00:35:13] - Mời cả nhà. - Mời cả nhà.

[00:35:16] Chà, bữa ăn ngon quá.

[00:35:17] Để anh dọn dẹp.

[00:35:22] Thế này là thế nào?

[00:35:24] Ý em là sao? Chỉ là…

[00:35:26] Ở đâu có Hạt Dẻ, ở đó có Kẹp Hạt Dẻ.

[00:35:30] À,

[00:35:31] anh đã nói trước với anh vợ

[00:35:33] vì anh không muốn bố mẹ em không thoải mái.

[00:35:37] Anh chưa xin phép anh Jung Hui,

[00:35:39] nhưng chỉ vài ngày, nên chắc anh ấy sẽ thông cảm.

[00:35:42] Em không bốc đồng đâu.

[00:35:44] Anh nghĩ cho kỹ đi.

[00:35:47] Ừ, anh biết.

[00:35:49] Nhưng anh đã nghĩ kỹ rồi.

[00:35:54] Đúng là anh rất sốc.

[00:35:57] Có nằm mơ anh cũng không dám tin việc đó.

[00:36:00] Nhưng dù anh bàng hoàng thế nào, cũng không thể so sánh với em được.

[00:36:07] Theo lời anh vợ,

[00:36:09] có vẻ như em đang giả vờ không sao

[00:36:11] để chu toàn cho mọi người trong nhà.

[00:36:13] Nhưng chắc chắn là em không ổn.

[00:36:18] Có lẽ em muốn giấu gia đình mình,

[00:36:21] nhưng không cần làm vậy trước mặt anh đâu.

[00:36:23] Em có thể dựa vào anh.

[00:36:28] Anh muốn làm chỗ dựa cho em,

[00:36:31] thế nên anh mới tới đây.

[00:36:38] Không ổn cũng không sao.

[00:36:40] Không cần phải lúc nào cũng mạnh mẽ đâu.

[00:36:49] Cảm ơn anh.

[00:36:52] Anh còn muốn nghe một câu nữa.

[00:36:59] Em yêu anh.

[00:37:02] Anh cũng yêu em.

[00:37:04] Ôi chà.

[00:37:24] NHÀ TRỌ LUYỆN THI

[00:37:30] Phòng này đây ạ.

[00:37:44] Cô nói là 300.000 won, đúng không?

[00:37:46] Tôi sẽ ký hợp đồng.

[00:38:13] Em nhớ nhà hàng này không?

[00:38:16] Nhớ chứ.

[00:38:18] Em muốn ăn gì?

[00:38:28] Hôm nay em có thể nói thế thật rồi.

[00:38:31] "Tôi sẽ gọi món tôi luôn gọi".

[00:38:40] Hôm nay để anh gọi nhé?

[00:38:44] Vâng.

[00:39:02] Ăn nhiều vào nhé.

[00:39:08] Cảm ơn anh.

[00:39:11] Anh cũng ăn đi.

[00:39:12] Ừ.

[00:39:17] Cả miếng bít tết đó cũng không làm em cười.

[00:39:21] Muốn nghe chuyện cười không?

[00:39:23] Loại cũ rích mà em thích nhé.

[00:39:30] "Thư xin lỗi" tiếng Anh là gì?

[00:39:36] "Global".

[00:39:43] Buồn cười nhỉ?

[00:39:47] Được rồi. Để xem nào…

[00:39:51] Món ăn nào dài nhất thế giới?

[00:39:56] Dầu mè.

[00:40:02] Vậy món ăn dài thứ hai trên thế giới là gì?

[00:40:08] Dầu tía tô.

[00:40:13] Buồn cười nhỉ?

[00:40:44] Anh An.

[00:40:46] Mà bầu trời Seoul nhiều sao nhỉ.

[00:40:52] Đúng chứ? Hay chúng là vệ tinh?

[00:41:03] - Anh An. - Cũng không có tiếng ve kêu.

[00:41:06] Lúc quay phim chúng lại kêu rất to, phiền lắm.

[00:41:12] Em biết không?

[00:41:16] Ve sầu sống dưới lòng đất suốt bảy năm.

[00:41:20] Để rồi khi lên mặt đất, chúng chỉ sống được bảy ngày.

[00:41:24] Lúc mới nghe chuyện đó,

[00:41:26] anh thương hại chúng lắm.

[00:41:31] Nhưng giờ anh lại nghĩ khác.

[00:41:35] Dù chỉ sống được bảy ngày,

[00:41:39] nhưng nếu mỗi ngày đều đầy ý nghĩa,

[00:41:43] đầy trải nghiệm và tuyệt vời,

[00:41:46] thì cũng không đến nỗi nào. Bây giờ anh nghĩ thế đấy.

[00:41:54] Em như ve sầu đang sống trong bảy ngày đó vậy.

[00:41:59] Chuyện hôm qua ấy.

[00:42:03] Em không ngờ anh lại thổ lộ tình cảm với em.

[00:42:14] Em cảm thấy trái tim như muốn nổ tung.

[00:42:20] Em chẳng có gì đặc biệt,

[00:42:22] vậy mà vẫn được anh quan tâm thật nhiều.

[00:42:31] Nếu là anh,

[00:42:34] chắc em đã không bao giờ nhìn mặt em nữa.

[00:42:46] Em…

[00:42:53] Em thấy đối diện với anh thật khó.

[00:42:59] Em không đủ mạnh mẽ để vượt qua cảm giác tội lỗi của mình.

[00:43:05] Đồng thời, em không thể gặp anh khi vẫn còn thấy tội lỗi,

[00:43:11] vì em không phải là kẻ vô liêm sỉ.

[00:43:15] Khi nhìn anh,

[00:43:19] em không thể không oán hận bố mình hơn.

[00:43:24] Nhưng dù thế nào, em vẫn là con gái bố.

[00:43:32] Khi ở bên anh,

[00:43:38] em chỉ muốn mỉm cười,

[00:43:46] và làm cho anh cười.

[00:43:57] Nhưng không biết em có làm được không nữa.

[00:44:05] Em xin lỗi.

[00:44:10] Em không thể đáp lại tình cảm của anh.

[00:44:14] Em xin lỗi.

[00:44:24] Được rồi.

[00:44:30] Anh hiểu…

[00:44:33] ý em muốn nói gì.

[00:44:37] Nhưng mà

[00:44:41] em không chịu đựng được anh sao?

[00:44:44] Anh chỉ vừa mới thổ lộ

[00:44:47] tình cảm anh dành cho em mà.

[00:44:53] Anh không sao thật mà.

[00:44:58] Anh biết tình cảm chú ấy dành cho anh

[00:45:02] là thành thật từ tận đáy lòng.

[00:45:07] Anh cũng biết

[00:45:09] chú ấy làm như vậy là vì em, vì các con của chú ấy.

[00:45:13] Chú ấy còn tự thú nữa.

[00:45:17] Thật ra anh gần như tha thứ cho chú ấy rồi.

[00:45:26] Mi Yeong à.

[00:45:33] Cảm ơn anh vì tất cả.

[00:46:10] Anh không từ bỏ em đâu.

[00:46:15] Anh sẽ buông tay em ít lâu.

[00:46:21] Bởi vì…

[00:46:24] anh biết hai ta đều cần thời gian.

[00:46:31] Anh sẽ chờ

[00:46:33] cho đến khi em sẵn sàng.

[00:46:38] Nhưng đừng lâu quá nhé.

[00:46:39] Thậm chí nếu mai em muốn quay lại ngay

[00:46:42] cũng không có gì phải xấu hổ.

[00:47:39] Bố ngủ ngon chứ ạ?

[00:47:42] Con dậy rồi à?

[00:47:44] Sao không ngủ thêm một chút?

[00:47:45] Không, con ngủ đủ giấc rồi ạ.

[00:47:47] Để con giúp bố nhé?

[00:47:49] Bố đang làm canh tương đậu à?

[00:47:52] Để con lấy đậu phụ cho.

[00:48:01] Cảm ơn con, con rể Cha.

[00:48:06] Bố xin lỗi nhiều lắm.

[00:48:08] Bố chẳng còn mặt mũi nào nhìn con.

[00:48:13] Bố.

[00:48:15] Con không sao thật mà.

[00:48:19] Nếu nói con hiểu bố thì quả có hơi vô lý,

[00:48:23] nhưng con tin bố quyết định như vậy

[00:48:27] là vì bố có lý do chính đáng.

[00:48:32] Cho nên,

[00:48:34] bố mạnh mẽ lên nhé.

[00:48:42] Đâu rồi nhỉ?

[00:48:43] Rõ ràng nó ở đây mà.

[00:48:50] Đâu rồi nhỉ?

[00:48:52] Ông tìm gì à?

[00:48:54] Không, tôi chẳng tìm gì cả.

[00:48:59] Nói chuyện đi.

[00:49:02] Chuyện gì? Tôi bận lắm.

[00:49:07] Đúng là phiền phức.

[00:49:11] Lần này bà lại muốn nói gì đây?

[00:49:14] Ôi chà.

[00:49:15] Hãy đi thẳng vào vấn đề và nói thật ngắn gọn đi.

[00:49:18] Càng ngắn gọn càng tốt.

[00:49:29] Ông đang tìm thứ này phải không?

[00:49:37] Sao nó lại ở đó?

[00:49:41] Sao bà lại có nó?

[00:49:43] Bà đọc rồi à?

[00:49:45] Tất nhiên là đọc rồi.

[00:49:47] Sao lại tự tiện vào phòng rồi còn đọc tài liệu của người khác?

[00:49:51] Thế thì,

[00:49:53] nội dung của nó,

[00:49:56] bà có hiểu không?

[00:49:57] Cái gì?

[00:49:58] Ông nghĩ đến cái đó tôi cũng không hiểu sao?

[00:50:01] Ông đâm đơn kiện một đại lý bất động sản vì bị lừa 100 triệu won.

[00:50:06] Chỉ thế thôi chứ gì.

[00:50:20] Số tiền đó coi như mất rồi.

[00:50:24] Dù có được bồi thường cũng chẳng đáng là bao.

[00:50:29] Tôi sẽ trả tiền trợ cấp cho ông.

[00:50:31] Dùng tiền đó trả nợ đi.

[00:50:36] Thật chứ?

[00:50:38] Không thể trả lãi mãi được.

[00:50:41] Toà nhà ông dùng để thế chấp ngày càng có giá,

[00:50:46] nên tôi sẽ không bán đâu.

[00:50:48] Được rồi. Tôi sẽ làm theo lời bà.

[00:50:51] Nhìn ông kìa. Lúc nào cũng xỉa xói, lên mặt dạy đời tôi,

[00:50:56] thế mà lại bị người ta lừa.

[00:50:58] Giờ đã đẹp mặt chưa?

[00:51:02] Tôi xin lỗi.

[00:51:09] Không cẩn thận thì ai cũng có thể bị lừa.

[00:51:12] Ông đừng nghĩ ngợi làm gì.

[00:51:15] Nếu chúng đã muốn lừa thì ông có muốn tránh cũng không được.

[00:51:20] Bọn lừa đảo mới đáng trách, chứ không phải nạn nhân.

[00:51:24] Đừng lo nghĩ nhiều quá.

[00:51:30] Đi làm hơn 30 năm mới được chừng ấy trợ cấp thôi việc mà lại mất sạch,

[00:51:34] tôi rất tiếc cho ông.

[00:51:37] Nếu vì vậy mà ông trở nên yếu đuối, tôi sẽ không chịu được đâu.

[00:51:41] Cố vui lên và ăn chút gì đi.

[00:51:44] Tôi có nấu canh xương bò để giúp ông liền xương đấy.

[00:51:48] Đi rửa tay đi.

[00:51:51] Được, tôi đi ngay.

[00:52:02] Bà ấy nghiêm túc đấy à?

[00:52:06] Chắc không được bao lâu đâu.

[00:52:09] Bà ấy sốc quá nên mới cư xử như thế ư?

[00:52:16] "Được, tôi đi ngay" à?

[00:52:19] Làm mất số tiền lớn như vậy

[00:52:23] mà vẫn nuốt trôi thức ăn sao?

[00:52:25] "Được, tôi đi ngay" à?

[00:52:29] Không.

[00:52:31] Không được. Mình phải kiềm chế.

[00:52:35] Bình tĩnh nào.

[00:52:37] TÒA ÁN TỐI CAO

[00:52:39] Cái gì vậy mẹ?

[00:52:45] Con biết chuyện này, đúng không?

[00:52:47] Vì vậy lúc đăng ký cho bố mẹ khoá học vợ chồng,

[00:52:49] con đã nhắc đến số tiền 100 triệu won, đúng chứ?

[00:52:53] Mẹ, con…

[00:52:54] Sao hai bố con lại lừa dối mẹ như vậy?

[00:52:57] Vợ con có biết chuyện này không?

[00:53:00] Vợ con cũng giấu mẹ chuyện này hả?

[00:53:03] Mẹ bình tĩnh đi ạ.

[00:53:04] Làm sao mẹ bình tĩnh được?

[00:53:06] Đâu phải chỉ vài xu. Là 100 triệu won đấy!

[00:53:09] Bình tĩnh đi. Mẹ hụt hơi rồi kìa.

[00:53:12] Bình tĩnh.

[00:53:13] Hít vào, thở ra, hít vào…

[00:53:17] Con hoàn toàn hiểu tại sao mẹ nổi giận.

[00:53:19] Con cũng giận lắm.

[00:53:21] Bố nằng nặc đòi dọn đi, thuê một căn hộ, vay một khoản tiền, rồi mất sạch.

[00:53:25] Vô lý hết sức.

[00:53:27] Nhưng tiền mất thì cũng đã mất rồi, hãy nhìn vào mặt tốt của vấn đề.

[00:53:31] Bây giờ bố không thể chuyển đi được nữa.

[00:53:34] Và mẹ cũng đã biết chuyện,

[00:53:36] thế nên mẹ đang ở thế thượng phong.

[00:53:39] Mẹ đang ở thế thượng thượng phong đấy ạ.

[00:53:44] Nói tiếp đi.

[00:53:46] Mẹ có thể lợi dụng điều này để có thứ mẹ muốn.

[00:53:50] Một, tình cảm của bố.

[00:53:51] Hai, khiến bố quên chuyện bỏ rơi mẹ đi.

[00:53:55] Bằng cách nào?

[00:53:56] Cơ bản là dùng chiến tranh tâm lý.

[00:53:59] Chắc chắn bố nghĩ mẹ sẽ la rầy ông ấy

[00:54:02] khi đã biết chuyện.

[00:54:04] Nhưng mẹ có thể làm ông ấy ngạc nhiên.

[00:54:07] Hãy nói rằng không sao cả.

[00:54:09] Rằng chuyện đó có thể xảy ra với bất kỳ ai.

[00:54:11] Rằng thay vì buồn rầu, bố nên cố gắng quên đi.

[00:54:14] Mẹ cứ thử.

[00:54:15] Con đảm bảo sẽ có tác dụng.

[00:54:20] Lỡ ông ấy càng lên mặt thì sao?

[00:54:21] Không đâu.

[00:54:23] Tin con đi. Con đảm bảo sẽ có tác dụng.

[00:54:41] Ăn thôi.

[00:54:43] Được.

[00:54:45] Cứ ăn nhiều vào.

[00:54:47] Phải ăn uống đầy đủ thì dây chằng của ông mới lành được.

[00:54:51] Thể chất yếu thì tâm trí cũng yếu.

[00:54:54] Những lúc thế này ông phải ăn và phải thật khoẻ mạnh.

[00:54:59] Đừng chỉ biết giục tôi ăn.

[00:55:01] Bà cũng phải ăn đi.

[00:55:04] Đây.

[00:55:13] Thật sự xin lỗi bà.

[00:55:15] Tôi không thể biện minh

[00:55:18] cho sai lầm khủng khiếp này của mình.

[00:55:21] Thật lòng cảm ơn bà.

[00:55:24] Tôi không ngờ bà quan tâm đến tôi nhiều như vậy.

[00:55:28] Tôi sẽ nghe lời bà

[00:55:29] và cố vượt qua chuyện này sớm.

[00:55:35] Ăn thôi.

[00:55:42] Ôi, canh này ngon quá.

[00:55:46] Thức ăn bà nấu

[00:55:49] lúc nào cũng là tuyệt nhất.

[00:55:52] Ngon không thể tả.

[00:55:59] Không phải thế mà.

[00:56:01] Vậy là, ông đã dùng danh tính Byun Han Soo

[00:56:06] để mua một chiếc điện thoại ba năm trước,

[00:56:09] và mở một tài khoản ngân hàng 30 năm trước.

[00:56:13] Vâng. Lúc đó, lương của tôi

[00:56:15] đã được chuyển vào tài khoản đó.

[00:56:18] Sau khi nghỉ việc, tôi không dùng nó nữa.

[00:56:22] Ngoài ra, còn có bảo hiểm y tế.

[00:56:26] Gần đây tôi có đi khám bệnh và dùng bảo hiểm.

[00:56:29] Hơn nữa, vì kinh doanh quán ăn,

[00:56:33] tôi có một thẻ y tế.

[00:56:35] Tôi đã nhiều lần dùng chứng minh thư của ông ấy.

[00:56:39] Tôi dùng nó để đăng ký kết hôn và làm khai sinh cho các con.

[00:56:43] Ngoài ra, tôi còn dùng nó khi thông báo chuyển chỗ ở.

[00:56:46] Đợi đã. Đó là bố của An Jung Hui mà.

[00:56:51] Ông ấy tới đây làm gì?

[00:56:52] Vậy là anh đã đột nhập

[00:56:54]

[00:56:57] Đừng gọi là đột nhập. Không công bằng chút nào.

[00:57:00] Tôi chỉ chụp vài tấm trong vườn nhà anh ta thôi.

[00:57:05] Chừng 30 giây là cùng.

[00:57:07] Anh nghĩ đây là trò đùa à?

[00:57:09] Anh đã bị máy quay an ninh quay lại đấy.

[00:57:17] Thanh tra.

[00:57:21] Ông kia làm gì mà phải vào đây thế?

[00:57:24] Trông ông ta không có vẻ là người xấu.

[00:57:28] Tập trung vào vụ của anh đi.

[00:57:31] - Được chứ? - Được.

[00:57:35] Bằng lái xe?

[00:57:37] Tôi chưa bao giờ lái xe.

[00:57:38] Cũng không dùng hộ chiếu.

[00:58:00] Em nhìn gì vậy?

[00:58:03] Hye Yeong, sao trông em căng thẳng thế?

[00:58:09] Anh này.

[00:58:11] Vì chưa chắc chắn nên em đã không nói với anh.

[00:58:16] Sự thật là em đang chuẩn bị tái điều tra vụ án của bố em.

[00:58:22] Anh hiểu rồi.

[00:58:24]

[00:58:29] Anh nói đúng. Rất khó và hiếm khi thành công.

[00:58:34] Nếu không đạt đủ mọi yêu cầu, đến gửi đơn đề nghị cũng không được.

[00:58:40] Mà có gửi cũng chưa chắc được chấp nhận.

[00:58:44] Nhưng vẫn còn chút hy vọng cho bố em.

[00:58:49] Hồ sơ tòa án ghi là

[00:58:51] có một nhân chứng được triệu tập nhưng lại không xuất hiện.

[00:58:56] Nếu tìm được nhân chứng đó và lấy được lời khai mới,

[00:59:00] em sẽ lật ngược được kết luận cũ.

[00:59:03] Đó là cơ sở để làm đơn xin tái thẩm.

[00:59:06] Vậy là em đang tìm nhân chứng đó?

[00:59:10] Đúng.

[00:59:12] Lim Jong Hwa là nhân chứng duy nhất của vụ án.

[00:59:15] Sáng nay thư ký đã cho em địa chỉ của ông ta.

[00:59:19] Kia kìa.

[00:59:21] Chính là tiệm sửa xe đó.

[00:59:24] Em chắc nhân chứng sống ở đó chứ?

[00:59:27] Không rõ nữa.

[00:59:29] Phải đi hỏi mới biết.

[00:59:36] Anh này.

[00:59:40] Nói thật nhé.

[00:59:43] Em chưa bao giờ

[00:59:45] coi công việc này

[00:59:47] là sứ mệnh của mình.

[00:59:52] Người như em muốn thành công chỉ có thể chọn nghề này.

[00:59:57] Nên em đã thi đỗ

[00:59:59] và trở thành luật sư.

[01:00:03] Vì vậy em không tự tin chút nào.

[01:00:07] Liệu em có quyền hạn

[01:00:08] và khả năng để đương đầu với một vụ án thế này không?

[01:00:12] Biết đâu

[01:00:14] vụ án này không thích hợp cho một luật sư vô danh như em,

[01:00:17] mà phải là một người thông minh, giỏi giang hơn thì sao?

[01:00:22] Lỡ em làm hỏng phiên tòa của bố thì sao?

[01:00:29] Hye Yeong à.

[01:00:34] Tình cảm em dành cho bố

[01:00:36] cho em quyền theo đuổi vụ án này.

[01:00:39] Không luật sư nào khác ở đất nước này

[01:00:41] xem trọng vụ án này bằng em đâu.

[01:00:50] Đúng vậy.

[01:00:53] Em sợ lắm, nhưng em sẽ làm.

[01:00:57] Em sẽ vào xem có nhân chứng ở đó không.

[01:01:02] Chút nữa gặp lại.

[01:01:19] Nâng xe lên rồi nhìn từ dưới xem.

[01:01:22] - Cứ như thế không thấy gì đâu. - Vâng, ông chủ.

[01:01:32] Xin chào. Ông có phải là Lim Jong Hwa không ạ?

[01:01:36] Không phải. Tôi họ Kim.

[01:01:40] Ra thế.

[01:01:43] Cho tôi gặp ông Lim Jong Hwa được không?

[01:01:46] Lim Jong Hwa ư?

[01:01:48] Tôi không biết người đó.

[01:01:52] Nhưng địa chỉ nhà ông ấy là ở đây mà.

[01:01:55] Chắc ông ấy là người thuê trước tôi.

[01:01:58] Tôi vừa chuyển tới đây tháng trước.

[01:02:01] À, vậy sao?

[01:02:05] Ông có số của ông Lim không ạ?

[01:02:08] Hoặc là địa chỉ mới của ông ấy cũng được?

[01:02:13] Làm sao tôi biết được?

[01:02:17] À, phải rồi.

[01:02:20] Tôi là Luật sư Byun Hye Yeong.

[01:02:24] Nếu như…

[01:02:26] ông gặp ai đó quen ông Lim

[01:02:29] hay biết số điện thoại của ông ấy,

[01:02:30] phiền ông gọi cho tôi nhé.

[01:02:47] TIN TUYỂN DỤNG

[01:02:49] GIÁM ĐỐC KANG U SEOP

[01:02:55] TỪ CHỐI

[01:03:05] NHÓM TRƯỞNG KIM GYU YONG

[01:03:17] CHỊ DÂU

[01:03:26] Ừ, Yu Ju à, chuyện gì vậy?

[01:03:31] Cái gì?

[01:03:34] Sao?

[01:03:38] Được rồi. Cúp máy đi.

[01:03:46] BỐ CỦA AN JUNG HUI

[01:03:49] BỐ CỦA AN JUNG HUI, MỘT CỰU TÙ NHÂN ĂN CẮP DANH TÍNH SUỐT 35 NĂM

[01:04:11] Tầng ba đúng không?

[01:04:14] Anh An Jung Hui, trả lời phỏng vấn đi.

[01:04:16] - Anh An. - Anh An.

[01:04:20] Làm ơn nghe máy đi.

[01:04:23] Số máy vừa gọi hiện…

[01:04:26] JUDO

[01:04:32] Làm ơn đi mà.

[01:04:42] - Không à? - Không có ai bên trong cả.

[01:04:44] Không có người ở nhà.

[01:04:48] Trống không mà.

[01:04:51] Ông ta kìa.

[01:04:52] Byun Han Soo, đồ lừa đảo.

[01:04:54] Xin lỗi Jung Hui đi!

[01:04:56] - Xin lỗi đi! - Xin lỗi!

[01:04:57] - Xin lỗi ngay đi! - Đồ khốn!

[01:04:59] - Xin lỗi anh ấy đi! - Nói xin lỗi đi.

[01:05:01] Sao lại làm chuyện như vậy?

[01:05:04] - Này! Xin lỗi anh ấy đi! - Nói xin lỗi đi.

[01:05:06] - Ông bị làm sao vậy? - Xin lỗi đi!

[01:05:15] Bố!

[01:05:16] Xin lỗi đi!


 0 Комментарии sort   Сортировать по