(AI-sub) Trịnh Hoà Hạ Tây Dương tập 3 - La Gia Lương, Đường Quốc Cường
Phụ đề được dịch bằng AI, cần bạn góp sức hoàn thiện. Liên hệ tham gia tại Facebook: https://www.facebook.com/profi....le.php?id=1000678863 -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- Trịnh Hoà Hạ Tây Dương (2009): Hành Trình Lịch Sử Vượt Biển Của Hạm Đội Nhà Minh <br>Bộ phim xoay quanh nhân vật lịch sử có thật – thái giám Trịnh Hòa (do ngôi sao TVB La Gia Lương thủ vai). Dưới mệnh lệnh của hoàng đế Minh Thành Tổ - Chu Đệ (Đường Quốc Cường), Trịnh Hòa đã dẫn đầu một hạm đội lớn nhất thế giới thời bấy giờ thực hiện 7 chuyến hải trình vĩ đại đến "Tây Dương" (vùng biển Ấn Độ Dương và xa hơn nữa).
[00:01:22] Lại đây lại đây, bái kiến Vương phi nương nương.
[00:01:28] Dân nữ khấu kiến Vương phi nương nương thiên tuế.
[00:01:31] Ngươi không phải là con gái út của Tống đại tướng quân...
[00:01:33] Tống Liên Tâm sao?
[00:01:34] Chính là con gái của tội thần, Tống Liên Tâm.
[00:01:38] Cành vàng lá ngọc của ngày hôm qua,
[00:01:40] sao lại trở thành nô bộc rồi?
[00:01:42] Nô tỳ không dám.
[00:01:45] Nào, đứng lên đi.
[00:01:47] Thế này đi, ngươi cứ ở lại bên cạnh ta.
[00:01:51] Ngươi đừng sợ, đến chỗ ta rồi,
[00:01:54] những ngày khổ của ngươi coi như đã hết.
[00:02:02] Vương gia đang ở trong quân, vừa mới truyền lời đến,
[00:02:04] mời đại sư ngồi một lát, Vương gia sẽ đến ngay.
[00:02:10] Tiểu huynh đệ, nếu lão nạp không nhìn lầm,
[00:02:15] ngươi chính là Mã Hòa.
[00:02:17] Tên là Mã Hòa.
[00:02:19] Vậy ngươi chính là người đã nhét pháo vào gầm kiệu...
[00:02:23] của Bố chánh sứ đại nhân đó.
[00:02:27] Phải.
[00:02:30] Lạ thay, lạ thay.
[00:02:34] Một kẻ hạ nhân lại dám
[00:02:36] bỏ pháo vào kiệu của Bố chánh sứ đại nhân.
[00:02:39] Điều này không thuận tình, cũng không hợp lý.
[00:02:44] Tại sao ngươi lại chịu tội thay người khác?
[00:02:48] Nô tài không chịu tội thay người khác.
[00:02:49] Ngươi vẫn còn nói dối.
[00:02:51] Tôi chính là không chịu tội thay người khác.
[00:02:58] Hiếm có thay, hiếm có thay, lòng trung thành của ngươi.
[00:03:09] Ta hỏi ngươi,
[00:03:11] vô cớ chịu tội, ngươi không thấy oan ức sao?
[00:03:14] Ban đầu tôi thấy oan ức,
[00:03:16] sau đó thì không thấy oan ức nữa.
[00:03:18] Tại sao lại không oan ức nữa?
[00:03:20] Nhị gia là chủ tử,
[00:03:22] nô bộc nên gánh vác lỗi lầm cho chủ tử.
[00:03:24] Nhưng nếu chủ tử sai lại càng sai thì sao?
[00:03:29] Thì nô tài sẽ tiếp tục gánh vác.
[00:03:33] Tiếp tục tiếp tục, biết khi nào trả xong nợ?
[00:03:37] Gánh vác gánh vác, lý lẽ ở đâu ra?
[00:03:40] Chủ công biết sai sẽ sửa,
[00:03:43] sẽ cảm kích nô tài.
[00:03:44] Nô tài nên cùng chủ tử đồng sinh cộng tử,
[00:03:47] vinh nhục có nhau.
[00:03:49] Ta hỏi ngươi thêm lần nữa.
[00:03:53] Nếu chủ tử bắt ngươi đi chết thay,
[00:03:56] ngươi cũng bằng lòng sao?
[00:03:58] Bằng lòng.
[00:03:58] Tại sao? Chẳng phải điều đó trái với thiên lý, nhân luân sao?
[00:04:06] Công đạo tự ở trong lòng người.
[00:04:15] Hay, hay, hay! Trả lời rất hay!
[00:04:23] Đại sư!
[00:04:25] Vương gia.
[00:04:28] Điện hạ, lão nạp đang muốn xin Yến Vương một món bảo bối.
[00:04:33] Bổn vương biết đại sư cả đời không màng kim ngân,
[00:04:36] thứ duy nhất yêu thích là thư họa.
[00:04:38] Không, lão nạp muốn không phải là vật, mà là một người.
[00:04:45] Ai vậy?
[00:04:46] Lão nạp tuổi đã cao,
[00:04:48] vẫn luôn muốn nhận một đệ tử.
[00:04:50] Vừa rồi, bần tăng và Mã Hòa nói chuyện một lát,
[00:04:54] đứa trẻ này thông minh, khí phách, lòng dạ rộng mở,
[00:04:58] đặc biệt là đối với Yến Vương hết mực trung thành.
[00:05:01] Nếu Yến Vương có thể cho phép,
[00:05:03] vậy thì cho ta mượn năm năm, nhận làm đệ tử thân truyền.
[00:05:07] Năm sáu năm sau,
[00:05:08] lão nạp nhất định sẽ trao trả lại cho Vương gia
[00:05:11] một nhân tài tung hoành bốn biển.
[00:05:15] Thằng nhóc này đúng là có phúc lớn.
[00:05:17] Được, ta giao nó cho ngài.
[00:05:20] Đa tạ.
[00:05:23] Đệ tử Mã Hòa, bái kiến đại sư.
[00:05:37] Lão nạp hôm nay dạy ngươi bài học đầu tiên.
[00:05:41] Ngươi là ai? Là đàn ông hay đàn bà?
[00:05:46] Hay vốn dĩ không phải là người?
[00:05:49] Con...
[00:05:51] Ngươi không phải là người.
[00:05:54] Ngươi chỉ là một hoạn quan.
[00:05:56] Sư phụ, hoạn quan không phải là người sao?
[00:05:59] Hoạn quan là trâu ngựa của trâu ngựa, là nô bộc của nô bộc.
[00:06:02] Đừng nhìn vẻ ngoài ngươi giống người,
[00:06:04] thực ra ngươi chỉ là...
[00:06:06] một món đồ trong hậu cung,
[00:06:08] giống như đế giày, ống nhổ và giẻ lau vậy.
[00:06:13] Chỉ là một món đồ.
[00:06:14] Sư phụ!
[00:06:19] Các phi tần có thể thay y phục trước mặt ngươi.
[00:06:22] Hoàng thượng có thể đi vệ sinh trước mặt ngươi.
[00:06:26] Chỉ vì ngươi là hoạn quan.
[00:06:27] Sư phụ!
[00:06:29] Là một vật, là một món đồ.
[00:06:31] Sư phụ!
[00:06:36] Mã Hòa, ngươi không cần phải kêu, cũng không cần phải hận.
[00:06:41] Ngươi phải bình tâm tĩnh khí mà nghe.
[00:06:44] Ngươi nhất định phải ghi nhớ suốt đời,
[00:06:47] ngươi có phải là người không.
[00:06:51] Chủ tử thích ngươi, ngươi chính là một con vật cưng.
[00:06:54] Chủ tử ghét bỏ ngươi, ngươi chính là một vật bỏ đi.
[00:06:58] Nếu chủ công chết, thì ngươi chính là một phế vật.
[00:07:03] Sư phụ, còn trái tim của con thì sao?
[00:07:05] Con cũng có thể moi nó ra vứt đi được sao?
[00:07:08] Trái tim của con chưa chết, trái tim của con biết đau mà!
[00:07:13] (Khóc)
[00:07:15] Mã Hòa, ngươi phải nhớ, thân làm nô tỳ,
[00:07:20] chỉ khi ngươi tự biết
[00:07:22] mình thấp hèn đến mức nào,
[00:07:24] mới có thể vượt qua những năm tháng gian khó.
[00:07:27] Đối mặt với sự sỉ nhục của người đời,
[00:07:28] ngươi phải im lặng như một tảng đá.
[00:07:31] Đến lúc đó,
[00:07:33] dù ngươi có quỳ trên đất cũng cao hơn bọn họ,
[00:07:37] thậm chí cao quý hơn rất nhiều.
[00:07:42] Bây giờ ta dạy ngươi bài học thứ hai.
[00:07:46] Ngươi đã biết mình là ai chưa?
[00:07:49] Biết rồi, con là hoạn quan.
[00:07:52] Hoạn quan không phải là người, là vật phẩm, là đồ dùng.
[00:07:56] Ngươi lại sai rồi.
[00:07:58] Hoạn quan không phải là người, nhưng lại phải làm người.
[00:08:01] Hoạn quan không những phải làm người,
[00:08:03] mà còn phải làm người trên vạn người.
[00:08:06] Chỉ cần ngươi không ngừng tu luyện, nhẫn nhục chịu đựng,
[00:08:10] một đời phấn đấu, nhất định sẽ thành đại khí.
[00:08:18] Thời nhà Hán có một văn sĩ tên là Tư Mã Thiên.
[00:08:22] Ông ấy vô cớ mắc tội, bị Hoàng thượng thi hành cung hình.
[00:08:27] Nhưng,
[00:08:28] ông ấy không chấp nhận số phận, cũng không nản lòng.
[00:08:31] Mà là đau rồi mới nghĩ thông,
[00:08:32] nhẫn nhục chịu đựng, khí phách ngút trời.
[00:08:35] Ông ấy mấy chục năm như một, nước chảy đá mòn,
[00:08:40] cuối cùng đã tu luyện thành một tác phẩm
[00:08:43] vĩ đại nhất từ xưa đến nay, bộ "Sử Ký".
[00:08:47] Viết hết về đế vương tướng lĩnh trong thiên hạ,
[00:08:50] nhưng người tài giỏi nhất,
[00:08:53] vẫn là chính bản thân Tư Mã Thiên.
[00:08:55] Ông ấy tuy bị cắt đi nam căn,
[00:08:58] nhưng lại tu thành bậc thánh trong nhân gian, vua không ngai.
[00:09:07] Mã Hòa, ngươi lại đây.
[00:09:13] Ngươi hãy nhìn kỹ bản đồ này.
[00:09:25] Trước khi một nén hương cháy hết,
[00:09:27] ngươi phải khôi phục lại bản đồ.
[00:09:29] Đây là bài học thứ ba ta dạy ngươi.
[00:09:40] Thiện tai, thiện tai.
[00:09:42] Lão nạp chỉ định nhận một đệ tử,
[00:09:45] không có ý định nhận hai người.
[00:09:47] Đại sư, nô tỳ phụng khẩu dụ của Vương gia,
[00:09:49] mang chút đồ ngon đến cho ngài.
[00:09:52] Tốt, tốt, tốt.
[00:09:53] Bần tăng cả đời không thích gì khác,
[00:09:55] chỉ thích rượu thịt.
[00:09:58] Vương gia hôm nay đãi khách, bỗng nhiên nhớ đến đại sư,
[00:10:00] vội sai tôi mang tay gấu, vi cá, gân hươu trên bàn tiệc,
[00:10:03] còn có rượu ngon trăm năm mang đến,
[00:10:05] mời đại sư thưởng thức.
[00:10:12] Đại sư, ngài... ngài thật là nhẫn tâm.
[00:10:16] Đa tạ lời khen.
[00:10:19] Cứ dạy theo cách của ngài,
[00:10:21] sớm muộn cũng sẽ bức chết tiểu thái giám đó.
[00:10:23] Cái cũ không chết, cái mới không sinh.
[00:10:27] Theo nô tỳ thấy,
[00:10:28] con người chỉ cần sống một đời bình an,
[00:10:30] chẳng phải cũng rất tốt sao?
[00:10:32] Tại sao cứ phải tranh đấu đến cá chết lưới rách?
[00:10:35] Liên Tâm à.
[00:10:37] Ta dạy đệ tử của ta, ngươi đau lòng cái gì?
[00:10:44] Lão nạp nhìn một cái là thấy,
[00:10:45] giữa ngươi và người đó sẽ có vô vàn ân oán.
[00:10:51] Những ngày khổ còn ở phía sau.
[00:11:04] Lão nạp từng để thế tử Chu Cao Sí thử qua,
[00:11:07] cậu ta ghép lại bản đồ này mất hai canh giờ.
[00:11:10] Còn nhị vương tử Chu Cao Hú,
[00:11:12] mất hai ngày cũng không làm được.
[00:11:14] Xem ra Mã Hòa là bề ngoài ngu ngơ, bên trong thông tuệ.
[00:11:17] Bẩm sinh đã có huệ căn.
[00:11:20] Lão nạp không nhìn lầm ngươi.
[00:11:23] Nghe đây, bần tăng không dạy ngươi Tứ thư Ngũ kinh,
[00:11:27] cũng không dạy ngươi thơ Đường, từ Tống.
[00:11:29] Bần tăng sẽ dạy ngươi Kinh Dịch, Bát Quái,
[00:11:32] Âm Dương Ngũ Hành, Thiên Địa Lục Hợp.
[00:11:35] Dạy ngươi những thứ mà các bậc sĩ đại phu
[00:11:37] coi thường, gọi là tà môn ngoại đạo.
[00:11:41] Đây cũng là vốn liếng để hòa thượng ta lập thân.
[00:11:45] Ân sư, đệ tử xin lĩnh giáo.
[00:11:49] Sư phụ ngươi mắng ngươi, ngươi có tức giận không?
[00:11:55] Sao ngươi không nói gì?
[00:12:00] Tôi đã lắc đầu rồi.
[00:12:03] Ngươi ở sau lưng ta,
[00:12:04] ngươi gật đầu lắc đầu ta cũng không thấy được.
[00:12:06] Ngươi đúng là người thú vị.
[00:12:19] Thật ra bình thường tôi cũng không thích nói chuyện.
[00:12:22] Ngươi đang nghĩ gì vậy?
[00:12:27] Ngươi có thích biển cả không?
[00:12:30] Biển cả?
[00:12:32] Đúng, biển cả.
[00:12:35] Chưa từng thấy, không biết nghĩ thế nào.
[00:12:40] Biển cả trông như thế nào?
[00:12:43] Tôi cũng chưa từng thấy.
[00:12:44] Nhưng tôi nghe cha và Nam công kể.
[00:12:48] Tương lai tôi nhất định sẽ đi xem biển.
[00:12:51] Tôi cũng có thể đưa ngươi đi.
[00:13:01] Hai củ nhân sâm núi này mang cho nhạc phụ đại nhân,
[00:13:03] cứ nói không có thánh chỉ của phụ hoàng,
[00:13:06] ta không thể tự tiện vào kinh.
[00:13:07] Chúc lão nhân gia phúc thọ song toàn.
[00:13:11] Vương gia lần trước vào kinh, cả triều đình đều biết.
[00:13:15] Tuy đại thọ của phụ thân sắp đến,
[00:13:20] tôi lại không muốn chàng đến kinh sư nữa.
[00:13:22]
[00:13:24] chúng ta nên thận trọng mới phải.
[00:13:26] Nỗi khổ của Vương gia, tôi nhất định sẽ chuyển lời cho phụ thân.
[00:13:31] Chàng cứ yên tâm.
[00:13:33] Nhạc phụ đại nhân cả đời chinh chiến, thần quỷ đều sợ,
[00:13:36] bệnh vặt này không đáng ngại.
[00:13:46] Ai đó? Đứng lại! Đứng lại!
[00:13:48] Đuổi theo! Đuổi theo cho ta!
[00:13:51] Lần trước làm trái ý, phụ hoàng không quở trách ta trước mặt,
[00:13:53] đã là ân điển đặc biệt.
[00:13:55] Lúc này nếu ta lại đến kinh thành,
[00:13:56] chắc chắn sẽ bị chú ý, gây ra đồn đoán.
[00:13:59] Mau mở cửa!
[00:14:09] Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!
[00:14:14] Tỷ tỷ! Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!
[00:14:16] Tỷ tỷ! Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!
[00:14:22] Muội sao thế này?
[00:14:23] Phụ thân... phụ thân... ngài qua đời rồi...
[00:14:29] Cái gì? Diệu Cẩm...
[00:14:32] Tỷ tỷ!
[00:14:37] Chuyện này...
[00:14:44] Ngươi xấu xa! Ngươi là đồ khốn!
[00:14:47] Các ngươi không phải là người, ta đánh chết các ngươi!
[00:14:50] Dừng tay!
[00:14:52] Diệu Cẩm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
[00:14:54] Nói cho ta biết, nhạc phụ đại nhân chết như thế nào?
[00:14:57] Mùa thu năm ngoái,
[00:14:59] lưng phụ thân bị một cái nhọt độc.
[00:15:02] Chỉ có thể uống nước, không thể ăn uống.
[00:15:05] Dưỡng bệnh một năm, sắp khỏi rồi.
[00:15:09] Nhưng...
[00:15:09] Hoàng thượng phái hoạn quan mang đến một con ngỗng quay.
[00:15:16] Ngỗng quay là món đại phát độc,
[00:15:18] người bị nhọt độc là kỵ nhất.
[00:15:21] Ban thưởng vừa đến,
[00:15:22] cả nhà chúng tôi đều kinh hãi.
[00:15:24] Mọi người muốn ăn hộ phụ thân con ngỗng quay đó,
[00:15:28] nhưng phụ thân...
[00:15:30] phụ thân... ngài đoán được ý của Hoàng thượng,
[00:15:33] một mình ăn hết con ngỗng quay đó.
[00:15:37] Vừa ăn vừa uống rượu mạnh,
[00:15:40] không cho ai đụng vào.
[00:15:43] Hai canh giờ sau,
[00:15:45] nhọt độc trên lưng phụ thân phát tác.
[00:15:48] Vết thương vỡ ra, máu tươi phun trào.
[00:15:51] Phụ thân nén đau,
[00:15:52] câu cuối cùng ngài nói là,
[00:15:55] "Thần cảm tạ ơn vua".
[00:16:02] "Thần cảm tạ ơn vua".
[00:16:04] (Khóc nấc)
[00:16:13] Phụ thân...
[00:16:18] Nghe nói phụ hoàng sau khi nhận được tin nhạc phụ qua đời,
[00:16:21] đã đuổi hết mọi người ra khỏi cung,
[00:16:24] tự mình khóc một trận lớn.
[00:16:30] Hoàng thượng đã ban cho phụ thân tước vị Ngụy Quốc Công,
[00:16:33] tổ chức quốc tang xa hoa nhất từ khi khai quốc đến nay,
[00:16:36] cho phụ thân vinh quang lớn nhất.
[00:16:39] Nhạc phụ đối với ta tình hơn cốt nhục, ơn như tái tạo.
[00:16:43] Tài năng thống binh đánh trận của ta,
[00:16:45] đều do lão nhân gia từng chút một dạy dỗ.
[00:16:50] Hoàng thượng trừ hết công thần, nguyên lão,
[00:16:53] tự chặt tay chân mình,
[00:16:54] trong lòng ngài cũng đang đổ máu.
[00:16:59] Ta cảm thấy trong mắt Hoàng thượng,
[00:17:02] quốc vận của Đại Minh quan trọng hơn tình thân, lương tâm rất nhiều.
[00:17:09] Dòng máu nhà họ Chu,
[00:17:11] quan trọng hơn trăm họ thiên hạ rất nhiều.
[00:17:21] Ái phi, nhà họ Chu có lỗi với nhà họ Từ, có lỗi với thiên hạ.
[00:17:28] Vương gia, ngài nhất định phải hứa với tiện thiếp,
[00:17:31] ngài tuyệt đối không được nghĩ như vậy,
[00:17:33] không được nói như vậy.
[00:17:35] Tiện thiếp lo rằng dù ngài chỉ có một chút hận,
[00:17:39] Hoàng thượng ở cách ngàn dặm cũng sẽ cảm nhận được.
[00:17:43] Hoàng thượng... ngài quá tinh tường, quá đáng sợ.
[00:17:46] Càng già càng đáng sợ.
[00:17:48] Vương gia, ngài phải tự lo cho mình,
[00:17:51] hết sức tự bảo vệ mình.
[00:17:53] Nhưng ta là con ruột của ngài mà.
[00:17:56] Trước giang sơn không có cha con.
[00:17:59] Dưới xã tắc, cốt nhục tương tàn.
[00:18:11] Ta tháng trước vào kinh diện thánh,
[00:18:16] khuyên can phụ hoàng gỡ bỏ lệnh cấm biển,
[00:18:19] bãi bỏ tổ huấn "một mảnh ván không được xuống biển".
[00:18:24] Liệu có phải phụ hoàng cho rằng ta có lòng dạ khác,
[00:18:27] có mưu đồ khác?
[00:18:29] Vì vậy mà liên lụy đến nhạc phụ đại nhân?
[00:18:33] Vương gia, tiện thiếp chỉ nói với ngài một câu.
[00:18:36] Bất luận sau này Vương gia làm gì,
[00:18:38] tiện thiếp đều sẽ sống chết đi theo.
[00:19:21] Lần này Hoàng thượng không biết có chuyện gì,
[00:19:23] lại vội vã triệu kiến các vị vương tử như vậy.
[00:19:26] Kể từ khi Yến Vương nhận binh quyền từ tay Từ Đạt tướng quân,
[00:19:28] tiếp quản binh quyền đến nay,
[00:19:30] mấy lần giao chiến, trận nào cũng thắng.
[00:19:34] Hoàng thượng chắc chắn sẽ nhân đại thắng ở Mạc Bắc,
[00:19:37] chiếu cáo cho thần dân thiên hạ,
[00:19:39] dùng việc này để chấn hưng vương khí của Đại Minh.
[00:19:44] Điểm thứ hai,
[00:19:45] một chữ "vội",
[00:19:47] lại cho thấy trong triều đúng là đã xảy ra chuyện.
[00:19:50] Theo bần tăng suy đoán, có thể Thái tử lại bệnh rồi,
[00:19:54] hơn nữa bệnh không nhẹ.
[00:20:02] Bần tăng nghe nói,
[00:20:04] Hoàng thượng từng nói một câu:
[00:20:07] "Tứ tử Yến Vương giống Trẫm nhất."
[00:20:09] Xin hỏi Yến Vương,
[00:20:11] thiên hạ còn có lời khen nào cao hơn thế này không?
[00:20:16] Nhưng thiên hạ còn có lời khen nào nguy hiểm hơn thế này không?
[00:20:19] Một câu nhận xét của Hoàng thượng,
[00:20:21] đã đặt ngài vào nơi mũi dao, ngọn giáo,
[00:20:23] vào nơi vạn người chỉ trích rồi.
[00:20:26] Ngài hoặc là tranh giành đế vị, hoặc là mặc người xâu xé.
[00:20:29] Con đường tránh họa thực sự chỉ có một,
[00:20:32] tự rước lấy họa. Rước họa chính là đoạt thiên hạ.
[00:20:39] Đại sư, ngài muốn ép ta họa đến cả nhà sao?
[00:20:46] Đầu thời Hồng Vũ, phụ hoàng hạ chỉ cấm biển,
[00:20:49] ghi vào luật Đại Minh, người vi phạm lệnh bị tru di.
[00:20:51] Các triều đại trước đây,
[00:20:53] đều không có minh lệnh thi hành cấm biển.
[00:20:57] Cũng chưa từng cấm thương nhân nước ngoài đến triều cống giao thương.
[00:21:02] Hồng Vũ Hoàng thượng là vị Hoàng đế đầu tiên
[00:21:05] hạ chỉ cấm biển trong ngàn năm qua.
[00:21:08] Đại sư à,
[00:21:10] việc hủy bỏ lệnh cấm biển, ta đã nghĩ rất lâu rồi.
[00:21:13] Đối với quốc sách của phụ hoàng, ta quả thực có ý kiến khác.
[00:21:16] Nhưng thân làm bề tôi,
[00:21:18] ta nhất định sẽ tuân thủ đạo làm tôi.
[00:21:20] Thi hành cấm biển, liên quan đến quốc bản.
[00:21:24] Hoàng thượng đề cao chính sách trọng nông ức thương,
[00:21:27] thực chất là thực hiện bế quan tỏa cảng.
[00:21:29] Hoàng thượng vì muốn thiên hạ thái bình,
[00:21:32] đã nghiêm lệnh trong tổ huấn lục:
[00:21:34] "Dân không ra khỏi một dặm, thương không ra khỏi một làng."
[00:21:39] Người vi phạm, cả làng đều bị tội liên đới.
[00:21:43] "Một mảnh ván không được xuống biển".
[00:21:45] Người vi phạm sẽ bị xử tội thông đồng với địch, mưu phản.
[00:21:48] Phụ hoàng làm như vậy,
[00:21:50] đều là vì củng cố vị thế, an dân.
[00:21:53] Nhưng trăm nghề không thịnh, nông nghiệp nghèo nàn, thương nghiệp yếu kém,
[00:21:56] Đại Minh làm sao có thể nước giàu dân mạnh?
[00:22:00] Xin bần tăng nói thẳng.
[00:22:02] Vì sự phát triển của Đại Minh, sự hưng thịnh của thiên triều,
[00:22:06] Điện hạ lo cho nước cho dân, nhưng Hoàng thượng có hiểu được không?
[00:22:10] Tầm nhìn khác nhau, tấm lòng khác nhau,
[00:22:13] Điện hạ làm sao thuyết phục được Hoàng thượng?
[00:22:16] Cơ hội đã thay đổi, quốc thế đã thay đổi,
[00:22:19] Điện hạ làm sao có thể khiến Hoàng thượng thay đổi ý định ban đầu?
[00:22:23] Tranh cãi về quốc sách thực ra là do nền tảng khác biệt.
[00:22:27] Trời giao trọng trách lớn cho Yến Vương.
[00:22:37] Mã tổng quản, ngài về rồi.
[00:22:40] Vương gia đang đợi tin của ngài.
[00:22:41] Vương gia ở đâu?
[00:22:42] Đang cùng đại sư ở hậu viện.
[00:22:50] Dù thế nào đi nữa,
[00:22:51] ta cũng sẽ không bị quyền mưu lay động.
[00:22:55] Bổn vương tuyệt không có lòng mưu phản,
[00:22:56] cũng quyết không mang tiếng loạn chính.
[00:22:59] Yến Vương giữ được danh tiết của mình,
[00:23:01] nhưng lại làm lỡ việc nước, gây hại cho bá tánh.
[00:23:05] Tiểu tiết và đại tiết, cái nào nên trước, cái nào nên sau?
[00:23:13] Điện hạ!
[00:23:15] Bẩm báo Điện hạ, mật thư của Nam Hiên công.
[00:23:31] Hoang đường!
[00:23:33] Tham quan ô lại!
[00:23:36] Người dân ven biển không có kế sinh nhai,
[00:23:38] người gan dạ thì ra biển đánh cá.
[00:23:40] Quan địa phương lại nói bừa là ra biển thông địch,
[00:23:43] lại còn đem quân tàn sát làng, giết chết ba trăm linh chín người!
[00:23:46] Tai họa này lớn quá rồi.
[00:23:47] Bá tánh bị ép đến đường cùng, tụ tập nổi...
[00:23:52] Nên tru di cửu tộc tên quan tàn ác đó!
[00:23:55] Điện hạ đừng trút giận lên quan địa phương.
[00:23:58] Hắn không tàn sát làng, Hoàng thượng sẽ tru di cửu tộc của hắn.
[00:24:02] Hắn chẳng qua chỉ đang thi hành
[00:24:04] thánh chỉ "một mảnh ván không được xuống biển" của Hoàng thượng mà thôi.
[00:24:07] Vùng ven biển đa phần là đất núi, ngũ cốc không phát triển,
[00:24:10] bá tánh làm sao sống nổi?
[00:24:12] Cứ thế này mãi, tất sẽ liều mình làm càn.
[00:24:16] Lần này vùng ven biển xảy ra chuyện, bá tánh nổi loạn,
[00:24:18] đó chính là minh chứng.
[00:24:20] Lần này vào kinh, Điện hạ nhất thiết phải hết sức thận trọng.
[00:24:24] Tuyệt đối không được hành động theo cảm tính.
[00:24:26] Thái tử bệnh nặng,
[00:24:28] Hoàng thượng nhân việc này để khảo sát người kế vị, ý tứ đã quá rõ ràng.
[00:24:32] Hoàng thượng đã đến tuổi thất thập, già yếu.
[00:24:34] Càng sẽ vì...
[00:24:36] đại nghiệp xã tắc sau vạn năm của mình mà coi trọng.
[00:24:39] Tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai thay đổi chính sách,
[00:24:42] làm trái kinh điển.
[00:24:44] Điện hạ có để ý không?
[00:24:46] Trong thánh chỉ, Hoàng thượng đã có ý
[00:24:49] thành lập các vệ sở ở vùng ven biển.
[00:24:51] Hoàng thượng có lẽ muốn Điện hạ dâng sớ,
[00:24:54] tấu xin thành lập vệ sở.
[00:24:56] Hoàng thượng liền có thể lại một lần nữa ban thưởng cho Điện hạ,
[00:24:59] Yến Vương liền có thể đứng đầu chúng vương,
[00:25:03] tương lai thuận lý thành chương kế thừa đại nghiệp.
[00:25:06] Không.
[00:25:08] Tấu sớ ta có thể dâng,
[00:25:11] nhưng không phải là tấu xin thành lập vệ sở,
[00:25:13] mà là tấu xin bãi bỏ đề nghị này.
[00:26:02] Mã huynh,
[00:26:04] sao rồi?
[00:26:11] Sao rồi? Mau nói đi!
[00:26:12] Chuyện lớn không hay rồi!
[00:26:13] Hoàng thượng và Yến Vương đối đầu nhau rồi.
[00:26:16] Sao vậy?
[00:26:17] Hoàng thượng hôm nay nghe các vị vương gia trình bày quốc sách,
[00:26:20] Yến Vương ăn nói không kiêng nể, e là đã phạm húy rồi.
[00:26:23] Ngài ấy đã nói những gì?
[00:26:24] Hoàng thượng nói muốn xây dựng vệ sở dọc theo bờ biển,
[00:26:28] nhưng Yến Vương lại phản đối,
[00:26:30] ý là không thể xây dựng vệ sở,
[00:26:32] còn nói phải đóng thuyền lớn, xây dựng thủy sư,
[00:26:35] còn phải ra biển đánh giặc Oa.
[00:26:37] Ôi, hỏng bét rồi.
[00:26:43] Ngươi biết không?
[00:26:44] Hoàng thượng đã nói "một mảnh ván không được xuống biển".
[00:26:47] Hành động này của Yến Vương chắc chắn sẽ bị quở trách.
[00:26:49] Ôi, chuyện này đều tại tôi.
[00:26:52] Trước khi vào kinh,
[00:26:52] đại sư đã dặn bảo Điện hạ nói năng phải suy nghĩ kỹ,
[00:26:55] không được hành động theo cảm tính.
[00:26:57] Ta nói này, một tiểu thái giám như ngươi,
[00:26:59] còn quản được cả chủ tử sao?
[00:27:02] Nói cho ngươi biết nhé,
[00:27:03] Hoàng thượng không những không phạt, mà còn khen Yến Vương nữa.
[00:27:07] Khen thế nào?
[00:27:10] "Ở xa biên cương phía Bắc, lòng vẫn hướng về thiên hạ."
[00:27:14] "Không sợ trách phạt, dám nói lời ngay."
[00:27:19] Hoàng thượng còn ban thưởng cho Yến Vương đồ nữa.
[00:27:22] Thứ gì vậy?
[00:27:23] Cuốn "Tổ Huấn Lục" do chính tay Hoàng thượng ngự bút.
[00:27:40] Tuyên Hoàng Thái tôn Chu Doãn Văn vào yết kiến.
[00:27:48] Tuyên Hoàng Thái tôn Chu Doãn Văn vào yết kiến.
[00:28:07] Đại sư nói không may trúng rồi.
[00:28:10] Phụ hoàng ban cho ta một cuốn
[00:28:12] "Tổ Huấn Lục" do chính tay ngài viết.
[00:28:13] Hơn nữa còn sai người chép lại
[00:28:15] lên chính đường của điện Cần Chính,
[00:28:17] lên tường phía đông của cung Càn Thanh.
[00:28:18] Còn đặc biệt hạ chiếu cho các vương,
[00:28:21] trong thời hạn phải chép lại ở chính điện và nội cung của vương phủ,
[00:28:24] thường xuyên đọc.
[00:28:25] Cũng để phụ hoàng tiện bề dạy dỗ bất cứ lúc nào.
[00:28:31] Đây là muốn nói với Điện hạ rằng,
[00:28:35] phép tắc của tổ tông, một chữ cũng không được thay đổi.
[00:28:39] Dụng tâm thật sâu sắc.
[00:28:42] Sự sắc sảo của Điện hạ,
[00:28:44] cuối cùng cũng không thoát khỏi mắt của vị Hoàng thượng tinh tường.
[00:28:47] Phụ hoàng còn đặc biệt nói,
[00:28:49] chính sách mới, cải cách, là mua danh chuốc tiếng, hoa mỹ mà không thực tế.
[00:28:52] Không bằng làm một chút việc thực tế cho đất nước,
[00:28:56] thêm cho bá tánh một bát cơm, một bát canh.
[00:29:01] Tỏ ra thông minh, thay đổi điển chương,
[00:29:04] chính là vi phạm tổ huấn,
[00:29:07] chắc chắn sẽ tự rước lấy họa.
[00:29:11] Tại sao Điện hạ lại cứ khăng khăng muốn vào yết kiến,
[00:29:14] trần tình lợi hại?
[00:29:16] Điện hạ là muốn chọc giận Hoàng thượng,
[00:29:18] để tránh đầu sóng ngọn gió,
[00:29:21] hay là muốn tự bảo vệ mình?
[00:29:26] Nhưng Điện hạ, chuyện đến nước này, ngài không thể trốn tránh,
[00:29:30] cũng không có nơi nào để trốn.
[00:29:32] Cứu vãn cơn sóng dữ, chống đỡ tòa nhà sắp đổ,
[00:29:37] giải thoát vạn dân khỏi cảnh lầm than,
[00:29:40] đây chính là trời giao trọng trách cho Yến Vương vậy.
[00:30:08] Ngươi đã đến Thiên Phương chưa?
[00:30:11] Cái gì?
[00:30:13] Thiên Phương, một nơi thần tiên ở.
[00:30:17] Thiên Phương?
[00:30:19] Khi cha ta còn nhỏ,
[00:30:21] đã từng cùng ông nội ta đến Thiên Phương triều thánh.
[00:30:26] Triều thánh?
[00:30:28] Triều thánh chính là đi bái thần.
[00:30:30] Cha nói sau khi bái thần,
[00:30:33] con người sẽ không còn phiền não, không còn khổ nạn.
[00:30:37] Cha còn nói,
[00:30:40] ở đó có một vùng biển rất rất xanh,
[00:30:44] xanh hơn cả bầu trời.
[00:30:47] Người ta gọi nó là Hồng Hải.
[00:30:51] Thật sao? Biển cũng có màu đỏ à?
[00:30:57] Cha nói, muốn nhìn thấy biển cả,
[00:31:02] trước tiên phải đi qua một sa mạc lớn.
[00:31:07] Ta nhớ, cha còn nói,
[00:31:11] sa mạc lớn như biển cả vậy.
[00:31:16] Sa mạc? Đó là gì?
[00:31:20] Trong sa mạc thiếu nhất là nước.
[00:31:24] Có thể làm cho những con lạc đà to lớn cũng phải chết khát.
[00:31:28] Rất nhiều người đi triều thánh đã chết khát ở đó.
[00:31:33] Chắc chắn có người không bị chết khát.
[00:31:36] Vì ông nội ngươi và cha ngươi,
[00:31:41] họ không phải đã đến được Thiên Phương sao?
[00:31:45] Ngươi đi ra khỏi sa mạc, là đến Thiên Phương.
[00:31:49] Ở Thiên Phương, có rất rất nhiều thần tiên sinh sống.
[00:31:57] Ở đó còn có những chiếc lá thần kỳ.
[00:32:01] Người chỉ cần giẫm lên là có thể bay.
[00:32:06] Còn có những con tuấn mã có cánh.
[00:32:08] Ngươi cưỡi lên rồi,
[00:32:10] muốn chạy thì chạy, muốn bay thì bay.
[00:32:13] Có thể vượt biển băng đại dương, lên trời xuống đất.
[00:32:17] Ở đó còn có những con chim biết hót.
[00:32:21] Nó có thể hiểu được lời nói của con người.
[00:32:23] Ngươi nói cho nó biết nguyện vọng trong lòng,
[00:32:25] chúng sẽ có thể mang ngươi,
[00:32:26] mang theo tâm nguyện của ngươi, bay lên chín tầng trời.
[00:32:34] Tương lai ta nhất định sẽ đến nơi đó.
[00:32:40] Vậy ngươi có thể mang ta đi cùng không?
[00:32:45] Mang ngươi đi?
[00:32:48] Ta cũng muốn đi.
[00:32:54] Khởi bẩm Điện hạ, đại sự không hay!
[00:32:56] Nói!
[00:32:57] Các doanh trại quân đội xung quanh Bắc Bình có một số binh sĩ gây rối,
[00:32:59] đã đánh nhau với người của đội vệ binh vương phủ.
[00:33:01] Hai bên đã dùng binh khí, chết và bị thương mấy chục người.
[00:33:03] Sao vậy?
[00:33:04] Đều là vì tranh giành quân lương.
[00:33:06] Xảy ra chuyện lớn như vậy,
[00:33:08] các ngươi quản lý thế nào?
[00:33:11] Tướng sĩ đã hết lương thực hơn một tháng rồi.
[00:33:13] Bình thường trong lòng họ chỉ có Từ Đạt tướng quân,
[00:33:15] Khâu tướng quân không trấn áp được.
[00:33:19] Trong doanh trại đã có người bắt đầu giết ngựa nấu thịt.
[00:33:21] Tướng sĩ đói không chịu nổi,
[00:33:23] khi vào thành cướp lương,
[00:33:25] còn giết cả dân thường.
[00:33:27] Lập tức trói kẻ cầm đầu lại cho ta!
[00:33:29] Chém đầu để nghiêm quân pháp!
[00:33:31] Tuân lệnh!
[00:33:33] Khoan đã.
[00:33:37] Triệu Qua tướng quân và Lý Long tướng quân gây rối,
[00:33:41] dường như đều là thuộc hạ cũ của Ngụy Quốc Công Từ Đạt.
[00:33:44] Đúng vậy.
[00:33:45] Điện hạ.
[00:33:49] Lúc này, ổn định thì tai qua nạn khỏi, kích động sẽ sinh biến.
[00:33:53] Chi bằng trước tiên dốc toàn lực, vận chuyển lương thảo về.
[00:33:56] Đợi lòng người bình ổn, quân tâm vững chắc,
[00:34:00] rồi hãy tính đến việc lớn, cũng không muộn.
[00:34:03] Ta nào có không biết quân lương là mạng sống của binh gia,
[00:34:06] nhưng mấy ngày nay mưa lớn, cầu sập đường lún.
[00:34:08] Quân lương không đưa lên được.
[00:34:10] Người thúc giục lương thực ta đã phái đi mấy lần rồi.
[00:34:14] Quân lương trong đại doanh còn cầm cự được mấy ngày?
[00:34:17] Đã cạn rồi.
[00:34:20] Ngươi về doanh trại trước đi, nói với tướng sĩ,
[00:34:23] cứ nói Yến Vương sẽ đánh trống thăng trướng.
[00:34:26] Tuân lệnh.
[00:34:30] Từ Đạt tướng quân xưa nay trị quân kỷ luật nghiêm minh,
[00:34:35] không đến nỗi chỉ uống cháo mấy ngày,
[00:34:37] mà gây ra chuyện lớn như vậy chứ?
[00:34:41] Không chỉ nấu ngựa quân, mà còn giết cả dân thường.
[00:34:47] Đại sư có điều không biết,
[00:34:48] sau khi nhạc phụ Từ công qua đời,
[00:34:50] thuộc hạ cũ của ông bị các phe phái trong triều bài xích,
[00:34:53] không ít người lấy các cớ khác nhau để giải tán,
[00:34:56] để tự bảo vệ mình.
[00:34:58] Nếu không phải ta ra sức che chở,
[00:35:00] sớm đã liên lụy vô số, máu chảy thành sông rồi.
[00:35:04] Quả thực như vậy?
[00:35:06] Vậy thì sự biến lần này càng trở nên kỳ lạ.
[00:35:11] Trong đó nhất định có gian trá.
[00:35:13] Nói không chừng là có kẻ giở trò.
[00:35:17] (Thở dài)
[00:35:18] Ngươi nói là Hồ Thành?
[00:35:22] Hắn tại sao lại phải giở trò trên dưới, từng bước ép chặt?
[00:35:25] Hồ Thành không đáng kể.
[00:35:27] Đằng sau hắn nhất định có người.
[00:35:31] Bây giờ Hồ Thành
[00:35:33] lại dám táo tợn gây ra chuyện như vậy,
[00:35:37] vậy chỉ có một khả năng: Thái tử bệnh nguy kịch.
[00:35:41] Hoàng thượng đã có người kế vị rõ ràng.
[00:35:47] Người đó chính là Chu Doãn Văn.
[00:35:55] Ba mươi vạn đại quân ở Bắc Bình một khi gây ra chuyện lớn,
[00:35:58] Hoàng thượng tất sẽ trách phạt ta.
[00:36:00] Như vậy, Hồ Thành chẳng khác nào đã lập cho Chu Doãn Văn
[00:36:02] một công lớn.
[00:36:06] Việc gì có một cái hại, ắt sẽ có một...
[00:36:11] Thạch tín có thể gây chết người, cũng có thể làm thuốc cứu người.
[00:36:17] Thuộc hạ cũ của Từ công bị bài xích, tình cảnh nguy nan,
[00:36:21] Điện hạ正好趁此良机,雪中送炭.
[00:36:26] Tương kế tựu kế, thu phục quân tâm.
[00:36:28] Một là nắm binh quyền, hai là dẹp loạn,
[00:36:31] về tình về lý, đều không có gì chê trách.
[00:36:44] Điện hạ không nói lời nào,
[00:36:46] thực ra là vì trong lòng có khúc mắc.
[00:36:50] Thực ra Điện hạ chỉ sợ bốn chữ:
[00:36:54] "Kết bè kết phái".
[00:36:56] Kết bè thì không sai, nhưng mưu lợi riêng thì không phải.
[00:36:58] Kết bè nếu là vì đại nghiệp xã tắc,
[00:37:00] thì không phải là tư tâm.
[00:37:02] Nếu là vì sự kế thừa và phát triển của Đại Minh,
[00:37:04] thì không phải là mưu lợi riêng.
[00:37:08] Họa là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi ẩn náu của họa.
[00:37:15]
[00:37:22] thì hôm nay phải nắm được binh quyền.
[00:37:31] Yến Vương Điện hạ, Trương Ngọc tướng quân đã về!
[00:37:38] Mau ra ngoài, mau lên!
[00:37:41] Điện hạ, tội tướng Trương Ngọc khấu kiến Yến Vương Điện hạ!
[00:37:49] Ngươi đã chịu khổ rồi.
[00:37:50] Mạt tướng phụng mệnh Điện hạ,
[00:37:53] từ kinh sư áp giải lương thảo về Bắc Bình.
[00:37:56] Nhưng vừa vào Sơn Đông thì gặp mưa lớn,
[00:37:58] đường sá đều bị cuốn trôi.
[00:38:00] Mạt tướng thúc giục quân lính lội sông tiến lên,
[00:38:03] nhưng đâu đâu cũng là sông nước ngập lụt,
[00:38:05] đất trũng mênh mông.
[00:38:09] Mỗi khi qua một đoạn đường,
[00:38:11] để bảo vệ lương thảo,
[00:38:12] đều có mấy huynh đệ ngã xuống.
[00:38:15] Họ đẩy xe, đi đường cũng có thể ngủ gật.
[00:38:19] Chân mềm nhũn, rồi ngã xuống chết vì kiệt sức.
[00:38:26] Điện hạ, mạt tướng không làm mất mặt Điện hạ.
[00:38:30] Các tướng sĩ vận lương,
[00:38:31] cũng không làm mất mặt Điện hạ.
[00:38:34] Chết đuối, chết vì kiệt sức hàng chục, hàng trăm,
[00:38:37] duy chỉ không có một tên đào binh, không một ai!
[00:38:52] Ngươi sao lại bị thương thế này?
[00:38:56] Mạt tướng từ đường núi rơi xuống thung lũng,
[00:38:58] hoàn toàn nhờ vào thiên uy của Điện hạ,
[00:39:00] rơi trúng một cây đại thụ.
[00:39:03] Nếu không,
[00:39:04] mạt tướng đã không thể trở về phục mệnh Điện hạ.
[00:39:09] Điện hạ!
[00:39:12] Điện hạ!
[00:39:19] Uống bát canh gừng này đi.
[00:39:51] Trương Ngọc.
[00:39:52] Mạt tướng có mặt.
[00:39:54] Ngươi lẽ ra phải vận chuyển lương thảo về khi nào?
[00:40:04] Thăng trướng!
[00:40:28] Thế này tốt rồi, người có lương, ngựa có cỏ.
[00:40:33] Ăn một bữa no đã rồi nói.
[00:40:34] Ngươi đó, chỉ biết ăn.
[00:40:36] Số lương thảo này là do các tướng sĩ Yến Vương phủ
[00:40:38] liều mạng vận chuyển về.
[00:40:40] Trương Ngọc tướng quân suýt nữa thì ngã chết.
[00:40:42] Ngươi đó, tạ ơn Trương Ngọc tướng quân trước đi,
[00:40:44] tạ ơn Yến Vương rồi hãy ăn cơm.
[00:40:45] Ngươi đúng là đồ ham ăn.
[00:40:47] Đều nói Yến Vương trị quân có phương pháp,
[00:40:49] hôm nay coi như đã được mở mang tầm mắt.
[00:40:50] Nói đúng đó, đúng đó.
[00:40:51] Không ai làm được, không làm được.
[00:40:52] Yến Vương đến!
[00:40:53] Mau lên, mau lên, Yến Vương đến rồi.
[00:41:24] Dẫn Trương Ngọc!
[00:41:25] Dẫn Trương Ngọc!
[00:41:39] Các vị tướng quân, mấy ngày mưa lớn, đường sá lầy lội.
[00:41:43] Quân ta đã hết lương thực hơn một tháng.
[00:41:46] Tướng sĩ nhịn đói chịu rét,
[00:41:48] bổn vương lòng như lửa đốt.
[00:41:51] Trương Ngọc tướng quân thân chinh đi đầu,
[00:41:54] ngàn cay vạn đắng vận chuyển lương thảo về,
[00:41:56] giải quyết khó khăn cho quân ta,
[00:41:59] lẽ ra phải trọng thưởng cho hắn.
[00:42:02] Nhưng trước khi đi, hắn đã lập quân lệnh trạng,
[00:42:07] trước ngày hai mươi tám tháng ba phải vận chuyển lương thảo về.
[00:42:10] Nếu không, sẽ lấy mạng đền tội.
[00:42:13] Hôm nay là ngày hai mươi chín tháng ba,
[00:42:16]
[00:42:18] Trong quân không có lời nói đùa.
[00:42:19] Trương Ngọc tuy có công áp giải lương thực,
[00:42:21] nhưng làm lỡ quân cơ, phá hoại quân kỷ của ta.
[00:42:25] Tình có thể tha, quân pháp vô tình.
[00:42:33] Đẩy Trương Ngọc ra ngoài, chém!