(AI-sub) Huyết Sắc Lãng Mạn Tập 13+14 Vietsub | Tôn Lệ, Lưu Diệp
Phụ đề được dịch bằng AI, cần bạn góp sức hoàn thiện. Liên hệ tham gia tại Facebook: https://www.facebook.com/profi....le.php?id=1000678863 -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- "Huyết Sắc Lãng Mạn" là bản tráng ca về tuổi trẻ, tình yêu và lý tưởng của một thế hệ thanh niên Bắc Kinh giữa bối cảnh lịch sử đầy biến động của cuộc Cách mạng Văn hóa. Phim xoay quanh cuộc đời của Chung Dược Dân (Lưu Diệp) và mối tình đầu khắc cốt ghi tâm với Châu Hiểu Bạch, do Tôn Lệ thủ vai. Với vẻ đẹp trong sáng và diễn xuất đầy nội lực, Tôn Lệ đã thể hiện xuất sắc hình ảnh một cô gái kiên định, hết mình vì tình yêu, góp phần tạo nên một trong những câu chuyện tình kinh điển nhất trên màn ảnh nhỏ Trung Quốc.
[00:00:01] La Vân, Viên Quân xảy ra chuyện rồi.
[00:00:06] Xảy ra chuyện gì? Hiểu Bạch, cậu mau nói đi.
[00:00:08] Nghe nói là lúc thi công gỡ mìn lép,
[00:00:10] bị thương nặng, bây giờ đang cấp cứu.
[00:00:17] Hiểu Bạch, anh ấy có chết không?
[00:00:21] Cậu đừng lo.
[00:00:23] Bây giờ là bác sĩ Trình đang mổ chính,
[00:00:24] ông ấy là bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất bệnh viện chúng ta rồi.
[00:00:29] Vậy anh ấy có bị tàn tật không?
[00:00:31] Bây giờ cậu quan tâm mấy chuyện này làm gì?
[00:00:33] Đi, chúng ta đi xem. Đi.
[00:00:35] Không được, tớ không đi được.
[00:00:37] Sao thế?
[00:00:38] Tớ sợ tớ không kiềm chế được bản thân,
[00:00:41] như vậy người khác sẽ biết mối quan hệ giữa tớ và Viên Quân,
[00:00:44] chuyện vào Đảng của tớ sẽ hỏng hết.
[00:00:46] Đã lúc nào rồi mà cậu còn quan tâm mấy chuyện này.
[00:00:49] Cậu không đi tớ đi. Tớ không sợ người ta nói.
[00:00:51] Này.
[00:01:07] Y tá, bên trong thế nào rồi ạ?
[00:01:09] Máu dự phòng đã hết, bệnh nhân cần truyền máu gấp.
[00:01:11] Ai trong số các anh có nhóm máu O?
[00:01:12] Này, tôi nhóm máu O.
[00:01:13] Tôi cũng nhóm máu O.
[00:01:15] Còn ai nữa không? Chỉ có hai người thôi à?
[00:01:16] Nhanh! Lái xe về doanh trại,
[00:01:17] đưa tất cả những người có nhóm máu O đến đây.
[00:01:19] Rõ!
[00:01:21] Chỉ có hai người các anh thôi. Được rồi.
[00:01:24] Cứu tạm đã. Theo tôi.
[00:01:30] Nhanh lên. Huyết áp của người bị thương sắp không đo được nữa rồi.
[00:01:33] Ở đây có 400cc, đủ không ạ?
[00:01:34] Xa lắm mới đủ.
[00:01:35] Viện trưởng đã đến các bệnh viện lân cận xin viện trợ rồi.
[00:01:38] Nhưng chỉ sợ là không kịp nữa.
[00:01:39] 지
[00:01:41] Trung đội trưởng thứ hai. 九
[00:01:42] Có!
[00:01:43] Anh còn ổn chứ?
[00:01:44] Tôi không sao. Cô rút thêm cho tôi 400 đi.
[00:01:46] Rút thêm cho tôi 400.
[00:01:47] Hiểu Bạch, cậu không muốn sống nữa à?
[00:01:48] Một lần rút 600cc máu sẽ rất nguy hiểm.
[00:01:51] Không sao đâu, cô cứ rút đi, tôi không chết được đâu.
[00:01:52] Cứ rút của một mình tôi thôi.
[00:01:54] Rút 800 đi. Tôi chịu được.
[00:01:55] Trịnh Đồng, nói thật với cậu nhé,
[00:01:56] Nói linh tinh. Cộng thêm 200 vừa rồi,
[00:01:58] là 1000 rồi. Không thể làm chết người được.
[00:02:00] Hiểu Bạch, tớ không thể làm thế được.
[00:02:01] suất đi học đại học của cậu,
[00:02:01] Tớ phải xin ý kiến đã.
[00:02:02] Cô mau lên. Bệnh nhân sắp chết rồi. Cô mau rút đi.
[00:02:03] đã bị một thanh niên trí thức Bắc Kinh ở Cam Thảo Lương Tử
[00:02:05] Nằm xuống!
[00:02:06] lấy mất rồi. Bố cậu ta là cán bộ lớn,
[00:02:10] vừa mới được giải phóng.
[00:02:12] Chuyện này bí thư Vương còn không cho tôi nói với cậu đấy.
[00:02:21] Trịnh Đồng, cậu sao thế?
[00:02:27] Này, thằng nhóc này cố tình bắn vào cái cột báo điểm của tôi.
[00:02:30] Cuộc sống này... thật không có gì để trông mong.
[00:02:33] Có gan thì bắn một phát nữa đi.
[00:02:36] Nhưng mọi người chẳng phải đều sống như vậy sao?
[00:02:40] Con người ta... chỉ sợ không có hy vọng.
[00:02:43] Cố tình phải không?
[00:02:47] Gây sự với tôi à? Có giỏi thì chúng ta thi súng ngắn đi.
[00:02:48] Sống còn có ý nghĩa gì nữa.
[00:02:51] Tôi biết súng ngắn là sở trường của anh.
[00:02:52] Cậu không thể mất hy vọng.
[00:02:53] Có gì ghê gớm đâu.
[00:02:55] Anh nói đi, thi thế nào?
[00:02:57] Cậu là người lạc quan nhất mà.
[00:02:58] Bác sĩ Trương nói, mạng của Viên Quân coi như được giữ lại rồi.
[00:02:59] Trịnh Đồng, sao hôm nay cậu lại tiêu cực thế?
[00:03:02] Nhưng có bị tàn tật không,
[00:03:03] Thật không giống cậu chút nào.
[00:03:05] còn phải tùy thuộc vào tình hình hồi phục của anh ấy.
[00:03:08] Cậu không biết đâu... Tôi muốn đi học, đến mơ cũng muốn.
[00:03:10] Vậy nếu anh ấy bị tàn tật,
[00:03:13] em còn yêu anh ấy không?
[00:03:16] Nhưng hôm nay tôi đến xã hỏi,
[00:03:17] Em có chuẩn bị tâm lý cho việc này không?
[00:03:19] những học viên công nông binh được chọn đã đi cả rồi.
[00:03:21] Không có. Chỉ có thể đi bước nào hay bước đó thôi.
[00:03:24] Lúc đó mắt tôi tối sầm lại.
[00:03:26] Vậy bây giờ em nên suy nghĩ về vấn đề này rồi.
[00:03:29] Tất cả hy vọng đều tan vỡ.
[00:03:29] Nhưng dù sau này các em ra sao,
[00:03:31] trong thời gian anh ấy dưỡng thương, nhất định phải chăm sóc anh ấy thật tốt.
[00:03:38] Nhưng cậu không thể mất hy vọng, biết không?
[00:03:42] Hiểu Bạch,
[00:03:43] Tôi luôn nghĩ,
[00:03:45] tớ đang định bàn bạc với cậu về vấn đề này đây.
[00:03:45] chúng ta không thể ở đây cả đời được.
[00:03:49] Sẽ có cơ hội thôi.
[00:03:51] Vấn đề vào Đảng của tớ vừa được giải quyết,
[00:03:53] Cơ hội thấy tôi là đều đi đường vòng.
[00:03:53] nhưng vẫn còn trong thời gian thử thách.
[00:03:56] Trong thời gian này không thể xảy ra bất kỳ vấn đề gì,
[00:03:57] Tôi đúng là người không may mắn.
[00:03:59] nếu không sẽ gặp rắc rối.
[00:04:01] Ý gì?
[00:04:04] Tôi biết, bây giờ tâm trạng cậu rất chán nản.
[00:04:06] Tớ không thể để người khác biết,
[00:04:07] mối quan hệ giữa tớ và Viên Quân. Cậu có thể giúp tớ không?
[00:04:11] Cuộc sống rất khó khăn, tương lai cũng rất mờ mịt.
[00:04:15] Ý cậu là,
[00:04:18] muốn tớ thay cậu chăm sóc Viên Quân?
[00:04:20] Còn nữa, cậu rất cô đơn.
[00:04:21] Cậu phải tỏ ra như một người bạn bình thường.
[00:04:23] Tớ không thể thường xuyên đến đây được,
[00:04:25] như vậy người khác sẽ nghi ngờ tớ.
[00:04:26] Đúng vậy... là một sự cô đơn của tâm hồn.
[00:04:28] Vậy tớ thường xuyên đến chăm sóc Viên Quân,
[00:04:29] người khác cũng sẽ nghi ngờ tớ.
[00:04:31] Điểm này cậu đã nghĩ đến chưa?
[00:04:32] Tớ đương nhiên đã nghĩ đến rồi.
[00:04:33] Đêm dài đằng đẵng, tôi độc bước.
[00:04:35] Nhưng cậu so với tớ,
[00:04:36] cậu có rất nhiều ưu thế.
[00:04:38] Dựa vào địa vị của bố cậu trong quân đội,
[00:04:39] Đâu là chốn quay về?
[00:04:40] tiền đồ của cậu luôn được đảm bảo.
[00:04:43] Dù cậu làm tốt hay xấu,
[00:04:44] Trịnh Đồng, cậu có bao giờ nghĩ,
[00:04:44] dù cậu cố gắng thể hiện,
[00:04:46] hay là sống qua ngày,
[00:04:48] kết quả đều như nhau.
[00:04:49] nếu có tình yêu, chắc chắn sẽ tốt hơn không?
[00:04:51] Vào Đảng, thăng cấp, được cử đi học đại học,
[00:04:55] Như vậy cậu sẽ cảm thấy ấm áp hơn nhiều.
[00:04:55] những chuyện này đều không cần cậu lo lắng.
[00:04:57] Cậu sẽ cảm thấy có chỗ dựa.
[00:04:59] Còn tớ thì không được. Bố tớ cũng không được.
[00:04:59] Cậu sẽ cảm thấy cả cuộc sống này tràn đầy màu sắc.
[00:05:05] Trong mắt tôi là một thế giới không màu sắc.
[00:05:06] Mọi chuyện đều phải dựa vào sự thể hiện của bản thân tớ.
[00:05:11] La Vân, cậu thật là có tâm cơ.
[00:05:11] Chỉ có vùng đất vàng không cây cỏ này.
[00:05:15] Quen biết cậu bao nhiêu năm,
[00:05:17] sao bây giờ tớ mới phát hiện ra điểm này.
[00:05:18] Trịnh Đồng, lẽ nào cậu không có lời nào muốn nói với tôi sao?
[00:05:24] Thôi được rồi, tớ đồng ý với cậu.
[00:05:27] Tớ sẽ đến chăm sóc anh ấy.
[00:05:27] Tôi đã vạn niệm tro tàn rồi. Xin lỗi,
[00:05:30] Cảm ơn cậu. Tớ biết cậu sẽ giúp tớ mà.
[00:05:32] thực sự không có hứng thú nói chuyện.
[00:05:36] Nhưng sau khi Viên Quân tỉnh lại,
[00:05:37] anh ấy không thấy cậu đâu,
[00:05:39] anh ấy sẽ nghĩ gì?
[00:05:39] Được, vậy tôi nói cậu nghe.
[00:05:41] Người mà anh ấy cần nhất bây giờ là cậu.
[00:05:46] Phiền cậu giải thích với anh ấy,
[00:05:48] Tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện nhé.
[00:05:49] tớ nghĩ anh ấy sẽ hiểu.
[00:05:54] La Vân, cậu đến rồi.
[00:05:55] Tớ có thể giúp cậu,
[00:05:56] Tiểu Vu!
[00:05:57] nhưng tớ không thích cách cậu xử sự này.
[00:05:58] Viên Quân, vết thương của cậu lành nhanh thật đấy. Chúc mừng cậu.
[00:06:00] Làm gì cũng lén lén lút lút. Cậu đó, là như vậy.
[00:06:03] Cái gì cũng muốn có, cái gì cũng không muốn từ bỏ.
[00:06:04] Cảm ơn. Cậu bận lắm à?
[00:06:07] Nói gì hay đây.
[00:06:08] Tiểu Vu, cậu nghỉ một lát đi. Để tôi đẩy.
[00:06:09] Được rồi, được rồi, tiểu thư của tớ.
[00:06:11] Ở Bắc Kinh chúng tôi đã là người quen cũ rồi.
[00:06:12] Đã đồng ý rồi thì còn nói những chuyện này làm gì.
[00:06:14] Vậy được, tôi đi trước nhé.
[00:06:15] Các cậu cứ nói chuyện đi. Tạm biệt.
[00:06:15] Cậu là người như vậy đấy.
[00:06:17] Tạm biệt. Viên Quân, báo cho cậu một tin tốt.
[00:06:18] Làm việc tốt mà không được tiếng tốt.
[00:06:24] La Vân, anh ấy tỉnh rồi.
[00:06:28] Viên Quân, Viên Quân, tạ ơn trời đất.
[00:06:28] Tôi biết rồi. Đi học trường Đại học Quân y.
[00:06:31] Cậu nghe rồi à?
[00:06:32] Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi.
[00:06:32] Cả bệnh viện đều đồn ầm lên rồi.
[00:06:34] Anh đã hôn mê ba ngày ba đêm rồi.
[00:06:34] Vậy... cậu còn nghe được gì nữa?
[00:06:38] Tôi còn nghe nói Chu Hiểu Bạch vì chuyện của tôi
[00:06:38] Này, Viên Quân, anh nghe em nói.
[00:06:40] Đơn xin vào Đảng của La Vân vừa được thông qua,
[00:06:41] mà cãi nhau một trận với Chính ủy Trương khoa nội.
[00:06:42] bây giờ đang trong thời gian thử thách.
[00:06:43] Suất tiến cử bị hủy rồi.
[00:06:44] Cô ấy không tiện thường xuyên đến chăm sóc anh,
[00:06:46] sau này em sẽ đến chăm sóc anh, được không?
[00:06:47] Tính khí của Hiểu Bạch cũng nóng nảy quá.
[00:06:49] Thực ra tôi thấy chuyện này
[00:06:51] hoàn toàn có thể giải thích một cách ôn hòa.
[00:06:51] Được. Buổi nhận xét hôm nay đến đây là kết thúc.
[00:06:54] Nhưng cô ấy đến giải thích cũng không thèm,
[00:06:55] Ồ, Chung Dược Dân, không phải là ăn may đấy chứ?
[00:06:56] đùng đùng bỏ đi.
[00:06:58] Chuyện này khiến cả Chủ nhiệm Trần của Phòng Chính trị cũng tức giận.
[00:06:59] Bắn giỏi đấy.
[00:07:01] Tớ thấy cậu nên thi với Trương Hải Dương một phen,
[00:07:04] La Vân, trong chuyện này,
[00:07:04] để xem cậu bắn súng ngắn thế nào.
[00:07:07] Đại đội trưởng, ông cũng tham gia đi, thế nào?
[00:07:07] cậu có chỗ nào có lỗi với bạn bè không?
[00:07:10] Này, gây sự với tôi à?
[00:07:10] Không có. Suất tiến cử là do viện quyết định.
[00:07:12] Đại đội trưởng, ông là lính trinh sát cũ,
[00:07:15] cũng nên thể hiện tài năng cho chúng tôi xem. Tôi không thể tham gia được. Viên Quân,
[00:07:16] Nếu không, ông làm đại đội trưởng chúng tôi không phục.
[00:07:20] Đúng vậy, đại đội trưởng,
[00:07:20] có phải cậu nghe được lời bàn tán gì rồi không?
[00:07:21] chúng ta tổ chức một cuộc thi đấu tay ba, thế nào?
[00:07:24] Tớ hiểu rồi. Hai cậu một người xướng một người họa,
[00:07:24] Bàn tán thì tôi không nghe thấy gì.
[00:07:27] là muốn làm tớ mất mặt chứ gì?
[00:07:27] Nhưng chuyện này là do tôi gây ra,
[00:07:28] Nếu tớ không dám nhận lời,
[00:07:29] nên dĩ nhiên tôi phải suy nghĩ kỹ rồi.
[00:07:30] tớ làm đại đội trưởng cũng không thấy ngại à.
[00:07:31] Tôi cho rằng trong chuyện này,
[00:07:33] Chúng tôi thật sự không có ý đó.
[00:07:34] cậu làm không được đẹp cho lắm.
[00:07:34] Chúng tôi muốn học hỏi từ ông,
[00:07:36] đồng chí già mà, dìu dắt chúng tôi một chút.
[00:07:37] Tôi làm sao?
[00:07:39] Tôi muốn nghe xem tôi không đẹp ở chỗ nào.
[00:07:39] Được. Tớ nhận lời.
[00:07:41] Tớ sẽ ra một bài thi. Mỗi người năm viên đạn.
[00:07:43] Cậu rõ ràng biết
[00:07:44] Rút súng, mở khóa an toàn, bóp cò, trúng mục tiêu.
[00:07:47] Phải làm một hơi, xem ai rút súng nhanh nhất.
[00:07:49] Chu Hiểu Bạch và tôi không có quan hệ yêu đương,
[00:07:51] Được, được.
[00:07:52] hơn nữa Hiểu Bạch là vì tình bạn,
[00:07:53] Chuẩn bị... Bắt đầu!
[00:07:53] nhận lời nhờ vả của cậu để đến chăm sóc tôi.
[00:07:55] Khi cô ấy bị oan,
[00:07:57] tại sao cậu không đứng ra
[00:07:58] giúp cô ấy làm rõ sự thật?
[00:08:00] Trừ phi tôi thừa nhận quan hệ của tôi và cậu.
[00:08:02] Nếu như vậy,
[00:08:03] Hạng nhất: Trương Hải Dương, 5 phát 5 trúng.
[00:08:04] cơ hội đi học đại học của tôi sẽ bị hủy,
[00:08:07] ngay cả tư cách đảng viên của tôi cũng sẽ bị hủy.
[00:08:08] Thời gian: 8 giây 5.
[00:08:09] Như vậy là tôi xong đời!
[00:08:10] Hạng hai: Đại đội trưởng, 5 phát 5 trúng.
[00:08:11] Vậy nên cậu đã hy sinh Chu Hiểu Bạch, đúng không?
[00:08:13] Thời gian: 9 giây 3.
[00:08:13] Cậu nói chuyện kiểu gì thế?
[00:08:15] Hạng ba: Chung Dược Dân, 5 phát 5 trúng.
[00:08:15] Sao lại là tôi hy sinh Chu Hiểu Bạch?
[00:08:17] La Vân, đi học Đại học Quân y,
[00:08:18] Thời gian: 9 giây 8.
[00:08:20] đối với cậu quan trọng đến thế sao?
[00:08:22] Tình bạn và lương tâm cậu cũng không cần nữa à?
[00:08:24] Viên Quân, cậu đừng có dùng cái giọng đó nói chuyện với tôi!
[00:08:26] Các đồng chí, mọi người đều thấy rồi đấy.
[00:08:29] Đây là công phu thật sự.
[00:08:31] Chu Hiểu Bạch bị hủy tư cách tiến cử,
[00:08:32] Chu Hiểu Bạch bị hủy tư cách tiến cử, Mặc dù hôm nay tôi đứng thứ hai,
[00:08:33] hoàn toàn là do vấn đề thái độ của cô ấy.
[00:08:35] nhưng nói thật lòng,
[00:08:36] Quần chúng đã sớm có phản ánh.
[00:08:37] cuộc thi đấu vừa rồi coi như tôi thua.
[00:08:38] Nói Chu Hiểu Bạch ỷ vào địa vị của cha mình,
[00:08:41] ngang ngược, không coi ai ra gì.
[00:08:41] Tại sao? Chỉ vì tôi là đại đội trưởng,
[00:08:44] Quan hệ với đồng đội xung quanh cũng rất căng thẳng.
[00:08:44] tuổi lính của tôi hơn họ mười mấy năm.
[00:08:46] Đáng lẽ tôi phải bắn giỏi hơn họ.
[00:08:47] Trong viện đã sớm có những lời bàn tán này,
[00:08:49] sao lại là do tôi gây ra chứ?
[00:08:50] Thành thật mà nói, trước đây tôi có,
[00:08:53] cái nhìn không tốt về Chung Dược Dân và Trương Hải Dương.
[00:08:55] Cậu đi gọi Tiểu Vu quay lại đây. Tôi muốn về phòng bệnh.
[00:08:56] Luôn cho rằng họ là những lính quậy phá.
[00:08:59] Sao cậu lại đối xử với tôi như vậy?
[00:09:00] Nhưng hôm nay tôi phải thừa nhận tôi đã sai.
[00:09:03] Ngày mai tôi phải đi rồi.
[00:09:05] Họ đều là những quân nhân xuất sắc.
[00:09:07] Sao cậu không nói được một câu tử tế nào?
[00:09:09] Thật là hậu sinh khả úy.
[00:09:10] Đi đi. Chúc cậu may mắn.
[00:09:11] Hôm nay, trước mặt toàn thể cán bộ chiến sĩ đại đội,
[00:09:15] tôi xin gửi đến họ một lời chào của người lính già.
[00:09:16] Cậu là đồ khốn!
[00:09:27] Vài năm trước... Ôi...
[00:09:32] mấy năm rồi bây giờ tôi cũng không nhớ nữa.
[00:09:34] ne Trịnh Đồng, vẫn đang đọc "Lịch sử Trung Quốc" à?
[00:09:36] Nhưng bây giờ tôi vẫn nhớ rất rõ.
[00:09:39]
[00:09:43]
[00:09:44] Tớ đã đọc xong "Lịch sử Trung Quốc" từ lâu rồi.
[00:09:47] Bây giờ đang đọc "Minh Thông Giám". A
[00:09:49] Tớ phát hiện ra lịch sử nhà Minh rất thú vị,
[00:09:50] Đó thực sự là một năm tháng hỗn loạn.
[00:09:52] không hề nhàm chán chút nào. LA
[00:09:54] Cũng là những ngày tháng khiến người ta cảm thấy bất an.
[00:09:58] Chuyện thường là như vậy,
[00:09:59] Nhưng tớ phát hiện ra từ khi Chung Dược Dân đi,
[00:10:01] cậu biết không, càng sợ cái gì thì cái đó càng đến.
[00:10:03] cậu cứ như là một người khác vậy.
[00:10:04] Lúc đó tôi đặc biệt sợ gặp phải lưu manh.
[00:10:06] Dành hết thời gian rảnh rỗi để đọc sách.
[00:10:08] Kết quả không ngờ hôm đó,
[00:10:09] Haizz, làm sao cũng không hiểu nổi,
[00:10:10] thật sự gặp phải hai tên lưu manh.
[00:10:13] cậu từ lúc nào bắt đầu quyết tâm học hành cho tốt vậy?
[00:10:15] Ít nhất là hôm đó tôi nghĩ như vậy.
[00:10:17] Cậu không biết đâu, từ khi Chung Dược Dân đi,
[00:10:19] Một trong hai tên cứ缠着tôi.
[00:10:20] một thời gian dài tớ rất buồn,
[00:10:22] Còn tên kia thì cứ đứng bên cạnh châm chọc mỉa mai.
[00:10:26] đó là một cảm giác cô đơn. Thời gian càng dài,
[00:10:27] Lời lẽ rất cay nghiệt, thái độ vô cùng tồi tệ.
[00:10:31] cảm giác cô đơn đó càng nặng nề.
[00:10:31] Đến nỗi sự tổn thương mà hai người họ gây ra cho tôi,
[00:10:33] một thời gian rất rất dài tôi đều không thể quên được.
[00:10:34] Tớ không có cách nào giải tỏa, chỉ có thể đọc sách thôi.
[00:10:37] Vậy sau đó thì sao?
[00:10:38] PASSE
[00:10:38] Nhưng sau này tớ phát hiện ra,
[00:10:40] Sau đó hai tên đó bị cảnh sát bắt đi.
[00:10:41] tớ dần dần thích đọc sách rồi.
[00:10:42] L
[00:10:43] Đọc sách là một nhu cầu của cuộc sống. L
[00:10:47] Vậy cậu không nghĩ đến việc sau này sẽ đi học đại học à?
[00:10:48] Nhưng chuyện đã qua lâu như vậy,
[00:10:50] tôi vẫn không thể quên được. Đặc biệt là không thể quên
[00:10:55] cái gã đứng bên cạnh châm chọc mỉa mai tôi.
[00:10:56] Nghĩ rồi, nhưng nghĩ cũng vô ích.
[00:10:59] À...
[00:11:00] Tưởng Bích Vân... ý cậu là...
[00:11:01] Cái chế độ tiến cử công nông binh lên đại học này,
[00:11:04] thường chặn cửa những người không có quan hệ. Đúng vậy. Tôi thật không thể ngờ được,
[00:11:08] Những người được tiến cử có quan hệ này,
[00:11:11] người đó bây giờ lại đang ngồi bên cạnh tôi.
[00:11:11] đều là đồ rơm.
[00:11:13] Tớ thật không biết ai nghĩ ra cái cách này,
[00:11:16] Tôi thật sự không biết nữ sinh đó là cậu.
[00:11:16] trên thế giới cũng chỉ có một mình chúng ta.
[00:11:20] Chúng ta vẫn nên nghĩ cách đi.
[00:11:21] Xin lỗi. Thực sự xin lỗi.
[00:11:22] Cơ hội sẽ không tự nhiên từ trên trời rơi xuống đâu.
[00:11:25] Chúng ta cứ thử xem. Cậu nói xem?
[00:11:27] Hồi đó chúng tôi lúc nào cũng thích bày trò nghịch ngợm.
[00:11:30] Cậu cũng muốn đi học đại học à?
[00:11:32] Ai mà không muốn chứ.
[00:11:34] E là đây là cơ hội duy nhất của chúng ta rồi.
[00:11:35] Bích Vân, vậy tại sao cậu không nói cho tôi biết sớm hơn?
[00:11:37] Lẽ nào cậu muốn ở đây cả đời à?
[00:11:40] Ngày đầu tiên chúng ta đến thôn Thạch Xuyên,
[00:11:42] tôi đã nhận ra cậu ngay lập tức.
[00:11:42] Trịnh Đồng, Trịnh Đồng, Trịnh Đồng. Nói chuyện nghiêm túc với cậu đây.
[00:11:45] Nhưng tôi không muốn nói cho cậu biết.
[00:11:48] Này, từ hôm nay chúng ta,
[00:11:49] Nói thật, Trịnh Đồng, nếu không phải
[00:11:50] cùng nhau học tập, được không?
[00:11:52] cảm giác của tôi về cậu trong lòng đã thay đổi,
[00:11:55] Không được. Tớ không cùng học với cậu đâu.
[00:11:56] có lẽ cả đời này tôi cũng sẽ không nhắc đến chuyện này.
[00:12:01] Tại sao?
[00:12:02] Sợ bị cám dỗ chứ sao. Cậu nghĩ xem,
[00:12:03] Nhưng cậu có biết
[00:12:04] tại sao hôm nay tôi lại nói với cậu điều này không?
[00:12:05] cậu cứ lượn qua lượn lại trước mặt tớ,
[00:12:08] Tôi muốn nói cho cậu biết,
[00:12:08] tớ khó tránh khỏi tâm猿意马.
[00:12:11] cậu trong lòng tôi từ ghét bỏ đến tò mò,
[00:12:12] Lúc đó học không học được,
[00:12:14] lại khiến tớ phạm lỗi.
[00:12:18] từ tò mò đến cảm mến,
[00:12:18] Trịnh Đồng, nói một hồi,
[00:12:22] cái tính lưu manh của cậu lại trỗi dậy rồi phải không?
[00:12:23] từ cảm mến đến một tình cảm, một sự bận lòng.
[00:12:24] Mới mấy ngày thôi mà cậu lại tái phát bệnh cũ à?
[00:12:28] Này, Tưởng Bích Vân. Tớ có một đề nghị, cậu có muốn nghe không?
[00:12:33] Gì vậy?
[00:12:34] Trịnh Đồng, tôi có một câu muốn nói với cậu.
[00:12:36] Cậu xem, chỉ học cùng nhau thôi thì đơn điệu quá.
[00:12:43] Cậu nói đi.
[00:12:44] Chúng ta hay là hợp tác toàn diện đi,
[00:12:47] sống chung với nhau luôn, cậu thấy thế nào?
[00:12:48] Một mình đi trong đêm thật quá cô đơn.
[00:12:50] Nghĩa là cùng học, cùng ăn cơm chứ gì?
[00:12:52] Hai người đi cùng nhau có lẽ sẽ tốt hơn một chút?
[00:12:55] Thế này thì đơn điệu và phiến diện quá.
[00:12:58] Ý của cậu là... đi cùng tôi?
[00:13:01] Chúng ta hay là đi sâu hơn một chút,
[00:13:04] rộng rãi hơn một chút.
[00:13:06] Ừm. Trịnh Đồng, tôi bằng lòng đi cùng cậu.
[00:13:07] Trời ạ, Trịnh Đồng.
[00:13:09] Cậu đừng có mà thử trí thông minh của tớ nữa.
[00:13:12] Còn có hợp tác rộng rãi nào nữa thì cứ nói thẳng ra.
[00:13:16] Cậu xem,
[00:13:16] Cùng cậu chống lại bóng tối,
[00:13:17] đầu làng phía đông không phải có một cái hang động bỏ hoang sao?
[00:13:19] cùng đi tìm ánh sáng, được không?
[00:13:22] Chúng ta vào đó dọn dẹp một chút,
[00:13:24] trang trí một chút rồi dọn vào ở, cũng trải nghiệm một chút,
[00:13:28] cuộc sống nam cày nữ dệt, cậu thấy thế nào?
[00:13:33] Cậu đừng nói nữa, ý tưởng của cậu cũng hay đấy.
[00:13:34] La Vân, anh ở bên bờ suối nơi chúng ta hẹn hò lần đầu,
[00:13:37] viết thư cho em. Vết thương của anh đã lành, sắp xuất viện rồi.
[00:13:40] Vòng vo mãi cuối cùng cậu cũng nói ra.
[00:13:41] Cũng không kịp chào tạm biệt em.
[00:13:44] Hôm đó thái độ của anh không tốt lắm, mong em tha thứ.
[00:13:45] Khiến người ta nghe mà cũng mơ mộng.
[00:13:47] Cảm thấy rất ấm áp. Này, Trịnh Đồng,
[00:13:48] Chúng ta tuy đã chia tay,
[00:13:50] nhưng anh vẫn phải nói một câu,
[00:13:52] làm người đừng quá mưu mô tính toán.
[00:13:53] cậu thật sự là một người rất có trí tưởng tượng,
[00:13:55] Thông minh sẽ bị thông minh hại.
[00:13:55] và bây giờ tớ càng ngày càng cảm thấy,
[00:13:58] cậu rất có chất lãng mạn của một nhà thơ.
[00:13:58] Tạm biệt, tự lo cho mình nhé.
[00:14:00] Thật không?
[00:14:03] Cậu có muốn nghe tớ nghĩ gì không?
[00:14:07] Muốn.
[00:14:09] Cậu lại đây, tớ nói cho cậu biết... Đi chết đi!
[00:14:11] Phó trung đội 5, có sao không?
[00:14:14] Không sao, không sao. Chà, Ninh Vĩ được đấy.
[00:14:25] Khá lắm, Ninh Vĩ. Cậu luyện khá lắm.
[00:14:27] Chủ nhiệm Trần, ông tìm tôi ạ?
[00:14:28] Tiểu La à, lại đây ngồi.
[00:14:30] Nói về cái màn leo tường vừa nãy của cậu,
[00:14:32] cậu cũng luyện khá lắm, tay chân phối hợp tốt.
[00:14:36] Hơn nữa lực tay và cơ bụng của cậu cũng không tệ.
[00:14:38] Tiểu La à, biểu hiện không tệ.
[00:14:40] Nhưng mấy chiêu này của cậu chỉ hợp để leo tường thôi,
[00:14:40] Tiểu La表现不錯. Lứa lính các em,
[00:14:44] ra ngoài hoang dã thì chưa chắc đã hay.
[00:14:47] em là người đầu tiên vào Đảng phải không? Có tiền đồ.
[00:14:47] Tại sao ạ?
[00:14:49] Tại sao à? Được, tôi nói cho cậu nghe.
[00:14:53] Chủ nhiệm Trần,
[00:14:53] Hồi nhỏ tôi theo cha tôi
[00:14:54] cảm ơn tổ chức đã bồi dưỡng em,
[00:14:56] lên núi, lên vách đá đó để hái thuốc.
[00:14:56] còn có sự giúp đỡ và quan tâm của ông.
[00:14:58] Đây là do bản thân em表现 tốt.
[00:15:00] Toàn đi chân trần bám vào khe đá để leo lên.
[00:15:01] Tổ chức đã thấy rõ表现 của em.
[00:15:04] Hoàn toàn không có chỗ chết nào để tận dụng.
[00:15:05] Sẽ không埋沒 công việc và thành tích của em.
[00:15:06] Chỉ dựa vào sức của ngón tay và ngón chân thôi.
[00:15:10] Leo tay không mười mấy trượng cao cũng không là gì.
[00:15:10] Đúng rồi, Phó chính ủy Thiệu của quân ta,
[00:15:13] với bố của em là đồng đội cũ phải không?
[00:15:16] Vào trong rừng sâu,
[00:15:16] Vâng ạ, họ trước đây cùng công tác trong một trung đoàn.
[00:15:17] tôi và cha tôi đu từ cây này sang cây khác,
[00:15:21] Đó là lúc đánh Cẩm Châu,
[00:15:21] trên lưng còn mang theo một cái gùi thuốc.
[00:15:23] Khi nào cậu luyện được đến trình độ đó,
[00:15:24] lúc đó em còn chưa ra đời.
[00:15:27] mới coi như là xuất sư.
[00:15:28] Phó Chính ủy Thiệu đã dặn dò tôi,
[00:15:29] Phó trung đội 5, anh dạy cho tôi tuyệt chiêu này đi.
[00:15:30] phải quan tâm đến bạn về mặt chính trị,
[00:15:33] bồi dưỡng bạn. Phó Chính ủy Thiệu đó,
[00:15:33] Tôi xin bái anh làm sư phụ.
[00:15:34] Không không, tôi không có ý đó.
[00:15:35] cũng là cấp trên cũ của tôi,
[00:15:37] chỉ thị của ông ấy, tôi kiên quyết chấp hành.
[00:15:40] Tôi có bản lĩnh gì đâu.
[00:15:41] Tôi từ nhỏ đã lớn lên trong núi.
[00:15:44] Nhà tôi cứ ra khỏi cửa là núi lớn, là rừng già.
[00:15:45] Nhưng trong bệnh viện của chúng ta,
[00:15:47] con cháu cán bộ quá nhiều,
[00:15:48] Cậu đến làng tôi mà hỏi xem,
[00:15:50] người nào không biết leo núi, người nào không biết trèo cây.
[00:15:51] một số chuyện chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút,
[00:15:54] không thể gây ra lời ong tiếng ve gì. Đây có gọi là bản lĩnh gì đâu. Nếu thực sự nói về
[00:15:55] Ông yên tâm, chuyện này tôi biết.
[00:15:57] trình độ kỹ-chiến thuật quân sự,
[00:16:00] Tiểu La, lần này bệnh viện chúng ta tiến cử,
[00:16:01] tôi đếm đi đếm lại cũng chỉ có
[00:16:03] Chung Dược Dân và Trương Hải Dương.
[00:16:05] Tán thủ của Chung Dược Dân cả đại đội không có đối thủ.
[00:16:05] việc của học viên công nông binh,
[00:16:06] chỉ có một chỉ tiêu thôi, một chỉ tiêu.
[00:16:07] Kỹ thuật bắn súng của Trương Hải Dương còn lợi hại hơn.
[00:16:10] Tốc độ rút súng nhanh,
[00:16:11] Từ quân đội đến quân khu,
[00:16:11] hơn nữa tỷ lệ trúng là một trăm phần trăm.
[00:16:13] Hai người họ mới là nhất. thậm chí cả trụ sở chính ở Bắc Kinh đều có người can thiệp.
[00:16:17] Phó trung đội 5,
[00:16:18] Không có người ngoài, tôi nói thật với cô,
[00:16:19] hai chúng ta cứ xác định quan hệ thầy trò trước đã.
[00:16:21] Hai người kia đợi tôi có thời gian sẽ đi bái sư sau.
[00:16:21] Chu Hiểu Bạch của khoa nội,
[00:16:23] là đối thủ cạnh tranh chính của cô.
[00:16:24] Chốt nhé?
[00:16:25] Chốt nhé.
[00:16:26] Chu Hiểu Bạch ngay cả vấn đề vào Đảng,
[00:16:27] Được, chốt rồi.
[00:16:29] Cảm ơn phó trung đội 5.
[00:16:30] còn chưa giải quyết xong,
[00:16:31] Người anh em này của cậu cũng là người nóng vội đấy.
[00:16:32] nếu dựa vào biểu hiện để đề cử,
[00:16:35] tôi nên có tư cách hơn cô ấy.
[00:16:38] Nhưng cô có biết bố của Chu Hiểu Bạch,
[00:16:41] có địa vị gì trong quân đội không?
[00:16:44] Trong quân đội chúng ta, bao gồm cả các thủ trưởng quân khu hiện tại,
[00:16:48] rất nhiều người là cấp dưới của ông ấy.
[00:16:52] Trung đội trưởng.
[00:16:52] Chủ nhiệm Trần, lần này đi học đại học,
[00:16:53] Ninh Vĩ, bây giờ có dáng dấp của lính cũ rồi đấy.
[00:16:55] đối với em rất quan trọng.
[00:16:57] Trung đội trưởng 4, khi nào có thời gian anh
[00:16:58] Chu Hiểu Bạch sau này còn nhiều cơ hội,
[00:17:00] còn em chỉ có một lần này thôi. Hơn nữa em nghe nói,
[00:17:00] dạy cho tôi tuyệt chiêu chơi súng lục của anh nhé.
[00:17:02] Vớ vẩn! Cậu nhóc này đâu phải lính mới.
[00:17:04] Phó Chính ủy Thiệu sắp nghỉ hưu rồi.
[00:17:05] Lần bắn nào mà không đạt loại giỏi, còn học gì ở tôi nữa.
[00:17:07] Nếu ông ấy đi, em sẽ không có cơ hội gì,
[00:17:09] đều không có nữa. Ông giúp em với.
[00:17:09]
[00:17:12] Nhưng rút súng với tốc độ nhanh nhất,
[00:17:13] mở chốt an toàn, bắn,
[00:17:15] và đảm bảo tỷ lệ trúng một trăm phần trăm,
[00:17:16] Cậu nghe nói Chu Hiểu Bạch dạo gần đây,
[00:17:17] thì đó mới là tuyệt chiêu.
[00:17:18] Được, cậu muốn học thì tôi dĩ nhiên sẽ dạy.
[00:17:21] Nhưng cậu định hiếu kính sư phụ cái gì đây?
[00:17:22] cô ấy và một người bị thương có quan hệ không bình thường,
[00:17:25] chuyện này cậu biết không?
[00:17:27] Tôi... biết. Đó là Viên Quân của trung đoàn 3.
[00:17:27] Vừa hay mẹ em mới gửi tiền.
[00:17:29] Hay là chủ nhật này em mời khách, chính thức bái sư.
[00:17:32] Hải Dương, hơi quá đáng rồi đấy.
[00:17:33] Có mời khách cũng phải là cậu mời.
[00:17:35] Trợ cấp của Ninh Vĩ có bao nhiêu đâu.
[00:17:35] Họ trước khi nhập ngũ quan hệ đã khá tốt.
[00:17:37] Nói đùa thôi, đừng coi là thật.
[00:17:39] Trung đội trưởng, chúng ta đều là đồng hương Bắc Kinh cả.
[00:17:39] Vậy... họ có đang yêu nhau không?
[00:17:42] Nếu cởi bỏ bộ quân phục này,
[00:17:43] Chắc là không. Dù sao tôi chỉ biết,
[00:17:43] em sẽ gọi hai anh một tiếng đại ca đấy.
[00:17:45] Ngày xưa lúc các anh đánh nhau trên sân băng,
[00:17:48] Chu Hiểu Bạch hàng ngày đều đến chăm sóc anh ta.
[00:17:48] em nhiều nhất cũng chỉ đứng bên cạnh xem náo nhiệt.
[00:17:51] Lúc đó cảm thấy các anh thật oai phong lẫm liệt,
[00:17:52] Chuyện này có vấn đề rồi.
[00:17:52] cao không thể với tới. Còn nữa,
[00:17:54] Người bị thương nặng này có y tá đặc biệt chăm sóc rồi,
[00:17:54] lúc anh ở Thiểm Bắc đã chăm sóc em như vậy,
[00:17:57] em mời anh một bữa cơm để tỏ lòng biết ơn,
[00:17:58] cần gì đến Chu Hiểu Bạch ngày nào cũng chạy đến đó.
[00:17:59] có gì đâu ạ.
[00:18:00] Quan hệ của họ chắc chắn không bình thường.
[00:18:01] Này, cậu nhóc này bây giờ ngày càng tiến bộ.
[00:18:02] Miệng cũng ngọt hơn rồi. Được!
[00:18:04] Chủ nhiệm Trần, chuyện của cô ấy tôi không biết.
[00:18:05] Nếu cậu thật sự muốn mời khách,
[00:18:07] vậy thì chúng tôi sẽ ăn cho no căng bụng.
[00:18:09] Nhưng cậu đừng có tiếc tiền đấy. Chiến sĩ trong thời gian tại ngũ không được yêu đương.
[00:18:10] Có gì đâu ạ. Trung đội trưởng,
[00:18:12] Đây là quy định rõ ràng.
[00:18:13] em còn muốn học tán thủ của anh nữa.
[00:18:14] Chu Hiểu Bạch là con cháu cán bộ,
[00:18:17] càng nên làm gương, không được đặc quyền.
[00:18:17] Hải Dương, thấy không?
[00:18:19] Bữa cơm này còn ăn ra chuyện nữa.
[00:18:20] Cậu nhóc này có ý đồ không tốt đây.
[00:18:21] Chuyện này tôi phải điều tra.
[00:18:26] Chủ nhiệm Trần, nếu không có việc gì,
[00:18:27] Tốc độ rút súng phải thật nhanh.
[00:18:28] em xin phép đi trước.
[00:18:30] Được. Cô đi đi. Làm tốt lắm, Tiểu La.
[00:18:30] Tuyệt đối không được có động tác thừa.
[00:18:34] Rất có hy vọng. Nhưng cô phải cẩn thận.
[00:18:34] Tay phải cầm súng đưa về phía trước,
[00:18:37] tay trái lướt qua đầu ruồi và khe ngắm,
[00:18:38] Khoảng thời gian này tuyệt đối không được xảy ra vấn đề gì.
[00:18:40] đẩy búa đập từ vị trí an toàn
[00:18:42] Em nhớ rồi ạ.
[00:18:43] về phía sau đến vị trí chờ bắn.
[00:18:45] Đi đi. Khoa nội, gọi chính trị viên đến nghe điện thoại.
[00:18:45] Thao tác phải nhẹ, điểm rơi phải chuẩn.
[00:18:47] Nếu không sẽ ảnh hưởng đến độ chính xác của phát bắn.
[00:18:50] Cùng lúc mở chốt an toàn,
[00:18:52] ngón trỏ của tay phải phải bóp cò dứt khoát.
[00:18:54] Tiểu La có đến chưa?
[00:18:56] Tiểu La? Tiểu La nào?
[00:18:58] Chính là La Vân ở phòng dược đó.
[00:19:03] Tốc độ! Ngoài tốc độ ra, vẫn là tốc độ!
[00:19:04] Hình như không có.
[00:19:07] Đối với cậu, khi bất ngờ chạm trán kẻ thù,
[00:19:09] giao chiến cự ly gần,
[00:19:12] tuyệt đối không được có chút do dự nào.
[00:19:13] Tiểu Vu, cô nghỉ một lát đi. Tôi đút cho anh ấy.
[00:19:15] Cùng lúc rút súng, đạn phải ra khỏi nòng.
[00:19:16] Hiểu Bạch, hay là để tôi.
[00:19:18] Hôm qua, Chủ nhiệm Trương của phòng chính trị đã đến tìm tôi.
[00:19:18] Đạn phải găm vào giữa hai hàng lông mày của kẻ thù.
[00:19:20] Sau đó nhanh chóng tìm mục tiêu thứ hai.
[00:19:22] Thời gian cách nhau không được quá một giây.
[00:19:23] Ông ấy hỏi tôi rằng,
[00:19:24] Cho đến khi tám viên đạn trong băng được bắn hết.
[00:19:25] Chu Hiểu Bạch và Viên Quân rốt cuộc có quan hệ gì.
[00:19:27] Nhớ rằng tốc độ rút súng của cậu càng nhanh,
[00:19:29] Hỏi hay không thì kệ cô ấy. Tớ không sợ.
[00:19:30] càng có thể đứng ở thế bất bại.
[00:19:32] Lại đây, đưa tớ. Cậu nghỉ một lát đi.
[00:19:33] Nào, lại đi.
[00:19:34] Nào, lại đi!
[00:19:36] Hiểu Bạch, cậu đừng đến nữa.
[00:19:40] Vốn dĩ chuyện này đã làm phiền cậu lắm rồi,
[00:19:42] đừng để xảy ra hiểu lầm gì nữa thì càng không hay.
[00:19:46] Cậu nói ít thôi. Tớ đút cơm cho cậu thì cậu ăn.
[00:19:49] Cậu đừng làm tớ bực mình.
[00:19:51] Cậu còn bực mình tớ nữa à? Ai bảo cậu đến?
[00:19:54] SA
[00:19:55] Tớ mời cậu à? SA
[00:19:57] Cậu còn bực mình à? Tớ tự đa tình phải không?
[00:20:00] SA
[00:20:01] Tớ chạy đến hầu hạ cậu. Nếu không phải,
[00:20:02] SA
[00:20:03] Nếu không phải cái gì?
[00:20:06] Thôi, tớ không nói nữa. Lại đây, há miệng ra.
[00:20:08] Không ăn.
[00:20:12] Ồ, cậu còn ra vẻ nữa phải không?
[00:20:15] Ăn không? Nếu hôm nay cậu dám nói không ăn,
[00:20:20] tớ sẽ úp cái bát này lên mặt cậu.
[00:20:25] Tiểu Vu, phiền cô ra ngoài một lát.
[00:20:29] Tôi có chuyện muốn nói với Chu Hiểu Bạch.
[00:20:31] Được.
[00:20:33] Xin lỗi.
[00:20:41] Hiểu Bạch, có phải em cũng nên,
[00:20:44] sửa đổi cái tính cách này của em đi. Chẳng trách Chung Dược Dân...
[00:20:48] Chung Dược Dân làm sao? Đừng nhắc đến anh ta với tôi nữa.
[00:20:52] Đừng để tôi mắng anh.
[00:20:56] Nếu em thấy phiền lòng,
[00:20:58] muốn mắng tôi gì thì cứ mắng đi.
[00:21:01] Chỉ cần em trong lòng cảm thấy khá hơn.
[00:21:10] Thực ra tớ biết cậu không phải là nhắm vào tớ.
[00:21:15] Cậu là đang tức giận Chung Dược Dân, phải không?
[00:21:20] Cậu khổ sở như vậy để làm gì?
[00:21:23] Thời gian hai người ở bên nhau không dài,
[00:21:26] lại không có hứa hẹn gì với nhau.
[00:21:30] Chuyện đã qua rồi, đừng nghĩ nữa.
[00:21:37] Xin lỗi, Viên Quân. Em không nên nổi giận với anh.
[00:21:44] Nhưng anh không biết,
[00:21:49] trong lòng em thật sự rất khó chịu.
[00:21:56] Em đã thử rồi, em muốn quên anh ấy đi hoàn toàn.
[00:22:04] Nhưng em không làm được.
[00:22:07] Thế này không giống cậu chút nào.
[00:22:10] Trong mắt tôi, Chu Hiểu Bạch là một người rất kiêu ngạo,
[00:22:16] cậu phải cắn răng vực dậy tinh thần.
[00:22:21] Viên Quân, anh và Chung Dược Dân là bạn tốt.
[00:22:26] Anh nói xem, mối quan hệ của chúng em thật sự đã kết thúc rồi sao?
[00:22:40] Lại đây, Mãn Đồn. Nâng ly vì chuyện của chúng ta đi.
[00:22:44] Mãn Đồn, cậu không biết đâu,
[00:22:45] tên nhóc Viên Quân đó cũng giống như anh em chúng ta,
[00:22:48] đều là những thanh niên nổi loạn.
[00:22:49] Lần này không làm mất mặt anh em. Cạn ly!
[00:22:52] Cạn ly!
[00:22:59] Vinh quang, vinh quang. Là công hạng nhì à?
[00:23:03] Đương nhiên rồi.
[00:23:05] Vậy tại sao không phải là công hạng nhất?
[00:23:07] Anh em chúng tôi trao cho cậu ấy công hạng nhất.
[00:23:10] Các cậu lại đùa giỡn với tôi rồi.
[00:23:18] Ồ, mấy anh em đang uống rượu à?
[00:23:21] Cẩn thận kẻo班長 phạt các cậu bưng nước rửa chân đấy.
[00:23:29] N
[00:23:30] Không được vội.
[00:23:34] Nói về mình chứ gì?
[00:23:36] Mãn Đồn, giám sát chúng tôi, xem ai nóng vội trước.
[00:23:42] Kèn tắt đèn rồi. Mau về đi.
[00:23:45] Hôm nay sao thế? Sao toàn người các cậu vậy?
[00:23:47] Thôi, chúng ta về đi.
[00:23:49] Quân đội nhân dân không có đào ngũ.
[00:23:53] Dược Dân, tớ thấy cậu có vẻ nguy hiểm đấy.
[00:23:56] Không được vội vàng. Uống rượu đi.
[00:23:58] Tân binh, còn ăn nữa à?
[00:24:00] Tìm hoa phải không? Tai nhét lông lừa à?
[00:24:05] Chào hai anh ạ. Lại đây, lại đây.
[00:24:07] Bình tĩnh, bình tĩnh.
[00:24:08] Làm gì?
[00:24:12] Anh đi được không? Bữa cơm này tôi mời anh.
[00:24:14] Được không? Mau đi đi.
[00:24:21] Ra ngoài đi. Còn ăn nữa à? Thơm nhỉ? Còn ăn nữa à?
[00:24:34] Gây sự với anh em chúng tôi à? Sao thế? Còn uống nữa à?
[00:24:46] Còn uống nữa à? Lần này uống xong thì nên đi rồi chứ?
[00:25:03] Ra tay nhanh gọn. Tâm lý cũng không tệ.
[00:25:07] Sát thủ bẩm sinh.
[00:25:15] d Anh Chung, anh Trương.
[00:25:19] D Ninh Vĩ.
[00:25:26] Từ Thiểm Bắc về Bắc Kinh, chúng tôi đã trở lại trường học.
[00:25:29] Trong trường vẫn còn rất loạn,
[00:25:31] tôi cũng không có tâm trạng đi học.
[00:25:32] Sau này tôi nghe nói,
[00:25:33] anh Dược Dân đi lính, tôi càng không ngồi yên được.
[00:25:36] Hàng năm tuyển quân tôi đều đến phòng tuyển quân năn nỉ,
[00:25:39] năm nay cuối cùng cũng đến tuổi.
[00:25:41] Những người ở phòng tuyển quân đều bị tôi cảm động.
[00:25:43] Tân binh tuyển năm nay, người đầu tiên được định chính là tôi.
[00:25:45] Vừa rồi xem vài chiêu của cậu, đúng là tố chất của một người lính giỏi.
[00:25:48] Cố gắng lên.
[00:25:50] Hôm nào đó sẽ nói chuyện với cậu.
[00:25:51] Đừng đi theo vết xe đổ của chúng tôi.
[00:25:52] Đúng, đi đi.
[00:25:55] Bí thư Thường có ở nhà không ạ?
[00:25:58] Ai vậy?
[00:25:59] Tôi.
[00:26:00] Là Trịnh Đồng à? Lại đây, lại đây, vào đi.
[00:26:06] Ngồi lên giường đi. Ăn chưa?
[00:26:09] Ăn rồi ạ. Ông đang nghỉ ngơi à?
[00:26:13] Có chuyện gì à? Thanh niên trí thức các cậu,
[00:26:17] không có việc gì mới không tìm tôi.
[00:26:19] Bí thư Thường, xem ông nói gì kìa.
[00:26:22] Hôm nay cháu không có việc gì cả,
[00:26:23] không phải là đến thăm ông sao.
[00:26:26] Có việc thì cứ nói, còn vòng vo làm gì.
[00:26:29] Tôi còn không biết cậu à?
[00:26:31] Trong số thanh niên trí thức, cậu là người thông minh nhất.
[00:26:38] Bí thư Thường, đây là nhà tôi,
[00:26:40] mới gửi cho tôi rượu Nhị Oa Đầu.
[00:26:44] Đây là rượu nổi tiếng. Trung Quốc có tám loại rượu nổi tiếng,
[00:26:48] Tây Phượng của Thiểm Tây là một loại,
[00:26:50] rượu Nhị Oa Đầu cũng là một loại.
[00:26:53]
[00:26:54] ở Bắc Kinh phải có quan hệ mới được.
[00:26:59] Hay là... ông thử xem?
[00:27:02] Ôi, không chỉ là tìm tôi có việc,
[00:27:06]
[00:27:10] Nếu không sao lại mang rượu ngon đến?
[00:27:14] Nói đi, chuyện gì?
[00:27:18] Bí thư Thường, ông cũng thật thẳng thắn.
[00:27:22] Tôi vốn định vòng vo một lúc rồi mới nói với ông,
[00:27:24] thôi được, bí thư Thường, tôi muốn đi học đại học.
[00:27:30] Ông phải giúp tôi.
[00:27:32] Học đại học gì chứ?
[00:27:37] Học chút văn hóa.
[00:27:40] Tôi thấy văn hóa của cậu đã đủ nhiều rồi,
[00:27:43] vẫn phải đến đây chúng ta sửa trái đất đấy thôi.
[00:27:46] Ngay cả cày ruộng cũng không giỏi,
[00:27:48] tôi thấy đều là do văn hóa gây ra.
[00:27:50] Học đại học gì chứ?
[00:27:51] Tôi không nói được với cậu.
[00:27:53] Dù sao tôi cũng muốn đi học đại học,
[00:27:54] cậu phải đề cử tôi lên công xã.
[00:27:56] Tôi đề cử cậu thế nào?
[00:27:59] Ông cứ nói là Trịnh Đồng sau khi đến đây,
[00:28:03] nỗ lực tiếp thu giáo dục lại từ nông dân nghèo,
[00:28:06] thái độ tích cực, tích cực cải tạo thế giới quan,
[00:28:11] lúc đứt bữa,
[00:28:12] dẫn dắt bà con làm sản xuất tự cứu,
[00:28:15] không xin xỏ nhà nước,
[00:28:16] còn mở lớp xóa mù chữ trong làng,
[00:28:20] giúp nông dân nghèo xóa mù chữ.
[00:28:24] Cậu tốt như vậy sao tôi lại không biết?
[00:28:28] Còn dẫn dắt xã viên làm sản xuất tự cứu nữa à?
[00:28:33] Chuyện tốt này một mình cậu làm hết rồi,
[00:28:36] tôi làm bí thư để làm gì?
[00:28:39] Vậy thì ông cứ thêm một điều ở phía trước,
[00:28:42] nói là dưới sự lãnh đạo của chi bộ Đảng đại đội.
[00:28:48] Tôi nói này bí thư Thường,
[00:28:50] đây không phải là đại hội khen thưởng công lao,
[00:28:53] sợ tôi giành công đầu của ông à? Đây là đi học đại học.
[00:29:00] Dù sao cũng là chuyện tốt.
[00:29:02] Nếu không sao lại mang rượu ngon đến?
[00:29:05] Trời ạ, tôi không nói được rõ ràng với ông.
[00:29:08] Dù sao tôi cũng muốn đi học đại học.
[00:29:11] Nói với ông thế này đi. Tôi đi học đại học,
[00:29:14] sẽ không gây tổn thất cho ông và bà con.
[00:29:18] Ngược lại còn có lợi nữa.
[00:29:20] Ông chỉ cần đề cử tôi lên công xã là được rồi.
[00:29:26] Vậy thì chuyện này tôi phải suy nghĩ kỹ.
[00:29:29] Tôi sợ cậu vòng vo,
[00:29:31] đưa tôi vào bẫy.
[00:29:33] Bí thư Thường, chuyện đơn giản như vậy ông không hiểu à?
[00:29:38] Chúng ta tính một bài toán nhé.
[00:29:40] Làng chúng ta người đông đất ít,
[00:29:44] ban đầu dân số làng chúng ta là bốn trăm mười bảy người,
[00:29:49] từ khi mười người thanh niên trí thức Bắc Kinh chúng tôi đến,
[00:29:51] đã biến thành bốn trăm hai mươi bảy người.
[00:29:55] Vậy bây giờ Chung Dược Dân đi rồi,
[00:29:56] thì thành bốn trăm hai mươi sáu người, phải không?
[00:30:00] Nhưng sản lượng lương thực có tăng lên không?
[00:30:03] Không. Như vậy vấn đề sẽ phát sinh.
[00:30:08] Khẩu phần ăn của bốn trăm mười bảy người trước đây,
[00:30:12] bây giờ do bốn trăm hai mươi sáu người ăn,
[00:30:15] tức là mười người chúng tôi,
[00:30:16] đang tranh giành khẩu phần ăn của các ông, các ông không đủ ăn,
[00:30:20] vậy thì chúng tôi trong lòng cũng không yên. Vậy phải làm sao?
[00:30:27] Phải nghĩ cách,
[00:30:29] phải đuổi mười người chúng tôi ra ngoài.
[00:30:32] Ông đuổi được một người là một người. Vì vậy,
[00:30:37] ông cứ đuổi tôi và Tưởng Bích Vân đi trước,
[00:30:40] đi học đại học,
[00:30:42] như vậy mỗi năm có thể tiết kiệm được mấy trăm cân lương thực.
[00:30:46] Còn sau này, ví dụ như có tuyển công nhân gì đó,
[00:30:49] ông lại đuổi曹阳 bọn họ đi,
[00:30:51] như vậy mỗi khi ông đuổi được một người đi,
[00:30:54] là tiết kiệm được mấy trăm cân lương thực.
[00:30:56] Bài toán này ông không hiểu à?
[00:31:00] Cái này tôi biết.
[00:31:03] Trời ơi, bí thư Thường của tôi.
[00:31:05] Cuối cùng ông cũng hiểu rồi. Vậy rượu này...
[00:31:13] Lần sau tôi đến công xã họp,
[00:31:15] sẽ đề cập đến chuyện của cậu.
[00:31:19] Cảm ơn bí thư Thường. Cảm ơn bí thư Thường.
[00:31:24] Vậy tôi về trước đây.
[00:31:26] Về đi, về đi.
[00:31:34] Đứng dậy!
[00:31:37] Tiểu đội 5, tất cả chú ý!
[00:31:38] Dưới đây tôi xin công bố một số quyết định bổ nhiệm.
[00:31:40] Tiểu đội trưởng tiểu đội 5, Kỷ Dân Sinh.
[00:31:41] Có!
[00:31:42] Từ ngày mai sẽ vào học tại đội huấn luyện quân sự.
[00:31:46] Công việc của tiểu đội 5 sẽ do Chung Dược Dân và Ngô Mãn Đồn tiếp quản.
[00:31:51] Theo quyết định của chi bộ đại đội, được cấp trên phê duyệt,
[00:31:53] bổ nhiệm Chung Dược Dân,
[00:31:54] có!
[00:31:55] làm tiểu đội trưởng tiểu đội 5. Ngô Mãn Đồn,
[00:31:58] có!
[00:31:59] làm tiểu đội phó tiểu đội 5. Trương Hải Dương,
[00:32:01] có!
[00:32:02] chuyển sang tiểu đội 4, làm tiểu đội trưởng tiểu đội 4.
[00:32:04] Mọi người đã nghe rõ chưa?
[00:32:06] Rõ rồi ạ.
[00:32:07] Nghỉ. Chuẩn bị một chút, bàn giao công việc.
[00:32:12] Cảm ơn chính trị viên đã bồi dưỡng.
[00:32:14] Cho tôi một chức quan làm. Ông xem,
[00:32:16] nước mắt tôi sắp rơi rồi đây này.
[00:32:19] Chúng tôi phải cảm ơn đồng chí chính trị viên. Thế này đi.
[00:32:22] Ông cho chúng tôi nghỉ phép về thăm gia đình nửa tháng,
[00:32:23] muốn mang gì cứ nói, đừng khách sáo.
[00:32:26] Chúng tôi thật lòng hối lộ ông.
[00:32:28] Lại ba hoa nữa. Muốn về nhà à? Được thôi.
[00:32:33] Thật không ạ?
[00:32:34] Trước tiên phải phục vụ đủ ba năm đã rồi nói.
[00:32:38] Chung Dược Dân, tôi mang cho cậu một tân binh,
[00:32:40] để ở tiểu đội 5 của cậu. Ninh Vĩ!
[00:32:43] Có!
[00:32:47] Xin tiểu đội trưởng, tiểu đội phó sau này giúp đỡ nhiều.
[00:32:50] Đây là một tên gai góc,
[00:32:51] còn chưa ra khỏi tân binh liên đã suýt bị kỷ luật rồi.
[00:32:54] Các cậu phải quản lý chặt chẽ.
[00:32:55] Chính trị viên, ông yên tâm.
[00:32:57] Tiểu đội 5 của chúng tôi là một cái bể nhuộm đỏ lớn,
[00:32:59] đừng nói là một Ninh Vĩ,
[00:33:00] cho dù là Tưởng Giới Thạch đến,
[00:33:01] chúng tôi cũng có thể cải tạo được.
[00:33:03] Chung Dược Dân, tân binh này là do cậu yêu cầu,
[00:33:06] nếu nó lại xảy ra vấn đề, tôi sẽ hỏi tội cậu.
[00:33:10] Rõ!
[00:33:12]
[00:33:15] được biên chế vào sư đoàn S, thành lập lực lượng Lam quân.
[00:33:17] Các cậu nhất định phải chuẩn bị tốt. CAAMY
[00:33:19] Nghe rõ chưa?
[00:33:20] Rõ rồi ạ!
[00:33:27] Cậu bé.
[00:33:28] Anh ơi, chúng ta lại ở cùng nhau rồi.
[00:33:31] Không được gọi là anh. Đây là quân đội,
[00:33:33] tôi là tiểu đội trưởng tiểu đội 4, đồng chí Chung Dược Dân là tiểu đội trưởng tiểu đội 5.
[00:33:36] Rõ!
[00:33:37] Lại đây, lại đây. Mãn Đồn, lại đây. Giới thiệu với cậu,
[00:33:41] đây là tiểu đội phó, là đồng đội thân thiết nhất của chúng tôi,
[00:33:43] sau này phải tôn trọng cậu ấy.
[00:33:45] Rõ!
[00:33:46] Đừng khách sáo, đừng khách sáo.
[00:33:48] Mãn Đồn, lại đây một chút.
[00:33:49] Rõ!
[00:34:20] 3-05672
[00:34:21] 3-05672
[00:34:23] 3-05672
[00:34:24] 3-05672
[00:34:40]
[00:34:44] Mỗi lần đều như đóng kịch. Mãi mãi là Hồng quân thắng.
[00:34:49] Chúng ta, Lam quân, chỉ là chơi cùng người ta.
[00:34:52] Còn phải tìm mọi cách để người ta chơi vui vẻ.
[00:34:55] Thật là chán ngấy.
[00:34:57] Lúc nhỏ, tôi thích nhất là chơi trò cảnh sát bắt cướp.
[00:35:02] Tôi thích đóng vai cướp,
[00:35:03] luôn muốn trị cảnh sát. Sau đó,
[00:35:06] các bạn nhỏ thấy tên cướp này tôi quá ngông cuồng,
[00:35:10] cứ đuổi theo cảnh sát chạy loạn khắp sân.
[00:35:12] Gây tổn hại đến hình ảnh của nhân vật chính diện.
[00:35:14] Mọi người quyết định không chơi với Chung Dược Dân nữa.
[00:35:17] Tiểu đội trưởng, lần này anh lại định đóng vai cướp à?
[00:35:20] Đúng vậy. Tên cướp này tôi lại muốn trị cảnh sát rồi.
[00:35:24] Các cậu xem, sâu trong phòng tuyến của Hồng quân rất náo nhiệt,
[00:35:28] trên đường xe cộ như nước,
[00:35:30] có xe tăng, có xe pháo,
[00:35:31] còn có xe jeep của thủ trưởng.
[00:35:35] Trang phục của họ giống hệt chúng ta,
[00:35:37] điểm khác biệt duy nhất là họ đeo băng đỏ.
[00:35:41] Thế là chúng ta có cơ hội rồi. Ninh Vĩ,
[00:35:44] tôi thấy chúng ta nên lấy vài cái băng đỏ về đã.
[00:35:51] Không vấn đề gì chứ?
[00:35:56] Tôi thấy phòng tuyến của Hồng quân sơ hở trăm bề,
[00:35:59] giống như một cái sàng lớn.
[00:36:02]
[00:36:05] Đó là vì họ cho rằng Lam quân sinh ra là để bị đánh,
[00:36:09] Hồng quân sinh ra là để tấn công.
[00:36:11] Chỉ cần Hồng quân tấn công,
[00:36:12] Lam quân sẽ tan tác,
[00:36:14] vì vậy không cần phòng thủ gì cả.
[00:36:16] Đây chính là sơ hở của chúng.
[00:36:19] Tiểu đội trưởng, chúng ta đừng chơi lớn quá.
[00:36:22]
[00:36:24] tôi lừa anh thôi. Chúng ta chơi thật,
[00:36:27] lỡ đâu bị cấp trên điều tra thì phiền phức lắm.
[00:36:31] Chúng ta không chơi lớn, chỉ chơi nhỏ thôi.
[00:36:34] Cậu yên tâm, tuy là chuyện lừa nhau,
[00:36:37] nhưng các thủ trưởng không thể nói như vậy,
[00:36:39] thủ trưởng phải giáo dục từ mặt tích cực,
[00:36:42]
[00:36:44] càng có lợi cho huấn luyện, phải không?
[00:36:46] Vì vậy, chúng ta cứ làm thật một phen.
[00:36:50] Tiểu đội trưởng, thế được.
[00:36:53] Ai là tiểu đội trưởng? Tôi là tiểu đội trưởng.
[00:36:56] Tuân lệnh là được.
[00:36:57] Rõ!
[00:36:58] Nói nhiều làm gì. Đi.
[00:39:01] Gì? Trung đoàn các anh,
[00:39:03]
[00:39:04] làm sao thế?
[00:39:05] Trung đoàn xe tăng đang đợi các anh ở khu vực số 1 để đón lên xe,
[00:39:08] các anh lại chạy đến địa điểm tập kết số 2.
[00:39:10] Nói bậy! Sở chỉ huy lúc nào,
[00:39:11] đã ra lệnh như vậy?
[00:39:13] Đường bị hỏng à? Đường nào bị hỏng?
[00:39:15] Sao tôi không biết?
[00:39:17] Buổi sáng tôi đi qua con đường đó vẫn bình thường mà.
[00:39:19] Đừng vội, từng người một.
[00:39:20] Rốt cuộc là chuyện gì?
[00:39:22] Báo cáo! Trung đoàn xe tăng và tiểu đoàn cầu phà,
[00:39:24] ở khu vực số 1 đã xảy ra tranh cãi để giành quyền đi qua giao lộ. ער
[00:39:28] Chỉ huy của cả hai bên đều rất căng thẳng. ער
[00:39:31] Giao thông ở khu vực số 1 bị tắc nghẽn nghiêm trọng.
[00:39:33] Đợi đã! Tiểu đoàn cầu phà sao lại chạy đến khu vực số 1? אור
[00:39:36] אורי
[00:39:37] Đó là một vùng đồi núi,
[00:39:38] ארי
[00:39:39] ngay cả mương máng cũng không có,
[00:39:40] bắc cầu ở đâu?
[00:39:41] Báo cáo! Tôi cảm thấy hình như có vấn đề gì đó,
[00:39:44] hình như có người đang giở trò.
[00:39:45] Theo kế hoạch tác chiến,
[00:39:47] trung đoàn xe tăng và trung đoàn bộ binh tập hợp tại khu vực số một,
[00:39:49] xe tăng chở bộ binh tham chiến.
[00:39:51] Nhưng bây giờ trung đoàn bộ binh lại chạy đến khu vực số hai,
[00:39:54] nói là theo lệnh của sở chỉ huy.
[00:39:56] Loạn rồi! Loạn rồi!
[00:39:58] Tại sao họ không dùng điện đài để xác minh?
[00:40:00]
[00:40:02] trước khi hai bên giao chiến,
[00:40:03] phải thực hiện im lặng vô tuyến điện.
[00:40:05] Vì vậy, tất cả các đài phát thanh của chúng ta đều đã tắt.
[00:40:07] Sơ hở chính là ở đây.
[00:40:08] Chúng ta đã để Lam quân lợi dụng sơ hở.
[00:40:11] Sao họ lại có thể làm như vậy?
[00:40:12]
[00:40:14] mọi người đều ngầm hiểu,
[00:40:15] nhiều năm qua cũng như vậy.
[00:40:17] Muốn chơi thật cũng phải báo trước một tiếng chứ.
[00:40:20] Sao có thể tấn công bất ngờ được?
[00:40:22] Hàng nghìn hàng vạn binh sĩ,
[00:40:25] nào là xe tăng, nào là đại bác.
[00:40:27] Xảy ra tai nạn thì ai chịu trách nhiệm?
[00:40:33] Lạ thật. Thời gian tấn công đã qua lâu rồi.
[00:40:36] Sao Hồng quân không có động tĩnh gì?
[00:40:39] Có nên dùng điện đài liên lạc với cấp trên không?
[00:40:41] Không được. Chiến đấu chưa bắt đầu,
[00:40:43]
[00:40:45]
[00:40:48] lần đầu tiên gặp phải chuyện này.
[00:40:50] Đến giờ tấn công mà đối phương không có động tĩnh,
[00:40:52] cứ như là ngủ quên vậy.
[00:40:54] Có lẽ cấp trên có sắp xếp khác.
[00:40:57] Chúng ta đợi thêm một lát đi.
[00:41:23] Cần giúp không?
[00:41:24] Vậy thì tốt quá. Cảm ơn.
[00:41:28] Các anh ở đơn vị nào?
[00:41:30] Tiểu đoàn trinh sát.
[00:41:30] Khu vực này do chúng tôi phụ trách cảnh giới.
[00:41:33] Nghe giọng anh hình như là người Bắc Kinh. Trùng hợp quá.
[00:41:35] Chúng ta là đồng hương. Tôi cũng là người Bắc Kinh.
[00:41:37] Năm 68.
[00:41:38] Tốt quá.
[00:41:40]
[00:41:41] Hôm nào chúng ta nói chuyện nhé.
[00:41:43] Được, không vấn đề gì.
[00:41:44] Chuyện gì vậy?
[00:41:46] Không phải là đi sở chỉ huy sao? Lốp xe bị thủng rồi.
[00:41:49]
[00:41:52] Thế này đi. Đi xe của tôi.
[00:41:54] Tôi đưa anh đến sở chỉ huy, được không?
[00:41:56] Vậy thì tốt quá. Phiền anh quá.
[00:41:58] Nói gì vậy chứ? Tiếng Bắc Kinh nói thế nào nhỉ?
[00:42:01] Anh em chúng ta có gì mà khách sáo.
[00:42:03] Ninh Vĩ, chúng ta đưa đồng hương này đến sở chỉ huy.
[00:42:06] Được thôi, anh cả. Đi.
[00:42:30] Lạ thật. Đã lúc nào rồi,
[00:42:32] Hồng quân vẫn chưa tấn công.
[00:42:34] Lên.
[00:42:34] Lão Hách, sao tiểu đội 5 vẫn chưa về?
[00:42:37] Lên.
[00:42:39] Đúng vậy. Đến tiền tuyến偵 sát gần,
[00:42:42] cũng không cần nhiều thời gian như vậy.
[00:42:44] Thằng nhóc Chung Dược Dân đó đang làm gì vậy?
[00:42:46] Lên.
[00:42:48] Thằng nhóc này đừng gây ra chuyện gì đấy.
[00:42:50] Xuống.
[00:42:52] Đã là班長 rồi, không đến nỗi chứ?
[00:42:54] Lên.
[00:43:20] Lính năm 68 chưa giải ngũ,
[00:43:23] cơ bản đều được thăng cấp rồi nhỉ.
[00:43:24] Những người chưa đi đều được thăng cấp rồi.
[00:43:26] Tôi vào đội huấn luyện cuối năm ngoái,
[00:43:28] gần đây mới về, bắt đầu từ chức phó trung đội trưởng.
[00:43:33] Anh sống ở đâu Bắc Kinh?
[00:43:35] Quận Hải Điến, khu quân trang.
[00:43:38] Này, vậy lần trước giết tên khốn kia anh có đi không?
[00:43:42] Không. Người trong khu nhà tôi có đi.
[00:43:44] Sau đó đều bị bắt hết.
[00:43:45] Tên Lý Viện Triều đó vừa vào đã khai hết.
[00:43:48] Chuyện này tôi biết.
[00:43:52] Này, các anh đi đâu vậy?
[00:43:55] Đến sở chỉ huy không phải con đường này.
[00:43:58] Đi đến sở chỉ huy của Hồng quân,
[00:43:59] chắc chắn không phải con đường này.
[00:44:02] Nhưng nếu nói là đến sở chỉ huy của Lam quân,
[00:44:04] thì đúng rồi.
[00:44:06] Các anh là Lam quân à? Thật là vớ vẩn.
[00:44:10] Cho tôi xuống xe, tôi xuống xe.
[00:44:11] Anh bạn, xin lỗi.
[00:44:13] Bây giờ anh là tù binh của chúng tôi rồi.
[00:44:16] Hợp tác một chút đi. Đợi sau khi kết thúc,
[00:44:18] tôi mời anh ăn cơm.
[00:44:19] Đừng có nói nhảm. Cho tôi xuống xe.
[00:44:22] Ninh Vĩ, khuyên nhủ đồng hương đi,
[00:44:25] đừng để anh ấy kích động quá.
[00:44:28] Anh cả, con dao này của em mới mài xong.
[00:44:31] Anh cẩn thận nhé, đừng để lúc đó làm anh bị thương.
[00:44:33] Các anh chơi thật à?
[00:45:45] Tiểu đoàn trưởng, tiểu đoàn trưởng, có chuyện lớn rồi!
[00:45:48] Đừng vội, từ từ nói.
[00:45:49] Tiểu đội 5 lẻn vào trận địa của Hồng quân,
[00:45:51] đã thực hiện một loạt hành động,
[00:45:53] gây rối loạn chỉ huy và tập hợp quân đội của Hồng quân.
[00:45:55] Còn bắt được một tên gián điệp của họ,
[00:45:57] thu được một chiếc xe liên lạc,
[00:45:58] đến cả sổ mật mã của họ cũng lấy được rồi.
[00:46:00] Tiểu đoàn trưởng, lần này phiền phức lớn rồi.
[00:46:02] Bên Hồng quân hoàn toàn loạn rồi.
[00:46:04] Tớ nói sao lại thế,
[00:46:06] hóa ra là tên nhóc Chung Dược Dân đó làm.
[00:46:10] Cậu đừng nói thế, làm rất đẹp đấy.
[00:46:13] Mấy người mà đã quấy rối một sư đoàn hạng A,
[00:46:15] làm họ đảo lộn hết cả lên. Khá lắm.
[00:46:17] Vấn đề là, ai đã ra lệnh cho cậu ta?
[00:46:19] Nếu cấp trên điều tra, chúng ta phải nói sao?
[00:46:23] Nói thật. Cần chịu trách nhiệm,
[00:46:26] tôi sẽ gánh.
[00:46:28]
[00:46:29] hai bên có thể sử dụng bất kỳ phương tiện nào,
[00:46:31] để đối đầu thực chiến,
[00:46:33] lẽ nào phe Hồng sẽ không tấn công phe Lam?
[00:46:35] Tôi cho rằng như vậy là không công bằng. Rất không công bằng.
[00:46:39] Tôi đã hiểu tình hình. Để tôi xử lý.
[00:46:43]
[00:46:47] Lam quân làm như vậy là không công bằng lắm.
[00:46:50] Nhưng chuyện đã xảy ra,
[00:46:51] đã gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh cho chúng ta.
[00:46:54] Cậu nghĩ mà xem,
[00:46:56] hành động vi phạm quy tắc của vài chiến sĩ Lam quân,
[00:46:58] đã phá hỏng cuộc tấn công của một sư đoàn hạng A.
[00:47:01] Quân đội của cậu như ruồi không đầu,
[00:47:03] bộ binh không có xe tăng che chắn,
[00:47:07] pháo binh bị chặn trên đường không thể triển khai hỏa lực,
[00:47:10] đoàn quân cầu phao chạy đến vùng đồi núi bắc cầu,
[00:47:13] còn trung đoàn bộ binh cơ giới thì muốn qua sông nhưng không có cầu phao.
[00:47:16] Nếu đây là một cuộc chiến thực sự,
[00:47:18] số hiệu này của các cậu có lẽ đã không còn nữa.
[00:47:22]
[00:47:23] đảng ủy sư đoàn của các cậu phải thảo luận riêng về chuyện này.
[00:47:30] Cho tôi nối máy đến sở chỉ huy Lam quân.
[00:47:34] Sư đoàn trưởng Vương, các anh làm tốt lắm.
[00:47:37] Anh không cần giải thích. Tình hình tôi đều biết cả rồi.
[00:47:40] Anh đưa tiểu đội trưởng trinh sát đó đến đây cho tôi.
[00:47:42] Tôi muốn nói chuyện với cậu ta. Nhanh lên, tôi đợi.
[00:47:46] Chung Dược Dân, cậu cũng bình thản thật.
[00:47:50] Cậu có biết cậu đã gây ra rắc rối lớn thế nào không?
[00:47:53] Không phải các thủ trưởng thường dạy chúng ta sao?
[00:47:55]
[00:47:58] Nếu chuyện này là tôi sai,
[00:48:00] tôi sẵn sàng nhận bất kỳ hình thức kỷ luật nào.
[00:48:02] Nhưng có một điều,
[00:48:02] tôi sẽ hoài nghi lời nói của thủ trưởng.
[00:48:07] Cậu cũng lý sự thật. Tớ thấy cậu,
[00:48:12] xem "Kỳ tập Bạch Hổ Đoàn" nhiều quá rồi à?
[00:48:14] Bạch Hổ Đoàn có là gì đâu.
[00:48:16] Lúc đó tớ mà ở Triều Tiên,
[00:48:18] không bắt sống MacArthur,
[00:48:19] thì cũng phải tiêu diệt Ridgway.
[00:48:22] Xem kìa, xem kìa.
[00:48:23] Nói nó ho, nó lại thở dốc.
[00:48:27] Chung Dược Dân, cậu tưởng cậu là ai?
[00:48:30] Cậu ngông cuồng quá rồi.
[00:48:32] Tiểu đoàn trưởng, ông đừng kích động.
[00:48:34] Chuyện này tôi chịu trách nhiệm.
[00:48:36] Cũng không ai nói để ông chịu trách nhiệm.
[00:48:37] Xem ông sợ chưa kìa. Cần gì phải vậy.
[00:48:40] Làm tao sợ. Thôi, thôi, tao không nói mày nữa.
[00:48:44] Quân trưởng của chúng ta mời mày đấy.
[00:48:46] Quân trưởng à, đặc biệt thích mày đấy.
[00:48:48] Biết đâu ông ấy còn mời mày ăn cơm nữa.
[00:48:51] Sao thế? Ông già đi cùng tôi một chuyến chứ?
[00:48:54] Cũng phải xem ăn gì chứ.
[00:48:55] Cơm không ngon tôi còn không đi đâu.
[00:48:58] Được. Thằng nhóc này có gan.
[00:49:01] Quân trưởng mà mày cũng không...
[00:49:03] Quân trưởng cũng phải nói thật chứ.
[00:49:04] Không thể lừa chúng tôi lính quèn được.
[00:49:06]
[00:49:09] Tôi nghe lời quân trưởng,
[00:49:10] lại thành ra phạm lỗi. Tôi đã chọc giận ai chứ?
[00:49:12] Thôi đi. Đi cùng tao.
[00:49:23] Chung Dược Dân, cậu nghe tôi nói.
[00:49:28] Gặp thủ trưởng trước tiên phải thừa nhận lỗi lầm,
[00:49:32] cố gắng giải thích ít thôi.
[00:49:39] Cứ dùng những lời lúc nãy cậu cãi tôi mà nói với thủ trưởng,
[00:49:43] ông ấy quả thật đã nói không chỉ một lần,
[00:49:45] phải coi演习 như thực chiến.
[00:49:46] Cậu trả lại câu đó cho ông ấy.
[00:49:48] Cậu nhớ cho tôi,
[00:49:50] tuyệt đối đừng sợ hãi.
[00:49:51] Có chuyện gì tôi lo.
[00:49:53] Tiểu đoàn trưởng, ông không cần phải động viên tôi.
[00:49:55] Tôi lớn thế này rồi,
[00:49:57] còn chưa biết sợ là gì.
[00:49:59] Cậu nhóc này.
[00:50:01] Chung Dược Dân, thủ trưởng đang ở văn phòng,
[00:50:03] đợi cậu, cậu có thể vào rồi.
[00:50:10] Báo cáo quân trưởng, tiểu đội trưởng tiểu đội 5 đại đội 1 tiểu đoàn trinh sát,
[00:50:13] Chung Dược Dân đến báo cáo, xin chỉ thị!
[00:50:15] Ngồi đi.
[00:50:20] Ngồi đi. Tôi không phải là Diêm Vương,
[00:50:26] cần gì phải sợ như vậy.
[00:50:28] Cái gan bắt lưỡi vừa rồi của cậu đi đâu hết rồi?
[00:50:31] Quân trưởng, ông coi thường tôi quá rồi.
[00:50:34] Ông đương nhiên không phải là Diêm Vương,
[00:50:35] nhưng cho dù có gặp Diêm Vương,
[00:50:37] tôi cũng sẽ không sợ.
[00:50:38] Vậy tại sao vẫn còn đứng?
[00:50:40] Đây là đối với một,
[00:50:41] người lính già dày dạn trận mạc thể hiện sự kính trọng.
[00:50:45] Được, tôi nhận rồi.
[00:50:48] Bây giờ có thể ngồi xuống được chưa?
[00:50:51] Rõ!
[00:50:56] Nói đi. Về hành động hôm nay của cậu,
[00:50:59] có giải thích gì không?
[00:51:03] Tôi nghĩ tôi không cần giải thích.
[00:51:06]
[00:51:07] không phải là ông thường nói sao?
[00:51:09] Tôi không muốn nghe chuyện này. --- START OF FILE New Text Document.txt ---
[00:51:11] Để tôi hỏi cậu, các cậu luồn sâu vào hậu phương địch
[00:51:15] chắc chắn đã tốn không ít công sức.
[00:51:17] Tại sao chỉ bắt một phó trung đội trưởng
[00:51:20] cướp một chiếc xe thông tin thôi?
[00:51:22] Thực ra, lúc đó tại điểm phục kích,
[00:51:25] chúng tôi đã thấy xe của Tư lệnh Hồng quân
[00:51:27] đi ngang qua trước mắt, nhưng không dám ra tay.
[00:51:29] Trong lòng có chút sợ hãi.
[00:51:31] Dù sao người ta cũng là sư trưởng,
[00:51:33] tay chân già cả rồi,
[00:51:34] lúc đó nếu chúng tôi triển khai hành động bắt giữ,
[00:51:36] lỡ làm người ta gãy xương thì sao.
[00:51:39] Rắc rối đó lớn lắm, nên thôi bỏ đi.
[00:51:42] Tôi thấy cậu vẫn chưa được. Đã làm thì phải làm tới,
[00:51:45] sao không làm một vụ lớn? Nếu là tôi,
[00:51:49] tôi sẽ đánh sập sở chỉ huy của Hồng quân,
[00:51:51] bắt tên Tư lệnh Hồng quân nói ngọng đó.
[00:51:54] Sao cậu đến lúc quan trọng lại nhát gan thế?
[00:51:57] Quân trưởng,
[00:51:58] lúc đó nếu tôi biết ngài có thái độ này,
[00:52:03] Quân trưởng, tôi có thể nói vài lời thật lòng được không?
[00:52:06] Dĩ nhiên.
[00:52:11]
[00:52:14] Cứ như trò trẻ con vậy.
[00:52:16] Còn không bằng trò cưỡi ngựa đánh trận hồi nhỏ.
[00:52:18] Ít ra đó là đánh thật, ngã thật.
[00:52:20]
[00:52:22] thì cậu mới thấy thú vị?
[00:52:24] Dĩ nhiên là đối kháng thực sự rồi.
[00:52:26] Ai có chiêu gì hay thì cứ tung ra.
[00:52:28] Bất kể là Hồng quân hay Lam quân,
[00:52:30] ai đánh thắng thì người đó giỏi.
[00:52:32] Chơi game cũng vậy, không thể cứ chơi mãi một kiểu.
[00:52:35] Cũng nên thay đổi cách chơi.
[00:52:38] Hồi nhỏ cậu thích chơi
[00:52:39] trò gì nhất?
[00:52:40] Cảnh sát bắt cướp.
[00:52:42] Nếu tôi đoán không lầm,
[00:52:44] cậu thích làm cướp hơn, đúng không?
[00:52:46] Vâng, nếu làm cảnh sát,
[00:52:48] có quá nhiều quy tắc.
[00:52:50] Người xấu không rút súng thì cảnh sát không được nổ súng.
[00:52:52] Còn nếu làm cướp,
[00:52:54] thì lại khác.
[00:52:55] Tự do tự tại, không bị gò bó.
[00:53:00] Này, tiểu đoàn trưởng Hách, sao anh vẫn chưa đi?
[00:53:03] Tôi đang đợi lính của tôi.
[00:53:05] Vẫn chưa biết Quân trưởng xử lý cậu ta thế nào.
[00:53:07] Anh yên tâm đi, Quân trưởng sẽ không phạt cậu ta đâu.
[00:53:10] Thật không? Quân trưởng nói sao?
[00:53:12] Quân trưởng vừa nãy còn khen cậu ta nữa.
[00:53:15] Nói rằng chiến sĩ này có suy nghĩ,
[00:53:18] lại gan dạ, là một người lính tốt.
[00:53:23] Nói đây là tài liệu tốt cho một quân nhân chuyên nghiệp.
[00:53:26] Còn nói đề bạt cán bộ thì phải đề bạt những chiến sĩ như vậy.
[00:53:28] Tốt quá, tốt quá. Tôi chỉ sợ
[00:53:30] Quân trưởng nổi giận một cái là cho cậu ta giải ngũ về nhà.
[00:53:34] Đó sẽ là một tổn thất lớn cho tiểu đoàn trinh sát của chúng ta.
[00:53:36] Chung Dược Dân, cậu có muốn
[00:53:39] ở lại lâu dài trong quân đội không? Ý tôi là,
[00:53:42] có muốn trở thành một quân nhân chuyên nghiệp không?
[00:53:46] Không muốn lắm.
[00:53:47] Tại sao?
[00:53:50] Tôi vừa nói rồi mà.
[00:53:51] Chơi game không thể chơi mãi một kiểu.
[00:53:53] Đi nghĩa vụ mấy năm cũng coi như làm tròn nghĩa vụ với đất nước rồi.
[00:53:56] Về địa phương còn nhiều thứ để chơi lắm.
[00:53:59] Nếu tôi nói, Chung Dược Dân,
[00:54:02] quân đội cần cậu, đừng đi nữa, cậu sẽ ở lại chứ?
[00:54:06] Chuyện đó còn chưa tới mà.
[00:54:08] Đến lúc đó rồi nói!
[00:54:11] Cậu đừng tưởng mình có vài mưu mẹo,
[00:54:13] đầu óc thông minh hơn người khác,
[00:54:15] thì đã là một quân nhân thực thụ.
[00:54:17] Còn kém xa lắm. Đã từng đánh nhau chưa?
[00:54:21] Ồ, ngài hỏi đúng người rồi.
[00:54:23] Hồi nhỏ tôi hay đánh nhau, coi như là dày dạn trận mạc.
[00:54:25] Nếu cậu một mình
[00:54:27] bị một đám người bao vây, cậu sẽ làm gì?
[00:54:30] Nhanh chóng tìm cách chạy thoát thôi.
[00:54:32] Người khôn không chịu thiệt trước mắt.
[00:54:35] Tôi nói cậu đấy, vẫn còn non lắm.
[00:54:40] Đánh nhau có thể chạy trốn,
[00:54:42] làm quân nhân thì không thể chạy trốn.
[00:54:45] Đã đánh là phải đánh đến cùng. Đánh được cũng phải đánh,
[00:54:49] đánh không được cũng phải đánh. Trong một số trường hợp,
[00:54:53] dù địch đông ta ít,
[00:54:55] cũng phải tận dụng điều kiện hiện có để chiến thắng kẻ thù.
[00:54:57] Dù không thể chiến thắng kẻ thù,
[00:54:59] cũng phải gây tổn thất nặng cho địch trước khi hy sinh.
[00:55:02] Đó mới là bản chất của quân nhân.
[00:55:03] Đó mới là khí chất của quân nhân.
[00:55:10] Chung Dược Dân, cậu hãy suy nghĩ kỹ lại đi.
[00:55:16] Muốn trở thành một người đàn ông thực thụ,
[00:55:20] chỉ có quân đội là hợp với cậu nhất.
[00:55:26] Vâng, tôi sẽ suy nghĩ kỹ.
[00:55:39] Thế nào? Quân trưởng nói sao?
[00:55:42] Quân trưởng hỏi tôi, muốn cho tôi làm sư trưởng,
[00:55:44] hỏi tôi có làm không.
[00:55:49] Nói bậy! Cậu mà làm sư trưởng thì tôi làm gì?
[00:55:53] Anh không tin thì đi hỏi ông ấy đi.
[00:55:54] Cậu nhóc này mà còn giỡn nữa là tôi đánh cậu đấy.
[00:55:57] Tiểu đoàn trưởng, Quân trưởng tiết lộ cho tôi một bí mật.
[00:56:01] Bí mật? Quân trưởng mà tiết lộ bí mật cho cậu à?
[00:56:04] Thật đấy. Ông ấy nói một thời gian nữa,
[00:56:06]
[00:56:09] Tiểu đoàn át chủ bài của quân át chủ bài chúng ta không thể làm mất mặt được.
[00:56:13] Thật không?
[00:56:14] Thật.
[00:56:31] Tiểu đoàn trưởng Hách!
[00:56:33] Đại đội trưởng đại đội 1, anh làm gì mà náo nhiệt thế này?
[00:56:37] Làm gì vậy?
[00:56:38] Hôm nay đại đội chúng tôi mổ một con heo.
[00:56:40] Anh cũng đừng đi đâu cả, tối nay ở lại ăn cùng chúng tôi nhé.
[00:56:43]
[00:56:46] Đáng để ăn mừng mà.
[00:56:47] Hôm nay trung đội trưởng trung đội 5 làm được một việc rất hay.
[00:56:50] Mang lại vinh quang cho cả đại đội, không lẽ không đáng ăn uống một bữa sao?
[00:56:53] Cái tửu lượng của anh mà cũng đòi uống à?
[00:56:57] Đại đội trưởng 1, đã có chuyện vui thế này,
[00:57:00] vậy tối nay tôi sẽ ở lại.
[00:57:02] Gọi mấy người uống giỏi nhất đại đội của anh
[00:57:03] đến đây cho tôi.
[00:57:05] Được!
[00:57:06] Hôm nay một là mừng công cho đại đội anh,
[00:57:07]
[00:57:10] Mời, mời.
[00:57:18] Các cậu đoán xem họ đổi tên phòng ngủ thành gì không?
[00:57:20] Gì vậy?
[00:57:21] Gọi là phòng tác chiến.
[00:57:24] Làm gì thế? Cứ cười hi hi ha ha. Đi đi!
[00:57:27] Tất cả đi làm việc đi. Tiểu Chu, em ở lại một lát. Ngồi đi.
[00:57:38] Chính ủy, tìm tôi có việc ạ?
[00:57:41] Cũng không có chuyện gì lớn.
[00:57:42] Chúng ta chỉ nói chuyện phiếm thôi, trò chuyện một lát.
[00:57:45] Chính ủy, bình thường hình như chị không có
[00:57:48] thói quen nói chuyện phiếm.
[00:57:49] Trước khi làm công tác tư tưởng cho ai,
[00:57:52] đều nói là "nói chuyện phiếm".
[00:57:53] Trước tiên nói vài câu chuyện nhà rồi mới vào chủ đề chính.
[00:57:58] Cách làm việc này của chị,
[00:58:00] mọi người trong khoa chúng ta đều biết cả.
[00:58:03] Chị cứ bỏ qua phần mở đầu đi ạ.
[00:58:05] Muốn nói gì thì cứ đi thẳng vào vấn đề.
[00:58:08] Tiểu Chu à, cái miệng của em thật là lợi hại.
[00:58:11] Cái đầu này cũng nhanh nhạy lắm. Được, nghe lời em.
[00:58:16] Chúng ta nói thẳng. Nhưng tôi phải nói rõ trước,
[00:58:21] vấn đề hôm nay chúng ta nói,
[00:58:22] là do Chủ nhiệm phòng Chính trị giao phó.
[00:58:26] Tình hình cụ thể tôi vẫn chưa nắm rõ.
[00:58:30] Được, chị cứ đi thẳng vào vấn đề, em xin rửa tai lắng nghe.
[00:58:35] Có người phản ánh, nói rằng gần đây em
[00:58:38] với một thương binh tên là Viên Quân
[00:58:40] có quan hệ khá thân thiết. Có chuyện này không?
[00:58:44] Có ạ. Tôi ngày nào cũng đến thăm anh ấy.
[00:58:47] Trước khi nhập ngũ chúng tôi đã là bạn bè.
[00:58:49] Chuyện này có gì không đúng sao?
[00:58:52] Tiểu Chu à, từ khi nhập ngũ đến nay,
[00:58:57] em biểu hiện luôn rất tốt.
[00:58:59] Lại là con em của cán bộ lãnh đạo,
[00:59:02] cho nên về mặt này,
[00:59:03] tôi nghĩ em càng nên làm gương ở mọi nơi.
[00:59:07] Lời này có ý gì ạ?
[00:59:10] Chuyện này có liên quan gì đến con em cán bộ lãnh đạo?
[00:59:15] Em là lính cũ rồi,
[00:59:16] chắc phải biết quy định chiến sĩ trong thời gian tại ngũ
[00:59:19] không được phép yêu đương chứ?
[00:59:23] Chị nghĩ rằng tôi và Viên Quân đang yêu nhau sao?
[00:59:27] Vậy Chính ủy, tôi xin giải thích với chị,
[00:59:30] tôi và Viên Quân chỉ là quan hệ bạn bè bình thường,
[00:59:33] không có quan hệ yêu đương.
[00:59:36] E rằng không đơn giản như vậy.
[00:59:38] Có người phản ánh,
[00:59:39] em ngày nào cũng đến khoa ngoại chăm sóc Viên Quân,
[00:59:41] còn thay cả hộ lý đặc biệt.
[00:59:44] Chuyện này dường như đã vượt qua
[00:59:46] quan hệ đồng chí thông thường rồi.
[00:59:48] Tiểu Chu à, em phải chú ý đến ảnh hưởng đấy.
[00:59:52] Tôi...
[00:59:59] Đồng chí Chu Hiểu Bạch!
[01:00:01] Tôi đại diện cho tổ chức đến nói chuyện với em.
[01:00:03] Tôi hy vọng em có thể có thái độ đúng đắn,
[01:00:05] tích cực phối hợp với tổ chức để làm rõ chuyện này.
[01:00:09] Chính ủy, tôi đã giải thích với chị rồi.
[01:00:13] Tôi thấy tôi không cần phải tiếp tục giải thích với chị nữa.
[01:00:16] Nếu tổ chức vẫn không tin,
[01:00:18] cứ nhất định phải bắt tôi thừa nhận mới coi là phối hợp với công tác của tổ chức,
[01:00:21] mới coi là có thái độ đúng đắn, vậy thì được.
[01:00:24] Vậy thì tôi sẽ làm giả thành thật,
[01:00:26] thật sự đi yêu đương với Viên Quân.
[01:00:28] Em có thái độ gì vậy?
[01:00:30] Em phải nghĩ cho tương lai của mình đi.
[01:00:33] Hậu quả của việc em làm là rất nghiêm trọng đấy. Này!
[01:00:39] Bí thư Thường, tôi có chuyện muốn hỏi ông.
[01:00:42] Tôi biết, là chuyện đi học.
[01:00:45] Lần trước chúng ta đã nói rồi mà,
[01:00:47] tại sao ông không tiến cử tôi?
[01:00:49] Ai nói tôi không tiến cử cậu?
[01:00:54] Lần này xã chỉ có hạn ngạch thôi.
[01:00:58] Chuyện đi học đại học đâu phải ai muốn đi là được.
[01:01:01] Thôi đi ông.
[01:01:02] Ông chắc chắn là trong buổi họp tiến cử của xã,
[01:01:05] ông ngồi đó im re không nói một lời.
[01:01:07] Nói bậy!
[01:01:09] Lúc xã họp, tôi là người đầu tiên phát biểu.
[01:01:12] Người đầu tiên tôi tiến cử chính là cậu. Không tin,
[01:01:15] chúng ta đi hỏi bí thư Vương của xã.
[01:01:17] Tôi còn gọi ông ấy ra ngoài,
[01:01:19] dặn dò riêng với ông ấy chuyện này.
[01:01:21] Ông bớt giở trò đó đi.
[01:01:23] Ông biết thừa bí thư Vương không thể
[01:01:25] đến đây để đối chất được.
[01:01:26] Thường Lão Quý, ông đúng là đồ khốn!
[01:01:30] Ông biết tôi từng đắc tội với ông,
[01:01:32] bao nhiêu năm rồi
[01:01:33] ông vẫn còn thù dai.
[01:01:35] Ông thật không phải là người.
[01:01:38] Cậu nói chuyện kiểu gì thế?
[01:01:40] Cậu mà nói chuyện như vậy,
[01:01:41] chuyện đi học của cậu tôi không lo nữa.
[01:01:44] Các người có phải là người có văn hóa không?
[01:01:47] Sao mở miệng ra là chửi người vậy?
[01:01:49] Chửi ông? Tôi còn đánh ông nữa đấy!
[01:01:51] Trịnh Đồng! Trịnh Đồng!
[01:20:22] Các kỹ thuật quân sự của cậu
[01:20:24] đều đã đạt loại giỏi rồi.
[01:20:26] Nhưng tại sao lại hứng thú với đấu đối kháng và bắn súng như vậy?
[01:20:29] Tôi phải hỏi rõ trước đã.
[01:20:31] Tôi thích hai kỹ thuật này, đặc biệt là đối kháng.
[01:20:36] Hồi nhỏ lúc đánh nhau với người khác tôi đã phát hiện ra,
[01:20:39] tôi không giống những đứa trẻ khác.
[01:20:41]
[01:20:43]
[01:20:45] Hồi tôi học cấp hai,
[01:20:47] khu vực của chúng tôi có một tên du côn rất nổi tiếng.
[01:20:50] Một hôm hắn đứng ở cổng trường chúng tôi.
[01:20:52] Tôi vừa hay tan học từ trong trường đi ra.
[01:20:55] Hắn cứ nói tôi nhìn đểu hắn.
[01:20:57] Xông lên tát tôi hai cái.
[01:20:58] Hai chúng tôi liền đánh nhau.
[01:21:00] Hắn đánh không lại tôi, sau đó rút dao ra.
[01:21:03] Tôi không nghĩ ngợi gì, một tay túm lấy lưỡi dao.
[01:21:06] Máu lập tức chảy ra,
[01:21:09] như suối vậy.
[01:21:11] Thằng nhóc đó thấy máu là tay mềm nhũn.
[01:21:16] Còn tôi thấy máu là gan to lên,
[01:21:18] cầm dao đâm hắn một nhát.
[01:21:20] Sau đó tên du côn này
[01:21:21] không bao giờ dám bén mảng đến khu của chúng tôi nữa.
[01:21:25] Xem ra cậu nhóc này cũng là một nhân vật nguy hiểm.
[01:21:28] Trong người có một thứ gì đó khát máu.
[01:21:30] Khuynh hướng bạo lực rất nặng. Nói thật nhé,
[01:21:35] bây giờ tôi có chút không quyết định được,
[01:21:37] có nên nhận cậu làm đệ tử này không.
[01:21:40] Trung đội trưởng, em đâu phải sinh ra đã là kẻ cướp.
[01:21:44] Lần đánh nhau nào mà không phải là họ gây sự với em trước.
[01:21:47] Em chưa bao giờ chủ động tấn công người khác.
[01:21:50] Hơn nữa, chúng ta là lính đặc nhiệm mà.
[01:21:54] Anh chắc không hy vọng lính dưới trướng của mình
[01:21:57] đều là đồ nhát gan chứ?
[01:21:58] Cũng đúng.
[01:21:59] Quân nhân ra chiến trường chính là sát thủ chuyên nghiệp.
[01:22:03] Nhưng lý thuyết là vậy. Ninh Vĩ à,
[01:22:06] sát khí trên người cậu quá nặng,
[01:22:08] ra tay quá ác. Như vậy rất nguy hiểm.
[01:22:12] Bất kể công phu của cậu sâu đến đâu,
[01:22:14] cậu phải giữ được lý trí, phải có khả năng kiểm soát.
[01:22:18] Vâng, em nhớ rồi.
[01:22:22] Tôi cũng hy vọng lính của tôi ai cũng là cao thủ.
[01:22:25] Ra chiến trường đều là sát thủ hạng nhất.
[01:22:27] Nhưng cậu phải hiểu rõ, đó là trên chiến trường.
[01:22:30] Đó là một môi trường đặc biệt,
[01:22:31] ra tay là phải lấy mạng kẻ thù.
[01:22:34] Là nơi lấy mạng đổi mạng.
[01:22:37] Nhưng cậu phải hiểu,
[01:22:38] ở môi trường ngoài chiến trường,
[01:22:40] tự vệ và giết người là hai chuyện khác nhau.
[01:22:42] Khi cậu tự vệ,
[01:22:44] có thể dùng thuật cầm nã để khống chế đối phương.
[01:22:46] Nhưng cậu mà ra tay một cái là bẻ gãy cổ đối phương,
[01:22:49] thì cậu nhóc này cũng sống đến hết đời rồi.
[01:22:53] Vâng.
[01:22:54] Còn nữa, nền tảng văn hóa của cậu quá kém.
[01:22:58] Bình thường đọc thêm sách vào.
[01:23:01] Một người đáng sợ nhất là đầu óc đơn giản,
[01:23:04] tứ chi phát triển. Dù cho công phu của cậu có mạnh đến đâu,
[01:23:07] cũng chỉ là một vai trò hạng bét.
[01:23:10] Sớm muộn gì chúng ta cũng rời quân ngũ.
[01:23:12] Chỉ dựa vào đánh đấm thì không thể nuôi sống bản thân được.
[01:23:15] Phải học thêm vài kỹ năng mưu sinh.
[01:23:19] Em nhớ rồi, trung đội trưởng.
[01:23:34] Đứng dậy! Đứng dậy!
[01:23:41] Đứng dậy! Cậu không phải khát máu sao? Cậu không phải hưng phấn sao?
[01:23:46] Cậu phải đánh gục tôi, thì mới coi như xuất sư!
[01:23:49] Đứng dậy! Đứng dậy!